--> Tình Chi Luyến - game1s.com

Tình Chi Luyến

Chương 1

Tiết tử

“A nhã, mẹ có lỗi với con! Nhưng con hảy tha thứ cho mẹ, con cũng biết mẹ là bất đắc dĩ, mẹ cũng không nỡ để con. .. Nhưng con hãy thay mẹ suy nghĩ một chút, mẹ theo hắn cũng theo nhiều năm như vậy rồi, mẹ thật sự không biết rời đi hắn rồi sau này có thể đi về đâu nữa?” Một thiếu phụ nhìn có vẻ quá ba mươi mấy tuổi đang khóc trước mặt một cô gái trẻ mặt không chút thay đổi.

Cô gái kiên định mà nghiêm mặt lạnh lùng, đứng dậy đi ra phía ngoài, cô ngước nhìn lên bầu trời xanh trong mà cõi lòng lại lạnh đến lạ thường.

Người nên khóc thật ra phải là cô mới đúng!

Cô nhìn phần bụng bằng phẳng của mình mà không thể tin được bên trong lại đang mang một sinh mạng mới.

Rồi đột nhiên như có một nỗi bức xúc oán hận nào đó khiến cô mạnh tay đấm đánh vào bụng mình.

Hồi lâu sau, không biết có phải do bụng không chịu nỗi đau đớn nửa hay là do trong lòng có quá nhiều gánh nặng đau thương, hai chân cô bỗng trở nên mềm nhũn, ngất đi.

Trầm Nhã, một cô gái 18 tuổi bình thường, đang trong thời điểm như hoa mùa xuân, nhưng lại bị cha kế nhất thời cầm thú xâm phạm thân thể, rồi không may mà hoài thai.

Đáng hận chính là, bi kịch vẫn chưa vì vậy mà chấm dứt.

Cha kế sợ chuyện một khi bại lộ sẽ phải ra hầu tòa, vì vậy mà hắn bắt buộc mẹ cô phải đem cô gả bán ra ngoài –

Ngày mai, Diệp gia sẽ tới lấy người.

Đương nhiên hắn biết một cô gái đã tàn hoa bại liễu đến mức này rồi, nhiều lắm cũng chỉ có thể xung hỷ cho nhà người ta thôi.

Nhưng, đứa bé trong bụng thì sao?

Vì lý do, mà một sinh linh mới chưa thành hình đã phải ghánh chịu một khuất nhục lớn đến như vầy?

Đứa bé chưa có tên này, rồi sẽ có một tương lai như thế nào đây?

Chương 2

Ô ô… Rì rào rì rào. .. Ong ong

Bịch! Choang!

“Nguy rồi!”

Diệp Uyển Nhu vừa buông đồ trên tay xuống vừa một bên hút khí, bất đắc dĩ nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất.

Đây là cái bình hoa thứ mấy trong ngày hôm nay rồi.

Cô le lưỡi rồi vội vàng ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh vỡ vươn vãi trên mặt đất lên, trong miệng tự nhủ : “Mình cũng không phải cố ý, ai kêu mình trời sinh có một đôi tay vụng về, cái này không thể toàn bộ trách mình nha. “

Nghe tiếng động Phúc tẩu từ lầu hai đi xuống, nhìn thấy Diệp Uyển Nhu đang nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất liền cấp bách hô –

“Nhu Nhu, con đứng nhúc nhích!”

“Ôi yêu!” Diệp Uyển Nhu một tiếng thấp hô.

Nguy rồi! Không kịp rồi –

Phúc tẩu bước một bước xa tiến lên nắm lấy tay Uyển Nhu, nhìn thấy trên ngón tay trắng mịn của Uyển Nhu xuất hiện một vết thương mà từ chổ đó lại đang chảy ra một giọt máy đỏ tươi.

“Theo cô nói bao nhiêu lần rồi, việc này để chúng ta làm là được rồi…”

“Phúc tẩu, đều là dì! Con nói bao nhiêu lần rồi,đừng nói lớn tiếng như vậy mà! Dì nhìn xem, là đều do bị dì dọa sợ! Nếu không, con cũng không bị đứt tay như vậy nha. ” Uyển Nhu nhanh miệng đoạt nói trước, trời sinh cô lại có một cặp mắt to long lanh như nước, cô khẽ le lưỡi.

Phúc tẩu thật sự là không thể tức giận với cô gái này, mỗi lần muốn nói gì là lời luôn đến bên mép lại bị cô đánh trở về, Phúc tẩu bất đắc dĩ thở dài, “Cô nha! Rất đau sao?”

“Đau quá, đau quá đi! “

Diệp Uyển Nhu hé miệng than thở, giả trang một bộ dáng thật đáng thương, lấy tính tình Phúc tẩu mà lớn giọng than thở, cô biết Phúc tẩu rất thương cô.

Phúc tẩu thương tiếc nhìn tay Uyển Nhu, “Cô đứa nhỏ này thật là, suốt ngày làm cho người ta lo lắng! Cô không thể ở yên một ngày sao?”

Phúc tẩu trong miệng mặc dù oán trách, nhưng trong lòng thật là xót muốn chết, cũng nhanh chóng mang tới hòm thuốc, vì Diệp Uyển Nhu băng bó.

“Phúc tẩu, người ta là muốn giúp dì thôi mà! ” Uyển Nhu lấy lòng nói, cả người dựa vào người Phúc tẩu.

“Cho xin đi! Cô nếu có thể không gây họa, tôi đã A Di Đà Phật rồi!” Phúc tẩu đau lòng mà vân vê tóc cô.

Nha đầu này chính là biết lợi dụng vốn trời sinh của mình mà.

“Phúc tẩu!” Cô không thuận theo mà làm nũng.

Đột nhiên –

Khi Phúc tẩu sát trùng vết thương, làm cô một trận kêu la.

“A… Đau quá! Phúc tẩu đừng sát nữa! A… Đau quá đi! ” Cô không ngừng mà gầm rú lung tung.

Không có biện pháp, trời sinh cô da mỏng, rất sợ đau.

“Cái này là đáng đời, biết tay mình vụng về mà cứ thích chạm loạn khắp nơi. ” Phúc tẩu nghĩ một đằng nói một nẻo mà trách tội.

Nhìn một tay đại bảo bối bị thương, bà cũng không thấy tốt hơn so với nha đầu kia bao nhiêu! Nhất là hôm nay –

Nghĩ tới nơi này, bà không khỏi mở miệng oán giận: “Đại thiếu gia đêm nay trở về nếu nhìn thấy cô bị thương, tôi lại bị nghe mắng rồi! “

Di! Đúng rồi, Thư Duy hôm nay sẽ về đến!

Diệp Thư Duy, anh trai của cô, cũng chính là chủ tử Diệp gia, anh vốn là kỳ tài trong giới nhiếp ảnh từng đoạt giải quốc tế, các tác phẩm của anh cũng làm các đại nhiếp ảnh gia khác phải chiêm ngưỡng, anh vốn là một nhân vật số một trong giới học thuật Đài Loan, nội dung anh chụp thường mang hơi hướng tĩnh lặng phải ngắm lâu mới chiêm nghiệm hết cái hay của ảnh, hơn nữa ảnh phong cảnh anh chụp là nổi tiếng nhất.

Mà bản thân anh càng lớn lại càng đẹp trai cao ráo, trong giới nhiếp ảnh gia Trung Quốc vốn đã ít có người đẹp trai như vậy. Dáng người anh cao bất luận đi tới đâu cũng đều được mọi người chú mục làm thành tiêu điểm, khiến cho các phóng viên cầm camera về phía anh không ngừng bấm máy, anh giống người mẫu cho người ta chụp thì đúng hơn là một nhiếp ảnh gia .

Nhưng anh không có thói quen đến gần đám đông, anh ngược lại thích vẻ đẹp tĩnh mật.

Vì thế, nhiều lần anh đã vượt muôn vàn khó khăn để xâm nhập đến những nơi nguyên thủy không người, cũng chỉ vì muốn bắt lấy vẻ đẹp tự nhiên, rồi anh lại thường xuyên lưu luyến ngắm nhìn không rời.

Tựa như lần này, anh nguyên bổn dự định đi một tuần, nhưng kết quả vừa ra cánh cửa là mất tích hai tháng.

Trừ điểm ấy ra, anh còn có một điều cổ quái, đó chính là anh không cho người nào lọt vào ống kính!

Nếu anh không thích chụp người cũng chưa tính, nhưng hết lần này tới lần khác giới nhiếp ảnh lại truyền tai nhau rằng anh có một bức ảnh chụp người chưa từng công khai, ngoài lột tả hết thần thái nó còn làm cho người may mắn nhìn thấy đều không biết phải làm gì.

Song, đại thiếu gia này lại rất cố chấp, kiên trì không công khai kiệt tác này.

Cho nên những kẻ chính thức nhìn qua tác phẩm này rất ít, nhưng lời đồn lại rất đáng sợ, nhất là nó lại phát sinh ở trên người vị anh tài dễ nhìn như vậy nữa.

Vì thế mỹ nữ chủ động tới nhà cầu anh chụp chân dung là vô số, nhưng anh nhất định không thay đổi, vẫn thủy chung kiên trì tuyệt không chụp cơ thể người.

Cảnh này càng khiến nhiều mỹ nữ khát vọng muốn được Diệp Thư Duy ưu ái chụp cho, họ nghĩ chỉ cần được anh chụp cho một bức đã rất vinh dự rồi, cô gái nào lại không muốn có thể lột tả được nét đẹp như hoa của mình, thậm chí có vài người còn không tiếc hy sinh sắc đẹp, cũng chỉ vì muốn cầu được vị nhiếp ảnh gia này có thể đem bóng hình xinh đẹp của mình thu vào trong bức ảnh.

Hơn nữa, có người phỏng đoán, nói là nếu có thể lừa gạt Diệp Thư Duy sủng hạnh, gật đầu đáp ứng chụp một bức thì càng tỏ vẻ mỹ nữ đó đã chiếm được sự ưu ái của vị anh tài này, vị trí phu nhân cũng không còn xa.

Lời này vừa nói ra, càng làm các mỹ nữ náo loạn.

Vì vậy, Diệp gia sẽ không khi nào không có “Bất tốc chi mỹ nhân” đến đây.

Vứt đi vấn đề các mỹ nữ rắc rối, trước mắt Uyển Nhu muốn ứng phó chính là Thư Duy đêm nay sẽ về tới. Vừa nghĩ đến nếu để cho Thư Duy biết, lúc anh không ở nhà, cô lại đoạt lấy công việc của người làm,còn phá hủy vô số dụng cụ, đồ vật, chẳng những vậy cô còn khiến cho mình bị thương, cô có thể khẳng định… Sắc mặt người nào đó rất là. ..

Trời ạ! Lòng bàn chân cô như thế nào bắt đầu cảm thấy một trận tê dại…

Cô trở mình mở đôi mắt to, khẩn cầu nhìn về phía Phúc tẩu.

“Phúc tẩu, dì là hiểu rõ con nhất mà, cho nên dì tuyệt sẽ không cáo trạng con đâu ha! “

“Khó nói.”

“Ai nha! Phúc tẩu, người ta bất quá chỉ là sơ ý đánh vỡ bốn bình hoa, lở tay phá hủy hai bồn hoa giả, rách hai bức tranh. .. mà thôi…” Diệp Uyển Nhu cố nhớ lại, nhưng càng nói lại càng lúc càng nhỏ giọng.

Bởi vì cô nhìn thấy vẻ mặt Phúc tẩu một bộ không cho là đúng, cô biết chỉ cần nhận sai, Phúc tẩu tuyệt sẽ không gây khó khăn cho cô mà chỉ sợ cô đã làm sai chuyện rồi lại không nhận sai – Đây là phương thức Phúc tẩu quản giáo cô.

Cô cố gắng nhớ, liều mạng nhớ, dùng sức mà bắt đầu óc nhớ cho ra. ..

Ai nha! Đầu hàng, cô đành phải thừa nhận chính mình trừ tay vụng về ra đầu óc cũng rất ngu nữa, có cố vận dụng đầu cũng không xuất hiện một tia sáng nào!

Phúc tẩu nhịn cười, liếc nhìn vẻ mặt vô tội của cô rồi không nhịn được mở miệng nói:

“Như thế thôi à? Tạm thời không nói chuyện cô đánh vỡ cái bình hoa thời Hán, phá hư hai bồn hoa giả hai tháng tiền mới đổi lại được,còn có bức tranh giá trị hơn bốn trăm vạn kia nữa ; chỉ nói đến lúc trước cô nói muốn bày ra tuyệt đỉnh kỹ thuật gì đó,làm cháy cả nóc phòng bếp, rồi lần cô nói muốn đi tỉnh nhưng không muốn cho tài xế tiểu Lý vất vả, thà rằng đi xe lửa, sau đó đoạn đường từ bắc Bàn cô ngồi đến tận bình đông, khiến cho cả nhà trên dưới tìm cô tìm muốn người ngã ngựa đổ; còn có…”

“Ai nha! Tha mạng đi, Phúc tẩu. Đừng tính rõ vậy mà, dì cũng biết mọi việc người ta làm đều xuất phát từ thiện ý nha! Cho dù thật có chút chút, một tí xúi chuyện sai không quan trọng, dì cũng đừng cùng con so đo mà, đi nha. ..” Uyển Nhu cố ý đem sở trường giọng nói như kéo vĩ âm tận dụng rồi giả bộ một bộ bộ dáng vô tội, cô muốn tranh thủ sự đồng tình.

“Cô nha! ” Phúc tẩu bất đắc dĩ mà cười cười, “Được rồi! Không còn thời gian cùng cô tính rõ nữa, cô cũng phải mau chuẩn bị đi học đi, thầy Quách cũng sắp tới rồi đó! “

Uyển Nhu nhìn đồng hồ rồi nhảy dựng lên.

“Ai nha! Con suýt nữa đã quên mất. “

Phúc tẩu cười nhìn dáng cô chạy thoát lên lầu, không khỏi vui mừng mà nghĩ tới, đứa nhỏ này không biết tự khi nào, đã trở thành một cô gái dáng vóc thướt tha như vậy rồi,rất giống nhị phu nhân năm xưa, nhưng bà tuy đẹp nhưng là một mỹ nhân mệnh khổ.

21 năm trước, đại phu nhân do bệnh qua đời, lão gia cách năm liền lấy nhị phu nhân vào nhà.

Không nghĩ tới 5 năm sau, một chuyện ngoài ý muốn cũng mang hai ông bà Diệp gia đi theo đại phu nhân, chỉ để lại hai đứa nhỏ, lúc ấy Diệp Thư Duy 13 tuổi, Diệp Uyển Nhu 5 tuổi.

Có thể thấy, đó là một đoạn năm tháng cực kì gian khổ, Diệp gia có thể an nhiên mà vượt qua sóng gió này, toàn bộ là dựa vào Thư Duy trầm ổn và phách lực ( có năng lực và khí phách ) –

Năm đó, Thư Duy 13 tuổi, có thể tránh khỏi những bà con thân thích mơ ước đến gia sản Diệp gia, mà bảo toàn đầy đủ sản nghiệp của Diệp gia như vậy, ngoài năng lực làm cho người ta không thể bỏ qua; còn có khí phách của cậu, mới có thể làm cho Uyển Nhu vô tư không lo âu mà trưởng thành.

May mắn, cuộc sống khổ cực ấy đã qua, hôm nay Diệp Thư Duy đã có được danh vọng và tài phú thuộc về chính mình. Anh đã có đủ năng lực bảo vệ người mình muốn bảo vệ nhất, mà người kia đúng là Diệp Uyển Nhu.

Diệp Uyển Nhu, một cô gái làm cho Diệp Thư Duy nâng trên lòng bàn tay mà che chở, cô gái có thân thế thê lương — cô cũng không phải là huyết mạch chính thống của Diệp gia, nhưng lại được mang họ Diệp.

Nhưng sự thật về thân thế cô, Diệp gia cũng chưa từng công khai gièm pha, mà đó cũng chính là nỗi đau khổ nhất của nhị phu nhân đã qua đời. Hôm nay, người nắm giữ phần bí mật đau khổ này mà chăm sóc kỹ Uyển Nhu yêu thương cô như mẹ ruột chính là Phúc tẩu đây.

Phúc tẩu trấn an mà mỉm cười, Uyển Nhu cũng không cô phụ sự thương yêu của mọi người, cô quả thật vốn là một đứa nhỏ ngoan, nhìn cô mặc dù ở trong một gia đình giàu sang, nhưng không có một chút yếu ớt gì như đại tiểu thư nhà người ta.

Trái ngược, suốt quá trình phát triển của cô, cô rất tự nhiên đem mỗi một người trong nhà này đều xem như người thân mà quý trọng.

Trừ tính tình mơ hồ khiến người đau đầu ra, cô vốn là một cô bé làm người ta yêu thích…

Ôi! Nhưng đối với điểm ấy, cô tựa hồ cũng không thể sửa được.

Thở dài vẩn là thở dài, nhưng một đứa bé có thể vĩnh viễn không lớn như vậy, cũng là một loại vui sướng vô cùng.

Phúc tẩu khêu môi cười, đứng dậy thu thập những mảnh vỡ bình hoa vừa mới bị nha đầu nào đó đánh vỡ, Phúc tẩu nghĩ thầm , chờ Đại thiếu gia trở về, nhất định phải nói công đạo, trong nhà đừng trưng mấy vật phẩm quý giá nữa, khó giữ được lắm nha!

Rạng sáng hai giờ rưỡi, từ đại sảnh Diệp gia có một thân ảnh cao lớn đi vào, bước chân anh uể oải, xem ra là rất mệt mỏi rồi. ..

Bóng người tiến tới phòng bếp, nhìn thoáng qua thức ăn khuya trên bàn, rồi lại xoay người mở tủ lạnh lấy ra một chai nước suối, sau đó mới uể oải bước từng bước lên trên lầu.

Đi tới gian phòng thứ hai trên lầu hai, cước bộ anh dừng lại.

Bên trong phòng đèn vẫn sáng!

Uyển Nhu còn chưa ngủ?

Anh xem một chút, nhíu mày, trực tiếp mở ra cửa phòng đi vào.

Vừa vào phòng, anh liền nhân tiện đá phải đến thứ mềm mềm gì đó, cúi đầu nhìn kỹ, nguyên lai là một con mèo hello Kitty,lại ngẩng đầu, anh buồn cười mà nhìn khắp gian phòng.

Đây là một căn phòng toàn màu phấn hồng, không giống như khuê phòng của thiếu nữ, mà giống như một gian phòng của con nít.

Đưa mắt nhìn lại tất cả đồ vật đều là hình mèo Kitty, anh tiện tay lấy một thứ nhìn lại, không rõ nó đến tột cùng có gì đặc biệt nữa?

Thoáng thấy thân ảnh trên giường, anh nhẹ giọng gọi: “Nhu Nhu.”

Không có ai đáp lại, anh nghi hoặc mà đi qua.

Ào ào…

Một tiếng rất nhỏ tiếng vang lên! Làm anh chú ý, anh ghé mắt trông thấy một bàn tay còn đặt lên bàn phím máy tính đang mở.

Cũng mấy giờ rồi, lúc này cô còn lên mạng sao?

Anh nhíu nhíu mày, tiện tay đóng máy.

Đến gần mép giường, nhìn thấy gương mặt đang vui vẻ ngủ say, cô co người ôm cái gối hình đầu mèo Kitty thật to mà ngủ say.

Nha đầu này, nhất định là đang đợi anh –

Anh ôm lấy cô, phát hiện cô không mặc nội y, hai khối nhũ tiêm mềm mại cách quần áo chạm vào người anh .

Sắc mặt anh nhanh chóng đỏ lên, mãnh liệt hút khí, cố gắng khống chế trống ngực cùng tế bào đang phấn khởi.

Đáng chết, đã lớn hơn rồi sao? Cái thói quen không tốt như vậy nên sửa mới được!

Rất khó bỏ qua đường cong thướt tha dưới tay, dù sao cô cũng 20 tuổi rồi, nhưng tâm trí có lẽ vẩn dừng lại ở lúc còn bé, dù cho có là anh em song sinh, cô cũng vốn là con gái một trăm phần trăm.

Đối với điểm ấy, anh có thể phi thường xác định, bởi vì giờ phút này chính anh là người bị hại –

Anh vô tội mà cảm thụ nhũ tiêm xinh đẹp, cách quần áo đỉnh vào trong ngực mình.

Đem Uyển Nhu đặt lại ở trên giường mềm mại, lúc này anh mới phát hiện ngay cả áo ngủ trên người cô cũng là hình Hello Kitty, xem ra, cô xác thực vẫn một đứa bé to xác, cho nên mới vừa rồi anh cảm thấy thất thố nan kham cùng quẫn bách cũng đúng.

Bàn tay to của anh nhẹ men theo gương mặt cô, dưới tay vốn là da thịt nõn nà trơn nhẵn, lòng anh bỗng sinh ra một cỗ tao động kỳ dị làm anh sợ run mà nhanh chóng thu tay lại.

Cô chỉ là một đứa bé, một cô nhóc lớn xác ràng buộc tất cả tâm tư của anh!

Anh không nên ở trên người Nhu Nhu tìm lấy cảm thụ kích thích như vậy, không nên!

Anh nhắm mắt, bỏ qua suy nghĩ lung tung –

Như thế nào chạy trốn hai tháng, tâm tình lại vẫn như trước không cách nào bình phục!?

Là từ lúc nào bắt đầu?

Anh đã yêu cô. ..

Không được, không thể, không thể… Ngàn vạn lần lần tự trách cùng cảnh giác, anh tuyệt không thể phá tan hạnh phúc của cô, cô là bảo bối của anh, trân bảo cả đời anh, anh muốn che chở cô, cho cô toàn bộ thế giới tốt đẹp, anh nên vì cô tìm kiếm một người chồng cái có thể đau cô đối tốt với cô cả đời mới đúng,nhưng nghĩ đến cảnh tượng đem cô gả đi, anh muốn sao. ..

Trời ạ! Anh muốn cái gì?

Nói đến, điều anh muốn cũng chỉ bất quá là được nhìn thấy cô!

Còn cô là ai?

Cô là Uyển Nhu, em anh!

Cái gì là đau đớn? Cái gì là khổ?

Thấy được, chạm đến được,nhưng cũng không thể yêu, không thể nghĩ có được,đây mới gọi là hành hạ!

Mà anh thật đúng là đã nếm được thấu triệt, anh âm thầm cười khổ.

Thân ảnh mềm mại trên giường xoay sang một bên, nệm giường hơi lún xuống.

“Thư Duy!”

Uyển Nhu nháy một đôi mắt hơi hồng, đưa tay dụi dụi hai mắt, đả liễu cá a khiếm.

“Anh đã về rồi!”

“Ừ về rồi! Đánh thức em sao. ” Anh ách thanh trả lời, tâm tình mới vừa rồi chưa kịp hoàn toàn thu hồi.

Hình như lúc này cô đã thật sự tỉnh táo, đột nhiên cô trở mình xuống giường, cầm lấy cánh tay anh hoan hô.

“Thật là anh! Em còn tưởng em đang nằm mơ chứ! “

Anh cười, thân mật mà xoa tóc cô, “Như thế nào, em thường mơ thấy anh sao?”

Bàn tay to của anh ở trên đỉnh đầu cô chợt nắm chặt thành quyền,chỉ như vậy mới có thể khắc chế xúc động muốn ôm lấy cô của anh.

“Đúng vậy!” Cô cười, cười đến tỏa sáng như ánh mặt trời.

Đột nhiên, cô đưa tay sờ sờ hai má anh, ngâm ngâm mà cười nói: “Bất quá trong mộng anh cũng không có râu mép như vậy, xấu muốn chết!”

Anh giật mình, bối rối mà đẩy tay cô ra đứng lên.

“Đừng sờ loạn!” Anh quát khẽ.

“Ha ha ha, vì nhột có phải hay không? Anh luôn luôn sợ nhột nhất! ” Cô cố ý chồm tới, rồi lại chụp lấy bả vai anh.

“Đừng nháo!”Anh vì tình thế cấp bách mà quát lên.

Trời biết, trong đêm khuya như vậy, ở nơi này… Ách! Cô gái trong phòng, tâm tình anh lại tăng vọt, ở trong lòng anh lẩm bẩm thầm nghĩ cầm giữ ý muốn chạm vào cô, bất cứ hành động gì của cô vào lúc này với anh mà nói đều là khiêu chiến gian nan nhất,anh ẩn nhẫn được cực kỳ khổ cực…

Cô cong môi lên, không để ý tới anh.

“Đừng làm loạn nữa , bây giờ mấy giờ rồi! Cả nhà đều đang ngủ say, em không muốn đem tất cả mọi người đều đánh thức đi?” Anh lừa cô, anh không nỡ để cô tức giận.

Anh nhắc nhở, cô mới nhớ đến bây giờ quả thật là hơn nửa đêm rồi, bất chợt,cô quay đầu vui vẻ mà nhìn anh.

“Anh ăn chưa?Có đói bụng không? Em giúp anh bưng đồ ăn đến!” Vừa nói, cô liền hướng cửa chạy đi.

“Đừng đi, anh không đói bụng.” Anh đưa tay kéo cánh tay cô lại, nha đầu này đúng là tính tình nhanh nhẩu đoản, không một chút nào cải tiến.

“Không đói bụng?” Cô cẩn thận mà nhìn Diệp Thư Duy từ trên xuống dưới, mới hai tháng không gặp, anh đã gầy hơn nhiều rồi.

“Anh không đói bụng, nhưng em đói bụng. Chờ em, đừng đi đó! ” Vừa nói, cô liền bước nhanh chạy đi ra ngoài.

Chút tâm tư này của cô,làm sao anh không biết rõ chứ?

Cô là như thế này luôn luôn thoải mái chỉ có anh là thấy phức tạp, đây cũng chính là nguyên nhân luôn nhiễu loạn tâm tình của anh khó mà thu hồi.

Anh bất đắc dĩ nhìn về phía cánh cửa.

Rất nhanh, cô liền mang tới hai chén mì.

“Rất thơm nha! Em cố ý để dành lại đó. ” Cô nhìn anh rồi đưa ra phấn lưỡi, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, “Chuyện này cũng không thể cho Phúc tẩu biết, dì ấy nếu biết, sẽ lại lẩm bẩm lầm bầm rất lâu nha! ” Sau đó cô còn minh họa thành một cái mặt quỷ, rồi nhún vai dặn dò.

“Nhanh ăn đi! Lạnh sẽ không ngon đâu! “

Thư Duy tiếp nhận bát mì, hạ mày rậm.

“Món này, em thường ăn hả?” Anh rất có vi từ mà nhìn cô.

“Ngẫu nhiên thôi! ” Hút một gắp mì QQ, cô ngẩng đầu thấy anh vẫn chưa di chuyển đũa, chỉ chỉ bát mì của anh, “Đừng nói nữa! Mau ăn, anh cũng không phải Phúc tẩu, sao lại chậm chạp như vậy chứ . “

Anh bất đắc dĩ mà nhìn cô, “Loại này đồ này ăn nhiều đối với thân thể không tốt. “

Vừa nói, anh vừa gắp một chút mỳ lên, cảm giác mùi cũng không tệ lắm, sau đó anh lại tiếp tục ăn hai ba gắp nữa, xem ra anh thật là có chút đói bụng rồi.

“Nhu Nhu, hai tháng này em làm cái gì?” Thư Duy vì cô đem tóc dài vén ra sau cổ, nha đầu này chỉ lo ăn, tóc dài rủ xuống mặt mà cũng không phát hiện…

Mặc dù anh vì chính mình tìm lấy cớ, nhưng trên thực tế, anh là muốn cẩn thận nhìn cô, không muốn để cho mái tóc dài che khuất đi vẻ mặt của cô.

“Không làm cái gì nha!”

Rồi cô đột nhiên như chột dạ mà che dấu bắt tay lại, một đôi mắt quay tròn, nghĩ muốn dời đi sự chú ý của Thư Duy.

Thư Duy nhướng mày rậm, lấy đi bát mì của cô, “Đưa tay ra cho anh xem một chút!”

Chút hành động nhỏ này của cô làm sao giấu diếm được anh.

“Em muốn ngủ!” Cô há miệng đánh ngáp, rồi đưa tay giấu sau lưn, bắt đầu giở trò.

“Duỗi tay ra! ” Anh ra lệnh nói.

Uyển Nhu biết rõ ràng không lay chuyển được Thư Duy, vì vậy nhắm một mắt hí một mắt, đưa tay ra, nghĩ thầm, sắp bị anh mắng rồi!

Nhìn thấy bàn tay nhỏ trong tay mình lại có thêm vài vết thương, tâm anh trong nháy mắt cuồng nộ, không tự giác mà tăng thêm lực đạo.

“Em lại làm cái gì? Trong nhà không có ai sao? Sao em phải làm cho chính mình bị thương như vậy! ” Không cần người khác báo cho, anh cũng có thể đoán được thương thế này vốn là như thế nào mà tới.

“Nhỏ giọng chút, mọi người đang ngủ, anh muốn đem tất cả mọi người đánh thức sao?” Cô đem ngón trỏ đặt ở trên đôi môi đỏ thắm, bắt chước ngữ khí của anh.

“Tại sao làm mình bị thương?” Thư Duy có chút tức giận hỏi thăm.

“Em rất cẩn thận A! Chỉ là, mọi người đều bận rộn như vậy. Em rất nhàm chán nha! Mỗi ngày làm ‘ anh anh mỹ thay mặt tử ’ thật đúng là rất không thú vị! ” Cô dùng bàn tay bị anh giữ gãi gãi lên lòng bàn tay anh, trêu đùa Thư Duy, “Đừng tức giận nữa! Lần tới em sẽ cẩn thận hơn. “

Thân thể của hắn vì cô cọ xát mà dâng lên một trận sợ run khác,bàn tay anh như bị điện giật mà vội vàng buông ra tay cô.

“Lần tới?” Anh ách thanh trách cứ, về phương diện khác, đối với việc anh vẫn như cũ có thể bảo trì lí trí thanh tỉnh mà cảm thấy may mắn.

“Không có lần tới!” Cô rất nhanh sữa chữa, giả ý bầy ra gương mặt vô tội. Nhìn thấy cô có vẻ mệt mỏi, Diệp Thư Duy không đành lòng trách cô nữa.

“Nhanh đi ngủ đi! Đêm đã khuya.”

Cô ngoan ngoãn thuận nằm xuống, nhưng như đột nhiên nghĩ tới cái gì lại ngồi dậy, rồi lấy hai tay ôm lấy cần cổ anh, ở trên mặt anh “Ba” hôn một cái.

“Ngủ ngon.”Cô cười ngọt ngào, sau đó mới hài lòng nằm xuống.

Toàn thân anh cứng đờ –

Đây là của thói quen cũa cô, không có gì phải kinh ngạc,nhưng chỉ là do tâm tình vừa rồi của anh còn chưa bình thường lại, phần buộc chặt đau đớn trước giờ cũng không như đêm nay tới rõ ràng như vậy, anh ảo não phát hiện, chạy trốn hai tháng rồi đổi lấy chính là, sự khát vọng càng tha thiết hơn.

Diệp Thư Duy ở bên cạnh cô ngồi trong chốc lát, thấy cô đã dần dần ngủ say, mới nhẹ nhàng kéo cái chăn bông đắp lại cho cô, anh kéo rèm cửa sổ, thật sâu mà ngóng nhìn cô một lúc sau đó mới dứt khoát đi ra cửa.

Vừa ra khỏi cánh cửa, lòng anh lại mơ hồ đau đớn, anh hít sâu một hơi, cố gắng nhớ lại thân phận anh trai của mình.

Anh không khỏi nghĩ lại — nếu như trốn cũng không thể thu được hiệu quảgì, như vậy chẳng lẽ anh nên đổi lại một phương thức khác sao?

Chương 3

Linh linh linh…

Uyển Nhu nằm trên giường trở mình, trong lúc buồn ngủ mông lung cô tiện tay lấy một cái gối đầu mèo Kitty che lại hai tai, ngăn cách tiếng ầm ỹ bên tai.

Linh linh linh linh… Thanh âm càng lúc càng lớn hơn.

Cô nhíu nhíu mày, kéo chăn bông trực tiếp che lại đầu, tiếp tục giấc ngủ của mình.

Linh linh linh linh linh… Thanh âm vẫn như muốn phá vỡ tường ngói.

Cô trở mình, đá một cái như có ý định muốn đem cái thứ quấy nhiễu người này đá vào mười tám tầng địa ngục, nhưng cô lại không ngờ bàn chân vừa vươn ra liền bị người ta bắt được.

“Nhu Nhu, dậy đi!”

Thư Duy xốc lên chăn bông của cô, rồi giật mình một chút vội vàng quay đầu đi, cả mặt trở nên đỏ bừng.

Thì ra áo ngủ của Uyển Nhu đã bị xốc lên đến ngực, mà cô cư nhiên còn hồn nhiên không cảm giác tiếp tục ngủ.

Phản xạ động tác của Thư Duy đã rất nhanh, nhưng anh vẫn thoáng thấy thắt lưng trơn nhẵn, cùng với bắp đùi thon dài và đồ lót hình Kitty của cô nữa –

Trong đầu anh nhất thời thoáng hiện xuân sắc xinh đẹp, làm cho huyết khí thoáng cái đã xông lên đến ót.

“Ầm ĩ muốn chết, người ta còn chưa ngủ ăn đủ nữa! ” Uyển Nhu nũng nịu oán giận.

” Sáng nay em có khóa, có phải không?” Anh lén nhìn cô,rồi đỏ mặt nhắc nhở.

“Hôm nay là ngày nào trong tuần?” Cô vừa nói vừa đắp kín chăn bông lần nữa.

“Thứ hai. “

Dừng lại 3 giây, hai tròng mắt Uyển Nhu đột nhiên mở to.

“Thứ hai?! Bây giờ mấy giờ?” Cô nhanh chóng hỏi người đứng bên giường, ý muốn ngủ nướng thoáng cái đã biến mất vô tung.

“9 giờ 13 phút.”

“Trời ạ!” Cô nắm lên cái khăn tắm bước vào phòng tắm, “Sao không còn sớm mà không nói em biết? Không còn kịp rồi!” Cô sắp khóc rồi.

Nguyên lai thứ hai là môn vi tích phân cô đâu đầu nhất, giáo sư từng cảnh cáo cô, nếu cô nghĩ muốn thuận lợi vượt qua bài kiểm tra phải đi học đúng giờ, nhưng đại tiểu thư cô trời sinh mơ hồ, ba ngày là đã có hai ngày đến muộn, cho nên…

“Cái gì?” Thư Duy không hiểu hỏi, nhìn cô vội vã bề bộn ở phòng tắm chạy tới chạy lui.

“Trễ môn vi tích phân rồi! ” Uyển Nhu nắm lên một cái kẹp, luống cuống tay chân như thế nào cũng kẹp không được vào mái tóc dài.

“Phiền muốn chết, hôm nào em cắt sạch cho coi! ” Cô oán trách.

Thư Duy đi qua đi tiếp lấy cây kẹp, cầm lấy lược rất tự nhiên mà chải vuốt mái tóc dài của cô, mái tóc dài này là anh kiên trì muốn Uyển Nhu lưu lại nên làm sao anh có thể tùy tiện để người nào muốn cắt là cắt được!

“Đừng nóng vội, từ từ thôi. ” Anh đối với người đang bận đánh răng nào đó nói.

Cô tùy tiện rửa mặt xong liền nắm làn váy muốn thay đồ.

“Nhu Nhu!” Thư Duy cấp bách hô, vội vàng xoay người sang chỗ khác.

“Cái gì?” Cô đã thấy nhưng giả bộ không rõ mà hỏi.

“Con gái thay quần áo, phải xem có ai hay không mới thay chứ! Em không biết sao?” Anh gầm nhẹ, trong đầu lại hiện ra thân thể trắng nỏn mềm mại của ai kia, trống ngực mới bình phục lại bắt đầu nổi lên.

“Di! Ở đây không có người khác nha!” Cô buồn bực.

“Vậy chứ anh là ai? Em cho anh là người vô hình sao?” Anh vô lực nói.

“Đây! Trước kia không phải cũng là như thế này à?” Cô khờ khạo nhớ lại, sau đó cẩn thận suy nghĩ, gần đây Thư Duy hình như cùng trước kia không giống lắm, nhưng có gì khác thì cô không nói ra được.

Quên đi, vấn đề phức tạp như vậy, không thích hợp để bây giờ tự hỏi.

Cô lắc đầu, đình chỉ đầu óc vận động.

“Trước kia khác, bây giờ em trưởng thành rồi! ” Anh chỉ ra ý chính, không cho cô biết rõ ràng đạo lý này, sẽ có một ngày nào đó đây sẽ trở thành nguyên nhân anh mất khống chế mà gây ra chuyện sai trái.

“Trưởng thành, vậy anh không phải anh trai em nữa sao?” Cô tùy ý đáp một câu, nắm lên túi sách đi xuống lầu.

“Anh trai?! ” Anh nghĩ tới hai từ này, chân anh giống như bị đinh đóng xuống không thể động đậy.

Một lát sau, anh vỗ vỗ cái trán mình, đúng vậy! Anh đang suy nghĩ cái gì?

Anh là anh trai cô mà!

“Phúc tẩu, con đi học!” Uyển Nhu trong miệng cắn một miếng bánh sandwich, khom người mang giầy.

“Từ từ đi, đừng nóng vội!” Phúc tẩu ở phía sau đinh ninh, sau đó đối với tài xế nói: “Tiểu Lý, cậu đợi thấy cô ấy vào phòng học rồi hãy trở về, miễn cho cô ấy nhớ lầm thời khóa biểu, còn phải đi lại một chuyến nữa. “

“Phúc tẩu!” Uyển Nhu nhíu nhíu mày, kháng nghị: “Con không có hồ đồ như vậy mà! “

“Chính là có mới chết! ” Phúc tẩu không một chút nhượng bộ.

“Tiểu Lý, có việc thì cậu đi làm đi, tôi đưa Nhu Nhu đi là được rồi. ” Thư Duy xuất hiện ở phía sau Phúc tẩu, đôi mắt nhìn chằm chằm Uyển Nhu đang mang giầy, ánh mắt vốn là thâm tình pha chút bất đắc dĩ.

“Đại thiếu gia?” Phúc tẩu nhẹ gọi, tối hôm qua bà đợi đến khuya nhưng lại vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Thư Duy, bà nghĩ hắn nhất định khuya mới về, bây giờ mới sớm như vậy đã bắt cậu ấy đi…

“Cậu nhất định còn chưa ăn gì hết? Tối hôm qua thức ăn khuya tôi lưu lại xem ra cũng không ai chạm đến, cậu vẫn nên ăn trước một chút gì đi, Nhu Nhu để cho Tiểu Lý đưa đi là được rồi. “

Uyển Nhu nghe xong lời này, vội vàng quay đầu lại đúng lúc chạm phải Thư Duy đang nháy mắt, vì vậy cô rất nhanh đứng lên kéo cánh tay Thư Duy.

“Thư Duy đưa con đi là được rồi. “

Cô không đầu không đuôi mà toát ra một câu nói này, làm Phúc tẩu nghi hoặc nhìn cô, chẳng lẽ nha đầu kia lại làm chuyện chột dạ gì sao?

“Đúng vậy! Phúc tẩu, tôi đưa em ấy đi là được rồi. ” Thư Duy khoái trá cười, vuốt vuốt đầu Uyển Nhu, nói: “Đi nhanh đi! Nếu không sẽ bị muộn thật đó. “

Phúc tẩu duỗi cánh tay ra, nguyên bổn muốn nói gì lại thôi, nhưng nhìn hai anh em hai người khoái trá cùng đi bà không khỏi giật mình ngây ra trong chốc lát –

Không khí hài hòa giữa hai anh em bọn họ cùng bộ dáng ngọt ngào hòa hợp như vậy, chỉ sợ thế gian khó tìm?

Càng huống chi, bọn họ căn bản là không phải an hem ruột!

“Ai! Đáng tiếc nhị phu nhân sớm mất, bằng không nếu như bà có thể chứng kiến bộ dáng Nhu Nhu bây giờ cũng nhất định sẽ giống như bà đây cảm thấy rất cao hứng. ” Phúc tẩu tự lẩm bẩm, không tự giác lấy cổ tay áo lau giọt lệ bên hốc mắt.

Vì để cho Nhu Nhu có thể vĩnh viễn hạnh phúc vô ưu mà sinh sống như vậy, làm cách nào bà cũng phải bảo trụ bí mật không thể cho ai biết này. Phúc tẩu nghĩ như vậy.

Nhưng Phúc tẩu lại không biết rằng, bí mật làm bà đau khổ mà giữ gìn này cũng đồng thời là nguyên nhân làm cho hai người trẻ tuổi như sống trong địa ngục, nếu anh có thể sớm một chút biết được bí mật này thì tốt rồi.

Nhưng “Ngàn vàng khó mua được hai từ sớm biết ” có phải không? Nếu không nhân sinh sao có thể có nhiều chuyện “Sai trái ” như vậy .

Bên trong xe Uyển Nhu thở ra một hơi, giống như vừa tránh được một kiếp mà hưng phấn vậy.

“Em thiếu chút nữa đã bán đứng chính mình rồi!” Cô là chỉ việc

tối hôm qua.

Anh cười mà không nói.

“Thư Duy, như thế này đi anh không cần đưa em tới cửa đâu, em tự mình đi vào là được rồi! “

“Tại sao?” Anh nghi hoặc mà quay đầu nhìn cô.

“Không tại sao.” Cô đáp, rồi suy nghĩ một chút lại nói; “Hết giờ học anh kêu Tiểu Lý tới đón em là được rồi!”

“Làm sao vậy?” Anh càng nghi hoặc hơn.

“Không có việc gì.” Cô le lưỡi.

Cô mới không nói cho anh biết, cô chán ghét chứng kiến đám nữ sinh trong trường học bu quanh anh, bọn họ giống như bị đói bụng vài ngày không ăn cơm lại đột nhiên nhìn thấy một khối thịt béo vậy, ghét muốn chết!

“Em có bạn trai à?” Anh cơ hồ như rống giận.

Nghi vấn này đột nhiên ập đến, như bụi gai đâm vào tâm anh đau đớn, anh biết loại cuồng nộ không có đạo lý này là không đúng, cô đã 20 tuổi rồi, có thể kết giao tự do, cho dù hắn vốn là anh trai của cô, cũng không có quyền can thiệp chuyện riêng tư của cô, nhưng mà…

Bàn tay đang nắm tay lái bỗng dưng nắm thật chặt, giống như muố

muốn đem nó bóp nát vậy.

“Quen bạn trai? Em cũng không phải ăn no rảnh rỗi. ” Cô khinh thường mà nói, theo sau đó cô còn mở miệng hừ xướng lên bài Trăm Năm Lão Ca: “Em còn trẻ, tâm tình còn chưa chính chắn. ..

Mày rậm của anh vì tiếng ca của cô mà giãn ra, anh cho cô một cái tươi cười thật lớn, rồi thì thào nói: “Không có thì tốt rồi, không có thì tốt rồi!”

“Thư Duy dừng xe!” Diệp Uyển Nhu đột nhiên kêu to.

Anh vội vàng dừng xe, “Sao vậy?”

“Tới rồi.”

Cô mở cửa xe, rồi bay nhanh xuống, mới chạy được hai bước lại quay trở về mở cửa xe.

“Thư Duy.”

“Ân?” Anh nghiêng thân đến gần cô.

“Buổi tối gặp lại. ” Cô ở trên gương mặt anh “Ba” hôn một chút, sau đó giẫm giầy chạy đi.

Anh sợ run một hồi lâu, nhìn thân ảnh nhỏ nào đó càng lúc càng xa, thở dài.

Anh trai thì là anh trai thôi! Nếu không cách nào thay đổi, thì cứ bảo vệ cô như vậy thôi, cũng là một loại hạnh phúc –

Cằm anh dựa vào tay lái xe, tay vỗ về gương mặt nóng ấm, cứ như vậy ngơ ngác nhìn thân ảnh đang biến mất ở chỗ rẽ kia.

Ôi! Đây rốt cuộc là vận mệnh trêu cợt, hay bởi vì sao mà tạo nên?

Uyển Nhu tan học trước 15 phút, Diệp Thư Duy cũng nhân tiện đứng cổng chờ cô.

Mặc dù buổi sáng nay cô nói anh không cần tới đón cô, nhưng anh không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội gì có thể cùng cô ở chung một chỗ.

Chỗ rẽ rốt cục xuất hiện thân ảnh Diệp Uyển Nhu, Thư Duy mới nghĩ muốn mở miệng gọi cô, nhưng lại phát hiện thấy có một người đàn ông xuất hiện ở bên cạnh cô, sau đó lại cùng cô vừa cười vừa nói.

Anh nguy hiểm mà nheo hai tròng mắt, toàn thân nổi lên lửa giận, không nghĩ gì mà liền xa xông lên phía trước.

“Nhu Nhu.” Anh gầm nhẹ.

Thư Duy chấn chỉnh lại khuôn mặt xanh mét đến dọa người, một đôi mắt như thiêu đốt phát hỏa, khóa chặt nhìn chằm chằm Uyển Nhu nở lên má lúm đồng tiền khi cùng bạn nam kia nói chuyện.

“Di! Thư Duy.”

“Diệp Thư Duy!”

Diệp Uyển Nhu cùng người con trai bên cạnh đồng thời mở miệng, người con trai kia tiến ra trước từng bước, nhiệt tình mà ôm Diệp Thư Duy.

“Thật là cậu! Không nghĩ tới nhanh như vậy đã thấy cậu rồi!”

Diệp Thư Duy ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không cách nào nhận thức ra người ôm mình này là ai?

Anh mới vừa rồi chỉ nhận ra đây là “phái nam “, về phần cái người này có bộ dáng gì, anh cũng không chú ý tới.

“Thư Duy, nguyên lai các anh thật sự quen nhau! Em còn tưởng trợ giáo Tất đang trêu em chứ! ” Diệp Uyển Nhu cười nói.

Tất… Diệp Thư Duy đầu óc rất nhanh vận chuyển, đột nhiên nhớ lại cậu bạn cùng phòng lúc du học ở Nhật Bản.

“Tất Hiên Hào!”

Đối phương ở trên vai anh hung hăng đấm một chút.

“Rốt cục nhớ ra mình rồi à, có phải hay không?” Tất Hiên Hào ha ha mà cười.

“Thật là cậu, quay về Đài Loan lúc nào?” Diệp Thư Duy vừa hỏi đồng thời không tự chủ được mà kéo tay Diệp Uyển Nhu, che ở giữa bọn họ.

“Vừa trở về không lâu, tạm thời ở đây làm trợ giáo, cũng muốn gặp cậu đây. ” Tất Hiên Hào cười nói.

“Cậu này, công việc làm thầy người ta này cậu cũng tham gia sao! ” Anh ngậm súc nói, đột nhiên đề tài lại chuyển, “Vậy cậu lại như thế nào mà cùng Nhu Nhu quen biết?”

“Ha ha,cái này nên hỏi em gái bảo bối của cậu rồi!” Tất Hiên Hào lấy ý tứ hàm xúc ánh mắt nhìn chăm chú vào Diệp Uyển Nhu.

“Nhu Nhu?” Diệp Thư Duy lấy ánh mắt hỏi cô, đồng thời cũng chú ý tới ánh mắt Tất Hiên Hào nhìn kỹ Uyển Nhu không phải tầm thường. Anh cực không thích người đàn ông khác đặt tầm mắt dừng lại ở trên người Uyển Nhu, anh đi tới, ngăn trở tầm mắt của Hiên Hào.

“Tất trợ giáo nắm trong tay quyền sinh sát môn vi tích phân nha, tiểu nữ tử vì có thể vượt qua kiểm tra, đến cúi đầu khom lưng cũng đành chấp nhận. ” Diệp Uyển Nhu nhún vai.

” ha ha ha, Thư Duy, Uyển Nhu nói như vậy là có chút bảo thủ rồi, cậu biết mình như thế nào mà nhận ra em ấy không? Có nhớ lúc cậu học ở Nhật Bản, nghỉ hè không về nên em ấy tới tìm cậu, đại khái ở mười ngày đi, đợi sau khi em ấy trở về, phòng chúng ta cũng tan tành không sai biệt lắm, mà… kí túc xá của mình bậy giờ. .. Ha ha ha, có cái loại người có năng lực phá hoại như vậy, mình nghĩ, Đài Loan đại khái cũng không có mấy người đi?” Tất Hiên Hào vừa nghĩ vừa nhìn sắc mặt Diệp Thư Duy, nhân tiện không nhịn không được mà cười to.

“Nhu Nhu!” Diệp Thư Duy hét lớn.

Diệp Thư Duy để ý cũng không phải cô đem phòng túc xá của người ta hủy đi thành dạng gì, mà anh tức giận chính là, cô một cô gái lại dám chạy đến phòng ở của một chàng trai kìa!

Diệp Uyển Nhu nhẹ nhàng mà nắm tay Diệp Thư Duy, “Đừng giận,có Tất trợ giáo ở đây anh đừng lớn tiếng mà. ” Cô ủy khuất mà nhỏ giọng nói.

“Chúng ta về nhà ngay! ” Anh tức giận nói rồi không tự giác mà nắm tay cô chặt hơn.

“Ách! Được. .. Nhưng mà…” Uyển Nhu có chút sợ hãi Thư Duy lúc này tức giận, cô liếc mắt nhìn Tất Hiên Hào, nói: “Tất trợ giáo đáp ứng em, mỗi thứ hai giúp em học bổ túc môn vi tích phân.”

“Tốt lắm, em đúng là có lòng học tập nha. ” Thư Duy đáp rất nhanh.

Bây giờ anh chỉ thầm nghĩ muốn nhanh lên đem cô đuổi về nhà, sau đó hảo hảo mà cùng cô nói chuyện, một cô gái một mình đi đến kí túc xá con trai vốn là chuyện nguy hiểm đến cỡ nào.

“Nào… Hôm nay vốn là thứ hai, em không quay về ngay được. ” Uyển Nhu nhỏ giọng nói.

“Không quay về? Em muốn đi đâu?” Anh rống to.

“Chúng mình vốn chuẩn bị đi ăn một chút gì trước, sau đó quay về kí túc xá của. ..” Tất Hiên Hào hảo tâm thay Uyển Nhu trả lời.

“Không được, muốn học thì tới nhà mình học đi! ” Thư Duy rất nhanh mà cắt đứt lời của Tất Hiên Hào.

Lời vừa ra khỏi miệng Thư Duy mới phát giác chính mình thất thố, anh nhìn thấy Tất Hiên Hào dùng anh mắt nghi hoặc theo dõi anh, vì vậy anh lại bổ sung thêm: “Về nhà mình thuận tiện hơn, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội uống hai ly. “

“Cũng tốt.” Tất Hiên Hào như không sao cả mà trả lời, ánh mắt lại không tự giác lại bay tới trên người Diệp Uyển Nhu — cô thật đúng là một cô gái làm người ta yêu thích.

Diệp Thư Duy đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của hắn, anh có chút căm tức mà lôi kéo Diệp Uyển Nhu lên xe cho nhanh, hoàn toàn không để ý tới sự ngỡ ngàng của Tất Hiên Hào.

Tất Hiên Hào sửng sốt, sau đó hắn lại không cho là đúng mà cười cười,rồi liền theo sát leo lên xe.

Hắn nghĩ hành động của Diệp Thư Duy vốn xuất phát từ tâm lí bảo vệ em gái, vì vậy hắn thầm nghĩ tìm một cơ hội nhắc nhở Diệp Thư Duy, thái độ anh bảo vệ có chút quá mức rồi.

Xe chạy trên đường, theo tốc độ bình thường , tâm tình Diệp Thư Duy cũng hoà hoãn xuống, anh cẩn thận nghĩ đến tình huống trước mắt –

Ở trước mặt Uyển Nhu, anh càng lúc càng không thể khống chế tình cảm của chính mình rồi, cứ tiếp tục như vậy thì một ngày nào đó chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề!

Nhưng anh có biện pháp nào để xử lý tình huống mất khống chế này chứ?

Liếc mắt sang Tất Hiên Hào ngồi bên cạnh,anh đột nhiên nảy ra một ý niệm trong đầu.

Có lẽ, cũng chỉ là có lẽ…

“anh Tất, đề này em vẫn không làm rõ được.” Diệp Uyển Nhu hai tay chống má, nhìn cuốn sách bài tập mà nhíu mày.

“Đề nào? Để anh xem xem.” Thân Tất Hiên Hào hơi chồm sang, dựa sát Uyển Nhu xem xét đề bài.

“Các người đang làm gì đó?” Diệp Thư Duy không biết từ khi nào đã tiến vào thư phòng, lại gào thét lên lần nữa .

Diệp Uyển Nhu đầu tiên là càng hoảng sợ, lập tức nhăn mày càng sâu, “Thư Duy, em van anh đừng có náo loạn nữa có được hay không? Anh cứ đi tới đi lui như vậy, em không có cách nào chuyên tâm được! “

Tất Hiên Hào cũng mỉm cười, trêu ghẹo: “Thư Duy, chẳng lẽ cậu cho tớ và em ấy là Đại Hôi Lang cùng Tiểu Hồng Mao à? Sợ tớ ăn em ấy hả?”

Diệp Thư Duy xấu hổ đến sắc mặt biến đổi trắng xanh, quay đầu lại vô lực phản bác: “Tôi là đến xem hai người có mệt không, để mình mang hoa quả lên, ai mà biết… Vừa vặn hai người. ..”

Diệp Uyển Nhu nghe vậy, oa oa kêu to mà nhảy dựng lên, “Này, Thư Duy, cái gì vừa vặn hai người. .. Chúng em có làm gì đâu?”

“Này cô nam quả nữ một chỗ một phòng, luôn không được tốt lắm đi? Anh cũng là quan tâm em nên mới nói như vậy. ” Anh cũng rất tức giận,anh mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy…

“Tốt lắm, tốt lắm, an hem hai người cũng đừng ầm ĩ nữa, dù sao Uyển Nhu hôm nay cũng học không được nữa rồi, chúng ta cứ nghỉ ở đây đi, OK?” Tất Hiên Hào giảng hòa.

Diệp Thư Duy trừng rồi liếc mắt một cái cong miệng nhìn Diệp Uyển Nhu, sau đó xoay người xin lỗi Tất Hiên Hào.

“Hiên Hào, thật sự xin lỗi, để cậu chê cười, Nhu Nhu luôn luôn ngang ngạnh như vậy.”

“Em ngang ngạnh? Anh Tất anh tới nhìn đi, xem lúc này có phải Thư Duy ăn hiếp người ta trước không! ” Diệp Uyển Nhu không hề khúc mắc mà lôi kéo cánh tay Tất Hiên Hào ngoe nguẩy, hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt Diệp Thư Duy càng lúc càng khó coi.

Tất Hiên Hào sủng ái mà xoa đầu Diệp Uyển Nhu, trêu ghẹo nói:

“Không có biện pháp, ai kêu em lớn lên một bộ dáng làm người ta thích như vậy chứ, nếu anh có một cô em gái như em thì anh cũng như vậy, chỉ sợ anh sẽ càng trông em cẩn thận hơn so với Thư Duy nữa kìa! “

“Di! Thật vậy sao? Vậy rất không công bằng nha! ” Diệp Uyển Nhu mở to mắt, khó hiểu hỏi.

“Như thế nào là không công bằng? Cái này kêu là ‘ bảo vệ ’, đương nhiên nếu như là bạn trai thì lại khác nha. ..” Vừa nói, hắn có ý nhìn chằm chằm Diệp Uyển Nhu, rồi nói tiếp: “Dứt khoát hay em làm bạn gái anh luôn đi! “

Bịch!

Diệp Thư Duy mạnh tay hướng trên bàn đấm một cái, ánh mắt phẫn nộ của anh như vậy Uyển Nhu cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua .

Anh đang tức giận, rất tức giận, rất rất tức giận, nhưng tại sao lại tức giận chứ? Diệp Uyển Nhu không rõ mà ngây ngẩn cả người.

Diệp Thư Duy dưới cái nhìn chăm chú của cô sau một lúc quay đầu rời đi, để lại hai người đang kinh ngạc bên trong phòng.

Diệp Uyển Nhu nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn hướng Tất Hiên Hào, mà Tất Hiên Hào thì nhún nhún vai, tỏ vẻ cũng không rõ Diệp Thư Duy tại sao chỉ vì một câu nói đùa mà lại phẫn nộ như thế.

Sau một lúc –

Knock, knock!

“Nhu Nhu, mở cửa ra được không?” Diệp Thư Duy cách cửa phòng gọi.

Diệp Uyển Nhu trừng mắt liếc cửa phòng, không thèm để ý mà hướng bàn trang điểm ngồi xuống, nhưng nghe người ngoài cửa ăn nói khép nép gọi vào, cuối cùng tâm cô vẫn không đành lòng,không cam tâm tình nguyện đi mở cửa.

“Để làm chi?”

Sau khi cô mở cửa, liền quay mặt đi về phía mép giường ngồi xuống.

Vẻ mặt Diệp Thư Duy xấu hổ mà cười khổ, lập tức đi theo vào bên trong phòng.

“Còn đang tức giận sao?” Vừa nói, anh vừa đặt thức ăn lên bàn. “Ăn một chút gì đi! Cho dù tức giận với anh, cũng không cần phải chịu đói bụng như vậy. “

Cô trừng mắt liếc anh một cái, cong miệng không nói.

“Được, được, là anh không đúng, được rồi chứ! ” Anh nhấc tay làm ra bộ dáng đầu hàng.

Nhìn vẻ mặt trêu đùa của anh, cô cười khì một tiếng, “Vốn chính là anh không đúng, tự nhiên phát nổi nóng cái gì, làm hại người ta thật mất mặt.”

“Đúng, đúng nha, là anh không đúng, Đại tiểu thư em có thể ăn trước một chút gì chưa?” Vừa nói, anh liền kết hợp gắp một chút thức ăn, rồi đưa vào miệng Diệp Uyển Nhu.

Diệp Uyển Nhu vừa ăn, vừa đưa ra cảnh cáo: “Chưa xong đâu, không thể có lần sau đó! “

Ánh mắt Diệp Thư Duy ngưng trọng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, chần chờ mà hỏi thăm: “Để anh thay em tìm người dạy em học, có được hay không?”

Diệp Uyển Nhu đang ăn bỗng thấy khó hiểu mà ngẩng đầu, cô nghi hoặc dùng ánh mắt hỏi.

“Giai Hân thế nào? Vi tích phân của cô ấy rất khá, anh kêu cô ấy đến giúp em ôn tập.”

“Không muốn! ” Cô nhảy dựng lên.

Chị Giai Hân?

Cô mới không cần, vừa nghĩ đến chị ta có thể mượn công việc này mà chạy vào thế giới của Thư Duy, cô lại tự nhiên thấy căm tức một cách khó hiểu , nói cái gì cũng không muốn làm cho chị ta cướp đoạt thời gian Thư Duy ở nhà của cô.

Thời gian Thư Duy ở nhà thuộc về Diệp Uyển Nhu cô, người khác đừng mơ tưởng cùng cô tranh đoạt!

Diệp Thư Duy vì Uyển Nhu cự tuyệt quá nhanh mà cảm thấy phẫn nộ, anh tưởng rằng Diệp Uyển Nhu bởi vì không nỡ buông tha cơ hội cùng Tất Hiên Hào ở chung mà cự tuyệt, vì vậy anh tức giận đứng dậy, bỏ lại một câu không tốt lành –

“Tùy em! ” Theo sau đó anh liền quay đầu rời đi.

Diệp Uyển Nhu giật mình ngốc lăng trong chốc lát sau mới phục hồi tinh thần lại, thở hỗn hển mà hướng phía cửa phòng mắng to:

“Cái gì chứ? Diệp Thư Duy thối, đáng đời tức chết anh là tốt nhất!”

Vừa nói, cô còn tiện tay cầm lấy một cái gối Kitty ném về phía cửa phòng.

Chương 4

“Thư Duy, ngày 12 tháng sau, buổi tối em mang tư liệu qua cho anh . ” Giai Hân nói qua điện thoại.

Dư Giai Hân, chủ biên tạp chí thế giới nhiếp ảnh, được mệnh danh là “Đệ nhất mỹ nữ của giới văn nghệ “.

Thư Duy kẹp ống nghe ở một bên cổ, trên tay bận rộn sửa sang lại tư liệu đầy trên bàn.

“Được, buổi tối gặp. “

Anh đang chuẩn bị buông tai nghe, nhưng đột nhiên đầu dây bên kia lại vang lên tiếng nói.

“Thư Duy, hay chiều nay mình cùng đi ăn một bữa được không?”

Anh lại lần nữa cầm điện thoại, “Không được, tôi có thói quen ăn ở nhà.” Anh cự tuyệt.

“Như vậy… Anh không mời em một nữa được sao?” Giai Hân hơi dừng lại một chút, sau đó lại lấy khẩu khí vui vẻ phóng khoáng mà nói tiếp.

Thư Duy trầm tư một chút, rồi mới mở miệng nói: “Đến đây cùng ăn đi . “

Buông điện thoại xuống, Dư Giai Hân thở một hơi nhẹ nhỏm, trên môi nở lên một nụ cười tươi mê người.

Cô cùng Diệp Thư Duy vốn là bạn đại học, sau khi tốt nghiệp bọn họ từng cùng nhau đến Nhật Bản đào tạo chuyên sâu, sau khi về nước anh lại chuyên tâm với nghề nhiếp ảnh, mà cô cũng vì phối hợp với anh nên cũng lựa chọn công việc làm phóng viên cho tạp chí nhiếp ảnh, cô nhìn lại đoạn đường cô cùng Diệp Thư Duy đã đi qua, anh từ một nhiếp ảnh gia nhỏ bé đến nhiếp ảnh gia rạng danh quốc tế như hôm nay.

Đối với anh, cô thủy chung chưa từng buông tha hy vọng, mặc dù anh luôn không nhìn rõ cảm giác của cô với anh, nhưng dù sao anh cũng không phải vẫn chưa có bạn gái sao?

Dư Giai Hân thủy chung vẫn đem thái độ lạnh nhạt của Diệp Thư Duy với mình đỗ lỗi cho đó vốn là cá tính của anh là như vậy.

Xem ra, được Diệp Thư Duy coi trọng trừ em gái anh ra, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng quan tâm đến bất cứ cô gái nào khác.

Mà cô ta lại cho rằng mình ở trong lòng anh có một vị trí đặc biệt, ít nhất cô ta đi theo bên cạnh Diệp Thư Duy cũng đã nhiều năm rồi, giao tình tự nhiên cũng không thể so với những cô gái khác, nhất là hôm nay, anh lại còn yêu cầu cô cùng đi ăn cơm nữa! ( Bear: bà này bệnh tưởng nặng lắm nè )

Cô biết Diệp Thư Duy luôn luôn không thích mời người ngoài đến nhà anh dùng cơm, mà hôm nay anh lại vì cô phá lệ, đủ thấy anh đối với cô có chút bất đồng với người khác rồi , không phải sao?

Cô ta lạc quan mà hừ thanh, tâm tình không khỏi hưng phấn lên.

Về phương diện khác, Diệp Thư Duy buông điện thoại, sau đó lại nhìn chằm chằm điện thoại rồi lâm vào trầm tư.

Hôm qua trên đường cùng Nhu Nhu và Tất Hiên Hào về nhà, anh từng tự hỏi qua, Tất Hiên Hào có lẽ vốn là một đối tượng tốt có thể cho anh đem Nhu Nhu phó thác, kể từ đây, có phải anh nên cắt đứt tình cảm không nên có mình dành cho Nhu Nhu không?

Nhưng muốn là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.

Tối hôm qua, anh ở trong thư phòng đi tới đi lui, nếu tính tổng cộng bước chân đi lại cũng gần bốn trăm thước rồi.

Anh ảo não mà nghĩ tới, chỉ cách một cánh cửa phòng, mà anh cũng đã khó có thể chịu được, càng không cần phải nói để cho bọn họ chính thức quen nhau.

Nhìn xem, hôm qua anh vì Tất Hiên Hào nói ra chuyện muốn quen nhau, cùng với việc Nhu Nhu nhiệt náo mà không thoải mái.

Cô gái nhỏ xem ra là tức giận thật rồi, cô cư nhiên có thể cả ngày cũng không nói chuyện với anh, anh ảo não mà vuốt tóc, cực kỳ phiền lòng.

Nhìn chằm chằm điện thoại, đột nhiên anh lại nhớ tới thanh âm trong điện thoại mới vừa rồi ——

Nếu như anh có thể đem phần tâm tình này dời tới trên người khác, có phải tất cả mọi vấn đề hết thảy đều có thể giải quyết không?

Nhưng có ai thích hợp nhất để đảm nhiệm nhân vật này?

Lần nữa nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, anh làm một cái quyết định —— Cứ chọn Giai Hân đi!

Khấu khấu! Trên cửa truyền đến hai tiếng gõ, Diệp Uyển Nhu đi vào, vẻ mặt có chút xấu hổ.

“Thư Duy, ăn kem. “

Diệp Uyển Nhu đưa cho Diệp Thư Duy một cây kem, sau đó ở bên cạnh anh nhu thuận mà ngồi xuống, ăn kem trên tay mình.

Anh sủng ái xoa tóc cô, rõ ràng việc làm này của cô là đại biểu tuyên cáo chiến tranh lạnh giữa hai người đã kết thúc, vì vậy anh cũng rất ăn ý mà không hề nhắc tới chuyện cũ nữa.

Diệp Thư Duy tiếp nhận kem rồi nếm vào trong miệng, lưỡi anh lập tức cảm giác được vị ngọt mà nhíu mày.

Anh không thích ăn ngọt, nhưng lại chưa từng cự tuyệt bất cứ món ngọt nào Uyển Nhu đưa cho anh.

Đơn giản vì đó cũng là một phần quan tâm của cô với anh, anh cũng hy vọng có thể tinh tế mà cất dấu, cẩn thận một mình nhấm nháp.

Nhìn cô thanh lệ thoát tục,nụ cười tươi của cô như ánh sáng ngọc êm dịu và tỏa nắng như ánh sáng mặt trời, tâm anh đột nhiên có chút đau đớn…

Má lúm đồng tiền và dung nhan động lòng người này, đến tột cùng anh còn có thể độc chiếm bao lâu nữa?

Cô sẽ trưởng thành, ngày càng phát triển rồi cùng anh giữ khoảng cách, sau đó…

Tâm đột anh nhiên nhói đau, có lẽ, có lẽ qua thêm mấy năm nữa anh sẽ không thể có được cảm giác hạnh phúc này nữa rồi…

“Ai nha! Chảy rồi kìa! ” Diệp Uyển Nhu thấp hô, rồi tiến lên lếm cây kem trong tay Diệp Thư Duy.

Diệp Thư Duy từ tiếng kinh hô của Diệp Uyển Nhu mà tâm trí quay về. Lăng lăng nhìn chằm chằm cây kem trong tay, nhìn chỗ mà môi cô vừa chạm qua.

Kem rất nhanh bị tan, cũng giống như tâm tình cấp bách vô hình muốn giấu đi của anh vậy ——'>

Không tự hỏi nữa, anh dùng môi hấp trụ chỗ vừa rồi Uyển Nhu vừa chạm qua, loại hôn gián tiếp này tư vị vừa ngọt vừa đau khổ, đủ loại cảm xúc khó tả làm cho lòng anh có chút ghánh nặng vô lực.

Anh nhắm mắt lại, theo đuổi tình triều mênh mông mãnh liệt quay cuồng trong lòng, hai loại tư vị kích động ngọt ngào cùng đau khổ giống như thủy triều mà mãnh liệt đổ vào người anh.

“Ăn ngon lắm đúng không! ” Diệp Uyển Nhu khoái trá nói.

Cô cười nhìn Diệp Thư Duy đang hồn nhiên buông thả tư tưởng , cô nghĩ rằng anh đang tham luyến mỹ vị của kem.

Tiếng nói cô ngọt ngào sung sướng kích thích năng lực tự khống chế của anh làm cho nó bị chấn động mạnh, anh mở mắt ra nhìn thẳng cô.

Nhìn môi cô từ từ hé mở trước mắt mình, làn môi hồng mềm mại như nước hé mở như dụ dỗ dục hỏa của anh, dây thần kinh buộc chặt như bị kéo cong lên, trong đôi mắt anh như xuất hiện thêm hai ngọn lửa rừng rực mà đốt cháy. ..

Đột nhiên, anh nghiêng thân mình về phía trước rồi giữ lấy đôi môi đỏ mọng của cô…

Nhưng vừa đụng chạm đến đôi môi đỏ thắm lạnh như băng vì kem của cô, lý trí lại khẩn cấp kéo anh lại, anh quay đi, không dám đối mặt với phản ứng của Uyển Nhu lúc này.

Kỳ thật, anh muốn không suy nghĩ nhiều mà cứ hung hăng hôn trụ cô, điên cuồng mà tận tình yêu cô.

Nhưng trời biết! Mỗi một dây thần

Thông Tin
Lượt Xem : 2184
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN