--> Người có tin vào định mệnh - game1s.com
Teya Salat

Người có tin vào định mệnh


(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi")
Bởi giữa anh và em, đâu phải chỉ là duyên phận. Ta gặp nhau đơn giản vì ta thật sự muốn gặp nhau.
***
Tôi và Thúy là bạn thân từ hồi học cấp 3. Những lúc chưa tìm được phòng, Thúy đến ở tạm phòng trọ em, bạn cùng lớp đại học, còn tôi là tên vẫn hay được phái tới chuyển đồ. Dích dắc như thế, cuối cùng là tôi quen em.
Em tên Hưng, hiếm khi tôi gặp một người con gái có cái tên và vóc dánh nhìn dễ nhầm đến thế. Lần đầu chuyển đồ cho Thúy, em từ xa chạy tới, tôi cứ tưởng em là con trai. Tóc cắt ngắn, người gầy nhom, ăn mặc đồ hiphop... Dù tôi đã cố tìm kiếm, nhưng sự thật chẳng thể tìm được mảnh may một chút nữ tính nào nơi em cả. Chỉ tới khi chào hỏi, tôi mới có thể vớt vát đôi chút để tin em là con gái, đó là có giọng nói thật ngọt ngào. Em giống con trai, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng em rất đẹp và có nụ cười thật duyên. Thật hiếm khi có một con người mà mới chỉ trong lần gặp đầu tiên, có thể cho tôi đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác đến như thế. Chưa hết ngạc nhiên về ngoại hình vóc dáng ( và giới tính ), em lại cho tôi thêm một ngạc nhiên nữa, về năng khiếu kể chuyện cười.

Bạn cứ tưởng tượng thế này. một phòng, một cái chiếu trải ở giữa, và có 3 người ngồi. Âm thanh chỉ phát ra từ em. Em bắt đầu kể chuyện, chuyện thứ nhất rồi sang chuyện thứ 2, thứ 3, em lăn lóc ra cười như rồ như dại. Cái Thúy ghé nhỏ tai tôi nhắc thầm : " nó đang kể chuyện cười đấy, cố mà cười đi" . Kể cho đến câu chuyện thứ năm, em nằm bẹp giữa chiếu cười chẳng ra hơi, thở hổn hển, câu chuyện cứ đứt quãng rồi cuối cùng cũng chịu dừng. Tôi mặt mày méo xệch nhìn cái Thúy, muốn cười mà không cười nổi chẳng thể hiểu em đang kể cái gì.. Cái Thúy cũng đang lăn ra cười, nhưng là cười vì cái mặt thê thảm đến tội của tôi... Tôi vẫn thường cố cười khi người khác kể chuyện vui, nhưng lần này thì không nổi, tự cảm thấy mình thật là một kẻ vô duyện tợn. Ra về, chẳng hiểu sao lòng bực bực, mang một nổi khó hiểu về một con người kì lạ, à không kì quặc như em. Lúc đầu đã cho nhau số điện thoại, tôi cũng tính làm quen tán tỉnh xem, nhìn em cũng hiền hiền. Từ lúc nghe xong gần chục mẩu chuyện cười ra nước mắt ấy, tôi ỉm luôn cái ý định đó, cứ tưởng tượng phần đời về sau thân thiết với người như em rồi cũng có ngày gượng cười mà hộc máu... haizz
Ở được cùng em vài tuần, cái Thúy bạn tôi tìm được phòng rồi lại chuyển đi, và tôi lại là người bê đồ lần nữa. Lần này gặp lại, em vẫn vui vẻ như lần trước.Vẫn tiếng cười lanh lảnh, lăng xăng nhiệt tình bê đồ cho Thúy, nhìn kĩ cũng thấy em dễ thương hơn đợt trước nhiều. Nhưng do việc chuyển đồ mãi tới khi trời tối mới xong, chúng tôi chẳng còn thời gian nói chuyện hàn huyên, cũng chẳng có thời gian để em kể thêm mấy câu chuyện cười như hôm trước, nhưng tôi cũng thấy nhẹ lòng, đỡ được cái vụ phải cười cố cho em vui.Một tháng sau đó nữa, tôi quên bẵng em. Cho tới một buổi tối đẹp trời , em gọi cho tôi khi sắp tới giờ ăn tối. Thắc mắc chẳng hiểu em gọi để làm gì, nhưng cứ bắt máy lên nghe. Tiếng alo của tôi chưa được phát ra hết, đã bị át đi vì tiếng khóc của em. Em khóc như mưa, những cơn nấc cứ nối liền nhau, em định nói nhưng cứ nghẹn đi vì tiếng khóc. Tôi cứ im lặng nghe em khóc, chẳng thể hỏi thêm gì. 30 phút sau, em nói cảm ơn rồi tắt máy. Bữa cơm thằng bạn đã dọn ngay trước mặt, nhưng lại chẳng thể ăn. Lần đầu tiên tôi nghe một người con gái khóc với tôi, lại khóc nhiều đến vậy. Chẳng biết làm thế nào, tôi gọi cho cái Thúy rồi kể. Thúy nghe xong rùi bảo tôi : " Tôi về quê lúc chiều rồi, muốn sang với nó cũng chịu. Ông sang bên ấy động viên nó đi cũng được. Ở với nó 2 tuần, tính nó bất thường nhưng là đứa tốt bụng lắm.Hình như nó có rất nhiều chuyện buồn nhưng chẳng bao giờ nói ra nên mới có lúc vỡ òa như thế đấy. Tôi tin tưởng giao nó cho ông đấy, sang ngay đi nhé" .
Chẳng biết làm thế nào, có phải thân thiết gì đâu mà sang động viên cơ chứ, mà tôi cũng có biết động viên con gái bao giờ. Nhưng không sang thì chẳng thể nào yên lòng được, một người con gái mạnh mẽ như em, lại có lúc òa lên mà khóc chắc phải thật sự rất buồn.Đấu tranh tư tưởng một lúc vẫn chẳng biết nên làm thế nào, tôi đành nghe Thúy, sang nhà em. Mua 2 hộp kem tới, và gọi em mở cửa. rất lâu sau em mới ra mời tôi vào, chắc phải có thì giờ để bình tĩnh lại không muốn khóc trước mặt tôi lần nữa. Em và tôi ngồi ăn hết 2 hộp kem to bự chảng, em không nói và tôi chẳng hỏi, không khí lặng lẽ đến buồn. Ăn hết, em mới quay lên nhìn tôi. hai mắt đỏ hoe, nhưng miệng em cố cười : " xin lỗi anh( tôi bằng tuổi nhưng không hiểu sao luôn được em gọi là anh ) , lúc nãy em định gọi đứa bạn em, thế mà lại gọi nhầm anh. Nhưng trót đâm lao thì phải theo lao, nên em để vậy luôn. Thế mà phải để anh bận tâm thế này, chắc cái Thúy nó bảo anh tới hả" ... Tôi chỉ biết nhìn em gật đầu, em cứ cố nín nước mắt mà không được. Chẳng khóc thành tiếng, nhưng nước mắt em cứ chảy dài, môi cứ mím lại nén tiếng nấc. Dưới góc giường khoảng gần chục lon bia, tôi tá hỏa : " em uống bia đây à". Em cười gượng, chẳng nói và gật đầu, nước mắt cứ tràn trên má. Chẳng biết nói với em thế nào, tôi đành bảo : " anh không biết động viên người khác, nhưng nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi" . và như nước vỡ bờ chẳng thể giữ thêm được nữa, em ôm lấy tôi và òa lên, khóc thật to. Cứ thế, cho tới khi em mệt lã đi và tôi chào em để ra về, lúc đó trời cũng đã khuya, bờ vai tôi thì đã mỏi nhừ và ướt đẫm. Cả tối hôm đó không sao ngủ được, tôi chỉ nghĩ về em. Cô bé vẻ ngoài mạnh mẽ vô tư là thế, mà cũng có những lúc khóc như đứa trẻ, chắc trái tim đã nhiều tổn thương chẳng thể lành... Thương em, chợt lòng tôi lóe lên ý nghĩ muốn che chở cho trái tim yếu đuối cứ cố tỏ ra mạnh mẽ ấy..
Một ngày sau đó bình yên lạ. chiều tối, tôi nhắn tin cho em
"em ổn chứ?"
"vâng, em ổn"
"không khóc chứ?"
"khóc một tí nhưng vẫn ổn ;))"
Thấy em có thể cười, tự nhiên tôi thấy lòng thoải mái lạ kì, dù em và tôi chẳng là gì cả. Tối muộn, khi chuẩn bị đi ngủ, em lại gọi cho tôi. Chưa bắt máy, tôi đã nghĩ sẽ lại nghe em khóc thêm lần nữa như đêm qua. Thế nhưng không, lại là tiếng em cười giòn: "em bình thường rồi, sao anh nghe máy có vẻ sợ sệt thế, sợ em lại cho ngập lụt như hôm qua hả" . Tiếng em cười khanh khách bên đầu dây, vẫn thế, chuyện gì cũng lăn ra cười được, tôi đáp: "đâu có, thấy gọi khuya anh nghi ngờ thôi". Em lại cười: "mới nghĩ ra chuyện cần tuyên bố với anh anh ạ. Từ nay anh sẽ là người yêu của em, xin chúc mừng". Tôi vừa nghe em nói, miệng đang uống nước, nghe tới đoạn người yêu suýt sặc. Cuộc đời nam nhi của tôi, chưa từng yêu bất cứ một người nào, cũng chưa thèm rung động trước ai. Hai chữ tình yêu ngày càng trở nên thiêng liêng quý báu, thế mà em lại tuyên bố là chúng tôi sẽ yêu nhau, khi những dây thần kinh cảm xúc trong tôi còn chưa mảnh may rung động.
Dù em cũng thật đáng yêu, mà cũng thật tội nghiệp, nhưng tôi không thể hi sinh đời trai chỉ vì chút yếu lòng thương em như thế được...
" ơ, không..."
"anh ghét em à" câu nói của tôi chưa kịp kết thúc, em đã chặn lời.
"không, anh đâu có"
"hay là anh thích con trai???" em lại vặn
" trời, không" ( nghe suýt phun máu)
" thế là rõ rồi. Chẳng có lý do gì mà anh và em chẳng thể yêu nhau. Anh là con trai, em là con gái. Anh lại rất tốt với em, em lại thích anh. Thế là xong. Từ mai anh sẽ là người yêu em. ok. Chúc anh ngủ ngon" tút tút tút..tút...
Liến thoắng một hồi dài, rồi chẳng thèm nghe tôi nói gì thêm, em tắt máy... từ đây, tôi bắt đầu cho câu chuyện dài nhiều tập chan đầy nước mắt mang tên chính mình: "TÔI ĐÃ BỊ ÉP YÊU NHƯ THẾ NÀO..."

Ngày hôm ấy và những ngày hôm sau nữa, tôi trở thành file đính kèm của em. mỗi lần em đi đâu, em sẽ lôi tôi đi cùng. Vì theo em bảo, bởi đơn giản chúng tôi đã yêu nhau. Hà Nội bỗng nhiên thật nhỏ bé, ngóc ngách nào đều cũng đã có dấu chân em và tôi. Em về quê vẫn hay mang quà cho tôi. Tôi đi đâu em cũng hay lẽo đẽo đi theo. Em ốm, tôi phải tới chăm sóc. bởi đơn giản chúng tôi yêu nhau. Em tham gia một lớp học nhảy, và kéo tôi đi cùng. Tuy nhiên người như que củi khô như tôi, vốn dĩ cũng không thích nhảy nhót cho lắm, nên tôi chỉ ngồi ngoài dù em có dụ dỗ tham gia tới thế nào .Nhìn em bé bé còi còi, nhưng nhảy rất đẹp, và có chút gì đó rất điên cuồng. Em thường nhảy cho tới khi mệt lừ, mồ hôi nhễ nhại và nằm xoài trên sàn. Những lúc như thế, tôi có cảm giác như em đang cố làm cho mình lả đi, để chẳng phải nghĩ tới những chuyện không vui. Tôi vẫn hay ngồi cạnh em những lúc như thế để em đỡ cô đơn, dù chẳng biết nỗi đau em đang mang là gì nữa...
Em hay đưa tôi đi tình nguyện. Chẳng thể tin, em đã tham gia vài chục chuyến tình nguyện, chỉ trong chưa đầy một năm sinh viên ngắn ngủi .Những lúc đi cùng em tới những ngôi chùa nấu cháo cho trẻ em trong bệnh viện, hay tham gia tình nguyện về những vùng xa xôi, tôi nhận ra em lại là một con người thật khác. Tóc tai gọn gàng, quần áo chỉnh chu, nụ cười hiền thật hiền, em như hoàn toàn là một con người kì lạ trước mặt tôi, không còn là cô bé quần áo thùng thình nhảy hiphop điên cuồng, chẳng còn là cô bé với cả chục lon bia khóc lóc sướt mướt đêm ấy nữa. Đứng nhìn em phát kẹo cho những em bé nghèo tật nguyền, tôi chợt thấy em thật đẹp, như một thiên thần lạc xuống thế gian, dù con tim tan nát mà nụ cười vẫn trong sáng lạ kì. Từ lần đi tình nguyện ấy về, tôi phát hiện ra mình đã yêu em. Thật ra trước đó em đã có lần tuyên bố chúng tôi yêu nhau, thế nhưng xét cho cùng lại chỉ là tình yêu hờ, chỉ là em, một cô bé thích đùa - tìm một người để khỏa lấp khoảng trống trái tim trong những ngày cô độc. Cô bé ấy chỉ nói yêu tôi, khi trái tim em còn đấy những tổn thương, chỉ nói sẽ yêu cho lòng bớt chông chênh mà thực sự chẳng nghĩ về điều đó. Còn giờ đây, tôi yêu em , là tình yêu nghiêm túc,thật lòng, rất thật lòng. Em và tôi còn chưa có cả cái nắm tay thật sự, nói gì là yêu. Mà trước đây, khi bị em ép vào thứ tình cảm đó, tôi chẳng mảnh may nghĩ rằng sẽ rung động vì em, như chính lúc này... Nhưng càng yêu em, tôi mới càng thắc mắc, nỗi buồn trong đáy mắt em, đó là điều gì vậy...
Kể từ ngày tôi và em yêu nhau ( theo cách của em nói đó ) , tôi chưa từng thấy em khóc dù chỉ một lần nào nữa. Trước mặt tôi vẫn là cô bé nhí nhảnh từng ngày, bụi bặm và thật mạnh mẽ. Những phút thẩn thơ mắt chỉ hơi long lanh, nhưng ít dần đi, rồi dần dần biến mất. Em kể cho tôi những câu chuyện của em, về những đứa nhóc nghèo em quen, về cô bé bị bệnh thiếu máu mà em biết trong bệnh viện mà tuần nào em cũng tới thăm, và cứ 3 tháng lại tới hiến máu một lần. Em bảo rằng điều may mắn nhất của em, đó là dù có ốm tom tem đến thế, nhưng thật may vẫn đủ 45kg, đủ để có thể cứ 3 tháng một lần truyền máu cho cô bé ấy. Từ ngày suốt ngày bị em kéo theo, tôi cũng hay cùng em đi hiến máu. Thật kì lạ, hay gọi là duyên số nhỉ, em và tôi cùng nhóm máu với nhau, những kẻ nhóm máu B, Rh- ..máu hiếm. Thật không thể tin nỗi, khi hàng ngàn người mới có một người máu hiếm, trong đó lại có hai chúng tôi, và chúng tôi lại yêu nhau . Một lần tôi nói đùa em: " nhỡ tới lúc nào anh có bị làm sao, thế nào cũng được em cứu rồi" . Em đánh tôi một cái rõ đau, mặt đanh lại : " anh không bao giờ được nói gở như thế nữa". Thấy em có vẻ nghiêm trọng, tôi tắt ngay cái nụ cười trên môi mình, ừ ngay cho em vui rồi lảng ngay sang chuyện khác. Chẳng hiểu vì sao nữa,tôi chỉ nói vui thôi mà.
Một năm trôi qua, em và tôi đã bên nhau. Tôi đã có lần nói với em, rằng hình như là tôi đã yêu em, em chỉ lắc đầu rồi cười. Mọi việc vẫn cứ thế, em vẫn cứ bên tôi, thân tôi, nhưng tôi luôn có cảm giác lúc gần lúc xa, chẳng thể nào nắm bắt. Em vẫn tâm sự với tôi về mọi chuyện trên đời, chỉ duy nhất không bao giờ nhắc tới hai chữ tình yêu. Tôi luôn có cảm giác em vẫn còn điều gì chưa thể nói cùng tôi, dù tôi đã thực sự mở lòng mình với em và coi em như một phần chẳng thể thiếu trong cuộc đời mình.. Tôi cứ muốn tìm, lại càng vô vọng. Em cứ luôn cố giấu, cứ luôn cố khép lòng mình. Em như một ngôi sao trên trời kia, thật lung linh để người ta nhớ mãi, nhưng lại chẳng thể lại gần cũng chẳng thể rời xa....

Tới khi yêu một người, tôi mới cảm nhận được thứ cảm giác mà người ta hay nói: đó là chỉ khi yêu ai thật lòng, ta mới thấy hạnh phúc khi người mình yêu hạnh phúc. Tôi nhận ra mình có thể quên đi nỗi buồn khi thấy em vui, bất giác mỉm cười chẳng vì điều gì, khi tôi ở bên em. Bỏ qua cho hết xô bồ, khó khăn giữa cuộc đời, tôi có thể bất chấp tất cả để yêu em. Nhưng còn em, em chẳng thể làm như thế. Có bí mật nào nơi đáy mắt em, em chẳng thể nói ra, chẳng thể chia sẽ cùng tôi. Giống như có một bức tường ngăn em với thế giới tình yêu bên ngoài, em sống cô độc trong vỏ ốc ấy mà chẳng muốn mở cửa để ai bước vào chạm vào em nữa. Tôi cảm thấy muốn bảo vệ em, muốn kéo em ra khỏi thế giới ấy. Cố gắng, cố gắng chỉ cho em rằng tình yêu nơi đây đẹp đến thế nào, cố gắng...và cuối cùng là bất lực... Tôi cảm thấy mình chỉ như một kẻ bên em hờ hững, còn chẳng thể làm gì cho em, và nhiều khi chẳng là gì với cuộc đời em cả. Và sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi đã quyết định rời xa và sẽ để em một mình. Một năm rồi, chắc em đã ổn, chẳng cần tới tôi thêm nữa... mùa xuân đã biếc, chiếc lá đã xanh, em đã tìm được niềm vui và nụ cười lại cho riêng mình. Có lẽ thế là quá đủ phải không em...
Ngày tôi hẹn gặp em ở quán cà phê gần trường, em xúng xính một chiếc váy thật xinh. Chiều thu lộng gió, chiếc váy trắng tung tăng từ đàng xa đi tới, rực rỡ với một nụ cười làm tôi thấy thật nhói lòng. Nụ cười ấy,rồi cũng đã tới lúc nói lời chia xa. Quán vắng, bản nhạc It's not goodbye vang lên thật buồn. Đã đến lúc nói lời tạm biệt cùng một người đã từng là tất cả trong tôi, cảm giác như con tim vỡ vụn ra từng mảng... Tôi bỗng nhiên muốn bỏ chạy, coi như chưa từng có ý nghĩ ấy, ý nghĩ sẽ nói lời từ biệt lúc này đây. Thế mà không kịp nữa rồi, em đã ngồi đối diện tôi. Em ngồi nói luyên thuyên đủ thứ trên trời, uống gần hết cốc nước cam, tôi chỉ ậm ừ cho qua, lòng thì đang rối bời... bên cạnh bàn tôi, một đôi nam nữ vừa tới, ngồi nói chuyện thầm thì, tay nắm tay nhau như trêu ngươi sự chia ly sắp sửa của tôi vậy . Tôi cứ ngồi như pho tượng, chẳng biết cách nào để mở lời, cho tới khi em dừng sự tập trung của em từ cốc nước cam sang cho tôi.
"hôm nay anh làm sao thế? ốm à"
"không, anh có chuyện muốn nói thôi"
"nói luôn, sao phải chần chừ. Hehe"
Em vẫn vô tư nhìn tôi, tôi bỗng thấy mình thật ngớ ngẩn. Tôi đang tạo ra một tình huống tôi nói lời chia ly, khi tôi rất yêu em còn em thì chẳng hề có tình cảm gì. Chưa yêu thật mà đã chia tay, còn ai điên hơn tôi không cơ chứ. Bỗng thấy mình quá lố bịch , nhưng đã lỡ thì đành chứ sao. Tôi nghiêm mặt nói cùng em
"từ hôm nay, có lẽ anh sẽ xa em. Hay nói đúng hơn là chúng ta sẽ không yêu thế này thêm nữa"
Em im lặng nhìn tôi rất lâu, tôi chẳng dám nhìn em , chỉ lơ đãng qua những chiếc lá vàng đang im lặng rơi cuối hè. Vì nếu nhìn vào đôi mắt em, tôi sợ mình lại không thể xa em, lại để em nhận ra cái lý do chia tay thật là lãng xẹt ấy, ừ, chia xa .... chỉ vì quá yêu.
Tôi tiếp tục, nói với em còn mắt nhìn ra bên ngoài : " thật ra cũng không phải chia ly gì ghê gớm đâu. Chúng ta cũng đâu có yêu nhau,đúng hơn là em cũng đâu có yêu anh. Anh biết hình như em vẫn luôn nhớ về một ai đó mà anh cũng chẳng biết, mang một vết thương mà anh chẳng thể động vào được. Và dần dần em đã tìm lại được nụ cười rồi, anh nghĩ chắc anh không cần thiết bên em nữa. Tất nhiên chúng ta vẫn là bạn, em vẫn có thể liên lạc với anh... Anh..anh không biết giải thích thế nào cả, chỉ là không muốn thế này nữa. Vì anh muốn có một mối quan hệ thực sự là nghiêm túc, là thật lòng.. nhưng chắc không được phải không ???" – tôi nhìn thẳng vào mắt em, chẳng hiểu sao mình lại nói hết những điều đó. Những điều chẳng có nghĩa gì với em, tôi đã định giấu cho tới lúc chúng tự bị quên đi cơ mà. Tới lúc này, em lại là người cúi mặt xuống chẳng nhìn tôi –" Thế nên là anh quyết định dừng lại, chắc là do anh ích kỉ. nhưng như thế anh nghĩ sẽ tốt hơn cho chính mình,chẳng nên mù quáng thêm làm gì nữa, xin lỗi em.."
Tôi và em cứ ngồi như thế, tôi chẳng nhớ là bao lâu. Chỉ cách một chiếc bàn, và một mùa thu thôi, sao mà dài mà xa đến thế. Chúng tôi như những người lạ ngồi bên nhau, chẳng thể nói thêm, cũng chẳng muốn hiểu cho nhau. Mùa thu cứ dài, khoảng cách cứ càng xa, bài hát vang lên bên chúng tôi lại càng da diết..
"Until the day I'll let you go. Until we say our next helloIt's not goodbye'Til I see you again. I'll be right here rememberin' whenAnd if time is on our side. There will be no tears to cryOn down the road. There is one thing I can't denyIt's not goodbye ........"
Tới khi bài hát kết thúc, tôi chào em và đứng lên, chẳng thể để tàn nhẫn với chính mình, để trái tim tan nát thêm lần nữa. Tôi đi xuống đường, lòng chênh chao, rồi trống rỗng... Có một cô bé tầm 5 tuổi chạy ngang qua ngay khi chiếc xe máy đang lao tới. Tôi nhảy ra đẩy bé ra xa, có tiếng em gọi đằng sau, và sau đó trời đất quay cuồng, nghe tiếng em hét lên thất thanh... Tôi muốn mở mắt, nhưng tôi chẳng còn biết gì nữa...
Tỉnh dậy, thấy mình nằm trong bệnh viện, đầu quấn băng trắng xóa và vẫn đau nhức, tôi chẳng hiểu mình vừa trải qua chuyện gì. Bố mẹ tôi ngồi gục bên cạnh, thấy tôi tỉnh dậy thì òa lên trong nước mắt : " ơn trời, con tôi còn sống. tôi biết nó sẽ dậy mà, nó đâu phải đứa dễ chết như thế chứ"
Sau đó, phải một lúc lâu, tôi mới biết mình đã trải qua điều gì. Mẹ vừa lấy nước cho tôi, vừa kể : " nghe bảo hôm ấy con lao ra đường cứu đứa bé rồi bị xe tông phải. Đứa bé ấy bình an rồi, còn con thì nằm ra đấy, đầu đầy máu. người nhà nó cứ tới đây suốt, lần nào nhìn con cũng khóc. Họ mà biết con tỉnh rồi chắc mừng lắm. Có con bé đi theo con từ lúc vào viện tới giờ, cứ khóc như mưa không ngăn được,mới về lúc nãy đó. Nghe mấy bác sĩ bảo con máu hiếm RH- gì đó, viện hết máu dự trữ. Mẹ tưởng thể là hết rồi. Nào ngờ sau đó con bé đi cùng con ấy bảo cùng nhóm máu với con, cứ đòi truyền ngay đấy. ơn trời, cuối cùng mày cũng không bỏ bố mẹ mà đi. Có mệnh hệ gì chắc mẹ không sống nổi mất thôi...." .
Bên chiếc bàn bên cạnh tôi, có gấp một con hạc giấy màu xanh,thứ mà em vẫn hay gấp cho tôi mỗi lẫn sắp trải qua một kì thi quan trọng ... Là em... Cô bé ngốc nghếch ấy. Tôi đã làm em buồn, em lại còn lo lắng cho tôi sao. Chẳng biết hiến máu cho tôi xong em có mệt không, người lúc nào cũng ốm xo rồi. Với lấy cái điện thoại, tôi định gọi cho em... nhưng bàn tay chợt khựng lại. Chúng tôi có là gì của nhau cơ chứ, chính tôi đã làm em buồn, lại còn làm em phải khóc. Cái giọt nước mắt đáng lẽ phải quên đi từ 1 năm về trước, chính tôi lại làm nó thêm một lần nữa rơi. Gọi cho em ư, tôi có quyền gì mà làm điều đó, và gọi rồi sẽ nói gì... Tôi cầm điện thoại một lúc rất lâu, chẳng biết nên làm gì. Nụ cười em trên hình nền điện thoại vẫn rực rỡ, mà lòng tôi thì như tan nát. Phân vân băn khoăn mãi, cuối cùng tôi vẫn nhắn tin cho em : " Ngốc...em ổn chứ??"
Bố tôi phải về đi làm, mẹ đứng dậy ra ngoài mua ít hoa quả cho tôi. Tôi nghe tiếng mẹ ngoài cửa : " ơ cháu không vào đi à, đứng đây lâu chưa. Nó tỉnh rồi đấy, vào thăm nó đi. Cháu hiến máu xong vẫn ổn chứ" . Tôi nghe tiếng em đáp lí nhí ngoài cửa , rồi tiếng chân bước rụt rè vào, tim tôi lỗi một nhịp. Vừa thấy tôi, chẳng để cho tôi kịp nói một câu nào, em đã òa lên khóc. Lại nức nở vỡ òa như mưa, cũng như cái đêm ngày xưa ấy, không thể nào dừng lại được. Biết chẳng thể ngăn lại , tôi chỉ biết ôm em , để em khóc tiếp cho nhẹ lòng. Ôm bờ vai gầy ấy, chợt thấy thương em đến vô cùng.
Ngày hôm ấy, em đã khóc thật nhiều. Em ngồi bên tôi, kể cho tôi về một câu chuyện đau lòng mà em đã giấu bấy lâu nay.Đúng như tôi từng nghĩ, nỗi đau trong em đấy mang tên mối tình đầu:
"Em đã từng yêu một người, là một cậu bạn học cùng em từ ngày nhỏ, đã thích em từ ngày em vào học cấp 3, khi chúng em cùng lớp.Thật tình cờ, cậu ấy cũng tên là Hải giống anh. Em cũng thích Hải, nhưng ngày ấy chẳng bao giờ dám nói cũng bỏ ngỏ những lời tỏ tình của cậu ấy trong mông lung như vậy. Em đã hẹn ngày lên đại học sẽ cho cậu ấy câu trả lời. chúng em hứa sẽ cùng lên đại học cùng nhau. Những lúc áp lực của việc học hành quá lớn, chúng em lại nhìn vào nhau để cố gắng, thêm một chút một chút nữa. Và rồi ngày ấy cũng đến, ngày em và cậu ấy cùng trở thành sinh viên, và em đã nhận lời yêu. Thế mà lời yêu nói ra chưa quá một ngày,cậu ấy bị tai nạn ngay trước mắt em, cuối cùng đã không qua khỏi. Lần ấy, em cũng đã truyền máu cho cậu ấy, vì Hải cũng là RH- giống em vậy, và cũng giống anh, nhưng rồi cậu ấy vẫn không thể gắng gượng thêm. Chẳng một lời từ biệt , cậu ấy đã bỏ em mà ra đi mãi mãi. Tới khi gặp lại anh, một người cùng tên với cậu ấy, em đã nhớ mãi khuôn mặt anh. Ngày anh tới bên em đêm hôm đó, đó là ngày sinh nhật cậu ấy, em đã tin đó là định mệnh. Những tháng ngày bên anh, em nhận ra mình đã yêu anh , nhưng trong sâu thẳm vẫn còn nhớ tới cậu ấy ngày trước. Nhưng khi anh nói lời chia ly hôm đó, em đã biết rằng mình sai. Tới lúc anh vào viện, em mới thấy em cần anh đến thế nào, và không thể mất anh được nữa. Em sẽ để những kí ức về cậu ấy trở thành một kỉ niệm, và sẽ gìn giữ trân trọng nó. Nhưng em không thể để cho những vết thương của quá khứ làm em mất đi một người em yêu thương thật lòng thêm lần nữa... Anh à, em xin lỗi, em thật ích kỷ, rồi lại làm anh buồn. em xin lỗi....."
Và em lại một lần nữa khóc trên bờ vai tôi, nói câu xin lỗi không biết bao nhiêu lần. Tôi thấy khóe mắt mình cay cay, thương em , cô bé ngốc nghếch của tôi, và thấy hạnh phúc cho chính mình. Cuối cùng rồi cũng có ngày em và tôi có thể đến với nhau, và em yêu tôi, còn điều gì hạnh phúc hơn thế nữa. Buổi chiều hôm ấy, và những buổi chiều về sau cho tới lúc tôi ra viện , em ngày nào cũng đến bên tôi. Em mang cho tôi những cuốn sách, và ngồi đọc cho tôi tới lúc mặt trời lặn mới chịu về. Tôi không hẳn là thích sách, mà là thích cái cảm giác khi được bên em và thấy em cười. Khi em đang say sưa đọc, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Có một mùa thu đang rơi ngoài kia, đẹp đến vô cùng. Khi có tình yêu, chẳng hiểu sao khung trời trước mắt tôi trở nên đẹp lạ lùng đến thế. Em vẫn tin rằng tôi và em đến bên nhau, chính là định mệnh. Nhưng tôi thì không tin vào điều đó.
Em đã về, cuốn sách trên giường tôi vẫn mở, những trang giấy bay bay theo nhịp gió với những dòng còn bỏ ngỏ :
"Và bất luận có cảm thấy mơ hồ đến mức nào cũng đừng quá tin vào duyên phận. Bởi giữa anh và em, đâu phải chỉ là duyên phận. Ta gặp nhau đơn giản vì ta thật sự muốn gặp nhau.
Cuộc đời là những chặng đường nối liền những điểm đến thành một hành trình. Sống, rung động và đi cùng nhau ...."
Nhung Nhái







Thông Tin
Lượt Xem : 1174
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN