Đốm và Mực
Chẳng biết chúng có "yêu" nhau không nhưng hai con rất hòa thuận, phân chia ranh giới rõ ràng, tối đến là ngủ chung trong một chiếc chuồng bé tí, lý ra chỉ được phép nhốt một con.
***
Con Đốm vốn rất cao số. Mẹ nó là con Ki, bà chủ nuôi được ba năm mà chẳng thấy chửa đẻ gì, nom nó cứ ẻo lả, mình dây, giống chó becgie mà không được lanh lợi nên bà quyết định nuôi con khác.Đúng hôm có người đến bắt thì họ phát hiện Ki đang có chửa, vậy là ba anh em nhà Đốm đã kịp thời cứu mẹ nó.
Song Ki nuôi con lần đầu nên vụng về, lại thêm đợt nước lớn từ trận lụt lịch sử năm 2008, bà chủ không bao quát được hết nên hai con dính lạnh và chết. Do nhà gần đầm, nhiều cá chết dạt vào, con Ki ăn phải, bị đường ruột, chẳng bao lâu sau cũng qua đời, còn mỗi Đốm sống sót.
Càng lớn nó càng xinh đẹp với bộ lông vá màu nâu, nom quý phái, ăn uống thì nhỏ nhẹ, sủa tiếng cũng thanh. Nhưng vì mọi người đi làm suốt, nhiều lúc thấy Đốm lủi thủi sau tường cao cổng kín, cũng tội, bà chủ quyết định tìm bạn cho nó.
Vài hôm sau con Mực đến, nó là con chó nhí nhảnh, lanh chanh, vừa mới đến chắc đói nên nhót ngay ra đĩa thức ăn của Đốm. Đốm vui vì giờ đã có bạn, nên rộng lòng nhường hết. Nó chăm sóc, trêu đùa và dạy dỗ con Mực dịu dàng như một người mẹ, người chị mẫu mực.
Thời gian trôi đi, con Mực trưởng thành, trở nên dũng mãnh, khỏe mạnh với màu lông đen bóng, cùng tướng đi khệnh khạng và đôi tai thính lạ lùng. Có tiếng động lạ là nó sẵn sàng chĩa mõm về hướng ấy sủa inh làng nước lên để báo động. Giờ cô cậu chủ hay đùa Đốm và Mực được ví như thuyền quyên sánh với anh hùng.
Chẳng biết chúng có "yêu" nhau không nhưng hai con rất hòa thuận, phân chia ranh giới rõ ràng, tối đến là ngủ chung trong một chiếc chuồng bé tí, lý ra chỉ được phép nhốt một con.
Song, sau vài lần con Mực "phóng túng", đã biết lấy mõm để đẩy chiếc then cài cổng. Thấy "gái" nào đi qua cũng te tái chạy theo ve vãn, lần còn đi chơi đến hôm sau mới mò về. Có đợt nó lại đi miết tận hai ngày, làm ai cũng tưởng đã mất. Cụ chủ bực mình nhờ người đến tước đoạt năng lực làm cha của nó.
Bọn trẻ về thấy hai con buồn thiu, tai cụp xuống mà không hiểu vì sao. Nhìn đôi mắt chúng bà chủ thấy áy náy vì đã không kịp ngăn cụ chủ.
Sau đó, con Mực ít đi hoang hẳn, giờ ở đâu hai con cũng có nhau, cùng nô đùa vui vẻ. Con Đốm vẫn ân cần, điềm đạm nhường đồ ăn cho Mực như xưa, nó còn tỉ mẩn dùng răng cắn bắt rận cho con Mực.
Thế rồi sáng hôm ấy, cậu chủ vội đi nên không khóa cổng, gió đẩy vào, Mực ta thấy thế thì ra ngoài ngó nghiêng cậu chủ, vậy mà bị bọn trộm chó vợt mất.
Từ đó, con Đốm ủ ê không chịu ăn uống, người nó héo hon. Chẳng bao lâu sau trên thân nó xuất hiện những đốm chốc lở, lông cứ rụng từng mảng nên kết luận nó bị ghẻ. Bà chủ chăm sóc, tắm rửa, rồi mua thuốc để trộn vào thức ăn nhưng nó nhất quyết không ăn tí gì.
Một sáng bà chủ dậy sớm thấy Đốm nằm phủ phục phía ngoài cổng, nhìn cái đầu nghẹo, không động cựa bà biết nó đã tắt thở. Cậu chủ chạy ra nhìn rồi buồn bã lẩm bẩm: "Không phải Đốm chết đâu, là nó đang ngủ thôi, nó ngủ để còn nằm mơ thấy con Mực đấy".