Những ngày mưa bay
Tiếng đàn ấy luôn phát ra từ cửa sổ tầng hai nơi phòng nhạc.
***
Dành tặng tôi và bạn.
1.
Tiếng dương cầm của An luôn bình thản ngân nga, trong căn phòng chật hẹp kín như bưng và hầu như không có chút ánh sáng nào, vang vọng thanh âm trầm lắng, xuyên thủng khoảng không tĩnh mịch và tràn qua những kẽ tay dài thanh mảnh thoăn thoắt lướt êm trên những phím đàn.
Bố mẹ tôi vừa mới chia tay. Một cái kết vẻ như quá hoàn hảo cho một tổ ấm nứt đôi không thể hàn gắn được. Nguyên nhân thì có nhiều, nhưng hầu như chẳng có ai thèm quan tâm đến mớ cốt lõi phức tạp đó. Bố lạnh nhạt ký vào tờ đơn li dị, mẹ bình thản đến dự những phiên tòa. Không hề có tôi trong số những điều cần cân nhắc trước khi quyết định đập vỡ gia đình, họ tự mình vẽ ra hai nửa đường và một lằn ranh cách biệt.
Tôi không buồn nổi nữa. Nhưng cũng chẳng biết mình có nên cảm ơn họ vì điều đó hay không. Vì chỉ khi bị vùi lấp trong những tháng ngày khó khăn nhất, lúc mọi phương hướng đều trở nên mù mờ, thì tôi mới tình cờ phát hiện ra An - cô gái mang dáng vẻ trầm buồn luôn lặng lẽ bên cây dương cầm, với tầm nhìn từ tán phượng vỹ râm ran gió thoảng.
Cô ấy đã có mặt trong cuộc đời tôi như thế, vào một chiều đầu hạ xanh ngắt một màu trời.
2.
An mang vẻ đẹp của một cô gái phương Tây thời trung đại, với mái tóc đen dày dài ngang lưng và khuôn mặt trái xoan thanh tú. Khá nổi tiếng trong giới nghệ thuật, cô là gương mặt tiêu biểu đại diện cho trường tôi dự thi những giải âm nhạc lớn và còn hơn thế, người ta nghĩ đến cô như là một thiên tài. Với một chút kiến thức về âm nhạc cổ điển, tôi thấy An thường chơi những bản nhạc có cùng âm hưởng và tiết tấu chậm chứ không nhanh. Sự nhịp nhàng trong từng quãng trầm bổng cứ êm dịu như một dòng suối nhỏ. Trong số đó, The sound of rain là bản nhạc được An chơi đi chơi lại nhiều nhất. Tôi đoán đó là khúc nhạc ưa thích của cô ấy. Chỉ là đoán vậy thôi. Ấy thế mà thỉnh thoảng tôi cũng mơ màng lẩm nhẩm vài đoạn từ khúc nhạc của An, cứ như nó đã in sâu vào tim tôi rồi vậy.
Có đôi lần tôi đã nghĩ, rằng chỉ cần mỗi ngày được yên ổn bên An và tiếng piano, đã là một niềm hạnh phúc vừa đủ lớn cho chuỗi thời gian nhàn nhạt và vô vị nhất trong cuộc đời mình. Những lúc ấy, tôi bỗng cảm thấy thế giới quanh mình dường như đã thu hẹp lại. Bố mẹ tôi, những rắc rối và cả những vật cản chắn bước chân tôi, đột nhiên biến mất và không còn tồn tại nữa.
Nhưng hóa ra, mọi thứ lại không hề dễ dàng như tôi lầm tưởng. Rồi một ngày, tiếng đàn trong vắt của An bỗng nhiên biến mất. Không thể biết tại sao, tôi thực sự lo lắng, cảm giác không thể tường tận cứ khó chịu như một tảng đá nén chặt trong lồng ngực. An có bao giờ bỏ một buổi tập đàn nào đâu? Tới khi còn đang hoang mang với một vài suy diễn xấu, thì một tiếng động nhỏ vang lên ở đâu đó rất gần bất chợt kéo tôi trở lại với hiện thực.
Bên gốc me cổ thụ xù xì, cô ấy ngồi bệt ở đó - trong vô vàn những sự ngỡ ngàng từ phía tôi - mái tóc vốn mượt mà nay lòa xòa che khuất cả khuôn mặt. Lần đầu tiên, khoảng cách giữa tôi và An rút ngắn chỉ còn vỏn vẹn vài mét, đủ để tôi kịp nhận ra tiếng động mình vừa nghe chính là tiếng thút thít từ phía cô gái vốn bình lặng ấy. Và rồi không hiểu bị thôi thúc bởi điều gì, tôi cẩn trọng trèo xuống, rồi lại nhẹ nhàng bước đến. Gạt bỏ mọi sự hồ nghi và bằng tất cả can đảm, tôi để mặc An phát hiện ra sự tồn tại của mình trước khi chìa ra trước cô ấy một mẩu khăn giấy.
"Đừng khóc."
Giọng tôi bình thản lạ lùng.
3.
"Tôi...có thể ở đây không?"
Tiếng An khe khẽ đổ đầy vào không gian đông đặc. Cầm chặt mẩu khăn giấy trên tay và không nhìn tôi, nhưng dường như vẫn biết tôi đã nghe thấy trọn vẹn câu hỏi vừa rồi, cô bạn hơi mím môi, vẻ như là chờ đợi...Tôi bắt lấy khóe mắt hoen rỉ đầy ứ những giọt khóc của cô ấy, thấy lòng mình bỗng dưng rơi vào cái hố đầy chặt bao hẫng hụt.
"Thế giới này luôn luôn chào đón cậu, An ạ!"
...
Kể từ buổi chiều lạ lùng đó, An không đến phòng nhạc nữa, thay vào đó, là tìm tới khoảng đất trống sau vườn trường, nơi có cái thế giới mà tôi đã hứa sẽ chia sẻ một phần cho cô. Tôi không rõ cảm giác trong những ngày An xuất hiện ở bên cạnh mình là như thế nào. Nó cứ lâng lâng tựa những vạt mây, mặc dù lúc đầu tôi cứ nghĩ rằng mình hẳn sẽ tiếc lắm nếu như tiếng đàn của An vụt tắt.
Tôi vẫn vắt vẻo trên tán phượng già, trong khi An – tất nhiên là không thể leo trèo – thì luôn ngồi tựa lưng vào một gốc cây gần đó. Hôm ấy là một ngày lộng gió nhưng thiếu nắng, và cũng là lần duy nhất An cất tiếng gọi tôi.
"Này...Cậu có thể...đừng lặp lại khúc nhạc đó nữa, có được không?" –cô ấy ngước mắt nhìn tôi. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra An đang nói đến thứ giai điệu mà tôi đang ngân nga trong thanh quản mình. Tôi xoay mặt lại đối diện với cô, không trả lời, mà thay vào đó là im bặt.
"The eyes of sorrow..." – tiếng An khe khẽ như đang tự thì thầm. "Đó là bản nhạc cuối cùng mà bố tôi đã chơi, trước khi ông qua đời một năm trước."
...
"Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu...chỉ là..."
"Ừ, tôi hiểu." –tôi nhẹ nhàng. Nét mặt buồn bã của An bỗng khiến tôi nghĩ đến bố mình, tự nhiên cảm thấy thật may mắn vì dù tôi với ông chẳng bao giờ ở gần nhau nhưng chí ít thì chúng tôi cũng đang cùng nhau tồn tại.
"Từ sau khi bố mất, mọi thứ trong tôi sụp đổ." –An nói, đột nhiên nhìn tôi. "Cậu biết không, tôi dường như không thể chạm tay vào phím đàn được nữa."
Trong đôi mắt đen đẹp tuyệt của An bỗng chốc hằn in một sự tổn thương không thể nào chối bỏ. Tôi thấy tim lặng đi, chợt hiểu ra một điều gì đó. Có lẽ những ánh hào quang bủa vây quanh An đã khiến cô mệt mỏi với những đam mê của chính mình. Vậy mà bấy lâu nay, tôi cứ ghen tị với cô, lại còn nghĩ rằng cô hẳn phải hạnh phúc lắm, vì đã có trong tay tất cả mọi thứ rồi. Mất bố, mất cả đam mê...dường như tận cùng của những nỗi đau đã cùng một lúc đổ ào xuống trái tim cô gái ấy...
Tôi để ý đến An nhiều hơn. Sự đồng cảm có lẽ đã khiến tôi không còn ngại ngần và dè dặt trước cô ấy nữa. Bỗng dưng tôi nghĩ An cần ai đó ở bên, như là tôi. Và chính tôi cũng đang cần ai đó, như là cô ấy.
Ban đầu, chúng tôi vẫn chẳng nói chuyện với nhau nhiều, nhưng rồi sau đó, từ một vài mẩu chuyện có liên quan đến mối quan tâm của cả hai – âm nhạc – đã xóa mờ ranh giới giữa tôi và cô. Mỗi khi ngồi bên nhau dưới gốc cây me đại thụ, An lại bâng quơ kể tôi nghe nhiều chuyện về cô ấy. Như là người bố nghệ sĩ của cô đã đánh đổi cả sự sống chỉ để hoàn thành những bản nhạc cuối đời. Như là mẹ cô đã định hướng cho cô phải trở thành một người xuất sắc để kế nghiệp bố. Như là cô đã phải gò ép bản thân, bên cạnh lúc nào cũng chỉ biết có những tờ ký nhạc, phím đàn, những giải thưởng, cuộc thi, những lời tung hô và ca ngợi nhàm chán. An bảo tôi, dương cầm với cô mà nói thì có thể là tình yêu, nhưng không thể là cả cuộc đời. Bởi lẽ, nó chỉ nên là một thứ trong trẻo quý giá được cất giữ cẩn thận trong tim cô, chỉ nên là dòng ký ức lưu giữ hình ảnh bố và gìn giữ nó khỏi lớp bụi mờ của quá khứ.
Chỉ nên là thế và dừng lại ở thế mà thôi.
4.
Hạ đã gần đến khoảng lưng chừng, thời tiết ẩm ương thường ào ạt những cơn mưa bất chợt. Những ngày bên An cứ lặng lẽ và bình yên như vậy, khoảng đất trống dường như đã thực sự trở thành nơi dừng chân cho hai đứa tôi, trong lúc dòng chảy cuộc đời đang gặp phải nhiều khúc quanh co không ngờ tới. Tôi bình thản, An cũng vậy. Dường như cô đã tạm bỏ quên một phần cuộc sống của mình vào một chiếc hộp cũ kỹ rồi. Có đôi lần tôi thấy An khẽ vu vơ một bài hát khi đang tưới nước cho mấy bụi hoa, một vài lần khác thì cô chìa tay thích thú hứng đầy những hạt mưa lấp lánh. Những khi mưa dở chứng cứ dai dẳng mãi không ngừng, chúng tôi lại ngồi tựa vào nhau, trên đoạn hành lang đối diện với gốc me đại thụ, ngắm nhìn những đốm hoa rung rinh, rồi cứ thế ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cho đến lúc An hé mắt và chợt nhận ra mình đã ngả đầu vào vai tôi, cho đến khi tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng An khẽ cười và dường như đôi mắt cô thì đang ngắm tôi chăm chú.
Đột nhiên, cảm giác trên khóe môi có một thứ gì đó ấm nóng đang đặt khẽ. Tôi chỉ chập chờn, không ngủ và vừa đủ tỉnh táo để nhận ra...An vừa hôn mình. Nhưng có vẻ An không hề biết điều đó. Bằng chứng là cô đã bắt đầu thủ thỉ: "Này, tớ rất thích bản The sound of rain đấy. Biết tại sao không? Tớ luôn mong mỏi một ngày có ai đó đến mang tớ ra khỏi những vòng tuần hoàn khép kín với dương cầm và âm nhạc. Tớ mong mỏi người đó giống như một cơn mưa, đủ lạnh để tưới mát cho trái tim tớ vốn đã cằn cỗi và khô héo." –dừng một chút, An tiếp tục. "Huy này, cảm ơn cậu nhé. Vì đã là một cơn mưa của tớ!"
Tiếng An lọt thỏm trong mưa. Tôi đơ người, vờ như mình vẫn chẳng biết gì cả. Mưa rì rào không dứt, tôi nhận ra bàn tay hai chúng tôi đã đan chặt vào nhau. Nhịp thở An đều đều, đổ đầy vào những khoảng trống trong trái tim tôi, một xúc cảm yêu thương vô hạn.
Giá như mà An biết rằng, với tôi, cô ấy cũng là cơn mưa tuổi mười bảy tươi mát và tuyệt vời nhất.
5.
Mẹ An phát hiện ra cô ấy trốn tập đàn. Sau gần hai tuần, trò bật đĩa nhạc cổ điển đánh lừa giám thị đã không còn tác dụng nữa, một vài thầy cô – người chịu trách nhiệm giám sát An đã tá hỏa khi nhìn vào phòng nhạc trống trơn, chỉ có độc mỗi cây dương cầm và một cái máy chơi nhạc. Tôi còn nhớ rõ đôi mắt cú vọ của một giám thị khi phát hiện ra chúng tôi, sau đó là hình ảnh An bị lôi đi xềnh xệch, cứ như thể tôi là một dịch bệnh, tránh càng xa thì càng tốt. Những buổi chiều vốn đẹp và êm ả của chúng tôi, đã chính thức chấm dứt một cách chóng vánh như thế.
Tôi không còn muốn đặt chân đến khoảng đất trống. Có thể vì đã quá quen với cảm giác đó là thế giới của cả tôi và An, nên khi thiếu vắng cô ấy, nó dường như cũng không còn là nơi dành cho tôi nữa. Chỉ còn tán phượng vỹ đơn độc, thỉnh thoảng lại run bần bật giữa vòm trời xám xịt. An biến mất khỏi cuộc đời tôi, như một cơn mưa, tất yếu phải rời đi và mãi mãi không thể nào ở lại.
Những tưởng dòng chảy cuộc đời mình đã dừng lại khi An đến, nhưng không, lúc An đi, dòng chảy của tôi lại tiếp tục trôi, nó báo hiệu một sự sắp đặt không thể nào thay đổi. Cuộc đời tôi là thế, và mãi mãi chỉ có thế. Và cuộc đời An cũng vậy. Chúng tôi không thể chỉ dựa vào những phán xét của riêng mình để rẽ ngoặt nó sang một con đường khác. Chỉ có điều, cùng với sự trưởng thành đáng ngạc nhiên, tôi cũng đã nhận ra rằng chỉ cần biết chấp nhận và nhìn theo một hướng không giống cũ, mọi thứ sẽ giản đơn hơn. Cũng giống như một lần tôi vô tình về nhà sớm hơn thường lệ, tức là không cố tình lang thang ở đâu đó sau giờ tan học nữa, khi bắt gặp ánh mắt mẹ nhìn tôi, bỗng dưng trong lòng tôi trào dâng một niềm yêu thương nào đó mãnh liệt. Nó cứ thế xuất hiện, ào ạt đổ về, như thể chưa từng biến mất, như thể nó vẫn còn ở yên đấy bấy lâu nay, chờ tôi...
Tôi không được gặp An nữa, vì cuộc thi âm nhạc sắp diễn ra. Tôi biết, An là đại diện cho danh dự, và tất nhiên là chẳng ai muốn danh dự của mình lại lang thang ở một xó xỉnh nào đó với một thằng như tôi cả. Nhưng tôi nhớ An, dù vẫn chẳng cố gắng để tìm cô ấy hay băn khoăn đặt câu hỏi cô ấy là ai trong số rất nhiều những con người ngoài kia. Thật kỳ lạ, trong lúc này tôi lại có một niềm tin mãnh liệt rằng, giữa chúng tôi sẽ không bao giờ là kết thúc.
Vậy mà tôi gặp lại An thật.
Một chiều chủ nhật, mưa tầm tã. Chợt nhớ ra mình vẫn chưa hoàn thành xong một bài báo cáo, tôi tức tốc phóng xe đến thư viện trường. Lúc ôm chồng sách cao ngút đi ngang qua đoạn hành lang sát cạnh khoảng đất trống, ánh mắt tôi chợt chạm phải bóng dáng nhỏ nhắn của một cô gái đang đứng thu mình dưới tán phượng xanh xanh. An! Tôi nghe tim mình hét lên. Rồi như một kẻ không còn lý trí, tôi ném toàn bộ số sách vừa vất vả mượn được, chạy ào ra phía ngoài.
"Huy..."
An đã thấy tôi. Tôi đứng lặng, nhìn cô gái dường như sắp bị mưa nuốt chửng ở trước mặt mình.
Cô ấy khóc.
"Vậy ra...cậu trốn mẹ đến đây à?"
Khi cơn mưa đã ngừng, chúng tôi nắm chặt tay nhau và ngồi nép mình trên đoạn hành lang vắng tràn ngập những mảng tối. An co ro trong tấm áo khoác ẩm mùi mưa của tôi, ho khẽ. "Ừ...tớ đã chờ Huy đấy...hình như là từ lâu lắm."
"Chờ tớ?"
Cô thở dài, hai hàng mi khép lại. "Ngoài cậu ra, chẳng có ai chịu hiểu tớ cả. Tớ...chơi vơi lắm. Cảm giác kiểu như chưa rơi xuống hố sâu mà đã biết chắc là mình không còn khả năng sống sót ấy."
"Vì thế mà cậu khóc?"
"Tớ chẳng biết nữa. Nhìn thấy cậu tự dưng nước mắt tớ trào ra." –nói đến đây giọng An lại bắt đầu nhòe đi. "Cậu thấy tớ...có giống một kẻ tồi tệ không?"
"Không." –tôi bật ra ngay câu trả lời. "Không bao giờ, An ạ."
"Nhưng tớ lại luôn thấy như thế. Tớ không thể hiểu nổi cái gì đang chằng chéo trong tâm trí mình. Thật rối rắm, chúng cứ như một đám chỉ bị buộc chặt vào nhau, dù có cố đến mấy cũng chẳng thể nào tháo gỡ được. Dương cầm với tớ như là một nỗi ám ảnh bám riết không rời. Tớ sợ hãi điều gì thế này? Tâm nguyện của bố đến nay tớ vẫn chẳng thể nào thực hiện được. The eyes of sorrow, bố muốn tớ thay ông chơi nốt bản nhạc đó, nhưng cậu hiểu không Huy...cứ mỗi lần dạo lên những nốt đầu tiên, hình ảnh bố khi mất cứ thế đổ ào vào tim tớ. Đau lắm, cảm giác đó khó mà vượt qua được. Vì thế mà tớ đâm ra chán nản. Mỗi lần ấn ngón tay xuống phím đàn, cảm giác cứ như có hàng ngàn mũi dao đang chực chờ sau lưng tớ."
Chiều loang lổ trên tán phượng già cỗi. Giọng An cứ thế nhỏ dần đi. "Tớ phải làm sao hả Huy? Cuộc thi sắp tới, tớ không thể làm mẹ thất vọng được. Hôm qua tớ thấy mẹ ngồi khóc bên chiếc piano cũ của bố trong góc nhà kho, lúc ấy cảm giác mình chỉ là một kẻ xấu xa cứ luôn hiển hiện trong tớ. Cậu nói đi, bây giờ tớ phải làm gì đây..."
"An này..." –tôi nhìn lên trời, đột ngột ngắt lời cô bạn. "Tớ có thứ này cho cậu."
Phòng nhạc phảng phất thứ mùi cũ kỹ, từng lớp bụi đã bám dày trên khung cửa. Tôi lần mò mở khóa, giữa hành lang không một ánh đèn. "Đừng sợ." –tôi mỉm cười trấn an An đang thảng thốt nhìn, rồi nắm nhẹ lấy bàn tay cô gầy guộc.
Cây dương cầm vẫn cứ nằm đó, gần như bị chôn vùi trong yên lặng. Tôi tiến đến, mở nắp đàn, rồi để những ngón tay rải nhẹ trên những phím màu đen trắng. Một bản hợp tấu ngân vang, thiết tha và da diết như những giọt mưa rả rích. Tôi không nhìn An trong suốt khúc nhạc, mải miết để nó siết chặt trái tim mình. Nhưng tôi biết, cô đã nhận ra thứ âm thanh ấy - đang ngập tràn khoảng không vắng lặng.
Tôi cảm nhận được nhịp thở ngắt quãng và nghẹn lại từ phía An.
"Đó là tất cả những gì tớ muốn dành tặng cậu." –tôi nói sau khi The eyes of sorrow đã kết thúc. "Tớ đàn không hay lắm, nhỉ?"
"Cậu...muốn nói gì với tớ thế?"
Không trả lời An ngay, tôi chỉ bình thản đứng lên, và không hề vội vã. "Thật ra thì, mọi thứ đâu có tệ như cậu tưởng, đúng không? Nhìn xem, cậu đã không chạy trốn, cậu đã lắng nghe cho đến nốt nhạc cuối cùng. An à, không có gì là khó khăn cả, chẳng qua là do chúng ta cứ trôi ngược lại với hướng chảy của cuộc đời mà thôi."
"..."
"Tớ đã từng giống cậu. Đó là thời điểm gia đình tớ tan vỡ. Tất nhiên là tớ không thể chịu nổi, dù đã quen với suy nghĩ mình là đứa con bất hạnh nhất trần đời. Tớ đã nổi loạn. Trốn học, tụ tập với mấy gã côn đồ, đánh nhau, kể cả đổi màu tóc thành một màu đỏ rực. Và tớ trượt dài, có những lúc tớ sợ hãi chính mình, có đôi khi cũng đã tin rằng mình sẽ không bao giờ đứng dậy được."
"..."
"Nhưng cậu biết không? Khoảnh khắc khi nghe thấy tiếng đàn của cậu vào chiều hôm ấy, tớ đã gần như ngay lập tức dừng lại. Dừng lại tất cả những ngông cuồng, những chống chếnh, hoang mang, để rồi nhận ra cái tớ thực sự cần không phải là đánh mất chính mình như thế. Tớ cần đứng yên khi nước chảy xiết, chứ không phải là buông xuôi. Và bây giờ thì...cậu cũng đang cần phải dừng lại, An ạ."
Chiều tà đổ bóng ngả nghiêng, che khuất đôi mắt An. Tôi đến gần cô hơn chút nữa, đủ để nghe rõ giọng nói đã sắp sửa nhạt nhòa.
"Tớ đã rất nhiều lần thử với tay ra bóng tối, nhưng chẳng có gì đợi tớ ở nơi ấy cả. Huy à...Mọi thứ nằm ngoài tầm với của tớ. Tớ gần như đã lùi dần vào cái bóng quá lớn của bố rồi."
"An..." –tôi đặt tay lên vai cô. "Cuộc đời là như vậy, tất cả đều chảy trôi theo quy luật của tự nhiên. Cậu không thể thay đổi nó, cũng không thể chạy trốn. Mọi thứ vẫn ở nguyên đấy mà, chúng chẳng biến đi đâu được. Chỉ có cậu là tự tạo ra những vật cản cho chính mình mà thôi. Nghe tớ này, tình yêu dành cho bố, cậu hãy cất vào một góc quý giá nhất của tim mình, còn bản thân cậu thì phải tiếp tục bước đi, về phía trước."
"Tớ...có thể ư?"
"Ừ, cậu có thể. Đừng sợ gì cả, đã có tớ ở ngay bên cậu rồi."
Tôi đưa tay lau đi giọt buồn đang làm hoe đỏ mắt An, rồi sau đó giữ chặt cô gái bé nhỏ ấy ở yên trong lòng mình. Mưa lầm rầm chợt đổ. Le lói những hạt sáng lửng lơ. Trong bóng tối, trái tim của hai chúng tôi tìm thấy nhau. Tiếng mưa cứ bay. Lặng lẽ.
Phía ngoài kia, là cả một ngày mới đang đợi chờ.
6.
Sau khi đã gạt bỏ mọi nỗi sợ mơ hồ, An bắt tay vào luyện tập The eyes of sorrow và quyết định vẫn tiếp tục tham dự cuộc thi âm nhạc. Tôi bên An trong suốt những ngày ấy, cho đến tận hôm cô đi thi. Hôm đó, trời vẫn mưa dai dẳng. Tôi đến sớm, chọn cho mình một ghế trống ở nơi xa nhất. Chỉ vài phút sau phần thi đầu tiên, cả khán phòng đã chật kín người. An biểu diễn cuối cùng. Tôi bình thản đợi cô ấy xuất hiện. Trong lúc vẩn vơ, tôi bắt gặp mẹ An, cũng ngồi lặng lẽ như tôi ở một góc khuất cách xa sân khấu. Đôi mắt bà tràn ngập những thứ cảm xúc đan xen: vui, hãnh diện, hạnh phúc và cả tự hào. Tôi biết, quyết định này của An đã làm thay đổi gần như là tất cả.
Vài phút trước khi đến lượt mình, An gửi đến tôi một đoạn tin nhắn.
"Tớ vẫn chưa hết sợ đâu. Nhưng tớ tin cậu. Đừng nhìn đi chỗ khác khi tớ đứng trên sân khấu nhé, bởi như thế sẽ khiến tớ thêm vững lòng.P/s: Này, tớ thật sự biết ơn vì cậu đã xuất hiện trong buổi chiều tớ ngồi khóc dưới gốc me ấy. Hôm đó tớ đã định vứt bỏ sự sống của mình. Nhưng giờ thì ổn rồi.
^^ Một lúc nữa sẽ nói cho cậu biết một điều đang ở yên trong tim tớ."
...The eyes of sorrow tự khi nào đã vang ngân buồn bã. Cả khán phòng chìm trong khoảng tối mờ mờ. Mọi thứ xung quanh như tạm ngừng. An mải mê lướt phăng phăng những ngón tay mảnh dẻ, ánh mắt tập trung vào một điểm, ném tất cả lẩn quất đi thật xa, cảm giác như cô đang biểu diễn cho chính mình, và đó mới là âm nhạc. Không hề bi lụy mà chỉ nén chặt những đau thương, giai điệu đẹp, ngọt mềm, cứ trôi mãi về phía nào xa lắm...
Nơi ấy...có mẹ An đang âm thầm rơi nước mắt. Nơi ấy...có bố An đang mãn nguyện mỉm cười...
Ngoài kia, cơn mưa tuổi mười bảy của chúng tôi vẫn còn rơi...Nhưng không sao, tôi sẽ đợi, để nói cho An biết một điều đang ở yên trong tim tôi...
Nó cũng đã chờ cô từ lâu lắm.
The end.
Huyền Min