Cuộc sống vẫn trọn vẹn đến phút giây cuối cùng
Xuân…
Xuân đến thật rồi…
Chút giá lạnh cuối đông vẫn chẳng thể ngăn được đất trời chuyển mình…
Bước đi trên con đường vẫn còn đầy sương của thành phố hoa, tôi ngỡ mình đang lạc vào giấc mơ nào đó của bà chúa đông nếu không có chút nắng vàng ấy…
Nắng giòn tan.
Khẽ há miệng, tôi có thể cảm nhận được vị của nắng đang tan dần tựa kẹo bông…
Bước chân lững thững, tất cả đều dịu dàng và chầm chậm. Sự vận động khẽ khàng, chỉ đủ để cho người khác biết sự hiện diện của chính mình…
Xuân là thế, vẫn e ấp như cô gái làm duyên.
….
Tôi chỉnh lại giá vẽ, một hình ảnh bất chợt rơi vào bức tranh thu nhỏ tôi chuẩn bị phác thảo…
Em ngồi lên chiếc ghế ấy, tự nhiên như thể nó vốn dĩ thuộc về em. Giữa cái nhộn nhịp của những ngày giáp Tết, em thật lặng lẽ, lặng lẽ… đến đáng thương…
Trong vô thức, bàn tay tôi đã vẽ chính em…
Em nhẹ co chân lên rồi ôm trọn lấy nó. Trong tư thế bó gối ấy, em chăm chú nhìn một đóa cẩm tú cầu.
Đóa hoa ấy có sức quyến rũ thế sao em?
Chẳng một lần chớp mắt, em cứ như thế. Một cơn gió sớm thoáng qua, rất khẽ nhưng vẫn làm rơi mấy cánh hoa trắng xinh. Như một phản xạ tự nhiên, lập tức em đưa tay đỡ lấy…
Em nhẹ vuốt ve cánh hoa…
Hoa mong manh lắm, phải không em? Mong manh như chính bản thân em vậy…
Sương hờn dỗi chuyển bước, cuối cùng nắng cũng đã có thể tìm được đôi môi em…
Nhưng….
Em vội vàng kéo chiếc khăn quấn cổ màu ghi quá khổ lên để che lại…
Sắc môi em…
Tôi vẫn chưa kịp thấy…
Tôi bước đi, tôi hiểu tâm tư mình đang xao động dữ dội. Vậy mà em chẳng một lần ngoảnh lại….
[Tải ảnh'>
Tôi trở lại nơi ấy.
Em vẫn ở nơi ấy… vẫn trong tư thế bó gối, vẫn lặng lẽ ngắm đóa cẩm tú cầu, vẫn chiếc mũ len màu coffee sữa, vẫn chiếc khăn quấn cổ màu ghi, vẫn chiếc váy ca rô sẫm màu dài hơn mức cần thiết…
Lập dị…
Em hoàn toàn lập dị giữa dòng người qua lại…
Tựa hồ như một khoảng lặng giữa cuộc sống xô bồ…
Vậy mà ánh mắt tôi cứ dán chặt vào em…..
….
Ngày tiếp sau…
Ngày tiếp sau…
Ngày tiếp sau nữa….
Tôi vẫn đến đấy, chỉ để thấy em, mặc dù em chẳng cho tôi dẫu chỉ một ánh nhìn hờ hững…
Em nâng niu, nghịch ngợm những cánh hoa. Một cơn gió mạnh…
Bay…
Chiếc khăn quấn cổ với theo làn gió qua, uốn lượn từng vòng trên không trước khi chán nản đáp xuống đất…
Hoảng hốt…
Em quay lại…
Trong một khắc nào đó của giây, ánh mắt em đã thấy tôi…
Chỉ thấy tôi. Vậy thôi.
Và trong ánh hoàng hôn ngày ấy, tôi thấy em mỉm cười.
Nụ cười nhẹ nhàng nhưng bừng sáng. Trong sắc đỏ huy hoàng, tráng lệ của chiều tà tôi chỉ thấy ánh sáng từ nụ cười của em…
Nụ cười – lời chào tạm biệt của em….
Chiều cuối năm…
Một phong thư đặt ngay chiếc ghế quen thuộc ấy….
Tôi ngần ngại mở ra…
“ Gửi anh,
Lúc anh nhận được bức thư này, là lúc em đã rời ra nơi này, rất xa… Nơi ấy sẽ chỉ có ánh nắng và niềm vui thôi anh ạ! À, và có cả cánh đồng hoa cẩm tú cầu nữa….
Em luôn nhìn thấy anh, luôn cảm nhận được ánh nhìn của anh từ phía sau, nhưng em chẳng đủ dũng cảm để quay lại.
Lần đầu tiên, đó là lần đầu tiên có người thừa nhận sự tồn tại của em, anh biết không? Có lẽ anh là người duy nhất dành cho em những tia nhìn như thế. Duy nhất chỉ có anh mà thôi…
Em đã đến với thế giớ này trong lặng lẽ thì cũng sẽ bước đi theo cách ấy….
Cảm ơn anh, vì đã cho em thấy cuộc sống vẫn trọn vẹn cho đến phút giây cuối cùng….
Tạm biệt anh….
Cô gái cẩm tú cầu!!!!!”
…
Gió ngừng thổi…
Mây ngừng trôi…
Ánh nắng nhạt nhòa….
Đóa hoa cẩm tú cầu héo úa giữa độ xuân thì….
….
Tôi lại thấy bóng em nơi chiếc ghế ấy, em mỉm cười – một nụ cười đúng nghĩa, dành cho tôi. Nhưng sao lại xa vời quá!
Bóng chiều nuốt chửng lấy bóng hình em trong sự hả hê chẳng che dấu…
Em tan biến…
Tan giữa khoảng không vô tận…
Tôi mất em, mãi mãi…
Cô bé! Thiên đường có gì vui mà em lại chọn nơi đó để trốn tôi…
Giọt nước mắt rơi mặn chát bờ môi……