--> Cà phê - game1s.com

Cà phê

Mùa đông

Buổi sáng, ngồi bên cửa sổ tầng 5 tòa nhà Vincom, sương phủ một lớp mỏng bên ngoài cửa kính, phía trong cửa, cũng rất lạnh.

Hắn hỏi: “Em uống gì ?”. “Trà sữa”. Hắn gọi cho tôi ly trà sữa, cho hắn ly đen đá. Tôi hỏi: “Trời lạnh như đóng băng, sao không đen nóng”. Hắn thở dài, một khoảng mầu đen như áng mây vụt qua ánh mắt: “Cà phê đã đắng thì lạnh hay nóng có khác gì nhau”. Khi ấy, hắn vừa bị một cô nàng hừng hực như lửa, điên cuồng như kẻ thống trị cuả tình yêu đá phốc một cái. Hắn đau, đau đến tê dại. Tôi nhìn hắn nhâm nhi từng giọt cà phê lạnh ngắt, ngón tay run run đặt hờ trên chiếc ly đã lấm tấm những giọt nước lạnh toát ra cả phía ngoài, lòng cũng đắng theo.

Mùa đông năm sau..

Tòa nhà Vincom không có sương phủ ngoài lớp kính nhưng lại có mưa phùn. Mưa trắng xóa, trắng đến nỗi tôi thấy trong mắt hắn chỉ còn một mầu rỗng tuếch. Hắn gọi cho tôi ly trà sữa và cho hắn một ly Pucachino. “Cuộc đời đôi khi thấy toàn những màu sắc sáng trắng và lung linh, giống như là ảo, vì chẳng có gì sâu đậm đọng lại ngoài vị quế ở viền môi”. Khi ấy hắn đã trải qua những cung bậc khó chơi nhất trong trò chơi ái tình. Hắn có thể hờ hững với đời, làm ngơ với những cô nàng hừng hực tươi trẻ, ham mê trải nghiệm cuộc đời như cô nàng cà phê đen. Hắn đang kết cô nàng Pucachino điệu đà đài các với mái tóc bồng bềnh như mây.

Mùa đông năm sau nữa

Hắn hỏi: “Sao em chỉ uống mỗi trà sữa, chẳng nhẽ cuộc đời này không còn gì thú vị hơn cô nàng tiểu thư tẻ nhạt với cái ống hút dài vô duyên đó sao ?”. Còn hắn thì gọi cà phê nâu. “Em chỉ uống trà sữa, chung tình”. Hắn nhếch môi cười: “Chung tình làm gì chứ ? chỉ làm cuộc sống của em thêm tẻ nhạt. Giờ anh lại đến với cô nàng Nâu đá, vừa đủ mát dịu vừa đủ hóm hỉnh, vừa đủ “tàu nhanh” mà đôi lúc cũng có thể dầm dề. Giống như người tình không ràng buộc, tha hồ khám phá và thử nghiệm mà không sợ sai sót, không sợ tan vỡ, không sợ khổ đau. Tự do và phóng khoáng, nhảm nhí và vui vẻ. Yêu nàng cũng được, bỏ nàng cũng không sao, nàng không có anh, nàng lại có vạn nghìn gã khác”. Một con chim nhạn vụt qua cửa sổ, ngơ ngác đợi chờ giữa không trung rồi bay về một nơi vô định. Hôm nay trời không có sương mù, cũng không mưa phùn, chỉ có hơi lạnh vẫn thường trực trên cơ thể, như tình tôi với hắn, đơn phương như khối băng không đủ sức tan ra trong nắng ấm. Tôi co người lại trong chiếc áo khoác, hắn nhún vai rồi đứng dậy bước sang phía tôi. “Lạnh quá phải không”. Một chút hơi ấm được ban phát khi hắn ngồi bên cạnh, chỉ có thế. Hắn rất gần và rất xa.

Một mùa đông nữa

“Em uống gì”. “Đen đá”. Hắn gọi đen đá cho tôi và trà sữa cho hắn. Hắn ngậm môi vào chiếc ống hút dài, rít đến giọt cuối cùng của ly trà sữa. Hắn nhìn tôi nhâm nhi ly đen đá mà không hề nhăn mặt rồi hỏi: “Em mê cô ta từ khi nào vậy ?”. “Từ khi anh nói, chung tình chỉ làm cuộc đời em thêm tẻ nhạt”. Hắn không nói gì, lấy một thìa đường đổ vào ly đen đá, rồi hai thìa, ba thìa.. cứ thế. “Cà phê đắng không hợp với em đâu, để anh cho thêm thật nhiều đường ắt sẽ ngọt”. Hắn khuấy lên, những viên đá nhỏ trong ly tan ra, hắn vòng sang đưa ly cà phê lên môi tôi: “Em thử đi”. Môi hắn sát vào mặt tôi bỏng rát, cánh tay vòng ra sau bờ vai tôi xiết nhẹ. Tôi nhấp một ngụm, ngọt nhiều hơn đắng. “Em mãi là trà sữa, dịu ngọt và rất tình. Để cho anh thấy đời rất khác, tình cũng rất khác”.

Ngoài trời hửng lên chút nắng ấm cuối mùa đông.

“Mình di xem phim nhé”. “Bao giờ ?”. “Trưa nay”. “Ừ, cũng được. Mega Star, phim hài nhé”. Tôi đến trước hắn, gửi xe rồi mở điện thoại ra xem. Tôi không thích đưa đón,đứa nào có chân đứa ấy đi. Có hai cuộc gọi nhỡ, tôi gọi lại, đang chỉ chỏ nơi tôi đứng thì hắn lù lù phía sau. Hắn đặt nhẹ tay lên lưng tôi rồi đủn đi, nửa ân cần của một người tình, nửa như một kẻ mang cá tính áp đặt người khác. Tôi đi, thấy không thoải mái ở phía sau, một điều gì đó thật sự không thoải mái, vì cuộc hẹn của tôi và hắn vốn dĩ đã không được thoải mái chút nào.

Trước đây, tôi xưng chị với hắn còn hắn thì ậm ừ, không ra chị em cũng chẳng thành cậu tớ. Rồi một ngày hắn gạ: “Yêu anh đi”. Tôi vênh váo trả lời: “Ai thích thì đi mà yêu, đây chả thèm”. Rồi hắn cứ xưng “anh”, còn tôi vẫn xưng “chị”. Cho đến một đêm không ngủ, chắc là do mùa Thu dửng dưng làm cho tôi cảm thấy nóng bức, hay do một cảm giác nào đó đã khô cằn, hắn gọi thì thào: “Em ngủ chưa ?”. “Chưa”. “Vậy để anh kể chuyện cho em nghe, rồi cả hai đứa cùng ngủ”. “Ừ”. Hắn bắt đầu kể một câu chuyện biến tấu về nàng Bạch tuyết và Bảy chú lùn bằng một giọng tưng tửng. Hắn càng kể tôi càng tỉnh ngủ. Ôm điện thoại đến gần sáng mệt nhoài mà hắn vẫn chưa chấm dứt mạch kể hết chuyện này sang chuyện khác. Cuối cùng hắn bảo: “Quai hàm của anh cứng lại rồi mà sao em vẫn chưa chịu ngủ hả” . “Em thích nghe anh kể, kể nữa đi..”. Tôi bất chợt gọi hắn bằng “anh” rồi cứng họng. Hắn cũng lặng đi trong giây lát rồi nói: “Em ngủ đi kẻo mệt”. “Ừ”. “Vâng anh đi, đừng có ừ”. “Vâng, chúc anh ngủ ngon”. Tôi nói lí nhí. Khi ấy trời đã hừng đông. Tôi cúp máy và tiếp tục thức, không biết hắn đã ngủ chưa. Hóa ra gọi hắn bằng anh thật dễ chịu.

[Tải ảnh'>

Hắn dẫn tôi vào thang máy, chỉ có hai đứa, hắn kéo tôi lại gần thơm nhẹ lên tóc. Tôi đứng im như phỗng, ngại ngùng. Lên tầng 6, chậm mất buổi chiếu phim hài, hắn mua hai vé xem phim hành động rồi kéo tôi xuống tầng 5 uống cà phê. Bên cửa sổ, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt ngập tràn ánh lửa. Tôi lỡ miệng nói: “Ở bên anh vừa ấm áp vừa bất an”. Hắn cười ngất, giọng đầy chế giễu: “Chẳng có cái gì ấm áp mà lại bất an cả, chỉ có sự lạnh giá mới gây cảm giác đó. Em nhầm lẫn lung tung hết rồi”. Tôi không muốn tranh cãi với hắn là tôi không nhầm. Hắn gọi trà sữa rồi tỏ thái độ phân bua khi cô phục vụ vừa bước vào trong: “Khẩu vị của đàn ông kỳ thực có thay đổi theo quãng đời mà họ trải qua. Trước kia mới lớn, chỉ thích hoang dã tóc xoăn, hừng hực tươi trẻ..”. “Có liên quan gì đến món đồ uống đầy nữ tính này không ?”. Hắn trầm ngâm, lơ đãng nhìn qua cửa sổ. Mùa thu đang lởn vởn ngoài kia, trên tòa nhà cao tầng sừng sững, đâu đó cánh chim bay vụt qua mảng mây xanh yếu đuối.

“Khi ấy, anh ở bên nàng trong quán vắng, đời bụi phủi cùng bộ quần áo te tua với đôi giầy bụi bặm. Giống như sự khẳng định cá tính ngạo mạn, muốn sở hữu, muốn chiếm đoạt. Anh hôn nàng, cái hôn đắng ngắt nhưng tê tê đầu lưỡi, ngấm dần và ngọt. Tạo hóa rất láu cá, đắng và ngọt lại có lúc ở chung. Anh ở bên nàng, hai đứa gật gù với rock và cuộc đời cứ cháy lên những giai điệu giật đùng đùng như thế. Anh tưởng nó cứ cháy mãi, cháy mãi cùng với những điều mạnh mẽ cuồngg nhiệt”.

“Anh đang kể về cô nàng Đen đá phải không ?”. “Ừ, lúc đó anh chỉ yêu nàng”. Hắn cười, nuốt ực trong cổ. Có vẻ như đang thòm thèm một ly đen đá đặc quánh.

“Thế rồi khi dần dà tiệm cận với những sự xa hoa nhiều hơn, anh thích đôi khi ngồi bên hiên quán cà phê thơm mùi quế, ngả nghiêng với một cô nàng điệu đà đài các, đong đưa sành điệu với mái tóc bồng bềnh màu ánh kim, nhâm nhi những câu truyện nàng nói, đưa cho nàng ngón út để nàng cắn nhẹ một phát, rồi hí hửng lấy ngón tay về, nếm cái vị cà phê hồi quế lạ lẫm còn đọng lại. Nàng là Capuchino … Đó là những ngày hào nhoáng lạ thường, tinh tế lạ thường. Với nàng, anh có thể ngồi cả sáng, cả chiều, trong những không gian độc đáo, tuyệt đẹp, điều hòa chạy êm ru với cuốn sách trên tay…Khi ấy cứ nghĩ cuộc đời rặt những màu sắc sáng trắng và lung linh làm sao, giống như là ảo, vì chẳng có gì sâu đậm đọng lại ngoài vị quế ở viền môi”.

“Nghe có vẻ như một cô nàng dịu ngọt và đam mê. Anh đã từng yêu một người nào giống như “nàng Capuchino” chưa ?”. “Chuyện bí mật”. Hắn cười, ánh mắt sâu thẳm và đắm đuối hơn bao giờ hết. Cô phục vụ mang cho hắn ly trà sữa bốc khói, cho tôi ly nâu đá.

“Nhưng rồi cũng phải xa rời cái cô nàng tóc ánh kim ấy để quay về vạ vật vỉa hè, nắng, gió và mặt hồ gợn sóng. Và anh gần gũi một cô gái mới, vừa đủ mát dịu vừa đủ hóm hỉnh, vừa đủ “tàu nhanh” mà đôi lúc cũng có thể dầm dề. Giống như người tình không ràng buộc, tha hồ khám phá và thử nghiệm mà không sợ sai sót, không sợ tan vỡ, không sợ khổ đau. Tự do và phóng khoáng, nhảm nhí và vui vẻ. Yêu nàng cũng được, bỏ nàng cũng không sao… nàng không có ta, nàng lại có vạn nghìn gã khác. Nàng là Nâu Đá”.

Hắn nhúng ngón tay vào ly cà phê của tôi một cách thô thiển và mất vệ sinh, rồi cho lên miệng, khẽ nhăn mặt: “ Nhưng rồi… cuộc đời không bao giờ hết những bất ngờ. Một ngày trời trở lạnh, khi anh bước vào quán cà phê quen vô tình và bất thình lình va vào một cô gái, không có cá tính mà dịu nhẹ mong manh… Giống như nàng hoang dã tóc xoăn cao ngạo ngày nào, trải qua vùi dập của cuộc đời đã mềm mỏng đi đôi chút, mong manh thêm đôi chút, cúi xuống thấp hơn một chút. Anh hít sâu vào lồng ngực một hơi để lấy dũng khí, và gật đầu với nàng. Thế là mỗi ngày, anh lại đi làm sớm để hẹn hò với nàng ở góc phố… Môi chạm vào môi, bình yên vì vị ngọt dịu, lưỡi tan đi trong cái ngọt hòa quỵên. Cùng ngắm hạt mưa lấp lánh rơi qua lớp kính trong suốt của buổi sáng mùa đông.Và thấy nàng rất hợp với anh của ngày hôm nay. Nhất là khi nàng có chiếc ống hút thật dài, để anh không phải cựa quậy bờ môi”.

Ánh mắt hắn chuyển sang mầu nhạt, ngọn lửa đã bớt rực cháy, nhưng lại trong vắt như giếng sâu. Cái giếng huyền bí chứa đầy ngọc trai mà những kẻ tham lam sắp nhã nhào vào trong. Và tôi là một trong những kẻ đó. Bàn tay hắn đã đặt lên tay tôi từ lúc nào, êm đềm như những phím đàn gẩy gót nốt tơ.

“Em là trà sữa đá, dịu ngọt và rất tình. Để cho anh thấy đời rất khác, tình cũng rất khác”.

Một con ruồi từ cửa sổ lao vèo vào cốc trà sữa, hắn nhẹ nhàng khều nó ra ngoài bằng cái ống hút rồi thản nhiên chạm môi rít từng giọt ngon lành. Hắn vẫn thế, ánh mắt vẫn thế, rực cháy, dịu dàng và đầy cám dỗ.

Hắn dắt tay tôi vào rạp. Hai chiếc ghế ngăn cách nhau bằng một miếng gỗ nhỏ, hắn lật lên trên để cho giữa tôi và hắn không còn khoảng cách.

Bộ phim hành động về một nữ sát thủ giết người không ghê tay, nhưng hàng đêm nàng vẫn lẻn vào nhà của người tình và sống với những đam mê rất đàn bà và biến mất vào sáng hôm sau.

Hắn nắm lấy bàn tay tôi, mê mê từng ngón. Trên màn ảnh chiếu đoạn phim nữ sát thủ chủ động hôn người tình, bao giờ cũng thế, nàng luôn là kẻ dẫn dắt. Hắn nắm bàn tay kia của tôi, tay trong tay, ấm áp đến chảy mồ hôi. Cô nàng sát thủ đã cởi chiếc áo dẫm mồ hôi của người tình, hơi thở gấp gáp trên những chiếc loa treo đâu đó trong những góc phòng chiếu. Hắn quàng tay qua người tôi xiết lại, môi ấm áp, dịu ngọt. Màn hình tắt ngấm trong một điệu nhạc rất tình đậm chất Latin. Hắn thầm thì: “Không xem nữa, mình đi thôi”. Hắn kéo tôi đứng dậy, lục đục qua những hàng ghế với những cái chân đang đan vào nhau trong cái khoảng không gian lờ mờ tối và đầy nghi hoặc ấy. Cuối cùng tôi cũng cùng hắn thoát được ra ngoài, ánh sáng chói lòa đập tan cái cảm giác say say điên cuồng mới bắt đầu nhen lên trong phòng chiếu. Hắn sững lại trước luồng sáng ấy rồi hùng hục kéo tôi đi thật nhanh. Loáng thoáng qua những tấm biển nhà nghỉ mầu vàng quạch.

Hắn đóng cửa phòng, ánh mắt ngấu nghiến như con sói đói khát sắp xử lý miếng mồi. Mọi thứ bung ra và người hắn nóng rực. Tôi khẽ rùng mình khi những đầu ngón tay chạm vào da thịt hắn. Hắn, một kẻ cô đơn từ khi ký vào đơn ly dị, lang thang với những người tình cuồng nhiệt như ly Đen đá, ngả nghiêng với những cô nàng đài các như Capuchino, êm đềm bên người tình dịu mát và hóm hỉnh như cà phê Nâu, lãng mạn cùng người tình mong manh như ly Trà sữa. Hắn lang thang tìm những cảm giác tình và rất tình nhưng chẳng thể nào thoát khỏi những cô đơn. Vì tâm hồn hắn không có nơi nào bình yên để trở về.

Tôi, một người đàn bà chưa chồng chi li với đời, toan tính với tình bởi những ám ảnh quá khứ. Ở đâu đó trong ngóc ngách của cuộc đời đã va vào hắn như đám mây lướt qua mặt trời vào một ngày nắng nóng. Muốn lao vào thứ ánh sáng diệu kỳ và hấp dẫn ấy, nhưng lại sợ hãi nó làm mình bốc cháy, đau đớn.

Tôi cố vùng vẫy khỏi hắn, những ngón tay chơi vơi, ánh mắt tuyệt vọng. Hắn dừng lại, hụt hẫng: “Anh xin lỗi”. “Em xin lỗi, chúng ta có thể..”. “Đừng nói nữa”. Hắn mặc lại quần áo, bước ra khỏi căn phòng.

Một chiều mùa đông, tôi nhâm nhi ly đen đá, lạnh buốt đến tận tim bên khung cửa sổ của tòa nhà cao tầng. Tôi nghiện đen đá từ khi hắn bỏ đi một cách cố chấp. Tôi cần phải trải qua vị đắng để cảm nhận vị ngọt đến từng chút một. Hoặc là chỉ có làm thế tôi mới bớt nhớ hắn hơn.

Phía bên kia, có người gọi nâu đá, trái tim tôi dội lên một cảm giác khó tả. Tôi quay lại, hắn ở đó, ánh mắt dịu dàng bình yên. Tôi khẽ lờ đi, gửi hắn một tin nhắn: “Sao không yêu một cô nàng đen đá, cuồng nhiệt như mới bắt đầu”. Hắn trả lời: “ Cà phê đen hay Cà phê sữa đều là Cà phê. Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt đều là tình yêu. Anh đối với em, lúc nào cũng cuồng nhiệt như mới bắt đầu”.

Hắn đi lại, vẫy tay bảo cô phục vụ chuyển ly cà phê sang bên này. “Nếu ngày ấy anh và em.. chắc giờ tình chỉ còn là tình cũ”.

Hắn không nói gì, đổ thêm đường vào ly cà phê đá của tôi. “Thêm chút đường cà phê không ngọt, thêm chút tình em cũng chẳng thuộc về anh. Vậy thử thêm nhiều và thêm nữa, liệu em còn đắng mãi nữa không ?”.

Cà phê đen anh đã bỏ nhiều đường để thành cà phê ngọt, tôi nhâm nhi từng ngụm mà không phải nhăn mặt cong môi. Có vài tia nắng đã chui qua vòm lá để nỗ lực rọi thứ ánh sáng diệu kỳ vào bên trong cửa sổ, nơi có hai kẻ đang nhâm nhi vị ngọt của cà phê bằng … những đôi môi.
Thông Tin
Lượt Xem : 1151
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN