--> Và rồi mình lại yêu nhau, thêm một lần nữa - game1s.com
The Soda Pop

Và rồi mình lại yêu nhau, thêm một lần nữa


Có lẽ sẽ không được ở bên nhau thường xuyên, nhưng chúng tôi vẫn có thể liên lạc với nhau qua điện thoại. Tôi vẫn sẽ là một chuyên viên tư vấn của anh, còn anh, sẽ là nơi che chở tôi từ phía xa. Chúng tôi sẽ không để mất nhau thêm một lần nào nữa...!
***

Công việc của tôi là một chuyên viên tư vấn tâm lý về cuộc sống, tình yêu và gia đình. Cái nghề tưởng chừng như phải tiếp xúc và trải nghiệm với mọi người nhiều lắm! Nhưng tôi thì ngược lại, sống nội tâm, luôn khép mình với thế giới bên ngoài. Có lẽ những tâm sự của các vị khách làm tôi thấy bất an với cuộc sống. Các bạn trẻ gọi điện thoại đến hầu hết đều tỏ ra chán nản và vô cùng bi quan. Nội dung thì muôn màu muôn vẻ, người thì cãi nhau với người yêu, rồi hỏi có nên chia tay hay không? Người thì thấy mất niềm tin vào cuộc sống. Người bị người yêu bỏ rơi, muốn tìm người để lắng nghe và tâm sự... Rất nhiều, và tôi đã dùng lời lẽ của một người chưa- từng- được- yêu để giúp họ lạc quan hơn. Cảm thấy thật vui biết bao khi giúp họ quẳng đi bớt một phần gánh nặng cho cuộc sống. Tuyệt vời hơn nữa là có nhiều vị khách quen thuộc đã trở thành những người bạn của tôi. Những cú điện thoại từ 8- 12h đêm gọi tới dường như là một thói quen vậy! Nếu bỗng có một ngày không nhận được cuộc gọi từ ai, tôi lại cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó, giống như nấu thức ăn mà quên bỏ muối vào vậy!
Dạo gần đây, có một vị khách cứ đúng 8h tối lại gọi điện đến cho tôi. Đó là một người đàn ông 30 tuổi, là một kiến trúc sư. Anh tâm sự với tôi rằng công việc của anh thường phải đi lại rất nhiều, mà gia đình thì lại đang giục anh kết hôn. Anh nghĩ ở tuổi này mình cũng phải nên lập gia đình rồi. Nhưng có thể một tháng anh đi công tác sẽ chỉ về nhà được 2,3 lần. Liệu rằng có người con gái nào dám lấy anh, và liệu lấy anh rồi, người đó có thực sự cảm thấy hạnh phúc? Anh rất tôn trọng phụ nữ, anh sợ làm họ tổn thương, cô đơn và rơi nước mắt. Anh đã từng yêu 2 người, nhưng không ai có thể chấp nhận được công việc của anh. Tình yêu liệu có bền vững khi mà không có được thời gian dành cho nhau? Hôn nhân có thực sự hạnh phúc khi vợ chồng một tháng chỉ ở bên nhau đôi ba lần? Anh yêu họ, muốn đảm bảo hạnh phúc cho họ, nhưng công việc lại là niềm đam mê, là sự nghiệp của anh, làm sao anh có thể từ bỏ? Anh hỏi tôi rằng: "Nếu là Trang, Trang có chấp nhận lấy một người chồng như tôi không?"
Tôi chẳng biết phải trả lời thế nào cho hợp lý cả. Tôi 26 tuổi, cũng bị gia đình hối thúc lấy chồng sinh con. Nhưng từng này tuổi, tôi chưa có một mối tình vắt vai, hỏi lấy được ai cơ chứ? Người ta nói phụ nữ hãy lấy một tấm chồng tốt, sống lâu cùng nhau tình cảm rồi cũng phát sinh thôi, vì tình yêu rồi cũng dần dần cạn đi. Vợ chồng sống với nhau chỉ vì quan tâm dành cho nhau, với sự ràng buộc về quan hệ cha mẹ- con cái cùng tờ giấy đăng ký kết hôn. Tôi cũng đôi lần nghĩ vậy, liệu mình có nên chọn đại một trong những người mà tôi từng gặp mặt hay không? Kinh tế ổn định, qua cách nói chuyện và cử chỉ cũng có thể nhận thấy đó là những con người khá chín chắn. Điều bây giờ họ cần chỉ là một người vợ, hàng ngày nấu cơm rồi cùng ngồi ăn với nhau, quan tâm tới công việc- cuộc sống của đối phương... Vậy là đủ. Còn điều tôi cần lại là tình yêu. Dù sao tôi cũng là phụ nữ, phụ nữ thì đặt nặng vấn đề tình cảm lắm!
Thấy tôi im lặng, anh cười xòa:
- Chắc Trang không thể đồng ý, phải không?
- Hãy lấy người phụ nữ anh yêu và yêu anh thực sự. Cô ấy sẽ chấp nhận công việc của anh thôi!- Như phản xạ, tôi đột nhiên đáp lại.
Anh lại cười, lần này tiếng cười đó có vẻ thoải mái hơn. Anh khen tôi là người phụ nữ biết cảm thông cho người khác. Ai lấy được tôi chắc phải tu từ mấy kiếp trước. Tôi đáp lại lời khen của anh bằng câu nói cảm ơn. Thật ra, anh chàng này cũng biết nịnh phụ nữ. Chẳng biết khen một người đàn ông tam tuần là đáng yêu có lố quá hay không, nhưng tôi thấy anh cũng đáng yêu lắm!
Sau một tháng trò chuyện, anh hỏi dò tôi có thể dành một chút thời gian để cho anh một cái hẹn được không. Anh nói muốn gặp tôi, nếu có thể thì hãy cho anh mời tôi dùng bữa tối.Tôi suy nghĩ, đắn đo một hồi rồi cũng đồng ý. Chẳng hiểu sao, mỗi lần nói chuyện cùng vị khách này, tâm trạng tôi lạ lắm! Rất dễ bị rung động, không như những lần nói chuyện cùng người khác.
Chiều hôm đó, tôi kéo bà chị làm cùng đã có 1 chồng 2 con đến ngắm tôi trình diễn thời trang. Chị ấy ngán ngẩm nhìn đống quần áo trong tủ của tôi rồi thở dài:
- Gái chưa chồng sao ăn vận như bà già vậy? Nhìn già đau già đớn! Ai không nhìn lại tưởng cô đã ngoài 30 ấy!
Tôi nhíu mày nghía lại quần áo đang chất đống trong tủ của mình, nhìn đi nhìn lại cũng đâu đến nỗi già lắm đâu? Không lẽ tôi bị lão hóa gu thời trang?
- Vậy tối nay, em sẽ mặc gì hả chị?
- Haiz, đàn ông thích phụ nữ tươi trẻ, nhìn cô chẳng có sức hấp dẫn gì, đi cùng tôi!
Chị ấy khoác túi xách, kéo tôi đứng dậy rồi lôi xềnh xệch đi.
- Đi đâu thế chị?
- Trùng tu nhan sắc!- Chị nói rành mạch và dứt khoát.
Đầu tiên là chị chọn cho tôi một chiếc váy xòe họa tiết baroque, nhìn rất trẻ trung và thời trang. Tôi cứ đứng soi mình trong gương rồi tủm tỉm cười. So với hình ảnh lúc trước, bỗng thấy mình sao quá ư là lạc hậu.
Chị bạn tôi đưa tay lên cằm, đi quanh tôi một vòng ngắm nghía từ đầu đến cuối rồi gật gù ra vẻ tâm đắc:
- Đúng là chị chọn có khác, nhìn cô trẻ ra cả 2 chục tuổi
- Thế em còn 6 tuổi thôi à?- Tôi giãy nảy
- Ôi đùa thế thôi! Nhìn tổng thể thì có vẻ ổn ổn rồi đấy, nhưng mà cái đầu...không chấp nhận được cô em của tôi ạ!- Chị ấy lắc đầu ra vẻ chán nản lắm.
- Sao thế?- Tôi đưa tay lên vuốt từng sợi tóc rồi sọi lại trong gương- Đâu có vấn đề gì?
- Đúng là đồ bà già! Tóc gì mà xơ xác như đống rơm khô thế này? Màu tóc lại còn xỉn, mọc lởm chởm chẳng ra hàng lối gì cả!- Vừa nói chị vừa "túm" lấy những cọng tóc của tôi mà tặc lưỡi- Phải đi cắt lại thôi!
Tôi luyến tiếc nhìn những lọn tóc ngắn dài rơi xuống sàn nhà. Mái tóc này đã theo tôi suốt từ thời sinh viên, đến giờ đã là 8 năm rồi! Cũng không hiểu tại sao hôm nay chỉ vì đi gặp 1 vị "khách hàng" mà tôi lại nỡ nhẫn tâm "xuống tay" với nó. Kỳ cục thật!
Nhưng cũng may, kiểu tóc mới hợp với tôi. Từ một con quạ già nua xấu xí giờ thì nhìn tôi cũng khá là giống một con công rồi!
Giờ chỉ còn việc tới buổi hẹn thôi.
Tôi bắt taxi, tới nơi mà anh đã đặt. Không biết việc tôi tới sớm thế này có khiến anh ngượng ngùng không nữa! Nhưng thôi, dù gì cũng chỉ sớm khoảng 20 phút.
Tôi hồi hộp ngồi đợi anh, không biết đó là một người đàn ông có tướng mạo như thế nào. Giọng nói của anh ấm áp, lại rất hay cười... nói chung là cảm xúc lúc này của tôi khó hiểu lắm! Thật không biết nên miêu tả ra sao... cảm giác lúc này, thật giống cái cảm giác của 8 năm về trước.
Hồi còn là sinh viên năm nhất, tôi có tình cảm với một anh chàng học Kiến trúc, cỡ bằng tuổi anh. Nói chuyện với anh làm tôi thấy có chút nhớ nhung về chàng trai ấy. Cảm xúc không được mời tới đột nhiên cứ ùa về...
Tôi biết rằng mình bắt đầu biết yêu khi trái tim cứ rạo rực, đập loạn nhịp mỗi lần nhìn thấy anh. Nhưng tôi không biết phải thổ lộ với anh thế nào cả. Mà chắc gì anh đã biết tôi là ai, vậy sao có thể thích tôi được? Vậy là tôi chôn chặt mối tình đó vào trong tim, cố gắng không để một ai biết! Chỉ là tôi yêu đơn phương người đó, 8 năm nay, tôi cũng vẫn chưa để ý tới ai, vì không ai cho tôi được cảm giác bối rối và hồi hộp như anh. Anh đúng là rất đặc biệt. Hình như đến bây giờ, tôi vẫn còn thích anh thì phải. Nghĩ đến, tôi chợt cười một mình. Sao tôi lại có thể ôm ấp một bóng hình lâu đến thế?
- Chào Trang, xin lỗi đã để em phải đợi, em tới lâu chưa?
Là giọng của anh ấy, ấm áp và hay hơn cả trong điện thoại. Theo quan tính tôi đứng dậy lịch sự đáp:
- Không sao, tôi cũng vừa...
Nhưng khi ngước đầu lên nhìn anh, tôi giật mình, ngạc nhiên vô cùng. Người đàn ông đang đứng trước mặt tôi- là chàng sinh viên đã cướp đi trái tim tôi vào 8 năm trước.
Anh ấy vẫn lịch sự mỉm cười nhìn tôi, thấy tôi ngây ra nhìn mình, anh hỏi tiếp:
- Em vẫn còn nhớ tôi chứ?
Nhớ chứ! Tất nhiên là nhớ! Tôi làm sao có thể quên được mối tình đầu của tôi. Mặc dù chỉ là một mình tôi yêu, nhưng đó là người đầu tiên có thể khiến cho trái tim của tôi chao đảo.
Tôi lại cười, nụ cười lần này... hỗn độn thật nhiều cảm xúc.
Đã lâu lắm rồi tôi chưa có cảm giác nhớ nhung một ai đó, đôi lúc tự hỏi mình rồi cũng chẳng biết phải trả lời ra sao. Rồi bất chợt vào một ngày không hiểu vô tình hay cô ý, chúng ta lại gặp lại nhau. Tim tôi đập mạnh, nhìn vào ánh mắt nơi anh rồi lại tiếp tục đưa ra câu hỏi: Có khi nào mình là định mệnh của đời nhau?
- Là anh ư?
- Là anh! Em bất ngờ lắm phải không?
Tôi đoán việc anh là khách hàng quen thuộc một tháng nay của tôi không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Lẽ nào là do anh sắp đặt?
- Vâng... Quả thật là rất bất ngờ!
Tôi cứ dán mắt vào anh, lắp bắp trả lời.
Thực sự lúc này khi ngồi đối diện anh, tôi đang rất run, rất hồi hộp, rất bất ngờ, và cũng đang rất mất bình tĩnh. Cứ tưởng rằng trong suốt 8 năm qua tôi có thể quên đi được anh, không còn bị vương vấn bởi hình ảnh anh nữa. Vậy mà chỉ cần anh xuất hiện, chỉ cần nghe được giọng nói của anh là trái tim tôi lại thổn thức, nhớ lại cảm giác ngày đầu biết yêu. Bạn cứ thử như tôi, thầm thương trộm nhớ một người, rồi 8 năm sau, người ta xuất hiện trước mặt bạn như tôi lúc này. Một vài sự bất cẩn và lúng túng có lẽ không thể nào tránh được.
- Anh có thể tặng em một món quà được chứ?
Không đợi tôi trả lời, anh đưa một bó hoa trước mắt tôi. Đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, tôi cảm động vô cùng, mắt rơm rớm nước, rụt rè nhận lấy bó hồng đỏ rực từ tay anh. Một bó hoa rất đẹp, tôi nhìn những bông hoa rực rỡ đó một hồi rồi nhìn anh xúc động nói:
- Cảm ơn anh! Bó hoa rất đẹp! Em sẽ cố gắng chăm sóc nó!
Trong bữa tối, tôi cứ lén lút nhìn anh. Da anh rám nắng hơn xưa, nhưng nhìn phong độ và khỏe khoắn. Anh hỏi tôi về công việc, còn tôi thì trả lời. Một người hỏi, một người trả lời, thật giống như hỏi cung. Hình như tại tôi vẫn còn đang cảm thấy bất ngờ quá thì phải. Là một tư vấn viên, phong cách hiện giờ của tôi thật là thiếu chuyên nghiệp. Có lẽ khi đối diện với người mình yêu, con người ta không thể duy trì với một cái đầu lạnh được, chỉ có thể là một trái tim nóng mà thôi!
Sau đó chúng tôi đi dạo, anh luôn là người mở đầu những câu chuyện. Dường như lúc này anh đang là một tư vấn viên của tôi vậy.
Anh và tôi cùng ôn lại những kỉ niệm về thời sinh viên. Anh kể rằng trước kia anh có để ý tới một cô gái trường nhân văn. Anh thường tìm cơ hội để được gặp cô ấy nhưng rồi mỗi lần chạm mặt, anh lại bối rối, không biết phải làm quen thế nào. Anh cứ rụt rè, nhút nhát không chịu bày tỏ cho đến tận khi ra trường. Vậy là 8 năm sau, anh quyết tâm phải dũng cảm thổ lộ với cô ấy- người con gái mà anh thực sự yêu, rất yêu, đến nỗi 8 năm rồi mà anh vẫn không thể nào quên được.
- Em có biết cô gái đó là ai không?
Anh dừng bước, nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh ngắt của tôi rồi khẽ trao một nụ hôn lên trán tôi, sau đó anh tự trả lời câu hỏi của mình:
- Là em đấy, cô gái của anh ạ!
Tôi rớt nước mắt, ôm thật chặt lấy anh. Thì ra anh cũng yêu tôi nhưng lại nhút nhát như tôi. Thật may là cuối cùng chúng tôi cũng đã gặp lại nhau, thật may là cuối cùng anh đã chịu nói ra...
Tôi nhớ một tháng trước, anh có hỏi tôi 1 câu rằng: "Nếu là Trang, Trang có chấp nhận lấy một người chồng như tôi không?". Hôm nay, vào chính giờ phút thăng hoa này, anh vẫn hỏi lại tôi câu hỏi đó. Nhưng tôi không còn suy nghĩ lâu như trước kia nữa, lần này tôi đã gật đầu trả lời rất nhanh, tôi không muốn chúng tôi phải xa nhau như 8 năm trước nữa. Có lẽ sẽ không được ở bên nhau thường xuyên, nhưng chúng tôi vẫn có thể liên lạc với nhau qua điện thoại. Tôi vẫn sẽ là một chuyên viên tư vấn của anh, còn anh, sẽ là nơi che chở tôi từ phía xa. Chúng tôi sẽ không để mất nhau thêm một lần nào nữa...!
Tôi đã quyết định lấy một chàng kiến trúc sư, chấp nhận một tháng chỉ gặp chồng vài lần. Còn bạn? Nếu bạn yêu một chàng kiến trúc sư giống như tôi, bạn có dũng cảm để lấy người mà bạn yêu không?
Silenttear
 







Thông Tin
Lượt Xem : 958
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN