--> Buông Tay Để Níu Kéo - game1s.com
XtGem Forum catalog

Buông Tay Để Níu Kéo

bởi vì em vẫn xuất huyết, cục cưng không thể giữ được, chỉ có thể kê đơn thuốc giúp em ra thai…” Nói xong câu cuối cùng, cô đã nghẹn ngào thất thanh, dựa vào trên người Nghiêm Lập Cương nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đó là đứa con bọn họ đã chờ đợi rất lâu…

Chương 7

Nghiêm Lập Cương ôm chặt lấy cô, đôi môi mím chặt, ngày thường vốn là người không thích nói nhiều bây giờ lại càng không biết nên nói cái gì để an ủi cô.

Đối với chuyện này, Lịch Vọng Quốc bình tĩnh hơn nhiều so với hai người bọn họ, liếc nhìn bốn phía thấy mọi người đang hiếu kỳ nhìn về phía này, ông không thể không lên tiếng bảo vợ chồng Nghiêm Lập Cương đi đến chỗ khác yên tĩnh hơn.

“Về phòng bệnh của con trước đi.” Ông nhìn con rể nói.

Nói xong ông dẫn đầu đi ra ngoài, Nghiêm Lập Cương nắm chặt tay Lịch Thư Hòa đi theo phía sau, ba người lặng lẽ đi về phòng bệnh.

Sau khi vào đến phòng, mỗi người đều tự tìm một chỗ ngồi xuống, lần này không đợi Lịch Vọng Quốc hỏi, Lịch Thư Hòa đã lên tiếng trước.

“Ngày đó sau khi uống thuốc xong, con lên giường nằm rồi bắt đầu oán giận vì sao lúc này Lập Cương lại không ở bên cạnh con? Vì sao một mình con phải tiếp tục chịu đựng những việc này? Vài ngày sau, thậm chí con từng muốn gọi điện nói cho anh ấy biết, nhưng con lại không dám chắc nói ra rồi anh ấy có trở về không?”

“Con không dám nói với bố, muốn gọi điện thoại cho bạn bè lại phát hiện mình chẳng biết số của ai cả…Cũng bởi vì lần này, cuối cùng con cũng hiểu rõ bản thân mình không thể mãi mãi sống như thế được, con có thể yêu anh ấy, có thể bao dung anh ấy, nhưng con nhất định phải có cuộc sống của riêng mình.” Cô cười khổ, nhắm hai mắt lại, cho đến bây giờ vẫn có thể nhớ rõ nổi khổ sở và đau đớn trong lòng.

Nghiêm Lập Cương nắm chặt tay cô, thống khổ gầm nhẹ: “Đương nhiên anh sẽ trở về, nếu như anh biết…Sao anh có thể không trở về chứ?”

Chỉ tiếc trên đời này làm gì có hai chữ “sớm biết”, có những thứ đã mất đi rồi chính là mất đi, không để con người ta có đường sống mà hối hận.

Lịch Vọng Quốc nhìn hai đứa trẻ, một đứa đau đớn, một đứa khóc nức nở, hiểu rõ cuộc nói chuyện ngày hôm nay cuối cùng cũng khiến chúng ít nhiều tháo gỡ được khúc mắc trong lòng, ông không tiếng động thở dài, sau đó đứng dậy nghiêm túc nói: “Được rồi, đều đã là vợ chồng nhiều năm như vậy, có chuyện còn muốn che giấu, thế nào cũng phải ép bản thân mình đến không chịu nổi nữa mới nói ra? Thư Hòa, chẳn

chẳng lẽ con cứ như vậy không tin tường chồng mình hay sao?”

Răn dạy con gái xong, ông quay đầu nhìn về phía con rể: “Còn có, không phải ta nói con, người trẻ tuổi liều mạng làm việc là chuyện tốt, nhưng lúc cần nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi, lúc cần bỏ xuống vẫn phải bỏ xuống, nếu không giống như hôm nay mệt mỏi đến mức ngất xỉu phải vào nằm viện, là chuyện đùa hay sao? Như Thư Hòa đã nói, con chỉ chăm lo sự nghiệp mà không để ý gì đến gia đình, ngay cả việc vợ mình sinh non đến hôm nay mới biết, như thế cho dù con có vì Thư Hòa làm nhiều hơn nữa, con bé cũng không cảm nhận được.”

Dạy bảo xong, Lịch Vọng Quốc quyết định cho hai người bọn họ chút không gian riêng, không nói thêm gì nữa, đứng lên đi thẳng ra ngoài.

Bố vợ đi rồi, Nghiêm Lập Cương cuối cùng mạnh dạn mở ra hai tay, kéo cả người Lịch Thư Hòa đang yên lặng rơi lệ vào trong lòng.

“Xin lỗi…” Ngoại trừ những lời này, anh không biết mình nên nói cái gì, anh không cách nào tưởng tượng ra khi mất đi cục cưng, cô có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu khổ sở.

Thậm chí anh không dám nghĩ, đêm hôm đó cô làm thế nào có thể tự mình vượt qua, một mình trong chăn khóc đến cạn nước mắt, không có chồng bên cạnh dỗ dành, an ủi, không có ai để chia sẻ đau đớn trong lòng.

Bây giờ cô nằm trong lòng anh yên lặng rơi nước mắt, từng giọt từng giọt giống như những viên đá lớn đụng vào tim anh, đau đớn đến không thở nổi.

Một lúc sau, Lịch Thư Hòa dần ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tái nhợt suy yếu đầy thống khổ, cô bỗng nhiên nghĩ đến anh vẫn là một bệnh nhân liền vội vàng đỡ anh nằm xuống giường.

“Nằm xuống trước đã, em đi mua cơm cho anh.” Cô lau khô nước mắt, lại không cách nào che giấu đôi mắt sưng đỏ, viền mắt và cái mũi hồng hồng, chỉ có thể bối rối cúi đầu hi vọng sẽ không có người nào phát hiện ra.

“Chúng ta cùng đi.” Nghiêm Lập Cương không muốn để cô ra ngoài một mình.

Lịch Thư Hòa không từ chối, cô đi ra ngoài mời y tá vào tháo kim tiêm truyền dịch ra cho anh, sau đó đem áo khoác mỏng khoác lên trên người anh, rồi hai người nắm tay nhau cùng đi ra ngoài.

Ra ngoài bệnh viện trời đã tối om, không có ánh sáng lấp lánh của những ngôi sao, thậm chí ngay cả ánh trăng cũng bị mây đen che khuất. Gió đêm mùa thu thổi tới khiến cho không khí càng trở nên mát mẻ dễ chịu.

Dọc theo đường đi bọn họ đều rất trầm mặc, giống như không cách nào mở miệng.

Sau khi nói ra bí mật chôn giấu dưới đáy lòng, Lịch Thư Hòa cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút thấp thỏm.

Thực ra cô cũng muốn nói ra sớm hơn, nhưng sau khi anh đi công tác trở về, cô ở nhà chờ vài ngày mới thấy mặt anh, muốn nói lại không biết nên mở miệng thế nào, cũng không tìm được cơ hội thích hợp, cho nên chuyện này liền trở thành bí mật của cô.

Tiếp đó lại phát sinh chuyện hiểu lầm…Vừa nghĩ tới cô gái xinh đẹp động lòng người kia lại là một người đàn ông, Lịch Thư Hòa cảm thấy mình thật vô lý, nhịn không được hơi xấu hổ.

Đủ loại tâm trạng phức tạp xoắn xuýt khiến cô không biết nên mở miệng nói gì, cho dù ở riêng là đề nghị của cô nhưng thực ra cô cũng không biết cuối cùng bọn họ sẽ có kết cục như thế nào.

Kết quả xấu nhất chẳng qua chỉ là ly hôn hoặc là duy trì như hiện trạng mà thôi. Lúc đó tâm tình cô có chút kích động đã tự nói với chính mình như vậy.

So với Lịch Thư Hòa tâm tư mờ mịt, Nghiêm Lập Cương thì lại tràn ngập hổ thẹn và tự trách.

Anh từng hứa sẽ mang đến cho cô một cuộc sống tốt nhất, hạnh phúc nhất, kết quả thì sao lúc cô cần anh nhất thì anh không ở bên cạnh cô, thậm chí ngay cả sự thay đổi của cô anh cũng không cảm nhận được.

Hai người lặng lẽ ăn cơm, xong xuôi liền trở về phòng bệnh, bầu không khí vẫn xấu hổ yên lặng như cũ.

Thấy cô uống nốt ít sữa tươi còn dư lại, anh đột nhiên có chút lo lắng lên tiếng: “Buổi tối chỉ uống chút sữa làm sao đủ được? Để anh xuống dưới mua ít đồ ăn mang lên nhé? Ăn nhiều hoa quả một chút cũng tốt.” Cho dù biết cô sinh non cũng qua mấy tháng rồi nhưng anh vẫn không nhịn được lo lắng, muốn nhanh chóng tìm ít đồ ăn dinh dưỡng để cho cô bồi bổ cơ thể.

“Không cần, em thực sự ăn không vào.” Cô kéo tay anh, lắc đầu “Nếu muốn ăn cái gì, em sẽ bảo anh. Thực sự không cần, được không? Em nghỉ ngơi trước đã, giờ anh đi tắm trước, đợi lát nữa y tá sẽ qua kiểm tra.” Nói xong, cô xoay người lấy đồ cho anh rồi đi vào toilet.

Vừa mới để quần áo sang một bên, cô liền phát hiện mình bị bao bọc bởi một lồng ngực ấm áp.

“Thư Hòa, nói cho anh biết, anh nên làm gì em mới có thể tha thứ cho anh?”

Cô quay lưng về phía anh nên không thể nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú đang vùi ở cần cổ cô, nhưng giọng nói mang theo run rẩy và cơ thể buộc chặt của anh, cô tất nhiên hiểu rõ hôm nay anh bị đả kích không nhẹ.

Tựa trong ngực anh, cô nhẹ nhàng thở ra, im lặng một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng: “Điều cần thiết giữa chúng ta không phải là tha thứ. Chúng ta cần…có lẽ chỉ là vui vẻ chuyện trò thôi.”

Cô giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt anh, thì thảo nói nhỏ: “Nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chỉ với ánh mắt đầu tiên em liền hiểu người đó là anh, cho nên sau này bố muốn chúng ta đính hôn, cho dù trong lòng em lo lắng không yên, không muốn sớm như vậy đã bước chân vào mối quan hệ này, nhưng bởi vì là anh, em lựa chọn thản nhiên tiếp nhận.”

Lời của cô khiến anh nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, trong lòng không khỏi rung động, ôm vợ yêu càng chặt hơn, ngẩng đầu nhìn hình ảnh hai người đang ôm ấp trong gương.

“Anh nhớ chứ, sau lần đầu tiên gặp mặt, anh chỉ biết nếu như có một ngày anh sẽ yêu một người con gái nào đó, thì người đó chắc chắn là em.” Anh thấp giọng nói, qua gương bốn mắt họ giao nhau giống như nhìn thấy chính bản thân mình của nhiều năm về trước, lại một lần nữa cảm nhận những rung động ban đầu.

“Sau đó, chúng ta kết hôn, bởi vì công ty anh thành lập chưa được bao lâu, rất nhiều việc cần anh tự mình đi làm, cho nên em nghĩ em muốn trở thành một người vợ tốt, giúp anh chăm lo việc nhà, cho dù buổi tối anh có về muộn thế nào vẫn sẽ có người để đèn đợi anh, có thể nấu cho anh một bát canh nóng ấm dạ dày, sáng sớm lúc ra khỏi cửa, cũng sẽ quần áo tươm tất sạch sẽ. Còn có, sẽ không vì những chuyện nhàm chán, vớ vẩn mà cãi cọ với anh, để anh có thể chuyên tâm vào công việc của mình, không cần vì em mà lo lắng.”

Nghĩ đến thời gian đầu khi mới kết hôn, anh không tự chủ được lộ ra dịu dàng mỉm cười: “Khi đó công ty mới thành lập, trong tay không có nhiều tiền, hầu như đều là bố vợ cho vay không tính lãi, ngay cả sinh hoạt phí của chúng ta anh cũng không thể đưa cho em nhiều được. Sống trong căn phòng nhỏ, thậm chí đến cả máy giặt cũng không có chỗ để. Mỗi tối đi làm về thấy em mệt mỏi, anh đã nhiều lần tự nói với chính mình, anh nhất định phải liều mạng kiếm tiền, muốn cho em càng nhiều, giống như anh đã từng hứa với bố vậy, sẽ làm cho em hạnh phúc.”

“Em biết anh rất cố gắng, cho nên chúng ta đã nhanh chóng chuyển tới sống ở một căn phòng lớn hơn, phòng bếp cũng lớn hơn rất nhiều. Anh mua máy giặt, mua thật nhiều đồ này đồ nọ, chỉ là khi đó anh càng trở nên bận rộn hơn, thời gian về nhà cũng ít hơn, em nghĩ em không những phải làm một người vợ hiền lành còn phải làm một người vợ hiểu chuyện nữa, em sẽ không để anh lo lắng cho em.”

“Cho nên có một lần, cho dù gió bão rất lớn, mưa xối xả, nước tràn cả vào nhà khiến em rất hoảng sợ, không ngừng chà lau sàn nhà, nhưng sợ sẽ làm phiền đến anh nên cái gì em cũng không dám nói, sau khi anh về nhà, chỉ có thể cười nói với anh không có vấn đề gì cả thôi.”

Nghe cô nói những chuyện trước đây anh không hề biết, anh nhịn không được cánh tay càng buộc chặt, giọng nói cũng càng trở nên trầm thấp: “Khi đó công ty đang muốn phát triển thương hiệu ở nước ngoài, các đại lý độc quyền được mở thêm ở rất nhiều nơi, nhân lực không đủ anh chỉ có thể tự mình làm tất cả mọi việc. Chỉ là…từ trước đến nay anh đều không biết hóa ra có rất nhiều chuyện em không nói với anh, anh còn cho rằng đã vì em mà giải quyết rất nhiều khó khăn nữa.”

“Anh nhờ cậy bảo vệ chú ý xem khi em về nhà có mang đồ đạc gì nặng không thì mang giúp em lên nhà, còn có tất cả chi phí điện nước ga đều chuyển về cho anh thanh toán để em không cần lo lắng gì thêm…”

Cô cười típ mắt: “Em còn tưởng anh bảo vệ kia có ý đồ gì với em chứ, nếu không sao lại ân cần như vậy, thì ra là do anh sắp xếp!”

Hai người ở trong gương nhìn nhau, trong nháy mắt đều mỉm cười.

“Sau khi chuyển đến nhà mới, không gian lớn hơn, đồ đạc gì cũng có, anh thuê người giúp việc khiến em phát hiện mình chẳng có việc gì để làm. Em từng muốn trở thành một người vợ hiền, không muốn anh lo lắng cho em, nhưng mọi chuyện trong nhà đều do người giúp việc xử lý, em không được động tay vào cái gì, lâu dần cảm thấy rất trống rỗng, mất mác.”

“Hơn nữa, em không ra ngoài làm việc vì muốn anh yên tâm, cho nên đột nhiên em không biết mình ở trong nhà có thể làm gì? Mỗi ngày sau khi thức dậy ngoại trừ đi ra đi vào trong nhà, chỉ có thể cầm thẻ đi dạo phố, căn bản chẳng có việc gì làm. Thời gian còn lại, hầu như em đều dùng để đợi, đợi anh về, đợi anh có thời gian nói chuyện vài câu với em.”

“Chờ anh, chờ anh…Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, phần lớn thời gian của em đều dùng để chờ anh, nhưng anh càng ngày càng bận rộn, mỗi ngày thời gian chúng ta nói chuyện với nhau không được đến hai phút. Hơn nữa, khi anh trở về nhà xem ra luôn luôn rất mệt mỏi, em lại càng không biết nói gì. Nên là mỗi ngày người nói chuyện với em nhiều nhất cũng chỉ có thím Lâm thôi.”

Nhìn cô kể rõ mọi chuyện trong mắt mờ mịt không chút biểu tình, tim anh lại càng đau, không hiểu vì sao mình lại ngu ngốc đến như vậy?

“Đại khái là công ty dần đi vào quỹ đạo khiến anh trở nên càng ngày càng có dã tâm. Anh thừa nhận, anh tự cho mình là đúng, bởi vì em khiến anh quá yên tâm, yên tâm đến nỗi anh bắt đầu không chú ý đến em, đợi đến khi anh nhận ra có gì đó không thích hợp, anh lại cho rằng là vì tình cảm của chúng ta dần trở nên phai nhạt, bởi vì sợ, sợ mình cho em không đủ nhiều mới có thể như vậy, nên anh nhịn không được càng theo đuổi nhiều hơn…” Chỉ là không nghĩ tới, kết quả lại là mất đi mới biết là quan trọng.

Nếu nói đầu đuôi câu chuyện thì chính là như vậy.

Anh muốn cho cô những thứ tốt nhất, cho nên mới không ngừng cố gắng, nhưng mà không nghĩ tới vì thế lại không quan tâm đến cô nhiều khiến cô bị tổn thương, mất đi đứa con, cuối cùng lựa chọn rời xa anh.

Điều may mắn với anh lúc đó là cô không trực tiếp đưa ra thỏa thuận ly hôn, định anh tội chết.

“Lập Cương…” Cô than nhẹ một tiếng, gọi tên anh. Thực ra anh cũng là người vô tội, là bọn họ không nói chuyện rõ ràng nên mới có những suy nghĩ trái ngược như vậy.

Khuôn mặt luôn bình tĩnh của anh lúc này xuất hiện vết rách, nhẹ nhàng hôn lên tóc và thái dương cô “Xin lỗi…xin lỗi…”

Là anh không tốt, biết rõ điều cô muốn chỉ là hạnh phúc đơn giản, anh lại dùng sai cách đến nỗi hai người rơi vào tình huống này, anh thiếu chút nữa đã để mất cô rồi.

Tâm trạng buồn phiền vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nghe những tiếng xin lỗi đầy hối hận của anh, cô khắc chế không được hai mắt nổi lên sương mù.

Người đàn ông kiêu ngạo như anh, trong thời gian này nói không ít câu xin lỗi rồi đi?

“Thực sự không cần phải nói xin lỗi đâu.” Cô xoay người đối mặt với anh, nhìn khuôn mặt tiều tụy, đau lòng hôn lên mí mắt, vầng trán, cái mũi của anh.

Nghiêm Lập Cương ôm cô hôn lên môi cô, mặc kệ là để bù đắp khoảng thời gian trước đây hay giống như muốn xác nhận cô ở trong lòng anh là chân thực, ban đầu chỉ là lướt quá, trong nháy mắt trở nên triền miên nhiệt tình.

Râu vẫn chưa cạo trên mặt anh khiến gò má cô đau nhói, cô có chút nhớ nhung cảm giác này. Khi đó mỗi buổi sáng trước khi rời giường anh đều dùng cách đụng chạm này để đánh thức cô dậy.

Theo bản năng cô đưa tay vòng qua cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, mỗi lưỡi hai người dây dưa còn cảm nhận được cả vị sữa tươi vừa mới uống.

Đầu lưỡi ở trong miệng quấn quít, tình cảm mãnh liệt lâu lắm rồi mới có mãnh liệt bùng nổ.

Ngay khi Lịch Thư Hòa cảm thấy không thở nổi, thử đẩy anh ra, cũng là nhắc nhở hai người bây giờ đang ở phòng bệnh, liền nghe thấy một tiếng ho khan lúng túng vang lên bên cạnh.

Một y tá trong tay cầm một gói thuốc đang đứng ở cửa toilet, đờ đẫn nhìn hai người.

“Thuốc của bệnh nhân đã đưa tới, nhớ uống trước khi đi ngủ.”

Lịch Thư Hòa và Nghiêm Lập Cương vẫn giữ nguyên dáng vẻ ôm ấp, hai người đều ngây người đến quên cả buông nhau ra.

Y tá nghiêm túc để gói thuốc xuống rồi xoay người rời đi, đúng lúc hai người cho rằng loại cảm giác xấu hổ bị người bắt gặp này đã qua đi thì cô y tá đột nhiên quay người lại, đưa tay đỡ gọng kính rồi nói: “Đúng rồi, trong thời gian nằm viện đề nghị không tiến hành bất cứ loại vận động nào cả, bao gồm cả loại vận động dành cho người lớn.” Nói xong, y tá mặt không đỏ tim không đập nhanh trực tiếp rời khỏi, để hai người còn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn theo bóng lưng cô.

Cho đến khi cửa phòng bệnh lần thứ hai bị đóng lại, Lịch Thư Hòa xấu hổ đỏ mặt, đẩy Nghiêm Lập Cương ra, đi ra khỏi toilet.

Mà Nghiêm Lập Cương vẫn đứng tại chỗ, sau đó mở vòi nước ấm bắt đầu tắm rửa, trên khuôn mặt tái nhợt và vành tai không cách nào che giấu đỏ ửng…

Sau khi hai người thẳng thắn nói rõ lòng mình, dường như họ lại quay trở về khoảng thời gian yêu đương cuồng nhiệt khi mới quen nhau, có lúc chỉ cần một ánh mắt chăm chú của Nghiêm Lập Cương cũng có thể khiến cho Lịch Thư Hòa xấu hổ đỏ mặt.

“À ha, đây chính là nhiệt tình như lửa!” Tiêu Trân Trân bỗng nhiên cảm thán một câu.

Đang chăm chú thêu hàng mẫu Lịch Thư Hòa bị tiếng nói đột ngột của cô ấy làm cho giật mình, kim thêu liền đâm vào ngón tay.

Cô tức giận trợn mắt trừng bạn tốt, lại bị cô ấy tươi cười chế nhạo.

“Lại đang điên cái gì vậy?” Nhìn Tiêu Trân Trân còn chưa đính xong hạt trân châu, cô nhịn không được đưa tay chỉ: “Đính nhanh lên một chút. Tối nay tớ còn có lớp, nếu không đính xong thì phiền phức to đấy.”

Tiêu Trân Trân cười hắc hắc như kẻ trộm: ” Tớ điên có một tí thôi, đâu như cậu và Nghiêm chủ tịch, lửa tình ở khắp nơi nha.” Cô nàng đè thấp âm thanh, khuôn mặt tươi cười bỗng chốc biến thành vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thư Hòa, phải chú ý thân thể, buổi tối anh tới đón em cùng ăn cơm.”

Tiếng nói vừa dứt, liền biến thành cô gái nhỏ thanh âm mềm mại, nũng nịu: ” Anh cũng vậy. Mới xuất viện không bao lâu, nhớ ăn cơm, buổi trưa nghỉ ngơi một chút, đừng để quá mệt mỏi. Em…em sẽ đau lòng…”

Sau đó lại lần nữa hạ thấp thanh âm: “Có em quan tâm, anh làm sao có thể mệt mỏi chứ?”

Bắt chước xong, Tiêu Trân Trân nhịn không được ôm bụng cười lớn, cười đến nỗi gục cả xuống bàn không bò dậy nổi, “Ôi ôi, sao mà buồn nôn thế? Tớ cười đến điên mất rồi…Không đúng, phải nói là da gà da vịt của tớ nổi hết cả lên rồi.”

Khuôn mặt Lịch Thư Hòa đỏ bừng, bỏ kim thêu trên tay xuống, cầm lấy một hạt trân châu ném về phía cô nàng nào đó, “Chúng tớ có nói như thế đâu? Hơn nữa, tớ cũng chưa nói cái gì mà đau với chả không đau lòng mà…”

Tiêu Trân Trân né thoát hạt trân chân vừa tập kích mình, tiếp tục cười như kẻ trộm nhìn cô: “Không có sao? Vậy thì là tớ đọc được trong mắt các cậu rồi. Lần sau lúc các cậu bịn rịn chia tay, tớ sẽ thay hai người chụp ảnh lại, để các cậu thấy được bộ dạng của mình, thấy được cái gì gọi là “chớp một cái, chớp một cái, con mắt có thể nói chuyện” nha…hahaha…”

“Tiêu Trân Trân, tớ tức giận đó.” Khuôn mặt Lịch Thư Hòa đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn, nhưng sự uy hiếp của cô sao có thể khiến bạn tốt sợ được, ngược lại càng làm cho cô ấy không chút kiêng kị cười to.

Thật vất vả mới dừng cười được, Tiêu Trân Trân nghiêm mặt dò xét, đi đến bên người cô, cười tủm tỉm hỏi: “Hôm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Ngoại trừ chăm sóc bệnh nhân còn có cái gì mà chúng tớ không biết, chuyện gì có thể khiến cho một đôi vợ chồng từ chỗ mặt nặng mày nhẹ trở lên nhiệt tình như lửa a?”

Vừa nhắc tới “nhiệt tình như lửa” Lịch Thư Hòa liền nghĩ ngay đến ngày hôm đó bọn họ ở trong toilet hôn nhau bị người ta bắt gặp, không tự chủ được trong lòng thầm kêu rên một tiếng.

Trời ạ! Sau ngày đó cô làm thế nào mà vẫn dám đến bệnh viện…

Cả ngày hôm đó anh đều nằm trên giường truyền dịch, ngày hôm sau bị bác sĩ lôi đi kiểm tra tổng thể một lượt, xong xuôi liền lập tức làm thủ tục xuất viện vì căn bản là không dám ở lại lâu hơn.

Vốn tưởng rằng cuối cùng có thể thoát khỏi tình huống xấu hổ bị mọi người cười trộm, kết quả không nghĩ tới lúc ở quầy làm thủ tục xuất viện vô tình gặp vị y tá kia, nhìn thấy trên tay bọn họ cầm gói thuốc và hóa đơn liền ném ra một câu.

“Người trẻ tuổi a, ăn nhiều cơm một chút, chăm sóc cơ thể cẩn thận một chút, nếu không sẽ không đủ sức làm đâu…”

Cô y tá cố tình kéo dài âm cuối, nhất thời khiến toàn bộ những người có mặt tại quầy đồng loạt dùng ánh mắt mập mờ nhìn hai vợ chồng bọn họ, khiến Lịch Thư Hòa và Nghiêm Lập Cương một giây cũng không muốn đợi, liền dắt tay nhau chạy như bay đến bãi đỗ xe, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi bệnh viện.

Lịch Thư Hòa nghĩ có lẽ cả đời này hai người cũng không muốn trở lại cái bệnh viện kia nữa, bởi vì bọn họ đại khái là đã bị các y tá trong đó dán cho cái mác “Muốn làm không muốn sống” rồi.

“Được rồi, không trêu cậu nữa.” Tiêu Trân Trân đột nhiên nghĩ đến chuyện chính còn chưa nói, vội vã thu lại tâm tình đùa giỡn, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho bạn tốt: “Này, ngày hôm qua tớ đưa hàng mẫu đến gửi bán có một khách hàng nhờ tớ chuyển cho cậu cái này, nghe nói đối phương đang mở một trung tâm đào tạo, hi vọng có thể liên lạc với cậu, muốn hỏi cậu xem có muốn đứng lớp không, về phần lương và thời gian đều có thể thương lượng.”

Lịch Thư Hòa hơi ngạc nhiên nhận lấy tấm danh thiếp kia “Tại sao muốn tớ đứng lớp nhỉ?” Cô tự nhận tay nghề của mình chỉ ở mức độ bình thường, hơn nữa cũng không có kỹ thuật gì đặc biệt có thể chỉ dạy cả.

Tiêu Trân Trân vừa cúi đầu chăm chú đính hạt trân châu vừa nói: “Điều này nói lên ánh mắt của bọn họ rất tốt nha. Người có tiền, có thời gian rảnh rỗi liền muốn học một vài thứ, nhất là mấy bà nội trợ sẽ càng muốn học mấy thứ tiểu thủ công vừa đơn giản lại không phức tạp như thế này. Cái cậu dạy coi như là kỹ thuật thêu thùa truyền thống, nhưng lại có thể tạo ra những thứ đẹp mắt, còn tự mình vẽ không ít bản vẽ trẻ con đáng yêu, vừa đơn giản lại vừa sáng tạo đương nhiên khiến các bà nội trợ yêu thích không thôi rồi.”

Hiện nay trên thị trường có không ít các sản phẩm thêu thùa nhưng đa phần đều do máy móc làm ra, đẹp thì có đẹp, nhưng luôn cảm thấy chúng rất đơn điệu, không mấy thú vị. Nhưng nếu là tự mình thêu, chỉ cần thêu hoàn chỉnh một thứ gì đó đã cảm thấy rất thành tựu rồi, cho dù là thứ không phức tạp cũng là tự mình một mũi lại một mũi thêu ra, ý nghĩa sẽ hoàn toàn không giống.

Cho nên nói, nếu Thư Hòa thực sự đứng lớp dạy thêu thùa tuyệt đối sẽ không thành vấn đề.

Mặc dù hiện tại cô cũng mở lớp ở cửa hàng, nhưng người học không nhiều, hơn nữa đều là mấy người xung quanh khu vực này, vậy làm sao có thể phát huy hết sở trường của cô đây? Cho nên cho dù sau này sẽ bớt đi một người giúp đỡ mình, nhưng Tiêu Trân Trân vẫn khuyến khích bạn tốt nhận lời.

Lịch Thư Hòa bị lí do của Tiêu Trân Trân thuyết phục, tin tưởng tay nghề của mình cũng coi như chấp nhận được, đứng lớp sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà…”Không biết lên lớp ở đó có mất thời gian không nữa? Tớ vừa tìm hiểu một chút thấy trung tâm đó cũng không phải chỉ có một hai lớp, sẽ không giống như đứng lớp ở đây. Tớ cảm thấy sau này sẽ rất bận rộn.”

Bởi vì bận rộn mà quên mất chồng, là chuyện hiện tại khiến cô phải lo lắng.

“Ừ, tớ cũng không rõ lắm, người đưa danh thiếp cho tớ nói nếu cậu có hứng thú thì liên lạc lại, cô ấy sẽ đến nói chuyện cụ thể với cậu.” Tiêu Trân Trân thành thật nói.

Lịch Thư Hòa do dự, có thể đem tay nghề của mình truyền dạy cho nhiều người, tìm được mục tiêu để phấn đấu, cô rất vui sướng, nhưng mà còn Nghiêm Lập Cương…không biết anh sẽ phản ứng như thế nào nữa.

Tiêu Trân Trân vừa nhìn nét mặt của cô liền biết cô lo lắng chuyện gì, chỉ là chuyện tình cảm của hai người thực sự khó xen vào, chỉ có thể đưa ra ý kiến riêng của mình.

“Thư Hòa, tớ nghĩ mặc kệ thế nào cậu cũng nên tìm một việc mà mình cảm thấy hứng thú để làm. Cho dù hiện tại chồng cậu cũng không bận rộn như trước nữa, nhưng vẫn rất bận. Hơn nữa, vợ chồng không phải lúc nào cũng dính vào một chỗ, các cậu cũng cần có không gian riêng của mình đúng không?” Suy nghĩ một chút cô ấy cuối cùng đưa ra kết luận: “Cái này gọi là khoảng cách sinh ra cảm giác yêu đương.”

Lịch Thư Hòa nghe bạn tốt nói cũng lọt tai, nghĩ lại thấy hình như cũng có chút đạo lý, nhưng mà cô còn muốn hỏi ý kiến Nghiêm Lập Cương trước rồi mới quyết định.

Nhưng cô còn chưa lên tiếng đã thấy bạn tốt bắt đầu cười trộm, trong lòng liền dâng lên một dự cảm không tốt.

“Hắc! Người bên ngoài hình như là chồng của cậu thì phải? Mới không quá nửa ngày không gặp mặt, có nhất thiết phải quấn quýt như thế không hả? Đều đã là vợ chồng già rồi.” Thấy anh xuống xe, Tiêu Trân Trân lại nhịn không được trêu ghẹo.

Lịch Thư Hòa bị nói xong lúng ta lúng túng, nhưng thân thể lại không tự chủ được làm theo mong muốn của nội tâm nhanh chóng đi ra mở cửa cho anh.

“Sao anh lại đến đây?” Cô nhịn không được liếc mắt hờn dỗi nhìn chồng.

Nghiêm Lập Cương cảm nhận được vợ yêu đang xấu hổ, ánh mắt dịu dàng lên tiếng “Chiều này không có việc gì quan trọng, nên tới đây xem em một chút.”

“Không phải anh nói cần thảo luận vài vấn đề với Chu Lợi sao?” Cô hỏi.

Hiện tại, ít nhiều anh sẽ chia sẻ với cô một số chuyện về công việc, không cần phải là vấn đề chuyên ngành, chỉ là một số quy trình công nghệ để cho cô biết gần đây anh đang làm gì mà thôi.

“Cậu ta mới viết xong báo cáo sáng nay, mọi người đều có vẻ mệt mỏi nên anh cho họ nghỉ ngơi một ngày, mai lại tiếp tục.”

“…Em đi nói với Trân Trân một tiếng đã…” Cô vội vàng muốn xin nghỉ về sớm.

Tiêu Trân Trân ở bênh cạnh nghe lén đã lâu, vừa thấy cô chuẩn bị đi vào lập tức chạy ra, nở nụ cười mập mờ nhìn bọn họ: “Không cần nói đâu, bản cô nương đều biết hết, vợ chồng trong lúc này có rất nhiều chuyện muốn nói, tớ có thể hiểu được, hoàn toàn có thể hiểu được.”

Lịch Thư Hòa nghe cô ấy nói bóng gió đến chỗ mờ ám kia và Nghiêm Lập Cương đồng thời nghĩ đến việc phát sinh trong bệnh viện, cả hai nhất thời đều trở nên lúng túng.

Lịch Thư Hòa tức giận gầm nhẹ “Trân Trân thối! Chờ cậu kết hôn xong xem tớ cười nhạo cậu thế nào!”

“Hắc hắc, cho dù tớ kết hôn cũng sẽ không giống các cậu bây giờ không có việc gì cũng dính vào một chỗ. Tớ và anh nhà tớ thích nhất là ở nhà làm trạch, cậu muốn có cơ hội cười nhạo bọn tớ, cũng không nhiều đâu.”

Lịch Thư Hòa không nói lại bạn tốt, cuối cùng chỉ có thể thu dọn đồ đạc của mình, nắm tay chồng nhanh chóng rời đi, không cần phải tiếp tục ở lại, nếu không không biết bạn tốt lại muốn nói ra cái gì khoa trương để trêu ghẹo cô nữa.

Chương 8: Chương 8(1)

Lịch Thư Hòa ngồi trong xe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Nghiêm Lập Cương, ngập ngừng do dự không biết nên nói thế nào.

“Sao vậy? Có chuyện muốn nói?” Nghiêm Lập Cương tuy không quay đầu nhưng vẫn phát hiện từ lúc lên xe đến giờ cô có chút không yên, thỉnh thoảng lại nhìn trộm anh, bộ dáng như muốn nói lại thôi.

“Em…” Nhìn anh một cái, Lịch Thư Hòa thực sự chẳng biết rốt cuộc thì mình đang do dự cái gì, lời đến khóe miệng lại không thốt ra được.

Thấy anh không tiếp tục truy hỏi, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng lại có chút không biết làm sao. Đột nhiên Nghiêm Lập Cương bẻ tay lái, xe tiến vào lề đường.

Anh tắt máy, mở cửa kính xe, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: “Được rồi, hiện tại em có thể nói rồi.”

Cô kinh ngạc nhìn anh, hơi tức giận nói: “Anh làm cái gì vậy? Hôm nay chúng ta hẹn bố đi ăn cơm, nếu đến muộn, bố sẽ lo lắng.”

Đáy mắt Nghiêm Lập Cương thấp thoáng ý cười, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc nói: “Cho nên có chuyện gì thì mau nói đi. Em cũng biết, hiện tại không phải cái gì bố cũng nghe một mình em đâu.” Từ sau việc cô giấu ông chuyện hai người ở riêng, ông tất nhiên sẽ không chỉ nghe lời từ một phía.

“Anh…” Đối với biểu tình vô lại của anh cô thật hết cách. “Muốn em nói cũng được thôi, nhưng mà chuyện hơi dài.”

“Vậy nói ngắn gọn.” Anh giúp cô nghĩ cách.

“Anh…Được rồi. Thực ra là có một trung tâm đào tạo đề nghị em đứng lớp giảng dạy kỹ thuật thêu, không tính là lớp bổ túc chính quy, chỉ cần dạy theo khung chương trình để có thể làm ra một vài món đồ là được rồi. Chỉ có điều…nếu em nhận lời thì có thể thỉnh thoảng sẽ phải tham gia các hoạt động…” Vừa nói cô vừa nhìn trộm sắc mặt của anh, nhưng mà làm cho người ta thất vọng chính là thần sắc trên mặt anh vẫn bình thản như cũ, giống như một chút ảnh hưởng cũng không có.

Tất nhiên điều này cũng có thể là vì khả năng che giấu của anh quá tốt khiến cô không nhìn ra được cái gì.

“Chính là như vậy?” Nghe xong, Nghiêm Lập Cương khởi động lại xe, liếc cũng chưa từng liếc cô một cái.

“Ừ, chính là như vậy.” Cô chần chừ, cuối cùng vẫn gật đầu.

Trên đường đi, Nghiêm Lập Cương không có bất kỳ phản ứng nào khiến Lịch Thư Hòa thấp thỏm không yên, cho đến khi hai người vào trong nhà, sau đó lại cùng ăn cơm tối với Lịch Vọng Quốc xong, cảm giác ấy vẫn không giảm bớt.

Sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Lập Cương lái xe đưa cô quay lại cửa hàng, hai người người trước người sau lặng lẽ đi lên tầng ba.

Lời muốn nói ngày hôm đó đã nói ra hết cả, nhưng hai người vẫn thủy chung không nhắc tới vấn đề kết thúc cuộc sống ở riêng này.

Nghiêm Lập Cương rất muốn, nhất là mỗi đêm nằm trên chiếc giường của hai người, anh đều vô cùng nhớ cô. Gần đây anh cũng gấp rút điều chỉnh nhân sự trong công ty, muốn nhanh chóng giao quyền cho cấp dưới, cho nên hiện tại anh càng trở nên bận rộn hơn so với trước đây. Chính vì vậy nên anh không dám mở miệng nói chấm dứt cuộc sống ở riêng này.

Mà Lịch Thư Hòa cũng không xác định được bản thân mình rốt cuộc là có muốn chấm dứt tình trạng này hay không, hiện tại cuộc sống “tình nhân chả phải, vợ chồng cũng không” như vậy dường như cũng không tệ, cô sẽ không lại phải ở trong căn nhà lớn, ngày ngày ngẩn người không biết mình có thể làm cái gì.

Hơn nữa, phần lớn thời gian Trân Trân đều ở đây, hai người thường xuyên nói chuyện trên trời dưới đất, chuyện này chuyện kia khiến cho cô cảm thấy trọng tâm cuộc sống không nên chỉ xoay quanh người đàn ông bận rộn kia.

Nghiêm Lập Cương theo

cô vào trong phòng, không giống như lần trước chỉ nhìn lướt qua, lần này anh kiểm tra tỉ mỉ từng ngóc ngách, nhất là xem cửa sổ đã đóng chặt chưa, sau khi xem xét một lượt cảm thấy buổi tối cô ở chỗ này sẽ an toàn liền thoải mái ra về.

“Anh…cứ thế đi à?” Lịch Thư Hòa ngạc nhiên nhìn anh.

“Không thì sao? Chẳng lẽ anh tự động đi về không tốt hả?” Nghiêm Lập Cương cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt như cười như không trêu chọc cô, khóe miệng hơi nhếch lên “Hay là…em hi vọng anh ở lại làm cái gì?”

Cô nghe ra lời trêu chọc mờ ám của anh, không khỏi bực mình phản bác: “Em mới không có bất kì hi vọng nào đâu.”

“Vậy anh đi đây.” Thấy cô mạnh miệng, anh cũng dứt khoát quay đầu rời đi.

Hiện tại anh đã hiểu rõ lòng của cô, biết bản thân mình sai ở chỗ nào, cũng đang cố gắng thay đổi, tự nhiên sẽ không lại vì thái độ không rõ ràng như lúc trước của cô mà hoảng hốt, bởi vậy khi đối mặt với cô cũng hơi có chút ung dung.

“Chờ một chút!” Cô theo bản năng vội vã bắt lấy tay anh, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt cười đắc ý của anh lại hận không thể hất tay anh ra.

Vì sao người đàn ông này càng ngày càng đáng ghét a.

Trước đây anh rất nuông chiều cô, sau đó lại trở nên bá đạo, hiện tại giống như càng thêm thâm trầm và khó nắm bắt. Hơn nữa từ sau khi anh xuất viện, thích nhất là lấy việc trêu chọc cô làm niềm vui.

“Chuyện vừa rồi, anh vẫn chưa đưa ra ý kiến.” Cô thực sự chịu không nổi anh có chuyện lại không muốn nói ra, hôm nay mà không lấy được câu trả lời của anh, xác định buổi tối cô sẽ mất ngủ.

“Em muốn nói là chuyện có người mời em đi giảng dạy hả?” Anh cười cười nhìn cô, thần sắc hồi hộp của cô khiến anh hơi thở phào nhẹ nhõm.

Cô có thể quan tâm đến ý nghĩ của anh, chứng tỏ trong lòng cô mặc dù đã thay đổi một chút trọng tâm cuộc sống của mình nhưng vẫn không tự chủ được đặt anh ở vị trí đầu tiên.

“Ừ.” Cô đứng trước mặt anh lộ ra chút mất tự nhiên.

Anh đưa hai tay khoanh trước ngực, hỏi cô: “Em có nghĩ đến vì sao lại muốn hỏi anh việc này không? Là muốn anh ủng hộ hay là muốn anh phản đối?”

Cô không hiểu ý của anh, đôi mắt lộ vẻ hoang mang, kinh ngạc nhìn anh.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai cô: “Nếu như em đã quyết định, anh tin tưởng em đã hạ quyết tâm làm chuyện nên làm rồi, cho dù anh có phản đối, em cũng sẽ không thỏa hiệp. Ngược lại, nếu đối với bản thân mình em không có lòng tin, vậy sau khi anh nói phản đối, em nhất định sẽ buông tha, như vậy, trong lòng em hi vọng anh sẽ phản đối, hi vọng anh sẽ đứng ra ngăn cản em.”

Anh nhìn vào mắt cô, tiếp tục bình tĩnh phân tích: “Em từng nói muốn làm một người vợ hiền, còn nói không muốn để anh lo lắng, nhưng mà em ở hiện tại đã nghĩ đến việc phải làm một người vợ như thế nào của anh hay chưa?”

Làm một người vợ như thế nào của anh? Vấn đề này lúc đầu dường như luôn ở vị trí thứ nhất, sau đó vào hai năm trước cô bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt liền chưa từng nghĩ qua. Lịch Thư Hòa hơi sửng sốt, trực giác ở trong lòng đã cho cô đáp án.

Trước đây, cô luôn luôn ở sau lưng anh yên lặng chờ đợi, bị người ta chế giễu, cười nhạo mà không có cách nào phản bác. Đến khi gặp Trân Trân, cô ấy khích lệ cô tìm lại mục tiêu cuộc sống, xây dựng lại lòng tin, từng chuyện từng chuyện nhanh chóng xoẹt qua trong đầu cô.

Cô nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, bên má xuất hiện một lúm đồng tiền xinh đẹp.

“Em biết nên làm thế nào rồi. Em sẽ đồng ý, hơn nữa sẽ tận tâm tận sức làm tốt công việc này.” Cô chăm chú nghiêm túc trả lời vấn đề của anh, sau đó có chút ngượng ngùng cười nói tiếp: “Bởi vì em muốn có lại tự tin, muốn trở thành một người phụ nữ tự tin…” đứng ở bên cạnh anh.

Lời sau cô không nói ra, nhưng cô nghĩ cho dù thế nào cô cũng sẽ cố gắng đạt được mục t

tiêu.

Tương lai khi có những người phụ nữ lại ngấp nghé người đàn ông của cô, không cần dựa vào bất cứ cái gì bảo đảm, cô chờ mong mình có thể tự tin, ôn nhu hào phóng đứng ở bên cạnh anh, ôm cánh tay anh, vươn vai ưỡn ngực tỏ vẻ “Đây là người đàn ông của tôi.”, “Đây là chuyện của vợ chồng tôi, tôi sẽ giải quyết, không liên quan gì đến các người…”

Nghiêm Lập Cương không biết trong vòng có mười giây ngắn ngủi, trong đầu Lịch Thư Hòa xoẹt qua bao nhiêu chuyện, anh chỉ là thật vui vẻ khi cô có suy nghĩ như vậy.

Thành thật mà nói, ngay từ đầu anh cũng không hề nghĩ đến việc cô có đồng ý cùng anh tham gia các cuộc gặp gỡ xã giao hay không, khi đó anh chỉ đơn giản cho rằng bản thân mình chỉ cần bảo vệ cô thật tốt, cho cô một cuộc sống đầy đủ là được rồi.

Thậm chí, anh còn nghĩ cứ như vậy đặt cô dưới đôi cánh của mình cũng tốt, bởi vì tính chiếm hữu trong anh rất mạnh mẽ, anh luôn luôn muốn giấu thật kĩ người phụ nữ của mình, không muốn để cho bất kì ai thấy được vẻ đẹp của cô.

Nhưng mà thỉnh thoảng sau khi xã giao về nhà, nhìn cô vì ngửi thấy mùi thuốc lá, rượu bia hoặc mùi nước hoa lạ trên người anh mà đau lòng nhíu mày, anh cũng sẽ cảm thấy cô có lẽ nên thay đổi một chút, làm cho cuộc sống của bản thân mình trở nên phong phú hơn.

Nhất là lần này sau khi hai người đã nói chuyện rõ ràng với nhau, cuối cùng anh cũng hiểu được, cho dù cánh tay anh có rộng lớn như thế nào, nhưng đối với cô mà nói cũng sẽ luôn luôn không đủ.

Hôm nay nghe được câu trả lời của cô, đáy mắt anh lộ ra ý cười, “Đã như vậy, em cần phải thật cố gắng, anh sẽ ủng hộ quyết định của em.”

“Ừ.”

Lúc này, bầu không khí lại trở nên ngột ngạt, anh không hề nói đến chuyện rời đi, mà cô cũng không nhắc anh nên về nhà rồi.

“Cả buổi làm tài xế cho em rồi, không định mời anh uống chén trà sao?”

“Muốn uống một cốc cà phê xong rồi về không?”

Hai vợ chồng ăn ý đồng thời lên tiếng, sau khi nói xong, Lịch Thư Hòa có chút ngượng ngùng cúi đầu, còn Nghiêm Lập Cương khóe miệng nhếch lên, đắc ý nhàn nhạt mỉm cười.

“Cà phê gói cũng được, anh không ngại.” Nói xong, anh thản nhiên một lần nữa đi tới sofa trong phòng khách ngồi xuống, sau đó bộ dáng nhàn nhã đợi cô pha cà phê.

Lịch Thư Hòa yên lặng đi vào bếp, dùng lò vi sóng nấu nước sôi, cô có loại kích động muốn đập đầu vào tường.

Nghiêm Lập Cương ngồi ở sofa nhìn cô bận rộn pha cà phê trong phòng bếp nhỏ hẹp đơn sơ, thỉnh thoảng thấy miệng cô mấp máy không biết đang lẩm bẩm cái gì, anh cuối cùng cũng hơi trầm tĩnh lại sau một ngày buộc chặt tâm tình.

Vừa nghĩ tới hôm nay bố vợ thừa dịp lúc cô không chú ý tới có nói với mình vài lời, đôi lông mày rậm liền nhíu lại, anh không chắc rốt cuộc có nên nói cho cô biết chuyện này hay không.

Có một số việc quan trọng anh vẫn luôn giấu kín trong lòng, nhất là tình hình hiện tại khi cảm tình giữa anh và cô mới ấm lại chưa được bao lâu.

Nghĩ đến chuyện kia, anh nhịn không được cảm thấy đau đầu, tất cả mọi chuyện đến cùng một lúc khiến cho anh trở tay không kịp.

Nhưng mà dù sao “chuyện kia” còn chưa hoàn toàn xác thực, anh trước tiên kéo dài thêm một thời gian nữa cũng không muộn.

Anh chỉ hi vọng, sự việc không nên phát triển theo tình hình xấu đi, nếu không đến lúc đó mặc dù bố vợ là người khởi xướng, nhưng anh vẫn là kẻ đồng lõa giấu giếm, có thể sẽ không được bỏ qua dễ dàng.

Mà nếu cô biết anh giấu chuyện kia lâu như vậy, anh không dám nghĩ đến cô sẽ phản ứng như thế nào nữa.

Chương 8

Lịch Thư Hòa ngồi trong xe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Nghiêm Lập Cương, ngập ngừng do dự không biết nên nói thế nào.

“Sao vậy? Có chuyện muốn nói?” Nghiêm Lập Cương tuy không quay đầu nhưng vẫn phát hiện từ lúc lên xe đến giờ cô có chút không yên, thỉnh thoảng lại nhìn trộm anh, bộ dáng như muốn nói lại thôi.

“Em…” Nhìn anh một cái, Lịch Thư Hòa thực sự chẳng biết rốt cuộc thì mình đang do dự cái gì, lời đến khóe miệng lại không thốt ra được.

Thấy anh không tiếp tục truy hỏi, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng lại có chút không biết làm sao. Đột nhiên Nghiêm Lập Cương bẻ tay lái, xe tiến vào lề đường.

Anh tắt máy, mở cửa kính xe, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: “Được rồi, hiện tại em có thể nói rồi.”

Cô kinh ngạc nhìn anh, hơi tức giận nói: “Anh làm cái gì vậy? Hôm nay chúng ta hẹn bố đi ăn cơm, nếu đến muộn, bố sẽ lo lắng.”

Đáy mắt Nghiêm Lập Cương thấp thoáng ý cười, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc nói: “Cho nên có chuyện gì thì mau nói đi. Em cũng biết, hiện tại không phải cái gì bố cũng nghe một mình em đâu.” Từ sau việc cô giấu ông chuyện hai người ở riêng, ông tất nhiên sẽ không chỉ nghe lời từ một phía.

“Anh…” Đối với biểu tình vô lại của anh cô thật hết cách. “Muốn em nói cũng được thôi, nhưng mà chuyện hơi dài.”

“Vậy nói ngắn gọn.” Anh giúp cô nghĩ cách.

“Anh…Được rồi. Thực ra là có một trung tâm đào tạo đề nghị em đứng lớp giảng dạy kỹ thuật thêu, không tính là lớp bổ túc chính quy, chỉ cần dạy theo khung chương trình để có thể làm ra một vài món đồ là được rồi. Chỉ có điều…nếu em nhận lời thì có thể thỉnh thoảng sẽ phải tham gia các hoạt động…” Vừa nói cô vừa nhìn trộm sắc mặt của anh, nhưng mà làm cho người ta thất vọng chính là thần sắc trên mặt anh vẫn bình thản như cũ, giống như một chút ảnh hưởng cũng không có.

Tất nhiên điều này cũng có thể là vì khả năng che giấu của anh quá tốt khiến cô không nhìn ra được cái gì.

“Chính là như vậy?” Nghe xong, Nghiêm Lập Cương khởi động lại xe, liếc cũng chưa từng liếc cô một cái.

“Ừ, chính là như vậy.” Cô chần chừ, cuối cùng vẫn gật đầu.

Trên đường đi, Nghiêm Lập Cương không có bất kỳ phản ứng nào khiến Lịch Thư Hòa thấp thỏm không yên, cho đến khi hai người vào trong nhà, sau đó lại cùng ăn cơm tối với Lịch Vọng Quốc xong, cảm giác ấy vẫn không giảm bớt.

Sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Lập Cương lái xe đưa cô quay lại cửa hàng, hai người người trước người sau lặng lẽ đi lên tầng ba.

Lời muốn nói ngày hôm đó đã nói ra hết cả, nhưng hai người vẫn thủy chung không nhắc tới vấn đề kết thúc cuộc sống ở riêng này.

Nghiêm Lập Cương rất muốn, nhất là mỗi đêm nằm trên chiếc giường của hai người, anh đều vô cùng nhớ cô. Gần đây anh cũng gấp rút điều chỉnh nhân sự trong công ty, muốn nhanh chóng giao quyền cho cấp dưới, cho nên hiện tại anh càng trở nên bận rộn hơn so với trước đây. Chính vì vậy nên anh không dám mở miệng nói chấm dứt cuộc sống ở riêng này.

Mà Lịch Thư Hòa cũng không xác định được bản thân mình rốt cuộc là có muốn chấm dứt tình trạng này hay không, hiện tại cuộc sống “tình nhân chả phải, vợ chồng cũng không” như vậy dường như cũng không tệ, cô sẽ không lại phải ở trong căn nhà lớn, ngày ngày ngẩn người không biết mình có thể làm cái gì.

Hơn nữa, phần lớn thời gian Trân Trân đều ở đây, hai người thường xuyên nói chuyện trên trời dưới đất, chuyện này chuyện kia khiến cho cô cảm thấy trọng tâm cuộc sống không nên chỉ xoay quanh người đàn ông bận rộn kia.

Nghiêm Lập Cương theo cô vào trong phòng, không giống như lần trước chỉ nhìn lướt qua, lần này anh kiểm tra tỉ mỉ từng ngóc ngách, nhất là xem cửa sổ đã đóng chặt chưa, sau khi xem xét một lượt cảm thấy buổi tối cô ở chỗ này sẽ an toàn liền thoải mái ra về.

“Anh…cứ thế đi à?” Lịch Thư Hòa ngạc nhiên nhìn anh.

“Không thì sao? Chẳng lẽ anh tự động đi về không tốt hả?” Nghiêm Lập Cương cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt như cười như không trêu chọc cô, khóe miệng hơi nhếch lên “Hay là…em hi vọng anh ở lại làm cái gì?”

Cô nghe ra lời trêu chọc mờ ám của anh, không khỏi bực mình phản bác: “Em mới không có bất kì hi vọng nào đâu.”

“Vậy anh đi đây.” Thấy cô mạnh miệng, anh cũng dứt khoát quay đầu rời đi.

Hiện tại anh đã hiểu rõ lòng của cô, biết bản thân mình sai ở chỗ nào, cũng đang cố gắng thay đổi, tự nhiên sẽ không lại vì thái độ không rõ ràng như lúc trước của cô mà hoảng hốt, bởi vậy khi đối mặt với cô cũng hơi có chút ung dung.

“Chờ một chút!” Cô theo bản năng vội vã bắt lấy tay anh, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt cười đắc ý của anh lại hận không thể hất tay anh ra.

Vì sao người đàn ông này càng ngày càng đáng ghét a.

Trước đây anh rất nuông chiều cô, sau đó lại trở nên bá đạo, hiện tại giống như càng thêm thâm trầm và khó nắm bắt. Hơn nữa từ sau khi anh xuất viện, thích nhất là lấy việc trêu chọc cô làm niềm vui.

“Chuyện vừa rồi, anh vẫn chưa đưa ra ý kiến.” Cô thực sự chịu không nổi anh có chuyện lại không muốn nói ra, hôm nay mà không lấy được câu trả lời của anh, xác định buổi tối cô sẽ mất ngủ.

“Em muốn nói là chuyện có người mời em đi giảng dạy hả?” Anh cười cười nhìn cô, thần sắc hồi hộp của cô khiến anh hơi thở phào nhẹ nhõm.

Cô có thể quan tâm đến ý nghĩ của anh, chứng tỏ trong lòng cô mặc dù đã thay đổi một chút trọng tâm cuộc sống của mình nhưng vẫn không tự chủ được đặt anh ở vị trí đầu tiên.

“Ừ.” Cô đứng trước mặt anh lộ ra chút mất tự nhiên.

Anh đưa hai tay khoanh trước ngực, hỏi cô: “Em có nghĩ đến vì sao lại muốn hỏi anh việc này không? Là muốn anh ủng hộ hay là muốn anh phản đối?”

Cô không hiểu ý của anh, đôi mắt lộ vẻ hoang mang, kinh ngạc nhìn anh.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai cô: “Nếu như em đã quyết định, anh tin tưởng em đã hạ quyết tâm làm chuyện nên làm rồi, cho dù anh có phản đối, em cũng sẽ không thỏa hiệp. Ngược lại, nếu đối với bản thân mình em không có lòng tin, vậy sau khi anh nói phản đối, em nhất định sẽ buông tha, như vậy, trong lòng em hi vọng anh sẽ phản đối, hi vọng anh sẽ đứng ra ngăn cản em.”

Anh nhìn vào mắt cô, tiếp tục bình tĩnh phân tích: “Em từng nói muốn làm một người vợ hiền, còn nói không muốn để anh lo lắng, nhưng mà em ở hiện tại đã nghĩ đến việc phải làm một người vợ như thế nào của anh hay chưa?”

Làm một người vợ như thế nào của anh? Vấn đề này lúc đầu dường như luôn ở vị trí thứ nhất, sau đó vào hai năm trước cô bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt liền chưa từng nghĩ qua. Lịch Thư Hòa hơi sửng sốt, trực giác ở trong lòng đã cho cô đáp án.

Trước đây, cô luôn luôn ở sau lưng anh yên lặng chờ đợi, bị người ta chế giễu, cười nhạo mà không có cách nào phản bác. Đến khi gặp Trân Trân, cô ấy khích lệ cô tìm lại mục tiêu cuộc sống, xây dựng lại lòng tin, từng chuyện từng chuyện nhanh chóng xoẹt qua trong đầu cô.

Cô nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, bên má xuất hiện một lúm đồng tiền xinh đẹp.

“Em biết nên làm thế nào rồi. Em sẽ đồng ý, hơn nữa sẽ tận tâm tận sức làm tốt công việc này.” Cô chăm chú nghiêm túc trả lời vấn đề của anh, sau đó có chút ngượng ngùng cười nói tiếp: “Bởi vì em muốn có lại tự tin, muốn trở thành một người phụ nữ tự tin…” đứng ở bên cạnh anh.

Lời sau cô không nói ra, nhưng cô nghĩ cho dù thế nào cô cũng sẽ cố gắng đạt được mục tiêu.

Tương lai khi có những người phụ nữ lại ngấp nghé người đàn ông của cô, không cần dựa vào bất cứ cái gì bảo đảm, cô chờ mong mình có thể tự tin, ôn nhu hào phóng đứng ở bên cạnh anh, ôm cánh tay anh, vươn vai ưỡn ngực tỏ vẻ “Đây là người đàn ông của tôi.”, “Đây là chuyện của vợ chồng tôi, tôi sẽ giải quyết, không liên quan gì đến các người…”

Nghiêm Lập Cương không biết trong vòng có mười giây ngắn ngủi, trong đầu Lịch Thư Hòa xoẹt qua bao nhiêu chuyện, anh chỉ là thật vui vẻ khi cô có suy nghĩ như vậy.

Thành thật mà nói, ngay từ đầu anh cũng không hề nghĩ đến việc cô có đồng ý cùng anh tham gia các cuộc gặp gỡ xã giao hay không, khi đó anh chỉ đơn giản cho rằng bản thân mình chỉ cần bảo vệ cô thật tốt, cho cô một cuộc sống đầy đủ là được rồi.

Thậm chí, anh còn nghĩ cứ như vậy đặt cô dưới đôi cánh của mình cũng tốt, bởi vì tính chiếm hữu trong anh rất mạnh mẽ, anh luôn luôn muốn giấu thật kĩ người phụ nữ của mình, không muốn để cho bất kì ai thấy được vẻ đẹp của cô.

Nhưng mà thỉnh thoảng sau khi xã giao về nhà, nhìn cô vì ngửi thấy mùi thuốc lá, rượu bia hoặc mùi nước hoa lạ trên người anh mà đau lòng nhíu mày, anh cũng sẽ cảm thấy cô có lẽ nên thay đổi một chút, làm cho cuộc sống của bản thân mình trở nên phong phú hơn.

Nhất là lần này sau khi hai người đã nói chuyện rõ ràng với nhau, cuối cùng anh cũng hiểu được, cho dù cánh tay anh có rộng lớn như thế nào, nhưng đối với cô mà nói cũng sẽ luôn luôn không đủ.

Hôm nay nghe được câu trả lời của cô, đáy mắt anh lộ ra ý cười, “Đã như vậy, em cần phải thật cố gắng, anh sẽ ủng hộ quyết định của em.”

“Ừ.”

Lúc này, bầu không khí lại trở nên ngột ngạt, anh không hề nói đến chuyện rời đi, mà cô cũng không nhắc anh nên về nhà rồi.

“Cả buổi làm tài xế cho em rồi, không định mời anh uống chén trà sao?”

“Muốn uống một cốc cà phê xong rồi về không?”

Hai vợ chồng ăn ý đồng thời lên tiếng, sau khi nói xong, Lịch Thư Hòa có chút ngượng ngùng cúi đầu, còn Nghiêm Lập Cương khóe miệng nhếch lên, đắc ý nhàn nhạt mỉm cười.

“Cà phê gói cũng được, anh không ngại.” Nói xong, anh thản nhiên một lần nữa đi tới sofa trong phòng khách ngồi xuống, sau đó bộ dáng nhàn nhã đợi cô pha cà phê.

Lịch Thư Hòa yên lặng đi vào bếp, dùng lò vi sóng nấu nước sôi, cô có loại kích động muốn đập đầu vào tường.

Nghiêm Lập Cương ngồi ở sofa nhìn cô bận rộn pha cà phê trong phòng bếp nhỏ hẹp đơn sơ, thỉnh thoảng thấy miệng cô mấp máy không biết đang lẩm bẩm cái gì, anh cuối cùng cũng hơi trầm tĩnh lại sau một ngày buộc chặt tâm tình.

Vừa nghĩ tới hôm nay bố vợ thừa dịp lúc cô không chú ý tới có nói với mình vài lời, đôi lông mày rậm liền nhíu lại, anh không chắc rốt cuộc có nên nói cho cô biết chuyện này hay không.

Có một số việc quan trọng anh vẫn luôn giấu kín trong lòng, nhất là tình hình hiện tại khi cảm tình giữa anh và cô mới ấm lại chưa được bao lâu.

Nghĩ đến chuyện kia, anh nhịn không được cảm thấy đau đầu, tất cả mọi chuyện đến cùng một lúc khiến cho anh trở tay không kịp.

Nhưng mà dù sao “chuyện kia” còn chưa hoàn toàn xác thực, anh trước tiên kéo dài thêm một thời gian nữa cũng không muộn.

Anh chỉ hi vọng, sự việc không nên phát triển theo tình hình xấu đi, nếu không đến lúc đó mặc dù bố vợ là người khởi xướng, nhưng anh vẫn là kẻ đồng lõa giấu giếm, có thể sẽ không được bỏ qua dễ dàng.

Mà nếu cô biết anh giấu chuyện kia lâu như vậy, anh không dám nghĩ đến cô sẽ phản ứng như thế nào nữa.

Gần đây cuộc sống của Lịch Thư Hòa vô cùng bận rộn, lúc đầu cô chỉ cần đúng giờ lên lớp giảng dạy mấy người ở cửa hàng, thỉnh thoảng giúp đỡ đẩy nhanh tiến độ làm các sản phẩm thủ công, nhân tiện trông coi cửa hàng, mỗi ngày công việc phong phú nhưng lại không quá mức bận rộn. Nhưng bây giờ thì khác, ngoài việc tăng thêm các giờ giảng dạy ở trung tâm đào tạo, còn phải gấp rút chuẩn bị một số sản phẩm làm hàng mẫu và thành phẩm bán ra thị trường.

Nhưng mà cho dù bận rộn thế nào, cô vẫn sẽ tìm thời gian trở về nhà mẹ đẻ, vì gần đây sức khỏe của bố cô không được tốt, không ăn được nhiều, sắc mặt cũng kém khiến cô có chút lo lắng không yên.

Hôm nay, sau khi chọn mua một đống nguyên liệu nấu ăn, cô bắt taxi về nhà, ngồi trên xe cô vừa gọi điện cho bố vừa nghĩ không biết buổi tối nên nấu món gì để tẩm bổ cho ông.

“Bố, hôm nay thế nào rồi? Có thèm ăn cái gì không?”

Lịch Vọng Quốc cười haha, thanh âm mặc dù có chút mệt mỏi, rã rời, nhưng vẫn lên tinh thần nói chuyện phiếm với con gái: “Không cần lo lắng cho bố, chỉ là mấy ngày nay không đặc biệt muốn ăn cái gì mà thôi. Gần đây không phải là con đang bận rộn với mấy cái lớp đào tạo gì đó hay sao? Chăm sóc tốt cho mình là được rồi.”

“Bố…” Rõ ràng là đang nói chuyện của ông, tại sao lại đảo ngược vấn đề lên đầu cô rồi.

Hai người đàn ông bên cạnh cô luôn luôn bảo vệ cô quá mức, khiến cô dở khóc dở cười không biết làm sao. Cô thực sự đã trưởng thành lâu rồi, không cần bọn họ xem cô như một cô bé không hiểu chuyện đời mà che chở.

Chẳng lẽ bọn họ không biết, cô cũng muốn dùng sức lực của chính mình để quan tâm, che chở cho bọn họ sao? Tuy rằng năng lực của cô có hạn, nhưng chỉ cần là điều cô có thể làm được, cô cũng muốn vì họ mà cố gắng.

“Được rồi, được rồi, không nói nữa, con không cần quá lo lắng, trong nhà vẫn có người giúp việc trông coi ba bữa của bố cơ mà, bố sẽ không để chính mình đói bụng đâu.” Lịch Vọng Quốc nói thì dễ dàng như vậy, nhưng thật ra ông phải cố gắng đem những lo lắng trong lòng mình đè nén lại.

Từ mấy năm trước sau khi làm phẫu thuật, ông liền cảm thấy tình trạng sức khỏe của mình càng ngày càng kém đi, nhưng vì bác sĩ nói chỉ cần sau khi tiếp nhận trị liệu chú ý điều dưỡng thì tỉ lệ sống sót vẫn rất cao, cho nên ông cũng không nghĩ nhiều, chỉ tận sức giữ gìn, chăm sóc cơ thể chính mình.

Nhưng mà không nghĩ đến, gần đây dường như thân thể lại bắt đầu cảm thấy khó chịu khiến ông không khỏi lo lắng.

Ông đã sống đến từng này tuổi, chuyện gì cũng đã trải qua, tất nhiên không có gì nuối tiếc, chỉ trừ cô con gái vẫn khiến ông không an lòng.

Trước đây khi mới phát hiện ra bệnh trạng của mình, ông sợ ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, nên mới vội vàng làm lễ đính hôn cho con gái trước, sớm tìm

Thông Tin
Lượt Xem : 3564
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN