--> Em đợi anh có lâu không? - game1s.com
Old school Swatch Watches

Em đợi anh có lâu không?


Tôi không yêu nhưng nhớ. Không giận nhưng buồn. Không ghen, nhưng nhìn thấy bức ảnh trên facebook cậu ấy ôm ngang eo một cô bé người Việt học cùng trường, thì thấy tim nhói lên một cảm giác khó tả.
***
Ước gì thời gian có thể quay trở lại. Tôi khoanh tay đặt phía trước lan can và gục cằm xuống đó. Người thả lỏng như một con mèo con đang mệt mỏi sau ngày dài chạy từ nóc nhà này sang nóc nhà kia. Những cơn gió của ngày giao mùa thổi mạnh làm tóc tung bay, rối mù mịt. Gió mùa đông thì chẳng bao giờ biết quan tâm, chỉ ào qua từng đợt như những gã choai choai thích trêu trọc con gái, hoặc thảng nhẹ lướt đến độ qua rồi ta mới biết. Chẳng buồn đưa tay vuốt lại, tôi nhìn về phía xa kia, ở đó có ngôi trường cấp ba mình đã học.

- Mày biết nó không?
- Ai cơ?
- Duy hotboy đó. Sau một đêm thi ca nhạc đã nổi lên như ngôi sao sáng trên bầu trời trường trung học Nam Trung, đã làm nhiều trái tim các cô nàng độ tuổi 16-18 thổn thức. Một khuôn mẫu mới ra đời, khác hẳn với những gì mà các hotboy đẹp trai nhưng đa tình lại còn pha chút đầu gấu, hơi xấu nhưng có duyên ở trường này đã tạo ra – Trà say sưa như một phóng viên đưa tin chuyên nghiệp.
- Không quan tâm lắm.
- Với cũng chẳng đến – Trà bĩu môi.
- Không quan tâm lắm vì nó với cũng chẳng được mình ấy chứ – Tôi phá lên cười trêu lại.
Cậu bạn có mái tóc đen lánh, đi đôi giày cánh thiên thần, mặc áo sơ mi trắng và cái dáng cao cao đang tiến lại gần. Vài đứa con gái đứng đó nắm tay nhau thật chặt để tránh phải hét lên như "fan nữ" nhìn thấy thần tượng Hàn Quốc tới ở sân bay. Chỉ có điều cậu ấy không khiến cả đám đổ xô vào chụp ảnh, cấu xé, xin sợi chỉ áo, mà chỉ lặng thầm đứng nhìn trong sung sướng. Trà – con bạn thân của tôi cũng để lại vẻ đanh đá hàng ngay, thay vào đó là bộ mặt hiền lành với nụ cười mỉm, đứng ngay ngắn giả vờ đưa tay vuốt tóc vẻ không quan tâm.
Chẳng một cái vẫy tay, chẳng kính đen che đôi mắt thâm quầng (sau chuyến bay dài thức trắng), cậu bạn lướt qua êm ru, nhìn thẳng về phía trước nơi có đám bạn đang đứng đá cầu. Bọn con gái vẫn không mảy may cáu kỉnh, chỉ dõi theo từng cử chỉ, bước đi của chàng. Tôi có cảm giác như cậu ta mà ngã ra đấy thì cả đám sẽ xô đẩy nhau chạy lại đỡ. Mà có khi không kịp đỡ vì còn mải giành giật nhau, chèn ép nhau để mình là người chạy được lên trước nhất. Rõ là buồn cười. Tôi biết thế và bụm miệng cười một cái. Lúc lắc mái tóc, tôi quay người lên lớp để lại đằng sau đám con gái vẫn trân trân đứng nhìn. Đối với tôi chẳng có ai là Hot boy ngoại trừ bố.
Vênh váo. Tự cao. Đấy là hai tính từ tôi dành cho Duy khi lần đầu tiên nhìn thấy. Quả bóng rổ trong tay dường như muốn nhảy ra ngoài. Mặc cho lũ bạn đang lờn vờn xung quanh chỉ trực cướp bóng và cái Yến đang hét lên "Chuyền sang đây", tôi quyết định nhấc bóng lên và ném vào kẻ đang đi ngang qua mình. Một kiểu làm quen ấn tượng mà sau này Duy nói chưa có ai dám làm thế với cậu.
 
Tôi vẫn nhớ góc sân bóng rổ. Đứng từ gác thượng của chung cư gia đình tôi ở nhìn rõ lắm. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về, mắt chỉ trực trào nước ra nhưng gió lại ngay lập tức làm khô nhanh chóng. Cảnh Duy đi bóng, cười hớn hở, dí ngón trỏ vào đầu tôi chê lười biếng không chịu để ý kĩ và tập luyện, huých vào vai tôi đau điếng khi cậu ghi điểm với cú ném từ khá xa... Nhưng giờ tất cả đã khác. Duy không còn ở đây đã ba năm. Tôi cũng đã sắp trải qua hết thời sinh viên đủ màu sắc của mình. Chẳng có gì tiếc nuối nhưng cũng chẳng thể kết thân với bất cứ ai cho cái gọi là trên-tình-bạn-một-tí.

- Chào em.
- Vâng ạ – Tôi hờ hững.
- Anh là Hải, bạn của anh Bình, anh Bình có giới thiệu em với anh...
- Vâng!
- Em tên gì nhỉ?
- Vâng, em là Trúc.
- Trúc xinh trúc mọc đầu đình, em xinh em đứng một mình cũng xinh.
Chị phục vụ bê ra hai cốc capuchino. Cuộc nói chuyện trở nên nhạt nhẽo làm tôi chẳng muốn cười. Đỡ lấy cốc cà phê hờ hững và một nụ cười cảm ơn xã giao, tôi nhanh chóng tự chìm vào thế giới của riêng mình.
"Cạch", cốc cà phê bị người đối diện làm đổ lênh láng ra bàn. Màu nâu đặc quánh loang ra nhanh chóng xuống chiếc khăn trải ren màu trắng. Tôi ngẩn ngơ nhìn, cứ nhìn mãi theo vệt nâu ấy và nhớ lại. Cách đây của bốn năm cũng thế này...
- Đồ hâm! Có mỗi cốc cà phê mà bê cũng không xong thì Hot boy cái nỗi gì? – Tôi nguýt Duy.
- Bị trượt tay mà...
Thứ nước nâu của cà phê rơi rớt ra đầy tay, giày trắng và cả ở vạt áo. Cái mặt dài thuỗn ra của cậu trông đến tội làm tôi bật cười.
- Nào, lại đây, để bảo mẫu chăm cho nào...
Duy ngoan ngoãn lại gần. Đưa tờ giấy ăn ở giỏ trên bàn cho cậu lau tay, tôi rút ra trong túi giấy ướt vẫn hay mang theo để lau áo và cúi xuống lau giày. Chẳng bao giờ tôi có thể nghĩ một đứa con gái cao ngạo và khinh đời như mình lại có thể ngồi xổm lau giày cho một người con trai khác, ngoài bố. Duy ngượng nên cứ hét lên "Đứng dậy" và tránh người ra xa. Cả quán gần như ngoái nhìn, cứ như thể tôi đang tra tấn đứa trẻ con mặt búng ra sữa.
***
Ti vi đang chiếu lại "Thiên thần và ác quỷ" chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Dan Brown – một tác giả mà cả hai đứa đều thích. Cái salon màu gụ trống trơn, bỗng dưng dài ra như bất tận vì có mình tôi ngồi ở một đầu. Mẹ vẫn bận nấu món chè hạt sen ở trong bếp, nhất quyết không cho con gái rượu là tôi động vào, nên giờ này tôi ngồi thừ người ở đây tư lự.
Duy đã đi lại lung tung trong nhà này. Mỗi chỗ ngó một tí, nghé một tẹo, thỉnh thoảng lại nhìn mấy bức ảnh treo trên tường thả một câu: "Ơ hồi ý Trúc trán dô nhỉ?", "Sao không thấy Trúc giống ai trong nhà?", rồi chạy lại phía tôi hất tung cái mái bằng "Hỉ Nhi" lên đỉnh đầu và cười ha hả mặc cho sự chống trả quyết liệt của tôi. Những lúc ấy mẹ vẫn thường chép miệng: "Đã gặp suốt ở trường rồi mà về nhà vẫn còn nhí nháu với nhau"...
Diễn viên chính đóng vai Robert Langdon đang chạy loanh quanh để tìm manh mối về vị hồng y giáo chủ đầu tiên mất tích. "Hỏng hết cả truyện" – Duy vẫn lẩm bẩm như thế mỗi khi tới tình tiết hồi hộp của phim và hai đứa lại chí chóe với nhau về cảnh này hợp, cảnh này không, phim cắt bớt chi tiết nào, làm hỏng chi tiết gì trong nguyên mẫu...
- Lấy cốc đi Trúc ơi, mẹ nấu xong rồi đây.
Mẹ cất giọng gọi và tôi đứng dậy uể oải lấy cốc.
- Thằng Duy mà nó ở đây thì ăn lấy ăn để mất.
Ừ nhỉ, chè hạt sen là món khoái khẩu của Duy. Ăn tới quên trời đất, như thuồng luồng ba ba, mất hết cả vẻ đẹp trai của Hot boy. Những lúc như vậy tôi vẫn thường hét toáng lên trêu: "Thế này mà lũ con gái nhìn thấy có mà ngất", và Duy vẫn cười rồi thình lình khi không để ý, cậu giật chiếc cốc vẫn còn đầy chè chưa ăn xong trên tay tôi giơ cao trêu ngươi.
Chẳng biết sao chúng tôi thân nhau. Thân nhau tới độ một ngày giành giật nhau cái khăn giả hàng hiệu LV dưới sân trường, làm cả trường nháo nhác. Một Hot boy không đẹp trai lắm nhưng có duyên và đứng đắn, ăn mặc phong cách ngời ngời lại đang toe toét cười với cái đứa con gái nhỏ thó, mặt mày đăm đăm và chẳng có gì nổi bật hay thướt tha, kiều diễm.

Tôi cũng không biết vì sao chúng tôi thân nhau dễ thế. Cũng có thể là do lần cuối tôi dám ngáng chân cậu ấy trong căng tin rồi giương mắt lên bảo: "Đói quá, hoa mắt nhìn nhầm, chân lại bị khớp nên duỗi nhầm lúc" và cậu ấy buộc phải trả thù bằng cách cứ tan học là nắm tóc tôi kéo đi xềnh xệch suốt mấy ngày. Mấy đứa con gái là "fan cuồng" của Duy tưởng tôi bị trả thù nên hoan hỉ, đến cả cái Trà bạn thân cũng cười sung sướng. Bọn con trai thì lấy làm lạ vì ở trường này chưa có thông lệ con trai "xử đẹp" con gái bao giờ...
Kì lạ là chẳng đứa nào đi theo sau xem sự vụ ra sao, mà có theo được thì nửa đường cũng mất hút vì tôi chạy thoát hoặc Duy đuổi theo nhanh như gió. Vài bữa như thế, rồi mệt, rồi lại rủ nhau ngồi bệt xuống vệ cỏ nào đó, buôn dưa cho tới khi chán thì về.
Thế mà Duy lại đi. Học lớp 12 xong, tốt nghiệp trung học xong, tôi thi vào Đại học Công Đoàn xong thì cậu ấy cũng bay sang Thụy Sĩ bắt đầu chương trình học bổng của mình. Một người ham học và rất nỗ lực mà. Ngấm ngầm học tiếng Anh như điên, cày bảng điểm như trâu, tham gia tích cực các hoạt động của trường, của phường và ẵm cái Học bổng toàn phần ngon lành như ăn chè hạt sen.
Trà khóc thút thít như cái vòng tay giả bạc hay đeo ở cổ tay trái bị mất, còn tôi thì không. Tôi vẫn cười, vẫn đánh cậu ấy ở sân bay và nhận lại những cái huých đau điếng người. Nhưng tối về thì cay mắt. Những bản nhạc không lời của Yiruma không đủ để xoa dịu nỗi lòng và bao nhiêu tháng ngày sau đó, quen với biết bao chàng trai khác cũng chẳng có ai lấp được khoảng trống cậu ấy để lại. Một khoảng trống không rõ ràng, nhưng hễ thảnh thơi để tư lự nghĩ thì nó cứ rộng hoác và sâu hoắm dần.
Tôi không yêu nhưng nhớ. Không giận nhưng buồn. Không ghen, nhưng nhìn thấy bức ảnh trên facebook cậu ấy ôm ngang eo một cô bé người Việt học cùng trường, thì thấy tim nhói lên một cảm giác khó tả.
Duy vẫn chat yahoo, skype với tôi đều đặn hai tuần một lần; vẫn email khi gặp áp lực vì chuyện học tập. Ba năm học đại học, dù ở xa nhưng Duy vẫn xen vào cuộc sống của tôi như vẫn rất gần. Chỉ có điều, chẳng còn ai đi cùng tôi trên đoạn đường dài đầy cây xanh từ nhà tới sân bóng rổ mỗi chiều chủ nhật, chẳng còn ai mua kem rồi quệt lên mặt tôi mỗi sáng đi học thêm toán và cũng chẳng còn ai nhảy chồm chồm lên khi tôi thông báo một tin sốt dẻo lãng nhách của mình...
- Duy có bạn gái rồi hả?
- Thế lúc buồn Trúc vẫn hay lên gác thượng đứng hả?
- Duy chưa trả lời câu hỏi.
- Có cũng đúng, mà không có cũng chẳng sai.
- Trả lời thế à? Đồ hot boy kênh kiệu. Ghét!
Tôi vẫn quen kiểu trả lời thế. Kiểu trả lời nhấm nhẳng, không đúng trọng tâm làm người hỏi phát điên lên nhưng rồi lại phải xịu xuống vì mình chẳng là gì của người ta, cũng chẳng gặp được họ để bóp cổ hỏi cho ra lẽ.
***
"I wanted you to be there when I fall
I wanted you to see me through it all
I wanted you to be the one I love
I wanted you, I wanted you
I wanted you to hold me in my sleep
I wanted you to show me what I need
I wanted you to know just how down deep
I wanted you, I wanted you".
Là nhạc chuông điện thoại của tôi. Giọng Inna cất lên buồn thảm trên nền nhạc balad.
- Gì đấy? – Tôi nhấc máy khi thấy tên người gọi là Trà.
- Nó về. Duy nó về rồi! – Giọng Trà sang sảng cất lên trong không gian ở đầu dây bên kia yên ắng lạ kì.
- Ừ, biết. Thế nó... có dẫn... người yêu về cùng không?
- Thấy thằng Kiên bảo là có...
- Ừ...
- Mày đang ở đâu?
- Chỗ cũ thôi.
- Là chỗ nào? Mà sao giọng mày kiểu gì ý?
- Ừ... Đang ở chỗ bí mật... Thôi tí nữa tao gọi lại nhé...
Tôi nghe giọng mình trượt tận đâu xa lắm. Cố gắng không để những hàng nước vô cớ trào ra, tôi quệt bỏ và tắt điện thoại nhanh chóng. Gió thổi to hơn và cơn lạnh quay quắt khiến tôi giữ chặt hai vạt của chiếc áo khoác mỏng.
Duy đã về. Có dẫn theo bạn gái. Đó không phải là việc của tôi. Nhưng tối nay sẽ là quá sức mình nếu tôi xuất hiện, giả vờ ngoác miệng ra cười tươi từ bảy giờ tới mười giờ tối và không được phép xịu xuống, thừ người ra một giây nào cả. Nhưng nếu cáo ốm và ở nhà thì lại nhấp nhổm, tò mò về cô gái kia... Tôi quệt đi hàng nước mắt vừa rớt ra. Có cái gì đó nghèn nghẹn trong tim. Lúc lắc cái đầu để xua đi những suy nghĩ vớ vẩn ấy, tôi quay người lại và định bụng sẽ về phòng nằm một chút.
Mái tóc đen nhánh. Áo sơ mi trắng bên trong chiếc áo khoác da màu đen, giày trắng cánh thiên thần và một nụ cười. Tôi khựng lại. Một nụ cười hình trăng lưỡi liềm cong lên đẹp đẽ. Chưa bao giờ tôi thấy cái từ Hot Boy lại hợp đến thế dù mặt cậu ấy không hề đẹp mĩ miều như những diễn viên Hàn Quốc. Những giọt nước mắt vừa cố ngưng lại nhưng vẫn dâng đầy trong mắt, từ từ rớt ra, thi nhau rớt ra, đua nhau rớt ra không kìm ném nổi.
- Bạn gái đâu?
Tôi lấy hết sức hít nước mũi vào trong và quệt nước mắt, nói to. Giọng như muốn vỡ ra. Gió rít qua kẽ mấy tán cây làm tôi rùng mình vì lạnh. Tôi ghét mùa đông, vì phải mặc đủ ấm để khỏi ốm, vì phải một mình chống lại những cơn gió lạnh căm căm, những cái rét thấu xương thịt, mà chẳng có đến một bàn tay siết chặt tay mình.
Duy vẫn cười, đi lại dần phía tôi. Rồi đột ngột choàng tay ra ôm gọn tôi vào lòng:
- Bạn gái à, em đợi anh có lâu quá không?







Thông Tin
Lượt Xem : 951
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN