--> Hotgirls Siêu Quậy – Ma Nữ Tái Sinh (phần 2) - game1s.com
watch sexy videos at nza-vids!

Hotgirls Siêu Quậy – Ma Nữ Tái Sinh (phần 2)

Mời các bạn đọc: Hotgirls Siêu Quậy Phần 1
Chương 1: Người mẹ độc thân

Chap 1:
NGƯỜI MẸ ĐỘC THÂN
_____
“Đoàng…”
Vanessa vừa chạy vừa quay đầu bắn về phía đám vệ sĩ đuổi theo sát nút phía sau. Thật không ổn! Vanessa dù có tự nhận là đệ nhất thiện xạ cũng chẳng thể vừa chạy vừa quay đầu kiểu này mà giết hết. Hơn hết, nhiệm vụ tối nay của cô nàng không phải là giết bọn chúng, mục tiêu chính vẫn là…
Chạy ra tới cổng, Vanessa chui tọt vào trong chiếc Ferrari màu đỏ máu mở sẵn cửa. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, chạy nhanh về hướng đường cao tốc hiện đang vắng bóng người.
Phía sau chiếc Ferrari màu đỏ là 6 chiếc xe BMW đen chạy xé gió đuổi theo. Nhìn qua kính chiếu hậu, đôi long mày cô nàng bất giác cong lại nhưng ngay sau đó nhanh chóng dãn ra, nụ cười hài lòng vẽ trên môi.
– Đồ chơi của em? – Vanessa quay sang nhìn Killer đang phóng tốc độ.
– Ghế sau đấy, hai khẩu MS2000. – Killer mỉm cười nhẹ nhàng, hất mặt ra phía sau.
– Hi…có dịp thử nghiệm hai em rồi! – Vanessa hí hửng chồm người ra băng ghế sau lấy hay khẩu súng có bề ngoài của một khẩu súng ngắn được cải tiến, nhìn chắc chắn hơn hẳn. Loại súng này là sản phẩm mới nghiên cứu của cô nàng, mỗi khẩu có 35 viên đạn, độ giật giảm xuống tới mức gần như bằng 0 cùng lực bắn rất mạnh, ít nhất phải xuyên qua hai người.
Vanessa cười lạnh, nói nhỏ:
“Đã thành công!”
Hạ kính xe xuống, Vanessa luồn người ra ngoài, nửa thân dưới bên trong, nửa thân trên để mặc cho gió mạnh táp vào. Mát thật! Vanessa ngồi trên cửa sổ chiếc xe đang phóng, khẽ cười tận hưởng chút gió đêm, xong sẽ thi hành nhiệm vụ quan trọng của mình.
– Cảnh đêm chẳng có gì đẹp đâu mà ngắm. Nếu muốn ngắm thì lo cho xong chuyện đi rồi vào đây anh cho ngắm anh. – Killer nhếch môi, hơi liếc nhìn sắc thái của cô người yêu.
– Hừ…đây chẳng thèm. Anh chẳng đẹp bằng cảnh, với lại ngắm mãi cũng bắt đầu thấy chán rồi. – Vanessa bĩu môi.
– Em dám? – Killer nhếch mày thách thức. Dám chán anh à? Đừng có nói đùa kiểu đấy nhé. Killer này đẹp trai vẫn còn ngời ngợi, bỏ ra ngoài cả khối cô chết lên chết xuống mà bảo chán thì làm sao được?
– Nhiều chuyện rồi đấy, tập trung mà lái đi. Đường sắp tới sẽ xóc lắm đấy. – Vanessa không tỏ chút gì bực dọc, ngược lại còn tỏ ra hứng thú, cười nhẹ nhắc nhở Killer.
Liếc mắt về phía 6 chiếc xe đang đuổi theo, Vanessa chợt thấy thương tâm cho họ. Là thương tâm chứ không phải là bi luỵ! Lũ đó thấy cô nàng nửa thân bên ngoài cũng đoán được phần nào, có tên bắt đầu nổ súng.
“Đoàng…”
Viên đạn bắn trúng vào tấm kính xe nhưng không làm sứt mẻ miếng nào. Cũng thật là khâm phục, nếu viên đạn ấy mà gây ra thương tích hay đấu vết trên tấm kính đó thì mặt mũi D.E.A.T.H để đi đâu? Tấm kính chống đạn mà một viên cũng không đỡ nỗi thì tất cả về quê chăn trâu đi.
“Đoàng…đoàng…đoàng…”
Vanessa giương tay phải lên bóp cò súng ba phát. Súng không giật nên khi bắn rất dễ chịu, có điều là cũng không quen lắm bởi trước giờ, mỗi khẩu súng trên tay cô nàng đều có, chỉ tuỳ độ giật khác nhau mà thôi.
Hai phát làm thủng hai lốp xe trước, một phát nhắm vào đầu máy của chiếc xe đang chạy. Rò rỉ bình xăng công với sự tích điện, e rằng không xảy ra chuyện thì cũng hơi lạ.
“Bùm…”
Ngay sau đó, chiếc xe ấy phát nổ giữa màn đêm thanh tịnh. Một tiếng nổ to, kèm theo luồng sáng như pháo hoa nở rộ và hơi nóng bức người, nếu không phải là do Killer chạy nhanh chắc Vanessa đã bị hơi nóng đó nướng chín. Đáng sợ thật!
Thật giống như một phản ứng di chuyền, sau khi chiếc xe bốc hoả, hai chiếc xe chạy sát cạnh đó cũng bắt đầu nổ.
“Bùm…bùm…”
Hai tiếng vang đinh tai nhức óc khiến Vanessa hơi choáng váng. Đầu óc cũng muốn trở thành mụ mị nhưng vẫn phải tỉnh táo.
– Màn trình diễn rất đẹp. – Killer ngồi trong xe nói vọng ra. Anh nhận thấy được cái cau mày của cô nàng nên lên tiếng. Âm thanh vừa rồi nếu không phải là đã chuẩn bị tốt tinh thần từ trước chắc cũng đã chết vì khiếp vía giật mình.
– Cảm ơn…còn 3 chiếc. – Vanessa lạnh lùng gật đầu, nét cười trên môi lúc đầu đã biến đâu mất. Cũng phải, do âm thanh ban nãy phát ra khiến tai khó chịu, đâm ra bực bội.
– Làm thêm một màn pháo hoa nữa đi! – Killer nhanh nhảu góp ý nhưng lại lập tức im bặt, giả vờ như chưa từng mở miệng mình ra.
Vanessa trừng mắt nhìn Killer, ánh nhìn như muốn xé đôi người đối diện làm anh đổ mồ hôi hột. Hừ…đã không làm thì thôi, ai cho ý kiến? Killer ngồi trong xe nên tai không chịu ảnh hưởng như cô nàng, nếu tiếp tục thêm một màn tương tự, chắc chắn sau chuyến này, tai phải khám lại thật kĩ!
Thấy Killer im lặng chẳng dám hó hé nữa, Vanessa mới dịu đi ánh nhìn, thay vào đó, bàn tay cầm khẩu súng lại siết chặt hơn nữa. Dám đùa với cô nàng sao? Uy lực của ma nữ…còn ghê hơn thế nhiều!

Chương 1.2

Trong lúc đó, nơi mật thất của toà dinh thự kia đang trong trạng thái im lặng, đến hơi thở cũng khó nhận định. Sau khi cánh cửa mật thất đóng lại, Jersey và Ellie nghiêng đầu xem xét kĩ.
Đối diện là bệ đá cao chắc chắn, bên trên nó là cái lồng kính bị nhiễm điện. Thứ bên trong nó lại đáng chú ý hơn, là một viên kim cương đen, ước tính phải tới 100 cara. Ngoài ra nhiêu đó vẫn chưa có gì gọi là đáng nói, quan trọng hơn hết là viên kim cương ấy được chạm khắc thành hình đôi cánh. Là một đôi cánh đen kim cương quý giá, là viên đá biết bao người săn lùng “Black Wings” và cũng là thứ mà Tứ ma nữ cùng tổ chức gọi là… “chìa khoá”.
“Bên ngoài an toàn. Có 3ph” – Nó lãnh đạm nói qua bộ đàm.
Thời gian có bao nhiêu, Jersey và Ellie đều nhẩm tính được. Duy chỉ có việc là phải nhanh chóng tìm ra trong căn phòng này có gắn thứ gì chết người hay không? Laze, cảm biến, tia hồng ngoại, súng tự động…?
Jersey lấy từ trong túi áo ra một nắm bột trắng, đơn giản, nó chỉ là bột mì mà thôi. Thổi nhẹ, đám bột ấy cuốn theo không khí bay ra khắp phòng.
Từng tia sáng màu đỏ hiện ra rõ nét, là tia laze loại bình thường nhưng chỉ cần đi ngang, cơ thể có thể bị cắt ngay lập tức.
Hai thân ảnh nhào lộn trong không trung, luồn lách qua từng kẻ hở một cách dễ dàng. Thân người dẻo dại cộng với sự khéo léo giúp cho cả hai tránh được nguy hiểm nhanh chóng.
Đến trước bệ đá cao ngang người, Ellie mang găng da vào rồi nhẹ nhàng nhấc cái lồng điện lên. Jersey cẩn thận lấy viên đá từ trong đó ra, đưa lên ngắm nghía xem là đồ thật hay đồ giả. Viên kim cương đen nhưng trong suốt, không chút vẩn đục, khối lượng và thể tích đúng chuẩn. Có điều nhiêu đó vẫn chưa thể chắc chắn. Muốn khẳng định thật già chỉ có cách đem ra đưa cho nó. “Chìa khoá” chỉ có Venus là người nắm rõ nhất!
Bỏ viên đá vào trong một cái hộp bọc nhung đen, Jersey cất vào túi cẩn thận rồi gật đầu với Ellie. Nhỏ cũng đáp lại bằng cái gật đầu rất nhẹ, xoay người ném mạnh cái lồng thuỷ tinh xuống đất vỡ tan.
“Choang”
“Tí…tí…tí…”
Chuông báo động vang lên ầm trời một thứ âm thanh cực kì khó nghe. Phải! Khó nghe, là rất rất khó nghe!
“Xong rồi…mấy anh tự tìm đường thoát ra đi.” – Jersey nói nhỏ qua bộ đàm, thông báo với hai kẻ đang đứng ngoài canh chừng.
– Không còn thời gian. – Ellie giục Jersey rồi vội vàng đảo mắt xung quanh.
Ánh mắt dừng lại trên trần nhà, Ellie lấy con dao có dây buộc ở chuôi ném lên chỗ cửa thông gió. Con dao mắc lại ngay cửa bị Ellie kéo mạnh một cái, cánh cửa bằng kim loại rơi xuống đất.
Lấy đà, Jersey bật người lên cao túm lấy cửa thông gió rồi trèo lên, sau đó giúp kéo Ellie. Khi cả hai vừa an toàn leo lên đến nơi thì bọn vệ sĩ cũng đổ ập vào. Tính từ thời điểm chuông báo động bắt đầu reo cho tới lúc cả hai vào được vị trí an toàn cũng chưa đủ 1ph. Ấy vậy mà bọn này lại vào tới vừa kịp lúc, cũng nhanh thật!
Cả hai mò theo đường ống thông gió, khum người bò. Cái tư thế này thực khó chịu! Kìm xuống sự khó chịu nhưng Ellie vẫn không thể nén lại một câu nói tục. Tự dưng đang yên ổn, nhỏ đang tận hưởng những ngày tháng cự kì thoải mái chẳng cần động tay vào bất cứ thứ gì, suốt ngày chỉ có mỗi việc ăn, ngủ, chơi mà thôi lại bị kéo đi làm nhiệm vụ.
Mà nghĩ thử xem có tức không? Đang rành rành là ở Việt Nam mà phải cấp tốc bay sang Anh chỉ để trộm về một viên đá. À mà nhắc tới viên đá nhỏ mới thắc mắc, viên “Black Wings” tại sao lại xuất hiện ở đây? Khi nghe thấy thông tin này, trong lòng tự dưng hình thành một mối hồ nghi.
“Black Wings” vốn dĩ là viên đá quý của Lưu gia truyền nhau rất nhiều đời, đến dời của Lưu Tịnh Cát – thầy tụi nó thì được mang ra làm “chìa khoá”. Thật sự thì “chìa khoá” là thứ mà Bắc ma nữ phải bảo vệ còn ba người còn lại của Tứ ma nữ có nhiệm vụ bảo hộ “ba mảnh ghép”.
“Ba mảnh ghép” là ba mảnh của một hình tròn được cắt ra làm bằng ba chất liệu quý: vàng, bạc, đồng, tâm là lỗ hổng để vừa khít viên đá. Bốn thứ này chính là thứ mà tổ chức che giấu bấy lâu nay. Là một căn phòng bí mật. Nếu nó chỉ đơn giản là một căn phòng bí mật thì cũng chẳng có gì đáng nói, thứ nằm trong căn phòng đó mới là thứ quan trọng.
Tất cả các tư liệu mật, các bản nghiên cứu vũ khí hạt nhân, bom nguyên tử, tàu chiến và máy bay chiến đấu thế hệ mới đều nằm trong đó. Thêm vào đó là những ghi chép trong thời kì từ chiến tranh thế giới thứ I đến giờ, tất cả đều được thu thập đầy đủ, những bí mật quân sự. Đó là lý do tại sao những thứ ấy phải được giấu kĩ, thời đại đang hỗn loạn này nếu những giấy tờ đó rơi vào tay bất kì quốc gia nào cũng sẽ xảy ra đại loạn, chiến tranh chém giết nhau khôn lường. Quyền lợi là thứ được đặt lên hàng đầu chứ không phải là mạng sống!
“Rầm”
Jersey bò đi phía trước dùng chân đạp mạnh cánh cửa ống thông gió khiến nó bong ra, rơi xuống đất. Thò cái đầu ra ngoài, Jersey nhìn ngó xung quanh rồi khẽ nuốt nước bọt, quay lại nhìn Ellie
– Sao? – Nhỏ nhướn mày nhìn cô đầy nghi hoặc, ánh mắt kia lộ rõ vẻ phân vân, khó xử.
– Cao quá…chị không dám nhảy! – Jersey gần như mếu máo.
– Bao nhiêu? – Ellie chau mày.
– Tầm từ 5 tới 6m. Xuống tới dưới chắc hai chị em mình cũng chẳng còn gì đâu. – Jersey bĩu môi.
– Thế tính sao? Gọi tìm người giúp đi chứ? Sao lần này con An làm việc bất cẩn thế này, tính toán đường chạy trốn mà sao cuối cùng lại mắc kẹt rồi? – Ellie cảm than.
– Biết gọi ai? – Jersey cười như mếu.
– Thế hai thằng cha kia đâu? Trốn biệt tăm hơi chỗ nào? – Ellie nghiến răng trèo trẹo.
– Chẳng biết… – Jersey nhún vai.
– Hừ… – Ellie tức giận trừng mắt nhìn Jersey một cái rồi nhấn bộ đàm mini trên tai, dò tần số liên lạc với hai anh chàng.
“Có vấn đề gì sao?” – Từ bên kia có giọng nói truyền tới.
“Anh ở đâu?” – Ellie hơi cáu gắt.
“Em…có chuyện gì à? Giọng nghe bực mình thế? Anh với Minh sắp ra tới cổng rồi.” – Kun trả lời.
“Hai người ngay lập tức tới chỗ cửa ống thông gió cho em! Em với Jersey bị kẹt không nhảy xuống được.”
“Hử? Ok…chờ bọn anh chút…” – Kun gật đầu rồi nói, giữ chừng thì bị Ellie cắt đứt liên lạc. Nhỏ là thế, nghe được trọng tâm là đủ, mấy câu sau lúc này chỉ là dư thừa.
– Họ bảo sao? – Jersey nhìn Ellie.
– Sắp tới rồi, cứ cái tư thế này chắc tối nay về đau nhức chết mất. – Ellie thở dài, cứ khum người bò trong ống thông gió, hồi lâu không ra được sẽ khiến các cơ đau nhức à xem.
– Chịu chút đi…không chết là may.
Ellie cũng chẳng nói thêm lời nào, cứ lẳng lặng mà nghe ngóng xung quanh xem có ai không. Thật sự…im lặng đến mức như muốn nuốt trọn cả hai người.

Chương 1.3

Ellie đột nhiên hơi nhíu mày, quay sang nắm giật áo Jersey một cái. Nhỏ cảm thấy…
– Có chuyện gì sao? – Jersey hỏi.
– Có người đang đến. Nghe tiếng bước chân…chắc cũng không dưới 30 người. – Ellie cau mày nhăn nhó.
– Vệ sĩ sao?
– Không rõ nhưng chắc chắn không cùng phe với ta. – Ellie nhún vai. Nhỏ cũng ở trong này với Jersey thì làm sao biết ngoài kia có phải là vệ sĩ hay không?
– Động thủ trước hay chờ?
– Đừng…cứ để yên xem sao. Mong là họ không biết, ta đỡ phải tốn công. Dù sao cũng không có gì đáng sợ, cho chúng một ít thuốc mê cũng được mà. – Ellie vội ngăn cản.
– Sao hôm nay nhân từ thế?
– Tích đức cho con cháu. – Ellie chán nản, trong lòng thầm rủa hai người kia sao mãi mà chưa tới thế này.
“Binh…bốp…bộp…”
Những âm thanh va chạm da thịt thật mạnh vang lên nhất thời làm cả hai người chú ý. Jersey bò phía trước nên hé mắt ra khỏi lỗ thông gió nhìn diễn biến bên dưới, thêm vào đó là Ellie cũng dấy lên sự tò mò nên cũng chồm người, rướng đầu ra xem.
Hai thân ảnh nhanh nhẹn dùng từng đòn đánh hạ gục đối phương. Một đòn chí mạng đưa tiễn một người, rất nhanh chóng 30 người nằm rạp trên nền cỏ được cắt tỉa gọn gàng của dinh thự.
– David! Kun! Trên này! – Jersey ngó đầu ra, kêu lên không to cũng không nhỏ.
Cả hai tên đứng bên dưới đều bị tiếng nói làm cho giật mình đồng loạt ngẩn đầu dậy nhìn lên phía trên – nơi có một lỗ hổng và có một cái đầu thò ra ngoài. Không cần ai nói cũng biết cái đầu đó là của Jersey.
Không hiểu sao khi nhìn thấy cô trên đó, cả hai gương mặt đang giật mình thảng thốt kia lại chuyển đổi rất nhanh trở nên méo xếch. Cái quái gì thế? Làm sao mà hai người đó lại ở cao đến vậy?
– Em…sao cao thế? Cao vậy sao em nhảy lên ống thông gió được? – David nhìn Jersey, miệng méo mó nở nụ cười.
– Hử? Trong mật thất từ mặt đất nhảy lên ống thông gió cũng cao chưa qua 3m, chẳng hiểu sao đến đây lại cao thế. – Jersey cũng lắc đầu bất lực.
– Thế bây giờ xuống bằng cách nào? Hya em nhảy đi rồi anh đỡ cho. – David chớp chớp mắt.
– Nhảy? Em sợ đấy, gãy xương như chơi. – Jersey mặt mày trắng bệt.
– Không sao…anh đỡ được. Mà Ellie đâu? Con bé không theo em à?
– Có, nó sau em này. Anh sẵn sàng chưa? Em nhảy nhé! – Jersey hất mặt về phía sau rồi nhanh chóng chồm người tới trước, lao ra ngoài.
– Á…em… – David chưa kịp chuẩn bị, thấy Jersey đang lao xuống thì hoảng hồn chạy tới vị trí tiếp đất của Jersey.
“Bịch”
David chưa kịp dang hai tay ra đỡ lấy người đẹp thì ngã bật ra sau do có vật nặng. Jersey thấy mặt sắp đập xuống đất thì lộn người một vòng trên không về phía trước rớt mạnh về chỗ David đang bước tới.
Qúa chuẩn! Tính toán hay thật, vừa vặn đáp vào cái nệm thịt cực êm đó. Ellie từ trên ngó đầu ra tặc lưỡi thầm khen một câu. Nói thật là lúc thấy Jersey chuẩn bị đật mặt xuống đất nhỏ đã hoảng hồn biết chừng nào. Đến khi thấy “bà chị dâu” đã an toàn yên vị trên người anh trai, nhỏ mới nhẹ trút tiếng thở dài ra.
– Nhảy xuống đi. – Kun ngước lên nhìn thấy cái đầu người yêu ló ra ngoài.
– Hừ…cho tan xương nát thịt à? Anh hai còn xém không chụo được chị ấy nữa, anh thì em không trông mong được rồi. – Ellie bĩu môi.
– Em khinh thường anhh? Không tin tưởng anh sao? – Kun cau mày.
– Tin anh để bán nhà à? Em không muốn đem mạng mình đặt lung tung.(Nguồn: TruyenVip.Pro) – Ellie trêu tức Kun. Nói sao chứ, miệng nói vậy nhưng trong lòng hoàn toàn nghĩ ngược lại, bằng chứng là sau câu nói đó, nhỏ cũng lao ra bên ngoài nhảy xuống.
Niềm tin mà Ellie đặt nơi đó là vô tận, là bất diệt, là không bao giờ có thể đánh mất. Đối với người mình yêu, nếu không tin thì đừng đây dưa thêm nữa, chia tay cho rảnh nợ nhẹ người.
“Bịch”
Cứ tưởng là đau lắm chứ. Ellie nhắm tịt mắt lại không dám mở, gương mặt nhăn nhó sợ đau đáng yêu kinh khủng. Gần cả phút trôi qua chẳng thấy đau đâu cả, cả người đều rất bình thường, lại còn có chút âm ấm nữa.
He hé mắt ra nhìn, ánh nhìn có chút buồn bã lẫn tức giận khiến Ellie giật nảy người.
– Em không tin anh đến thế à? Em sợ anh để em ngã đau hay sao mà mắt nhắm tịt, mặt nhăn nhó thế kia? – Kun bất mãn nói, hiện tại, Ellie đang nằm gọn trong tay cậu.
– Hì… – Ellie cười cười, gãi đầu.
– Em…thật là… – Kun bất lực lắc đầu, thở dài.
– Anh giận em sao? – Ellie chớp mắt ngây thơ hỏi.
– Anh… – Kun đang tính nói nhưng lại ngưng, quả thật là trong lòng có chút giận cơ mà biết nói sao đây? Tại bản thân khiến cho người yêu không an tâm còn trách ai được?
– Thôi mà, đừng giận. Em nói thế thôi chứ anh là người đáng tin nhất. Đừng có giận em tội nghiệp. Anh xem, nếu không tin anh thì em đâu có liều mình mà nhảy xuống chứ? Phải không? – Ellie luôn mồm nói.
– Nhưng em dám nói anh không đáng tin, tội này khó tha à. – Kun lườm nhỏ, ánh mắt vui hơn đôi chút.
– Hơ…chuyện này…tính sau nhé… – Ellie cười méo.
– Khô… – Đang tính trả lời nhỏ, Kun bị giọng nói khác cắt ngang:
– Hai người muốn nói gì thì thoát khỏi đây rồi nói. – Jersey ngồi dậy rồi kéo David đang nằm bên dưới lên, lấy tay phủi bụi đất bám đầy trên người cả hai. Thời điểm này là lúc nào mà còn…
– Được…vậy về nhà tính. – Kun gật đầu rồi nhẹ nhàng đặt Ellie xuống.
– … – Ellie chẳng nói gì, chỉ quay sang liếc Jersey một cái thật dài, đáp lại nhỏ chỉ là cái nhún vai không liên can. Nói giúp kiểu gì thế? Quanh co chung quy vẫn là về nhà sẽ bị xử tội, Jersey muốn giết nhỏ sao?
Cả đám lúc này mới ngó nghiêng xung quanh tìm lối thoát. Chán thật, nhìn một bên là dinh thự, 3 hướng còn lại đều là tường cao. Nhăn mặt, chẳng lẽ lại phải nhờ vả anh “lương tèo” nữa à?

Chương 1.4

Nó gấp cái laptop màn hình đã tối thui lại. Việc quan sát qua màn hình laptop khiến nó không thể giúp Ellie và Jersey trong việc giám định lại viên đá. Chỉ còn cách là tự mình cầm lấy rồi săm soi mới biết nó có phải đồ thật không.
Tiếng thở dài lặng lẽ buông ra, nghiêng đầu sang một bên tựa vào vai người ngồi cạnh rồi đung đưa hai chân, ngồi vắt vẻo trên cành cây thế này mát thật.
Trong khi nó thích thú với hoàn cảnh hiện tại thì người ngồi cạnh chẳng thích tẹo nào, khi không ban đêm lại ngồi trên cây ôm laptop kia chứ? Kiến này, muỗi này, sâu này…ớn chết được!
– Em có vấn đề ở não không mà tự dưng leo lên đây ngồi? Kiến cắn hết cả người anh rồi đây! – Hắn ngồi một bên nhăn nhó.
– Anh đừng có càu nhàu…thích thì xuống xe mà ngồi hưởng điều hoà ấy, có ai bảo anh lên đây với em đâu chứ? – Nó bặm môi, ngồi bật dậy quay sang trừng mắt nhìn hắn.
– Nhưng để em ngồi trên đây một mình không an tâm. Nhỡ té thì sao? – Hắn phản bác ngay làm nó cứng miệng.
Sợ…sợ nó té? Hắn đùa à? Nó đường đường là đệ nhất sát thủ đấy, chẳng lẽ lại để thiên hạ cười vào mặt vì té cây? Nó mà bị té cây dễ thế thì đã không leo lên được tới vị trí ngày hôm nay rồi.
– Anh thật là! Mất cả hứng ngắm cảnh, đi xuống! – Nó bực dọc cáu gắt, một tay ôm laptop nhảy thẳng xuống dưới.
– Tiểu An! – Hắn gọi với theo rồi cũng vội vã nhảy xuống. Gương mặt, giọng nói cùng điệu bộ ấy…giận thật rồi!
Nó dùng dằng bỏ đi vào xe ngồi trước chẳng thèm ngoái đầu đáp trả lại một tiếng. Dám nói thế chả khác nào là đang khinh thường nó kia chứ? Lại còn dám bảo là não nó có vấn đề…ashiii…tức quá mà!
Ai bảo nó khi không lại ngồi trên cây chứ? Ngồi trong xe ghế dựa bọc da, máy điều hoà thổi mát lạnh sướng chết trong khi ngồi trên cành cây khô cứng cùng thời tiếc nóng muốn giết người. Nó cũng có điên đâu mà làm vậy? Chỉ là…ngồi trên cây cao thì tầm quan sát sẽ rộng, nó sẽ dễ dàng quan sát mọi việc diễn ra trước cổng và trong khuôn viên toà dinh thự kia hơn.
Hắn đã không chịu thông thì thôi, còn dám bảo…
Á…tức, tức, tức…Đúng là tức muốn hộc máu mà!
Đăng nhẹ nhàng mở cửa xe ngồi vào ghế lái, tự cảm thấy bản thân mình hôm nay may mắn. Đã chọc giận nó thì thôi, nó mà ngồi vào ghế lái chắc không thể biết được chặn đường về sắp tới hắn sẽ xuống địa phủ mấy lần? Còn nhớ một lần làm nhiệm vụ, mục tiêu đã chọc giận nó điên lên. Hậu quả là lúc về nó chở hắn phòng như bay trên moto, thắng gấp, cua gấp mấy lần đến mà đáng sợ.
Bản thân hắn cũng là một tay lái lụa nên nói với mọi người là mình sợ tốc độ chắc không ai tin. Thật sự, tốc độ thì hắn không sợ, chỉ riêng tốc độ của Bảo An là khiến hắn bủn rủn tay chân, đổ mồ hôi lạnh. (Hoan hô An tỷ…J)
Liếc mắt qua thấy ánh mắt bình tĩnh của nó, lông tơ sau ót bỗng nhiên dựng đứng hết cả. Vốn dĩ ánh mắt bình tĩnh ấy là thứ luôn dùng để che mắt mọi người, che đi sự giận giữ, bốc hoả và cả suy nghĩ của ban thân. Phen này chết chắc! (Cho anh chừa cái tội nói xáu An tỷ của em!!!)
– Tiểu…An… – Hắn đè giọng, kéo kéo tay áo nó.
– … – Không trả lời, nó chỉ quay sang, mày nhướn lên một bên kiểu muốn hỏi hắn là có chuyện gì.
– Giận anh? – Hắn chớp mắt, mặt ngây thơ còn hơn cáo già. (so sánh cực hay)
– … – Nó không đáp cũng không nhìn.
– Tiểu An à…anh xin lỗi mà. Tha lỗi cho anh, là tại lúc đó bị kiến cắn đau quá nên anh mới bực tức mà trút vô em…anh… – Hăn gãi đầu đầy ăn năn. (Công nhận…biết lấy lí do thật…)
– Anh? Kiến cắn? Anh đang kể chuyện cười ai nghe thế? – Nó mặt mày méo xệch. Một thân khổ luyện trở thành sát thủ chuyên nghiệp lại vì mấy con kiến cắn mà nổi khùng? Ôi trời ơi…
– Hì…anh có kể chuyện cười gì cho ai đâu. Tha lỗi cho anh, lần sau không dám nữa! – Hắn lay tay nó như con nít.
– Hừ… – Nó nhăn mặt rồi lại thở dài. Cái tên này…
Đúng lúc đó, bốn con người kia đã thoát khỏi dinh thự gọn gang đứng trước cửa xe của nó, gõ vào tấm kính.
– Sao? – Nó hạ cửa kính xuống, chống tay, hất mặt hỏi.
– Đây…xem thử đi. – Trang lấy ra chiếc hộp bọc nhung, thảy cho nó.
Nó chụp lấy chiếc hộp đang bay về phía mình, nhanh tay mở ra. Một viên đá tuyệt đẹp! Tất cả mọi thứ đều không có gì để nói. Từ độ trong, kích thước, khối lượng…tất cả đều hoản hảo!
– Thế nào? – Vi hào hứng chen vô.
– Ừm…đúng…đồ thật nhưng…đây không phải là Black Wings. – Nó hơi chau mày rồi lại thở dài, cất viên đá trả lại vào hộp.
– Sao? – Khánh cùng với Minh nheo mắt. Không phải? Thế sao lại gọi nó là đồ thật?
– Haiz…biết ngay mà… – Trang lắc đầu.
– Có nói cũng không tin được là viên đá lại bị lấy sang tới tận đây. – Vi bĩu môi khinh thường. Ngay từ đầu nhỏ đã có chút nghi ngờ. Viên đá này đang nằm trong két sát của Tịnh Cát ở Nhật Bản, sao lại có thể đùng một cái bay sang Anh quốc được?
Tuy nhiên khi nghe tin có người bảo thấy viên đá ở đây thì cả đám dù có nghi ngờ cũng cuốn gói lên đường xem thử. Dù sao cũng là một tia hy vọng, lỡ như viên đá thật ở đây thì sao?
– Nhưng sao em biết nó không phải Black Wings? – Hắn nhìn viên đá. Rõ ràng là giống với tấm ảnh hắn từng nhìn.
– Thiếu kí hiệu trên viên đá. – Nó liếm nhẹ môi dưới.
– Kí hiệu? – Cả đám cùng đồng thanh.
– Ờ…hình con bướm được khác lên, cỡ bằng cái móng tay á. – Nó gật gù.
– Nhưng sao lại là hình con bướm? – Trang day day hai huyệt thái dương.
– Bởi vì đó là…biểu tượng của Ropez. Là Bướm Đêm.
– Nhưng tại sao lại là chị ấy? – Hắn cảm thấy có gì đó không ổn.
– Haiz…thật ra, viên đá đó là chính thầy đã khắc lên kí hiệu, thầy quyết định sau này sẽ dùng nó làm quà cưới cho chị Ropez. – Nó thở dài.
– Qùa cưới sao? Rõ ràng viên đá chỉ giao cho người của dòng họ giữ. Chẳng lẽ… – Vi cắn môi.
– Ờ…dù Kiệt không thích Ropez đi chăng nữa thì thầy đã định chị ấy là con dâu rồi. Chuyện này chỉ có tao biết, đến hai người họ còn không hay mà. – Nó gật đầu.
Cả đám chìm vào im lặng. Hai người đó vốn được định sẵn sẽ phải kết hôn, thế mà bây giờ lại cùng nhau ngụp lặng trong bể tình trớ trêu. Một kẻ đứng sau luôn hướng nhìn người dứng trước, mà người đứng trước lại chẳng bao giờ để tâm ngoảnh mặt nhìn về kẻ đứng sau. Thật là trớ trêu. Đúng là cuộc đời…
– Thôi…về! Đứng đây làm gì. Mọi người ra sân bay về nước trước đi, em ngày mai sẽ bay về sau. – Nó phẩy tay.
– Sao mai mới về? – Vi huých nhẹ tay nó.
– Còn chút việc cần làm. Cần gặp người đó đã… – Nó nháy mắt, miệng nhếch lên.
– Hử? Thế thì đi đi rồi mai về sau. Cho tao gửi lời hỏi thăm. – Vi gật đầu rồi quay ngoắt đi về xe mình, tay kéo theo Khánh đang ngu ngơ.
– Chị cũng thế, nói là khi nào đến sinh nhật 2 tuổi, chị sẽ tới dự cùng với quà mừng. – Trang cười nhẹ với nó rồi cũng đi về xe.
– Vâng. Đi đường cẩn thận. – Nó gật đầu.
Trang với Vi không ngoảnh lại, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy. Hai chiếc siêu xe kia cũng nhanh chóng rời đi trong màn đêm và ánh đèn đường.
– Chở em về biệt thự rồi anh ra sân bay sau được không? – Nó nghiêng đầu nhìn hắn.
– Được, nhưng em muốn thăm ai? – Hắn nhấn ga cho chiếc xe vọt đi.
– Một người quen thôi, là phụ nữ 1 con, anh không cần phải lo em đi gặp trai đâu. – Nó miệng hơi cười.
– Ai bảo anh ghen? – Hắn phản bác ngay.
Nó cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi tựa vào ghế rồi nhìn ra bên ngoài. Thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà đã một năm trôi qua rồi. Bọn hắn đã gia nhập tổ chức, trở thành một phần tử không thể thiếu cũng được một năm.
Nếu một năm đã trôi qua nhanh đến vậy thì chắc 7 tháng để ngày đó đến chẳng cũng mau thôi nhỉ?

Chương 1.5

Một đêm không ngủ.
Nó lết thết đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân và nhìn đôi mắt đã thâm đen của mình trong gương. Qủa thật nó rất khâm phục chính bản thân mình. Đã 4 đêm không ngủ…cũng may là nó vốn đã quen, không thì gục lâu rồi. Suốt cả bốn ngày chỉ ngủ được nhiều lắm là 3 tiếng, nó sắp kiệt sức mất!
Chung quy cũng tại KK gần đây có rất nhiều đối tác tìm đến kí hợp đồng, thêm vào đó là một vài dự án mới mang tầm ảnh hưởng lớn mà Thuỵ Dương không kịp xoay sở. Thế là nó phải nhúng tay.
Vừa xem xong được 2 cái hợp đồng ngước mắt lên đã thấy 9g hơn rồi. Thời gian mới đó mà trôi qua nhanh thật. Nó đang suy nghĩ không biết lũ kia về tới nước an toàn chưa?
Đang vừa suy nghĩ vừa đánh răng, chuông điện thoại nó reo. Vội vàng làm cho nhanh rồi cuốn cuồn chạy ra, là hắn gọi. Mới nhắc đã thấy rồi, cái tụi lâu la này thật khiến người khác sợ!
“Alo…em đây.” – Nó nhấc máy.
“Tiểu An…em dậy rồi à?” – Hắn dịu dàng hỏi thăm.
“Không.” – Nó thẳng thắn đáp.
“Sao thế? Lại thức làm việc nữa sao?” – Hắn cau mày tự hỏi công việc đâu mà nó làm nhiều thế? Ba hôm trước là đã có hắn phụ chung một tay, làm mệt lả người mà tận hôm nay vẫn còn?
“Ưm…còn vài hợp đồng cần xem. Mà mọi người về tới nơi chưa?” – Nó lảng vấn đề. Nó biết nếu cứ tiếp tục nói thể nào hắn cũng lại mắng nó cho xem.
“Vừa đáp đây, đi chuyên cơ riêng nên nhanh hơn bình thường.”
“Vậy anh về nhà nghỉ ngơi đi. Đêm qua thức khuya làm nhiệm vụ rồi còn ngồi máy bay cả chặn đường như thế, sẽ suy nhược mất!” – Nó lo lắng.
“Không sao…anh không yếu thế đâu. Mà em tính khi nào bay về nước? Anh bắt đầu cảm thấy nhớ em rồi đây này.” – Hắn nheo mắt cười gian một cái, bất quá là nó không thể nhìn thấy được nụ cười đó.
“Hừ…không có em ở đó anh tranh thủ đi tìm mấy con bồ cũ thì có, nhớ cái gì? Anh mà léng phéng trong lúc không có mặt em đi…” – Nó nghiến răng ken két.
“Hơ…em đánh giá anh cao quá rồi đó…anh sao mà dám…” – Hắn cười gượng.
“Biết thân biết phận thế là tốt. Anh mà dám thì…không chỉ con nhỏ đó bị em tru di cửu tộc mà cũng đem anh đi thiến đấy!” – Nó đe doạ.
“Thôi thôi…anh xin. Em làm gì con đó cũng được nhưng em mà đi thiến anh thì sao được? Em muốn lấy một ông chồng không thể sinh con sao?”
“Hừ…ai nói sẽ lấy anh? Mà anh bảo em cứ việc xử con nhỏ ấy…tức là có phải không? Anh dám đi lăng nhăng với con nào?” – Nó bốc hoạ quát lớn vào điện thoại.
“Bình tĩnh bình tĩnh…anh chỉ nói thế thôi chứ nào có. Em phải tin anh, anh vô cùng trong sạch.” – Hắn cười khổ thầm than trong lòng.
“Ai chứ lũ mấy người khó tin à…” – Tiếng Vi đứng cạnh đó nghe cuộc nói chuyện của nó và hắn chen vào. Nhỏ còn lạ gì? Nói Thiên thì con tin được chứ hắn, Minh cho đến Khánh vốn dĩ là playboy mà. Sát gái không có giới hạn luôn ấy chứ. Nó nghe cũng đủ biết nhỏ đang lườm Khánh cháy da rồi.
“Em nói thế là sao? Anh có làm gì đâu mà lườm anh?” – Giọng Khanh oang oang lên phản đối. Cậu thừa thông minh để hiểu mục tiêu trong câu nói của Vi là ai.
“Hừ…anh liệu hồn đi.” – Vi quát lớn.
Bật cười. Nó thật không tưởng tượng nổi cái tính trẻ con của tụi này lớn vậy, đã vậy máu ghen còn cao nữa chứ? Nó biết là Vi mạnh miệng thế thôi chứ tin Khánh sái cả cổ. Vả lại có cho tiền Khánh cũng chẳng dám tìm nhỏ khác, tính mạng quan trọng, tới nó còn không tưởng tượng nổi lúc Vi ghen lên sẽ làm những chuyện kinh khủng gì nữa là Khánh. Phòng bị vẫn hơn.
“Chậc…thôi em tắt đây. Phải đi công việc nữa, kẻo lại không kịp chuyến bay. Hẹn sáng mai gặp anh.” – Nó tặc lưỡi.
“Ưm…nhớ ăn uống cẩn thận, chăm sức khoẻ cho kĩ đấy. Về mà sụt mất kí lô nào là biết tay anh.” – Hắn hăm he dặn dò kĩ lưỡng. (Anh này làm quá…nhịn thêm ngày nữa về để cho anh kiểm thì chị ấy cũng chẳng sụt được kí nào đâu…J)
“Dạ…em biết, biết…” – Nó thở dài, lo thừa thật nhưng cũng thấy ấm lòng.
“Ưm…vậy bye em…yêu nhiều.” – Hắn mỉm cười nhẹ nhàng.
“Vâng…yêu anh, bye.” – Nó nhẹ nhàng trả lời rồi tắt ngay máy.
Day day hai huyệt thái dương, nó lại cảm thấy đau đầu. Chắc là do thức đêm nhiều, thiếu ngủ, cộng thêm việc nó ăn uống không điều độ nên đâm ra như thế.
Lục lọi một hồi trong hộc tủ, nó tìm thấy hai viên thuốc giảm đau rồi cho vào miệng, uống một ngụm nước nuốt trôi xuống cổ họng. Có chút vị đắng vươn lại trên cuốn lưỡi.
Nhanh chóng tahy đồ, nó xuống gara đảo mắt một vòng rồi leo lên chiếc Ferrari màu đỏ máu. Giờ cũng tầm 10g rồi, nhanh chóng đến gặp người đó xong, nó còn phải ghé sang trụ sở KK bản gia lại một số chuyện với Thuỵ Dương nữa. Hai giờ là lên máy bay, thời gian ít thế, sợ không

kịp.

Chương 1.6

Phanh xe trước cửa một toà nhà lớn, nó chậm rãi ngước mắt lên nhìn rồi thở một hơi dài. Nó ghét mùi công sở! Thực tranh giành và ngột ngạt.
Vò vò mái tóc dài màu hung đỏ xoăn lọn, vẻ đẹp của nó khiến biết bao người đi ngang qua phải kinh ngạc. So với một năm trước, gương mặt cùng phong thái đều không thay đổi, thứ khác xa với ngày xưa chính là sự trưởng thành và trái tim. Nó ấm hơn nhưng cũng sắc đá hơn. Bộ não kia bây giờ còn vượt bậc hơn ngày xưa nữa!
Gõ ngón tay xuống mặt bàn lát đá hoa cương, nó giương đôi mắt bất cần cùng chút lơ đãng của mình lên nhìn chị tiếp tân:
– Tổng giám đốc, cô ấy tới chưa?
– Rồi ạ…xin hỏi cô có hẹn trước? – Chị nhân viên gật nhẹ đầu.
– Không có…nói với chị ấy Tiểu An tìm. – Nó phất tay.
– Vậy xin cô chờ chút. – Chị tiếp tân lắng nghe kĩ lưỡng rồi trả lời, tay nhấc điện thoại nội bộ.
Nó cũng chẳng thèm để ý mà nhòm ngó xung quanh một chút, trong đầu lo nghĩ vẩn vơ gì đó mà chính bản thân cũng chẳng rõ. Thật sự lúc này trong lòng có dợn lên chút sóng, trong đầu bỗng dưng hiện ra câu hỏi: “Sao chị ấy có thể chấp nhận được?”
Nhận thấy được suy nghĩ ngu ngốc của mình, nó tự đánh vào trán một cái. Hỏi gì kì cục! Chính bản thân cũng biết rõ câu trả lời là gì mà sao vẫn thắc mắc? Nếu thật sự người đó yêu đến mức chết đi sống lại thì bấy nhiêu vẫn cảm thấy chưa đủ. Bản thân cũng trong tình trạng đó một thời gian nên hiểu rất rõ cảm giác là thế nào.
Đau, chua xót, hận…nhưng bị chữ yêu đánh gục tất cả. Dù bị người ta ruồng rẫy, chán ghét đến mức nào vẫn một lòng yêu trọn vẹn. Biết người phụ ta, biết ta xót người nhưng tình nguyện đem dâng hết tất cả. Đó là ngu ngốc hay là vì tình yêu cao cả?
Hít sâu một hơi, tự tr

trách bản thân. Đó là chuyện người ta, nó lấy đâu ra cái quyền để soi xét chứ? Chỉ là có chút chút xót thay và…đồng cảm thôi!
– Tổng giảm đốc bảo cô cứ vào phòng cô ấy. – Chị tiếp tân quay lại nói với nó.
– Hửm? Cảm ơn. – Nó hơi nhướn mày lên rồi cũng gật đầu trả lời.
Quay lưng lại bước về phía thang máy, trong đầu nó vẫn còn suy nghĩ rất nhiều.

“Cạch”
Nó đẩy cánh cửa gỗ có gắn bảng “tổng giám đốc” mà bước vào, không thèm gõ cửa thông báo lấy một tiếng.
– Vào phòng người khác mà không gõ cửa là bất lịch sự đấy! – Một giọng nói cao vút nhưng lạnh tanh vang lên.
– Chậc…toàn là người nhà với nhau cả, câu nệ tiểu tiết làm gì? – Nó tặc lưỡi.
– Nói hay nhỉ? – Cô gái không ngẩn đầu lên nhưng cũng hơi liếc nó.
– Vâng…vả lại nói chuyện mà không nhìn người khác cũng là bất lịch sự đấy.
– Thì đã nói rồi còn gì, người với nhau cả, mấy cái tiểu tiết quan tâm làm gì?
– Chị! – Nó gầm lên, tức tối.
– Sao? – Cô gái buông bút xuống ngước lên nhìn nó.
Gương mặt tuyệt mĩ đẹp bởi nét trưởng thành, cứng rắn, ánh mắt kiên định cùng phong thái bình tĩnh. Tất cả những đường nét so với lần cuối cùng nó nhìn thấy không khác nhau là bao, nếu có khác thì chính là vết thương đã nứt toạt trong tim cùng với một khởi đầu mới của cuộc đời – bước lên thiên chức làm mẹ!
– Haiz…Ropez à…em lặn lội thế này sang thăm chị, không hỏi thăm em lấy được một câu hay sao mà đã vội đá đểu thế? – Nó thở dài, phồng má giận dỗi.
– Chị không quan tâm. Vả lại nguyên nhân em sang đây đâu phải thăm chị? Là tìm “chìa khoá” cơ mà? – Ropez chẹp miệng.
– Hửm? Chuyện “chìa khoá” lan tới tận đây rồi hả? – Nó nhướn mắt.
– Tất nhiên, chuyện tổ chức thì chị cũng có một phần trách nhiệm, cho dù không tham gia nhưng ít nhất cũng phải nắm bắt thông tin. – Ropez thật thà gật đầu.
– Ừm…mà kể ra đúng là đáng tiếc thật. Hết Thuỵ Dương rồi lại đến chị xin nghỉ vô thời hạn, đúng là tổn thất lớn cho tổ chức. Thiết nghĩ đến lúc cả Tứ ma nữ cùng Tứ hộ vệ tụi em giải nghệ còn đáng tiếc tới mức nào nhỉ? – Nó chống cằm và bắt đầu…“tự kỉ”.
– Em phải cảm ơn vì chị và Thuỵ Dương đã hy sinh “nhượng” lại “đất diễn” ấy đứa chứ? – Ropez cười đùa.
– Không ham! – Nó trừng mắt.
– Hahaha…. – Ropez bật cười ha hả.
– Chị có biết từ lúc chị đi công việc đổ dồn lên đầu em nhiều đến mức nào không? Đến mức em phải nghỉ học ở Kingdom mới có thời gian giải quyết hết mớ rắc rối ấy đấy! – Nó nhăn mặt cau mày, tâm tình càng lúc càng xấu.
– Chị đi thì công việc có tăng lên bao nhiêu đâu? Chưa kể nhóm em tận 8 người, chia nhau làm không được à? – Ropez tỏ tahi1 độ khi dễ.
– Nghe hay nhỉ? Bình thường một tháng chỉ có đôi ba vụ, từ lúc Thuỵ Dương đi cũng tăng thêm vài vụ, rồi đến chị nữa cũng thêm vài vụ. Chị có biết là bây giờ một tháng em phải gánh ít nhất mười vụ không? Em biết em thông mình nhưng không có thừa chất xám để đầu tư mãi vào đó! – Nó nghiến răng.
– Haiz…nhiều vụ thì tăng lương tháng, em phải biết là nghỉ ngơi thì chị mất hẳn khoản lương ấy không? Mà sau mỗi vụ, tiền thưởng cũng đâu ít? – Ropez hất mặt.
– Chị còn dám nói? – Nó trừng mắt.
– Ha…thôi…dù sao chị cũng cần thời gian nghỉ ngơi, khi nào ổn chị sẽ quay lại. Em cố gắng gánh thêm hai năm nữa giúp chị. – Ropez nài nỉ nhìn nó.
– Hay nhỉ? Hai năm nữa? Chị giết em luôn đi! – Nó hét.
– Xin lỗi đã làm phiền em nhưng giúp chị đi!
– Hừ…nếu không nể mặt chị là chị của anh ta thì chị chết với em! – Nó nghiến răng lẩm nhẩm không nói lớn.
– Sao? Em nói gì? – Ropez nhướn mày, tai cố dỏng lên nghe.
– Không có…
– Thế thì tốt…với lại nghe chị dặn này, vì tính chất công việc nên em phải tiếp xúc nhiều với thằng em trai chị. Chị biết nó đẹp trai, có tài nhưng tuyệt đối em phải tránh xa nó ra. Càng không liên quan nhiều đến nó càng tốt.
– Hử? Bộ anh ta bị bệnh gì sao? – Nó chớp chớp mắt ngây thơ hỏi. Có thể vì Ropez không để ý nên không phát hiện nơi đáy mắt kia gợn lên chút xao động.
– Không…chỉ là chị dặn trước. Nam với nữ tiếp xúc lâu ngày sẽ dễ sinh ra tình cảm, mà chị lại không muốn em dây vào nó. – Ropez thở dài. Căn bản chỉ là tất cả vẫn chưa thể nhìn nhận rõ vấn đề này, vẫn chưa phát hiện (trừ Vi). Cứ mỗi lần thấy nó với hắn hay đi chung thì cũng nghi ngờ mà hỏi, đáp lại chỉ là ánh mắt rất bình thường của nó, nói: “Là bạn bình thường thôi, tại có một vài sở thích giống nhau nên mới thân.”
Dù sao nói gì thì nói, là cái bọn ngốc ấy không nhớ rằng kẻ trước mặt là một diễn viên giỏi tới chừng nào. Tài ứng phó như thần và gương mặt lúc nào cũng tỏ vẻ bình thản, ít khi nào lo lắng chính là một phần giúp cho nét giả vờ kia giống như thật.
– Làm gì có…em chỉ được cái nói linh tinh! Chị tự thấy rằng dính dáng với những người đẹp trai rất phiền phức…vì họ…sớm muộn cũng tổn thương chính chúng ta. – Ropez nhăn mặt, càng nói về sau càng trầm giọng.
– Hi…chị đừng lo, chuyện của em, em tự giải quyết được. Em sẽ không để ai tổn thương mình, sẽ bắt họ trả giá. – Nó cười, có chút gượng. Trả giá? Nói nghe dễ thật!
– Nhưng chị…
– Đừng lo…sẽ không! Em hứa. Mà sức khoẻ Nguyệt Ân gần đây thế nào rồi? – Nó cắt ngang rồi lảng sang vấn đề khác.
– Hửm? Con bé do sinh non nên sức khoẻ yếu hơn những đứa khác. Cũng sinh được gần ba tháng rồi nên cũng dần ổn định, tăng cân đều. Nói chung là tình hình hiện tại không cần phải lo lắng nhiều. – Ropez dịu dàng nói, ánh mắt ánh lên vài tia ôn nhu.
– Vậy còn chuyện cha nó? Chị không tính… – Nó đảo mắt một vòng rồi hỏi, nói được chưa xong một câu thì ngưng lại nhìn sắc mặt Ropez dò xét.
– Sao? Em nói tiếp đi, chị không sao. – Ropez lắc đầu, hơi cười. Để có thể bình thản như vậy, chị đã phải tập chịu đựng với nỗi đau rất lớn đến mức có thể che giấu đi một cách hoàn hảo.
– Chị không tính nói cho anh ấy biết về sự có mặt của đứa nhỏ? – Nó hít sâu rồi thở mạnh ra một hơi.
– Anh ta…là cha của Nguyệt Ân nên…anh ta có quyền được biết! Đó chính là lý do chị để họ của anh ta cho con bé: Lưu Nguyệt Ân. Chị cũng không chặn thông tin về nó, cũng không làm bất cứ điều gì phủ nhận về sự tồn tại của con bé…chỉ là nếu anh ta tìm hiểu thì sẽ biết. Còn không mãi mãi anh ta cũng chẳng thể biết được anh ta từng có một đứa con. – Ropez cắn nhẹ môi một cái, hai ngón tay vô thức vuốt vuốt chóp mũi đã bắt đầu cay cay của mình.
– Sao chị không nói thẳng?
– Để làm gì? Trước khi rời khỏi, chị đã nói là sẽ không làm phiền anh ta nữa, không để anh ta thấy mặt chị nữa. Đem con bé quay về chẳng khác nào để anh ta khinh thường, nói chị muốn níu kéo? – Ropez cười lạnh.
– Anh ấy đâu phải người như thế? – Nó cau mày, phản đối.
– Nhưng chị vẫn không muốn. Anh ấy là người có trách nhiệm, nhất định sẽ cưới chị vì con bé nhưng…chị không muốn Nguyệt Ân sống trong một căn nhà mà ngay chính cả cha ruột nó còn không để mẹ nó vào trong lòng. Như thế thà không có cha còn hơn. – Ropez nhếch môi cười đầy chua chát nét, nét chán ghét lẫn đau thương hiện rõ trong mắt.
– Vậy là chị chấp nhận đề con bé bị người ta nói là không cha sao?
– … – Ropez chợt im lặng, bản thân rơi vào một khoảng trầm tư. Điều này…không phải là chị không nghỉ đến. Đó là sớm muộn, chị cũng sợ con bé bị người ta nói là thứ con rơi, là đứa không cha lắm chứ nhưng mà…so với việc có một người cha không thương yêu nó thật lòng thì…
– Em…không có tư cách gì để khuyên chị. Chỉ là em muốn chị sẽ hạnh phúc còn quyết đính thế nào trong tương lai, chỉ có chị là hiểu rõ. – Nó ngập ngừng.
– …
– Còn đây…em nghĩ chị nên giữ thứ này. Nó nằm trong tay em lúc này là vô cùng nguy hiểm. – Nó thấy Ropez im lặng thì lấy trong túi xách ra một chiếc hộp bọc nhung màu tím, khá giống với chiếc hộp mà Trang dùng để đựng viên Black Wings vừa trộm tối qua, có điều là khác màu.
Ropez nhanh tay đón lấy. Cái gì thế nhỉ? Bình thường thì mọi thứ nằm trong tay nó sẽ là an toàn nhất, vậy thì thứ gì mà ngay cả chính bản thân nó cũng không tự tin rằng mình sẽ giữ tốt?
Mở cái hộp, Ropez suýt nữa đánh rớt nó.
– Sao…lại…lại là… – Ropez cứng đờ cả khuôn mặt.
– Là của chị mà, lúc này bọn họ chắc cũng đang săn lùng nó. Chị cũng hiểu bọn họ thông minh, chắc chắn không dễ dàng tin em cùng thầy làm mất, nhất định sẽ lục kĩ chỗ em. Trong khi đó, họ không biết được nơi chị đang ở, chị giữ sẽ an toàn hơn. – Nó nhanh miệng giải thích.
– Nhưng sao lại là của chị? “Chìa khoá” là của em!?! – Ropez nhíu mày.
– Chủ nhân thật sự của nó vốn là con dâu tương lại của Lưu gia, mà trong khi đó thầy đã định chị là con dâu rồi thì tất nhiên, viên Black Wings thật sự này là của chị chứ?
– Con dâu?
– Phải…là thầy định, viên đá là của hồi môn đấy. Giữ cho kĩ. – Nó hăm he.
– Nhưng… – Ropez tính lên tiếng phản bác nhưng nó lại cắt ngang.
– Đừng nói nữa. Em biết là chị muốn nói gì. Những chuyện đó cứ để thời gian trả lời, việc hiện tại của chị chỉ là chăm sóc Nguyệt Ân thật tốt là giữ thật kĩ viên đá. Chị cũng hiểu là viên đá này quan trong thế nào mà? Black Wings không chỉ là vật gia truyền của Lưu gia mà còn là tử thần của cả nhân loại. – Nó chậm rãi nói tiếp.
– …
Ropez khoé miệng hơi giật giật. Sao những chuyện này chị không biết, lại chưa từng nghe qua? Thật sự là quá bất ngờ.
Lấy viên đá từ trong hộp ra ngắm nghía thật kĩ, không khí chìm vào im lặng. Cả hai chỉ im lặng và suy nghĩ mặc cho thời gian cứ lặng lẽ trôi qua cho tới lúc nó rời khỏi toà nhà.
Chương 2: Valentine và tờ giấy

Chap 2:
VALENTINE VÀ TỜ GIẤY
_____
Ánh nắng buổi sáng len qua ô cửa kính, hắt vào gương mặt thanh tú đang ngủ ngon trên giường. Hơi thở đều đều, mi cong đôi lúc rung nhẹ, làn da trắng mịn, môi đỏ mọng tự nhiên…đúng là một nhan sắc hiếm có. Thật sự nét đẹp kia khiến cho đàn ông khó kìm được lòng.
Mày thanh tú bỗng dưng hơi chau lại, gượng mặt mỗi lúc biểu hiện nét khó chịu càng rõ ràng. Rõ là do nắng!
– Ưm… – Nó cựa người, mắt nhắm mắt mở ra lười nhác nhìn xung quanh.
Đáng ra nó chưa tỉnh nhưng thật sự, nắng chói quá khiến nó không thể không mở mắt. Liếc một con mắt qua cái đồng hồ, mới hơn 8g sáng. Còn sớm chán!
Nó hơi bĩu môi rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Bốn đêm kia chưa ngủ, giờ giải quyết xong hết công việc rồi thì nó phải ngủ bù cho đã.
Hửm? Cái gì thế này?
Nó vừa nhắm mắt lại thì lại bất chợt hé mắt ra. Nó về nhà lúc nào nhỉ? Rõ ràng tối qua vừa xuống sân bay thì nó gặp hắn rồi lên xe trở về. Tỉnh dậy đã thấy là nằm trên giường?
Là hắn đem nó lên phòng?
Lại cựa người một cái, hơi giật mình, vòng eo nó bị siết chặt lại. Đến lúc này nó mới để ý đến hơi thở nóng ấm phả vào trong cổ mình. Mày hơi nhíu lại nhưng lại dãn ra, xem việc đó dường như rất bình thường.
Tay nắm chặt lấy cánh tay đang ôm chặt eo của mình, nó nhẹ nhàng xoay người lại đối mặt với người phía sau. Khuôn mặt ngước lên nhìn người đó, nó không khỏi mỉm cười một cái đầy dịu dàng.
Là hắn!
Hơi thở trầm ổn, cảm giác ngọt ngào cùng an toàn, mùi hương quen thuộc trên người đàn ông này làm nó cảm thấy có chút “nghiện”. Cũng phải thôi…từ nhỏ tới lớn, ngoài papa Minh và anh trai, nó tiếp xúc với ai cũng không gần gũi như vậy. Chỉ có hắn là nằm trong trường hợp “cá biệt” xíu!
Vòng hai tay ôm thắt lưng hắn, nó dúi đầu mình vào khuôn ngực chắc chắn kia, thoả mãn hít hà mùi hương quen thuộc rồi nhắm mắt lại, ngủ tiếp. Nó thật sự chưa muốn thức dậy lúc này.
Hắn cảm thấy một vòng tay ấm áp ôm lấy thân mình thì he hé mắt ra nhìn. Thấy gương mặt nhắm nghiền mắt ngủ ngon cùng với điệu bộ vùi đầu vào lòng hắn an ổn như con mèo con của nó thì chỉ cười nhẹ rồi lại nhắm mắt lại ngủ tiếp. Vòng tay dường như siết lại chặt hơn. (May cho hai anh chị là chị Vi đã dọn sang nhà anh Khánh chơi vài tháng nay nên anh Đăng mới dám vác mặt sang đây ngủ ké đấy chứ! Thế mà có mấy hôm mới sáng sớm cái lũ ấy đã đến tìm làm nó bấn loạn tìm chỗ giấu hắn đi rồi nhanh chóng đuổi khách…chậc chậc…tội nghiệp!)

Nó đang nằm ngủ mê man, tay vô thức vòng sang bên kia tìm “cái gối ôm 37 độ” của mình thì trống trơn. Nhăn trán nhíu mày, nó đột ngột tỉnh giấc.
Ngồi bật dậy, nó nhìn sang bên cạnh. Không thấy một ai, kể cả chỗ nằm ấy hiện tại cũng đã lạnh rồi. Chứng tỏ hắn rời giường cũng được khá lâu.
Đảo mắt khắp phòng, nó đặt chân xuống giường thì chuông điện thoại chợt reo:
“Alo…” – Nó cất chất giọng ngái ngủ, khàn khàn nhưng đáng yêu, có phần mềm dịu.
“Dậy rồi hả Tiểu An?” – Hắn nhẹ nhàng hỏi thăm nó.
“Vâng…mới thức thôi, tại không thấy anh…” – Nó nheo mắt lại, chu chu mỏ ra nói.
“Hì…xem ra em xem anh như gối ôm thật rồi.” – Hắn nhăn nhở, trong lòng cảm thấy cao hứng.
“Vâng…không có anh không ngủ được.” – Nó phụng phịu trả lời.
“Thế cũng được, anh tình nguyện làm gối ôm cho em suốt đời đồng ý không?” – Hắn chẹp miệng rồi cười ranh mãnh.
“Tất nhiên là đồng ý. Anh cả đời chỉ được làm gối ôm của em thôi.” – Nó rất nhanh đồng ý mà không biết rằng mình vừa bị lừa một cách trắng trợn. (Haiz…Chị đồng ý sẽ ôm ảnh ngủ suốt đời chẳng khác nào đồng ý chị là sẽ gả cho anh ý?)
“Anh rất vui khi nghe điều đó.” – Hắn cười gian.
“Ưm…mà anh đi đâu vậy?”
“À…đi công việc chút thôi, sẽ về sớm mà nên em đừng có lo.”
“Vâng…thế thôi anh lo công việc đi, xong rồi về. Đừng lo cho em.” – Nó cười nhăn răng, mắt sáng lên thấy rõ.
“Ưm…vậy thôi anh có việc rồi. Bye em yêu.” – Hắn dịu dàng nói với nó.
“Dạ…bye anh.” – Nó nhanh nhảu trả lời rồi cúp máy cái “rụp”.
Gương mặt ngái ngủ đáng yêu lúc đầu bỗng dưng biến mất, thay vào đó là nụ cười gian trá trên gương mặt.
Ngước lên nhìn đồng hồ, nó suýt té giường. Nó ngủ cả ngày tới 9g tối?
Sau một loạt các biểu hiện khó đỡ trên gương mặt, nó mới vặn vẹo người một chút để dãn gân cốt. Đúng lúc đó, chuông điên thoại lại reo lên.
“Alo…chuyện gì?” – Nó ngáp dài trả lời. Hôm nay là ngày gì mà nhiều người đến tìm nó thế nhỉ?
“Hehe…An ơi. Khánh đi đâu rồi, bảo là đi công việc. Tụi mình ra bar chơi đi. Tao bị lão Khánh cầm tù bốn tháng nay rồi, chịu không nổi!” – Vi hí hửng, giọng nói dường rất hào hứng.
“Được đấy! Tao cũng tính gọi tụi tụi bây đây…mấy người này đồng tâm hiệp lực giam lỏng tụi mình ở nhà hay sao ấy. Tao thèm Vodka!” – Nó tán thanh ngay lập tức.
“Ưm…thế thì chuẩn bị nhanh nhanh đi rồi tao sang đón mày. Mày gọi luôn hai người kia đi nhé!” – Vi cười mản nguyệt rồi tắt máy đi sửa soạn.
Buông điện thoại xuống, nó vui vẻ đi thay đồ. Bốn tháng rồi bị bốn “ông chồng cà tưng” cấm cung làm tụi nó ngứa ngáy muốn chết! Tụi nó vốn náo nhiệt, sôi động thì làm sao chịu nỗi cái cảnh suốt ngày ở nhà chứ? Nguyên do cũng tại mấy anh chàng phát tiết thích ăn giấm chua thôi. Ai bảo mỗi lần tụi nó đến bar đều trở thành tâm điểm, bốc lửa đến thế chứ?
Đảm bảo đêm nay sẽ là một đêm làm loạn cả thành phố!
…Chương 2.2

“Kịt…”
Vi phanh chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt của mình lại trước cửa bar Vegas. Thật sự là không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả được vẻ mặt của Vi. Có hứng khởi, có nôn nao, có phấn khích…thậm chí có một chút…nhớ nhung!
– Mày dẹp cái ánh mắt đó đi giùm tao. Có nghĩ lại tao cũng không biết là giữa bar và Khánh, mày thích bên nào hơn. – Nó cau có nhìn Vi, thật sự có cần làm quá lên thế không?
– Hừ…tất nhiên là tuỳ thời. – Vi hất mặt lên.
– Chậc… – Nó tặc lưỡi, bĩu môi quay đầu đi. Cũng may là chỉ có nó nghe thấy thôi chứ mà tên Khánh chứng kiến được, đảm bảo thể nào cũng “tăng cường kiểm soát”, không thoát được mà trốn đi đâu chơi nữa!
Đúng lúc đó, một chiếc Lamborghini màu trắng đỗ lại bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ của Vi. Thảo Anh vui vẻ cùng Trang bước xuống, tiến về phía 2 người.
– Haiz…chậm đấy nhá! – Vi chống nạnh nhìn cả hai.
– Hừ…nếu không phải tại kẹt đèn đỏ phải đứng lại thì đừng có mơ mà mày đến trước được! – Thảo Anh trừng mắt. Thật ra mọi chuyện đều là do trước khi đi, Vi với Thảo Anh cùng nhau cá cược xem ai đến trước thì thắng, phần thưởng là toàn bộ chi phí tối nay người thua đều phải chi hết cho nên Thảo Anh mới đâm ra cáu gắt. Gì chứ đi với cái lũ quỷ này, tiền bỏ ra không ít nha. Tính đi tính lại thì cũng đủ để cô nàng đi Hàn Quốc du lịch một phen xa xỉ.
– Thế sao không vượt đèn đỏ luôn mà chạy? – Nó nheo mắt, hơi cười nhìn Thảo Anh.
– Ở đây không giống với Anh hay Nhật nhé. Mày tưởng đây là đâu? Việt Nam xe đông như kiến, tao không muốn vào viện sớm, còn tốn tiền hơn. – Thảo Anh trừng mắt với nó.
Đến lúc này tự dưng nó cảm thấy hình như Thảo Anh ngày càng hổ báo hơn thì phải? Tính cách không còn trẻ con cho lắm mặc dù đôi lúc thì vẫn còn như thế nhưng mà…dường như ngày càng đanh đá hơn. Ngẫm lại tự dưng lại thấy tội nghiệp ông anh trai!
Trang lúc này đứng một bên ngồi nghe thì xen ngang. Thảo Anh thua cũng như Trang thua, hai chị em cũng như chung tiền mà? Em mất tiền cũng là chị mất tiền thôi.
– Thôi…đi vào đi. Chị biết chị đẹp, đủ làm mọi người nhìn nên chị không muốn bị mọi người chú ý hơn nữa đâu à!
Ba người còn lại bỗng dưng khựng người, đồng loạt hướng ánh mắt về phía Trang, biểu tình thật khó đỡ!
– À…thôi thôi…cũng chẳng có gì. Vào, vào nhanh! – Trang bỗng chốc ngượng chín mặt, tự dưng nhìn như thế.
Ba người còn lại bỗng dưng nhíu mày. Thay đổi nhanh như chong chóng. Nó bỗng dưng ngước mắt nhìn lên trời, rõ ràng thời tiết hôm nay cũng không tới nỗi nào, không đến mức thất thường mà sao thần kinh của Trang lại bị chạm thế này?
Khẽ thở dài, nó lắc lắc đầu bó tay rồi dẫn đầu bước vào bar.
Vừa đẩy cánh cửa, tiếng nhạc ầm ĩ như đập một phát vào tai, có chút không quen. Đưa mũi lên ngửi, nó hít hà một làn hơi mang mùi rượu thơm ngát, lẫn vào đó có chút khói thuốc cũng dễ khiến người ta say.
Oa…mùi rượu thơm thật! Đã hơn bốn tháng nó không uống rượu, tự dưng bản thân lại cảm thấy thèm ghê gớm! Ngẫm ngẫm lại cũng thấy chắc nó bị nghiện thật rồi!
– Chị! – Zun đang đứng ở quầy bar quan sát thì thấy bốn đứa nó.
– A…nhóc đấy hả? Gần đây có chuyện gì xảy ra không? – Vi hí hửng.
– Ưm…cũng không có gì. Từ dạo đó đến nay các bang đều chung sống ôn hoà với nhau. Đặc biệt là mọi người đều e sợ Killing với Monster, trong lúc hai bang gần như có thâm tình liên kết lại khiến không ít người không dám tạo phản.
– Tốt…tụi đấy làm phản thì cũng chẳng có gì, chỉ là hơi cực vì phải giải quyết hâu sự mà bọn chúng gây ra thôi. – Thảo Anh hài lòng.

Thông Tin
Lượt Xem : 3222
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN