--> Một giờ thăm nuôi - game1s.com

Một giờ thăm nuôi


Mọi chuyện không còn bình yên nữa khi mà một hôm, Tôi nhận được một giấy mời ra xã xác nhận có người tố cáo tôi cố ý gây thương tích và bỏ trốn.
***
Khoảng giữa trưa, những tia nắng từ trên cao buông mình lao xuống đất bị những tầng lá dày xanh um của những cây bàng chặn lại, len qua tầng tầng lớp lớp lá, nắng tạo cho mình những hình ảnh dị dạng. Tròn có, vuông có, có những cụm nắng hình con trâu, con bò đang đứng gặm cỏ giống như nơi làng quê của tôi. Chính vì vậy, giữa trưa hè nhưng khoảng sân cát vẫn mát rượi. Những cái bàn đá được kê vài cái ghế tạm ngoài sân đông nghịt người.
Những cái áo sọc tù trong đó có tôi chen lẫn với những màu áo khác. Người ta chuyện trò, người thì khóc, người thì cười, người thì nựng nịu những đứa trẻ đi thăm người thân, bên cạnh những tiếng í ới gọi nhau của trẻ thơ.
Tôi ngồi một mình gần lối ra vào, chỉ duy một lối duy nhất mà chúng tôi thường ngày ra vào lao động. Không biết con gái tôi hôm nay có vào thăm tôi, Ông Bà Nội nó có cho nó đi theo vào với tôi như mọi khi. Tôi đưa mắt dáo dác nhìn khắp nơi như tìm kiếm. ....

Ah! Thằng Nam, ba con đầu nứ tề Thiên Minh, rồi Mẹ tôi đưa tay vẫy vẫy. Tôi thấy con gái tôi te te chạy tới. Nó năm nay đã hơn 4 tuổi. Gương mặt tròn trĩnh, sáng bừng cứ như là má nó vậy. Cặp mắt nó lóng lánh như hai giọt nước. Nó chạy đến ôm chầm lấy tôi, một người cha trong chiếc áo tù sọc trắng xám. Mẹ tôi, Bà đi từng bước khó nhọc, hình như chứng đau khớp gối lại hành hạ Mẹ. Đến bên tôi, lột cái khăn đội đầu ra và phe phẩy quạt cho mát. Tôi thấy mẹ lúc này trông gầy đi nhiều lắm so với ngày tôi mới vào trong này, mái tóc đã bạc đi rất nhiều, những nếp nhăn trên gương mặt mẹ như co rút lại trước thời gian.
- Ai đưa Mẹ đi vậy?
- Thằng Út chứ ai, Ba Mi mấy tháng ni cứ nhậu rồi nghe bạn bè nói mi đi tù làm xấu hổ gia đình, Ổng nhất định không chịu chở Mẹ đi nữa. Mẹ buồn mà không biết nói với Ba mi ra răng cho Ba mi hiểu.
Chợt con Bé hỏi:
- Ba ơi, khi mô ba về hả Ba?
- Ít bữa nữa, Ba học ở đây xong là Ba về
- Răng mà Ba học lâu rứa ba, con nghỉ hè rồi mà, con được nghỉ hè mà ba cũng phải đi học àh ba?
Rồi con bé lại phụng phịu.
- Con nói Ba đi học mà mấy đưa lớp con không chịu tin, Tụi nó nói là Ba của Minh ở tù. Con cãi. Rõ ràng ba nói là ba đi học, ông bà nội, chú út, cô 6 với cô 7 cũng nói là Ba đi học. bạn con nói bậy phải không Ba?
Tôi như đứt từng khúc ruột, ôm con bé vào lòng, hai mắt tôi tự nhiên xấp xấp nước.
- Con ở nhà với Ông bà nội ngoan nhé, phải nghe lời ông bà! Vì Ba chưa tốt nên ba phải đi học để thành người tốt, ba hứa học xong là Ba sẽ về với con và ông bà nội. ....
Con bé đẩy tôi ra, nhìn lên cặp mắt của tôi:
- Nhưng con thấy Ba tốt mà Ba, Ba không đánh vào tay con như chú út, ở nhà chơi với con Ba cho con chơi đất mà ba có đánh con đâu, chỉ có Chú út là xấu, Ba có xấu đâu. Bà nội cũng thấy vậy nữa ....... Phải không Bà Nội?
Mẹ tôi nãy giờ ngồi bên cạnh nghe tôi và Thiên Minh nói khẽ gật đầu, nước mắt Mẹ lăn dài trên má. Những giọt nước mắt rơi trên cát.
Con bé ngoảnh ra xa xa như thấy những đưa trẻ khác đang nhảy lò cò trên sân cát, nó chạy lon ton đến các bạn. Đôi dép nhựa bé xíu của nó như lẫn vào những đôi dép to của người lớn.
- Mi vô đây cũng gần một năm rồi, còn hơn năm nữa là về thôi. Vô đây rồi mi mới thấy thương Cha thương Mẹ! Mi nhìn đi, con bé Minh hấn cũng cần Ba hấn nữa đó ....
Nghe Mẹ nói xong, giọng tôi như khản đi, tôi muốn khóc, tôi thấy thương mẹ tôi quá, thương gia đình mình quá và nhất là đưa con gái bé bỏng của tôi.
- Sáng nay đi chợ, Mẹ thấy con Tiên đó Nam àh!
- Cô ấy cũng còn mặt mũi để về Bình Giả sao Mẹ?
- Giờ cặp với thằng mô dưới làng 3, nghe nói thằng nứ sống trên Sài Gòn.
- Mà thôi, mẹ đừng nhắc đến cái loại đàn bà đó, Mẹ đừng cho bé Minh thấy Mẹ hắn, con gái con không có loại Mẹ như rứa mô.
Tôi ngồi thừ người ra, hai con mắt tôi như muốn ứa ra những gọt nước mắt căm phẫn chính bản thân tôi. Tại sao khi bắt tại trận vợ tôi với thằng đàn ông đó, tôi không nhớ tới ánh mắt trong veo của con gái tôi, tôi không nghĩ về mái tóc đã pha sương của Mẹ tôi và nỗi xấu hổ của Ba tôi với mọi người như lúc này. Để hôm nay khi ngồi lại nơi này, tôi khát khao được ôm đứa con bé bỏng, hôn nó và dỗ dành nó trong những giấc ngủ, chở nó đi chơi và an ủi ba mẹ tôi lúc tuổi già,...
***
Tôi và cô ấy quen nhau tại một trường anh ngữ bên Phú Nhuận. Ngày ấy, khi còn làm kỹ thuật viên cho một Công ty máy tính lớn ở Sài Gòn, Tôi đăng ký học thêm môn Tiếng Anh nhằm giúp mình có thể tiến xa hơn trong công việc, có thể biết chút ít để nhiều lúc cũng phải giao tiếp với khách hàng người nước ngoài. Mỗi tuần chỉ học 3 buổi tối, dần dần tôi thấy trong lớp học tối cũng có một người con gái trông cũng quen quen, có thể tôi đã gặp cô bé này nhiều lần ở dưới quê, thời gian mà tôi còn học phổ thông Bình Giả và sau khi rời Bình Giả trong những ngày hè tháng tết thăm Gia đình. Tôi làm quen và sau nhiều lần nói chuyện, tôi mới biết là nàng cũng người dưới quê. Tuy không phải người Bình Giả nhưng nàng cũng hay vào Bình Giả , cũng từng học cấp 2 ở Bình giả và ở nhà bà ngoại trong này. Nhiều lần tôi bối rối bắt chuyện với nàng, thái độ kiêu kì của nàng trông thật dễ ghét, nhưng con gái trông càng dễ ghét bao nhiêu thì với tôi nó lại càng dễ thương bấy nhiêu.
Ngay từ cái lần đầu tiên gặp Thủy Tiên, Tôi như hiểu rằng tự nay tôi không còn được tự do nữa, không còn chịu cô đơn chiếc bóng mỗi lúc rời Cty nữa. Lúc nào tôi cũng nghĩ đến nàng, không chỉ mái tóc, nụ cười, ánh mắt mà ngay cả cái tên cũng khiến cho tôi như thật gần gũi , cứ như là chúng tôi đã yêu nhau từ thuở nào rồi mà bây giờ mới gặp lại. Quen nhau dần dần, giữa chúng tôi đã phát triển tình cảm tiến xa hơn tình bạn chung lớp học, giờ tôi không còn những lúc bối rối khi nói chuyện với nàng nữa và thời gian càng khiến chúng tôi gần nhau hơn nữa. Tôi giờ không còn cảm thây cô đơn chiếc bóng mỗi lúc rời Cty hay những lúc thức dậy đi làm. Vì giờ đây, tôi đã dọn về ở chung với Thủy Tiên trong một căn gác trọ bên gần Cầu Đỏ. Nhìn căn gác trọ thật đơn sơ nhưng nó lại thật ấm cúng những lúc tôi đi làm về, không phải tìm vui cùng những nhân viên kỹ thuật chung phòng tìm quán cóc nhâm nhi, không phải ngồi gắng bỏ vào bụng cho qua bữa những giờ cơm hay về phòng nấu vội cho mình gói mì ăn liền. Mà giờ đây, trước cũng như sau khi đi làm về Tôi có Thủy Tiên, cùng nhau tâm sự và gắp cho nhau những cọng rau cải, những con cá hay những miếng thịt cứ như hai vợ chồng son. ......
Tôi đổi phòng trọ mà không báo cho Ba Mẹ, bạn bè cũng không ai biết Tôi đã đổi phòng, chỉ vì tôi muốn sống cùng Thủy Tiên, muốn sống cùng người con gái tôi yêu. Tuy không ai trong gia đình biết tôi đổi phòng, không biết tôi đã và đang sống chung với một người con gái nơi đất khách, mà hình như mọi người cũng có những nghi ngờ khi mà đã mấy tháng rồi, tôi đã không về thăm gia đình, không có điện thoại hỏi thăm ba mẹ. Cái thói quen mà trước đây, một tuần ít nhất tôi luôn gọi về hỏi thăm sức khỏe Ba Mẹ ít nhất 2 lần một tuần. .....
Rồi một ngày gần cuối năm, Tôi về nhà chơi và xin Ba Mẹ cho tôi được lấy vợ. Ba Mẹ không phản đối nhưng trong đó như có một sự nghi ngờ vì bẵng đi một thời gian tôi không ngó ngàng gì đến cái gia đình còn có Cha có Mẹ. tự nhiên bây giờ về xin được lấy vợ, cũng chưa một lần tôi báo cho gia đình biết tôi có bạn gái. Bây giờ tự nhiên đường đột đòi lấy vợ. để đến khi hai bên gia đình gặp nhau, cùng nói chuyện về chuyện của Tôi và Thùy Tiên. Lúc đó thì mới vỡ lẽ ra chúng tôi đã đi quá xa trong chuyện tình cảm nam nữ. Thủy Tiên đã có thai! ......
Ngày cưới của chúng tôi diễn ra không rình rang và lớn như bao đám cưới khác ở Bình Giả, bạn bè tôi và Thủy Tiên về chúc mừng không thiếu một ai. Từ những đứa bạn của tôi cũng như bạn của Thủy Tiên. Bà con hai họ ai cũng trầm trồ khen chúng nó xứng đôi vừa lứa, mong sao cho chúng nó sống hạnh phúc, biết yêu thương nhau để Ba Mẹ còn có thể mát mặt với mọi người. Riêng Mẹ tôi, Mẹ yêu thương con trai mình bao nhiêu thì tình cảm mà Mẹ dành cho con dâu thì không ai có thể sánh bằng, nhưng bà cũng có một nỗi buồn. Nếu lỡ như ngày mai đây, chỉ vài tháng nữa thôi khi mọi người đã vỡ lẽ ra con dâu yêu quý của bà đã " ăn cơm trước kẻng" . Lúc đó, bà biết để mặt mũi vào đâu để gặp mọi người, biết nói gì khi mọi người xì xầm con dâu của bà chỉ là một đứa con gái hư hỏng......
Đám cưới xong, chúng tôi chỉ được hưởng tuần trăng mật 3 ngày ở Madagoui Resort rồi lại phải về lại Sài Gòn tiếp tục công việc của chính tôi và việc học của Thủy Tiên. Ngày qua ngày, Thủy Tiên phải nghỉ học vì cô nàng như cảm thấy xấu hổ khi ngày cưới mới đây mà cái bụng đã lớn lên nhanh một cách lạ thường. Thủy Tiên như xấu hổ trước đám đông, khi một người con gái ở lứa tuổi nàng mà phải mang cái bụng chình ình bước ra đường. Hình như Thủy Tiên cảm thấy xấu hổ khi mình sắp phải làm Mẹ ở lứa tuổi của mình. Trong khi đó, hàng trăm người con gái muốn được như Thủy Tiên mà lại không thể có được cái thiên chức đó! Từ khi phải nghỉ học, càng ngày Thủy Tiên càng xa lánh đám đông, xa lánh những khu chợ mà nàng vẫn thường đi để những buổi ăn sáng và ăn tối chúng tôi hạnh phúc bên nhau.
Bây giờ đối với tôi đã phải nhận thêm một nhiệm vụ mới, mỗi sáng trước khi đi làm và sau khi rời Cty về nhà. Sáng thì tôi trước khi đi làm, việc đầu tiên là ghé chợ Nơ Trang Long cùng với những giờ ăn sáng khi đưa về dùng cùng với Vợ. Chiều về, rời Cty về thì tôi lại tạt ngang chợ Bà Chiểu tranh thủ mua con cá, miếng thịt về cùng vợ nấu bữa ăn tối, cùng nhau ăn tối mà cảm thấy mình như thật hạnh phúc, hạnh phúc bên người vợ yêu quý, hạnh phúc khi mình sắp được lám Ba. Có khi sau những bữa tối cùng nhau, Tôi đưa vợ đi siêu thị, mua sắm những vật dụng cần thiết trong gia dình nhỏ bé, thử cho đứa con sắp chào đời những bộ đồ baby trông rất dễ thương mà chưa biết đứa bé sắp chào đời là một thằng cu hay một nàng công chúa dễ thương và có nét đẹp quyến rũ như Mẹ của nó. Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng Vợ tôi đi siêu âm về, Điện thoại cho tôi, nàng bảo chúng tôi sẽ có một công chúa. Tôi rất vui và Vợ tôi thì không thể nào tả hết được nỗi vui sướng trong lòng nàng vì đứa bé sắp chào đời đây sẽ là nàng công chúa! Với tôi, mặc dù vẫn thích đưa con đầu lòng của mình là một cậu hoàng tử, một hoàng tử trông thật giống ba của nó, tôi sẽ đặt tên cho đứa con trai đầu lòng giống tên của tôi, nhưng đó chỉ là những suy nghĩ đơn độc. Bây giờ là thực tại, chúng tôi sẽ cùng nhau đặt tên cho con. Cả hai đều nhất trí với nhau sẽ lấy tên ngôi trường chúng tôi quen nhau, yêu nhau để đặt tên cho nàng công chúa của mình. .....
Cả gần tháng nay, kể từ khi Vợ tôi về nhà chuẩn bị sinh nở, tôi trở lại với cuộc sống duy tình cơm hàng cháo chợ mà chưa một lần cái bếp Gaz trong căn gác trọ được đỏ lửa. Ngày ngày cứ trôi đi như một cuồng máy, ngày đi làm cùng với những bữa cơm bụi, tối về tôi lại gọi hỏi thăm vợ như thế nào rồi lại ngủ để mai đi làm. ... Ngày vợ sinh, tôi được Cty cho nghỉ phép 3 ngày về thăm vợ và đưa con đầu lòng. Vợ tôi sinh con gái thật! Tôi đặt tên cho con là Thiên Minh, cái tên gần giống cái trường anh ngữ tôi và Thủy tiên đã gặp nhau rồi yêu nhau để đến hôm nay chúng tôi đã có với nhau một nàng công chúa xinh xắn.
Ba ngày bên vợ và con của tôi thật là ngắn ngủi, tôi lại phải trở lên lại Sài Gòn đi làm, những ngày nghỉ tranh thủ sửa soạn lại phòng trọ, tôi như đưa gần hết đồ đạc xuống phía dười, để dành bên trên có thật nhiều không gian trống vì căn gác trọ bây giờ sẽ thêm một thành viên nữa. Tôi cũng sẽ vui hơn những khi trước giờ đi làm có thể hôn đưa con gái của mình và sau khi về nhà là có thể bế và chơi với con. .... Chỉ mới hơn 1 tháng khi sinh Thiên Minh, Thủy Tiên như đẹp hơn, nhanh nhẹn hơn và nàng cũng chiều chồng hơn. Phải nói, từ lúc gặp Thủy Tiên nàng đã đẹp thì bây giờ nàng càng đẹp hơn nhiều. Có khi đi làm về, bước vào cửa tôi muốn hôn vợ trước mà không phải như thường lệ tôi chạy đến bên Thiên Minh và hôn con. Ấy vậy mà hôm nay, sau khi tắm rửa và cùng Vợ ăn tối xong, tôi muốn quấn lấy nàng như rươi đực rươi cái chúng nó quấn nhau, quấn chặt lấy nhau mà thở, thở cho tới khuya, cho tới lúc Thiên Minh khóc đòi bú Mẹ .......
Hôm nay là sinh nhật 2 tuổi của Thiên Minh, Chiều nay tôi về sớm và gia đình sẽ không ăn tối ở nhà mà sẽ đi ăn tối bên ngoài, sau đó tôi đưa Thiên Minh vào khu vui chơi Thiếu Nhi bên Thị Nghè. Nhìn nó chơi đùa khi Vợ tôi bế bé lên xe ngựa, đu quay, ngồi cầu trượt,... Tôi thấy mình thật hạnh phúc bên vợ hiền con thơ, tôi thầm cảm ơn Chúa đã đưa Thủy Tiên đến bên tôi, thầm cảm ơn Người đã cho chúng tôi một cô công chúa bé bỏng, mặc dù chúng tôi vẫn đang sống không được như những cặp vợ chồng khác, có nhà riêng, có ruộng riêng và có những khu vườn trước nhà trồng đầy hoa ngoài một nhà trọ tuy không lớn nhưng thật ấm áp....
Thủy Tiên càng ngày càng có nhiều bạn bè đến chơi, nàng đi chợ và nấu ăn đã ngon nay lại ngon hơn trước nhiều. Có lẽ thời gian gần đây hay có bạn đến chơi đã chỉ cho nàng cách nấu nhiều món ăn ngon. Có khi đi làm về, tôi vẫn thấy nhà mình có khách, cười nói rôm cả căn phòng. Tôi hỏi, nàng nói những người bạn trước kia học chung, nào là vi tính, nào là kế toán,...
- Sao hay đến chơi thế?
- Thì thấy em ở nhà không làm gì, họ ghé chơi, thăm con mình.
- Cứ ngày nào cũng vậy, con ngủ sao được, rãnh em cứ đưa con qua sở thú cho con chơi.
- bữa em có đưa đi rồi mà nó cứ đòi gọi cho Ba đi với nó không àh!
Một hôm, đi làm về, vừa ăn tối xong. Mấy người bạn của Vợ lại đến chơi, cười nói rôm rả cả căn phòng. Tôi được chuốc rượu tới say mềm, trong cơn say tôi thấy bạn bè vợ có người nhìn tôi cười nụ. Thành lệ, càng say tôi càng ít lời đi và ngủ li bì không còn biết chuyện gì đang xảy ra chung quanh. Sáng ra tôi mới biết mình đang nhậu với bạn mà ngủ khi nghe vợ nói. Tôi chỉ biết cười trừ, hôn đưa con gái đang bi bô và vợ đi làm, tối qua uống hơi nhiều rượu nên giờ này đầu tôi vẫn còn như búa bổ, không biết lúc lên Cty có sao không. Tôi đã được lên chức tổ trưởng, đã là tổ trưởng thì phải cương quyết trong công việc, như thế thì những nhân viên kỹ thuật dưới mình mới chịu nghe, chưa kể mấy cô giao nhận máy của khách, chỉ cần thấy tổ trưởng vắng bóng, mấy cô sẽ nướng pin điện thoại ngay......
Thời gian gần đây tôi thấy vợ tôi có gì đó khang khác, bạn bè hầu như ngày nào cũng ghé nhà khiến cho cuộc sống trong căn gác trọ hay bị xáo trộn, Thiên Minh thì như gầy hơn trước nhiều. Công việc của tôi với vị trí tổ trưởng cũng đang bấp bênh khi khách hàng như giảm đi rất nhiều do càng ngày càng nhiều Cty máy tính hiện ra, họ cạnh tranh đủ khía cạnh để nhằm thu hút khách hàng về phía họ. nhân viên bán hàng trong cty nhiều người cũng không mấy thiện cảm với tôi vào những buổi họp. Khi về đến nhà, nhìn con gái không còn bụ bẫm như trước. Buồn. Với vợ, có nhiều lúc đang âu yếm bên nhau, lúc tôi cao hứng thì nàng cũng hời hợt như có lệ. Cứ như là một cái máy nằm im mà không có cảm giác khiến nhiều khi tôi vùng ra cứ nghĩ đây có phải vợ tôi không, có phải Thủy Tiên của những phút giây nóng bỏng bên nhau không hay chỉ là một cái xác không hồn bên chồng. Nhiều khi đi làm về, không có vợ con ở nhà nhưng quần áo nàng thì trên giường cái áo, cái quần cầu thang, nhà tắm thì thau quần áo Thiên Minh còn nguyên. Tôi nhớ có những lần chủ nhà nhắn phòng tôi hay có người ghé chơi quá khiến hàng xóm cũng không mấy hài lòng, có người đàn ông nào đó thường ghé thăm mà còn ở lại suốt từ sáng đến chiều và cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Tôi nhiều khi cũng tưởng vợ tôi hẹn hò tình nhân tại nhà khi tôi còn ở lại Cty. Nhưng đó chỉ là những ý nghĩ vẩn vơ mà tôi cũng nhanh bỏ nó ra khỏi đầu, vì vợ tôi cũng không có gì thay đổi nhiều lắm trong cuộc sống gia đình. Nghe nói thì nhiều mà tôi cũng không tin! Có khi hai vợ chồng vặc nhau, Nàng bảo tôi chỉ tài ghen bóng ghen gió, không tin tưởng vợ , chẳng thương con......Tất cả những chuyện ấy thực ra thì chẳng có gì là đáng, cuộc đời đã là như thế và nhiều khi người ta cũng phải chiều theo. Tôi phải thông cảm cho vợ vì nàng ở nhà suốt ngày cũng buồn, nếu như không có Bé Thiên Minh chắc Vợ tôi cũng héo tàn vì suốt ngày giam mình chờ chồng mà thôi. Những người hàng xóm ai cũng thấy tôi yêu vợ con là thế, ai cũng nghĩ rằng tôi sẽ rất giữ vợ và cũng sẽ rất ghen. Chuyện đàn ông ghen vợ là chuyện rất bình thường, anh ta có thể nhăng nhít với hàng trăm người đàn bà nhưng chắc chắn một điều rằng anh ta sẽ không bao giờ chịu đựng nổi dù chỉ một ánh mắt da tình, sàm sỡ của một thằng đan ông nào đó hướng về phía vợ mình.... Nhưng đây lại không phải! Thủy Tiên là vợ tôi, là Mẹ của Thiên Minh. Nàng không và sẽ không làm điều gì có lỗi với chồng và với con, duy chỉ những người khác đa nghi và như muốn nghi ngờ thay cho tôi mà thôi!
Mấy hôm nay, Cty tôi đang đấu thầu cùng những cty khác một gói thầu xây dựng hệ thống mạng cho một trường Công nghệ thông tin trên Lâm Đồng. .. Vừa vào phòng ngồi xuống chưa ấm ghế, chuông điện thoại reeng, Có cuộc họp đột xuất nội bộ Cty. Thì ra cty tôi đã trúng gói thầu trên tận Lâm Đồng, cuộc họp hôm nay sẽ đưa ra danh sách những mảng cần phải lên đó ít nhất là 1 tuần để xây dựng hệ thống. bên kỹ thuật chúng tôi sẽ phải lên đó 4 người, Tôi là tổ trưởng nên Ông trưởng phòng ký thêm cho tôi thêm 1 người nữa là 5 người sẽ cùng lên đó. Sáng mai chúng tôi sẽ cùng xe Cty lên làm việc. Vừa rời phòng họp, tôi điện thoại dặn vợ giặt bộ đồ giùm tôi và ủi thêm cho tôi mấy cái áo, mai tôi sẽ lên Lâm Đồng công tác. ...
- Hay em với con lên Lâm Đồng với anh luôn, tiện đưa con đi Đà lạt chơi?
- Anh đi làm, có phải đi nghỉ phép đâu mà đi chơi với em và con được.
- Thì cứ đi, nếu công việc trôi chảy anh ở lại ít ngày đưa em với con tham quan Đà Lạt, Em cũng chưa đi đà lạt lần nào mà!
- Thôi, đi với con mà em thì say xe không lo được cho con. Em không đi đâu. Tết này mình đi cũng được anh àh.
- Ừ hay tết cả nhà mình đi chơi, mà em thích gì gì Anh mua về cho em. A sẽ mua cho Thiên Minh cái áo len, trên đó có nhiều mẫu áo len cho trẻ em đẹp lắm! chắc con bé sẽ thích cho xem.
- Anh mua gì cũng được. nói bé bé để con bé ngủ nữa chứ! Anh cung ngủ mai còn đi sớm.
Công việc của chúng tôi thành công ngoài dự kiến nhờ trang thiết bị Cty đã cho xe đưa lên sớm hơn nửa ngày và cũng được nhân viên của trường học ở đây phụ rất nhiều. Khi chúng tôi lên đã có thể bắt tay vào công việc ngay mà không phải chờ đợi như những lần trước kia. Không ai có thể biết được rằng chúng tôi đã làm những gì mà nhanh đến như vậy. trong khi cái dự án này có thể sẽ ngốn thời gian của chúng tôi phải hơn 1 tuần mà nó đã hoàn thành chỉ hơn 4 ngày. 7 giờ tối, sau khi đã bàn giao hệ thống cho nhà trường, kí vào các biên bản kĩ thuật và bảo hành xong. Điện thoại về nhắn với vợ tôi có thể về Sài Gòn vào tối mai nhưng sao tôi gọi mấy lần cũng đầu dây bên kia cứ ò í e không liên lạc được. Chắc vợ tôi điện thoại đã hết pin, giờ này nàng cũng có thể đang ru con bé ngủ mà chưa sạc điện thoại. Nhắn với mấy anh kỉ thuật tối nay ra chợ đêm Bảo Lộc lai rai chúc mừng thành công sớm, nhủ lòng sáng mai tôi sẽ gọi cho Thủy Tiên sau cũng không sao. ...
Mấy anh em vào một quán vỉa hè của chợ đêm, quán này nghe nói có món chân gà nướng ngon nhất khu chợ đêm, có thể vì thế mà khi chúng tôi ghé xe vào, vừa xuống xe cũng thấy khách rất đông. Nam có, nữ có, phần lớn là các cu cậu choai choai tóc xanh tóc vàng, ngồi vừa uống rượu vừa kể những thành tích đánh lộn chỗ này chốn nọ. Không những các cậu, các cô bé cũng sôi nổi không kém, vừa nói chuyện vừa văng tục. Tôi không tài nào đếm hết được họ đã " nói tiếng nho" như vậy bao nhiêu lần trong 1 câu chuyện, không thể đếm hết bao nhiêu chữ " Đan Mạch" mà các cô cậu kèm theo trong một câu nói Tiếng Việt. Chúng tôi biết thân phận là những người cũng lớn tuổi hơn nhiều, cũng chỉ là khách lạ nên chỉ nói chuyện vừa phải và chúc mừng nhau trong thành công của công việc mà thôi. Những dĩa chân gà nhìn đơn sơ, không mấy thiện cảm mà nó ngon cực kì, thơm một cách lạ thường khiến cho chúng tôi ngồi chỉ khoảng hơn 1 giờ đồng hồ cũng uống hết mấy chai Vodka hà Nội. Trong tổ kỹ thuật của chúng tôi là uống rượu mạnh nhất cty, duy chỉ có tôi cũng trong tổ mà lại uống yếu nhất mà thôi, tôi là một chiến sĩ luôn luôn hi sinh trước các trận đánh. Vậy mà hôm nay cũng cầm cự cho đến giờ phút này mà chưa gục ngã.
- Anh Nam, Anh đã báo về Cty chưa?
- Báo gì?
- Thì báo đã xong sớm chưa đó!
- Àh, Anh chưa báo, tính sáng mai nghiệm thu lần cuối rồi Anh báo luôn, chứ cứ chiều lại mà báo cho mấy ổng chửi à? Mấy ổng giờ đó là giờ linh mà!
Anh tài xế cười cười và nháy với thằng kỹ thuật kế bên rồi quay sang nhìn tôi.
- Hay sáng mai mình vào ĐamB'ri rồi chiều về Anh Nam ha!
- Sáng mai để nghiệm thu lai rồi mới biết nên về sáng hay về chiều. Anh cũng muốn về sớm chứ đi mấy ngày rồi cũng nhớ ....!
- Em thấy khi anh bàn giao cho ông Hiệu trưởng, ông khen quá chừng rồi, chắc không có gì phát sinh thêm đâu anh à! Mai anh em mình vào rồi chiều về, em cũng chạy xe lên đây nhiều lần mà chưa một lần vào đó chơi, nghe nói trên này nó là cái thác đẹp nhất Lâm Đồng đó Anh àh!
- cứ như vậy đi, mai nghiệm thu lần cuối rồi anh em mình vào đó chơi. Chiều về chứ tối về đường đèo nguy hiểm lắm!
- Nào cạn ly nào! Anh tài xế vui mừng giơ ly.
Dậy sớm, trước khi vào nhà trường, tôi điện thoại cho vợ thì chẳng ai nghe máy. Chắc hai mẹ con cô ấy đi chợ rồi. Tôi nghĩ vậy rồi cũng cùng anh em vào trường nghiệm thu và thử hệ thống mạng lần cuối trước khi báo về cty. Mọi thứ đều tốt, điện thoại về báo cho trưởng phòng đã hoàn tất. Không ngờ tối qua ông hiệu trưởng đã gọi cho Giám Đốc, Ông khen chúng tôi làm việc nhanh và chất lượng. Sáng nay Cty đã họp thông báo rồi, vậy là cuộc gọi của tôi cũng như có lệ.
Trưởng phòng bảo chúng tôi có thể nghỉ ngơi trên đó 1 ngày rồi về cho khỏe. Tôi thấy trưởng phòng hôm nay dễ thương đột xuất, khi cho anh em biết thái độ khác thường của ông, ai cũng cười!
Tôi cứ nghĩ khi vào đây, sẽ có nhiều khu vui chơi lắm! Ngược lại hoàn toàn là những khu nhân tạo, duy chỉ có cái thác là hũng dũng đổ từng khối nước xuống vực. tranh thủ chụp hình và theo thang máy lên đỉnh thác rồi xuống. ai nấy người ướt sũng hơi nước. Trong này, khí hậu trong lành thật! Đi hết các khu rồi chúng tôi ra xe về khi trời cũng gần chiều. mấy anh em sẽ có nhiều cái để kể khi về lại Cty.
- Có ai muốn mua quà gì cho người nhà không? –Tôi hỏi
- chắc phải mua cho Bà chằn nhà em ít dâu tươi, khi đi bà ấy dặn rồi về không có bả xé xác em đã đành, cấm khẩu nữa em chết luôn.
Anh tài xề được dịp cười kha kha!
- lát về Em ghé chợ Bảo Lộc, mua ít quà Anh nam ha!
- Ừ! Ghé anh cũng mua quà cho Vợ và tiểu thư nhà anh.
Đỗ xe bên cây xăng Lê Thị Pha sát chợ, chúng tôi vào Trung Tâm Thương Mại Bảo Lộc, nhìn thứ nào tôi cũng muốn mua cho vợ và Thiên Minh. Nếu có nhiều tiền chắc tôi sẽ mua cả một xe quà quá. Ghé shop áo len, tôi chọn cho cô con gái của mình một chiếc áo len màu trắng kèm theo những sợi tơ óng ánh và nhờ cô nhân viên chọn cho một chiếc áo len giống như vậy thuộc cỡ lớn cho Thủy tiên. Sang dãy kế bên ghé quầy rượu, mua thêm mấy chai rượu Chát về phòng cho anh em. Thấy có một ché rượu cần xinh xinh, nhưng giá thì ngoài khả năng của tôi. Nhắn với mấy cậu kia. Hay anh em mình hùn tiền mua ché cần này về làm quà, tối mai cùng liên hoan với phòng. Tất thảy đồng ý! Thế là chúng tôi cùng nhau hùn lại mua ché rượu cần làm quà cho phòng như thường lệ mổi khi đi tỉnh là phải có quà cho phòng. Tối mai tất thảy anh em trong phòng cùng nhau liên hoan, ai có vợ hay bạn trai bạn gái gì đều tham dự chúc mừng thành công trước dự kiến của chúng ta. .....
Trời tối, Anh tài xế không dám chạy nhanh nên khi chúng tôi về đến Cty cũng gần 9h tối. Tối nay Trưởng phòng trực nên tôi vào bàn giao sổ sách sau đó xuống nhà xe lấy xe tranh thủ về có quà cho con và Vợ. Do bàn giao sổ sách và những sơ đồ, Ông trưởng phòng hỏi đủ thứ chuyện nên mãi hơn 10h tôi mới về đến phòng. Căn phòng tối thui, ngước nhìn lên căn gác tôi thấy chỉ còn ành điện nhập nhòe bị che bởi tấm rèm hắt qua ô cửa kính. Nghĩ là vợ và con gái đang ngủ, sợ hai người thức giấc. Tôi nhẹ nhàng mở cửa dắt xe vào.
Quái lạ, xe ai giống như xe của anh học chung kế toán bạn Thủy Tiên, sao lại ở đây? Chống xe cận thận, đặt tùi quần áo và quà tặng vợ con xuống 1 góc nhà, tháo giày và đi nhanh đến cầu thang lên gác. Vừa bước hết bậc cầu thang, đập vào mắt tôi là một cảnh tượng không thằng đàn ông nào có thể tưởng tượng ra. Trước mắt tôi là hai sinh vật không có một mảnh vải che thân trông thật gớm ghiếc dưới ánh đèn ngủ mờ mờ. Không thể tin vào mắt mình, bật đèn phòng sáng lên để xem những con người này đã làm gì trong căn gác này. Thật không ngờ Thủy Tiên đã dám làm chuyện này, cô dám đưa một thằng bạn học về để cùng ngủ trên chiếc giường mà hơi ấm của tôi vẫn còn phảng phất đâu đây. Tôi dau đớn tru lên , máu trong cơ thể tôi như muốn dồn hết về não. Lúc này thì hai người kia giật mình thức giấc và mặt tái đi như không còn giọt máu nào đọng lại.
- Mẹ kiếp, con người sống với nhau mấy năm trời đã có một mặt con, giờ khốn nạn như vậy hả? - Tôi nói như hét lên!
Thằng đàn ông kia vội vàng quơ lấy quần áo mặc vào, trong khi đó Thủy Tiên kéo tâm chăn che người. Không ai nói được lời nào, ..... Quay sang thấy con dao nằm trên đĩa trái cây Tôi lao vào thằng đàn ông kia như Võ Tòng chỉ một dao phải đâm chết con hổ dữ trong tiếng hét của Vợ tôi. Mũi dao như cắm phập vào bả vai khi thằng đàn ông đó tính vùng lên bỏ chạy. Giờ thì đã như xỉu đi vì hốt hoảng. các căn hộ hàng xóm như thức giấc sau những tiếng hét của Vợ tôi, người đàn bà hư hỏng. Tôi nói như hét lên:
- Con đâu?
- Em .. em đưa nó về ngoại hôm qua.
- Cô đưa con tôi về đó để ăn nằm với cái thằng này hả? Cô mặc đồ vào đi, cô khốn nạn lắm!
Đầu óc tôi lúc này như quay cuồng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Để mặc cho vợ tôi và thằng kia bất tỉnh nằm đó, xuống dắt xe. Tôi không muốn nhìn thấy căn phòng này thêm phút nào nữa, vừa dắt xe ra khỏi cửa.
- Chuyện gì thế cậu Nam?
Mấy người hàng xóm tự nhiên đứng trước cửa phòng tôi đông nghịt.
- Hỏi con đà bà trong nhà đó.
- Cậu đi đâu vậy, Tôi nghe tiếng nhỏ Tiên nó la mà !
Không thèm trả lời, tôi phóng xe thẳng ra đường. Chạy lang thang ngoài phố mà không biết mình đang chạy đi đâu. Phải đi, Tôi không muốn quay trở lại cái tổ không còn ấm áp trên căn gác trọ đó nữa. Chợt nghĩ đến con gái chắc từ hôm mình đi cho đến nay cũng chẳng sung sướng gì khi mà con đàn bà đó chỉ dành thời gian cho thằng tình nhân kia, đã phải đưa con về ngoại để có nhiều thời gian ân ái với tình nhân mà không phải sợ con gái mình nhìn thấy. Tôi vội vàng hướng ra xa lộ hà nội và về thẳng quê nhà, không cần biết lúc này là khuya hay sớm, tôi chỉ muốn gặp con tôi. Tôi phải đưa con gái tôi về Nội sống, sẽ viết giấy li dị. Con gái tôi không thể có người đàn bà như vậy làm mẹ. Cô ta không xứng! đã hơn nửa đêm, Mẹ vợ tôi cũng chẳng hay biết gì. Bà trách:
- Con Tiên thì mấy ngày trước đưa con về đây một mình, hôm nay lại một mình mày đón con nửa đêm. Tụi mày cãi nhau hả?
- Dạ không có chi Mẹ, tụi con chỉ giận nhau.
- Nó đang ngủ, mày để nó ngủ chứ tội nghiệp con Bé mấy ngày cứ hết kêu Ba rồi đòi Mẹ.
- Thôi Mẹ thức nó dậy giúp con, con đưa về bên Nội nó.
- Tao thật không hiểu nổi. Từ trước giờ tao có thấy tụi mày vậy đâu. Chờ tao thức con bé xem nó có dậy không.
Thiên Minh nghe bà ngoại nói có Ba rước thì dậy ngay, khóc như hờn dỗi tôi bỏ nó đi mấy ngày mà không chịu ngủ với nó.
- Ba không thương Thiên Minh, Ba bỏ Thiên Minh.
- Ba về với con rồi đây con gái của ba!
- sao mẹ không về với Ba?
- Thôi, mình về Nội nhé con. Tối nay Ba sẽ ngủ với con gái nhé!
- Dạ. Thiên Minh chào Bà Ngoại!
- Mày coi chạy xe cận thận nha! Mẹ vợ tôi nhắc.
- Dạ con biết ạ.! Con Chào mẹ về.
Đưa con bé về, ngồi trên xe nó nói như không biết mệt. Tôi chỉ biết dỗ dành con và chỉ gật đầu ừ trong những câu hỏi của nó. Tôi không dám chạy nhanh vì đường Bình Giả thời gian này cũng hay có những anh thanh niên đi nhậu về khuya, chạy xe như không mở mắt rồi gây tai nạn. Ngồi trước tôi, Thiên Minh cứ ngoái đầu lại nói chuyện, để khi vào những con hẻm trong. Những con chó sủa ầm lên cả xóm, con này như báo hiệu con kia như thế nào mà khi chúng tôi chưa chạy xe ngang cũng đã nghe tiếng sủa ầm. Khi về đến nhà thì cổng nhà tôi cũng đã khóa, không biết làm cách nào để vào. Nhà tôi cũng có nuôi một con chó Nhật nhưng hình như nó còn nhớ tôi hay sao mà không sủa, ngược lại lại chạy ra ứ ứ dưới chân tôi. Tôi dành lấy điện thoại gọi cho em gái tôi ra mở cổng mà không dám kêu, mà cho dù tôi có gọi lớn thế nào thì người trong nhà cũng không thể nghe được. Từ quảng sân vào nhà tôi dài đã dành, còn phải qua 2 lớp cửa, các cửa phòng thì cũng hơi kín nên sẽ không nghe mà duy chỉ có những nhà hàng xóm nghe mà thôi.! Tôi gọi cho em gái nhưng người mở cổng lại là Mẹ tôi.
- Mi làm cấy chi mà về giờ ni thằng tê? Trời ơi còn cả bé Minh nữa! Mẹ hấn mô?
- Thì mẹ mở cổng đi đã! Răng con kêu con 6 mà mẹ phải ra mở cổng?
- Mẹ cầm chìa khóa, sáng tau dậy sớm đi lễ.
- Dạ con chào nội.
- đây bà bồng con vô cho ba con dắt xe.
Con bé chạy đến bà để bà bề trong khi tôi dắt xe vào nhà, tiện tôi kéo cánh cổng lại. khi cho xe vào nhà mẹ tôi lại hỏi:
- Răng? Con Tiên đi mô mà cha con bay giắt nhau về đây giờ ni?
- Thôi có chi mai nói mẹ à!
- Ừh, thôi mi coi ngủ đi cho khỏe. Bé Minh có muốn ngủ với Bà Nội không? Bà vừa nói với tôi vừa quay sang Thiên Minh hỏi!
- Con ngủ với Ba Nam, Ba Nam nói về Nội Ba nam ngủ với con mà.
- Ừ Ba ngủ với Thiên Minh nè! Trong phòng còn Chăn mùng không Mẹ?
- Còn nguyên, mi đưa con Bé vô ngủ đi.
Về lại phòng cũ của tôi, biết bao kỉ niệm lúc tôi chưa đi học xa và đi làm cứ ùa về trong tôi, lại cái đêm sau Lễ cưới của tôi và Thủy Tiên cũng là căn phòng này. Giờ chỉ còn 2 cha con tôi. Thiên Minh không chịu ngủ, nằm bên con gái nghe nó nói mà như hỏi:
- Má Tiên không thương Thiên Minh nữa, Má Tiên hôn Chú Nguyên giống ba Nam hôn Má Tiên, Má Tiên không hôn Thiên Minh.
- Tại Con gái Ba không ngoan nên Má Tiên không hôn phải không nè?
- Thiên Minh ngoan mà Ba! Thiên Minh ăn cơm không cần Má Tiên đút mà!
- vậy con gái của Ba có muốn Má Tiên hôn không nè, có muốn ngủ chung với Ba, với Má Tiên không nè?
- Thiên Minh muốn mà, con muốn ngủ chung với Ba và Má cơ.
- Vậy Con gái của Ba nhắm mắt ngủ ngoan nè, mai Má Tiên sẽ về với con. Con mà không ngủ thì mai Má không về với con đâu.!
- dạ con ngủ nè, con ngủ mai má về với con nè!
Thiên Minh vừa nói thì cũng nhắm mắt lại ngủ, không biết con bé đã ngủ chưa nhưng qua ánh đèn ngủ mờ mờ tôi thấy mắt con gái tôi như nhắm nghiền lại. Lúc này sao tôi thấy con bé thật tội nghiệp và như có lỗi với nó quá. Tôi ghét Thủy Tiên bao nhiêu, không muốn nhìn mặt vợ tôi thế nào thì con bé cũng không thể không có hơi ấm của mẹ nó.! Nó quả là quá nhỏ để biết những chuyện này và lát nữa thôi, khi ánh mặt trời lên thì tôi phải nói dối con tôi. Tôi phải nói dối như thế nào đây? Nhẹ nhàng dắp cho con bé tấm chăn mỏng, tôi chui ra khỏi mùng và xuống nhà dưới lục tìm chai rượu mà ba tôi thường hay để dưới bàn. Nghĩ về con gái, nghĩ về Vợ tôi đã đối xử với tôi quá tàn nhẫn. Uống, uống và uống. Tôi hy vọng rượu làm tôi say để lấn át cái nỗi bực tức đang cuồn cuộn trong lòng mà không dám nói với ai. Cả nhà đang chim trong sự yên lặng. Còn riêng tôi, rượu đã nhanh chóng ngấm vào cái dạ dày trống trỗng, ngấm vào máu, lên não. Rượu biến thành một cơn mê lúc hất tôi lên thật cao, lúc nhấn chìm tôi xuống tận đáy biển. ... Tôi gục nằm luôn nơi bàn ăn dưới bếp mà không ai buồn thức tôi dậy khi thấy chai rượu của Ba tôi đã không còn đọng lại giọt nào. Lúc tỉnh, thấy mẹ tôi dắt Thiên Minh xuống rửa mặt, Mẹ nhìn Tôi như ngờ vực.
- Bây với con Tiên có chuyện chi phải không?
- Mẹ đừng nhắc đến cái ngữ đó nữa! Tôi như bực mà nói.
- Thì có chuyện chi bây nói cho Ba Mẹ biết còn khuyên nhủ bây. Bây cứ im im thì ai biết? Vợ chồng sống với nhau thì phải biết nhường nhịn nhau chứ có tội tình chi mà bây bồng cháu về cả đêm như ri àh?
- Nhịn chi mà nhịn, con đi công tác tận trên Lâm Đồng. Ở nhà hấn đưa con gái con về Ngoại mấy ngày rồi! làm vợ chỉ có việc lo cho con mà cũng lo được mà phải đưa con về Ngoại à? Mẹ muốn hỏi chi thì mẹ hỏi con dâu của mẹ đó. Con mệt rồi! lát nữa con đi Sài Gòn rồi chiều về đây luôn.
- Mi về đây rồi làm ăn của mi răng? Để mẹ hỏi con Tiên coi mi với hấn có chuyện chi.
Quay qua đưa con gái nãy giờ không hiểu Ba nó và bà nội nói những gì, miệng cứ muốn nói mà không được.
- Lát nữa ba đi lên Sài Gòn lấy quần áo cho Con nhé!
- Ba có lấy đồ cho mẹ Tiên không ba?
- Ừh, Ba lấy nhưng con phải ở nhà ngoan nha!
- Dạ! Thiên Minh ngoan mà ba.
Sau khi rửa mặt cho tỉnh táo, tôi ra thềm ngồi châm điếu thuốc hút. Trong làn khói thuốc mơ màng! Không biết lát nữa đây khi lên Sài Gòn sẽ đối diện với Vợ tôi lúc đó sẽ như thế nào, máu trong người tôi có còn như mới tối qua không. Bất giác chợt nhớ đến Nguyên, người tình của vợ tôi. Người đã phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi, lúc tôi đâm con dao vào vai hắn khiến hắn bất tỉnh giờ đây sẽ thế nào! Thoáng rùng mình và tự an ủi mình nó sẽ không sao, mà cho dù có sao đi chăng nữa thì cũng do nó tự chuốc lấy khi đã làm chuyện ấy với vợ tôi. Dám làm cái chuyện đó trên chiếc nệm mà hơi ấm của tôi không bao giờ phai đi. ...
Lên đến Sài Gòn cũng gần trưa, căn phòng trống huơ với cảm giác thật lạnh lẽo. Bước lên cầu thang nhìn lại căn gác, tôi thấy hãi hùng trước vũng máu đã gần khô mà tối qua chính tôi đã gây ra.
- Anh Nam về đó hả anh Nam?
- Vâng chào bác, có gì không bác?
- Tao thấy tối qua mày làm vậy là đúng, Nhiều lần tao nói mà mày không nghe tao. Thằng đó mày đi làm là nó đến rồi đóng cửa hú hí trong phòng. Tao thấy thương cho mày với con bé nhỏ, nói mà mày không tin. Tao chịu!
- Con đâu có ngờ vợ con nó vậy! Àh thằng đó có sao không vậy Bác?
- Mày vừa chạy đi một lát thì có taxi chở thằng đó đi bệnh viện. nghe đâu cũng nặng đó mày, có thể nó liệt tay.
- Vậy là vợ con chắc đi nuôi nó rồi. Tiện đây con cũng báo với Bác con dọn đồ, con về quê luôn Bác àh.
- Mày đang làm ăn ngon vậy nghỉ uổng mày?
- Con về kiếm việc gì làm ổn ổn vài tháng rồi con sẽ mở tiệm sửa máy tính dưới quê. Lát bác ghi giấy con trả phòng nha, còn Tiên nó có ở hay không thì mặc nó. Bác tính hết tháng này cho con, khi nào nó về bác nói nó vì đồ dạc của nó con để lại.
- Tùy mày thôi, nói thiệt mày đi tao cũng nhớ nhớ. Con bé nhỏ dễ thương lắm!
Tranh thủ dọn dẹp đồ dùng và liên hệ với Cty xe tải Thành Hưng vì đồ dùng trong phòng tôi nhiều nên không thể đi cùng xe khách về được. Tuy không có vợ tôi ở phòng trọ nhưng tôi cũng không buồn gọi cho cô ấy, không muốn nhắc đến cái loại đàn bà phụ chồng bỏ con đó nữa. Trong khi tôi không nhắc đến, không muốn nghĩ đến thì ở nhà. Mẹ tôi cũng gọi cho Tiên để hỏi chuyện gì và cũng để cho Thiên Minh nói chuyện với Mẹ, nó nhớ Mẹ nó nên cứ đòi gạp mẹ. Nói chuyện với Mẹ tôi, Tiên không nhận cho mình cái lỗi gì hết ngoài việc tôi tự nhiên đánh bạn của Tiên rồi bỏ về quê. Để giờ cô phải nuôi bạn ở bệnh viện vì có thể cậu ta sẽ phải liệt một tay và không còn lao động được. Mẹ chỉ biết có vậy nên cũng khuyên cô tranh thủ để rồi ông bà nội phân xử cho. Vợ chồng sống với nhau mà chỉ có một chuyện nhỏ như vậy cũng để cho đưa bé phải xa cha xa mẹ.
Khi về đến nhà, khi nghe Mẹ tôi kể lại những gì Tiên nói. Tôi không có ý kiến gì, lầm lũi nhờ nhân viên họ đưa đồ vào phòng, rồi đây trong căn phòng này sẽ lại là một tổ ấm mới. Tổ ấm này chỉ dành cho Tôi và Thiên Minh mà thôi. Ấy thế mà suốt ngày, Thiên Minh cứ đòi mẹ, tôi phải dỗ hết cái này, khuyên cái nọ con bé mới chịu nghe. ...
Bẵng đi một tuần, cô ấy cũng không về với con, không về nói gì với Ba Mẹ hay xin lỗi tôi một tiếng. Mặc dù trong lòng tôi cũng như đang muốn tha thứ cho cô ấy. Con gái tôi không thể mồ côi Mẹ khi mà tôi chưa viết cũng không viết tờ giấy li dị , chỉ mong sao Thủy Tiên biết lỗi mà quay về với chúng tôi. Lúc này, con bé cũng như đang quen dần khi không có mẹ bên cạnh vì mọi người ai cũng chiều nó hễ nó đòi gì, chỉ không thể đưa mẹ nó về được mà thôi. Hai cô và chú út thì mua cho nó rất nhiều đồ chơi, búp bê, xếp hình, Ông bà nội thì suốt ngày bên cháu. Còn tôi, suốt ngày tôi giam mình trong phòng với chiếc máy tính và hí hoáy hết viết rồi đọc rồi lại viết mà không biết mình đang viết gì. ....
Mọi chuyện không còn bình yên nữa khi mà một hôm, Tôi nhận được một giấy mời ra xã xác nhận có người tố cáo tôi cố ý gây thương tích và bỏ trốn. Lúc này tôi như đã hiểu người ta đã đưa đơn kiện tôi đã làm con trai nhà người ta mang thương tật ở tay. Họ không cần tôi bồi thường mà thẳng đơn ra tòa, đã có ngày hẹn ngày tôi ra hầu tòa, trong thời gian này tôi có thể nhờ luật sư bào chữa cho mình. Khi xem xong giấy mời. Lúc này Ba tôi thì bực tức, Mẹ tôi thì chỉ biết ngồi khóc. Trong khi đó con gái tôi thì vẫn hồn nhiên như mọi ngày cũng làm vơi đi phần nào nỗi buồn trong tôi và gia đình. Nghĩ là tôi không có gì sai nên cũng không thuê luật sư bào chữa gì cho mình khi ra tòa. Tôi đưa con gái đi chơi hết chỗ này đến chỗ nọ. Những nơi nào mà tôi thấy con bé thích và chưa được đi tôi cũng chở con đi. Tôi có nhờ Mẹ xin cho Thiên Minh vào lớp mầm non ở các sơ Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn để cháu đi học. Tiện tôi cũng chuẩn bị tinh thần sau khi ra tòa về cũng dò hỏi xin việc làm tạm để quen cuộc sống dưới này, khi quen hẳn cách làm việc cũng như mức sống thì tôi cũng sẽ mở tiệm với số vốn dành dụm bấy lâu nay. ....
Ngày tôi ra tòa, không biết bên đó chạy chọt thế nào mà tôi bị kết án vào tội gây rối trật tự và cố ý gây thương tích thương tật vĩnh viễn. Tôi lãnh mức án 18 tháng tù giam. Khi đọc lời tuyên án thì cũng là lúc mẹ tôi khóc như muốn hết nước mắt, Ba tôi thì lầm lũi ra về. Quay xuống nhìn Cha mẹ và con gái tôi, như muốn chạy xuống ôm con vào lòng nhưng không thể , Tôi đã từng dáo dác tìm có ai giống Thủy Tiên trong căn phòng hay không nhưng cô không có ở đây, có thể cô tránh mặt mọi người. Cô có thể tránh để không nhìn mọi người vậy sao cô cũng có thể tránh mặt của con mình chứ? Cúi dầm mặt, tôi cảm thấy thật xấu hổ vừa như đứt từng khúc ruột khi nhìn con gái mình để cho chiếc còng đánh .. cạch .. vào tay mình đưa vào trong ......
***
- Thiên Minh ..... Thiên Minh ...... về Cháu, ta về cho ba con vào học nào.
Vừa gọi Thiên Minh xong, Mẹ tôi òa lên khóc. Những giọt nước mắt của bà rớt xuống nhiễu trên cát những hình thù rách rưới như những mảnh giấy bị mối mọt ăn mòn. Lấy một cái hộp trong giỏ ra bà bảo:
- Mi cầm cái hộp mứt ni vô trong đó anh em trong phòng ăn.
- Dạ con cảm ơn mẹ.
Thiên Minh cũng vừa tung tăng chạy đến, khoanh tay chào Tôi về. Ôm vội đưa con gái vào lòng, hôn lên trán mà tôi đang ứa ra những giọt nước mắt hối hận. " con ở nhà ngoan, phải vâng lời ông bà nội và cô chú nghe con, phải chăm học. ba hứa học xong ba sẽ về với con."
Mãi tới lúc này, tôi mới thấy Mẹ tôi nở một nụ cười , nụ cười như xua tan đi bớt vẻ cực khổ của Mẹ. Mẹ đã khổ vì cái gia đình nhiều rồi, giờ thêm tôi đã làm Mẹ như già nhiều. Không biết bà còn đủ sức chịu đựng thêm nửa năm nữa để chờ tôi về hay không.
Keeng! Keeng! Keeng! ..... Tiếng kẻng báo hết giờ thăm nuôi, tôi vào lại với nỗi thương nhớ cha mẹ và day dứt với đứa con gái của mình.
Francisco Phong






Thông Tin
Lượt Xem : 165
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN