--> Tình yêu pha lê - game1s.com
XtGem Forum catalog

Tình yêu pha lê

lánh. Cảnh đẹp trước mắt thật giống với bức tranh ghép mà Lâm Nguyệt Loan tặng cậu. Cậu cứ đứng sững người mải mê ngắm ánh trăng non… cho đến khi đằng sau vang lên tiếng người gọi cậu.

“Minh Nhật Lãng”. Giọng nói vô cùng kinh ngạc.

Ba chữ đó lọt vào tai khiến Minh Nhật Lãng sững người, cậu vội vàng quay đầu lại và đã nhìn thấy người mình chờ đợi bao lâu. Cảm giác vui sướng trong lòng giống như có cơn gió cấp 24 thổi tới khi hoa nở, khắp nơi đều một màu hoa nở.

Lâm Nguyệt Loan không dám tin vào mắt mình nữa, đã hơn mười giờ đêm rồi sao Minh Nhật Lãng lại xuất hiện ở đây chứ? Vết thương và bệnh tình của cậu ấy… không thể chạy nhảy khắp nơi như Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ được.

“Sao cậu đến đây?”.

Nói xong cô mới nhìn xung quanh, không thấy xe bác Hồng cô càng ngạc nhiên hơn: “Cậu đến đây một mình?”.

Tiếp tục nghĩ cô càng kinh ngạc hơn: “Sao bác Hồng không đưa cậu đi, trời ơi, Minh Nhật Lãng, không phải cậu trốn nhà đi đấy chứ?”.

Cô hỏi hết câu này đến câu khác còn Minh Nhật Lãng vẫn im lặng không trả lời mà chỉ lặng im nhìn cô. CHỉ cảm thấy dường như nhìn thôi chưa đủ.

Hỡi cô gái hái sắn, một ngày không gặp, dài như ba tháng!

Hỡi cô gái hái rau, một ngày không gặp, dài như ba thu!

Hỡi cô gái hái ngải, một ngày không gặp, dài như ba năm!

Chỉ có nhớ nhung thực sự mới có cảm nhận mãnh liệt một ngày không gặp dài như ba tháng, ba thu, ba năm nhỉ? Nỗi nhớ mỗi phút mỗi giây đều được kéo dài vô tận, dài đến mức không nhìn thấy điểm cuối ở đâu.

“Minh Nhật Lãng, tớ đang hỏi cậu đấy. Có phải cậu trốn nhà đến đây không?”.

Minh Nhật Lãng như tỉnh mộng: “Tớ… tớ ra ngoài không ai biết cả”.

“Cậu…”. Lâm Nguyệt Loan bực tức nói: “Sao cậu có thể như thế chứ! Vết thương của cậu chưa khỏi, bác sĩ đã nó cậu phải nằm đủ ba tuần cơ mà, cậu không nói gì với người nhà mà đã ra ngoài, nhỡ trên đường bị lạc thì làm thế nào?”.

Minh Nhật Lãng thật thà đáp: “Nếu tớ mà bảo với người nhà thì không được ra ngoài nữa”.

“Muộn thế này rồi cậu ra làm cái gì chứ?”.

Minh Nhật Lãng lấy hết sức dũng cảm và nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa: “Tớ… tớ muốn ra ngoài… để gặp cậu”.

Mảnh trăng non cong cong tỏa sáng, hoa quế thơm khắp bốn phương trời.

Thiếu niên 16 gương mặt ửng hồng, thể hiện tình yêu đầu tiên và chân thật nhất.

Rất dịu dàng, khéo léo, nói trước hoa thơm, dưới ánh trăng thề.

Lâm Nguyệt Loan sững người, đôi má bắt đầu ửng hồng.

Bà Điền Tuệ Văn đứng bên cạnh nãy giờ mới lên tiếng: “Loan Loan… đây là….”.

“Mẹ, đây cũng là bạn cùng lớp con, bạn Minh Nhật Lãng”.

Lúc này Minh Nhật Lãng mới phát hiện ra có một người phụ nữ đứng bên cạnh nãy giờ, Lâm Nguyệt Loan gọi người đó là mẹ, cậu sững người, trước giờ cậu luôn nghĩ cô không có mẹ.

Minh Nhật Lãng lịch sự cúi chào bà: “Cháo chào bác”.

Bà dịu dàng cười lại và nói: “Chào cháu, cháu đợi lâu lắm rồi đúng không?”.

Câu nói của mẹ khiến Lâm Nguyệt Loan sực tỉnh, cô cũng vội hỏi: “Cậu ra ngoài bao lâu rồi Minh Nhật Lãng?”.

“Tớ đi lúc 8 rưỡi”.

“Sắp hai tiếng đến nơi rồi, cậu mau về nhà đi. Nếu không bố mẹ cậu lo lắng chết”.

“Tối nay bố mẹ tớ đi tiệc rồi, vì họ không có nhà nên tớ mới lén đi đó chứ”.

“Vậy càng tốt, nhân lúc bố mẹ cậu chưa về thì cậu mau về đi, vậy là việc lớn có thể hóa nhỏ rồi”.

Minh Nhật Lãng hiểu những điều Lâm Nguyệt Loan nói nhưng cậu không lỡ ra về. Khi chưa gặp được cô thì trong lòng nghĩ chỉ cần nhìn một cái là được rồi, thế nhưng gặp được cô rồi lại muốn ở bên cô lâu hơn một chút. Gặp gỡ rồi vội vàng ra về, thực sự cậu không can tâm…

“Tớ có thể lên nhà cậu uống nước được không, tớ khát lắm!”. Minh Nhật Lãng ngu ngốc nghĩ ra cái lí do này để ở lại bên cô lâu hơn một chút.

Bởi vì ngốc nghếch nên càng khiến người ta thương yêu. Trái tim bà Điền Tuệ Văn lúc này chợt dịu dàng thấy lạ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên bà đã có thiện cảm với cậu con trai này, những người đẹp thường gây thiện cảm với người khác dễ hơn. Bây giờ không chỉ là do cậu ấy có ngoại hình ưa nhìn mà còn do trên người cậu ấy tỏa ra một vẻ thanh khiết không nhiễm bụi trần, khiến bà cảm thấy quý mến. Bà nói: “Được chứ, cháu lên nhà đi, ngồi một lúc rồi hãy về”.

Ngồi giữa căn phòng đơn giản và sạch sẽ của Lâm Nguyệt Loan, cậu đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Trên tường có một bức di ảnh, theo tuổi tác và tướng mạo của người trong ảnh thì chắc chắn đó là bố của Lâm Nguyệt Loan. Trong lòng cậu vẫn băn khoăn thắc mắc, trước giờ cứ nghĩ mẹ cô ấy mất rồi, vậy là sau bao ngày nghĩ nhầm hóa ra lại là sự hiểu nhầm quá lớn, người đã mất là bố cô ấy.

Nhìn trái nhìn phải, cậu phát hiện trong góc phòng khách có một đống đồ đặc sản của thành phố A, đều được gói trong hộp, nhìn qua là đoán được những món đồ này để mang đi tặng, biếu. Tò mò quá cậu liền hỏi: “Mua nhiều đặc sản thế này để đi biếu bạn bè ngoài vùng ạ?”.

Mẹ Nguyệt Loan trả lời rất tự nhiên: “Đúng đó, bác làm việc ở thành phố B, mua ít đồ đặc sản để tặng đồng nghiệp của bác”.

Minh Nhật Lãng nghe xong giật cả mình hỏi lại: “Bác ơi, bác làm việc ở thành phố B, thế bình thường bác không ở nhà ạ?”.

“Uh, một năm bác về hai ba lần thôi”.

“Vậy Lâm Nguyệt Loan, bạn ấy…”. Cậu không biết phải dùng từ nào cho hợp lý.

Lâm Nguyệt Loan không đợi Nhật Lãng nói hết câu cô đã thêm vào luôn: “Tớ ở một mình, tớ có thể chăm sóc bản thân mình được”.Trong lòng thì có chút bực bội nghĩ tại sao mẹ lại nói những điều đó với Minh Nhật Lãng chứ.

Minh Nhật Lãng không nghĩ mọi chuyện lại như thế này. Cô bằng tuổi cậu, cậu được bố mẹ và một dãy người hầu chăm sóc tận tình, cô thì bố mất, mẹ ở xa, một mình sống độc lập. Trong lòng thấy xót xa, ba phần khâm phục bảy phần đáng thương.

Lâm nguyệt đưa cho Minh Nhật Lãng một li nước ấm rồi thêm đĩa điểm tâm hoa quả cho cậu: “Cậu ăn đi, hoa quả điểm tâm nhà tớ không cầu kỳ như nhà cậu đâu”.

Minh Nhật Lãng nhặt một chiếc kẹo vừng bỏ vào miệng và nói: “Không đâu, ngon lắm mà! Tớ thích ăn những thứ này hơn đồ nhà tớ”.

“Minh Nhật Lãng, nhà cháu ở đâu?”.

“Bạch Bình Chậu ạ!”.

Bà Điền Tuệ Văn nghe xong và sững người.

Bạch Bình Châu ở thành phố A giống như South Kensington ở London, giống Upper West Side ở NewYork, là khu đô thị cao cấp bậc nhất, đẹp nhất giữa những thành phố hoa lệ, những hộ gia đình giàu bình thường đều không dám hỏi ở đây. Nhà Minh Nhật Lãng lại ở khu này, vậy thì gia thế, bối cảnh gia đình không cần hỏi cũng có thể đoán được như thế nào rồi. Tuy nhìn quần áo, hành động, lời nói và khí chất bà Điền Tuệ Văn cũng đoán được xuất thân của cậu rất tốt, thế nhưng không nhờ khi hỏi ra còn vượt cả dự đoán của bà.

Minh Nhật Lãng chọn mỗi loại điểm tâm đều nếm một lượt, Lâm Nguyệt Loan thấy cậu ăn như vậy không yên tâm, liền nói: “Những thứ này bình thường cậu chưa ăn bao giờ, đừng ăn quá nhiều, cẩn thận không dạ dày không tiêu hóa được”.

“Tớ đói lắm, để tớ ăn nhiều một chút, không sao đâu”.

“Cậu đói, buổi tối không ăn cơm à?”.

“Chỉ ăn có một chút thôi”. Lúc đó Minh Nhật Lãng còn đang bận nghĩ xem làm thế nào để trốn được ra ngoài nên làm gì có tâm trạng mà ăn, chỉ ăn đại vài miếng cho xong.

“Cháu đói rồi thì đừng ăn đồ ăn vặt nữa, vừa may bác có mua vằn thắn tươi về, để bác đi nấu cho cháu ăn”.

“Mẹ, không còn sớm nữa, Minh Nhật Lãng phải về rồi”.

“Nấu vằn thắn nhanh lắm, để cậu ấy ăn xong rồi về”.

“Vậy để con đi nấu”,.

“Không cần, để mẹ nấu cho, con ngồi tiếp bạn đi”.

Bà Điền Tuệ Văn vào bếp chuẩn bị mọi thứ, Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng ngồi đợi ngoài phòng khách, cô sốt ruột nhìn đồng hồ, đã 10h40 rồi.

“Minh Nhật Lãng này, giờ này liệu bố mẹ cậu đã về chưa? Nếu họ phát hiện cậu không có trong phòng thì lo lắng lắm đấy!”.

“Không đâu, bố mẹ tớ đi dự tiệc thì sớm nhất cũng phải 12h mới về”.

“Hay là cậu gọi điện về cho bác Vương báo rằng đang ở nhà tớ, bảo bác ấy đừng nói với bố mẹ cậu, rồi len lén gọi bác Hồng đến đón cậu”.

Minh Nhật Lãng lắc đầu: “Không được, bác Vương mà biết thì bố mẹ tớ nhất định sẽ biết. Ở nhà ai cũng coi tớ là trẻ con, không được rời người lớn giây phút nào cả. Hận một nỗi không nhét tớ vào bụng mới yên tâm được ấy!”.

Ngập ngừng một lát cậu mới nói tiếp: “Tớ khó khăn lắm… mới có cơ hội chạy ra ngoài, cậu đừng vội đuổi tớ về… được không?”.

“Tớ nào đâu có muốn đuổi cậu về chứ… chỉ là tớ không yên tâm. Cơ thể cậu… đêm tối thế này chạy đến tìm tớ, nhỡ cậu bị làm sao thì trong lòng tớ sao chịu được?”.

Không phải thời loạn lạc, tên bay đạn lạc liên miên. Minh Nhật Lãng đến đây cũng không phải vượt chiến tuyến, phá khóa xiềng, thế nhưng cũng mạo hiểm chẳng kém. Bệnh của cậu, vết thương chưa lành, dường như để cậu đi trên đường thì tai nạn bất cứ lúc nào cũng có thể ập đến. Lâm Nguyệt Loan càng nghĩ càng sợ hãi.

Cô nhấn mạnh: “Minh Nhật Lãng, sau này cậu nhất định không được thế nữa”.

Minh Nhật Lãng không đáp mà còn hỏi ngược lại: “Mấy hôm nay cậu không đến dạy kèm cho tớ là vì mẹ cậu đến à?”.

“Uh, mẹ tớ về đây có ba ngày rồi đi, vì thế tớ bảo thầy Châu nhờ Bạch Vân Tịnh đi thay tớ”.

“Vậy nếu mẹ cậu đi rồi, thì cậu sẽ đến dạy kèm tớ tiếp chứ?”.

Ánh mắt Minh Nhật Lãng tràn đầy hi vọng, hi vọng ấy như đứa trẻ đang chờ đợi người ta cho kẹo, khiến trái tim Lâm Nguyệt Loan mềm nhũn, cô gật đầu không do dự: “Tớ sẽ đến”.

Món vằn thắn nóng hổi, thơm lừng được đặt lên bàn. Minh Nhật Lãng chỉ nếm một miếng đã khen: “Ngon quá, tài nghệ nấu ăn của bác thật giỏi”.

“Không liên quan gì đến tài nghệ của bác đâu, vằn thắn này đã làm được ướp sẵn rồi, bác chỉ nấu lên mà thôi”.

Minh Nhật Lãng cắm cúi ăn liền mấy cái, miệng khen không ngớt: “Bác mua ở đâu thế, đây đúng là món vằn thắn ngon nhất mà cháu từng ăn”.

“Ở tiệm vằn thắn trong chợ đêm. Những hàng ăn trong ngõ hẻm nhiều khi còn ngon hơn thức ăn ở những nhà hàng lớn ấy chứ! Cái này là bác nấu, chứ nếu ở quán người ta dùng nước canh nấu ngay thêm ít rau thơm nữa, ngon hơn nhiều”.

“Bác cho cháu địa chỉ quán đó ở đâu, nhất định cháu phải đi ăn một chuyến”.

“À, cái này thì bác cũng không rõ, thành phố A thay đổi nhanh quá, bác chẳng quen gì cả. Đến quán đó phải rẽ năm bảy đường. Không sao đâu, Loan Loan nó biết, cháu muốn ăn thì bảo nó dẫn đi”.

Minh Nhật Lãng ngay lập tức quay sang hỏi Nguyệt Loan: “Khi nào đó chúng ta đi ăn nhé?”.

“Được, nhưng phải đợi cậu khỏi bệnh đã”.

Ban nãy dưới nhà bà Điền Tuệ Văn có nghe con gái nhắc đến “vết thương chưa khỏi”, bây giờ lại nghe thấy “Khỏi bệnh đã”, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Bà nhìn thì đâu thấy Minh Nhật Lãng có điều gì khác biệt. Chỉ là có chút yếu ớt thôi. Bà định hỏi nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại thôi.

Sau khi ăn xong bát vằn thắn, Lâm Nguyệt Loan đưa Minh Nhật Lãng xuống nhà. Bà Điền Tuệ Văn còn cẩn thận dặn dò: “Loan Loan, con dẫn bạn ra ngoài đường lớn, ở đó dễ bắt xe hơn”

“Con biết rồi”

“Cháu chào bác” Minh Nhật Lãng cúi chào,

“Chào cháu”.

Cả hai xuống dưới tầng rồi cùng đi trong con hẻm nhỏ. Bây giờ đã hơn 11 h đêm, trăng đã lên cao, lòng người cô quạnh, thỉnh thoảng có tiếng ve thu kêu một hai tiếng, càng làm cho màn đêm tĩnh mịch hơn.

Đột nhiên Minh Nhật Lãng lên tiếng: “Con phố nhà cậu ở tên là phố Quan Thư đó”.

“Uh, nghe nói có người đã từng chứng kiến rồi, nơi này trước đây là vùng được miêu tả trong bài thơ “Thư kinh. Châu Nam. Quan Thư”, vì thế nó được đặt tên là Quan Thư”.

“Thật à?”.

Lâm Nguyệt Loan cười và nói: “Ai biết thật giả được chứ, quê hương của Quỷ Cốc Tử còn bị người ta tìm ra tận ba nơi cơ mà. Các chuyên gia ai cũng có lý, chả biết phải tin ai mới đúng”.

Minh Nhật Lãng nói với vẻ rất chi là nghiêm túc: “Tớ lại tin rằng đây đúng là nơi trong câu thơ :”Quan Quan Thư Cưu, tại hà chi châu”.

Lâm Nguyệt Loan quay sang nhìn cậu đúng lúc ánh mắt cậu cũng quay sang nhìn cô, bốn mắt đột ngột giao nhau khiến cả hai đỏ bừng mặt.

Cả hai không ai nói gì nữa rồi bên nhau đi hết phố Quan Thư, ra ngoài đường lớn. Đây chính là nơi hôm qua Lâm Nguyệt Loan yêu cầu Nguyên Thần Dạ đỗ xe “tuyệt thế giai nhân”.

“Chúng ta đứng đây đợi taxi”.

Cả hai đứng chán chê bên đường mà không có chiếc taxi nào đi qua. Con đường này không phải đường chủ chốt của thành phố A, xung quanh cũng không có bến xe bus hay xe lửa, taxi lại càng hiếm. Đêm khuya rồi chẳng lái xe nào lượn vào đây cả.

Lâm Nguyệt Loan lo lắng nói: “Đã hơn 11h đêm rồi, nếu không về kịp nhà trước khi bố mẹ cậu về thì nguy to, họ lại ra ngoài đi tìm,lúc đó lại có cơn lôi đình nổ ra đó. Hay là chúng ta đi thêm đoạn nữa, ra ngoài ngã tư sẽ có nhiều xe hơn”.

Chỉ có cách đó, hai người tiếp tục đi về phía trước. Đi chưa được bao xa thì phía sau có tiếng xe ô tô vang lên, hai ngọn đèn pha rọi khá xa. Lâm Nguyệt Loan quay lại nhìn xem thế nào, đó là một chiếc xe thể thao mui trần chứ không phải taxi, cô thở dài rồi đi tiếp.

Chiếc xe màu đỏ đó giảm ga dần dần sau hai người, còi bấm liên tục: tu… tu ..tu…

Lâm Nguyệt Loan quay lại nhìn lần nữa, đó không phải là xe của Nguyên Thần Dạ sao!

Trong xe, cầm lái là Nguyên Thần Dạ. Bên cạnh ghế phụ là một cô gái xinh đẹp, thế nhưng không phải cô gái tối hôm nọ. Đúng lúc cô gái ấy cũng đang nhìn Lâm Nguyệt Loan.

Nguyên Thần Dạ dừng xe, một tay dựa vào thành ghế, một tay đặt hờ trên bánh lái, cười và hỏi cô: “Em Lâm, tối thế này em còn đi đâu thế?”.

Lâm Nguyệt Loan cười đáp lại: “Em đi tiễn bạn”.

Theo tiếng Lâm Nguyệt Loan Minh Nhật Lãng bước lên một bước từ phía sau. Ánh điện đường chiếu rọi lên người cậu. Nguyên Thần Dạ nhìn thấy và khựng lại. Cô gái ngồi bên cậu cũng không nhìn Lâm Nguyệt Loan nữa mà quay sang nhìn Minh Nhật Lãng, trong đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

Im lặng một hồi Nguyên Thần Dạ lấy lại nụ cười và nói: “Cậu là Minh Nhật Lãng?”.

Minh Nhật Lãng gật đầu: “Anh là anh Nguyên Thần Dạ khóa trên?”.

Học cùng một trường, tuy cả hai chưa bao giờ gặp mặt nhưng đã từng nghe đến tên nhau. Không cần phải giới thiệu nhưng cả hai đều có thể nhận ra đối phương một cách chính xác.

“Lâm Nguyệt Loan, sao em tiễn Minh Nhật Lãng mà đi xa thế?”.

“Ở đây không bắt được xe nên bọn em định ra ngoài ngã tư xem thế nào”.

Nguyên Thần Dạ nghe xong có chút ngạc nhiên: “Minh Nhật Lãng này, không phải nhà cậu có lái xe đưa đi đón về sao?”.

Minh Nhật Lãng không đáp nhưng Lâm Nguyệt Loan đã lên tiếng thay cậu: “Người ta muốn ngồi taxi không được à?”.

“Không phải không được mà là e rằng tối nay hai người không gọi được xe đâu”.

“Tại sao?”.

“Đài vừa thông báo, thành Đông có hai xe taxi bị cướp, taxi cả thành phố đều bắt tay cùng đi truy bắt rồi”.

“A, chết rồi, làm thế nào bây giờ?”. Lâm Nguyệt Loan nói, Minh Nhật Lãng cũng chau mày.

Nhìn phản ứng của Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan cậu hiểu hai người họ đang nghĩ gì, cậu nói: “Nếu Minh Nhật Lãng không muốn gọi lái xe ở nhà thì anh có thể đưa em về một chuyến”.

Đúng thế, ngay trước mặt có xe còn gì. Lâm Nguyệt Loan dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Minh Nhật Lãng, cậu chần chừ một lúc rồi gật đầu.

Minh Nhật Lãng ngồi phía sau xe, Lâm Nguyệt Loan nghĩ đi nghĩ lại vẫn không an tâm, cô dặn dò Nguyên Thần Dạ: “Anh đừng đi nhanh quá đấy, phải chậm chậm thôi”.

Nghĩ rồi lại nói tiếp: “Đặc biệt là qua những khúc cong, anh phải giảm tốc độ đó”.

Tiếp tục nghĩ rồi lại lên tiếng: “Còn nữa…”.

Cô còn chưa nói xong Nguyên Thần Dạ đã ngắt lời, cậu nửa đùa nửa thật nói: “Nếu em không yên tâm như thế vậy thì ngồi sao xe quản thúc anh đi. Cùng lắm là anh đưa em về chuyến nữa”.

Lâm Nguyệt Loan nghe rồi nghĩ ngợi, sau đó lên xe, ngồi cạnh Minh Nhật Lãng ở hàng ghế sau: “Cũng được, em với anh đưa Minh Nhật Lãng về nhà”.

Trong lòng Minh Nhật Lãng thực sự rất vui, thế nhưng lại không muốn cô nửa đêm theo xe đi khắp nơi thế. Đặc biệt là đi xe cùng Nguyên Thần Dạ, thế là cậu nói: “Khuya thế này rồi cậu đừng đi nữa, về nhà nghỉ ngơi sớm đi”.

“Không được, tớ nhất định phải thấy cậu an toàn về đến nhà. Nếu không thì đêm nay làm sao mà ngủ ngon được”.

Minh Nhật Lãng nghe được những lời quan tâm của cô như thế, trong lòng cảm giác rất ngọt ngào.

Nguyên Thần Dạ nhìn hai người thì thầm nhỏ to qua gương như thế, trong lòng cũng đã hiểu ra nhiều điều.

Nguyên Thần Dạ lái con xe mui trần màu đỏ đưa luôn cô bạn gái cùng xe về nhà. Cậu hôn nụ hôn tạm biệt lên má cô gái. Cô gái đó khi xuống xe còn quay sang nhìn Minh Nhật Lãng một cái.

Xe đi về hướng Bạch Bình Châu. Càng tới gần Bạch Bình Châu đường càng rộng và thoáng. Con xe của Nguyên Thần Dạ vốn thuộc loại xe tốt, gặp được đường ngon càng phát huy tác dụng, đi nhanh như bay. Lâm Nguyệt Loan đành lên tiếng nhắc nhở cậu: “Nguyên Thần Dạ, không phải đã nói là anh nên đi chậm một chút sao”.

Nguyên Thần Dạ nhả ga giảm tốc. Cậu cười và nói: “Xe thể thao thì phải đi nhanh thế này, con xe tính năng cao mà đi chậm thế này thật là vô cùng phí phạm, em có biết không hả?”.

“Nếu một mình anh đi thì thích nhanh làm sao thì nhanh, thế nhưng lần này trong xe còn hai hành khách nữa đấy, anh chịu khó đi chậm một chút đi”.

“Biết rồi, anh giảm một số nữa, được chưa?”.

Miệng cậu đang nói thế thì bất chợt trên đường có vật gì đó đột ngột vụt qua. Cậu phản ứng vô cùng nhanh liền phanh gấp. Tiếng phanh chói tai vang lên rồi xe dừng lại, người trên the theo quán tính vẫn lao về đằng trước.

Nguyên Thần Dạ có thắt dây an toàn nên không bị ảnh hưởng lắm bởi thắng xe đột ngột. Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng ngồi sau không có dây an toàn, liền bị mất cân bằng. Trong giây phút thắng xe nhanh như điện xẹt ấy Lâm Nguyệt Loan đã quay sang ôm chặt Minh Nhật Lãng. Theo quán tính lưng cô chắt ngay vào thành ghế trước, Minh Nhật Lãng thì va vào người cô. Cô dùng thân mình che chắn cho cậu, hóa giải lực va chạm do thắng xe đột ngột gây lên.

“Hai người không sao chứ?”. Nguyên Thần Dạ quay lại nhìn hai người đã ôm thành một khối.

Lâm Nguyệt Loan kiềm chế vết đau ở lưng, cô vội hỏi Minh Nhật Lãng: “Cậu không sao chứ?”.

Minh Nhật Lãng ngồi thẳng người, Lâm Nguyệt Loan thì chắn trước cho cậu nên cậu không có gì nghiêm trọng. Không quan tâm đến vết thương của mình đang đau, cậu cũng vội hỏi lại cô: “Cậu không sao chứ?Cậu bị va có đau không?”.

“Tớ không sao, cậu không sao chứ?”.

“Tớ thực sự không sao, cậu thực sự không sao chứ?”.

Nguyên Thần Dạ nghe hai người hỏi qua hỏi lại, không nén được liền lên tiếng: “Ê ê ê, hai cái người này, đang đọc khẩu lệnh đấy à?”.

Nghĩ ra cái tên gây họa đang ngồi cạnh, cô lập tức lên tiếng chất vấn cậu: “Anh lái xe thế nào đấy hả? Sao đột nhiên lại thắng xe?”.

“Có con mèo đột nhiên chạy qua, anh làm gì có cách nào khác??”.

“Cũng may là em đã bảo anh giảm ga chứ không thì thắng xe một cái xe có mà bay đi mất. Anh Nguyên Thần Dạ này, em xin anh đi chậm một chút nữa, chậm hơn nữa đi”.

Sau trận thắng xe kinh hãi ấy Nguyên Thần Dạ đã đi xe với tốc độ ốc sên chạy và lái xe đến cửa bên của biệt thự họ minh theo chỉ dẫn của Minh Nhật Lãng.

Minh Nhật Lãng xuống xe và cảm ơn Nguyên Thần Dạ sau đó lưu luyến tạm biệt Lâm Nguyệt Loan. Cậu quay người đẩy cửa thì phát hiện không đẩy được, ban nãy cậu đi chỉ khép hờ, vậy mà bây giờ bị khóa rồi. Không vào được nữa, Minh Nhật Lãng đứng sững ngay tại chỗ.

“Vậy làm thế nào bây giờ?”. Lâm Nguyệt Loan cũng sốt ruột theo.

“Xem ra chỉ còn cách đi bấm chuông cửa trước thôi. Cửa bên hông vườn hoa này bình thường chỉ có thợ làm vườn ra vào, không có chuông cửa, càng chẳng có ai để ý”.

“Chết, hay là bị bác Vương phát hiện rồi”.

Nguyên Thần Dạ nghe thế liền xuống xe nhìn quanh: “Minh Nhật Lãng, hay là cậu trèo tường vào đi. Tuy tường khá cao nhưng tôi đỡ một cái là cậu có thể lên được. Cậu chỉ cần lên được bên này, sau đó nhảy xuống là được”.

Cậu nói thì quá nhẹ nhàng đấy, nếu là Tiêu Tinh Dã thì dùng cách này là đi được. Thế nhưng Minh Nhật Lãng thì không thể được.

“Không được, cách này nhất định không được”. Lâm Nguyệt Loan phản đối kịch liệt.

Sự phản đối kiên quyết của Lâm Nguyệt Loan cùng với sắc mặt khó coi của Minh Nhật Lãng khiến Nguyên Thần Dạ nhớ lại lời của Hứa Bảo Nhi đã từng nói với cậu, Minh Nhật Lãng bị rạn xương sườn nên nghỉ ở nhà dưỡng bệnh.

Nghĩ ra thế cậu liền đập trán mình một cái rồi nói: “Ô, tôi quên mất, vết thương của cậu chưa khỏi, đúng không? Vậy thì không thể trèo tường được rồi. Không có cách nào khác, đi, chúng ta đi bấm chuông cửa trước vậy”.

Chỉ còn có cách đó, ba người lại lên xe đi men theo tường đến cổng chính. Xe vừa đỗ xuống thì một chiếc xe khác đi vượt lên.

Minh Nhật Lãng nhìn thấy xe đó liền nói: “Xong rồi, bố mẹ tớ về rồi”.

Lâm Nguyệt Loan cũng “đau khổ” nói: “Sao mà đen thế chứ, bị bắt tại trận rồi”.

Nguyên Thần Dạ lắc đầu nói:”Nếu mà cậu có thể trèo tường thì đã chẳng có chuyện gì”,

Không còn đường nào để thoát, Minh Nhật Lãng chỉ còn cách xuống xe đứng ở cổng chờ cho chiếc xe kia đỗ lại.

Bà Minh vô cùng ngạc nhiên và xuống xe, hỏi con với thái độ khó hiểu: “ A Lãng, sao con lại đứng ở cổng thế này? Con ra ngoài sao?”.

Ông Hạo Thiên cũng xuống xe và để ý ngay chiếc xe bên cạnh. Lâm Nguyệt Loan và một cậu con trai lạ đang đứng bên cạnh xe, con trai ông đi từ đâu về thế này?

Ánh mắt ông Hạo Thiên lướt qua một cái, Lâm Nguyệt Loan liề ngoan ngoãn cúi chào: “Cháu chào bác trai”.

Những lời cô nói đánh động bà Minh, bà quay sang hỏi cô: “Lâm Nguyệt Loan, chuyện này là thế nào? A Lãng đang ở nhà dưỡng bệnh, bác sĩ Thành đã dặn không được cho nó ra ngoài, cháu dẫn nó đi đâu thế hả?”.

“Mẹ, không liên quan gì đến Lâm Nguyệt Loan, là con tự ra ngoài tìm bạn ấy. Bạn ấy cũng bị con làm cho giật mình nên mới vội vã giục con về nhà”.

Bà Minh nghe vừa lo vừa giận: “ A Lãng, sao con không biết nặng nhẹ là thế nào thế hả, đã bị thương còn đi lung tung. Nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào hả?”.

“Chẳng phải không làm sao sao, con bình an về nhà rồi này”.

“Con ấy, phải suy nghĩ đến cái nhỡ may chứ! Nhỡ may có chuyện gì xảy ra thì con bảo mẹ phải làm thế nào hả”.

Ông Hạo Thiên đứng bên nãy giờ mới lên tiếng: “Được rồi, được rồi, A Lãng đã về nhà an toàn rồi có nói nữa cũng bằng thừa. A Lãng, con mau theo mẹ vào nhà đi, đi cả đêm rồi chắc là mệt lắm, mau đi tắm rồi đi ngủ”.

Bà Minh thở dài rồi không nói gì nữa. Lái xe đã kêu người mở cửa sẵn, bà đi lên ôm vai con đi vào nhà. Minh Nhật Lãng vừa đi cạnh mẹ vừa ngoái đầu lại lưu luyến nhìn Lâm Nguyệt Loan,

“Tạm biệt cậu, Lâm Nguyệt Loan”.

“Tạm biệt”.

Đợi hai mẹ con vào nhà xong ông Hạo Thiên mới hỏi cặn kẽ Lâm Nguyệt Loan nguyên do cậu lại đi cùng cô. Lâm Nguyệt Loan thành thực kể hết với ông, nào là từ chợ đêm về thì thấy cậu đứng đợi dưới nhà, rồi mời cậu lên nhà ăn điểm tâm uống nước, rồi vì sao lại ngồi nhờ xe Nguyên Thần Dạ… chỉ là không hề nói đến những lời nói chuyện của mấy người.

Không chỉ ông Hạo Thiên mà ngay cả Nguyên Thần Dạ cũng chăm chú nghe cô nói từng chữ một.

Nghe xong ông Hạo Thiên nói: “Là thế à, xin lỗi cháu, A Lãng lại mang phiền phức cho cháu rồi.Cảm ơn cháu nữa Nguyên Thần Dạ, cảm ơn vì đã đưa A Lãng về nhà giùm bác”.

Lâm Nguyệt Loan và Nguyên Thần Dạ cùng lên tiếng: “Không có gì ạ”.

Con xe màu đỏ lại quay lại đường cũ. Màn đêm tối đen như mực, phố đèn như từng ánh sao cứ lấp lánh bên ngoài xe, cảm giác như nhắm mắt một cái là không thấy ánh sáng đó đâu nữa.

Nguyên Thần Dạ suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: “Minh Nhật Lãng này, đúng là trăm nghe không bằng một thấy”.

Lâm Nguyệt Loan nửa cười nửa nghiêm túc: “Ngôi vị đẹp trai đệ nhất Thần Quang của Nguyên Thần Dạ đã bị thua bởi cậu ấy mà, anh tâm phục khẩu phục chưa?”.

Nguyên Thần Dạ làm bộ và nói: “Ai ya, thiên hạ có người như thế này bây giờ anh mới biết mình đã thành nê trư lại cẩu”.

(nê trư lại cẩu: Dùng để chỉ những người ti tiện, thô bỉ)

Lâm Nguyệt Loan bật cười thành tiếng, cô nói: “Đây không phải những lời Bảo Ngọc nói Tần Chung sao, khen cho anh đã dùng nhanh và đúng lúc”.

“Một người quý như châu ngọc thế, không hiểu sao bố mẹ cậu ấy sinh được không biết”.

“Sao lại không sinh được, cũng mang thai mười tháng rồi sinh ra, ăn ngũ cốc mà lớn lên. Chỉ có điều, cũng hạt thóc hạt gạo ấy mà tạo ra bao người khác nhau mà thôi”.

“Đấy mới là vấn đề cần giải đáp, sao cùng hạt gạo như thế mà lại tạo ra hàng trăm người khác nhau được!”.

“Câu hỏi này giao cho các nhà triết học suy nghĩ đi”.

Lần này Lâm Nguyệt Loan cho phép Nguyên Thần Dạ đưa về tận nhà, , con phố nhỏ nửa đêm không một bóng người hay tiếng động, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, một mình đi vào đó cũng có chút sợ hãi.

“Nhà em ở kia à?”. Nguyên Thần Dạ chỉ lên trên lầu, nơi căn phòng duy nhất còn sáng ánh điện. “Đó phải không”.

Lâm Nguyệt Loan nhìn theo tay cậu chỉ lên, đúng là nhà mình. Cô biết mẹ cô vẫn chưa ngủ và đang đợi cô về. Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, nửa đêm về nhà có ánh đèn sáng đang đợi mình, cảm giác ấy thật hạnh phúc.

Đúng lúc đó có bóng người đi ra gần cửa sổ, là mẹ cô đang đứng trên nhìn xuống. lâ, Nguyệt Loan vẫy tay với mẹ rồi quay sang nói với Nguyên Thần Dạ: “Cảm ơn anh đã đưa em về nhà, bye bye”.

Nguyên Thần Dạ cũng nhìn người đứng bên cửa sổ và hỏi cô: “Đó là ai? Mẹ em à?”.

“Uh”. Lâm Nguyệt Loan gật đầu rồi xuống xe.

Nguyên Thần Dạ cũng vội xuống xe rồi khẽ cúi xuống hướng về người trên cửa sổ, bà Điền Tuệ Văn trên đó cũng gật đầu. Lâm Nguyệt Loan hơi bất ngờ, cô không ngờ người trên gác dưới gác như thế mà Nguyên Thần Dạ vẫn rất lẽ phép với người lớn.

“Em Lâm, mau lên gác đi, nếu mẹ em hỏi ai đưa em về thì em đừng nói anh Nguyên Thần Dạ là “hôn vũ song toàn” nhé, nhớ phải nói là Nguyên Thần Dạ “phúc hữu thi thư khí tự hoa” đấy nhé!”.

Lâm Nguyệt Loan cười nói: “Anh đúng là biết đắp vàng lên mặt, mau về nhà đi, đừng lái xe đi lung tung nữa”.

“Ok, em lên nhà là anh về, mau về ngủ đi”.

Lâm Nguyệt Loan chạy ngay lên gác, vừa vào cửa mẹ cô đã hỏi: “Loan Loan, không phải con tiễn Minh Nhật Lãng về sao? Cậu con trai kia là ai?”.

“Mẹ à, con với Minh Nhật Lãng ra ngoài ngã tư vẫy taxi nhưng không có, lúc ấy gặp anh Nguyên Thần Dạ học khóa trên nên anh ấy lái xe đưa Minh Nhật Lãng về rồi mới đưa con về”.

Vừa nói cô vừa ra cửa sổ, Nguyên Thần Dạ đứng dưới lầu nhìn lên, thấy cô đứng bên cửa sổ liền vẫy tay tạm biệt rồi lái xe đi.

Hôm nay là đêm cuối cùng hai mẹ con ngủ với nhau, nên hai người tranh thủ tâm sự. Có nhiều chuyện bà Điền Tuệ Văn cũng nên nói với cô con gái mười sáu tuổi này lắm.

“Loan Loan, con 16 tuổi rồi, chuyện yêu sớm cũng là việc thường thấy ở trường học, con có thích bạn nam nào không?”.

Không nghĩ mẹ sẽ hỏi câu này nên ngại ngùng đáp: “Mẹ, con không có mà, con luôn chăm chỉ học hành”.

Bà Điền Tuệ Văn lại đổi cách khác hỏi con: “Minh Nhật Lãng, Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ cũng đều học trường con à?”.

“Vâng, con với Minh Nhật Lãng, Tiêu Tinh Dã là bạn học cùng lớp, Nguyên Thần Dạ là anh học lớp 11”.

“Loan Loan, bình thường ba người đều chơi thân với con à?”.

“Không ạ, con với Tiêu Tinh Dã thân hơn, còn Minh Nhật Lãng do dạo gần đây con dạy kèm bạn ấy nên mới tiếp xúc nhiều, Nguyên Thần Dạ thì càng ít, do không học cùng khóa mà”.

“Sao con phải dạy kèm Minh Nhật Lãng, cậu ấy học không tốt à? Nhìn cũng rất thông minh mà”.

Lâm Nguyệt Loan trả lời đơn giản: “Đợt này cậu ấy bị rạn xương nên nghỉ ở nhà, vì thế đợt này con đến dạy kèm cậu ấy”.

“À, mấy hôm mẹ về con không đến dạy cậu ấy, đúng không?”

“Vâng, con bảo thầy giáo cử một bạn khác đến dạy rồi”.

“Thế nhưng cậu ấy lại lén lút ra ngoài tìm con. Loan Loan, có phải Minh Nhật Lãng thích con rồi không?”.

Mẹ đột nhiên hỏi thẳng như thế khiến mặt Lâm Nguyệt Loan đỏ bừng, trong bóng tối nên không ai nhìn thấy, nhưng cô cảm giác hai má mình nóng ran. Mãi sau mới đáp lại: “Mẹ, Minh Nhật Lãng… bạn ấy đâu có nói thích con”.

“Cậu ấy còn phải nói sao? Tâm tư cậu ấy ngay cả người mù cũng nhận ta. Loan Loan, chắc là con cũng cảm thấy đúng không? Con gái ở độ tuổi này nhạy cảm lắm”.

Lâm Nguyệt Loan thừa nhận: “Vâng, con đã cảm thấy từ lâu rồi. Thế nhưng mẹ ơi, con thực sự không hiểu, sao bạn ấy lại thích con”.

“Sao con lại nói thế chứ, con cảm thấy mình không tốt sao? Không xứng để cậu ấy thích sao?”.

“Không phải vậy đâu mẹ, đương nhiên là con thấy mình tốt. Thế nhưng lớp con có một bạn là hoa khôi trường, tên Bạch Vân Tịnh, bạn ấy vô cùng xinh đẹp, quan hệ với Minh Nhật Lãng cũng tốt. Chẳng có lí gì mà bạn ấy không thích Bạch Vân Tịnh mà lại đi thích con cả”.

Câu hỏi này đã khiến Nguyệt Loan khó chịu trong lòng lâu lắm rồi. Hôm nay mẹ đã hỏi cặn kẽ như thế cô liền nói ra. Ban đầu khi cảm thấy Minh Nhật Lãng có tình cảm với mình, cô cảm thấy rất ngạc nhiên, cứ như trúng số bất ngờ vậy, là việc hoàn toàn không hề nghĩ tới. Dù ngạc nhiên nhưng sâu trong đáy lòng cô cũng có cảm giác với cậu. Có một chàng trai xuất sắc thế này để ý, con gái ai lại chả cảm thấy tự hào chứ. Thế nhưng cảm giác tự hào được thích có chút gì đó không thật, giống như bong bóng xà phòng bảy màu rực rỡ, dưới ánh nắng mặt trời thì trong suốt và lung linh như thủy tinh thế nhưng chỉ cần chạm nhẹ một cái là tan biến mất.

“Loan Loan, có lúc thích một người không bởi vì người ta xinh đẹp. Mà là bởi vì, cậu ấy hoặc cô ấy có thể làm cảm động trái tim mình”.

Lâm Nguyệt Loan nửa hiểu nửa không, cô hỏi lại: “Con cứ nghĩ rằng, thích một người phải bắt đầu từ vẻ bề ngoài. Vẻ ngoài xinh đẹp càng khiến người ta thích mình hơn chứ?”.

“Nếu như chỉ dựa vào vẻ ngoài thì con phải thích Minh Nhật Lãng mới đúng chứ, thế sao con lại thân với Tiêu Tinh Dã hơn?”.

“Mẹ, Minh Nhật Lãng quá chói sáng, giống như tên cậu ấy vậy, mặt trời sáng trên cao, chỉ tỏa ra ánh sáng chứ không nên nhìn. Chỉ có thể đứng từ xa để chiêm ngưỡng thôi”.

“Cậu bé này đúng thực là bối cảnh xuất thân quá xuất sắc. Còn Nguyên Thần Dạ sao, cậu ấy cũng không phải con nhà tầm thường đúng không?”.

“Vâng, nhà cậu ấy là con cháu nhà giàu, con nghe nói quỹ học bổng trường con cũng có phần của nhà họ Nguyên”.

“Nếu nói như thế thì gia đình Tiêu Tinh Dã là bình thường hơn một chút”.

“Vì thế con mới thân với Tiêu Tinh Dã hơn đó. Bởi vì hoàn cảnh gia đình khá giống nhau, chúng con sẽ dễ chơi hơn. Quan tâm chăm sóc như anh chị em vậy. Tiêu Tinh Dã cũng cừ lắm mẹ ạ, cậu ấy là thiên tài thể thao, môn gì cậu ấy cũng xuất sắc, từ chạy bộ, bơi lội, nhảy cao, nhảy xa cho tới bóng đá”.

“Cậu ấy đối với con thì sao? Cũng như là anh em sao?” Bà Điền Tuệ Văn hỏi cặn kẽ. Những bậc cha mẹ thông thường sẽ không hỏi cô con gái 16 tuổi của mình những câu hỏi thế này. Thế nhưng bà không giống họ, một năm bà chỉ có thể hỏi hai lần, cần hỏi cần quan tâm quan trọng hơn.

Lâm Nguyệt Loan chợt nói: “Mẹ ơi, Tiêu Tinh Dã đã từng nói thích con”.

“Con thì sao, có thích cậu ấy không?”.

“Con thích ở cạnh cậu ấy, giúp cậu ấy đọc sách, ôn bài, ghi bài cho, sau khi tan học ngồi xe cậu ấy về nhà. Thế nhưng con chỉ coi cậu ấy là bạn thân”.

“Vậy Tiêu Tinh Dã có đồng ý coi con là bạn thân không?”.

“Đồng ý chứ”. Điềm này cô với Tiêu Tinh Dã đã thỏa thuận ngầm với nhau rồi. “Mẹ, yêu sớm là không tốt, phải không ạ?”.

Bà Điền Tuệ Văn làm ở công ty nước ngoài nhiều năm rồi nên bà chịu ảnh hưởng nhiều của người phương Tây. Bà cảm thấy yêu đương là tự do của con trẻ, vì thế không cảm thấy sợ hãi hay lo lắng về chuyện yêu sớm, bà nghĩ những cô cậu thiếu niên trẻ tuổi có tình cảm với đối phương trong giai đoạn này là một điều bẩm sinh.

Vì thế bà rất cởi mở khi nói với con: “Tình yêu tuổi học trò ấy mà, do cả hai đều chưa trưởng thành nên ít có kết quả lắm! Cũng chính bởi chưa trưởng thành cho nên tình yêu đầu ở giai đoạn này đều rất đẹp và trong sáng. Tình yêu của thời niên thiếu hoàn toàn là do nhu cầu tình cảm, chỉ đơn thuần là tôi thích bạn, bạn thích tôi. Hoàn toàn không như người lớn sẽ suy nghĩ đến những vấn đề thực tế. Điều kiện nhà cậu ấy thế nào? Công việc tốt không? Thu nhập cao không? Tương lai hoàn toàn nằm trong những vấn đề nhà cửa, xe cộ. Tình cảm học trò là tình cảm trong trắng không có tì vết, mẹ cảm thấy chẳng có gì không tốt cả”.

Johann Wolfgang von Goethe đã viết trong “Phiền não mà thiếu niên duy trì” rằng: Có thiếu nữ nào không tiếc xuân, có chàng trai nào không chung tình.

Puskin năm 14 tuổi đã viết về tình yêu đầu tiên của mình thế này: Một trái tim đầy nhiệt huyết đã bị chinh phục rồi. Tôi thừa nhận, tôi đã rơi vào lưới tình.

Những cô cậu thanh thiếu niên trong thời kỳ thanh xuân có những rung động đầu đời không gì đáng chê trách cả.

Lâm Nguyệt Loan nghe xong cảm thấy rất ngạc nhiên: “Mẹ, con không nghĩ mẹ sẽ nói thế đâu. Tư tưởng của mẹ thật cởi mở”.

“Đương nhiên, có điều mẹ phải nhắc nhở thế này: Mẹ đồng ý cho yêu sớm, đồng ý nhu cầu tình cảm về mặt tinh thần, nhưng mẹ kiên quyết phản đối những hành vi tình dục ở tuổi này, điều đó sẽ dẫn đến những hậu quả khôn lường”.

“Dạ thưa mẹ…” Lâm Nguyệt Loan đỏ bừng mặt.

Đêm đó hai mẹ con nói chuyện đến nửa đêm rồi mới mông lung chìm vào giấc ngủ.

9 h sáng hôm sau.

Lâm Nguyệt Loan thu dọn hành lý giúp mẹ, hai mẹ con đang định ra sân bay thì chuông cửa bỗng đổ chuông. Lâm Nguyệt Loan chạy ra ngoài mở cửa, cô sững lại, đứng trước cửa lại là bà Minh.

Thấy con gái đứng yên ngoài cửa, bà Điền Tuệ Văn cũng ngó ra nhìn rồi hỏi: “Loan Loan, đây là…”.

Bà Minh cũng nhìn thấy người phụ nữ trong nhà, ánh mắt bà nhìn sang bà Điền Tuệ Văn rồi nói: “Chào chị, chị là bà Lâm? Tôi là mẹ cháu Minh Nhật Lãng”.

Mẹ Minh Nhật Lãng tự mình tìm đến đây, không biết có chuyện gì? Đương nhiên là không phải để nói chuyện phiếm rồi, bà Tuệ Văn cũng chững lại. Sau đó vội lên tiếng: “Chào chị, mời chị vào nhà”.

Bà Minh bước vào và nói: “Xin lỗi chị tôi đến quá đường đột. Không liên lạc gì mà đã đến chơi, thất lễ quá. Tôi cũng không có điện thoại của nhà nên…”.

Nói xong bà đưa mắt nhìn túi hành lý đang xếp dở: “Chị Lâm, chị sắp ra ngoài à?”.

“Vâng, chị Minh, thật ngại quá, tôi e không tiếp đón chị chu đáo được, tôi 10 giờ phải lên máy bay rồi”.

“Là tôi nên ngại mới đúng, đến làm phiền không đúng lúc. Chị Lâm, nếu chị cho phép tôi sẽ đưa chị ra sân bay. Xe tôi ở dưới nhà”.

Xem đồng hồ, bà Điền gật đầu đồng ý: “Vậy làm phiền chị Minh rồi”.

Chiếc xe chất lượng cao lao vút đi trên đường bằng phằng của thành phố A, cảm giác cứ như không phải xe đang đi vậy. Lâm Nguyệt Loan ngồi trên ghế phụ, trong lòng lo lắng khấp khởi. Thỉnh thoảng lại nhìn qua gương chiếu hậu, cảm giác giữa hai hàng ghế trước sau có tấm màn cách âm và ngăn cản, chẳng nhìn thấy mẹ và bà Minh, càng không biết hai người đang nói chuyện gì với nhau.

Xe đến sân bay rồi mà người ngồi sau vẫn chần chừ không xuống xe, lâm, Nguyệt Loan chịu khó ngồi đợi, đợi đến lúc không đợi được nữa cô mới nhẹ nhàng gõ cửa kính ô tô, nhắc nhở hai người đang nói chuyện vô cùng say mê.

Lát sau bà Điền Tuệ Văn mới bước xuống xe, quanh mắt hoe đỏ. Bà Minh nói với ra ngoài với Nguyệt Loan: “Cháu tiễn mẹ đi nhé, bác ngồi đợi trong xe”.

Thấy Lâm Nguyệt Loan và mẹ đi vào trong rồi, ánh mắt mà Minh mới lộ rõ vẻ thương cảm. Nghĩ rồi bà lấy điện thoại ra và gọi: “Alo, A Lãng à…”.

Lâm Nguyệt Loan cứ đợi mẹ sẽ nói cho mình nghe chuyện bà nói với bà Minh, thế nhưng bà Điền không nói gì cả. Chỉ đến khi gần vào đường ra máy bay, bà mới nói: “Loan Loan, sau này mẹ không ở bên cạnh, bác Minh sẽ chăm sóc con thay mẹ”.

Lâm Nguyệt Loan nghe nói mà giật mình: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế? Sao con phải cần bác ấy chăm sóc?”.

“Mẹ đã nhờ người ta chăm sóc con rồi, Loan Loan, con không biết rằng…”. Bà Điền Tuệ Văn nghẹn ngào không biết nói thế nào.

“Nói chung, bác Minh là người mẹ tin tưởng và cũng muốn nhờ cậy. Tuy bác ấy vì con trai mình nên mới miễn cưỡng chấp nhận chăm sóc con, thế nhưng bà ấy có thể quan tâm trong sóc đến những người khác ngoài con mình như thế *là mẹ yên tâm lắm rồi”.

(Câu gốc: Yêu mái nhà, yêu cả con chim, yêu con mình, ngoài con mình ra còn những đứa trẻ khác nữa)

“Thế nhưng, mẹ…”.

Lâm Nguyệt Loan chưa nói hết câu thì mẹ cô đã buông hành lý và ôm chặt cô vào lòng. Có những giọt nước mắt ấm áp rơi trên cổ cô.

“Mẹ”.

Hai mẹ con lần nào gặp nhau cũng thế, ở bên nhau thì ít mà chia ly thì nhiều, cảnh tiễn biệt lần nào cũng đầy nước mắt. Bà Điền Tuệ Văn là phụ nữ lập nghiệp, trên thương trường có thể đánh nhau chảy máu chứ không rơi lệ, trong cuộc sống thì lại là người sống nội tâm và trầm tĩnh. Lâm Nguyệt Loan chưa bao giờ thấy mẹ khóc, cảm nhận được sự khác biệt, cô ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, có phải… sau này mẹ không về thăm con nữa không?”.

Sâu xa trong lòng cô đã có dự cảm không tốt.

Bà ngập ngừng một hồi rồi mới nói: “Loan Loan, mẹ và chồng sẽ cùng di cư sang Canada. Lần này về thăm con là lần cuối cùng”.

Trong khoảnh khắc ấy sự cô đơn bao phủ như lần đầu tiên hai người chia xa, người đến người đi trong sân bay bỗng dưng trở nên thật mơ hồ. Lâm Nguyệt Loan một mìn đứng giữa nơi đó, mắt nhìn xung quanh, cảm giác như nhìn thấy những người thân cạnh mình lần lượt ra đi, một mình cô ở lại… nước mắt từ bao giờ đã vây quanh khoe mắt, từng giọt, từng giọt rơi xuống giống như trái tim đang tan vỡ từng mảnh, từng mảnh.

Bà Tuệ Văn cũng nước mắt lưng tròng: “Loan Loan, mẹ đã gửi một khoản tiền vào thẻ của con. Sau khi ra nước ngoài mẹ vẫn tiếp tục gửi. Cũng đã nhờ được bác Minh chăm sóc con nên mẹ cũng yên tâm phần nào”.

Lâm Nguyệt Loan không nói thêm được câu nào nữa, cô cứ đứng im như khúc gỗ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Bên tai vang lên tiếng nói của nhân viên sân bay, nhắc nhở hành khách chuẩn bị vào đăng ký. Bà Tuệ Văn lau nước mắt và nói với con: “Loan Loan, mẹ đi đây”.

Bà vừa nói vừa bước lên định ôm Lâm Nguyệt Loan lần cuối. Thế nhưng cô lùi lại một bước, tránh xa bà. Đôi tay bà đưa ra rồi sững lại giữa không trung, bà thở dài rồi kéo hành lý đi về phía đường ra máy bay.

Thấy bóng mẹ sắp biến mất, Lâm Nguyệt Loan không kiềm chế được nữa, cô gào khóc: “Me… nếu biết có ngày hôm nay… tại sao ngày đó mẹ còn sinh con ra làm gì?”.

Lời nói như xé nát tâm can, nước mắt càng lăn dài trên má. Nhìn theo bóng mẹ đã dừng lại, ngập ngừng, thế nhưng cuối cùng vẫn rẽ vào đường thông đạo.

Lâm Nguyệt Loan tuyệt vọng nhắm mắt lại, bầu trời trước mắt tối sầm một màu.

Thiếu nữ mỏng manh như cành liễu đang khóc như mưa trong sân bay khiến ai đi qua cũng ngoái lại nhìn bằng ánh mắt khó hiểu, vừa lạ lẫm vừa thương xót. Cuộc chia ly thế nào khiến cô khóc thảm thiết như thế chứ?

Lâm Nguyệt Loan bước ra ngoài cửa lớn phía sân bay cũng là lúc đồng hồ điểm 10 giờ. Một chiếc máy bay vừa cất cánh trên đỉnh đầu, có phải mẹ đã đi chuyến đó không?

Đi rồi, đi hết rồi. Bố tử biệt, mẹ sinh ly, những người thân thiết với cô nhất trên đời này giống như chiếc máy bay kia, đã bay càng lúc càng xa trong những ngày thu lạnh gió…

Càng nghĩ càng nghĩ Lâm Nguyệt Loan càng cảm thấy bi thương. Bước chân đã không thể cất lên được nữa, hai chân chững lại ở ngay bậc thang, cô ngồi xuống thu gối lại trong hai cánh tay và vùi đầu vào đó mà khóc nức nở. Từ bây giờ về sau, cô chỉ có một mình. Ngoài đôi tay này ra cô còn có thể trông chờ vào đôi tay khác nâng đỡ mình sao?

Không biết đã khóc bao lâu nữa, một đôi tay ấm áp đặt lên vai cô. Cô nấc nghẹn nhìn lên, là Minh Nhật Lãng đang đứng trước mặt cô, đôi mắt màu xanh ấy cũng đầy niềm đau và nước mắt. Đôi mắt ấy với đôi mắt cô bây giờ như sinh đôi, chẳng phân biệt được ai với ai.

Vì đôi mắt ấy đã day cho Lâm Nguyệt Loan hiểu rằng, nỗi đau của cô không cần phải nói ra, nhưng Minh Nhật Lãng có thể cảm nhận được và chia sẻ nó với cô. Bất giác cô dựa vào vai cậu và khóc, nước mắt ướt đẫm đôi vai cậu. Minh Nhật Lãng cũng khóc, lặng lẽ, nhuốm ướt mái tóc cô. Cậu không biết cách nói những lời ấm áp, dễ nghe để an ủi cô, cậu chỉ biết thật lòng ở bên người con gái mà cậu yêu thương. Đau nỗi đau của cô, bi nỗi lòng của cô…

Bạn đã bao giờ thực lòng yêu một người? Nụ cười của người ấy khiến bạn vui, nỗi đau của người ấy khiến bạn buồn, niềm vui nỗi buồn cứ vây quanh tâm trạng của bạn. Khi nhìn thấy người ấy đau buồn mà rơi lệ, bạn sẽ cảm thấy trái tim mình như bị dao cứa…

Sau khi về đến thành phố B bà Điền Tuệ Văn liền chuẩn bị mọi thủ tục giấy tờ để giao quyền giám hộ con gái cho bà Minh, nhờ bà giám hộ con gái thay mình. Sau khi nhờ luật sư làm mọi thủ tục giấy tờ hoàn chỉnh, bà lấy danh nghĩa người giám hộ của cô để đưa Lâm Nguyệt Loan về sống trong nhà mình.

Nói thế nào Lâm Nguyệt Loan cũng không muốn đi, bà Minh nói: “Bây giờ bác là người giám hộ của cháu, bác phải thực hiện nghĩa vụ theo pháp luật, chăm sóc và bảo vệ an toàn cho cháu. Nếu bác để cháu ở đây không chăm lo gì, nếu cháu có chuyện bác phải chịu trách nhiệm trước pháp luật”.

“Bác Minh ạ, một mình cháu ở đây mấy năm rồi, cháu chăm sóc được mình, không có chuyện gì đâu ạ”.

“Đợi đến lúc có chuyện thì đã muộn rồi. Đừng cứng đầu nữa, cháu mau thu dọn đồ đạc rồi đi cùng bác. Bác nhất định phải đưa cháu về nhà”.

Lâm Nguyệt Loan im lặng không nói gì, bà Minh dịu giọng lại và nói: “Mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng, tuy không chăm sóc cháu được nhưng đã dặn dò bác chăm sóc giúp cháu. Cháu đến nhà bác tuyệt đối sẽ không có cảnh người trên người dưới mà đối xử đâu, bác sẽ chăm sóc cháu thật tốt”.

“Bác Minh, cảm ơn ý tốt của bác, thế nhưng cháu không đi khỏi đây đâu. Đây là nhà của cháu”. Lâm Nguyệt Loan lí nhí nói, thế nhưng giọng điệu rất kiên quyết, không thay đổi.

Minh Nhật Lãng sốt ruột đợi ở nhà.

Bà Minh đã chuẩn bị sẵn phòng riêng cho Lâm Nguyệt Loan đâu ra đấy rồi thế nhưng chốc chốc cậu lại đi ra đi vào ngó xem còn cần cái gì nữa không. Đột nhiên nghe thấy tiếng xe dưới nhà, cậu lao như bay ra ngoài ban công ngó xuống. Ông Minh đang đọc báo ở đó thấy con

“ A Lãng, chậm thôi con, đừng chạy thế”.

Thấy mẹ một mình bước ra từ trong xe, cậu buồn bã cúi mặt xuống, đôi mi cũng ủ rũ theo. Cậu lo lắng cô không muốn đến, quả nhiên như thế thật.

“ A Lãng, Lâm Nguyệt Loan thực sự rất cứng đầu, cho dù mẹ nói thế nào cũng nhất định không đến”.

“Con cũng đoán là bạn ấy không đến. Mẹ, nếu như bạn ấy không đến vậy sau này chúng ta thường xuyên đến thăm bạn ấy. Mình bạn ấy ở đó cần người chăm sóc lắm”.

“Mẹ đã nhận trách nhiệm này thì đương nhiên sẽ chăm sóc cho cô bé. Có điều, A Lãng này, nếu con muốn đi thăm Nguyệt Loan thì không được len lén đi, nhất định phải bảo bác Hồng đưa con đi, biết chưa?”

“Dạ con biết rồi”.

Minh Nhật Lãng về phòng rồi bà Minh mới ra ban công ngồi với chồng.

Ông Minh nhìn thái độ của vợ và đáp: “Hinh Dật, em đừng chau mày nữa, tuy không đón được Lâm Nguyệt Loan về đây thế nhưng A Lãng đã đồng ý với em rồi còn gì, con sẽ không tự ý chạy đi tìm Lâm Nguyệt Loan nữa đâu. Có thể yên tâm rồi”.

Tuy nói vậy nhưng bà Minh nào có thể yên tâm được chứ: “Chỉ có đưa Lâm Nguyệt Loan về đây sống thì em mới hoàn toàn yên tâm được anh ạ. Nếu không thì ngày nào cũng khấp khởi lo lắng, con trai hở tí là muốn đi tìm cô bé ấy. Làm sao mà em yên tâm được?”.

Hôm đó sau khi về nhà Minh Nhật Lãng đã nói chuyện Lâm Nguyệt Loan sống một mình bố mất, mẹ ở chỗ khác với bà Minh, trong lòng bà đã quyết sẽ đưa cô bé về sống cùng gia đình mình rồi. Nguyên nhân cũng là do vừa thương cô bé sống đơn côi không cha không mẹ, phần vì con trai mình nữa. Minh Nhật Lãng không quản vết thương, nửa đêm lén ra ngoài tìm cô bé, điều này đã khiến bà Minh vô cùng ngạc nhiên. Từ nhỏ đến giờ A Lãng chưa bao giờ làm thế? Vậy mà hôm nay lại vì cô bé đó mà trốn ra ngoài. Đúng là sự rung động của tình yêu đầu đời! Nếu bà không nghĩ cách vậy phải làm thế nào mới bảo vệ chu toàn cho con mình đây?

Mọi việc ban đầu đã tiến hành thuận lợi hơn bà nghĩ. Sau khi nói chuyện với bà Điền Tuệ Văn, bà ấy đã đồng ý để Lâm Nguyệt Loan đến ở nhà họ Minh và trao quyền giám hộ con gái cho bà. Thế nhưng ai biết được là Lâm Nguyệt Loan lại cố chấp như vậy chứ, khiến kế hoạch của bà không thành, thật là phiền não.

Ông Minh lại không lấy thế mà buồn phiền: “Vết thương của A Lãng cũng sắp khỏi rồi, bác sĩ đã đồng ý tuần sau cho con đi học bình thường. Đến lúc đó ngày nào cũng được gặp Lâm Nguyệt Loan ở trường rồi sẽ không nhớ quá mà chạy đi tìm cô bé nữa đâu”.

“Vậy còn chủ nhật thì sao, hai ngày nghỉ con nó chịu được sao?”.

“Cũng đúng” Ông Minh gật đầu, bàn tay dày, ấm áp của ông khẽ đặt lên bàn tay bà Minh, rồi dịu dàng nhìn bà và nói: “Hồi trước khi ở trường anh còn yêu thầm em, ghét nhất là ngày chủ nhật đấy, bởi vì chủ nhật không được nhìn thấy em”.

Bà Minh nghe xong bật cười, nụ cười tươi như hoa nở: “Lúc đó trái tim em cũng giống anh thôi. Tất cả là tại anh, ai bảo không tỏ tình với em sớm hơn, khiến cả hai đều phải khổ sở”.

“Lúc đó em là hoa khôi trường, gia cảnh lại giàu có, khác gì công chúa đâu, một đứa con trai như anh sống dựa vào học bổng, lại vừa học vừa làm lấy gì mà tỏ tình với em chứ!”.

“Lúc đó anh là người tiếng tăm nhất trường còn gì, cao lớn, đẹp trai, học hành giỏi giang, lại là chân sút vàng trên sân cỏ. Bao nhiêu cô gái yêu thầm anh, ngay cả em…”. Nói lại chuyện xưa khiến gương mặt bà Minh đỏ hồng như hồi thiếu nữ. Còn ông Minh đã nhẹ nhàng cầm tay bà đưa lên môi và thơm lên đó.

Hai vợ chồng dịu dàng đưa mắt nhìn nhau hồi lâu, bà Minh chợt lên tiếng: “Chẳng phải đang nói chuyện của con trai sao, tự nhiên lại nhắc đến chuyện trước đây của hai ta. A Lãng này quá thực thà, thích một người là trong mắt nó chỉ có cô bé đó. Hôm đó em bảo nó ra sân bay để an ủi Lâm Nguyệt Loan, thế mà nó chẳng nói câu nào cả mà cứ khóc cùng cô bé”.

Ông Minh nghe thế liền cười và nói: “Thế à? A Lãng có lúc thật chẳng giống con trai tí nào’.

Bà Minh liền lên tiếng bênh con: “Sao anh lại nói con thế chứ? Tuy do vấn đề sức khỏe nên chúng ta có nuông chiều con một chút nhưng nó đâu phải là đứa động tí là rơi nước mắt đâu. Năm 12 tuổi vì chuyện xé sách mà khóc một trận, sau đó đâu có khóc lần nào. Lần này khóc vì người khác, đúng là một đứa bé ngoan”.

Ông Minh cười trừ và đáp: “Đúng đúng đúng, anh nói sai rồi, vợ yêu tha lỗi nhé!”.

Ông nghĩ rồi lại nói vui: “Hinh Dật, A Lãng thích Lâm Nguyệt Loan như thế em đã muốn đón cô bé về cho con trai rồi. Em chuẩn bị cho cô bé đó làm con dâu em đấy hả?”.

“Con còn bé mà, sao lại nói chuyện xa xôi thế. A Lãng bây giờ thích cô bé đó thì em sẽ làm mọi chuyện để vừa lòng con. Nếu con một lòng một dạ với cô bé ấy thì sau này chọn con dâu em sẽ không bao giờ động đến hoàn cảnh gia đình cô bé. Chỉ cần con trai thích là em thích, còn anh sao, Hạo Thiên?”.

Ông Minh cười đáp: “Anh à, chỉ cần vợ đồng ý là anh đồng ý”.

Mẹ đi rồi, cuộc sống lại quay về quỹ đạo cũ. Mọi thứ đã trở lại bình thường, chỉ là Lâm Nguyệt Loan đã im lặng đi nhiều.

“Lâm Nguyệt Loan này, mẹ đi rồi mà cậu đã buồn như thế này. Có phải sau này mẹ cậu không đến nữa đâu cơ chứ, cậu phấn chấn lên chút được không hả?”.

Những lời nói vô tình của Tiêu Tinh Dã đã chạm vào nỗi đau ẩn sâu trong tim cô. Cô cúi đầu, hai giọt nước mắt rơi xuống vạt áo, cô vội lau đi nhưng không lọt qua được ánh mắt cậu. Tiêu Tinh Dã kinh ngạc nhìn cô và hỏi: “Sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”.

Tiêu Tinh Dã truy vấn liên tục khiến Lâm Nguyệt Loan không kiềm chế được, cô bình thản nói cho cậu biết: “Mẹ tớ di cư sang Canada rồi, sau này về thăm tớ sẽ rất khó khăn”.

“Cái gì, đi Canada, còn cậu thì sao? Cứ để cậu ở đây không quan tâm…”.

“Tiêu Tinh Dã, cậu đừng nói nữa, cậu muốn tớ khóc sao?”. Giọng Lâm Nguyệt Loan đã đầy nước mắt.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe, ầng ậc nước của cô, trong lòng cậu có nỗi đau vô hình đang len lỏi.

Như mọi hôm, sau khi giảng bài cho Minh Nhật Lãng xong bà Minh nhất định mời cô ở lại ăn cơm rồi hãy về.

“Cháu kiên quyết muốn ở nhà nên bác cũng không còn cách nào, thế nhưng bác đã là người giám hộ của cháu rồi thì không thể không lo được bữa cơm cho cháu mà đã để cháu về”.

Lâm Nguyệt Loan chỉ còn cách ở lại.

Bữa tối chưa tới giờ ăn nên Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan cùng lấy tranh ra ghép.

Mấy hôm nay, sau khi học xong cả hai đều cùng nhau ghép tranh. Bức tranh dần dần đã thành hình, khắp tranh là các ngôi sao đang lấp lánh, duy chỉ thiếu mảnh trăng non.

“Sao lại thiếu trăng chứ?”. Lâm Nguyệt Loan tìm đi tìm lại mấy lần trong hộp giấy xem có rơi miếng nào không.

“Không có, tớ tìm mấy lần rồi, thiếu mất hai miếng ghép mặt trăng chứ. Hôm đó tớ sắp ghép xong mặt trăng rồi thế là không cẩn thận hất một cái, hai miếng đó không thấy đâu nữa”.

“Cậu đánh đổ ở đâu? Để tớ tìm lại xem nào”.

“Đánh đổ từ trên bàn, tớ tìm mấy lần trên nền nhả rồi, sao lại không thấy chứ!”.

“Trên nền nhà không có, hai miếng ghép ấy nhỏ xíu mà, hay là rơi vào trong ngăn kéo?”.

Đôi lông mày Minh Nhật Lãng mở ra, mắt sáng lên: “Đúng rồi, có thể lắm chứ!”.

Cậu vội đến bàn học rồi kéo mấy cái ngắn trên cùng ra, rồi bới loạn xạ. Quả nhiên giữa khe ngăn kéo đã xuất hiện hai mảnh ghép màu nho nhỏ. Cậu sung sướng reo lên: “Cậu xem này, quả nhiên là ở đây”.

Lâm Nguyệt Loan không để ý hai mảnh màu trong tay cậu, ánh mắt cô đang dõi nhìn vào trong tận cùng ngăn kéo, một sợi dây thun dài màu xanh được cuộn lại và để ở đó.

Ánh mắt Minh Nhật Lãng cũng nhìn theo ánh mắt cô, mặt cậu đỏ bừng, hai tai cũng đỏ ửng theo.

Lâm Nguyệt Loan cũng thế, đỏ bừng hai má. Nhìn thấy sợi dây thun ấy trong
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 8159
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN