--> Những vết xước màu rêu - game1s.com
Snack's 1967

Những vết xước màu rêu

TẢI TRUYỆN VỀ ĐIỆN THOẠI
Mặc kệ nắng, mặc kệ mưa, mặc kệ Hà Nội mơ màng hay sóng biển trào ngân, em vẫn yêu em như lời bài hát ấy:

“I’m in love.
No matter what they say, I don't care...”

Em là nắng chói chang và rực rỡ, dạt dào như sóng cũng kiêu hãnh như đại dương, nhưng trước anh, trước nỗi đau mất anh… em còn lại gì em biết không… là những vết xước… qua thời gian vẫn không chịu lành, cứ mưng mủ, đông đặc trong một niềm ám ảnh đầy nghiệt ngã… Em chênh vênh trong nắng chiều, lang thang giữa bãi cát dài và bơ vơ giữa cuộc đời, để rồi tìm thấy anh, tìm thấy ánh mắt, nét mặt và tấm lưng, tìm thấy những điều thân thuộc ấy… trong một người con trai khác… vết xước cứ trỗi dậy, nhức buốt, xót lạnh đến tê tái…

Anh không phải chàng trai hát bài hát ấy, bài hát status của cuộc đời em, không dịu dàng, nhẹ nhàng như sớm mai Hà Nội. Trái tim anh nham nhở bao vết xước chưa kịp lành. Nỗi đau đủ lớn để anh quay lưng với đời, để bất cần thứ mà ba anh gọi là tình yêu đích thực, thứ đã giết chết mẹ anh trong nghẹn ngào tức tưởi… Anh mỏi mòn giữa bao con đường đầy nắng và bắt gặp em: nụ cười mơ màng, ánh mắt ướt và giọng nói trong veo… Từ giây phút ấy anh thấy tim mình rất đỗi bình yên, ngọt và lành như chính tâm hồn em… Nhưng Linh à, hãy hiểu cho anh, cuộc sống này không có chỗ cho tình yêu chúng mình, xin lỗi em, Biển của anh.

Và Hoàng Anh, Nguyệt, những tình yêu không cần hồi đáp, cứ nhẹ nhàng lặng lẽ như dòng nước mát quấn quanh chân, không ồn ào nhưng không thôi dạt dào… Những bí mật quá khứ, những câu chuyện hiện tại, càng đào sâu, càng tìm tòi, càng xót xa, buốt lạnh; nỗi đau và những vết xước… Cuộc đời thử thách và tình yêu có đủ xoa dịu đi tất cả?

Hãy cùng tác giả đi tìm niềm tin cho tình yêu của mình!

[Tải ảnh'>


Chương 1 - Gặp gỡ: Phải chăng là định mệnh?


Cô vừa thở dài vừa dận chân thật mạnh. Những bậc cầu thang khu trọ cũ đầy những vết loang lổ, những vết xước và đôi chỗ đã mòn lẵn thản nhiên đón nhận sự bực tức vô cớ của cô... Mặc kệ cái nắng như thiêu như đốt giữa trưa tháng 7, Linh dằn những bước chân xuống nền bê tông sực hơi nóng... bước nhanh... Nắng táp vào mặt, rát rát và ửng lên cả một vùng má... Lại bước nhanh hơn.

Có tiếng ai đó gọi cô. Linh bước đi chưa vội trả lời.

- Không nghe anh gọi à?

Cô đưa mắt nhìn Hoàng Anh trong phút chốc vẫn chưa vội trả lời.

- Ôi trời, em không thấy nắng à, con gái con đứa thế đấy. Nhà E hả? Sao giờ bọn em ại học nhà E nhỉ. Anh tưởng chất lượng cao học nhà A hết?

- Vâng!

Linh nói nhỏ, đẩy câu chuyện vào ngõ cụt.

- Năm nay, em tốt nghiệp đã định làm ở đâu chưa? Có dự định gì không? Hay đi học thêm bằng gì gì đó?

Linh ghét những câu hỏi dồn dập của Hoàng Anh, cô không muốn nói chuyện với ai cả, chỉ muốn một mình và đừng ai làm phiền mình cả. Cô lại cố bước nhanh hơn. Và thở dài thật khẽ. Cô thích im lặng và thở dài bất kể ngày kể đêm, bất kể nắng kể mưa, bất kể người đối diện là ai đi nữa, miễn không phải anh.

*

Tôi lặng lẽ nhìn dáng em đi. Em vẫn hờ hững như cái hôm tôi hào hứng kể cho em nghe về việc tôi sẽ học tại chức ở trường em. Cô gái ấy mạnh mẽ hơn tôi tưởng nhưng trong ánh mắt ấy tôi hiểu nụ cười với em sẽ mãi là một điều xa xỉ.

*

Trước mặt Linh là nhà E, khu nhà khiêm tốn ẩn mình trong một góc nhỏ của khuôn viên trường rộng lớn. Đây là lần đầu tiên Linh học ở đây, dù cô đã là sinh viên năm cuối. Cũ kĩ. Không ai kịp để ý. Nhưng có cảm giác thật thân thuộc. Nó giống Linh. Cần tân trang quá nhiều!

Chân Linh khẽ bước trên những bậc cầu thang loang lổ vết rêu xanh. Tay Linh lướt qua những khoảng tường vôi trắng, những mảng vữa bám lại nơi đầu ngón tay. Đầu óc cô quay cuồng. Căn phòng. Cánh cửa, ngăn bàn và bục giảng. Linh thở dốc... Những luồng kí ức như lốc xoáy ùa về trong chốc lát. Đây là nơi cô chập chững với bài thi đại học ba năm trước và ngày ấy cô còn có anh.

*

Mùa hè, 2009.

- Nhanh lên Dương, biển của em kìa!

Nắng như tan ra trong tiếng cười trong veo của cô gái nhỏ. Biển sau bão bình yên đến lạ. Nước biển xanh và trời như cao hơn. Tiếng gọi của cô hòa vào tiếng sóng nghe xa xăm như lời gọi từ biển khơi. Chàng trai của cô cũng mỉm cười vì một niềm vui lây lan rất đỗi trẻ con.

- Em làm như cả năm mới về quê một lần ấy, nhìn kìa như trẻ con ấy. Hi hi.

Linh khẽ ngoắt mắt nhìn Dương giả vờ giận dữ rồi phị mặt nũng nịu rồi cười tít cả mắt.

- Tại hôm nay có biển của em có cả anh nữa. - Linh thỏ thẻ đùa mà mặt đỏ bừng lên. Một cơn gió khẽ đi qua như hân hoan cùng niềm vui hai con người đang yêu... Tình yêu đó làm biển xao lòng ghen tị.

- Chiều nay anh sẽ đi biển với bố nhé. Hồi hộp quá. Rồi anh sẽ mang cá về cho em xem. - Dương khẽ véo má Linh, mắt nhìn về phía chân trời ẩn hiện trên làn mây xa tít tắp.

Linh sung sướng vì anh hòa nhập nhanh với nơi này. Nước biển quê cô mặn và chát, đôi lúc cũng không thật hiếu khách. Nắng miền Trung làm nước da cô ngăm đen như bao người dân ở đây. Còn Dương đã có lúc cô nghĩ anh thuộc về thế giới khác mình. Thành phố của Dương Linh khó thích ứng thì biển của Linh hẳn cũng làm Dương khó chịu. Nhưng không, Dương cho Linh thấy sự thích thú và hào hứng thấy rõ. Anh yêu biển như yêu chính người con gái của biển. Chiều nay Dương sẽ cùng bố đi khơi, biển xa xăm sẽ đón anh vào lòng để anh sống trọn vẹn với biển của cô.

Biển buổi chiều vắng vẻ, chỉ vài ba chiếc thuyền động mình chuẩn bị ra khơi. Số còn lại nằm im lìm trên bãi cát dài miên man. Gió khẽ mơn man da thịt Linh. Cô hơi rùng mình. Linh thấy lây niềm vui của những người vợ tiễn chồng đi biển. Cô nhìn Dương trong bộ quần áo cũ mèm của bố. Anh cao hẳn lên giữa đám người đi biển. Bộ quần áo nhàu nát không làm mất đi vẻ khôi ngô, làn da trắng và nụ cười rạng rỡ trên môi anh. Linh sung sướng mỗi khi ai đó khen anh, hãnh diện trước ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái cùng thôn rồi lại rất nhanh tự cười cái sự trẻ con của mình.

- Anh đi đây. Đợi anh về nhé.

- Anh đi cẩn thận, mang nhiều cá về nhé. - Linh cười.

Dương cúi xuống hôn vào má Linh. Họ hệt như một đôi vợ chồng trẻ...

Nhìn con tàu lênh đênh trên bãi biển Linh đột nhiên thấy lạnh ngắt sống lưng. Một sự bất an xâm chiếm mọi giác quan trong cô...

... Linh tỉnh dậy không biết mình đang ở đâu nữa. Căn phòng trắng tinh và mẹ gục bên cạnh. Mắt mẹ mọng nước và Linh biết mắt mình cũng không khóc được nữa. Cái giây phút nhìn thi thể hai người đàn ông cô yêu quý nhất cùng ra đi ấy ám ảnh cô đến tận sau này. Trên khuôn mặt tím tái của Dương như vẫn phảng phất nụ cười nhẹ nhàng trìu mến dành cho cô. Linh ngồi dậy nhìn ra cửa sổ rồi đột nhiên ôm đầu gào thét. Cô không biết trách ai, không biết than vãn gì, dường như sắp phát điên. Trong tiếng hét của cô nghe mặn chát một nỗi đau khôn tả xiết: Ba, Dương và Biển, tất cả tình yêu của cô giờ âm ỉ dưới lòng đại dương kia. Biển thân thương mà cô tha thiết yêu đã giằng khỏi tay cô, cướp đi của cô những điều đẹp nhất. Đó chính là điều Linh không bao giờ chấp nhận nổi. Nước mắt điên dại rơi, như nỗi đau chắt đọng lại thành hình thành khối đè lên trái tim bé bỏng kia... Mẹ ôm chầm lấy cô với lòng kiên nhẫn vô cùng. Linh vẫn không thôi gào thét. Ánh mắt điên dại của cô dừng lại nơi khuôn mặt mẹ, mắt mẹ như quánh lại một nỗi đau không nói ra nổi, âm ỉ nơi đáy mắt. “Con à!”, mẹ thì thầm không biết nói gì hơn. Lời của mẹ khản đục càng làm nỗi đau cào lên trong cô. Linh lại ngất đi.

*

Tôi đau đớn nhìn cô gái bé nhỏ của tôi điên cuồng trong nỗi đau tưởng chừng không đứng lên được. Em quằn quại. Em gào thét. Một mình trong nỗi đau đủ sức quật ngã em. Liệu đến bao giờ nỗi bất hạnh kia mới bớt hành hạ em và đến bao giờ những vết thương mới trở thành những vết xước chai lì ẩn sâu trong tim em.

*

Họ gặp nhau giữa một chiều mưa xuân Hà Nội, năm đầu tiên cô xa quê học tiếp cấp ba chuyên ở đây. Mưa giăng khắp những con đường, lối nhỏ cô đi qua, mưa làm ướt mái tóc Linh vừa với tay buông xõa. Tháng 3 ẩm ướt và theo Linh có cả một chút “yếu đuối” mà cô chẳng thích chút nào. Cô nhớ quê, nhớ biển, biển mạnh mẽ và hết mình cho mỗi đợt sóng ngân. Yêu tha thiết vị mặn mòi của gió, cái rân ran của cát. Phải chăng Hà Nội nhẹ nhàng với những cơn mưa rất mỏng, những cơn gió rất khẽ này không dành cho cô... Cho đến khi cô gặp anh, Dương của cô, người con trai có nụ cười nhẹ nhàng, có đôi mắt tươi vui và một tình yêu Hà Nội nồng nàn... Họ yêu nhau không kể ngày kể tháng, không kể nắng kể mưa, không kể sóng biển ngân hay những cơn gió nhẹ mơ màng. Họ sinh ra để dành cho nhau...

Tôi từng nghe về câu chuyện tình yêu rất đẹp của em. Cá nhân tôi phải công nhận rằng họ rất đẹp đôi. Ngày ấy, tôi thỉnh thoảng đến thăm em, lặng ngắm em từ căn phòng trọ của thằng bạn ở đối diện phòng em. Đôi khi em làm việc nhà, đôi khi em học bài và đôi khi em lười biếng ngồi ngẩn ngơ, nói chuyện bâng quơ với chú mèo nhà cô chủ... Cũng đôi khi em cười chào tôi, hỏi thăm đồng hương lâu đã về quê chưa... Chỉ đôi khi thôi, còn hát thì luôn chỉ ngân nga một giai điệu duy nhất:
“I'm in love

No matter what they say, I don't care”...

*
Khu nhà này là nơi hai năm trước cô dự thi đại học, lúc này đây trong cô lại trỗi dậy vẹn nguyên những thước phim chậm chạp khi ấy. Linh im lặng tìm góc cửa cậu ấy từng đứng, lặng lẽ nép vào chỗ của mình một năm trước nhỏ bé trước chàng trai cao lớn của cô, nhắm mắt lại để quay về cái cảm giác khi xưa. Hoảng hốt, sợ sệt và đầy âu lo. Cái cảm giác được siết chặt bởi bàn tay ai đó. Để bỗng thấy bình yên và được che chở. Dương không hẳn là người đa cảm nhưng cậu ấy đủ thông minh để đến bên lúc cô cần, để nuôi cho cô ước mơ cùng cậu ấy bước vào ngôi trường danh tiếng này. Tình yêu của Dương dành cho cô có lẽ cũng chỉ nhẹ nhàng, mơ màng thế. Vậy mà chỉ sau khoảnh khắc ấy một tháng cuộc sống khắc nghiệt đã cướp đi chàng trai của cô. Hàng mi khép kín không ngăn nổi nước mắt trào ra, từng giọt, từng giọt lặng lẽ rơi rồi như tràn ra đầm đìa cả hai má, cằm và đôi vai gầy rung lên theo tiếng nấc. Linh khóc cho lần đầu tiên những vết xước chai lì biết động cựa. Nước mắt như vết thương vốn ủ máu, vón cục, đông lạnh dang dở chợt bị nứt ra, ào ạt chảy không gì ngăn lại nổi.

Linh lao ra đường, phóng xe giữa con phố ồn ào. Cô khóc, nước mắt vẫn cứ chảy như một sự bất lực. Bụi bặm. Nắng. Và ồn ào. Cô thích thế. Mỗi lần không kìm nén được hay bực tức điều gì nó lại phóng xe giữa dòng người không quen biết. Cô căm thù việc phải gặp một ai đó dẫu chỉ quen sơ sơ vào những lúc này. Một lần nữa trái tim lại phản bội Linh khi đưa cô trở lại con đường Nguyễn Du thênh thang nắng và vàng ươm những kỉ niệm của hai đứa mấy ngày đầu ra Hà Nội. Dương còn nói với cô rằng: “Sau này mình sẽ mua nhà ở đây Linh nhé!”. Cảm giác hạnh phúc khi ấy sống dậy trong cô như mới chỉ hôm qua, hôm kia thôi. Cô nhắm mắt để những kỉ niệm có thể trôi đi. Điện thoại rung lên. Anh ở đó.

*

Anh vẫn ở đây. Sẵn sàng cùng em đi qua bất kể ngày, bất kể tháng, bất kể nắng kể mưa, bất kể xa xôi hay gần gũi, khi em khóc hay em cười, ... và bất kể em có yêu anh không.

*

“I’m in love.
No matter what they say, I don't care”...

Linh không còn nghe được âm thanh những ca từ thân thương trong bài nhạc ấy nữa, cũng không cảm nhận được điện thoại mình đang rung; đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng nhưng nước mắt vẫn thi nhau rơi, không kiểm soát. Linh chỉ còn biết bước và bước nhanh hơn. Tà váy trắng xoắn xuýt nơi những bước chân vội vã, những bước chân chập chờn hi vọng. Anh vẫn ở ngay phía trước, rất gần, rất gần thôi. Vẫn dáng người cao cao ấy, vẫn tấm lưng mênh mông ấy, vẫn từng đường nét, từng góc cạnh của anh. Dương! Linh khựng lại, cách anh chỉ vài bước chân! Cô cứ đứng thế, 1 giây, 2 giây rồi 1 phút, bất kể nắng, bất kể gió, bất kể xe lướt qua, người ngược lại, bất kể giây phút sau sẽ thế nào. Chàng trai của cô lặng lẽ bên cây hoa sữa, chụp một cái gì đó nơi lớp vỏ già nua và chầm chậm bước tiếp. Linh ngắm anh trong vô thức, thấy tim mình nhói lên từng cơn trong khoảnh khắc định mệnh ấy.

Chàng trai quay lại, từ từ hạ chiếc máy ảnh đang che gần hết khuôn mặt điển trai, khá quyến rũ đang nhìn cô gái trước mặt mình. Một chút bất ngờ, một chút thích thú và cả một chút ấn tượng. Rất nhanh, anh cười, nụ cười không rõ ẩn ý. Xã giao? Trêu đùa? Hay thương hại? Chỉ biết nó nhạt, rất nhạt và nhẹ. Rồi tan đi cũng rất nhanh trong mênh mang nắng chiều ửng đỏ như một vệt mây cuối trời chẳng ai kịp để ý...

Nhưng, với Linh lại khác. Khoảnh khắc ấy, trong cô thật đặc biệt! Nó định mệnh như ban nãy khi cô vừa mở mắt vì tiếng rung của điện thoại, để rồi thấy dáng anh lướt qua. Thân thương đến lạ! Lúc này đây, vọng về vẹn nguyên trong cô là những ám ảnh da diết thưở nào: Biển xanh dạt dào với bãi cát miên man xa tắp, lời hát yêu thương thân thuộc của cô, tiếng cười anh trong veo như những sáng mai Hà Nội tinh khôi, cả những bức tường loang lổ, đầy vết xước nơi dãy nhà E và trái tim người con gái trong cô cũ kĩ, tàn tạ, héo hon theo tháng năm...

- Anh...!

Âm thanh ngỡ đâu nghẹn lại trong cổ họng khản ứ những kỉ niệm của cô, bỗng trào ra. Yêu thương, có. Ấm áp, có. Nhưng có lẽ đau đớn, tức tưởi, nghẹn ngào và xót xa nhiều hơn hết!

- Em gọi anh à? - Câu hỏi lần này không bất ngờ cũng không ấn tượng nhưng hình như vẫn còn một chút thích thú.
Linh không phản ứng lại. Cô vẫn đứng nguyên ở chỗ của 15 phút trước, không xê dịch, không nhúc nhích, dòng kí ức đưa cô về ngày ấy vẫn giữ chân cô trên chuyến tàu trở về.

- Café nhé, cô bé! - Hai phút sau, chàng trai cười nói, nụ cười đã mất hẳn sự thích thú và còn lại chỉ hình như là sự tự mãn. Anh nghĩ nhạt thếch: “Thêm một cô gái biết “xúc động” trước vẻ ngoài của mình.”

Anh bước rồi, Linh vẫn đứng đấy thêm một lúc, váy trắng lặng lẽ vờn quanh đôi chân xinh, ngẩn ngơ đùa nghịch cùng với gió... Rồi, cô cũng bước theo, bước nhanh, và bước kịp. Họ sánh đôi bên nhau, nói rất ít, cười cũng rất ít, mỗi người nghĩ về một dòng kí ức riêng đầy những vết xước. Gió vẫn mơn man, vấn vương bên mái tóc buông xõa và tà váy trắng mỏng manh...

Hoàng Anh tiến lại gần hơn nơi ban nãy hai con người ấy gặp gỡ, dưới gốc cây sữa già và vùng lá rụng vẫn còn dấu chân cô bé của anh. Anh lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại báo gọi không thành công đến tận 13 cuộc rồi lặng nhìn hai người đang đi về cuối con đường xa xăm. Ở đó có người con gái mà anh yêu, yêu tha thiết và sâu sắc...

Dáng cô gái đã khuất sau hàng cây dài đến miên man, và anh biết cô sẽ chẳng một lần nhìn lại phía sau, không một lần nào... Hoàng Anh ngồi bệt xuống gốc cây ban nãy, tay anh chạm vào những vết xước thô ráp nơi vỏ cây xù xì, những vết xước theo thời gian phủ một màu xanh rêu lạ lẫm, vẫn chẳng thể mềm mại hơn...

*

Linh à, đấy không phải chàng trai của em, càng không phải Dương của em. Tôi chỉ muốn chạy lại thật nhanh để nói với Linh của tôi như thế, để kéo tay em đi khỏi anh chàng kia hoặc cùng em chạy trốn thật xa nơi này. Vậy mà tôi đâu có cơ hội làm điều đó cho em và cả cho tôi.

*

Chàng trai dừng lại bên chiếc Audi đỏ, khu gửi xe trông có vẻ hơi cũ kĩ bên cạnh màu đỏ rực rỡ, sang trọng của chiếc xe đời mới. Anh ngước lên tìm sự thay đổi trên khuôn mặt cô gái bên cạnh như bao nhiêu lần trước. Vô ích... có vẻ không vừa ý rồi tự nhiên nhếch mép cười, vẫn rất nhạt...

Linh im lặng bước lên xe anh, đột nhiên cô thấy ngột ngạt! Họ biết nói chuyện gì đây, anh không quen cô, cô cũng chẳng quen anh, không biết tên và chưa hề biết tuổi, họ chỉ vừa gặp nhau chưa đầy 30 phút trước... Nhưng có một thứ ở anh mà Linh không thể vờ như không quen biết, chính lại là khuôn mặt. Sự giống nhau làm Linh có cảm giác nghẹt thở khi ngồi sát bên anh! Ánh mắt Linh nhìn những rặng cây lướt qua rất nhanh bên đường, bất giác nghĩ đến những đợt sóng bão nơi biển quê... nhắm mắt... rung mình.

Anh không thích những cô gái tạo cho mình cảm giác nặng nề thế này. Anh tìm đến họ để vui vẻ, thư giãn và giải tỏa, hoàn toàn không để “hành xác”. Con bé ấy từ nãy tới giờ vẫn chưa nói câu nào, nhìn cái mặt nó cũng không nên hỏi thì hơn. Anh tự hỏi mình có điên không khi rủ nó đi uống café trong một buổi chiều đẹp như hôm nay... Thật không trọn vẹn!

- Alô!

- Okie, chỗ cũ, 5 phút.

Vũ đột ngột quay đầu xe, nhanh và gọn, khiến Linh giật mình, thoát khỏi dòng kí ức miên man... im lặng... vẫn im lặng.

Quán café rộng và hoành tráng hơn Linh nghĩ. Nó nằm bành trướng trên cả hai mặt phố, bề ngoài trông có vẻ sành điệu và khá “dân chơi”. Vừa đẩy cánh cửa bước vào, cô hiểu ngay rằng nơi đây thực sự không dành cho mình, Ánh đèn xanh đỏ chập chờn, tiếng những bản rock được mở hết volume làm Linh thấy buồn nôn.

- Cô có thể đi ra nếu muốn, thưa quý cô!

Chàng trai có vẻ mất kiên nhẫn trước vẻ mặt khó chịu của con bé không biết điều. Anh nói và chân vẫn lạnh lùng bước. Linh lặng lẽ nhìn theo tấm lưng thân thương: “Không, nơi nào có anh, có những thứ thuộc về anh, chính là nơi bình yên nhất đối với em”. Cô nghe văng vẳng trong đầu lời phủ định.

- Em không nói là mình không đi mà!

Cô bước nhanh hơn.

- Tốt, tôi không ưa loại con gái suốt ngày tỏ ra yếu đuối đâu, cô gái ạ, cư xử cho biết điều chút, Hoàng Vũ không phải một thằng lịch sự thưa cô! - Vâng, anh tên là Hoàng Vũ, Hoàng Lê Vũ.

Vũ kéo Linh lại một góc bàn, nơi đám bạn của anh đã đợi sẵn. Anh nằm dài xuống ghế, đối diện cô gái có đôi mắt rất thu hút, đang phì phèo hút thuốc, và thích thú với làn khói bay ra từ khuôn miệng xinh xắn. Linh định bước lại bên Vũ một chút, thì một trong những tên con trai trong hội đứng lên:

- Xem nào, hàng mới hả? Chẹp, ngon đấy!

Cả bọn cười to, Vũ cũng cười, nhìn cô, lại truy tìm một chút cầu cứu... Lần thứ hai trong một buổi chiều, Vũ thất bại.

- Gái quê, chắc hàng chuẩn.... cẩn thận không fake, chú em ah! Lũ trẻ ranh giờ giả nai kinh lắm.

Linh cảm nhận được bàn tay mình đang nắm chạy lại, máu đang nóng dần lên. Hai năm nay, cô đã học được cách im lặng, im lặng đến nhạt nhẽo.

- Khen thừa! Hàng của anh Vũ cô nào chả ngon!

Nói xong anh hất hàm về phía một cô gái trẻ đang đi tới với khuôn mặt không mấy thiện chí. Cô đi giày cao gót da báo, mặc một chiếc váy bằng vải bóng, bó sát lấy thân hình hoàn hảo. Một cô gái đáng để chiêm ngưỡng! Linh vẫn đang ngẩn ngơ nghĩ...

- Bốp, bốp....

Hai tiếng bốp liên tiếp làm Linh choáng váng đến suýt ngã, mọi thứ quay cuồng, đảo lộn, may thay anh bạn ban nãy đã kịp đỡ vai Linh.

Linh chậm chạp ngước lên nhìn hung thủ, Vũ đang nắm chặt bàn tay cô gái, khuôn mặt anh đỏ bừng giận dữ, cảm giác anh muốn nghiền nát cô gái thấp hơn anh cả một cái đầu. Bốn mắt nhìn nhau đầy hằn học, không hề chớp. Mọi sự tức giận như dồn lên đôi mắt đang trợn lên của anh. 1 phút, 2 phút. Một đôi mắt cụp xuống, ươn ướt. Một giọt nước mắt rơi xuống khoảng sàn trống giữa họ, rồi nhiều hơn, rồi lã chã, đua nhau rơi. Chính là cô gái ấy. Cô ta khóc... Trong tiếng khóc ấy có những lời thổn thức:

- Anh à, cho em biết lý do đi, chỉ mới hai tuần mà, mình đã yêu nhau mà, cho em biết lí do đi anh?

Linh nhìn đôi mắt Vũ, quầng lửa ban nãy không còn nữa, thay vào đó là thái độ hoàn toàn thờ ơ, lãnh đạm, bất giác Linh đồng cảm với cô gái vừa tặng cô hai cái bạt tai. Cô ấy nhỏ bé và yếu đuối trước đôi mắt người mình yêu, như cái cảm giác cần chở che mỗi khi Linh nhìn vào mắt Dương ngày nào.

- Vũ, đừng đối xử với em như thế được không? Em xin anh đấy, là em sai, em không tốt, em sẽ thay đổi mà anh. - Cô gái vẫn tiếp tục đầy thảm thiết, mọi người xung quanh tạo thành vòng tròn khổng lồ bên ngoài bàn của họ. Nhưng không ai nói một lời nào, Linh tin họ muốn chàng trai kia nghe thật rõ và hiểu cho lời khẩn cầu của cô gái tội nghiệp.

- Đúng rồi, em sẽ thay đổi, em hứa, Vũ...

- Cô đừng ở đó và lải nhải tên tôi nữa... Xéo về với ông bà già bụng mỡ của cô đi. Biến khỏi mắt tôi!

Có những tiếng yeah yeah, way way của đám thanh niên xung quanh. Vậy là cuối cùng người cần nói cũng lên tiếng, dứt khoát và vô tình, cô gái ngước lên nhìn đôi mắt lạnh lùng của người cô yêu,... im lặng, sự im lặng nghẹn ngào...
...và quay lưng, bước đi chênh vênh như sắp ngã, nhọc nhằn bước về phía cửa. Rồi:

- Anh nợ cô ấy hai cái tát ban nãy đấy!

Cô cười, đau đớn, mỉa mai và bước ra đường. Sau tấm kính của, Linh còn kịp nhìn thấy dáng cô xiêu vẹo trong nắng chiều hắt nhẹ.

- Cô không biết tránh ra à? Thích đứng đấy ăn đòn à? Hay muốn tôi đem cô về chăm sóc vì bị bồ cũ của tôi bạt tai!
Vũ lại lớn tiếng, mặt đỏ bừng bừng, chứng tỏ cơn giận trong anh chưa hề nguôi ngoai. Mặt Linh cũng đỏ bừng, phần vì cái tát, phần vì cô sắp phát điên lên với cái anh chàng xấu tính này. Họ nhìn nhau, lần đầu tiên nhìn trực tiếp vào mắt nhau, nhưng đó là cái nhìn hằn học đầy thách thức.

- Được rồi. Mệt đầu với hai người quá. - Cô gái có đôi mắt đẹp vừa bỏ một chân xuống khỏi chiếc sofa vừa nói lớn - Cho tôi tí bình yên đi. Lấy túi đá ra đây, Ngọc!

Cô nhân viên lúi húi mang ra liền hai túi đá đã bào nhỏ.

- Để lên má đi và bỏ cái bộ mặt nhăn nhó của cô đi!

Linh nhanh tay đón túi đá cô ta ném cho, lí nhí cảm ơn, nhưng chắc chẳng ai kịp nghe. Ánh mắt Linh bắt gặp ánh nhìn sắc lạnh.

- Thằng nào chở con bé về đi. Cho nó với anh Vũ của các chú về cùng, không chết vì tai nạn cũng chết vì đánh nhau.
Linh đứng lên ngay, không hiểu sao cô có cảm giác tin tưởng người con gái trước mặt cô đến vậy.

- Đứng im đấy! Tôi đưa cô về. Tôi không phải loại “mang con bỏ chợ”.

Linh khẽ cười trong bụng: “Không mang con bỏ chợ nhưng mang con gái người ta ra đùa chán rồi bỏ”.

Vũ bảo Linh đưa chìa khóa xe máy và địa chỉ nhà cho anh bạn được cử Linh về ban nãy. Rồi kéo cô xềnh xệch ra xe, mở cửa và dúi cô vào ghế trước. Cảnh tượng cứ y như chồng bắt gặp vợ ngoại tình trong khách sạn sang trọng... Anh nhìn bên má đỏ ửng vẫn chườm đá nãy giờ của Linh rồi quay lại lái xe. Không nhìn những dãy nhà bên đường nữa, xiên xẹo thế nào cô lại bắt gặp khuôn mặt đăm chiêu của Vũ. Khi anh lái xe, có nét gì đó cương nghị và sâu sắc hơn rất nhiều sự lạnh lùng đến vô tình ban nãy.

Cũng có thể đó chỉ là cảm nhận của cá nhân Linh, chỉ cảm nhận thôi. Đến lúc này, họ vẫn chưa thật sự nói chuyện với nhau một chút nào... Vũ mở cửa xe từ bao giờ, gió lùa vào làm Linh cảm thấy bớt ngột ngạt. Gió vờn nhẹ vào tóc Linh bay bay, cô khẽ mỉm cười, tay vẫn không quên áp túi đá bào lên má.

- Anh nợ tôi hai cái tát đấy, và tôi cần biết anh là ai để còn có lúc cần đòi nợ.

Linh nói như lấy hết can đảm, cô thừa biết cái mặt cô lúc đó thảm hại thế nào. Nhưng đôi khi cô sẽ nhớ... khuôn mặt đó và cô cần có một địa chỉ cho những phút nhớ quá mãnh liệt, quá cồn cào, cho những vết xước cũng được xoa dịu.
Vũ bật cười, nụ cười đầu tiên không hề nhạt trong buổi chiều hôm nay. Anh cười đẹp và ấm áp quá! Nụ cười còn có cái gì trẻ con thật khó nói, nhưng nó cho người đối diện cảm giác gần gũi và hân hoan. Linh đứng lặng, hoàn toàn bị mê hoặc bởi nụ cười ấy: Làm sao người ta có thể giống nhau đến cả những nếp hằn khi cười?



Chương 2 - Hay thật ra lại là nỗi đau?


- Hoàng Anh à, anh gọi em có việc gì đấy? Khi chiều em bận chút!

Giọng của Linh khiến Hoàng Anh bất giác giật mình, giật mình như cái phút lần đầu gặp em ngày ấy. Anh đưa tay vặn chìa khóa, chiếc xe đột ngột tắt máy.

- À không, anh định rủ em đi ăn kem. Lâu rồi mình mới gặp nhau, anh nghĩ em vẫn ở trường.

- Em bùng học luôn lúc gặp anh mà, hôm nay là một ngày rất thú vị với em.

Niềm hạnh phúc phơi phới trong giọng nói của Linh, nó khiến cô mở lòng với anh, lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm qua. Cô nói, trả lời và đáp lại những câu đùa của anh, rất lâu rồi họ mới nói chuyện lâu như thế, đúng ra là rất lâu rồi Hoàng Anh mới được nghe giọng cô nhiều như vậy. Có một chút trong thâm tâm anh thầm cảm ơn người con trai kia, nhưng rất nhanh lại thấy thương hại chính mình. Cho đến tận khi Linh tắt máy rồi anh vẫn đứng lặng thinh dưới gốc cây đầu ngõ, mải miết nhìn ngôi nhà nhỏ ẩn mình trong ngõ, như lạc lõng giữa phố phường tấp nập. Nhà của chàng trai hai năm trước. Một ngôi nhà cũ kĩ, một người đàn bà mù với niềm tin không có thật và một cô gái nhỏ ngụp lặn trong ám ảnh của quá khứ. Ngôi nhà cũ quá rồi.

Mỗi lần về ngôi nhà này không hiểu sao Linh ngủ rất nhanh, cô ngủ ngon và sâu khác hẳn những đêm dài đầy nuớc mắt ở kí túc. Nhưng hôm nay Linh không buồn ngủ, có một cảm giác rất lạ len vào gió phảng phất quanh cô, mùi hoàng lan nhẹ nhẹ bên hiên nhà khiến Linh thích thú. Có tiếng chân rất khẽ... Một người đàn bà xuất hiện nơi cửa phòng Linh:

- Con ăn gì chưa? Sao hôm nay về muộn vậy? Dương có viết thư về không?

Giọng bà ấm, có cái thâm trầm của người từng đi qua những nỗi đau quá sức chịu đựng.

Lòng Linh bình yên đến lạ, cô có cảm giác như anh đang sống dậy trong người mẹ tội nghiệp ấy. Cũng giọng nói rất “Hà Nội”, cũng sự quan tâm và yêu thương cô hết lòng.

- Con ăn rồi ạ? Bọn con vẫn hay trao đổi với nhau suốt, mẹ đừng lo, anh ấy khỏe lắm.

Nước mắt ngân ngấn nơi khóe mắt, những vết xước trong tim Linh khẽ động cựa, rất khẽ thôi.

- Dạo này con bận quá, không sang thường xuyên được, mẹ buồn không?

- Ngày nào hai đứa cũng thi nhau gọi điện, tôi muốn cũng không buồn được ấy chứ.

Bà nói hơi to một chút, nụ cười ấm áp thoảng qua trên khuôn mặt.

Linh vòng tay ôm bà, cô cảm nhận được anh đang ở ngay cạnh mình, cùng vòng tay ôm hai người phụ nữ của anh vào lòng. Ấm áp và thương yêu. Họ giống như một gia đình thật sự và cô sẽ chăm sóc mẹ anh như chính mẹ mình... Linh oà khóc, khóc như một đứa trẻ bị gia đình bỏ rơi, người thân ruồng bỏ, tủi thân và ấm ức. Người mẹ đưa bàn tay vẫn còn rất thon thả, mò lần sờ trên khuôn mặt thanh tú của cô, khẽ lau những giọt nước mắt nóng hổi đang thi nhau rớt xuống vai áo bà.

- Thằng Dương tệ thật, dám bỏ con một mình đi lâu như vậy. Không sao, không sao, nín đi, có mẹ nó không dám bắt nạt con đâu.

Linh nấc chậm và dừng hẳn, cô không cho phép nước mắt mình rơi nữa, đôi vai bà đã kiệt quệ vì nỗi đau, đôi mắt bà đã bỏng rát bởi những tổn thương, cô không có quyền đòi hỏi sự động viên ở bà nữa.

Nợ. Cô nợ người phụ nữ trước mặt cô cả một ân tình lớn.

Đêm đã khuya, ngôi nhà của mẹ con Dương đã chìm trong bóng tối hắt hiu, con ngõ nhỏ khiến khu nhà yên tĩnh hơn giữa lòng Hà Nội. Linh nghe rất rõ tiếng lá xào xạc dưới chân mình. Cô nhớ lại ngày đầu tiên Dương dẫn cô đến đây mấy năm trước, người mẹ mù lòa đã nắm tay cô nhờ chăm sóc con trai bà. Cô cũng nhớ như in cái ngày hôm ấy, mưa rất to và gió rất lớn, cô từ quê trở lại ngôi nhà này... Một mình... không có anh, con trai duy nhất của bà. Mẹ như linh cảm được điều chẳng lành, từ khi nghe điện thoại Linh sẽ ra, dù trời mưa rất to, bà vẫn ra đầu ngõ đứng đợi. Linh hoàn toàn gục ngã trước khuôn mặt trước ánh mắt cầu khẩn và sự trông mong của bà, cô nói trong nước mắt:

- Con mất anh ấy rồi mẹ ạ, chúng ta mất anh ấy rồi.

Những lời kể lể của Linh không còn giá trị nữa. Bà gào lên trong tiếng mưa và khuỵu xuống... Bác sĩ kết luận mẹ Dương bị mất trí tạm thời và tin rằng con trai bà đang đi học ở Anh, đó là mơ ước cũng là mục tiêu của anh. Người mẹ khốn khổ đã sống bằng niềm tin mãnh liệt ấy suốt bao nhiêu năm qua. Em trai Linh thường xuyên giả giọng Dương gọi điện an ủi, nói chuyện với bà. Linh hùa vào những lời nói dối đó khi không còn cách nào khác. Có lẽ mọi chuyện đã không đi xa thế này nếu em trai cô không có cái biệt tài giả giọng bất kì ai dù mới chỉ nghe một lần.

Kí ức ùa về, những biến cố, những khốc liệt của cuộc đời làm Linh không còn vui vẻ như ban nãy... Bất giác cô sờ tay lên má mình, sực nhớ đến Vũ, chàng trai có khuôn mặt, nụ cười và tấm lưng của anh... Thấy nhẹ nhõm hơn một chút... Linh vào nhà, ngày mai cô phải đi phỏng vấn cho một công việc mới, công việc part-time cũ không còn phù hợp với một sinh viên sắp ra trường như cô.

Linh dậy sớm hơn một chút, loay hoay chọn cho mình một bộ quần áo phù hợp. Cô thử bộ công sở mới mua, áo trắng và chân váy đen nhã nhặn. Đôi chân dài và chiếc áo mỏng.

“Mình giống một cô thư kí thích mồi chài sếp quá!” Linh tự cười mình... Tay cô chạm vào chiếc chân váy hoa nhí màu xanh nước biển trong tủ, tự nhiên thấy thích nó. Áo phông, váy hoa và một chút nước hoa xịn ai đó tặng trong dịp sinh nhật năm ngoái. À, phải rồi, anh Hoàng Anh. Linh thấy mình nhẹ nhàng thanh thoát hơn nhiều. Cô vơ vội cái bánh bao mẹ Dương làm trên bàn vừa ăn vừa ùa đi.

- Nhớ trưa về ăn cơm nhé, hôm nay mẹ nấu nhiều món ngon lắm đấy.

- Mẹ yên tâm, con biết hôm nay là ngày gì mà.

Linh ngoảnh mặt lại cười rất tươi, cô tin mẹ cảm nhận được nụ cười ấy. Ra đến cửa, cô gọi ngay cho cậu em:

- Cún ơi, hôm nay nhớ gọi điện nhé!

- Mẹ vừa nhắc rồi còn gì, hôm nào mẹ cũng nhắc mà.

- Nhưng hôm nay là sinh nhật bác đấy, em nhớ chúc mừng nhé.

- Thế à, em biết rồi, không lo đâu, em làm ngon lành luôn.

Vừa tắt máy, Linh phóng vù ra cửa hàng hoa, đặt mang tới nhà một bó lan tím thật lớn cùng lời nhắn:

“ Mẹ à, sinh nhật vui vẻ, con yêu mẹ rất nhiều... Đợi con về mẹ nhé!

Con trai của mẹ: Hoàng Anh Dương”

Năm nào cũng như thế và Linh vẫn cố gắng viết thật ít, thật ngắn. Như đó là cách để cô tự cảm thấy mình không lừa dối bà quá nhiều.

Còn 15 phút để cô kịp đến nơi hẹn phỏng vấn, Tổng công ty Hoàng Gia... Tắc đường... Cô không muốn đến muộn trong một ngày như hôm nay.

- Cho cháu vào đi ạ! Bác ơi!

- Cô không mang giấy hẹn thì về lấy đi!

- Nhưng cháu muộn mất, bác làm ơn đi mà. Cháu đến giờ phỏng vấn rồi mà.

- Tôi bị đuổi việc thì ai chịu trách nhiệm?

- Được rồi, cho cô ấy vào, tôi chịu trách nhiệm... - Một giọng nói rất quen từ phía sau lưng Linh, là cô gái ở quán café hôm nọ. Sao cô ấy lại ở đây nhỉ?

- Cô Nguyệt... tôi biết rồi.

Bác bảo vệ luống cuống mở cửa cho Linh, cô gái đi thẳng, không ngoảnh đầu lại nhìn hay nhận lời cảm ơn của người vừa được mình giúp đỡ.

- Cô ấy là ai vậy bác? - Linh vẫn cố gặng hỏi.

- Con dâu bà chủ tịch ! Mà cô có vào không đấy?

Linh chạy theo lối hành lang lớn, vào nhà khách, đã một lần đến đây nộp hồ sơ nên Linh đi thẳng vào phòng đợi. Có vài ba người đang lặng lẽ ngồi đợi một góc, họ ăn mặc quy chuẩn và trang điểm đậm. Cô gái trẻ hơn nói tên cô đã được gọi một vài phút trước. Linh bước lại căn phòng lớn mà cô gái chỉ, dừng lại lấy hơi rồi mở cửa:

- Xin lỗi tôi đến muộn!

Cả bốn người ngồi phía trên quay lại nhìn cô, cùng chau mày. Vì bộ quần áo hay việc cô đến muộn? Một cô gái nháy cô ngồi xuống chiếc ghế màu đỏ khá xinh xắn. Bốn con người trước mắt cô, hai người già, hai người trẻ, hai Tây, hai ta. Một cô gái trẻ trung, nước da trắng và đôi mắt có vẻ thân thiện. Một ông người nước ngoài trông cũng khá dễ gần. Một ông đứng tuổi nhưng trông phong độ và lịch lãm trong bộ comple hợp màu da. Và... cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ngay nơi ánh nhìn của chàng trai... Cô giật mình, sửng sốt... Là anh. Hoàng Lê Vũ.

- Cô đến muộn và cô cần thể hiện nhiều hơn để được ở lại cùng chúng tôi. Vì đây là một điểm trừ quá lớn cho thái độ. - Cô gái xinh đẹp ngả lưng ra ghế, xoay xoay bút, từ tốn nói.

- Vâng, đó là lỗi của tôi, xin lỗi ban tuyển dụng, tôi sẽ cố gắng để luôn đúng giờ.

- Không phải cố gắng mà nhất định phải thế, Hoàng Gia là một tập đoàn lớn và cá nhân tôi cực ghét những người không đúng giờ.

Linh bắt đầu thấy không khí nóng lên, cô hơi khó chịu khi cô gái xoáy sâu vào những khuyết điểm của cô. Ông Tây tên là John, phỏng vấn cô bằng đôi ba câu tiếng Anh nhạt nhẽo. Những câu hỏi về chuyên môn lại là một lợi thế cho Linh.
- Chúng ta sẽ phải biểu quyết để xem có giữ cô gái kiêu ngạo này lại không... - Hoàng Vũ lên tiếng.

- Tôi không kiêu ngạo và nếu bị khép tội đó cũng cần có lí do thưa anh?

- Cô đến muộn như vậy là không tôn trọng chúng tôi cũng như công việc này. Cô có thể có bằng cấp và ngoại ngữ rất ổn nhưng ở đây không ai kém cô những cái đó đâu. Cô ăn mặc như để đi dạo biển, tôi chưa thấy ai đi phỏng vấn như cô, cô định lả lướt với ai ở đây? Tôi chăng?

Vũ cười lớn, cả phòng im lặng, có lẽ hơi không đồng ý với cách nói chuyện của Vũ.

- Tôi đến đây để phỏng vấn chứ không phải để xin ai cái gì cả, nên đề nghị anh tôn trọng tôi. Tôi đi muộn đã xin lỗi và không có ý định đổ lỗi cho bất cứ cái gì cả. Tôi ăn mặc như con người tôi vẫn mặc, vị trí tôi ứng tuyển cũng không yêu cầu về trang phục quá nhiều và công ty anh cũng không yêu cầu mặc đồng phục đi phỏng vấn...

Linh nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng thái độ gay gắt. Cô nhìn thẳng vào mắt Vũ khiêu khích, chỉ thấy nụ cười rất nhạt đến phát ghét từ anh. Ván cờ này anh chắc thắng, cô trưởng phòng chắc chắn đứng về phía anh, John dù muốn cũng không thay đổi được thế cờ vì ba anh không tham gia vào việc xét tuyển.

Vũ nói lớn:

- Tôi phản đối.

Linh nghiêm mặt nhìn Vũ, cô hiểu hi vọng của cô đã mất đi một nửa. Hơn lúc nào hết cô muốn ở lại Hoàng Gia, không hiểu vì lí do gì. Đột nhiên cô nhận thấy khóe môi mình nhếch lên.

Cô gái cũng lên tiếng:

- Xin lỗi,có lẽ cô chưa phù hợp với vị trí này.

John nhún vai, nhìn cô vẻ bất lực trong tiếc nuối, cô nhìn anh mỉm cười thật tươi.

- Vâng tôi hiểu. - Cô chào mọi người và bước ra cửa, ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt người nãy giờ vẫn im lặng, Chủ tịch Hội đồng quản trị: Hoàng Năm, ba của Vũ. Bất ngờ ông gọi:

- Khoan đã! Cô chưa đi được, cô có muốn một vị trí khác không?... Trợ lý của tôi! - Ông cười nhìn cô, nụ cười khiến Linh giật mình, mơ hồ cô liên tưởng đến một ai đó cô tạm thời chưa nhớ ra. Cả căn phòng như đông lạnh, tình huống bất ngờ không ai lường trước. Vũ rùng mình: 30 năm nay, ba anh chưa để ai ngồi vào vị trí của người đàn bà ấy.

- Im lặng vậy là đồng ý nhé, vị trí mới của cô cần để ý trang phục đấy, nhưng cô cứ thế này đi, cũng cần một chút tươi trẻ cho cái công ty này rồi.

Ông đứng lên, vỗ nhẹ vai Linh, bước ra cửa. Ông giống Vũ và có lẽ cả Dương... ở một tấm lưng mênh mông và chắc chắn. Linh quay nhìn Vũ, cười mỉm, có một chút kiêu ngạo và thách thức.

*

Dương vẫn luôn bảo với mọi người, Linh là con bé không dễ bảo, những khi ấy, Linh chỉ cười bẽn lẽn, kiểu cười đủ để kêu “oan”. Nhưng kể từ ngày anh ra đi, để lại cô trơ trọi giữa nước mắt, giữa những nỗi đau và vết thương cào xé. Từ ngày ấy, Linh của anh đã trở thành cô gái bé nhỏ, khép mình lại trong vỏ ốc tí hon. Không quá nhiều cảm xúc, không quá nhiều đam mê cũng như ít đi những hoài bão. Con người hiếu thắng và đầy kiêu hãnh trong cô tự tìm cho mình một góc khuất để né đi mọi xô bồ, mọi bon chen của cuộc đời... Cuộc sống của cô hai năm qua cứ lặng lẽ trôi bên hai người mẹ, cậu em trai và những nỗi ám ảnh chẳng thể gọi tên.

Còn lúc này, Linh mỉm cười. Cô cảm nhận được một chút gì đấy bên trong cô, thuộc về cô đang trỗi dậy. Biết đấu tranh và biết đi đến cùng để bảo vệ mình. Không lầm lũi trước sự công kích của người khác nữa. Bất giác, Linh nghĩ về Vũ. Hình như chỉ từ khi anh đến mọi thứ mới trở lại, để chính cô cũng thấy lạ lẫm với bản thân. Bởi một khuôn mặt, một tấm lưng hay một cái gì khác ở anh mà cô chưa kịp khám phá.

- Này!

Linh mơ màng nghe tiếng gọi, quay lại theo phản xạ. Và thấy tay mình trong tay anh, nắm chặt. Hai ánh mắt chạm nhau ở một điểm mơ màng mông lung, như là sương, như là nắng, như là phút mặt trời chạm xuống chân mây... nhẹ nhàng... vấn vương... đầy lưu luyến... Linh nhận ra trong đôi mắt ấy những xao động rất khẽ, nhưng liệu cô có nhận ra trái tim anh đang loạn nhịp?

- Cô không nghe tôi gọi hả? Đừng nhìn tôi chằm chằm kiểu đó, mắt cô không đẹp như cô nghĩ đâu. - Nhưng ánh mắt anh đã phản bội hoàn toàn những lời anh đang nói... Nó vẫn không thể rời đôi mắt cô, vừa dịu dàng, trong sáng, vừa bừng lên như những đợt sóng trào dâng rồi giận dỗi tan ra.

Linh thản nhiên nhìn về phía cuối hành lang, nơi cô trưởng phòng đang thập thò nhìn về phía họ. Cô cười, lạnh lùng một cách khó chịu:

- Bỏ tay tôi ra và nói điều anh cần nói, please!

Vũ trút một hơi thở dài để bắt đầu:

- Tôi muốn cô từ chức! Cái vị trí trợ lý dở hơi mà ba tôi vừa đề bạt cô.

- Anh điên à, buông tay tôi ra! - Linh dần mất kiên nhẫn.

- Quay lại và nói với ba tôi về quyết định của mình đi. - Ánh mắt anh vừa như ra lệnh vừa như năn nỉ. Chính Vũ cũng không hiểu trong khoảnh khắc này anh đang nghĩ gì.

- Không, anh là ai mà có quyền bảo tôi phải làm gì? Xin lỗi, tôi không phải những cô bồ ngoan ngoãn của anh. - Ánh mắt Linh lại tìm về góc cuối hành lang, nơi cô trưởng phòng trẻ đẹp đang dõi theo từng biến chuyển trên khuôn mặt họ.
- Tóm lại cô nhất định không làm đúng không?

Linh không trả lời, cô còn đang mải nghĩ về cô trưởng phòng, về cô gái ở quán café và thầm hỏi, anh ta đã làm tổn thương biết bao người con gái? Hoàn toàn không để ý những gì Vũ đang nói, Linh thấy nó không phải việc của mình.

- Tự cô muốn thế nhé, đừng trách tôi vô tình. Chào cô!

Trong ánh mắt Vũ lúc này nảy lên những tia giận dữ Linh đã từng nhìn thấy ở quán café hôm nọ.

Anh quay lại phía hành lang, và quát:

- Ra đi và vào phòng làm việc, bỏ cái thói rình mò người khác của cô đi!

Cô trưởng phòng chỉ hơn Linh vài ba tuổi lầm lũi bước theo anh, đôi khi bước nhẹ, đôi khi như chạy theo anh, nhỏ bé, như chú cún con lon ton chạy theo cậu chủ đang giận dữ. Cô lướt qua, đưa đôi mắt tò mò nhìn Linh, khác hẳn ánh nhìn và thái độ tự tin, kẻ cả lúc phỏng vấn. Linh chợt nghĩ: “Bất kể cô gái ấy có là ai, có thế nào thì trước anh ta cũng trở nên nhỏ bé và ngoan ngoãn đến lạ lùng”. Quá nhiều thứ ở con người này cần cô khám phá.

*

Sau 2 tiếng vật lộn với đống kế hoạch, những bản hợp đồng và cả tỉ deadline, căng mắt với cái máy tính đầy số liệu, Vũ mệt nhoài, ngả lưng ra chiếc ghế bành, lim dim. Bất giác anh nghe tiếng chuông gió khẽ ngân bên khung cửa sổ, trong veo như ánh mắt cô gái tên Linh mà anh bất chợt gặp trên con đường Nguyễn Du đầy nắng ngày hôm ấy. Anh lặng lẽ nghĩ về Linh, về những cảm xúc rất lạ và rất riêng. Bất giác anh như cảm nhận được trong ngân vang của tiếng leng keng kia là một màu xanh rất hiền rất mát... Màu xanh của trời của chuông hay của những cơn gió mỏng manh. Căn phòng của Vũ không có quá nhiều vật dụng, một cái bàn làm việc và bộ ghế sofa, chỉ đặc biệt ở bức tranh lớn vẽ con thuyền lênh đênh trên sóng nước, đang vươn mình về phía mặt trời ửng đỏ phía chân mây. Vũ đứng dậy, lặng ngắm bức tranh chẳng rõ đã treo ở đây tự bao. Chắc lại là bàn tay của Nguyệt. Vũ đưa tay chạm vào những nét vẽ, trên lớp tranh không lồng kính, những vệt màu khi nổi khi chìm khiến anh khẽ rùng mình... Lại những vết xước... Ngày đó, gia đình anh, ba, mẹ và người phụ nữ ấy. Anh nhắm mắt để những cảm xúc nhất thời trỗi dậy ấy trôi đi thật nhanh nhưng ai đó đã nói với anh rằng, vết xước có chỗ đầy chỗ vơi, chỗ lồi chỗ lõm chính để giữ lại hết những nước mắt, khổ đau của con người.
Vũ như sống lại từng khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc anh tỉnh dậy trong đêm bởi cú điện thoại bất ngờ từ cách xa anh cả nửa vòng trái đất, với trọn vẹn một sự bất an xâm chiếm. Là mẹ... Tiếng quá khứ vọng về nghiệt ngã và ngang trái, Vũ không còn nghe tiếng chuông ngân trong trẻo ban nãy nữa. Mẹ anh kêu khóc trong điện thoại với tâm trạng gần như tuyệt vọng:

- Mẹ có lỗi với con, mẹ cũng có lỗi với ba con. Vũ ơi, mẹ xin lỗi, tha lỗi cho mẹ. Mẹ yêu con, yêu hơn mạng sống của mình.

- Mẹ, có chuyện gì, mẹ bình tĩnh nào, mẹ, còn Hoàng Vũ của mẹ mà, mẹ!

- Mẹ đã độc chiếm ba con, bất công với ông ấy, không cho ông ấy được sống đúng nghĩa. Ba con nói đúng, mẹ không xứng đáng làm mẹ của con.

- Mẹ, mẹ ơi, bình tĩnh lại, mẹ ơi!

Tiếng gọi của Vũ lạc đi trong tiếng ô tô phanh kít và tiếng va chạm kinh hoàng, và tiếng người anh yêu nhất trên đời hét lên trong điện thoại.

Có tiếng người hô cấp cứu, có tiếng xe cưu thương, không ai nghe thấy tiếng “Mẹ ơi” hoang mang đến tuyệt vọng của anh nữa. Vũ buông điện thoại từ bao giờ, anh không nghĩ được gì nữa, không dám động đậy nữa, anh tự lảm nhảm với mình: “Ba mẹ mới về nước được một tháng, không có chuyện gì được cả? Mày đang mơ, đang mơ”.

Rồi anh tự đấm ngực, bứt tóc, dùng tay cấu vào mặt mình. Ngay lúc đó, Vũ hoàn toàn không hề thấy đau, nỗi đau tinh thần đã át đi thương tích thể xác. Chỉ khi thấy máu rỉ ra từ bờ má, từ cánh tay nơi anh cấu vào, Vũ mới lặng đi rồi anh òa khóc. Tiếng khóc xé đi màn đêm tĩnh lặng, anh khóc như đứa bé lạc mất mẹ giữa một đêm đông gió bão, bơ vơ, trơ trọi một mình. Cũng như con thuyền lênh đênh không điểm tựa kia...

Nhưng có lẽ còn kinh khủng hơn khi nhận ra sự ra đi của một người thân yêu lại bắt nguồn từ chính lỗi lầm của một người thân yêu khác, nghĩa là cùng lúc bạn mất đi hai người vô cùng quan trọng. Khi gọi điện cho Vũ và khi chiếc xe tải vụt đến cướp đi mạng sống của mẹ, trong lòng bàn tay bà vẫn giữ khư khư tấm ảnh của người phụ nữ ấy cùng cậu con trai chỉ kém Vũ một, hai tuổi... Khi nhận lại tấm ảnh ấy từ bệnh viện cũng tư trang của mẹ, Vũ đã khuỵu xuống ngay trước cửa phòng trả đồ, anh không thể tin người ba mà anh hết lòng tin yêu lại tiếp tục phản bội mẹ anh một lần nữa. Anh ôm lấy chân ba:

- Ba, ba nói không phải đi, không phải cô ta đi, không phải phải không ba? - Anh ngước lên nhìn ông, không, ông không nhìn anh, mắt ông nhìn xa lắm, vô hồn và mất phương hướng.

- Nói với con đi ba, nó không phải con ba, mẹ không chết vì thế, nói với con đi.

Ba anh cúi xuống thật gần, đưa tay đỡ anh:

- Vũ à, ba xin lỗi, ba xin lỗi!

Một giọt nước mắt nóng hổi khẽ rơi xuống trán anh. Vũ nhìn sâu vào mắt ba anh rồi lại ôm lấy chân ba, thầm thĩ như người sắp kiệt sức:

- Tại sao, tại sao, tại sao hả ba?

Những từ cuối cùng Vũ gào lên, lạc đi đến không rõ tiếng nữa, chỉ biết âm thanh đó như cào rách cả một khoảng không bấy giờ, cào rách cả trái tim những người chứng kiến.

Anh xua tay ba anh ra, loạng choạng đứng dậy, luôn miệng nói:

- Tránh xa tôi ra, tránh xa tôi ra, rồi ông sẽ phải trả giá, tránh ra, tôi sẽ cho ông thấy, cho ông trả giá!

Vũ cứ lảm nhảm thế cho đến khi dáng liêu xiêu của anh khuất đi sau những hành lang bệnh viện, trắng và lạnh.

Sau đám tang mẹ, người ta thấy anh tươi tắn trở lại trước sảnh công ty của ba, anh sẽ ở lại đây làm việc...

Cũng từ đó, người ta biết nhiều hơn về Hoàng Vũ, một thiếu gia thành đạt, giỏi giang, lắm tiền và đặc biệt một tay "cua" gái siêu hạng. Vũ căm ghét cái mà ba anh từng gọi là tình yêu đích thực với người phụ nữ kia, căm ghét những cô gái cứ cố tỏ ra yếu đuối nhu mì và học thức. Anh không cần biết tình yêu là gì nhưng anh hận nó, như hận chính những người đã hại chết mẹ anh. Dẫu thế nào họ cũng buộc phải trả giá. Anh muốn ba anh hiểu nỗi đau không thể nói nên lời mẹ anh phải chịu đựng bởi sự bội bạc phũ phàng của ông. Anh cặp với những cô cháu gái, những đứa con của bạn bè ba anh yêu quý, những nhân viên ba anh ưu ái... Hai tháng, nửa tháng, một tuần, cũng có khi chỉ 4, 5 ngày cho một mối tình... anh không thể làm gì ba anh nhưng anh hoàn toàn có thể chà đạp lên những gì mà ông, mà người phụ nữ kia luôn tôn thờ, cũng lại chính là thứ đã giết chết người mẹ vô vàn kính yêu của anh. Anh thích cái cảm giác thi thoảng lại được ba anh sang phòng giáo huấn đôi điều về cái thứ tình yêu đang ghét ấy, ánh mắt và khuôn mặt ba mới thê thảm làm sao và anh tin nụ cười của mẹ trong tấm ảnh trên bàn làm việc đang tươi hơn một chút, đậm hơn một chút...

*

Gió mạnh hơn, thổi tung tấm rèm cửa khiến tiếng chuông gió kêu to hơn, lanh lảnh, trong trẻo hơn. Những sợi dây xoắn tít, bay bay, những ống chuông xanh xanh cũng xao động cùng gió chiều buông hờ. Tất cả kéo Vũ về thực tại, để anh nhận ra mình đã đứng im trước bức tranh tới 30 phút với khuôn mặt đẫm nước mắt và trái tim đầy thương tổn... Ai cũng có những vết xước thật sâu bên trong mình và chẳng ai ngăn được những vết xước đã đã ủ rêu ấy một phút giây nào đó khẽ động cựa, chỉ khẽ thôi cũng khiến tim ta đau nhói.

Điện thoại rung lên từng hồi chuông đứt quãng. Là Linh.

Vũ không vội trả lời, anh ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại đang sáng lên bởi một cái tên thật đặc biệt.

- Cô đổi ý nhanh hơn tôi tưởng, nhưng không sao, sớm hay muộn cũng tốt hơn là không. Dù sao lâu rồi tôi không làm việc gì gọi là tốt đẹp!

Vũ cười, cười như một người bị cúm, nghẹn lại trong cổ họng và những âm thanh phát ra nghe thật nhạt. Ánh mắt anh đượm chút mây giăng mắc, xa xăm... mệt mỏi.

- Cảm ơn anh về lòng tốt bất chợt ấy, tôi không định cảm ơn anh về điều đó, nhưng có lẽ sẽ rất nhiều người cảm ơn anh nếu anh biết làm những điều tốt đẹp.

- Đừng ở đó lên lớp tôi, tốt nhất là nên nghe lời đi!

Chuông gió khẽ kêu, lách cách những ống chuông xanh khẽ đáp vào thành cửa, mơ hồ tạo nên những âm thanh lanh lảnh... Vũ nhận ra mình hơi vội vàng, anh chờ đợi phản ứng của Linh.

- Tôi không phải những cô gái ngoan ngoãn của anh, đừng nói với tôi bằng giọng kẻ cả đó.

Linh bắt đầu thấy máu nóng dồn lên, bức bối.

- Đừng đặt mình lên trên người khác, về nhan sắc cũng như học thức, cô còn lâu mới bằng được họ, rốt cuộc thì cũng chỉ là con bé đi theo tôi khi thậm chí còn chưa biết tên. Cô cao quý thật!

Linh dập máy. Bàn tay nới lỏng. Chiếc điện thoại rơi xuống đất, văng ra những mảnh ghép, lẫn vào đám lá vàng xào xạc dưới chân cô. Linh ngồi sụp xuống bên đường, hai bàn tay bối rối ôm mặt, mái tóc dài buông nhẹ che gần hết khuôn mặt nhợt nhạt, giấu đi bờ môi đang run rẩy... Cả con đường Nguyễn Du như bảng lảng trong một nỗi niềm không thể nói nên lời và thật khó diễn tả. Chỉ vài cơn gió khẽ lướt qua làm những ngọn cỏ khẽ cựa mình, thổn thức... Tán cây bên đường lặng lẽ ngước nhìn cô gái nhỏ, xao xác nỗi xót xa thương cảm. Và hoàng hôn buông mình chậm rãi, vương một chút nắng mỏng manh còn sót lại, dát vàng lên mặt đường, lấp lánh những tia sáng thật mềm, thật khẽ... Không, hắn không phải anh, không thể là anh, Dương của em. Người yêu em trong những ngày nắng, những ngày mưa, khi mùa xuân đi qua dịu dàng để mùa hè đến ngọt ngào đến diệu kì. Anh vẫn ở đấy trong những chiều mưa rả rích, dưới hiên nhà mát hương hoàng lan và hát cho em nghe những ca từ thân thuộc:

“I’m in love
No matter what they say, I don't care...”

Bài hát ấy đã mãi đi bên em, để thay anh là dòng nước mát lặng lẽ quấn quýt đôi chân em... Và em đã tin, vì yêu em mà anh trở lại, trở lại trong người con trai khác, có đôi mắt, có nét mặt và tấm lưng em luôn mải miết kiếm tìm. Vậy mà, càng buông mình cho niềm tin vu vơ ấy, em càng thấy tim mình quặn lại, em đối mặt với biết bao câu hỏi không lời đáp, càng lờ đi, càng hiện hữu, càng minh chứng cho ảo tưởng trong em. Em mệt mỏi, em chán chường, em thật sự sắp không chịu nổi... Anh không còn ở bên em được nữa, hãy cứ để bài hát ấy, ánh mắt và nụ cười anh ở lại bên em, tại sao hắn ta còn xuất hiện, để em điên lên mỗi khi nhìn list điện thoại, để em vỗ về mình trong niềm mơ tưởng vẩn vơ. Tại sao hả anh, tại sao?

Linh lặng im nghe tim mình gào thét, những ấm ức, tủi thân đã từ lâu không được lên tiếng. Lần đầu tiên cô buông mình cho những vết xước cào xé, rỉ máu, nhức nhói đến run lạnh. Linh hoàn toàn không cảm nhận được nước mắt mình đang lã chã rơi, chỉ nghe bên tai ngân nga lời hát tha thiết ngày nào, xót lắm, buốt lắm là những vết thương đã ủ rêu xanh, một màu xanh thẫm đen như những vết máu đông lại, đặc sệt theo thời gian. Lúc này đây, Linh hoàn toàn đối mặt với bản thân, với những yêu thương nghẹn ngào, những ảo vọng và những nức nở không thành lời... Cô cần như thế, con người ta chỉ vượt qua được nỗi đau khi mở lòng đón nhận nỗi đau ấy, nhận thức nó, đừng né tránh, phớt lờ hay vỗ về nó bằng những vầng mây sáng hay hạnh phúc không có thật... Linh đang chập chững những bước đầu tiên trên con đường bước ra khỏi khoảng trời mù mịt những ám ảnh quá khứ chăng, những bước đi đầu tiên, mỏi mệt và đầy nước mắt.

Tôi vẫn đến đây hai lần mỗi tuần, và có lẽ có một duyên phận nào đó chăng để tôi vẫn thường gặp em ở đây trong những lần tình cờ hay cố ý ấy... Khi em khóc, khi em cười, cũng đôi khi em lặng lẽ nhặt một chiếc lá vàng hay tựa vào xe nghêu ngao hát vài ba câu... Khóc là khi mắt ươn ướt và cười cũng thật mỏng, kế cả bài hát cũng vang lên thật nhẹ. Em cứ vẩn vơ nơi con đường thênh thang lá, chênh vênh trong những vạt nắng chiều hắt sau kẽ lá... Còn hôm nay em khóc, khóc thật sự... Tiếng nức nở của em quyện vào gió, nước mắt em rơi ướt những chiếc lá vàng ươm màu nắng nơi vệ đường... Tôi lặng lẽ nhìn em trong dáng ngồi quặn thắt... mệt mỏi, phải chăng tim em đã mệt mỏi? Linh à, hãy để trái tim em được lên tiếng một lần nữa, hãy để những vết thương được thỏa thích vùng vẫy, đừng bao bọc, vỗ về nó nữa, đừng tự giam mình trong những bức tường đen lạnh... Tôi tin em làm được, em mạnh mẽ hơn chính những gì em có, dạt dào như sóng, rắn rỏi như bãi cát, dầu cuộc đời hằn siết bao vết rạch ngang dọc... Tôi vẫn tin vào nụ cười chói chang nắng và ánh mắt trong veo như đại dương của cô bé tôi gặp năm nào trên bãi biển... Cũng giống như cách tôi tin rồi sẽ có một lần em ngoái lại nhìn về những chiếc lá vàng nhuộm nắng phía sau... chỉ nhìn lại không cần bước đến...

*

Vũ vẫn ngồi yên đúng ở tư thế ấy từ khi cuộc điện thoại ngắt giữa chừng... Một chút tiếc nuối len vào tim anh. Cảm giác thật mới mẻ và lạ lẫm... Giọng nói trong trẻo như gió hè, như trời xanh tháng năm ấy đọng lại trong anh ngọt như vị của cái rét đầu đông thơm lành, không buốt giá nhưng đủ lạnh để lưu lại trên da thịt... Anh nhớ như in cái khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc nghe tim mình giật thót, cảm nhận rất rõ một luồng gió mát đang mơn man nơi tấm lưng áo đã đẫm mồ hôi, cho một buổ
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 3383
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN