Nơi thuộc về nỗi nhớ
(game1s.com - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")
Thế kỷ 21, con người ta hiện đại, tiến bộ, chuyện hai người đồng giới yêu nhau đã trở nên không còn xa lạ, anh thường hay cười mỉa mai và chẳng quan tâm đến chuyện đó. Chỉ có điều anh không ngờ...
***
Thu vội vàng qua đi nhường chỗ cho đông tới, lặng lẽ đem theo cái lạnh và sự ấm áp.Trước cửa nhà, cây thường xuân xanh biếc đã trụi lá tự bao giờ?
- Tuyết?
Một giọng nam trầm khẽ cất lên, nó vừa bước ra khỏi nhà, khẽ khàng quay mặt lại nhìn, tay vẫn không rời khỏi nắm cửa gỗ.
- Mình nói chuyện đi em!
Tuyết không nói gì, chỉ ấn mạnh một cái cho cánh cửa khít vào, quàng lại cái khăn cho thật ấm rồi xoay hẳn người lại. Anh nhìn vào đôi mắt đó, có gì đó thật lạnh, buốt đến cả trái tim anh, hít một hơi cho không khí tràn vào buồng phổi, đông cứng. Anh cố mỉm cười:
- Làm một ly cà phê nhé!
Rồi nắm lấy tay nó kéo đi, bàn tay không còn hơi ấm của ngày nào, cứng ngắc và không nắm lại tay anh, hờ hững để anh kéo đi. Lòng Đông chợt se lại và nhói lên một cái. Anh đang đau! Có phải chăng?
Chẳng mấy chốc trước mặt anh và nó là quán cà phê "Hands in Hands", nơi mà Đông đã tình cờ gặp nó trong một ngày cuối tháng Mười, khi Tuyết đang ôm cây đàn guitar nâu trong lòng, vuốt ve và hướng mắt ra phía cửa sổ, ngắm nhìn dòng người ồn ào, tấp nập, bộn bề công việc, những lo toan cuộc sống, mỉm cười. Tuyết bình yên một cách thản nhiên, như vốn dĩ thế.
Anh ngồi đối diện với bàn của nó, bên cạnh cái lò sưởi kiểu cổ đang tí tách cháy những ngọn lửa màu vàng đậm, ánh sáng bập bùng quyện với ánh đèn vàng dễ chịu lan tỏa khắp nơi. Dường như bước vào quán là bước vào một thế giới khác, cách biệt hẳn với bên ngoài. Không đông đúc, không ồn ào và ấm lạ!
- Một cà phê nóng chị chủ quán nhé!
Hai giọng nói vang lên cùng lúc thu hút sự chú ý của hầu hết các cặp đôi trong quán. Một nam, một nữ ngồi đối diện với nhau, mang hai phong cách khác nhau, nhưng chứa đựng sự cô đơn lại gọi cùng một thứ đồ uống và nói cùng một câu y hệt nhau. Anh quay sang nó tò mò, nó chỉ đạp lại bằng cái gật đầu rồi khẽ cười, ngay lúc đó anh thấy có sự khác lạ trong trái tim mình.Nó - với mái tóc dài được búi gọn, nhuộm ánh tím, mang trên mình bộ đồ đen rất độc đáo, đôi giày lông cao cổ đế giày, nhẹ nhàng bước lên sân khấu nhỏ của quán và gảy một khúc ngẫu hứng. Nó say sưa hòa mình theo từng nốt nhạc, ngón tay nhanh, thoăn thoắt trên từng phím đàn. Nhạc buồn và trong, có gì đó thật trầm lắng, khơi gợi cảm xúc của người nghe. Bản nhạc kết thúc, thời gian như lắng đọng, khán giả như chìm trong thế giới do nó tạo ra rồi...
- "Bốp...bốp...bốp" tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Nó mãn nguyện bước xuống ngồi cạnh cửa sổ - chỗ mà nó ngồi từ trước đến giờ. Đông đã chuyển hẳn sang bàn nó ngồi và hai người cùng nhau thưởng thức ly cà phê sữa nóng hổi thơm phức của mình. Rồi như một thói quen, hai người không hẹn mà gặp, thường đến đây để uống cà phê và ngắm nhìn thành phố vào buổi sáng. Nó cứ thế, ít nói và trầm, chỉ thường để anh độc thoại một mình, kể về đủ thứ trên cuộc đời, Tuyết không có vẻ gì là hờ hững cũng chẳng thể hiện là đang chăm chú lắng nghe mà cứ đều đều, nhịp nhịp tay vào cây đàn. Tình yêu trong Đông cứ thế lớn dần.....
***
2 tháng sau..
Tại "Hands in Hands", trên sân khấu nhỏ, một chàng trai mặc quần bò tụt, áo len trắng bên trong và một chiếc áo khoác ba lỗ đen bên ngoài không kéo khóa, đang đàn bài "Bản tình ca đầu tiên" của ca sỹ Duy Khoa và miệng không ngừng hát.
Ngón đàn của anh chưa đạt đến mực độ hay như cô gái vẫn đàn hàng ngày ở quán.
Nhưng nó chất chứa trong giai điệu là tình yêu mãnh liệt, sự yêu thương chất chứa, chạm đến trái tim của từng vị khách đang thưởng thức cà phê sáng của mình.
- Tuyết...Anh yêu em...hãy làm bạn gái của anh nhé!!!!
Đông kết thúc bài hát, hướng ánh nhìn về phía Tuyết, trước sự vỗ tay hưởng ứng của mọi người. Nhưng biểu hiện của cô gái dường như là con số 0, thoáng có chút ngỡ ngàng qua đáy mắt, nó quay ra phía cửa mặc cho sự reo hò của những khán giả bất đắc dĩ xung quanh. Anh biết nó khó xử nhưng tình yêu của anh cứ nhức nhối, anh không thể không thổ lộ. Đông bước xuống ngồi đối diện với nó chờ đợi một câu trả lời, nhưng Tuyết vẫn im lặng.
Vì nó, anh đã cố gắng chơi guitar, cố học cho đến khi những ngón tay bật máu, bàn tay chai sạn vì tập quá nhiều. Thời gian trôi qua, cốc cà phê sữa đã nguội nhưng vẫn chẳng có ai trong hai người động tới.
- Anh...
- Ừm, được
Tuyết hơi cười rồi đứng dậy, đi thẳng không kịp cho Đông nói hết câu. Quán cà phê như bừng sáng hẳn giữa những ngày mùa đông. Một tình yêu bắt đầu...
Nhưng...ngày hôm nay, đứng trước quán cà phê này, hạnh phúc đâu còn? Có chăng thì chỉ là chữ "tình" giữa con người với con người. Nó hôm nay đã khác với nó của một năm trước, tóc căt ngắn để mái bồng bềnh, nâu hạt dẻ, cái áo len nam ba lỗ màu trắng khoác ngoài, thật chẳng khác nào một cậu trai xinh xắn với dáng vẻ lãng tử, lạnh lùng. Chỉ có anh là vẫn thế, như trái tim anh vẹn nguyên, như tình cảm của anh tròn đầy. Quán cà phê cũ, chỗ ngồi cũ, thói quen cũ, con người chẳng còn mới nhưng trái tim thì cảm xúc lạ.
- Hai cà phê sữa nhé chị chủ quán!
Anh gọi to rồi nhìn nó, vẫn thế, không nói nhiều, cái mặt buồn buồn, búng ra sữa kia của cô khiền anh không cầm lòng được mà nhéo một cái:
- Đáng yêu quá!
Chị chủ quán xinh đẹp bước ra, trên tay là hai li cà phê đẹp mắt đang bốc khói nghi ngút
- Mời hai bạn nhé!
Anh đưa cốc cà phê lên mũi rồi hít hà, ra vẻ rất hài lòng rồi nhấp một ngụm.
- ÒA....
Nó thấy anh như thế thì cũng cầm lên uống, nó đã quá quen với hương vị này.
Chẳng thấy nó trả lời, bỗng cảm thấy mình thật lố bịch, khoảng không gian trở nên vắng lặng. Biết nói gì đây?
- Đừng như thế, mình chia tay nhau rồi.
Nhẹ, lạnh. Anh hụt hẫng. Phải! Anh đang nghe nhầm, mọi việc tối qua là một cơn ác mộng. Sáng sớm thức dậy, anh đã nhủ với bản thân mình đó chỉ là một cơn ác mộng không hơn không kém. Vội vàng lấy chiếc xe máy phóng qua nhà Tuyết và quyết định sẽ hâm nóng tình cảm của hai đứa trong những ngày mùa đông. Nhưng giờ, chính nó, chính nó đã nói rằng họ chia tay...
Một lần nữa Tuyết bỏ đi trước mặt anh, hệt như cái lần cô đồng ý làm bạn gái anh.
Đông chết sững, ngồi im, màu như ngừng chảy và cô đặc lại, khó thở quá! Những kí ức tối qua như cuộn băng tua chậm, như từng mảnh vỡ găm vào trái tim, cuộc đời anh.
....
Nó đi bên cạnh là một cô nhóc thật xinh, hai bím tóc dày, và rất dễ thương. Một lạnh lùng - một ngây thơ khoác tay nhau vui vẻ đi vào quán cà phê. Đông không
nói gì, chỉ vui vẻ bước theo sau. Anh đẩy cửa bước vào, chọn cho mình chỗ ngồi gần nó.
- Tuyết...
Nhẹ như khi anh gọi tên nó, giọng cô nhóc có gì đó như đang làm nũng.
- Tuyết mau bỏ anh chàng đó đi, em không thích chút nào cả! Em không muốn chia sẻ Tuyết cho ai đâu!
Đông nghe xong mà giật mình, trong lòng dấy lên một sự lo lắng nhưng vẫn tiếp tục chú ý lắng nghe.
- Người ta không muốn, không muốn đâu, xong năm nay em và Tuyết sẽ kết hôn được chứ? Mình yêu nhau thế là đủ rồi, bố mẹ cũng đã đồng ỳ rồi mà!
Đoàng! Tiếng sấm vang lên, cơn mưa rào hiếm hoi chợt đổ xuống, lạnh buốt, con tim anh giờ đây cũng vậy, tê dại đến không còn cảm nhận được cái lạnh của thờitiết, cái lạnh của mưa bất chợt. Muôn thuở là vậy, ông trời rất biết trêu ngươi số phận con người, sao cứ đến lúc này là mưa chứ. Chẳng biết bao giờ Tuyết và cô nhóc đã trở về. Giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh nóng hổi.
- Mình đang khóc à?
Anh tự hỏi rồi giơ bàn tay lên, nuốt gọt nước mắt vào trong miệng
- Mặn chát!
Rồi khóe mắt anh rơi xuống vô số những giọt nước, anh đưa tay lôi điện thoại và bấm số của nó.
- Alo
Đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc vang lên, anh sợ hãi, giọng run run.
- Tối nay em đi chơi à?
- Vâng
-....
- ....
-Người em yêu à?
-...
Không có câu trả lời, vậy là những gì anh thấy lạ sự thật, nhưng anh không muốn tin.
- Mình chia tay đi. Em chưa từng thích hay yêu anh, chỉ là kiếm một cảm giác mới lạ thôi, người em yêu là...VY
Cụp...Tiếng điện thoại bên kia dập xuống, anh buông thõng tay. Vậy là từ trước đến giờ chỉ mình anh yêu đơn phương, là anh mù quáng khi không nhận ra tính cách bất thường của nó? Anh đã mất tất cả với người anh yêu! Anh khóc...Trong đời chưa bao giờ anh khóc nhiều đến vậy.
Chẳng hiểu mình về nhà bằng cách nào, anh nằm vật xuống giường rồi tự thưởng cho mình hai viên thuốc ngủ, có lẽ sẽ tốt hơn và sáng mai mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Thế kỷ 21, con người ta hiện đại, tiến bộ, chuyện hai người đồng giới yêu nhau đã trở nên không còn xa lạ, anh thường hay cười mỉa mai và chẳng quan tâm đến chuyện đó. Chỉ có điều anh không ngờ điều đó lại xảy ra với chính anh - nhân vật chính mù quáng đến mức đáng thương. Anh bật cười, cười chính mình, vậy là bắt buộc phải từ bỏ, bắt buộc phải tự mình gặm nhấm nỗi nhớ khi đêm xuống. Uống cạn cốc cà phê đã nguội, ngó lại nơi này một lần, anh tự nhủ sẽ không bao giờ đặt chân tới đây nữa. Đông đứng dậy và đi về.
...
1 năm sau.
Đông bây giờ đã trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng viết về những ca khúc tình yêu, bóng dáng cô gái nhỏ xuất hiện trong từng bài hát, đẹp và đáng yêu, tuyệt nhiên chẳng ai biết cô gái đó là ai. Bản nhạc cất lên người ta thấy được sự cô đơn, có chút gì nuối tiếc và đau khổ.
Cộc cộc cộc
Anh chạy vội ra mở cửa, mái tóc xù và quần áo xộc xệch, trên tay là một tờ giấy nhỏ chi chít vết gạch xóa. Ngẩng đầu lên , anh chết sững với hai con người trước mặt, là Tuyết và Vy.
- Chào anh! Bọn em đến mời anh dự tiệc cưới .
Vy nhanh nhảu chìa ra một tấm thiệp rất đẹp, và mỉm cười hạnh phúc, nó cũng thế.
Đông chợt thấy lòng vui vui.Có lẽ mừng vì cô hạnh phúc. Họ nói chuyện không lâu, Vy đòi về để chuẩn bị cho lễ cưới...Anh đóng cửa, ngồi xuống sa lông mân mê cái thiệp mời...Đi hay không??? Đêm hôm đó anh lại mất ngủ...
Tròn một năm, mùa đông lại tới...
***
Ngày cưới
Trên con đường vào nhà thờ, cô dâu mặc bộ đồ cười thật đẹp khoác tay bố bước vào trong tiếng reo hò của họ hàng và bạn bè. Chú rể mặc bộ vest xanh thật đẹp, mỉm cười đưa tay đón lấy cô dâu. Cha sứ bước ra trên tay cấm cuốn sổ nhỏ, hiền từ hỏi:
- Con Vy Vũ Tuyết, có đồng ý lấy Nguyễn Yến Vy làm vợ của con không? Dù có ốm đau, bệnh tật cũng mãi không xa dời?
- Con đồng ý!
Cha sứ quay sang Vy
- Còn con?
- Dạ con đồng ý ạ!
Hai người họ ôm nhau trong niềm hạnh phúc, cô dâu tung bó hoa lên thật cao và nó rơi trúng...anh. Đông ngơ ngác rồi giơ bó hoa lên cao, tiếng vỗ tay vang lên chúc phúc cho một tình yêu mới sắp đến với chàng trai trẻ. Phải chăng một lần nữa ông trời lại sắp đặt?
- Hạnh phúc nhé !
Nó mỉm cười. Anh khẽ gật đầu.
- Chúc em hạnh phúc!
Rồi quay bước đi.
Quán cà phê nằm lặng, vẫn mang vẻ riêng biệt của mình giữa trời đông. Hai con người đã trải qua một cuộc tình nhiều sóng gió và cả sự bình yên đã tìm ra hạnh phúc của mình. Mùa đông này tuy lạnh nhưng trong lòng anh ấm áp lạ, người anh yêu hạnh phúc, và anh nhất định cũng sẽ hạnh phúc!
Thảo Anh