--> Yêu một cô ngốc sẽ thế nào nhỉ? - game1s.com
Polaroid

Yêu một cô ngốc sẽ thế nào nhỉ?


(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Tôi chợt dâng lên một nỗi niềm khó tả khi biết sự thật nguyên nhân mà em chạy trốn tôi. Thứ cảm giác vừa thất vọng, hụt hẫng vừa mỉa mai, buồn cười làm tôi thấy ấm ức.
***

Sóng nhè nhẹ xõa vào bờ, ánh trăng vừa lên trải một lớp ánh sáng bàng bạc, mơ màng trên mặt biển. Những chiếc xuồng, chiếc thúng sau một ngày rong ruổi dường như mệt nhoài, nằm ngủ yên trên bãi. Làn gió nhè nhẹ từ biển thổi vào làm tung bay mái tóc Thiện dưới ánh trăng trông thật mềm mại, đáng yêu. Cô bé lần đầu về biển, thích thú chạy tung tăng dọc theo bờ sóng, nước cứ theo chân Thiện tung lên rồi rơi xuống như những hạt vàng lóng lánh. Tôi sợ cô bé ngã nhào ra phía biển nên cũng chạy đuổi theo. Nàng là chúa hậu đậu, nguy cơ rất cao chứ không đùa. Uỵch, tôi với tay nắm lấy tay em nhưng không kịp, em đã ngã nhào xuống chân sóng, kéo luôn cả tôi ngã theo. Cả hai cùng sóng soài nằm chồng lên nhau, nước biển ùa vào mắt cay xè và mặn chát nơi đầu lưỡi. Có lẽ vừa hoảng vì sóng vừa mắc cở khi toàn thân tôi chạm vào em, hơi thở cả hai phả vào nhau, em nằm cứng đơ như cục đá. Tôi hoảng quá gọi lớn:
- Thiện, em làm sao thế?
Lặng một lúc, vừa ho sặc sụa, em vừa gào:
- Anh,..., anh... đè lên người em thế này sao em cựa được.
Giờ tôi mới giật mình, đứng dậy và kéo cô bé lên. Tôi hơi mắc cỡ phân trần:
- Tại... tại em,... bất ngờ quá, anh...
Cô bé lườm tôi một cái rồi lại tiếp tục đi tung tăng trong bộ dạng ướt sủng. Đó là lần đầu tiên, tôi gần em đến vậy, da thịt em ấm nóng, hương tóc thơm dịu dàng làm tôi như ngây ngất trong phút giây. Tôi bước nhanh cho kịp em rồi tiếp tục phân trần:
- Tại em chứ bộ, ai bảo hậu đậu, người ta cứu em không được còn ướt hết quần áo rồi nè.
Em cười khúc khích nhưng vẫn giả bộ giận hờn lặng im đi tiếp. Tôi cũng lặng lẽ đi bên em không nói câu nào nữa. Trăng lên khỏi chân biển từ lâu, sáng tỏ, tỏa ánh sáng dịu dàng. Bầu trời không chút gợn mây nào. Xa xa, hàng ngàn ngôi sao lấp lánh như muốn hòa tấu cùng bản nhạc lãng mạn của biển, của tình yêu.
- Nè, người ta không cố ý nghe, hổng có giận dai à. Tôi lên tiếng.
- Ai bảo lợi dụng cơ hội, vậy giờ sao tui có chồng, ai dám yêu tui đây?
- Hổng ai yêu, có tui nè, lấy thân chuộc tội chứ biết sao giờ?
Em lại cười khúc khích. Bất ngờ, tôi nắm lấy tay em, em rụt nhẹ theo phản ứng tự nhiên nhưng rồi lại để yên trong bàn tay tôi ấm nóng.
- Thiện, em có nghĩ những lời anh nói ban nãy là thật lòng không? Tôi biết thời cơ đã đến.
Cô bé hơi bất ngờ dù dường như đã có sự chuẩn bị từ trước.
- Không biết. Thiện bướng bỉnh trả lời.
- Anh yêu em, Thiện à, rất rất nhiều.
- Không biết. Tuy nói như vậy nhưng em nở một nụ cười thật hiền, hàm răng trắng đều ánh lên dưới trăng, đôi mắt em nhìn tôi rạng ngời niềm hạnh phúc. Tôi bất ngờ hôn lên môi em một cái rồi bỏ chạy. Có lẽ vừa tức vì bị tôi đánh cắp nụ hôn đầu tiên vừa sợ ma (nàng là bà chúa sợ ma) nên em chạy đuổi theo tôi và hét toáng lên:
- Anh kia đứng lại, đồ kẻ cắp, nụ hôn đầu tiên của em đấy.
- Ôi! Có con ma đằng kia kìa. Tôi dọa.
- Á, chờ em với.
***
Hai đứa mệt nhoài, nằm dài trên cát biển. Sóng vẫn nhẹ nhàng hát khúc tình ca.
- Anh nè, sao bờ biển lại có cái dấu gì kì vậy anh?
- À, dấu chân ma đó em, khuya là ma nó đi nhưng không có chân nên chỉ để lại dấu như thế thôi. Tôi dọa em.
- Á. Đang nằm dưới cát bỗng em bật hẳn dậy nhảy vào ôm lấy tôi cứng ngắt. Tôi biết là cô bé này dễ bị mắc lừa mà.
- Nè, đồ kẻ cắp, cái ôm đầu tiên của anh đó nghe. Tôi treo.
Thiện giật mình xấu hổ, dù sợ ma thật nhưng cô bé buông tôi ra thật nhanh.
- Người ta sơ ý thôi, không giống như ai lúc nãy à. Mà biển này có ma thật hả anh? Thôi lần sau có chết cũng không về. Cô bé nghi ngờ.
- Ha ha, đúng là bà chúa, sợ em luôn, làm gì có ma? Dấu chân còng đấy.
- Anh này! Nàng đánh vào vai tôi một phát thật mạnh rồi nói tiếp.- Làm người ta hết cả hồn.
Tôi nhìn em cười làm em ngượng nghịu. Vẻ ngây ngô, hay xấu hổ của em đã làm tôi xao xuyến ngay buổi đầu tiên mới gặp.
Lát sau bà chúa khờ lại hỏi:
- Mà con còng là con gì đâu em hổng thấy?
- Trăng mờ làm sao thấy được. Em muốn thấy thì đi theo tụi nó kìa. Tôi chỉ tay theo những ánh đèn pin phía xa xa, bọn bạn tôi đang bắt còng ở đó, nhường không gian lãng mạn lại cho hai đứa chúng tôi.
- Nó có giống con cá không? Em lại hỏi.
- Lạy nàng, còng sao giống cá. Con còng là con dã tràng đó, xe cát biển Đông đó nghe chưa?
- Dã tràng thì nói là dã tràng, nói còng ai biết. Mà dã tràng em cũng chưa thấy. Hì hì.
- Trời đất. Tôi thấy tưng tức cho bà chúa này quá nên lén hôn thêm một cái vào môi rồi lại bỏ chạy về phía bọn bạn ở đằng xa. Nàng vùng dậy như mũi tên, bản năng sợ ma đôi khi lại biến thành sức mạnh làm nàng chẳng mấy chốc đuổi kịp tôi (tất nhiên là tôi chờ nàng). Và tôi lại ăn đòn...
***
Vừa thở hổn hển Thiện vừa chạy qua cái bao đựng còng, tròn mắt nhìn xem con còng nó ra làm sao.
- Á, nó giống con cua. Thiện có vẻ rất thích thú với phát hiện của mình.
- Ừ, nhờ nàng ta mới biết nó giống con cua. Chưa nói xong tôi đã lại bị ăn đòn. Thế nhưng không chọc ghẹo nàng là tôi không chịu được.
- Ăn được không anh?
- Rất ngon. Có thể gọi là đặc sản của vùng biển quê anh.
- Thiệt hông đó? Nãy giờ bị tôi lừa nên hơi cảnh giác.
- Thiệt mà, tí về anh Phú làm cho mà ăn, rất ngon. Tôi chỉ thằng bạn tôi.
- Hai đứa nhìn tình tứ quá ha, cưa đổ nhau rồi hả? Phú hỏi.
- Tất nhiên, còn hỏi nữa. Tôi tự hào thừa nhận còn em thì mắc cở véo tôi một phát đau nhói.
***
Món còng dầu vùng biển quê tôi mà qua tay thằng Phú thì không còn chê vào đâu được. Nhìn nó làm, tôi thấy như dân đầu bếp chuyên nghiệp. Nó đổ nước mặn vào ngập trong bao cho còng chết, sau đó, bóc mai, lấy sạch ruột, chỉ còn cái thân và tám cái ngoe, hai cái càng, bẻ đôi thân còng thành hai nữa, sau đó cho dầu vào chảo, phi hành rồi bỏ còng vào khuấy đều. Khi còng chuyển sang màu đỏ, nghĩa là nó sắp chín, một chén nước mắn đã gia vị đầy đủ từ sà sả, lá chanh, ớt, tiêu, tỏi, đường, bột ngọt được đổ vào chảo ngay lúc đó rồi khuấy đều. Khi nước mắm và đường keo lại, dính vào thân còng, coi như món ăn đã hoàn thành.
Bọn bạn tôi nuốt nước miếng ọc ọc như sắp chết đói tới nơi khi nghe mùi vị của món ăn bốc lên. Khi món đặc sản vừa lên mâm, chúng ăn một cách ngon lành và nhận xét chưa bao giờ lại được thưởng thức cái gì ngon đến như vậy. Ai cũng tranh thủ bốc, bốc, nhai, nhai, riêng có một người ngồi nhìn. Chính là bà chúa nhát gan, thấy món gì lạ là không bao giờ ăn. Tôi là người phát hiện ra Thiện không hề ăn miếng nào vì cô bé là người tôi quan tâm nhất mà. Tôi hỏi:
- Sao em không ăn? Ngon lắm mà.
- Nó có bị làm sao không? Em sợ...
- Trời đất, mấy đứa nó ăn nãy giờ có ai chết đâu? Ăn đi em có sao anh đền cho. Tôi động viên.
Thế là cô nàng rụt rè thử một miếng. Có lẽ mùi vị tuyệt vời của loài còng cộng với tay nghề của thằng Phú đã lay động được vị giác của nàng. Nàng ăn say mê, ăn nhiều nhất trong đám vì khi bọn chúng chán chê rồi nàng vẫn ngồi ăn, ăn không biết mắc cỡ. Tôi quên nói cho cả bọn là loài còng này tuy rất ngon nhưng nếu ăn nhiều quá sẽ có triệu chứng ngộ độc nhẹ, gây chóng mặt, nhức đầu và buồn nôn. Đó chính là triệu chứng của nàng sau khi kết thúc bữa tiệc còng.
- Gọi cho em một xe cấp cứu. Tôi vờ rút điện thoại gọi.
Mặt nàng tái mét, không phải vì say còng mà vì sợ bởi nghe giọng tôi vọng vào từ xa. Lũ bạn cũng hoảng hồn khi thấy vậy. Chỉ có Phú là biết tôi đùa thôi chứ chả có sao.
- Nó đùa đấy, không sao đâu, nằm nghỉ tí là hết thôi mà. Phú trấn an.
Tôi chợt thấy mình đùa hơi ác nên chạy vào xem nàng thế nào. Đôi mắt ươn ướt như sắp khóc, nàng nhìn tôi rồi nói đầy trách móc:
- Anh đùa ác vậy, không biết là em sợ à?
Tôi thấy hối hận vì cô bé này ngốc nghếch chứ không phải như những đứa bạn tôi.
- Anh xin lỗi! Lần sau anh không đùa vậy đâu. Đừng giận anh nghe.
- Giận! Cô bé nói rồi quay mặt đi hướng khác nhưng tôi biết em đang nở nụ cười khe khẽ. Tính em là vậy, không giận ai quá năm phút.
Lũ bạn sắp như cá trước hiên nhà tôi ngủ khì. Chỉ có tôi và em vẫn ngồi tâm sự. Còn gì hơn khi hai người yêu nhau có một không gian yên tĩnh để âu yếm, to nhỏ, và tuyệt hơn nữa khi đêm nay là đêm đầu tiên hai đứa chính thức yêu nhau, có biết bao điều cần nói.
- Mai anh đưa em ra biển xem dấu chân còng nghe, lúc nãy tối quá nhìn hổng rõ. Em yêu cầu.
- Ừ, ngoài dấu chân ra tụi nó còn xe cát thành hình tròn rất đẹp, không ai biết tụi nó làm vậy để làm gì nên mới có tích là còng xe cát để lấp biển đó.Tôi giảng giải cho em về loài còng.
- Vậy á? Giờ em mới biết nha. Vui ghê ha.
- Ừ, em thì cái gì mà chẳng mới biết.
- Hứ, người ta biết nhiều chứ bộ.
***
Chúng tôi dậy thật sớm và chạy ngay ra biển để đón bình minh. Lần đầu tiên em thấy mặt trời mọc lên từ chân biển, đỏ như một quả cầu lửa, to lớn nhưng không sáng rực rỡ như lúc lên cao trên bầu trời. Quá ngạc nhiên, em lại hỏi tôi đủ thứ về hiện tượng "lạ" này.
- Úi, Mặt trời đó hả anh?
- Ừ, chứ em nghĩ là cái gì?
- Há há, sao bự dữ vậy? Mà sao nó không sáng như mặt trời mà em vẫn hay thấy nhỉ?
Cái này tôi cũng chẳng biết nên không thể giải thích vì sao lại vậy, chỉ biết nó là vậy mà thôi.
- Anh hông biết.
- Thiệt hông đó?
- Thiệt.
Rồi tôi đưa em đi chỉ dấu chân còng, chỉ những viên cát mà còng se lại quanh hang của chúng. Em tròn xoe mắt ngạc nhiên với những khám phá của mình. Tôi thì ngạc nhiên về cái độ "mít đặc" dễ thương của em.
***
Thấm thoát vậy mà đã gần một năm quen nhau rồi.
- Hôm nào tụi mình về nhà em chơi đi. Quen lâu rồi mà anh chưa biết nhà em đó nghe. Tôi đề nghị.
Khi nghe tôi nói xong, hai chị em Thiện dường như hơi giật mình. Cô bé nở một nụ cười méo xệch nhìn về phía bà chị họ. Chị họ, thật ra chỉ bằng tuổi Thiện thôi, nhưng thông minh và nhạy bén hơn cô bé rất nhiều, ra dáng một bà chị thật sự chứ không ngây ngô như bà chúa ngốc xít. Chị quản lý cô em họ khá chặt. Hai chị em cũng ít khi giao lưu với quá nhiều người. Lần đầu tiên, khi tôi đi theo Thiện đến nhà trọ đã bị ánh mắt nghiêm khắc của bà chị này dò xét. Phải vất vả lắm, sau một thời gian dài thể hiện "bản tính" thật thà, dễ mến, tôi mới nhận được sự tin cậy của cô chị tên Nguyên khó tính.
"Nè, con bé đó nó trẻ con lắm, anh đừng làm gì tổn thương nó đấy. Nếu không tui hông biết ăn nói sau với ba mẹ nó đó nghe." Tôi vẫn nhớ lời Nguyên dặn dò.
Hai chị em thầm thì gì đó với nhau rồi cô chị cười híp mắt còn cô em thì nhăn nhó. Tôi thấy người mình nhột nhột, cảm giác như hai nàng đang nói xấu gì tôi. Buột miệng, tôi hỏi:
- Hai cô nương nói xấu gì tôi đó?
- Đâu có. Thiện trả lời rồi cười hì hì.
***
Đã hai tuần, tôi không gặp lại em. Em bỏ học dở chừng mà đi, tôi chẳng biết em đi đâu. Về quê hay chuyển sang trường khác, hay đi đến phương nào rồi. Hỏi thì Nguyên không muốn nói, gọi điện cho em thì khóa máy. Tôi bỗng dưng bị bỏ rơi. Con tim đói tình run lên từng chặp, nhói đau như ai vò xé. Tôi nhớ em đến điên cuồng. Làm việc mà đầu óc cứ ngẩn ngơ, tất cả tư duy của tôi đã bị những hình ảnh của em lấp đầy. Những câu hỏi "tại sao?" "cái gì?" cứ lờn vờn qua trí óc làm tôi thấy bút lạnh, thấy ấm ức và kiệt sức vô cùng. Nụ cười hồn nhiên, thật thà, đôi mắt ngây thơ, trong sáng, cả những "dốt nát" đáng yêu của em nữa như những mũi dao sắc nhọn cứa vào lòng tôi ứa máu. Tôi thất tình. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được một thứ cảm giác lạ lùng mà chưa bao giờ gặp trong đời. Nó kéo tôi xuống vực sâu mà dù tôi cố gắng như thế nào để gượng dậy cũng không thể. Thể xác mỏi nhừ, tinh thần sa sút, tôi ốm nặng cả một tuần và buộc phải xin phép tạm nghỉ việc. Nhiều lúc tôi cảm thấy như mình không thể chịu đựng nổi tình trạng này thêm nữa, nếu kéo dài thế này chắc tôi hụt hơi mất, tim đau thắt làm tôi không thở được. Một cơn ác mộng khủng khiếp kéo dài vô tận.
Mở mắt ra, tôi thấy bốn bề trắng toát. Mơ hồ tôi nhận ra mình đang ở trong bệnh viện. Tệ thật! Không ngờ mình lại yếu đuối đến vậy sao?
- Mẹ kiếp! Đàn ông con trai! Tao thấy bực cho mày quá. Phú tức giận mắng tôi sa sả.
Tôi mệt mỏi trở mình ngồi dậy. Bâng quơ nhìn ra cửa sổ. Trời đang vào đông. Từng cơn gió lạnh luồng qua cửa sổ buốt giá.
Hai ngày sau.
- Chuẩn bị đồ đạt mai xuất viện đi làm. Công ty không có mày đang khốn đốn kìa. Phú nói.
- Ừ, phải cố gắng thôi.
Tôi xuất viện và đi làm. Công việc bận rộn giúp tôi tạm quên đi nỗi nhớ em. Dần dần tôi cũng quen với cảm giác không có em bên cạnh dù từng đêm về nỗi trống vắng, cô đơn vẫn gặm nhấm tim tôi quặn thắt.
***
Nửa năm. Thời gian không đủ dài để tôi có thể quên em nhưng cũng đủ làm tôi nguôi ngoai nỗi đau. Tôi một mình lang thang trên con đường trong chiều nhạt nắng. Tôi thích đi dọc những hàng cây, những con đường cũ, nơi chứa đầy kỷ niệm giữa tôi và em trong một năm yêu nhau. Đi để nhớ, để ôm lấy nỗi cô đơn, hụt hẫng.
Xịch! Xe buýt dừng lại ngay bên cạnh làm tôi giật mình. Một hành khách xuống xe. Một dáng người quen thuộc, quen đến nỗi làm tim tôi nhói lên loạn nhịp. Em! Dù có thay hình đổi dạng tôi vẫn nhận ra vì cái dáng vóc ấy đã ăn sâu vào tim rồi. Mặt mang khẩu trang, tay được che kín bởi đôi tất rất dài, gần như tôi chỉ thấy được một đôi mắt buồn. Em đang khóc?
- Thiện! Tôi cất tiếng.
Em giật mình ngước lên và khựng lại trong giây lát rồi nói:
- Anh nhầm ai rồi.
Nói xong, em lướt qua tôi và đi như chạy. Sao nhầm được? Dáng người, giọng nói, đôi mắt ấy là của em mà. Em đang ở đây, ngay tại thị xã này. Có nghĩa là em vẫn học ở trường đó. Tại sao em lảng tránh tôi? Tại sao tôi đến trường tìm em bao lần mà không gặp? Bao câu hỏi làm tôi xoay chong chóng. Em đã khuất vào một ngỏ hẻm nào đó. Tôi vẫn đứng ngơ ngác nhìn.
Liên tiếp mấy tuần đến trường tìm em mà không gặp, tôi lại lang thang trên con đường cũ mong lặp lại chuyến xe buýt hôm nào nhưng rồi cũng không được may mắn như lần trước.
Vậy là tôi đã từ bỏ, hay có thể nói là buông tha. Tôi buông tha cho em để em không cần phải chạy trốn tình yêu khổ sở như vậy. Và tôi cũng buông tha cho tôi khỏi nỗi đau dằn vặt. Gom nhặt mọi kỷ niệm, gói chặt trong tim, từ giã thi xã thân yêu, tôi lên chuyến xe đêm vội vã đến Sài Gòn.
***
Bốn năm. Thời gian đủ dài để quên đi một người? Tôi không ngừng đi tìm em trong hình hài kẻ khác. Nhưng rồi sau những cuộc tình đến và đi, em sao vẫn ở lỳ trong nỗi nhớ của tôi, gặm nhấm trái tim tôi như thế. Mỗi lần nhớ em, tôi lại ghét chính bản thân mình, sao tôi cứ mãi trốn chạy mà không thể thoát được đôi mắt, giọng cười và cái ngốc xít ngây ngô của em? Thôi thì cứ giữ nỗi nhớ ấy cho riêng mình, đến khi nào có người làm cho mình quên được thì thôi. Còn nếu không, ta cứ một mình mà nhấm nháp kỉ niệm vậy.
Nghỉ lễ gần một tuần. Tôi chẳng biết đi đâu, đi với ai và đi để làm gì. Nằm một mình trong căn phòng vắng lặng, gác tay gối lên đầu và nhắm mắt. Chán ngắt. Tôi bật dậy gom vội vài bộ quần áo, chạy ra bến xe. Về quê.
Biển đêm trăng. Trăng như ngày xưa vậy và tôi cũng của ngày xưa, chỉ có em là không còn bên cạnh. Hóa ra đi đâu cũng vậy, giữa quê hương, không có em, tôi phải trốn chạy một mình, trốn chạy chính hình bóng em trong trái tim. Tôi lần theo những dấu chân còng với nỗi chờ mong mơ hồ.
"Chiều nay ra thăm biển
Tìm lại chút hương xưa
Dấu chân em nào thấy
Chỉ thấy dấu chân còng
Biển ngày xưa vẫn thế
Em bây giờ nay đâu
Tình buồn cay khóe mắt
Lệ ứa thấm tim sầu...
...."
Bài thơ ông tôi viết từ rất lâu rồi nhưng sao cứ như viết cho chính tôi, viết cho chính khoảnh khắc này. Em à! Tôi là người đã cướp nụ hôn đầu của em nhưng chính em lại cướp mất con tim tôi đi rồi đấy. Mãi mãi.
Còn ba ngày nữa mới hết nghỉ lễ nhưng sao tôi chẳng muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa. Hôm sau, tôi lại thấy mình vội vã mang ba lô ra đi. Trốn chạy.
Chiếc xe Mai Linh ngừng lại. Tôi lạch cạch bước lên và tìm số ghế đã ghi trong vé. Ngồi xuống, hững hờ khép mi. Có nỗi nhớ nào vừa lăn xuống khóe môi mằn mặn. Ghế bên cạnh tôi còn trống, nghĩa là sẽ có một hành khách ở đâu đó đang chờ. Trong mơ màn giấc ngủ, tôi nghe một giọng nói quen thuộc. Thiện! Là cô ấy. Tôi lạc vào cơn mộng mị.
Tỉnh dậy giữa đêm khuya. Ghế bên cạnh đã có người ngồi, một cô gái trẻ, đang quay mặt về phía bên kia ngủ say. Vóc dáng quen thuộc quá. Tôi uống ngụm nước rồi nằm quay mặt ra phía cửa kính, đếm những chiếc xe ngược hướng vừa vút qua. Đếm thứ gì đó là thói quen của tôi, từ bốn năm nay, để đầu óc luôn bận rộn. Tôi sợ sự rảnh rỗi đến kinh khủng. Trời đã sáng, còn khoảng bốn tiếng nữa là tới Sài Gòn. Xe dừng lại để hành khách nghỉ ngơi, ăn sáng. Cô gái vẫn ngủ say. Tôi vươn vai mệt mỏi đứng dậy, tiện tay, nắm vai cô gái lay lay để đánh thức. Bị chạm vào người, cô gái dụi mắt, ngáp một cái rồi quay mặt về phía tôi nhìn. Bỗng không gian giữa hai người như đóng băng lại một cách đột ngột.
- Thiện. Tôi ngạc nhiên chỉ thốt lên được một tiếng.
- Anh. Cô cũng vậy.
Lặng im một hồi, tôi nhìn em và nói:
- Xuống ăn sáng rồi nói chuyện sau, mọi người xuống hết rồi.
Em gật đầu. Chúng tôi xuống xe, rửa ráy rồi ngồi vào bàn. Ăn và im lặng.
- Em vào Sài Gòn chơi lễ hả? Tôi lên tiếng trước.
- Dạ không, em đi làm. Hai năm rồi anh ạ.
- Vậy à? Thế mà anh không biết.
- Khi em tốt nghiệp xong là vào đây luôn. Em muốn đi xa nhà thử xem sao.
- Em làm ở đâu?
- Dạ Thủ Đức ạ. Còn anh?
- Bình Tân.
Em cười rồi chúng tôi lại im lặng. Tôi rất muốn hỏi em những câu hỏi "tại sao?" nhưng sao tôi cứ ngần ngừ mãi.
Lên xe, tôi và em nằm quay mặt về hai hướng, suy tư. Còn ba tiếng nữa đến bến xe, người mà tôi mãi trốn chạy và tìm kiếm giờ đang ở trước mặt tôi, mờ mịt thông tin, tại sao tôi cứ im lặng thế này. Tôi tự vấn. Ít ra, mình nên biết giờ cô ấy sống như thế nào chứ. Ít ra, mình không để lạc em thêm một lần nữa, dù chẳng để làm gì.
- Em vẫn ổn chứ? Tôi lại lên tiếng trước.
- Dạ, bình thường.
- Bình thường là tốt rồi.
- Anh thế nào? Sài Gòn có vui không?
- Nơi nào cũng vậy thôi. Anh không thể chạy trốn được ký ức.
Em quay mặt lại nhìn tôi, những giọt nước mắt lăn lăn trên má, em khóc tự bao giờ. Bất giác, tôi đưa tay gạt dòng nước mắt của em, em nhắm mắt, cứ để yên cho tôi chạm vào đôi má ửng hồng. Em vẫn đẹp, vẻ đẹp đượm buồn, nét ngây thơ không còn nữa mà nhuốm vết phong trần.
- Vì sao em trốn chạy? Tôi hỏi.
- Trò trẻ con ấy mà.
- Anh không nghĩ vậy.
Em nấc những tiếng khe khẽ. Tôi xích lại gần và kéo em tựa vào vai mình. Em để yên và khóc.
- Em ngốc mà. Nên ra thế. Em nói.
***
Đang ngồi trong thư viện học bài, em nhận được điện thoại của ba:
- Dạ, con nghe ba.
- Mày về ngay cho tao, không học hành gì nữa cả. Nhanh.
Lời nói của ông là mệnh lệnh. Ông là chúa tể trong nhà, không ai dám kháng cự lại ông dù chỉ là một cái nhìn bất mãn. Thiện sống dưới sự cai quản hà khắc của ba. Thời cấp ba, em không được đi chơi thỏa mái như bạn bè mình, không được đi học thêm, thích học môn nào, gọi gia sư về dạy môn đó. Chuyện yêu đương nhăng nhít càng không thể. Giờ thì tôi mới hiểu vì sao cô bé lúc đó lại ngốc nghếch đến thế. Tất nhiên, cha đã bảo là em phải mang gói đi về. Tất cả hành trang, đồ đạt cũng mang theo luôn vì em biết mình không thể tiếp tục học nữa. Em mơ hồ nhận ra vấn đề rắc rối của mình là do đâu. Trên đường về, Thiện nghĩ mọi cách nói dối cha để tránh một hình phạt nặng nề.
- Mày quen thằng đó được bao lâu rồi. Ông hét lớn.
- Dạ, một năm ạ. Dù đã chuẩn bị một câu chuyện bịa rất "hoàn hảo" để dối cha nhưng không hiểu sao cái miệng không chịu nghe lời. Ba hỏi câu nào là khai thật câu đó.
- Nó tên gì?
- Dạ tên Lâm. Ảnh đi làm rồi ba ạ, không phải sinh viên đâu.
- Kệ mẹ nó. Thằng nào dở trò với con tao thì tao không để yên.
Mặt em tái mét không còn giọt máu. Ông nói là ông làm. Là cha con bao nhiêu năm, Thiện hiểu tính ông.
- Địa chỉ của thằng đó. Khai mau.
Cô bé run lẩy bẩy, quỳ sụp xuống van xin:
- Ba ơi! Con xin ba mà, từ nay con không dám nữa ạ. Con sẽ không gặp người đó nữa đâu. Ba trừng phạt con đi, là lỗi của con.
- Mày giỏi! Mới đi học được mấy chữ về cãi lại tao nhem nhẻm vậy đó hả?
Em khóc, những giọt nước mắt hối lỗi và khiếp sợ. Ánh mắt lạc hồn nhìn ba van xin.
- Được. Mày hứa nhé. Giờ không học hành gì hết, đốt hết sách vở đi, ở nhà bán hàng với mẹ mày. Học làm đếch gì toàn yêu với đương lung tung.
- Vậy là em bỏ việc học từ hôm ấy? Tôi hỏi.
- Không. Em vẫn đi học nhưng phải ở với người quen của ba chứ không ở với chị Nguyên nữa. Từ bữa đó, chị đâu có dám gặp ba đâu.
Tôi chợt dâng lên một nỗi niềm khó tả khi biết sự thật nguyên nhân mà em chạy trốn tôi. Thứ cảm giác vừa thất vọng, hụt hẫng vừa mỉa mai, buồn cười làm tôi thấy ấm ức. Một cô bé ngốc và một người cha cố chấp, gia trưởng, chỉ có thế thôi mà đã hành hạ trái tim tôi suốt thời gian dài đến thế sao?
Xe đã đến bến. Tôi và em xuống xe chờ lấy hành lý rồi đi cùng nhau một đoạn.
- Lễ hôm rồi vui chứ em? Tôi hỏi.
- Dạ, có gì vui đâu anh, về ở hoài trong nhà.
- Chứ bạn trai em đâu? Sao không chở em đi chơi?
- Em ngốc quá nên để lạc mất rồi. Em cười.
Chúng tôi im lặng một lát rồi rẽ về hai hướng. Em nhìn tôi, vẫy tay tạm biệt rồi khuất vào giữa dòng người. Tôi lang thang một mình trên con đường đông đúc xe cộ ngược xuôi. Thấy lòng bớt cô đơn. Sài Gòn giờ đã có em. Tờ địa chỉ và số điện thoại em ghi tôi vẫn cầm trên tay. Mai vẫn còn một ngày nghỉ nữa mà. Tôi nghĩ vẩn vơ rồi bật cười một mình. Bất giác, tôi nhớ biển, nhớ da diết nơi có những chú còng đang bò ngang dọc.
Bùi Hữu Phúc






Thông Tin
Lượt Xem : 1210
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN