--> Chết! Sập bẫy rồi - game1s.com
XtGem Forum catalog

Chết! Sập bẫy rồi

ng giải vây giúp anh: Thực ra cũng có gì là mất mặt đâu ạ, bọn em học khoa Tiếng Anh năm thứ hai rồi nên mới có thể tạm nói chuyện với họ, chị nghe không hiểu cũng là chuyện bình thường thôi.

Nghe bọn họ nói xong, tôi liếc qua gặp ngay lúc anh đang nhếch­ miệng cười. Càng mất mặt nữa rồi!!! Đôi sinh viên nhiệt tình từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng đi mất, tôi cầm lấy cái áo từ tay Tô Á Văn mặc vào, tuy đã lạnh tê cả người, nhưng vẫn thấy ấm áp hơn rất nhiều, hai chúng tôi bắt đầu leo lên­ núi.

Trời chưa sáng, xung quanh vẫn còn tối mờ mờ, tuy rằng hai bên đường lên núi vẫn rải rác có đèn đường, nhưng cũng chẳng sáng quá, chỉ có thể đi theo sóng người phía trước. Hai chúng tôi vẫn nắm chặt tay nhau, thứ nhất là đề phòng người chen lấn, thứ hai là nhỡ có hụt chân ngã thì cũng có thể kéo dậy được. Cứ leo núi như thế chừng được một tiếng, tôi cũng không thể chịu được, bèn ngồi phịch xuống ven đường: Đi hết nổi rồi.

Anh dỗ dành: Sắp tới nơi rồi, đi thêm một chút nữa thôi.

Tôi làm nũng: Thế anh cõng em đi.

Anh đồng ý liền: Được.

Lần này đến lượt tôi sửng sốt, đường lên núi tối mù nào phải đất bằng.

Anh cười cười, kéo tôi đứng dậy, Không thử sao biết được không, hai người đi trên đường, em dừng lại, anh cõng em đi tiếp là chuyện thường mà.

Anh cười dịu dàng, nhưng đôi mắt toát lên vẻ kiên định xuyên thấu qua màn sương núi.

Tôi hơi cảm động, quyết định cho anh phải ngạc nhiên một phen, giả như vô ý đi vòng ra sau anh, cũng không đánh tiếng trước, nhảy phắt lên lưng anh, anh không ngờ được, ối lên một tiếng, tôi khoái chí đè lên đầu vai anh hỏi: Anh ối cái gì?

Anh đùa: Đúng là dạo này em ăn quá nhiều rồi.

Tôi cáu. Một tay đặt vào cổ anh, tay kia làm động tác ra roi thúc­ ngựa: Ngựa đâu, chạy nhanh lên nào!.

Anh chẳng biết làm sao, nhưng không phản đối, từ từ đi lên bậc thang.

Đường đi rất đông, anh đi chậm, người phía sau chúng tôi cứ vượt lên trước. Chân trời đã bắt đầu hửng sáng, người phía sau bước mau hơn, thấy đỉnh núi vẫn xa như cũ, tôi vỗ vai anh: Bỏ đi, thả em xuống, không lên kịp đâu.

Anh lắc đầu: Không cần, chúng ta tới rồi.

Nhìn ánh sáng nơi chân trời càng lúc càng rực rỡ, tôi lay anh, "Thật là không kịp mà, thả em xuống đi".

Nhưng không hiểu sao anh vẫn kiên trì, như phát điên: Chúng ta nhất định sẽ tới!

Nhưng câu này cũng như bóng đá Trung Quốc, không phải anh nói chỉ cần ra sức đá là có thể có thành tích, tôi tròn mắt nhìn vầng thái dương nhô lên. Tôi thở dài bên tai anh: Anh nhìn đi.

Mặt anh trắng bệch, cuối cùng cũng thả tôi xuống.

Tôi khuyên anh: Thực ra ngắm mặt trời mọc ở sườn núi cũng có cái thú mà.

Anh chỉ im lặng cười.

Trong lòng hơi nuối tiếc, không thể thưởng thức trên đỉnh núi, nhưng xem ở nơi khá cao so với mặt nước biển, cảnh vẫn đẹp đủ để người đời phải xuýt xoa.

Dưới thứ khí thế bàng bạc bao trọn cả ngọn núi, con người nhỏ bé biết bao. Ngoài việc ngắm nhìn vầng thái dương đỏ rực kia, không thể làm được việc gì khác, nhưng trước cảnh đẹp tuyệt vời như thế, lại cảm thấy không thể bới được trong đầu ra một cái tên, lại càng không tìm được ra từ ngữ nào để hình dung ra, bởi cảnh đẹp này đã vượt qua cả khả năng biểu đạt của con người.

Giờ khắc này, tất cả những ý niệm tầm thường dường như bị lãng quên, những dục vọng và tình cảm hỗn độn dường như bị nhấn chìm.

Mâu thuẫn ở chỗ, cũng ở thời khắc này, tất cả những tình cảm lại vô cùng rõ ràng, tất cả gần như đều hiện lên trước mắt, trên nền mặt trời mọc.

Giờ khắc này, trừ những lời thô lỗ, chẳng còn thứ gì có thể phóng thích toàn bộ những ý nghĩ trong đầu tôi bây giờ, tôi nắm chặt lấy cánh tay người bên cạnh, vẻ mặt như không thể tin nổi: "Tổng giám đốc, đúng là đẹp chết đi được".

Cánh tay tôi đang nắm đột nhiên căng cứng, một tay đặt lên mu bàn tay tôi, Tô Á Văn quay sang nhìn tôi, giọng bình tĩnh lạ thường:" Tần Khanh, em vừa nói cái gì?".

Tôi ngơ ngác quay đầu lại, ánh nắng mai như vàng như đỏ bao lấy khuôn mặt Tô Á Văn, rực rỡ tới lóa mắt, nhưng mắt anh sâu thẳm như đầm nước sâu nhất, chỉ đều đều giọng hỏi tôi: "Em có biết mình vừa gọi anh là gì không?".

Có một chuyến tàu về lúc 10h35' sáng, tôi ngồi chỗ cạnh cửa sổ, bên cạnh là một bà mẹ ôm theo đứa con trai chừng ba, bốn tuổi, thằng nhóc không hiểu sao cứ khóc ầm lên, tiếng khóc rất chói tai. Tấm rèm tàu không thể kéo được, những gương mặt hoặc lo lắng hoặc trống rỗng đều vội vã lướt qua ở bên ngoài, nhưng không có anh.

Anh nói không muốn gặp lại, anh nói vĩnh viễn không muốn để đối phương thấy được bóng dáng của nhau.

Anh nói được làm được, quả nhiên không tới.

Chỗ ngồi trên tàu dần dần kín khách, giọng nữ vui vẻ phát ra từ loa thông báo chuyến tàu chuẩn bị khởi hành.

Nhìn ra cửa sổ lần cuối, tôi thấy Tô Á Văn, thấy bóng dáng quen ­thuộc của anh lẫn trong đám người bên ngoài.

Anh đúng là nói mà không giữ lời.

Nhưng anh vẫn chỉ khẽ cười: Từ đầu anh đã biết rồi, chỉ tự gạt bản thân như thế thôi. Thực ra ngay từ lúc em nghỉ việc, anh đã không thể tiếp tục gạt mình được nữa. Trước đây trong mắt em chỉ có một mình anh, tất cả những người khác, việc khác đều không ảnh hưởng được tới em. Nhưng em nghỉ việc không phải vì anh, mà là vì anh ấy.

Anh ấy có sức ảnh hưởng lớn như thế với em, khiến em không muốnnhìn thấy mặt anh ấy, luôn tìm cách tránh né.

Anh lắc đầu, cười: Anh còn tưởng anh còn thời gian, quãng thời gian hai năm có thể đủ khiến em quên anh, tiếp nhận anh ấy, an­hcũng có thể cho em hai năm để quên đi anh ấy, tiếp nhận anh một lần nữa, dù có là ba năm, bốn năm, năm năm. Anh tin mình đợi được.

Mãi tới lúc này đây anh mới phát hiện mình sai, sai trầm trọng. Khi ở Mỹ, có một lần anh và Tử Hàm ngắm mặt trời mọc trên tàu, khoảnh khắc khi mặt trời nhô lên mặt biển, anh ngây người nhìn, nhưng trước mắt lại hiện lên gương mặt em. Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy hoảng sợ, sau anh mới hiểu đó là lúc đáp án của trái tim khi anh còn­ phân vân. Nhưng khi em gọi nhầm, anh càng hiểu hơn, người có thể gạt mình, nhưng không thể gạt được trái tim chân thật của bản thân.

Tôi nhìn anh, không nói nổi nên lời.

Anh vén mái tóc bị gió núi thổi tung của tôi: Anh đã sai, sai đến mức không thể cứu vãn nổi, nhưng anh sẽ không trơ mắt nhìn em­ giống anh. Quay về đi, khi còn kịp, nhất định anh ấy sẽ ở đó chờ em.

Nước mắt rơi xuống, tôi chỉ lắc đầu khóc: "Không phải thế đâu, anh lại không cần em nữa sao?".

Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, mỉm cười: "Không phải anh không cần em, mà là em không cần anh, mấy ngày nay, mỗi nụ cười gượng, mỗi hành động của em đều khiến anh hiểu rõ hơn. Nhưng nếu em muốn nghe, anh sẽ nói cho em nghe. Anh không cần em nữa, vì dù khi em cười khiến người ta muốn bẹo một cái, nhưng lại không đủ xinh. Anh không cần em nữa, dù mỗi lần nhìn thấy em là cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại quá dễ dãi. Anh không cần em nữa, dù em có giả vờ tội nghiệp để anh phải thương, nhưng anh vẫn không cần em nữa.".

Từ trước tới nay, anh đều nói dối.

Hai năm trước, anh lừa tôi.

Hai năm sau, anh lừa bản thân mình.

Mỗi câu nói của anh đều bình tĩnh như thế, dường như chẳng liên­quan tới mình, nhưng tôi thấy anh ngập trong đau khổ, nhưng anh vẫn cố ý đẩy tôi ra xa. Bởi anh biết, những cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp, những món quà trong cuộc đời này, tôi đã âm thầm chia sẻ với một người khác.

Tôi có thể tự lừa dối bản thân, có thể cứ tiếp tục như thế, nhưng anh không nhẫn tâm.

Thực ra, tới tận giờ, anh vẫn chưa hề nhẫn tâm với tôi, dịu dàng rộng lượng biết bao.

Còn tôi tới tận giờ vẫn chỉ là người bị động, đi trên con đường do người khác chuẩn bị sẵn, để mặc cho người ta kéo đi từng bước, từng bước về phía trước.

Hóa ra, tôi mới là kẻ nhát gan nhất, ích kỷ nhất.

Cứ như thế, giống như con rùa đen rút đầu, ngay cả chuyện buông ­tay cũng phải chờ người tới giúp.


Chương 31. Trở về bên anh


Tàu chậm rãi lăn bánh rời khỏi ga, từ từ tăng tốc, bóng dáng quen thuộc cũng biến mất.

Tôi tựa đầu vào cửa sổ, nước mắt lã chã rơi.

Cảm ơn nụ cười của anh, đã từng khiến em phải bối rối; cảm ơn những câu nói của anh, đã từng khiến em phải trằn trọc bao đêm; cảm ơn bàn tay ấm áp của anh, đã dắt em đi qua quãng thời gian ấy.

Cảm ơn anh đã yêu em nhiều như thế khi em còn chưa biết tình yêu là gì; cảm ơn anh khi khiến em mỗi lần nghĩ tới anh đều bất giác­ nhoẻn miệng cười; cảm ơn vết thương anh để lại cho em, khiến em không biết làm sao cho phải, khiến em học được cách trưởng thành; cảm ơn anh đã quay lại, khiến em lấy lại được dũng khí và tự tin với tình yêu; cảm ơn anh đã buông tay, để em tự đi tìm hạnh phúc cho mình.

Em may mắn nhường nào, khi quãng đường đầu đời có anh đi cạnh bên, dù chúng ta không thể đi tới cuối con đường.

Dù chúng ta không có duyên với nhau, nhưng hãy để em được cảm ơn anh, đã cho em niềm vui, em sẽ không quên.

Khi tàu tới ga, trời mưa phùn, xuống tàu, xung quanh toàn những ánh mắt kỳ quái. Tôi mới phát hiện ra mình vẫn còn mặc quần áo lưu niệm Thái Sơn, bốn chữ đỏ chóe in đằng sau lưng áo, hơn nữa còn­ thêm cái quần soọc và đôi giày vải kinh dị nữa, giống hệt bà Vương bán dưa.

Ngồi vào xe taxi, tài xế còn cười vui hỏi: Cô mới từ Thái Sơn vềhả?.

Tôi gật đầu, nhìn qua kính xe thấy đôi mắt mình sưng lên như quả hạch đào.

Tài xế khởi động xe: Đi đâu?

Vốn định nói tên trường, nhưng lời ra khỏi miệng lại là địa chỉ của Tống Tử Ngôn.

Lảo đảo xuống xe, đứng trước cánh cổng quen thuộc, tôi không dám đi vào.

Bình thường bề ngoài tôi ngoan ngoãn nghe lời bao nhiêu thì trong lòng thầm phỉ báng bấy nhiêu, cái con rùa bá đạo ấy, sáng sớm tôi đang ngủ ngon thì bị hắn vỗ mặt kêu dậy; tối đang chơi vui thì bị hắn tịch thu lap­top không chút lưu tình. Bình thường hay bị hắn lườm bằng ánh mắt lạnh như băng. Nhưng có trời mới biết, tôi nhớ sự bá đạo của con rùa kia tới nhường nào.

Được rồi, phải thừa nhận, tôi đúng là có sẵn thể chất chịu ngược đãi, thích bị bóc lột, bị chà đạp, bị lợi dụng, bị sai bảo.

Tôi vẫn nhớ tới hắn.

Tuy bướng bỉnh không muốn thừa nhận, nhưng thực ra trong lòng cũng biết mình như Tôn Ngộ Không có thể cưỡi Cân Đẩu Vân chạy, nhưng phần hồn đã bị hắn đè dưới chân núi Ngũ Chỉ rồi.

Nhưng lúc tôi xin nghỉ việc, hắn dễ dàng đồng ý, không chút lưỡng lự, nửa chút lưu luyến cũng không có, ngay cả tiền vi phạm hợp đồng của tôi cũng bỏ, đồng nghĩa với việc tự nguyện để tôi đi.

Harvard ơi là Harvard, vốn dĩ tôi chỉ là người dự thính, giờ thì có lẽ ngay cả cửa lớp cũng không thể nào đặt chân tới được rồi.

Tôi tự ngậm ngùi.

Cúi đầu thở dài một lát, lúc ngẩng đầu lên đã gặp ngay một gương mặt dễ sợ đứng trước mặt.

Bác Vương ngắm nghía tôi một hồi rồi chép miệng thở dài: Ài, tiểu hồ ly ơi, cuối cùng lần này cháu cũng chỉnh sửa rồi à!.

Tôi bực mình, tại sao mỗi lần cháu biến mất, bác đều cho là cháu đi chỉnh sửa lại dung nhan chứ!!! Lẽ nào con gái nhà bác, con trai nhà nào đó mở bệnh viện phẫu thuật chỉnh hình? Tôi tính ngoác mồm ra phản bác thì bác ta đã chắp tay sau lưng đủng đỉnh đi về, vừa đi vừa lắc đầu: Tiếc là lần phẫu thuật này của cháu thất bại rồi, cả hai mắt đều sưng như hạt hồ đào, chẳng trách mấy hôm nay mặt cậu Tống cứ sầm sì lại.

Nghe bác Vương nói, tôi vội vàng chạy theo: Mấy ngày nay tổng ­giám đốc không vui ạ?

Bác ta ân cần dạy bảo: Tuy cậu Tống là người giỏi giang, nhưng cháu cũng đâu cần dùng cặp mắt kia đi thử thách lòng kiên trì của cậu ta hả? Tiểu hồ ly này, cháu nghe bác khuyên một câu thôi, ai chả thích người yêu mình xinh đẹp quyến rũ, cháu thì vốn đã không đủ tiêu chuẩn đó rồi, bây giờ còn phẫu thuật cho tệ hơn. Bác nói không có ý gì chứ, trước khi phẫu thuật thành công, cháu nên giữ chặt cậu ta lại, cẩn thận không có sóng sau nó xô lên, đánh cháu chết ở bờ cát đó.

Bỏ đi, cháu không hỏi thăm bác nữa, tin thì chả moi được tý nào, có khi còn chết trước vì tức giận quá độ.

Nhưng trong lòng tôi thì đang sướng âm ỉ, rõ ràng tôi đang lưỡng lự cân nhắc, kết quả lại bị đôi mắt lửa ngươi vàng của bác bảo vệ tóm được, đây là ý trời, ý trời muốn tôi đi vào. (Cứ loăng quăng ở cửa thì ai mà chả thấy, cô còn nâng tầm nó lên thành ý trời, trời xanh sẽ phóng sét đánh chết cô!)

Thế nên, tôi đủng đỉnh đi vào, tới khi bước ra khỏi thang máy mới nhớ ra bây giờ Tống Tử Ngôn đang ở công ty, không có nhà. Cửa khóa chặt, chìa khóa tôi để lại trường, đành phải ngồi chờ.

Tôi dựa lưng vào tường, ngẫm lại quãng thời gian hai chúng tôi quen biết nhau, mới phát hiện ra đâu phải mình không có cảm giác với hắn! Hắn luôn đối xử với tôi rất đặc biệt, nhưng cái đặc biệt này cũng rất đặc biệt, cho nên đặc biệt cũng chẳng phải là đặc biệt lắm.

Kiểu ở bên nhau của chúng tôi là, đôi khi hắn tự đào một cái hố, rồi để cho tôi nhảy vào bên trong, nhưng đa phần toàn là tôi tự đào hố hại mình, hắn đứng sau nhẹ nhàng đẩy tôi rơi vào. Rồi khiến tôi lầm bước trở thành osin chuyên nấu cơm, thảm điện làm ấm giường, còn ­làm nô tỳ để người ta sai bảo nữa.

Mãi mà không có một thân phận, để có thể thể hiện hắn có tình cảm với tôi.

Nhưng nếu không có tình cảm, sao hắn phải cho tôi nhiều thân phận như thế? Tôi ngẩng đầu thở dài, trái tim của đàn ông, thực đúng là kim dưới đáy biển.

Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ vấn đề lớn nhất bây giờ là, sau khi tôi đã gây ra chuyện như thế rồi bỏ đi, có lẽ ngay cả osin chuyên nấu cơm, thảm điện làm ấm giường, nô tỳ đều không làm được nữa rồi. Có lẽ hôm nay quá mệt mỏi, nghĩ ngợi một lát, tôi dựa vào đầu gối, thiếp đi.

Tiếng bước chân làm tôi giật mình tỉnh dậy, tiếng bước chân đều đều quen thuộc tới mức nhắm mắt tôi cũng nhận ra.

Tôi ngẩng đầu, quả nhiên là hắn, tôi há miệng chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể tròn mắt nhìn. Còn hắn thấy tôi thì chỉ ngẩn ra giây lát, rồi hờ hững bước qua tôi, giống như không nhận ra tôi là ai.

Tôi nhìn hắn rút chìa khóa mở cửa vào nhà, vẫn không chịu nhìn tôi.

Con rùa nhỏ trong lòng tôi lại rụt đầu vào trong mai, tôi cảm giác mình thực sự không được rồi, còn ngu ngốc vọng tưởng cái gì chứ! Tôi sững người ra thật lâu rồi mới đứng dậy, chân hơi tê tê, tôi quay người tính đi khỏi đây. Nhưng chân tôi không chịu nghe lời, vì luyến tiếc, vì không cam lòng. Sáng nay tôi mới nhận ra rằng bản thân mình là người luôn nhu nhược, bị động, lẽ nào tới chiều đã quay lại như cũ? Tôi như thấy con rùa kia đang nhếch mép lên cười chế nhạo.

Nhưng người đàn ông ấy là người tôi yêu, là người tôi muốn được ở bên cạnh. Tôi hít sâu, người nào cũng phải có một lần liều, lần này tôi đem hết dũng khí chưa bao giờ có trong hai mươi mấy năm ra quy về Đan Điền, quyết định dù có mất mặt cũng phải mất mặt như thế một lần! Hùng hổ tới trước cửa, đưa tay lên gõ, cửa không đóng, trước khí thế của bàn tay tôi nó đã mở ra ngay.

Tôi ngạc nhiên, Tống Tử Ngôn sau cánh cửa cũng có vẻ ngạc nhiên.

Tôi nhìn tay hắn hãy còn giữ nguyên giữa không trung, toét miệng chào hỏi: Ha, ha ha, anh phải ra ngoài à?

Hắn thoáng lúng túng, vừa nghe tôi nói thì khóe miệng khẽ nhếch lên, sắc mặt sầm xuống rồi quay người đi.

Tôi đang nói lung tung cái gì thế chứ? Khí thế ban nãy thoáng cái đã biến mất sạch, mà nhìn bộ dạng hắn vừa thấy tôi đã muốn đi, có lẽ cũng thực sự không muốn gặp tôi rồi, con rùa trong đầu đứng ở trước cửa thang máy, ngoắc ngoắc tôi: Về đi nào! Về đi nào!

Chân tự động lui dần về phía sau.

Nhưng nhìn bóng lưng màu xám nhạt đang quay lại với tôi cầm cốc nước uống, tôi không đi nổi.

Một là làm, hai là không, tôi vọt vào trong phòng, ôm chặt lấy hắn từ phía sau, hắn cứng người lại, nhưng cũng không cự tuyệt. Tôi áp đầu vào lưng hắn, thì thào: Em đã về rồi.

Từ sau lưng hắn, tôi cảm thấy hắn hít vào một hơi thật sâu, chỉ một hơi, giọng nói lạnh lùng lại vang lên, lạnh lùng và rành mạch, hắn nói: Buông ra.

Với con cừu nhỏ lạc đường biết quay lại, với con rùa nhỏ phải vất vả lắm mới lấy được dũng khí, phản ứng của hắn chỉ là hai chữ lạnh lung như thế.

"Buông ra".

Tôi bướng bỉnh, ôm chặt cứng: Không buông.

Hắn im lặng, rồi nhắc lại lần nữa: Buông ra.

Tôi bất an mà sợ hãi, nước mắt rơi xuống không thể kìm chế nổi, thấm ướt một mảng trên áo sơ mi màu xám của hắn, cất giọng mũi như đứa con nít làm nũng: Không buông là không buông!

Hắn ngừng một lúc, như thở dài, đưa tay lên gỡ từng ngón, từng ngón tay đang đan chặt vào nhau của tôi.

Mười ngón tay đan chặt bị gỡ ra từ từ, ý nghĩ hắn thực sự không cần mình cứ dần hiện lên rõ ràng trong đầu tôi. Cho tới giờ phút này, tôi vẫn cứ nghĩ dù mình có sai chỗ nào, chỉ cần tươi cười nịnh nọt một chút, dù hắn có xụ mặt xuống, nhưng thể nào cũng tha thứ cho tôi.

Thực ra, trước giờ hắn vẫn luôn tha thứ cho tôi, nên tôi chẳng bao­ giờ sợ hãi. Nhưng lúc này đây, hắn không còn tha thứ cho tôi nữa, hắn thực sự không cần tôi rồi.

Tôi muốn nói với hắn nhiều chuyện, nhưng không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể dùng toàn sức đan chặt hai tay vào nhau, khóc ­trên lưng hắn: Thầy, ngay từ lần đầu tiên gặp em đã thích thầy rồi, thích cặp lông mày, đôi mắt, cái mũi, thích miệng của thầy. Mỗi một câu thầy nói em đều nhớ mãi không quên, nghe được tiếng thầy thôi là đủ cho em thấy hạnh phúc rồi. Em thích thầy, thích đến sắp phát điên lên, rời xa thầy chắc chắn em không thể nào sống được, thầy là lẽ sống của đời em, là sao mai trong bóng đêm tăm tối, soi sáng đường cho em.

Đó là lời tỏ tình buồn nôn kinh khủng của tôi ở trường đại học ngày ấy, cũng chẳng hiểu sao tôi lại nhớ ra được đoạn này để nói ra, nhưng ngoài mấy câu đó, tôi thực sự không biết nên nói gì. Chỉ nói liền một tràng, nói xong rồi cũng chỉ có thể nấc nghẹn. Hắn sững sờ, cả cơ thể căng lên, tay cũng ngừng lại giữa chừng.

Tôi không dám khóc to, trước đây dù bị người ta chế nhạo thì cũngchẳng sao. Nhưng lần này tôi đã phơi bày tất cả tâm tư ra trước mặt hắn, giống như con nhím phơi bụng, nếu hắn đủ nhẫn tâm thì chỉ cần một chiêu là tôi có thể bị mất mạng.

Im lặng một giây, lại thêm một giây nữa, mỗi giây trôi qua là tim tôi lại lạnh thêm một chút.

Cuối cùng lạnh dưới cả mức có thể sống được.

Tôi cảm thấy hôm nay thế là đã quá đủ rồi, đã đủ dũng khí, đủ nhiệt tình rồi, tuy kết quả không như mong muốn, nhưng có thể nói rõ ràng ra một lần, sau này cũng không tới mức hối hận nữa rồi.

Không cần hắn phải động tay, tôi chậm rãi tự buông hai bàn tay đang đan chặt vào nhau. Cho dù chỉ là một vai phụ nhỏ trong cuộc đời hắn, tôi cũng không muốn dây dưa nhiều, rút lui một cách êm đẹp nhất. Nhưng tay chưa kịp thu về thì đã bị hắn nắm lại, giọng nói pha chút châm biếm của hắn vang lên: Sao nào? Lại muốn rút lui sao?

Còn chưa kịp hiểu ý hắn thì hắn đã xoay người, đưa tay ôm lấy eo, rồi vỗ lên lưng tôi, rồi tiếp đó là nụ hôn thường xuất hiện trong truyền thuyết biểu thị cho việc gương vỡ lại lành ùn ùn kéo đến. Cuối cùng thì đã làm lành rồi hả? Tôi cầm cái muôi đứng trong phòng bếp nghĩ.

Bởi vì hắn rất vội vã, rất ngang ngược, rất khí thế, rất nóng bỏng, hai đứa suýt chút nữa ngã lên so­fa, đương nhiên thứ cuối cùng ngăn cản sự rơm bén lửa này chính là tiếng kêu từ bụng tôi. Ầy, dù sao cả ngày nay tôi đã có hột cơm nào vào bụng đâu.

Trừ chuyện ngã lên giường ra thì nước mắt, hôn đắm đuối, hai cái này giống hệt trình tự trong tiểu thuyết.

Nên là, cuối cùng cũng làm lành rồi. Nhưng, hai bên chả nói gì với nhau cả, cũng không có giải thích, cũng không có tự nhìn lại bản thân, có phải là hơi kỳ cục không? Nhẽ ra hai chúng tôi phải ngồi trong phòng khách, tôi cay đắng ray rứt tự kiểm điểm bản thân: Em sai rồi, em không nên XXX, em không nên XXX, sau này em sẽ quyết XXX, cố gắng XXX, cố trở thành XXX, tôi bị shock bởi chính mình.

Thôi được, ai mà có thể nói rành mạch chuyện tình cảm chứ, cũng chẳng sai nguyên tắc, cứ giả vờ ngu ngơ thế có khi còn hợp hơn.


Chương 32. Điều tra


Vui vẻ dọn bàn, ăn cơm! Tống Tử Ngôn đã thay đi bộ quần áo chỉn chu thường ngày bằng bộ quần áo ở nhà, mặc đồ ở nhà thoải mái như thế này, tôi mới phát hiện ra, hắn gầy đi không ít. Trong lòng thấy thương thương, quan tâm gắp thức ăn qua cho hắn.

Gắp xong tôi mới nhớ ra, hắn có bệnh ưa sạch sẽ, cứ nhìn những buổi liên hoan công ty từ trước tới nay đều là ăn theo kiểu Tây là biết, ngay cả việc ăn cùng một đĩa với người khác, hắn cũng ghét, tuy trong bữa ăn hắn có nể mặt mũi tôi, nhưng quả nhiên, hắn nhìn vào bát, rồi tự nhiên đờ người ra.

Tôi vội vàng cắm đầu vào bát cơm, hạ quyết tâm, dù hắn gắp thức ăn bỏ ra không khách khí, tôi cũng làm bộ không thấy gì hết!… Như thế cũng còn giữ được thể diện. Nhưng vẫn không nhịn được, len lén nhìn lên, hắn thản nhiên nhìn tôi, rồi lẳng lặng đưa đũa lên gắp ăn, nụ cười thoáng hiện trong ánh mắt.

Tôi thầm rớt nước mắt, quả nhiên số mình trời sinh là nô tỳ, hắn chỉ ăn một miếng thức ăn tôi gắp, chỉ mỉm cười rất nhẹ nhàng, đã cảm thấy như đang ngâm mình trong suối nước nóng, thoải mái muốn chết. Nhưng nụ cười của hắn ấm áp quá, giống như khi tôi lạc đường trong đám sương mù dày đặc, thỉnh thoảng quay đầu lại, hắn vẫn đứng ở chỗ ấy, cứ thản nhiên dõi theo tôi, như đang nói, không sao, tôi còn đứng ở đây chờ em mà.

An tâm biết chừng nào!!Bỗng nhiên tôi cảm thấy thế là đủ.

Nhưng lúc rửa bát, tự nhiên tôi nhận ra mình vẫn đang dậm chân tại chỗ.

Tôi đã chân thành bày tỏ tấm chân tình ngây thơ nóng bỏng của mình, nhưng hắn thì sao, ba chữ “Anh yêu em” vẫn chưa nói một lần, mà là câu: Em đói bụng à? Đi làm cơm đi.

Cách mạng chưa thành công, các đồng chí hãy tiếp tục cố gắng! Phải thay đổi cách nhìn nhận vấn đề, giờ Tống Tử Ngôn không yêu tôi, không có nghĩa sau này hắn sẽ không yêu tôi. Hắn là con cá voi xanh to lớn ở biển, có thể nuốt chửng một người lớn. Nhưng tôi là một con tằm nhỏ, cứ ăn từng miếng từng miếng thôi cũng có thể xử lý hết toàn bộ lá dâu.

Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ bắt đầu cuộc chiến đuổi bắt tình yêu!!! Dựa vào kinh nghiệm đọc vạn cuốn tiểu thuyết tình yêu của mình, sớm muộn gì hắn cũng sẽ phải quỳ dưới tạp dề của tôi thôi!!! Sửa soạn kỹ càng, vào phòng ngủ, hắn đang nằm trên giường đọc tạp chí. Là loại tạp chí tiếng Anh nhìn đã thấy đau đầu, kỳ quái nhất là ngay cả hình phụ nữ khỏa thân cũng không có, thế mà ngày nào cũng thấy hắn đọc rất hăng say.

Tôi nằm xuống giường, nhìn gương mặt đang nghiêm túc đọc sách của hắn, nắm tay! Ngọn lửa tình yêu phải bắt đầu từ bình đẳng, bước đầu tiên của bình đẳng chính là phải thay đổi cách xưng hô.

Đá bay cái cụm từ tổng giám đốc đi!! Tôi nơm nớp: Tống…

Mãi một lúc lâu mới thốt ra một từ.

Hắng giọng hai cái, hít sâu một hơi, tôi thử lại lần nữa: Tống Tử.

Hắn đột nhiên quay đầu lại: Tống Tử cái gì?

Tôi bị hắn dọa cho giật bắn mình, trả lời: Tống Tử Quan Âm!

Lời vừa nói ra, cả hai chúng tôi đều ngạc nhiên Vẻ mặt hắn là rất mờ ám, vẻ mặt tôi là khóc thầm trong lòng, sao lại cái khó ló cái khôn kiểu này? Vẻ mặt mờ ám của hắn chậm rãi chuyển thành nụ cười đen tối, ghé tai tôi: "Muốn có em bé hả?".

Mặt tôi nóng bừng lên, cuống quýt xua tay: Không phải, không phải mà.

Không phải à. Hắn dài giọng, không chút tiếc nuối, tôi vội vàng gật gật đầu như gà con mổ thóc, hắn lại dịch qua: "Thế là muốn làm chuyện có thể sinh em bé phải không?".

Tôi vội vàng lắc đầu như trống bỏi.

Nhưng dù đầu tôi có thành trống bỏi cũng vô dụng, vì Tống Tử Quan Âm đã bắt đầu hăng hái rẩy Cam Lộ rồi.

Mây tan mưa ngừng, đã lâu lắm rồi tôi mới mệt thế này.

Tuy nói là tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng anh cũng đừng nên rẩy Cam Lộ như thế chứ, không thì quần chúng nhân dân lao động khổ cực sớm muộn gì cũng bị anh làm cho chết đuối mất! Nhưng bị chết đuối là kế hoạch bình đẳng cách xưng hô của tôi, tôi rơm rớm nước mắt tiếp tục sang kế hoạch thứ hai, tìm hiểu.

Ông bà nói, tìm hiểu là khởi đầu của tình yêu, hôm nay tôi sẽ vì tương lai của chúng tôi mà đặt nền móng vững chắc! Tôi dí dí vào đôi mắt đang nhắm của Tống Tử Ngôn: Tổng giám đốc.

Hắn không thèm mở mắt ra: Tống Tử Ngôn.

"Hở?". Tự mình gọi mình là sao? Hắn mở mắt nhìn tôi, nói: "Không phải lúc nãy em muốn gọi như thế à?".

Hóa ra là anh đã biết hết, thế mà còn giả làm Tống Tử Quan Âm cái gì chứ? Tôi không dám thắc mắc tiếp tục tiến hành theo kế hoạch thứ hai: "Tống Tử Ngôn, anh thích màu gì?".

Hắn cau mày, rõ ràng là không đoán được tôi sẽ hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời: Đen, trắng, xám.

Tôi nhẩm nhẩm ba lần để nhớ, hỏi tiếp: "Thích ăn trái cây gì?".

Hắn đáp: Gì cũng được.

Lại hỏi: "Thích nghe nhạc gì?".

Giọng hắn đã bắt đầu không chịu đựng nổi: Nhạc đàn pi­ano.

Tôi tiếp tục cố gắng: "Thích gì?".

Cuối cùng thì hắn cũng không chịu được nữa: "Em hỏi mấy cái đó làm gì?".

Tôi im lặng chọc chọc ngón tay: Tăng hiểu biết đôi bên mà.

Hắn hỏi lại: "Hiểu biết có tăng không?".

Tôi độp lại: "Nếu không làm thế thì phải tăng thế nào đây?".

Hắn nhìn tôi một cái: “Em, Tần Khanh, thích màu trắng, vàng nhạt, xanh nhạt. Không thích ăn hoa quả, nhưng ngày nào cũng sẽ ăn hai quả táo, sáng, chiều mỗi buổi một quả. Thích nghe nhạc đang thịnh hành, nhất là Châu Kiệt Luân và Trần Dịch Tấn. Thích ngủ, lười, xem tiểu thuyết và phim. Lúc đọc tiểu thuyết và xem phim thì ghét nhất là bị người khác làm phiền, sau khi xem xong thì rất hăng hái đi làm phiền người khác. Sáng sớm phải có người gọi ba lần mới tỉnh được, tối thì phải giục tới ba lần mới chịu đi ngủ. Gọi điện thoại cho bố mẹ ba ngày một lần, mỗi lần gọi nội dung đúng sự thực chưa lần nào vượt quá ba mươi phần trăm. Thích ăn cay, lúc ăn còn thích uống nhiều nước, vì sợ sẽ nổi mụn trên mặt.” Từ từ nói ra cả tràng dài như thế xong, hắn mới dừng lại: "Đã đủ chưa?".

Làm sao hắn biết được? Trong đó còn có mấy thứ ngay cả tôi cũng không phát hiện ra! Tôi kinh hãi khâm phục hắn.

Nhưng nhìn bộ dạng tự tin tràn đầy của hắn, tôi không kìm được, phải đả kích hắn một chút: "Thứ cơ bản nhất sao không kể ra, còn chiều cao, số đo, dáng người thì sao?".

Đã lâu chưa đi cân đo, tôi cũng không biết, để coi hắn nói thế nào.

Hắn nhìn tôi một chút, thản nhiên: Chiều cao, dưới vai anh. Cân nặng, ẵm lên được. Vóc dáng chậc, cũng có cảm giác đó. Mặt mũi, cũng coi được.

Tôi đổ mồ hôi, mấy cái đó toàn lấy hắn làm tiêu chuẩn. Hóa ra trái đất xoay quanh anh à? Hóa ra em tồn tại là vì anh à? Tôi nghiêm túc: Khách quan, khách quan.

Hắn cũng nghiêm túc hỏi lại: "Muốn nghe thật à?".

Tôi cười gian: Sợ anh không nói được.

Hắn lắc đầu, mỉm cười: Chiều cao, bình thường. Cân nặng, khỏe mạnh. Vóc dáng, tốt. Mặt mũi, phổ thông.

Tôi tức! Tôi tức cực lực!!! Tự nhiên lại sỉ nhục hình tượng vinh quang của tôi, tôi tức mình, vùng vằng kéo chăn quay lưng lại với hắn.

Nhưng nghĩ một lát lại không nhịn được, quay người qua, vui vẻ nhìn hắn hài lòng: Tổng à, Tống Tử Ngôn, trước đây anh chưa từng nói nhiều như thế với em đó.

- Phải. Hắn gật đầu: Sau này cũng sẽ không nữa.

"Tôi lại tức! Tôi lại tức cực lực! Tại sao?". Vất vả lắm mới trò chuyện an lành như thế, anh lại cứ thích bóp chết tươi ngay à? Hắn thở dài: Bởi vì có nói thì em cũng không hiểu, làm trực tiếp thì tốt hơn.

Tôi nghi hoặc: "Làm cái gì?".

Hắn nhào qua, nằm đè lên tôi, cười đến là mờ ám: Làm chuyện đó ấy.

Rồi, Tống Tử Quan Âm lại bắt đầu bận rộn làm việc chăm chỉ. Hôm sau, tôi cứ mặt dày tới công ty cùng Tống Tử Ngôn, dù sao có việc làm thì mới cảm thấy yên tâm được, đã làm lành rồi, tôi cũng không có lý do để nghỉ việc, hơn nữa lại được ở gần nhau, tôi cảm thấy nên ở cạnh, còn nắm được hành tung của hắn nữa.

Tôi thành một nhân viên hoành tráng nghỉ việc hai ngày rồi quay lại làm việc.

Nhưng lúc tới bộ phận nhân sự, nhìn mặt giám đốc Điền như đang nói tôi biết cô sẽ như thế mà khiến tôi thấy khó chịu đôi chút.

Xốc lại tinh thần trở về bộ phận, tôi phát hiện mọi người đang tụ tập nói chuyện vui vẻ, mà người ở trung tâm đang nói chuyện cười đùa lại là Tiết Diễm Diễm. Tôi ló đầu qua nhìn, mà chả thấy ai giật mình hay chế nhạo gì cả, cũng giống như lúc nghe tôi sẽ nghỉ việc, còn tự động xích qua chừa cho tôi một chỗ.

Tôi hỏi: "Mọi người đang nói gì vui thế?".

Tiết Diễm Diễm nhướn mày vui vẻ nói: Là có chuyện thế này, hôm qua tôi buôn chuyện với bảo vệ cổng, bác ấy kể cho tôi, khu chung cư chỗ bác ấy có một con hồ ly tinh, nhìn cũng như người bình thường. Trong lòng không cam chịu nên đi phẫu thuật thẩm mỹ, còn ­làm tới tận hai lần, một lần phẫu thuật nhầm chỗ, không sửa mặt mà lại đi sửa chân, lần thứ hai thì sửa đúng chỗ, nhưng hai mắt thì sưng húp lên như hai quả hồ đào.

Tôi càng nghe càng thấy quen, nghe hết rồi thì khóe miệng không tự chủ được mà co giật, bác ơi, bác quả nhiên là dân buôn dưa, ai cũng buôn được.

Tiết Diễm Diễm nhìn tôi kỳ lạ: "Ối trời, vẻ mặt cô là sao hả, không thấy buồn cười à?".

Mấy vạch màu đen chảy dài trên mặt tôi: Tôi cười đấy chứ, cười tới phát khóc ấy.

Tiết Diễm Diễm hạ giọng xuống, thì thào với tôi: Tần Khanh này, theo nguồn tin vỉa hè đáng tin cậy, tổng giám đốc công ty chúng ta tuy bề ngoài là dát vàng nạm ngọc, nhưng bên trong lại mục nát hết rồi, còn vì chuyện đó đó mà nhập viện nữa. Tôi đang sợ mình giỏi giang vậy bị lọt vào mắt anh ta, rồi bị cho vào tròng, giờ cô tới, tôi thấy an tâm rồi. Miệng tôi co giật càng dữ dội hơn, cái gì mà nguồn tin vỉa hè đáng tin cậy chứ, căn bản là cái miệng buôn dưa lê của bác bảo vệ kia thì có.

Tiết Diễm Diễm còn tiếc rẻ: Cô nói coi, tổng giám đốc bề ngoài, gia thế cái nào cũng tốt, thế mà sao lại như thế nhỉ? Thượng đế cho anh ta nhiều cái cửa, cho nên phải đóng đi cái cửa sổ, thế mới thấy thế giới này có công bằng.

Tôi trịnh trọng gật đầu, thuận tay gỡ cái mũ tình địch trên đầu cô ta xuống.

Nhưng tình địch của tôi không chỉ có một người này.

Ngồi ăn cơm trưa trong căn-tin, tôi mài đao xoèn xoẹt nhắm đến tên tình địch lớn nhất của mình, Tóc Vàng.

Coi Thâm cung nội chiến nhiều rồi, tôi bày ra bộ mặt tươi cười thân mật nhất, thái độ rất ung dung.

Nghĩ coi, giờ tôi đang sống trong nhà của Tống Tử Ngôn, cậu ta lại sống trong nhà được Tống Tử Ngôn tặng, thế nào thì tôi cũng được tính là phòng nhất, cậu ta là phòng nhì. Nói ra thì sao tôi cũng được coi là bà cả, cậu ta là bà hai à, ông hai.

Tôi không thể nào vứt tiền ra mua chuộc cậu ta, chỉ dùng bảy tấc lưỡi này mà đuổi cậu ta đi được thôi! Cuộc chiến bảo vệ tình yêu đã chính thức nổi hồi kèn lệnh!!! Ăn đĩa cơm dưa chua xào thịt, tôi lén ngắm Tóc Vàng đang cúi đầu ăn cơm trước mặt mình, đầu óc cứ xoay vòng vòng.

Nói ra thì, để chia uyên rẽ thúy có hai sách lược có thể dùng được.

Một là sách lược tiền to của nhiều, cứ đập một tờ chi phiếu ra trước mặt cậu ta, để cậu ta tự động lướt đi. Một là sách lược cầu xin đau khổ, tự hạ thấp bản thân, lấy nước mắt khơi gợi lên tình cảm mẫu tử của đối phương. Cuối cùng là một loại phương pháp dã man không biết lý lẽ nhất, cứ mắng mỏ chửi rủa đối phương té tát tới mức xấu hổ không chịu được để tránh xa.

Cũng phải nói là, độ khó cũng khá cao.

Theo mức thu nhập của tôi, mở chi phiếu là chuyện không thể, sáchlược thứ nhất không đáng suy xét. Còn sách lược thứ hai à, nhỡ chẳng may động vào đối phương là người lạnh lùng nhẫn tâm nhất quyết không thèm để ý tới nước mắt nước mũi của tôi, cũng rất khó thực hiện, đó là còn chưa nói tới cái thân tôi ăn gì cũng thấy ngon,chưa từng phải trải qua nỗi khổ sở kinh điển của con dâu nuôi. Còn lại một phương pháp tương đối phù hợp với tình trạng của tôi, nhưng­mà nhìn gương mặt bầu bầu môi hồng răng trắng của Tóc Vàng,tôi lại thấy hơi tiêng tiếc. Đang khổ cực suy nghĩ, cậu ta đã mở miệng trước: Về đi.

Tôi cúi đầu nhìn mới phát hiện, đương lúc mình tập trung suy nghĩ,cả hai chúng tôi đã ăn xong rồi. Theo thói quen cùng ăn cơm duy nhất xưa nay của hai đứa, đã ăn xong rồi thì trở về phòng làm việc.

Thấy Tóc Vàng đã đứng dậy, tôi vội vàng đưa tay kéo lại: "Chờ một lát!!".

Cậu nhóc quay đầu lại: "Gì đó?".

Tôi bí quá nói bừa: Tôi còn chưa ăn no, muốn ăn thêm một suất nữa. Rất nhanh, Tóc Vàng đã bưng thêm một đĩa cơm đầy ụ tới.

Tôi vừa giả vờ ăn, vừa lơ đãng hỏi: "Tóc Vàng à, Tiểu Triển này, bình thường tổng giám đốc đối xử với cậu thế nào?".

Cậu ta suy nghĩ một lát rồi nói: Trong công ty, anh ấy với cô là hai người đối xử với tôi tốt nhất. Không biết có phải là chột dạ hay không, tim tôi khẽ rung lên một cái. Thực ra từ lúc vào công ty, trừ Tống Tử Ngôn ra, tôi chỉ qua lại với cậu là nhiều nhất, nhất là lúc tôi còn lơ ngơ chưa quen, cậu và băng vệ sinh tỷ tỷ là hai ngọn lửa trong đêm đông, rừng rực cháy sáng. Nhưng đến tôi là điển hình của có dị tính, không nhân tính cũng phải lắc đầu cảm thán thế sự vô thường: Đã sinh Khanh, sao còn sinh Tóc! Không dám nhìn gương mặt đáng yêu đầy vẻ tin tưởng trong sáng của cậu, tôi chúi đầu vào đĩa cơm, nhân thể ngồi hối tiếc, mình thực sự không có khả năng bẩm sinh làm người ác. Đương lúc oán thán, cả đĩa cơm lại vào bụng, Tóc Vàng đưa qua một cốc sô-đa: Ăn nhanh quá đó, uống nước đi.

Cứ chăm sóc cẩn thận chu đáo thế, tôi càng không dám nhìn mặt cậu, chỉ ừng ực uống hết cốc nước. Cậu nhìn đồng hồ: Về đi, còn làm việc nữa.

Chờ một chút!. Thấy cậu muốn đi, tôi lại cố sống cố chết ngăn lại.

Cậu ta nghi hoặc: Lại làm sao thế?.

Tôi ngáp ngáp, cuối cùng lại là: Tôi tôi còn chưa ăn no .

Đĩa cơm thứ ba lại được đặt lên bàn, ánh mắt Tóc Vàng nhìn tôi đã có thể dùng từ ngưỡng mộ để hình dung.

Tôi vừa ăn vừa tự giận mình, ba người dây dưa lằng nhằng, chắc chắn có một người không có kết cục tốt đẹp rồi, đương nhiên tôi không mong người đấy lại là mình, cho nên hôm nay có bằng giá nào cũng phải thực hiện với Tóc Vàng! Tự đánh mình tới N lần, cuối cùng tôi cũng hạ được quyết tâm, ngẩng đầu trịnh trọng gọi cậu: Triển Dương.

Cậu nhóc nhìn đĩa cơm trống trơn trước mặt tôi, khóe miệng co giật mấy cái, cẩn thận hỏi: "Cô không phải lại chưa ăn no đấy chứ?".

Tôi không để ý tới câu xuyên tạc của cậu ta, vẫn nghiêm túc nhìn: Tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Tóc Vàng “ừ” một tiếng, nhìn tôi bằng đôi mắt trong sáng ngây thơ.

Tâm lý xấu xa ích kỷ của tôi bị cậu ta dìm chết trong đôi mắt đó, hết nhoi nhoi rồi giãy giụa, cuối cùng lại là: "Tôi muốn qua nhà cậu coi phim ma!".

Tôi im lặng khóc ròng trong lòng cho tới khi tới nhà cậu ta.

Lúc cậu ta rút chìa khóa ra mở cửa, mới chợt nhớ ra hỏi tôi: Chúng ­ta trốn việc thế chắc không có chuyện gì chứ?


Chương 33. Mối quan hệ


Tôi rơm rớm nước mắt lắc đầu, tay sau lưng nắm chặt, tự kỷ ám thị trong lòng. Tới cũng tốt, tới cũng tốt, chờ lúc mày thấy cậu ta sung sướng ở trong nhà người đàn ông của mày, mới có thể hiểu được ghen tuông khiến cho cả con người mù quáng, mới có thể tiến thêm một bước, phát huy uy lực sư tử Hà Đông! Tôi bước vào nhà, giật mình, cách bài trí bên trong đã bị đổi.

Phòng khách đổi thành phòng ngủ, một cái giường lớn đặt giữa phòng, đối diện là ti vi treo tường lớn, trên màn hình còn ngưng hình một cái mặt ma, chiếm hết nửa tường.

Tôi quen tay kéo Tóc Vàng lại, chỉ chỉ vào cái mặt ma: "Cậu không sợ à?".

Cậu nhóc cười hì hì, trịnh trọng tuyên bố: Tôi đã có bí quyết.

"Bí quyết gì?".

Tóc Vàng không trả lời, chỉ ấn nút trên điều khiển từ xa. Hình ảnh trên màn hình bắt đầu chuyển động lại như bình thường, cái không­ bình thường là âm thanh, ti vi không phát ra tiếng, phát ra từ loa là bản Lương Chúc du dương trẩm bổng.

Hóa ra, cậu vừa coi phim ma, vừa nghe Lương Chúc.

Tôi nhìn lại màn hình lần nữa, đôi mắt đầy tia máu của ma nữ bây giờ nhìn vào cũng có vài phần ai oán tình thâm, đừng nói kinh khủng, phải nói là khiến cho mình cũng có phần thông cảm. Tôi nhìn sang Tóc Vàng đang hí hửng đắc ý chờ được khen, tôi không nhịn được phải vỗ tay tán thưởng: "Chuyện này mà cậu cũng nghĩ ra được, đúng là giỏi quá!".

Vẻ hí hửng đắc ý trên mặt cậu nhóc chợt xị xuống, thậm chí có vài phần ngậm ngùi: Tôi cũng hết cách rồi, vì không có ai xem với tôi cả.

Nghe giọng điệu u oán của Tóc Vàng, tôi giật mình, không lẽ đây là lời ai oán trong truyền thuyết? Oán hận Tống Tử Ngôn vẫn bên cạnh tôi? Tôi chuyển từ trạng thái tán thưởng sang phòng ngự tấn công, chủ động tiếp cận: "Tổng giám đốc không thường tới đây sao?".

Cậu ta kinh ngạc: "Sao anh ấy phải thường tới đây?".

Tôi quan sát thật kỹ mắt cậu ta, không tìm ra được chút dối trá nào cả. Đối diện với một người có kỹ thuật diễn xuất khá như thế, tôi cũng không vòng vo tam quốc nữa, hỏi thẳng: "Cậu với tổng giám đốc là quan hệ gì?".

Tiếng trả lời bằng chất giọng trầm trầm vang lên phía sau: "Sao không tới hỏi anh?".

Toàn thân tôi lập tức đơ ra, xui xẻo quá, lại bị bắt đúng lúc. Kéo ra nụ cười giả tạo chính tông, tôi chậm rãi xoay người lại, vẫy tay chào: "Hi, hello, sao tổng giám đốc cũng tới đây?".

Tống Tử Ngôn ăn mặc chỉn chu đứng ở cửa, tôi nhìn cánh cửa đang mở rộng, trong lòng tự ghi nhớ: Sau này nhất định phải đóng cửa!! Hắn đi vào, lạnh lùng nhìn tôi và Tóc Vàng, nói: Hai người trốn việc.

Hóa ra là vì chúng tôi bỏ việc, hắn nhận được báo cáo đã bỏ hết công việc, vội vàng chạy tới đây, tôi khóc, rốt cuộc ham muốn được giữ lấy Tóc Vàng của hắn lớn tới mức nào đây? Vừa nghĩ tới đó, răng chua chua, tim cũng chua chua, dạ dày cũng chua chua.

Dạ dày cuộn một cái, tôi bịt miệng chạy vào trong nhà vệ sinh nôn, ôm bụng nôn thốc nôn tháo.

- "Làm sao thế?".

- Đi bệnh viện.

Tôi súc miệng nhìn ra cửa nhà vệ sinh nơi vừa có hai người nói cùng một lúc.

Làm sao vậy? Là Tóc Vàng hỏi, vẻ mặt rất quan tâm, nội dung rất bình thường.

Đi bệnh viện. Là Tống Tử Ngôn nói, vẻ mặt rất đàng hoàng, nội dung rất kỳ dị.

Tôi nói, chuyện nhỏ thế mà phải đi bệnh viện, đúng là ông nội mở bệnh viện, anh cũng phải tăng thu nhập cho ông!!! Tuy khăng khăng từ chối, nhưng bị Tống Tử Ngôn đảo mắt lườm cho một cái, tôi đành phải ngoan ngoãn ngồi lên xe, Tóc Vàng ngồi ghế sau, ba người chúng tôi cùng kéo quân tới bệnh viện.

Mới được bao lâu, tôi đã tới phòng cấp cứu lần thứ ba, nằm trên­giường bệnh lần thứ hai.

Nguyên nhân của lần đầu tiên rất đáng xấu hổ, băng gạc không mở ra được lần này tốt hơn một chút, dẫu sao tôi cũng bị khó chịu.

Trước ánh mắt của Tống Tử Ngôn, Tóc Vàng, và ông cụ, tôi tường thuật lại bệnh trạng cho ông bác sĩ: Cũng không có gì, nãy bỗng nhiên thấy đầy bụng, hơi ấm ách một chút, dạ dày cuộn lại một cái, không nhịn được mà nôn thôi.

Bác sĩ xoa xoa cằm, hỏi: "Kinh nguyệt của cô tháng này có bình thường không?".

Đầu tôi ding một tiếng, câu hỏi này không phải là đang nghi ngờ tôi có cái kia đấy chứ!!! Nhưng, nhưng, chúng tôi vẫn luôn làm theo phương án kế hoạch hóa­ gia đình của quốc gia mà!!! Tôi rơm rớm nước mắt quay sang cầu cứu Tống Tử Ngôn, vừa nhìn thấy vẻ mặt của ba người kia, tôi đã giật mình kinh sợ.

Ba khuôn mặt đều đờ ra, sáu con mắt cùng nhìn chăm chăm vào bụng tôi cứ như thể chỉ sau một lát là sẽ có một đứa bé nhảy ra từ đó. Một lúc sau, ông cụ mới có phản ứng, hắng giọng quát lớn: "Chuẩn bị máy CT, máy đo điện não, máy siêu âm, máy chụp X-quang cho tôi, nghênh đón chắt vàng nhà tôi!".

Phòng cấp cứu chộn rộn hẳn lên.

Tống Tử Ngôn ngồi xuống bên cạnh, cầm tay tôi.

Tôi nhìn sang Tóc Vàng đang ôm vẻ mặt cô đơn đứng bên, thổn thức, mẹ sang vì con quả nhiên là chân lý của trăm ngàn năm qua.

Nhưng mà!! Con ơi, mẹ không cần con đâu!!Nghĩ tới cảnh một năm sau họp lớp, những người khác đều công thành danh toại giới thiệu người bên cạnh mình: Đây là người yêu của tôi, Đây là bạn trai tôi, Đây là hôn thê của tôi, người nhanh tay nhanh chân cũng chỉ nói: Đây là chồng của tôi.

Còn tôi thì nhảy ngay thành thiếu phụ có tuổi, giới thiệu: Đây là con ­tôi.

Quá kinh dị rồi!!! Thượng đế, thánh Ala, Quan Âm Bồ Tát, xin các ngài hãy lắng nghe ời cầu xin chân thành của con. Dù có là Ngư Hương Nhục Ti hay là­ Cung Bảo Kê Đinh, cũng mời các ngài ăn trước!! Đang cầu khấn thì một bác sĩ râu tóc bạc phơ đã được mời vào, còn bảo tôi giơ tay ra chẩn bệnh, hóa ra là Trung y.

Chẩn bệnh xong, ông ta vân vê ria mép, chậm rãi nói: Ừ..ừm..ừm.

Chúng tôi bốn người, tám con mắt mở trừng trừng, còn ông ta thì cứ ừ ừm thế mãi.

Rốt cuộc là sống hay chết thì ông cũng phải nói đi chứ! Tôi bực mình! Nhưng ông nội đã nổi đóa lên trước: Rốt cuộc là làm sao hả? Cái lão già dai ngoách này nói nhanh đi.

Ông bác sĩ kia từ từ nhắm mắt lại, vuốt chòm râu bạc gật gù: Ngũ hành tương khắc, âm dương luân hồi, làm bất cứ chuyện gì cũng phải có chừng mực. Cứ cố cưỡng cầu tham lam sẽ chỉ khiến ngũ tạng phải gánh chịu quá nhiều, khiến người không khỏe mạnh. Đạo trời tổn hại có thừa, cháu là quá thừa nên phải nôn ra thôi.

Tôi bị ông ta nói tới hoa cả mắt, yếu ớt hỏi: "Chuyện đó có thể nói thẳng ra được không?".

Bác sĩ mở mắt ra nhìn tôi một cái: Nói thẳng ra là cô không mang thai.

Tôi thở phào.

Ông cụ nổi điên, trừng mắt nạt: "Đúng là cái đồ lang băm, nếu không phải là chắt vàng nhà tôi thì nó nôn cái gì mà nôn!".

Lang băm kia chớp mắt mấy cái, tuyên bố đáp án: Cháu nó ăn quá no.

Ông cụ vẫn không chịu nghe, tiếp tục mắng: "Có người ngốc đến mức ăn tới nôn ra sao?".

Tóc Vàng yếu ớt chỉ tay sang chỗ tôi: Lúc nãy, cô ấy ăn ba đĩa cơm.

Thế giới lặng im trong phút chốc, chỉ có một đàn quạ đen bay qua­ trong phòng bệnh, xếp thành hình chữ nhất, rồi lại xếp thành hình nhữ nhân Không khí căng thẳng được một lúc, Tống Tử Ngôn nắm tay tôi hỏi, giọng nói dịu dàng tới kỳ quặc: "Em đói như thế sao?".

Tôi lắc đầu, thút thít: Em muốn ngửa bài với Tóc Vàng, ai dè chỉ không chú ý một chút thôi đã ăn hết cả ba đĩa cơm rồi. Giọng hắn hơi mất tự nhiên: "Ngửa bài cái gì?".

Dù sao cũng không thể nói dối được nữa, nhìn qua vẻ mặt rất choáng váng của ông cụ, tôi quyết định phải nhân cơ hội này lôi quan hệ của hai người ra trước ánh sáng, ra trước người đang mong chờ cháu chắt này, hoàn thành được tâm nguyện chia uyên rẽ thúy của mình.

Tôi hạ giọng: Thực ra em đã sớm biết quan hệ của hai người rồi.

Lời nói ra, hắn và Tóc Vàng đều đờ người, nhưng điều ngoài dự đoán của tôi là, ngay cả ông cụ cũng ngây người.

Hóa ra, ông cụ cũng biết, hơn nữa còn rất thông cảm.

Tôi không khỏi thấp thỏm, thật vất vả mới làm người xấu được, không lẽ đã sai ngay từ bước đầu tiên sao? Cứ như thế thì không thể dùng người lớn trong nhà ngăn cản bọn họ, hơn nữa rất có thể Tống Tử Ngôn sẽ thấy được tôi đang âm mưu uy hiếp hắn, thế thì rõ ràng địa vị không chắc chắn của mình lại càng th­êm lung lay. Thế nên, tôi vội vàng bày tỏ lập trường: Thực ra em hiểu mà, hơn nữa, từ tận đáy lòng còn đặc biệt yêu thích nữa, chuyện này tổng giám đốc cũng biết đấy. Có nhiều khi, em thấy hận vì mình không phải là đàn ông, có thể tiến làm công, lui làm thụ , như thế mới coi là thế giới ngập tràn yêu thương.

Mấy người kia, không cảm động tới rớt nước mắt thì chớ, trái lại, mặt mũi còn mờ mịt.

Hóa ra ai cũng là người diễn xuất giỏi, tôi thẳng thắn nói ra: Yên­ tâm, tuy em quyết tâm chia rẽ đôi tình nhân các anh, nhưng trong thâm tâm, em vẫn luôn ủng hộ cho hai người mà. Rồi lại đau khổ nhìn Tóc Vàng: "Tôi biết cậu là người vô cùng tuyệt vời, nhưng ai bảo cậu yêu người tôi yêu chứ?".

Tóc Vàng ngơ ngẩn, thì thào nhắc lại: "Tôi yêu người cô yêu?".

Ông cụ còn cẩn thận hỏi lại ông bác sĩ râu tóc bạc phơ kia: Không phải là nó no quá nên đầu óc có vấn đề chứ? Chỉ có Tống Tử Ngôn là bình thường, sắc mặt hắn vẫn rất bình thường, hỏi câu lại càng bình thường hơn: "Em nghĩ bọn anh có quan hệ gì?".

Tôi từ từ nhắm mắt lại, đau khổ đáp: Người yêu.

Tàn nhẫn quá, để lá chắn như tôi phải tự thừa nhận quan hệ của bọn họ, tôi cảm thấy tim phổi đau chết đi.

Vẫn là câu nói cũ mèm, nói hai chữ kia xong tôi lặng tim quặn ruột.

Tống Tử Ngôn nở nụ cười lạnh lùng: Rất tốt.

Rất tốt? Tôi mở mắt ra đã thấy sắc mặt hắn chuyển thành màu đen, trên tay gân xanh nổi lên rần rần như muốn xông ra bóp cổ tôi.

Nhìn sắc mặt của hắn, có lẽ xã hội cua đồng gì đó cũng không cứu được tôi rồi, chắc chắn tôi sẽ bị giết người diệt khẩu.

Tôi vội vàng nhảy xuống giường bệnh, trốn ra sau lưng ông cụ: Ông nội cứu cháu với!! Ông cụ được tôi gọi thế thì mừng ra mặt, hai tay dang rộng ra như gà mẹ che gà con, chắn trước mặt tôi: "Không được bạo lực gia đình!".

Có chỗ dựa vững chắc, tôi củng cố tinh thần, ở sau lưng ông nhăn mặt với Tống Tử Ngôn, còn lạnh lùng nhắc nhở nhẹ nhàng: "Nhớ đó, phải nghe lời ông nội!". Lúc tôi nói câu này, lưng ông cụ càng thẳng lên, còn gật đầu rất tự hào.

Tống Tử Ngôn thản nhiên nhìn hai chúng tôi, một già một trẻ, nở nụ cười mờ ám, cũng lạnh lùng nhắc nhở nhẹ nhàng: "Từ nhỏ tới lớn, đã lúc nào cháu nghe lời ông chưa?".

Câu đó là nói cho ông cụ nghe , mà cũng là nói cho tôi nghe luôn.

Ba giây sau, dưới đôi mắt bi phẫn của ông cụ không có uy phong trong nhà, tôi bị Tống Tử Ngôn lôi ngay ra. Tôi giống như gà con bị xách cổ lôi tuột ra ngoài, tôi đã không thể trông cậy vào ông nội được rồi, chỉ có thể trông vào niềm hy vọng cuối cùng, ngước đôi mắt đầy chờ mong nhìn Tóc Vàng. Nhưng Tóc Vàng đỏ bừng mặt giận dỗi quay phắt đi, dưới tình cảnh bị nhân dân kỳ thị xa lánh, tôi bị nhét vào trong xe.

Tôi che mặt trước, lui vào chỗ ngồi cạnh ghế lái xe kêu lên: Không được đánh vào mặt!.

Bên tai có tiếng hít thở sặc mùi tức giận, tôi cuống quýt giải thích: Không phải em đòi hỏi gì nhiều, mà cái mặt này phần lớn là để cho anh nhìn, đánh nó cũng khiến mắt anh vất vả lắm đó.

Thật lâu sau, vẫn không có tiếng động gì, tôi len lén tách ngón tay ra, quan sát tình hình qua kẽ ngón tay.

Tống Tử Ngôn vẫn nhìn tôi bằng sắc mặt xanh xám.

Hiểu lầm lần này có lẽ không phải chỉ cần xin lỗi qua loa là có thể cho qua được rồi.

Tôi cúi đầu: Em sai rồi, thật đó, em đã thực sự biết sai lắm rồi! Người dâm thấy dâm, hủ nữ thấy hủ. Vừa lội vào biển đam mỹ thâm­ sâu, mắt em đã bị nhục dục che mờ, không còn trong sáng như tuyết nữa, cho nên mới phạm phải sai lầm rõ ràng như thế. Tổng giám đốc, anh coi như em đi lạc đường hơi xa mà tha cho em đi.

"Hơi xa à?". Hắn cười nhạt: "Em còn có thể lạc xa tới đâu hả?".

Tôi nuốt nước bọt: Xa hơn một chút còn có thể dính cả ông nội vào,ông cháu yêu nhau, rồi kiểu kiểu như thế.

Hắn cười càng lạnh hơn: "Anh có nên cảm ơn em đã lưu tình?".

Tôi thấp giọng phân bua: "Cái này cũng đâu thể trách em được, anh để Tóc Vàng ở trong nhà mình, mỗi lần đi công tác thì cứ dính lấy cậu ấy, bất kỳ người nào cũng khó tránh được việc hiểu lầm mà?".

Hắn miệng cười nhưng lòng lạnh tanh: "Thế à?".

Tôi cười ngượng giải thích: Bất kỳ người nào ở đây chỉ là hủ nữ.

Hắn trừng mắt nhìn nụ cười giả lả của tôi, rồi bất đắc dĩ thở dài: Vốn dĩ không tính nói cho em, là sợ em suy nghĩ nhiều. Giờ xem ra cứ giấu em như thế, không chỉ có chuyện em nghĩ nhiều, mà là quá nhiều.

Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu yên lặng chọc chọc hai ngón tay.

Im lặng một lúc, hắn mới nói: Thực ra Triển Dương là em trai anh.

Tôi hiếu kỳ: "Có quan hệ huyết thống à?".

Hắn mím môi, rõ ràng là không muốn trả lời: Cứ cho là thế đi.

Theo tôi được biết, ông nội hắn là độc đinh, ông nội hắn đẻ con trai cũng là độc đinh, rồi tới lượt Tống Tử Ngôn cũng là độc đinh. Nói cách khác, hiện giờ nhà họ Tống là ba đời độc đinh, hắn cũng không có cô dì chú bác ruột gì cả, sao tự dưng lại nảy ra một em trai nữa? Nhìn thái độ rõ là không muốn nhắc tới chuyện đó nữa của hắn, tôi lập tức hiểu ra.

Rồi không nhịn được mà khen ngợi: "Tống Tử Ngôn, bác trai nhìn rất đàng hoàng, không ngờ lúc còn trẻ cũng là người đào hoa phong lưu thật đó!".

Cũng phạm phải sai lầm của người đàn ông, còn làm ra được thằng nhóc Tóc Vàng lớn tồng ngồng thế Lúc Tống Tử Ngôn nghe tôi nói xong thì thoáng sững người ra, tiếp là mặt xanh lét.

Nhìn thấy đôi tay kia không kiềm chế được lao về phía cổ mình, tôi hãi hồn. Quả nhiên là xã hội cua đồng, chuyện của lãnh đạo không được buôn, buôn một cái là mình cũng bị cua đồng rồi! Đúng lúc đó thì di động trong túi rung lên, tiếng chuông đổ dồn.

Bàn tay diệt khẩu của Tống Tử Ngôn thu lại, chỉ có ngực tôi vẫn còn nhấp nhô kịch liệt.


Chương 34. Ra mắt


Tôi vừa nhìn màn hình một cái đã muốn khóc, mẹ ơi, người hiểu con ­rõ nhất trên thế giới này là mẹ, là mẹ, và cũng chỉ có mẹ thôi! Run run nhận điện thoại, còn chưa kịp mừng rỡ với đấng sinh thành thì tiếng mẹ già đã bắn vào tai: Ở đâu? Làm gì? Tôi tiếp tục giữ tỷ lệ bảy mươi phần trăm, nghiêm túc nói dối: Con đang nằm trong ký túc xá xem Gone with the wind.

Tống Tử Ngôn liếc sang nhìn tôi, cũng không nói, chỉ im lặng khởi động xe.

Xe rời khỏi bãi đỗ xe, đi ra ngoài đường, công việc tra vấn của mẹ tôi vẫn tiếp tục: Đó là cái gì?.

Tôi nghiêm túc trả lời: "Là một tác phẩm nổi tiếng thế giới, tên dịch sang tiếng Trung cũng rất đình đám, là "Đồi gió hú", mẹ nghe qua rồi chứ?".

Mẹ tôi suy tư một lát, cuối cùng cũng tin thật: Ờ, có nghe nói rồi,hình như nữ diễn viên tên là Jane Ey­er gì đó
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 6425
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN