--> I can cook - game1s.com
Old school Swatch Watches

I can cook

Lò dò đến trước cửa trung tâm nấu ăn, Thu hồi hộp. Lần đầu tiên nó sẽ phải làm một việc được coi là biểu- hiện- của- nữ- tính trong suốt 17 năm tồn tại trên cõi đời
này.
...Lý do gì để một đứa con gái suốt ngày chỉ biết buôn điện thoại, chat chit, mê Rock điên cuồng lại có thể đăng ký một lớp học nấu ăn nếu không phải là nó trúng mũi tên thần Cupid! Thế có nghĩa là Thu đang thích một ai đó, Hoàng đoán vậy. Nhưng là ai thì chịu. Buổi đầu tiên Thu đi học về, ôm điện thoại rên rỉ với Hoàng suốt một tiếng chỉ để ca thán bà bếp trưởng khó tính, tay thì thái, băm, chặt nhanh đến kinh người, và miệng thì chỉ biết... chê Thu.

- Mà tao làm y hệt bà ấy dạy, thế mà

bà ấy mắng tao oang oang- Thu giả giọng nheo nhéo của bà đầu bếp – “Cô làm ăn thế này thì chết, ai lại thái thịt to như cái gối đôi thế kia? Có nửa lạng thịt mà cô cho bao nhiêu mắm đấy hả, muốn thực khách phải rửa ruột hả…” mày thấy có quá quắt không cơ chứ!

- Hừm, bà ấy nói cũng không sai nhưng hơi quá đáng, nhỉ…

Thu chẳng để ý cái gióng xóc xách của thằng bạn thân:

- Tao thề sau khoá học, tao sẽ khiến mày đặt tiêu chuẩn kén vợ là:“nấu ăn ngon bằng con bạn thân”. Để rồi mày xem...

Hoàng hỏi dò:

- Mày đọc được tiêu chuẩn kén vợ của ai đấy hả?
- Con trai đứa nào chả thích con gái biết nấu ăn, mày hỏi vớ vẩn, tao chuẩn bị cho tương lai đấy chứ!

Cộp. “Nàng” dập máy rồi. Thế là Hoàng vẫn chẳng biết gì nhiều hơn về tâm tư của con bạn thân.

2. Ngày thứ hai, thứ ba, bà đầu bếp
vẫn cằn nhằn Thu. Hôm thì nó đập trứng vào bát mà lòng đỏ ở dưới đất, vỏ gọn
trong bát. Mắng! Lúc thì nó dập tỏi, đập một cái uỳnh xuống thớt, miếng tỏi bắn
đúng vào mũ bà ấy. Lại mắng! Sao nó phải khổ thế, nhiều lúc Thu thấy mình thật
dở hơi. Chỉ vì một câu nói bâng quơ của Hải mà nó phải làm tội nhân của bà đầu
bếp khó tính. “Nhìn con gái nấu ăn cũng thích lắm!” Hừ, cứ học lớp này đi
rồi mà thích…

3. Kêu thì kêu chứ nó đố dám bỏ buổi nào. Một tháng học nấu ăn với Thu không phải là toàn ác mộng. Bà đầu bếp tuy khó tính nhưng nấu ăn cực ngon và truyền đạt rất dễ hiểu. Giờ Thu thấy thú vị khi nấu được những món ăn mà trước đây nó chỉ biết mở sách nấu ăn nhìn hình vẽ
để mà thèm nhỏ giãi.

Mỗi tối, Thu vẫn gọi điện thoại cho Hoàng kể lể những vất vả khó nhọc mà nó phải chịu khi quyết tâm học cái lớp mà mới 3 tháng trước đây nó vẫn coi là việc của những bà nội trợ thế kỉ 18 chứ không dành cho những cô gái 2004 như nó! Thu hồ hởi hứa với Hoàng:

- Chỉ một tháng nữa tao sẽ nấu cho mày ăn những thứ được gọi là “ẩm thực”, mày sẽ phải lác mắt, méo miệng vì tài năng thiên bẩm của tao..
- Tao có phải chuẩn bị becbêrin không mày? Mà tao hỏi thật....

Cộp. Chắc cô bạn đã gác máy đi ngủ với ý tưởng về món ngon trong đầu mất rùi.

4. Sáng nay, Thu đến sớm hơn mọi lần. Nó muốn nghía qua lớp… cắm hoa để cho trọn vẹn “nữ công gia chánh”. Đang ngó nghiêng thì nó nghe thấy tiếng bà đầu bếp khó tính:

- 11h đón mẹ ở đây nhé!

Nó quay lại và sững người. Không thể tin được, Hải đang đứng trước mặt nó. Chưa kịp ngậm miệng (đang chữ O hoa mà) thì nó đã lọt vào “mắt xanh” bà bếp trưởng:

- Ơ, cô này hôm nay đến sớm thế, chắc trưa nay có bão! Vào đây phụ giúp bác chuẩn bị nào..

May quá, Thu có cớ rút lui. Nó vội gật đầu chào Hải thật nhanh rồi cun cút theo bà bếp trưởng. Nhưng từ lúc ấy đến hết buổi học, Thu chẳng nhập tâm được điều gì cả. Lúc nào cũng quẩn quanh một dấu hỏi to đùng: “Không hiểu Hải có kể cho mẹ nghe rằng có đứa bạn con học mẹ không. Và rồi bà bếp trưởng, à không, giờ phải là bác bếp trưởng, bác ấy sẽ kể tất tần tật những cái gọi là vụng về, đoảng, sẽ lấy gương mình ra để bảo Hải: tránh xa những đứa như Thu ra không???” Vậy là hết, tất cả công sức, nỗ lực của Thu sẽ tan thành mây khói…

- Cô này hôm nay sao mà như mất hồn thế, rửa miếng thịt suốt 15 phút thì còn đâu là chất thịt nữa...

Giật mình, Thu bẽn lẽn lí nhí xin lỗi, vội đi chia rau ra các bàn...

10h45, lớp học kết thúc, Thu lần chần mãi không đi lấy xe, đợi Hải đón mẹ về cho… nhanh, nhưng đúng là... oan gia gặp nhau. Hải nheo mắt trêu Thu:

- Thế mà tớ đã từng nghe có người tuyên bố không bao giờ thèm học nữ công gia chánh cơ đấy!
- Nói vậy hồi nào? - Thu hỏi chỏng.
- Thì lần đi cắm trại đấy. Thu mà quên thì tớ hơi lạ!

Thu chống chế :

- Hè rỗi nên đi học bổ túc lớp nữ tính, chứ ở nhà ôm vi tính để mà toét mắt à.
- Thảo nào mẹ tớ về bảo có cô học trò thông minh lắm, ai lại làm cá mà đi nhổ từng cái vẩy!

Thu ước gì có tảng đá rơi uỳnh chắn giữa nó và Hải thì tốt biết mấy.

5. Sáng hôm sau, vừa lò dò vào lớp, bà bếp trưởng đã tươi cười chào Thu :

- A, hoá ra cháu học cùng lớp với Hải. Sao không nói trước. Sao học văn hoá giỏi thế mà nấu ăn thì lóng ngóng vậy? Từ nay có gì khó hiểu cứ hỏi bác, rồi sẽ khá thôi.

Mấy cô học viên khác hùa vào trêu:

- Gớm con dâu tương lai được huấn luyện kĩ quá!

Bà bếp trưởng cười. Thu thì mặt tưng bừng như gấc. Hoá ra bác đầu bếp không khó tính như nó tưởng. Nó xung phong làm phụ bếp, và chú ý từng tí, từng tí...

6. Hôm nay kết thúc khoá học, Thu thấy nhớ nhớ những người học cùng Thu suốt 2 tháng, nhớ những kỉ niệm mà khi học trên lớp Thu không bao giờ có được, nhớ những lần gặp Hải, Thu mỉm cười chào còn Hải thì luôn hỏi :

- Hôm nay có làm cháy món gì không?

Và Thu thì luôn trả lời

- Chỉ cháy chảo thôi! Không cháy nồi!

Bà đầu bếp bước vào, nhìn khoá học đầu tiên của mùa hè – một khoá học toàn nữ độ tuổi U30 :

- Từ nay không chị nào sợ nấu nướng nữa nhé! – bà cười hồn hậu - trong quảng cáo mỳ chính người ta đã nói:“nấu ăn là nghệ thuật và người đầu bếp cũng là một nghệ sĩ”, câu đấy không sai đâu. Chỉ cần mọi người yêu thích, thêm sự sáng tạo thì không khó để trở thành đầu bếp giỏi. Mỗi mái nhà luôn cần được sưởi ấm bằng cái bếp của người phụ nữ. Mỗi người chồng luôn nhớ những món ăn vợ nấu khi đi xa. Tất cả những đứa con đều thích những món ăn mẹ nấu nhất. Chính vì thế đừng ai nghĩ nấu ăn là chỉ dành cho những phụ nữ cô-lô-sy...

Thu há miệng nghe. Bác ấy nói với mọi người mà như nói với mình Thu vậy. Chuẩn bị ra về, bác bếp trưởng gọi Thu lại rồi đưa cho một gói quà:

- Hải nhờ bác chuyển gói quà này cho cháu. Tuy bác có chê cháu nhiều nhưng đừng để bụng nhé. Bác chỉ muốn một người bạn mà Hải quý mến sẽ trở thành một người đầu bếp giỏi thôi mà..

Về nhà, Thu vội nhảy lên giường bóc vội món quà - hai quyển sách nấu ăn dày cộp, kèm một tầm thiệp :

“Mẹ tớ đã nhìn thấy Thu ở trong tấm ảnh lớp mình nên nhận ra ấy ngay từ buổi đầu tiên và về kể cho tớ. Chính vì thế mẹ tớ mới nghiêm khắc với ấy như vậy, đừng giận mẹ tớ nhé. Tớ luôn mong được ăn một bữa ăn do tự tay Thu nấu, ấy có đồng ý không?”

7. “Reng... reng. Giọng vịt đực của Hoàng vang lên:

- Chúc mừng sự kiện mày kết thúc khoá học bổ túc nữ tính. Thế nào, mày đã đạt được tiêu chuẩn chọn vợ của chàng nào chưa

Giọng Thu nhỏ bất ngờ:
- Tao cũng không biết, chuyện bếp núc phức tạp lắm mày ạ!
- Mày nói cái gì thế! Chuyện gì phức tạp cơ? Chuyện bếp núc á? He he, bạn học sinh giỏi của lớp chuyên trường chọn ơi, bạn đừng dối lòng nữa, có phải ý mày là chuyện tình cảm rối rắm lắm đúng không?

Thu cười:

- Uh, chả có gì là đơn giản cả. Nhưng có một điều tao nghĩ là không khó. Đấy là: hôm nay qua nhà tao ăn cơm, tao sẽ tự tay làm chiêu đãi mày cái gọi là “nghệ thuật ẩm thực”

Rồi Thu lẩm nhẩm một mình “dù sao thì cũng đã có thể tự hào: I can cook, mình đã biết nấu ăn!”
Thông Tin
Lượt Xem : 953
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN