Chuyện tình của chàng Luôn Luôn Rảnh và nàng Đột Nhiên Bận
(Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Cậu yêu sai be bét, trong tình yêu không có và không nên có sự đơn phương hy sinh. Đơn phương hy sinh là sẽ lặng thầm đau khổ, và cuối cùng chỉ dẫn đến đỗ vỡ thôi. Lẽ ra cậu nên chia sẻ sớm hơn với cô ấy, để hai người ngồi xuống với nhau, nói chuyện với nhau, thì dừng lại hay tiếp tục cũng là một kết cục tốt hơn thế này...
***
Lúc câu chuyện này bắt đầu là lúc bữa cơm tối ở Cổng Thiên Đàng cũng vừa mới được dọn ra. Thánh Pierre ngồi vào bàn, chiếc bàn ăn làm bằng gỗ quý được Thánh rất mực yêu thích, rồi xoa xoa tay tỏ vẻ thích thú trước bữa tối. Bà bếp bày biện đĩa đồ ăn cuối cùng xong thì đứng dạt ra một bên, rồi trang trọng mời Thánh dùng bữa" Bon appetit". Thánh Pierre vẫn đang mãi mê ngắm nhìn mấy món ăn thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại di động của Thánh vang lên.
"Heo không đòi ăn cơm, heo không đòi ăn cám..."
- Alô- Giọng thánh vẫn dõng dạc như thường khi dù thật tình chả dễ chịu gì khi bị người khác quấy rầy vào bữa ăn - Cổng thiên đàng, trưởng bộ phận nhân sự và sàng lọc,Thánh Pierre nghe đây...
Một giọng lí lắc vang lên từ phái bên kia:
- Bác Pierre ạ, cháu là Hermes đây, cháu dẫn một linh hồn tới cho bác đây, bác ra mở cổng giùm cháu với.
Thánh Pierre nghe xong liền để cái điện thoại ra khỏi tai và đưa nó ra trước mắt. Thánh nhìn xem phải mình đang cầm cái điện thoại không, vì chuyện Thánh vừa nghe thiệt là lạ hết sức. Hermes là một vị thần trên đỉnh Olympia, là con trai của thần Zeus, cháu ngoại của Titan Atlas, nghĩa là chả có mối liên hệ nào với Thánh Pierre cả. Và thiệt tình là công việc trước giờ của Hermes là dẫn linh hồn, nhưng là xuống địa ngục nơi mà chú của Hermes là Hades cai quản. Tự dưng hôm nay Hermes rời bỏ vùng Địa Trung Hải đầy nắng ấm mà dẫn một linh hồn lên thiên đàng mù sương này? Chả biết có chuyện quái quỷ gì nữa..
- Nè, cậu có nhầm lẫn gì không vậy?
- dạ, Bác cứ ra đây đi ạ.
Thánh Pierre chưa kịp nói gì thì Hermes đã cúp máy. Đánh thượt một cái rồi cuối cùng Thánh cũng đành gỡ mình ra khỏi chiếc ghế gỗ,bỏ lỡ bữa ăn mà đi ra. Bà bếp thấy vẻ tiếc nuối của Thánh liền nói:
- Thánh cứ đi giải quyết công chuyện, lát tôi sẽ hâm lại cho... Lò vi sóng tôi mới mua tuần trước cho thức ắn nóng lại ngay sau 30 giây.
***
Hermes, vị thần bảo hộ cho kẻ trộm,thương nhân,dân du mục và lữ khách, đồng thời cũng là người dẫn lối cho những linh hồn xuống địa ngục,đang bay lơ lững giữa không trung trên đôi giày có cánh. Những chiếc cánh màu vàng đang ngoe ngoẩy trông thật đáng yêu. Hermes nhỏ người, và thần vẫn giữ hoài cái vẻ ngoài của tuổi thiếu niên, nên thần mới gọi thánh Pierre là bác,chứ chả ai biết được thật ra giữa hai vị ấy,ai là người nhìn thấy mặt trời trước...
- A, bác Pierre, cuối cùng bác cũng ra rồi, cháu giao lại linh hồn này cho bác đây, cháu có việc phải về đỉnh Olympia ngay đây ạ...
- Khoan đã! -Thánh Pierre giật mình khi thấy Hermes nhúng người chuẩn bị bay đi- Cậu không giải thích gì hết sao? Sao tự nhiên cậu lại dẫn một linh hồn lên đây? Tôi nghĩ đó đâu phải chuyện của cậu, mà "chuyện của cậu" có nghĩa là dẫn linh hồn xuống địa ngục ở Địa Trung Hải kìa, mà chuyện đó thì thiệt tình là chả có chút xíu liên quan tới tôi.
- ồ không, có liên quan tới bác chứ! - Hermes nheo mày, rồi nở ra một nụ cười - Thiệt tình là anh ta đã ở trong khe núi địa ngục của chú Hades rồi,nhưng chú ấy phát hiện ra rằng anh ta là một linh hồn tự tử vì tình. Liên quan tới tình yêu, nên mới nhờ cháu dẫn sang chỗ cô Aphrodite, nữ thần tình yêu và Sắc đẹp. Khi Cháu dẫn sang cho cô ấy, khi cô ấy bảo, anh ta vì tình mà tự tử nên có nghĩa là anh ấy là một người tốt hoặc là kẻ ngốc. Mà phân biệt giữa người tốt và kẻ ngốc thì chỉ có Bác Pierre, người cho phép người tốt lên thiên đàng, mới là thiên tài bậc nhất trong chuyện này...
Được khen, Thánh Pierre cười khanh khách mà không để ý cái nhoẻn miệng đầy ẩn ý của Hermes. Thế là Hermes tự nhiên bay về đỉnh Olympia trong khi Thánh Pierre cao hứng ( vì được ngợi khen là thiên tài bậc nhất) mà nói rằng, để đó tôi lo cho...
Khi Hermes rời khỏi và còn lại một mình với cái linh hồn đang ủ dột ngồi dưới bậc tam cấp thì Thánh mới biết mình vì một chút không tỉnh táo mà bị Hermes đưa vào trồng.Thánh bực tức nói:
- Cái lũ lười biến trên đỉnh olympia, ta sẽ kiện cái chuyện này cho ra lẽ, linh hồn mà làm như trái banh vậy đá vòng vòng bên đó rồi bất ngờ "lật cánh" qua đâ... Thiệt là quan liêu quá. -Rồi Thánh chép miệng - Chỉ có ta, một người nhân từ bác ái và yêu công việc nên mới bị đùn đẩy như vậy hoài...
Bây giờ Thánh Pierre mới nhìn linh hồn kia thật kỹ. Một chàng trai khoảng 22 tuổi. Tuổi trẻ nhưng đôi mắt đầy muộn phiền của người sống hơn nữa đời người. Khuôn mặt phủ đầy bụi bặm của nỗi ưu sầu.
- cậu trai trẻ, cậu tên gì?
- Luôn Luôn Rảnh.
Linh hồn đáp. Giọng uể oải, không có sự sống, à quên, hắn chết từ đời tám hoánh rồi còn đâu. Thánh Pierre tiếp xúc hàng ngày với những linh hồn, nhưng chưa thấy ai kỳ lạ như linh hồn này. Đa số linh hồn lên đây hoặc là đòi vào trong thiên đàng hoặc là đòi sống một đời sống khác, nói chung là luôn đòi một cái gì đó khi gặp Thánh. Nhưng chàng trai này thì chỉ ngồi yên, trượt dài trong nỗi buồn từ lúc sống chưa phai phôi.
- Cậu tự tử chết à...?
- Không, tôi dùng thuốc an thần quá liều thôi..tôi gần như bị trầm cảm trước khi chết...
- Vậy sao đám thần linh bên Olympia bảo cậu tự tử vì tình?
Thánh Pierre ngồi xuống bên cạnh linh hồn, hỏi. Cảnh này cũng thuộc loại xưa nay hiếm thấy. Thường thì Thánh sẽ đứng trên bậc cửa và hỏi chuyện linh hồn.Linh hồn hoặc đứng khoanh tay hoặc quỳ phục bên dưới. Chưa bao giờ có cảnh thánh và linh hồn ngồi bên nhau như hai người bạn thế này. Linh hồn kia thì bị nỗi buồn đánh quỵ. Còn Thánh Pierre thì bị cơn đói bụng làm không đứng nỗi nữa...
***
Luôn Luôn Rảnh, là con trai của bà Luôn Luôn Nhăn và ông Luôn Luôn Chối. Hắn rất yêu một cô gái, nàng Đột Nhiên Bận.
Nhưng nếu tinh ý thì có thể nhận ra rằng, hai người họ chả có cái duyên nào để có thể trở thành một cặp tình nhân hạnh phúc. Họ đối nghịch nhau ngay từ trong cái tên. Rảnh đối với Bận, Luôn Luôn nghịch với Đột Nhiên. Nhưng chả có ai tỉnh táo khi yêu bao giờ. Và hắn cũng vậy. Luôn Luôn Rãnh lúc ấy chỉ biết có một chuyện rằng, cô gái ấy đã lấy mất trái tim hắn và hắn sẽ làm tất cả để được len lõi vào trong trái tim mỹ miều của cô gái hắn yêu...
Mà thật ra thì Đột Nhiên Bận cũng có tình cảm với hắn.Hai người đã quen nhau được ba năm. Quen một cách tình cờ. Hội sách thành phố tại công viên Ngọn Đuốc Sống, hai người vô tình ngồi cạnh nhau trong một buổi giao lưu với nhà văn Bestseller. Hắn ý tứ nhường chỗ ngồi ít nắng hơn cho nàng. Và nàng đáp lại bằng một nụ cười tỏa nắng làm lóa mắt hắn và làm "mù" trái tim hắn luôn. Hai người ngồi trò chuyện vài câu về cuốn sách mới của nhà văn mà cả hai cùng hâm mộ. Những câu nói vu vơ như một cơn gió thoảng nhưng làm dịu mát tâm hồn nhau trong cái nắng gay gắt. Và đến một phần quan trọng là xin chữ ký của nhà văn. Mọi người đứng bật dậy và chen chúc nhau như là sắp được lãnh tiền. Nhưng nàng, như cái tên của mình, lại đột nhiên bận. Nàng nhăn trán vì cuộc gọi bất ngờ và bảo nàng phải quay lại họp gấp. Nhìn thấy vẻ tiếc hùi hụi của nàng, hắn đã cười và đề nghị:
- Tôi rảnh lắm, để tôi giúp cô, tôi xin chữ ký nhà văn xong, rồi tôi sẽ gửi trả cuốn sách lại cho cô khi nào cô thuận tiện nhất.
Nàng cẩn thận hỏi có phiền không, nhưng rõ ràng đứng trước các bậc nhan sắc thì các chàng trai chả bao giờ biết phiền là gì cả. Hắn cho nàng số điện thoại. Và sau đó hắn vật lộn giữa những hàng người nối đuôi nhau rồng rắn, mất hai tiếng đồng hồ để xin được chữ ký nhà văn Bestseller.
Và rồi hắn về nhà. Dù mệt ơi là mệt nhưng hắn chả ngủ được, hắn chờ nàng gọi điện cho hắn. Cứ vậy mà hắn lăn qua lăn lại suốt. Và mãi đến 6h chiều thì nàng mới gọi hẹn hắn ra một quán nước. Thế là câu chuyện bắt đầu.
Hắn vui vẻ, hài hước,nhiệt thành và đặc biệt là... rất rảnh. Hầu như mỗi khi nàng có chuyện gì không vui, nàng gọi là hắn có mặt bên nàng. Hắn giỏi làm nàng cười, giỏi hiểu ý nàng, giỏi luôn việc cho nàng mượn vai mà khóc. Nàng không phải loại người yếu đuối,nàng chỉ khóc khi không còn chống cự được với sự uất ức trong công việc thôi.
Nàng có tình cảm với hắn, nhưng với nàng công việc vào lúc này quan trọng hơn. Nàng biết hắn thích nàng, và nàng cũng thích hắn, nhưng nàng không muốn tiến thêm, sợ hắn bị tổn thương vì nàng không có đủ thời gian dành cho nhau...Nàng đã kiềm chế suốt ba năm để không trở thành bạn gái hắn. Nhưng rồi, cuối cùng sự chân thành và đồng cảm lạ thường của hắn làm nàng buông xuôi những rào cản lý trí. Nàng nghe theo trái tim một lần và ôm choàng lấy hắn khi thấy hắn ngồi đội mưa trước công ty nàng tới tận 10 h tối chỉ vì trong cú điện thoại lúc trưa nàng bảo vu vơ rằng nàng quên mang áo mưa...
Và nếu như cuộc sống này chỉ có một vài ngày và thế giới này chỉ có duy hai người, thì họ đã rất hạnh phúc. Nhưng cuộc sống là một chuỗi ngày, nàng không thể sống hoài trong những ngày trăng mật của mối tình mà nàng đã kiềm chế ba năm được, còn những việc khác nữa. Và thế giới này không chỉ có mình hắn mà còn biết bao nhiêu đối tác đợi nàng. Mối quan hệ tiếp tục với việc hắn luôn luôn có mặt khi nàng cần còn những khi hắn bị nỗi cô đơn đánh gục thì điện thọai nàng của treo máy một cách lạnh lùng...
- Thôi chúng ta chia tay thôi anh à, em xin lỗi, em cảm thấy mình làm anh tổn thương nhiều quá... Em đã từng ngăn mình đến bên anh, nhưng em không làm được, để rồi hôm nay em làm anh đau khổ thế này, em xin lỗi.
Nàng nói sau khi nhận ra -chàng-trai-yêu-nàng- đang dần mệt mỏi vì nàng.
- Không,sao lại chia tay...- Hắn thảng thốt-
- Trong tình yêu phải có cho và nhận, em thấy mình chỉ có nhận mà không cho gì cả..
- Không, không, anh không đòi hỏi gì hết...em cứ là em đi,anh sẽ đổi thay để hòa hợp với em..
-Thật không?
Nàng long lanh mắt cảm động trước khối tình cảm lớn lao mà hắn dành cho nàng. Nhưng nàng không biết rằng hắn đang cố kìm nén cảm xúc của mình để không bị nàng đẩy ra xa. Hắn đã mỏi chân lắm rồi, nhưng vẫn cố lang thang trong cơn khát đói giữa sa mạc. Còn nàng là một ốc đảo khuất lấp nơi nào mất rồi...
Hắn biết trong tình yêu, cho đi không phải để mong nhận về. Và rằng cho cũng là một hạnh phúc. Nhưng rồi khi mọi thứ ngày càng trôi đi theo một chiều, hắn càng cảm thấy trái tim đang chảy máu. Những cuộc hẹn bị khất từ ngày sang tháng, những tin nhắn gửi đi không hồi đáp, những lần trả lời vội vã "em đang bận.." Ngày ngày tháng tháng cứ vậy cắt khứa trái tim hắn. Hắn mất ngủ vì suy nghĩ giữa tiếp tục và từ bỏ. Từ bỏ nghĩa là chứng tỏ hắn không yêu nàng đủ nhiều.Tiếp tục thì hắn sẽ lại chìm vào những buổi chiều chờ đợi, chờ cái gì ư? Chờ một cuộc gọi, "Xin lỗi, em đột nhiên bận rồi, anh đi ăn một mình nhé..."...Hắn phải dùng thuốc an thần để những sợi tóc không đổi màu theo đêm trắng. Hắn uống và uống. Và một ngày kia người ta đưa hắn vào bệnh viện trong cái tình trạng ngộ độc thuốc không sao cứu chữa nỗi...
***
- Vậy là cậu chết vì một tai biến sử dụng thuốc không theo toa của bác sĩ, không phải tự tử vì tình.
Linh hồn thở dài khi nghe thánh Pierre nói vậy. Linh hồn nói khẽ:
- Nhưng họ bảo tôi tự tử vì tình cũng có cái lý của họ. Tôi không chịu nỗi nữa, cho mà không nhận cũng là một hạnh phúc, đó chỉ là cái lý thuyết đẹp đẽ của mấy ông nhà văn...
Thánh Pierre sờ cằm rồi cười:
- Đúng làm gì có chuyện đó. Tình yêu là phải đến từ hai phía, mỗi bên phải bỏ ra một ít để mà đắp xây lên, vậy mới bền vững được.
Linh hồn quay sang nhìn Thánh Pierre, rồi hỏi:
- Vậy bây giờ số phận tôi sao?
- Cậu á hả, cậu là kẻ ngốc chứ không phải người tốt, nên cậu sẽ không được vào thiên đàng.
Linh hồn đang ủ dột, nhưng tự nhiên bị gọi là kẻ ngốc cũng tỏ ra phật ý.
- Ngốc gì chứ?
- Không ngốc sao cậu trai trẻ? Cậu dùng thuốc không đúng cách là cái ngốc thứ nhất, cậu yêu không đúng cách là cái ngốc thứ hai.
- Yêu không đúng cách? - Miệng Linh hồn mở ra thành hình chữ o-
Thánh Pierre đứng dậy trở lại bậc cửa, đúng với vị trí thường khi của mình rồi nói:
- Cậu yêu sai be bét, trong tình yêu không có và không nên có sự đơn phương hy sinh. Đơn phương hy sinh là sẽ lặng thầm đau khổ, và cuối cùng chỉ dẫn đến đỗ vỡ thôi. Lẽ ra cậu nên chia sẻ sớm hơn với cô ấy, để hai người ngồi xuống với nhau, nói chuyện với nhau, thì dừng lại hay tiếp tục cũng là một kết cục tốt hơn thế này...
Linh hồn gãi đầu:
- Đã có lần tôi định nói với cô ấy, nhưng rồi khi tôi chuẩn bị nói thì cô ấy... đột nhiên bận... - Rồi linh hồn chép miệng - giá mà quay lại được lúc đó, tôi giữ cô ấy lại và nói rõ cảm xúc của tôi..
Thánh Pierre trừng mắt xua tay:
- Ê, cậu lại ngốc nữa rồi, những cú nhoài người về quá khứ theo cái kiểu "giá như" chỉ có làm sai lầm nối tiếp sai lầm thôi, chàng trai à! Đây nè, tôi cho cậu đọc một cuốn truyện mới ra lò của một tên viết truyện chẳng ra đâu vào đâu, nhưng riêng truyện "thụy khúc Tháng 2" của hắn thì có vẻ hợp với những gì cậu cần lúc này. Không có điều gì xảy ra trong cuộc đời cậu mà không có nguyên do cả, quan trong nhất là khi mọi thứ đã qua đi, điều gì còn đọng lại mà thôi!
Linh hồn cầm quyển sách trên tay rồi nheo mắt hỏi:
- Vậy bây giờ tôi đi đâu và làm gì?
- Thay vì luyến tiếc và muốn sửa sai những điều đã xảy ra, thì thôi, hãy tiến tới những điều mới, cậu còn những cuộc sống khác đang chờ. Tôi sẽ ký giấy chuyển cậu qua chỗ Mạnh bà, cho cậu uống Trà Lú để quên câu chuyện đáng buồn này đi và sống một cuộc sống mới...ở kiếp sau..
Linh hồn há hốc miệng:
- Lại bị chuyển đi nữa hả?
Thánh Pierre cười xòa:
- cậu đừng có đánh đồng tôi với mấy cái người đã chuyển cậu lòng vòng, tôi làm đúng trình tự đó.
- Dù sao cũng cám ơn ông, Thánh Pierre, tôi đã hiểu ra vài điều...
Nói rồi Linh hồn nhắm mắt sẵn sàng cho một cuộc rong rủi khác thì đột nhiên có người la lên:- Khoan đã!
Thánh Piere quay lại nhìn. Linh hồn cũng mở mắt ra. Người vừa tri hô là một người đội mũ tai bèo,khoác áo gió màu xám tro, mắt đeo kiếng cận.
- Tôi là Ghi Chép, Chủ biên của cuốn sách Ghi-nét, tôi muốn anh ký vào cuốn sách của tôi, với kỷ lục mà anh vừa xác lập: linh hồn đi qua nhiều cơ quan thần linh nhất và gặp gỡ nhiều vị thần nhất sau khi chết...
Linh hồn méo miệng, không biết khóc hay cười. Linh hồn thầm nghĩ, có lẽ vì mình là Luôn Luôn Rảnh, nên đến lúc chết rồi mà cũng bị tiêu tốn nhiều thời gian đến vậy.
Thuy Phien