--> Mùi của gió - game1s.com
XtGem Forum catalog

Mùi của gió


(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
"Cậu vẫn luôn ở bên mình phải không?" Tôi nhìn lên bầu trời, thì thầm khi đứng trên bục nhận giải thưởng, khẽ ngửi mùi hoa trong gió.
***
Đó là một ngày nhiều gió. Và thơm. Vì tôi đang đứng trên ban công , nơi rất gần một ban công hoa, rất nhiều hoa. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi sống ở nhà mới trong một thành phố mới xa lạ. Sài Gòn khác Hà Nội của tôi. Căn nhà này cũng khác tổ ấm của tôi ngày xưa, và người mà tôi đang gọi là mẹ cũng khác. Tôi để lại tất cả ở Hà Nội ,những gì tôi yêu quý và mọi vinh quang mà tôi từng có. Để giờ tôi đang đứng ở đây và gặm nhấm sự cô đơn, mệt mỏi bởi cảm giác tội lỗi bủa vây đến nghẹt thở. Vùi mình vào một giấc ngủ sâu đầy mệt mỏi với những cơn ác mộng ,tiếng phanh xe, tiếng la hét thất thanh, máu chảy lênh láng ... Tôi bật dậy,vô thức chạy ra ban công. Sau này tôi mới hiểu đó chính là cảm giác dễ chịu của mùi hương nơi ban công bên cạnh gọi tôi tới. Ban công định mệnh. Giấc ngủ cũng là định mệnh. Trong cuộc sống, có những điều hoàn toàn là định mệnh.

Và tôi nhận ra ban công có người, đúng như tôi nghĩ chủ nhân của nó phải là một cô gái. Cô ấy đang đứng đối diện về phía tôi, nhìn mà cứ như không nhìn, ánh mắt lặng lẽ kì lạ. Người hàng xóm đầu tiên mà tôi gặp, cô gái Sài Gòn đầu tiên ở gần tôi. Tôi đã muốn khép tất cả lại, buộc mình trong thế giới đơn độc, tôi không muốn gần gũi thêm với ai, tôi sợ đau khổ. Nhưng, không hiểu sao, khi nhìn thấy cô ấy, tôi lại khát khao muốn được nói chuyện, việc mà tôi dường như đã bỏ quên từ lâu.
- Chào câu.
- ...
- Này cậu, xin chào
- ...
Tôi ngạc nhiên,chưa từng có cô gái nào phớt lờ tôi như thế, trước đây tôi đã quá quen cảm giác ở trên cao, là tâm điểm chú ý. Sự hụt hẫng nhanh chóng bủa vây, phải, tôi cần học cách chấp nhận cuộc sống mới, tôi đã quên rằng mình với vết sẹo dài đáng sợ trên mặt không thể dễ dàng được chào đón nữa. Bố đã muốn tôi đi trị liệu, nhưng tôi không muốn, tôi muốn giữ vết thương này trên gương mặt mình như một sự đền tội, như một sự trốn tránh, để che đi trái tim đã chằng chịt những vết thương. Tôi ngâng mặt lên nhìn bầu trời xanh ngắt, khẽ hít một hơi dài đầy gió và hương thơm, rồi quay người trở vào trong.
- Chào cậu.
Tôi giật mình, thảng thốt, quay đầu lại, giọng nói của cô ấy làm tim tôi quặn thắt, giọng của Linh, giọng nói đêm đêm đi vào giấc ngủ đầy mộng mị của tôi. Tôi sợ hãi, run rẩy, đau đớn, quá nhiều cảm xúc ập đến. Tôi bỏ chạy.
Tôi trằn trọc suốt đêm, trong nỗi nhớ và day dứt đến quằn quại về mẹ, về Linh. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi lại bước ra ban công như một hành động vô thức. Và cô ấy vẫn ở đấy, đang ngồi trên ghế, nhắm mắt và khe khẽ hát nhỏ. Cô ấy không phải Linh, cô ấy không phải Linh. Tôi tự nhắc nhở mình.
- Chào cậu. Tôi là Phong.
- Ừ.
- Cậu tên gì ?
- Cậu thích tên gì ?
Tôi ngạc nhiên,mình nghe nhầm ư? Nhưng rõ ràng cô ấy vừa hỏi như vậy mà. Cô ấy vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt lặng lẽ kì lạ. Cô ấy không sợ tôi.
- ...
- Cậu có thích hoa không?
- ... Tôi ư ? Một chút ...
- Vậy à, vậy gọi tôi là Hoa. Chào cậu, gió. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sau.
Tôi thấy cô ấy đi vào trong nhà, cách đi cứ mang vẻ gì đó kì lạ như ánh mắt của cô ấy, thật khó hiểu... Lại một đêm dài với những cơn mê sảng đau đớn, khô khốc. Mùi hoa cỏ dễ chịu nơi ban công lại gọi tôi tới, như một liều thuốc an thần nhẹ nhàng nhưng hiệu quả.
- Chào buổi sáng, Hoa.
- Hôm nay trời xanh và đẹp đúng không ?
Cô ấy không nhìn tôi ,mà khẽ ngước lên bầu trời nhìn ngắm. Nhưng vẫn bằng ánh mắt kì lạ khó lí giải...
- Ừ,rất đẹp.
Thật sự là rất đẹp, cô ấy đang đứng giữa một quầng nắng nhẹ, giữa những màu hoa khác nhau, đẹp vô cùng, như một nàng công chúa nhỏ. Vẻ đẹp ấm áp và yên bình rất lâu rồi tôi chưa được gặp lại.
- Thật vui vì gặp cậu ,gió.
Sao cơ, tôi chỉ mới gặp cô ấy vài ngày nay, chưa nói gì nhiều, chưa cười với nhau một lần và thậm chí tôi còn chưa dám nhìn thẳng vào cô ấy. Tôi với khuôn mặt đang sợ thế này ư ?
- Hàng ngày tôi đều ở đây vào lúc mặt trời mọc và lặn. Cậu nhớ nhé.
Cô ấy lại đi vào, lặng lẽ, nhưng đó có phải chăng là một lời hẹn?...
***
Thời gian trôi đi cũng lặng lẽ như cách chúng tôi ở cạnh nhau, ngày với tôi được tính bằng số lần lên ban công chia cho hai. Hoa là người khó hiểu nhưng cực kì thú vị, cách cô ấy nói chuyện, cách cô ấy ngắm bầu trời, ngắm những chậu hoa, cách cô ấy nhìn tôi, cách cô ấy thổi harmonica đều rất đặc biệt...Cô ấy bước vào cuộc sống của tôi, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Chúng tôi có nhiều điểm chung, đôi khi ngồi cả buổi để nói về những chuyện nho nhỏ trong cuộc sống, tôi kể cho cô ấy về Hà Nội, cô ấy nói với tôi về hoa cỏ, cũng có khi chúng tôi chỉ ngồi và yên lặng nhìn bầu trời, nghe tiếng lanh canh từ chiếc chuông gió nhỏ. Ở bên cạnh cô ấy, tôi thấy lòng mình dần bình yên lại, có những giây phút dường như tôi đã quên hết tất cả. Nhưng Hoa không chịu cho tôi sang nhà chơi, dù chỉ cách nhau một bức tường. Cô ấy cũng không một lần hỏi về vết sẹo của tôi, cứ như nó không tồn tại vậy.
Tôi tỉnh dậy ,người đầy mồ hôi. Tôi muốn chạy ra ban công, nhưng rồi tôi cảm thấy như nghe thấy tiêng kêu đau đớn từ căn nhà bên cạnh, rồi nhỏ dần, rồi mất hẳn.
- Đêm qua cậu xem phim à ?
- Ừ.
- Kết thúc thế nào?
- Nhân vật nữ chính sẽ chết.
- Buồn vậy sao?
- Cậu sẽ buồn thật chứ ? Tôi không hiểu, cô ấy luôn là như vậy. Khó hiểu, khó nắm bắt.
- Cậu bị mất ngủ à ? Gặp ác mộng sao?
- ...
- Vậy trước khi đi ngủ tôi sẽ hát cho cậu nghe.
Và Hoa bước dần vào giấc ngủ của tôi thay cho những cơn mộng mị triền miên, tiếng hát ấm và mềm của cô ấy dường như có tác dụng hơn bất cứ loại thuốc an thần nào. Yên bình.
- Kì nghỉ hè sắp qua rồi...
- Vậy sao? Tôi không để ý. Vậy là cậu sắp có thêm bạn bè rồi.
- Tôi không chắc. Có thể họ sẽ sợ tôi, không phải ai cũng như cậu .. Vết sẹo này chẳng phải rất đáng sợ sao?
- ...
Cô ấy quay người, bước vào nhà, lặng lẽ, không nói thêm bất cứ một lời nào với tôi. Đêm đó Hoa vẫn điện thoại cho tôi, hát cho tôi nghe, trước khi cúp máy cô ấy nói khẽ "Tôi không hề thấy vết sẹo đó".Và tôi đã nghĩ đó là một lời an ủi theo cách rất riêng của cô ấy. Mỗi ngày tôi dường như đều ổn hơn một chút, chỉ một chút thôi, nhưng nó cũng khiến cuộc sống của tôi trở nên dễ thở hơn nhiều. Tôi nhờ mẹ Hai mua giúp một bó hoa, mẹ từng nói ý nghĩa của hoa Făng, chính là hàn gắn những vết thương long. Tôi muốn tặng Hoa.
- Tặng cậu. Hi vọng cậu sẽ thích. Cảm ơn, Hoa.
- Tôi với tay đặt bó hoa lên thành ban công nhà cô ấy, ngay sát tay Hoa.
- ...
- Màu hoa này rất giống màu áo cậu mặc hôm nay, hay thật. Hoa hồng...
- Cảm ơn bó hồng của cậu. Đẹp lắm.
Câu nói dở dang " Hoa hồng... mình nghĩ có lẽ cậu không thích, hoa này cũng đẹp đúng không ?'' không thể thoát ra khỏi cuống họng của tôi nữa. Một cô gái thích trồng hoa nhầm hoa făng với hoa hồng ư? Và cô ấy chạm vào bó hoa, cầm nó lên, và lần tay chạm vào những bông hoa. Tôi đứng yên, chết lặng khi thây gương mặt trở nên tái nhợt của cô ấy, ánh mắt không còn lặng lẽ mà thảng thốt, nhưng rất nhanh, lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có. Cô ấy nhìn tôi như chờ đợi rồi cầm bó hoa bước vào trong. Tôi đứng yên. Đầu óc hỗn loạn. Đêm đó tôi không nhận được điện thoại của Hoa, và tiếng kêu đau đớn giữa đêm lại xuất hiện. Cô ấy không lên ban công. Không nhận điện thoại. Ánh mắt kì lạ của cô ấy, cách nhìn và cách đi của cô ấy, câu nói an ủi của cô ấy, sự nhầm lẫn ngày hôm đó ... Tôi cố xua đuổi sự liên kết đó, nhưng không thể. Đêm thứ ba không gặp nhau, cô ấy điện thoai cho tôi, nói tôi hãy sang nhà chơi rồi cúp máy. Tôi băn khoăn, tôi không muốn xác minh, nhưng tôi nhớ cô ấy, tôi muốn gặp, tôi chắc chắn vậy.
Tôi bấm chuông . Không phải Hoa, một người phụ nữ bước ra nhìn tôi dò hỏi, rồi bà gật đầu hiền từ.
- Con là bạn cuả Ngọc ..à Hoa sao? Vào đi con.
Tiếng con ngọt ngào ấm áp vang lên làm tôi thấy mũi cay cay một chút, phải,tôi vẫn chưa hoàn toàn đối diện được. Tôi vào nhà, căn nhà trống trải,hầu như không có gì, đồ đạc trong căn nhà rộng rãi ít đến khó hiểu. Điều đó làm tôi sợ. Tôi sợ mình nghĩ đúng.
- Ngọc ở trên phòng đó con , con lên gặp nó đi,nó không đủ sức xuống nhà đâu...
- Ngọc ạ?
- Ừ, tên nó là Ngọc đó con, con lên đi, rồi con sẽ hiểu...
Những bậc thang trở nên dài vô tận, cảm giác nặng nề lo sợ bao trùm bủa vây con tim nhiều mảnh vá của tôi. Cửa phòng không mở, tôi bước vào, lặng lẽ nhất có thể... hi vọng... phải tôi đang hi vọng...
- Cậu đến rồi à? Hoa khẽ hỏi, giọng yếu ớt đến mủi lòng nhưng tôi vẫn vui mừng, chỉ là một nhầm lẫn thôi, tất cả đều là nhầm lẫn thôi, nhưng ông trời thật khéo trêu ngươi..
- Tôi nhận ra tiêng bước chân và hơi thở của cậu gió ạ...
Một khoảng lặng im kéo dài đến đáng sợ. Cô ấy đưa tay lên không trung, mệt mỏi vẫy tôi ,tôi chợt nhận ra cô ấy rất xanh xao. Khuôn mặt trắng xanh khiến tôi có cảm giác không thật, cảm giác cô ấy rất xa tôi. Tôi tới gần giường và lặng lẽ ngồi xuống. Lọ hoa făng đặt ở đầu giường vẫn rất đẹp.Tôi muốn nắm lấy bàn tay cô ấy nhưng lại không thể. Tôi sợ điều gì cơ chứ.
- Cậu biết không? Thính giác của tôi hơn người thường đấy....
Cô ấy khẽ cười, nụ cười mà những ngày này tôi nhớ nao lòng. Nhưng tôi lại sợ nhìn thấy cô ấy cười lúc này, nụ cười mơ hồ càng khiến Hoa giống như đang ở một thế giới khác, thế giới mà đến một ngày tôi sẽ không thể lại gần được nữa. Tôi sợ.
- Sao cậu không nói gì vậy? Tôi là Ngọc. Nhưng tôi đã là Hoa những lúc ở bên cậu. Ngọc là một người không nhìn thấy, Hoa lại muốn như một người bình thường. Nhưng giờ tôi mới nhận ra cả hai đều là người mù.
Hai tiêng cuối cùng đánh mạnh vào đầu óc tôi, cô ấy nói gì cơ, cô gái hàng ngày tôi gặp, cô gái ở bên cạnh tôi những ngày tháng qua là một cô gái mù sao? Cô ấy mệt mỏi ngồi dậy , ánh mắt lặng lẽ nhìn vào không gian, giờ tôi mới hiểu,ánh mắt kì lạ không khi nào nhìn thẳng vào tôi.
- Tôi xin lỗi, tôi đã nói dối cậu, gió à. Tôi thích gọi cậu là gió vì một ngày nào đó tôi cũng thành gió bên cậu mãi mãi.
Cô ấy đưa tay lên ,và trong tích tắc tôi chợt hiểu cô ấy muốn làm gì, tôi cầm tay cô ấy đặt nhẹ lên mặt mình, cô ấy chầm chậm xê dịch những ngón tay trên gương mặt tôi, và hơi dừng lại một chút ở vết sẹo dài...
- Đêm nào tớ cũng tưởng tượng gương mặt cậu, và.. vết sẹo ...nhưng tớ tin là rất đẹp...
- Cậu đoán đúng, tớ rất đẹp trai...
Cô ấy bật cười, nụ cười đẹp vô cùng nhưng lại khiến tim tôi xót xa, và, tôi, bằng tất cả yêu thương ôm lấy cô ấy và bật khóc. Tôi nói nhiều điều, về Linh - người bạn gái thanh mai trúc mã, một trong những người tôi yêu thương nhất đột ngột rời xa tôi vĩnh viễn. Cô ấy tự tử vì thất tình, không một lời trăng trối, không một cơ hội để tôi nói rằng cô ấy luôn ở trong tim tôi suốt những năm tháng qua. Về vết trượt dài của tôi sau đó để chạy trốn đau khổ. Và về mẹ của tôi. Mẹ đã đẩy tôi ra khỏi đầu chiếc xe oan nghiệt trong một đêm mưa tầm tã khi đang đón tôi bị say xỉn trở về nhà. Hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong mắt tôi là mẹ, bị hất tung, nằm trên lòng đường sũng nước, máu hòa cùng nước mưa, nước mưa hòa cùng nước mắt. Tôi sống sót với vết sẹo dài trên mặt. Sinh mạng của tôi được đổi bằng sinh mạng của mẹ. Tôi không thể chết, nhưng cũng không thể sống. Tôi bắt đầu cái mà người ta gọi là tồn tại. Tôi nói về những cơn ác mộng hàng đêm, về sự cô đơn, đau đớn, tội lỗi đã bóp nghẹt tôi, về sự xuất hiện của cô ấy đã giúp tôi thế nào...Cô ấy cũng nói nhiều điều về cuộc sống của cô ấy, thiếu vắng người thân ,không bạn bè và chìm trong bóng đêm cô đơn, niềm vui khi tôi bước vào cuộc đời cô ấy. Chúng tôi cứ như thế, ngồi bên cạnh nhau, cô ấy nhìn vào không trung, còn tôi nhìn vào cô ấy. Đã rất lâu rồi tôi chưa thấy lòng mình thanh thản như thế. Trên cuộc đời này, điều duy nhất làm dịu những vết thương chính là yêu thương.
- Còn một điều bí mật cuối cùng, sau này tôi sẽ nói với cậu, gió ạ. Và hãy tin tôi, bước ra ngoài hố sâu đau khổ và ác mộng đó đi, hãy thay tôi nhìn bầu trời và nhìn cuộc sống. Vì mẹ cậu,vì Linh, vì cậu và vì tôi...Rồi sẽ ổn cả, rồi sẽ qua hết, cậu làm được, phải không, gió ?
Đêm đó tôi không nghe thấy tiêng kêu đau đớn ở nhà bên nữa,cô ấy lại gọi điện hát cho tôi nghe nhưng dặn tôi hãy thu âm lại tất cả. Chưa khi nào cô ấy hát nhiều và hát hay đến thế. Tôi chìm vào giấc ngủ bình yên. Chúng tôi lại tiếp tục những ngày ở cạnh nhau như thế, giờ đây, tôi đã có thể sang nhà Hoa, ngồi cạnh cô ấy trên ban công, giúp cô ấy tưới hoa, tỉa lá, nghe cô ấy thổi kèn và thỉnh thoảng khẽ nắm lấy bàn tay trắng xanh, gầy guộc. Tôi đã có thể nói về những kỉ niệm với Linh, miêu tả về mẹ một cách nhẹ nhàng như nói về những tháng ngày hạnh phúc. Chỉ cần nhìn cách cô ấy lắng nghe tôi nói, tôi biết mình đã tìm thấy an nhiên trong tâm hồn. Mỗi khi cô ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời, những lọn tóc nhẹ tênh, thơm dịu ngọt chạm nhẹ vào mặt tôi trong gió, gương mặt bình yên của cô ấy dường như không còn gì có thể đẹp hơn.
***
Năm học bắt đầu. Tôi không muốn trốn tránh. Hoa dạy tôi cách đối diện với cuộc sống , cách mỉm cười và đứng vững. Tôi tới trường, dù chậm hơn mọi người một năm nhưng luôn cố gắng làm tốt nhất có thể. Tôi bắt đầu chấp nhận và yêu quý mẹ Hai, bà là một người tốt bụng và thật lòng yêu bố. Bạn bè, thầy cô nhìn tôi nghi hoặc, tôi vẫn mỉm cười, họ xì xào, tôi vẫn thản nhiên. Tôi sẽ sống như thế, yêu thương mọi người và làm cho họ yêu tôi. Tôi học cách yêu cuộc sống, và dần nhận ra cuộc sống này tuyệt vời hơn cả khi xưa. Mỗi ngày trôi qua, tôi đều mong tới lúc có thể trở về nhà, chạy lên ban công, lên nơi mà tôi vẫn đùa với Hoa là góc bình yên nhất thế giới để nhìn ngắm bóng hình quen thuộc. Nhưng gần đây, cô ấy có vẻ như rất mệt mỏi, mỗi khi chúng tôi ngồi cạnh nhau, Hoa thường dựa lên vai tôi ngủ, rất lâu. Tôi không biết gọi tên mối quan hệ của chúng tôi là gì. Nhưng tôi cũng không muốn xác định. Chỉ cần ở bên nhau như thế, mỗi ngày, tôi không mong mỏi gì hơn.
Tan học. Một bóng xe cứu thương vượt qua tôi ở ngã tư. Tôi thấy bất an kì lạ. Điện thoại khẽ reo, tiếng chuông điện thoại bất ngờ càng khiến tôi lo lắng, như có một linh tính chẳng lành. Là dì Tư.
- Con nghe đây, dì Tư. Tôi nghe thấy giọng mình run run.
- Đi, con, đi gặp Ngọc lần cuối đi con. Nó chờ con mãi...
Dì bật khóc, tiếng khóc chọc thủng tất cả lí trí của tôi, chọc thủng cả con tim vừa mới được phục hồi của tôi. Bệnh viện, kí ức đáng sợ lại ùa về, tôi sợ hãi, hoảng loạn, cô ấy kia rồi, cô ấy chỉ đang ngủ thôi đúng không, tôi còn rất nhiêu điều để nói với cô ấy, còn rất nhiều việc chúng tôi muốn làm cùng nhau mà...Tiếng dì Tư cứ lãng đãng bên tai tôi, phút chốc tôi lại như thấy mình một năm trước, đứng trước cơ thể lạnh ngắt của Linh, tận mắt nhìn thấy mẹ bị hất tung lên trước mặt...
- Là khối u não đó con...Căn bệnh cướp đi sinh mạng mẹ ngọc, lấy đi đôi mắt của nó...làm cho nó đau đớn....bây giờ ...trời ơi...
Những âm thanh đứt quãng dội vào lòng tôi đau nhói. Tiếng kêu đau đơn hàng đêm lại dội về, bộ phim, cái chết của nhân vật nữ chính.
- Xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết khả năng. Gia đình hãy vào gặp và ở bên cô ấy. Dường như ý chí sống của cô ấy rất mạnh, cô ấy sẽ tỉnh ngay thôi, tôi chắc cô ấy còn tâm nguyện gì đó...
Lời nói ấy như đặt một dấu kết thúc cho tất cả hi vọng và mở đầu cho một nỗi đau khủng khiếp. Tai tôi ù đi. Cái gì mà hết khả năng, cái gì mà mà tâm nguyện, tại sao, tại sao chứ...
- Đây chính là bí mật cuối cùng...Đừng buồn, từ nay tôi không phải đau đớn nữa...Hãy giữ lời hứa , mạnh mẽ, và sống cho cả tớ, cho những người cậu yêu thương, yêu cuộc sống gấp đôi, gấp tư ...Tôi sẽ thành gió ở bên cậu mãi mãi...
Tôi nắm những ngón tay gầy nhỏ bé, khẽ hôn lên mí mắt cô ấy. Đôi mắt đẹp và sáng trong. Đôi mắt không thể nhìn thấy nhưng dường như chứa cả cuộc sống trong đó. Cô ấy, thiên thần của tôi, ra đi, nhẹ nhàng bình thản như một cơn gió thoảng thơm ngát.Tôi không khóc. Tôi mang những chậu hoa về chăm sóc, vẽ lên mỗi chậu hoa một mặt cười. Mỗi lần có một cơn gió đi qua, dường như tôi lại thấy cô ấy giữa những chậu hoa, giữa những quầng nắng nhẹ , giữa tiếng chuông gió leng keng, đang nhìn tôi cười rạng rỡ. Hàng đêm giọng hát của cô ấy vẫn đưa tôi vào giấc ngủ bình yên. " Ngày đầu tiên cậu bắt đầu bước vào cuộc đời tôi, tôi đã muốn ở bên cậu suốt đời, chúng ta vẫn sẽ ở bên cạnh nhau, theo một cách khác, phải không ?'' Chúng tôi yêu thương nhau trầm lặng, nhưng sâu lắng, sâu đến mức khi cô ấy không còn ở cạnh tôi nữa, tôi không thấy đau khổ, mà chỉ muốn sống tốt hơn vì cô ấy.
Chẳng hiểu sao những cơn gió của Sài gòn lại luôn phảng phất mùi hoa cỏ dịu nhẹ. " Cậu vẫn luôn ở bên mình phải không?" Tôi nhìn lên bầu trời, thì thầm khi đứng trên bục nhận giải thưởng, khẽ ngửi mùi hoa trong gió. Bất cứ vết thương nào cũng sẽ lành, bất cứ đớn đau, tổn thương nào cũng sẽ qua đi, khi yêu thương hiện diện. Rồi sẽ qua hết, phải không ?
Khongtubo
 







Thông Tin
Lượt Xem : 896
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN