--> Tên con là Mạn Châu - game1s.com
Old school Swatch Watches

Tên con là Mạn Châu


Vị bác sĩ trực tiếp đỡ đẻ cùng ê kíp hôm đó không ai kiềm được nước mắt.
***
Sau gần mười tháng mong mỏi chờ đợi, cuối cùng cũng đến ngày cách ngày dự sinh khoảng một tuần, đôi vợ chồng trẻ Quân và Trang đều vô cùng hưng phấn, vô cùng hồi hộp để được gặp cô công chúa nhỏ nhà mình. Đồ đạc sơ sinh gần như đã sắm đủ, nhà cửa cũng trang hoàng sẵn sàng, chỉ còn chờ bé con chào đời. Có điều Quân nhất thiết yêu cầu Trang phải lên Hà Nội để sinh. Với mức kinh tế hiện tại, anh hoàn toàn có thể để cho vợ và con mình được hưởng những đãi ngộ tốt nhất. Hơn nữa, bệnh viện đó còn có bạn thân của anh làm bác sĩ, chỉ có như vậy anh mới có thể yên tâm. Tuy rằng có hơi bất tiện, trước ngày dự sinh anh phải lái xe đưa vợ con đi Hà Nội nằm sẵn ở viện để chờ sinh. Nhưng điều đó có là gì, chỉ cần vợ và con anh được sử dụng phương tiện tiên tiến nhất, được người anh tin tưởng nhất đỡ đẻ, mọi phiền hà đều chỉ là chuyện nhỏ.

Trước đó mấy ngày, anh đã liên hệ với Hùng, bác sĩ sẽ đỡ đẻ cho vợ anh, cũng là thằng bạn thân nối khố từ nhỏ. Hùng thậm chí còn muốn làm cha đỡ đầu cho công chúa nhà anh. Ngày mai anh chỉ cần đưa vợ con anh lên Hà Nội, lên tới đó Hùng sẽ giúp anh lo liệu tất cả từ hồ sơ đẻ lẫn việc lấy phòng VIP cho Trang. Tâm trạng của một người sắp làm cha thật vô cùng phức tạp, lúc nào cũng lo lắng, thấp thỏm. Càng gần đến ngày dự sinh, sự bất an hồi hộp ấy lại càng hiện lên rõ ràng trong anh. Hàng đêm đi ngủ, chỉ cần Trang khẽ nhíu mày, thở dài hay trằn trọc trở mình, anh liền lập tức ngồi dậy, bật đèn rồi hỏi han cô kỹ lưỡng. Cũng do anh đọc quá nhiều bài báo trên mạng về các dấu hiệu chuyển dạ, quả đúng là muôn hình muôn vẻ không ai giống ai, hơn nữa, nhìn Trang càng ngày càng nặng nề ộ ệ, hàng đêm đi ngủ cũng khó khăn, Quân lại cảm thấy vô cùng xót xa. Nhớ lại năm xưa anh theo đuổi cô khó khăn đến nhường nào, yêu thương cô biết bao, anh sẵn sàng làm mọi điều cho cô, nhưng việc mang thai này thì anh lại chả giúp gì được.
- Anh còn không đi ngủ đi, cứ ngồi nhìn em làm gì, em không sao đâu. – Trang cười bất đắc dĩ nhìn ông chồng cứ hay lo lắng thái quá của mình
- Em có thấy đau bụng hay khó thở không?
- Có chút nặng nề, xoay người hơi khó, muốn nằm ngửa mà khó chịu quá, cứ nằm nghiêng mãi cũng mỏi, nhưng chưa thấy cơn co thắt đâu. Anh cứ yên tâm, còn một tuần nữa mới đến ngày dự sinh, sẽ không chuyển dạ sớm thế đâu. Anh ngủ đi, mai còn lái xe. Từ đây lên Hà Nội cũng phải hai tiếng chứ ít đâu. Còn không ngủ, mai anh mệt đấy, lên đến nơi sức đâu mà lo cho mẹ con em.
- Ừm, anh biết rồi. Em cố gắng ngủ được tí nào thì ngủ đi nhé. Không ngủ mai ngồi xe lại say thì chết.
- Được rồi mà, em cả đêm cứ đi vệ sinh thôi cũng hết đêm rồi, anh ngủ đi, kệ em. Nếu có gì thì em sẽ gọi anh.
Thế rồi một đêm cũng trôi qua, một đêm thật yên bình, lặng lẽ. Sáng sớm mùa thu khí trời cứ trong trẻo như thế. Gió heo may nhè nhẹ lay động những tán cây, dịu dàng, êm ái. Quân và Trang quyết định lên đường từ sáng sớm, vừa đỡ nắng, lại vừa đỡ đông. Dọc đường đi, cho dù là đường nội thành hay đường cao tốc, Quân đều cố gắng duy trì tốc độ ổn định nhất có thể vì sợ Trang sẽ say xe. Hôm nay tinh thần anh bỗng nhiên lại thấy thoải mái hơn, nhẹ nhõm hơn, không còn quá thấp thỏm hồi hộp như mấy hôm trước nữa. Song, cảm giác sắp được làm bố vẫn là một điều gì đó thật kỳ diệu.
- Anh, hình như mình vẫn chưa đặt tên cho con. Lúc sinh xong thì phải có tên để bác sĩ còn viết vào giấy chứng sinh chứ. – Đột nhiên Trang hưng phấn hỏi
- Ừm... anh thích con gái tên là Châu, nghe rất sang trọng. Em học tiếng Trung, hay đặt một cái tên nghe "Tàu" một chút đi, cho nó khác biệt. Mạn Châu được không? Nghe kêu đấy chứ - Quân vừa cười vừa nói.
- Mạn Châu à? ....
Một lúc sau, cô bỗng giật mình, tim nhảy thót lên một nhịp rồi đập liên hồi. Có cái gì đó chợt hiện lên trong cô. Mạn Châu... Mạn Châu Sa Hoa...Trong những tiểu thuyết mà cô hay đọc.. .Ôi, không!
Khi Trang còn đang miên man trong nỗi hoang mang hoảng hốt của mình, thì câu trả lời cho dự cảm chẳng lành của cô đã lập tức ập tới. Cô không rõ điều gì đã xảy ra, chỉ thấy tiếng còi xe và tiếng phanh xe cùng âm thanh ma sát của bánh xe với mặt đường cùng lúc vang lên nhức nhối. Sau đó, Trang bất tỉnh.
Khi cô tỉnh lại thì thấy mình đang được đẩy trên một cái cáng trong hành lang bệnh viện. Chưa kịp cảm thấy đau nhức, điều đầu tiên cô cảm nhận được là có một thứ nước gì đó đang chảy không ngừng phía dưới của cô. Nó đúng như người ta không thể kiềm chế nước tiểu của mình, nhưng còn nhiều hơn cả nước tiểu. Không biết sức mạnh nào đã khiến cho cô không hề hoang mang, không hề sợ hãi. Cô chỉ kiên định ngẩng lên nói với mấy bác sĩ và y tá đang đẩy xe cáng: "Cho tôi lên bàn đẻ". Bác sĩ, y tá hình như vẫn cứ phớt lờ đi yêu cầu của cô, một lần nữa cô kiên định dõng dạc nói: "Cho tôi lên bàn đẻ, ngay bây giờ.". Một vị bác sĩ nữ nói với cô rằng, cô là bệnh nhân sao có thể chỉ đạo bác sĩ, rằng cô cần phải lên bàn mổ hay cấp cứu cái gì đó cô không muốn nghe nữa. Cô dùng hết sức có thể, ngồi bật dậy, giận dữ nói rằng : "Cho tôi lên bàn đẻ, ngay bây giờ".
Khi xe cáng được đấy đến trước cửa phòng sinh, cô nhìn thấy Hùng hớt hải chạy tới, trong mắt anh còn vằn lên những tia máu và đau xót không thể che giấu. Trực giác nói cho cô biết sẽ có tin dữ đến với mình. Cô vẫn bình tĩnh mà hỏi Hùng:
- Quân thế nào rồi anh?
- Nó...
- Anh hãy nói thật với em – Chưa bao giờ thấy giọng nói của Trang lại bình tĩnh và kiên định đến như vậy
- Nó... đi rồi!
Trang không nói gì, cũng không khóc, yên lặng tiến vào phòng sinh. Hùng cũng mặc áo chống khuẩn đi vào cùng. Tuy đây không phải bệnh viện của anh, anh không có tư cách đỡ đẻ cho Trang, nhưng giúp được gì thì anh vẫn sẽ giúp. Khi bác sĩ y tá còn đang định tiêm một loạt thuốc vào Trang, cô đã kiên định mà nói rằng: "Không cần đâu, tôi không đợi được nữa rồi, cho tôi lên bàn luôn đi". Cũng nhờ Hùng tham gia nói đỡ vài câu chuyên môn, Trang đã yên vị nằm trên bàn đẻ. Nghĩ đến câu nói cuối cùng của Quân với mình, cô ngẩng đầu lên nói với Hùng: "Anh Hùng, tên cháu là Mạn Châu. Lê Mạn Châu."
Hùng gật đầu, tiến tới nắm chặt tay cô, hướng dẫn cô cách lấy hơi. Có lẽ do tác động của va đập, Trang chỉ cần rặn ba hơi là đã sinh. Hùng vẫn nhớ như in, khoảnh khắc vị bác sĩ kia túm được đầu đứa bé lôi ra, nước mắt anh đã chảy xuống. Nó khóc không to lắm, chỉ oa lên vài tiếng lấy lệ rồi lại nhắm tịt mắt lim dim vì chưa thích nghi được với ánh sáng bên ngoài. Anh gạt mồ hôi đang tuôn trào trên trán mình, cúi xuống định thông báo tin mừng này cho Trang nhưng... cô nằm đó, mắt nhắm tịt, sắc mặt trắng bệch, hô hấp đã ngừng hoàn toàn. Hùng không bao giờ quên được nét mặt Trang lúc đó, bình thản, lặng lẽ, dường như đã không còn gì oán hận, không còn gì tiếc nuối. Vị bác sĩ trực tiếp đỡ đẻ cùng ê kíp hôm đó không ai kiềm được nước mắt. Giọng nói trầm thấp gắng gượng vang lên trong gian phòng: "Lê Mạn Châu, sinh lúc 10h30, 3300g!".
***
Mười tám năm sau...
Hôm nay là sinh nhật của Mạn Châu. Cô vẫn không hiểu sao bao năm nay, cha cô luôn tự tay làm bánh sinh nhật cho cô, nhưng cho dù là lần sinh nhật thứ bao nhiêu đi nữa, trên bánh sinh nhật của cô cũng chỉ cắm đúng hai ngọn nến. Khi cô hỏi lý do thì cha cô chỉ nói rằng đến năm cô mười tám tuổi sẽ trả lời cho cô biết. Cuối cùng thì Mạn Châu cũng đợi được đến ngày hôm nay. Buổi tối, cả nhà cùng quây quần bên chiếc bánh sinh nhật mà Hùng đã tự tay làm cho Mạn Châu. Như thường lệ, trên bánh vẫn cắm hai ngọn nến.
- Bố, đừng châm nến vội. Bố hãy nói bí mật đó cho con nghe trước đi.
Vợ chồng Hùng nhìn nhau, rồi lại thở dài. Trầm ngâm một lúc sau, Hùng mới nói:
- Mạn Châu, hôm nay con đã tròn mười tám tuổi. Có lẽ cũng đã đủ tuổi để có thể hiểu, có thể lắng nghe. Thực ra... con họ Lê. Đúng ra, con tên là Lê Mạn Châu. Năm đó...
Hùng đã đem câu chuyện của mười tám năm trước một lượt kể cho cô bé nghe. Mạn Châu nghe xong, ngoài dự đoán của vợ chồng anh, cô bé không khóc, không tỏ bất cứ một thái độ gì, chỉ thất thần ngồi đó. Một lúc sau cô bé đứng lên rồi chạy như bay vào phòng. Vợ chồng Hùng sốt ruột nên cũng đi theo vào, chỉ thấy cô bé đang lên mạng tìm hiểu hai chữ Mạn Châu.
"Truyền thuyết nói, rất lâu rất lâu trước đây, ven thành thị nở một dải lớn Bỉ Ngạn hoa – cũng chính là Mạn Châu Sa Hoa. Bảo vệ bên cạnh Bỉ Ngạn hoa là hai yêu tinh, một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa. Bọn họ đã canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương... Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá; khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc. Cuối cùng có một ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau một lần.
Năm đó, sắc đỏ rực rỡ của Mạn Châu Sa Hoa được sắc xanh bắt mắt bao bọc lấy, nở ra đặc biệt yêu diễm xinh đẹp. Thế nhưng vì việc này mà Thần trách tội. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở trên con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, trên con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của Bỉ Ngạn hoa thì có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề không bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào vòng luân hồi."
Hóa ra cái tên của Mạn Châu lại có ý nghĩa như vậy, lúc hoa nở nhìn không thấy lá, khi có lá lại không thấy hoa. Cô chính là bông hoa trà, bông hoa bỉ ngạn nở vào mùa thu. Khi cha mẹ cô còn sống thì cô chưa ra đời, khi có cô rồi thì không còn cha mẹ cô nữa. Nhưng Mạn Châu biết rằng, trước khi chết, cho dù tính mạng nguy hiểm, mẹ cô vẫn quyết sinh ra cô. Có lẽ, bà muốn cô trở thành một bông hoa trà rực rỡ nhất, đẹp đẽ nhất trên thế gian này. Cho dù hoa không thấy lá, nhưng hoa biết lá vẫn tồn tại, có lá thì mới có hoa. Hóa ra, ngày sinh nhật của cô, ngày mà cô vẫn thường cùng mọi người vui vẻ chúc mừng, chính là ngày giỗ của cha mẹ cô. Chắc chắn rằng cho dù họ ở nơi đâu, họ vẫn nhìn thấy cô, nhìn thấy bông hoa Mạn Châu vẫn đang hé nở rực rỡ đầy sức sống. Gác lại đau thương, cô bé Mạn Châu quay trở lại phòng khách, tự tay thắp sáng hai cây nến trên bánh Ga-tô, nhưng thay vì ước nguyện, cô thầm nhủ: "Bố, mẹ, con nhất định sẽ sống thật tốt, sẽ nở thật rực rỡ".
Mẹ Hớn
 







Thông Tin
Lượt Xem : 1061
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN