Em xin lỗi, em yêu anh, mãi mãi...
(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Anh rất yêu cô, phải anh yêu cô. Cô khóc, khi cơn gió lạnh bất chợt ùa đến, hóa những giọt nước mắt thành lạnh buốt, cô mới nhận ra là cô còn nước mắt để khóc.
***
Anh là một người đàn ông tốt, về mọi mặt. Khi yêu anh, ai cũng bảo cô tốt số, yêu được người tốt như vậy. Cao ráo, đẹp trai, tâm lí, có chí tiến thủ. Cô và anh yêu nhau khi trong tay cả hai chẳng có cái gì. Mỗi lần được ở bên nhau, anh thường ôm cô vào lòng, chỉ vào những ngôi nhà cao cao đằng xa và bảo: bây giờ, anh chưa cho em được sống ở đó, nhưng em yên tâm, anh hứa, đến khi lấy nhau, nhất định em phải là bà chủ của một trong số những ngôi nhà kia"
Anh hứa, và anh nỗ lực vì lời hứa của anh.
Cô và anh dọn về sống chung ở một căn phòng hẹp. Tuy cuộc sống có vất vẻ nhưng tràn đầy niềm vui, anh luôn nhường nhịn, yêu thương cô. Và cô yêu cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy.
Cô và anh chăm chỉ làm việc và tích góp, chuẩn bị cho cuộc sống sau này. 2 năm bon chen ở đất Sài Gòn này, anh và cô đều có một công việc ổn định. Số tiền góp được cô đều để ngân hàng. Cô tin, nếu chăm chỉ, thì chẳng bao lâu nữa, cô và anh sẽ có ngôi nhà cho riêng mình.
Cô có thai, siêu âm đã 7 tuần tuổi. việc này ngoài dự liệu của cô. Cô và anh không ai nói với ai, nhưng đều hiểu, không nên có con bây giờ nên mỗi lần ở bên nhau, bọn cô đều rất cẩn thận. Cô lo lắng lắm, mấy lần định nói với anh, nhưng cô sợ, không biết với tình hình hiện tại thì sẽ thế nào. Kinh tế vẫn chưa ổn định, cưới xin sẽ tốn bao nhiêu tiền, ấy chưa kể còn phải lo cho con nữa. Cô lục tìm cuốn sổ tiết kiệm trong hộc tủ, rõ ràng là nó ở đây...
- Anh ơi, sổ tiết kiệm bọn mình em để ở đây mà giờ sao không thấy..
- Em tìm làm gì vậy?
- Em tìm thôi, ở đâu vậy anh?
Cô đọc được lo lắng trong mắt anh. Anh ngập ngừng một lát rồi nói:
- Em này, bố mẹ giờ ở quê, làm lụng vất vả. Anh lại là con trai duy nhất ....
- Thế nên anh gửi tiền về cho bố mẹ?
- ...
Cô không biết nói gì cho anh hiểu. Tự nhiên cô thấy nghèn nghẹn ở cổ.
- Anh gửi có nhiều không?
- Anh Phương đang chuẩn bị mua đất, bố mẹ ...
Cô giật mình, bật dậy:
- Anh Phương? Anh ấy từ trước tới giờ phá bao nhiêu rồi? Bố mẹ lo cho anh ấy? Vậy còn anh thì sao? Còn em thì sao? Em từ hồi đi làm, chỉ dám gửi về biếu bố mẹ một ít, em cũng xót xa lắm chứ. Nhưng vì nghĩ hiện tại phải cố gắng để gây dựng... Vậy mà anh bao nhiêu tiền tích góp đều gửi hết...
- Nhưng anh ấy sắp cưới vợ...
- Vậy anh không sắp cưới em?
- Tất nhiên là anh sẽ cưới em, nhưng giờ anh ấy khó khăn hơn... với lại anh có thể cố gắng hơn 1 chút...
Cô khóc, vì ấm ức, vì lo lắng.
- Anh không yêu em nữa rồi phải không? Thời gian qua em đâu có chơi, cũng vắt kiệt sức để làm, tại sao anh lại không hỏi ý kiến em... mà đã...
- Anh xin lỗi...
- Anh nói với bố mẹ anh đi, dù có thế nào, em cũng sẽ không đồng ý...
Anh biết có nói gì trong lúc này cũng vô ích, anh đã sai, và cô đang giận. Anh lầm lũi thay quần áo, bỏ ra ngoài trong đêm
Cô thấy tất cả như đổ sụp trong chốc lát. Anh với cô phải làm sao, con của cô phải làm sao. Cô biết tính anh như vậy, anh hiền, lo lắng cho tất cả. Nhưng thật sự làm như thế này là quá đáng quá rồi. Anh không sợ cô biết? Hay vì sợ cô không đồng ý anh mới giấu cô?
Tối hôm sau anh về sớm, dọn sẵn cơm chờ cô.
Có lẽ khi có thai, con người trở nên cáu bẳn. Nhìn thấy mâm cơm, cơn giận của cô lại tuôn trào, uất nghẹn. Phần vì lo lắng, phần vì bất công, phần vì không biết tương lai sẽ như thế nào.
Cô cũng không biết cô đã nói cái gì, chỉ biết sau một hồi im lặng, anh gào lên:
- Tại sao cô suốt ngày chỉ tiền, tiền? Tiền quan trọng với cô đến thế hay sao? Anh thật không ngờ cô lại coi trọng nó đến như vậy. Không ngờ cô lại là người như thế
- Tôi là người như thế nào? Anh lại định đi đâu?
- Đi kiếm tiền.
Anh nói thế, rồi đi. Cô ngồi khóc rấm rức, rồi cũng bỏ ra ngoài trong đêm ấy...
***
Sài Gòn về đêm đẹp, nhưng đối với cô, nó hào nhoáng quá. Nửa đêm, xe cộ vẫn nườm nượp, nhưng đôi tình nhân vẫn đang tận hưởng ngọt ngào khi ở bên nhau, bên cái xa hoa của đô thị. Cô cười, mình cũng đã từng như thế.
- My, là em phải không?
Nghe tiếng gọi, cô bất giác quay lại.
- À, anh Khương...
Khương là mối tình đầu của cô. Yêu nhau từ hồi đại học, nhưng cô không thể chấp nhận được tính đào hoa của Khương nên cô chủ động chia tay. Cô bảo Khương:
- Có lẽ mình kêt thúc sớm thì còn có thể để trong nhau những kỉ niệm đẹp. Bọn mình sẽ mãi là bạn tốt của nhau, Khương ạ...
Mặc cho Khương níu kéo, cô cũng chỉ đành gạt nước mắt, quyết tâm rời xa Khương.
Phải 3 năm rồi, cô không gặp Khương. Sau khi chia tay, Khương sang Úc du học, cô cũng thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm, nhưng Khương cũng chỉ trả lời qua quýt, hoặc không.
- Gặp em ở đây bất ngờ quá. Em đi đâu vậy.
- À, anh mới về nước à? Cô lau vội dòng nước mắt ban nãy...
- Em không biết à, anh được 3 tháng rồi...Em sao vậy, có chuyện gì với em và Thành à?
...
- Em vẫn luôn như vậy, có chuyện gì đều hay giữ trong lòng. Đây là điều anh ghét nhất ở em. Nào đi, anh dẫn em tới một nơi... Vẫn còn sớm mà, em ngại gì? Đâu phải dễ dàng gì mà 3 năm rồi lại tự dưng bắt gặp nhau ở đây. Bây giờ chúng ta là bạn bè đúng không? Em không nể tình anh thì nể tình bạn bè chứ...Chỉ là muốn cho em xem cái này thôi... Ừm, 10 h anh sẽ đưa em về...
Cô ngập ngừng, lên sau xe Khương. Cô và Khương tới Hầm Thủ Thiêm. Cô biết rất rõ nơi này, đây là nơi ngày xưa Khương hay đưa cô tới. Lúc yêu anh, cô tuyệt nhiên chưa bao giờ cùng anh tới đây. Đúng vậy, nhưng gì là kỉ niệm, hãy mãi giữ là kỉ niệm.
Lúc này ở đây rất đông người, cô bất giác nhớ lại quãng thời gian sinh viên. Vô tư, không bao giờ phải lo lắng vì bất cứ điều gì, và chợt nhớ lại khoảng thời gian bên Khương. Cô lắc đầu, cố xua đi kí ức ấy, cố cất miền kí ức đẹp ấy trong lòng. Bây giờ cô là của anh...
Khương thả cô ở đó, rồi đi đâu một lúc, khi về, gương mặt Khương lấm tấm mồ hôi, tay bê một bọc đồ.
- Nào, thấy giống ngày xưa không hả?
Cô phì cười rồi giúp anh bày biện. Anh mua nhiều thứ, một ít đồ ăn vặt và 2 chai rượu.
- Anh mua rượu làm gì vậy. Ngồi chơi một lúc rồi về...
- Anh biết em đang gặp chuyện gì buồn mà, mà lúc buồn thì chỉ có cái này là nhất...
Cô không biết cô đã uống bao nhiêu. Chi biết đầu cô như búa bổ. Trong đầu cô, hình ảnh của anh, của con, của gia đình cô cứ lần lượt hiện lên. Cuộc sống sẽ ra sao? Anh đang ở đâu? Cô xin lỗi, hãy về bên cô, rồi cả 2 cũng cố gắng như trước, được không anh? Bây giờ cô và anh đã có con rồi, chúng ta đã có gia đình rồi...
Cô ôm anh vào lòng, rồi thiếp đi, cô biết, chỉ cần có anh,cô sẽ vượt qua được tất cả.
***
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trong khách sạn. Bên cô, không phải là anh, mà là Khương.
Cô giật mình, sợ hãi. Trời ơi, cô đã làm gì. Cô đã phản bội anh, để đến với Khương, trong khi trong người cô đang mang dòng máu của anh như vậy? Cô run rẩy, ôm lấy tấm thân mình. Cô phải làm sao?
Khương cũng đã dậy, nhìn thấy cô, Khương cũng hốt hoảng không kém:
- My, anh xin lỗi, anh say quá... có lẽ...
- Trời ơi, tôi đã làm gì thế này.
Cô và Khương vội vã mặc quần áo, cô run rẩy muốn chạy thật nhanh khỏi nơi đây... Chút rượu hôm qua làm toàn thân cô nặng nề, choáng váng, Khương đưa tay ra đỡ lấy cô
- Đừng động vào tôi, xin anh...
Cô khóc, cô thấy bản thân thật nhơ nhuốc, phản bội người mình yêu nhất, để đến với mối tình đầu. Liệu anh có tha thứ cho cô? Liệu đứa con trong bụng có tha thứ cho cô
- Em yên tâm, chuyện này sẽ là bí mật của anh và em. Thành sẽ không biết được. Anh xin lỗi...
- Em làm sao tha thứ cho chính bản thân mình?...
Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Khương rồi chạy ra khỏi khách sạn. Đúng, cô phải giữ cái bí mật dơ bẩn này đến suốt đời. Cô phải giữ lấy hạnh phúc của cô. Nếu mất anh, cô sẽ thế nào, con của cô sẽ thế nào?
Nhưng không...
Một bóng hình quen thuộc...
Anh đã đứng trước khách sạn từ bao giờ.
***
Nhìn thấy anh, cô thấy toàn thân rụng rời,
Tất cả đều như sụp đổ trước mắt cô.
Anh nhìn cô:
- Nhận được tin nhắn của Hải, bảo nhìn thấy một người giống em đi vào đây, anh bảo là chắc Hải nhìn nhầm thôi... Nhưng điện thoại em để ở nhà, không biết em đi đâu. anh chỉ đến đến để...
- Em...
- Anh đang kiềm chế hết sức, đừng nói gì nữa cả..
Rồi anh ngước mắt nhìn Khương vừa đi ra khỏi:
- Là mối tình đầu của em phải không?
***
Suốt quãng đường từ đó về nhà, anh không nói thêm một lời. Cô cũng không dám mở miệng, chỉ dám để những giọt nước mắt tội lỗi lăn rơi.
Anh không ăn uống gì cả ngày hôm ấy. Chỉ lầm lũi ngồi một góc. Cô cũng lặng lẽ, không khí nặng nề bao trùm hết căn phòng...
Đến cuối ngày, anh cất giọng:
- Bọn mình chia tay đi, số tiền chúng mình tích góp, anh sẽ đưa lại em...
Cô sợ điều này xảy tới, cô sợ anh sẽ nói như thế. Cô khóc, nài xin anh:
- Em xin lỗi, tất cả là do em. Em không cần tiền, em chỉ cần anh mà thôi.
- Anh không thể chấp nhận được chuyện này..
- Em đã có thai, bọn mình đã có con, anh đừng bỏ em được không...
Cô chỉ còn duy nhất điều này để níu giữ anh. Biết là vô liêm sỉ khi lấy máu mủ ra để níu giữ hạnh phúc bị cô hủy hoại, nhưng sao được, cô không thể mất anh...
Anh nghe thấy vậy, cả người anh run lên, anh cười, nhưng hai hàng nước mắt đã kìm nén bao lâu của anh tuôn rơi:
- Sao trong tình huống này cô lại nói vậy với anh? Con ư? cô biết cô có con, vậy sao cô còn ngủ với thằng khác?
- Anh mắng chửi em thế nào cũng được, nhưng xin anh...
- Và chắc gì đứa con này là của tôi?
***
Cô không biết cô đã khóc bao nhiêu. Anh đã bỏ đi ngay sau đó. Cô gọi điện, nhắn tin nhưng anh không trả lời...
Cô rất yêu anh, phải cô yêu anh... Cô khóc, khi cơn gió lạnh bất chợt ùa vào, hóa những giọt nước mắt thành lạnh buốt, cô mới nhận ra là cô còn nước mắt để khóc.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, tự nhiên, cô thất tất cả đều như hư không. Cô lục lại tất cả ảnh của anh và cô, lục lại miền kí ức đẹp ấy. Tất cả quay lại trong cô, rõ nét...Anh cho cô rất nhiều, cho cô biết đâu là tình yêu đích thực, cho cô niềm vui, hạnh phúc. Cô yêu anh, nhưng cô phải trả giá cho nhưng gì cô gây ra. Cô phải chịu trách nhiệm với tất cả. Sao cô có thể nài xin anh thêm nữa. Nếu cô là anh, cô liệu có thể bình tĩnh? Cô sai, đúng vậy, cô sai, cô phải trả giá. Chỉ có thế anh mới dứt ra khỏi cô được...Và cô biết cô phải làm gì.
" Em biết chẳng thể nói lời xin lỗi. Em yêu anh...
Em có thể gặp anh một lần được không?
Lần cuối..."
Cô nuốt nước mắt, ấn nút send...
Cô thấy đau... À, cái đau đớn này, làm sao so sánh được với nỗi đau mà cô đem lại cho anh và đứa con trong bụng. Cô cười, chua xót, thương anh, thương con
" Mẹ xin lỗi, mẹ không thể cho con cuộc sống..."
Cô thấy cơ thể mình nhẹ bẫng. Cô nhìn thấy anh, cảm nhận vòng tay rắn chắc của anh đang ôm cô...
Cô dùng chút sức lực còn sót lại nắm chặt tay anh:
- Em xin lỗi, em yêu anh, mãi mãi...