--> Nếu hạnh phúc trên đời này là có thật - game1s.com
pacman, rainbows, and roller s

Nếu hạnh phúc trên đời này là có thật


(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua hết. Chúng ta rồi cũng phải quay về, can đảm đối diện mà bước tiếp dẫu trời mưa hay cốc vỡ.
***
1.
Một sáng mưa phùn cuối mùa đông. Tôi đang ở trên cao nguyên với cốc cà phê ủ ấm lòng bàn tay. Giữa một căn nhà nhỏ độc mỗi ô cửa sổ mờ sương. Trong lúc xem lại những bức hình vừa chụp những ngày qua, một cuộc gọi đến đột ngột từ Tổng Biên Tập. "Cậu có liên lạc được với Thư không ? Không hiểu sao cô ấy lại viết đơn nghỉ việc trong khi công việc đang rất suôn sẻ rồi bỏ đi đâu không rõ nữa ". "Để em gọi chị Thư xem sao ". "Vậy thì nhờ cậu gọi thử ". Giọng Tổng Biên Tập nhỏ dần, nghe rõ tiếng thở dài. Tôi vội gom những bức hình chụp cỏ cây, sông núi, con người miền nắng, nằm vung vãi trên sàn nhà cho vào balô. Bấm số máy Thư. Âm thanh tít tít đứt quãng. Chị không bắt máy. Tôi gọi lại vài lần vẫn vậy. Lạ thật, tôi không thấy lo lắng, chỉ thấy rất buồn. Cũng từng nghĩ một lúc nào đó chị sẽ bỏ đi như lúc này, giá mà tôi được đi cùng chị. Nhưng chị đã bỏ đi đâu ?

Quấn chặt khăn choàng, tôi chậm rãi bước xuống đồi, vành tai giật giật như cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ. Mặt trời ban mai chỉ vừa ươm những tia nắng đầu tiên. Những con đường lồng lồng gió, bầu trời thưa thớt mây, và đằng xa những dãy ngô trổ bông, những khóm hoa dại phủ khắp triền đồi. Chiếc điện thoại trong túi cứ như rung lên. Nhưng đó chỉ là cảm giác. Lần gọi cuối, chuỗi âm thanh đứt quãng cũng không còn nữa. Đi đâu tìm chị ? Dù Huy là sếp tôi nữa. Nếu tôi không thầm yêu chị. Tôi đã hét vào mặt anh ta. Sao anh không tự tìm ? Thư là người yêu của anh kia mà. Suy nghĩ một hồi, bàn chân đã qua nhiều con dốc. Một đoạn nữa là tới trung tâm thành phố.
Vé xe đã nằm sâu trong túi, ngày mai tôi sẽ rời xa miền đất của những ngọn núi nối mây và gió, bắt đầu chuỗi ngày tìm kiếm một người. Một cuộc gọi nhỡ trong lúc băng đường nhựa trở về. Chiếc xe tải từ đâu bất ngờ lao đến khiến tôi giật mình. May mắn né kịp. Mỗi điện thoại rơi khỏi túi là bị bánh xe đè vỡ. Tôi lững thững bước vào cửa tiệm nhỏ ở góc đối diện bên kia đường. Vừa bỏ ba lô xuống cạnh một góc bàn và thả mình xuống ghế ngồi thì một cô gái áo mang tạp dề đỏ bước lại gần tôi, cúi đầu nói khẽ.
- Anh uống gì?
- Cho tôi cacao nóng. Với cô có thể cho tôi gọi nhờ điện thoại ở quầy?
- Xin lỗi. Ở đây không có điện thoại bàn. Anh có mượn điện thoại của tôi – Giọng cô trong veo. Mai tóc cột ngang lưng thơm dịu như cánh rừng sau mưa. Cô gái lấy chiếc điện thoại nhỏ trong túi nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn gỗ nâu.
- Cô hiền thật. Cô không sợ tôi cướp mất sao ?
- Trông anh không giống cướp lắm.
- Cô là người ở đây ?
- Không. Nhưng tôi sống ở đây cũng vài năm rồi. Anh là khách du lịch ?
- Cũng có thể xem là vậy. Nếu không phiền, cô có trò chuyện với tôi vài phút được không ?
- Một người bạn của tôi bỗng dưng biến mất, cô nghĩ sẽ đến những nơi nào tìm họ ?
- Những nơi họ cảm thấy yên ổn. Nơi họ lớn lên hoặc một miền đất họ từng có ký ức đẹp. Và cũng tùy nữa.
Gật đầu nhẹ, tôi bắt đầu liên tưởng. Cô gái mỉm cười dịu dàng nói tiếp rồi quay đi, ở đây với tôi cũng là một nơi yên ổn. Gọi điện và uống cacao xong, tôi rời khỏi tiệm. Ở cửa ra vào, tôi ngoái nhìn cô gái đang tỉ mẩn cắm những bông hoa cẩm chướng vào lọ ở quầy một lần nữa.
Những ngày tháng sau, tôi lao vào cuộc tìm kiếm, lần đến những nơi mà chị từng đặt chân theo mảnh giấy liệt kê của cả tôi lẫn tổng biên tập. Tìm hoài, tìm mãi nhưng vô vọng, thế là đôi lần tôi nghĩ "Chị đã biến mất khỏi những gì thân quen, không trở về nữa ".
Bỗng một buổi tối muộn sau nhiều tháng, chị gọi điện cho tôi. Xung quanh âm thanh vắng lặng, hệt như đã rời xa thành phố ồn ào. "Chị đang ở đâu ? ". "Một nơi rất xa. Một bản nhỏ lọt thỏm giữa những ngọn núi ". Trong đầu tôi bỗng hiện những đường mòn bằng cỏ bết bùn. Cao hơn là bầu trời xanh ngắt. Nhưng tôi không hình dung buổi đêm trông như thế nào. "Chị ở đó bao lâu nữa ? ". "Chị cũng không rõ nữa. Tự nhiên, chị muốn nghe giọng ai đó thân quen khủng khiếp". Tôi bật cười. "Sao chị không gọi cho anh Huy. Chị có thể cho em địa chỉ cụ thể ? ". Chị im lặng. Giọng chị đấy, trầm và khàn đục, cứ như nhắm mắt lại là có thể vẽ ra khung cảnh chị đứng giữa mùi hương cỏ dại miền cao nguyên.
"Có những lúc chị thấy mình cô đơn tuyệt đối, lạc lõng hoàn toàn giữa thành phố. Buổi tối vác xe ra đường, hòa vào dòng người giờ tan tầm, có khi đứng rất lâu ở một nút tắc chỉ để thấy xung quanh mình có rất nhiều người. Thế nhưng vẫn là những cảm giác trống trải, thèm người đến phát điên. Chị lại quay lại với giấy và bút, viết rất nhiều, cứ tự mình kể chuyện mình. Viết xong, vẫn chẳng có ai có thể hiểu và sẻ chia. Thế là chị muốn bỏ lại sau lưng tất cả, đến một nơi thật xa. "
2.
Chị nói chuyện chị. Mà tôi cứ ngỡ như chị đang nói gì đó về mình. Ý định khuyên chị về đột nhiên tắc nghẽn ở cổ họng. Tôi mãi sững sờ. Đến chị dập máy từ lúc nào cũng không hay nữa. Điện thoại chị cũng đã tắt nguồn. Sau đó, tôi gửi bức mail viết hồi còn ở cao nguyên cho chị nói thật về những tình cảm của mình. Vẫn không có mail hồi âm.
Thời gian trôi đến không đếm được nữa. Gần một năm mất liên lạc với chị, tôi vẫn làm công việc cũ, vẫn chênh chao trong những chuyến đi một mình. Nhiều lần cũng muốn bỏ lại sau lưng những bộn bề bụi bặm của thánh phố. Mùa đông hanh và khô. Tôi tìm về căn nhà nhỏ độc mỗi ô cửa sổ mờ sương sớm miền cao nguyên cũ. Một chiều lạnh, tôi leo miệt mài trên con dốc nhỏ và nháy máy ảnh không ngừng. Lẫn trong sắc vàng của bụi dã quỳ, cô gái có mái tóc thơm mùi mưa và giọng nói trong veo ở cửa tiệm hôm nào đang chậm rãi bước về phía tôi từ đằng xa.
- Lại gặp anh.
- Lại gặp cô. Cho tôi hỏi đi thẳng con dốc này là tới đâu vậy ?
- Con dốc này dẫn về một bản nhỏ. Tôi vừa đi thăm một người bạn ở đó về.
Cô gái mỉm cười chào và đi tiếp. Chẳng buồn đứng lại nghỉ chân cho đỡ mệt, chẳng buồn ghé mắt nhìn những cánh hoa vàng rực, tôi lầm lũi bước về phía trước. Cuối con dốc, một bản nhỏ lọt thỏm giữa những ngọn núi hiện ra. Rồi ngỡ ngàng làm sao, tôi nhìn thấy chị ngay trước mắt, chị bước ra từ một dãy ngô chỉ còn lại những lá bi xanh. Ngỡ ngàng vì hồi tìm chị chưa lần nào nghĩ đến nơi đây. Nơi chị và tôi từng đặt chân để viết về đời sống miền cao. Trời thì gió, nhưng tôi thì bất động.
Chị không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, đưa tay chỉ về một ngôi nhà nhỏ gần dãy ngô, bảo, nhà chị đấy. Tôi không nói gì, lặng lẽ gật đầu. Căn nhà nhỏ với bốn bức tường gạch không vôi vữa, nằm chênh vênh và cô độc. Mở dây ba lô, tôi ngồi xuống chiếc giường bằng mây tre gần cửa.
- Em chắc chưa ăn gì ?
- Lát về, em ăn cũng được.
- Chị chỉ nấu mỗi phần cơm cho mình – Chị nhìn tôi cười, lóng ngóng – Em ăn ngô luộc nhé ?
Tôi gật đầu, bỗng dưng thấy buồn cười vì nghĩ mình giống một cậu em của chị. Nói rồi chị đi vào trong, lấy ngô từ chiếc bão cũ nằm sâu một góc nhà . Chị loay hoay đun nước sôi bằng củi. Trời lạnh nên củi mồi một đỗi mới bén lửa. Khói xám hun lên từng lọn. Tôi lén quan sát chị. Ở góc bếp, chị đứng chùi nước mắt. Chùi hoài, mà không biết lúc nào hết nữa. Có lẽ do khói cay.
Chị bưng khay trà nóng ra để trên cái bàn gỗ sau khi tôi ăn ngô xong. Ngô mềm, hạt to đều và ngon. Còn trà được nấu trực tiếp từ lá trà ở đây nên rất thơm dẫu hơi đắng. Đã gần trưa, mặt trời đang lững thững lên cao. Nắng như đổ lửa. Tôi cầm ghế gỗ ra đặt ở một chỗ ngồi hóng gió, hướng mắt về những cây ngô đong đưa.
- Em muốn ở lại chơi đến tối rồi sáng về, được không ?
- Ừm. Nhưng sợ không có chỗ ngủ.
- Kê nhiều chiếc ghế hoặc nằm dưới sàn là có chỗ rồi. Mà sao chị bỏ đến nơi đây ?
- Có lẽ thành phố không còn chỗ cho chị.
- Anh Huy không còn yêu chị nữa ?
Mi mắt hơi gập xuống, chị không nói gì rồi bỗng dưng bỏ vô nhà.
Cả buổi chiều, tôi không thể rời khỏi mắt khỏi chị. Lúc giúp chị lấy nước về từ một cái giếng cách đó không xa, lúc chẻ củi khô ngoài vườn, cũng ngong ngóng nhìn thấy chị, sợ chị sẽ bỏ đi. Như đã từng. Đôi lúc chị cười. Nhưng mỗi lần nhìn chị cười, nhìn đuôi mắt mệt mỏi của chị tưởng chừng kéo dài bất tận. Tôi chợt thấy lòng buồn không tả.
Đêm xuống, tôi đứng trên đồi nhìn về phía ánh sáng hắt ra từ trung tâm thành phố. Tôi hỏi chị, có nhớ thành phố mình không ? Chị lắc đầu. Có lẽ chị không muốn tôi nhắc đến những gì liên quan đến Huy nữa. Rồi chị đốt một đốm lửa gần dãy ngô. Bên đốm lửa, gương mặt chị sáng bừng, vẫn nét thân thương ngày nào dẫu có phần hao gầy. Chị vừa mua một bình rượu nhỏ. "Lâu rồi mới gặp lại em. Uống vài ngụm thôi. Chị đến đây để trốn nỗi buồn. Nhưng có lẽ nỗi buồn không buông tha cho chị ". Tôi gật đầu nói, ai cũng có những lúc chênh vênh, cũng có những lúc cần lắm khoảng lặng, nhưng em mong chị đừng vì buồn bã mà ở đây mãi, chị và anh Huy đã xảy ra chuyện gì. Chị chỉ mỉm cười, lặng yên rót rượu đưa tôi. Uống một đỗi, mùi rượu xông vào mũi nồng nặc, chuyến choáng và đắm say. Giữa màn sương đêm, chị nói chị đứt quãng. "Dẫu có hay không người thứ ba xen vào giữa. Thì cảm xúc yêu thương đã không còn như trước nữa. Kiểu như chị có bỏ đi đâu thật xa thì Huy cũng không là người muốn chạy theo giữ chị lại ". Tôi nhìn chị, không biết nói gì. Lặng lẽ ôm chặt chị vào lòng, lần đầu tiên thấy mình cam đảm như thế. Lúc đó chị có khóc hay không, tôi cũng không rõ nữa. Khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng tôi thấy ấm áp vô cùng.
Chẳng ai uống rượu nữa. Chị bỏ vô nhà. Tôi ở lại, nhìn mãi những dãy ngô, những ngôi nhà đơn sơ lẻ loi xung quanh, hít thật sâu vào lồng ngực không khí của bầu trời đêm quang đãng nhưng lạnh buốt. Cho đến khi ánh sáng hắt từ trung tâm thành phố lẫn vào màu đêm tối mịt, tiếng gió ở đâu lao xao trong lá như nhắc tôi đêm đã muộn. Tôi mới bước vào nhà.
Sáng hôm sau, tôi nói với chị, em phải về thành phố để nộp bài cho toàn soạn, chị có muốn về cùng em không. Chi vẫn lắc đầu. Trên xe về lại thành phố, tôi không ngừng nghĩ về chị. Chị sẽ lạc lõng giữa miền cao nguyên bao lâu nữa. Đến lúc chị sẽ thôi để những năm tháng tuổi trẻ lấp kín bởi nỗi buồn. Khi xe đi qua đồi núi ngút ngàn, tiếng gió đập vào khung cửa sổ rát buốt, tôi nhìn về phía con dốc nhỏ có những bụi hoa dã quỹ lớn. Nhớ về căn nhà cô độc với bức tường gạch đỏ. Mường tượng khung cảnh chị loay hoay đun nước sôi và đứng buồn bã giữa dãy ngô còn mỗi những lá bi xanh. Chợt thấy lòng chênh vênh. Có lẽ chị vẫn chưa đọc mail một năm trước tôi gửi. Cũng có thể chị đã không còn can đảm để yêu thương một ai nữa. Chỉ mong mùa đông mau qua nhanh. Chị sẽ trở về vào một ngày mùa xuân nắng ấm, đôi mắt sẽ ngừng mệt mỏi và nụ cười sẽ trở lại vẹn nguyên.
Vẹn nguyên. Như những yêu thương tôi gửi trao trong bức mail một năm trước vẫn chưa khi nào nhạt màu.
"Khi nhấn nút gửi bức mail này, tôi đã đắn đo rất nhiều. Tôi sẽ gọi Anh Thư là chị, là cô bạn. Hay là gì đây ? Tôi mãi lúng túng khi tìm ngôi xưng hô thích hợp với Anh Thư. Tôi biết mình kém Anh Thư bốn tuổi. Nhưng rồi tôi nhận ra, điều đó đâu còn quan trọng nữa.
Tôi đang ở trên cao nguyên chụp hình những đồi nở hoa cho tờ báo cuối năm. Thành phố lạnh quá, ngày nào cũng dưới mười lăm độ. Em vẫn ổn chứ ? Từ lúc em rời công ty, không được đi thực tế viết báo cùng em nữa, tôi buồn lắm. Buổi chia tay với nhóm, em cư xử thật lạ. Em cười nói nhiều hơn so với thường ngày. Em uống nhiều rượu. Tôi hỏi em, có chỗ làm tốt hơn à. Em thẫn thờ hồi lâu mới gật đầu. Tôi đưa em về nhà. Em ngồi sau cứ ôm chặt lấy tôi, dù vẫn biết rõ người này không phải là người em yêu. Tay em rịn mồ hôi, và tôi mơ hồ đoán rằng, trái tim em đang vỡ. Một giờ sáng, em gọi điện cho tôi, nghe tiếng nước mắt rơi bên kia đầu dây, tôi cứ lo sợ em sẽ làm điều khờ dại. Em biết không. Không phải Huy là người yêu em từ ánh mắt đầu tiên. Nhưng tôi đã không đủ can đảm để bày tỏ trước, nên tình yêu của tôi chỉ như mạch nước ngầm âm ỉ lòng đất.
Chuyện gì đã xảy ra vậy ? Mà thôi, bức mail này, tôi chỉ muốn nhắn nhủ với em, cuộc sống này còn nhiều điều đáng quý, đáng để ta bước tiếp mà sống trọn vẹn. Tôi cũng từng như em, cũng từng đánh rơi niềm tin. Nhưng rồi, tôi đã học cách sắp xếp cuộc đời mình, xếp những chuyện buồn đã qua một nơi yên ổn trong lòng. Vì tôi biết mình không thể ôm giữ mãi niềm đau. Nếu buồn em hãy khóc. Một lần cuối. Rồi nở nụ cười như một bông hoa đón nắng mặt trời, được không ?
Em biết không. Mỗi ngày, tôi đánh dấu một chặng đường mình đi qua trong cuốn sổ em tặng tôi. Hôm qua, tôi đã đứng trên ngọn đồi cao nhất của một thành phố. Tôi nằm giữa bãi cỏ xanh và xung quanh là những khóm hoa đủ màu vừa chớm nở. Nơi em từng đặt chân, và mong ngủ say như một nàng công chúa cổ tích. Ước gì có em ở đây. Tôi sẽ mang một chiếc lọ đựng nước sôi để pha một ấm trà thơm ngát mỗi khi chúng ta dừng chân nghỉ ngơi. Và tôi cũng chẳng cần chụp những bức ảnh về con người ở đây hay những bông hoa thật nhiều làm gì. Tôi sẽ chụp hình em, vì em vốn dĩ là một bông hoa. Hay chúng ta chỉ ngồi lặng yên trên đồi, uống trà, ăn bánh, và hít hà không khí trong veo của buổi sớm tinh mơ se lạnh. Nắng nhạt và dưới chân đồi là sắc vàng của bụi hoa dã quỳ khổng lồ.
Chúng ta sẽ đi thênh thang giữa mùa xuân như những con người tự do. Bất cứ lúc nào, nếu em muốn khóc, hãy khóc trên vai tôi. Nhưng khóc ít thôi. Để những tháng ngày tuyệt vọng, mệt mỏi, đầy sợ hãi đi qua thật nhanh. Rồi ngày mai chúng ta lại đi ngắm mặt trời rải nắng trên đồi. Em sẽ mỉm cười. Nụ cười mà tôi hằng mong gặp lại thêm nhiều lần nữa trong đời mình.
Nếu em muốn bỏ trốn. Hãy cho tôi đi cùng với. Rời khỏi những tháng ngày buồn bã này. Mà tạm thời thôi nghe em. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua hết. Chúng ta rồi cũng phải quay về, can đảm đối diện mà bước tiếp dẫu trời mưa hay cốc vỡ.
Em có tin tôi không?
Hồi chưa gặp em. Tôi nghĩ tình yêu thật đơn giản, là hai người nắm tay nhau chung xây một ngôi nhà. Giờ thì tôi biết thêm, nắm tay tay và ngồi trên đồi ngắm những ngôi nhà ban đêm nổi lên như những ngôi sao giữa lòng thành phố cũng có thể gọi là tình yêu. Chắc em sẽ phá lên cười khi đọc dòng này. Tôi và em đã có lần như thế. Khi nỗi cô đơn vây quanh chúng ta. Tôi yêu em. Bước chân đến muộn. Nhưng vẫn kịp nếu chúng ta muốn chia sẻ thế giới này cùng nhau. Và nếu hạnh phúc trên đời này là có thật, thì tôi cũng muốn dành nó cho em.
Em có yêu tôi không, điều đó cũng không còn quan trọng nữa. Em đừng nghĩ đến hai từ thương hại. Tôi yêu em. Yêu nhiều đến mức không cần em đáp lại. Em cũng đừng nghĩ hạnh phúc của em đã chết rồi. Hạnh phúc được tạo ra mỗi ngày khi mặt trời lên và không ai có khả năng cướp mất nó. Người ta có thể gạt bỏ em ra khỏi cuộc đời họ, nhưng em không được phép gạt bỏ mình ra khỏi cuộc đời mình. Vì hạnh phúc đã gieo xuống, mỗi ngày sẽ lớn lên như một mầm cây. Em hãy thử gieo một hạt mầm hạnh phúc.
Em đang ở đâu vậy ? Mong là em sẽ đọc được bức mail này. Hãy liên lạc với tôi. Tôi mong được lại gặp em. Em sẽ đến chứ, nếu em bận, hãy nhắn tin cho tôi. Tôi chỉ cần như thế thôi. Để biết rằng em đã đọc mail và vẫn sống tốt. Có lẽ tôi không thể thấu hiểu hết tâm sự của em. Nhưng tôi sẽ ngồi bên em, yên lặng lắng nghe hoặc cùng em im lặng. Chúng ta cùng nhìn cuộc đời trôi chầm chậm, để biết rằng, sau sóng lớn hay bão giông dữ dội, hạnh phúc vẫn còn đó, nguyên vẹn, như một nhành cây có khả năng tái sinh. Hạnh phúc mạnh mẽ đến nhường nào.
Mùa xuân rồi, nhưng vẫn còn rét buốt, chắc nơi em ở cũng thế. Nhớ giữ gìn sức khỏe và mặc áo ấm khi trời trở lạnh nghe em. Một năm rồi không gặp em. Tôi nhớ em, nhớ nụ cười của em đến chết mất. Tôi nói thật. Hạnh phúc trên đời này cũng là có thật. Mong một ngày nào đó không xa, tôi sẽ nhìn thấy em ngồi đếm những hạnh phúc đã ươm gieo nảy mầm.
Bằng cả trái tim mình. Tôi thương và yêu em."
Đặng Thiên
 






Thông Tin
Lượt Xem : 900
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN