--> Vết rạn - game1s.com
Disneyland 1972 Love the old s

Vết rạn


Chưa bao giờ gã có suy nghĩ sẽ gánh vác cả một gia đình, Diễm Ngọc chỉ vừa gợi nhắc gã nhớ đến một người đàn bà gã yêu thương mà thôi chứ không cho gã yêu thương. Gã chỉ thèm khát da thịt của cô ta chứ đâu có thèm được sống cùng, chia sẻ cùng mọi gánh nặng trong đời.
***
"Chào buổi sáng. Chào ngày mới!"
Gã gào thật to những câu ấy về phía biển dạt dào sóng, lần đầu tiên trong hơn sáu năm qua gã dậy sớm như vậy, gã thấy ngạc nhiên vì điều ấy. Điều ngạc nhiên thứ nhất là gã thấy trong người thật khỏe khoắn, tỉnh táo chẳng có dấu hiệu gì của một đêm mất ngủ. Ngạc nhiên thứ hai là gã thấy bình minh trên cái miền biển mà gã đang sinh sống trong suốt hơn sáu năm qua mới thật đẹp làm sao, thời tiết mát mẻ, không khí trong lành, mọi thứ đều yên tĩnh đến lạ thường. Từ cửa sổ của ngôi nhà nhỏ cách xa bãi biển vài cây số gã có thể cảm nhận được tiếng sóng dạt dào ngoài khơi xa vọng lại.

Gã nấu cho mình một tô mì ăn liền với trứng và pha một tách cà phê, dù dậy vào lúc chín giờ sáng, mười giờ sáng hay mười một giờ trưa gã vẫn có thói quen như vậy. Ăn món mì trứng với uống một tách cà phê sau khi tỉnh dậy rồi mới làm những công việc tiếp theo của ngày. Gã đi đến bên làm việc của mình sau khi đã ăn xong bữa sáng, vẫn là công việc của những ngày qua, gã mở máy tính và tiếp tục gõ những trang mới của cuốn hồi ký "Viết cho con gái của cha". Gã gõ được vài dòng rồi lại vò đầu, bứt tóc, đã đến trang thứ năm mươi rồi, đã đến đoạn gã kể về những tháng ngày ấu thơ của gã. Gã muốn nói cho con gái của gã biết về những tháng ngày ấu thơ nghèo khó và hạnh phúc của gã bên cạnh người mẹ bệnh tật nhưng đầy tình yêu thương. Gã không biết bắt đầu như thế nào cho nó trùng khớp với nội dung của những trang đã viết trước đó, thế là gã lại đứng dậy, lục tìm trong ngăn kéo bao thuốc lá cuối cùng và bắt đầu châm thuốc hút. Nhớ lại những ngày xưa gã lại thấy đau.
Khói thuốc lá bay kín căn phòng, gã có cảm giác đầu và tim đau buốt thật sự. Gã viết đã được hơn hai mươi năm nay dù là trong song sắt gã cũng viết nhưng sao lần nào viết về quá khứ của mình gã cũng có cảm giác như đào bới từng khúc ruột của mình lên để mà bán. Thấy đau lắm nhưng không thể không viết ra bởi những điều gã muốn nhắc nhở con gái gã đều nằm ở đó cả, gã cần lấy lại bình tĩnh, bình tĩnh và lên dàn lại cho phần tiếp theo của cuốn hồi ký rồi gã sẽ viết tiếp. Mặt trời đã lên cao, chợ cảng ở cách làng chài dăm cây số đã bắt đầu mở, dù ở khá xa như vậy nhưng những tiếng ồn ào của nó vẫn vang tới tận căn phòng nhỏ của gã. Gã bước tới bên cửa sổ, ngắm nhìn xuống dưới bãi biển, cuộc sống nơi miền biển khơi đã bắt đầu, tấp nập và xôn xao. Ngày trước, hồi mới dọn đến đây ở gã thất vọng lắm. Gã đã từng mơ về một bãi biển cát trắng, mịn màng cùng với nước biển xanh, những con sóng trắng tuyệt đẹp. Những ghềnh đá, những thảm cỏ mượt mà... những ngôi làng chài xinh xắn nằm cheo leo trên các vách đá, gã muốn sống ở một nơi như thế để bắt đầu nghiêm chỉnh cái sự nghiệp viết lách của mình. Nhưng nơi gã được con gái mình đưa đến lại là một làng chài nơi biển miền trung đầy nắng gió, vẻ nghèo nàn trên những ngôi nhà của các ngư dân hiện lên rõ và tất cả đều không được như trong tưởng tượng của gã. Căn nhà này vốn là của một trong số những người chị gái của gã, họ đã chán biển và chuyển lên bờ giao cho gã căn nhà này. Nó được xây cách xa bờ biển chừng một cây số, lưng tựa vào dãy núi dọc bờ biển, căn nhà nhỏ bé và rất cũ kỹ đôi khi làm cho hắn có cảm giác bị tù túng. Dù sao gã cũng đã cố gắng chấp nhận và rồi thấm thoắt cũng đã được hơn sáu năm gã sống ở đây.
Gã quay trở lại bàn làm việc, đồng hồ lúc này đã điểm bảy rưỡi sáng, bên cạnh cái đồng hồ treo tường cũ kỹ là một tập lịch. Gã nhớ ra đã hơn tuần nay gã không bóc lịch, thế là gã lại gần tập lịch, cầm lấy một nắm và giật mạnh. Hôm đó là chủ nhật ngày mười sáu, gã lẩm bẩm trong mồm.
"Chủ nhật, hôm nay là chủ nhật à?"
Rồi gã cười cay đắng, chắc cũng đã hơn sáu năm nay gã chẳng cần biết gì đến thứ ngày tháng, nếu ngày nào gã thấy mệt mỏi gã sẽ giam mình trong phòng và ngủ cả ngày và gã coi đó là những ngày chủ nhật. Gã chẳng biết như thế là nên vui hay nên buồn nữa. Khác với hồi còn ở trại giam thì gã đếm từng giờ một trôi qua. Mà hôm nay đã là ngày mười sáu rồi, gã nhẩm tính chắc chỉ còn ba tuần nữa là con gái gã sẽ sinh con. Gã lại vội vã quay trở lại bàn làm việc, gã phải viết cho xong tập hồi kí trong tuần này rồi còn gửi ra cho con gái gã. Người phụ nữ đó nhất định phải đọc những dòng này trước khi sinh con. Gã rít thêm điếu thuốc nữa rồi bắt đầu gõ tiếp trang thứ năm mươi mốt.
"Con gái à, ba có một tuổi thơ vô cùng đẹp đẽ dù thiếu thốn rất nhiều về vật chất nhưng ba không cảm thấy tủi thân vì điều ấy, tình yêu thương của bà nội đã bù đắp lại tất cả. Ngày xưa ba vẫn hay cùng bà đi ra con suối cạnh nhà, mấy anh em mò cua, bắt ốc còn bà thì sục sạo khắp các bụi rậm ven bờ suối để xúc tôm tép... ba rất thích những bữa trưa ấy. Sau vài tiếng đồng hồ mọi người nghỉ tay tiến lên phía đầu nguồn để tắm rửa, ba và các bác gái của con rất hay tắm cùng bà ở dưới suối. Sau này bà bị bệnh nặng không đi lại được ba cũng phải đun nước tắm cho bà, ba nhớ trên bụng, trên đùi bà chi chít những vết rạn..."
Viết đến đó gã dừng lại không viết tiếp được nữa, gã nấc nghẹn rồi gã ôm mặt khóc. Gã đàn ông ấy đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn hay khóc như thế, gã nhớ đến mẹ mình người phụ nữ mà gã yêu thương nhất trên đời. Hơn cả đứa con gái bây giờ, hơn cả người đàn bà đầu tiên gã đem lòng yêu đương và hình như cũng chỉ có mẹ gã là người phụ nữ yêu gã trọn vẹn nhất đời. Mẹ gã đã ra đi trong những năm tháng gã còn trong tù, những ngày ấy con gái gã cũng được chào đời nhưng gã vẫn luôn thương và cảm thấy có lỗi với mẹ gã hơn tất cả những người phụ nữ gã đã từng phản bội. Hồi còn trẻ mẹ gã đẹp, một người đàn bà đẹp thật sự và gã cũng kế thừa nhiều vẻ đẹp trên khuôn mặt người đàn bà ấy. Chỉ có điều gã là đàn ông, vẻ đẹp mà gã mang từ mẹ mình khiến nhiều người đàn bà si mê và đó cũng là một trong những nguyên do dẫn gã vào con đường tù tội. Vẻ đẹp đàn ông đầy quyến rũ và cái thói đa tình của gã đã hại đời gã. Mỗi lần nhớ đến mẹ mình gã lại nhớ đến những vết rạn chi chít trên bụng và da bà. Chắc đó là nơi xấu nhất trên cơ thể người đàn bà đã sinh tận năm đứa con trong đời ấy. Gã từng sợ chúng nhưng rồi không biết bao nhiêu lần gã đã thèm được hôn lên cái bụng vĩ đại ấy, một cái hôn để thể hiện lòng kính trọng và biết ơn. Con gái gã giờ đây cũng sắp làm một người mẹ, trước đây gã chưa bao giờ viết cho con gái gã, chưa bao giờ nhắc đến cô trong bất cứ cuốn sách nào của mình và chính vì thế mà gã luôn cảm thấy mình mắc nợ con gái mình. Cô là người đàn bà duy nhất cho đến giờ chắc còn yêu thương gã thật lòng. Gã muốn tặng cô một cuốn sách đươc viết cho riêng cô và cả đứa con sắp chào đời của cô nữa.
Hồi mời mang bầu, cô con gái gã từng gọi điện cho gã một lần tâm sự khá lâu. Cô nói với gã là cô chưa sẵn sàng làm mẹ, nhưng cô lại bất ngờ có thai, vì cô còn khá trẻ nên rất sợ đau khi sinh con. Từ hôm nhận được điện thoại của con gái gã cứ suy nghĩ mãi, những điều đó nếu cô gái còn mẹ thì cô có thể tâm sự với người mẹ để có được những lời khuyên hữu ích. Gã chỉ là một gã đàn ông, một người cha chưa làm tròn trách nhiệm nên gã cứ cảm thấy tội lỗi, cảm thấy bị rằn vặt bởi những lời tâm sự của con gái. Vợ gã khi bỏ gã đi cũng bỏ mặc cô con gái bé nhỏ cho người mẹ già yếu của gã, sau đó bà nội nó mất các chị gái gã thay nhau nuôi con bé. Lớn lên cô gái chẳng thân thiết với bà bác nào cả nhưng lại luôn cố gắng gần gũi với người cha mà cứ vài năm cô mới được gặp một lần. Chắc cô cũng chẳng gọi điện xin các bác gái của mình lời khuyên mà chỉ than thở với người cha nhàn rỗi của mình... Gã muốn viết cái gì đó về người mẹ theo những cảm nhận của riêng gã để gửi cho cô con gái của mình, người phụ nữ đang sắp trở thành một người mẹ, gã muốn tiếp thêm lòng dũng cảm cho người phụ nữ trẻ ấy.
Sau khi không khóc được nữa gã tìm đến cái giường quen thuộc, gã ngủ. Gã chợt phát hiện ra là gã không có thói quen dậy sớm nên khi đã phải dậy sớm cơn buồn ngủ cũng sẽ đến rất sớm. Đêm qua gã mất ngủ vì quá giấc, vì mải suy nghĩ về tập hồi ký và vì những ký ức quá đau thương sống lại trong gã, làm gã không tài nào ngủ được. Trưa và đầu chiều nay gã quyết định ngủ một giấc bù, chiều tối gã sẽ dậy và viết tiếp cuốn hồi ký cho con gái gã. Mới nằm xuống giường một vật gì cứng đâm phải gáy gã, gã đau điếng thò tay sờ dưới gáy và phát hiện thấy một chiếc bông tai. Gã giật mình nhớ lại, chiếc bông tai ấy đã nằm trên giường gã bao ngày nay, gã thắc mắc sao mấy ngày qua nó không đâm mà hôm nay nó mới đâm vào gáy gã? Trong phút chốc gã nhớ đến hình ảnh một người đàn bà trẻ, và cũng là người gợi lên cho gã ý nghĩ viết về mẹ của gã thật nhiều trong cuốn hồi ký gửi cho con gái.
Từ ngày chuyển đến làng chài này gã quyết định sẽ xa rời mọi thứ tệ nạn, kể cả đàn bà để tập trung vào viết lách và đọc sách. Cả cái làng chài ấy biết gã kiêng đàn bà như người bị bệnh viêm gan B kiêng rượu và thuốc lá nên những người đàn ông ở đó tin gã lắm. Mùa cá họ yên tâm ra khơi và giao phó những người đàn bà của họ cho gã, ngoài những ông lão già lụ khụ và những thằng bé mới bi bô tập nói thì chỉ có gã là người đàn ông duy nhất luôn ở lại làng chài. Gã là người duy nhất để những người đàn ông ngư dân có thể tin tưởng, nhờ cậy bảo vệ vợ và con gái lớn của họ. Nhưng cách đây một tháng gã đã phá lệ, có một cô gái từ thành phố đến tìm gã, đó là bạn của con gái gã, một nữ nhiếp ảnh gia. Chỉ hơn con gái mình vài tuổi đời nhưng cô gái này đã có một đời chồng và một đứa con nhỏ. Nàng tên là Diễm Ngọc, một cái tên mà theo gã là rất đẹp, Diễm Ngọc hay đến làng chài này chụp ảnh và tiện chuyển đến cho gã những món đồ mà con gái gã gửi từ thành phố. Hôm ấy Diễm Ngọc tạt qua gửi gã thùng đồ ăn mà con gái gã mua cho tận dưới thành phố xa xôi.
Gã và Diễm Ngọc gặp nhau không ít lần nhưng chẳng lần nào trò chuyện, chỉ nói vài câu chào hỏi rồi cảm ơn qua loa, nhưng một hôm lúc Diễm Ngọc chuẩn bị ra về thì trời đổ mưa, gã mời cô ở lại và pha cho cô một tách cà phê. Lần đầu tiên gã cho một người đàn bà xinh đẹp như thế ngồi trong căn nhà nhỏ này của mình, lại còn pha cà phê cho cô ta uống nữa. Gã thấy tay mình run lên và làm đổ tách cà phê nóng vào người phụ nữ ấy. Gã luống cuống xin lỗi, chạy đi tìm nước lạnh, Diễm Ngọc thì vội cởi nhanh chiếc áo ra. Khi gã từ phòng tắm bê thau nước đi vào thì một tấm lưng trắng ngọc ngà đập vào mắt gã, gã đứng trân trân nhìn. Lòng thèm khát mùi đàn bà bỗng nổi lên trong gã, đã hơn sáu năm nay gã nhịn đàn bà. Vì tội đánh người gây thương tích nặng cũng chỉ liên quan đến đàn bà gã phải ở tù hơn mười năm, sau khi ra tù gã lao vào đàn bà để thỏa mãn cơn khát tình dục bị giam hãm suốt hơn mười năm tù tội. Khi đã gần như thỏa mãn gã lại từ bỏ, gã kiêng vì gã sợ dính phải đàn bà đời gã lại tiêu tan. Gã cố gắng kìm nén, bưng thau nước lạnh đến gần Diễm Ngọc, nàng giật mình quay lại, lúc này bộ ngực căng phồng của nữ nhiếp ảnh gia một con lại đập vào mắt gã. Gần năm mươi tuổi đầu nhưng gã vẫn còn cường tráng và trẻ trung lắm, sự si mê đàn bà trong gã không gì có thể dập tắt được, giờ đứng trước gã lại là một người đàn bà đẹp đến thế.
Gã đánh rơi thau nước, liền lao tới vồ vập, hôn hít khắp người Diễm Ngọc, hai tay bấu chặt bầu ngực nở nang của người đàn bà ấy. Đó cũng lại là một người đàn bà đang khát tình, một người đàn bà đã lâu không có tình ái, từ khi ly hôn chồng nàng chẳng gần gũi gã đàn ông nào. Diễm Ngọc vẫn ý thức được những cái hôn ướt át kia là của một người đàn ông mà lẽ ra mình phải gọi bằng chú, đó là cha đẻ của bạn nàng. Nàng biết mình đang vi phạm vào cái người ta gọi là đạo đức nhưng nàng cũng không bao giờ có thể phủ nhận sự cuồng si của mình với gã đàn ông này. Nàng cuồng si những trang văn của gã, cuồng si bộ râu quai nón và đôi mắt sâu hun hút của gã, cuồng si cái nụ cười lạnh lùng đẹp chết người của gã đã từ lâu, từ lần đầu tiên nàng gặp gã, từ lúc nàng còn chưa ly hôn chồng cũ. Thế là nàng cũng bỏ mặc tất cả những cái gì thuộc về phần Người, nàng cũng ôm gã thật chặt trong vòng tay mình. Gã nhấc bổng nàng lên giường, cởi hết những phần đồ còn lại và nàng cũng thế, hai kẻ khát tình như điên đảo khám phá cơ thể của nhau. Gã dừng lại, lưỡng lự hồi lâu trên bụng và đùi Diễm Ngọc, ở đó cũng có những vết rạn mờ đầy ám ảnh, gã bỗng nhớ đến mẹ gã. Gã biết rõ người đàn bà đang nằm trần truồng dưới gã cũng là một người mẹ, dù người đàn bà này có là một người đàn bà hư hỏng và lẳng lơ đến đâu chăng nữa thì cô ta cũng đáng được trân trọng vì đã dám mang nặng đẻ đau. Đã dám chịu mang những vết rạn ấy suốt cuộc đời để cho con mình được sinh ra... Gã thấy xúc động lạ lùng, gã lại úp cả khuôn mặt điển trai không phai mờ vì tuổi tác và tù tội của mình lên những chỗ da rạn ấy, gã hôn và hít hà thật sâu. Gã có cảm giác chưa bao giờ gã làm tình thật đến thế...
Hai ngày sau đó Diễm Ngọc lại tìm đến với gã, gã giữ lại nàng ở lại vài ngày trong căn nhà bé nhỏ, họ chỉ nấu nướng và làm tình nhưng rồi không hiểu sao Diễm Ngọc bỏ gã ra đi. Nàng bảo nàng phải đi chụp ảnh ở đâu đó, gã chẳng giữ nàng ở lại và thế là mấy tuần nay gã và nàng biệt tăm tin tức của nhau. Gã ngồi dậy cầm cái bông tai ngắm nghía rồi ném nó ra ngoài phía cửa sổ, gã nghĩ chắc Diễm Ngọc sẽ chẳng còn trở lại nữa. Gã không hiểu vì sao lại thế nhưng gã luôn có cảm giác mất mát như thế, những người tình cũng thường đến và đi trong cuộc đời gã như vậy. Gã vẫn thấy thèm khát người đàn bà đó, gã rất muốn có nàng. Gã chưa từng có cuộc hôn nhân nào ra hồn cả. Vợ gã bỏ gã khi gã đang ở trong tù, gã vào tù vì tội đi ngủ với vợ người khác và đánh chồng của nhân tình, khi xưa gã hay ngoại tình. Mẹ gã vốn mong gã có một mái ấm đàng hoàng, trước khi mất bà còn nhắn ngã lại cho gã như vậy. Diễm Ngọc ít hơn gã khoảng hơn hai mươi tuổi, gã không vợ, nàng giờ cũng không chồng và cả hai người còn khỏe mạnh, còn có thể đáp ứng được cho nhau... gã nghĩ mìnhvà nàng hoàn toàn có thể đến được và nên đến với nhau. Con gái gã vốn rộng lượng chắc cô sẽ chấp nhận chuyện này, còn gã cũng sẽ rộng lòng chấp nhận đứa con trước của Diễm Ngọc, coi nó như con mình. Lúc này gã cần có một gia đình, một người vợ thật sự. Nếu Diễm Ngọc không đến nơi này nữa gã sẽ đi tìm nàng, gã quyết định như thế. Rồi như chợt nhớ ra điều gì gã lao ra ngoài cửa, chạy xuống con đường phía trước nhà, may sao chiếc bông tai vẫn còn đó. Gã nhặt nó lên bỏ vào túi quần rồi đi về phòng làm việc của mình. Gã bắt đầu viết tiếp, gã viết trong khi những hình ảnh về da thịt của người đàn bà gã mới ngủ cùng những đêm hôm trước còn lởn vởn trong đầu óc. Gã muốn viết cho xong cuốn hồi ký này, rồi chính gã sẽ đích thân xuống thành phố trao cho con gái gã rồi nhân tiện sẽ tìm lại người đàn bà của gã... Nhưng rồi bỗng nhiên gã lại hoài nghi những dòng suy nghĩ ấy của chính gã sau khi lấy lại bình tĩnh.
"Có thật là ta cần một người vợ, có thật là ta cần một gia đình? Hay là ta chỉ cần một người đàn bà?"
Chưa bao giờ gã có suy nghĩ sẽ gánh vác cả một gia đình, Diễm Ngọc chỉ vừa gợi nhắc gã nhớ đến một người đàn bà gã yêu thương mà thôi chứ không cho gã yêu thương. Gã chỉ thèm khát da thịt của cô ta chứ đâu có thèm được sống cùng, chia sẻ cùng mọi gánh nặng trong đời. Và Diễm Ngọc chắc cũng vậy thôi, người đàn bà ấy chắc cũng chỉ cần tình ái, ngủ với nhau được chưa chắc đã sống với nhau được. Gã cười với những dòng suy nghĩ bấn loạn vừa rồi của chính gã, gã nhận ra chỉ là gã đang cô đơn, chỉ là bản năng đàn ông trong gã trỗi dậy. Đã gần chục năm không trở lại phố phường, gã thấy nhớ đến những con phố tấp nập, không giống như cái làng chài nhỏ bé này ở đó gã có thể tìm được những người đàn bà để thỏa mãn cơn thèm thuồng tình ái. Gã nghĩ, hay viết cho xong rồi xuống thành phố tìm người để giải quyết nhu cầu ấy, rồi gã lại khựng lại gã không tưởng tượng ra một cơ thể đàn bà nào khác ngoài người đàn bà mới bỏ gã đi vài tuần trước. Gã nhắm mắt lại, cố quên. Ba mươi phút sau gã lại rút cái bông tai trong túi quần ra ngắm nghía, hình ảnh Diễm Ngọc đã xa rời đầu óc của gã, giờ này gã lại nghĩ đến một cái gì đó xa xăm hơn. Gã lại quay trở lại suy nghĩ ban đầu, gã nhớ đến đứa con gái, đứa con duy nhất mà gã có, đó là đứa con nghèo khổ của gã không bao giờ bỏ rơi gã mặc dù gã chẳng làm được gì cho cô. Suốt những năm tháng gã tù tội cô đã phải sống khổ sở, chật vật cùng với những người họ hàng nghèo khó. Con gái gã đi lấy chồng sớm và phải làm mẹ sớm, đó là một cô con gái có tấm lòng cao cả, gã chẳng nuôi cô ngày nào mà bao nhiêu năm nay cô lại phụng dưỡng gã. Nghĩ đến con gái mình gã thấy tự hào lắm và gã chắc cgã rằng cô sẽ là một người mẹ tốt.
Gã đi đi lại lại quanh căn phòng rồi quay trở lại với chiếc máy tính và gõ tiếp, gã muốn viết cho xong, ngày mai gã sẽ in ra và gửi ai đó mang xuống phố cho con gái gã. Gã không có ý định xuống thành phố nữa, không có ý định tìm một người đàn bà nữa, gã chỉ muốn viết cho xong để tâm hồn gã sẽ thấy thành thản. Gã nhận ra mình vẫn cần phải kiêng đàn bà chỉ để thanh thản thôi. Gã viết không ngừng suốt cả buổi chiều hôm ấy, gã ngã nhủ con gái mình ở những trang cuối cùng của cuốn hồi ký.
"Con gái à, giờ con đã mang bầu được gần chín tháng tròn, cha biết hẳn con đã lên cân rất nhiều và càng ngày cái thai càng to lên. Quanh bụng và đùi con xuất hiện nhiều vết rạn lắm phải không, nếu con được gen bà nội thì chắc hẳn là con sẽ có nhiều vết rạn đó lắm. Sau này con sinh thêm đứa nữa các vết rạn sẽ còn nhiều hơn nữa nhưng con đừng sợ, chúng không làm con xấu đi đâu. Con hãy tự hào con gái nhé, bởi đó là những dấu vết vĩ đại, ba không biết về y học như thế nào, không biết là có phải người mẹ nào cũng có hay không nhưng nếu con có bị vậy thì con đừng buồn nhé. Đó là dấu vết của người làm mẹ, con thật vĩ đại con gái yêu à, con đã mang nặng đẻ đau, sau này nếu con của con hiểu nó sẽ yêu thương những vết rạn ấy đó chính là dấu vết của người làm mẹ. Là nỗi đau đớn từng ngày người mẹ phải trải qua để còn mình được chào đời, cha nghĩ không phải ai cũng có thể và vui lòng làm được như thế. Sau này khi sinh xong vùng da ấy của con sẽ trở nên nhăn nheo và xấu xí nhưng con đừng buồn bởi vì con đã cố gắng để tạo nên một điều vĩ đại nhất, đó là một con người".
Gã kết thúc cuốn hồi ký viết cho con gái vẫn bằng những nỗi nhớ về vết rạn trên da người mẹ, gã chẳng biết vì sao gã vẫn không thể thoát khỏi những hình ảnh đó. Có lẽ khi nói tới một người mẹ gã lại nhớ đến mẹ gã. Tập bản thảo sau khi được in ra giấy xong gã cất vào một cái túi đựng giấy, ra bưu điện gửi cho con gái gã ở dưới thành phố. Rồi gã lại trở về với căn phòng làm việc thân thuộc của mình, bắt đầu viết những tác phẩm mới, gã lại kiêng đàn bà như trước đây. Thỉnh thoảng trong đầu gã có xuất hiện hình ảnh của Diễm Ngọc, gã chẳng hiểu sao lại vậy sau đó gã tự an ủi mình rằng, chắc tại nàng là người đầu tiên đến với gã sau bao nhiêu năm gã đơn độc. Một nửa năm của gã cứ thế lặng lẽ trôi đi, một chiều mưa đang ngồi tư lự thì có người đến gõ cửa tìm gã, gã ra mở cửa và sững sờ trước một đôi mắt ướt át đang nhìn gã, người đàn bà ấy bước vào nhà với cái bụng chửa gần vượt mặt và bộ váy cũng đang ướt sũng vì mưa. Nàng nhìn một lượt quanh nhà, rồi lại nhìn gã, nàng đưa tay đặt nhẹ lên cái bụng bầu bảo gã.
"Em chẳng lừa dối anh đâu nhưng em đã mang bầu từ sau những ngày em với anh... em định bỏ nó đi nhưng không đủ can đảm, mình cùng nuôi con có được không anh?"
Gã run run bước lại gần nàng, không nói gì mà đưa tay từ từ vén chiếc váy màu xanh lam đang ướt sũng của người đàn ấy bà lên, chiếc bụng bầu căng tròn hiện lên trước mắt gã, gã lại thấy tay mình run run gã khẽ chạm nhẹ vào những vết rạn mờ trên da bụng ấy và ôm người đàn bà kia vào lòng mình.
Dahlia
 







Thông Tin
Lượt Xem : 1123
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN