Truyện viết cho ngày xưa
(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi"
Có một lần nàng nói với hắn rằng đời người chắc chắn có duyên nợ. Nếu kiếp này trả không xong thì kiếp sau sẽ gặp lại. Hắn ậm ừ rồi vuốt ve bàn tay gầy xanh của nàng: "Kiếp sau mình vẫn như thế này nhé..." Nàng bật cười: "Đúng là trẻ con ...".
***
1. Nàng cao khoảng một mét năm bốn. Nhà trong Thành Nội. Băng qua mấy con xóm quanh co xanh mát thì ra đến hồ Tịnh Tâm . Nhưng đó là chuyện của ngày xưa...
Nhan sắc nàng thuộc tầm trung bình khá. Nếu gọi nàng đẹp thì không đúng. Nhưng nếu cho là nàng xấu thì hoàn toàn sai.
Nàng là một cô gái mảnh khảnh, có vẻ hơi gầy yếu... Và với chiều cao ước tầm như thế, nàng có thể được xếp vào dạng nhỏ con... Nhưng không sao, như thế mới đúng với mẫu dáng con gái Huế ngày xưa...
Nàng hay xõa tóc đến trường. Tóc dài phủ kín bờ vai mảnh mai thon thả Tóc dài mênh mang như mây trên núi Ngự Bình khi chiều về một ngày mùa đông Huế.
Đêm đêm thao thức, hắn vẽ bao nhiêu bức tranh về nàng mà vẫn không vừa ý. Cứ cảm thấy nàng như vừa quá xa xôi vừa như gần gũi trong trái tim của một thằng con trai mới lớn...
Hắn yêu nàng. Đó là một câu chuyện bình thường như chuyện thường ngày ở huyện... Nhưng riêng đối với hắn, thật không bình thường chút nào.
Để làm quen được nàng là một quá trình gian khó và nghiền ngẫm bao kế hoạch của hắn.
Nhà nàng cạnh nhà thằng học chung trường ( nếu nó học chung lớp thì có phải hay hơn không...???)
Đó là ngôi nhà nhỏ trong một khu vườn um tùm cây lá. Giàn hoa tigon trước hàng hiên hồng thắm, lủ rủ che kín như tránh những đôi mắt mang hình viên đạn của bọn con trai qua về mỗi ngày.
Nhà lúc nào cũng vắng hoe...
Thỉnh thoảng chỉ thấy mấy con mèo con giỡn nắng ở góc sân, nơi có bụi tường vi bò mềm mại trên một giàn tre sơ sài hay bên cái giếng cũ rêu xanh phủ kín, chỉ có chiếc gàu nhôm cũ rích nằm chỏng chơ...
Hồi chưa yêu nàng, mỗi lần đi qua con xóm này để đến trường, hắn như mọc đầy da gà ( vì hắn là thằng chúa sợ ma). Nhưng sao bây giờ , hắn thấy con xóm nhỏ liêu xiêu trong Thành Nội thơ mộng quá. Liêu trai quá...
Thật diệu kỳ cho đấng tạo hóa đã sản sinh ra một thứ không hình dáng, không mùi vị , không thể diễn tả được... gọi là tình yêu...
Yêu nàng. Hắn từ một thằng con trai ngoan hiền như cục đất bỗng trở thành một thằng uống rượu ...( bởi nếu không uống thì thằng cạnh nhà nàng , một đời cũng không làm bạn tri âm với hắn ..)
Yêu nàng. Cây đàn bỏ quên vứt trong xó gác từ hồi cấp ba, nay được hắn lôi ra âu yếm ôm mỗi ngày và nghêu ngao " ...ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu... nên có một gã khờ, ngọng nghịu đứng làm thơ..."
Thật như vậy. Hắn đã biết làm thơ. Những bài thơ tình yêu ủy mị trên các trang báo, hồi trước hắn không bao giờ liếc mắt, nay được hắn lôi ra nghiền ngẫm, chiên xào thành tác phẩm của mình... Chỉ mong có một ngày ... lấy hết can đảm của một thằng con trai Huế gửi tặng cho nàng, với hy vọng mong manh những bài thơ con cóc... có thể " nói hộ lòng tôi..."
Nàng biết chơi guitar. Đêm trăng. Nàng ôm đàn ngồi bên khung cửa sổ. Trăng ngọt lịm rót đầy lên cái giếng thơi cũ kỹ. Trăng vàng ươm trải đều lên khu vườn âm u. Tiếng guitar luênh loang trong khu vườn đầy gió. Mái tóc óng ả liêu trai che phủ gương mặt trắng xanh, bầu bĩnh như trẻ thơ, nghiêng nghiêng như mờ như ảo... Hắn ngồi trong khu vườn cạnh nhà nàng. Nhâm nhi với thằng bạn học chung trường. Nghe thời gian dừng lại trên những tháng ngày đã cũ... Những bức tranh vẽ nàng đã cũ... Những bài thơ ngây ngô cũng nhuốm màu thời gian...
Nàng cao khoảng một mét năm bốn.
Nàng không đẹp ... nhưng không thể gọi là xấu.Tóc nàng đen và dài lắmHắn yêu nàng nhiều lắm... lắm...Tình yêu của một thằng con trai Huế mới lớn...Nhưng...Đó là ...chuyện của ngày xưa...
* * *
2. Quán mở nhạc Trịnh.
Mùa đông. Gió rét căm căm trên mái phố. Từng đợt mưa rả rích từ đầu tháng mười, trên triền núi Ngự lũ lượt kéo về trong cái thành phố nhỏ xíu ướt lạnh.Quán nằm co ro sau những bức tường thành rêu xanh, âm u của Hoàng Thành. Một ngôi nhà lợp mái tôn cũ rích lặng lẽ dưới những tán bàng khẳng khiu, trơ trọi lá. Bên thềm, cái vỉa hè con con lót gạch tàu đỏ đã chuyển sang màu nâu xỉn , trong dòng nước mưa nhỏ giọt từ mái hiên, mấy chiếc lá vàng lỗ chỗ sâu đục nằm chơ vơ cô đơn. Quán buồn thiu như tên gọi : Chiều.
Hắn bước vào.
Gió ù ù sau lưng thổi từ trong Đại nội băng qua cái hồ vắng ngắt mọc đầy cỏ dại, hắt những giọt nước lạnh lẽo lên mấy song cửa gỗ bết đầy xác nến trắng.
Quán vắng hoe. Từ sau cái tủ gỗ ẩm mốc được gọi là quầy, giọng Khánh Ly khàn khàn, ma mị đang than thở những tình khúc của Trịnh đầy khắc khoải phận người.
"Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ..."
Thật là hợp cảnh hợp người...
Nàng đang ngồi một mình. Có lẽ cũng đã lâu. Chơ vơ trên bàn chỏng chơ cái ly cà phê nguội ngắt chỉ còn chút nước sóng sánh màu nâu nhạt dưới đáy.
Từ sau lưng trông nàng gầy gò nhỏ bé trong chiếc áo len to sù màu tím thẫm. Chiếc khăn quàng len rơi hờ trên đôi vai gầy guộc.
Đêm mùa đông. Quán vắng ngắt. Ngoài thềm, mưa vẫn phùn phùn bay. Từ trên mái tôn cũ rách, từng giọt từng giọt não nề rơi xuống xám xịt. Càng về khuya trời càng lạnh hơn.Nàng ngồi nghiêng nghiêng. Mái tóc đen nhánh xõa dài che nửa khuôn mặt trắng xanh dưới những ngọn nến trắng lập lòe, mạ mị đến liêu trai. Môi mím chăt. Mắt chăm chú nhìn vào cái màn hình điện thoại nhỏ xíu nhấp nháy đèn. Nàng không buồn ngẩng lên từ lúc hắn bước vào. Im lìm. Cô độc.
Hắn chọn một chỗ khuất sau cái chum sành mẻ miệng, xơ xác một túm hoa tigon khô héo rũ rượi. Lặng lẽ ngắm nàng.
Đó là lần đầu tiên hắn biết nàng.
Đó là những ngày xưa...
* * *
3. Trong mớ ký ức hỗn độn của một thằng con trai ngông nghênh pha chút vẻ bụi bặm của thằng học nghệ thuật, bóng dáng những đứa con gái cứ trôi qua tuồn tuột không để lại dấu vết gì gợi nhớ.
Hẹn hò. Yêu đương. Giận dỗi rồi chia tay.
Cứ xoành xoạch đến nỗi có lúc ngỡ như chưa bao giờ quen biết nhau sau mấy năm ngồi chung giảng đường Đại học chán ngắt.
Chỉ có nàng. Như một vết cắt sâu mỗi khi trái gió trở trời, khó ở lại tấy lên trong lòng hắn. Như những chuyện thật lòng muốn quên nhưng trái tim không thể...
Mạ hắn bất ngờ hỏi trong một hôm đi lễ chùa rằm cuối năm: "Con nhỏ nớ người có đạo à?". Hắn giật mình ấp úng: "... Dạ ... hình như rứa... "
Mạ hắn chì chiết sau một lần đi chợ về: "Con nhỏ nớ đáng tuổi chị mi" Hắn vùng vằng "Con làm chi có chị... "
Mạ hắn sụt sịt: "Con nớ có dôn rồi mà bị bỏ...". Hắn hạ giọng, mặt nhăn nhó: "Đã cưới mô, mới bỏ cau trầu thằng nớ đi bên tê lấy vợ Mỹ vợ Pháp rồi không về...". Mạ hắn điên tiết hét: "Chừ mi ưng răng? Mi chọn hắn hay chọn tau...?"
Thấy mạ làm dữ, hắn vội vàng xách cái túi đầy những hộp màu nham nhỡ, kéo lê cái giá vẽ sềnh sệch đi ra cổng, làu bàu: "Con lấy vợ chứ phải mạ lấy vợ mô!"
* * *
4. Mùa mưa năm nay về nhanh. Trên triền núi những cánh hoa ngũ sắc trong nghĩa trang của người Thiên Chúa Giáo nở bừng lên dưới sắc nắng hiếm hoi những ngày cuối năm.Nàng dẫn hắn lên thăm mộ ba mẹ nàng vào một buổi chiều muộn tháng chạp. Từ triền đồi thông xanh thăm thẳm nhìn qua Đan Viện mờ mờ trong mây phủ, nàng nói nơi ấy là thiên đường. Hắn nhìn theo ngón tay chỉ của nàng thấy cây thánh giá ẩn hiện trên chóp cao của một thánh đường xưa. Hắn bất chợt buồn rầu nghĩ có một nơi nào thật xa để hắn tìm cho hai đứa một thiên đường? Một nơi không ai quen biết. Không cầu kinh. Không nghi lễ . Và không lời dị nghị về tôn giáo, tuổi tác và những mối quan hệ...
Không biết nàng nghĩ gì mà hắn nghe tiếng thở dài của nàng nhẹ như hơi sương...
Chiều đang xuống dần sau những dãy núi xa xa. Hắn và nàng vẫn ngồi im lìm bên nhau trên một phiến đá trắng có dựng tấm bia khắc tên người quá cố. Nàng dựa vào vai hắn, khẽ thầm thì: Lúc này không nên nói gì nhé!
Hắn cảm thấy hình như má mình ướt đẫm...
Trời lại bắt đầu đổ mưa. Những đám mù mù sau núi đang kéo ùn ùn lên con dốc đất đỏ, mờ phủ cả lối về...
5. Có một lần nàng nói với hắn rằng đời người chắc chắn có duyên nợ. Nếu kiếp này trả không xong thì kiếp sau sẽ gặp lại. Hắn ậm ừ rồi vuốt ve bàn tay gầy xanh của nàng: "Kiếp sau mình vẫn như thế này nhé..." Nàng bật cười: "Đúng là trẻ con ...".
Một hôm thằng trẻ con của nàng mang về một nhành lá màu rêu xanh hái từ trong khu vườn hoang. Hắn hí hửng: "Đây là lá diêu bông. Lấy tôi làm chồng nhé " Nàng phì cười: "Lần này thì đúng là trẻ con thật..."
Hắn giận dỗi mất mấy ngày nhưng rồi lại tự lò mò đón nàng vào tiết cuối sau cổng trường...
Thằng bạn cạnh nhà nàng chu mỏ: "Nghe như phim Hàn". Còn tụi con gái lóc nhóc trong lớp đã bắt đầu xì xào sau lưng hắn như thể hắn mới từ địa ngục chui lên...
Mùa đông năm ấy nàng có vẻ gầy hơn... Nhưng thằng trẻ con của nàng càng lúc càng yêu nàng nhiều hơn...
* * *
6. Có một ngày mưa thật nhiều. Trời ẩm ướt. Hắn ngoan ngoãn theo nàng đi lễ ở một giáo đường nhỏ vắng hoe trong Tây Linh. Qùi bên nàng trong thánh đường vắng lặng, hắn đã thành tâm cầu xin Chúa trời ban phước lành đến với tình yêu của hắn. Hắn ước gì nàng dừng lại ở tuổi hai lăm còn hắn sẽ hơn nàng mười tuổi để tự tin làm một đàn ông cáng đáng cuộc đời nàng. Hắn ao ước được săn sóc bảo vệ người con gái mảnh mai và yếu ớt này biết bao...
Hình như trên thiên đường của nàng có Chúa thật. Hình như lời cầu xin của hắn đã được Đức Chúa Trời của nàng nghe thấy. Nàng của hắn đã dừng lại ở tuổi hai lăm mơn mởn thì con gái. Nàng yên bình ra đi trong một sáng mù sương về qua thành phố. Nàng đã thật sự ngủ say trong trái tim chật chội, trẻ con của hắn mãi mãi...
Chúa đã ban phước lành cho nàng tìm đến thiên đường trước hắn... Còn hắn đang mãi lò dò đi qua những tháng ngày chật vật của tuổi trẻ. Thằng trẻ con của nàng đã lớn dần, đã trưởng thành trong nỗi nhớ quay quắt mỗi khi gió mùa về sớm sau những bước tường thành rêu phủ.
Những ngày mưa phùn phùn hiu hắt trong nội thành, hắn xách giá vẽ ra quán ngồi, rồi lọ mọ đạp chiếc xe lên con dốc đất đỏ sau triền núi, đứng nhìn về phía bên kia, nơi có cây thánh giá ẩn hiện sau những đám mây quàng trên nóc ngôi thánh đường xưa.
Có lẽ giờ này, trên góc thiên đường của nàng, nàng đang cầu nguyện cho những ngày bình yên hiếm hoi của hắn. Hay có thể nàng đang lang thang chờ hắn trong khu nghĩa trang âm u, mọc đầy những bông ngũ sắc nở rộ mùi hăng hắc sau cơn mưa...
Tịnh Bình