Khoảng cách tình yêu
oảng cách. Trông lúc bóng Bảo Nam càng lúc càng xa dần thì Bảo Phương thấy lồng ngực mình nghẹn lên, cổ họng vốn bị vật gì đó chặn ngang vì sự lo lắng mất anh trai của mình mà biến đâu mất. Thanh quản cô bé dường như đã thông, môi cô bé mấp máy liên tục, cuối cùng cũng bật ra được tiếng gọi:
- Anh….
Tiếng gọi của một người 6 năm mất tiếng nói bỗng phá tan màn đêm tăm tối. Vân tốc âm thanh nhanh chóng truyền trong không khí và vang lên bên tai Bảo Nam khiến cậu khựng lại. Giọng nói bao nhiêu lâu tưởng chứng đã mất lại lần nữa vang lên. Bảo Nam đứng lại từ từ quay người nhìn đứa em gái mà cậu đã quên mất.
Bảo Nam đứng yên ở đó nhìn dáng người nhỏ nhắn của em gái đang từ từ tiến lại gần mình. Bảo Phương ôm chầm lấy anh mình khẽ thoảng thốt van xin, nước mắt đau thương sợ hãi đã rơi ra:
- Anh …anh đừng đi, đừng bỏ em.
Bảo Nam vui mừng khi nghe em gái mở miệng nói lại. Cậu khẽ vuốt ve mái tóc của em gái rồi ôm chặt Bảo Phương vào lòng thở dài đau đớn. Sao cậu nỡ bỏ đứa em gái duy nhất này được cơ chứ. Nhưng mà cái chết oan khuất của ba cậu, cậu không thể bỏ qua được. Bảo Nam khẽ đẩy Bảo Phương ra, nước mắt của đứa em gái nhỏ ướt nhẹm cả khoảng áo của cậu. Bảo Nam đưa tay lau nhẹ nước mắt trên mặt em gái đau đớn nói:
- Anh xin lỗi, Bảo Phương. Anh phải đi.
- Không…. không….em không cho anh đia đâu, anh không được bỏ em – Bảo Phương gào khóc lao vào ôm chặt lấy Bảo Nam níu giữ.
- Bảo Phương ngoan, nghe anh nói. Anh phải đi điều tra cái chết của ba chúng ta – Bảo Nam đau xót khuyên nhủ .
- Anh muốn điều tra thì chỉ việc làm cảnh sát là được rồi. Từ nay em sẽ không cản anh làm cảnh sát nữa đâu. Cho nên anh đừng đi – Bảo Phương nhất quyết lắc đầu, tay cô bé siết chặt hơn không để anh trai đi.
- Bảo Phương, em không hiểu, kẻ giết ba chính là một cảnh sát. Anh không thể tin tưởng bất cứ ai cả. Ai cũng có thể là thủ phạm giết ba chúng ta. Huống hồ nếu đợi đến khi anh học xong thì nói không chừng sẽ không còn chút dấu vết nào về vụ án của ba nữa – Bao Nam tiếp tục khuyên – Vậy thì lúc đó cho dù anh có được phép thì cũng không thể điều tra ra được. Cho nên anh phải đi, anh sẽ điều tra thủ phạm từ những kẻ kia.
- Không họ là người xấu, anh đi cùng họ cũng sẽ trở thành người xấu – Bảo Phương nhất định lắc đầu nói.
- Anh hứa với em, anh sẽ không làm điều xấu, trừ khi bất đác dĩ, nếu không anh sẽ không làm gì khiến bản thân phải hối hận và khiến em phải đau lòng đâu – Bảo Nam nghẹn lời nói.
Nhưng Bảo Phương cứ khóc mãi ôm chặt Bảo Nam không buông. Bảo Nam bất đắc dĩ bèn hạ giọng đe dọa.
- Em không thể cản được anh đâu, sớm muộn gì anh cũng phải bỏ đi. Nếu em để anh đi thì anh hứa sẽ về thăm em khi rảnh, còn nếu không thì anh sẽ đi luôn không bao giờ gặp mặt em nữa.
Quả nhiên câu đe dọa này có hiệu nghiệm vô cùng, bàn tay Bảo Phương từ từ lỏng ra. Nước mắt cô bé rơi xuống như mưa , lòng đau thắt, răng cắn chặt môi đến rướn máu, cô nhìn Bảo Nam với anh mắt tuyệt vọng.
Bảo Nam cũng nhìn em gái rồi lần nữa đưa tay vuốt tóc Bảo Phương lần cuối sau đó quay người bỏ đi khi buông một câu hối lỗi:
- Anh xin lỗi.
Nhìn theo bóng dáng chập chờn trong đêm tối của Bảo Nam, bảo Phương đau đớn gọi lần nữa:
- Anh…
Bảo Nam khựng lại vài giây nhưng không quay đầu nhìn lại. Sau đó cậu bước đi thật nhanh, rồi nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Bảo Phương cứ đứng đó nhìn theo bóng dáng của anh trai mình mà nước mắt nhoạt nhòa, rơi xuống đất chìm trong đêm tối mịt mờ.
Tiếng khóc của cô bé hòa trong bóng đêm nghe não nề và thê lương vô cùng, càng xót xa hơn cả cái chết.
Ông Văn Lâm cuối cùng đành thở dài bước đến vỗ về cô bé. Bảo Phương khóc một trận trong lòng ông rồi theo ông trở về nhà.
Bảo phương về đến phòng, không bé không muốn bật đèn. Không muốn đối diện với ánh sáng của sự mất mát. Nhưng bóng đen tăm tối lại quay quanh cô bé đến đáng sợ.
Bảo Phương nhắm mắt co người lại những vẫn cảm nhận được sư tăm tối của bóng đêm khiến cõi lòng cô bé thấy lạnh vô cùng. Hé mắt nhìn xung quanh đầy sợ hãi, bỗng nhiên Bảo Phương phát hiện cái thứ ánh sáng nhè nhạ mà ấm áp mà cô bé từng thấy.
Bảo Phương tiến lại gần chiếc hộp gỗ có chiếc vòng lục ngọc, cô cầm chiếc vòng lên, ánh sáng từ chiếc vòng rực rỡ trong màn đêm như xóa nhòa màn đêm mặc dù ánh sáng của nó cũng chỉ như một vì sao trên bầu trời mà thôi.
- Nó sẽ giúp em thoát khỏi bóng tối.
Câu nói của bé trai năm nào hiện ra trong trí nhớ. Lần đầu gặp chiếc vòng này thì Bảo Phương mất cha, lần thứ hai gặp chiếc vòng này thì cô bé mất đi người anh trai. Nhưng cả hai lần chiếc vòng đều khiến cô bé thoát khỏi nỗi sợ hãi về bóng tối ghê sợ trong lòng của mình. Vậy chiếc vòng này đem lại may mắn hay bất hạnh cho cô bé đây.
- Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em
Thêm một câu nói nữavang lên bên tai của Bảo Phương, cô bé quyết định đeo chiếc vòng này mãi mãi. Dù là may mắn hay bất hạnh, cô bé cũng sẽ đối mặt với nó và chiến đấu chống lại nó.
Khi Bảo Phương thức dậy đi xuống lầu thì thấy thím Lâm khóc nức nở khi biết Bảo Nam đã bỏ ra đi, còn Trí Lâm thì ngồi thừ ra buồn bả. Ông Văn Lâm trầm ngâm thở dài, cả ba đều lo lắng cho Bảo Phương, cô bình thản nhìn ba người bọn họ dỏng dạt nói:
- Con muốn làm cảnh sát.
Cả ba người họ đều kinh ngạc đến bàng hoàng nhìn bảo Phương. Bởi vì cô bé đã lên tiếng nói, mà lại nói là muốn làm cảnh sát, cái từ mà cô bé vẫn ghét mỗi khi nhắc đến.
Chương 2: Sinh mạng lần nữa được cứu
Thời gian thấm thoát đã 2 năm trôi qua từ lúc Bảo Nam ra đi. Bảo Nam từng hứa :” Nếu em để anh đi thì anh hứa sẽ về thăm em khi rảnh, còn nếu không thì anh sẽ đi luôn không bao giờ gặp mặt em nữa”. Vậy mà đã hơn hai năm trời không hề có một tin tức gì của cậu cả. Bảo Phương từ mất mát này đến mất mát khác càng trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết. Cô sống khép kín, niềm hứng thú duy nhất của cô là võ thuật, dường như cô phát tiết hết nỗi lòng vào trong từng động tác của mình.
Trí Lâm nhìn cô luyện tập giống như điên thì lo lắng vô cùng, cậu hết lời khuyên bảo nhưng Bảo phương cứng đầu không nghe, Trí Lâm bất lực lắc đầu, đành để mặc cô. Nhưng dần dà, chẳng ai dám làm đối thủ của cô vì họ nhanh chóng bị bại trong tay cô. Trí Lâm đành phải làm đối thủ của cô cho cô luyện tập. Tìm được đối thủ Bảo Phương càng luyện tập hăng hơn nữa, đến độ người giỏi nhất là Trí Lâm cũng phải chào thua.
Trí Lâm đành ghi danh cho Bảo Phương theo học thêm ở một lớp Judo. Nhưng chỉ hai ngày quan sát và học hỏi. Bảo Phương đã có thể đánh ngã ngay đối thủ đầu tiên của mình trong lần tập dợt. Cả hai huấn luyện viên đều hướng cô đến con đường tuyển thủ quốc gia nhưng cô đều từ chối. Mục đích của cô là thi vào ngành cảnh sát.
Không ai trong nhà ông Văn Lâm có thể hiểu được lí do mà Bảo Phương cứ khăng khăng đòi vào ngành cảnh sát , họ chỉ thấy cô ngày đêm hết học rồi lại đến luyện võ. Mọi hứng thú vui chơi ở lứa tuổi như cô đều không có. Cô không có lấy một người bạn thân nào cả. Ngoài Trí Lâm ra, thì hầu như Bảo Phương ít tiếp xúc với mọi người. Ai cũng nhìn cô theo kiểu người trầm lặng ít nói, cũng không có hứng thú nói chuyện với cô.
Thói quen mở đèn khi ngủ của cô cũng biến mất, Bảo Phương tập ngủ với bóng tối, làm bạn trong đêm tối của cô chính là chiếc vòng ngọc lục phát sáng kia. Không bao giờ Bảo phương rời nó trừ những khi luyện tập ra.
Bảo Phương hiện giờ đã là cô nữ sinh trung học 16 tuổi, ngày ngày cắp sách đến trường . Cô có gương mặt rất xinh, mái tóc dài đen mượt, làn da trắng mịn màng, nhưng lại có một gương mặt lạnh lùng vô cảm. Bàn tay nõn nà của cô lúc nào cũng đeo chiếc vòng ngọc lục càng tăng thêm sứ hút của cô. Đã không biết bao nhiêu nam sinh ngõ lời với cô, nhưng chỉ nhận được một từ lạnh lùng là:” Xin lỗi” rồi quay lưng bỏ đi của cô.
Như thường lệ, Bảo Phương leo lên xe buýt để về nhà, sau khi xuống trạm cô đi thêm một đoạn để về nhà thì bắt gặp một cảnh trái tai gai mắt.
- Này em gái, em trông dễ thương quá, đi chơi với bọn anh đi. Em thích gì tụi anh cũng chiều – Hai tên du côn, mặt mày nhìn nham nhở vô cùng đang chặn đường một nữ sinh bận đồng phục trường của cô.
- Tôi không quen các anh – Cô bạn đó sợ sệt lắp bắp nói.
- Trước lạ sau quen mà, cứ đi chơi với tụi anh, bảo đảm em sẽ thích vô cùng – vẫn cái giọng cợt nhã đến buồn nôn của mấy tên này.
Vốn chẳng quan tâm, Bảo Phương định đi thẳng nhưng tiếng kêu của cô bạn khiến Bảo Phương dừng bước.
- Đừng mà….
Bảo phương quay phắt lại thì thấy một tên nắm tay kéo cô bạn lái, một tên thì giơ tay sờ soạn người cô bạn đó. Mặt cô bạn đó canh xám sợ hãi không còn một giọt máu van xin. Cô ấy đưa mắt tìm kiếm người giúp đỡ nhưng nhìn con hẻm vắng đó chỉ có một mình Bảo Phương đi tới. Cô gái đó mấp mấy môi vài cái rồi im lặng chịu đựng mấy bàn tay bẩn thỉu của bọn kia.
Bảo Phương thấy cô gái bỗng nhiên im lặng thì nhìn kỹ cô ta. Cô ấy cúi đầu mím môi, nước mắt bắt đầu rơi ra vì sợ. Nhưng lại không kêu cứu.
Bảo Phương thấy cô bạn đánh thương lại thấy mấy tên khốn này được nước làm tới thì tức giận vô cùng. Cô cúi người nhắt hai hòn đá to lần lượt ném chính xác vào từng tên, khiến cả hai kêu lên rên rỉ. Chúng tức giận quay lại nhìn kẻ nào cả gan dám ném đá chúng với ánh mắt vô củng dữ tợn như muốn ăn gan nuôt sống người ném đá mình.
Nhưng vừa nhìn thấy Bảo Phương thì ánh mắt dịu lại và bắt đầu trở nên vẫn đục. Chúng bỏ tay khỏi người cô bạn nhưng không cho cô ấy bỏ đi. Một tên tiến tới nhìn chằm chằm Bảo Phương với ánh mắt thèm khát. Hắn ta cười nham nhở để lộ hàm răng đèn xì vì hút quá nhiều thuốc nói:
- Anh tưởng thằng nào to gan dám ném đá vào anh hóa ra là cô em xinh đẹp đây. Trông em còn xinh hơn cô bạn cùng trường của em. Đi chơi với tụi enh đi em. Hai đứa bọn em cùng với hai thằng bọn em, chúng ta sẽ làm hai cặp vui chơi, em thấy thế nào?
Bảo Phương nãy giờ im lặng để mặt tên này muốn nói gì thì nói, cô chỉ đứng im lặng không nhúc nhích. Tên này cứ ngở Bảo Phương đang sợ thì khoái chí tiến lại gần rồi đưa tay định sờ mặt cô, cười nói:
- Sao cưng, đi với tụi anh nha….
Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì Bảo Phương đã chụp lấy tay hắn ta bẻ ngoạt ra đằng sau khiến hắn ta đau quá phải kêu cứu thất thanh, tên còn lại thấy vậy vội lao đến định giải cứu nhưng không ngờ Bảo Phương lại hất tên này về phía hắn làm cả hai tên té ngã lăn cù mèo luôn.
Hai tên lồm cồm bò dậy, tức giận phun nước bọt cái phèo xuống đất, ghiến răng nhìn vẻ mặt lạnh lùng ánh mắt khinh thường của Bảo Phương **** thề:
- Mẹ kiếp, con khốn này mày muốn chết à.
Cô bạn thấy hai tên này nổi giận vội chạy lại nắm tay chúng mếu máo nói:
- Anh ơi, để em đi với hai anh, hãy tha cho bạn ấy đi.
Hai tên này thấy cô bạn đã đồng ý, mục đích cũng đạt được rồi nên cũng nguôi ngoai. Liền mở miệng nói:
- May cho mày.
Nói rồi hai tên này khoát tay, ôm lấy cô bạn kéo đi. Bảo phương liền lên tiếng ra lệnh:
- Thả cô ấy ra.
Bọn chúng nghe Bảo Phương nói liền quay lại tức giận nói:
- Con nhỏ này, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à.
- Bạn ơi, bạn đi đi, mặc kệ mình – Cô bẹn kìm nén nỗi sợ hãi lên tiếng nói.
Bảo Phương phớt lờ sự tức giận của hai tên này và lời khuyên của cô bạn, cô tiếp tục ra lệnh:
- Thả cô ấy ra.
Lần này thì hai tên này nổi giận thật sự, chúng đẩy cô bạn ra quay người trừng mắt mắt nhìn Bảo Phương, quyết định dạy cho cô một bài học thích đáng. Cô bạn sợ xanh cả mặt, vội vàng ôm lấy cánh tay của một tên òa khóc nói:
- Anh ơi, anh ơi, tha cho bạn ấy đi. Em sẽ nghe lời anh mà, anh bảo gì em cũng sẽ làm, tha cho bạn ấy đi.
- Không cần cầu xin bọn chúng – Bảo Phương lạnh lùng lớn tiếng nói.
- Xem ra hôm nay, không dạy cho cô em một bài học thì anh đây không phải là người – Một tên làm động tác bẻ tay bẻ cô nhưng chuẩn bị cho một trận đánh lớn.
- Đừng mà – Cô bạn bưng mặt khóc nức nở.
Trái lại Bảo Phương vô cùng điềm tĩnh, đứng yên tại chỗ, cô nhếch môi cười khinh bạc bảo:
- Còn chưa biết là ai dạy ai đâu.
Một tên liền đưa tay định tát Bảo Phương một cái để thị uy. Nào ngờ cánh tay còn chưa kịp chạm tới người Bảo Phương thì đã bị cô xoay người đá một cước vào giựa bụng, hắn hự lên một vái rồi sùi bọt mép ngã xuống đất nằm rên la.
Bảo Phương từ từ thu chân lại rồi hạ chân xuống, cô nhếch mép cười nhìn tên còn lại, ngón tay đang cung lại bỗng hở ra ngoắc ngoắc tên đó lại gần. Tên này thấy bạn mình nằm bẹp dưới đất chỉ với một cước của Bảo Phương thì nằm gục luôn thì sợ hãi nuốt nước bọt cái “ ực”. Hắn đã biết Bảo Phương không phải hạng tầm thường nhất là khi thấy điệu bộ tung cước cực đẹp của cô thì càng khẳng định lập luận của mình hơn nữa, lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén hơn dao của cô thì sợ hãi. Hắn tiến một chân lên phía trước, Bảo Phương khẽ nghiêng đầu một cái, không thèm phòng thủ thì hắn hoảng sợ lùi lùi lại hai bước .
Cô phì cười trước bộ dạng khúm núm sợ hãi của hắn ta, cô bèn tiến lên một bước đe dọa. Tên này hoảng hốt vội vã lùi lại, Bảo Phương không nhìn được nữa trước bộ dạng hèn nhát của hắn ta cô phá ra cười hỏi:
- Sao hả, có đánh không?
- Ông đây không đánh nhau với đàn bà – Tên này dù sợ đến nỗi muốn đái ra quền nhưng vẫn nói cứng.
- Không đánh thì cút đi – Bảo Phương nhếch môi cười ta lệnh.
Hắn vội vàng quay lưng định bỏ chạy thì Bảo Phương đã kêu giật lại:
- Khoan đã.
Hai chân hắn ta run cầm cập sợ hãi quay lại, mặt cắt không còn chút máu, lấm lét nhìn Bảo Phương. Cô hất đầu chỉ xuống đất nói:
- Đem cục thịt này biến luôn.
Hắn ta vội vàng chạy đến đỡ bạn mình dậy rồi nhau nhau bỏ chạy.
Cô bạn nãy giờ lo sợ bưng mặt khóc không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy thì há hốc miệng nhìn, khi hai tên kia đi xa, cô bạn chạy như bay lại trước mặt Bảo Phương tấm tắt reo:
- Không ngờ bạn lại giỏi như vậy, chỉ một cú đá đã có thể đuổi được hai kẻ xấu xa đó đi. Mình cám ơn bạn rất nhiều. Nếu không có bạn, mình chẳng biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Nhưng Bảo Phương không đáp lời, cô lặng lẽ quay lưng đi về nhà. Cô bạn liền chạy theo tự giới thiệu về mình:
- Mình là Thục Quyên, học lớp 10A2. Còn bạn, nhìn đồng phục chắc là bạn cũng là học sinh mới như mình, bạn học lời 10 mấy.
Bảo Phương không đáp, cô bước nhanh hơn một chút. Nhưng cô bạn không bỏ cuộc cô chạy nhanh đến trước mặt nhìn phù hiệu gắn trên áo của Bảo Phương. Cô reo lên:
- Thì ra bạn học lớp 10A1, vậy là chúng ta là hàng xóm rồi. Sau này chúng ta có thể làm bạn không?
- Không. Tôi không thích làm bạn với ai hết – Bảo Phương lạnh lùng đáp cô bước đi nhanh hơn.
Vẻ mặt tươi cười hớn hở của Thục Quyên bỗng méo xẹo, cô mím môi đứng lại cúi đầu nhìn dưới đất, bộ dạng buồn bã vô cùng khiến Bảo Phương cũng có chút áy náy. Sau đó cô chợt nghĩ đến một viện bèn đứng lại quay người về phía sau.
Thấy Bảo Phương quay người lại, Thục Quyên mừng rỡ ngẩng đầu hớn hở chạy lại gần trước mặt Bảo Phương xém chút nữa là đụng vào người cô rồi. Thục Quyên mở to mắt nhìn Bảo Phương với vẻ chờ đợi, làm Bảo Phương liên tưởng đến việc chú cún con đang chờ đợi chủ thưởng quà khẽ bật cười, sau đó cô hít một hơi lên tiếng hỏi:
- Tại sao lúc nãy thấy mình mà bạn lại im lặng không kêu lên nữa. Cũng không cầu cứu.
Thục Quyên nghe Bảo Phương nói chuyện có vẻ hơi thất vọng nhưng cũng thành thật trả lời:
- Mình không kêu lên là vì mình sợ bạn sẽ chú ý đến việc mình đang bị bọn xấu ức hiếp.
Bảo Phương nhíu màu tỏ vẻ khó hiểu, Thục Quyên liền giải thích:
- Minh thấy đường vắng như vậy, ngoài bạn ra chẳng có ai. Nếu mình kêu lên bạn sẽ chú ý, có thể bạn sẽ chạy đến giúp mình, như vậy không chừng bạn cũng bị liên lụy theo. Thà mình im lặng chịu đựng đến khi bạn đi qua khỏi, bọn chúng cũng không chú ý đến đằng sau có bạn, thì bạn có thể an toàn về nhà.
Bảo Phương không ngờ câu trả lời lại như vậy. Cô chớp mắt nhìn kỹ Thục Quyên.
Cô bạn này có hai lúm đồng tiền rất dễ thương, làn da tuy không trắng nhưng lại rất đẹp. Dáng người gầy gầy, nhưng nụ cười luôn rạng rỡ, lại có vài chấm tàn nhang càng khiến cô bạn trông đáng yêu hơn. Trông có vẻ hơi ngờ nghệch, nhưng rất thật thà và tốt bụng. Trong lúc bản thân bị nguy hại mà còn có tâm trí lo lắng cho người không quen là cô.
Tuy cô không đáp lời làm bạn của Thục Quyên nhưng cô đã cười đáp lại nụ cười của Thục Quyên. Cô không nói gì chỉ lặng lẽ quay lưng ra về. Thục Quyên cũng không nói gì nhảy chân sáo theo cô, cười nói:
- Mình cũng về đường này, sau này chúng ta cùng nhau đi học nha.
Có lẽ cánh cửa lòng của Bảo Phương lần nữa mở ra để đón nhận một người bạn mới.
Một chàng trai ăn bận cực kì sang trọng đứng ở một góc lặng lẽ nhìn theo bóng dáng hai cô gái thì khẽ nhếch môi cười.
Đột nhiên từ sau lưng cậu, một người đàn ông có gương mặt sẹo bước đến nói với vẻ cung kính:
- Cậu chủ , chúng ta về thôi.
- Được – Cậu khẽ đáp rồi ung dung quay người nhẹ nhàng bước đến chiếc xe đen sang trọng đang mở cửa chờ.
Cậu ngồi vào xe, ánh mắt hấp háy đầy niềm vui, khóe môi nhếch lên thành nụ cười ấm áp. Một tay gác lên thàng cửa, miệng khẽ huýt sáo nhẹ. Người đàn ông mặt thẹo nhìn cậu khẽ hỏi:
- Cậu chủ, có gì vui sao.
- Phải, tôi tìm được viên kẹo ngọt của mình rồi, chẳng những vậy còn chứng kiến được một cảnh khá thú vị . Xem ra lần chuyển trường này là có ý nghĩa nhất.
Người đàn ông mặt thẹo hơi ngạc nhiên trước biểu hiện của chàng trai, chưa bao giờ cậu có biểu hiện này.
Bất giác cảm thấy có chút tò mò, nhưng ông không hỏi tiếp mà chỉ nói:
- Dù sao, cậu cũng phải cẩn thận một chút, lần này bọn chúng càng tăng cường nhiều hơn lần trước.
- Tôi biết rồi – Cậu đáp, ánh mắt hờ hững nhìn ra bên ngoài, bầu trời chiều nay sao mà thấy dễ chịu đến vậy.
Bảo Phương thích thức dậy sớm đón chuyến xe buýt sớm đến trường không cần phải chật vật chen lấn khổ sở, lại còn có thể chọn cho mình một chỗ ngồi thoải mái và yên tĩnh. Cô theo con hẻm nhỏ đi đến trường đang đứng đợi xe ở trạm xe thì đột nhiên thấy vai mình bị ai đó vỗ từ phía sau. Bảo Phương giật mình quay mặt lại nhìn phía sau mình thì thấy nụ cười rạng rỡ như hoa mới nở của Thục Quyên.
- Chào, mình chờ bạn lâu lắm rồi.
Bảo Phương không hiểu ý của Thục Quyên bèn nhíu mày nhìn cô thắc mắc.
- Mình muốn cùng đi học chung với bạn…- Thục Quyên vội giải thích, rồi như sợ Bảo Phương từ chối bèn nói thêm – Vì chúng ta là bạn mà.
Bảo Phương chưa từng nghĩ sẽ chấp nhận Thục Quyên như một người bạn, cô không thích tiếp xúc với người lạ, càng không cần bất kì một tình bạn nào. Nhưng cũng không nhẫn tâm từ chối Thục Quyên với đối mắt long lanh, nụ cười đầy vui vẻ kia. Cô hờ hững quay người , Thục Quyên có vẻ hơi thất vọng trầm mặt xuống, nụ cười bỗng trở nên gượng ngạo đầu hơi cuối xuống dưới buồn bã nhưng nhanh chóng ngẩng đầu lên nở một nụ cười như hoa như lúc đầu đến gần Bảo Phương cùng chờ đợi.
Đứng một lúc thì Thục Quyên bỗng nhẹ nhàng ngáp một cái, đôi mắt bỗng như bị gió thổi qua cay xòe, cô đưa tay che miệng kìm nén cơn buồn ngủ, thầm liếc khẽ Bảo Phương hai chân nhấp nhổm đứng không yên như chờ đợi.
Bảo Phương vốn không định để ý nhưng thấy bộ dạng của Thục Quyên khá là buồn cười, lại nhìn ánh mắt chờ đợi đến đáng thương miễn cưỡng hòa hợp cùng người hỏi:
- Đêm qua không ngủ được à.
Nghe Bảo Phương hỏi, hai mắt của Thục Quyên trở nên sáng quắt, cô nhoẻn miệng cười đáp:
- Ừhm…mình vui lắm, trước giờ mình chưa thấy người bạn nào lại tốt bụng như bạn, chịu ra tay giúp đỡ mình. Mẹ mình bảo, người nào giúp đỡ mình trong lúc hoạn nạn thì người đó mới thực sự là bạn tốt của mình.
Cho nên bạn đúng là người bạn tốt nhất của mình. Tối qua mình vui đến nỗi không ngủ được. Sáng nay lại cố tình thức dậy sớm để đợi bạn vì mình không biết bạn đi chuyến xe nào.
Bảo Phương không ngờ quan niệm bạn bè của Thục Quyên lại nhớ đến lời ba cô từng nói:” Người đồng đội thật sự là người có thể cùng ta vào sinh ra tử”, đột nhiên trong lòng xúc động vô cùng, ánh mắt vốn lạnh băng khi nhìn mọi người bỗng có chút ấm áp khi nhìn Thục Quyên.
- Chúng ta làm bạn tốt nha – Thục Quyên nhìn Bảo Phương cười rồi chìa tay ra trước mặt cô chờ đợi.
Bảo Phương nhìn bàn tay chìa ra của Thục Quyên rồi nhìn vào ánh mắt chân thành và đầy nhiệt của cô ấy do dự.
Cô không muốn có sự ràng buộc thân thiết, bởi vì cô sợ sự mất mát và rời xa. Chẳng thà khép kín bản thân lại sẽ không có sự đau lòng thương tổn nữa. Cô chọn cách sống lạnh lùng rời xa, nhưng mà trước sự chân thành của Thục Quyên khiến cô bối rối. Chưa từng có ai đối với cô đầy nhiệt tình như thế .
Bảo Phương mím môi nhìn những ngón tay tròn trĩnh mềm mại và nõn nà kia, móng tay được mài giũa tỉ mĩ, chứng tỏ đây là một bàn tai chưa từng trải việc nặng. Cuối cùng cũng rụt rè đưa tay ra bắt lại. Ánh mắt của Thục Quyên một lần nữa rộ lên niềm vui sướng.
- Cho mình biết tên bạn đi – Thục Quyên bèn nhân cơ hội đó họi tên.
- Bảo Phương – Cô đáp gọn, rồi nhanh chóng quay lưng đưa mắt tìm kiềm xe buýt.
Thục Quyên nhìn hộp cơm mà mẹ cô chuẩn bị cho, thì vui vẻ nói:
- Mình không thích ăn cơm ở trường, dở chết đi được. Cho nên sáng nào mẹ mình cũng dậy sớm làm cơm cho mình đem lên trường ăn.
Bảo Phương nghe vậy thì cười nhạt, nhưng trong nụ cười đó là cả một sự đau đớn. Cô không có mẹ, từ nhỏ cô chưa từng nếm trải cái cảm giác có mẹ yêu thương là như thế nào. Khi sinh cô ra, mẹ cô vì thể trạng yếu mà mất đi. Rồi ba cô cũng mất , anh trai cũng bỏ đi mà không một lần trở về, cô không biết hiện tại anh cô thế nào, sống hay là chết. Tất thảy những người thân yêu của cô đều rời bỏ cô, để lại cô một mình cô độc trên thế gian này.
- Bạn có bảo mẹ bạn làm cơm theo không? – Thục Quyên vô tình hỏi.
Xe buýt cùng lúc vừa chờ tới, Bảo Phương lạnh lùng bước lên xe rồi trả lời:
- Tôi không có mẹ.
Từ đằng xe một chiếc xe đen bóng loáng và đầy sang trọng cũng bắt đầu lăn bánh theo chiếc xe buýt. Ánh mắt của chàng trai ngồi trong xe luôn hướng về phía cô gái ngồi bên cửa sổ, một tay đặt trên cửa tùy đầu vào, trên tay cô là một chuỗi vòng ngọc lục sáng bóng.
Khi tất cả học sinh đều tập trung trước sân trường để kiểm tra tác phong trước khi về lớp thì thấy một học sinh nam trong trang phục áo trắng tinh, chiếc quần tây xanh may khéo léo, được là ủi kỹ lưỡng không có lấy một vết nhăn, một hạt bụi.
Nam sinh đó có gương mặt vô cùng đẹp, ánh mắt nghiêm nghị, mũi cao dọc dừa, đôi môi hòan hảo đầy sức hút, làn da rất đẹp, mái tóc bồng bềnh suông mượt phất phơ trước trán, dáng người cao đỉnh đạc bước đi đầy oai phong. Theo sau cậu ấy có hai người đàn ông mặc vest đen đầy nghiêm trang nhưng cử chỉ cung kính đối với cậu nam sinh kia.
Cậu đi không hề hé mắt nhìn về phía sân trường nơi có rất nhiều nữ sinh đang reo ầm ĩ khi thấy cậu.
- Trời ơi, bạn ấy đẹp trai quá, là học sinh mới sao.
- Là lớp nào vậy?
- Cầu trời là lớp mình.
Trong tiếng hò reo của mọi người, Bảo Phương đang cúi đầu đọc sách trong lúc chờ đợi giờ lên lớp, khẽ liếc mắt nhìn về phía trước, nhưng chỉ thấy phất phơ dạt áo trắng bị phụ kín bởi hai người áo đen to lớn kia. Họ tiến đến văn phòng của thầy hiệu trưởng
Bảo Phương cũng nhanh chóng thu lại ánh nhìn của mình, tiếp tục nhìn vào quyển sách, không quan tâm đến tiếng xì xào xung quanh mình nữa.
Thục Quyên đứng ngay bên cạnh cô cứ lấp loét nhìn về phía cô môi mấp mấy, ánh mắt tràn đầy nỗi ân hận vì đã nhắc đến chuyện buồn của cô, sợ bị cô giận, muốn xin lỗi nhưng lại không biết bắt đầu thế nào. Bảo Phương cảm nhận được sự ân hận đang tạo thành hơi thở dồn dập của người kế bên, cô gập sách lại quay sang nhìn Thục Quyên nói:
- Mẹ mình mất đã lâu rồi, mình không còn buốn nữa. Mình cũng không giận bạn.
Nói xong cô theo hàng bỏ đi thẳng đến lớp, Thục Quyên nghe Bảo Phương bảo không giận mình thì vui vẻ định đuổi theo nhưng chợt nhớ lớp mình vẫn chưa đi, đành ngậm ngùi đứng lại.
Không khí trong lớp vẫn ồn ào đầy tiếng rì rầm, Bảo Phương vẫn ngồi lặng lẽ nhìn qua cửa sổ phong cảnh bên ngoài. Bỗng cả lớp đều im lặng, cho thấy giáo viên chủ nhiệm đã vào lớp. Bảo Phương cũng sửa lại tư thế, ngồi ngay ngắn nhìn lên bục giảng. Sau khi cùng mọi người đứng lên làm nghi thức chào giáo viên, lục tục ngồi xuống, nhìn lên Bảo Phương mới phát hiện ra trong lớp có một nam sinh đang đứng im lặng trên bục giảng, ánh mắt hờ hững nhìn bên dưới, vẻ mặt lạnh lùng trước những nụ cười hí hửng và trỉ trỏ thì thầm của các nữ sinh.
Bảo Phương không quan tâm cho lắm đến màn tự giới thiệu của bạn ấy nên quay mặt tiếp tục nhìn cảnh trí tĩnh lặng bên ngoài, càng không nghe rõ bạn nam ấy nói gì cho tới khi bên cạnh mình có người ngồi xuống. Bảo Phương quay mặt nhìn lại bóng dáng với màu áo trắng tinh khiết đó. Bốn mắt họ giao nhau, đó là một đôi mắt màu hổ phách rất đẹp, rất sáng, người đó mĩm cười nói:
- Xin chào.
Bảo Phương chớp mắt một cái rồi quay mặt nhìn lên bục giảng không màn đến cảm xúc của người bên cạnh. Trong suốt giờ học Bảo Phương chưa lần nào quay mặt nhìn kỹ người bạn bên cạnh mình. Nhưng lại cảm giác một ánh mắt đang chăm chú soi trên người mình, cô khó chịu quay đầu nhìn người đó thì thấy ánh mắt người đó không phải nhìn mình mà đang tập trung vào bàn tay trái đang để trên mặt bàn của mình. Bàn tay đang đeo sợi dây ngọc lục rất đẹp kia, bàn tay trái khẽ nhúc nhích một chút, quả nhiên đã cắt đứt ánh nhìn của người đó.
Nam sinh kia quả thấy mình có chút kì cục bèn cười với vẻ hối lỗi nói:
- Xin lỗi, vì sợi dây này rất giống sợi dây mẹ mình từng có….- Rồi cậu ta bổ sung thêm – Bạn đeo nó rất hợp.
- Cảm ơn – Bảo Phương hờ hững đáp một tiếng rồi quay mặt đi tiếp tục nghe giảng, không để ý gì thêm đến người bên cạnh.
Học xong hai tiết, đến giờ ra chơi, trong khi các bạn nữ ríu rít tụm lại định hỏi chuyện cậu ta thì cậu ta lạnh lùng buông ra một câu:
- Xin lỗi, tôi không có hứng nói chuyện.
Câu nói này khiến các bạn nữ bị hụt hẫng vô cùng, vừa giận vừa buồn bỏ đi. Bảo Phương quay đầu chăm chú nhìn cậu ta, dù rằng cô không thích nói chuyện với người khác nhưng cũng không dùng cách từ chối trực tiếp đến như thế.
Cậu ta nhanh chóng phát hiện Bảo Phương đang nhìn mình thì quay mặt lại cười với cô, nụ cười cực kì đẹp, Bảo Phương lạnh lùng quay đi như thể cô chưa từng nhìn cậu ta, càng không có hứng thú tiếp nhận nụ cười của cậu ta.
Vốn dĩ , ngồi cùng Bảo Phương có một bạn nam tên là Nhật Minh. Bình thường ngày nào cậu ta cũng đi học, không bỏ buổi học nào, nhưng hôm nay không thấy đến, cứ tưởng cậu ta nghỉ không ngờ giữa giờ chơi lại thấy cậu ta hớt hãi chạy vào.
Vừa vào lớp, cậu ta sửng sốt nhìn vào chỗ ngồi của mình đã bị một nam sinh lạ mặt rất khôi ngô chiếm lấy. Nhật Minh hắng giọng mấy cái bèn nói:
- Bạn này…ừhm…đây là chỗ ngồi của tôi.
- Vậy thì sao – Người đó ngước đầu lên nhìn Nhật Minh lạnh lùng đáp lại.
Nhật Minh nghe xong giọng điệu khinh thưởng của người này thì tức giận vô cùng. Cậu hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Đề nghị bạn trả chỗ cho tôi.
- Đã không còn là của bạn nữa rồi – Nam sinh kia bèn đáp, rồi nói thêm – Bắt đầu từ hôm nay nó là chỗ của tôi.
- Cậu…- Nhật Minh tức giận muốn đấm cho cậu ta một đấm, nhưng trước mặt Bảo Phương nên phải nén xuống.
Nhật Minh đã thầm để ý Bảo Phương lâu lắm rồi nhưng không dám nói, nhất là khi thấy cô trầm lặng ít nói và đầy xa cách thì càng không dám thổ lộ, kịch liệt chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh cô. Nào ngờ hôm nay chỗ ngồi cũng bị người khác chiếm lấy. Lại thấy bộ dạng có vẻ vênh váo đầy khó chịu của người chiếm chỗ thì tức giận vô cùng.
- Mau đứng lên trả chỗ cho tôi – Nhật Minh ghiến răng nhã từng chữ.
- Ngồi chỗ khác đi – Nam sinh đó vẫn nhất mực nói.
Nhật Minh không nhịn được nữa với cái kẻ ngang tàng này, cậu vung tay đấm vào mặt của người kia, nhưng không ngờ tay vẫn chưa kịp chạm vào mặt cậu ta thì đã bị giữ lấy, rồi nhanh chóng bị quặn ngược ra sau khiến cho Nhật Minh la lên một các thảm thiết.
Cũng may ngay lúc đó chuông reo vào tiết, nên cậu ta từ từ thả Nhật Minh ra. Bạn bè nãy giờ nhìn họ cũng vội vàng khuyên bảo, Nhật Minh cuối cùng cũng chịu rời đi tìm một chỗ trống khác mà ngồi.
Chỗ ngồi mới của Nhật Minh chẳng ở đâu xa là ngay sau bàn của họ. Bảo Phương nghe cậu bạn ngồi kế hỏi Nhật Minh:
- Sao hôm nay lại đi học trễ vậy.
- Nói tới bực cả mình, đang đi đường tự nhiên gặp mấy người kì lạ bận toàn đồ vest đen chặn lại hỏi đường, chỉ mãi mà họ cũng không biết, cứ khăng khăng bắt mình dẫn đi. Tới khi đến nở lại bảo họ lộn địa chỉ, nói xem có phải là tức chết hay không? – Nhật Minh tức giận kể lể.
Bảo Phương nghe Nhật Minh kể thì chú ý bên cạnh có kẻ run chân cười đắc ý, cô khẽ liếc nhìn cái người đó một cái, cậu ta thấy Bảo Phương nhìn mình thì khẽ tằng hắng vài cái rồi ngồi nghiêm chỉnh lại.
Khi ra về, vừa đến cổng Bảo Phương đã thấy Thục Quyên đứng chờ, nhìn cô với ánh mắt e dè, Bảo Phương không nhịn được đành thở dài giục:
- Về thôi.
Thục Quyên nghe vậy thì vui vẻ, mắt mở to vội vàng xách cặp bước theo sau Bảo Phương. Hai người vừa đi, Thục Quyên vừa hỏi chuyện:
- Này cái bạn Lăng Phong ấy thế nào?
- Ai? – Bảo Phương nghiêng đầu nghi hoặc đứng lại hỏi.
- Thì cái bạn mới vào lớp của bạn này đó – Thục Quyên chớp mắt nhìn Bảo Phương vẻ hơi ngạc nhiên đáp.
- À, mình cũng không để ý lắm – Bảo Phương gật gù một cái rồi đi tiếp.
- Ừhm, bạn ấy giới thiệu là bạn ấy 17 tuổi, lớn hơn tụi mình. Bạn ấy mới từ nước ngoài về, cho nên mới quyết định học chậm lại một năm học lới 10 như chúng ta. Sau này phải gọi là anh hay là bạn nhỉ.
- Gọi là bạn đi – Một tiếng nói vang lên sau lưng họ.
Giật mình quay đầu nhìn lại thì Bảo Phương nhận ra đó chính là học sinh mới. Lăng Phong đi sau lưng họ từ nãy giờ mà không hề phát ra tiếng động, bước chân cậu nhẹ nhàng như dạo chơi, đôi giày thể thao trắng muốt không hề vươn một hạt bụi. Hai tay thong thả xách cặp táp tiến đến với một nụ cười hút hồn, để lộ hàng răng trắng như tuyết, gương mặt đẹp phản phất trong ánh nắng chiều càng thu hút ánh nhìn của người qua đường, không ít nữ sinh phải quay đầu lén lút nhìn trộm..
Nụ cười của lăng Phong khiến cho Thục Quyên đỏ cả mặt, cô bẽn lẽn nói:
- Xin chào.
- Xin chào – Lặng Phong chào đáp lại Thục Quyên sau đó nghiêng người nhìn Bảo Phương chào – Xin chào.
Vẫn như câu chào lần trước, Bảo Phương quay đầu không đáp lại, Lăng Phong trước cái nhìn ái ngại của Thục Quyên thì nhún người tỏ ý không sao.
Xe buýt đến, họ cùng nhau trèo lên xe buýt, Bảo Phương cố tình đi xuống phía cuối xe, tay giơ lên vịnh tay cầm im lặng. Mấy bạn nữ trên xe cũng không ngừng xuýt xoa khi thấy cậu bạn đẹp trai vừa bước lên xe.Chay được một lúc, xe buýt thắng nhanh khiến toàn bộ người trong xe chao đảo. Bảo Phương cũng lảo đảo ngả về phía sau thì phát hiện mình ngã vào lòng của một người nào đó đang đưa tay đỡ lấy thân người đang ngã xuống của mình. Cảm giác thân nhiệt người kia ấm áp phía sau lưng, hơi thở phủ lên tóc cô. Bàn tay của Lăng Phong ôm đỡ thân người cô vô tình đặt trên ngực cô khiến toàn thân Bảo Phương nóng bừng lên
Bảo Phương vội vàng bật người dậy thoát khỏi lòng của Lăng Phong, thoáng chút xấu hổ không nhìn lại phía sau đành quay đầu hỏi Thục Quyên lúc đó cũng đang lồm cồm lấy lại thăng bằng hỏi:
- Không sao chứ.
- Mình không sao? – Thục Quyên lắc đầu nói, nhưng gương mặt có chút xanh xao sợ hãi, chứng tỏ cô ấy chưa từng đi xe buýt, cũng chưa từng phải chịu cảnh chen chúc thế này. Buổi sáng còn có ghế ngồi, nhưng giữa trưa thế này thật đúng là khó tìm ghế ngồi. Cứ kéo dài tình trạng này, chỉ e Thục Quyên không chịu nổi.
- Từ mai đừng đi xe buýt nữa – Bảo Phương thở dài khuyên.
Thục Quyên lắc đầu nói:
- Mình không sao, mình thích đi xe buýt cùng bạn. Chỉ có thể gặp bạn những lúc này thôi.
Bảo Phương thấy sự cương quyết của thục Quyên, cô hiểu rõ lý do vì sao. Bởi vì vào lớp rồi, cô không thích buo17c chân ra ngoài nữa, Thục Quyên lại không dám bước vào lớp cô.
- Ngày mai, mình cùng bạn ra ghế đá ngồi chơi. Cứ để nhà đưa đi học.
Thục Quyên nghe vậy vui mừng vô cùng liền gật đầu đồng ý. Bảo Phương cũng không biết rõ tại sao Thục Quyên cứ cố chấp nhất định muốn làm bạn với một người như cô. Im lặng một chút, Bảo Phương khẽ quay đầu nhìn về người đứng phía sau mình khẽ nói:
- Cám ơn.
- Không có chi. Mình được hưởng lợi mà – Lăng Phong cười cười áp sát vào phía sau lưng cô thì thầm bên tai cô đáp.
Bảo Phương tức giận quay đầu trừng mắt nhìn cái kẻ đang cười kia, vô tình mặt hai người chạm vào nhau, Lăng Phong đang mĩm cười một cách thích thú như đoán được sự tức giận của cô. Khi Bảo Phương quay đầu lại còn bắt gặp cái nháy mắt tinh nghịch của cậu trêu ghẹo. Cô đỏ bừng bừng mặt, không còn ý định muốn đấm cho cái tên ăn nói bỗ bã kia một cái nữa. Cô từ từ nhích người ra xa khỏi cái kẻ kia.
Bảo Phương tiến sát bên cạnh Thục Quyên đứng, Thục Quyên nhìn cô cười rồi nói:
- Thật ra mẹ mình đã nói: Trong quá trình trưởng thành đã xảy ra những việc không thể cứu vãn được, đã làm tổn thương đến trái tim non nớt của bạn con, vì thế mới khiến bạn ấy trở nên trầm mặc, không dám tiếp xúc với ai vì sợ bị tổn thương, khờ khạo dùng sự lạnh lùng để bảo vệ bản thân, thật ra trái tim lại vô cùng ấm áp, dịu dàng hơn bất kỳ ai. Mình thấy mẹ nói rất đúng, bởi vì tuy rằng bạn thường tỏ ra rất lạnh nhạt nhưng kỳ thực lại rất quan tâm chú ý đến người bên cạnh. Nếu không bạn đã khước từ mối quan hệ với mình rồi.
Nghe Thục Quyên nói, Bảo Phương hơi khựng lại, không ngờ Thục Quyên lại nói đúng những ý nghĩ trong tâm hồn cô. Bảo Phương ngẩng đầu nhìn Thục Quyên đầy xúc động nhìn gương mặt thanh thanh của bạn mình, chưa ai dám nói ra nỗi lòng của cô, có lẽ việc kết bạn với Thục Quyên là điều đúng đắn. Bất giác Bảo Phương nhoẻn miệng cười, một nụ cười rất thật lòng, nụ cười dường như đã lâu không xuất hiện trên gương mặt cô.
- Bạn cười lên rất đẹp – Thục Quyên bỗng reo lên.
- Đúng vậy – Tiếng nói từ sau lưng hai người bỗng thốt lên.
Bảo Phương và thục Quyên quay lại bắt gặp nụ cười tinh nghịch đầy trêu chọc của lăng Phong, cô bực bội lườm Lăng Phong một cái rồi kéo Thục Quyên xê ra chỗ khác tiếp tục nói chuyện. Lăng Phong nhìn theo bóng dáng cô khẽ lắc đầu cười. Nhìn vẻ mặt cố tỏ vẻ thờ ơ của Bảo Phương thì không nhịn được mà muốn trêu ghẹo cô. Nhưng khi nghe Thục Quyên nói, cậu bỗng trầm mặc xuống, những tổn thương mà cô chịu đều là do cậu mà ra. Lăng Phong đưa mắt đau buồn khẽ nhìn Bảo Phương nhưng đập vào mắt cậu là một cảnh tưởng đáng khinh.
Một gã đầu vàng chóe, đeo khuyên tai khuyên mũi, ăn bận nhếch nhác, mồng nhai singôm nhóp nhép. Hắn ta đưa tay vờ như vô tình chạm vào phía mông của Thục Quyên.
Nơi cậu đứng thì rộng rãi hơn nên có thể thấy rõ hành vi của hắn ta, còn nơi họ đứng thì chật chội, cho nên hành động của tên kia có thể nghĩ là do vô tình. Nhưng vô tình một lần thì bàn tay của hắn lại tiếp tục sấn tới. Thục Quyên trước hành vi của hắn thì hoảng hốt vô cùng, cô sợ hãi muốn hét lên nhưng lại xấu hổ lo sợ người khác biết. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng đi xe buýt, càng chưa từng bị mấy tên yêu râu xanh như thế này giở trò, cô muốn gọi nhỏ Bảo Phương nhưng bàn tay của hắn ta bắt đầu kéo vàt váy cô và mò mẫm trên bắt đùi trắng nõn của cô thì sợ hãi đến cắn chặt môi.
Bảo Phương đang nghe Thục Quyên rôm rả kể chuyện trên lớp thì bỗng cảm thấy thục Quyên im lặng một cách kì lạ, cô quay sang nhìn thục Quyên thì thấy gương mặt cô bạn đã trắng bệch đầy nét sợ hãi, môi mím chặt, dòng nước mắt đang chực trào rơi. Bảo Phương thoáng ngạc nhiên định lên tiếng hỏi thì phát giác cái tên đó đang giở trò, cô tức giận cung tay định đấm gãy mũi cái tên ******** này thì một bàn tay đã nhanh chóng tóm lấy tay hắn ta siết chặt rồi nhanh chóng bẻ ngoặc ra sau.
Một tiếng thét chói tai vang lên khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía họ, Thục Quyên nước mắt đã rơi ra khóc nức nở.
- Thả tao ra – Tên tóc vàng đau quá bèn hét lên.
Bảo Phương tức giận tát vào cái miệng kêu gào của tên này một cái thật đau rồi mắng:
- Đồ xấu xa.
Mọi người nãy giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ngơ ngác nhìn, bây giờ thì đã hiểu ra bèn nhìn tên này với ánh mắt khinh bỉ, mấy nữ sinh trong xe buýt bèn lùi ra xa hắn ta.
Tên đầu vàng bị quặn tay đến mức chảy cả nước mắt, lại bị mọi người dè bĩu thì ức hận vô cùng. Vừa lúc đó xe đến trạm gần đó, Lăng Phong thả tay tên này ra gầm lên mắng
- Cút
Thoát ra được, tên này mừng rỡ vô cùng, hắn xoa xoa cái tay vội vàng bước ra cửa, nhưng trước khi ra cửa, hắn ta dọa một câu:
- Mày chờ đó.
Lăng Phong nhếch môi cười khinh bạc, ném cho hắn ta ánh mắt đe dọa khiến hắn câm họng rồi bước xuống loẻn đi thật nhanh.
Mọi chuyện lại trở về không gian ban đầu, ai làm việc nấy, Bảo Phương an ủi thục Quyên rồi xoay lại nhìn Lăng Phong nói :
- Cảm ơn.
- Không có chi – Lăng Phong hờ hững đáp lại, không còn vẻ trêu chọc lúc đầu nữa, mà chỉ có ánh mắt buồn bã.
Vừa xuống xe, Lăng phong đã thấy có người chờ cậu sẵn ở ngay trạm, bọn họ toàn mặt vest đen trong thật nghiêm trang. Sắc mặt cậu bỗng thay đổi, gương mặt toát lên sự giận dữ, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng của Bảo Phương. Những người xung quanh cậu thấy cậu có vẻ tức giận thì sợ hãi lui lại mấy bước, Lăng Phong sẵn giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
- Phu nhân đã trở về – Một người cúi đầu đáp – Cậu Jay bảo tôi đến đón cậu về.
Lăng Phong khẽ liếc Bảo Phương và Thục Quyên đang đi tới bèn quắt mắt một cái khiến người đó im bặt, cậu hậm hực bước vào trong xe. Nhưng người kia cũng nhanh chóng bước vào.
Bảo Phương và thục Quyên đi ngang qua xe của họ, Bảo Phương khẽ liếc nhìn vào bên trong, Lăng Phong cũng quay sang nhìn cô, nhưng ánh mắt của cậu chỉ toàn một mảng đen tối chứ không còn sự trêu chọc nữa. Bảo Phương cảm thấy có dường như có chuyện không ổn sắp xảy ra.
Lăng Phong được bọn người kia chở về một khu biệt thự khá xa trung tâm, nơi đó hoàn toàn im ắng. Xe dừng lại ở trước cánh cỗng màu đen khá lớn và sừng sừng đầy sự chết chóc bởi không khí ảm đạm bên trong, tựa hồ như người lạ bước vào cánh cửa đó sẽ không thể nào trở ra được.
Lăng phong xuống xe sải qua khu vườn rỗng lớn đầy cây cảnh được uốn một cách đầy nghệ thuật để vào nhà. Ở chiếc bàn màu trắng ngồi gần đó có một người phụ nữ rất đẹp và trang điểm khá trẻ trung, bận một chiếc váy hở hang gợi cảm ngồi ở đó. Theo phép lịch sự, Lăng Phong lên tiếng chào bà ta:
- Chào dì.
- Về rồi sao? – Người phụ nữ đó cũng đáp lại cậu với nụ cười ngọt ngào.
Nhưng hơn ai hết Lăng Phong biết rõ, bên trong bà ta đang chứa đựng những ý nghĩ đầy nguy hiểm dành cho cậu. cậu khẽ gật đầu rồi định tiến bước vào trong nhà, nhưng bà ta lại lên tiếng, vẫn dùng cái giọng ngọt ngào nói:
- Nghe tin con trở về, sợ người giúp việc không biết sắp xếp nên dì trở về giúp con, dì đã dặn họ bày trí lại gọn gàng rồi, con xem có thích không?
- Cám ơn dì – Lăng Phong khẽ nói rồi nhanh chân bước vào trong nhà, phía sau còn nghe vang lên tiếng đáp:” Không có chi” . Qua tấm cửa kính trong suốt và sạch bong không có lấy một hạt bụi nào, Lăng Phong có thể nhìn thấy ánh mắt và nụ cười nhanh hiểm của người phụ nữ mà cậu gọi là dì.
Lăng phong không vội vào phòng ngay mà cầm lấy điện thoại gọi cho cậu bạn Jay của mình.
- Vẫn còn bộ đồ nghề đó chứ?
- Còn – Bên kia điện thoại, Jay đáp.
- Đem đến đây ngay lập tức – Lăng Phong ghiến răng ra lệnh sau đó đi về phía thư phòng ngồi bình thản đọc sách chờ đợi Jay tới.
Chỉ 15 phút sau Jay đã có mặt, tay cầm một cái cali xách tay nhỏ màu đen. Cậu đi ngay đến thư viện mà không cần hỏi bất kí một người giúp việc nào, cậu quá rõ thói quen của lăng Phong. Jay vừa bước vào thì Lăng Phong gấp sách lại ngước mặt nhìn Jay nói:
- Tới rồi à, có đem không?
Jay khẽ gật đầu, Lăng Phong bèn bật dậy khỏi cái ghế, mạnh đến nỗi nó cứ xoay qua xoay lại. Lăng Phong mở cửa bước ra khỏi phòng đọc sách rồi trở về phòng mình, Jay cũng theo sau. Vừa vào đến phòng, Jay đưa tay ra tín hiệu im lặng sau đó khẽ khàng mở vali màu đen của mình ra lấy ra một thiết bị nào đó rồi bắt đầu ra sát khắp phòng, sau khi nghe một tiếng tít thì ngồi xuống gắn gắn cái gì đó ở bên cạnh. Làm xong đứng dậty phủi tay đắc ý cười nói:
- Xong rồi, từ bây giờ cậu có thể an tâm.
- Cám ơn – Lăng Phong thở phí nhẹ nhõm rồi ngồi xuống giường.
Jay cũng đến bên giường nằm ngã sõng soài trên giường than thở:
- Hối hận khi làm bạn với cậu ghê. Toàn là gặp những chuyện phiền phức…Mà người đàn bà này cũng thâm sâu quá chừng đi, cậu mà không khéo sẽ bị bà ta giết lúc nào không hay.
Lăng Phong cười nhạt tỏ ý khinh thường cũng ngã vật xuống giường một cách thoải mái. Jay quay lại nhìn Lăng Phong hỏi:
- Sao hả, gặp được cô nhóc đó chưa.
Lăng Phong gật đầu.
- Có lấy lại không?
Cậu lắc đầu.
Jay lập tức ngồi nhổm dậy hỏi:
- Tại sao?
Lăng Phong không đáp, ánh mắt cứ hướng thẳng lên trên trần nhà miệng khẽ cười, Jay nhìn biểu hiện của bạn không khỏi thở dài, lắc đầu.
Sáng sớm hôm sau, Bảo Phương đứng chờ ở trạm xe buýt nhưng hông thấy Thục Quyên đâu cả, có lẽ sau vụ hôm qua cộng với lời khuyên của cô, nên thục Quyên không đi xe buýt nữa, cô khẽ thở dài, bỗng nhiên thấy cô đơn vô cùng. Đột nhiên từ phía sau lưng cảm giác có hơi ấm tỏa ra, Lăng Phong kề bên tai Bảo Phương hỏi:
- Đang nhớ người sao?
Bảo Phương giật mình, bất giác quay người lại rồi lùi về sau ba bước bắt gặp Lăng Phong đang lấy tay che miệng cười. Cô trừng mắt nhìn Lăng Phong đầy giận dữ sau đó mở miệng mắng:
- Xấu xa.
Lăng Phong không nói gì quay đầu nhìn cô nữ sinh đứng bên kia miệng nở nụ cười chói lòa, ánh mắt đầy cuốn hút hỏi:
- Có thấy mình xấu xí không?
Cô bạn được hỏi bị vẻ đạp của cậu thu hút, bất giác đỏ bừng cả mặt thẹn thùng lắc đầu đáp:
- Bạn rất đẹp trai.
Lăng Phong nghe xong cười quay đầu nói với Bảo Phương:
- Cô ấy bảo là rấ đẹp trai chứ không có xấu.
Bảo Phương tức đến ghẹn họng, cô mắng là “xấu xa” chứ có mắng là “xấu xí” đâu. Vậy mà anh ta cố tình bỏ chữ “xa” đi thay vào bằng chữ “xí”. Cô quyết định không thèm nói với cái hạng người mặt dày nữa, quay đầu nhìn lên trước.
Lăng Phong nhìn bộ dạng tức tối của Bảo Phương nhưng lại không làm gì cậu được thì phá lên cười thích thú. Nhưng từ đằng xa, cậu bỗng thấy một nhóm người đang tiến tới với bộ dạng đầy tức giận. Cậu hiểu được bọn người đó đến tìm mình vì mục đích gì nên quay người đi vào con hẻm nhỏ mà Bảo Phương thường đi để tránh việc ồn ào
Bảo Phương cũng nhận ra cái tên đầu vàng chóe đang đi cùng trong băng, bàn quay đầu nhìn Lăng Phong, thấy cậu đang lùi lại đi vào trong con hẻm, bọn người kia cũng vội chạy theo vào.
Vốn cũng không thích can thiệp vào chuyện của người khác, với lại cái tên xấu xa đó có bị gì thì cũng là đáng đời, không liên quan gì đến cô. Nhưng nghĩ đến việc anh ta vì Thục Quyên nên mới dây vào rắc rối này thì quyết định đi giúp anh ta. Cuối cùng cũng theo vào trong hẻm.
Cứ nghĩ lăng Phong vào trong hẻm là tìm được chạy thoát, ai ngờ anh ta vào đó hiên ngang ngồi chờ đợi cái bọn kia bước vào, Bảo Phương cũng hơi sửng sốt trước vẻ mặt lạnh tanh và không có gì của Lăng Phong.
- Hôm qua mày dám bẻ tay tao, hôm nay tao cho mày biết mùi tàn phế – Tên đầu vàng chóe nghênh mặt tỏ vẻ ta đây đắc ý với Lăng Phong.
Nào ngờ Lăng Phong đối với lời đe dọa cùng với mấy tên đang lăm lăm gậy trên tay không có chút gì e ngại, còn quắt mắt nhìn tên đầu vàng với khí thế muốn đóng băng, khiến tên nào chép miệng nuốt nước bọt rồi lui về sau mấy cái, cái chân run run. Hơn ai hết, tên này biết lực của lăng Phong mạnh ra sao sau cú vặng tay hôm qua, chỉ cần Lăng Phong dùng sức thêm một tí là tay hắn tàn phế ngay.
Bảo Phương chứng kiến cảnh lăng Phong cho mấy tên đó nằm bệch xuống đất thì biết hóa ra cô lo lắng thừa thải.
Nhưng những động tác của Lăng Phong khi đánh mới là điều khiến người ta suy ngẫm. Học võ bao nhiêu năm, Bảo Phương chưa từng thấy ai ra đòn hiểm như vậy, mỗi một đòn đều nhằm đúng điểm yếu của đối phương mà đánh tới. Cái bọn ngốc này cứ cứng đầu đứng dậy lạo tới không biết sợ nhưng cũng vẫn bị hạ nhanh chóng, tiếp tục ngã xuống. Nhanh gọn lẹ là ba từ để diễn tả động tác của Lăng Phong. Cũng may cậu ra tay có cân nhắc nếu không bọn này chắc là chết mà không kịp nói một tiếng
Nhưng trong nhận xét của Bảo Phương thì con người này cộng với dáng vẻ của những tên trong có vẻ như là vệ sĩ nhưng từ người lại phát ra sự nguy hiểm chết người chẳng khác nào xã hội đen rất ư là nguy hiểm, không nên chọc vào, nếu không thì người chịu thiệt chỉ là bản thân mình mà thôi. Đang mãi suy nghĩ thì chợt thấy một bóng người tiến sát lại gần mình.
- Lo lắng cho anh à – Lăng Phong hạ gục xong bọn này thì phủi tay quay người thấy Bảo Phương đứng đó bèn tiến lại cười hỏi với giọng cợt nhã như lúc đầu.
Bảo Phương thoáng đỏ mặt khi thấy gương mặt Lăng phong đã kề sát gương mặt mình, cô bặm môi xô lăng phong tránh xa, không ngờ cậu thừa dịp nắm lấy bàn tay cô kéo lại. Bảo Phương bị Lăng Phong nắm tay thì nổi giận vô cùng , bàn tay cung lại định đấm vào người cậu thì khựng lại trước ánh mắt của Lăng Phong.
Ánh mắt của cậu dừng lại ở bàn tay trái đang đeo vòng ngọc lục của Bảo Phương. “ Nó giống hệt chiếc vòng của mẹ tôi” – Bảo Phương chợt nhớ lại khi nói đến điều này giọng nói của Lăng Phong có vẻ buồn bã, cô chợt chùn lòng, có lẽ anh cũng giống cô luôn mang nỗi buồn mất mẹ, trong lòng bỗng dâng lên sự đồng cảm. Cô bỗng nhẹ giọng nói:
- Đừng buồn.
Lăng Phong nghe Bảo Phương nói vậy thì hơi giật mình, vẻ mặt hơi lúng túng khi Bảo phương đoán được tâm sự của mình. Chưa bao giờ cậu để lộ suy nghĩ của bản thân ra trước mặt người ngoài, cô chính là ngoại lệ duy nhất. Vẫn nắm chặt tay Bảo Phương, Lăng phong khàn giọng bảo:
- Đi thôi nếu không trễ học mất.
Hai người vừa ra đến thì xe buýt cũng vừa chạy mất, cả hai vội đuổi theo nhưng không kịp đành đứng chờ chuyến xe kế tiếp. Bảo Phương sốt ruột nghiêng người lén nhìn vào đồng hồ trên tay của Lăng Phong lo lắng, nếu không bắt được chuyến xe kế thì cô trễ học là cái chắc. nhưng chuyến xe kế tiếp chậm chạp đi đến và trong xe chật cứng cả người, cả hai chen chúc lên xe. Người đông, cả hai phải đứng sát rạt vào nhau, người cô áp sát vào lòng ngực Lăng Phong, cảm nhận hơi ấm và mùi hương nam tính mạnh mẽ của cậu, cô thoáng đỏ bừng mặt.
Xe buýt đong đưa, người đông đúc không có lấy một điểm tựa, Bảo Phương mấy lần xuýt té nếu lăng Phong không dùng tay ôm eo cô giữ lại, đành đưa tay nắm lấy một góc áo ở phần eo của Lăng Phong.
Lăng Phong ôm nhẹ Bảo Phương nhưng lại cảm thấy hương thơm mềm mại từ mái tóc của cô khiến cậu váng vất, hơi thở cô phả lên lòng ngực cậu khiến tim cậu đập mạnh, đưa tay vòng eo cô kéo sát cô lại gần mình hơn chút nữa, để đầu cô tựa vào lòng ngực cậu ( cái này gọi là công khai lợi dụng >o<)
Bảo Phương nghe thấy tiếng tim cậu đập, trong lòng càng rối loạn, hơi thở cũng gấp gáp hơn, muốn nhích ra khỏi người cậu nhưng lại không còn chỗ nhích, bất đắc dĩ đành nép vào lòng cậu
Cuối cùng hai người cũng có thể thoát khỏi chiếc xe buýt nghẹt thở đó
Cả hai nhìn nhau mừng rỡ, thở phào, Bảo Phương nhớ lại cảm giác lúc nãy ở trên xe buýt thì xấu hổ đến đỏ lựng cả mặt đi, cô không dám nhìn Lăng Phong nữa vội vảng quay mặt đi nơi khác. Lăng Phong cũng ngượng ngùng bèn hắng giọng ho vài cái rồi nhìn đồng hồ hô lên:
- Tới giờ đóng cửa rồi.
Bảo Phương thoáng giật mình vội vàng chạy đi, nhưng đã quá muộn, cánh cửa cổng đã khép lại, chỉ còn những tiếng ồn ào nói chuyện từ bên trong vọng ra mà thôi. Sư thất vọng hiện rõ trên mặt Bảo Phương, cô chưa bao giờ đi muộn học.
Bảo Phương nhìn quanh quất rồi bèn đi đến góc tường khuất nhất, cố gắng hết sức để trèo lên trên tường để trèo vào bên trong. Bức tường quá cao, dù cô cố hết sức cũng không thể bám vào thành tường được. Điệu bộ nhảy lên nhảy xuống của cô trông rất buồn cười khiến cho Lăng Phong từ nãy đến giờ thong thả đi sau không nén nổi cười, đành lên tiếng cười khúc khích.
Bảo Phương gnhe tiếng cười thì quay đầu nhìn lại, sau đó nèm cho Lăng Phong một cái nhìn hằn học. tại ai mà thành tích chưa bao giờ đến muộn của cô đã bị phá vỡ. Đã vậy còn dám cười cợt cô nữa chứ.
Lăng Phong đang ôm bụng cười thấy Bảo Phương đang nhìn mình thì vội vàng kìm nén nụ cười lại, giả vờ nghiêm chỉnh quay mặt đi nơi khác huýt sáo. Bảo Phương hít một hơi thật sâu, không thèm quan tâm đến cái kẻ kia , cô ra sức nhảy lên lần nữa, nhưng tay chỉ chạm được gờ tường liền lập tức rơi xuống.
- Có cần giúp không?
Lăng Phong tiến sat người Bảo Phương thỏ thẻ hỏi, trên mặt lộ ý gian xảo khiến bảo phương cảnh giác. Đồng phục trường cô là váy ngắn, nếu để tên này đứng bên dưới giúp cô thì thế nào cũng bị hắn ta nhìn thấy phần bên dưới của mình, cô nhướn mày nhìn Lăng Phong rồi sắc mặt lạnh tanh đáp:
- Không cần.
Đối với cái tên không dứng đắn này thì tốt nhất nên tránh xa để hắn không thể thừa cơ mà lợi dụng.
Lăng Phong nghe Bảo Phương nói thế cũng không nói gì chỉ nhún người một cái rồi lùi lại mấy cái sau đó lao đến bên bức tường, nhún người một cái nhảy lên, tay chụp gọn gờ tường rồi đập chân một cái hất người lên, sau đó ngồi chễnh chệ trên đỉnh bức tường nhìn Bảo Phương đắc ý.
Hế nào là sự khác biệt giữa nam và nữ, cuối cùng Bảo Phương cũng biết rõ. Con trai hơn con gái ở chiều cao và sức bật.
Lăng Phong có dáng người cao đầy khỏe khoắn, nếu đứng gần có thể