Cơn mưa giữa đêm đông
(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán chổi")
Mùa đông lạnh giá những cơn mưa, buốt cả thân thể này khi từng cơn gió lạnh lẽo cứ phả vào lòng tôi. Ngồi giữa đêm khuya, tôi đốt từng lá thư cũ anh gửi. Ngọn lửa phập phồng, ửng đỏ, đưa đẩy theo chiều gió rồi vụt tắt trong đêm. Giờ chỉ còn những đốm đỏ lóe sáng, mờ dần, hòa vào màn đêm tối. Tôi nhận ra rằng khi yêu thương đem đốt đi có mùi khét lẹt, đen như mực chứ không phải một màu hồng như tôi vẫn thấy. Không chấp nhận câu có duyên không phận, mắt tôi nhòe đi khi lửa đốt hết yêu thương. Từ đây yêu thương phải khép lại, nhưng...thân xác này chẳng thể như gió bay.
***
Anh, một người con trai Sài Thành. Còn tôi là một người con gái thôn quê nơi Xứ Nghệ. Hai chúng tôi gặp nhau thật tình cờ trong đám cưới cô chị họ. Lúc đó, được nhờ sang phụ đám, tôi vui lắm, đây là lần đầu tiên tôi làm công việc này. Thực ra cũng không có gì to tát, chỉ là bưng bê, rồi rửa bát phụ giúp mấy gì thôi. Tối hôm giao lưu thanh niên giữa nhà trai và nhà gái rất là đông vui, hòa vào sự náo nhiệt đó tôi cũng bừng bừng khí thế mang nước và bưng kẹo ra bàn mời khách. Đang bước đi bỗng thấy có cái gì đó ngáng chân, tôi tròn xoe con mắt chưa kịp gửi phản hồi tới não để xử lí thì tôi lao người bổ về phía trước. Sợ quá, nhắm nghiền mắt lại. Cú ngã thật là êm ái, nhẹ tựa mây hồng. Hóa ra ngã đám cưới là như vậy à. Vậy mình muốn ngã thêm lần nữa. Đang định bật người dậy, khi mở hai con mắt ra thì "chúa ơi, thánh thần ơi..." ai vậy trời. Tôi đang nằm gọn trong vòng tay của một thiên sứ nam nhi. Anh ấy đẹp trai quá... Mắt tôi cứ nhấp nháy liên tục, không ngừng nhìn anh. Sao vậy nè... tim đạp nhanh quá, người tôi nóng bừng lên như đang bị đống lửa đốt cháy vậy. Lần đầu tiên bị ôm. Đang mê trong cơn say thì giật mình.
- Này em, anh mỏi tay lắm rồi. Nếu không đứng lên là anh buông đó.
Thột đến mấy đời, cái ngại này chưa từng gặp bao giờ. Ôi ngại bình phương chăng khi anh dẫn chương trình tối nay ngừng hát, ban nhạc ngừng chơi, mọi người xung quanh nhìn tôi. Có ai đó bán cho tôi năm cân thuốc chống rầy không ? Thật may lúc đó vẫn còn đường để chạy, tôi lao thẳng vào nhà mặc cho tiếng hô hào đầy phong ba bão táp của mọi người. Khi nhìn vào tấm gương treo trên bức tường tôi giật mình nhìn không ra. Mặt con nào mà đỏ như đít gà chọi. Rồi tất cả quay lại bình thường khi anh ngồi xuống. Khoảng 10h30', thanh niên giải tán hết, trả lại sự tĩnh mịch về đêm. Tôi ngồi bên giếng cùng các gì rửa nốt phần chén bát còn lại để sáng mai đỡ đi phần nào. Đang tám chuyện phiếm để xua tan cái mệt và thần buồn ngủ đang giục giã lên giường thì bỗng có một bóng người tới gần, ngồi sát bên. Thì ra là anh, tôi bối rối, ngập ngừng hỏi:
- Sao...anh ...chưa... về ?
Nhìn anh với ánh mắt ngại ngùng. Còn anh dần dần ghé sát lại như cố ý. Tôi lại bắt đầu thấy có cảm giác gì đó là lạ trong người.
- Anh được ở lại đây.
Mặc dù còn nhỏ nhưng từ trước tới giờ tôi chưa thấy ai đi chơi cưới xong rồi ngủ lại nhà của cô dâu cả. Cố giải thích cho anh hiểu là không được làm vậy, cứ ngỡ là anh say nữa cơ. Anh ngồi xịch về phía đối diện tôi, vòng hai tay lại đặt lên đầu gối rồi kê đầu xuống quay sang phía tôi. Tôi không hiểu tại sao anh lại nhìn tôi như vậy.
- Sao anh lại nhìn em mãi vậy ?
- Nói chuyện với em, không nhìn em chả nhẽ lại nhìn mấy thím bên kia ?
Mấy gì quay sang cười. Anh ấy cũng cười. Còn tôi thì ngại chết đi được. Thôi kệ, chắc anh ta phê rồi. Cũng không phải chuyện của con nít mình. Thế đấy, tôi quen anh như vậy.
Mùa hoa trăng này tôi mới 18 tuổi. Cái tuổi có những rung động lạ, rất lạ...
Hôm sau, tôi mới biết anh là anh em xa bên chị họ của tôi. Thế là biết tại sao anh được ngủ ở đây rồi. Chẳng biết gì, tối qua mình lại lo chuyện bao đồng rồi. Thở dài... Thế là chị đã bỏ cuộc chơi theo chồng. Từ nay không có ai dạy mình chơi đàn nữa rồi. Có chút gì đó buồn. Nhưng phần buồn của tôi cho chị ít lắm, chủ yếu là phần vui à. Chị có một người chồng tốt, ít nhất là cho tới thời điểm này. Tự nhiên tính bay bổng lại lên cao, tôi ước ngày nào đó trong tương lai mình cũng được như vậy. Miệng cứ chúm chím cười, ôm đống bát đũa đi trả cho hàng xóm. Nhưng không biết phía sau có người đang nhìn mình.
- Tú ...
Ai gọi mình vậy nhỉ ? ái...là anh chàng chập bể chai tối hôm qua.
- Chào anh, em... phải đi trả bát đây, hihi.
Thế là quay người tôi đi. Anh cũng vội bưng một thúng bát chạy với theo: em cho anh theo với. hehe... (anh ý cũng hài dã man con ngan luôn). Giữa cái nắng nhẹ mùa xuân, có hai người... Chạy qua chạy lại nhà nọ nhà kia cuối cùng cũng xong đống bát đĩa. Tôi thở một cái rõ dài: phù....rồi lấy tay lau vội những dọt mồ hôi lấm tấm trên trán mình. Con đường đất nho nhỏ chạy dài khắp xóm, nắng in bóng tôi và anh. Rồi anh đưa nón lên che cho tôi, ngạc nhiên, tôi ngại ngùng, nhún người qua nhún người lại. Lúc đó tôi thấy bầu trời có mây màu hồng đẹp lắm. Trong người cứ gọi là rộng ràng cả lên. Đâu đó trong câu chuyện anh kể có mùi hương của gió. Anh bảo cứ gọi anh là Dương. Thủ thỉ với anh suốt đường về tôi quên đi cái nắng, có lẽ tôi đang say.
Anh nói với tôi đã lâu rồi không về Kim Liên. Hồi trước, lúc còn nhỏ anh theo ba ra Nghệ An chơi có thấy con bé nào nghịch cát trước sân, quần thủng hai lỗ rành to bên mông trông ngồ ngộ. Nói xong anh nhăn răng cười như biết đó là tôi vậy. Thế là tôi và anh thân thiết hơn. Thời tiết những ngày đầu xuân thật đẹp, nắng ấm dịu dàng, cơn mưa xuân phớt nhẹ. Có hôm anh sang nhà tôi, xin phép bà ngoại dẫn tôi đi chơi. Anh bảo có chỗ này hay lắm, mỗi chiều mà được ngồi ngắm hoàng hôn thì không có gì tyệt vời bằng. Thì ra anh dẫn tôi tới mỏm đất phía cuối làng, trước mặt là một hồ nước rộng lớn, bao quanh xa xa là dãy núi dài thoai thoải xanh mướt rừng cây. Trời đã xế chiều, bầu trời chuyển sang màu đỏ vàng, đậm giần. Mặt trời đang cố vươn những tia sáng cuối cùng cho một ngày tuyệt vời như hôm nay. Tôi và anh ngồi cạnh nhau. Lúc đầu cũng chém gió khủng khiếp lắm, rồi cả hai lăm ra cười. Và khi mặt trời gần khuất núi, tròn đỏ như lòng trứng gà, mặt hồ gợm sóng lăn tăn đập vào bờ, tôi cảm nhận có thứ gì đó chạm nhẹ. Định thụt tay đi nhưng anh đã nắm rất chặt. Cái nắm tay đầu tiên của tôi ! Khi hơi ấm bàn tay anh chạm vào tay tôi như có dòng điện xung kích chạy khắp người. Tim lại một lần nữa đạp nhanh. Có phải tôi đã... yêu. Bất chợt cơn mưa kéo đến, trên bờ đê có đôi trai gái tay trong tay chạy trong màn mưa. Chiều xuân hôm nay sao lãng mạn quá. Đêm hôm đó tôi mơ thấy anh. Kể từ ngày hôm ấy tâm hồn tôi treo ngược cành cây, bay lên chín tầng mây, lúc nào cũng nghĩ tới cảnh anh ấy nắm tay mình. Từ sáng tới tối giống như được điểm trúng huyệt cười vậy.
Đã hai tuần trôi qua, sáng sớm mai anh ấy sẽ lên xe về Vũng Tàu. Tôi buồn ! Bảy giờ tối, ngày mười sáu trăng tròn và sáng ghê. Ngồi trước hiên nhà thẫn thờ nhìn trăng. Bỗng con Mun sủa gâu gâu ngoài cổng làm tôi choàng tỉnh.
- Anh Dương...
- Tú à,
Đêm nay là đêm cuối tôi và anh bên cạnh nhau. Khoảnh khắc này đang trôi qua từng giây, từng phút.
- Anh sẽ nhớ em nhiều lắm !
- Em cũng vậy !
Ánh trăng đêm nay chứng nhân cho tình yêu hai chúng tôi. Khẽ dựa vào vai anh, lồng vào cánh tay anh. Cứ im lặng cảm nhận thôi, như vậy là đủ rồi.
Có lẽ tôi đang cần thứ gì đó. Sao băng. Vội nhắm mắt lại, tôi đã ước, một điều ước thật giản dị. Lúc tiễn anh ra về, anh nắm lấy tay tôi và khẽ nói: đừng quên anh nhé; anh sẽ viết thư cho em thường xuyên. Nói xong anh nhìn tôi mãi, nhìn một cánh đắm đuối. Tôi thấy được điều đó trong ánh mắt của anh. Anh đã đóng dấu tôi bằng cái hôn nhẹ vào môi, bằng cái ôm ấm áp. Tôi cảm nhận từng hơi thở, nhịp đập con tim anh. Anh đi để lại cho tôi nỗi nhớ.
***
Từ nhỏ không được gọi một tiếng cha, không được nghe những câu hát ru ngọt ngào của mẹ. Càng lớn tôi càng ghen tỵ với lũ bạn có cha mẹ đưa đón, suốt ngày mẹ ơi... bố ơi....con thế này...con thế nọ... Tôi thèm khát như vậy biết bao nhiêu. Nhiều lúc tủi thân lắm, chỉ biết ngồi ngắm bức ảnh cũ ba mẹ chụp chung hồi mới cưới, nước mắt tôi cứ rơi, lăm qua gò má, xuống cằm, rồi rơi tí tách. Chính vì thiếu tình thương từ nhỏ nên tôi ước ao có một tình yêu đẹp đúng nghĩa. Có lẽ tôi đã tìm thấy chăng? Anh ấy có là người tôi đang kiếm tìm? Thời gian sẽ trả lời tất cả. Đâu đó trong suy nghĩ tôi vẫn muốn điều ước của mình thành hiện thực.
Vẫn là cô gái ngây thơ, ngày qua ngày chờ mong anh, vậy là lá thư đầu tiên kết nối yêu thương đã tới. Tôi nhận nó từ bác đứa thư già nua ngồi trên chiếc xe đạp cũ cọc cạch. Cầm thư ôm vào lòng, rít lên một cách sung sướng, thậm chí tôi còn nhảy cẫng lên rồi thơm thít thà vào bức thư yêu. Cầm thư, đập trâu ra đồng, trên đường đi tôi còn xoay người tới, xoay người lui. Tại mỏm đất nơi mà lúc trước anh đưa tôi tới, mở thư ra...Trong thư anh gọi tên tôi rất nhiều lần, anh bảo nhớ con bé quần rách hai lỗ sau mông ,hihi, đọc tới đây tôi cũng phải bật cười, rồi anh hỏi han sức khỏe của bà. Trong thư anh kể những việc anh đã làm, những nơi anh đã đi... Thời ấy còn nghèo lắm, nhà nào có điện thoại là thuộc vào hạng sang rồi. Liên lạc với nhau chủ yếu là bằng thư tay. Cứ mỗi lần gửi là phải đến cả tháng mới nhận được. Từ ngày anh đi đã được một tháng, vậy là anh gửi thư cho tôi sau khi về nhà không bao lâu. Vui lắm lắm luôn ý. Mỗi khi nhận thư anh là tôi đều hồi âm lại và gửi sau ngày hôm đó. Khoảng cách dường như không xa khi chúng tôi nhớ về nhau, tuy xa mà như gần. Từng chữ một trong thư anh viết tôi như thấy mình bên cạnh đó, cùng anh, bên anh. Yêu xa... chúng tôi không thể nắm tay nhau, trao cho nhau những cái hôn nhọt ngào, cái ôm ấm nồng nhưng trong câu chứ trao nhau đã có nó. Không bao lâu nữa đâu, tôi đang nỗ lực chuẩn bị cho ngày đó.
Mới đó thôi mà thời gian trôi qua thật nhanh, bảy tháng cho sự chờ đợi. Nếu tính đến bây giờ thì tôi đã có bảy bức thư của anh. Nhưng không đâu, tủ đựng thư anh gửi cho tôi đã đầy ắp cả ngăn kéo. Cứ vài tuần anh lại viết cho tôi. Không chỉ có tôi đâu, anh còn nhận được nhiều thư hơn tôi cũng nên, vì cứ mỗi lúc nhớ anh tôi đều ngồi vào bàn học viết cho anh những lời yêu thương, nhớ nhung như ve kêu da diết gọi hè. Nhớ anh...nhớ anh...nhớ anh... nhiều lắm !
Anh đang là sinh viên năm tư trường Đại Học Khoa Học Xã Hội & Nhân Văn thành phố Hồ Chí Minh. Từ khi trái tim nghĩ về anh tôi đã quyết định thi vào trường anh đang học. Tôi muốn tạo một sự bất ngờ lớn cho anh. Ngày nào cũng học và học chỉ với ước mong sẽ được gần anh. Người tôi gầy hẳn đi, đôi gò má hóp lại trông thấy, cái quần trước kia không tài nào mặc nổi thì nay đã rơi xuống tận mông câu. Thở dài... muốn gần ngài êu thì phải vậy thôi. Những ngày thi tháng bảy đang tới gần, ngoài kia tiếng ve ngân da diết, nắng vàng một nơi xa.
Đang chìm đắm trong vô vàn yêu thương và hi vọng chợt vụt tắt khi lá thư thứ hai mươi mốt tới tay. Tôi gục xuống, ngã ngồi nơi sàn nhà, đôi mắt nhòe đi cho đến khi không thấy dòng chữ nào trên trang giấy. Ngồi thẫn thờ nơi góc nhà, nước mắt rơi ướt bức thư lúc nào không biết nữa. Đau quá. Con tim tôi vỡ nát, vụn ra từng mảnh, từng tiếng nấc cứ dần to lên thành tiếng cho tới khi tôi òa khóc như một đứa trẻ. Hôm đó tôi không tài nào làm được vệc gì nên hồn cả: cơm sống, canh mặn đắng; bà mắng tôi nhưng không nhận lại từ tôi lời nào, thường ngày tôi cứ xuýt xoa cười típ mắt với bà. Nhưng hôm nay cơm làm cổ họng nghẹn cứng, cố kìm lắm nhưng không hiểu sao mắt vẫn ứa ra lệ, nấc nấc vài cái. Có lẽ bà biết nhưng giả vờ như chẳng thấy gì cả , vì bà biết tôi là một con bé xí diện hão. Bà bảo: ăn từ từ thôi nấc nghẹn rồi kìa.
Buổi chiều, tôi đi dạo ngoài cánh đồng, đi tới những nơi tôi và anh đã từng qua. Lúa vào độ chín, vàng hươm cả cánh đồng, hương lúa vẫn đâu đây, từng bầy chim sẻ sà xuống gọi nhau ríu rít, xa xa đàn cò trắng bay về tổ. Vừa đi tôi vừa hỏi anh và cũng để hỏi chính mình là tại sao ? tại sao? Tôi đã làm gì sai? Hay lỗi là ở anh. Rồi tôi lại khóc. Người ta nói yêu xa khó bền, khó giữ lắm. Chính vì sợ điều đó, sợ mất anh nên tôi đã cố thi vào trường để được gần anh. Gần rồi, một chút nữa thôi, sao anh nỡ... Giá như lúc trước nói với anh là em sẽ thi vào Sài Gòn để học thì đâu có bức thư ngày hôm nay. Anh đã không đợi được em, phải chăng tình yêu của anh dành cho em chỉ có vậy. Thế mà trái tim, tân hồn này đã trao cho anh.
Chiều hoàng hôn buông xuống, tay nắm chặt bức thư. Cái nắm tay, cái ôm, nụ hôn ấy là lần đầu tiên của tôi. Anh là mối tình đầu. Làm sao quên đây khi mối tình đầu dành quá nhiều nhiều yêu thương và hi vọng. Trong đêm cuối cùng bên anh, khi ngôi sao băng lướt qua tôi đã ước sau này sẽ cùng anh sống những ngày hạnh phúc bên nhau như thế này. Vậy mà giờ mọi thứ vỡ tan như bọt biển, như bong bóng tan trong mưa. Anh nói: khoảng cách chúng ta quá xa, anh không thể cứ mãi đợi chờ, mình kết thúc tại đây nhé, anh có người khác rồi; xin lỗi em, hãy quên anh đi. Giờ chỉ mình em yêu anh còn có ý nghĩa gì nữa khi mà anh đã xem em là quá khứ. Những ngày tiếp theo tôi cứ say trong cơn đau, giống như con bé câm khẩu không nói năng gì, đã từng nghĩ sẽ bỏ thi để năm sau đăng kí vào trường khác. Nhưng khi nghĩ tới bà sáng nắng chiều mưa góp nhặt từng đồng nuôi mình ăn học thì tôi không làm được. Thế là lại lao đầu vào học, một phần vì không phụ lòng bà và cũng để lấp đầy khoảng trống quên đi ai đó.
Cuối cùng ông trời không phụ lòng người. Hai sáu phẩy năm cho sự cố gắng suốt bao tháng qua. Tôi ốm lấy cổ bà, hai bà cháu sung sướng, vui tột độ, tôi hét lên vì bất ngờ mà không biết rằng trước kia mình đã có một niền vui gần giống vậy khi nhận được bức thư đầu của anh. Nhận được rất nhiều lời chúc mừng từ người thân, bạn bè, cũng có những món quà nhỏ cho tôi.
Bước vào cánh cổng đại học với bao bỡ ngỡ. Trong buổi khai giảng đầu tiên khi thầy trưởng khoa nghành báo chí xướng danh ngôi thủ khoa: Dương Anh Tú..., Tiến lên mục nhận quà với bao cảm xúc lẫn lộn. Không ngờ tôi gặp anh trong hoàn cảnh này, anh đứng phía sau, mặc chiếc áo đoàn cộc tay đứng cạnh một cô gái xinh xắn. Có lẽ nào đó là người anh đã chọn không phải tôi. Nhìn xuống mình, cô gái quê mùa với bộ đồ đen trắng giản dị, mang đôi dép lê, tôi thấy mình thật nhỏ bé. Ánh mắt anh lạnh lùng tôi chưa từng thấy, giống như đứng trước mặt tôi là một người khác. Có cần phải thế không anh, đừng tỏ ra không quen biết em, ít ra hãy cho em một nụ cười nơi anh trong lần gặp lại chứ. Anh tồi lắm. Suốt buổi sáng tôi lén nhìn anh, nhưng càng nhìn bao nhiêu trái tim tôi càng tổn thương bấy nhiêu. Anh cười nói với người con gái kia thân mật hơn tôi đã từng. Nhìn ánh mắt hai người tôi đã hiểu họ là một cặp. Lễ khai giảng kết thúc, mọi người tỏa đi nhiều hướng ra về và anh biến mất cùng người ấy.
Sau ngày hôm đó, nỗi đau lại quay về, tôi nghĩ nên làm điều gì đó cho mình và cho người con gái kia nữa.
Loay hoay cả ngày cũng thuê được phòng trọ, mua sắm một số thứ. Cặm cụi một mình như vậy cũng đáng khen cho đứa con gái như tôi. Vì bà tuổi đã cao, muốn đỡ đần phần nào đó số tiền mỗi tháng bà gửi nên tôi đã tìm một công việc làm thêm. Đó là phụ giúp tại một quán ăn từ 6h chiều tới 10h tối. Mỗi tháng như vậy tôi có thêm mấy trăm ngàn trang trải cuộc sống sinh viên của mình.
Để trả thù những tổn thương anh gây ra, tôi muốn anh cũng thử cảm giác đó từ chính tôi. Để làm được điều đó tôi đã trau chuốt mình hơn bằng những bộ cánh thật đẹp nhưng không phải từ số tiền mồ hôi của bà mà của chính tôi. Rồi tham gia vào các câu lạc bộ trong trường, hoạt động đoàn thể chỉ để làm nổi bật mình. Và biết được anh là cán bộ đoàn trường phụ trách đội công tác xã hội, tham gia trong đội xung kích. Thế là tôi cũng xin vào đội công tác xã hội nhưng là đội lửa xanh – chuyên về kĩ năng và văn nghệ. Là người quản lí nên thế nào anh cũng thấy tôi. Kế hoạch đang rất suôn sẻ. Tuy vậy đó chỉ là mục đích phụ của tôi, là trò chơi giải trí sau mỗi giờ học mệt mỏi.
Mỗi tháng tôi vẫn gửi thư đều đặn về cho bà, hỏi han sức khỏe của bà và mọi người, tôi bảo với bà không phải lo lắng nhiều, trong này tôi vẫn ổn.
Tôi càng nổi bật hơn khi kết quả học tập cuối kì của mình đạt loại suất sắc. Anh đã chú ý tới tôi. Cá đã cắn câu. Nhiều lúc thấy anh ở phía xa nhìn tôi, rồi từ tầng ba nhìn xuống khi tôi đang học thể dục dưới sân..., nhưng tôi vờ đi như không thấy gì giống như phía trước chỉ có gió và mây xanh. Thật bất ngờ một lần thấy cách hành xử của anh khi nhìn thấy tôi đứng tám chuyện với các nam sinh trong trường. Anh tỏ ra bực bột thể hiện trên nét mặt rồi giận dỗi bỏ đi. Thật nực cười, có lẽ anh đã quên em đã không còn là của anh. Hay anh đang nuỗi tiếc khi nhìn thấy em mỗi ngày càng xinh đẹp hơn, giỏi dang hơn người yêu anh bây giờ. Khác xưa rồi, em không là cô gái ngây thơ yêu anh trong vụng dại. Giờ đây có rất nhiều chàng trai vây quanh em để em có thể lựa chọn, không là cô gái chỉ có mình anh nữa.
Có thể cơ hội đã đến, nhà trường tổ chức buổi giao lưu văn nghệ giữa các khoa với nhau về chủ đề tình yêu thời sinh viên. Tối hôm đó với tư cách là đoàn viên trong câu lạc bộ lửa xanh tôi đã góp vui một ca khúc. Khi tôi bước ra sân khấu cả hội trường reo lên trong tiếng hò, cài chiếc nơ xanh dương trên đầu, mái tóc đen thả xuống ngang vai, tôi mặc chiếc váy hồng xinh xắn khiến bao nhiêu chàng trai dưới kia tan chảy. Cầm micro: bài hát này xin tặng mối tình đầu của tôi – anh Nguyễn Chí Dương. Khi những nốt đầu tiên trong bài Only love cất lên cả hội trường chìm đắm trong giai điệu một cách say sưa, duy chỉ có đôi trai gái phía xa đang giận dỗi nhau. Cô gái chạy ra ngoài mặc cho anh chàng giải thích. Tôi vẫn hát, khóe miệng khẽ cười. Khi tôi bước ra thấy anh ăn một cái tát kèm theo câu mình chia tay đi. Anh đứng đó, lặng người nhìn cô gái bước đi mỗi lúc một xa,
khuất dần trong bóng đêm. Tôi cười nhạt cho mối tình này, sao dễ dàng buông tay đến vậy. Anh quay lại thấy tôi đứng đó, vội chạy lại giữa chặt lấy hai vai tôi.
- Anh làm em đau đấy.
- Tại sao em lại làm như vậy?
Tôi nhìn thẳng vào anh, mắt rưng rưng...
- Vì em còn yêu anh nhiều lắm!
Có lẽ lúc đó kí ức tình yêu đẹp đẽ ùa về, anh ôm chầm lấy tôi, nhưng cảm xúc tôi không có. Ai đó ôm tôi vậy? tôi không biết. Không phải đây là điều anh muốn sao, em chỉ là chất xúc tác làm cho quá trình phản ứng diễn ra nhanh hơn thôi. Kể từ ngày đó chúng tôi nối lại tình xưa. Anh ghen khi tôi nói chuyện với những anh chàng khác vì tôi đã thừa độ xinh là lung linh để người khác khao khát. Ngày nào anh cũng chở tôi đi chơi nơi này nơi nọ, mua cho tôi rất nhiều quà...anh bảo để bù đắp những tổn thương đã gây ra trước kia, anh sẽ yêu em cho tới khi nào trái tim anh ngừng nhận thông báo.
Trời đã bắt đầu chuyển sang thu, lá rơi dày hơn trên các con phố. Tiết trời này sao làm người ta thấy lắng lòng đến vậy. Tôi nhớ về quá khứ, tuổi thơ đầy dữ dội thời chăn trâu cắt cỏ. Chọi gà, làm lều trú ẩn, trò đại gia đình rồi vợ chồng... Ôi sao muốn quay lại cái thời thơ dại đến vậy. Mưa lả lơi, thưa thớt làm tôi lạnh... nhưng nó gội sạch bao muộn phiền. Đó là lí do tôi thích mưa. Chậm rãi những vòng xe tôi đạp về phòng trọ. Đêm đó ho suốt, người bắt đầu nóng chưng. Hình như tôi ốm. Sáng hôm sau anh tới, tôi chỉ kịp mở cửa rồi ngã xuống sàn, anh dìu tôi nằm xuống, nguyên chiếc khăn lạnh đắp trên trán. Chạy đi mua thuốc mà mồ hôi anh nhễ nhãi. Đút cháo xong rồi uống thuốc, tôi nằm gọn trong tấm chăn một cách ngoan ngoãn, anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc tôi, khuôn mặt tỏ ra lo lắng.
- Sau này đừng vậy nữa nha, em làm anh lo,
- Ốm mới biết anh nấu cháo ngon đến vậy.
...
Thiếp đi vì quá mệt. Lúc tỉnh dậy thấy anh nắm chặt tay gục xuống kệ giường lúc nào không hay. Nếu như anh làm điều này sớm hơn thì em đã khác, nhưng giờ đã quá muộn rồi anh ạ, trái tim em đã có những vết cắt sâu không thể nào lành lại nữa rồi. Em đã cố hàn gắn lại nó nhưng giống như chiếc bình thủy tinh đã vỡ, có thế nào thì vết rạn đó không mất đi. Đến một ngày nào đó khi keo dán hết hạn sử dụng bình thủy tinh lại vỡ ra. Có phải lúc đó em lại đau thêm một lần nữa không anh? Giá như anh có thể trả lời em.
Anh ra trường và tìm được công việc tại một tòa soạn báo khá danh giá trong thành phố. Nhưng trước đó anh chưa đi nghĩa vụ quân sự, sau đó không lâu anh được điều đi lính nơi biên giới Việt-Lào. Thế là chúng tôi lại xa nhau. Anh bảo chờ anh nhé, sau khi về anh sẽ xin phép bố mẹ và bà cho anh cưới em làm vợ. Nếu tôi đồng ý thì điều ước của tôi sẽ thành hiện thực: ngôi nhà hạnh phúc và những đứa trẻ... Tôi tiễn anh tại ga tàu, trong đồng phục chú bộ đội với ba lô xanh trên lưng, anh trao tôi cái ôm, đây có thể là lần cuối tôi ôm anh. Đoàn tàu lăn bánh, nhanh dần rồi mất hút... Mười giờ bốn mươi, tôi đi làm về, cả người uể oải không chút sức lực. Ngồi vào bàn học, với hộp quà trên kệ sách xuống, mở nó ra. Những bức thư của anh vẫn nghuyên vẹn không tì vết, duy chỉ có bức thư phía trên cùng nhòe đi vì nước mắt. Tôi ngồi đọc lại mà khóe mi cay cay, có lẽ đã đến lúc đốt chúng đi để bắt đầu những yêu thương mới. Ngoài kia gió thổi rít dài từng cơn, đông năm nay sao lạnh buốt. Ngồi ngoài hiên nhìn những bức thư mà đến chạnh lòng, lửa đang đốt cháy đi yêu thương. Hóa ra khi yêu thương kết thúc có mùi khét. Gió băng qua cuốn tro tàn bay đi, những tia sáng đỏ cuối cùng cũng vụt tắt bởi mưa đêm ập tới. Tôi viết cho anh một bức thư để nói lời tạm biệt cuối cùng như anh đã từng làm với tôi. Mưa mỗi lúc một to, tôi đi dạo trong mưa, trong tiết trời đông lạnh giá để những muộn phiền nhờ mưa gội sạch. Khi anh nhận được bức thư này có lẽ em đang ở một nơi rất xa. Tôi đã viết đơn xin chuyển ra Hà Nội học. Có thể anh sẽ tìm em sau khi về, nhưng không đâu anh, em sẽ không để anh tìm thấy em như em đã tìm thấy anh bây giờ. Có thể anh sẽ đau như em đã từng đau.
Tạm biệt nhé mối tình đầu của em!
Thanh Hải