--> Có một loài hoa trắng - game1s.com
Polly po-cket

Có một loài hoa trắng


Mọi chuyện đến quá nhanh khiến tôi khó xử, tôi không biết mình có đủ dũng khí để nói lời yêu Ban sau mọi chuyện xảy ra không. Chỉ biết rằng, ngày tôi lên xe để vào lại thành phố, lần đầu tiên tôi thấy lãnh cảm với trái tim mình.
***
Ông Lang là người dân tộc Khơ Me, ở phía bên kia cánh rừng già. Ngày ông chuyển về làng tôi ở rể, mọi người đều lạ lẫm bởi tiếng Kinh nửa mùa của ông. Lâu rồi quen, nhờ sự thân thiện, dễ gần, ông lấy lòng được dân làng gần xa, giọng nói thều thào của ông cũng dần êm tai hơn với dân bản địa.
Ngày tháng trôi qua, mới đó mà đã gần hai mươi năm, con gái lớn của ông tên Ban cũng tròn 17 tuổi. Cô xinh đẹp lại nết na, lễ phép, được nhiều trai làng tìm đến trao lời yêu nhưng vợ chồng ông Lang nghiêm khắc lắm, dễ gì có được cô ấy làm người yêu. Tôi cũng là một người trồng cây si, nhưng khác với những người trai làng khác, họ trồng cây si trước cửa nhà nàng, còn tôi thì... tìm cách đi cửa sau.

***
Tôi ở cạnh nhà ông Lang và đã quen thân ông từ nhỏ. Chừng 4 hay 5 tuổi, cứ mỗi lần ông sang nhà tôi chơi lại bế tôi đặt lên đùi ông và nói: "Lớn nhanh đi con, lớn nhanh ông gả Ban cho con làm vợ nhé!". Cứ thế đến năm tôi lên 9, 10 tuổi ông đều nói như vậy. Năm nay tôi đã hai mươi, đi học tận Sài Gòn, mỗi năm chỉ về quê hai lần. Mỗi lần về nhà, tôi đều sang nhà ông Lang thăm hỏi. Câu nói gảcon của ông tôi không còn nghe thấy nữa nhưng tôi rất quý Ban. Tôi xem Ban như một người emgái vậy; rồi tình cảm cứ lớn dần lên. Có lẽ tôi đã thích Ban!
Tôi thích Ban nhưng không dám nói. Ông Lang là người tinh ý nên đoán biết tình cảm của tôi, nhất là từ khi tôi lên thành phố học. Về thăm nhà, tôi hay quà cáp cho ông. Lần này về tôi gọi ông bằng bác chứ không phải ông như mọi khi, ông hỏi đùa tôi rằng: "Bộ mày có âm mưu gì sao con?". Tôi chỉ khẽ nhìn sang Ban - cô đang thích thú với chiếc băng đô tôi mua từ Sài Gòn về rồi gượng cười: "Dạ!.. Có đâu bác". Ông cười sặc sụa vì câu trả lời của tôi, đoạn cúi mặt xuống đất như suy nghĩ điều gì. Lúc đó con gái út của ông cũng vừa đi đâu về, cô bé mới đó đã thành thiếu nữ.
- Nhài! Mang cho ba cái ấm nước sôi dưới bếp.
Nhài nhăn mặt nhưng cũng lủi thủi mang ấm nước đến cho ba mình. Nhài có chút giống Ban, nhất là đôi gò má nhưng khi cô cười, có nét gì đó tươi vui hơn Ban. Giống cái điệu cười của mấy cô gái thành thị nơi tôi theo học.
Ngày 28 tết, nhà ông Lang soạn sửa nấu nồi bánh tét, mẹ tôi có gửi mấy đòn nên tôi cũng đến canh lửa. Tôi thấy Ban sửa soạn đồ chuẩn bị đi đâu nên có ý dò hỏi. Nét mặt của Ban rất mệt mỏi, khuôn mặt cô xanh xao sau lớp trang điểm nhẹ. Cô cài chiếc băng đô của tôi tặng lên đầu nên càng lộ rõ đôi mắt sâu, đầy những quầng thâm. Ban khẽ nhìn tôi nhưng không nói gì, cô lầm lũi bước đi. Lấy tay lụi dụi đôi mắt vì đám khói xộc lên cay xè, lần đầu tiên tôi thấy Ban lạnh nhạt với mình. Còn ông Lang thì không ngăn Ban lại như mọi khi, chỉ lầm bầm ít câu rồi cúi xuống chêm thêm củi vào đống lửa sắp tàn...
***
- Nhà ông Lang buôn vàng đấy. Mỗi chuyến đi lên núi tôi đều thấy ông đem về rất nhiều đồ, đêm đến còn lúi cúi sau vườn nữa.
- Chắc là vàng chôn ở đâu đấy sau vườn rồi!
Mọi người kháo nhau chuyện nhà ông Lang buôn vàng. Tôi thấy điều đó thật vô lý, bởi những chuyến về thăm nhà của ông, ông đều mang về các loại lá thuốc. Mẹ tôi thường nhờ ông mang về những loại thuốc chữa đau lưng cho ba tôi hằng chuyến. "Những chiếc bao tải to nhưng nhẹ, làm sao là vàng được", ba tôi nói vậy.
Đêm 30 tết, gia đình tôi sau khi sửa soạn quần áo mới thì sang nhà ông Lang uống trà đêm. Đoạn nghe tiếng hét thất thanh từ phía sau vườn nhà ông Lang, thấy có chuyện chẳng lành mọi người chạy vội ra vườn. Lúc đó thằng Hùng đứng trân người, bên cạnh là thằng Tín với chiếc hòm nhỏ với bàn tay rướm đầy máu. Ông Lang tiến đến giựt phăng chiếc hòm nhỏ rồi đặt lại chỗ cũ, thằng Hùng và Tín hốt hoảng bỏ chạy. Tôi thấy Ban khóc, cô quay mặt giấu vẻ mệt mỏi. Ông Lang hì hục lấp từng cuốc đất khi đồng hồ sắp điểm 12 giờ đêm.
***
- Đó là một cái bào thai chứ không phải vàng.
- Chắc là của con bé Nhài đó, suốt ngày cứ đeo bám theo mấy thằng con trai. Mới mười mấy tuổi đầu đã dám đi chơi thâu đêm suốt sáng với đám trai làng.
- Hay là con Ban. Tôi thấy nó cứ hiền hiền sao sao ấy, chắc bị người ta cưỡng rồi. Người đâu mà dại dột...
Giữa cái nắng nóng ngày đầu năm, mọi người lại bàn tán chuyện nhà ông Lang. Lần này là chuyện về chủ nhân của cái bào thai sau vườn nhà ông.
Tôi sang nhà ông Lang chơi, thấy bóng người bước vào từ cửa, ông hét lớn: "Đến dò hỏi chuyện cái bào thai thì xin mời về, không tiếp". Đoạn thấy tôi, ông trân mắt nhìn.Tôi bắt chuyện bằng việc hỏi Ban có ở nhà không, ông lắc đầu bảo: "Nó cùng em nó đi chợ tết dưới huyện rồi", thấy ông lo lắng và khá bối rối nên tôi xin phép ra về.

- Tao nghĩ mày nên tránh xa con Ban thì hơn. Cũng đừng qua lại nhà ông Lang nhiều - Ba tôi nói, đoạn thấy tôi chau mày như vẻ khó hiểu nên ông nói tiếp:
- Mấy đứa con gái hư đốn. Không phải là một cái bào thai mà là hai cái, tin tao nghe được từ miệng thằng Hùng. Bữa nó đào tìm vàng sau vườn nhà ông Lang, vừa đào được một cái hòm thì thằng Tín nó giựt phắt đi, mở ra thì biết là cái xác còn máu tươi. Thằng Hùng nhìn xuống dưới vẫn còn một cái hòm nữa, nghĩ chắc là vàng nhưng chưa kịp đào nốt thì mọi người ùa ra nên chúng đành bỏ chạy. Hôm sau, nó đến đào lần nữa, nhưng lần này cũng là một cái bào thai đã khô cứng và bốc mùi thối của thịt.
Ông kết thúc câu chuyện với cái tặc lưỡi. Tôi nhìn sang nhà ông Lang, những bao lá thuốc khô chất đầy một góc nhỏ, căn nhà vắng hẳn vào những ngày đầu năm...
Tôi hẹn gặp Ban vào một chiều cuối tuần đầu tiên của năm. Ban kể cho tôi nghe những gì cô đã trãi qua. Những điều tiếng của dân làng gần xa khiến cô mệt mỏi trông thấy, Ban nhìn xuống bụng mình rồi khóc, cô bảo mình đã giết chết một sinh linh. Cô biết chủ nhân của nó là ai nhưng cô không dám nói vì sợ người ta tù tội. Cô từng ước ao sẽ được như mẹ mình, tìm được người mà mình sẽ gửi gắm. Cô kể rằng ba mẹ cô quen nhau khi mẹ cô theo mấy người bạn từ làng lên núi hái thuốc. Ba cô cũng đi tìm thuốc, họ gặp nhau rồi cùng nhập nhóm. Mẹ cô học bên đông y, thông thuộc các loại thuốc còn ba cô thì giỏi về việc tìm đường, trẫy rừng, thế là họ cùng đi. Họ đi mấy ngày liền. Ba mẹ cô yêu nhau từ lúc nào không hay, rồi những lần hò hẹn. Họ cưới nhau khi mẹ cô mới tròn 17 tuổi với cái thai trong bụng là Ban. Ban nói tình yêu của ba mẹ cô như cổ tích và cô luôn ước ao có một mối tình như thế nhưng người đàn ông cô trao lòng lại không được như ba mình. Nói đoạn Ban khóc. Tôi chỉ biết lặng im nghe tiếng Ban khóc, tiếng khóc ấy buồn như màu của hoàng hôn. 

***
Mọi chuyện đến quá nhanh khiến tôi khó xử, tôi không biết mình có đủ dũng khí để nói lời yêu Ban sau mọi chuyện xảy ra không. Chỉ biết rằng, ngày tôi lên xe để vào lại thành phố, lần đầu tiên tôi thấy lãnh cảm với trái tim mình.
Ban đến gặp tôi khi xe chuẩn bị lăn bánh. Cô đưa cho tôi hai gói đồ bảo là quà của ông Lang gửi, đoạn cô cúi chào rồi ùa vào đám đông đông nghịt. Tôi mở ra xem có thứ gì bên trong hai gói nhỏ. Đó là hai gói lá thuốc khô với những dòng chữ viết vội: "Tao thấy mày ốm nhom, chắc do mất ngủ vì học hành. Đây là thang thuốc chữa bệnh mất ngủ, mày cố gắng giữ gìn sức khỏe và học tập tốt. Nhớ gọi cho tao nếu có thể". Tôi thấy áy náy vì chưa kịp chuyển lời cảm ơn ông. Phía dưới tờ giấy còn có dòng chữ nhỏ: "Con Ban thương mày từ lâu! Nó cũng như mày, thương mà không dám nói".
Tôi lặng nhìn ra khung cửa kính, những nhánh ban trắng rủ buồn, làng quê nhỏ bé dần khuất sau rặng đồi khi xe rẽ hướng. Vẫn một câu hỏi mập mờ trong lòng tôi: Yêu hay không?
Khai Tâm
 






Thông Tin
Lượt Xem : 952
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN