Cũng tại cái thăng xe
Một lần, hắn nhong nhong trên đường thì đèn đỏ, không kịp giảm tốc độ, vậy là hắn chà hai chân xuống đường để thắng lại. Hắn cua xe 180 độ ra đằng sau và dính ngay một chiếc xe tải đang băng tới. Bằng một cú lách ngoạn mục, hắn thoát khỏi "chiếc hôn" của chiếc xe tải nhưng không thể thoát khỏi "nụ hôn" với lề đường. Đó là lần đầu tiên tôi biết mặt hắn!
Lần khác, hắn vừa đạp xe vừa nghêu ngao hát, chợt có cô bạn đứng bên đường kêu tên hắn. Không cần quay ra sau xem là ai, hắn giơ tay ra hiệu cho người vừa gọi mình chờ tí (như thể việc này quá quen với hắn rồi). Xe hắn dừng lại khi đã cách người gọi đến 30m!
Cô bạn định chạy tới nhưng hắn ra hiệu để hắn chạy lại. Và hắn lại tái diễn việc đó một lần nữa, chỉ có khác là bây giờ ngược chiều với khi nãy và khoảng cách với cô bạn có giảm đi tí tẹo, cô bạn của hắn cười ngặt nghẽo. Còn trên ban công nhà mình, tôi cũng cười thả phanh vì chứng kiến hết mọi việc!
Có lẽ tôi đã không "lưu" hắn vào bộ nhớ của mình nếu như buổi ăn sáng hôm nay tôi không nhìn vu vơ ra ngoài đường và bắt gặp trò "kỳ quặc" khác của hắn. Hắn vừa đạp xe vừa nói chuyện với đứa bạn dường như đang... rượt đuổi theo hắn. Tôi trố mắt nhìn và cười đến sặc khi nghe thằng bạn hắn hét lên:
- Tao bảo mày dừng lại mà, có nghe không hả? Tao chạy được 100m rồi đấy!- Mày quên là xe tao không có thắng hả? - hắn hét to không kém.Lúc này thì tên bạn đứng lại vừa thở vừa nói với theo:- Thằng quỷ! Tao còn chưa biết chứ đừng nói tới quên, tối nay 6g30 tại lớp khiêu vũ đó!- OK!
Khi bóng hai người vừa khuất, tôi mới ngưng cười và nghĩ tới chuyện sao không ai nhắc cho hắn việc lắp thắng xe nhỉ? Hay có người nhắc rồi nhưng hắn bỏ ngoài tai, cho là việc đi xe đạp không thắng thú vị hơn, mạo hiểm hơn và "phong cách" hơn? Tự dưng trong đầu tôi lại xuất hiện ý nghĩ rõ tồ: "Tại sao mình không làm cái nhiệm vụ cao cả ấy nhỉ?".
Tuy tự thấy là tồ nhưng tôi lại tiếp tục nghĩ đến việc làm thế nào tiếp cận hắn. Chà! Dễ ợt! "18g30 tại lớp khiêu vũ". Sao lại không bắt đầu từ manh mối đó chứ. Theo như tôi biết thì có hai trung tâm dạy khiêu vũ. Một trong hai trung tâm đó gần nhà tôi, có một lớp khiêu vũ mới được mở. Tôi đoán chắc hắn sẽ học lớp đó. Nghe cái cách tên bạn hắn hẹn là biết.
***
Tôi bắt đầu vạch kế hoạch...18g40 tại lớp khiêu vũ, tôi đã có mặt ở đây hơn 10 phút. Chẳng thấy hắn đâu. Chán thiệt, mới vào "cuộc chơi" mà đã... trật phương án 1. Tôi bước ra ngoài định dắt xe về và tính tiếp các phương án tiếp theo thì... rầm! Một dàn xe đạp ngả nghiêng y như quân cờ đôminô và "tội đồ" chính là hắn. Thay vì làm bộ mặt khó chịu (vì chiếc xe của tôi cũng nằm trong dàn xe ngã ấy) tôi lại mừng ra mặt.
Nhìn hắn luống cuống dựng lại đống xe, tôi nghĩ mình không cần dùng đến phương án 1. Tới dựng xe giúp hắn cũng là một cách làm quen hay ho.- Để mình giúp! - bằng nụ cười dễ thương, tôi tiến tới chỗ hắn.- Ờ! Hì! Cảm ơn!
Chà! Nếu chỉ nhìn hắn từ xa thì chẳng có gì đáng chú ý ngoài chiếc xe không thắng của hắn. Nhưng đứng gần thì trông hắn rất hay ho: đầu đinh, đôi mắt sâu, kèm theo chiếc mũi cao, chả khác nào người nước ngoài và cao hơn tôi cả một cái đầu.
- Bạn tên gì? - hắn hỏi tôi.- Thanh Uân. Còn bạn? - tôi hỏi lại.- Mộc Anh.
Loáng một cái, hàng xe đạp đã được chúng tôi sắp xếp trở nên ngay ngắn và gọn gàng hơn trước. Dĩ nhiên là hắn cảm ơn tôi một lần nữa. Bỗng hắn la lên:- Chết! Trễ giờ rồi!
Hắn kéo tay áo của tôi chạy vào lớp khiêu vũ. Trời! Tôi quên mất là mình tới đây không phải chỉ để làm nhiệm vụ "cao cả" mà còn học khiêu vũ. Nhưng mà lạ vậy, sao hắn lại biết tôi tới đây học mà kéo tôi đi thế này?
Khi hai đứa chạy vào thì thấy ai cũng đứng cặp với nhau rồi. Tôi và hắn đang ngớ ra thì tên bạn của hắn mà tôi thấy hồi sáng chạy ào đến.
- Sao giờ mới tới hả? Chiếc xe của mày lại tung vào cột điện nào à? Ây cha, dẫn theo bạn nữa hả. Hèn chi... - ngừng một hơi lấy sức, hắn nói tiếp - Hai người tới đây, chỗ này còn trống nè, tha hồ mà nhảy. Chuẩn bị tập lại cách khiêu vũ đó!
Thiệt tình là tôi có tính tới việc bắt cặp với hắn, nhưng không nghĩ kế hoạch của tôi lại diễn ra nhanh chóng đến nỗi bây giờ phải lúng ta lúng túng thế này. Mặt đối mặt với hắn mà tôi cứ đứng im như phỗng, cho tới khi hắn hỏi:
- Cậu có rủ bạn theo học lớp khiêu vũ này không? Là con trai ấy? - hắn gãi đầu.- Không, mình đăng ký một mình. Bộ bạn có... hả?- Không? À, mà có, nhưng lại là một... thằng khỉ. Đó! Cái thằng vừa nãy đó. Tớ thật ra chẳng ham nhảy nhót. Nhưng vì thương bạn bè, tức là cũng cái thằng hồi nãy ấy. Nó đang để ý con nhỏ cạnh nhà tớ, mà con nhỏ đó thích khiêu vũ và nghe đâu khiêu vũ đẹp lắm nên hắn ta ra sức học tập tại đây để "cưa" nàng.- Thế à? Có vẻ hấp dẫn đấy.
Tôi nói rồi phì cười vì cái lối nói chẳng khác nào chiếc xe của hắn. Nhưng mà như vậy lại thấy hắn dễ thương hơn.Trên bục cao ở giữa lớp, một đôi nam nữ bắt đầu đi những bước cơ bản trong khiêu vũ. Và ở phía dưới, tôi và hắn ngượng nghịu tập theo từng động tác.- Mà sao bạn lại biết tôi cũng đi học khiêu vũ?- Đoán qua bộ quần áo bạn đang mặc.
Chà! Không ngờ tôi chọn đồ hợp thật (vì nó cũng nằm trong kế hoạch mà).Thiệt tình, cả chuyện khiêu vũ hắn cũng giống chiếc xe hắn nốt. Nhìn hắn nhảy thì biết. Hắn chẳng biết dừng lại khi nào và giậm chân tại đâu. Đã đôi ba lần hắn kéo tôi theo khi tôi cố thắng hắn lại. Đến khi bực, tôi nói:- Cậu chẳng khác gì chiếc xe của cậu - tôi khoanh hai tay trước ngực nhìn hắn bằng ánh mắt bực bội. Đã đến lúc tôi hoàn tất nhiệm vụ cao cả.- Xe tớ sao? - hắn ngơ ngác.
- Tớ nghĩ cậu phải hiểu ngay chứ. Xe cậu chẳng có thắng, và cậu chẳng khác gì nó. Hắn im lặng và trố mắt nhìn tôi trong tiếng nhạc khiêu vũ. Cậu không thấy là nó nguy hiểm cho cậu à? Tớ đã mấy lần xem cậu trên chiếc xe diễn "xiếc" ở ngoài đường. Nhìn thì vui thiệt đấy, nhưng mà cậu có biết người ta có cảm giác thế nào khi xem xong cảnh đó không?- Không! - mặt hắn thành thật đến đần - Như thế nào?
- Một cảm giác như thể thấy một việc nguy hiểm mà mình không thể làm gì "giúp" được, khó chịu lắm. Tốt nhất bạn nên đi lắp thắng lại ngay vào ngày mai.Hắn phì cười, bặm môi lại nhìn tôi bằng cái nhìn "trìu mến" pha chút khó hiểu.- Đã có nhiều người bảo lắp thắng lại nhưng không ai thành tâm như cậu. Dĩ nhiên là tớ không cần có sự thành tâm mới nghe lời khuyên đúng. Nhưng cậu biết đó, con trai phải ngông cuồng một tí, mạo hiểm một tí. Và tớ đã chọn chiếc xe mình để hưởng cái cảm giác đó.
- Nói hay nhỉ? Cậu hưởng cái cảm giác đó mà không nghĩ đến những người xung quanh sẽ như thế nào. Nhất là với gia đình cậu.- Ờ! Cậu nhắc tới tớ mới nhớ, hình như cho tới giờ nhà tớ chả biết chiếc xe của tớ không có thắng.
- Không thể tin nổi.- Ờ! Bố mẹ tớ đi công tác suốt. Lâu lâu về, thấy tớ vẫn ngoan và không sứt mẻ tí nào là ổn rồi. Nhưng mà nè, tớ với cậu mới quen thôi, đâu cần cậu bận tâm thế?
Tôi bối rối. Ừ mà tại sao mình lại bận tâm thế nhỉ? Thì là vì rằng trong lúc ngồi rảnh rỗi, bắt gặp mấy việc kỳ quặc của hắn nên tôi đã vẽ ra kế hoạch này và "thử" thực hiện nó. Dù sao mình cũng không thể phủ nhận việc này khá là mới mẻ và thú vị đối với tôi. Nhưng chả lẽ giờ trả lời với hắn như thế. Dĩ nhiên là không, phải có câu trả lời nào ngắn gọn mà hay ho hơn chứ...
- Vì tớ nghĩ người nào đáng để mình quen thì cũng đáng để mình bận tâm - tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tôi vẫn ngước lên nhìn hắn, riêng hắn thì giờ cũng nhìn tôi, nhưng miệng ngậm lại kiểu hàm dưới đưa vào và cái mặt thì thộn ra.- Ừm! Ngày mai tớ sẽ lắp thắng - hắn gãi đầu ngượng nghịu như một đứa trẻ vừa hứa với cô giáo từ nay sẽ ngoan ngoãn.- Cậu hứa rồi đó nhé!
Tôi đưa tay lên đòi một cái ngoéo tay làm tin. Hắn cười, ngoéo tay với tôi và tiếp tục tập khiêu vũ. Bên kia, tên bạn của hắn cũng thôi tò mò nhìn hai đứa khi không lại đứng im nói chuyện trong tiếng nhạc sôi động...Buổi chiều, đang ngắm mấy cây xương rồng trên bancông, tôi bỗng nghe tiếng thắng xe rõ kêu. Dưới đường, hắn đang ngóng lên ra hiệu cho tôi xuống nhà.
Tôi nhìn hắn với kiểu rất hách, hỏi:- Tới đây làm gì?- Thưa tiểu thư, tôi đã hoàn tất việc lắp lại thắng cho con "ô mã" này. Bây giờ, tôi có thể mời tiểu thư cùng tôi cưỡi nó chạy vòng quanh thành phố không? - hắn để tay trên ngực, ra vẻ trịnh trọng lắm khiến tôi phì cười.- Được thôi!
Hắn cười rồi nhướng mắt nhìn trời, đầu ngắc ngư như thể hạnh phúc vì điều đó lắm.
***
Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác an toàn trên một chiếc xe đạp. Tôi thấy điều đó thật buồn cười. Đằng trước, hắn thao thao kể cảm giác hắn đi làm lại thắng xe đạp thế nào. Như thể tự tay mình đóng lại cánh cửa đầy đủ các cảm giác mạnh mà một thằng con trai mới lớn từng chọn. Cũng có hơi luyến tiếc nhưng khi mở cánh cửa khác lại thấy nhiều điều mà một thằng con trai mới lớn bây giờ cần phải thực hiện.
- Uân biết không, khi mở cánh cửa đó ra, Mộc Anh thấy Uân đầu tiên.
Hắn vừa dứt câu thì nhịp tim của tôi "nhún nhảy" theo bản nhạc khiêu vũ nào chẳng biết mà càng lúc càng mất... phanh. Kít! Hắn bỗng thắng gấp, suýt nữa là mặt tôi ịn vào lưng hắn.
- Chuyện gì vậy?Tôi nhìn phía trước xem "chướng ngại vật" dẫn đến cái thắng gấp vừa rồi.- Ăn không? - hắn ngoái đầu hỏi tôi.- Ừ, thắng vậy là quá ăn!- Ha ha! Ý Anh không phải là thế. Anh hỏi Uân ăn kem không kìa?
Hắn hất đầu qua bên đường. Tôi nhìn theo. Chà! Một quán kem được trang trí đầy màu sắc.- Được thôi, hôm nay ăn không "banh" lốp xe, không về. Hì hì...
Nguyên Hoàng Thùy Diêm