--> Đêm Săn Xuân Sắc - game1s.com
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Đêm Săn Xuân Sắc

c tươi cười nghênh đón đứng dậy gọi cô.

“Bảo Nhi, hoan nghênh trở lại!” Dương Nhược Phương là vợ thứ ba của bang chủ trước, nụ cười ôn nhu như hoa xuân hé nở.

“Mấy ngày nay vất vả cho con rồi!” Triệu Hương Diễm là bà hai, bà từng làm diễn viên, có khí thế đặc biệt

Cuối cùng là mẹ của Lương Bằng Uy ,Tôn Cầm Yến, khuôn mặt bình dị gần gũi luôn là mang theo nụ cười hòa ái dễ gần , “Con yên tâm, về sau mọi chuyện đều rất dễ dàng, sau này đứa bé có vú chăm sóc đặc biệt, con chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.”

Bảo Nhi thấy các bà khách khí như thế, cũng không nhịn được khách khí đáp lễ, “Cám ơn, cái đó. . . . . . Xin hỏi, Uy ca có ở đây không?” Cô đã phải luyện thật lâu, mới thói quen gọi hai chữ Uy ca này.

“A Uy a! Nó không ở nơi này, nó sẽ ở căn nhà bên ngoài của nó, chỉ là con đừng lo lắng, mỗi ngày vào buổi tối nó sẽ về đây thăm con.” Tôn Cầm Yến cười cười.

Lời như vậy, làm cô không hiểu, tại sao anh ta không ở cùng người nhà đây? Còn nữa, tại sao cô phải ở nơi này, mà anh ta lại ở nhà của anh ta, theo lý, cô không phải ở cùng một chỗ với anh ta sao?

Tôn Cầm Yến nhìn thấy cô ngẩn ngơ, dẫn cô đến ghế ngồi xuống, giải thích: “Bảo Nhi, ta hiểu rõ ý nghĩ của con, thật ra thì đây là vì chào đón con. Con nên biết A Uy là người lãnh đạoTường Bang, mỗi ngày nó phải đối mặt với rất nhiều chuyện mà chúng ta không thể tham dự, thân là người nhà của nó chúng ta không thể trở thành chướng ngại vật của nó, cho nên chúng ta chỉ có thể ở nơi này yên lặng ủng hộ.”

“Ngôi nhà này có thiết kế đặc biệt, 24h bảo vệ nghiêm mật, dĩ nhiên người bảo vệ đặc biệt phía sau lưng khi có vấn đề, cho nên là chỗ hết sức an toàn.” Dương Nhược Phương cũng nói tiếp.

Triệu Hương Diễm gật đầu, “Đúng a! Đứa bé cần chỗ an để toàn lớn lên, mà con thân là vợ của A Uy , đương nhiên là phải ở lại nơi này.”

Nghe xong lời của các bà, Bảo Nhi đã hiểu, nhưng vẫn có một chuyện lại làm cô lo sợ nghi hoặc.

“Các vị a, mọi người đại khái nghĩ sai rồi, tôi không phải vợ của anh ta, tôi theo anh ta. . . . . .” Cô muốn giải thích quan hệ của cô và anh, nhưng không biết nên nói như thế nào.

Cuối cùng cô cũng phát hiện ra tình thế nghiêm trọng, mọi người chẳng lẽ cũng nghĩ sai về thân phận của cô! Cô căn bản không phải là vợ của Lương Bằng Uy , đối với anh ta cô chỉ là người qua đường thôi. Đứa bé ra đời cũng là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa cô không thể gả cho anh, thật sự không thể, bởi vì. . . . . .Anh ta là xã hội đen, nếu để các anh biết, nhất định sẽ tức điên! Không! Không được! Cô nhất định phải đem sự tình nói ra rõ ràng, cô tuyệt đối không thể làm vợ của anh ta, càng không thể để đứa bé lớn lên ở chỗ này.Cô làm sao có thể để cho con mình trở thành người thừa kế của xã hội đen đây?

Nhìn xong tài liệu trong tay, Lương Bằng Uy cực kỳ hưng phấn. Trời cao thật là quá ưu ái anh, lại có thể để cho anh lấy được bảo bối!

Nhan Kiệt Nhân không hiểu vì sao sau khi nhìn cặn kẽ tài liệu của Khâu thị , bạn tốt lại vui vẻ như vậy.

“Ha ha ha, thật là rất tốt rồi !” Anh cười như điên.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? A Uy.” Nhan Kiệt Nhân có chút không nén được.

Lương Bằng Uy không cách nào dừng lại tiếng cười, “A Nhân a! Tôi cuối cùng cũng nghĩ được phương pháp đánh sụp Khâu Nhậm Diệu rồi.”

“Phương pháp gì? Sẽ có hiệu sao?” Không phải hắn hoài nghi năng lực của bạn tốt , mà là chính khi anh ta nhìn xong báo cáo về Khâu thị, cũng không biết có biện pháp gì tốt để có thể đối phó bọn họ. Khâu thị quá tuân theo pháp luật, xã hội đánh giá cực kỳ tốt, Khâu Nhậm Diệu và các em cũng đều ngay thẳng không giống như người bình thường, ngay cả chuyện xấu nhỏ nhất cũng chưa từng từng có, suy nghĩ một chút nếu là muốn đối phó bọn họ, căn bản là khó vô cùng.

Lương Bằng Uy hài lòng, hắn đem tầm mắt chuyển qua tài liệu, phía trên có một tên đúng làmấu chốt đểanh có thể chuẩn bị đối phó với Khâu Nhậm Diệu.

Bảo Nhi!

Thật không nghĩ tới, cô sẽ là em gái của Khâu Nhậm Diệu, sớm nghe nói Khâu Khánh Toàn có một cô con gái bảo bối, nhưng anh chưa bao giờ để ý qua, vậy mà vào lúc này anh lại có thể cùng bảo bối của Khâu thị có liên quan.Phía trên có tấm hình nhỏ, hình như là ảnh chụp, bởi vì chủ nhân không nhìn về ống kính. Mặc dù ảnh quá nhỏ, nhưng mà anh vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy dung mạo của cô, khuôn mặt cô gái này và Bảo Nhi giống nhau như đúc.

“Hiệu quả hay không có hiệu quả, phải nhìn xem Khâu Nhậm Diệu đối với 『 bảo bối 』 bảo bối đến mức độ như thế nào rồi mới quyết định la!” Lương Bằng Uy tràn đầy tự tin nhìn ảnh chụp, khóe miệng cười vừa quỷ dị lại làm người ta phát run.

Nhan Kiệt Nhân nghe không hiểu, nhưng trực giác tự nói với mình, kế tiếp nhất định có một cơn bão táp!

Bảo Nhi cẩn thận đẩy cửa phòng ra, cầu nguyện tiểu bảo bối trong ngực ngàn vạn đừng tỉnh lại, nếu không cô liền không cách nào rời đi. Cô suy nghĩ thật lâu, vẫn cảm thấy không nên ở lại chỗ này. Cô vốn định chờ Lương Bằng Uy trở lại, nhưng lại lo lắng anh ta sẽ không đồng ý để cho cô rời đi, nhớ đến lúc ấy anh ta đã nói qua, anh ta nhất định sẽ đối với mẹ con bọn họ phụ trách tới cùng. Thật ra thì anh ta không cần phụ trách cái gì với cô, cô tin tưởng mình có thể một mình nuôi nấng đứa bé, chỉ là người đàn ông kia hình như không chịu tin tưởng. Ai! Ai kêu cô có một gương mặt búp bê đây? Nhớ ngày đó khi cô mới mang thai, còn bị bác sĩ nhận nhầm là Vị Thành Niên, làm cô dở khóc dở cười tại chỗ. Cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, tự có năng lực chăm sóc mình, căn bản không cần bất luận kẻ nào quan tâm. Cô a! Thật là chịu đủ sự bảo vệ cuộc sống của người khác rồi. Bảo Nhi men theo hành lang tìm được cửa chính, ba bác gái đều có hẹn, ăn xong cơm tối đều đã đi ra cửa. Cô chắc hẳn có lý do, hơn nữa chờ người mời cô rời đi, thì không bằng cô tự đi. Bảo Nhi tính toán vậy, thật vất vả đi tới đại sảnh, nhìn thấy hai người bảo vệ .

“Cái đó. . . . . . Tôi muốn giúp đứa bé mua đồ, các anh có thể chở tôi ra ngoài?” Cô cười nói.

Hai người bảo vệ chần chờ, một người trong đó nói: “Chị dâu muốn mua gì trực tiếp nói cho chúng tôi!”

“Không được! Đứa bé muốn dùng gì đó, tôi phải tự mình đi mua, nếu không sẽ không yên tâm.”

“Nhưng. . . . . . Mới vừa Uy ca có điện tới giao phó, không thể để cho chị dâu rời đi.”

Cái gì đó! Chẳng lẽ muốn ra ngoài đều phải có sự đồng ý của anh ta sao?

“Đó là mệnh lệnh của anh ta, không có quan hệ với tôi, tôi nói muốn đi ra ngoài chính là muốn đi ra ngoài.” Cô không vui nói.

“Chị dâu, xin chị đừng làm khó chúng tôi, không bằng chị cứ trở về phòng trước, chờ Uy ca tới đây rồi hãy nói!”

“À? Anh. . . . . .anh ta sắp tới sao?” Lời này làm cô có chút giật mình.

Nếu có thể, cô thật sự không muốn phải mặt đối mặt với anh ta, nghĩ lại một chút khi cô ở cữ anh ta cũng chẳng qua tới bệnh viện nhìn cô ba lượt, ngay cả số lần ôm con cũng ít nhất có thể. Anh ta đã nói , anh ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm, nhưng thái độ và ngôn từ, đã nói rõ ràng rằng, anh ta căn bản không thích cô và đứa bé ? Đã như vậy, cô thật sự không muốn ở lại chỗ này.

“Ừm! Anh ấy đang trên đường.”

Bảo Nhi nghe vậy, mặt bất đắc dĩ, nhưng cô vẫn chưa muốn buông tha.

“Thôi, tự tôi gọi taxi đi!” Cô không để ý tới bọn họ, tự mình đi mở cửa.

“Chị dâu, không được!” Bảo vệ lên trước muốn ngăn cản.

“Tránh ra!” Cô ôm chặt đứa bé trong ngực, muốn tránh khỏi bọn họ.

Hai người bảo vệ không biết làm sao, muốn tiến lên lại sợ thương hại tới người thừa kế tương lai, trong lúc nhất thời tiến lùi đều không được. Bảo Nhi chắc hẳn bọn họ không dám làm loạn, hừ lạnh một tiếng, xoay người định mở cửa. Lúc này, cửa lại tự động mở ra, một thân thể cao lớn đi vào, làm cô kinh ngạc.

Lương Bằng Uy mi tâm nhíu chặt nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo, “Cô muốn ôm con đi đâu?”

Bảo Nhi sợ lui lại mấy bước, “Tôi. . . . . . Tôi muốn ôm con đi tản bộ bên ngoài.”

“Tản bộ? Lúc này? Mười một giờ đêm?” Anh nhíu mày, khẽ cười lên.

Mặt cô đỏ lên, cúi đầu.

“Đem con cho tôi!” Anh đưa tay ra nói.

Cô không hiểu nhìn anh, trong lòng giấy lên lo lắng, nhưng nhind lên khóe miệng anh hiện lên nụ cười dịu dàng , cả người bị hấp dẫn, không tự chủ giao đứa bé cho anh. Lương Bằng Uy có chút vụng về ôm đứa bé vào trong ngực, ngó thấy con trai ngủ say, nét mặt hiện lên nụ cười kiêu ngạo, đó là vẻ mặt tự hào của người cha. Trong đầu Bảo Nhi nhàn nhạt rung động, nhịp tim trở nên không có quy luật . Lúc này, cuối cùng cô cũng ý thức được bộ dáng của anh. Lương Bằng Uy là người đàn ông đặc biệt nhất mà cô gặp qua, một đôi mắt tự tin hấp dẫn lại mê người, gương mặt cương nghị hữu hình đường cong tự nhiên lại đẹp trai, mũi thẳng tắp có lực và môi mỏng mang một ít cợt nhả thật là hấp dẫn người.

Bảo Nhi có bốn người anh trai tất cả đều có dung mạo không thua gì người này, nhưng Lương Bằng Uy so với các anh trai của cô còn có thêm một phần khí phách, nên khó có thể so sánh với các anh của cô.Có lẽ do Lương Bằng Uy sinh ra ở thế giới hắc đạo, mỗi ngày ra vào đều dùng tính mạng hòa với nhịp thở đất trời, tự nhiên tạo cho anh một thân hào khí và kiên quyết.

Cô có chút mất hồn, cho đến khi anh giao đứa bé cho một bảo vệ trong đó, hạ lệnh: “Giao đứa bé cho vú nuôi, rồi bảo họ, ngoại trừ tôi và mẹ , hai dì mới có thể nhìn đứa bé, ngoài ra không có lệnh của tôi , ai cũng không được nhìn đứa bé, hiểu chưa?”

Bảo vệ tiêu nhận lấy, vâng một tiếng, quay người đi lên lầu.

“Chờ một chút! Anh đang làm cái gì vậy?” Bảo Nhi phát giác có cái gì không đúng.

Lương Bằng Uy đưa tay giữ chặt lấy eo của cô, vẻ mặt không hề nữa dịu dàng, âm thanh trở lên lạnh lùng.

“Đi theo tôi!” Không đợi cô trả lời, anh đã ép buộc dẫn cô đến gia nhà chính.

Không

hiểu nổi hành động thình lình xảy ra của Lương Bằng Uy ,Bảo Nhi bị đưa đến một ngôi nhà ba tầng màu trắng, cả đại sạnh được phủ một lớp ghạch trắng, cầu thang xoái vòng. Giường tầng trên là thảm cao cấp, bốn phía bài biện phần lớn là cổ vật, trên tường nhiều bức vẽ nổi tiếng, bên kia còn lại là bài biện ghế sa lon bằng da thật và quầy rượu nhỏ tinh xảo. Căn nhà đặc biệt như vậy, khiến Bảo Nhi hiểu rõ nhất định là chỗ ở của Lương Bằng Uy , nhóm bác gái đã nói qua, anh ta không ở tại nhà chính Lương gia, mà ở chỗ ở bên ngoài của mình. Nhưng là. . . . . . Tại sao anh ta lại mang cô tới nơi này đây? Còn nữa, đứa bé đâu? Vì sao anh ta lại nói, trừ nhóm bá mẫu ai cũng không cho nhìn đứa bé? Cô thì sao? Cô là mẹ của đứa bé, chẳng lẽ cũng không được sao? Bảo Nhi bụng đầy nghi ngờ, bị Lương Bằng Uy mang đến tầng hai lớn nhất trong phòng.

” Tại sao anh lại dẫn tôi tới nơi này?”

Lương Bằng Uy đem áo khoác vứt xuống ghế, đi về phía góc giá rượu, lấy một bình rượu, “Sau này cô ở lại đây, thư phòng có sách và phim ảnh để giết thời gian , lúc nhàm chán cũng có thể xin bảo vệ dẫn cô đi mua đồ, cô muốn cái gì thì

thì cứ mua thoải mái, muốn đi đâu thì đi đó, chỉ là. . . . . . Buổi tối cô đều phải về tới đây, sau đó tại trên giường chờ tôi.”

Anh cầm lấy ly rượu, xoay người đối mặt cô, khóe môi cười quỷ dị làm người ta không hiểu. Bảo Nhi chớp mắt mấy cái, nghĩ mãi không thông, “Tôi nghe không hiểu anh những lời anh nói Tại sao sau này tôi phải ở nơi này, vậy đứa bé đâu? Nếu như mà tôi đợi ở chỗ này, vậy đứa bé làm thế nào?”

“Chuyện đứa nhỏ cô không phải lo lắng, mẹ tôi họ sẽ chăm sóc.”

“Nhưng. . . . . . Tôi là mẹ của đứa bé, tại sao tôi có thể. . . . . .”

“Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ không nếu để cho cô và đứa bé gặp mặt.” Lương Bằng Uy ngậm ngụm rượu, từ từ thưởng thức lấy.

Bảo Nhi khiếp sợ trố mắt, “Anh. . . . . . Đây là ý gì?” Là cô nghe lầm sao? Có phải anh ta vừa mới nói không tiếp tục để cho cô và đứa bé gặp mặt hay không?

Lương Bằng Uy đem rượu uống một hơi cạn sạch, liên tục không ngừng nói: “Ý của tôi rất đơn giản, bắt đầu từ bây giờ, cô phải lấy thân phận người tình của Lương Bằng Uy tôi ở nơi này, trừ khi biểu hiện của cô làm cho tôi hài lòng, nếu không đừng nghĩ đến việc tôi sẽ cho cô thấy đứa bé. Giải thích như vậy, cô hiểu chưa? Bảo Nhi.”

Anh ta gọi tên của cô tràn đầy đùa cợt, làm cô không hiểu ra sao, chỉ là cô có ngu nữa cũng hiểu người tình là có ý gì, hơn nữa lời nói lúc trước của anh, cô cuối cùng cũng hiểu tình cảnh của mình rồi.

“Anh… phải…..tôi làm tình nhân của anh, hơn nữa còn không cho phép tôi thấy con của mình, chuyện này. . . . . . quá hoang đường! Đầu óc anh có phải có vấn đề hay không! Tại sao tôi phải làm tình nhân của anh? Tại sao tôi muốn nhìn con của mình còn phải được sự đồng ý của anh? Tôi là tôi, mẹ của đứa bé cũng là tôi, anh căn bản không có tư cách can thiệp vào hành động của tôi, càng không tư cách đem tôi và đứa bé tách ra!” Cô càng nói càng kích động, ngực lo lắng giống như Long Quyển Phong ( gió bão) dường như đem mọi cảm xúc của cô xáo trộn.

Lương Bằng Uy không chịu được nhẫn nại, đem ly rượu cầm trong tay ném sang một bên đi, tiếng thủy tinh vỡ vụn làm cô sợ hết hồn. Anh đi về phía cô, khắp khuôn mặt đều là tức giận cùng hận ý, đôi mắt oai nghiêm trực bức mắt của cô, làm cô kinh ngạc lui bước, cho đến khi đụng phải bức tường lạnh lẽo mới phát hiện ra tứ chi của mình đang phát run không dứt. Cô sợ ánh mắt của anh ta, muốn dời đi, lại bị anh ta giữ chặt cằm, ép buộc đối mặt.

“Không sai! Tôi không có tư cách, nhưng là cô hình như như quên, tôi là xã hội đen, nói đạo lý với tôi, cô không phải cảm thấy rất buồn cười hay sao?” Anh hả hê cười nhạo cô.

Hỏa khí chợt tăng nhanh, trong cơ thể Bảo Nhi dũng khí toàn bộ xông tới, cùng anh trợn mắt tương đương, “Là Xã hội đen thì ngon sao? Cái người này đã không giải thích được lại là đồ vô lại, ban đầu chẳng phải anh nói chịu trách nhiệm chăm sóc tôi và đứa bé, hiện tại thế nào? Sao lại có thể đem mẹ con chúng tôi chia rẽ, thật là ….thật là quá đáng!”

Đây là lần đầu tiên cô căm hận một người như thế, cô tự nhận chưa bao giờ từng làm bất kỳ chuyện xấu, tại sao hiện tại lại rơi vào kết cục như thế này?

“Ai bảo cô là em gái của Khâu Nhậm Diệu!” Lương Bằng Uy không vui nói.

Cái gì! Nghe thấy tên tuổi của anh cả, làm cô đầu óc ngừng vận chuyển.

“Không đưa cô đi giam lỏng hành hạ cô…cô nên biết là cô may rồi.” Anh hung hăng nói.

“Anh, tại sao phải biết. . . . . .” Trước đây cô chưa bao giờ kể với bất kỳ ai về gia thế của mình, nhớ ngày đó đi làm tại công ty thì cô cũng viết lung tung thôi.

Không phải cô cảm thấy gia thế của mình là mất mặt, mà là lực ảnh hưởng của cha và các anh quá lớn, cô không muốn bóng dáng của họ có liên quan đến sinh hoạt của cô, cho nên mới hết sức giấu giếm thân phận của mình, nhưng là hiện tại. . . . . . Lương Bằng Uy cười lạnh, thân thể dán lên cô, không để cho cô có bất kỳ cơ hội nào để chạy thoát, “Thật may là tôi không cưới cô làm vợ, vốn là có a! Tôi còn đang suy nghĩ, cô đã cũng giúp tôi sinh hạ đứa bé, mà ba người mẹ của tôi vẫn thúc giục tôi lấy vợ, không bằng liền thuận nước đẩy thuyền, với cô kết hôn tốt lắm, chỉ là. . . . . . Ai! Tôi không bao giờ ngờ đến, cô lại có thể là em gái bảo bối của người mà tôi dù chết cũng phải đối đầu-Khâu Nhậm Diệu, nhìn xem. . . . . . Thật là trời cũng giúp tôi.”

“Chết cũng đối đầu” bốn chữ này vọt vào đầu óc của Bảo Nhi , cô sững sờ nhìn anh, “Chết cũng đối đầu. . . . . . Đây là ý gì, Anh và anh cả tôi. . . . . . Có thù oán sao?”

“Thù?” Từ này làm cho anh cười như điên.

Đang lúc Bảo Nhi vẫn còn đang suy tư, tiếng cười của anh ta chợt ngừng lại, mắt lạnh, “Không sai! Tôi và Khâu Nhậm Diệu có thâm thù đại hận, mà cô chính quân cờ lợi thế dùng để đối phó anh ta.” Nói xong, anh cúi người, hướng môi cô ép xuống.

Bảo Nhi còn chưa kịp hiểu ý trong lời nói của anh ta, môi đỏ mọng liền bị anh ta chiếm đoạt. Môi dưới bị dùng sức mút và gặm cắn, cô bị đau giằng co.

“Đừng!” Cô cố gắng thoát khỏi nụ hôn của anh, sợ hãi hô to.

Cô muốn chạy trốn, không muốn trở thành con cờ để anh ta trả thù người nhà, hơn nữa còn là bằng địa vị đê tiện . . . . . .

Chương 4

Bảo Nhi thật vất vả mới tìm lại được lời nói, dùng sức đem Lương Bằng Uy đẩy ra, một lòng muốn thoát khỏi người đàn ông đáng sợ này.

Lương Bằng Uy lấy làm kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục tỉnh táo, dễ dàng mở cửa đuổi theo Bảo Nhi, “Ầm!” một tiếng, cánh cửa nặng nề khép lại. Bảo Nhi liều mạng muốn cửa kéo ra, nhưng cửa một chút động tĩnh cũng không có. Cô ngẩng đầu, nghiêng trừng anh, chỉ thấy ánh mắt khinh miệt của anh ta.

“Tránh ra!” Cô đè nén sự sợ hãi. Từ trước đến giờ tính tình của cô luôn trầm tĩnh, nhưng lúc này cô lại bởi vì hành động ác liệt của anh ta mà giận đến toàn thân phát run. Khóe môi Lương Bằng Uy nhếch lên, nhanh chóng ôm cô lên, hướng giường lớn đi.

“Đừng! Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Tay chân cô đều sử dụng, quả đấm rơi thẳng đầu vai và phần lưng anh.

Trời ơi! Ai tới giúp cô một chút đi!

Bộ dáng sợ hãi của cô đã kích thích đến ham muốn chinh phục của Lương Bằng Uy , anh đẩy cô trên giường, vào lúc cô không kịp phản ứng giữ chặt lấy hai tay của cô, cố định phía trên đỉnh đầu cô. Bảo Nhi ngây ngẩn cả người, “Buông tôi ra, cái người tiểu nhân hèn hạ này!” Cô mắng anh, dùng lực chỉ muốn thoát khỏi tay của anh. Anh hời hợt nhếch lên nụ cười tà ác, nhìn thẳng vào mắt của cô, “Không cho cô một chút giáo huấn, sẽ không an phận.”

Bảo Nhi không hiểu, nháy mắt, thân thể bị anh dè xuống, hai cổ tay bị cố định ở phía sau, đợi cô ý thức được có cái gì không đúng thì đôi tay đã bị trói chặt.

“Lương Bằng Uy , anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Cô chưa từng bị mất khống chế như vậy, từ trước đến giờ cô không hề hiểu cái gọi là giới hạn của quan hệ, nhưng kể từ khi bị chủ cho thuê nhà lừa gạt hết tất cả tiền, thậm chí còn thiếu chút nữa không có nơi để đi thì cô càng trở nên kiên cường hơn, đồng thời cũng hiểu được thời điểm thích hợp để đem bất mãn trong lòng nói ra. Cô không cần làm người tình của anh ta, nếu để chuyện này cho người nhà biết, nhất định họ sẽ càng thêm thất vọng về cô.

“Đừng! Buông tôi ra, buông tôi ra!” Cô tiếp tục giãy giụa hô hào.

Lương Bằng Uy không động thân thể vặn mình đem cô đặt ở giữa. Bảo Nhi vì hai mặt đối mặt lập tức muốn dùng hai chân đá anh đi. Đã sớm nhìn thấu hành động của cô, anh dễ dàng áp chế sự chống cự của cô,đôi tay tiếp theo dùng lực, thô bạo xé bỏ áo đầm trên người cô. Cô khiếp sợ nhìn anh, sắc mặt trắng xanh, từ trong ánh mắt của anh, cô nhìn ra sự nghiêm túc. Đột nhiên, lưng của cô như bị băng lạnh cứa vào, thân thể run rẩy dữ dội hơn. Lương Bằng Uy vùi đầu vào gáy cô, bắt đầu hôn liên tiếp . Cô muốn né tránh, nhưng không cách làm được.

“Đừng! Làm ơn. . . . . .”Cô run tiếng nói cũng run theo, mắt to không nhịn được chảy nước mắt.

Lương Bằng Uy vốn chỉ muốn dọa cô một chút, để cho cô chịu khuất phục uy nghiêm của mình , nhưng khi anh thấy da thịt trắng như tuyết thì tình cảnh điên cuồng đêm hôm đó lại hiện lên, lý trí của anh trong nháy mắt như bị đập tan ! Nụ hôn của anh chiếm lĩnh cổ của cô, hai vai và xương quai xanh, cử chỉ thô lỗ từ từ hóa dịu dàng. Anh kéo váy xuống để lộ ra hai cặp tuyết lê xinh đẹp, không kịp chờ đợi môi lưỡi cướp lấy nụ hoa từ từ đứng thẳng .

“A. . . . . . Không cần. . . . . .” Không kịp ngăn cản, một hồi tê dại thay thế lạnh lẽo, Bảo Nhi không chịu được rên rỉ ra ngoài. Nghe một tiếng kêu lảnh lót của cô, làm dục vọng của anh càng mãnh liệt hơn. Bàn tay của anh vuốt ve ngực đẹp, đầu lưỡi trêu đùa lấy đỉnh hoa, khát vọng cô càng nhiều hơn.

“A. . . . . .” Suy nghĩ của cô và cử chỉ của anh càng ngày càng hạ xuống, thân thể dưới sự vuốt ve của anh cũng có phản ứng lưng khẽ cong lên, phía dưới thân thể dưới tay của anh không rung động. Không! Không được! Tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ bị lạc mình. . . . . .

Bảo Nhi không ngờ thân thể của mình sẽ nhạy cảm như thế, dần dần, cảm giác đêm hôm đó lại bay vào thân thể của cô, xâm nhập từng tế bào của cô. Rõ ràng là mơ hồ cả đêm như vậy, nhưng lúc này lại như từng giọt nhỏ trở lại trong đầu cô. Phản ứng của cô làm Lương Bằng Uy tăng nhanh tốc độ, cô hô hấp rối loạn , môi của anh dùng sức hôn cô. Cô chủ động mở ra đôi môi, nghênh đón lưỡi của anh , mặc cho anh đang cuồng quét địa bàn của mình.

“Ưmh. . . . . .” Cô mất đi năng lực suy nghĩ, phối hợp với anh. Hai người nóng bỏng hôn, lửa tình dục bùng nổ tung, khiến tất cả đều chệch đường ray! Lương Bằng Uy quên đi mõi quan hệ không rõ ràng với cô, bàn tay bền chắc vuốt ve đường cong xinh đẹp của cô, những chỗ ngón tay đưa qua đều cho cô một lần lại một lần run rẩy. Thân thể anh không tự chủ chuyển đến giữa hai chân cô, một tay vỗ về chơi đùa tất cả mọi nơi trên bắp đùi của cô, sau đó trực tiếp trượt vào khu đất cấm mê người. Cô cảm nhận được ngón tay của anh đi vào, một cảm giác thoải mái tự lòng bàn chân chui lên , khắp tứ chi, “A. . . . . .”

Nhận thấy tình dục bao lấy cô, Lương Bằng Uy cũng không nhịn được đưa ngón tay càng thâm nhập, buộc cô càng thêm điên cuồng. Vì sao so với lần đầu nhìn thấy, cô lại càng thêm mê người cơ chứ? Chẳng lẽ do mang thai mà thân thể của cô trở lên thục hơn sao? Lương Minh Uy thưởng thức nét mặt của cô, lắng nghe tiếng đẹp của cô, lý trí từ từ đi xa.

“Không cần. . . . . . Làm ơn. . . . . .” Toàn thân giống như đạt tới đỉnh điểm, nóng bỏng không dứt, Bảo Nhi không thể chống đỡ được sự xâm phạm của anh, ham muốn như tràn ra ngoài, khát vọng lấy được giải thoát.

Toàn thân cô vì tình dục mà toát mồ hôi, hai tay liều chết muốn được giải thoát. Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của cô, anh cởi trói buộc hai tay cô. Tay của cô – được tự do, phản ứng đầu tiên là muốn thoát khỏi sự kìm chế của anh, bất đắc dĩ một tay anh ngăn chặn lưng cô, một tay siết chặt hông của cô, tốc độ ra vào không chậm lại.

“Không được trốn……vẫn chưa kết thúc…..” Khóe mắt cô nước mắt tràn ra, lửa nóng ra sức đâm vào cơ thể cô, ngón tay cô bám chặt đệm trở nên trắng bệch. Lương Bằng Uy lưu lại nhiều dấu hôn trên lưng cô, bàn tay đang kìm chặt phần lưng trượt hướng về phía trước, chiếm đoạt lấy bộ ngực xinh đẹp đang lay động. Cử chỉ xâm phạm của anh khiến cho Bảo Nhi run lên, nước mắt chảy ra nhiều hơn, vui vẻ cùng khoái cảm lan đến tứ chi. Đột nhiên, anh nâng thân thể cô lên, khiến cho tư thế ngồi của cô kết hợp với anh thật chặt.

“A!” Kích thích quá lớn không thể hình dung, cô muốn chạy trốn, lại bị anh dùng lực ngăn lại, bắp đùi bị ép phải mở rộng ra. Lưng của cô có thể cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng và ẩm ướt, mặc dù không có cách nào nhìn thấy khuôn mặt của anh, nhưng tư thế như vậy khiến cô rất xấu hổ. Một bàn tay to của anh nâng một bên mông xinh đẹp, hướng dẫn cô đong đưa eo nhỏ, còn một bàn tay khác tiếp tục chiếm đoạt nơi nụ hoa xinh đẹp, nhẹ nhàng xoa nắn theo động tác lên xuống của cô.

“A,a,a….” Thân thể cô hơi nghiêng về phía trước, lay động điên cuồng làm cho kích thích lũ lượt kéo đến, khiến cô không thể chống đỡ được phải ngửa đầu lên. Tốc độ của Lương Bằng Uy lúc nhanh, lúc chậm, cuối cùng cũng ép Bảo Nhi đạt tới khoái cảm cao nhất. Trong nháy mắt đạt tới khoái cảm, trước mắt cô là một mảng trắng xóa, tiếp theo cô không biết gì nữa……

Cảm giác lạnh như băng truyền đến từ trán, Bảo Nhi chậm rãi mở mắt, trước mắt cô là Dương Nhược Phương.

“Bảo Nhi, có khỏe không?” Dương Nhược Phương dịu dàng hỏi.

Cô nháy mắt mấy cái, cảm nhận được khăn lông trên trán,”Con….Thế này là sao?”

“Con bị sốt, đã ngủ mê man ba ngày.”

“Tôi bị sốt……” Trong lúc không giải thích được, lời nói của Lương Bằng Uy lại hiện lên, khiến cho cô khiếp sợ bật dậy. Trời ơi! Đây không phải là mơ, Bảo Nhi nhớ lại tất cả, bao gồm cả chuyện Lương Bằng Uy ép buộc cô làm người tình.

“Không! Tôi không cần!” Cô kích động muốn xuống giường.

“Không được! Bảo Nhi, con vừa mới hạ sốt, không thể xuống giường.” Dương Nhược Phương đè cô xuống giường. Cô lắc đầu, nắm lấy tay Dương Nhược Phương,”Để cho con đi, bác gái, con không thể ở lại đây, con không muốn là người tình của anh ấy.”

“Cái gì? Tình…….người tình, đây…..là có ý gì?” Dương Nhược Phương nghe được câu cuối cùng, giật mình nhìn cô.

Bảo Nhi nén nước mắt, “Lương Bằng Uy …..anh ấy muốn con làm người tình của anh ấy, sau đó lợi dụng con trả thù người nhà của con…..”

“Hả? Đây……Đã xảy ra chuyện gì……” Dương Nhược Phương không thể tin được, lau nước mắt cho cô,”Không thể nào, tại sao A Uy sao lại có thể đột nhiên muốn con làm người tình? Rõ ràng trước đây nó với chúng ta muốn lấy con làm vợ, sao lại..”

Dương Nhược Phương dịu dàng làm ấm lòng Bảo Nhi, nước mắt cô rơi xuống nhiều hơn, không nhịn được ôm lấy Dương Nhược Phương, khóc thật to,”Bác gái. Anh ấy nói bởi vì con là em gái của Khâu Nhậm Diệu, cho nên anh muốn lợi dụng con để trả thù anh trai con!”

“Cái gì! Con là em gái Khâu Nhậm Diệu!” Dương Nhương Phương nắm bả vai hỏi cô.

“Vâng!”

Cô trả lời, khiến cho Dương Nhược Phương than một tiếng.

Bảo Nhi ngẩng đầu lên, nức nở hỏi:”Bác gái, rốt cuộc anh trai con đã làm gì? Tại sao Lương Bằng Uy lại hận anh trai con như vậy?”

Dương Nhược Phương thở dài,”Bởi vì Khâu Nhậm Diệu….cậu ta….”

“Làm sao? Bác gái, người mau nói cho con biết!” Đến bây giờ cô vẫn không hiểu, thực ra giữa anh trai và Lương Bằng Uy có thù oán sâu nặng gì?

Dương Nhược Phương biết nếu không nói, cô sẽ không bỏ qua,”Thực ra tập đoàn Khâu Thị và tập đoàn Long Chi Tường là đối thử cạnh tranh, hơn nữa mấy năm qua Khâu thị đã cướp đi rất nhiều hợp đồng của Long Chi Tường, kết quả hại công ty của A Uy hiện nay rơi vào nguy cơ thiếu vốn trầm trọng, cho nên…”

Nghe được những lời này, Bảo Nhi ngây người. Từ trước tới nay cô không hiểu sự nghiệp của các anh cô, mặc dù cô biết tập đoàn Khâu thị có vị trí đặc biệt trong ngành , nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới tập đoàn Khâu Thị và tập đoàn Long Chi Tường là đối thủ của nhau. Bảo Nhi phát hiện sự việc rất nghiêm trọng, cầu xin Dương Nhược Phương,”Bác gái, giúp con một lần, con không thể đợi ở đây, con xin người dẫn con đi tìm con trai, con muốn rời khỏi đây.”

Dương Nhược Phương hiểu tâm tình của cô, nhưng bà không thể giúp.

“Bảo Nhi, thật xin lỗi, bác không thể làm như vậy, thật ra thì bác tới đây chăm sóc con, A Uy căn dặn bác trông coi con thật kỹ, không để cho con rời khỏi đây.”

Cái gì! Bảo Nhi lắc đầu không thể tin,”Không…..con không muốn! Con không muốn đợi ở chỗ này!”

Cô lao xuống giường, một lòng muốn chạy trốn khỏi căn phòng đáng sợ này, vội vàng xuống lầu, mở của lớn ra, hai gã bảo vệ lập tức ngăn cản đường đi của cô.

“Tránh ra, để cho tôi đi!” Cô đẩy bọn họ.

“Chị dâu, thật xin lỗi, anh Uy đã thông báo, không thể để cho chị rời khỏi phòng.”

“Đúng vậy! Chị dâu, chị không thể ra ngoài.”

Hai gã bảo vệ đẩy mạnh cô, rất nhanh dùng sức đóng cửa lại.

“Mở cửa! Mở cửa! Để tôi đi ra ngoài….” Tâm tình cô kích động, dùng sức đập mạnh vào cửa, nước mắt lăn dài hai gò má. Cô không muốn đợi ở đây, cô muốn gặp con……Sau đó về nhà…..Trở về nơi ấm áp có người thân của cô…..

“Bảo Nhi, đừng như vậy, con bình tĩnh lại đi!” Dương Nhược Phương chạy đến bên người cô an ủi.

“Bác gái, xin bác hãy bảo bọn họ mở cửa, để cho con đi có được không?” Cô đau khổ nói.

Dương Nhươc Phương đau lòng ôm lấy cô,”Thật xin lỗi, Bảo Nhi, bác không thể làm vậy, hơn nữa khi A Uy ra khỏi cửa đã thông báo cho tất cả mọi người, chỉ cần con chạy trốn, tất cả mọi người khó thoát khỏi trách nhiệm, cậu ấy sẽ không dễ dàng tha thứ. Bác nói vậy, con hiểu chứ? Bảo Nhi.”

Sắc mặt Bảo Nhi tái nhợt nhìn Dương Nhược Phương, không thể tin,”Bác gái, ý của bác là……Sẽ không phải là…”

“Ừ! Chính là nếu không nhìn thấy con ở trong ngôi nhà này, thì lấy tính mạng đền tội.” Dương Nhược Phương nói ra hậu quả.

Nghe đến đây, Bảo Nhi giật mình

Bảo Nhi biết mình có một khuyết điểm rất lớn mà không cách nào sửa được, chính là hay mềm lòng. Cô không biết Lương Bằng Uy có nhìn thấu được lòng người khác hay không, nhưng anh ta thật sự đã nắn được nhược điểm của cô. Nghe được vận mệnh của người khác nhưng lại bắt buộc phải cùng mình một nhịp thở , cô làm sao có thể nhẫn tâm rời đi được? Đây là thế giới hắc đạo, Lương Bằng Uy lại là người có thể nắm giữ sinh tử của người khác, Bảo Nhi không dám không tìn lời của anh ta.

Hèn hạ! Hèn hạ! Quá là hèn hạ rồi! Bảo Nhi trở về phòng, chỉ có thể dùng sức đánh lên gối để phát tiết bất mãn trong lòng. Đánh một chút sau, cô ngã xuống giường, nhắm mắt lại, thử lại tỉnh táo mà suy nghĩ. Rốc cuộc cô nên làm như thế nào cho phải, để có thể thoát khỏi Lương Bằng Uy mà không làm tổn thương ai? Lúc này Bảo Nhi rất hận bản thân mình vì co không thể nghic ra bất kì biện pháp nào, cô không muốn vì quan hệ của mình mà uy hiếp đến sinh mệnh của người khác, nhưng cô cũng không để cho người nhà của cô bị thương tổn vì cô.

Trời ơi! Rốc cuộc cô nên làm cái gì? Bảo Nhi chưa từng hao tổn tâm trí như này, đầu óc của cô rối bời, trong lòng cũng bốc lên rất nhiều oán khí.

“Bảo Nhi, ăn cơm thôi!” Dương Nhược Phương và hai người người giúp việc cùng nhau đi vào gian phòng.

Bảo Nhi đứng dậy, nhìn bọn họ đẩy xe sang bên cạnh ghế sofa, bắt đầu bày biện bữa ăn tối.

“Bác Phương không biết con thích ăn cái gì, cho nên hôm nay con phải chịu uất ức rồi, ngày maicon hay nói cho bác thứ con thích ăn, bác sẽ giúp con chuẩn bị !” Nụ cười của Dương Nhược Phương luôn luôn dịu dàng hiền lành như vậy. Bảo Nhi có chút không biết làm sao, “Bác Phương, cháu không kén ăn, bác không cần phải chuẩn bị giúp con cái gì đâu”

Khi Dương Nhược Phương ở dìu cô trở về phòng thì hi vọng cô gọi bà bằng cách gọi khác, bởi vì chữ bá mẫu này thật hơi khó nghe.

“Không được, bác sĩ đã nói, con còn rất yếu, cho nên nhất định bác phải chăm sóc bồi bổ cho con thật tốt, cho nên con đừng khách khí với bác, muốn ăn cái gì, muốn làm cái gì, hãy nói hết cho bác.” Dương Nhược Phương cười, trông mong có thể trấn an lòng của cô.

“Cháu chỉ muốn nhìn thấy đứa bé!” Cô đột nhiên nói nói, trong mắt hiện đầy tia khát vọng.

Yêu cầu này làm cho Dương Nhược Phương sững sờ, “Ách. . . . . . Chuyện này. . . . . . Bảo Nhi, con nên hiểu, chuyện đứa nhỏ. . . . . .”

“Cháu hiểu rõ! Cháu biết rõ!” Cô cắn môi dưới, nhẫn nhịn cho nước mắt không tràn ra.

Dương Nhược Phương nhìn cô, thật sự không cách nào nói cái gì, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Bảo Nhi, ăn cơm đi, nhanh lên một chút!” Nói xong, bà cùng hai người giúp việc cùng rời khỏi gian phòng. Bảo Nhi không đói bụng, nằm lỳ ở trên giường, vừa nghĩ tới đứa bé mặt, lập tức camt thấy khổ sở khóc lên. Không biết khóc bao lâu, cho đến khi một giọng nói nam truyền đến, mới làm cô giật mình dừng khóc thút thít lại.

“Tại sao không ăn cơm?”

Giọng Lương Bằng Uy giống như quỷ mị, làm cô xoay người, kinh ngạc nhìn, thì ra là anh ta .

“Anh. . . . . . Trở về lúc nào?” Cô sợ hãi nói. Anh nhíu lông mày, đôi tay ôm ngực nhìn cô, “Thế nào? Muốn dùng thủ đoạn tuyệt thực để kháng nghị sao?”

Cô không them giở thủ đoạn, người thực sự sử dụng thủ đoạn ty tiện là anh ta. Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, không tưởng để ý tới anh. Anh tiến lên giữ chặt cằm của cô, ép buộc cô đối mặt với mình, “Nói chuyện với tôi thì phải nhìn tôi, có nghe không?”

Đối với sự kiềm chế của anh ta, cô không thể không quay đầu lại. Không biết vì sao a, cô trở nên không hề sợ anh ta nữa, mà lại dùng ánh mắt căm hận cực độ của mình nhìn anh ta chằm chằm. Trong con ngươi này tỏa ta ánh sáng lấp lánh nhưng lại toàn là hận ý, làm cho Lương Bằng Uy không những vui mag cong thưởng thức nó.

“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, sẽ làm tôi muốn đè cô xuống giường như lần đầu tiên đấy!” Anh mập mờ nói.

Trong phút chốc, Bảo Nhi nhớ đến cảnh hai người làm tình ở trên giường, mặt cô đỏ lên, toàn thân cũng run run, khẩn trương bỏ tay của anh ra, cũng tọa khoảng cách với anh.

“Anh. . . . . . Không cần loạn . . . . . .” Cô hô hấp rối loạn mà nói.

“Không muốn tôi làm loạn, hãy ngoan ngoãn ăn cơm.” Anh uy hiếp.

Lần này, cô thật nghe lời đi tới trước sô pha, bắt đầu dùng cơm. Cô không dám nhìn anh, tự nhiên ăn cơm, tưởng tưởng cơm là anh ta mà hung hãng nhai lấy. Vậy mà nét mặt thú vị này lại chọc cho Lương Bằng Uy không nhịn được bật cười, nụ khêu gợi và tiếng cười thoải mái kia lấy được chú ý của cô, vừa thấy hình dáng mê người của anh, cô thiếu chút nữa mất hồn. Nhịp tim chợt dồn dập, tứ chi truyền tới cảm giác, làm cho cô gần như không thể giữ chắc đôi đũa. Cô có bệnh a! LLàm sao có thể sinh ra cảm giác động lòng với anh ta . Bảo Nhi vội vàng đè nén tâm tình kỳ quái này xuống , nhanh chóng khôi phục lại trấn định.

“Bắt đầu từ bây giờ, cô ăn cơm thật tốt cho tôi, hãy chăm sóc thân thể thật tốt, không cho nữa ngã bệnh, biết không?” Anh thu hồi nụ cười, bình thản nói.

“Thân thể của tôi có tốt hay không thì liên quan gì đến anh?” Cô không vui phản bác. Khuôn mặt anh vẫn không thay đổi, đôi môi nhếch lên cười lạnh, “Đương nhiên có liên quan, tôi không muốn mới làm được một nửa lại phải dừng lại chăm sóc một người phụ nữ ngât xiue.”

“Khụ!” Bảo Nhi thiếu chút nữa bị sặc, sau khi nuốt xuống thức ăn, giật mình kêu, “Một nửa? Anh. . . . . . Cái người đại sắc lang này, làm đến mức đó rồi , lại còn nói làm được một nửa, anh . . . . . Cẩn thận Túng Dục quá độ!”

Anh cười lớn , mặt không đỏ, hơi thở không gấp mà nói: “Em yên tâm, từ nay về sau anh sẽ huấn luyện cho em thật tốt, để cho em và tôt có thể lên đỉnh của sự khát vọng.”

“Anh có bệnh! Ai muốn hưởng thụ với anh chứ.” Mặt cô đỏ lên mắng. Thất là người đàn ông không biết xấu hổ, lại có thể đem loại chuyện đó nói như thể là chuyện đương nhiên, thật là biến thái! Lương Bằng Uy không tức giận, vui vẻ ở bên người cô ngồi xuống, cô bị dọa, muốn chạy trốn lại bị anh tóm lấy.

“Này! Sẽ không phải lại muốn làm!” Cô trợn mắt, khẩn trương nhìn hắn.

Anh ôm chặt cô, môi ôn nhu dán lên môi cô, cùng với cô mãnh liệt một phen sau, ở bên tai cô bật hơi, “Chớ lo lắng, mấy ngày nay tôi có việc, việc làm xong, tôi sẽ khiến cô không xuống giường được, cho nên phải dưỡng tốt thân thể chờ tôi, biết không?” Nói xong, ở trên gáy cô dùng sức hôn một cái.

“A!” Cô không thể chịu đựng đau đớn kêu thất thanh.

Anh hài lòng nhìn kiệt tác của mình, tiếp theo mang theo nụ cười rời phòng, lưu lại Bảo Nhi không cách nào trở lại thực tế.

Lời của anh ta, chẳng những làm tim cô đập nhanh hơn, khiến cho lòng cô rối loạn một mảnh.

Sao cô lại có thể như thể được? Rõ ràng là ghét anh ta, nhưng không cách nào cự tuyệt nụ hôn của anh. . . . . .

Ai! Cô thật là càng ngày càng kỳ quái!

Chương 5

Nhìn đứa trẻ trên TV đang chìm vào giấc ngủ, Bảo Nhi cười lộ ra lúm đồng tiền mê người. Bởi vì Lương Bằng Uy không cho phép cô được nhìn đứa bé, thế là Dương Nhược Phương đã quay lại cuộc sống thường ngày của đứa trẻ , len lén giao cho cô. Bảo Nhi nhìn tiểu bảo bảo khả ái, không nhịn được rưng rưng. Cô nhớ bé, thật sự muốn tự tay ôm bé. Cô nức nở mấy tiếng, lau nước mắt đi, nhìn thấy đoạn phim đã gần hết cô cầm hộp điều khiển ti vi lên chuẩn bị tắt đi, nào biết màn hình gần tắt lại lóe lên một số hình ảnh, làm cô dừng lại động tác .

Cô giật mình!

Hình ảnh xuất hiện là cảnh Lương Bằng Uy đang cho đứa bé ăn, nhìn kiểu ôm kì quái, và bộ dáng thận trọng, Bảo Nhi bật cười.Đây cũng là chụp ảnh , bởi vì chụp lén, nên hình như anh ta cũng không phát hiện. Lương Bằng Uy thật vất vả mới cho con ăn sữa tươi xong, sau đó đem đứa trẻ thả lên bả vai, bắt đầu vỗ nhè nhẹ lưng nhỏ của con trai. Nhìn bộ dáng đáng yêu nhẹ nhàng vỗ vỗ đứa bé, và vẻ mặt thương yêu của Lương Bằng Uy , Bảo Nhi không tự chủ đặt tay lên ngực, một dòng nước chân tình kịch liệt như đang chảy vào trong cơ thể, ánh mắt có chút mê luyến. Khóe môi cô tràn ra ý cười nhợt nhạt, thật giống như thế giới lập tức ngừng chuyển động, cô cảm nhận được tấm lòng thương yêu đứa bé của Lương Bằng Uy , không nhịn được rưng rưng lệ nóng. Thật là cảm giác kỳ diệu , trái tim của cô vì sao đập nhanh như vậy?

Rõ ràng là cô rất ghét anh ta, ghét anh cái đồ đàn ông bá đạo lại ti tiện, nhưng. . . . . .Vì sao khi nhìn thấy mặt khác của anh thì lòng của cô lại dao động mạnh mẽ như thế này? Đúng lúc cô không thể giải thích được tình cảm trong lòng thì bên ngoài tiếng phanh xe làm cô bừng tỉnh. Đó là xe của Lương Bằng Uy , xem ra anh ta đã làm xong việc, cuối cùng cũng về nhà! Từ buổi tối anh ta cảnh cáo cô phải chăm sóc thân thể thật tốt, hôm sau cũng không trông thấy bóng dáng đâu, suốt một tuần lễ, anh ta cũng không về nhà, thật may là có bác Phương đưa cho cô cuộn băng về bảo bảo, nếu không cô nhất định sẽ buồn mà chết.

Bảo Nhi nhanh chóng tắt TV đi, lấy ra băng ra, giấu vào phía dưới cùng trong ngăn kéo của giá sách . Đây là bí mật của cô và bác Phương, không thể để cho Lương Bằng Uy phát hiện. Núi cao còn có núi cao hơn, Lương Bằng Uy không để cho cô thấy đứa bé, bác Phương liền len lén đưa phim vào cho cô, giảm bớt nỗi nhớ nhung cho cô. Dĩ nhiên, nếu có thể tự tay ôm đứa trẻ, cô sẽ nhiều vui vẻ nhiều hơn, bất đắc dĩ, hành động của cô toàn bộ đều bị Lương Bằng Uy khống chế, cái gì cũng không thể làm. Cô thất vọng dựa vào giá sách, vốn là đối với Lương Bằng Uy có thêm vài cái ý tốt giờ lại bị hận ý thay thế.

Cái đồ đàn ông xấu xa đó, cô quyết định không nói chuyện với anh ta nữa ! Nếu tuyệt thực không được, cô sẽ kháng nghị bằng cách không nói chuyện, Bảo Nhi nắm chặt tay thành hai quả đấm, lấy hết dũng khí, chuẩn bị bắt đầu đối kháng với anh ta. Cửa thư phòng bị Lương Bằng Uy thô lỗ mở ra, Bảo Nhi hít sâu một hơi, đang định không để ý tới anh ta thì nhìn thấy thứ trong ngực anh thì quyết tâm ban nãy nhanh chóng quên hết.

“Bảo bảo!” Cô lộ nụ cười, hưng phấn vọt tới trước mặt anh. Không ngờ, Lương Bằng Uy lại đem đứa bé giao cho cô, để cho cô vừa mừng vừa sợ ôm đứa bé cảm động không thôi. Đứa bé hình như ngủ rất ngon, còn chảy không ít nước miếng, hốc mắt cô xuất hiện nước mắt, ở trên trán đứa bé hôn mấy cái.

“Bảo bảo! Đứa bé của tôi!” Cô thương yêu nhìn đứa bé.

Lương Bằng Uy thấy hình ảnh này, nội tâm có một cảm giác thật kỳ diệu, ngay sau đó anh phát hiện có cái gì không đúng, liền tranh thủ vung cảm giác kia đi, ho nhẹ một tiếng, “Tên của đứa bé đã đặt rồi, gọi là Lương Hoằng Hàng, Hoằng là Hoằng Dương Hoằng, Hàng là đi tới hàng, biết không?” Cái gì đó! Này,Người đàn ông kia không hỏi qua ý kiến của cô liền tự tiện đặt tên cho đứa bé!

“Tên. . . . . .”

“Tôi đã quyết định, không cho có ý kiến.” Biết cô muốn nói cái gì, anh cắt đứt lời của cô.

Bảo Nhi muốn mắng anh ta, lại không muốn gây gổ với anh ta, trừng mắt với anh, không vui nói: “Tùy anh!” Thật ra thì Lương Hoằng Hàng nghe cũng hay, không tệ, cô thừa nhận mình cũng rất thích, nhưng chính là không muốn làm cho anh ta biết.

“Tại sao đột nhiên lại dẫn đứa bé tới nơi này?” Cô hỏi. Đánh chết cô cũng không tin, anh ta và cô Tâm Linh Tương Thông, biết cô đang nhớ đứa bé, cho nên mới ôm đứa bé vội tới đây với cô.

Anh cười cười, “Hôm nay đặc biệt, bởi vì có khách muốn tới đây, cho nên cô và đứa bé có thể ở chung một chỗ.”

Mặc dù anh ta nói rất bình thường, nhưng cô lại cảm thấy không đúng lắm, cảm giác kỳ quái xuất hiện trong lòng.

“Khách muốn tới cùng đứa bé có quan hệ gì sao?”

Lương Bằng Uy khóe miệng nâng lên nụ cười ý vị sâu xa, đột nhiên ôm đứa bé trở về, sau đó nói: “Bảo Nhi, đi lên lầu thay một bộ quần áo đẹp đẽ, sau đó đến đại sảnh , đến khi khách tới, tôi không hi vọng cô không có ở đó!” Lời của anh ta mang theo ý cảnh cáo.

Cô không phục tùng mà nói: “Tôi lại không biết khách của anh, tại sao phải đặc biệt đi thay quần áo chiêu đãi bọn họ.”

“Cô không phải muốn cùng đứa bé ở cùng một chỗ sao?” Trong mắt của anh nghiêm nghị

không muốn có phản kháng. Bảo Nhi đè nén suy nghĩ gầm thét đối với anh ta, không tình nguyện xoay người rời khỏi thư phòng, đi lên lầu hai. Cô thật sự đối với anh ta vừa tức vừa hết cách rồi, nếu như không phải anh ta lấy đứa bé uy hiếp cô, cô nhất định đánh cho anh ta hai cái bạt tai, sau đó thoát đi chạy thật xa, để cho anh ta vĩnh viễn không tìm được cô. Nhẫn nhịn tức giận, cô chọn một chiếc váy liền màu xanh dương nhạt không tay, hình thức tuy là bình thường, nhưng mặc ở trên người cô lại không giống như vậy. Bảo Nhi trời sanh da thịt trắng noãn ngũ quan thâm thúy rõ ràng , bất kể mặc quần áo gì cũng vô cùng xinh đẹp, giống như một con búp bê vậy.

Từ trước đến giờ cô chưa từng để ý đến dung mạo của mình, chỉ là trong ấn tượng, cha và các anh trai hình như đối với dung mạo của cô đều hết sức kiêu ngạo, thường nói với cô là cô được di truyền tất cả những ưu điểm của mẹ, vì vậy càng làm mọi người thương yêu không dứt. Khi cô biết mình lớn lên giống mẹ thì cũng thích tất cả mọi thứ của chính mình . Nghĩ tới đây, cô đột nhiên thật nhớ gia đình của cô. Bảo Nhi bất đắc dĩ thở dài, liếc mắt nhìn mình trong gương, sau khi xác định không có vấn đề, mới xuống lầu. Khi cô đi đến cầu thang, một tiếng rống giận dữ dọa đến cô.

“Lương Bằng Uy ! Cái người lưu manh này, đem em gái tôi giấu đi nơi nào?”

Cái âm thanh cường thế đáng sợ này làm Bảo Nhi ngẩn ra, dừng bước chân lại. Chuyện này. . . . . . Cái âm thanh này. . . . . .Là anh cả!

Bảo Nhi lao xuống lâu, vừa thấy được người trong đại sảnh, không nhịn được gọi ra, “Anh cả! anh tư!”

Tổng tài Khâu thị, Khâu Nhậm Diệu và đội trưởng cảnh sát Khâu Nhậm Uy hai người sóng vai xuất hiện tại đạ

đại sảnh, hình như vừa rồi Lương Bằng Uy có nói có khách. Trời ơi! Bọn họ làm sao sẽ. . . . . .

Đem tầm mắt dời về phía Lương Bằng Uy , chỉ thấy anh ta dù bận vẫn ung dung ngồi ở trên ghế sa lon dụ dỗ đứa bé. Một màn này làm mặt cô trắng xanh tại chỗ, đột nhiên hiểu, tất cả chuyện này đều do Lương Bằng Uy bày ra.

Chẳng lẽ. . . . . . Anh ta đang thực hiện kế hoạch báo thù sao? Bảo Nhi chỉ cảm thấy đầu óc mình như bị gõ ong ong, lòng căng thẳng, suy nghĩ trống không!

Bảo Nhi vừa đi ra thì Khâu Nhậm Diệu và Khâu Nhậm Uy cũng nhìn thấy, hai người đồng thanh mở miệng nói: “Bảo Nhi!” Nhìn thấy người thân vốn là một chuyện vui mừng, nhưng Bảo Nhi lại kích động muốn chạy trốn. Chỉ cần nghĩ tới hành vi của mình ảnh hưởng tới tương lai của tập đoàn Khâu thị, cô lập tức tràn đầy cảm giác sợ hãi, bước chân không biết cách nào chạy đến chỗ họ hôn ôm.

“Anh cả, anh tư, tại sao. . . . . .” Đôi tay cô cố muốn giữ chặt lấy tâm tình đang kích động.

Anh cả và anh tư cũng không thay đổi, anh cả khí thế hung hăng, anh tư thì lại phát ra hơi thở ôn hòa thân thiết.

“Bảo Nhi, em gái ngoan của anh, em không sao chứ!” Khâu Nhậm Diệu là người thương yêu cô nhất, âm thanh vốn rất đáng sợ lại chuyển thành dịu dàng.

Lương Bằng Uy nâng khóe môi lên. Cả một tuần lễ, anh đã nghĩ tất cả biện pháp để cho Khâu Nhậm Diệu biết , bất đắc dĩ đối phương dám không bỏ qua cho anh, cuối cùng anh đem hình quá khứ của Bảo Nhi gửi đi , quả nhiên không ngoài dự đoán, Khâu Nhậm Diệu không nói hai lời lập tức quyết định gặp anh.

Nhưng Lương Bằng Uy cũng sẽ không đơn giản như vậy mà gặp mặt đối phương, hôm nay chính là do anh cố ý sắp xếp, muốn Khâu Nhậm Diệu hiểu rõ, ai mới là người nắm quyền chân chính.

“Bảo Nhi, em đột nhiên mất tích, hại chúng tôi tìm thật khổ cực.” Khâu Nhậm Uy mỉm cười nhìn cô.

“Anh cả . anh tư, em. . . . . .” Bảo Nhi mãi mới lấy được dũng khí muốn tiến lên trước một bước.

“Tiểu Hàng thật là ngoan, như vậy còn ngủ, thật là lợi hại đó!” Lương Bằng Uy đột nhiên mở miệng, làm Bảo Nhi hoãn lại ý định của mình.

“Anh cả, anh tư, em rất khỏe, các anh thì sao?” Đè tâm tình xuống, cô giữ bình tĩnh nói.

Khâu Nhậm Diệu và Khâu Nhậm Uy đối với vẻ mặt dị thường của em gái cảm thấy không hiểu, hai người nhìn nhau. Sau đó nhịn không được cùng đem tầm mắt rồi về phía Lương Bằng Uy . Lương Bằng Uy không nhìn bọn họ, tiếp túc đung đưa đứa bé ngủ say. Bảo Nhi rất muốn xông lên trước đánh anh mấy quyền, bất đắc dĩ lập trường của cô bị làm khó.

“Bảo Nhi, tại sao em lại ở đây? Một năm nay, rốt cuộc em đã đi đâu? Em biết không, ba vẫn rất lo lắng cho em, muốn phái người tìm em, lại sợ em tức giận.” Mặc dù Khâu Nhậm Diệu có chút không vui, nhưng lòng yêu thương em gái, khiến cho giọng điệu của anh không lớn lên được. Cảm giác tội lỗi một lần nữa lại tăng thêm, Bảo Nhi cúi đầu thấp hơn, mười ngón tay xoắn lại vặn vẹo.

“Em……Thật xin lỗi, Anh cả, không phải em cố ý không liên lạc với mọi người, chỉ là….” Cô không nói ra miệng, cô không nói được là mình đi làm thay cho chị khóa trên đến Hộp đêm Say Tình làm nhân viên tiếp rượu, hơn nữa càng không nói ra được chuyện của đứa nhỏ, mặc dù cô biết nhất định Lương Bằng Uy sẽ nói ra, nhưng cô không có cách nào tự mình nói ra khỏi miệng.

Không hiểu cô đang lo lắng cái gì, Khâu Nhậm Uy đi về phía cô,

”Bảo Nhi, theo các anh trở về!”

Bất chợt, động tác của Lương Bằng Uy nhanh chóng đứng dậy ngăn cản đối phương,

“Xin lỗi, Bảo Nhi không muốn trở về.” Lương Bằng Uy bất ngờ lên tiếng khiến Khâu Nhậm Diệu tức giận, anh kéo em trai mình ra, không vui nhìn chằm chằm Lương Bằng Uy ,

”Lương Bằng Uy , đừng tưởng rằng cậu là anh cả Tường Bang thì tôi sợ cậu, chỉ việc cậu bắt em gái tôi đến đây, tôi có thể kiện cậu tội bắt cóc, hiểu tôi nói gì thì tránh qua một bên!” Lương Bằng Uy cười ha ha, không giận chút nào nói:

”Nhỏ giọng một chút, chớ quấy rầy làm con trai tôi thức giấc.”Lời nói của anh ông nói gà bà nói vịt khiến Khâu Nhậm Diệu nhất thời không có cách nào đáp lại, không khỏi sửng sốt, mà Bảo Nhi đứng sau lưng hắn lại rất khẩn trương.

“Cậu có bệnh à! Sợ đánh thức đứa bé, sao không ôm nó đi chỗ khác?”

Sau khi Khâu Nhậm Diệu hồi hồn, tầm mắt tự nhiên không nhịn được liếc mắt nhìn đứa bé kia một cái, đầu óc thoáng qua tia kinh ngạc”Oa! Thật là đứa bé xinh đẹp!” Nhưng những điều này, đánh chết anh cũng sẽ không nói ra miệng.

“Nói cũng phải, người lớn cãi nhau làm sao có thể lôi đứa bé vào đây? Bảo Nhi, đứa bé phiền em chăm sóc.” Lương Bằng Uy không chút hoang mang xoay người chuẩn bị giao đứa bé cho cô. Máu của Bảo Nhi thiếu chút nữa đông lại, mắt hạnh trợn tròn nhìn anh. Khâu Nhậm Diệu thật sự không hiểu thái độ khác thường của Lương Bằng Uy , không nhịn được quát to,

”Lương Bằng Uy , cậu làm gì thế, muốn em gái tôi chăm sóc con cho cậu? Bảo Nhi, đừng để ý đến cậu ta! Em mau tới đây, Anh cả dẫn em về nhà!” Anh ngoắc tay về phía Bảo Nhi, bảo cô tới đây, vậy mà…..

Lương Bằng Uy không để ý lời nói của Khâu Nhậm Diệu, nhìn Bảo Nhi cười nói:

”Bảo Nhi, thế nào? Không phải em vẫn nhớ đứa bé sao? A! Đúng rồi, không bằng thuận tiện cho mấy cậu ngoại của nó ôm một cái, tin tưởng nhất định bọn họ sẽ thích Tiểu Hàng.” Cuối cùng cũng đến giờ phút này rồi! Bỗng chốc Bảo Nhi nhắm chặt mắt lại, liều chết tự nói với bản thân phải tỉnh táo lại, nhưng chẳng biết tại sao đôi tay lại run bần bật.

Đầu tiên Khâu Nhậm Diệu và Khâu Nhậm Uy không hiểu, tiếp theo lại phân tích lời nói Lương Bằng Uy , hai người trố mắt, cơ hồ đồng thời lên tiếng,

”Cái gì! Đứa bé này là do Bảo Nhi sinh!”………

Sét đánh ngang tai sự thực làm bọn hắn kinh ngạc không dứt, Bảo Nhi khôi phục tâm tình, cô nhận lấy đứa bé, nhăn lấy chân mày nhìn chằm chằm Lương Bằng Uy . Anh ta cố ý! Tuyệt đối là cố ý, cô hận chết anh ta! Không biết có phải là do tiếng của Khâu Nhậm Diệu và Khâu Nhậm Uy quá lớn, mà đứa bé bỗng nhiên bị đánh thức, oa oa khóc lớn lên. Nhất thời, Bảo Nhi luống cuống tay chân, vội vàng trấn an, “Ngoan ngoãn ngoan! Tiểu Hàng ngoan! Đừng khóc, thật xin lỗi, đáng thức con!” Nhìn bộ dáng cô dỗ đứa bé , Khâu Nhậm Diệu và Khâu Nhậm Uy thật sự không thể tin vào mắt, em gái của họ vốn chỉ là một đứa bé, nay đã là mẹ của con người ta. Trong lúc nhất thời, hai người không phản bác được, đối mặt sự thật bất ngờ, gọi bọn anh làm thế nào có thể tiếp nhận đây? Nhất là khi bọn họ biết cha của đứa bé là ai, trong lòng càng thêm khó chấp nhận. . . . . .

Bảo Nhi hận Lương Bằng Uy muốn chết!

Cô chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của anh cả , này bởi vì kích thích quá độ mà cả khuôn mặt trở lên xanh mét, khuôn mặt này co lẽ vĩnh viễn cô sẽ không thể quên được. Thật may là anh tư rất bình tĩnh, nếu không phải anh kéo anh cả rời đi chắc hẳn anh cả thực sẽ mất lý trí mà đánh Lương Bằng Uy . Bảo Nhi lo lắng cho cha, không biết nếu cha biết mình như thế này, thì cha sẽ có phản ứng gì? Đều là lỗi của anh ta! Cái người đàn ông ghê tởm này, tại sao anh ta có thể đối với cô như vậy? Vào lúc co không có bất kì sự chuẩn bị nào , lại có thể để cho cô gặp mặt người thân, hơn nữa lại còn dưới tình huống này. Cô đã cảm thấy kỳ quái! Sao tự dưng anh ta có thể đưa đứa bé cho cô ôm ? Thì ra là đây mới là mục đích thực sự. Đây chính là kế hoạch mà anh ta từng nói, lợi dụng cô để đả kích anh cả sao?

Bảo Nhi thật sự không thẻ ngờ tới Lương Bằng Uy lại có thể dùng loại thủ đoạn tiểu nhân này, ngay cả đứa bé vô tội cũng là đối tượng để anh ta lợi dụng.

“Lương Bằng Uy ,rốt cuộc anh muốn làm cái gì, muốn tối làm cái gì?” Sau khi giao đứa bé cho Dương Nhược Phương, Bảo Nhi kéo Lương Bằng Uy đến thư phòng. Lương Bằng Uy không cách nào ngăn nụ cười trên khóe miệng, vừa nghĩ tới khuôn mặt đả kích của Khâu Nhậm Diệu, tâm tình của anh càng thêm vui vẻ,nghĩ lại làm anh càng cảm thân luyến tiếc sao lại không lấy máy ảnh chụp lại cái ảnh đó cơ chứ. Cái mặt hả hê của anh ta càng khiến cho Bảo Nhi tức giận, “Lương Bằng Uy !”

Cuối cùng anh cũng hồi hồn đối mặt cô, “Thật không ngờ được ảnh hưởng của cô với Khâu Nhậm Diệu lại lớn như thể, Không! Nói đúng hơn là đối với cả Khâu Thị giá trị của cô phải là quan trọng nhất.” Anh ta như nói chuyện với cô, nhưng lại giống như đang nhắc nhở phương hướng kế hoạch của mình. Sắc mặt Bảo Nhi trắng bệch, cắn răng nghiến lợi, rống giận, “Anh thật là quá đáng! Tại sao anh có thể lợi dụng tôi để làm tổn thương chính người trong gia đình tôi.”

Cô không cần, chỉ cần nghỉ đến việc mình tổn thương mọi người trong gia đình mình cô đã không còn mặt mũi nào để đối mặt với họ , huống chi việc hôm nay…

“Đó là bọn họ gieo gió gặt bão, muốn cùng tôi đấu, bọn họ nên mà chuẩn bị sớm.” Anh nhướng mày khinh miệt nói.

“Anh cứ tạm thời hài lòng,Nhưng

Thông Tin
Lượt Xem : 3615
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN