--> Những cuộn len rối - game1s.com
80s toys - Atari. I still have

Những cuộn len rối


Mọi thứ trong cuộc sống như những cuộn len nhiều màu sắc mà ngày qua ngày tôi vẫn loay hoay ngồi quấn từng vòng, để rồi có đôi lúc vụng về làm len rối tung, đan cài vào nhau thật chặt, ở một điểm thắt nút nào đó chẳng thể gỡ ra.
Những lúc ấy, tôi thường nghĩ đến Giang, Giang, cậu ấy chứ không phải bất kì một ai khác. Giang đủ thân để quan tâm, đủ kiên nhẫn để lắng nghe và đủ tỉ mẩn để sắp xếp những sợi len bướng bỉnh đâu vào đó, gọn gàng như thể trước nay nó vốn vẫn thế.
***

Giang dễ mến, cậu ấy dễ mến đến mức tôi đã nghĩ rằng chẳng có một cô gái nào lại có thể không thích Giang được. Tôi thích Giang, sau rất nhiều len rối, nước mắt và cả những nụ cười. Cậu ấy không phải là người đầu tiên tôi thích, cũng không phải chàng trai cuối cùng khiến trái tim tôi khẽ chênh chao khi ở bên, nhưng cho tới giây phút này, tôi vẫn đang thích cậu ấy, với tất cả thương mến.
Tôi quen Giang từ những ngày đầu tiên tham gia khóa học tiếng Anh ở trung tâm với một cô giáo người nước ngoài. Những bỡ ngỡ ban đầu khiến tôi không theo kịp chương trình học, vài bài nghe trên lớp không đủ để tôi có thể hiểu được tất cả những gì giáo viên giảng. Và Giang là người duy nhất giúp đỡ tôi lúc đó, khi thấy tôi gần như muốn bật khóc sau giờ học. Rồi những buổi sáng ghé qua nhà cậu, vừa nhâm nhi cốc cà phê to bự nhiều sữa cậu pha vừa nghe băng trên chiếc đài cũ kỹ. Thảng hoặc, có những buổi chiều êm ả, chúng tôi nằm dài trên sàn nhà bộn bề sách vở, ngắm mây trắng lững thững trôi ngang trời và lắng nghe những ca từ buồn êm dịu của nhạc Trịnh Công Sơn. Chỉ thế thôi, và cậu đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi tự bao giờ.
Tôi luôn muốn nói lời cảm ơn tới Giang, bởi tất cả những gì cậu đã lắng nghe, san sẻ cùng tôi, và hơn tất thảy là những khoảng thời gian im lặng cậu ngồi cạnh, không nói gì cả, chỉ đơn giản là ở bên. Tôi không quá xuất sắc khi ở trường, không quá xinh đẹp hay giỏi giang, đôi lúc bận rộn viết lách, đôi lúc không, thích uống cà phê Giang pha và ngồi đọc sách cạnh khung cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời êm ả của cậu.
Mọi người thường bảo tôi "sướng", "sướng" vì có nhiều bạn bè yêu mến. Mà có ai biết đâu, rằng giữa những người bạn ấy tôi tìm thấy rất ít những đồng cảm, dường như khi ở bên họ, những câu chuyện họ nói cười với nhau chẳng liên quan gì tới tôi, dù chỉ một chút xíu. Tôi tìm thấy mình lạc lõng giữa những gương mặt quen mà lạ, giữa những nụ cười giả dối, của chính mình. Tôi chẳng có lấy một người bạn đủ thân để có thể vô tư khóc cười, để có thể là chính mình giữa những ngày mệt nhoài. Ngoại trừ Giang.
Giang là người đầu tiên và cũng là người duy nhất hỏi han tôi khi nhìn thấy những giọt nước mắt chưa kịp để nắng hong khô trên gò má. Cậu kéo tay tôi ra khỏi lớp học ồn ã, bùng học một buổi và lang thang trên đê nhiều gió. Rồi, tôi kể cho Giang nghe về Nam, một cách thật tự nhiên. Nam là một người bạn từ thuở nhỏ, tôi mến cậu ấy lắm. Chẳng phải thứ tình cảm non nớt, trong trẻo giữa hai đứa bẻ năm tuổi nữa, nhưng cũng không đủ để gọi là "yêu" hay "thích". Thế mà tôi đã bật khóc ngon lành khi biết Nam có bạn gái mới. Bạn gái cậu ấy xinh lắm, hơn chúng tôi một tuổi, hát hay mà chơi guitar cũng rất cừ nữa.
Giang nghe mãi, im lặng rồi bật cười thật to, như thể tôi vừa mới kể một câu chuyện thật hài hước. "Cậu không thích Nam, đúng không? Nam là bạn thân của cậu, khi cậu ấy hạnh phúc thì theo lẽ dĩ nhiên cậu cũng phải vui mừng chứ?"
"Ừ, nhưng tự nhiên tớ thấy buồn, buồn lắm lắm, buồn ơi là buồn ấy."
"Rồi mọi chuyện sẽ qua, cậu chỉ việc về nhà và ngủ một giấc thật sâu, rồi lại ổn cả thôi khi ngày mai thức dậy và đón một ngày mới ấy. Bạn gái của Nam thì tất nhiên là bạn của cậu, có thêm một người bạn, có gì mà không vui?"
Giang thả tôi xuống trước cửa nhà, tối hôm ấy cậu gọi điện, kể rất nhiều chuyện buồn cười. Mọi muộn phiền của ngày hôm ấy cũng theo đó mà chạy đi mất. Sáng hôm sau, như Giang nói đấy, chỉ cần mở mắt ra và đón một ngày mới, rồi tất cả sẽ lại ổn thôi. Nỗi buồn sẽ qua nhanh ý mà, chỉ cần tin rằng vẫn có ai đó luôn ở bên cạnh bạn, như cách Giang đã ở bên tôi, thế là được.
Đã có đôi lúc tôi nghĩ nhiều về Giang, về một ngày có thể không xa, rồi Giang sẽ có bạn gái, giống như Nam. Và Giang có bạn gái thật, chẳng để thời gian cho tôi tìm ra đáp án cho những mớ cảm xúc hỗn độn trong mình.
Tự dưng nghe Giang nói cười qua điện thoại, hình dung ra gương mặt sáng bừng nụ cười của cậu, thấy mình chênh vênh, và như có gì đó khẽ vỡ. Những cuộn len không đâu vào đâu cứ bướng bỉnh rối tung lên, như thể có một bàn tay vô hình vò chúng lại với nhau. Thế đấy, và Giang chẳng còn ở yên mãi đấy, tỉ mẩn tìm ra điểm thắt nút của những sợi len rối nhiều màu ấy nữa.
Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất tôi nghe Giang kể về Lan, về một cô bạn có nụ cười tươi như nắng ấm và thích mặc những bộ váy dài nhẹ nhàng. Chúng tôi đã từng hẹn ước, rằng sẽ không bao giờ kể cho nhau nghe nhiều về người yêu của mình. Nhưng tôi nghĩ, hẳn Lan phải dịu dàng lắm, có khi còn khéo tay và biết quan tâm tới Giang nữa. Chẳng phải tôi, ngoài việc bắt cậu ấy gỡ mãi những cuộn len rối nhiều màu và ngồi nghe hàng tỉ thứ chuyện không đầu không cuối của mình.
Nhớ sinh nhật Nam, tôi gọi Giang ghé nhà cùng làm một mẻ bánh bông lan. Mà chao ôi, tôi là một con bé vụng về, hay làm đứt tay khi động vào dao đĩa, nấu những món ăn khi thì mặn đắng, khi thì ngọt lừ. Chiều thứ bảy trong căn bếp nhỏ, chúng tôi chạy quanh phòng, thi nhau trét bột và kem lên mặt nhau, ăn hết đống bánh nướng khét đen thui và cười rất sảng khoái. Gian bếp nhỏ của mẹ trở nên lộn xộn với bột trắng, những mẩu bánh vàng rộm vương vãi.
Đến cuối cùng món quà tôi tặng cho Nam chẳng phải một mẻ bánh bông lan ngọt dịu xôm xốp, nhưng Giang thì cứ nhắc suốt thôi về chúng và cậu vừa cười vừa bảo đến sinh nhật cậu nhất định tôi phải tặng một thứ gì đó không phải những chiếc bánh khét đen thui.
Đấy, và có lẽ Lan phải nấu ăn ngon hơn tôi, rất nhiều, có lẽ bạn ấy sẽ tặng Giang một chiếc bánh kem to đùng ấy chứ.
Nếu Giang ở đây nghe tôi than phiền những chuyện như thế, hẳn cậu ấy sẽ cốc vào đầu tôi một cái đau điếng và mắng tôi vì cái tội tự ti của mình. Nhưng mà cậu ấy chẳng còn ở đây nữa, và tôi tìm thấy mình bơ vơ giữa cơ man len rối.
Có những buổi chiều thơ thẩn muốn nhìn thấy Giang cao lênh khênh với tấm lưng dài rộng và mái tóc nâu rối xù, tôi cứ ngồi mãi bên ô cửa sổ và viết, từng câu chữ trải dài trong miên man về cậu. Có thể lắm chứ, có thể cậu đang chở Lan ngồi vắt vẻo sau lưng đi qua những con đường êm ả ven ngoại ô, hoặc la cà đâu đó giữa những cuốn sách bạt ngàn để tìm tặng Lan món quà ưng ý nhất.
Dẫu cho những buổi chiều cuối tuần rảnh rang, cậu vẫn hay qua nhà tôi ăn những cốc sinh tố bơ, thứ tôi có thể làm ngon nhất, rồi hai đứa nằm dài trên ban công đầy nắng ấm, nghe giọng Taylor ngọt ngào trôi, nói những câu chuyện không đầu không cuối, về bạn bè, chuyện trường lớp, và về những cuộn len rối của tôi. Nhưng tuyệt nhiên Giang chưa bao giờ nhắc đến Lan, dù vu vơ hay cố tình. Và tôi cũng tuyệt nhiên chưa bao giờ kể cho cậu nghe về những sợi len dài mảnh rối tung mang tên cậu. Dẫu vậy, vẫn có những xáo động, dù rất khẽ và rất mờ.
"Tớ có việc nhờ cậu này Chi!"
Giang bất ngờ xuất hiện vào một chiều thứ năm dễ chịu. Tôi nheo nheo mắt nhìn cậu, vì nắng rọi và vì cơn ngái ngủ giữa chừng.
"Ngày mai là sinh nhật Lan rồi, tớ chẳng biết chọn gì tặng cho bạn ấy cả."
Tôi im lặng đôi chút, nhìn gương mặt Giang giữa luồng nắng tinh khôi và gật đầu rất vội. Chúng tôi lang thang giữa nhà sách cả buổi, chọn vài cuốn hay hay và một tấm thiệp đẹp ơi là đẹp. Chẳng biết Giang sẽ viết gì trong đó?
Ra khỏi nhà sách không dưng nước dâng đầy hốc mắt. Thế là Giang vừa chở tôi sau lưng vừa im lặng nghe những tiếng khóc khe khẽ của tôi. Áp lực cuộc sống, lạc lõng và thấy mình chán chường trong chuỗi ngày không có Giang. Cậu đưa tôi lang thang qua những ngõ ngách lạ lẫm của thành phố, dưới con đường chẳng biết tên có tầng tầng lớp lớp lá bàng xanh non, những sợi nắng lung linh nhảy múa trên vai, trên tóc. Một cơn mưa nhẹ thoáng qua chỉ đủ ướt quần áo, cậu vẫn guồng chân những vòng quanh chầm chậm, chờ mưa qua và nắng hong khô thơm tho.
"Cậu có thể nói cho tớ chuyện gì đã xảy ra chưa?"
Giang bất ngờ dừng chân trước một nhà thờ nhỏ, để xe đạp đấy và hai đứa ngồi trước sân vắng lặng. Tôi sụt sùi đưa những mẩu giấy nhỏ nhăn nhúm trong túi ra cho Giang, những dòng chữ nguệch ngoạc viết cho cậu rất vội.
"Cậu chẳng biết đâu nhỉ, cái cảm giác lạc lõng, cô đơn ấy. Cái cảm giác như ngồi giữa những người bạn mà mình thực sự yêu quý mà lại thấy mình lạc loài, bị bỏ rơi ngoài những câu chuyện ấy. Cái cảm giác kiểu như cậu vào diễn đàn mỗi ngày chỉ thấy cột thông báo một số không tròn trĩnh đến phát ghét. Mà giả sử, tớ có lặn mất tăm cả tháng giời cũng chẳng một ai đủ thân để quan tâm, hay vờ than rằng: "Ôi, tôi nhớ mấy câu chuyện dễ thương của con bé Chi cũng dễ thương nốt quá đi." Đấy, chuyện là như vậy. Giờ thì tớ đang buồn ơi là buồn, và tớ cần ơi là cần cậu."
"Sao cậu chẳng nói cho tớ biết?"
"Tớ đã nghĩ rằng cậu phải giành nhiều thời gian cho Lan hơn, sẽ chẳng còn ngồi nghe tớ than phiền về mấy thứ linh tinh vớ vẩn này nữa."
Giang vò vò đầu tôi: "Tớ đã nói với cậu rằng cậu rất ngốc hay chưa Chi? Chúng mình là bạn, chẳng một ai có thể thay đổi hay xen vào giữa chúng mình được cả."
"Kể cả Lan?"
"Ừ, kể cả Lan."
Tôi cười toét miệng, và tôi đã nói cho bạn chưa nhỉ, Giang ấy, cậu ta thật dễ mến, và cái việc tôi thích Giang chẳng phải là điều ngạc nhiên quá lớn. Giang tặng tôi một chậu hoa nhỏ xinh, những cánh hoa tím mỏng manh phất phư khi có gió thoảng qua.
"Như một sự khởi đầu mới cho cậu." – Giang bảo – "Hãy mở lòng với tất cả mọi người, Chi. Điều đó không phải khó khăn, như tớ đây này, như cách tớ đã ở bên cậu."
Tôi đặt chậu cây lên bệ cửa sổ và nghĩ về những lời Giang nói. Cảm giác tồi tệ biến đâu mất, chỉ còn lại dịu dàng cùng bao an yên...
Lan đã chia tay Giang, sau hơn ba tháng. Thành phố vào thu với hương hoa sữa nồng nàn và nắng vàng ươm rất đậm. Tôi ngồi cạnh Giang, vụng về chẳng biết nói gì. Những ngày sau đó tôi thấy Giang vẫn hay cười, nhưng nụ cười của cậu có gì đó khác quá. Có lẽ cậu còn buồn nhiều lắm về chuyện của Lan. Còn tôi chẳng thể giúp gì cho cậu, chỉ biết xót xa đứng đằng sau nhìn cậu loay hoay một mình giữa cơ man nào là len rối, những sợi len nhiều màu quấn lấy nhau, những sợi len mang tên Lan. Cảm giác ấy, cảm giác nhìn người mình yêu quý buồn, thật chẳng dễ chịu chút nào...
"Len thì rối mà chẳng có ai giúp tớ gỡ..."
Tôi đăng một dòng trạng thái ngắn ngủn lên facebook, sau hơn một tuần Giang xốc ba lô và lang thang Sài Gòn cùng vài người bạn. Cậu gửi những tấm hình cho tôi, hình nhà thờ Đức Bà với khoảng sân bình lặng đầy nắng, những chú chim bồ câu trắng nhẩn nha mổ thóc, vài quán ăn nằm khiêm tốn giữa con hẻm bé nhỏ nằm sâu trong lòng thành phố, cả những quán cà phê vật nuôi thú vị. Cậu kể cho tôi nghe nhiều điều, về cái nắng nóng Sài Gòn, những đêm lành lạnh phải đắp hờ tấm chăn mỏng, và thói quen ăn mặc kín mít đến phát ngốt của người Sài Gòn. Nhiều điều, ngoại trừ mối quan hệ đổ vỡ khiến cậu phải thực hiện chuyến đi này.
Gập laptop, tôi lục lọi điện thoại những mẩu tin nhắn cũ của hai đứa, cũng đã lâu lắc rồi. Đọc xong cười lăn lộn, rồi khóc như vỡ òa. Khóc chán, tôi nằm dài trên sàn nhà mát lạnh, nhìn bầu trời êm ả trôi và chậu hoa bằng đát nung màu đỏ gạch Giang tặng trên bệ cửa sổ. Những ca từ buồn êm dịu của nhạc Trịnh vẫn vang lên miên man từ chiếc đài cũ kỹ đã bắt đầu gỉ sét.
Đột nhiên điện thoại rung, "You belong with me" cài duy nhất cho Giang. Giữa nắng Sài Gòn, thấy giọng cậu vẫn vậy, thân thương đến ấm lòng. "Những ngày lang thang ở Sài Gòn tớ đã có rất nhiều thời gian để gỡ những cuộn len rối của chính mình, Chi ạ. Có một cuộn len bướng bỉnh cứ rối mãi không thôi. Cuộn len ấy thuộc về cậu, và chỉ có cậu mới có thể gỡ nó ra thôi. Tớ nhớ cậu, và cả những cuộn len rối của cậu nữa, Chi ạ!"
[28.7.2014 – Mười bốn'>
 






Thông Tin
Lượt Xem : 1001
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN