--> Người con gái anh không thể quên voz - game1s.com
XtGem Forum catalog

Người con gái anh không thể quên voz

i gần chỗ chúng đang đứng thì 1 tên trong đó đứng dậy tiến lại phía chúng tôi và có đưa ra những lời nói trêu gẹo N. Nhìn qua bà cô này thì đã sợ tái mét mặt, và ôm chặt lấy tay tôi. Tôi kéo N ra phía sau và đứng chắn trước mặt N nói:
– định làm gì?
– Gì mà chú mày căng thẳng vậy, bọn này chỉ muốn hỏi han chút thôi mà.
– Mấy người quen N sao?
– Không quen nhưng bây giờ bọn t muốn cho m ăn đòn.
|Bây giờ thì đã rõ, nhìn sơ qua lực lượng thì chúng có 5 mạng mà tôi chỉ có 1 mình. 3 đứa người sàn sàn như tôi còn 2 đứa còn lại to hơn hẳn. 5 đánh 1 không chột chăc cũng què, thật tình lúc này quá khó. Mặc dù tôi được học võ từ năm tôi 8 tuổi nhưng lúc này cũng không có đủ tự tin để 1 mình nghênh chiến với 5 người. Nhưng nghĩ tới bà cô đang đứng phía sau thì thấy mình càng phải có tránh nhiệm hơn. Quay lại và an ủi N:
– này làm gì mà N sợ vậy, có mình rồi nè!
– Huhu, mình sợ. – đã bắt đầu mít ướt rồi, thật là.
Bọn chúng nhìn 2 đứa chúng tôi rồi cười phá lên và tên lúc nãy đến trêu gẹo N đưa chân đạp vào bụng tôi 1 cái đau đớn. Vì quá bất ngờ nên tôi dính trọn cú đạp đó, vội đẩy lùi N ra phía sau rồi ra thế thủ đòn. Tên đó tiếp tục lao lên định đá tôi thì lúc này theo phản xạ, tôi đá vào chân trụ của nó khiến nó mất thăng bằng. Chớp ngay thời cơ tôi quay qua dứt điểm bằng 1 cú đá vòng vào ngực khiến hắn nằm tại chỗ. 4 tên kia thấy vậy bạn mình đã nằm sàn thì cùng 1 lúc lao lên. Không hiểu sao chúng nó kiếm được đâu mấy

cây gậy to đùng, chắc là có chuẩn bị sẵn. Bỗng nhiên lúc này tôi nghe có tiếng gọi quen quen, quay lại thì thấy thằng Ng và thằng T đang chạy tới. Ôi lậy trời lậy phật, sao 2 thằng bạn chí cốt của tôi hiển linh thiêng thế này. Cảm thấy tự tin hẳn lên, 4 đứa chúng nó nhìn thấy thằng Ng và thằng T thì có chút khựng lại. Nhưng điểm qua lực lượng thì chúng vẫn đông hơn chúng tôi, mà hơn nữa chúng lại có vũ khí. Tình cảnh vẫn đang rất căng, N thì vẫn đứng phía sau ôm chặt lấy tay tôi. Thằng N và thằng T chạy lại gần và thằng Ng đứng trước lên tiếng:
– chúng mày tính cậy đông bắt nạt bạn tao đúng không.
– Ừ đấy thì sao, giờ thì bọn tao sẽ đập 3 thằng mày ra bã.
Tranh thủ lúc đó tôi quay lại bảo N chạy ra chỗ đông người kiếm người vào can thiệp. Nghe vậy N định thần và chạy quay lại, vẫn không quên nhắc tôi cẩn thận và sẽ mau chóng quay lại. Xong vậy là đã yên tâm chinh chiến, quay qua nói với thằng Ng và thằng T:
– Ng! mày lo thằng thằng đen đen nhỏ nhỏ đứng bên ngoa

ngoài phía bên phải, còn T mày lo thằng cao cao phái bên trái ngoài cùng. 2 thằng ở giữa thể để tao.
– ok! Lo được 2 thằng không mày. – nhìn mặt 2 thằng đểu đểu và tất cả chúng tôi cười phá lên lấy khí thế.
Thấy chúng tôi cười thì chúng nó có vẻ dè chừng hơn và rồi chúng tôi lao lên tác 4 thằng chúng ra. Tôi lao vào 2 thằng ở giữa còn thằng Ng và T cũng lao vào 2 thằng 2 bên. Bọn chúng cũng không chần chừ gì mà cũng lao vào chúng tôi 1 cách hăng say. Như những con hổ lao vào mà giằng xé con mồi béo bở là chúng tôi. Và cuộc hỗn chiến bắt đầu. Tạm gọi 2 thằng mà tôi lao vào là thằng A và B nhé. Tôi lao vào giữa 2 thằng và tung 1 cú đạp thằng vào bụng thằng A, nhưng định mệnh nó né được và thằng B đã lao vào và giáng cho tôi phát. Không biết chỗ nào nhưng tôi cảm nhận gáy tôi mát mát, đột nhiên mắt tôi tối sầm và ngã xuống. Tai lúc này chỉ nghe thấy tiếng gọi: “ L ơi! Tỉnh dậy đi mày, L ơi”
Hình ảnh cuối cùng là tôi thấy thằng T chạy lại chỗ tôi và đen xì.Chap 11:
Trong cơn mê tôi nhìn thấy mình đang được thần chết dắt đi thì có 1 thiên thần có đôi cánh lông vũ màu trắng tiến đến kéo đôi tay tôi lại. Giật mình tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong 1 nơi toàn màu trắng, có 1 bàn tay của ai đó đang nắm chặt lấy tay tôi. Cảm giác vô cùng quen thuộc, cảm giác giống như bàn tay thiên thần kéo tôi lại với dương gian. Nhưng 1 điều kì lạ là tôi không thể nhớ ra người con gái đấy là ai? Người con gái này là ai? 1 câu hỏi lớn xuất hiện trong đầu tôi lúc này.
Tôi bị sao thế này, mất trí nhớ ư? – cũng không phải, mẹ và các bạn tôi vẫn nhớ rõ. Vậy mà tại sao không thể nhớ nổi người con gái có khuôn mặt thiên thần đang ngủ gục bên giường bệnh và cầm chặt tay tôi này là ai. Càng nghĩ càng đau đầu, thiếp đi lúc nào không biết. Chả nhớ nổi mình đã ngủ được bao lâu, chỉ có cảm giác đã khá dài rồi.
Mở mắt ra khi có những tia nắng chói lọi của buổi sáng sớm xuyên qua những ô cửa sổ tới mặt tôi. Cảm giác ê mỏi khắp người, nhìn qua thì thấy tay mình có chằng chịt dây dợ. Chợt cửa phòng khẽ mở, người con gái thiên thần đó bước vào. Nhìn thấy tôi đang ngồi, em vui mừng đến nỗi đánh rơi cả túi hoa quả đang cầm trên tay chạy lại phía tôi. Cầm lấy tay tôi và nói với giọng điệu run run như sắp khóc đến nơi vậy mà thật tình tôi vẫn không thể nhớ nổi em là ai:
– L tỉnh rồi hả..hức hức..làm mình lo qua..lỡ L có mệnh hệ gì mình sống sao nổi.. hức hức.. – em nói với giọng nấc lên.
– Ừm. Tỉnh rồi mà bạn.. là ai vậy? – tôi thành thật hỏi vì thật sự không thể nhớ nổi em là ai.
Thấy em chợt sững người trước câu hỏi của tôi, mắt dưng dưng như sắp khóc.
– Tớ N nè, cậu bị sao vậy.. hức hức
– Xin lỗi! Mình quen nhau sao?
Em chạy vụt ra ngoài, trở lại cùng với bác sĩ. Khám qua loa 1 chút xong cả 2 ra ngoài, haizz!. 1 lúc sau mẹ cùng với bố vào thăm tôi, mẹ thì lo lắng thấy rõ. Còn bố tôi thì luôn bình tĩnh trước mọi trường hợp và bây giờ cũng không phải ngoại lệ. Ông chỉ hỏi han 1 chút rồi tôi được biết là mình đã hôn mê 1 ngày 1 đêm rồi. Tiền viện phí thì do người nhà của 5 đứa kia trả hết, với lại bố mẹ tôi cũng không muốn làm ầm ĩ lên cả. Cũng chỉ là lũ trẻ dại dột chưa suy nghĩ thấu đáo sự đời thôi, như vậy cũng đã là quá đủ rồi. Sau đó tôi kể cho bố mẹ về giấc mơ và người con gái lúc nãy, mẹ tôi có vẻ khá bất ngờ trước câu hỏi của tôi còn bố tôi thì lặng lẽ bước ra ngoài. Mẹ có giải thích 1 hồi nhưng tuyệt nhiên tôi không thể nhớ nổi. Qua lời kể của mẹ, tôi chỉ biết được em tên N và học cùng lớp với tôi. Chỉ có như vậy!
1 lúc sau bố và N cùng trở lại phòng 1 lúc, cả 2 đều có vẻ khá lo lắng. Theo như lời bác sĩ nói thì đó là do bị chấn thương ở não bộ nên 1 phần kí ức sẽ bị mất đi. Muốn khôi phục lại thì chỉ có thể bằng cách là gợi lại những hình ảnh quen thuộc. Lúc này nhìn sang em, khuôn mặt xinh xắn hiện rõ những nét mệt mỏi. Đôi mắt to tròn thánh thiện giường như hiện tại đang có 1 nỗi buồn bao phủ. Haizz! Xin lỗi em vì tôi đã quên mất em. Giường như thấy được tâm trạng đó của N, mẹ tôi an ủi là tất cả sẽ ổn rồi khuyên em về nghỉ ngơi. Em đã chăm sóc tôi suốt cả ngày hôm qua không rời nửa bước, mẹ nói thế nào cũng không chịu về. Vậy mà tôi lại nỡ quên mất em. Haiz!! Lại thở dài.
Giường như em đã quá mệt mỏi, em xin phép bố mẹ tôi rồi lặng lẽ ra về không quên bỏ lại 1 ánh nhìn buồn đến nao núng lòng người. 1 lúc sau thì bạn bè tôi kéo đến, trò truyện rôm rả. Bố mẹ tôi biết ý nên ra về trước, và dặn lát mẹ mang cơm lên. Nghe ông mãnh Tuấn và Ng ba hoa chém gió về vụ đánh nhau ở Bích Động và vì tôi mà cả lớp phải về giữa chừng. Thật là có lỗi với chúng mày quá, nhưng có 1 điều lạ lùng là tôi nhớ tất cả các bạn trong lớp mà không quên 1 ai. Tôi cũng kể cho chúng nó về giấc mơ đêm qua và cả người con gái sáng nay nữa. Tất cả đều há mồm kinh ngạc, giường như tôi muốn tìm kiếm 1 chút kí ức qua lời kể của lũ bạn nhưng tất cả đều vô dụng. Cái ý nghĩ về em lúc này giường như là 1 khoảng không vô tận. Cảm giác bất lực khi nghĩ về em khiến đầu tôi lại đau, khẽ đuổi khéo chúng nó về vì trước giờ tôi không bao giờ muốn ai thấy tôi buồn hay đau đớn. Vì tự ti vào bản thân nên rất sợ cái cảm giác thương hại của người khác. Từ giã lũ bạn ồn ã, tôi quay trở về với con người lầm lỳ thích sự im lặng vốn có. Hướng ánh nhìn ra phía cửa sổ, suy nghĩ về mọi việc thì có tiếng gõ cửa. 1 giọng nói của 1 người con gái quen thuộc cùng với hình ảnh quen thuộc bước vào.
Chap 12:
Cánh cửa mở ra từ từ sau tiếng gõ cửa và 1 giọng nói quen thuộc, 1 cô gái xinh xắn bước vào. Vẫn khuôn mặt xinh đẹp đó, vẫn dáng hình mảnh khảnh dễ thương đó mà tại sao tôi lại thấy nó quen thuộc đến thế. Nay Y mặc 1 chiếc áo phông trắng cổ tròn cộng thêm 1 chiếc váy màu đen tuyền tới đầu gối. Người đã đẹp rồi mà còn ăn mặc dễ thương thế này thì sống sao được. Y bước vào trên tay xách 1 túi hoa quả to tướng, tôi định đứng dậy đỡ cho Y thì lại thấy tay chân dây dợ loằng ngoằng và bất chợt cảm giác đau nhói ở phần đầu. Thấy vậy Y chạy vội lại để túi quả trên bàn khẽ trách:
– Đang bệnh mà làm gì vậy? Năm im đi. Đau lắm không. – Vừa nói vừa xoa xoa cái chán, cúi xuống thổi phù phù vào chỗ đau của tôi.
Mà các thím tưởng tượng nhé, áo phông cổ tròn mà cúi xuống thì sẽ thấy cái gì ạ. Lúc này 2 con mắt của em đúng chỗ hiểm mới đau chứ. Em biết các thím voz là thánh tưởng về khoản này rồi nên em cũng không giải thích gì nhiều, kẻo lại bị nói lắm lời. Quá bất ngờ, chưa biết xử lý làm sao ( thật ra lúc đó cũng có chút tính xấu nổi lên hị hị). Tôi bất giác đưa tay lên đẩy Y ra khiến Y khá bất ngờ với hành động đó. Hình như là tôi hơi mạnh tay thì phải, khiến Y lùi lại mấy bước. Tự nhiên thấy Y đứng sững 1 chỗ, rồi bỏ ra ngoài. Nghĩ lại mình cũng quá đáng thật, người ta tới thăm mà hành động như vậy. Tự dưng thấy có lỗi quá, nhưng mà đấy là phản xạ chứ tôi có cố ý đâu. Chắc Y hiểu nhầm tôi rồi, thôi kệ đi đợi xuất viện rồi kiếm xin lỗi sau. Lại bỏ ánh nhìn qua cửa sổ, và hình ảnh của N người con gái thiên thần mà tôi lỡ quên. Rồi lại nghĩ tới giấc mơ đêm qua, rồi đến cảm giác khi cầm vào tay N. Trùng hợp hay là do gì đây, haiz! Cứ nghĩ tới N đầu tôi lại lên cơn đau. Nằm xuống và ngủ 1 giấc, ngủ suốt cả ngày hôm qua rồi mà nay vẫn ngủ nổi đúng là phục mình. Nhắm mắt lại và ngủ 1 giấc thật ngon lành.
Tôi thức dậy, thấy mẹ đang ngồi cạnh mình rồi. Trên bàn là 1 cặp lồng cơm, chắc mẹ nấu từ nhà lên. Nhìn mẹ tôi lại thấy có lỗi, vì 1 phút nông nổi mà giờ để mẹ phải lo lắng, phải vất vả. Tôi chỉ biết nói 1 câu:
– con xin lỗi mẹ!
Mẹ nghe thấy và mỉm cười nói lại:
– ừ! Biết vậy là tốt. Nhưng không sao là tốt rồi.
Sau đó mẹ lấy cơm ra và đưa cho tôi, có món thịt kho tàu mà tôi thích nhất nữa. Bữa cơm này ăn cảm giác ngon lắm, không chỉ ngon vì thức ăn mà còn ngon về tinh thần nữa. Cơm mẹ nấu mà, nghĩ tới cảnh sau này ra đi làm rồi không có cơm mẹ nấu chả dám nghĩ sẽ sống sao nữa. Thôi việc sau này thì cứ để sau này tính vậy, bây giờ thì cứ đánh chén ngon lành bữa cơm này đã. Ăn hết sạch cặp lồng luôn, no căn bụng. Mẹ nhìn tôi cười rồi dọn dẹp, mang khăn vào rửa mặt cho tôi. Tự dưng mẹ nói:
– con bé N là người tốt đó con. Qua nó chăm con cả ngày, mẹ bảo nó về để mẹ chăm mà nó có chịu đâu. Cứ khóc mãi, mẹ phải dỗ dữ lắm nó mới chịu thôi đấy. Cả ngày nó cứ loanh quanh bên con 1 bước cũng có rời đâu. Con bé đẹp người đẹp nết, mà lại sống cảnh 1 mình. Bố mẹ nó đi công tác xa cả.Khổ thân con bé! Hôm nào mời con bé về nhà mình ăn bữa cơm để cảm ơn con bé nha con. Giá như có người con dâu như vậy thì mẹ chết cũng yên tâm.
Tôi nghe xong mà cũng thấy cảm động, bạn cùng lớp thôi mà cũng đối xử tốt với mình vậy. Xuất viện cái là phải tìm để cảm ơn ngay mới được.
Tôi ở viện thêm 3 ngày nữa thì được cho về nhà. Tuyệt nhiên trong 3 ngày ngoại trừ lũ bạn cùng lớp đến, chứ không thấy N hay Y tới nữa. Thôi cũng kệ, được xuất viện là sướng rồi. Về đến nhà cảm giác thoải mái hẳn ra, người cũng đã khoẻ hẳng. Nhưng vẫn còn cái băng to tướng trên đầu. Muốn gội cái đầu mà cũng phải nhờ mẹ gội hộ nữa, cảm giác vô dụng kinh khủng. Thôi thì làm khổ mẹ nốt đợt này vậy, sau này con hứa sẽ báo hiếu mẹ. Ngay chiều tôi đã sang kiếm Y để nói lời xin lỗi và giải thích. Sang thì Y đi vắng rồi, còn mỗi ông bà Y ở nhà. Do hay chở Y đi học nên ông bà Y cũng quen mặt coi như con cháu của ông bà vậy. Cảm giác vui vui, ngồi nói chuyện với ông bà chút. Ông bà kể đến cái đoạn hôm Y nói đi thăm ốm tôi về thì thấy nó buồn lắm, ông bà hỏi thì nó không nói. Cảm giác lại thấy có lỗi, mà chả dám giải thích. Chả nhẽ lại nói tại cháu nhìn thấy chỗ bậy nên cháu phản xạ đẩu Y ra, xong Y bỏ về à. Ngu gì để mất hình tượng, đứng dậy lễ phép xin ông bà về và được biết tối Y sẽ đi học về. Thôi về tối vác ass sang xin lỗi sau vậy. Về đến nhà ngao ngán vì chả được cái việc gì, chán như con gián. Giúp mẹ dọn dẹp với xem lại bài vở mấy hôm nghỉ. Mà chả hiểu ai chép hộ bà cho mình nữa mà đủ kinh. Chữ đẹp này chắc là chữ con gái rồi, thôi thì để đến lớp hỏi xong cảm ơn luôn vậy. Dở vở toán ra coi 1 chút rồi, tự nhiên mặt trong cái bìa có 3 chữ “ đồ đáng ghét”. Thằng điên nào viết vào đây, đúng là dở người. Thôi kẹ mẹ mày, tao ôn bài tiếp. Trưa nay lại phải ở nhà 1 mình, chả biết ăn cái gì. Mà cũng muộn rồi, chạy xuống bếp thì thấy mẹ nấu sẵn 1 nồi cháo kèm tờ giấy “ cháo mẹ chưa bỏ mắm muối, ăn thì bỏ vào. Ăn xong nhớ uống thuốc, thuốc mẹ để trên tủ”. Haiz! Vừa đón tôi từ viện về là mẹ vội đi làm luôn rồi, mà còn nấu sẵn cháo cho tôi nữa chứ. Đúng là làm khổ mẹ quá rồi!. Lấy hộp muối để bên cạnh, đổ đổ thì tự nhiên hắt xì cái làm muối ngập tràn bát luôn. Giật mình lấy cái muôi gạt bớt ra trước khi nó ngấm. Mà cũng chả dám đổ, công mẹ nấu mà đổ thì có tội chết. Mà chắc chắn bát này mặn kinh khủng rồi. Thôi cứ cố mà ăn không lại phụ công mẹ nấu. Bưng bát cháo còn nóng nguyên lên nhà trên, và nếm thìa cháo đầu tiên, Tự dưng trong đầu lúc này hình ảnh 1 người con gái và 1 người con trai lại xuất hiện trong đầu. Người con gái thì chăm chú ngắm chàng trai ăn còn chàng trai thì khổ sở nuốt cháo. Và đầu tôi lại đau lên từng cơn, năm vật ra ghế và thiếp đi. Chả biết ngủ bao lâu nữa, tỉnh dậy vì trong cảm giác đói. Thấy tô cháo trên bàn ăn vội vàng mà cũng chả kịp nghĩ nhiều. Chạy ra làm chút việc nhà, nấu cơm đợi mẹ về. Chả mấy chốc mà trời đã tối. Ăn xong xin phép mẹ qua nhà Y, mẹ chỉ dặn đi cẩn thận. Xách con xe thần thánh ra và lên đường đi xin lỗi người đẹp. Đường tối nay thật mát…
Chap 13:
Đường hôm nay mát thật, cái không khí mét nhẹ của tiết trời chuyển thu. Tôi đi trên đường, chậm chậm đạp xe ngang qua từng đoạn đường quen thuộc. Tiếng ếch, tiếp gió xào xạc trên những ngọn cỏ, tiếng cười nói vui vẻ của mấy ông bà cụ đi bộ thể dục. Tất cả chúng dường như góp phần tạo nên một bản nhạc, chính là bản nhạc của quê hương. Lòng vui khấp khởi, tôi vừa đi vừa mỉm cười ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Không hiểu tại sao từ khi ra viện, tôi có cảm giác rất thân thuộc với Y. Chắc có thể là do chúng tôi đã gắn bó với nhau mỗi sáng đi học, rồi lại về cùng nhau. Thoáng chốc đã tới nhà Y, cánh cổng sắt màu đen quen thuộc hiện ra. Dựng xe trước cổng tôi gọi ý ới, tự dưng có một cảm giác hồi hộp. Như kiểu là đi gặp người yêu ý, cứ run run. Khoảng 2 phút sau, có tiếng dép xẹt xẹt từ trong nhà đi ra mà chắc đó là Y rồi chứ còn ai nữa. Nghe tiếng bước có vẻ hớn hở mà sao mặt lạnh như băng nghìn năm thế kia. Và giọng nói cũng lạnh nữa chứ:
– đến làm gì?
– Thì .. thì.. à mà.. – chả hiểu sao lúc này cứ ấp a ấp úng mà chả nói được gì cả.
Thấy bộ dạng vozer ngây thơ của tôi khiến cô nàng phì cười, mặt lại tươi rói như ngày thường.
– tui có làm gì L đâu mà cứ ấp a ấp úng thế?
– Thì tại L .. à mà thật ra.. mà là.. – lại ấp úng, nói mãi đéo ra 1 câu cho nó hoàn chỉnh. Cảm thấy vô dụng.
– Thôi Y đùa đấy, khỏi ốm rồi hả.. mà lại vác xác sang đây. Thôi mình ra bờ sông ngồi cho mát.
Nói rồi Y quay lại xin phép ông bà rồi chạy ra đi với tôi. Tôi và Y đèo nhau trên chiếc xe đạp thần thánh, vừa đi vừa hóng gió. Dựng xe xuống 2 đứa chọn 1 chỗ để ngồi, thật tình ngồi vậy chứ cũng chả biết nói gì. Tim cứ đập thình thịch vậy, và rồi Y cũng phá vỡ cái không khí im lặng đó.
– Sang tìm Y có chuyện gì không?
– Đâu có đâu.. à mà có.. thật ra là..- chả hiểu sao cứ cạnh gái xinh lại ấp úng thế này, cư như này chả biết khi nào mới có người yêu nữa.
Ánh mắt nhìn tôi có vẻ chăm chú nghe tôi nói lắm, hít 1 hơi thật sâu. Tôi lấy hết can đảm nói 1 mạch giải thích các kiểu. Tất nhiên là trừ cái việc nhìn trộm đen tối của tôi nhé. Chứ nói ra cái việc đó chắc hàm tiền đạo này không còn được ở lại để làm công việc của nó nữa rồi. Nghe xong Y chỉ cười khúc khích rồi nói tôi ngốc. Mà cũng chả hiểu mình ngốc cái gì nữa. Chợt N cầm lấy tay tôi, mặt hơi đỏ thì phải. Tôi lúc này cũng run vãi ra ấy chứ, lần đầu tiên trong 16 năm được gái chủ động cầm tay. Người tôi dường như bất động, tim đập thình thịnh. Chả hiểu sao mình lại không phản kháng nữa. Cứ ngồi như tượng vậy, cũng chả nói gì mà lúc này chỉ có Y là người nói.
– L biết Y lo cho L thế nào khi biết L bị vào viện không. L không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ cho gia đình và cả cho..Y nữa chứ. – nói tới tự dưng cô nàng mặt đỏ như trái gấc. Mà nói thật tôi cũng chả nhớ là tại sao mình lại nhập viện, chỉ là nghe qua lời kể của 2 thằng Ng và T thôi.
Đang mải suy nghĩ, tự nhiên thấy vai nặng nặng. Nhìn sang thì thấy Y ngả vào vai tôi từ lúc nào, cũng chả xin phép gì. Cơ mà cũng phê dữ dội lắm, cứ lặng yên ngồi cảm nhận vậy. Bên bờ sông có 2 đứa nhóc ngồi tựa đầu vào nhau hưởng cái không khí mát mẻ của tiết trời chuyển thu. Đứa con trai thì ngồi ngu như milu còn đứa con gái có vẻ hạnh phúc lắm. Thật tình cũng chưa hiểu xác nhận được tình cảm của mình dành cho Y là thế nào. Chỉ là 1 cảm giác thân thuộc, 1 cảm giác thoải mái khi bên cạnh. Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy. Cứ ngồi im cho Y dựa, mà lạ lùng thật cảnh vật xung quanh lúc này cũng thật yên lặng. Như là thiên nhiên sao trời cũng đang ấm áp như trong lòng 2 đứa nhóc vậy. Và rồi chúng tôi cứ ngồi như vậy, tay vẫn nắm chặt. Mắt tôi thì vẫn hướng về phía xa xăm, không hiểu tình cảm của mình là như thế nào. Thôi thì cứ đến đâu hay đến đó, giờ thì cứ mở lòng với Y đã. Đột nhiên thấy sức nặng ở vai không còn, quay sang thấy Y đang nhìn tôi. Đôi mắt long lanh như những vì sao trên trời, 2 con người nhìn nhau. Khoảng cánh được rút ngắn hơn bao giờ hết, mắt Y đã nhắm. Dù ngu ngơ thế nào thì trong trường hợp này tôi cũng biết mình phải làm gì. Từ từ tiến sát khuôn mặt, và rồi môi chạm môi. Cảm xúc như vỡ oà, nụ hôn đầu đời của tôi. Nó thật ngọt ngào, thật ấm áp và cũng thật lãng mạng. Trước mặt tôi bây giờ là 1 cô gái xinh xắn, dễ thương. Tuy chưa xác định rõ tình cảm của mình, nhưng với tư cách 1 thằng con trai tôi sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em. Tự hứa với lòng và giờ phút này đây, nó làm thay đổi cuộc đời của 1 thằng nhóc 16 tuổi. Giờ nó không chỉ có mình nó mà giờ đây có cả em nữa. Người phụ nữ quan trọng nhất với nó sau mẹ và em gái. Trên đường về tuy 2 đứa không nói với nhau 1 lời nào, nhưng mà trong lòng thì hạnh phúc ngập tràn. Ừ thì từ nay tôi đã có người yêu, và 1 cuộc tình đầy nước mắt bắt đầu.
Đang viết…

Thông Tin
Lượt Xem : 1626
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN