--> Lời chúc phúc của Odin - game1s.com

Lời chúc phúc của Odin

Truyền thuyết kể rằng, ba ngàn năm trước, thần thánh chia tách thành hai bộ tộc: Tộc Aesir do Chủ Thần Odin lãnh đạo, đóng đô nơi Asgard và tộc Vanir do Thần Biển Njord cai trị, ở lại đất Vanaheim. Ban sơ, Người Khổng Lồ đã tạo ra thế giới, thống trị đất trời. Dưới sự lãnh đạo của Odin - Chúa tể các vị thần, Mười Hai Chủ Thần đã thay thế địa vị của Người Khổng Lồ. Mâu thuẫn giữa Người Khổng Lồ và chúng thần cũng dần dần tăng lên, dẫn tới cuộc chiến Ragnarok nổi danh - Hoàng Hôn Của Các Vị Thần. Vốn dĩ, các vị thần sẽ không thua, thế nhưng trong thời khắc quan trọng nhất, Hỏa Thần Loki - em trai của Odin đột nhiên làm phản, giết chết ngài. Trước lúc chết, Odin đã dùng sức lực cuối cùng để ngân vang một lời chúc phúc, tái sinh cho thế giới, đưa mười hai vị Chủ Thần vào giấc ngủ say.

Ba ngàn năm, tộc Aesir và tộc Vanir không ngừng đấu đá lẫn nhau. Cuộc chiến vẫn giằng co trong khi con dân của hai dân tộc đang chờ mong sự sống lại của các Chủ Thần. Ena là một cô gái tính tình lãnh đạm, mắc chứng cuồng công việc và say mê kiếm tiền. Cô chỉ là một Thần Thợ Rèn bậc trung sống ở Vanaheim, chuyên lo việc chế tạo vũ khí. Ena có một cuộc sống bình lặng đến nhàm chán, chỉ xoay quanh những đơn đặt hàng vũ khí, vô số màn “đá người yêu” như cơm bữa của cô bạn cùng phòng, kế hoạch mở rộng xưởng rèn của bản thân... và những giấc mơ về một chàng trai tóc đen kì lạ.

"Kiếp trước kiếp này - Tình yêu đã là số mệnh

Ba ngàn năm trước. Hỏa thần làm phản thiêu rụi hết những vinh quang của thần giới

Ba ngàn năm sau. Các vị thần hồi sinh; người đời chợt hỏi:

Ngươi là ai? Ai lại là ngươi?

Chuyện ngày xưa cũ, cũng chỉ vì tình yêu mà ra

Gặp Loki, dường như có vận mệnh chỉ đường, dẫn nàng tiến về phía trước

Đêm trước ngày hôn lễ, người con trai trong giấc mộng hiện ra

Ai là thần tình yêu? Odin lại ở đâu? Ký ức ùa về,những yêu hận, ân oán luân hồi, mang theo "Ragnarok" thổi quét tới

Khi mọi chuyện lộ ra chân tướng

Lưu giữ trí nhớ kiếp trước hay dừng lại với những ấm áp của kiếp này

Cả đời này, đêm đêm cùng nàng gặp nhau trong mộng, tới cùng là Odin, vẫn là hồi ức bất diệt của Người?"

Đột nhiên đến một ngày, xưởng rèn bé xíu của Ena nhận được một mối làm ăn cực lớn: Làm một đôi bao tay trong truyền thuyết cho vị Ma Đạo Sư bậc nhất của dân tộc mình - Lando.Từ đây, cô bị cuốn vào chuyến phiêu lưu đến những vùng đất kì lạ để tìm nguyên liệu làm chiếc bao tay, cũng dần khám phá ra cũng cung bậc cảm xúc mới lạ với người con trai mình vẫn tôn thờ kia. Trải qua nhiều sóng gió, cô và Lando đã thấu hiểu được nhau, và tưởng như một lễ đính hôn sẽ là kết cục hoàn mỹ nhất cho cô thợ rèn nhỏ bé phố Idunn. Nhưng trong đêm trước lễ đính hôn, người đàn ông vẫn ám ảnh cô trong vô số những giấc mơ từ tấm bé đã xuất hiện trong một ngày gió tuyết - đế vương Shujin của tộc Aesir.

Kể từ lúc đó, mối yêu hận kéo dài cả ngàn năm của Ena, Lando và Shujin lại một lần nữa bắt đầu... Ai cũng không ngờ tới, không lâu sau, cả ba người đều sẽ phải thức tỉnh từ thân phận kiếp này, nối tiếp ân oán trong kiếp trước, mở màn cho cuộc chiến quyết định sinh tử tồn vong cho thế giới này.

Trên nền bối cảnh cuộc chiến bất tận giữa Thần tộc và người Khổng Lồ, xuyên suốt bởi lời chúc phúc kéo dài cả nghìn năm cùng những yêu hận liên miên không dứt... Cuối cùng số phận của những vị thần sẽ kết thúc tại đâu?

[Tải ảnh'>
Anh còn nhớ không, Odin, những tháng ngày xưa cũ.

Thuở chúng ta còn là anh em máu thịt nối liền. Anh đã từng nói, sẽ chẳng bao giờ uống một ly rượu ngọt. Nếu nó chẳng phải là cho cả hai ta.

- Lời tranh cãi của Loki -

Lời tranh cãi của Loki cũng chính là Lokasenna trong sử thi Edda của Iceland. Nguyên văn tiếng Anh như sau:

Do you remember, Odin, when in bygone days

We mixed our blood together?

You said you would never drink ale

Unless it were brought to both of us.

Nguồn: Larrington, Carolyne (Trans.) (1999). The Poetic

Edda. Oxford World’s Classics.


Chương 1: Số 29 phố Idun


Bất kể thần Ánh sáng có hiện diện hay không, bất kể cung điện Valhalla có được những dây leo màu vàng kim giăng kín hay không, bất kể trên bầu trời kia có điểm xuyết vô vàn những vì sao rực rỡ hay không... thì bầu trời ấy luôn là màu đen. Bởi vì chủ thần Odin sở hữu một mái tóc đen tuyền, và một ánh nhìn thăm thẳm, thâm thúy nhất thế gian. Ở thời đại xa xôi ấy, Thần giới từng là cố hương của ngài.

Ngài chỉ có một con mắt để nhìn thế giới, nhưng có thể thu vào mình tất cả ánh sáng trên cõi đời này.Đồng thời, trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, ngài chỉ để mắt tới duy nhất một người con gái.

Trước khi tôi đến vương đô, những người xung quanh đều nói rằng Loki vẫn còn sống, Odin thì đã chết rồi. Bởi vì, thế giới có Odin, sẽ không thể nào giống như bây giờ.

Thứ ánh sáng do thần Ánh sáng mang tới sẽ vẫn rực rỡ kể cả khi đêm xuống. Vậy nên, bầu trời đêm của Vanaheim từ trước tới giờ, vẫn như một tấm màn xanh thẫm cực lớn, vây quanh dải ngân hà được kết thành từ hàng vạn vì sao, hiển hiện vẻ đẹp độc nhất vô nhị.

Thế nhưng, những người đã từng đặt chân tới Thần giới đều nói rằng, ở nơi đó, bầu trời ban đêm luôn đen như mực.

Đương nhiên, những lời kể lãng mạn này đều là tôi đọc được trong sách, chứ không phải linh cảm mà tôi tìm được từ cuộc sống thành thị ngập tràn áp lực, lại càng chẳng phải những lời nghe được từ miệng của Shia.

Bởi vì trong mắt Shia, lãng mạn chính là sự kết hợp của nước mắt đàn ông và tiếng cười phụ nữ.

Tôi vẫn hay nói với cô ấy, trừ vẻ ngoài ra thì cô chẳng khác gì một gã đàn ông, lăng nhăng lừa dối, thờ ơ lãnh đạm, đứt dây thần kinh tình cảm, nói dối thành thần, lại còn khiến cho lũ đàn ông phải khóc rống lên. Thế mà cô ấy lại coi đó như lời khen ngợi, nói lời cảm ơn tôi bằng gương mặt rất tự hào.

Tối nay, tôi vẫn nằm trên giường nhìn bầu trời xanh thẫm, bị ép nghe trận cãi vã vì mấy chuyện vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi của cặp tình nhân lầu dưới.

“Chỉ có ba nghìn Vader mà cũng để tâm như vậy, sao em lại hám tiền thế chứ? Rốt cuộc em ở với tôi vì tiền hay vì con người tôi?”

“Tôi hám tiền? Ngày xưa ma đạo sư theo đuổi tôi, tôi không chọn người ta mà chọn cái gã mục sư thực tập cỏn con như anh. Tôi muốn gả thì đã gả lâu rồi, còn phải ở chỗ này chịu đói chịu khổ với anh sao?”

“Em đang kỳ thị nghề nghiệp đấy hả? Em có hiểu câu ‘nghề nào cũng có tinh anh’ là như thế nào không? Em đừng thấy đám giàu có toàn là ma đạo sư mà suy nghĩ nông cạn thế nữa, Freyr1 là đại tế ti2 đấy. Tôi chẳng thấy làm tế ti có gì là không tốt.”

“Vấn đề ở chỗ Freyr là một trong mười hai chủ thần, còn anh, anh là cái thá gì?”

“Chính em cũng có huyết thống Tinh linh, có tư cách gì nói tôi?”

“Anh nói tôi kỳ thị nghề nghiệp, còn anh thì kỳ thị cả chủng tộc nữa kìa! Anh tưởng là Thần tộc thuần chủng thì giỏi lắm à? Anh thích con tiểu yêu tinh mê chơi trò luyện kim kia thì đi mà tốt với nó, chúng ta chia tay!”

“Sao tự dưng lôi Shia vào làm gì, đã nói anh với cô ta không có gì rồi mà, này, em quay lại đây. Ơ kìa, em đừng đi…”

Giọng của hai người càng lúc càng lớn, tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được. Đến lúc nghe thấy cô nàng kia gào lên: “Đám đàn ông các người đều thích mấy đứa con gái ngực to mà óc bằng trái nho như Shia”, tôi không nhịn được nữa, giật tung rèm, đẩy cửa sổ ra, phi thẳng lọ nước hoa làm từ hoa hồng xanh mà Shia mới điều chế được ra ngoài.

Thế giới đã bình yên trở lại. Tôi vùi đầu vào chăn, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Sau đó tôi mơ một giấc mơ. Trong mơ, thời gian quay ngược lại, về thời điểm một giây trước khi tôi ném lọ nước hoa ấy xuống. Tôi rút tay về, mở cửa sổ, rất nghiêm túc mà nói cho cô nàng lầu dưới biết, thật ra tiểu thư nhầm rồi, cánh đàn ông nghĩ ngực Shia to là vì lúc nào cô ấy cũng nói ngực mình to. Kỳ thực, ngực cô ấy thì to được với ai. Đương nhiên, cái vụ óc nho óc vải thì cũng coi như là sự thật. Vừa nói xong câu đó, mái tóc của cô gái kia đột ngột biến thành màu vàng kim, gương mặt tái nhợt méo mó của Shia xuất hiện ngay trước mặt tôi. Tôi có thể khẳng định, đây đúng là giấc mơ đáng sợ nhất năm nay.

Thế nhưng mãi tới hôm sau tôi mới biết, so với hiện thực, giấc mơ ấy chỉ là con muỗi mà thôi. Vả lại, tôi cũng biết thêm một chân lý nữa, đó là không bao giờ được làm mấy cái trò “giết gà lấy trứng” như hành động hôm nay.

Nếu nói trên đời này có thứ gì kinh khủng hơn tiếng thét của một cô gái, thì chắc chắn đấy là tiếng gào của hai cô gái. Mà nếu có thứ gì còn kinh khủng hơn tiếng gào của hai cô gái, thì đó chỉ có thể là tiếng thét chói tai của Shia.

Khi tôi bị Shia lôi ra khỏi chăn, túm lấy cánh tay mà lắc lấy lắc để, bị ép nghe mấy câu gào rú chả ăn nhập gì với nhau của cô ấy, tôi thật sự hận mình không thể giống như lũ quái vật của Aesir, trong nháy mắt phi thân đến bầu trời phía trên khe nứt Ginnungagap, không chút do dự mà nhảy phắt vào trong đó tự sát cho rồi.

Shia gào rú đến hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mất kiểm soát, hai tay run run cầm một đống thủy tinh vụn màu lam, khô cứng, giận đến độ lưỡi cũng líu cả vào nhau:

Muspelheim, nơi không có bất cứ sinh vật nào sinh sống.

“Cậu có biết, lọ nước hoa này, tớ phải tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực mới điều chế ra không?” “Không biết.”

Tôi cũng chẳng muốn biết. Shia á, làm người thì cũng coi như thành công, thế nhưng làm một thiếu nữ thì rất đáng ăn đập. Mỗi lần thấy cả đám đàn ông đáng thương đứng dưới lầu nhà chúng tôi gào khóc thảm thiết, rồi quay nhìn Shia đang ngồi trong phòng vắt chân sơn móng, tôi lại hận là không thể thay mặt toàn bộ con gái trên đời mà tiêu diệt cô nàng.

Trong đám con gái, Shia cũng coi như là người nổi bật. Bởi vì cô nàng là Thần tộc thuần chủng, tuổi thọ rất dài, bốn mươi lăm tuổi mới trưởng thành, thế nên bề ngoài trẻ hơn rất nhiều so với đám “hỗn huyết” mới ba mươi mấy tuổi. Thế nên, việc tìm một cô vợ Thần tộc thuần chủng dường như đã trở thành giấc mộng của tất cả cánh đàn ông. Mà Shia với mái tóc dài xinh đẹp lấp lánh ánh vàng, đương nhiên trở thành cực phẩm trong các cực phẩm.Đáng tiếc, Shia tuy trẻ đẹp, nhưng tuyệt đối không phải là một cô gái tốt trong định nghĩa của chúng ta. Cô ấy hoàn toàn có đủ điều kiện để trở thành phu nhân cao sang quyền quý, có điều, hình như từ khi mới sinh ra Shia chưa từng có ý định đi con đường này. Lý do rất đơn giản: thứ nhất, cô nàng không cho phép bất cứ gã đàn ông nào can thiệp vào cuộc sống của mình; thứ hai, cô nàng chịu không nổi tính khí nóng nảy của bất cứ thằng đàn ông nào dù chỉ là một tiếng. Tuyên ngôn của cô ấy thì nhà nhà người người đều biết:

“Tôi đủ độc lập, kiên cường, xinh đẹp và tự tin. Tôi có bạn bè, cuộc sống tuy rất bận rộn nhưng tràn ngập hy vọng và thành công, có bạn trai hay không thì tôi đều có thể vui vẻ yêu đời mà sống. Đã như thế, nếu có một người đàn ông xuất hiện, nhưng anh ta không thể khiến tôi vui vẻ, hoặc không thể khiến tôi cảm thấy mình như một bà hoàng, vậy thì tôi cần anh ta làm gì? Còn về phần tình dục, không phải tôi không có nhu cầu, nhưng e rằng chỉ có đám sinh vật giống đực mới thèm khát điên cuồng thôi.” Sau khi nói xong, cô ấy thường khuyến mãi thêm một nụ cười khẩy trên bờ môi đỏ mọng.

Thế nhưng kỳ tích chính là, một cô gái càn rỡ, tính tình bất định như cơn gió giống Shia, lại có rất nhiều đàn ông để mắt tới. Không chỉ thế, cô ấy còn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, thường xuyên rước một đống phiền phức vào người. Đối với bản tính của đàn ông tộc Vanir, chúng ta đều quá hiểu. Đàn ông ai chả lăng nhăng, và bọn họ là đám lăng nhăng nhất, thế nhưng cũng là đám không dám lăng nhăng nhất. Như cái gã hôm trước, nếu không bị Shia khiêu khích, chắc chắn sẽ không cãi với bạn gái như thế, cũng chẳng khiến tôi ngủ mất ngon.

Hơn nữa, Shia sống được bốn mươi chín năm, ít nhất cũng có tới bốn mươi chín cuộc tình, thế nhưng cô ấy chưa từng yêu ai, ngay cả đối với anh chàng mối tình đầu, cô ấy cũng chẳng yêu. Mối tình đầu của cô ấy chính là đại tế ti Freyr, chuyện này cũng không có mấy người biết được.

Có điều, từ khi chia tay với hắn tới giờ đã hơn hai mươi năm, số lần Shia chủ động nhắc tới hắn cũng không vượt quá hai mươi lần. Dù có nhắc tới, cũng chỉ là dửng dưng bảo còn nhớ rõ đã từng có gã tên gọi như thế băng qua cuộc đời mình. Bởi vì năm xưa, nguyên nhân khiến bọn họ chia tay là vì đôi bên đã hết cảm giác với nhau.

Khi đó tôi còn chưa đặt chân tới vương đô, cũng không được tận mắt chứng kiến cuộc chia tay “rầm rộ” của bọn họ. Sau này chứng kiến khả năng “đá” bạn trai của Shia, tôi cũng ngộ ra một điều, cứ cho là Freyr chẳng có cảm giác gì đi, nhưng thấy cô nàng Shia tỏ ra vô cảm, chắc hắn cũng chẳng dễ chịu gì.

Shia thường nói với tôi, “Ena à, có lẽ bởi vì tớ quá hiểu lũ đàn ông, bọn họ chỉ cần nói một câu hay làm một việc nhỏ thôi, tớ đều có thể đoán được một cách rõ ràng, cho nên mới nhanh chóng mất đi cảm giác chăng?”.

Đối với câu tự bạch của cô nàng, tôi chỉ cười nhạt. Thực ra, một cô gái có thể làm được đến mức như Shia cũng chẳng phải dễ dàng gì. Dù sao tôi đã từng gặp Freyr, cũng cho rằng người nào một khi đã yêu hắn thì rất khó thoát ra được. Cứ cho là đám con gái có thể quên đi ngoại hình đẹp đến rụng rời của Freyr, thì cũng không thể quên được khí chất như có thánh quang bao phủ của hắn. Dù có không quan tâm tới khí chất ấy, thì họ cũng chẳng thể thờ ơ địa vị là một trong mười hai chủ thần của hắn. Mà cứ cho là mấy cô nàng coi thường địa vị ấy của hắn, thì họ cũng chẳng thể quên được chuyện hắn là bạn cực thân của Lando.Lại nói về Lando, chỉ có thể dùng một câu khái quát: Thần tượng của tất cả các học giả Vanir. Lando cũng chính là thần tượng của hết thảy ma đạo sư, luyện kim thuật sư, chiêm bốc sư. Tuy tôi chẳng phải học giả, nhưng ngài ấy vẫn là thần tượng của lòng tôi.

Từ nhỏ đến lớn, tính cách mạnh mẽ của chị gái ảnh hưởng rất lớn tới tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ sùng bái ai, nhất là một gã đàn ông. Tôi vẫn cho rằng, sùng bái đàn ông chỉ khiến cho bọn họ càng coi thường trời đất, nhất là cái đám đàn ông đất vương đô hèn hạ tới mức cực điểm, chỉ thích bị con gái kiêu kỳ (như Shia chẳng hạn) ngược đãi. Thế nhưng, Lando là người đã vượt qua được rào cản về giới tính.

Năm nào cũng thế, mỗi dịp đầu năm, vương đô sẽ công bố thứ bậc các danh nhân năm vừa rồi. Nữ giới thì quan tâm đến bảng xếp hạng giàu sang, nam giới lại chăm chú ngóng xem ai đứng đầu về công trạng. Lando, đứng ở vị trí thứ bảy trên bảng xếp hạng giàu sang, đứng thứ nhất về công trạng. Song, sự sùng bái của tôi đối với ngài, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hai thứ đó.

Thứ tôi quan tâm, chính là cái tên ngắn gọn, lấp lánh ở trên cùng của bảng xếp hạng các ma đạo sư.Tại bất cứ vùng đất nào của thị tộc chúng ta, cha mẹ đều thích hỏi về ước mơ của con cái. Để rồi khi đứa con chẳng biết trả lời thế nào, hoặc cũng có thể là chưa kịp trả lời, cha mẹ sẽ mỉm cười xoa đầu đứa nhỏ, nói rằng: “Con à, sau này nhất định phải trở thành ma đạo sư (đại vu sư) nhé”. Giống như con người khi còn bé, cha mẹ cũng sẽ nói “phải trở thành nhà khoa học” vậy.

Tôi sẽ mãi mãi không quên, thuở nhỏ đã rất nhiều lần ao ước được trở thành một ma đạo sư hùng mạnh của Vanir, từng khao khát cái tên “Ena” có thể xuất hiện trên bảng công trạng ma đạo sư, trở thành một ngôi sao lấp lánh nhất.

Nhưng, cũng giống như con người, sau khi trẻ con trưởng thành, đương nhiên sẽ phải từ bỏ những mộng tưởng viển vông. Bởi vì để trở thành ma đạo sư, không chỉ cần có trí tuệ và nỗ lực, thứ cần thiết hơn chính là một món tiền với con số trên trời, cùng với sự phối hợp của luyện kim thuật sư và thần kim tượng ưu tú nhất.

Nếu như nói, ma đạo sư là đóa hoa bung nở rực rỡ, thì luyện kim thuật sư chính là nước tưới hoa róc rách không ngừng, còn thần kim tượng chính là phân bón lặng lẽ cống hiến chất dinh dưỡng.

Shia là nước tưới. Còn tôi, là phân bón.

Thân là phân bón, quả thực rất đáng tiếc, nhưng tôi rất yêu công việc của mình, sau mỗi lần rèn được một thứ vũ khí hoàn toàn mới là lại cảm thấy tự hào tột bậc. Nói thế nào thì nói, tôi cũng là người đã từng tới đất nước của tộc lùn2 học tập tám năm. Kỹ thuật rèn mà tôi học được, tuyệt đối thực dụng hơn hẳn đám thợ rèn ở đất vương đô này chỉ biết lý luận suông và chủ nghĩa lý tưởng. Đáng tiếc, tới tận bây giờ, không ai hiểu được tôi, thế nên tôi vẫn lắc lư quanh vị trí số mười lăm trên bảng xếp hạng thần kim tượng. Shia thường nói tôi lúc nào cũng “mèo khen mèo dài đuôi”.

Mà Lando đã thực hiện được tất cả những mộng tưởng của tôi. Tôi vẫn luôn cho rằng, người có thể thực hiện được ước mơ của người khác rất đáng để mình kính nể. Thế nên, tình cảm của tôi đối với ngài, không phải thứ ái mộ của một người con gái với một người con trai, mà chỉ là sự sùng bái đơn thuần. Rất nhiều người nói, nếu không phải Lando còn quá trẻ, nói không chừng ngài chính là Odin chuyển thế.

Chỉ cần là sinh vật sống trên thế giới này, đều sẽ hiểu được câu ca ngợi ấy đã đạt tới cảnh giới cao ngất ngưởng nào rồi.

Đương nhiên, tất cả điều đó cũng không liên quan đến tôi cho lắm, lại càng chẳng dính dáng tí ti gì đến Shia - người đang sắp bẻ cổ tôi ra.

“Không biết?” Shia cứ như là chưa bao giờ nghe thấy từ “không biết” vậy, mắt mở trừng trừng nhìn tôi: “Vậy cậu có biết là tớ đã phải tự mình đi đào đống nguyên liệu này không? Cậu có biết lúc tớ đi tìm đống nguyên liệu này, đã gặp một gã quỷ tượng, một tên thần quan Bóng tối, lại còn cả một đại vu sư không hả?”.

Được rồi, được rồi.

Nói đến đây, tôi đã ý thức rất rõ ràng bản thân đã làm

sai cái gì. Tôi lập tức đứng lên, vẻ mặt hối lỗi nhìn cô ấy: “Xin lỗi, tớ không biết cậu vì thứ này mà... Thực sự xin lỗi!”.

Có lẽ người bình thường không nghe ra được tính nghiêm trọng trong câu nói trên, nhưng tôi lại biết rõ. Những ai chưa từng trực tiếp giao tranh với tộc Aesir, vĩnh viễn không thể biết được bọn họ đáng sợ thế nào. Quỷ tượng, thần quan Bóng tối, đại vu sư, tại thị tộc của chúng tôi, chính là thần kim tượng, đại tế ti và đại ma đạo sư. Tổ hợp ba người cùng lên, có thể biến một tòa thành nhỏ thành đống hoang tàn chỉ trong nháy mắt.

Nói đến đây, tôi đột nhiên nghĩ có gì đó không đúng - Thần tộc Aesir chỉ cần nhìn thấy chúng tôi là giết, tuyệt đối sẽ không vì Shia xinh đẹp mà thương hoa tiếc ngọc đâu.

“Cậu đã gặp phải đám đó, làm sao vẫn sống mà về được?” Tôi nhìn cô ấy, vẻ mặt nghi hoặc.

“Cái gã thần quan Bóng tối ấy rất háo sắc, cứ nhìn chằm chằm vào mặt của bản cô nương.” Shia vuốt vuốt mái tóc vàng kim, làm bộ dạng vô cùng phong tình: “Đáng tiếc, tớ không thấy rõ được mặt gã đó, nếu không nhất định tớ sẽ lấy thân... Ấy ấy, Ena, cậu đừng đi, tớ nói thật mà...”.

Cầm mấy bản thiết kế vũ khí, lao ra khỏi phòng, tôi rất muốn tự tát mình một cái.Sao lại đi tin lời Shia nói chứ? Đúng là ngày đêm vùi đầu vào công việc đã khiến chỉ số IQ của tôi bắt đầu về âm rồi.

Xưởng rèn của tôi tọa lạc ở số 29 đường Idun. Cả con đường này đều là xưởng luyện kim, xưởng tinh luyện khoáng thạch hiếm, cửa hàng da thú, tiệm dược thảo v.v… Trên đường, người đi lại ngược xuôi như nước, hầu như toàn bộ luyện kim thuật sư và thần kim tượng ưu tú nhất của thị tộc đều tập trung ở chỗ này. Tuy nói rằng tới xưởng luyện kim sẽ tiện hơn, nhưng quá trình đi lại thì chẳng tiện tí nào.

Vương đô Vanaheim nằm ở bầu trời phía tây, cách khe nứt Ginnungagap khoảng bảy trăm tám mươi mét, ba nghìn năm qua vẫn là trung tâm thương nghiệp, luyện kim và tuần thú quan trọng nhất trong cửu đại thế giới, cũng là thành phố trên không duy nhất hoàn toàn kiến tạo giữa bầu trời của tộc Vanir.

Trong thành phố này, phương tiện giao thông bình dân nhất chính là cự kình1 Ginnungagap. Những năm gần đây, cùng với sự gia tăng của chiến tranh, phần lớn dân ở các thành phố khác ùn ùn di cư vào vương đô. Thời gian phải xếp hàng chờ cự kình buổi sáng cũng dài hơn, những người phải đi làm như tôi cũng theo đó mà khốn khổ.

Đương nhiên, người có tiền thì khác.

Đứng trên cự kình, chỉ cần đảo mắt nhìn bốn phía là có thể thấy được vô số bạch dực thiên lộc, còn có những đốm sáng màu bạc phi qua phi lại, không thấy được hình dáng rõ ràng - đó là ngân dực long, thú cưỡi thượng đẳng của tộc Vanir.

Khi cưỡi cự kình còn hay gặp phải mấy chuyện rất quái dị: Thỉnh thoảng sẽ có một mỹ nữ trẻ tuổi cưỡi ngân dực long, hất cao chiếc cằm xinh đẹp, liếc mắt nhìn đám hành khách chen chúc trên cự kình với cái nhìn đồng cảm, sau đó nàng sẽ hất mái tóc xoăn thời thượng cho nó tung bay theo gió, rồi biến mất trong tầm mắt của chúng ta như một ngôi sao băng.

Còn lúc này, có một mỹ nữ tóc vàng, không chỉ đi sát bên cự kình, mà còn thở dài bất đắc dĩ, nói với tôi: “Ena, cậu nhanh nhanh mua một con rồng đi, năm gã thợ đứng sau cậu trên bảng xếp hạng đều đã có rồng để cưỡi rồi, chỉ có cậu mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm đi cưỡi cự kình, cứ keo kiệt mãi thế cũng không hay đâu”.

“Tớ đang tiết kiệm tài nguyên.” Đối với đứa con gái còn đang nằm ườn trên giường khi tôi rời nhà, tôi chỉ bình tĩnh mỉm cười che đi núi lửa phun trào trong lồng ngực: “Đối với tinh thần hiến thân vì thị tộc, thì con người nông cạn như cậu mãi mãi sẽ không thể ngộ ra chân lý”.

“Hay là cậu cưỡi chung Dodo với tớ đi?”

“Shia, rồi sẽ có một ngày chị mua được kim dực long để tặng em.”

Kim dực long, cũng giống như ngân dực long, có đôi cánh có thể che trời, có cái đuôi còn dài hơn cả thân người nó, nhưng bởi vì là thú cưỡi cao cấp nhất dùng trong không chiến, lại lớn hơn ngân dực long rất nhiều, nên cực kỳ hiếm. Vì vậy, không chỉ giá cao gấp bội, còn phải là người trong hoàng thất hoặc có danh hiệu mới được phép mua.

“Thôi đi, kế hoạch của cậu, tớ còn không biết sao? Trước tiên phải mở rộng xưởng, sau đó leo lên top năm trên bảng thần kim tượng, sau đó là mua nhà, cuối cùng mới mua rồng... Cái đó cũng phải tốn đến hai, ba mươi năm, tới lúc ấy ai cũng già rồi, còn mua rồng làm gì?”

“Ba mươi năm nữa tớ chưa đến tám mươi, vẫn trẻ chán.” “Đối với con gái, qua tuổi tám mươi là rất khó lấy chồng... Cậu bây giờ còn không lấy nổi, lại hy vọng tám mươi rồi vẫn gả được cho người ta sao?”

Tôi suýt chút nữa thì phi luôn quả cầu thủy tinh mới làm xong hôm qua vào cô nàng.

Vanaheim không chỉ là một vương đô giữa không trung, mà còn là một vương đô chia tách bầu trời. Khu thành chính nằm ở trung ương, xung quanh có năm hòn đảo nhỏ, cùng một vài tế đàn trên không khác. Nơi tôi ở là khu phía đông, cũng chính là hòn đảo xa nhất về phía đông, muốn tới được phố Idun trong khu thành chính, cần phải đổi cự kình hai lần nữa.Lúc tôi tới được phố Idun thì Shia đã bắt đầu hưởng thụ một ngày nườm nượp khách nam rồi. Mỗi lần thấy cô nàng mặc bộ trường bào trễ ngực đã được sửa lại của luyện kim thuật sư, trang điểm thật xinh đẹp, đứng ở cửa kéo khách, tôi đều có cảm giác, cô nàng dấn thân vào một nghề nghiệp đặc biệt.

Mua một cái bánh mì ở hàng bên cạnh, ngậm trong miệng, chạy nhanh vào xưởng rèn Ena. Đứng ở cửa nhìn một lượt, thấy bên trong có một gã hỗn huyết của Tinh linh và Người lùn, hai gã Người lùn, hai gã Khổng lồ, một cô nàng Thần tộc và một gã hỗn huyết của Tinh linh và Người khổng lồ. Bọn họ vừa nhìn thấy tôi đến, liền phơi phới tinh thần, đồng loạt hô to: “Chào lão đại”.

Tôi giật miếng bánh mì từ trong miệng ra: “Fulla đâu rồi? Sao hôm nay không đến?”.

Gã Người lùn dùng búa sắt nện thanh trường kiếm trong tay, lại thổi mấy phát, mặt mày u ám nói: “Cô nàng nói bị kim dực long va phải”.

“Hôm nay cô ấy lại bị rồng của anh chàng chủ thần đẹp trai nào đụng phải rồi?” Thấy đám người bên dưới cười ầm lên, tôi khẽ than một tiếng: “Thôi bỏ đi, bắt đầu làm việc. Trước tiên, phải hoàn thành ủy thác làm quả cầu thủy tinh ngày hôm qua đã, đây là bản thiết kế của bệ đỡ”. Tôi đưa bản thiết kế được hoàn thành trong giờ làm thêm ngày hôm qua cho cô nàng Thần tộc Guffy.

“Lão đại, chúng ta mới nhận một món ủy thác cực gấp,

chị không xem sao?”

Tôi ngồi xuống, lấy bút, phác phác lên một bản vẽ khác: “Làm gì?”.

“Bao tay chuyên dụng của đại ma đạo sư.”

Bao tay? Sao dạo gần đây toàn vớ phải mấy thứ trái tay không vậy?

“Lúc nào cần giao?” “Ngày mai.”

“Ngày mai?” Tôi vùi đầu, tiếp tục đánh dấu hai điểm vào giữa chuôi kiếm trên bản vẽ: “Từ chối đi”.

“Nhưng người ủy thác nói thù lao rất cao...” “Đem thư ủy thác qua đây.”

Cô nàng nhét thư ủy thác vào tay tôi, tôi nhìn lướt qua yêu cầu chế tác và tài liệu: Muốn tôi tự tìm luyện kim thuật sư, nguyên vật liệu thì đắt đến kinh người, đều là những thứ hy hữu, xếp tận cùng trong danh sách đồ quý hiếm, lại còn chưa chắc đã mua được.

Tôi lại nhìn lá thư ủy thác thật dài ấy thêm một lần nữa, sau đó nói: “Em vừa nói, lúc nào cần giao?”.

“Ngày mai.”

“Guffy, không phải em đang kể chuyện cười đấy chứ?”

“Người ủy thác là ngài Freyr, đương nhiên em không kể

chuyện cười rồi.”

“Kể cả là Freyr, chị cũng không nghĩ hắn đủ tiền trả...” Nói đến giá cả, tôi kinh ngạc nhìn cô nàng: “Em nói người ủy thác là ai?”.

“Freyr.”

“Làm quả cầu thủy tinh đi.” Sau khi chắc chắn rằng Guffy chỉ đang trấn an tinh thần đã bị Shia kích thích của tôi, tôi liền vo viên lá thư ủy thác rồi ném văng ra phía cửa.

Không cần nói tới chuyện Freyr là chủ thần thì to tát tới chừng nào, nhưng thực lực của đám người bên tôi, tôi rất rõ. Luyện kim thuật sư và thần kim tượng hạng nhất đều sẵn sàng phục vụ miễn phí cho bọn họ, vì sao còn cần tìm đến cái loại thần kim tượng đứng thứ nhất đám thợ hạng hai nhưng chỉ là tay mơ trong đám thợ hạng nhất như tôi để nhờ làm bao tay chứ?

Có điều sau một lúc lâu, tôi vẫn không nghe thấy tiếng cục giấy được vo viên từ lá thư ủy thác ấy rơi xuống đất.

Những người xung quanh đều giương mắt lên nhìn phía sau tôi. Thế nên, tôi cũng theo ánh mắt của họ, chậm rãi quay đầu.




Chương 2: Thư ủy thác của đại tế ti

Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu, dùng đôi mắt giống như bảo thạch ấy mà nhìn tôi.

“Quả nhiên là vì nội dung của thư ủy thác quá buồn chán, thế nên mới khiến tiểu thư Ena ghét bỏ?”

Tôi không kìm được mà giật giật khóe miệng. Một người đàn ông thân hình cao lớn đứng trước cửa tiệm của tôi, trong tay cầm lá thư ủy thác bị tôi ném đi. Lá thư đã được mở ra nguyên trạng, nhăn nhúm vô cùng. Hắn chăm chú đọc cứ như chưa được đọc thư bao giờ. Mái tóc dài màu bạc tựa ánh trăng, buông rơi trên bờ vai hắn. Giống như tất cả các Thần tộc Vanir khác, hắn có màu tóc cực nhạt, cùng với làn da trắng như tuyết, và một đôi mắt màu ngọc bích.

Giống như rất nhiều năm về trước khi tôi ngẩng lên nhìn từ phía dưới tế đàn, Freyr vẫn cứ như một thiên thần lạc bước xuống trần gian, mỗi bước đi đều mang theo hơi thở của thánh thần. Thuần khiết thánh thiện như thế, hoàn toàn khác với ánh sáng tỏa ra vạn trượng của thần Ánh sáng Balder.

Đột nhiên nhớ lại hai năm trước Shia từng nhắc tới hắn với tôi bằng vẻ mặt lạnh tanh: “Thánh quang bao phủ? Đấy chỉ là bề ngoài thôi. Anh ta tuy là Thần mặt trời, nhưng toàn thân đều tỏa ra hơi thở lạnh như băng. Cậu cứ ở chung với anh ta thì biết”. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, lúc đó Shia đang nói tính cách của hắn rất lạnh lùng.

“Đương nhiên không phải, chỉ là vì thời gian quá gấp, tôi sợ không thể hoàn thành được.”

“Lẽ nào người ủy thác khiến tiểu thư Ena cảm thấy khó chịu?”

“Không phải, không phải, không liên quan gì đến đại nhân Freyr ”, tôi xua tay lia lịa, “Thực sự là thời gian quá gấp”.

“Dù cho thù lao có là hai nghìn vạn Vader, tiểu thư cũng từ chối?”

“Thật ra vừa rồi là nói đùa thôi, thời gian của tôi rất nhiều.”

Shia, cậu cứ chờ đấy, Ena tôi đây sẽ nhanh chóng cưỡi được kim dực long năm đầu mà xưng bá phố Idun, càn quét xưởng luyện kim của cậu.

Tôi bước nhanh ra phía trước, nhận lại bức thư ủy thác từ tay hắn. Hắn mỉm cười đưa thư ủy thác qua, nhưng khi đưa mắt nhìn tôi, lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc: “Đã làm ổn rồi sao?”.

“Hả?”

“Cô là Ena?” “Đúng vậy.”

“Gã kia rốt cuộc có ý gì... Chẳng lẽ hắn gạt ta?” Con mắt của hắn hơi nheo lại, sau đó đưa ngân phiếu cho tôi: “Đây là tiền đặt cọc, cô cầm trước để mua vật liệu, ngày mai ta tới lấy hàng”.

Tôi đứng ngây tại chỗ, không hiểu ra sao, nhìn hắn nhanh chóng bay lên không trung, cưỡi kim dực long đi mất.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy cuộc sống của mình giống như mơ vậy. Tôi mà lại nhận được đơn hàng của chủ thần Freyr?

Mười hai chủ thần là vấn đề rất được quan tâm của sáu chủng tộc và chín đại thế giới, cội nguồn phải truy về từ trước khi sáng thế. Ban sơ, Người khổng lồ đã tạo dựng và thống trị thế giới. Dưới sự lãnh đạo của Odin - chúa tể các vị thần mười hai chủ thần - đã thay thế địa vị của Người khổng lồ. Mâu thuẫn giữa Người khổng lồ và chúng thần ngày càng trầm trọng, dẫn tới cuộc chiến nổi danh - Hoàng hôn của chư thần. Vốn dĩ, chúng thần sẽ không chiến bại, nhưng đúng vào thời khắc quan trọng nhất, thần Lửa Loki - em trai của Odin - đột nhiên làm phản và giết chết ngài.

Sinh mệnh của Odin gắn liền với linh hồn của tất cả thần linh. Cái chết của ngài cũng đồng nghĩa với ngày diệt vong của tất cả linh hồn Thần tộc, cũng đồng nghĩa với sự tận diệt của thời đại và thế giới. Chúng thần biến mất, kể cả thần Lửa.

Nhưng trước lúc chết, Odin đã sáng tạo ra thế giới mới, cũng đồng thời khiến chúng thần vốn đã mất đi thân xác chìm vào giấc ngủ ba nghìn năm.

Trong ba nghìn năm này, chiến tranh giữa chúng tôi và tộc Aesir chưa từng dừng lại. Mà hôm nay, sau ba nghìn năm đằng đẵng, mười hai chủ thần đã dần dần thức tỉnh.

Có người nói, tương lai của thế giới hoàn toàn được quyết định bởi vị thần sống lại đầu tiên. Nếu Odin sống lại, ngài sẽ ban cho thế giới này sự phồn thịnh và hòa bình mà trước nay chưa từng có, còn nếu thần Lửa sống lại, sẽ chỉ mang tới thương vong và hủy diệt tận cùng.

Theo thời gian, mười hai chủ thần dần dần hiện thế ở khắp mọi nơi. Cho tới tận bây giờ, chủ thần xuất hiện ở tộc chúng tôi chỉ có hai người: Thần ánh sáng Balder và Thần mặt trời Freyr. Thế nhưng tộc Aesir đã có năm chủ thần.

Sự chênh lệch thực lực giữa hai Thần tộc rõ ràng ngay trước mắt. Trong cuộc chiến tranh không ngừng nghỉ, một điều không còn nghi ngờ gì là chúng tôi đang ở thế bất lợi.

Trước tình hình bị tộc Aesir không ngừng quấy nhiễu và xâm lược, tất cả người trong tộc đều ngày đêm cầu khẩn, hy vọng cuối cùng Odin sẽ xuất hiện ở lãnh thổ của tộc chúng tôi, chấm dứt cuộc đấu tranh đã giằng co cả nghìn năm đằng đẵng.

Chúng tôi đương nhiên chẳng chờ được Odin, có điều, lại chờ được một đại ma đạo sư - người mà dù có được gọi là Chúa cứu thế cũng không thái quá - Lando.

Lại nhìn bức thư ủy thác kia, tôi thầm nghĩ, nếu như là Lando cần cái bao tay này thì còn có thể hiểu được, nhưng Freyr là một đại tế ti, cần bao tay của ma đạo sư làm gì? Huống hồ, nguyên vật liệu lại xa xỉ như thế.Ví như ngọc thạch Niflheim, đây là loại khoáng thạch chỉ Niflheim mới có, số lượng nhập vào vương đô một năm không quá hai nghìn kilogram. Một lần mua tối thiểu được một viên, một viên thường không dưới năm trăm gram. Bởi vì bảo thạch được sinh ra từ thế giới của băng tuyết, nên có tác dụng hỗ trợ rất lớn đối với Băng hệ ma pháp, cũng vì thế mà các Thủy ma đạo sư đều đem cả viên bảo thạch khảm trên đỉnh của pháp trượng. Có điều, trên bức thư ủy thác này viết rất rõ ràng:

Lấy ngọc thạch Niflheim, hồng ngọc Muspelheim, mỗi loại hai mươi gram, kim cương Helheim ba mươi gram, đính ở cuối ngón tay cái của bao tay. Nói cách khác, muốn tôi cầm đống tiền hơn năm mươi vạn đi mua ba viên khoáng thạch năm trăm gram, sau đó lấy một tí xíu ra đính trên cái bao tay này.

Đấy mới chỉ là một bộ phận nhỏ của nguyên vật liệu cần thiết. Nguyên liệu luyện kim còn chưa tính tới. Tuy tôi mù tịt về luyện kim thuật, nhưng tối thiểu vẫn biết được mấy chữ “Hồn thể yêu tinh Ginnungagap”.

Cũng khó trách Freyr nói thù lao là hai nghìn vạn, thành phẩm có lẽ cũng đã hơn một nghìn vạn rồi.

Dù thế, vẫn có thể kiếm được rất nhiều tiền. Hơn nữa, nếu hoàn thành ủy thác của chủ thần, vị trí của tôi ở trên bảng xếp hạng thần kim tượng nhất định sẽ lên như diều gặp gió.

Chuyện cần làm bây giờ, là dùng tốc độ nhanh nhất, vơ vét sạch cái phố Idun này, tập hợp đủ vật liệu, sau đó dùng mức thù lao ngất ngưởng để dụ dỗ, lợi dụng công nhân ở lại làm thêm giờ, phải làm cho xong cái “bao tay tà thần” trước bình minh, sau đó để dư bốn, năm tiếng đồng hồ nhờ luyện kim thuật sư gia công lại.

Nói tới luyện kim thuật sư, đương nhiên người đó là Shia rồi. Tuy cái tính cách ẻo lả khiến người ta không chịu nổi, nhưng một khi cô ấy đã bắt tay vào việc thì lợi hại miễn bàn. Vì thế, chiếu theo kế hoạch này, tôi phái toàn bộ công nhân trong xưởng đi thu thập nguyên liệu được nói tới trong thư ủy thác, bản thân thì ngồi lại phác thảo thiết kế, kỳ công vẽ ra cấu tạo của cái bao tay.

Sau bốn tiếng, cũng là ba giờ chiều, bảy người ôm theo cả đống bao lớn bao nhỏ trở về, tôi kiểm kê từng thứ một, mới phát hiện lần này số tôi đỏ đến kinh người. Tôi bảo họ đi mua ba mươi ba loại vật liệu, kể cả vật liệu cần cho gia công luyện kim, thì họ mua trở về được ba mươi hai loại.

“Được rồi, còn thiếu những gì thì tôi sẽ đi mua”, tôi đứng lên lau mồ hôi.

“Dầu cá Modin.”

Vừa nghe tới danh từ đấy, tôi lập tức run cả người, nói: “Phố Idun không có dầu cá Modin?”.

“Không có, người ta đều nói đã bán hết rồi.” “... Mọi người nhìn bản vẽ nháp này trước đi, sắp xếp vật liệu trước rồi tinh luyện. Tôi đi tới làng Heiner một chuyến, sẽ nhanh chóng trở về.” Tôi cầm lấy tay nải cùng với thư ủy thác, mang theo bản thiết kế vội vàng chạy đi như bay.Cái thứ bán đầy đường như dầu cá Modin mà cũng hết, quả nhiên là số đen mà. Làng Heiner cách Vanaheim một chút về phía đông, có nhiều nguyên vật liệu mua ở đó sẽ rẻ hơn bội phần. Nhưng vì nơi đó quá hẻo lánh, người ở vương đô lại lười, hầu hết đều muốn mua sắm ở phố Idun tấp nập phồn hoa. Bên ngoài làng Heiner chính là rừng rậm Heiner, nơi đó vào ban đêm cũng vô cùng đáng sợ. Lúc tôi chạy tới rìa rừng rậm thì đã là hoàng hôn, thế nên tự nhủ mình phải bước nhanh thêm chút nữa.

Thật ra, tôi không phải người Vanaheim, năm hai mươi chín tuổi mới dọn tới nơi này. Tôi tin rằng, tất cả những người không sống ở vương đô, đều có thể cực kỳ thấu hiểu cảm giác sợ hãi của tôi lúc này. Bởi vì, ở bất cứ ngõ ngách nào trên thổ địa của tộc Vanir, đều có thể bị tộc Aesir tập kích.

Bởi vì tộc Aesir có thể di chuyển trong nháy mắt. Bất kỳ một người nào thuộc Thần tộc Aesir đều có thể coi khinh lực hút mạnh mẽ của khe nứt Ginnungagap và bay thẳng tới lãnh thổ của chúng tôi. Vanaheim là nơi cư ngụ của những người mạnh nhất trong Thần tộc Vanir, vậy nên cho tới tận bây giờ cũng không có ai dám xông vào. Nếu như toàn bộ tộc Vanir đều có thể giống Vanaheim, tôi nghĩ tộc Aesir cũng chẳng dám làm càn như thế. Đáng tiếc là không thể. Tôi sinh ra tại một ngôi làng bình thường của tộc Vanir. Trong nhà từng có một chị gái, một anh trai và một cô em nhỏ.

Từ bé, tôi đã từng rất muốn trở thành ma đạo sư. Có điều, với hoàn cảnh lớn lên như thế, trở thành ma đạo sư là một chuyện vô cùng viển vông. Chị gái ngày ngày vào rừng săn thú và lùng kiếm nguyên liệu, sau đó theo đúng kỳ hạn sẽ bán cho những thương nhân tới từ các thành phố khác với cái giá rẻ bèo. Hầu hết các thương nhân đều tới vương đô, sau khi phân loại và gia công mấy thứ nguyên liệu đó, sẽ bán chúng với giá cao cho đám luyện kim thuật sư và thần kim tượng tiêu tiền như nước. Như thế, những thứ binh khí, kim loại, dược vật được luyện chế hoặc rèn ra, đều sẽ được những kẻ có tiền mua lại với cái giá cao gấp nghìn vạn lần giá trị thật của nó. Như vậy, chúng sẽ trở thành vũ khí lợi hại trên chiến trường, hoặc là một tấm ván bắc cầu để nịnh bợ hoàng thất, mở đường tiến thân. Và đám người có nhiều tiền nhất ở cả chín thành đô đều là ma đạo sư.

Tôi không có gì bất mãn với cách sống như thế, dù sao những người có năng lực và gia thế đều có quyền được giàu sang và thoải mái nhàn hạ hơn người khác. Thế nhưng điều kiện tiên quyết là, những người này phải hoàn thành trách nhiệm bảo vệ quốc gia, hoặc tất cả chúng ta phải đang được sống trong thời buổi thái bình thịnh trị.

Từ nhỏ tới lớn, rất nhiều lần tôi cảm thấy chán chường trước sự lạnh lùng của thị tộc này. Sống ở một nơi cách xa vương đô, tôi đã ngước mắt ngóng nhìn thành phố trên không cao nhất của toàn thị tộc, rồi những con kim dực long, cự kình, thiên lộc bay lượn trên bầu trời thành phố đó... và cả những tòa thành, lầu các trôi nổi giữa không trung. Tôi lúc nào cũng nghĩ, thế giới kia sao quá mông lung mờ ảo, những con người bên đó, chắc chắn không thể hiểu được nỗi đau khổ của chúng tôi.

Shia đã từng vô số lần phàn nàn rằng tính cách của tôi quá thâm trầm, nói quá ít, cứ như Thần tộc Aesir vậy. Dù có bị chê trách là thâm trầm hay ít nói thì tôi cũng đành chịu, bởi đó là sự thật. Nhưng tôi căm hận nhất khi bị nói mình giống như kẻ ti tiện, hung ác nhất thế giới này. Dẫu vậy, tôi vẫn trưng ra phản ứng mà cô nàng ghét nhất, không đáp lại dù chỉ một lần.

Tới được làng Heiner, dùng tốc độ nhanh nhất để mua dầu cá Modin, sau đó ném cái bình nhỏ màu rám nắng vào tay nải, cả người đã ướt đẫm mồ hôi. Tôi dùng mũ trùm lên mái tóc dài, sau đó chạy về hướng Vanaheim. Bầu trời nhanh chóng sập tối.

Lúc này, rừng rậm Heiner rất giống cánh rừng già quê tôi vào ban đêm. Lúc còn rất nhỏ, vô số buổi tối, tôi đều mơ thấy trong bóng đêm có một đôi mắt màu xanh thẫm, sâu thăm thẳm đang nhìn mình chằm chằm, đợi chúng tôi bước ra khỏi vòng sáng bảo vệ của ngôi làng. Vòng sáng ấy chính là lời chúc phúc của Odin.

Vừa nghĩ thế cả người tôi bỗng run lên. Lại nhìn về phía rừng rậm tối đen, bóng cây xám đen đang đung đưa trong gió đêm, lá rụng xoay tròn, cọ xát bước chân tôi. Lắc đầu, cố gắng khống chế nỗi sợ hãi trong lòng, tôi cứ thế bước đi không quay đầu lại.Đi được một đoạn, tôi mơ hồ nghe thấy từ phía sau truyền đến âm thanh của thứ gì đó đang rơi. Dừng một chút, toàn thân căng thẳng, người cứng đơ, tôi cố bước nhanh về phía trước. Là ảo giác. Nhất định chỉ là ảo giác.

Mới đi được thêm hai bước, phía sau đã truyền tới tiếng gió rít vun vút. Trong lòng biết là lành ít dữ nhiều, tôi lập tức chuẩn bị chạy lên phía bầu trời. Nhưng tôi chưa kịp giơ chân lên, đã có một trận sấm sét đánh xuống ngay trước mặt, tôi sợ hãi lùi về phía sau một bước, chân sau giẫm lên thứ gì đó cực kỳ lạnh giá.

Rất nhanh, cảm giác lạnh như băng từ gót chân truyền ra khắp cơ thể, đi qua từng ngóc ngách, khiến tôi hoàn toàn mất đi tri giác và năng lực hành động. Cuối cùng, mấy thứ trong tay rơi xuống đất, toàn thân dường như đã hóa thành một khối băng, đứng yên tại chỗ. Khoảnh khắc sau đó, cảnh tượng tôi không muốn nhìn thấy nhất lại bắt đầu tái hiện.

Hai luồng ánh sáng màu trắng bạc đột ngột lóe lên. Hai gã Thần tộc Aesir đứng ngay trước mặt tôi.Có thể người sống ở vương đô không biết ánh sáng màu trắng bạc phi nhanh như chớp điện tượng trưng cho thứ gì, nhưng sau khi nhìn rõ diện mạo của hai kẻ kia, chỉ có tên ngốc mới không biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh như thế nào.

Cảnh tượng trước mặt, cùng với cảnh tượng của hơn hai mươi năm trước, đang trùng làm một. Cũng là rừng rậm tối đen, cũng là một đêm như thế. Người kia không để ý tới tôi và chị gái đang nấp sau một gốc cây. Tuy nàng cũng là nữ nhân, nhưng ngũ quan rõ ràng, sắc nét, mái tóc dài màu đỏ thẫm. Từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ bản thân mình, tôi chưa nhìn thấy màu tóc nào đậm như thế, cũng chưa từng thấy mái tóc nào thẳng tới vậy, thế nên không nhịn được mà liếc mắt vài lần. Màu mắt và môi của nàng đều là lam đậm, cánh tay và cặp đùi thon dài, đẹp đến mức khiến người ta giật mình kinh ngạc. Có điều, khóe miệng nàng lại không hề có ý cười, một chút cũng không.

Tay nàng cầm một quyển sách ghi thứ văn tự kỳ quái, tay kia cầm ma trượng chạm đất. Khi đó, nàng đang ngồi xổm trên mặt đất, sờ nắn một khối xương.

Đó là một bộ xương phượng hoàng. Xương đuôi dài mà mỏng trải trên mặt đất, dường như con phượng hoàng ấy đã chết nghìn vạn năm rồi. Nhưng sau khi nàng niệm một câu chú ngữ, bộ xương phượng hoàng đó đột nhiên tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh thẫm, đầu nâng lên, dùng hốc mắt không còn con ngươi nhìn về phía chúng tôi. Tiếp theo đó, cứ như xác chết sống dậy, nó vỗ cánh bay lên, toàn thân tỏa ra âm khí nồng nặc, cơ hồ có thể nuốt chửng bầu không khí xung quanh.

Vì chưa từng gặp qua cảnh tượng nào đáng sợ như thế, nên trong giây phút đó, ngay cả sức lực để thét lên cũng không có, tôi chỉ biết há hốc miệng ra.

Cũng cùng lúc ấy, cô gái tộc Aesir kia quay đầu lại nhìn chúng tôi, trong đôi mắt màu xanh thẫm kia hiện lên một tia sáng xanh, giống hệt ánh sáng bao quanh bộ xương phượng hoàng. Chị nắm cổ tay tôi, xoay người bỏ chạy.

Khi chúng tôi chạy được hơn mười thước, thân thể của chị tôi đột nhiên bay vọt lên hơn ba thước. Tôi nhìn thấy lưng chị bị xuyên thủng bởi một thanh kiếm băng thật lớn, sau khi máu chảy ra một lúc, thanh kiếm băng dần dần biến mất. Giờ này phút này, hai người tộc Aesir đứng trước mặt tôi, một là đại vu sư, một là phục ma quan.

Đại vu sư giơ ma trượng lên, lẩm bẩm gì đó trong miệng. Một quả cầu tia chớp dần dần ngưng kết trên tay hắn. Còn gã phục ma quan xỏ một đôi găng với hai màu đen trắng. Bàn tay đeo găng đen cầm một hộp kim loại màu tím, trong hộp để chi chít hơn mười cái ống nghiệm. Hắn dùng tay đeo găng trắng lấy một ống, ngón cái đẩy nút gỗ ra, rót thứ chất lỏng đang không ngừng lưu chuyển trong đó vào quả cầu tia chớp. Chất lỏng không xuyên qua quả cầu tia chớp, mà toàn bộ quả cầu đột ngột phình to, ánh sáng ngày càng mãnh liệt.

Trước đây khi còn đi học, tôi đã thấy cảnh tượng này nhiều lần.Một đại vu sư có phục ma quan hỗ trợ, có thể khiến tôi tan thành mây khói trong nháy mắt, không để lại một mảnh thi thể nào. Sau đó, trải qua quá trình tinh luyện của luyện kim thuật sư, có thể chế tác ra hồn thể của Thần tộc Vanir, cũng giống như hồn thể của sinh vật mà chúng tôi lấy ra từ khe nứt Ginnungagap vậy.

Mục đích của họ, không phải là giết người để lấy công trạng, mà là thu thập nguyên liệu. Thấy đại vu sư đã giơ cánh tay thi triển ma pháp lên quá đỉnh đầu, tôi lập tức run rẩy, nhắm chặt mắt lại.

Dù cách một tầng mi mắt đang nhắm chặt, tôi vẫn có thể cảm giác được ánh lửa chói ngời, sau đó là sắc đỏ ngập tràn trời đất. Tiếng phát nổ, âm thanh cây cối bốc cháy liên tục vang lên, khối băng trên người tôi tan chảy trong nháy mắt.

Ánh lửa dần lụi tàn, tất cả lại trở về màu đen hắc ám. Cả quá trình chỉ không quá hai giây, mà tôi thì vẫn còn tri giác.

Mở mắt, tôi kinh ngạc nhìn phía trước, hai người kia nằm trên mặt đất, không hề động đậy, toàn thân bị lửa thiêu cháy, hình như đã ngừng thở. Trên mặt đất có một cái hố cực lớn, vẫn còn tí tách mấy đốm lửa nhỏ.Tôi nhìn bốn phía, không bóng người. Lại ngẩng đầu, một con kim dực long đang bay về phía làng Heiner. Chuyện ly kỳ nhất chính là, con rồng kia có đến bốn cánh. Người cưỡi trên lưng rồng mặc một bộ quần áo sắc trắng, vạt áo và mái tóc ngắn bay bay trước gió. Vì là ban đêm, nên tôi không nhìn rõ màu tóc của hắn, chỉ thấy nó được ánh trăng soi tỏ, lấp lánh những tia bàng bạc. Tôi có chút ngạc nhiên, vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kinh hoàng.

Nếu không phải trong phạm vi nhìn thấy chỉ có một mình người kia, tôi tuyệt đối không dám tin hai gã tộc Aesir là do hắn giết.

Bởi vì hắn đã bay xa lắm. Thậm chí còn không them xuống dưới để kiểm tra xác chết.




Chương 3: Đại ma đạo sư Lando

Tôi nhặt tay nải cùng mấy bản vẽ rơi lung tung trên mặt đất lên, bởi hai tay còn run rẩy nên đồ lại bị rớt thêm mấy lần. Khe nứt Ginnungagap đã tách tộc Aesir và chúng tôi ra làm hai phía. Từ nhỏ tới lớn, những bậc cha chú trong tộc vẫn dạy chúng tôi rằng, hễ gặp Thần tộc Aesir là phải dùng hết sức lực mà chạy trốn. Nếu không, chỉ có một con đường chết.Trước đây, tôi vẫn không mấy để tâm đến những lời này. Bởi vì từ nhỏ tới lớn, những gì tôi biết về tộc Aesir đều là từ sách vở. Thành phố phía bên kia, rất khác so với quê hương tôi. Trong màn đêm, hàng ngàn hàng vạn ánh đèn giống như những đôi mắt của bầy sói hung hăng lấp lánh giữa những tòa kiến trúc cao ngất, còn có cả những tộc nhân Aesir với làn da trắng nõn và tính cách lạnh lùng tựa băng.

Đối với tôi mà nói, tất cả những điều đó đều quá xa cách, quá mơ hồ trừu tượng. Vả lại tôi luôn nghĩ, bọn họ ở tít bên bờ kia của thế giới, còn chúng tôi sống trong một ngôi làng nhỏ bé, làm sao có cơ hội chạm mặt nhau? Dù có thực sự chạm mặt đi chăng nữa, những người trong làng tôi hiền lành như thế, lại nhỏ bé yếu đuối, bọn họ chắc chắn không tàn nhẫn đến độ chém giết một đám người không có năng lực phản kháng đâu.

Tôi vẫn luôn tự nhận mình là con người đi theo chủ nghĩa hòa bình, cũng cho rằng chiến tranh là chuyện tại cả hai bên, chỉ cần một bên không muốn, thì bên kia có hiếu chiến đến đâu cũng chẳng làm gì được. Tôi không muốn trở thành kẻ thù của tộc Aesir. Mãi cho đến lúc chị tôi chết đi.

Trong khi tôi, anh trai, em gái cùng với mẹ đang đau đớn khôn cùng, thì cha - người đã từng gia nhập quân đội - trong ánh mắt lại hiện lên vẻ kinh hãi. Khi đó, chỉ mình ông biết, dù chỉ một gã Thần tộc Aesir có năng lực tác chiến xuất hiện trong làng này thôi, cũng là một chuyện đáng sợ đến thế nào.Một tuần sau, rất nhiều Thần tộc Aesir xuất hiện, giết sạch những người dân sống gần đây, đồng thời bao vây toàn bộ ngôi làng.

Bọn chúng không dám tiến vào trong làng, bởi vì ở phía trên mỗi một ngôi làng hoặc một thành phố của tộc Vanir đều lơ lửng một vòng tròn bảo vệ, nó sẽ sát thương tất cả những kẻ nào dám vào làng xâm phạm. “Lời chúc phúc của Odin” - đây là món quà cuối cùng mà Odin tặng lại cho người trong tộc trước lúc ra đi. Tôi đã từng hỏi cha, vì sao những kẻ đó lại muốn làm như thế, không cần nói tới chuyện chúng tôi chưa từng làm tổn hại đến họ, mà chúng tôi thậm chí còn chưa nói với họ được một câu trò chuyện nào. Cha tôi nói, bởi vì chúng ta là Thần tộc Vanir. Tôi nói, nhưng cha ơi, chuyện tranh đấu này vốn là chuyện của đám người chúa tể trên kia, chúng ta chỉ là những người dân vô tội thôi mà.

Cha tôi cười khổ, nói rằng mỗi một con dân của Thần tộc Vanir đều có thể trở thành dũng sĩ quả cảm giết địch. Thế nên, thấy một người là phải giết một người, như vậy mới có thể bảo đảm được sự phồn vinh vĩnh viễn của tộc Aesir. Hiện thực chính là như thế, lịch sử và truyền thuyết không phải là điều mà con người dễ dàng thay đổi. Điều bây giờ chúng tôi cần quan tâm lo lắng, không phải là vì sao họ muốn làm hại chúng tôi, mà là làm sao để không chết dưới tay họ.

Chúng tôi trốn ở trong làng, tròn nửa tháng đứng ngồi không yên.Nửa tháng sau, bên ngoài ngôi làng nhỏ đã không còn gã lính nào của Thần tộc Aesir, mọi người trong làng đều bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị chuyển sang chỗ khác. Bởi vì cha tôi là quân nhân xuất ngũ, nên mọi người đều tán thành để ông dẫn đầu đoàn, đưa mọi người cùng đi. Lúc đó, anh trai tôi đã trưởng thành, anh ấy và cha đi phía trên cùng. Mẹ tôi thì ôm em gái nhỏ, nắm tay tôi đi cùng đoàn người.

Rồi sau đó... giống hệt như khung cảnh vừa mới diễn ra. Đó chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt. Một khối cầu lửa từ bầu trời lao xuống, hung bạo như đàn hổ đói, như bầy sói hung hăng, tôi thấy cha cùng anh trai chết ngay tại chỗ, mẹ thì cố gắng đẩy tôi về lại trong làng, nhưng khi chạy lại, bà đã cùng em gái bé bỏng của tôi bị ánh sáng từ khối cầu lửa giết chết.

Từ đó về sau, mái tóc đen và đôi mắt tím của tôi bị tất cả những người còn sống căm ghét hằn thù. Bọn họ đều nói, bộ dạng của tôi quá giống đám Thần tộc quái dị Aesir, nói tôi là gian tế của tộc Aesir. Chính vì thế, cả gia đình tôi mới bị hại chết.

Cũng từ ngày ấy, ngôi làng nhỏ đã cùng tôi đi qua tuổi thơ ngập tràn ước mơ và những nụ cười hạnh phúc, dường như đã biến thành một lớp tro tàn vĩnh cửu dưới sức tàn phá của khói thuốc súng và đại ma pháp với uy lực hủy diệt vô cùng kia. Đây là nghiệp chướng mà suốt cuộc đời này tôi chẳng thể nào rửa sạch.

Sau khi tất cả người thân dùng chính mạng sống của mình, đổi lại cho tôi một cuộc đời tạm bợ, tôi đã thề với lòng, dù không thể trở thành ma đạo sư, tôi cũng nhất định phải trở thành một người có thể đứng ở giữa chiến trường, nhìn Thần tộc Aesir từng bước đi tới diệt vong. Tôi rời bỏ mảnh đất quê nhà, cố gắng tìm một con đường có thể khiến mình ngoan cường sống sót.

Vậy là tôi nghĩ, có thể Svartalfheim - lãnh địa của Người lùn - sẽ hợp với mình. Tuy Người lùn bản địa đều rất kỳ thị Thần tộc, nhưng năm đó tôi mới chỉ hai mươi mốt tuổi, chiều cao chưa vượt một mét bốn mươi, thêm cả mái tóc đen tuyền, ngoại trừ gương mặt và màu da khác họ, những đặc điểm khác đều phù hợp vô cùng.

Tuy trong thế giới của Người lùn, hai mươi mốt tuổi có thể coi như đã trưởng thành, nhưng tốc độ phát triển của Thần tộc rất chậm, hai mươi mốt tuổi cũng chỉ mới là một đứa trẻ mà thôi, có rất nhiều chuyện chẳng biết chút gì. Sau khi tới Svartalfheim, nếm nhiều đau khổ, chịu nhiều tủi hờn, còn gặp phải những đả kích mà tôi tưởng rằng mình chẳng thể gượng dậy.

Có một lần, sắp đến hạn nộp học phí, nhưng tiền tiết kiệm của tôi không đủ, nên mới xin nghỉ học nửa tháng để vào khu mỏ làm thuê, những việc nhận được đều không thể trang trải nổi tiền cơm ăn, thời gian làm lại dài nhất. Sức khỏe và khả năng chịu đựng của Thần tộc vốn đã chẳng thể so được với tộc Người lùn. Ngày hôm đó, tôi đói đến độ đầu váng mắt hoa, thân thể mất hoàn toàn cảm giác, chỉ còn dựa vào chút ý thức mà đập một khối đá lớn cứng rắn vô cùng.

Quá hai giờ đêm, khối kim cương màu xanh ngọc to bằng nắm tay mà ông chủ mới đào được không cánh mà bay, tôi nghe thấy lão ở phía sau đang lớn tiếng hỏi, nhưng vì sức đã cạn kiệt nên tôi không thể đáp lời. Rồi tôi bị một tảng khoáng t
Thông Tin
Lượt Xem : 2209
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN