--> Nếu chỉ là thoáng qua - game1s.com
Duck hunt

Nếu chỉ là thoáng qua

Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Nếu ngày hôm đó cô không gặp lại cô bạn Sính Đình…

Nếu ngày hôm đó cô không gia nhập cuộc chơi của họ…

Nếu ngày hôm đó cô không gặp anh…

Dù có nghĩ đến bao nhiêu giả thiết đi chăng nữa thì Triệu Tử Mặc cũng không thể quay trở về thời điểm ban đầu, quay trở về lúc cuộc sống của cô không có ba tiếng Giang Tu Nhân. Sớm nếm trải cuộc sống đầy thực tế nên cô gái trẻ Triệu Tử Mặc không còn tin tưởng vào những câu chuyện như Lọ Lem và chàng hoàng tử, không tin vào việc hai con người thuộc hai thế giới khác biệt có thể đến được với nhau. Có lẽ vì suy nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức ấy nên dù trái tim đã rung động trước anh chàng hào hoa Giang Tu Nhân nhưng lý trí vẫn bắt Triệu Tử Mặc phải từ bỏ, bắt cô phải đeo lên chiếc mặt nạ thờ ơ và hờ hững khi đối diện anh. Nhưng cô càng lạnh lùng lại càng khiến anh thêm hứng thú muốn chinh phục. Mối quan hệ của họ như một trò chơi chưa tìm thấy điểm dừng, có lúc nồng nhiệt, có lúc lạnh lùng… Một Giang Tu Nhân hào hoa bạc tình rơi vào tình yêu cũng trở nên hoang mang như bất cứ ai. Anh muốn làm một phép thử, một phép thử khiến cô rời xa anh.

Khi anh phát hiện trái tim mình ngập tràn hình bóng cô thì đã muộn. Nếu hối tiếc không thể níu giữ bước chân cô, vậy anh đành dùng mọi thủ đoạn của mình, nếu điều ấy có thể khiến cô quay lại đối diện anh lần nữa…

[Tải ảnh'>


Chương 1: Trái tim chưa rung động


Nỗi cô đơn như nước thấm vào lòng, muốn bám lấy một cây gỗ nổi giữa biển cả mù khơi, như dây tơ hồng bám vào thân cây to, mong có thêm chút sức mạnh.

Đó là lần đầu tiên cô gặp anh, tại X. Tối đó cô phải đi cùng ông chủ tiếp một khách hàng. Việc này vốn không phải phận sự của cô, đã có thư ký đảm trách, nhưng đúng lúc thư ký có việc bận, vậy là bị ông chủ kéo đi thay.

Ở đó, ánh đèn màu điên đảo, khói thuốc mịt mù, rượu mạnh trào bọt, không gian chao đảo, và vô số những người đẹp rực màu son phấn, những ai thích cảm giác mạnh sẽ thấy phấn khích. Nhưng Tử Mặc hoàn toàn dửng dưng, thỉnh thoảng cô cũng đến đây giải trí cùng bạn bè, đồng nghiệp, nhưng một khi phải cùng ông chủ tiếp khách thì chỉ thấy cực kỳ vô vị, vậy là tìm cớ ra hành lang hít thở không khí trong lành.

Hành lang nhập nhoạng tối, những chiếc đèn đỏ thẫm treo trên tường làm đá ốp tường càng lóng lánh như thủy tinh. Một làn hương thơm lướt qua bên cạnh, Tử Mặc cũng không bận tâm. Người đó đi qua mấy bước, chợt dừng lại, ngoái đầu, ngạc nhiên reo lên: “Tử Mặc? Triệu Tử Mặc!” Giọng lanh lảnh hơi run, nhưng rõ ràng vô cùng quen thuộc. Cô ngỡ ngàng ngẩng phắt đầu, một bóng người yểu điệu hiện ra trong tầm mắt, chính là Vu Sính Đình, cô bạn thời đại học.

“Thì ra là cậu! Tốt nghiệp lâu như vậy rồi mà cũng chẳng liên lạc gì với bạn bè, mọi người nói cậu bốc hơi rồi.” Vu Sính Đình nói với giọng có phần điệu đà. “Hôm nay cậu bị tóm rồi, đừng hòng chạy đi đâu!”

Mặt Tử Mặc thoáng đỏ, may có ánh đèn màu nên không bị phát hiện. Bốn năm đại học, với người khác có lẽ đó là khoảng thời gian học hành, vô tư hưởng thụ những thú vui của tuổi trẻ, nhưng đối với cô lại là những ngày làm thêm triền miên, hoàn toàn không có thời gian giao du bạn bè. Đến giờ, thỉnh thoảng nhớ lại những ngày đó, cô vẫn cảm thấy đáng tiếc. Nhưng biết làm sao, nếu thời gian quay trở lại, cô vẫn không có lựa chọn nào khác.

“Đi, đến chỗ mình ngồi một lát, cho mình số điện thoại của cậu. Mấy năm nay, hội cùng khóa cũng tụ tập mấy lần, nhưng không ai liên lạc được với cậu.” Sau mấy ngụm rượu mạnh, hai má Sính Đình đỏ hồng như sắc hoa đào, đẹp rực rỡ.

Sính Đình vừa bước chân vào trường đại học đã làm chấn động cả khoa Ngoại ngữ, mấy năm nay lại biết cách làm đẹp, bây giờ thực sự là một đại mỹ nhân, ngay cả siêu sao màn bạc nếu đứng bên, e cũng bị lu mờ.

Lần đầu tiên Tử Mặc gặp Sính Đình là trong trường đại học. Hôm đó là buổi học đầu tiên, ông thầy trẻ tuổi đang xúc động, vừa nhìn những gương mặt các cô cậu tân sinh viên bên dưới vừa tự giới thiệu về mình. Lúc đó, một giọng nói vô cùng dịu dàng, dễ nghe ngắt lời thầy: “Xin lỗi, em đến muộn.”

Sau này, mỗi lần nhớ lại cảnh đó, Triệu Tử Mặc lại nghĩ tới câu nói trong Hồng lâu mộng : “Chưa thấy người, đã thấy tiếng.”

Lúc đó, hầu như tất cả mọi người đều ngoái đầu, thấy một cô gái rất xinh đẹp, mái tóc dài xõa sau lưng, điềm nhiên đứng trước cửa lớp. Vu Sính Đình chỉ cần khẽ chớp đôi mắt long lanh như hồ nước là đương nhiên chiếm giữ danh hiệu hoa khôi khoa Ngoại ngữ. Thực tế, suốt bốn năm đại học, không ai có thể làm lung lay ngôi vị đó của cô. Nhưng đẹp như vậy cũng mang lại không ít phiền toái cho cô, trong đó khổ nhất là bị các cô bạn cùng phòng ghẻ lạnh. Sau khi Sính Đình chuyển phòng đến ba lần, Tử Mặc mới được nghe kể bao nhiêu “sự tích” về đại mỹ nhân này.

Thời sinh viên, Tử Mặc nổi tiếng là người bận rộn, ngoài thời gian phải lên giảng đường, hầu như cô đều đi làm thêm. Cô từng làm đủ việc, gia sư, bán hàng, tiếp thị... bất kể việc gì, chỉ cần có thể kiếm được tiền là cô không nề hà... Sau này nghĩ lại, cảm thấy mình quả thật làm quá nhiều công việc, đến mức bản thân cũng thấy ngạc nhiên, nhưng hồi đó cô lại không cảm thấy quá vất vả, chỉ có điều, bận như vậy nên không có thời gian chơi bời, không thân thiết lắm với bạn bè, kể cả Sính Đình.

Mãi về sau, nhà trường tổ chức một chuyến du lịch. Khi nghỉ tại khách sạn, lớp trưởng phân phòng ngủ, các cô gái trong lớp đã chọn đủ cặp, cuối cùng chỉ còn lại cô và Sính Đình. Thấy các bạn đã nhận chìa khóa, lần lượt về phòng của mình, nhìn quanh chỉ thấy Vu Sính Đình đang đứng ở một góc phía xa, ung dung nghe MP3, dường như không bận tâm đến những chuyện diễn ra phía bên này. Tử Mặc ngoảnh sang, cười, nói đùa với lớp trưởng lúc đó vẫn đang phân phát chìa khóa phòng cho các bạn: “Hay quá! Mình được ở cùng phòng với đại mỹ nhân!” Lớp trưởng làm bộ đau khổ, đẩy cặp kính trên sống mũi, nói: “Phải chăm sóc thật tốt báu vật của lớp mình, chỉ cần mỹ nhân mất một sợi tóc là tôi hỏi tội cậu!”

Tử Mặc cười hỉ hả nhận chìa khóa phòng, giơ tay vẫy Vu Sính Đình: “Sính Đình, lại đây.” Rất lạ, Sính Đình lập tức ngẩng đầu nhìn cô, dường như vừa rồi không phải đang nghe nhạc. Tử Mặc cười cười, đi đến nói: “Tối nay hai đứa mình ở cùng phòng.”

Sính Đình nhìn chiếc chìa khóa trên tay cô, khẽ “ừ” một tiếng.

Khi từ phòng tắm bước ra, thấy Sính Đình đang ngồi ở đầu giường bấm điều khiển ti vi, mái tóc đen óng, đẹp đến mức ai cũng phải ghen tỵ. Biết điều kiện nhà Sính Đình rất tốt, được nuông chiều, nên lúc tắm Tử Mặc cũng nhường bạn tắm trước, vả lại, xưa nay cô không bận tâm mấy chuyện vặt vãnh đó.

Thấy tóc Sính Đình vẫn ướt, cô cười hỏi: “Sao cậu không sấy khô tóc? Mẹ mình dặn gội đầu xong phải sấy khô tóc, nếu không rất dễ bị đau đầu.”

Sính Đình có vẻ ngạc nhiên, ngước đôi mắt ướt nhìn cô, nói: “Nhưng trong cẩm nang làm đẹp lại bảo, tóc để khô tự nhiên mới giữ được màu và độ óng.”

Trời ạ, người đẹp như thế mà vẫn còn muốn đẹp nữa! Thì ra trên đời, khao khát của con người ta về cái đẹp quả thực là vô cùng vô tận! Còn mình thì sao? Nghĩ đến nhan sắc của mình, cô chỉ muốn đập đầu vào miếng đậu phụ chết cho rồi!

Cô chỉ cười không nói nữa, cầm máy sấy vào nhà tắm, sau khi sấy khô mái tóc lửng lơ, không dài không ngắn của mình, bước ra, thấy Sính Đình đưa điều khiển ti vi cho mình, nói: “Vậy thì mình cũng phải sấy thôi!” Vào phòng tắm đóng cửa rồi còn ngó đầu ra: “Tử Mặc, trên giường mình có đồ ăn đấy, nếu không chê, cậu lấy mà ăn.”

Cô mỉm cười, thầm nghĩ, thực ra Sính Đình không kiêu ngạo, không tự cho mình là nhất như mấy cô bạn trong lớp nói. Có lẽ Sính Đình chỉ tỏ ra kiêu ngạo để che đậy con người thật của mình, và ở mức độ nào đó, cô cũng mong được mọi người chia sẻ, quan tâm. Còn sự quan tâm của người khác đối với mình, Sính Đình cũng thật lòng ghi nhận, chẳng hạn vừa rồi Tử Mặc chỉ buột miệng nói cần sấy khô tóc, cô ấy cũng lưu ý tiếp thu.

Ngày hôm sau, cả lớp đi leo núi. Toàn sức thanh niên, chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh núi. Từng nhóm hai, ba người đi riêng, làm gì tùy thích. Tử Mặc và Sính Đình đi dạo, ngắm cảnh từ đông sang tây, chụp rất nhiều ảnh. Nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, khi chuẩn bị xuống núi, Sính Đình sơ ý bị trẹo chân, bước tập tễnh rất khó khăn. Vốn có không ít các chàng trai hâm mộ đi theo họ, nhưng lúc cần giúp đỡ thì chẳng hiểu họ biến đi đằng nào. Sính Đình cương quyết đẩy cô ra: “Cậu xuống núi trước đi, rồi gọi người lên đây giúp mình.”

Theo kế hoạch, mọi người sẽ tập hợp ở đài hóng mát lưng chừng núi, lúc này chắc cũng sắp đến. Tử Mặc nhìn cô, khuôn mặt trắng như tuyết của Sính Đình ẩn trong mái tóc dài, rèm mi hơi hạ. Tử Mặc nói: “Để mình cõng cậu xuống!” Sính Đình không nói gì, nhìn cô với vẻ hết sức ngạc nhiên. Cô cười, nói đùa: “Có phải cậu thừa cân nên mới không chịu cho mình cõng?”

Vu Sính Đình bật cười: “Vớ vẩn, cậu mới thừa cân, mình là dáng người mẫu chuẩn.”

Nhưng cuối cùng Sính Đình vẫn không chịu để cô cõng, hai người dìu nhau lần từng bậc xuống núi. Đi mãi, Sính Đình bỗng trở nên cởi mở hơn: “Lúc nào cũng thấy cậu tất tả, bận gì vậy?”

Cô đáp: “Đi làm thêm.”

Sính Đình không hiểu: “Ngày nào cũng phải đi làm thêm sao?”

Trong lớp cũng có người đi làm thêm nhưng cùng lắm là làm gia sư, cả tuần chỉ một, hai buổi. Cô thản nhiên trả lời: “Ừ, biết làm thế nào!”

Sính Đình không hỏi gì nữa, nói sang chuyện khác.

Sau đó, khi trở về ký túc xá, Tử Mặc bỗng phát hiện thấy trong ba lô của mình có nhiều đồ ăn vặt rất ngon, sô cô la, thịt bò khô, bánh ngọt... toàn hàng nhập khẩu. Biết đó là của Sính Đình, nhưng Sính Đình bỏ vào ba lô lúc nào mà cô không biết, rõ ràng lúc chuẩn bị lên xe ra về, cô còn sắp xếp lại đồ trong ba lô. Bất giác mỉm cười, cô nàng Sính Đình hóa ra cũng rất đáng yêu. Từ đó về sau hai người dần dần trở nên thân thiết.

Tử Mặc không ngờ Sính Đình lại bao một phòng ăn VIP như vậy, còn sang trọng hơn nhiều so với căn phòng ông chủ cô tiếp khách. Có mấy người đàn ông đang vây quanh bàn đánh bài, những người khác đang mải hát với mấy cô gái rất đẹp. Họ không mặc com lê, đi giày da, trang phục rất thoải mái nhưng vẫn cực kỳ sang trọng. Vừa liếc mắt, Tử Mặc đã biết họ không phải tầng lớp cô có thể giao du, cả trước đây, bây giờ hay sau này cũng vậy. Cô sẽ không xâm nhập vào tầng lớp này, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn xâm nhập.

Không biết do Tử Mặc ăn vận giản dị khác hẳn họ, hay do cô được đại mỹ nhân Vu Sính Đình đích thân dẫn vào mà đám đàn ông đó đều đưa mắt liếc cô, sau đó lại ai làm việc nấy, người hát vẫn hát, người đánh bài vẫn đánh bài.

Vu Sính Đình kéo cô đến bên bàn rồi đặt chiếc di động đang cầm trong tay xuống. Tử Mặc liếc qua, đó là di động của hãng Apple thế hệ mới nhất, thậm chí còn chưa xuất hiện ở thị trường trong nước. Cô vốn chẳng biết gì về dòng điện thoại này, nhưng mấy năm lăn lộn trên thương trường nên cũng đã nhìn thấy.

Sính Đình nở nụ cười mê hồn, giới thiệu với mọi người: “Đây là Triệu Tử Mặc, bạn thời đại học của em.”

Cô mỉm cười gật đầu thay lời chào, mấy người kia cũng ngước mắt, khẽ gật đầu với cô. Anh cũng là một trong số đó, ngẩng đầu nhìn cô, sau đó cúi xuống ngay. Tử Mặc đã kịp nhìn, một đôi mắt đào hoa đen láy.

Sau lần gặp đó, cô tưởng Vu Sính Đình nói sau này sẽ thường xuyên liên lạc chỉ là câu xã giao, không ngờ ba ngày sau, đang làm việc thì nhận được điện thoại. Sính Đình hỏi ngay: “Cậu đang ở đâu? Mình đến đón!”

Cô vừa uống nước vừa trả lời: “Ở công ty, làm thêm.” Sính Đình nói ngay, dường như không cho cô cơ hội từ chối: “Hai mươi phút nữa gặp nhau ở trước cổng chính công ty cậu.”

Tử Mặc còn chưa kịp nuốt ngụm nước thì đầu dây bên kia đã ngắt máy.

Cô nhìn điện thoại, trên màn hình hiển thị thời gian cuộc gọi là mười tám giây. Từ bao giờ tác phong của Sính Đình trở nên nhanh nhẹn như vậy? Nhưng ở thành phố Bắc Kinh lạ nước lạ cái này, gặp được một người bạn cũ là phấn khởi lắm rồi. Mặc dù khi còn ở trường đại học, hai người cũng chẳng phải quá thân thiết, nhưng có thêm một người bạn vẫn đỡ buồn hơn là thui thủi một mình.

Đây là lần thứ hai cô gặp anh. Lúc đầu cô cũng không mấy chú ý, chui luôn vào xe ngồi với Sính Đình. Khi xe dừng trước một biệt thự ở ngoại ô phía Đông mới phát hiện, chiếc Mercedes màu bạc của anh ở ngay phía sau. Vô tình liếc nhìn biển số A8, biển số của Bắc Kinh, đột nhiên khiến cô có cảm giác xa lạ khó hiểu đối với anh.

Hôm đó anh ăn mặc rất chỉnh tề, com lê thẳng nếp nhưng không nhìn cô lấy một lần. Tử Mặc cũng không đến chào anh. Trước nay, trong giao tiếp cô vốn ít khi chủ động, huống hồ biết rõ thân phận mình, việc gì phải dây dưa với loại người đó.

Tử Mặc dần quen với đám bạn của Sính Đình, một là do Sính Đình thường xuyên gọi điện rủ cô đi ăn cùng, cũng khó từ chối, hai là, ở thành phố này, mặc dù cũng đã quen, nhưng lại chỉ có một mình nên cũng thấy cô đơn, tính ra chỉ có Sính Đình là bạn cũ biết rõ về cô.

Biết bao lần làm thêm buổi tối, đứng bên bức tường kính nhìn ra xa, một biển đèn lấp lánh như sao sa, nhưng mình vẫn đi về lẻ bóng, cô cũng không khỏi chạnh lòng! Cầm trên tay chiếc cốc uống trà mua hồi mới vào công ty, chiếc cốc nền trắng có những vạch vàng rất trang nhã, giống chiếc cốc hồi nhỏ bố mẹ mua cho để đánh răng, bên trên có hình hai chú bướm màu sắc rực rỡ, vươn cánh như sắp bay. Hồi đó, cô thích chiếc cốc đến nỗi mỗi buổi sáng ngủ dậy, việc đầu tiên là chạy đi lấy cốc đánh răng. Về sau, chiếc cốc bị vỡ, không còn con bướm kia nữa, nhưng hình ảnh con bướm và màu cánh của nó vẫn đọng lại trong tâm trí cô.

Thực ra, khi đi cùng với đám bạn của Sính Đình cũng chỉ có mấy trò tiêu khiển như ăn uống, hát hò, chơi mạt chược... Người đông thường dễ vui đùa. Mọi người đều thoải mái, có chuyện buồn cười là tất cả cười thả phanh. Hôm đó anh uống hơi nhiều, cả bọn chia thành hai nhóm chơi mạt chược, không hiểu sao, anh lại chỉ vào Tử Mặc, khiến ánh mắt cả nhóm đổ dồn vào cô: “Để cô ấy thay tôi, nếu thua tính vào tôi, nếu thắng tính cho cô ấy.” Tử Mặc biết chơi mạt chược, có điều cảm thấy không tiện. Sính Đình thấy cô lúng túng, liền đẩy cô vào chỗ, cười nói: “Có Giang công tử hậu thuẫn, chơi đi, việc gì phải sợ?”

Gọi là biết, thực ra cô chơi không giỏi, chỉ là Tết hằng năm về nhà, thấy các cô bác hàng xóm rủ nhau chơi, cũng ra góp vui vậy thôi.

Mới chơi được một lát cô đã thua mấy ván, có người ngoái lại, nói: “Giang thiếu, hôm nay hình như tâm trạng cậu rất tốt, thấy chiến hữu nghèo nên chi tiền ủng hộ đây!” Anh cũng không bắt lời, chỉ nheo nheo mắt. Thực ra trình độ của họ ngang ngửa nhau, cô lớ ngớ chẳng biết đầu đuôi thế nào, thua liền mấy ván.

Lúc đang định ra một quân trắng, chợt một giọng nói uể oải vang lên bên cạnh: “Đừng ra quân đó!” Hơi thở ấm nóng phả vào tai cô, buồn buồn. Vừa ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen láy đang nhìn mình cười: “Ra quân này!” Đến lúc tàn cuộc, tính số điểm, cô còn được mấy vạn tệ, lúc đó mới biết số tiền họ chơi không phải nhỏ, tuyệt nhiên không phải chỉ đánh cho vui.

Thấy vậy ba người kia kêu ầm lên là bị lừa, tuy cay cú nhưng vẫn cười than thở: “Đã tưởng phen này vớ to, cuối cùng lại thành ra thua đậm. Thì ra lúc đầu gã tung hỏa mù khiến bọn này mờ mắt, sau đó mới ra tuyệt chiêu. Chúng ta bị xỏ mũi mà không biết!” Giang thiếu chỉ cười hồn nhiên, vơ tiền ấn vào tay cô. Tử Mặc nhất quyết không nhận, số tiền đó bằng mấy tháng lương của cô. Cuối cùng Sính Đình đi đến nói thầm vào tai cô: “Đừng buồn cười thế, cứ cầm đi.”

Tử Mặc sinh ra ở thành phố nhỏ Chiết Bắc của vùng Giang Nam phong cảnh hữu tình, với bốn mùa xuân, hạ, thu, đông đều đẹp như tranh. Nơi đây xưa nay là vựa lúa, vựa cá hiếm có của cả nước, nhưng để có tiền nuôi con ăn học, mẹ cô cũng phải ăn tiêu tằn tiện. Sau khi thi đỗ vào trường đại học danh tiếng nhất nhì cả nước, để giảm bớt gánh nặng cho mẹ, hằng ngày Tử Mặc cần mẫn đi làm thêm kiếm tiền. Nỗi cơ cực đó, đám bạn của Sính Đình, những cậu ấm cô chiêu khi vừa sinh ra miệng đã ngậm chìa khóa vàng làm sao có thể hiểu được?

Hôm sau, cô xin Sính Đình số điện thoại của Giang thiếu, hết giờ làm liền gọi cho anh. Giang thiếu ngớ ra, mãi mới hiểu: “À, là cô!” Giọng anh dửng dưng như đang nghe dự báo thời tiết.

“Chờ chút, anh có rỗi không?”

Phía đầu dây bên kia hơi ồn, cô nói thẳng rằng số tiền đó với anh thực ra cũng không phải quá lớn, nhưng đối với cô đây là con số không nhỏ, hằng ngày để trong túi xách cũng không yên tâm, ngộ nhỡ bị kẻ trộm lấy mất, chẳng phải cô bị đền oan sao...

Đứng đợi ở cổng công ty được một lát thì nhìn thấy chiếc xe màu bạc của anh. Đột nhiên phát hiện, đầu óc mình đúng là có vấn đề, hẹn gặp người ta vào đúng lúc tan tầm thế này, lại ngay trước cổng công ty, khác nào đi dạo với gấu trúc trên phố. Chỉ mong không bị đồng nghiệp nhìn thấy, vừa chui vào xe cô vội giục anh: “Đi thôi!” Lần này, Giang thiếu mặc áo sơ mi trắng muốt, thấy cô có vẻ vội vã, anh không hiểu chuyện gì nhưng cũng vội vàng vào số xe phóng đi.

Trong xe, hai người chẳng ai nói gì, cô và anh vốn không quen biết nhau. Tử Mặc cúi đầu, mở túi xách lấy chiếc phong bì đưa cho anh.

Giang thiếu chỉ liếc qua, hỏi: “Cái gì vậy?”, thực ra anh đã biết cái gì trong đó.

Cô đỏ mặt, thầm nghĩ, thôi được, đành chịu mang tiếng tiểu nhân vậy: “Tiền của anh!”

Không đáp lại lời cô, anh lặng lẽ xoay vô lăng, rẽ sang đường khác.

Xe dừng lại trước một nhà hàng, hai người vừa bước vào cửa, một người có vẻ là chủ nhà hàng đi ra đón: “Giang thiếu, đã lâu không thấy đến, vẫn chỗ cũ chứ?”

Nhìn qua bức tường kính, từ độ cao tầng năm mươi mấy nhìn xuống, đương nhiên rõ ràng hơn nhiều so với phòng làm việc ở tầng mười mấy của công ty cô, biển đèn sáng rực, cả thành phố như không ngủ. Bộ đồ ăn màu trắng ngà, có những hoa văn hình con bướm sinh động như thật, mép có đường viền màu vàng cực kỳ sang trọng. Cô chỉ cảm thấy một sự quen thuộc đến khó hiểu, ngón tay không ngừng lần trên con bướm đó. Thực ra chúng quá khác nhau, những đồ gia dụng ở thành phố nhỏ của cô thường rất rẻ, huống hồ là chiếc cốc của mười mấy năm trước. Nhưng trong ký ức của cô, nó vẫn là đẹp nhất.

Từ sau hôm trả lại tiền cho Giang thiếu, dù Sính Đình gọi bao nhiêu cuộc điện thoại hẹn đi ăn, Tử Mặc đều từ chối, cô thực sự không muốn quá gần gũi với nhóm người đó, vì dù sao cô và họ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Sính Đình nói có vẻ bực bội: “Lúc nào cũng bận, làm việc thì cũng phải nghỉ ngơi chứ? Dù bận cũng nên thư giãn một chút, thưởng thức hương vị cuộc sống. Mình biết, ở đây cậu chỉ có một mình, nếu mình không gọi, chắc cậu lại ngồi lỳ ở nhà.”

Mặc dù Sính Đình mời rất nhiệt tình nhưng Tử Mặc đủ nhạy cảm để biết, người đời luôn coi trọng môn đăng hộ đối. Đó là truyền thống mấy nghìn năm tổ tiên truyền lại, nếu không là chân lý thì đã bị chôn vùi từ lâu, cô biết mình và họ tuyệt đối không cùng đẳng cấp.

Vì vậy, càng ngày cô càng né tránh họ, hơn nữa công việc cũng rất bận, chuyên phụ trách mảng nhập khẩu của công ty, công việc luôn ngập đầu. Tối đó lại phải làm thêm, tâm trạng vốn đã không tốt, vừa mới bắt tay vào việc thì Sính Đình gọi điện: “Tử Mặc... cậu phải đến cứu mình. Mình say rồi...” Sau đó, với giọng hơi líu lưỡi của người say, Sính Đình nói một địa chỉ, chỗ đó cô biết bởi từng đến vài lần.

Đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một bàn toàn người say khướt. Nhìn thấy cô, Sính Đình lảo đảo bước đến: “Cậu đến rồi à? Lại đây giúp mình đối phó với họ.” Người đẹp thì trong mọi tình huống vẫn đẹp, ngay cả khi say. Với vẻ lảo đảo, ánh mắt mê loạn của người say, trông Sính Đình càng quyến rũ. Sính Đình kéo cô ngồi, vừa ngẩng đầu thì thấy Giang thiếu ngón tay thanh tú kẹp điếu thuốc, khóe miệng hơi nhếch lên, đáy mắt sâu hút như hồ nước mùa thu đang chăm chú nhìn cô.

Tửu lượng của Tử Mặc thật ra không tốt, nhưng đối với con gái phương Nam cũng có thể coi là tạm được. Hồi nhỏ, mỗi lần bố uống rượu thường bế cô đặt lên đùi, cô lấy đũa gõ mâm bát ầm ĩ. Mỗi lần nhắc tới chuyện này mẹ thường nói, từ nhỏ cô đã rất quấn bố, dù là con gái nhưng được bố cưng chiều như báu vật, trong khi thời đó, tư tưởng phong kiến còn rất nặng nề, nhưng bố lại luôn cưng chiều cô công chúa bé nhỏ, không hề có ý nghĩ phân biệt gái trai. Về sau, khi đi làm, có lúc phải đi tiếp khách với sếp, cô luôn tự chủ, khi thấy sắp say là kiên quyết không uống thêm một giọt rượu nào nữa.

Không biết có phải do lần đánh bài mấy hôm trước, đến cuối cùng mọi người đều “biết điều” để hai người lại với nhau. Giang thiếu chưa bao giờ thấy cô uống nhiều như vậy, mọi khi có ai mời chỉ cười cười lảng tránh, hoặc miễn cưỡng nhấp vài giọt. Hôm nay cô lại uống rất nhiều, đôi mắt đờ đẫn, thỉnh thoảng lại lóng lánh thứ ánh sáng đặc biệt, bước đi chệnh choạng như muốn ngã.

Trời đã sang thu, thời tiết mát mẻ, gió lùa qua cửa sổ xe làm rối tung mái tóc của cô. Cô và anh trước giờ hầu như không nói chuyện, anh không nói, cô càng không biết nói gì. Thực ra nếu anh nói, cô cũng sẽ đối phó vài câu, nhưng chắc chắn cô không bao giờ chủ động bắt chuyện.

Nửa dìu nửa bế đưa cô vào nhà. Phòng khách nhỏ xíu, phòng bếp cũng nhỏ, tất cả cộng lại không bằng phòng ngủ của anh. Nhưng có hề chi, chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn đủ lục phủ ngũ tạng.

Anh vào bếp lấy cốc nước cho cô, lúc này mới phát hiện hình như cô đặc biệt thích bươm bướm. Hầu như mọi đồ dùng, từ cốc chén, bát đĩa trong nhà đều có hình con bướm. Quay lại phòng khách, thấy cô vẫn đang mơ màng, miệng lẩm bẩm: “Không uống thuốc, không uống thuốc, chỉ uống nước thôi. Mặc Mặc khát nước!” Thì ra cô đang mơ được trở về Giang Nam, vùng đất thơ mộng đẹp như tranh. Hồi nhỏ, mỗi khi bị ốm, bố mẹ thay nhau trực bên giường, dỗ dành cô uống thuốc. Lần đầu tiên nghe cô nũng nịu như vậy, lòng anh khẽ run, cảm giác thật kỳ lạ. Xưa nay thiên hạ đều khen người Giang Nam có giọng nói ngọt như mía lùi, nhưng anh lại chỉ nghe thấy Tử Mặc nói giọng Bắc Kinh chuẩn.

Anh đỡ cô dựa vào người mình, cảm thấy cơ thể đó mềm như bông, rồi nhẹ nhàng kề cốc nước vào miệng cô. Tử Mặc uống ừng ực một hơi hết sạch, hình như vẫn chưa thấy đã, lưỡi thèm thuồng liếm bờ môi bóng đỏ. Máu trong người anh như sục sôi, xông thẳng lên đầu làm anh choáng váng, nhưng cô vẫn không hay biết, hồn nhiên trở mình trong tay anh, muốn tìm tư thế thoải mái nhất. Vậy là hai cánh môi mềm đó từ từ lướt qua cổ anh...

Trong phút chốc, anh bỗng cảm thấy như trời long đất lở, không thể nào kìm được, anh cúi xuống ép môi mình vào đôi môi đó...

Tử Mặc biết anh đi từ lúc nào, nửa đêm về sáng cô đã bắt đầu tỉnh. Con người là thế, khi say thì hồ đồ, mượn rượu có thể làm tất cả, đến khi tỉnh lại trở nên nhút nhát. Cô đành giả bộ ngủ, không dám cử động, khi trời sáng anh mới ra về. Chỉ biết hình như anh đi ra cửa, sau đó lại trở vào, cũng không biết anh định làm gì, cô không có can đảm mở mắt. Một lát sau lại thấy tiếng bước chân đi ra, sau đó là tiếng đóng cửa, lần này anh đi thật.

Sau đó Giang thiếu vẫn không liên lạc với cô, Tử Mặc đương nhiên cũng không gọi, số điện thoại Sính Đình đưa lần trước, viết đại vào mảnh giấy nào đó, không biết đã kẹp vào đâu nữa. Cô chưa từng nghĩ hai người sẽ còn liên lạc với nhau.

Thực ra có gì đáng để liên lạc đâu? Chẳng qua chỉ là cuộc tình một đêm như vô số những cuộc tình khác trong thành phố phồn hoa này mỗi khi đêm xuống! Không phải tư tưởng của cô quá thoáng, đêm vừa rồi với anh thực ra cũng là lần đầu của cô. Chẳng qua hôm đó là ngày giỗ bố, mỗi năm vào ngày đó, Tử Mặc đều rất buồn, nhất là sau khi gọi điện cho mẹ, càng thấm thía nỗi cô đơn, chỉ nhớ nhà đến muốn khóc, muốn lập tức trở về thành phố nhỏ với mẹ, ăn vằn thắn mẹ làm, bánh chưng mẹ gói...

Khi uống rượu bỗng dưng chỉ muốn say, muốn mượn rượu để khỏa lấp nỗi trống vắng trong lòng. Khi Giang thiếu đưa về, cô vẫn còn một chút tỉnh táo, nhưng nỗi cô đơn như nước thấm vào lòng, muốn bám lấy một cây gỗ nổi giữa biển cả mù khơi, như dây tơ hồng bám vào thân cây to, mong có thêm chút sức mạnh. Công bằng mà nói, cô mới là người lợi dụng Giang thiếu. Người như anh, các kiều nữ quây mấy vòng không hết, Triệu Tử Mặc nhỏ nhoi này có là gì? Con người ta nếu sáng suốt, làm gì cũng nên tự lượng sức mình, cô rất biết điều đó.

Hai tháng sau, Sính Đình gọi điện: “Sao cậu biệt tăm thế? Chẳng thấy liên lạc gì. Mình vừa đi châu Âu một chuyến, không gọi cho cậu là cậu cũng quên luôn. Ngán gặp mình vậy sao?” Thế là hai người bắt đầu liên lạc trở lại.

Lần gặp lại, bên cạnh Giang thiếu đã có một mỹ nhân xứng danh quốc sắc thiên hương, anh chỉ ngước nhìn cô một cái, cũng không thèm nhếch mép cười xã giao. Tử Mặc đương nhiên cũng không đến chào. Một đám người cười nói, tán chuyện như chợ vỡ, đến lúc ra về mới phát hiện anh đã dắt tay quốc sắc thiên hương kia đi rồi, không biết đi vui vẻ ở đâu. Anh chàng đưa cô về còn nói đùa: “Gã đó sao lại vội vàng thế không biết? Cứ như vừa hết tuần ăn chay vậy!”

Về đến nhà, tắm rửa xong cũng đã muộn, trời rất lạnh, cô chui vào chăn ấm, thật dễ chịu, đang khoan khoái nghĩ, giấc ngủ đã đến ngay. Đang thiu thiu thì có tiếng chuông điện thoại, thò tay ra khỏi chăn mò tìm nhưng mãi không thấy, bực mình, cô lẩm bẩm: “Không biết gã khùng nào giờ này còn quấy rầy người ta!” Làm xuất nhập khẩu là vậy, lúc người ta ngủ thì mình đi làm, người ta đi làm thì mình ngủ. Vất vả là thế, nhưng kiếm miếng cơm đâu có dễ, vậy mà nhiều khi vẫn phải nói dối. Hôm đó, mẹ gọi điện hỏi công việc có vất vả không, cô trả lời: “Vất vả gì đâu mẹ, chủ yếu là dùng ngoại ngữ nói chuyện, trao đổi với khách hàng người nước ngoài thôi mà.” Cô không muốn để mẹ lo lắng.

Chuông điện thoại reo mấy lần, có lẽ người gọi thấy cô không nhấc máy, liền thôi. Tử Mặc nhẹ cả người, khỏi phải sờ soạng tìm điện thoại trong đêm tối, cô lập tức thiếp đi. Ngày hôm sau, khi tìm được điện thoại, giở ra xem, là một số di động, nhưng không phải số máy của khách hàng, tưởng là ai đó nhầm máy nên cô cũng không bận tâm.

Triệu Tử Mặc bỏ bao công sức, vất vả mãi mới thuyết phục được một khách hàng người Đức, giành được đơn hàng lớn, nhận được phiếu lĩnh tiền thưởng, lòng vui như Tết. Vội gọi điện cho mẹ, sau khi kiên nhẫn nghe mẹ phàn nàn một hồi cô mới thấy yên lòng, định bụng hôm nay nhất định phải về sớm, mua ít thức ăn tươi tự thưởng cho mình.

So với các cô gái thành thị thời nay, Tử Mặc có một ưu điểm nổi bật là biết nấu ăn. Khẩu vị của người phương Bắc khác người phương Nam, cho nên cô không thích đồ ăn ở đây lắm. Mỗi khi làm thêm, cô luôn phải dùng đồ ăn nhanh, chán ngấy. Hôm nay lòng vui phơi phới, muốn làm mấy món ăn mang hương vị quê nhà cho thỏa cơn thèm. Ha ha... Mới nghĩ đến đã ứa nước miếng.

Thành phố nhỏ quê hương cô sông ngòi chằng chịt, đâu đâu cũng có nước, vì thế cá là món ăn phổ biến nhất trong mỗi bữa ăn gia đình. Món sở trường của bố là cá. Món ngon nhất là canh cá diếc, đậu phụ, nấm hương nấu với chân giò hun khói. Đầu tiên rán cá lên, cho gừng, rượu vàng (1) vào nồi, đổ thêm nước đun đến gần cạn, trút chân giò hun khói và nấm hương thái nhỏ vào đun vừa lửa. Đến khi nước chuyển sang màu trắng đục thì bỏ đậu phụ vào, đến khi nhấc nồi ra mới cho hành. Món canh có màu hồng của thịt chân giò hun khói, màu trắng đục của cá diếc nấu nhừ, màu xanh của hành, mùi thơm của cá và nấm hương, vừa đẹp mắt lại dậy mùi thơm, chỉ ngửi thôi đã thấy thèm. Mỗi lần bố làm món đó, cô đều ăn đến no căng.

Hồi nhỏ, Tử Mặc thích quanh quẩn trong bếp xem bố nấu ăn, không có ý định học nhưng cũng biết làm. Mùi thơm của món ăn, khói trắng nghi ngút vẫn còn trong ký ức. Bây giờ nhớ lại, hình như những thứ đó chính là hình ảnh của tuổi thơ.

Còn chưa hết giờ làm, Sính Đình đã gọi điện: “Xong việc chưa? Cùng đi ăn nhé!”

Tử Mặc một tay giữ điện thoại, tay kia vẫn ra hiệu cho Thẩm Tiểu Giai nội dung chuyển fax: “Đi ăn à? Không được, hôm nay mình muốn về nhà ăn.”

“Về nhà? Chẳng lẽ ở nhà đang có người đợi cậu?” Sính Đình cười, hỏi vặn, khẩu khí hơi khác, dường như có ẩn ý gì.

Tử Mặc đang bận nên không nhận ra: “Ai đợi chứ, cậu thừa biết người ta chỉ có một mình, chẳng qua hôm nay không muốn ăn ở ngoài, muốn về nhà tự nấu cơm ăn!”

“Tự nấu? Thật không? Sao chưa bao giờ nghe cậu nói biết nấu ăn?”

Cô bật cười: “Không biết à? Còn nhiều thứ cậu không biết lắm!”

Sính Đình cũng cười, nhưng không nhượng bộ: “Thôi, hôm nay đừng về nhà nữa, ra ngoài ăn cho vui. Về nhà có một mình, cậu bày vẽ cả bàn đầy thức ăn, ăn một mình, buồn chết!”

Ăn với đám bạn của Sính Đình bao giờ cũng thoải mái hơn đi ăn cùng khách hàng, huống hồ mình chỉ là nhân vật phụ, đi làm nền cho người đẹp Sính Đình cũng chẳng sao!

Bữa ăn do Diêu thiếu mời. Thực ra Tử Mặc không biết rõ tên của từng người bọn họ, một mặt là do cô không để ý, mặt khác họ thường không gọi đủ họ tên. Khi ăn, Diêu thiếu ngồi cạnh cô, rất chăm chỉ gắp thức ăn cho cô.

Anh ngồi đối diện cô. Trong ấn tượng của Tử Mặc, hình như họ hay ngồi đối diện nhau. Mỹ nhân quốc sắc thiên hương lần trước đã được thay bằng người khác, một cô nàng cực kỳ yểu điệu, cách hơi xa, cô nhìn cũng không rõ lắm, nhưng chắc chắn cũng là một mỹ nhân.

Có lẽ cả ngày nghĩ đến mấy món ăn mình định làm, cho nên khi nhìn một bàn đầy thức ăn cô cảm thấy hơi ngán, không muốn động đũa. Nghe họ kể bao nhiêu chuyện tiếu lâm, có chuyện hơi tục, có chuyện cực kỳ tục, cô chỉ khẽ mỉm cười, gẩy đi gẩy lại chỗ thức ăn đầy dầu mỡ trong bát. Vừa ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt anh đang tư lự nhìn mình.

Sau khi ăn xong, mọi người vẫn chơi mấy trò tiêu khiển cũ, kéo nhau đến câu lạc bộ. Sính Đình biết Tử Mặc hằng ngày bận rộn nên nhất định kéo cô đi spa. Chẳng hiểu vô tình hay hữu ý, Sính Đình hỏi: “Cậu và Giang thiếu thế nào rồi?”

Cô giật mình, nhưng mặt vẫn thản nhiên: “Thế nào là sao? Mình và anh ta có gì chứ!”

Sính Đình nhếch mép: “Đừng vờ vịt nữa! Trong bữa ăn hôm nay, mình thấy anh chàng liếc về phía cậu mấy nghìn lần.”

Tử Mặc không hề nhận ra, cô hơi sững người, nói: “Chắc cậu nhầm, trên mặt mình đâu có vật thể lạ gì đâu!”

Sính Đình nhìn cô một lát, nói nhỏ: “Tử Mặc, cậu cũng nên yêu đi, không thì uổng phí những điều tốt đẹp bố mẹ đã ban cho. Nhưng mình cũng nhắc cậu, những gã này chẳng mấy người thật lòng đâu. Như mình và Tôn Bình Hoa, cậu tưởng sẽ đi đến kết quả ư? Chỉ vì mình thích anh ấy thôi, được lúc nào hay lúc ấy. Còn Tôn Bình Hoa, chẳng qua bố mẹ còn chưa nhắm cho đám nào, nên tạm thời cứ thế.”

Cô hiểu Sính Đình đang nói chuyện riêng tư rất thật lòng, nhưng quan hệ giữa cô và Giang thiếu thì không tiện nói, bởi càng nghĩ càng thấy mông lung.

Sính Đình cũng chẳng bận tâm những lời gan ruột của mình liệu Tử Mặc có bỏ vào tai không, cô lại nói tiếp: “Còn Giang thiếu, có lẽ cậu cũng nhận ra, cả nhóm bọn họ có ai không nịnh anh ta? Tuy cùng là tầng lớp trên nhưng vẫn có phân biệt. Có một số việc mình không tiện nói nhiều.”

Cô vốn không có ý định quan hệ với bọn họ, nhưng vẫn rất cảm kích lời nhắc nhở của Sính Đình.

Đến khi ra về, cuối cùng chỉ còn lại hai người, cô mới phát hiện người đẹp yểu điệu bên cạnh anh không biết đã đi đâu. Anh chỉ liếc cô một cái, nói: “Tôi đưa cô về.”

Tử Mặc cười cười coi như đồng ý.

Lên xe, hai người cũng không có gì để nói, bật thiết bị sưởi, hơi ấm hòa với mùi đặc trưng của lớp da bọc ghế, trong xe phảng phất mùi thơm không dễ chịu. Xe nhanh chóng dừng lại trước cổng khu chung cư của cô, Tử Mặc cảm ơn rồi bước xuống. Vào đến phòng, cởi đôi bốt ra, cả người mệt nhoài không muốn động đậy, vừa lao lên giường, chăn ấm đệm êm, chắc chắn sẽ ngủ ngay.

Mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô vẫn cuộn tròn trong chăn chẳng buồn nhúc nhích. Nhưng nghĩ đến đơn hàng lớn của vị khách hàng người Đức, nghĩ đến món tiền thưởng nóng bỏng tay, thôi được, đành giơ đầu cho người ta hành hạ! Nghĩ vậy cô mới uể oải bò ra khỏi tấm chăn ấm, cầm máy. Kết quả là cô “a lô” mấy tiếng, chẳng thấy ai trả lời, bực mình lẩm bẩm: “Đồ điên nào quấy rầy người ta vào lúc này không biết?” Sau đó “tạch” một tiếng, cúp máy.

Mắt nhắm mắt mở nhìn số máy hiện trên màn hình, hình như không phải số máy của vị khách hàng người nước ngoài đó. Một hồi lâu sau, chuông điện thoại lại “ting tang ting tang” ngân vang. Cầm lên nhìn, vẫn là số máy đó, một số máy lạ, cô nhấn nút nhận, một giọng nam khẽ vang lên: “Là tôi đây!” Cô ngây ra một hồi, mới ấp úng đáp: “Vâng.”

Đầu dây bên kia mãi không nói gì, cô cũng không tiện ngắt máy. Lại một lúc lâu nữa anh mới nói, giọng có gì rất lạ, hình như hơi giống giọng âu yếm của các đôi tình nhân: “Hôm đó... hôm đó... tôi không sử dụng biện pháp gì!”

Mặt cô bỗng đỏ lựng, may mà anh không nhìn thấy. Cô chưa từng gặp vấn đề này, chẳng lẽ lại nói, không sao đâu, anh đừng lo!? Ấp úng một hồi, cô không biết nên nói gì, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thoáng rùng mình, giờ mới hiểu ra tất cả, cô lạnh lùng nói: “Người ta có loại thuốc tránh thai dùng ngay sau đó, Giang thiếu việc gì phải lo lắng?” Đầu dây bên kia im lặng, cô liền cúp máy.

Nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, cô trở dậy đi vào phòng bếp rót cốc nước uống. Ngón tay lần theo hình con bướm nổi trên thành cốc, lại có cảm giác yên tâm, dường như trở lại thời thơ ấu, mình vẫn là báu vật được bố mẹ nâng niu, cô bỗng chua chát nhận ra, thời gian sao trôi nhanh quá, thoáng cái đã bằng ấy năm rồi...

Lại mang máng nghe thấy tiếng chuông cửa, cô không khỏi ngạc nhiên, vào giờ này vẫn còn người nào đến bấm chuông cửa nhà hàng xóm của cô? Chuông reo một lúc cô mới nhận ra, thì ra là chuông cửa nhà mình. Lại là Giang thiếu, anh đứng ngay ngoài cửa, bằng xương bằng thịt. Tử Mặc ngây ra hồi lâu, không biết nên làm gì. Anh nhìn cô, nhẹ nhàng đẩy cửa, thản nhiên bước vào.

Cô hít một hơi thật sâu, hỏi: “Anh có uống nước không?”

Người đến nhà là khách, dù sao cũng đã đến rồi, không thể đuổi đi. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô. Không biết do màn đêm mênh mang bên ngoài hay do ánh sáng trong nhà không đủ, cô chỉ cảm giác xung quanh chập trùng như mặt biển xanh sâu thẳm, dường như có thể hút người ta xuống đó. Trong lòng hoảng hoạn, cô đi nhanh vào bếp như chạy trốn. Chưa được mấy bước đã bị anh bất chợt ôm từ phía sau, rồi bắt đầu hôn cuống quýt.

Cảm giác đó như bị ngấm thuốc mê, cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực để đẩy anh ra. Anh càng ôm chặt, mùi thuốc lá thoảng qua, tấm thân nóng sực, cảm giác quen thuộc khác thường, Tử Mặc hơi cuống, ham muốn tăng dần làm cô hoảng sợ, nỗi hoảng sợ mơ hồ. Khi lưỡi bị lưỡi anh quấn chặt, cô cắn nhẹ vào vật mềm ấm đang ra sức chiếm hữu miệng mình. Cảm giác đau nhói làm anh tỉnh táo hơn một chút, anh buông ra, gục lên vai cô thở dốc.

Tin đập thình thịch, cô dùng tất cả sức lực đẩy thật mạnh cơ thể nóng hổi đang áp sát vào mình, nói: “Xin lỗi, Giang thiếu, muộn rồi, mời về cho.”

Anh đứng sững nhìn cô, như đang suy nghĩ ẩn ý trong câu nói đó. Không khí bỗng trở nên ngột ngạt, lát sau anh quay người đi ra.

Ngày hôm sau, có cô gái ôm bó hoa hồng còn đọng sương đứng trước cửa phòng làm việc của bộ phận xuất nhập khẩu, hỏi: “Xin hỏi cô Triệu Tử Mặc có đây không ạ?”

Văn phòng của bộ phận xuất nhập khẩu rất lớn, vào giờ làm việc, ai nấy đều cắm cúi vào công việc của mình, nên trong phòng vô cùng yên ắng. Câu hỏi của người lạ vừa cất lên, cả phòng tức thì ngẩng đầu, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.

Thẩm Tiểu Giai cười đáp: “Có... Có! Cô ấy đây!” Sau đó quay sang cô, ánh mắt như dồn ép: “Tử Mặc! Khai mau, ai tặng?”

Lúc này cô đang đọc email của khách hàng người Đức, nhận bó hoa, đặt sang một bên, ký vào hóa đơn. Không có bưu thiếp, chẳng có lời nhắn, cô lại không phải thần thánh, làm sao biết của ai tặng? Thẩm Tiểu Giai quyết không tha: “Làm gì có chuyện, cậu không biết thật chứ? Đừng vờ vịt!”

Cô nghiêm túc nói: “Không biết thật!” Trong lòng cô cũng thoáng nghĩ đến một người, nhưng lại lắc đầu, tự nhắc mình đừng hão huyền, rồi tiếp tục làm việc.

Sau chuyện đó, một thời gian khá lâu sau hai người không gặp nhau. Một hôm, sắp hết giờ làm, đang bận chuyển fax thì điện thoại lại ngân nga “ting tang” không dứt. Cầm máy lên, nhận ra số điện thoại của Sính Đình, lòng cô chợt áy náy, hình như trước giờ đều là Sính Đình chủ động gọi điện. Có lần Sính Đình đã trách: “Tử Mặc, cậu không muốn gặp mình vậy sao? Mình không gọi là cậu cũng thôi luôn. Có phải mối quan hệ này chỉ từ phía mình?” Đúng, lần nào gặp nhau, người chủ động liên lạc cũng là Sính Đình.

Cô ngại ngần nhấc máy: “Sính Đình à!”

Đầu dây bên kia nói ngay: “Đang làm gì thế?”

Tử Mặc nghiêm túc như cô học trò trả lời thầy giáo:

“Đang chờ hết giờ làm.”

Sính Đình cười, hỏi: “Tối nay bận không?”

Cô gật đầu: “Tạm thời không, nhưng chẳng biết có việc gì đột xuất không?”

Sính Đình cười: “Mặc kệ, hôm nay nhất định cậu phải đi với mình. Ăn xong bọn mình đi uống cà phê.”

Nếu chỉ một mình Sính Đình thì tốt, cô rất sẵn lòng.

Ăn xong, hai người vừa nhâm nhi cà phê vừa nói chuyện, Sính Đình hỏi: “Cậu có biết, lớp mình ngày xưa có cặp đôi thề không lấy được nhau quyết không lấy người khác không?”

Tử Mặc cười: “Sao không biết? Lục Tiểu Thiên và Đường Nhan, đôi ấy nổi tiếng ở khoa còn gì?”

Sính Đình cung cấp thêm thông tin: “Chia tay lâu rồi. Ra trường không lâu thì chia tay. Mấy hôm trước mình về Thượng Hải, gặp Đường Nhan ở siêu thị, người ta đã lấy chồng, có một con trai.”

Tử Mặc ngạc nhiên: “Thật không?” Cô vẫn nhớ, trong đám con gái của lớp, người không ưa Sính Đình nhất chính là Đường Nhan, bạn cùng phòng của Sính Đình. Tuy nhiên, sự thể không phải ngay từ đầu đã vậy, nghe đâu lúc đầu hai người cũng khá thân thiết, về sau Lục Tiểu Thiên theo đuổi Sính Đình không được mới chuyển mục tiêu sang Đường Nhan. Có điều, sau đó Đường Nhan mặc dù đã có một anh chàng rất điển trai theo đuổi nhưng vẫn đối đầu với Sính Đình. Quan hệ căng thẳng đến mức hai bên gần như không nhìn mặt nhau.

Sính Đình nói tiếp: “Không ngờ chứ gì? Chính cô ta chủ động đến chào mình, lúc đó mình đang thử quần áo. Mấy năm không gặp, Đường Nhan bây giờ rất khác, hình như rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, hãnh diện vì có con. Cô ta khoác tay chồng, mặt rạng ngời hạnh phúc. Thực ra trước đây, khi Lục Tiểu Thiên theo đuổi Đường Nhan, mình nói với cô ấy rằng Lục Tiểu Thiên không hợp với cậu đâu, đáng tiếc, Đường Nhan lại nghĩ mình không thích nhưng lại không chịu nhả cho người khác. Cuối cùng, sau khi tốt nghiệp, để được ở lại trường làm việc, Lục Tiểu Thiên đã cưới con gái của một vị lãnh đạo, Đường Nhan là người biết cuối cùng, lúc bấy giờ cô ta mới hiểu ra...” Trong tình yêu bây giờ, người ta đều rất thực tế. Năm xưa, đôi tình nhân ấy khiến bao người ngưỡng mộ, ai ngờ lại có một kết thúc đáng buồn như thế.

Chưa nói hết thì di động của Sính Đình đổ chuông. Vu đại mỹ nhân nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của mình, giọng ngọt như mật: “Vâng, đang uống cà phê. Vâng... cùng với Tử Mặc... Vâng... Vậy em đợi.” Giọng ngọt như vậy, ngoài Tôn Bình Hoa, còn ai có thể được hưởng đặc ân đó của đại mỹ nhân?

Tắt máy, Sính Đình nói với cô: “Lát nữa, chúng mình đến quán bar.”

Tử Mặc lắc đầu: “Không, ngày mai mình còn phải đi làm.”

Sính Đình dỗ dành: “Thôi, đi đi. Mình cũng chẳng quen ai!” Bạn gái của mấy người đàn ông trong đám bạn Sính Đình luôn thay đổi, thỉnh thoảng gặp nhau, Tử Mặc cũng chỉ lịch thiệp mỉm cười, gật đầu chào, chưa bao giờ tỏ ra muốn tiếp cận.

Hiếm khi được đại mỹ nhân ngọt ngào dỗ dành, giọng nài nỉ khẩn cầu như vậy, cô đã thấy mềm lòng. Vẫn còn đang do dự thì xe của Tôn Bình Hoa đã đến. Sính Đình kéo tay cô: “Đi thôi , đi thôi!”

Vào bàn ăn đã được đặt trước, vừa ngồi xuống ghế, Tử Mặc đã thấy hối hận vì đến đây. Mấy người trong nhóm dường như đã quen cô. Diêu thiếu quay phải quay trái mời mọi người, đến lượt Tử Mặc, dù đã tránh được vài ly nhưng cũng đã ngà ngà say, đành quay sang cầu cứu Sính Đình. Giang thiếu ngồi cách khá xa, đang chơi bài, hình như không hề chú ý đến cô.

Sính Đình đỡ ly rượu thay cho bạn, nhẹ nhàng chất vấn: “Lẽ nào hôm nay đại công tử đến đây để chuốc rượu chúng em? Đã vậy chúng em xin cáo từ về trước được không?”

Diêu thiếu đã say, cười cười nói: “Ai dám chuốc các đại mỹ nhân!”

Thực ra Tử Mặc uống chưa nhiều, nhưng loại rượu đó rất nặng. Đầu hơi choáng, cô cố giữ tỉnh táo, kéo tay Sính Đình: “Mình về trước.”

Sính Đình sờ trán bạn, nói: “Được, để Bình Hoa đưa về.” Sau đó đầu cô nặng dần, hình như càng lúc càng không ổn, thần trí bắt đầu u mê, chợt nghe tiếng Sính Đình: “Sao lại là anh? Bình Hoa đâu?” Tiếp đó chỉ cảm thấy được ai đó bế lên, đặt vào vật gì mềm mềm như bông, muốn mở mắt nhưng không còn chút sức lực, cả người mềm nhũn. Không biết bao lâu sau cô mới có lại chút ý thức, hé mắt nhìn, phát hiện thấy mình vẫn đang trên xe. Giơ tay sờ cái đầu nặng trịch của mình, cựa quậy định trở dậy. Vừa ngẩng lên, thấy Giang thiếu đang ngồi tư lự, tay búng tàn thuốc lá. Cô vội cụp mắt, không dám nhìn, chỉ hỏi: “Đây là đâu?” Xe đậu bên đường, mặc dù có ánh đèn đường nhưng cô vẫn không xác định được đây là nơi nào. Anh không nói gì, vào số phóng xe đi. Chẳng mấy chốc đã đến khu nhà của mình, cô vẫn chếnh choáng, tay ôm đầu, loạng choạng xuống xe, quay lại cảm ơn anh: “Rất xin lỗi, phiền anh quá!”, nói xong đi thẳng vào thang máy, không ngoái lại. Mở cửa vào nhà, việc đầu tiên là đi tắm một cái cho thoải mái, hết hơi rượu, ngửi mùi sữa tắm hương nhài thanh khiết, cảm giác đầu óc tỉnh táo hẳn. Sau khi bỏ quần áo vào máy giặt, cô ngồi trên sofa, thong thả sấy mái tóc đang buông lửng của mình.

Nằm ôm chiếc gối bông to, bên dưới là đệm êm, thật ấm áp, cô mơ màng ngủ thiếp đi. Hình như có tiếng chuông cửa... Phiền quá! Cô trở mình, kéo chăn trùm kín đầu. Tiếng chuông vẫn vang lên không dứt.

Trở dậy xỏ dép, ôm gối, loạng choạng đi ra mở hé cửa: “Ai đấy?”

Bên ngoài có tiếng đáp rất nhỏ: “Là tôi.”

Cô hiểu ra, bàn tay vẫn đặt trên nắm đấm cửa, vội ấn mạnh định đóng nhưng không kịp, anh đã nhanh tay đẩy cửa, đi vào.

Tử Mặc hoang mang ôm chặt chiếc gối, tim đập thình thịch, nỗi sợ hãi mơ hồ quay trở lại, xâm chiếm khắp người cô: “Tôi... Tôi vẫn ổn. Cảm ơn anh.”

Giang thiếu chộp tay cô, kéo mạnh, cô ngã vào lòng anh: “Nhưng tôi không ổn.”

Chiếc gối trong tay cô lỏng dần rồi rơi xuống đất, môi anh đã trùm lên, nóng bỏng và ướt át, thoang thoảng mùi thuốc lá hương bạc hà...

Tim đập càng lúc càng mạnh, cô ra sức đẩy anh ra, nhưng không tài nào làm cơ thể đó nhúc nhích. Lát sau anh rời môi cô, nhưng tay vẫn ôm riết, không buông. Lâu sau, anh mới ghé sát tai cô, nói với giọng hậm hực: “Em to gan thật, chờ xem tôi xử em thế nào!” Mấy chữ đó nói ra tuy có vẻ hằn học nhưng lại ẩn chứa vẻ âu yếm khó tả, một sự quyến luyến khó cưỡng. Hơi thở phả vào tai nhồn nhột, Tử Mặc chỉ thấy toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực, nhưng lòng lại thanh thản, êm đềm như cơn gió tháng Ba thoảng qua mặt hồ phẳng lặng, làm mặt nước rùng mình xôn xao.

Sáng hôm sau Tử Mặc đi làm muộn. Thẩm Tiểu Giai đã làm được một nửa công việc, ghé đến bên cô, khẽ hỏi: “Có phải sắp có mưa đá? Ngay người nổi tiếng đúng giờ nhất công ty cũng đến muộn?” Khuôn mặt cô bỗng đỏ bừng, Thẩm Tiểu Giai hiếm khi bắt gặp bộ dạng như thế của đồng nghiệp, quyết làm cho ra nhẽ: “Mau khai thật đi, có phải đêm qua gió xuân ấm áp, hoa nguyệt nhởn nhơ?”

Cô giả bộ bực mình: “Đi đi, mau kiểm tra email của khách hàng, đừng đứng đây nói lung tung nữa.”

Thẩm Tiểu Giai cười khanh khách: “Xấu hổ rồi hả? Chứng tỏ người ta đoán trúng tim đen!”

Đến trưa, lại có người đem đến phòng làm việc của Tử Mặc một bó hoa tulip, đây là loại hoa đặc trưng của Hà Lan được chuyển về bằng đường hàng không. Thẩm Tiểu Giai ngắm nghía hồi lâu, hết ngó bên phải lại ngó bên trái, rồi chậc lưỡi: “Hoa tulip thì sang đấy, nhưng sao theo đuổi phụ nữ lại tặng hoa này?” Nghe vậy cô chợt giật mình.

Hồi còn nhỏ, cuộc sống khó khăn, lạc hậu, các phương tiện truyền thông còn rất hạn chế, may nhà có chiếc ti vi, mỗi khi có chương trình thế giới đó đây, cô đều chăm chú xem. Ấn tượng nhất với cô là đất nước Hà Lan, một đất nước với những cánh đồng hoa tulip bạt ngàn, những chiếc cối xay gió lãng mạn, bầu trời xanh ngắt và mặt biển bất tận, lại còn loại pho mát dày dường như chỉ có trong giấc mơ... Cảnh sắc đó theo hồi ức của tuổi thơ bắt rễ vào tâm trí, trên tường nhà cô có treo bức tranh hoa tulip với cánh hoa rất to, nở xòe rực rỡ.

Mấy hôm liền, ngày nào cũng có một bó hoa được mang đến, nhưng không thấy gọi điện, cô cũng không gọi đi. Lại mấy ngày nữa anh mới gọi điện: “Tối nay đến nhà em được không?”

Cô thường đi làm về rất muộn. Vừa về đến cửa đã thấy anh ở đó, mặt sầm sì khó chịu. Cô cũng phớt lờ, lặng lẽ đi tắm. Tắm xong đi ra, thấy anh đã ngủ, nằm nghiêng, quay lưng lại. Tử Mặc tắt đèn, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh. Do không quen nên cô chỉ nằm sát mép giường, cách anh khá xa. Trong bóng tối, anh trở mình, kéo cô vào lòng, cả người cô lập tức được bao bọc trong làn hơi ấm.

Sống chung với anh, nếu như vậy cũng có thể coi là sống chung, trước giờ anh luôn giữ thế chủ động. Có lúc cô cũng không hiểu chính mình, sao cô có thể chấp nhận chuyện đó, mà còn chấp nhận một cách tự nhiên như vậy. Bản thân cô cũng không còn là cô nữ sinh vừa rời ghế nhà trường, từng thấy, từng nghe không ít những cuộc tình vội vã. Trong xã hội hiện đại này, người ta dường như sống đơn giản, gấp gáp hơn, hợp thì đến, không hợp thì tan, không quá câu nệ. Cô vẫn nghĩ mình không có tư tưởng thời thượng như vậy, nhưng không ngờ chính mình cũng bị cuốn lên chuyến xe thời thượng đó.

Đương nhiên cô biết, Giang thiếu không chỉ có một người tình là cô, mấy lần, khi đang ở bên nhau, các giai nhân vẫn không ngừng gọi điện, cũng có vài lần, anh nghe xong là đi. Cô cũng tự biết mình không có bản lĩnh để Giang thiếu chỉ vì một mình cô mà từ bỏ cả một khu rừng xanh tốt như vậy.

Trong phim truyền hình hay tiểu thuyết, chuyện những chàng công tử hào hoa có thể vì thiếu nữ mình yêu mà chấm dứt cuộc sống phong lưu, chung thủy sống với cô ta suốt đời chỉ có thể lừa được các thiếu nữ tuổi teen. Tuy nhiên trên đời cũng không hẳn không có những mối tình như vậy, nhưng hiếm như sao buổi sớm, nếu thực sự có một người như thế, đúng là còn sung sướng hơn trúng số độc đắc, nhất định phải giết bò, mổ dê tế thần. Cho nên, cô và anh được đến đâu hay đến đó, cô không muốn nghĩ nhiều.

Giang thiếu chi tiêu rất hào phóng, nhưng hầu như cô không bao giờ để ý. Một hôm dọn dẹp nhà cửa mới phát hiện anh có mua cho mấy món quà, gồm đồ trang sức đắt tiền, váy áo, túi xách hàng hiệu... Khi mang đến anh cũng chẳng nói, vứt vào một góc nào đó, mấy ngày sau cô mới phát hiện. Có tiền kể cũng thật tốt, một bộ váy áo, một món đồ trang sức có thể bằng một tháng hoặc nửa tháng lương của cô, còn chiếc túi xách hàng hiệu kia, tuy không có tiền mua nhưng cô biết, đó là của một nhãn hiệu nổi tiếng, số lượng có hạn, không phải ai cũng mua được, huống hồ một nhân viên làm công ăn lương bình thường như cô. Tử Mặc dù thích tiền nhưng chắc chắn không tham. Những thứ đó, cô biết mình không mua nổi nên cũng không muốn đem khoe khoang để mọi người bàn tán, miệng lưỡi thiên hạ rốt cuộc vẫn rất đáng sợ, nếu đầu không to, tốt nhất không nên đội chiếc mũ lớn.



Chương 2: Chỉ muốn dựa vào em



Hoa nở hoa tàn, gió cuốn mây trôi, thì ra chỉ trong khoảnh khắc. Thì ra không thể cưỡng lại khoảnh khắc này.

Do cách thành phố quê nhà rất xa, một năm có khi cũng không về được hai lần, cho nên ngay từ thời đi học cô đã tự đặt cho mình một quy ước, thứ Bảy hằng tuần đều gọi điện cho mẹ, một là để mẹ con đỡ nhớ nhau, hai là tự giác cống hiến cho sự nghiệp bưu chính của nước nhà, có lẽ ở một mức độ nho nhỏ nào đó có thể thúc đẩy không phẩy không không không bao nhiêu phần trăm tăng trưởng kinh tế quốc dân...

Hôm nay nói chuyện điện thoại, mẹ cô lại càng thao thao bất tuyệt. Hôm nay thái độ của mẹ chỉ có thể diễn tả bằng cụm từ “chắc như đinh đóng cột”. Nói thẳng ra, chỉ là thông báo với cô có một người đồng hương tên gì đó, con nhà này nhà nọ cũng làm việc ở Bắc Kinh, mẹ đã cho người ta số điện thoại của cô, có cơ hội nên liên lạc tìm hiểu nhau, nếu không thì có việc gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Rõ ràng đây một hình thức xem mặt biến tướng.

Lâu nay Tử Mặc đau đầu nhất chính là chuyện này. Từ khi tốt nghiệp đại học, mẹ cô đã bóng gió nhắc nhở chuyện này, một năm nay càng ráo riết, lập trường rất kiên định, chưa đạt mục đích quyết không buông. Nhưng chuyện này đâu phải cứ muốn là được, nên theo duyên số thì hơn. Vì vậy, trước mọi hành động của mẹ, cô chỉ là đối phó cho xong. Vẫn đi gặp mặt theo ý mẹ, ăn với người ta một hai bữa cơm, sau đó tìm cớ thoái thác...

Không phải cô không hiểu lòng mẹ, chẳng qua duyên chưa đến, nôn nóng cũng chẳng ích gì. Đi gặp gỡ người ta, dù không muốn cũng phải chuyện trò xã giao, quả thật cô không muốn chịu trò tra tấn đó.

Nhân vật mà mẹ nói tên là Hình Lợi Phong, ngay hôm sau đã gọi điện hẹn cô đi ăn. Với phương châm làm việc phải có nguyên tắc, Tử Mặc nhận lời. Con người anh ta thực ra cũng rất được, gia cảnh bình thường nên học hành nghiêm túc, khi nói chuyện rất điềm tĩnh, tự tin, lại là người nhiệt tình, biết ăn nói, vừa gặp đã vào chuyện rất tự nhiên, có thể do hai người là đồng hương nên có chung nhiều chủ đề, chuyện trò khá thoải mái.

Điểm hẹn là nhà hàng Thượng Hải, trang trí cực kỳ tinh tế, sang trọng, nhưng cũng rất lãng mạn, xem ra đẳng cấp của anh ta không xoàng. Do cùng là người phương Nam nên khẩu vị cũng khá hợp nhau. Hôm nay cô ăn rất ngon miệng, nghe anh nói chuyện từ vấn đề chính trị đến lĩnh vực tài chính, rồi đến chuyện vui chơi, giải trí, trong lòng không khỏi khâm phục tầm hiểu biết và tài ăn nói của anh. Cho nên, ấn tượng của cô về Hình Lợi Phong thay đổi khá nhiều, thầm nghĩ, dù không trở thành người yêu, nhưng có một người bạn như thế cũng rất tốt.

Mới ăn được mấy miếng, Giang thiếu đã gọi điện: “Đang ở đâu?”

“Ăn cơm ở nhà hàng!”

Đầ
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 2961
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN