Thần tượng
(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Và sẽ có mấy người biết hối hận như Hải hay tất cả họ sẽ vẫn hoan cố đốt thời gian, tiền bạc một cách vô ích mà không biết hậu quả về sau....
***
Chiều đông, những chiếc lá vàng rơi rơi trên con đường thị trấn. Tiếng xe cộ tấp nập, những dòng học sinh từ cổng trường ùa ra vang vọng, rộn ràng. Trước cái không khí rộn vang ấy, có một người hoc sinh âm thầm lặng lẽ lê từng bước chân trên con đường quen thuộc. Khuôn mặt buồn rười rượi hòa lẫn sự hối hận. Những cảnh vật xung quanh như phớt lờ đi vẻ đau khổ của cậu. Người học sinh ấy không ai khác ngoài Nguyễn Chí Hải. Một học sinh lớp 10/12, phó học tập và cũng là thần tượng của Nhiên. Cầm trên tay tờ giấy mời phụ huynh học sinh, Hải lê chân một cách mệt mỏi. Con đường thường ngày hết sức gần gũi vậy mà giờ đây lại trở nên xa tít đối với cậu. Tuần sau là noel rồi và cũng là tuần thi của Hải, vậy mà giờ đây hành trang kiến thức của cậu chỉ toàn là... game online.
Chí Hải xuất thân trong một gia đình khá giả ở vùng ngoại ô thị trấn. Vì là con một và cha cậu mất sớm nên cậu được mẹ cưng chiều, đòi gì được nấy. Thế nhưng cậu cũng không phải là một học sinh lưu ban, quậy quạng gì. Ngược lại, cậu là một đứa con ngoan ngoãn, chăm học. Chín năm liền cậu đều là học sinh khá giỏi. Có thể nói cậu là niềm tụ hào duy nhất của mẹ cậu. Bà đặt niềm tin lớn lao ở cậu. Với số điểm xét tuyển 35 điểm, cậu hiễn nhiên được bước vào lớp 10 hệ công lập. Cánh cửa lớp 10/12 mở ra trước mắt cậu với bao tương lai đang chào đón. Hải thấy tự hào quá, bởi không để dàng gì với một thằng con trai mà lại đạt được kết quả như vậy. Và đó chắc cũng là lí do mà Hải được bầu ngay vào chức vụ phó học tập của lớp.
Cứ ngỡ con đường tương lai của cậu sẽ êm đềm trôi mãi. Vậy mà ai nào ngờ, cuộc đời trái ngang gieo bao ngang trái cho cậu. Mọi chuyện của cậu bắt đầu khi cậu trở thành bạn thân của Khoa. Khoa cũng là học sinh lớp 10/12. Có lẽ vì tính tình giống nhau, sở thích giống nhau và hình như là có phong cách cũng giống nhau nên họ rất thân. Nếu ai không quen, nhìn từ xa nhìn lại thì chắc chẳng thể nào nhận ra ai là ai. Bởi hai thằng con trai mà chiều cao, tướng đi, cách ăn mặt,... cái gì cũng giống. Nhưng khi đã quen rồi thì rất dễ nhận biết. Bởi Khoa và Hải tuy giống nhau nhưng cũng có nhiều điểm khác nhau.
Có thể nói giữa Khoa và Hải thì Khoa là người có ưu thế hơn. Với một khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng, mái tóc đuôi cá càng tạo nên một nét đẹp giản dị cho Khoa. Nhưng nói năng thì thô lỗ, cọc cằn, mặc dù Khoa rất lạnh lẹ. Còn ngược lại, Hải tuy không đẹp bằng Khoa nhưng ăn nói biết cân nhắc, chừng mực... Vì vậy hai người ai cũng như ai!
Khoa là một cao thủ mạng Internet, cái gì Khoa cũng tài, nào chat, e-mail, hay các game online như võ lâm, kiếm thế, phong thần, audition,... chưa có thứ gì mà cậu chưa thử. Bởi là một học sinh vùng thị trấn thì có ai lại không biết gì về mạng. Không phải chỉ biết thôi mà còn rất giỏ nữa là đằng khác và hình như là Hải cũng vậy. Có lẽ vì vậy mà Nhiên quen biết Khoa. Nhiên là một cô gái lớp 10/1, hồn nhiên, vô tư nhưng không ngoan ngoãn, hiền dịu, đoan trang như những cô gái khác. Bởi với phong cách của một học sinh nữ thích chọc phá người khác thì Nhiên chỉ biết mỗi việc là nghĩ sao nói vậy, không biết lấy lòng ai. Nụ cười có thể nói là không hề ngớt trên khuôn mặt Nhiên. Nhiên luôn mang lại niềm vui cho mọi người bởi cái tính thành thật hay nghịch đùa như một đứa trẻ con.
Nhiên gặp Khoa một lần tình cờ tại cái dịch vụ Internet bên đường, cái dịch vụ quen thuộc mà Khoa thường ở đó. Mà cái hoàn cảnh gặp gỡ này cũng không phải êm đềm, lãng mạn như phim Hàn Quốc mà bắt đầu bằng những tiếng chửi.
Quá là hôm đó, Nhiên rủ Hằng vô tiệm net, Nhiên hứa sẽ chỉ cho Hằng chat vậy mà nó lại không hề biết cách lập nick name. Ngay cả cái nick mà nó đang chơi cũng nhờ đứa bạn thân lập dùm. Trong khi nó đang rối không biết làm sao để lập nick cho Hằng thì Hằng cứ hối rối rít. Nó vội vàng quay xung quanh, nó nhìn dáo dát một vòng. "Sao bữa nay vắng thế không biết?" – nó nghĩ thầm trong bụng. À! Cũng may cho nó là có một thằng con trai đang ngồi chơi game "Võ lâm truyền kì". Thấy vậy nó vội vàng bắt chuyện để nhờ vã:
- Bạn ơi! Bạn có biết lập nick không vậy?
Nghe tiếng gọi của Nhiên, cái anh chàng đó quay qua. Nhiên thầm nghĩ "Nhìn cũng được! Người vậy chắc phải lịch sự lắm đây!". Vậy mà nó có ngờ đâu, anh chàng chỉ gật đầu rồi lại tiếp tục giáng mắt vào màng hình. Mặt Nhiên tái đi vì tức giận, có lẽ đây là lần đầu tiên nó bị đối xử như vậy. Nó quay mặt qua Hằng và nói:
- Nè nick tao đó, mày chơi như tao chỉ nãy giờ vậy đó. Những kẻ đáng ghét thế tao không thèm nhờ. Làm như chỉ có mình nó biết lập nick vậy. Ngày mai tao nhờ thằng Khánh lập dùm cho. Đẹp trai được một tí mà chảnh quá cũng chẳng ai ưa đâu!
Có lẽ nghe được những lời cay cú của Nhiên, chàng ta quay lại và nói:
- Con gái mà thế hả? Thiệt hết nói!
Tức càng thêm tức, Nhiên quay qua đáp lại một câu làm chàng ta chẳng biết nói gì:
- Con gái chỉ dịu dàng với những người dịu dàng với mình thôi, còn những kẻ thiếu lịch sự thì chẳng cần phải lịch sự làm gì!
Nghe được những lời ấy, chàng ta chỉ lắt đầu rồi lại gián mắt vào màn hình làm nó hận thù cực độ. Nó thầm nghĩ "Dù có hóa ra tro tao cũng nhớ cái thằng vô duyên đó! Tao mà biết tên nó thì nó chết với tao!".
Người ta thường nói "Quan gia ngõ hẹp" thật đúng, vì những gì không tốt bao giờ cũng làm người khác nhớ lâu. Một hôm khi lên lớp 10/12 kiếm Khánh (Khánh là bạn học cũ đồng thời cũng là đứa bạn thân nhất của Nhiên) để hỏi đề kiểm tra, nó vô tình nhìn thấy một khuôn mặt quen quen, vẫn lạnh lùng, nói năng thô lỗ, cọc lốc đang ngồi trên lang cang lớp 10/12. Thế là với mối "Thù sâu, hận lớn" thì làm sao nó lại bỏ qua cho được. Nó vội vô lớp Khánh để điều tra về cái tên cao ngạo ấy vậy mà Khánh lại chưa vô. Trong khi cái khuôn mặt lạnh lung ấy cứ đi qua, đi lại trước mắt nó như thách thức khiến nó khó chịu vô cùng. Chiều về chung với Khánh nó bảo:
- Khánh! Hồi trưa mày làm gì mà vô trễ thế hả? Tao kiếm mày mà có gặp đâu!
- Hồi trưa tao bận công chuyện nên vô trễ. Mà mày kiếm tao chi vậy? Chắc lại hỏi đề kiểm tra chứ gì!
- Ừ thì lúc đầu tao tính vậy nhưng sau đó thì có chuyện khác quan trọng hơn!
- Chuyện gì mà mày làm như nghiêm trọng quá vậy? Đó giờ tao có thấy mày vậy đâu?
- Hihi. Cũng không nghiêm trọng đến vậy! Tao chỉ muốn hỏi mày một người à!
- Mày muốn hỏi ai?
- Trong lớp mày có cái thằng có khuôn mặt "đáng ghét cực kì đáng ghét" đó là thằng nào vậy?
- Trời ơi! Nhiên ơi là Nhiên! Mày hỏi vậy có trời mới biết đó! À mà phải thằng Chí Hải lớp tao hong?
- Thằng Chí Hải là thằng nào? Tao có biết ai là ai đâu?
- Thì thằng phó học tập lớp tao đó! Mày biết nó mà phải hong?
Vì lớp Nhiên có học Hướng Nghiệp chung với lớp Khánh nên nó cũng biết cái thằng phó học tập đó rồi. Nó thấy thằng đó lịch sự lắm chứ đâu có như cái thằng đáng ghét kia nên nó bảo:
- Tào lao mày quá! Thằng phó học tập lớp mày hiền muốn chết sao mà vậy được! Mày lộn người rồi!
- Ái chà! Mày lầm chết luôn đó Nhiên ơi! Mà thôi mày mô tả đàng hoàng đi tao mới biết chứ!
- Cái thằng đó có một khuôn mặt lạnh lung, để tóc đuôi cá, hôm nay nó mặt đồ thể dục. À đúng rồi, bữa hôm học hướng nghiệp, nó ngồi lo nói chuyện tào lao bị cô Đoan Trang kêu lên nó không biết gì hết đó! Hèn gì tao thấy nó quen quen. Đúng là nó rồi!
- À thì ra là nó! Thằng Minh Khoa lớp tao chứ gì?
- Trời! Nó tên Minh Khoa hả? Mà mày chắc không đó!
- Chắc! Hỏng mấy mai mày lên lớp tao đi rồi tao chỉ cho! Mà sao mày ghét nó dữ vậy?
Thế là Nhiên kể mọi chuyện cho Khánh nghe, nghe xong Khánh chỉ cười, cái nụ cười đó hoàn toàn không được bình thường. Nhưng nó cũng không thèm quan tâm...
Hôm sau, như lời đã hẹn, nó và Hằng nhanh nhảu bước lên lầu 2, vô cửa lớp 10/12. Nó gọi Khánh thì thấy Khánh và thằng đó đang đứng nói chuyện. Thấy nó và Hằng, Khánh hỏi:
- Hai đứa bây nói thằng này phải hong?
- Ừ đúng rồi. Ngoài cái thằng đáng ghét đó ra còn ai nữa chứ!
- Mày thấy oan cho tao chưa Khánh? Tao có làm gì đâu, tại bạn mày hỏi tao biết lập nick hong thì tao gật đầu chứ có nhờ tao lập dùm đâu mà chửi tao nào là thấy ghét, thiếu lịch sự gì quá trời!
Nghe đến đây, Nhiên nhớ kĩ lại thì thấy thằng đó nói cũng phải. Nhưng lỡ chửi rồi biết phải làm sao. Nó bèn đáp lại một câu cho đỡ quê:
- Tui thích nói vậy đó rồi sao? Tính tui là vậy đó! Ai kêu chọc cho tui giận làm gì?
Thế là từ hôm đó, ngày nào nó cũng lên lầu 2, không biết làm gì nữa. Nó chỉ đứng trên lang cang nhìn xuống. Việc làm của nó khiến bạn bè của nó không ai hiểu gì hết, nhưng đối với nó, mỗi khi đứng ở đó nó thấy lòng nhẹ nhàng và thanh thản vô cùng.
Ngày lại ngày trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày học Hướng Nghiệp. Lớp nó học chung với lớp 10/5 và 10/12. Nhờ học chung với Khoa mà nó phát hiện ra một điều là Khoa hát rất hay, nhất là mấy bài hát của nhóm Huyền Thoại mà Huyền Thoại lại là nhóm nhạc mà nó yêu thích nhất. Đối với nó, mỗi lúc buồn được nghe nhạc Huyền Thoại là nỗi buồn sẽ tan biến đi đâu mất. Vì thế, cũng chẳng lạ lùng gì khi nó thích nghe Khoa hát.
Chơi chung với Khoa mà nó cũng thân luôn với Hải. Cái người mà nó thật sự ngưỡng mộ nhưng cũng rất xem thường, cái con người khiến nó phải lầm to. Bởi ban đầu với phong cách và lời nói nhẹ nhàng của Hải, nó nghĩ Hải là một người rất hiền. Thế mà nó đã lầm to, quen Hải lâu nó mới biết Hải là một tay không vừa. Có lần nó nhìn thấy Hải cự cãi với thằng Đang lớp 10/2 vì chuyện gì đó không biết. Ngay ngày hôm đó, Hải kéo đồng bọn xuống đánh thằng Đang một trận thảm thương. Thấy cảnh đó, nó thấy sợ cái anh chàng phó học tập này quá! Vậy mà lúc trước nghe Khánh và Khoa nói nó đâu có tin, để bay giờ nó mới cảm thấy sợ hãi vì đã lầm to.
Đâu chỉ có thế, Hải còn là một con nghiện game online nữa. Bởi cứ mỗi lần Nhiên và Hằng rẽ vào cái tiệm Internet bên đường ấy, bất kể giờ nào, ngày nào đều nhìn thấy Hải ở đó. Hải cũng chơi "Võ lâm truyền kì" nữa. Đâm đầu vào thế giới ảo của game, Hải chẳng còn biết gì ngoài những nhiệm vụ chém giết đẫm máu, giành nhau chức bang chủ giữa những kẻ nghiện game... nói chung là chỉ suy nghĩ về game mà thôi. Có lúc Nhiên tự hỏi "Không biết cái thế giới ảo ấy có cái gì mà cuốn hút Hải đến thế!". Nhiều lúc nó muốn hỏi Hải nhưng thấy hơi ngại, vì nó và Hải cũng đâu có thân gì nhau lắm đâu. Thế nên nó cũng để mặc Hải chẳng quan tâm. Vì với nó, cái thế giới ảo online ấy chẳng có gì hấp dẫn. Nó chỉ thích lúc rãnh rỗi lên mạng chat hay nhắn tin cho các bạn chứ còn phải đâm đầu vào cái thế giới ảo với những trò chơi tranh "Thiên hạ đệ nhất bang" hay vào "Sơn hà xã tắt" của "Võ lâm truyền kì" thì chẳng hề hứng thú gì cả. Mà nếu Hải cũng nghĩ được như Nhiên thì đâu đến nỗi phải trốn học để vùi đầu vào cái thế giới online đầy ảo tưởng kia, thì giờ đây cũng đâu cần cầm trên tay tờ giấy mời phụ huynh học sinh như vầy. Để rồi phải bước từng bước chân nặng nhọc và luôn tìm cách tránh mặt Nhiên để khỏi bị Nhiên gọi bằng hai chữ "Thần tượng" mà đầy hổ thẹn.
Quá là hôm đó, lớp 10/12 có học buổi sáng ba tiết. Rõ ràng Nhiên thấy Khoa trên hành lang lớp 10/12, Nhiên còn đứng nói chuyện với Khoa một buổi. Vậy mà bây giờ lúc ra về, lớp Nhiên học có hai tiết nên tan sớm hơn lớp Khoa, Nhiên và Hằng vô cùng sửng sốt khi vừa vào tiệm Internet bên đường ấy lại nhìn thấy Hải ở đó. Quá bất ngờ, tại sao Hải lại có thể như thế? Chẳng lẽ Hải trốn học để chơi game sao? Trời ơi! Bao nhiêu câu hỏi dặt ra trong đầu Nhiên và Hằng. Lúc bấy giờ, Nhiên không thể làm ngơ được nữa, bởi nó không thể ngờ rằng một anh chàng phó học tập mà lại có thể làm ra những hành đọng như thế. Mọi khi, nó đã nói là Khoa nghiện game rồi mặc dù Khoa chơi thì ra chơi mà học thì ra học. Còn Hải, một khi đã bước vào cái thế giới ảo ấy là không thể nào bước chân ra được. Nhiên vội lại gần Hải và hỏi:
- Ê Chí Hải! Bộ không học sao mà ngồi chơi game mải miết thế? Game có gì vui đâu?
- Trời! Tính đâu ai, thì ra là là Nhiên hả? Nếu game không vui thì làm sao mà người ta chơi nhiều thế! Đúng là học sinh lớp chọn có khác!
- Tui thật không hiểu! Tại sao bạn có thể nói như thế? Học là một nghĩa vụ thiêng liêng, chơi thì ra chơi nhưng học thì phải cho ra học chứ! Học giỏi chơi giỏi mới là hay. Hải nên noi gương Khoa mà cố gắng học đi, gần tới thi học kì rồi đó!
Nhiên ân cần giảng đạo cho Hải hiểu, thế mà Hải lại trả lời bằng giọng khó ưa, hoàn toàn khác với cái anh chàng phó học tập mà Nhiên quen biết:
- Thôi làm ơn dẹp quách cái lời giảng đạo đó đi! Nhiên hãy đem nó ra mà dạy đời kẻ khác đi! Còn với tôi, tôi không cần quan tâm. Với lại nếu tôi bỏ game thì phải vì mẹ tôi. Chứ đằng này mẹ nói tôi không nghe lại đi nghe lời Nhiên thì khác nào bất hiếu với mẹ. Mà Nhiên là gì của tôi nào? Chẳng qua chỉ là một người bạn của tôi thôi, và một người bạn thì tốt nhất không nên xen quá nhiều vào đời sống của người khác...
Nghe đến đây, khuôn mặt Nhiên trở nên cáo gắt hẳn, Nhiên nói vậy chỉ xuất phát từ lòng tốt bạn bè vậy mà lại bị đối xử như thế. Lời nói ấy khiến cả phòng game bật cười, tất cả nhìn Nhiên với ánh mắt cười cợt. Hải thật quá đáng mà! Phải như thường ngày chắc Nhiên đã tán vào mặt Hải cho bỏ tức. Nhưng hôm nay, sự giận dữ của Nhiên nhanh chóng được trấn tỉnh. Nhiên vội nói:
- Vậy thì thôi! Tôi xin lỗi vậy! Tôi thật quá đáng, tôi không nên nói như thế! Hải nói đúng, lẽ ra tôi không nên xen quá nhiều vào cuộc sống của Hải, vì tôi chẳng là gì của Hải hết! Nhưng từ hôm nay, tôi xin Hải cho tôi bái Hải làm thần tượng nha!
Câu nói của Nhiên làm Hải choáng váng và Hằng cũng giật mình. Hàng chục cặp mắt từ trong phòng game ấy đổ dồn về phía Nhiên. Lúc bấy giờ, Hải nói:
- Trời! Bạn nói gì vậy Nhiên?
- Tôi nói thật mà! Cho tôi bái bạn làm thần tượng đi!
- Bộ mày khùng hả Nhiên? Tự nhiên sao đòi bái Hải làm thần tượng vậy? – lúc này Hằng lên tiếng.
- Không, tao nói thật đó!
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Nhiên, Hải càng lúc càng không hiểu, Hải hỏi:
- Nếu bạn muốn bái tôi làm thần tượng thì bạn phải cho tôi biết lí do chứ!
Biết Hải đang cố tình gây khó cho mình, Nhiên vẫn bình tỉnh đáp:
- Tại vì tôi ngưỡng mộ bạn quá! Một phó học tập có thể vì game mà trốn học thì quá oai rồi còn gì? Không đáng làm thần tượng của tôi sao?
Nghe lời Nhiên nói, cả phòng game bật cười, tiếng cười còn lớn hơn lúc nãy. Rồi có một người làm ra vẻ chọc tức Chí Hải:
- Thì ra là thế! Mày hết thời rồi Chí Hải ơi!
Biết Nhiên đang nói xỏ mình, Hải hơi cáo nhưng không biết phải nói sao. Và không hiểu tại saio Hải lại đáp lại bằng một câu làm ai cũng bàng hoàng:
- Tùy Nhiên vậy!
Thế là từ hôm đó, mỗi lần gặp Hải, bất kể ở đâu, thời gian nào, đi chung với ai thì Nhiên cũng gọi Hải là thần tượng khiến Khoa không hiểu gì cả và Hải cũng không biết giải thích sao nữa!
Và đến hôm nay, cái ngày thứ bảy đáng buồn này, cái ngày Hải phải lủi thủi ra về và cố tình tránh mặt Nhiên để khỏi bị Nhiên gọi bằng hai chữ thần tượng mà đầy hổ thẹn. Sau giờ sinh hoạt chủ nhiệm, Hải phải cầm trên tay tờ giấy mời phụ huynh học sinh. Hải thấy hối hận quá, bởi vì game online mà Hải phải trả giá quá đắt. Rồi mẹ Hải phải nghĩ sao khi nhìn thấy kết quả học tập của Hải như thế! Lại sắp thi học kì II rồi mà giờ kiến thức của Hải bị hỏng nghiêm trọng, chỉ có toàn game và game. Rồi Nhiên sẽ nghĩ sao khi nhìn thấy bộ mặt thê thảm của Hải? Sẽ cười cợt, chế giễu hay sẽ gọi bằng thần tượng... Những suy nghĩ như thế cứ cuốn lấy Hải khiến Hải không thoát ra được. Và giờ đây, lê chân trên con đường thị trấn này, Hải không còn tâm trí nào để nhìn vào cái dịch vụ Internet bên đường ấy, cái nơi mà Hải đã từng giết thời gian của mình một cách vô ích trong suốt cả học kì. Để rồi giờ đây, Hải phải cố làm ra vẻ bình thường để giấu đi cái vẻ đau khổ của mình trước mặt mọi người. Hải thấy tuyệt vọng quá, có ai có thể thông cảm cho Hải đây? Mà chắc cũng chẳng ai thèm thông cảm cho một thằng như Hải. Bởi mấy thằng bạn của Hải chỉ được nước "gió chiều nào theo chiều ấy", lúc không cần thì nhìn đâu cũng thấy còn lúc cần thì chẳng có một ai. Ngoại trừ một người, đó là Khoa. Khoa không như những thằng đó nên Hải coi Khoa là bạn tốt. Nhưng hôm nay, Hải lại cố đi thật nhanh để Khoa không đuổi kịp. Bởi nếu Khoa tới thì Hải chỉ thấy hổ thẹn thôi. Trong lúc đang suy tư đó thì Hải nghe được tiếng gọi, thật quen thuộc:
- Hải! Chờ tao với...
Chẳng còn ai ngoài Khoa, Hải quay lại thì thấy Khoa và phía sau kia là... Nhiên và Hằng. Thấy vậy, Hải vội nói:
- Khoa! Nãy giờ mày làm gì mà lâu thế! Tao đợi mày quá trời!
- Bộ mày không buồn chuyện giấy mời phụ huynh sao?
- Ối trời! Kệ cái bà cô đó! Tao không còn một điểm đạo đức nào hết hết. Cô muốn trừ bao nhiêu thì trừ, tao cóc cần mời phụ huynh gì cả. Thằng Chí Hải này có gì mà phải buồn.
Nghe thấy những lời chướng tai của Hải, Nhiên bảo Hằng:
- Mày thấy chưa? Chỉ có những kẻ khùng mới đi chống đối lại giáo viên! Đã bị mời phụ huynh rồi thì phải biết hối hận. Còn đằng này lại...
Nhiên cố tình nói lớn để cho Hải nghe, Hải thấy xấu hổ quá. Thấy vậy Khoa bảo:
- Đúng rồi đó Hải, mày không nên chống đối với cô chủ nhiệm đâu! Như vậy chỉ thiệt cho mày mà thôi. Mày hãy cố gắng vượt qua tất cả, đối diện với sự thật và đừng dấn thân vào cái thế giới ảo online ấy. Tao tin rằng mẹ mày sẽ mở rộng vòng tay tha thứ cho mày. Bởi mày là niềm tin, niềm tự hào lớn lao của mẹ mày mà!
- Tao...
Lúc này Nhiên và Hằng tiến lại gần, Hằng bảo:
- Hằng thấy Khoa nói vậy cũng phải, Hải cố gắng vượt qua đi, đừng có buồn nữa mà. Hải như vậy tụi này cũng không ai vui đâu!
- Đúng rồi đó "thần tượng"! Hãy cố gắng lên đi, nghe lời giáo viên chủ nhiệm để có thể đạt kết quả tốt trong kì thi học kì sắp tới. Tôi tin rằng "thần tượng" sẽ làm được mà!
Nghe những lời chân thành của các bạn, Hải thấy xúc động và hối hận quá. Họ quan tâm đến Hải vậy mà Hải còn muốn gạt họ. Hải thật là một người bạn xấu, Hải không xứng đáng với tình bạn của họ. Bấy giờ, Hải cất giọng:
- Qua muộn rồi, tao không còn đường về nữa đâu. Thứ hai là thi rồi mà bây giờ kiến thức của tao đâu có gì ngoài game đâu. Làm sao có thể thi tốt được chứ!
- Không sao đâu! Mày học rất giỏi mà, nếu biết cố gắng ôn lại kiến thức thì mày có thể làm được đó. Tao và mày sẽ cùng cố gắng để vượt qua kì thi này!
- Đúng rồi đó Hải, Hằng tin Hải sẽ lấy lại được những gì đã mất mà!
- Cảm ơn các bạn, tôi không ngờ mình lại có những người bạn tốt như các bạn. Tôi sẽ cố gắng để đạt kết quả cao trong kì thi, lấy lại phong độ của thằng Nguyễn Chí Hải ngày xưa và không bao giờ làm các bạn phải thất vọng – Hải nghẹn ngào – Mà này Nhiên à!
- Sao cơ "thần tượng"?
Nhìn thẳng vào mặt Nhiên, Hải ân cần:
- Từ nay Nhiên đừng gọi tôi là thần tượng nữa nha! Tôi thấy hổ thẹn lắm, tôi không xứng làm thần tượng của Nhiên đâu!
Rồi không đợi Nhiên trả lời, Khoa nhanh miệng hỏi:
- Ủa mà sao Nhiên gọi Hải là thần tượng vậy?
Bởi từ trước tới giờ Khoa cứ thắc mắc không biết lí do, ngay cả Hằng là bạn thân của Nhiên còn không hiểu nữa là...
- Hải biết vì sao tôi lại gọi Hải thế hong? Tại vì Hải là người mà tôi rất ngưỡng mộ nhưng cũng rất xem thường!
Lời nói của Nhiên vừa kết thúc thì cả Khoa, Hải và Hằng đồng thanh:
- Là sao?
- Có thể nói là tôi và Hải đâu có thân gì nhau lắm đâu. Tôi chỉ biết Hải thông qua Khoa mà thôi, bởi thế tôi đâu có hiểu rõ con người Hải. Nhưng tôi ngưỡng mộ bạn vì bạn là một phó học tập phong độ, dám vì bạn bè mà đánh nhau. Còn tôi khinh thường bạn ở chỗ bạn đã xem thường việc học của mình, xem thường giáo viên, dám vì game mà trốn học và dám đưa mẹ bạn ra làm ghế dựa khi tôi khuyên bạn. Thật ra thì lúc đó tôi chỉ muốn châm biếm bạn thế thôi, chứ còn thần tượng của tôi thì phải tài hơn bạn rất nhiều.
Hóa ra là thế, một lí do thật đơn giản lại khiến cho bao nhiêu người không hiểu. Nghe thế, Hải bảo:
- Vậy thì từ nay Nhiên đừng có gọi tôi là thần tượng nữa nha.
- Thần tượng chỉ là biệt danh dung để châm biếm thôi. Khi bạn đã biết hối hận thì bạn không còn là "thần tượng" của tôi nữa.
- Quyết định vậy đi. Những người bạn tốt!
Nghe đến đây, Nhiên bật cười. Cái nụ cười thật hồn nhiên và ngây thơ biết mấy. Có lẽ Khoa, Hải và Hằng cũng hiểu lí do vì sao nên họ cũng cười, một nụ cười tình bạn thật vô tư và trong sáng. Rồi không hiểu vì sao Khoa lại hỏi:
- Nhiên nè! Lúc nãy bạn nói là bạn đâu có thân gì với tụi tui đâu vậy tại sao bạn lại quan tâm đến tụi tui vậy hả?
- Khoa hỏi vậy là chưa hiểu gì về con người Nhiên rồi! Nhiên là người thích lo chuyện bao đồng mà. Với lại đối với Nhiên dù thân hay không thì cũng là bạn mà đã là bạn thì phải quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau, vậy thôi! Nhưng dù sao đi nữa, qua chuyện lần này Nhiên lại có thêm hai người bạn thân rồi!
- Vậy giờ Nhiên có thể nói Nhiên nghĩ sao về hai người bạn mới thân này? – Hải hỏi.
- Nói ra thì các bạn đừng giận nha! Trước đây khi gặp Khoa tại tiệm net, Nhiên ghét Khoa kinh khủng. Nhiên nhớ lúc trước Khoa đã hỏi Nhiên một câu làm Nhiên nhớ mãi "con gái gì mà thế hả? thiệt hết nói...". Và bây giờ Nhiên sẽ nói cho Khoa nghe câu trả lời nè "chính nhờ cái tính kì quặc ấy mà Nhiên mới có thể vui vẻ vậy đó. Với lại còn quen được hai người bạn thân nè!". Còn đối với Hải, Nhiên chỉ thấy Hải là người bạn tốt với bạn bè, biết hối hận vì những việc gì đã làm chứ Nhiên cũng không biết nhận xét sao nữa. Vì Nhiên và Hải chỉ quen nhau qua một tính chất bắt cầu thôi mà.
- Trời ạ! Nhiên lí luận ghê thiệt! – Hải bật cười.
- Thôi thôi, có gì bữa sau gặp nói tiếp đi. Chiều rồi, bộ mọi người tính không về hả? Mấy đứa về hết rồi kìa! – Hằng nói.
- Ái chà! Nãy giờ quên, thôi Nhiên và Hằng về đây. Tạm biệt hai bạn!
Nhìn bóng Nhiên và Hằng khuất xa, Hải và Khoa cùng nhau đi bộ trên con đường thị trấn để về nhà. Trong long họ đặt ra muôn vàng câu hỏi: "Thật ra Nhiên là ai? Sao lại có tình cách kì lạ đến thế? Sao lúc nào cũng có thể hồn nhiên, vô tư như thế? Một cô bé lúc nào cũng mang lại niềm vui cho bạn bè...". Những câu hỏi ấy sẽ mãi mãi không bao giờ tìm ra câu trả lời. Nhưng đối với họ, Nhiên là một người bạn tốt, luôn thấu hiểu họ, luôn động viên, an ủi khi họ buồn, là một cô bé vô tư, hồn nhiên nhưng đầy vẻ kiêu ngạo pha lẫn chút cọc cằn. Trên thế gian này chắc chẳng thể tìm được một người thứ hai như Nhiên đâu...
Và giờ đây, nơi con đường thị trấn đầy những lá vàng rơi, nơi cái dịch vụ Internet bên đường ấy sẽ còn không biết bao nhiêu là Nguyễn Chí Hải vẫn đang lang thang vùi đầu vào thế giới ảo online ấy để chơi những trò chơi chém, giết đẩm máu của "Võ lâm truyền kì" hay vô số game online khác. Và không biết trong số ấy có bao nhiêu người sẽ trở thành "thần tượng" tiếp theo của Nhiên. Và sẽ có mấy người biết hối hận như Hải hay tất cả họ sẽ vẫn hoan cố đốt thời gian, tiền bạc một cách vô ích mà không biết hậu quả về sau....
Rolsy Nguyễn