Một người anh
(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Sau khi có tiền, cầm tiền trên tay, một cảm giác hạnh phúc mơn man khắp da thịt anh. Ước mơ của anh đang dần trở thành hiện thực. Gần! Gần lắm rồi!
***
Mẹ mất sớm. Cha là thương binh, vì mất sức hơn tám mươi mốt phần trăm nên cũng chẳng làm được gì nhiều. Mặc dù người cha có lương nhưng cũng không đủ để trang trải cho hai anh em ăn học. Cuối cùng, đến lớp chín anh quyết định nghỉ học đi làm thuê, làm mướn đâu đó kiếm tiền phụ giúp cha nuôi em. Anh bỏ học dù cho học rất giỏi. Anh học giỏi nhưng người em của anh còn học giỏi hơn. Vì hai anh em học chung một lớp, nên anh biết rất rõ sức học của em. Vậy nên, anh quyết định nghỉ học. Tốt nghiệp lớp chín và nghỉ học còn em thì tiếp tục lên lớp mười. Sau đó, người em trở thành một trong những hạt nhân của trường Trung học phổ thông chuyên Toán của tỉnh Hà Tĩnh.
Vì không có bằng cấp phổ thông nên mấy chỗ anh xin không ai chịu đồng ý nhận anh vào làm cả. Thế là anh đành trở về nhà. Bữa bắt cua, bữa bắt ốc bươu, bữa đi gặt thuê, bữa đi bắt rắn bán kiếm tiền nuôi em ăn học.
Nhiều đêm, trời lạnh nhưng anh vẫn đi soi cua đồng tận hai giờ sáng vì đợt đó cua đồng lên giá: mười lăm ngàn đồng một ký lô. Anh rảo khắp cả cánh đồng đến khi không một xó xỉnh nào trên cánh đồng quê Sơn Lộc này không có dấu chân anh, miệng ngáp ngắn ngáp dài vì mất ngủ nhưng nhìn vào xô thấy đầy những cua lạo xạo bò thì lòng anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng! Rồi mai đây, anh sẽ sắm được cho người em của mình một bộ đồ mới để đi học. Chứ hằng ngày thấy em bận chiếc quần vải đã mòn hết đít quần, ống quần thì quăn lên và gấp nếp như lò xo mà anh thấy thương quá! Chính bắt nguồn tư tình thương đó anh quyết định hành động.
Và cuối cùng anh cũng đã đạt được như ý muốn.
Vào một ngày kia, thấy người em của mình có mặt trong danh sách những học sinh đi dự thi học sinh giỏi toán quốc gia. Và ngày thi đang đến gần cho nên người em phải ôn thi thật cật lực. Thế nhưng, em mình chưa có một chiếc máy tính để giải phương trình bậc hai và cả giả hệ phương trình nữa. Vào thi thì thời gian rất ngắn, nếu tính thủ công thì chậm lắm! Mất nhiều thời gian lắm! Thế là anh quyết định là sẽ mua cho em trai một cái.Và để thực hiện được điều đó anh cần khoảng một trăm ngàn vào khi đó loại máy tính fx 500ms cũng có giá chừng đó. Cua đồng bấy giờ đã một ký hai mươi ngàn rồi. Như vậy là anh phải bắt cho được năm ký lô. Một trăm ngàn trong vòng năm ngày vì cuối tuần này, tức là chủ nhật là ngày mà thằng em thi.
Sau bốn ngày cật lực thức khuya đến một, hai giờ sáng anh đã kiếm được bốn ký lô gam và bán được tám mươi ngàn, còn hai mươi ngàn nữa, một ký lô gam nữa thôi! Dạo này cua đã bắt đầu hiếm rồi, chỉ đi soi thôi thì không được một ký thế là anh đành thay đổi chiến thuật: vừa soi cua ban đêm vừa đi móc cua ban ngày. Kiểu gì cũng phải kiếm cho được.
Trời nắng tháng sáu của miền Trung như thiêu như đốt, mặt anh cúi xuống giữa trưa tròn bóng nắng đã đỏ như một trái ngấy hương chín. Nhoài người trên bờ ruộng, tay trái túm chặt ngọn cỏ trên bờ ruộng làm điểm tựa, dồn hết sức vào cánh tay phải từ từ anh đưa tay vào hang. Rễ cỏ, sỏi đá nhọn và cả những mảnh sành, sứ vỡ nham nhở xung quanh miệng hang chà xát lên lớp da nơi cẳng tay. Một lát sau cẳng tay anh rớm máu. Đau quá! Rát quá! Lá cỏ nhọn trước miệng hang cứ đâm vào mặt anh cũng đau rát không kém. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cay và mằn mặn cứ thi nhau bò vào khóe mắt. Mặn quá! Cay quá! Nhưng chưa hết. Nước dưới ruộng nóng như vậy mà mấy con đĩa thèm thịt khát máu vẫn không chịu buông tha cho anh. Chúng cứ bâu lại và cắn vào chân anh nhay nháy. Khổ cực là vậy, gian nan là vậy nhưng hình ảnh chiếc máy tính cứ hiện ra trước mắt và làm anh quên đi tất cả. Và hứng khởi anh tiếp tục móc và bỏ cua vào chiếc oi được cha anh đan bằng tre thủa nào. Một con cua bỏ vào là ngọn nến hi vọng thắp lên trong anh. Và cứ thế cứ thế cua trong chiếc oi đầy dần lên.
Bỗng nhiên, đến một bờ ruộng kia anh thấy một cái hang khá sâu, tối thui nằm cao hơn mặt nước một tí, anh nghĩ thầm "Dễ mà kiếm được vài con cua đực to thì đáo để!". Không chờ đợi lâu, anh luồn tay vào và ngay lập tức anh rụt tay ra vì đau. Có một cái gì đó rất sắc và nhọn đâm vào ngón tay của anh. Và sau khi khua đi khua lại bàn tay vào nước ruộng thì lộ rõ hai dấu răng nanh trên đầu ngón trỏ. Máu rỉ ra và sắc mặt anh tái nhợt đi thay vì đỏ chín như trước đây. Thấy hơi mệt, anh bước lên bờ và trở về nhà vì chắc là đã đầy một ký. Về đến nhà, anh cảm thấy toàn thân hơi mỏi nhưng cũng cố gắng tắm rửa. Xong xuôi, anh dắt xe đạp ra và leo lên xe. Anh dặn em: "Anh đi xuống thị trấn Cày bán cua, em ở nhà học bài và coi nhà nha!" "Dạ" – người em lễ phép đáp lại. Thế rồi anh đi.
Sau khi có tiền, cầm tiền trên tay, một cảm giác hạnh phúc mơn man khắp da thịt anh. Ước mơ của anh đang dần trở thành hiện thực. Gần! Gần lắm rồi! Không đợi được thêm một phút giây nào nữa, anh bèn ghé vào tiệm tạp hóa gần nhất và nhanh chóng trở ra với chiếc máy tính trong tay. Và anh mỉm cười! Nụ cười của hạnh phúc!
Trên đường về anh hân hoan nhưng sao bỗng nhiên anh thấy đau tức ngực và khó thở, lại chóng mặt đau đầu, ù tai và buồn nôn. Khát nước dữ dội! Về đến ngõ, bánh xe lảo đảo, tay lái anh không còn vững nữa, trời đất như quay cuồng dưới chân anh. Xoảng! Anh ngã lăn ra trước cửa ngõ và người em chạy lại hốt hoảng: " Anh làm sao vậy? Anh làm sao vậy?" Môi anh đã thâm tím! Anh thấy khó thở quá! Coi chừng không ổn rồi. Chắc lúc này nọc độc rắn đã chạy vào tim. Moi hết chút sức lực cuối cùng, anh cho tay vào túi quần, lấy ra một chiếc máy tính và nói: "Đây là quà của anh, em nhớ học tốt và thi tốt. Ráng làm rạng danh gia đình ta và dòng họ, đừng phụ lòng tin của anh em nhé!". Dứt lời, anh tắt thở trong vòng tay của em trai của mình. Hoàn toàn câm lặng trước lời kêu gào, khóc lóc thảm thiết của người em trai.
Đến nay đã năm năm, người em giờ đã là một người thành công. Và cứ mỗi lần về quê, ra viếng mộ anh, ngoài hoa, trái cây....người em lại mang ra cho anh một đĩa khoai lang luộc và một đĩa cà muối – hai món mà ngày xưa anh nó vẫn thường thích ăn nhất. Và ngồi bên mộ, người em lại òa khóc. Khóc nức nở! Khóc và khóc! Ôi! Nước mắt tuôn rơi trong niềm thương xót và biết ơn không còn cơ hội đền đáp! Khóc cho đến khi hoàng hôn buông xuống, trời chập choạng tối và ở phía xa xa nơi chân trời kia chỉ còn le lói những tia rẽ quạt cuối cùng của ông mặt trời thoi thóp, mọi vật im lìm và dường như đã chìm vào giấc ngủ của sự yên tĩnh. Khi đó, người em mới thơ thẩn chịu ra về.
Thiệu Hoàng