Bầu trời sao
(game1s.com - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")
Nhi lại nhìn Khánh, lòng Nhi có cảm giác như vừa nuốt vội một viên kẹo mà bị sặc, không thể cảm nhận được vị ngọt, chỉ có cảm giác đau nghẹn đến ngạt thở. Lời tạm biệt chắc sẽ không dễ nói...
***
Hai năm trước....
5.
Khánh nắm tay Nhi bước đi trên con đường dẫn từ nhà Khánh về nhà Nhi. Mỗi lần đưa Nhi về nhà, lúc nào Nhi cũng đòi phải đi vòng từ nhà Khánh ra chỗ trạm đón xe bus rồi mới đi từ trạm xe bus về nhà Nhi dù nhà hai đứa ở cùng một hẻm, chỉ là nhà Khánh ở ngã rẽ thứ hai còn nhà Nhi ở ngã rẽ thứ năm. Nhi bảo đoạn đường này đẹp y như phim Hàn Quốc nên mình phải tận hưởng chứ.
Nhi đã học lớp 12, giờ cũng đã gần thi học kỳ rồi, thế mà Nhi vẫn học nhóm với Khánh y như hồi hè. Lúc đầu Khánh không đồng ý, sợ Nhi sẽ bị áp lực, không tập trung được vào việc học. Nhưng Nhi cười bảo Nhi làm Vì vốn dĩ đây đâu phải là Nhi dạy thêm kiếm tiền, Nhi chỉ học nhóm với Khánh, dạy Khánh một số mẹo khi làm bài tập và hệ thống lại kiến thức. Hơn nữa ba mẹ Nhi cũng ủng hộ, còn sang tận nhà Khánh để thuyết phục ba mẹ Khánh cho Nhi kèm Khánh. Thế nên dù cảm thấy hơi ngạc nhiên, ba mẹ Khánh cũng đồng ý. Việc Nhi xuất hiện trong nhà dần trở thành một điều tự nhiên và quen thuộc trong cuộc sống của gia đình Khánh.
Cũng như hồi hè, lịch học của Nhi với Khánh không cố định. Cứ khi nào có thời gian là Nhi ào sang nhà Khánh, nói cười ríu rít với mẹ Khánh một thôi một hồi rồi mới nhớ tới mục đích chính là sang đây học nhóm. Tối nay, vừa bước vào phòng Nhi đã reo lên: "Sao lấp lánh kìa! Đẹp quá!". Khánh vừa cúi đầu vào xấp bài tập Lý, vừa nói: "Hôm qua Nhi cũng nói y chang như thế."
Tiếng Nhi phụng phịu dỗi nghe xa xăm: "Đẹp thì Nhi nói đẹp. Nhi nói thật chứ có nói dối đâu. Nói thật thì có nói bao nhiêu lần cũng được."
Không cần ngẩng đầu lên, Khánh cũng biết Nhi đang đứng bên cửa sổ, đang chống tay vào bậu cửa, vươn người đón lấy ánh sáng huyền ảo của những vì sao lấp lánh. Thứ mà Nhi thích nhất trong căn phòng này chính là cái cửa sổ đấy. Đôi khi, Khánh ghen tỵ với cái cửa sổ phòng mình. Lần đầu tiên vào phòng Khánh, Nhi đã không ngừng trầm trồ về cái cửa sổ có khung gỗ trông cổ kính này, đẹp y như cửa sổ lâu đài trong truyện cổ tích mà bà Nhi vẫn kể cho Nhi nghe, cửa sổ lại rộng đón gió, đón nắng và đặc biệt là đủ lớn để trèo ra phần ban công ở phía ngoài dùng để đặt mấy chậu kiểng của bố Khánh.
Chẳng biết bao nhiêu đêm Khánh không ngủ được thế là ngồi dậy, nói chuyện với cái cửa sổ bằng giọng điệu không được thiện cảm cho lắm. Chẳng hiểu vì sao mà từ khi Nhi sang nhà Khánh, Khánh phát hiện ra cái cửa sổ phòng mình cũng có một sức hút kỳ lạ. Kể ra nếu nó là một cậu bạn cùng lớp thì chắc đó sẽ là người phóng khoáng,tốt bụng, có khiếu về nghệ thuật và có vẻ là đáng tin cậy. Nói chung là một cậu bạn chơi được nhưng ai bảo giữa Nhi và nó dường như lại có một sự thấu hiểu, một mối liên kết kỳ lạ khiến Khánh nhìn nó chẳng vừa mắt chút nào. Đã không vừa mắt thì làm sao nói chuyện thiện cảm được chứ!
"Khánh ơi, lát học xong ra ngắm sao nha!" Khánh ngẩng lên, thấy Nhi đã đứng trước mặt tự lúc nào, ánh mắt háo hức chờ đợi. Khánh khẽ gật gật đầu theo bản năng. Giật cả mình! "Bộ bài này Khánh không làm được hả? Nãy giờ cứ nhìn nó chằm chằm."- Nhi đưa tay cầm xấp bài tập. "Không phải, Khánh tìm cách giải khác thôi"- Khánh giật xấp bài tập khỏi tay Nhi. Phản xạ kỳ lạ của Khánh khiến Nhi hơi chau mày, cái miệng chu ra, đầu hơi nghiêng sang phải, ánh mắt hiện rõ hai chữ "khó hiểu". Khánh phì cười, đã nhìn bao nhiêu lần rồi mà cứ thấy bộ dạng đó của Nhi là Khánh lại phì cười. Khánh bẹo má Nhi bảo Nhi học bài đi, đừng nhìn Khánh mãi như thế.
6.
- Khánh ơi, hôm liên hoan CLB, Khánh lên đàn ghi ta đi. - Ngồi sau lưng xe đạp Khánh, Nhi hào hứng.
- Thôi, vác đàn theo nặng lắm!
- Người gì mà lười!
Thật ra, Khánh chỉ muốn đàn cho một mình Nhi nghe thôi, khi cả hai ngồi ngắm sao trên ban công nhà Khánh. Mấy ngày này, trăng sáng lung linh, rực rỡ còn những ngôi sao nhỏ xíu cứ lấp lánh rạng ngời như rủ rê nên ngày nào Nhi cũng đòi nghỉ sớm ngắm sao, chẳng bù với những ngày khác, Nhi bắt Khánh phải chạy đua với thời gian để giải quyết hết một khối lượng bài tập khổng lồ, cứ như điệp viên thực hiện nhiệm vụ bất khả thi. Cũng nhờ như thế mà giờ đây, Khánh trở thành tay đua cự phách trong việc giải các bài tập hóc búa.
Nhi ngồi tựa lưng vào lưng Khánh, ngả đầu lên vai Khánh, ngắm nhìn những ngôi sao xinh đẹp trong tiếng ghita bay bổng. Khánh thả hồn mình bay theo những nốt nhạc của bản Canon in D êm ái, thư thả tận hưởng không gian yên bình. Đây là bản nhạc Nhi thích nhất, cũng là "vũ khí" Khánh dùng để tỏ tình với Nhi. Khánh khẽ mỉm cười với niềm hạnh phúc giản đơn mà mình đang có, cô bạn mà Khánh yêu thương đang ở bên cạnh, ấm áp và ngọt ngào.
Càng tiếp xúc nhiều với Nhi, Khánh càng thấy Nhi chú ý rất nhiều đến những thứ nhỏ bé mà đôi khi người ta lãng quên trong cuộc sống. Đó có lẽ là bài học lớn nhất mà Khánh học từ Nhi. Ở bên Nhi, Khánh nhận ra nhiều điều mà từ trước tới giờ Khánh không hề để ý tới. Như vươn tay cao lên trời để những ngón tay được chạm vào gió, như ngẩng đầu lên cao để ngửi mùi nắng, như thói quen ngửi mùi giấy của những cuốn sách, như thói quen luôn chú ý đến người ít nói nhất trong mọi cuộc gặp gỡ. Mỗi lúc đó, ánh mắt Nhi rạng ngời, nụ cười tươi tắn, sáng trong, nhẹ nhàng. Nhi vẫn nói, đừng bao giờ vô tình với bất cứ điều gì, dù là điều nhỏ nhất. Những điều to lớn, nổi trội sẽ không bị lãng quên còn những điều nhỏ bé thì lại dễ bị bỏ qua, bị xem thường. Nhi không thích như vậy, có thể mọi người quên còn Nhi thì luôn nhớ.
Khánh phát hiện ra bên trong Nhi là hai tính cách đối lập một trẻ con, một chín chắn nhưng chưa bao giờ hai tính cách đó mâu thuẫn nhau cả, chúng chỉ làm cho người sở hữu chúng trở nên thú vị một cách lạ lùng thôi. Đó là lí do mà Khánh bắt đầu thích Nhi. Khi đó, Khánh thôi hỏi Nhi về những vấn đề trong hoạt động CLB, những bài tập, những công thức mà bắt đầu kể về những chậu cây trên ban công của bố, những món ăn của mẹ, những muộn phiền chưa thành hình về tương lai và nhiều những thứ khác nữa. Không hiểu sao, lòng Khánh nhẹ bẫng như đám mây bông trên bầu trời chứ không nặng trĩu mây mưa nữa. Càng gần Nhi nhiều hơn, Khánh càng thấy Nhi rất hay sử dụng "chiêu" nhõng nhẽo để đòi những thứ mà Nhi muốn. Nhưng sự đòi hỏi của Nhi chẳng bao giờ là quá đáng nên người "bị" đòi hỏi rất vui vẻ mà thực hiện. Khánh dần hiểu ra đằng sau một Nhi năng động, nghiêm túc là một cô bé con không chịu lớn, cứ muốn để trái tim và tâm hồn mình từ chối sự trưởng thành như muốn níu kéo một điều gì đó, dù cho sự trưởng thành đã ăn sâu vào suy nghĩ.
7.
Nhi ngồi đung đưa trên bậu cửa sổ, nhìn Khánh đang chăm chú giải bài tập. Nhi cứ nhìn mãi như thế, đôi môi nở thành một nụ cười bẽn lẽn, ngọt ngào. Khánh đột ngột ngẩng lên, có lẽ muốn hỏi Nhi một điều gì đó về bài toán. Nhi nhướn mắt chờ đợi, chuẩn bị tinh thần giải đáp câu hỏi. Nhưng Khánh khựng lại, không mở miệng nói lời nào, chỉ ngẩn ngơ nhìn Nhi. Có một làn gió tinh nghịch vừa lướt ngang qua, thổi tung mái tóc dài của Nhi trong ánh trăng huyền ảo. Nhi và Khánh nhìn nhau...5 giây...10 giây...., cả hai cùng khẽ cúi đầu, phì cười. Đúng là đã thành thói quen thật rồi!
Trả lời câu hỏi của Khánh xong, Nhi lại tập trung vào cuốn vở Sinh học. Đang học bài say sưa, chợt Nhi dừng lại, nhìn chăm chăm vào dòng chữ trong cuốn vở. Nhi khẽ mím môi, giấu một tiếng thở dài.
Ngoảnh lại phía sau, Nhi ngẩng đầu lên cao để ngắm trăng cũng để ngăn giọt nước mắt đang chực chờ rơi. Cuộc sống này vốn đỏng đảnh và kiêu kỳ, nó không chấp nhận được việc người khác có thể nắm bắt được suy nghĩ của nó. Thứ mà ta chờ đợi, khát khao có thì sẽ không chịu đến với chúng ta. Nhưng khi ta tuyệt vọng và chẳng còn chút mong chờ gì nữa, thì cuộc sống sẽ đem những điều kỳ diệu nhất đến bên ta như một món quà bất ngờ. Khánh là một điều kỳ diệu như thế trong cuộc sống của Nhi. Nhi chưa bao giờ tưởng tượng được cuộc sống của mình lại đẹp và lung linh như thế. Nhi được mọi người yêu mến, được làm mọi việc mà mình thích, luôn luôn có bố mẹ ở bên cạnh ủng hộ cho Nhi và bây giờ, còn có Khánh che chở, yêu thương Nhi. Còn điều gì đẹp hơn thế nữa!
- Khánh ơi, Nhi tặng quà cho Khánh, Khánh có nhận không?
- Sao tự nhiên lại tặng quà?
- Thích tặng thì tặng thôi! Mà Khánh có nhận không?
- Nhận, được tặng quà đương nhiên phải nhận rồi. Qùa đâu? - Khánh lém lỉnh.
- Tự nhiên thích tặng thì tặng nên khi nào thích đưa thì đưa. - Nhi nói với giọng điệu bướng bỉnh.
Khánh khẽ cười, chỉ biết lắc đầu, rồi lại vùi đầu vào đống bài tập. Nhi lại nhìn Khánh, lòng Nhi có cảm giác như vừa nuốt vội một viên kẹo mà bị sặc, không thể cảm nhận được vị ngọt, chỉ có cảm giác đau nghẹn đến ngạt thở. Lời tạm biệt chắc sẽ không dễ nói...
Ba năm trước...
1.
Khánh nhỏ hơn Nhi một tuổi. Nhi là một Bí thư năng động, một chủ lực trong hoạt động Đoàn của trường. Là Uỷ viên Ban Chấp hành Đoàn trường, được phân công quản lý Đội phát thanh, công việc rất bận nhưng Nhi vẫn tham gia vào CLB Kịch của trường với vai trò là viết kịch bản. Nhi là như thế, đảm nhận những công việc quan trọng nhưng luôn ở phía sau hậu trường, không hề lộ diện trước công chúng. Tuy vậy, mọi người biết đến Nhi đều nể những ý tưởng cũng như công việc mà cô bạn nhỏ nhắn này đã hoàn thành. Nhi được biết đến như một cô bạn dễ thương, giỏi giang, nổi bật nhưng thân thiện, biết cách tôn trọng và quan tâm người khác.
Khánh thấy những nhận xét đó hoàn toàn chính xác khi Khánh tiếp xúc với Nhi trong buổi chào đón tân thành viên của CLB. Lúc đó, Khánh mới vào trường, còn Nhi học lớp 11. Những lần làm việc chung, thầm quan sát Nhi, Khánh thấy Nhi có khả năng biến những điều Nhi yêu thích trở thành những điều đặc biệt trong mắt mọi người. Thật sự, Khánh phục Nhi, đối với Khánh, Nhi là một ngôi sao lấp lánh mà không xa vời. Khánh quý mến và muốn học hỏi nhiều hơn từ Nhi.
Tuy vậy, Khánh không muốn gọi Nhi là chị. Khánh sinh đầu tháng 1, Nhi sinh giữa tháng 12, nghĩa là Khánh thua Nhi chưa tới 1 tháng tuổi, tại sao phải gọi là chị cơ chứ? Hơn nữa, tính cách của Nhi cũng không phù hợp để gọi Nhi là chị. Dù Nhi rất nghiêm túc trong công việc, rất chu đáo trong cách đối xử với người khác nhưng Khánh thường xuyên phải lắc đầu bó tay, không biết nên đối đáp thế nào với những câu nói không thể trẻ con hơn của Nhi mỗi khi cả hai khắc khẩu.
2.
Nhi rất thích những việc mà mình đang làm dù nó khiến Nhi bận tối tăm mặt mũi và gây thêm không ít lo lắng cho nhị vị phụ huynh về việc học tập của cô con gái rượu. Nhưng tình hình cũng không có gì là căng thẳng khi Nhi luôn đứng trong top 5 của lớp và là học trò cưng của các thầy cô trong trường. Chính vì thế, sự lo lắng của bố mẹ Nhi chuyển từ thành tích học tập sang sức khỏe của Nhi. Ôi đúng là bậc làm cha mẹ, không bao giờ hết lo lắng cho con mình. Nhi vui vẻ tận hưởng sự chăm sóc của bố mẹ, đó chính là một trong những động lực giúp Nhi đủ sức vượt qua và hoàn thành đống công việc chất cao như núi của mình.
Càng gần đến ngày giao kịch bản thì tần suất xuất hiện của Phương ở nhà Nhi càng tăng. Phương - cô bạn thân đồng thời là Chủ nhiệm CLB kịch của trường vốn rất điềm tĩnh trong công việc giờ đây bỗng trở nên lúng ta lúng túng đến lạ với vở kịch mùa Đông thường niên. Kịch bản đã được lên ý tưởng từ Hè, các đạo cụ, phục trang cũng đã chuẩn bị gần xong, thế mà nhìn Phương cứ như ngồi trên trên đống lửa. Có lẽ vì đây là vở kịch cuối cùng Phương được tham gia cùng CLB trước khi lên đường du học vào tháng 2 năm sau nên Phương muốn nó phải thật hoàn hảo. Thế nên Phương tự cho mình quyền "bóc lột" sức lao động của Nhi bằng cách ngoài việc Nhi phải hoàn thành kịch bản trong thời gian ngắn hơn thường lệ thì Nhi nhất định phải tham gia một vai trong vở kịch, dù chỉ là vai nhỏ. Bởi vì, theo như nguyên văn lời Phương đã nói "Trước giờ lúc nào Phương cũng là đạo diễn, Nhi viết kịch bản, nhưng vở kịch lần này cực kỳ đặc biệt, là trải nghiệm cuối trong sự nghiệp đạo diễn nghiệp dư của Phương rồi, Nhi không cho Phương thấy Nhi một lần xuất hiện trên sân khấu được hay sao?" Thế là Nhi đồng ý, làm sao mà từ chối được.
Lúc đang ngồi cắm cúi làm Toán trong phòng, nghe Phương nói câu đó, Nhi nổi hết da gà, buồn cười kinh khủng, định trêu Phương là đang diễn chính kịch hả nhưng ngẩng đầu lên thấy mặt mày Phương cực kỳ căng thẳng, đột nhiên Nhi nhói lòng. Sắp phải xa con bạn thân này tới nơi rồi, chắc là trống vắng lắm đây. Tự nhiên Nhi rơi nước mắt, rồi Phương bỗng òa lên khóc. Rồi sau đó là mẹ Nhi xông vào phòng vừa mắng hai đứa một trận ra trò vì tự dưng nổi tính mít ướt, vừa dỗ hai đứa nín khóc mà mẹ cũng khóc theo. Thật là, chẳng có buổi casting nào diễn ra trong lúc học nhóm mà lại đầy đủ bi hài tổng hợp như thập cẩm thế này đâu!
3.
Mọi người trong CLB cực kỳ phấn khích khi biết tin Nhi tham gia diễn, ai cũng hào hứng hơn với vở kịch, đặc biệt là Khánh. Vai diễn của Nhi trong vở này là người đối đầu với Khánh, Khánh rất mong chờ cảnh hai người vừa mắt đối mắt, nhìn nhau đầy vẻ hận thù vừa độc thoại nội tâm. Nhi thì ấm ức vô cùng, vì đây là cảnh mà Nhi đã bỏ nhiều công sức nhất khi viết, một cảnh lột tả tâm trạng phức tạp của hai nhân vật, đẩy vở kịch lên cao trào của sự giằng co và căng thẳng. Thế mà lúc tập, cảnh này cứ như hài kịch cho cả CLB giải trí. Đầu tiên là tạo hình khi ngồi, Phương chỉ đạo đủ mọi kiểu loạn xạ, thử hết kiểu này tới kiểu khác mà mỗi kiểu đổi là mọi người cứ cười mãi vì "Sao nhìn gian quá!" hay "Ngố quá đi, nhìn không chịu nổi!". Phải mất nửa tiếng đồng hồ thì Phương mới tìm được dáng ngồi ưng ý nhất, hại Nhi ngồi ê cả mông.
Tiếp đến là mắt nhìn mắt, cả CLB nín thở nhìn Khánh và Nhi đối mắt. Nhưng cả hai trừng trừng mắt nhìn nhau được 10 giây, chưa kịp nói lời nào là phá lên cười. Phương nhăn nhó, tập kiểu gì mà kỳ cục. Thế là Phương nhận xét một câu phũ phàng: "Đồ cùi bắp!". Hỏi làm sao mà Nhi không ấm ức cơ chứ, thế mà Khánh cứ ngồi đó cười cười chẳng biết có ý gì. Sau đó, Nhi bắt buộc phải luyện tập đặc biệt theo phương pháp của Phương. Đó là mỗi lần Nhi và Khánh gặp nhau, hai đứa phải nhìn thẳng vào mắt nhau, đếm từ một tới mười và nhất định không được cười. Một tuần sau, không những Khánh và Nhi đã có thể nhìn thẳng vào mắt nhau mà còn diễn xuất đầy tâm trạng khiến cả CLB chỉ biết nín lặng dõi theo. Phương hớn hở ra mặt, lần này thì ổn rồi. Nhi thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Khánh cười sung sướng, hai đứa đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi còn gì, đã không còn là "cùi bắp" nữa.
Khánh nhìn thẳng vào mắt Nhi, nở một nụ cười dịu dàng. Tim Nhi khẽ run lên rồi đứng yên một nhịp. Hình như đã thành thói quen mất rồi, hai đứa cứ nhìn thẳng vào mắt nhau mãi.
4.
Chắc Khánh không biết Nhi nghĩ về Khánh nhiều lắm, nhớ Khánh cũng nhiều lắm. Mỗi lần gặp Khánh trong CLB, có thể chỉ là vài phút thoáng qua thôi, tối về Nhi cũng nhớ mãi. Mỗi lúc nói chuyện, làm việc với Khánh, Nhi cứ khe khẽ cười một mình, khuôn mặt rạng rỡ tới nỗi mọi người luôn hỏi hôm nay Nhi có chuyện gì vui mà cười suốt vậy. Lúc đó, Nhi cười bảo, ừ hôm nay Nhi có chuyện vui. Vì trái tim Nhi đang nhảy múa giữa một cánh đồng hoa vàng rực.
Thực ra, người đầu tiên mà Nhi chú ý trong buổi ra mắt thành viên mới của CLB không phải là Khánh mà là Nguyên. Khánh sôi nổi, hoạt bát, tạo không khí vui vẻ nên nhanh chóng hòa nhập với mọi người, được mọi người chú ý. Còn Nguyên lại trầm tính, ít nói, từ tốn. Trong cả buổi sinh hoạt, Nguyên chỉ ngồi quan sát mọi người, cười nhẹ nhàng với những trò chơi có thể khiến người khác phải cười ngặt nghẽo. Chính vì thế mà Nhi chú ý Nguyên nhiều hơn, để giúp Nguyên nhanh chóng hòa nhập. Khánh bắt đầu xuất hiện trong trí nhớ của Nhi bằng những câu chuyện không đầu không cuối, nghiêm túc và đầy hài hước. Đó là khi chuẩn bị cho Vở kịch mùa Hè của CLB, Khánh được chọn đóng vai nam chính. Mỗi lần tập kịch, cứ như đã trở thành thông lệ, mọi người đều đến trễ 15 phút. Khánh luôn đến đúng giờ tập, còn Nhi thì luôn đến sớm hơn 10 phút. Nhi thích ngắm nhìn và quan sát, thích trải nghiệm trọn vẹn từng khoảnh khắc được làm việc cùng với mọi người. Nhi vui sướng khi được nếm hương vị của cuộc sống đầy sinh động, được sống trong bầu không khí ngập màu xanh của lá mà những người bạn Nhi yêu quý đã tạo ra. Khi Nhi đang thơ thẩn với những suy nghĩ của mình thì Khánh xuất hiện. Cái dáng cao cao thong dong, bước đi thư thả dưới những tán lá nhuộm rực rỡ màu nắng khiến Nhi bỗng ngỡ ngàng. Có hôm hai đứa tới sớm, ngồi nói với nhau đủ chuyện vu vơ. Thế mà những câu chuyện ấy làm Nhi tối về không ngủ được, tim cứ lâng lâng kỳ lạ còn trí óc thì cứ tua đi tua lại hình ảnh lúc nói chuyện với Khánh. Hình ảnh của Khánh trong Nhi không chỉ là một cậu bé hoạt bát sôi nổi mà còn những chín chắn của một chàng trai chu đáo, những suy nghĩ sâu sắc, những bất an được ẩn trong những lời hóm hỉnh. Nhi chú ý đến Khánh nhiều hơn, âm thầm ngắm Khánh nhiều hơn.
Từ khi phát hiện ra nhà Khánh và nhà Nhi chung một con hẻm, Nhi bỗng có người hộ tống. Khánh chở Nhi từ trạm xe bus về nhà. Nhi đi học bằng xe bus chứ không phải xe đạp. Lúc trước có Phương đi cùng với Nhi. Giờ Phương đi du học, chỉ còn Nhi đi đi về về một mình, bố mẹ Nhi cũng lo lắng. Hôm thấy Khánh chở Nhi về, bố mẹ Nhi nhìn nhau đầy ẩn ý. Thêm vài lần Khánh chở Nhi về nữa, bố mẹ Nhi hớn hở ra mặt,(sau một hồi "điều tra" lý lịch) đã "đặt hàng" dài hạn, nhờ Khánh đưa Nhi đi học luôn.
Có một hôm, Khánh đang tập kịch với mọi người. Còn Nhi ngồi trên dãy ghế dài kê sát tường, chỉnh sửa lại kịch bản. Nhi chăm chú làm, không tập trung đến không gian ồn ào xung quanh. Người đi qua lại tất bật, tiếng gọi nhau í ới. Dưới sàn ngổn ngang la liệt đạo cụ đang làm dở dang. Đã gần đến ngày diễn, mà lần này lại không có Phương, mọi người cảm thấy hơi chênh vênh, mọi việc cũng chợt chạy theo một nhịp điệu khẩn trương và căng thẳng hẳn. Bỗng một cái dáng cao cao quen thuộc xuất hiện bên cạnh Nhi, cái dáng ấy khẽ cúi xuống, dọn lại xấp kịch bản đang nằm lộn xộn trên ghế bên cạnh Nhi. Đặt xấp kịch bản sang một chiếc ghế khác, vừa ngồi xuống thì có người gọi, cái dáng ấy lại phải đi, chưa kịp nói lời nào. Biết hết mọi việc đã diễn ra nhưng Nhi vẫn cắm cúi vào kịch bản đang sửa, làm vẻ như không biết việc gì cả. Vì ai bảo cái dáng ấy đến mà không nói tiếng nào, không kêu người ta lấy một tiếng, chỉ cần cái dáng ấy chạm khẽ Nhi một cái thôi, Nhi sẽ nhìn thẳng vào đôi mắt hay nheo lại tinh nghịch ấy, mỉm cười thật sâu. Vì thật ra lúc ấy, tim Nhi đang mỉm cười long lanh. Vì dù lọt thỏm giữa một không gian lộn xộn và áp lực làm người ta muốn hoa cả mắt, Khánh vẫn nhận ra Nhi đang ở đâu và muốn ngồi bên cạnh Nhi.
Tối hôm đó, Nhi không ngủ được. Nhi ôm theo cái gối, gõ cửa phòng bố mẹ. Bố Nhi chẳng ngạc nhiên lắm khi thấy Nhi ôm gối sang đòi ngủ với mẹ. Dạo này, việc Nhi "nhõng nhẽo" như thế diễn ra thường xuyên nên bố chỉ cười rồi cốc đầu Nhi một cái rõ đau. Nhi kể với mẹ hết mọi chuyện, chẳng thấy mẹ cho Nhi lời khuyên nào, chỉ thấy mẹ trêu Nhi thôi. Mẹ bảo con gái thích người ta rồi. Nhi hỏi người ta đó có thích Nhi không, mẹ bảo có rồi giục con gái đi ngủ. Nhi hỏi Nhi nói cho người ta biết tình cảm của Nhi được không, mẹ véo má Nhi, bảo Nhi tập trung cho việc học đi. Nhi hỏi vậy nếu người ta nói tình cảm của người ta cho Nhi biết thì làm thế nào, mẹ im lặng. Rồi mẹ ôm Nhi vào lòng, bảo Nhi hãy làm theo trái tim mình, đừng cân nhắc, đừng đong đếm, đừng gượng ép.
Cho nên, băng qua mọi lý lẽ đang giăng bối rời của lý trí, đầu năm lớp 12, Nhi nhận lời tỏ tình của Khánh. Nhi đối mặt với tương lai bằng sự chân thật của trái tim, dù rằng Nhi không biết quyết định đó phải chăng là một sự ích kỷ....
Hai năm trước...
8.
Khánh chạy như bay sang nhà Nhi. Tới nơi, Khánh thấy một chiếc xe tải của dịch vụ chuyển nhà đang đậu trước cổng. Nhi chuyển nhà đột ngột, chuyển trường đột ngột mà không hề nói gì với Khánh. Nếu không phải chị Phương từ Thụy Sỹ gọi về báo với Khánh thì Khánh cũng chẳng hay biết gì. Có lẽ sớm mai Khánh vẫn sẽ đến nhà đón Nhi đi học để rồi chỉ thấy một ngôi nhà trống rỗng, trống rỗng như trái tim Khánh. Khánh dừng lại trước cổng, hơi cúi người để lấy lại nhịp thở thì Nhi xuất hiện. Mái tóc dài buông xõa như bao lần Khánh vẫn thấy, chiếc kẹp tóc hình ngôi sao Khánh tặng lấp lánh trong ánh nắng. Nhi đang ôm một thùng cacton to để chuyển lên xe. Thấy Khánh, Nhi khựng lại. Nhân viên của công ty chuyển nhà tinh ý, chạy tới đón lấy cái thùng trong tay Nhi. Nhi vội vã quay lưng, bước nhanh. Nhưng chưa đi được ba bước, Khánh đã nắm chặt tay, kéo Nhi lại.
- Sao không nói với Khánh? - Giọng Khánh chứa đựng sự tức giận và nỗi thất vọng tràn trề. Nhi im lặng, tay Khánh vẫn đang nắm chặt tay Nhi, rất chặt, cứ như sợ chỉ một giây lơ là thì Nhi sẽ vụt mất khỏi tầm mắt của Khánh.
- Sao không trả lời? Nhi nói tặng quà cho Khánh mà. Sao không cho Khánh chờ Nhi? - Tay Khánh càng siết chặt tay Nhi. Nhi đau lắm, không phải đau ở cổ tay mà ở tim.
- Xin lỗi. - Nhi chỉ nói được đúng hai từ ấy. Dùng hết sức giật mạnh tay mình khỏi tay Khánh, Nhi bước vào nhà. Sau lưng Nhi, Khánh vẫn đứng im, .... Có lẽ sự tổn thương quá lớn khiến Khánh không thể có bất cứ một phản ứng nào. Tại sao chuyện lớn như thế mà Nhi không cho Khánh biết, tại sao Nhi lại trở nên xa cách như vậy....Hàng loạt từ "tại sao" ùa vào đầu Khánh.
Nhi đóng sầm cánh cửa. Tiếng động lớn khiến bà và bố mẹ Nhi giật mình, vội chạy xuống cầu thang. Đôi tay Nhi run lên, bấu chặt vào khóa cửa, trái tim Nhi run rẩy trước những lo sợ. Làm sao Khánh biết được Nhi chuyển nhà, hình như Khánh chưa biết nguyên nhân. Nhi định khi nào rời khỏi sẽ nhắn tin báo lại với Khánh và nói hết mọi việc cho Khánh biết. Không sớm thì muộn, Nhi cũng phải nói rõ cho Khánh biết nhưng Nhi không biết nên nói như thế nào để Khánh ít bị sốc nhất. Nhi sợ Khánh sẽ giận Nhi nên Nhi lần lữa mãi. Giờ đây Khánh xuất hiện quá đột ngột, Nhi chẳng biết làm thế nào. Cơn đau bắt đầu sôi lên từ bụng rồi kết hợp với cái nhói ở tim khiến hơi thở trở nên khó nhọc. Hai đầu gối muốn khuỵu xuống, không đỡ nỗi sức nặng cơ thể. Tay Nhi dần mất sức, buông lơi. Thanh âm cuối cùng mà Nhi nghe được là tiếng thét của mẹ....
Khi Nhi tỉnh dậy, Nhi nhìn thấy trần nhà quen thuộc trong căn phòng của mình. Mọi đồ đạc đều được đặt nguyên vị trí cũ, như chưa từng có sự thay đổi. Bố tựa lưng vào cái ghế bành to lớn, ngủ say. Vòng tay bố ôm chặt mẹ Nhi, đầu mẹ đang tựa vào ngực bố, vững chãi, tin cậy. Mẹ cũng đã ngủ say. Sự lo lắng và mệt mỏi hiện trên gương mặt hai người ngay cả trong lúc ngủ. Nhi khẽ ngồi dậy, định xuống bếp rót nước uống thì khựng lại. Khánh đang ngồi bệt dưới sàn,hai chân duỗi thẳng, lưng tựa vào tường, ngoẹo đầu ngủ. Nhi bước nhẹ lại gần, lay vai Khánh. Khánh tỉnh giấc, định lên tiếng nhưng Nhi đã đưa ngón tay lên chặn môi Khánh.
- Sao không về nhà?
- Sao không đợi Khánh?
- Nhi không có thời gian. - Nhi cúi đầu tránh nhìn vào mắt Khánh.
Khánh đột ngột kéo Nhi vào lòng, ôm thật chặt. Nhi muốn vùng ra, nhưng không được.
- Khánh biết vì sao Nhi chuyển nhà rồi. Nhi định bỏ trốn một mình chứ gì. Khánh đã gọi hỏi chị Phương, Khánh biết hết rồi. Biết vì sao bố mẹ Nhi luôn chiều Nhi, biết vì sao Nhi bệnh nặng mà không cần ở bệnh viện, biết vì sao Nhi luôn trân trọng những thứ nhỏ nhất. Bởi vì Nhi...
- Vì Nhi không có thời gian. - Nhi chặn ngang câu nói của Khánh bằng câu trả lời giải thích mọi nguyên nhân.
Khánh nới lỏng vòng tay, hơi đẩy Nhi ra để nhìn thẳng vào mắt Nhi.
- Vậy thời gian còn lại, có thể dành thêm cho Khánh một phần không?
Câu trả lời là cái mím môi dần nhoẻn thành nụ cười và những cái gật đầu hòa nước mắt.
Dù Khánh và Nhi nói rất khẽ nhưng bố và mẹ Nhi đều nghe thấy. Mẹ Nhi rúc sâu hơn vào vòng tay của bố, có những giọt nước mắt thấm ướt ngực bố. Bố Nhi hôn khẽ lên tóc vỗ về mẹ, tay bố siết chặt hơn bàn tay mẹ đang run.
9.
Nhi mất vào một buổi sáng trời rất đẹp. Trời xanh ngắt, vương chút mây trắng và nắng vàng ruộm nhảy nhót khắp nơi. Nhi chẳng nói gì với Khánh, chỉ nhờ Khánh chăm sóc giúp Nhi chậu hoa cúc dại – loài hoa Nhi thích nhất. Trên chậu hoa có dán một mảnh giấy.
"Cúc dại nhỏ béKhông kiêu hãnh, chẳng cầu kỳCúc dại mạnh mẽ vươn lênRạng rỡ trong ánh nắngTươi tắn trong cơn mưaVà rung rinh cùng khúc ca của gióCó ai yêu cúc dại, cùng em?"
Khánh ngẩng lên nhìn trời xanh. Có những giọt nước bắt đầu rơi xuống, khẽ chạm vào những cánh cúc bé xinh.
Sau ngày Nhi mất, có một hôm, Khánh nhận được một bức thư nhỏ, người gửi là Nhi. Khánh mở bức thư ra, nét chữ quen thuộc khiến mắt Khánh nhòe đi đôi chút, tim bỗng nhói lên, tái buốt.
Khánh à, ôm mãi quá khứ mà sống sẽ rất mệt mỏi. Nhi không muốn Khánh chọn con đường bế tắc đâu. Hứa với Nhi, Khánh sẽ mở lòng đón những điều đẹp đẽ trong cuộc sống này nhé. Khánh sẽ thay Nhi ngắm nhìn, sẽ cùng Nhi trân trọng những điều nhỏ bé, giản đơn, đúng không? Chắc chắn Khánh sẽ đồng ý mà.
Còn nữa, Khánh đã hứa sẽ đợi quà của Nhi, dù Nhi đang ở đâu ,đang làm gì, Khánh cũng sẽ đợi, Khánh phải giữ lời đó. Giờ đây, Nhi không ở bên Khánh được nữa rồi. Nhưng lời hứa về món quà thì...(biết đâu được) có lẽ từ thiên đường, Nhi sẽ gửi một món quà đặc biệt đến Khánh. Cho nên, Khánh phải giữ lời hứa nha.Nhi vẫn thích nói câu này, như mỗi lần Khánh đưa Nhi về: "Ngủ ngon nha Khánh, ngày mai nhớ cười thật tươi đó!".
***
Năm nay...
Khánh miệt mài với những trang tài liệu, giáo trình trên chiếc bàn học cũ quen thuộc. Mọi thứ trong phòng không có gì thay đổi chỉ có chủ nhân của căn phòng là đổi khác. Không còn hình ảnh cậu học sinh sôi nổi, hơi luộm thuộm mà thay vào đó là một anh sinh viên nghiêm nghị nhưng có phần lơ đãng. Trên bậu cửa sổ, chậu hoa cúc rung rinh như muốn nhắc Khánh nên nghỉ ngơi một chút. Khánh ngước lên nhìn đồng hồ, đã khá trễ rồi nhưng Khánh phải hoàn thành phần việc của mình trong hôm nay để gửi cho nhóm trưởng tổng hợp bài tiểu luận của nhóm, không thể trễ deadline được. Ngày mai Khánh sang nhà Nhi, Khánh muốn dành thời gian trọn vẹn cho nơi yên bình đó, không muốn vướng bận bất cứ vấn đề gì.
Đạp xe dọc theo con đường quen thuộc dẫn từ nhà Khánh sang nhà Nhi, dù đã đi qua rất nhiều lần nhưng cảm giác vẫn không thay đổi, đó có lẽ là một điều may mắn cho Khánh, mấy ai giữ được cảm xúc không phôi phai theo ngày tháng. Tuy nhiên, may mắn chỉ đến với những ai xứng đáng với nó. Có lẽ vì mỗi tối, Khánh đều ngồi đàn bản Canon in D mà Nhi thích nhất. Có lẽ vì mỗi ngày đi học về, từ trạm xe bus, Khánh đều đi bộ sang nhà Nhi, đứng nhìn lên căn phòng có rèm cửa màu xanh cốm rồi mới đi bộ về nhà, như mỗi lần Khánh đưa Nhi về nhà trước đây. Có lẽ vì thế mà những ký ức, những kỷ niệm, những tình cảm đó vẫn không nhạt dần đi như màu tóc bạc của bà Nhi. Khi Khánh tới nhà Nhi, bà Nhi đang ngồi sửa sang lại mấy chậu hoa trong sân nhà, ánh nắng sớm mai hiền hòa trải khắp sân, ướp vào khung cảnh chút huyền hoặc của những câu chuyện cổ tích. Bà của Nhi lúc nào cũng hiền hậu như một bà tiên. Bà là người nuôi dạy Nhi từ nhỏ, là người dạy Nhi về cuộc sống đầy phức tạp và toan tính này bằng những câu chuyện cổ tích êm đềm và thơ mộng. Còn bây giờ, bà là bà tiên đỡ đầu của Khánh, dạy Khánh bước tiếp về phía trước mà không cần đánh đổi bằng việc bỏ mặc thứ gì đó lại phía sau.
Lần đầu tiên Khánh trở lại nhà Nhi sau ngày Nhi mất là một buổi chiều mưa tầm tã. Mẹ Nhi hốt hoảng lôi Khánh vào nhà, quấn vào người Khánh bao nhiêu là khăn để lau khô người,vừa luôn miệng mắng Khánh vừa khóc. Bà Nhi chỉ yên lặng pha trà, rót cho Khánh một tách ấm nóng và hỏi:
- Cháu có muốn nói gì không?
- Tại sao lại bất công như thế? - Giọng Khánh khàn, gói trong đó một nỗi đau và sự phẫn nộ.
- Bất công hay không là do chúng ta suy nghĩ, bé Nhi đã sống trọn vẹn, đủ đầy trong tình yêu thương nên có lẽ thời gian tận hưởng của nó ngắn hơn người khác. Con cứ nghĩ như thế thôi.
Sự im lặng bao trùm hồi lâu. Rồi mẹ Nhi lên tiếng, phá vỡ sự thinh lặng ngột ngạt.
- Nhi...- Cô lắp bắp nói trong thổn thức – Nhi...nó rất may mắn.
Khánh cúi đầu, tay nắm chặt cái khăn bông to tướng đang quấn trên người, kéo sát nó vào người hơn nữa. Có những giọt nước rơi xuống, thấm vào lớp vải thô, dày. Không biết nước rơi từ đâu, từ mái tóc ướt rũ nước mưa hay từ đôi mắt nhiều đêm không ngủ mà chỉ đau đáu nhìn cửa sổ phòng mình.
Mỗi cuối tuần, Khánh đều đến giúp bà trồng hoa, đọc sách cho bà nghe như lúc trước Nhi vẫn làm. Thỉnh thoảng Khánh giúp mẹ Nhi sửa lại bóng đèn, vòi nước, hay đóng lại một dụng cụ nào đó trong nhà bỗng nhiên dở chứng khi bố Nhi đi công tác. Nhưng công việc chính cho những cuộc viếng thăm là dọn dẹp phòng của Nhi. Khánh lau chùi phòng, sắp xếp lại những cuốn sách. Tất cả sách của Nhi, Khánh đều đã đọc hết. Mỗi tuần, Khánh lại bổ sung thêm vài cuốn mới và một số đồ trang trí nhỏ xinh mà vô tình Khánh nhìn thấy trong cửa hàng. Những ngày cuối tuần trôi qua thật yên ả...
***
Khánh thức dậy trong luồng ánh sáng ấm áp của một ngày nắng rực rỡ. Vươn người đón ánh nắng tràn trề sức sống, Khánh mỉm cười khoan khoái. Bước tới chậu cúc dại đặt trên bậu cửa sổ, Khánh khẽ cúi xuống thì thầm: "Nhi à, Khánh đợi Nhi!" như thay cho lời chúc ngày mới tốt lành gửi đến một góc trong trái tim chính mình.
BINA