Bài học từ cuộc sống
“Dai Nguyen Quoc: vợ yêu ơi. Em dang lam j do?A vao mang roi nj
Huyen Le Thi: uhm. V day
Dai Nguyen Quoc: e di hoc ve k vy? Nho a k ?A nho e nhieu lam vy ah.
Huyen Le Thi: uhm. Hi vong la the.Nho v thi vao day choi.
Dai Nguyen Quoc: a cung dinh vao vy choi roi ve nhung di hoc ve muon qua.
Thay nguoi ta nam tay nhau di dao ma a thay buon lam.
Huyen Le Thi: uhm. C di hoc ve khong?
Dai Nguyen Quoc: a co di hoc ve v ah. Gio vy lam ma an com i nhe. A chuan bi den nha tho di le na
Huyen Le Thi: uh.pjpj c nhe
Dai Nguyen Quoc: pjpj vy Yeu em nhieu lam. Hon vy cai ni. Hon3…”
Tôi chết lặng người đi sau khi đọc xong những dòng tin nhắn mà người yêu của tôi gửi từ nick name “baotapsamacxom7” đến một người con gái khác với tên là Lê Thị Huyền. Nước mắt tôi vỡ òa, mắt nhòe dần theo tiếng nức “hay là anh ấy gửi cho mình mà nhầm sang người con gái khác nhỉ? Không thể như thế được, làm gì có chuyện đó. Anh ấy không phải là người như vậy…”.
Tôi nhấc điện thoại lên sau khi lấy lại được bình tĩnh, điện thoại tôi xuất hiện dòng chữ “dang goi cun yeu”. Tôi giật mình, “alo,anh nghe cưng mà”. Anh vẫn nói với tôi những lời dịu ngọt ấy, cổ họng tôi nghẹn bứ lại, muốn nói nhưng sao quá khó khăn, nước mắt tôi chực sẵn nơi bờ mi, đang chờ “cơ hội” để tuôn ra thỏa thích.
Tôi lại giật mình “em có nghe được anh nói không vợ yêu”, đầu óc tôi loạn cả lên, tôi vẫn im lặng, “vợ yêu ư? Cưng ư?”.Đó chẳng phải là những tiếng gọi thân thương mà anh gửi tin nhắn cho cô bạn có nik name “sakura_9992” ư? Tôi không nói được gì, cứ thế khóc òa lên như một cô ngốc, khóc như chưa bao giờ được khóc, sống mũi tôi cay xè, nghẹt mũi, khó thở vô cùng, trái tim tôi thắt lại từng hồi…đau, đau lắm.
“Có chuyện gì thế em? Nói anh nghe mà, em bình tĩnh lại và kể cho anh nghe mà. Em khóc đấy à. Em đừng khóc nữa.anh xin em đừng khóc nữa được không? Xin em đó vợ yêu à” - Anh ấy nói.
Tôi rất sợ những tin nhắn anh gửi cho người con gái ấy là sự thật, sau một hồi trấn tĩnh lại, nhưng vẫn nghẹn ngào:
-Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?
-Tại sao thế anh? Em đã làm gì có lỗi với anh chưa?
- Em chưa làm gì có lỗi với anh đúng không?
- Em bình tĩnh nói cho anh nghe mà. Có chuyện gì xảy ra với em thế? - Anh ngắt lời của tôi.
- Anh hãy nói với em đó không phải sự thật đi anh. Hãy nói với em những dòng tin nhắn anh gửi cho Huyền chỉ là sự hiểu nhầm đi.Chỉ là sự hiểu nhầm thôi đúng không anh? Làm sao em có thể tin được người em yêu thương nhất, tin tưởng nhất, hi vọng nhất lại làm em đau thế này. Chẳng phải anh nói em phải tin tưởng ở anh sao?Giờ sao lại thế này hả?xin anh đừng làm em đau thêm nữa có được không?”. Tôi nói một thôi một hồi như một con ngố, rồi lại vỡ òa lên trong niềm đau đến tột cùng.
Bạn có biết câu trả lời tôi nhận được từ anh ấy là gì không? “anh thừa nhận anh yêu hai người cùng một lúc, cả hai người đều quan trọng với anh, anh không muốn mất một ai cả”.
- Thật nực cười…
- Trên đời này làm gì có chuyện yêu hai người cùng một lúc, tình cảm dành cho cả hai người đều giống nhau, không muốn mất một ai. Có chăng thì lừa dối một người và yêu một người thật lòng chứ…anh không thấy anh làm như vậy là quá ích kỉ, quá tàn nhẫn với em và người đó ư? - tôi nức lên.
[Tải ảnh'>
Sau khi nhận được câu trả lời từ anh tôi mới nghĩ thì ra tôi là một cô ngốc, ngốc và quá ngây thơ khi tự hào kể với đám bạn rằng: “người yêu của tớ lúc nào cũng tuyệt vời nhất”, rằng “người yêu tớ chung tình lắm, được mọi người trong xóm tin tưởng tuyệt đối” và thì ra trên đời này không có gì là tuyệt đối. Tôi bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ… Giá như lúc anh nói lời chia tay khi bị hai gia đình ngăn cấm mà tôi buông tay anh ra thì giờ tôi đã không đau thế này. Giá như lúc trước tôi nghe lời em gái “nếu anh ấy yêu mình chị thật lòng thì đã không xử sự như lời mẹ anh ấy nói” và giá như… bao nhiêu từ “giá như” lần lượt lộ dần trong đầu tôi. Tôi thật sự mất phương hướng, cảm tưởng tôi có thể chết được vì người con trai ấy, cảm tưởng trên đời này không còn ai quan trọng với mình nữa, cảm tưởng rằng tôi đã mất tất cả khi bị người yêu mình phản bội và rằng tôi phải làm gì để sống tiếp những ngày vắng anh trong đời, phải làm gì để chấp nhận sự thật phũ phàng mà chưa mộtlần tôi nghĩ tới đây?
Tôi đã khóc sướt mướt mấy ngày liền, nỗi đau âm ỉ vây riết lấy tôi suốt mấy tháng trời, màn đêm buông xuống tôi lại đối diện với nỗi cô đơn, cảm giác bị ai đó lừa dối thật khó chịu. Ngồi buồn, hồi tưởng về những kỉ niệm đẹp, nhớ lại những gì anh hứa hẹn, những món quà dễ thương nhận từ tay anh cũng là lúc tôi đắm chìm trong chua xót, những giọt nước mắt đua nhau rơi…một giọt…hai giọt…và tự lúc nào chiếc gối xinh xắn của tôi đã ướt đẫm…
Nhưng rồi...
Tôi nghiệm ra rằng trong tình yêu nếu mình càng cố nắm giữ thì tình yêu đó càng nhanh vụt mất, nắm giữ tình yêu cũng như nắm giữ những hạt cát, một nắm cát sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay nếu bạn không cố nắm chặt nó nhưng khi bạn bóp chặt nắm cát ấy lại thì tôi tin những hạt cát còn vương sót lại trong lòng bàn tay bạn cũng chẳng còn lại là bao nhiêu. Trong tình yêu cũng vậy khi ai đó muốn rời xa bạn thì cứ để họ ra đi bởi họ đã không muốn ở cạnh mình nữa thì dù bạn có cố gắng níu kéo thì cũng vậy cả thôi và người chịu tổn thương nhiều nhất không ai khác ngoài bạn. Nếu ai đó cảm thấy bạn thực sự quan trọng với ai đó thì họ sẽ sớm nhận ra và quay trở về bên bạn, cứ để họ ra đi khi họ muốn bạn nhé!.
Tôi nghiệm ra rằng trong cuộc sống không có gì là tuyệt đối, cũng chẳng có gì là lí tưởng, đừng nên tin tưởng tuyệt đối vào một ai đó để rồi khi niềm tin ấy, niềm hi vọng ấy đặt không đúng chỗ thì nỗi tuyệt vọng lại nhân lên gấp bội bạn nhé!
Tôi nghiệm ra rằng cảm giác đau đớn nào cũng vượt qua được chỉ cần bạn có DŨNG KHÍ và NIỀM TIN, TIN vào chính mình, TIN vào cuộc sống cho dù điều đó có tồi tệ đến mức nào đi nữa.
Tôi nghiệm ra rằng thất bại nào cũng đều để lại “đằng sau đó những khoảng trống cần một bàn tay vô hình của thời gian lấp đầy”, cần thời gian nhưng không phải là không vượt qua được những giây phút yếu lòng, đau khổ đó để ta lại là chính ta- những cô, cậu thanh niên tuổi mới lớn, tương lai còn dài và để ta cảm nhận được thế giới ngoài kia vẫn tươi đẹp đến nhường nào.
[Tải ảnh'>
Bạn hãy sống thật với chính mình, thật với những người xung quanh đặc biệt là những người tin yêu bạn, đừng làm họ thất vọng, phản bội lại tình cảm của một ai đó hay “câu chuyện ba người” là một điều không nên làm bởi trên cuộc đời này nợ tiền bạc, nợ vật chất,… thì có thể trả được, nhưngmón nợ ân tình lại rất khó trả “món nợ lớn nhất của đời người là nợ tình cảm”(Đức phật). Thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất để làm lành mọi vết thương nhưng vết nứt trong trái tim sẽ mãi theo ta suốt cuộc đời vì“ vết mực trên áo thì có thể tẩy, lời nói thì gió bay nhưng nỗi đau, sự rạn nứt trong tình cảm thì hệt như gương vỡ không thể lành”.
Tôi cũng vậy, thời gian trôi qua mặc dù tôi đã quên được người con trai ấy nhưng mỗi khi kí ức dội về, hay trong lúc cô đơn ngồi một mình cái cảm giác bị ai đó lừa dối cứ đeo đẳng trong tiềm thức, cảm tưởng rằng chẳng bao giờ tôi có thể tin tưởng vào một ai đó được nữa, sợ mình lại tiếp tục vấp ngã nhưng đó chỉ là suy nghĩ tiêu cực trong chốc lát để rồi tôi lại là chính tôi bởi “khi một cánh cửa đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra”.
Và khi bạn yếu đuối nhất, cảm giác không thể lê nỗi đôi chân mình để bước tiếp… bạn muốn ngủ một giấc vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại được nữa nhưng bạn đừng nên làm những điều dại dột đó. Hãy nhắm mắt lại nghĩ về một ai đó tốt với bạn, có thể là một đứa bạn thân luôn sẵn sàng nắm lấy bàn tay bạn trong bất cứ hoàn cảnh nào, những đứa trẻ mồ côi lại “kiêm” thêm những căn bệnh “quái thai” bên mình nhưng tại sao họ vẫn tìm được niềm vui trong cuộc đời vốn dĩ không may mắn với họ. Và đặc biệt hãy nghĩ tới gia đình bạn, bố mẹ luôn là điểm tựa vững chãi nhất để bạn bước qua những sóng gió trên trường đời, họ sẽ ra sao nếu như bạn không vượt qua được những nỗi đau ấy mà dại dột tìm đến cái chết như một sự giải thoát tất yếu. Hãy tĩnh tâm, lắng lòng mình để suy nghĩ về những gì xảy ra xung quanh mình và sẽ thấy cuộc sống không hoàn toàn là màu đen như bạn tưởng tượng.
Khi gặp thử thách…
Chúng ta nên…
Cảm ơn thất bại, vui vẻ đón nhận những vấp váp đầu đời để đi tiếp…?
Hay là…
Ngụp lặn trong nỗi buồn thương thân trách phận…?
Bằng những trải nghiệm từ thực tiễn cuộc sống chắc hẳn mỗi chúng ta đã có câu trả lời cho chính mình để chọn giải pháp nào là tốt nhất cho bản thân và những người tin yêu bạn. Nhưng dù thế nào đi nữa với những gì xảy ra với tôi, tôi tự thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều, vấp váp để thấy mình còn quá nhỏ bé trước cuộc sống vốn đầy rẫy những chông gai nhọn sắc, vui vẻ đón nhận thử thách, sẵn sàng đương đầu với những khó khăn để nhận về mình những bài học quý giá. Đó là điều tôi học được từ cuộc sống. Bạn cũng thế nhé!