--> Bên nhau trọn đời - game1s.com
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Bên nhau trọn đời

ên cô ấy chuyển giọng vui vẻ: "À, Dĩ Thâm cũng vừa đạt giải nhất môn tiếng Anh, tối nay chúng mình đi ăn, chúc mừng chiến thắng của hai anh em, tỉ số hai một, chúng ta sẽ thắng." - Vẻ chán nản thi trượt vừa rồi đã bay biến.

Buổi tối ăn cơm, Dĩ Thâm mặt nhăn nhó, không hề có vẻ vui mừng của người đạt giải nhất. Tôi hiểu tâm tư của anh ấy, tiếng Anh của Mặc Sênh là do anh ấy kèm, bây giờ cô ấy thi không đỗ, Dĩ Thâm vốn theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cho nên anh ấy còn buồn hơn cả Mặc Sênh.

Đương nhiên, tôi cũng bênh vực cho Mặc Sênh, nào là môn này khó, nào là khối người cũng bị thi lại, mặc dù bản thân tôi không cho là vậy.

Đợi Dĩ Thâm dịu đi ít nhiều, Mặc Sênh mới dám nhỏ nhẻ phàn nàn: "Tiếng Anh thật đáng ghét, trật tự chẳng ra gì, đằng nào sau này mình cũng không ra nước ngoài, việc gì phải học nó cho mệt..."

Mấy năm sau, nghĩ tới câu nói này của Mặc Sênh, thấy cuộc đời quả là bất trắc chẳng điều gì có thể nói trước được.

Ăn cơm xong, đi dạo một lát thì tôi về trước, lúc sắp ra khỏi trường của Dĩ Thâm, tôi mới sực nhớ ra cuốn sách Dĩ Thâm mượn giúp, tôi để trong túi xách của Mặc Sênh. Ngày mai lên lớp tôi cần cuốn sách đó, vậy là tôi đành quay trở lại lấy.

Để tiết kiệm thời gian tôi đi tắt qua lối vườn trường.

Vườn trường là nơi hò hẹn của các cặp tình nhân, mặc dù tôi đã biết nhưng khi nhìn thấy trên ghế đá, dưới tán cây từng cặp quấn chặt nhau, ôm hôn rất tự nhiên, tôi vẫn không khỏi giật mình.

Rất ngại đi ngang qua chỗ họ, tôi rẽ vào con đường nhỏ.

Con đường này yên tĩnh hơn nhiều, đi một đoạn tôi bắt đầu hối hận tại sao mình lại đi vào con đường vắng thế này, đành cúi đầu cắm cúi đi, mong qua vườn cho nhanh. Tuy nhiên khi đi ngang qua mấy phiến đá ven cái hồ nhỏ, tôi vô tình đi chậm lại, hình như có gì đó thôi thúc, tôi ngoảnh đầu nhìn lại lần nữa.

Dưới ánh trăng mờ, Dĩ Thâm đang ôm cô ta, cô ta ngồi trên đùi anh ấy, anh ấy hôn cô ta.

Đêm hôm đó tôi nằm mơ thấy Dĩ Thâm.

Những chi tiết vụn vặt không liên kết với nhau, cái cầu lúc nhỏ chúng tôi thường đi học qua, tôi và Dĩ Thâm trốn dưới gầm cầu, sau đó là cảnh ở nhà, buổi chiều yên tĩnh, nhà vắng vẻ, Dĩ Thâm nhắm mắt nghe băng tiếng Anh, tôi định hỏi bài, thấy vậy không dám quấy rầy, đành đứng ngoài cửa nhìn anh ấy rất lâu...

Cuối cùng tôi thấy mình đang đứng trong vườn trường, thấy Mặc Sênh ngồi trong lòng Dĩ Thâm, gục đầu vào ngực anh ấy, hai tay mân mê nghịch tay anh ấy, Dĩ Thâm cứ để yên, hai người im lặng bên nhau. Dĩ Thâm ôm cô ấy vào lòng cúi đầu hôn cô ấy.

...

Vậy là lần đầu tiên tôi biết, thì ra trong giấc mơ cũng có thể đau lòng, có thể đau đến khi tỉnh giấc.

Thực ra tôi không cảm thấy Dĩ Thâm thích Mắc Sênh lắm, mặc dù anh ấy thừa nhận Mặc Sênh là bạn gái của mình.

Tôi từng giả bộ vô tình hỏi dò Mặc Sênh, hai người quen nhau thế nào, yêu nhau thế nào?

Cô ấy thường lắc đầu, nhún vai, chỉ nói những chi tiết vụn vặt: "Mình chỉ có bám riết anh ấy" rồi kéo tay áo Dĩ Thâm bên cạnh, hỏi: "Đúng không, Dĩ Thâm?"

Dĩ Thâm chỉ "hừ" một tiếng không trả lời.

Dĩ Thâm đối với cô ấy dường như không có gì đặc biệt so với những người khác, luôn lạnh lùng, ít nói, cũng không thấy có cử chỉ nào thân mật. Lúc đi đường nếu Mặc Sênh không khoác tay thì Dĩ Thâm thường đi một mình vượt lên trước. Có lần Mặc Sênh phàn nàn với tôi: "Dĩ Văn, em có thấy Dĩ Thâm thích chị không? Nếu mấy ngày chị không đến tìm anh ấy chắc Dĩ Thâm cũng chẳng còn nhớ đến chị..."

Mặc Sênh ngước mắt nhìn tôi đầy tủi hờn.

Tôi nói: "Chị thử giận anh ấy sem sao, xem Dĩ Thâm có đến dỗ chị không?" Dĩ Thâm trước nay rất ghét giận dỗi vô cớ, tôi nói với Mặc Sênh như vậy thực ra có dụng ý‎ xấu.

"Chắc chắn là không." - Mặc Sênh lắc đầu, chán nản: "Hơn nữa, chị cũng không dám."

Tiếp xúc với họ càng lâu, càng cảm thấy Dĩ Thâm chấp nhận Mặc Sênh, có lẽ là do cô đơn nhất thời.

Mặc Sênh có lẽ chỉ là một thời điểm trong cuộc đời anh ấy, sẽ nhanh chóng qua đi.

Bởi vì họ khác nhau như vậy, một người điềm tĩnh, ít nói; một người xốc nổi ồn ào, một người sớm chín chắn, một người quá ngây thơ. Điều tôi cần làm chỉ là nhẫn nại, nhẫn nại chờ đợi Dĩ Thâm nhận ra họ hoàn toàn không hợp nhau.

Nhưng cảnh tượng tôi tận mắt chứng kiến ở vườn trường đã phá vỡ niềm tin của tôi.

Thì ra ở nơi tôi không nhìn thấy, ở nơi không có tôi, họ là như vậy.

Thân thiết như vậy...

...Như vậy.

Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong vườn trường, tôi trở mình vùi đầu vào gối. Đã mấy ngày trôi qua, cứ nghĩ tới cảnh đó lòng tôi đau nhói.

Ký túc xá đã tắt đèn, nhưng mấy đứa con gái hay chuyện vẫn chưa chịu đi ngủ, đang tán gẫu chuyện yêu đương. Tôi vốn ghét những trò nhăng nhít đó của họ nhưng lần này tôi chủ động tham gia: "Nếu đàn ông không thích một phụ nữ thì có hôn cô ta không?"

Lập tức có câu trả lời.

"Chỉ cần không ghét, kiss chẳng là gì hết, thậm chí có thể lên giường với nhau. Dĩ Văn có anh chàng nào kiss cậu phải không?" - Họ nhao nhao trêu tôi.

Tôi nhìn lên trần nhà, không trả lời.

Không thích cũng có thể hôn, cho nên có phải Dĩ Thâm thực ra cũng không thích Mặc Sênh lắm?

Mấy đứa con gái vẫn truy hỏi tôi: "Dĩ Văn, nói đi có phải có phải có anh chàng nào kiss cậu đúng không? Yên tâm đi nếu là Dĩ Văn thì có thể, nhất định anh ta thích cậu, cậu rất toàn diện, mọi tiêu chuẩn đều tốt, xinh đẹp, thông minh..."

Tôi lặng thinh nghe họ nói.

Điều kiện tốt thì ích gì kia chứ? Dĩ Thâm đâu có thích tôi.

Có điều, nếu Mặc Sênh ưu tú hơn tôi, có lẽ tôi cũng cam lòng, nhưng nhiều mặt cô ấy không bằng tôi.

Tại sao lại là cô ta?

Đêm đó tôi ngủ thiếp đi lòng ngổn ngang.

Ngày hôm sau, tôi vẫn đến trường Dĩ Thâm, vẫn ăn cơm cùng họ, nhưng không còn bình thản như trước nữa.

Dần dần tôi đi đến quyết định, coi như Dĩ Thâm không thích tôi, thì tôi cũng không muốn đóng vai em gái anh ấy nữa.

Vậy là vào một ngày hơn một tháng sau đó, tôi hẹn gặp Mặc Sênh.

Tôi ngồi trong nhà hàng McDonald's với tư tưởng đã chuẩn bị tốt, chờ cô ấy.

Mặc Sênh lưng đeo xắc, lướt qua cửa sổ. Nhìn thấy tôi, cô ta vẫy tay với tôi qua cửa kính, nhanh nhẹn đẩy cửa bước vào.

Hôm ấy tâm trạng Mặc Sênh rất tốt. Khi cô ấy vui rất dễ nhận ra vì bước đi luôn nhảy chân sáo.

Khi trường tôi mới chuyển về gần trường của Dĩ Thâm, Mặc Sênh là người đầu tiên đến đón tôi. Lúc đó tôi đứng ở cổng trường đợi Dĩ Thâm, từ xa nhìn thấy cô ấy vừa đi vừa nhảy tung tăng trên con đường rợp bóng cây dẫn ra cổng trường, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu trên người cô ấy, cả người Mặc Sênh như tắm trong nắng.

"Dĩ Văn, chào bạn. Dĩ Thâm đang bận họp, cử tôi đến đón bạn." - Lúc đó cô ấy đến trước mắt tôi cười nói như vậy. Bây giờ cô ấy đi đến trước mặt tôi cũng với những bước chân sáo như vậy: "Dĩ Văn đến sớm thế?"

Mặc Sênh ngồi đối diện với tôi: "Chúng ta ăn gì, mình có phiếu ưu tiên." - Cô ấy lấy trong xắc một tập phiếu ưu tiên để lên bàn.

"Gì cũng được."

"Vậy thì mình chọn đồ ăn trẻ em, đồ chơi thì dành cho Dĩ Văn." - Mặc Sênh vui vẻ nói giọng tỏ ra nghiêm túc.

Tôi biết cô ấy đang đùa, nhưng không thể nào cười được, tôi bỗng thấy ghét sự vui vẻ của cô ta, nó trái ngược với tâm trạng căng thẳng của tôi lúc đó.

Mặc Sênh đi xếp hàng, bảo tôi ngồi giữ chỗ.

Người xếp hàng rất đông, Mặc Sênh đứng ở cuối hàng, nhưng không yên, thỉnh thoảng lại nhô người ra ngó nhìn vào cửa quầy hàng. Một người đàn ông bê cái khay đi qua, cô ta vô tình chạm vào cái khay làm đổ cốc Coca. Mặc Sênh rối rít xin lỗi, rồi luống cuống thu dọn. Tôi nghĩ, giá bây giờ Dĩ Thâm có mặt ở đây, chắc chắn anh ấy sẽ cau mày, rồi sẽ lại giúp cô ấy thu dọn.

Mọt người hậu đậu như vậy có thể giúp gì cho Dĩ Thâm? Mặc Sênh và Dĩ Thâm là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cô ta cứ vô tư như vậy làm sao đi vào thế giới nội tâm của Dĩ Thâm, Dĩ Thâm cần một người có thể giúp anh ấy, có thể chăm sóc anh ấy, chứ không phải một người luôn cần được chăm sóc.

Mặc Sênh bê cái khay trở lại, vạt áo bị dây nước Coca nhưng cô ta không để ý, quay sang tôi nói giọng cầu khẩn: "Dĩ Văn, đừng nói với Dĩ Thâm chuyện này nhé, chuyện mình vừa gây ra ấy."

Tôi gật đầu, ăn mấy lát khoai tây rán.

"Mặc Sênh."

Mặc Sênh vừa dùng ống hút uống Coca nghe tôi gọi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn tôi.

Tôi vội tránh ánh mắt cô ấy, nói nhanh: "Tôi và Dĩ Thâm không phải là anh em, trước đây hai gia đình chúng tôi là hàng xóm của nhau, cùng họ nên bố mẹ đặt tên giống nhau. Sau đó bố mẹ Dĩ Thâm qua đời, bố mẹ tôi nhận nuôi Dĩ Thâm."

Tôi nói một mạch, Mặc Sênh vừa hút Coca vừa ngẩn người nghe tôi nói, không có phản ứng gì.

Bỗng tôi trở nên nóng nảy, ngữ khí trở nên nghiêm trọng: "Cô không hiểu sao? Chúng tôi hoàn toàn không phải là anh em, chúng tôi hoàn toàn chẳng có gì gần gũi về huyết thống."

"Dĩ Văn đang đùa đấy à?" - Cuối cùng cô ấy nói, lại là câu làm tôi bực mình nhất.

"Dĩ Thâm chưa bao giờ nói..." - Cô ta phân vân.

"Chuyện nhà chúng tôi tại sao Dĩ Thâm phải nói với cô? Dĩ Thâm có bao giờ nói với cô chuyện gì quan trọng không?" - Thấy Mặc Sênh lúc ấy tái mặt, tôi biết tôi đã đánh trúng điểm yếu của đối phương. Tuy nhiên, đúng là khi hai người ở bên nhau, chẳng có gì giống đôi tình nhân mà giống như một người lớn trông nom một đứa trẻ, người lớn có nói với trẻ con chuyện lớn không?

Về sau khi tôi hoạt động trong thương trường có người nhận xét: " Dĩ Văn có thể coi là ví dụ điển hình không nên đánh giá con người qua ngoại hình. Thoạt nhìn rất dịu dàng yếu đuối, có vẻ dễ bắt bạt, thực ra rất cao tay, biết đánh trúng điểm yếu của đôi phương, dồn người ta vào chân tường."

Tôi nghe vậy chỉ cười nhạt, thỉnh thoảng nghĩ lại lần đầu tôi phát huy bản lĩnh đó, chính là vào buổi chiều hôm đó, đối với người bạn tốt của mình, đối với người thực ra không hề có lòng tin vào tình yêu của mình.

Tuy nhiên, hồi đó có ai tin vào tình yêu của hai người ấy? Tôi, bạn bè của Dĩ Thâm, bạn bè của Mặc Sênh, mọi người đều thấy họ không hợp nhau, đều cho rằng sớm muộn họ cũng chia tay.

Lúc đó có lẽ chỉ có một mình Dĩ Thâm cảm thấy hai người sẽ mãi mãi cùng nhau.

Tuy nhiên Dĩ Thâm sai ở chỗ đã quá tự tin.

Tôi nhìn Mặc Sênh lúc đó rõ ràng bắt đầu hoảng hốt, ném quả bom thứ hai: "Hôm nay tôi chính thức tuyên bố với cô, tôi yêu Dĩ Thâm, nhưng tôi không muốn yêu thầm yêu vụng, tôi với cô sẽ công khai cạnh tranh."

Nhân đà tôi nói câu cuối cùng: "Triệu Mặc Sênh, chị tưởng chị mạnh hơn tình cảm hơn hai mươi năm giữa tôi và Dĩ Thâm sao?"

Nói xong tôi đứng dậy đi thẳng. Trong mấy giây lúc mở cửa bước ra ngoài tôi thầm nghĩ chỗ thức ăn Mặc Sênh vừa mua chưa hề động đến, không biết cô ấy có còn tâm trạng để ăn hay không.

Mấy ngày tiếp theo tôi ở lì trong trường không sang chỗ Dĩ Thâm cũng chẳng đi đâu. Cuộc sống của tôi theo trật tự cố định - phòng ở - lớp học - nhà ăn và ngược lại.

Nghĩ đến cùng thực ra tôi là người hèn nhát, có lẽ còn bỉ ổi nữa. Tôi không dám nói thẳng tình cảm của mình với Dĩ Thâm, cho nên phải đi tìm Mặc Sênh, để qua cô ấy nói với Dĩ Thâm.

Xưa nay tôi chưa bao giờ coi anh là anh trai, anh biết không?

Dĩ Thâm sẽ trả lời thế nào?

Tôi luôn nghĩ đến câu trả lời của Dĩ Thâm, tâm trạng tôi lúc chứa chan hy vọng, lúc hoàn toàn tuyệt vọng, sau một tuần liền không hề có tin tức gì của họ, tâm trạng đó biến thành nỗi hoang mang.

Mỗi lần nhấc điện thoại, lại không biết gọi cho ai. Triệu Mặc Sênh ư? Sau cuộc nói chuyện lần trước sao? Hay là Dĩ Thâm? Thời gian dài đến mức tôi cảm thấy mình đã bị họ bỏ quên. Lại qua hai ngày nữa, cuối cùng tôi không chịu được, tôi sang trường của Dĩ Thâm, lúc đó mới biết chỉ có mấy ngày ngắn ngủi đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa.

Mặc Sênh ra đi.

Nghe nói cô ấy đi Mỹ.

Ẳnh hưởng sự ra đi của Mặc Sênh đối với Dĩ Thâm mấy năm sau tôi mới dần dần nhận ra. Lúc đó tôi thậm chí cho rằng ảnh hưởng là rất nhỏ, bởi biểu hiện của Dĩ Thâm hoàn toàn có thể xem là bình tĩnh.

Hôm đó với tâm trạng thấp thỏm tôi đến tìm Dĩ Thâm.

Trường C có một quy định bất thành văn: Nam không được tùy tiện vào khu ký túc xá nữ, còn nữ có thể thoải mái vào khu ký túc xá nam, cho nên tôi đi thẳng đến phòng của Dĩ Thâm.

Dĩ Thâm không có ở đó.

Bạn bè Dĩ Thâm đều biết tôi, vừa thấy tôi đã hỏi ngay có biết Mặc Sênh đã ra đi.

Tôi sững người.

Trước khi Dĩ Thâm về, mấy người cùng phòng đã nói qua tình hình cho tôi biết, có người còn khuyên tôi an ủi Dĩ Thâm, không nên luyến tiếc con người vô trách nhiệm ấy. v.v...

Những gì họ nói sau đó tôi hoàn toàn không nghe được. Tôi đã nghĩ đến rất nhiều tình huống nhưng không nghĩ đến tình huống Mặc Sênh ra đi. Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, tại sao cô ấy dứt khoát ra đi như vậy? Là do giống như chúng tôi thường nói đùa với nhau "ra đi không lời từ biệt" hay là do những lời nói của tôi?

Đúng lúc tôi đang băn khoăn, thì Dĩ Thâm từ văn phòng khoa trở về. Trông anh ấy có vẻ vẫn bình thường, hình như có hơi gầy đi, khoảng trán giữa hai hàng lông mày u uất, cái nhìn u ám.

Tôi đứng lên.

"Dĩ Văn" - Anh ấy nói vậy khi nhìn thấy tôi.

"Em... em đến..." - Tôi không biết nói thế nào, những ý nghĩ rối rắm khiến tôi bất giác hoảng sợ . Nếu biết Mặc Sênh ra đi vì câu nói của tôi, Dĩ Thâm sẽ như thế nào đây?

Dĩ Thâm dường như không để ý đến vẻ bất thường của tôi, vẫn như mọi khi hỏi tôi có việc gì. Tôi lắc đầu. Dĩ Thâm không nói gì, bảo tôi cùng đi ăn trưa. Chúng tôi đến căng tin.

Nếu không ra ngoài ăn tiệm, căng tin nhà trường là nơi chúng tôi thường đến, bởi vì Mặc Sênh rất thích món sườn xào chua ngọt ở đây, lần nào đến cũng xếp hàng chờ chỉ sợ không mua được. Nhân viên ở đấy đều quen Mặc Sênh, thậm chí còn cho cô ấy nhiều hơn chút đỉnh, Mặc Sênh ăn không hết thường gắp từng miếng vào bát của Dĩ Thâm. Dĩ Thâm thực ra không thích đồ ngọt nhưng cũng không từ chối.

Trong bữa ăn Dĩ Thâm chỉ im lặng, không hề mở miệng, tôi cũng không dám nói gì. Xong bữa, ra khỏi nhà ăn, bỗng Dĩ Thâm bảo tôi: "Anh đi cùng em về trường."

Thoạt nghe vậy tôi đã sung sướng phát điên, nhưng niềm vui ngay lập tức tiêu tan.

"Thẻ thư viện của Mặc Sênh ở chỗ em."

"Cái gì?" - Tôi không hiểu.

"Cuốn "Ngân hàng học tiền tệ" lần trước anh mượn cho em dùng thẻ của cô ấy, mượn xong anh kẹp luôn vào sách." - Anh ấy nói tên Mặc Sênh với thái độ bình thường như nói tên một người bạn bình thường nào đó. Không hiểu sao tôi thấy nhẹ nhõm.

"Thế ư?" - Tôi ngẩn ngơ đáp.

Trên đường đi chúng tôi chẳng ai nói gì. Con đường hôm đó rất yên tĩnh, Dĩ Thâm vốn ít nói, trước đây khi ba chúng tôi đi bên nhau chỉ có Mặc Sênh ríu rít đủ thứ chuyện.

Đến trường của tôi, Dĩ Thâm đứng dưới đợi tôi chạy lên phòng.

Thời gian trước tôi cần viết chuyên đề về "Ngân hàng học tiền tệ", cuốn ở thư viện trường tôi đã cũ, tôi nhờ Dĩ Thâm mượn ở thư viện trường bên ấy. Phần của Dĩ Thâm trong sổ thư viện đã kín, nên anh ấy dùng thẻ của Mặc Sênh để mượn cho tôi.

Tôi trèo lên giường, lấy ra cuốn "Ngân hàng học tiền tệ" lật vội xem, bên trong quả nhiên có tấm thẻ của Mặc Sênh, kẹp ở gần cuối sách, trước đó tôi không để ý.

Trên thẻ là bức ảnh nhỏ của Mặc Sênh. Trong ảnh Mặc Sênh kết tóc đuôi sam, đôi mắt to cười tít trông như nửa vầng trăng, khuôn mặt rạng rỡ. Nụ cười rất quen thuộc, trước đó không lâu tôi còn thường xuyên nhìn thấy.

Có lẽ là do thực sự vui sướng nên Mặc Sênh cười rất thoải mái, rất tự nhiên, cuốn hút, thấp thoáng lúm đồng tiền trên má, vừa tinh nghịch vừa ngây thơ, khiến người ta bất giác cũng thấy vui lây.

Có lẽ Dĩ Thâm thích cô ấy cười như vậy.

Thực ra, tôi cười cũng rất đẹp, nhưng không giống cô ấy.

Trong một thoáng tôi muốn vứt cái thẻ đi, bảo với Dĩ Thâm là không tìm thấy. Nhưng cuối cùng tôi vẫn cầm ra ngoài đưa cho Dĩ Thâm, nhìn anh ấy bỏ nó vào túi áo ngực.

"Cố ấy đã đi rồi." - Nhìn theo bóng dáng lủi thủi của Dĩ Thâm, tôi thầm nói với mình.

Cười rạng rỡ như thế cũng chẳng ích gì, người đã đi rồi, đã rút lui, dù Dĩ Thâm nhất thời lưu luyến, có buồn tí chút rồi cũng sẽ quên.

Ít nhất bấy giờ anh ấy cũng rất bình tĩnh. Lúc đó tôi còn chưa hiểu một điều, có một kiểu bình tĩnh có thể gọi là "sóng ở đáy sông."

Không có Mặc Sênh, tôi và Dĩ Thâm trái lại càng ít gặp nhau hơn.

Không có người liên tục gọi điện bảo tôi sang bên trường, tôi cũng chẳng tìm được lý do gì để sang bên đó.

Cho nên khi tôi phát hiện Dĩ Thâm hút thuốc rất dữ thì việc đó đã xảy ra khá lâu rồi.

Con trai hút thuốc là chuyện quá bình thường, tôi không muốn gắn nó với chuyện khác. Lúc mới biết chuyện tôi tự dối mình cho đó là do hoàn cảnh, bạn bè hút thì Dĩ Thâm cũng hút, chẳng có gì đặc biệt dù đây rõ ràng không phù hợp với tính cách của Dĩ Thâm.

Nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác. Một lần, tôi đến ký túc xá của anh ấy, tận mắt nhìn thấy Dĩ Thâm cùng đám bạn uống rượu say khướt. Thực ra hôm đó là sinh nhật của một người bạn trong lớp, ai cũng uống rượu, không chỉ mình Dĩ Thâm, nhưng tôi không sao chịu được chuyện đó.

Dĩ Thâm không phải là người tùy tiện, anh ấy vốn rất biết kìm chế, làm gì cũng có chừng mực. Tôi rất muốn tự an ủi, chẳng qua anh ấy một phút vui cùng bạn bè thôi, không phải là mượn rượu quên sầu, nhưng sự u uất không thể che giấu trong đáy mắt Dĩ Thâm khiến tôi không thể tự lừa dối mình thêm nữa.

Nhiều điều trước đây tôi không nhìn thấy, hình như chính vào lúc đó bắt đầu hiện lên rõ ràng. Dần dần tôi mới nghĩ ra. Mỗi khi Dĩ Thâm nói đến chuyện Mặc Sênh đeo bám anh ấy, trong mắt Dĩ Thâm luôn thấp thoáng nụ cười.

Có những lúc cô ấy đến muộn Dĩ Thâm cũng tỏ ra sốt ruột không yên.

Dù Mặc Sênh làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch đến đâu, Dĩ Thâm cũng chỉ cau mày giúp cô ấy thu xếp.

Còn rất nhiều, rất nhiều chi tiết khác nữa, tại sao trước đây tôi không nhìn thấy.

Tôi trào nước mắt, không biết vì sao.

Thì ra Dĩ Thâm chỉ cố gắng tỏ ra bình tĩnh bên ngoài, bây giờ khi uống say, anh ấy không gắng gượng được nữa, tất cả đều lộ ra.

Khi Dĩ Thâm tỉnh rượu, tôi đã bình tĩnh trở lại, tôi chỉ nói với anh ấy bằng giọng buồn rầu: "Anh như thế này không chỉ bố mẹ em buồn mà cô chú dưới suối vàng nếu biết cũng rất đau lòng."

Em cũng rất buồn, Dĩ Thâm anh biết không?

Dĩ Thâm im lặng, mắt cụp xuống, cố lấy lại bình tĩnh. Một lúc sau mới nói giọng hoàn toàn tỉnh táo: "Em nói đúng, anh không có tư cách buông thả bản thân."

Vậy là anh ấy trở lại là một Dĩ Thâm mực thước, nhưng tôi cảm thấy có chỗ nào đó không giống với Dĩ Thâm trước đây.

Nhưng đó là cái gì thì tôi không nói ra được.

Quan hệ giữa tôi và Dĩ Thâm đại loại là như thế.

Có lẽ Mặc Sênh chưa kịp nói với Dĩ Thâm điều tôi đã nói với cô ấy, bởi vì Dĩ Thâm không hề nhắc đến chuyện đó.

Mà tôi thì không có can đảm hỏi anh ấy.

Tôi bằng lòng với thực tại. Giữa tôi và Dĩ Thâm bây giờ hình như lại trở về tình trạng trước đây, trước khi Mặc Sênh xuất hiện. Giữa chúng tôi không có tiến triển nhưng cũng không có người thứ ba.

Thực ra tôi rất yếu đuối, không dám chủ động theo đuổi, chỉ hy vọng có ngày anh ấy nhận ra và quay trở lại.

Nhưng nỗi cô đơn mỗi ngày thêm nặng nề.

Tôi đối với ai cũng tốt, nhưng như vậy lại khiến tôi không có bạn thân. Sau khi Mặc Sênh đi, không có ai rủ tôi đi phố, không có ai nhiệt tình khen bộ đồ mới của tôi, cũng không có ai gọi điện báo trước cả tháng sắp đến ngày sinh nhật tôi... Tôi cũng lờ mờ cảm thấy thực ra tôi cũng rất thích cô ấy.

Chỉ có điều giữa chúng tôi có Dĩ Thâm.

Mấy năm đại học của tôi trôi qua đơn điệu như vậy, ngày nọ tiếp ngày kia chẳng có gì mới mẻ. Cho đến khi tốt nghiệp tôi vẫn một mình. Bọn con gái lớp tôi đều ngạc nhiên. Nhiều đứa bạn cùng lớp vừa ra trường là tổ chức đám cưới. Chúng tôi thường nói đùa: "Một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy đăng ký kết hôn. Vừa liên hoan chia tay đã lại đi ăn tiệc cưới." Chuyện này trở thành giai thoại một thời.

Khi lĩnh tháng lương đầu tiên tôi mời Dĩ Thâm đi ăn hiệu. Trong lúc ăn tôi kể cho anh nghe chuyện trên như một câu chuyện cười. Dĩ Thâm nghe xong có vẻ thảng thốt, buột miệng nói: "Thực ra, anh cũng định sau khi tốt nghiệp sẽ làm lễ cưới."

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

Hình như lúc đó Dĩ Thâm mới ý thức được điều anh ấy vừa nói, mắt anh thoáng buồn.

Từ lúc đó cả hai chúng tôi đều không nói gì thêm.

Tôi dần dần bình tĩnh lại, nói: "Dĩ Thâm, vừa rồi em về thăm mẹ, mẹ hỏi anh đã có người yêu chưa. Anh cũng nên có bạn gái đi thôi."

Khi nói câu đó tôi hoàn toàn thực lòng. Bốn năm đại học hoàn toàn cô đơn làm cho tôi hiểu ra. Sau khi Mặc Sênh ra đi, có thể rồi đây Dĩ Thâm sẽ yêu người khác, nhưng tuyệt nhiên không phải tôi.

Tôi cũng không còn là Hà Dĩ Văn của ngày xưa, bây giờ tôi thực sự mong anh ấy có thể yêu một cô gái nào đó. Lần này tôi sẽ thực lòng chúc phúc cho hai người.

Dù rất đau lòng.

Dĩ Thâm chỉ ầm ừ, không muốn nói tới chuyện đó.

Bữa ăn trôi qua trong những câu chuyện vụn vặt không đâu vào đâu. Lúc thanh toán tiền, dù tôi mời nhưng Dĩ Thâm một mực đòi trả tiền.

Trong khi chờ đợi nhà hàng trả lại tiền, Dĩ Thâm đi vào nhà vệ sinh, khi họ thanh toán xong anh ấy vẫn chưa trở lại. Thấy áo khoác của Dĩ Thâm vắt trên tay ghế, tôi lấy ví của anh trong túi áo khoác bỏ tiền thừa vào đó.

Mở ví, tôi nhìn thấy bức ảnh đó.

Hình như nó được lấy ra từ giấy tờ hồ sơ nào đó, ở một góc vẫn còn dấu nổi.

Cô gái trong ảnh kết tóc đuôi sam, đôi mắt to cười tít trông như nửa vầng trăng, khuôn mặt rạng rỡ.

Nụ cười quen thuộc, nhưng đã lâu tôi không nhìn thấy...

Khi Dĩ Thâm quay lại, tôi vẫn tần ngần cầm cái ví trên tay. Không kịp để vào chỗ cũ, tôi bỏ tiền thừa vào ví rồi đưa cho anh.

"Tiền thừa." - Tôi nói.

"Ừ."- Dĩ Thâm gật đầu, vẫn thái độ bình thản như mấy năm trước, khi Mặc Sênh mới đi.

Vào lúc đó tôi chợt hiểu ý nghĩa thái độ bình thản đó.

Bình thản bởi vì đã quyết định.

Quyết định là sẽ chờ.

Đối với một số người, vết thương sẽ lành dần theo thời gian, ví như trường hợp của tôi.

Đối với một số người thời gian chỉ càng làm cho vết thương thêm rỉ máu, như với Dĩ Thâm.

Thì ra những năm đó, sự bình thản của Dĩ Thâm chỉ là bề ngoài, có một loại vết thương nó xâm nhập vào xương tủy và hoành hành ở nơi không ai nhìn thấy.

Ra khỏi nhà hàng, chúng tôi đi bộ đến bến xe buýt. Lúc đó Dĩ Thâm vừa công tác được vài năm, tôi cũng vừa đi làm chưa có điều kiện kinh tế, phương tiện đi lại chủ yếu vẫn là xe buýt.

Đứng chờ một lát thì xe của tôi đến, khi xe vừa dừng Dĩ Thâm đột nhiên gọi tôi:

"Dĩ Văn."

Tôi quay lại nhìn anh.

Trong hoàng hôn lãng đãng, ánh sánh cuối cùng của ngày bao trùm lên anh, tôi bỗng thấy Dĩ Thâm cô đơn hơn bao giờ hết.

"Sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện, những người khác chỉ là tạm bợ." - Anh ấy nói: "Anh không muốn tạm bợ."

Xe chuyển bánh, hình ảnh Dĩ Thâm mờ dần trước mắt tôi.

Trong đầu tôi vẫn vẳng lên câu nói của Dĩ Thâm - Sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện, những người khác đều chỉ là tạm bợ.

Việc gì phải đợi đến sau này, tôi luôn biết điều đó.

Chỉ có điều tôi cũng không muốn tạm bợ.

Vì vậy trong cái thành phố đầy ắp người này, trái tim của chúng tôi vẫn cô đơn một cách bướng bỉnh.

Mỗi người đều bận công việc của mình, chúng tôi ngày càng ít liên hệ với nhau hơn hồi học đại học.

Trước đây tôi luôn lo sợ cái ngày này, nhưng cuối cùng nó vẫn đến.

Thực ra hình như cũng chẳng có gì.

Tôi không đau buồn nữa.

Bởi vì đã quen.

Dĩ Thâm cho tôi rất nhiều thời gian để quen.

Về sau có một lần Dĩ Thâm đến công ty đón tôi để cùng về thăm cha tôi bị ốm, một cô bạn ở công ty nhìn thấy Dĩ Thâm khi anh đứng chờ tôi ngoài cổng.

Hôm sau cô ta hỏi tôi anh ấy là ai, cô ấy còn hỏi anh có người yêu chưa.

Tôi nói, anh ấy đã có người yêu rồi nhưng đang ở Mỹ.

Cô ấy tỏ vẻ thất vọng, nhưng có vẻ không cam tâm nói "Khoảng cách là kẻ thù của tình yêu, chẳng có gì đảm bảo."

"Không đâu, họ nhất định sẽ cùng nhau..." Không hiểu sao tôi lại tin chắc như vậy: "Cô ấy sẽ trở về."

Cô ta không tin: "Dĩ Văn, cậu không phải là cô ấy, sao cậu biết."

Tôi không trả lời.

Nhưng tôi đã nhiều lần tự nói với mình, làm sao cô ấy có thể không trở lại?

Dĩ Thâm vẫn đang chờ kia mà!

Chỉ có điều chúng tôi không ngờ lại lâu như vậy, chờ đợi không đáng sợ, cái đáng sợ nhất là không biết phải chờ đến bao giờ.

Một năm, hai năm... năm thứ năm... năm thứ sáu...

Năm thứ bảy.

Hôm đó tôi mang đến cho Dĩ Thâm chai tương quả do mẹ tôi làm, khi bỏ vào tủ lạnh thấy tủ trống không, chẳng có gì ăn được, vậy là tôi kéo Dĩ Thâm đi siêu thị.

Ngày cuối tuần siêu thị đông nghẹt.

Chúng tôi vừa đi vừa chuyện phiếm, lần gặp trước cách đây đã hai tháng.

Sau đó tôi nghe thấy có tiếng đồ đạc gì đó bị đổ.

Bất giác quay đầu lại.

Trong tiếng hàng đổ tôi nhìn thấy cô ấy.

Từ lần cuối cùng gặp nhau ở nhà hàng McDonald's, đã bảy năm trôi qua, tôi đột nhiên cảm thấy quãng thời gian đằng đẵng như vậy chỉ như trong khoảnh khắc của một cái quay đầu.

Cuộc đời dâu bể.

Cái thay đổi chỉ là trái tim ngày càng chai sạn của tôi, cái thay đổi chỉ là cái vỏ bề ngoài càng như hóa đá của Dĩ Thâm.

Còn cô ấy hầu như không thay đổi.

Vẫn nụ cười vô tư.

Hôm đó về đến nhà, ngồi trên ghế sôpha, nhìn trời sáng dần qua cửa sổ.

Do bận công việc, căn nhà thuê đã lâu không sửa, chậu hoa trên ban công mua về để đấy, không biết đã ra hoa tự lúc nào, vài cành hoa đã tàn phất phơ trước gió, chỉ còn một cánh màu đỏ trên đài hoa nhỏ xíu màu tím nhạt.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình giống như loài hoa không biết tên này.

Lặng lẽ ra hoa, lặng lẽ tàn, ngày tháng trôi qua không ai thăm hỏi.



Lời cuối

Bây giờ là bốn giờ sáng.

Vừa viết xong đoạn cuối cùng.

Kỳ lạ, vừa rồi còn rất buồn ngủ, sợ để đến mai quên mất nên gắng ngồi thêm, bây giờ lại hoàn toàn tỉnh táo, vừa lên giường lại trở dậy, quyết định viết lời cuối.

Có lẽ do phấn khởi, cuốn "Bên nhau trọn đời" cuối cùng đã hoàn thành.

"Bên nhau trọn đời" đăng liên tục trên mạng bắt đầu từ tháng 9 năm 2003, cuối năm đó sau khi đăng hết bảy vạn chữ đầu tiên, do bận học, bận công việc nên đành gác lại. Thiết nghĩ, nếu không có bạn đọc trên mạng liên tục khích lệ làm sao tôi có động lực để hoàn thành? Cho nên mặc dù thường xuyên bị bạn đọc thúc giục "đe dọa" "giết Rùa", cũng đành chỉ biết "cảm kích và áy náy" mà thôi. Có lúc khi chuyện phiếm với bạn bè, tôi đã cảm kích mà rằng: "Độc giả của "Bên nhau trọn đời" là độc giả dịu hiền nhất, nhẫn nại nhất."

Họ bảo: "Là độc giả của Rùa không nhẫn nại sao được!"

...

Cũng phải...

Tôi quả là chậm chạp (rất không muốn thừa nhận), luôn là người ì ạch, không có chí lớn, an phận thủ thường, quật một roi mới bước một bước, những người thuộc kiểu đó có lẽ không làm nên nghiệp lớn. Chỉ có điều, nếu tôi tích cực có lẽ câu chuyện viết ra không phải là "Bên nhau trọn đời" nữa.

Cuộc đời giống như xem phong cảnh, đi nhanh có thể xem được nhiều, đi chậm lại có thể thưởng thức cái đẹp, cái tuyệt diệu của cảnh sắc.

Tôi nghĩ mình thuộc kiểu người sau, thưởng thức những chi tiết vụn vặt bình thường nhất, sau đó cố gắng viết ra.

...

Sao nghe có vẻ như đang biện hộ cho sự chậm chạp của mình...

Vậy lại tiếp tục bàn về "Bên nhau trọn đời". Ý tưởng viết "Bên nhau trọn đời" đến với tôi khi tôi cùng mẹ đi siêu thị. Siêu thị rất đông, rất chật chội, trong óc tôi bỗng nảy ra cảnh mở đầu chuyện này.

Trai gái yêu nhau xa nhau, bao nhiêu năm sau gặp lại giữa đám đông, ánh mắt gặp nhau, lặng lẽ nhìn nhau...rồi bình thản lướt qua nhau.

"Bên nhau trọn đời" ban đầu chỉ muốn viết một cảnh như vậy, sau đó mới dần dần có da có thịt, nhân vật có tính cách riêng, thậm chí không chịu sự kiểm soát của tôi.

Từng có người hỏi tôi, định nói gì trong cuốn sách?

Thực ra ban đầu khi viết, tôi đơn thuần chỉ muốn kể một câu chuyện, không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng người ta hỏi nghiêm túc, tôi cũng phải nghiêm túc trả lời.

Tôi nghĩ câu trả lời là thế này:

Có bao nhiêu chuyện tình trong cuộc đời, nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. Điều mà "Bên nhau trọn đời" muốn nói, chính là hạnh phúc đó!


Cố Mạn
14 tháng 12 năm 2005.

Bên nhau trọn đời - Ngoại truyện


CỐ MẠN VIẾT VỀ “HÀ DĨ”



Tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ không viết gì thêm cho “Hà Dĩ” (tên tựa sách gốc “Hà Dĩ Sênh Tiêu Mặc”) nữa, tình cảm khi ấy không thể quay lại, sợ viết gì ra sẽ phá hoại cảm xúc. Hoặc lại thấy, hạnh phúc của họ có thể thấy rõ ràng rồi, tác giả cần gì phải vẽ rắn thêm chân nữa. ^_^

Thế nhưng lần tái bản này, những tiếng kêu gọi đòi có ngoại truyện của mọi người quá nhiều, thế là tôi nói, để tôi thử xem sao.

Vậy là tôi lại để mặc mình chìm đắm trong “Hà Dĩ”.

Đó là một việc cực kỳ nguy hiểm, nhưng lại có cảm giác kỳ diệu không thể diễn tả.

Tôi lại chìm đắm vào, đi mãi đi mãi, rồi sẽ nhớ đến Dĩ Thâm và Mặc Sênh, mọi khung cảnh có họ đều xuất hiện ồ ạt, ngọt ngào, khiến người ta không kìm được mà cười ngốc nghếch, hoặc cũng có thể là thương cảm. Những tình tiết ngoài kế hoạch viết mỗi lúc một nhiều, vốn dĩ không định viết về đứa trẻ, nhưng cuối cùng đã viết. Vốn dĩ chỉ định viết những tình tiết hạnh phúc, nhưng bất ngờ viết lại quá khứ, thậm chí khiến cả bản thân mình cũng khóc nấc lên.

Lúc ngồi trong quán cà phê lại khóc như thế thật ngượng, không phải vì người phục vụ đi ngang nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò, mà là cảm thấy, đã lâu thế rồi mà tôi vẫn mê mẩn đến thế, thật sự là rất khó hiểu.

Rõ ràng đã nói tạm biệt, xa nhau đã lâu. Rõ ràng tôi đã già đi.

Mà lại dễ dàng bị họ ảnh hưởng.

Sao tôi lại nghĩ tôi sẽ không còn viết về họ, những người trong trái tim tôi nữa?

Họ là Dĩ Thâm và Mặc Sênh đấy, là những mơ ước vững bền nhất đã mọc rễ trong trái tim tôi, cho dù thời gian cố xóa nhòa thế nào, cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Cho dù chia xa lâu đến mấy, cũng sẽ không trở thành xa lạ.

Hi, Dĩ Thâm Mặc Sênh, chúng ta lại gặp nhau.

Tôi còn nhớ lần đầu gặp họ trong siêu thị ồn ào náo nhiệt, giống như phần hậu ký đã viết, bỗng một cảm xúc xuất hiện bao bọc lấy tôi. Có lẽ sớm một bước, muộn một bước, họ đã không phải là họ, tôi đã không là tôi, ai mà biết được, duyên phận luôn huyền ảo kỳ diệu như thế đấy.

Tôi còn nhớ đó là mùa hè năm ba đại học, trên chiếc máy vi tính cũ kỹ, tôi đã viết nên sự trùng phùng của họ, viết đến mười mấy lần, cuối cùng tôi đã hài lòng, họ cũng hài lòng.

Tôi còn nhớ khi đứng xếp hàng trước phòng máy của trường, không đợi được nữa, thế là lấy giấy viết những tình tiết ra trước, chỉ sợ linh cảm đột ngột biến mất.

Tôi còn nhớ lúc đi học họ cũng chưa bao giờ an phận, cứ xuất hiện mãi trong đầu tôi, khiến tôi đành phải làm một học sinh không chăm chỉ, viết tên họ lên quyển vở hết lần này đến lần khác, mới có thể bình yên sau khi đã được giải tỏa.

Trong một tích tắc tôi bỗng thấy chơi vơi.

Giống như chỉ trong chớp mắt, nhưng đã xa xôi lắm rồi.

Thời gian đúng là thứ tàn khốc nhất, nhưng cũng kỳ diệu nhất thế gian.

Bắt đầu từ khi viết câu chuyện này, đến bây giờ, đã qua bảy năm rồi, thời gian chia tay Dĩ Thâm và Mặc Sênh đã dài quá rồi.

Hi, Dĩ Thâm Mặc Sênh, lại gặp nhau rồi.

Có điều lại phải chia tay nhau.

Nhưng tôi nghĩ, đi mãi đi mãi, trong dòng người tấp nập, chúng tôi nhất định sẽ còn gặp lại.

Cố Mạn,

Tháng 11 năm 2010

Dennis Q. dịch


GIÁNG SINH LÀM GÌ CHO VUI?

Giáng Sinh, Thành phố A rất náo nhiệt, Dĩ Thâm lại buồn bực.

Mấy hôm trước Dĩ Thâm phải đi công tác, hôm nay vừa về nhà đã bị Mặc Sênh kéo đi siêu thị. Tối thứ bảy, mai là chủ nhật, rõ ràng là thời điểm tốt để mài mòn một thứ thể lực nào đó, tại sao lại cứ phải đi siêu thị?

Ừ, tuy dạo phố cũng là mài mòn thể lực.

Dĩ Thâm đẩy xe, Mặc Sênh ném đồ đạc vào đó. Lúc đi ngang khu vật dụng trang trí phòng ngủ, Mặc Sênh nhớ ra cần phải thay tấm ra trải giường nhà mình rồi.

Thế là cúi người xuống chọn.

Dĩ Thâm trước giờ không tham dự vào những chuyện nhỏ nhặt này, nên Mặc Sênh hoàn toàn chọn lựa dựa theo sở thích của mình.

Màu xanh da trời hoa văn màu ngà.

Chọn cái này vậy.

Đang chuẩn bị ném vào xe hàng, Dĩ Thâm thốt ra: “Màu này không đẹp.”

Hiếm khi anh chịu có ý kiến, Mặc Kênh kinh ngạc nhìn, lập tức đổi màu khác. “Còn cái này?”

Tiếp tục lắc đầu.

Sau khi chọn liền ba bốn màu, Mặc Sênh thấy buồn bực quá. “Không đẹp chỗ nào nào, màu sắc hoa văn đều rất nền nã mà!”

“Ừ, không nổi bật được màu da em!”

Bên cạnh vừa hay có hai cô nữ sinh đi ngang, nghe thấy thế liền cười hí hí quay lại nhìn họ, trong đôi mắt đầy nét mờ ám.

Mặc Sênh ngờ nghệch vẫn chưa phát hiện ra câu nói mà ông chồng nhà mình vừa công khai phát biểu này là có ý gì, cứ lầm bầm: “Chỉ cần thoải mái là được rồi mà.”

Khụ khụ, Hà Dĩ Thâm tiên sinh, lúc anh dạo siêu thị, trong đầu anh nghĩ đến cảnh tượng gì thế hả?

DENNIS Q. DỊCH



Hoàng Sơn ký

Sáng hôm sau ăn sáng xong, đoàn người lên xe bus đến chùa Vân Cốc, muốn lên núi có hai cách, đi cáp treo hoặc tự mình leo lên. Mặc Sênh nhìn cáp treo người ra người vào tấp nập, không biết bao giờ mới tới lượt bọn họ. Cô kéo kéo tay áo Dĩ Thâm nói, “Chúng ta leo lên trên đó đi.”

Dĩ Thâm không phản đối, chỉ là có chút hoài nghi. “Đến lúc đó em không được kêu oai oái đâu đấy.”

“Không đâu.” Mặc Sênh rất đắc ý, “Suốt ngày em chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài, dĩ nhiên là dai sức hơn những người cả ngày ngồi trong văn phòng rồi.”

Dĩ Thâm mỉm cười, không tranh luận với cô, Tiểu Hồng lại kêu lên: “Triệu A Sênh, có phải chị bị ngứa người không?”

Đối tượng mà Mặc Sênh ám chỉ vốn chỉ có Dĩ Thâm, không ngờ lại đắc tội với đồng nghiệp làm cùng tờ tạp chí bên cạnh, khiến cho ai nấy đều trừng trừng nhìn cô.

Ha ha cười khan vài tiếng, Mặc Sênh kéo Dĩ Thâm chạy đi.

Từ chùa Vân Cốc trèo lên Bạch Nga Lĩnh, ước chừng khoảng hai tiếng, cảnh sắc hai bên đường thật tươi vui trong sáng, lúc bắt đầu leo núi Mặc Sênh vui vẻ cười nói líu lo, lúc thì lại cúi xuống nhặt hai viên đá có hình thù kỳ quái bỏ vào trong ba lô trên lưng Dĩ Thâm, lúc thì dừng lại ngắm những loài hoa ngọn cỏ mà mình chưa từng nhìn thấy, đi một lúc tốc độ của cô chậm dần, chậm dần. Hơn một tiếng sau Mặc Sênh không còn hăng hái ngắm cảnh nữa, chỉ cảm thấy đôi chân mình như không muốn nhấc nổi.

Thỉnh thoảng Dĩ Thâm còn đi chậm lại để chờ cô, Mặc Sênh tụt lại phía sau không phục, vừa thở phì phò vừa kêu lên: “Hư… thật vô lý, mỗi ngày em đều chạy đi chạy lại ở bên ngoài… hư… còn anh ngày ngày làm việc trong văn phòng, làm sao thể lực lại tốt hơn em chứ.”

Hư…

Mệt chết đi.

Nói xong Mặc Sênh chẳng còn sức lực gì nữa, ngồi phịch xuống một tảng đá, không leo nữa.

Dĩ Thâm đứng cạnh cô, nghe được những nghi vấn của cô không khỏi buồn cười nhướn mày, “Mặc Sênh, có lẽ bình thường anh rất không chăm chỉ cần mẫn, thế nên em mới nghi ngờ rằng thể lực của anh không tốt, phải không?”

“Hả?”

Câu này nghe thì không có gì nhưng khuôn mặt Mặc Sênh càng ngày càng đỏ, ánh mắt Dĩ Thâm tinh quái lại bỡn cợt rõ ràng như vậy, muốn giả vờ ngốc để không hiểu cũng không thể. Mặc Sênh nhảy dựng lên, bước vội về phía trước hai bước, định bỏ lại anh ở phía sau, do vội quá nên không chsu ý đường, không cẩn thận vấp phải một hòn đá, bất giác cả người đổ nhào về phía trước.

Khoảng cách giữa Dĩ Thâm và cô hơi xa nên anh không kịp kéo cô lại, chỉ có thể chạy tới nâng cô dậy. Ống quần chỗ đầu gối bị thủng một lỗ, rơm rớm máu, chắc là bị trầy da rồi. Dĩ Thâm có chút xót xa, đinh nói với cô ấy vài câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô nhăn trán nhíu mày, thì những lời trách cứ đã ra đến miệng lại biến thành một câu.

“Đau không?”

“… hình như là bị trẹo chân rồi.”

Cũng may từ đây đến Bạch Nga Lĩnh cũng không xa lắm. Dĩ Thâm chìa lưng ra cho cô, Mặc Sênh vui vẻ leo lên lưng anh, có chút hả hê: “Hừ, ai bảo anh bắt nạt em.”

Cạp vào mặt anh, bắt nạt lại.

Dĩ Thâm nói: “Em cứ nghịch ngợm vậy, thì đến tối chúng ta vẫn còn ở chỗ này đấy.”

“Ở lại thì ở, cũng chẳng có cọp.”

Một lúc sau Mặc Sênh lại hát khe khẽ bên tai anh: “… có con rùa đen, mai lưng cứng cứng, từng bước từng bước, bò lên phía trước…”

Bài hát thiếu nhi này Dĩ Thâm cũng đã nghe rồi, nghe Mặc Sênh hát hai lần đều cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nghĩ một lúc rồi nhắc nhở cô: “Là ốc sên”.

“Cái gì?” Mặc Sênh ngừng hát.

“Không phải là rùa mà là ốc sên.”

“Hả.” Mặc Sênh ngừng lại suy nghĩ một chút, có chỗ nhớ không rõ, bài hát này cũng khá lâu rồi.

“Cũng giống nhau, vả lại hai còn đều có lớp vỏ bên ngoài.”

Mặc Sênh lấy sô cô la từ trong túi ra, giơ trước mặt anh một viên hỏi: “Anh muốn ăn không?”

Không đợi anh trả lời cô đã nhét viên sô cô la vào miệng anh, Dĩ Thâm ngậm lấy cẩn thận để không cắn vào ngón tay cô, Mặc Sênh rụt tay lại rất nhanh. Sô cô la tan chảy trong miệng, lúc đầu đắng sau đó là cảm giác ngọt ngào dâng lên.

Con đường núi vốn thưa thớt người, đằng trước đằng sau cũng chỉ có hai người bọn họ, Mặc Sênh vòng tay quanh cổ anh, đầu tựa đầu, khe khẽ hát lên, lần này chắc chắn không hát sai rồi.

“… Ốc sên mang trên lưng cái vỏ cưng cứng, từng bước từng bước, bò lên phía trước…”

Dĩ Thâm đang mang một cái vỏ trên lưng, từng bước từng bước, bò lên đến đích.





NGOẠI TRUYỆN : NHỮNG THÁNG NĂM HẠNH PHÚC

Đó là một buổi chiều ánh nắng chan hòa như năm ấy, trên con đường râm mát thoang thoảng mùi hoa cỏ, trên vỉa hè soi rõ bóng dáng của gia đình ba người ấy…

Thời tiết đẹp như vậy, thích hợp ra ngoài, thích hợp chụp trộm, thích hợp nắm tay nhau đi đến cuối con đường.

I.

Một cặp tình nhân trẻ trong văn phòng gần đây xảy ra mâu thuẫn, mà luật sư Viên còn tỏ ra quan tâm hơn cả công việc, lúc nào cũng để ý xem có tiến triển gì mới, thỉnh thoảng lại tìm Dĩ Thâm để tường thuật trực tiếp.

Dĩ Thâm thực sự không phải là đối tượng lý tưởng để buôn chuyện, nhưng vì Hướng Hằng đi công tác, Dĩ Thâm cũng miễn cưỡng tham gia cho qua. Lão Viên hí hửng tường thuật lại những tin tức anh ta vừa nghe, hỏi Dĩ Thâm với vẻ ý nhị: “Cậu bảo xem Tiểu Vương có bỏ đi không?”

Thấy Dĩ Thâm im lặg, lão Viên lập tức tỏ dáng vẻ đàn anh, “Dĩ Thâm à, Tiểu Vương dù sao cũng làm việc dưới quyền cậu hơn một năm rồi, cậu phải quan tâm đến cấp dưới nhiều hơn.”

“Ừm.” Dĩ Thâm rất nghiêm túc, “Vợ tôi không mong tôi lo chuyện riêng tư của đồng nghiệp nữ.”

Bạn Dĩ Thâm từ khi có vợ rồi, thường xuyên thích đổ tội cho vợ. Chẳng hạn như vợ tôi quản rất nghiêm, không cho uống rượu; vợ tôi nói không được về trễ v.v…

Tóm lại, sau khi luật sư Hà kết hôn, muốn viện cớ gì cũng không cần phải nghĩ, cứ trực tiếp nói hai từ “vợ tôi” ra là xong. Ừ, nói ra thì, chiêu này mới ngày thứ ba sau khi kết hôn, mà anh đã sử dụng thành thạo lắm rồi.

Mà chiêu này lại vô địch, đám đàn ông lập tức tỏ ra đồng cảm, nảy sinh suy nghĩ kiểu “Đẹp trai có ích gì, kiếm tiền nhiều có ích gì, vẫn bị vợ quản nghiêm ngặt đấy thôi, vợ tôi không quản được tôi, điểm này tôi mạnh hơn cậu” v.v… cũng giảm bớt sự hâm mộ và ghen tỵ của họ.

Còn đám phụ nữ lại tăng điểm ấn tượng cho anh, người đàn ông yêu gia đình yêu vợ mình thật đáng nương tựa, có thể thấy nhân phẩm anh đã quá tuyệt, giao vụ án nào cho luật sư Hà cũng yên tâm.

Thế là Mặc Sênh trong tình trạng không biết mảy may gì, bước đầu đã có chút danh tiếng “vợ dữ vợ ghen” trong giới tư pháp của thành phố A.

Chiêu này còn có hiệu quả giết người trong tích tắc cực kỳ đặc biệt với lão Viên, quả nhiên Dĩ Thâm vừa nói ra, “người già cô đơn” lão Viên đã như bị điểm trúng tử huyệt, “Cưới vợ thì ghê gớm lắm à!”

Lão Viên cảm thấy mình rất thê lương, ôi, đàn ông, cưới vợ rồi khác hẳn, tăng ca gì đấy cũng đều ở nhà, tiếp khách hàng gì đấy cũng có lý do, còn học cách đến muộn về sớm…

Đến muộn…

Anh cũng nghĩ đến những tháng ngày ôm vợ ngủ dẫn đến dậy muộn và đến muộn! (lão Viên ngây thơ trong sáng không chịu trách nhiệm về những suy đoán của các bạn)

Nhưng đến khi nào anh mới có vợ?

Lão Viên đau buồn.

Lão Viên hào hứng đến, buồn bã đi. Lúc ra cửa còn đụng ngay Tiểu Vương mang văn kiện đến cho Dĩ Thâm, lão Viên vỗ vỗ vai cô, ý nhị bảo: “Nghĩ cho kỹ, đến khi cô ở tuổi tôi sẽ biết, có được một tình yêu thật không dễ dàng gì.”

Tiểu Vương chưa kịp phản ứng thì lão Viên đã bỏ đi. Cô ngẩn người, tiến về phía Dĩ Thâm. Dĩ Thâm đón lấy văn kiện, vừa lật xem vừa hỏi: “Tiểu Vương, có phải cô định ra nước ngoài?”

Dĩ Thâm không có ý định khuyên nhủ, chỉ hỏi về việc công. Dù gì cũng là cấp dưới của anh, muốn đi hay ở thì anh cũng phải biết. Thế nhưng cô trợ lý này mấy hôm nay đã bị vô số người khuyên răn, nghe câu mở đầu này thì nghĩ luật sư Hà cũng muốn khuyên cô, thế nên rất xúc động nói: “Luật sư Hà, anh cũng thấy tôi không nên ra nước ngoài ạ?”

Mắt Tiểu Vương lộ vẻ uất ức: “Tại sao mọi người đều nghĩ tôi nên ở lại? Tôi vất vả lắm mới xin được học bổng trường đó, không đi thì tiếc quá, hơn nữa cũng chỉ có hai năm. Luật sư Hà năm ấy cũng đã đợi vợ anh đến bảy năm đó thôi? Tại sao chỉ hai năm mà anh ấy không đợi được. Nếu hai năm mà cũng không đợi được thì chứng tỏ anh ấy căn bản chẳng yêu tôi thật lòng!”

Dĩ Thâm không ngờ cô nàng lại nhắc đến anh và Mặc Sênh, ánh mắt hơi lóe sáng nhưng không nói gì. Anh cúi đầu lật nhanh văn kiện, ký tên rồi đưa lại.

“Luật sư Hà, không có gì nữa thì tôi ra ngoài trước.”

Tiểu Vương biết mình lỡ lời, sau phút bồng bột là nỗi hối hận, đón lấy văn kiện rồi định kiếm cớ chuồn ngay.

“Khoan đã.” Dĩ Thâm gọi.

Tiểu Vương quay lại.

“Tôi không có ý ngăn cản cô, theo đuổi ước mơ là quyền của mỗi người. Nhưng nó chẳng liên quan gì đến việc có yêu thật lòng hay không.”

Dĩ Thâm nhìn cô, nói gọn: “Nếu phải dùng thời gian chứng minh tình yêu thì phải lãng phí nhiều lắm.”

Vì khi tan sở có một đương sự bất ngờ đến viếng thăm, nên Dĩ Thâm về nhà khá muộn. Phòng khách vẫn sáng đèn nhưng chẳng có ai, Dĩ Thâm vào phòng ngủ, nhìn thấy Mặc Sênh tóc ướt đẫm đang bò trên giường đọc sách.

Tóc Mặc Sênh đã dài lắm rồi, ẩm ướt xõa trên vai, khiến áo ngủ cũng bị thấm ướt. Dĩ Thâm cau mày, ném túi sang một bên, đến cạnh rồi cúi xuống, đặt tay lên hai bên người cô: “Sao không sấy khô tóc rồi đọc?”

“Anh cũng sắp về rồi mà.” Mặc Sênh đọc rất say sưa, không ngẩng lên.

Dĩ Thâm vò vò tóc cô, bất lực đi vào phòng tắm lấy máy sấy, cắm vào ổ điện đầu giường rồi ngồi xuống.

“Lại đây.”

Thế là Mặc Sênh cầm sách lật người lại, bò lên người anh, tìm một tư thế thoải mái để phơi mái tóc ra, tiếp tục đọc sách. Dĩ Thâm vừa thưởng thức vừa trách: “Em mấy tuổi rồi! Trẻ con thế!”

“Ừm, tóc là anh bảo em nuôi, đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm rồi.” Mặc Sênh lý luận, “Vả lại từ góc độ pháp luật, mái tóc này là mọc dài ra sau khi chúng ta kết hôn, nên xem như là tài sản chung của vợ chồng, nên anh có nghĩa vụ tiến hành bảo vệ và nuôi dưỡng.”

Dĩ Thâm vừa tức vừa buồn cười: “Lý sự cùn ở đâu lắm thế?”

Mặc Sênh tỏ vẻ vô tội: “Luật sư Hà ngôn truyền thân giáo mà.”

Bẩm sinh thì có, anh không dạy được kiểu lý sự cùn đấy. Dĩ Thâm bất lực sấy cho “tài sản chung”. Trong tiếng chạy rì rì của máy, Mặc Sênh kể anh nghe nội dung sách cô đọc.

“Quyển này hay lắm, Tiểu Hồng cho em mượn. Nói về một cô gái ba mươi tuổi hôn nhân thất bại bị bỏ rơi, lại gặp tai nạn xe và chết, kết quả vừa mở mắt ra đã phát hiện mình được tái sinh, quay về năm mười bốn tuổi, sau đó lại bắt đầu một cuộc sống mới, rất ly kỳ.”

Nói đến đây, cuối cùng cô cũng không nhìn vào sách nữa, ngẩng lên, ánh mắt sáng rỡ nhìn Dĩ Thâm, “Dĩ Thâm, nếu anh quay về mười bốn tuổi, sẽ thế nào nhỉ?”

Dĩ Thâm phớt lờ cô, từ chối trả lời câu hỏi giả định vô nghĩa này.

Mặc Sênh vẫn truy vấn: “Anh có đi tìm em trước không?”

“… Lúc ấy em mới mười ba tuổi, vị thành niên, vừa tốt nghiệp tiểu học.”

“Cũng đúng. Có điều nếu em quay về mười bốn tuổi, nhất định sẽ thi vào trường của anh, sau đó à…” Mặc Sênh cười híp mắt, “Cưa đổ anh trước.”

Dĩ Thâm nhướn mày, “Bà Hà, rất tiếc phải báo em biết, anh sẽ không yêu sớm đâu.”

“Hứ, anh còn nói đại học không yêu đương gì, kết quả vẫn bị em cưa đổ đấy.” Mặc Sênh đung đưa chân, dương dương đắc ý: “Thủ hạ bại tướng, còn dám hùng hồn.”

Một số người sống khá thoải mái nên càng ngày càng kiêu căng. Dĩ Thâm lặng lẽ sấy khô tóc cô, đặt máy xuống rồi bất ngờ bế bổng người nào đó đang đắc ý lên.

Mặc Sênh “á” lên một tiếng, sách rơi xuống đất, đang định cự nự thì bị người ta chiếm cứ cả đôi môi, mùi vị đàn ông mạnh mẽ trong tích tắc tràn ngập mọi cảm quan.

“Mặc Sênh, tóc em làm ướt áo anh.” Dĩ Thâm bế cô đặt lên đùi, vừa hôn vừa nói: “Cởi áo ra giúp anh.”

“… Anh định làm gì?” Trong lúc hôn, Mặc Sênh yếu ớt hỏi.

Dĩ Thâm tỏ ra rất bó tay khi vợ mình hỏi một câu như vậy, “Em đoán xem!”

Mặc Sênh ấp úng: “Buổi sáng mới… mà ngày mai em phải chụp ngoại cảnh…”

“Em tưởng anh làm gì?” Dĩ Thâm nhướn mày, “Về là phục vụ em đến giờ, anh chưa tắm.”

Hử?

“Nên giúp anh cởi quần áo, anh đi tắm.”

Dĩ Thâm dựa vào đầu giường, nhìn Mặc Sênh ngồi trên đùi anh, chăm chỉ cởi từng nút, anh đưa tay ấn điều khiển rèm cửa.

Hạt nút cuối cùng của chiếc sơ mi đã được cởi, nhưng Dĩ Thâm không có ý định đứng dậy vào phòng tắm. Mặc Sênh ngước lên nhìn anh, thấy anh áo xống xộc xệch dựa ngồi đó, chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt anh cháy lên một ngọn lửa.

“Làm sao đây?”

Anh túm lấy tay cô, giọng khàn khàn.

“Ưm?” Mặc Sênh cũng bất giác hạ giọng.

“Anh bỗng muốn “ngôn truyền thân giáo”.”

Lúc bị đè xuống giường thực hành “thân giáo”, Mặc Sênh rất ảo não, sao lại bị lừa rồi, chẳng phải cô nên biết sớm hay sao, nếu Hà đại luật sư chịu để cô thắng về lý luận thì chắc chắn phải dùng cách khác để đòi lại gấp đôi.

Rèm cửa từ từ khép lại, che phủ một cảnh xuân quang.

2.



Hoạt động “giáo dục” kéo dài rất lâu rồi mới kết thúc.



Sự nghiệp giáo dục cần mẫn của Dĩ Thâm làm Mặc Sênh mệt đừ người, cuối cùng cô rũ người trên khuôn ngực cứng cáp của anh, giọng nam trầm ấm cười khẽ bên tai cô: “Ai là thủ hạ bại tướng?”

“Là em là em, chồng yêu ơi anh lợi hại quá.” Mặc Sênh luôn biết thân phận, đến cả cái từ “chồng yêu” bình thường rất hiếm gọi mà cũng dùng đến. Dĩ Thâm tỏ vẻ thích thú, nếu cô còn cứng miệng nữa thì tự chịu khổ thôi.



“Ồ. Thế à?” Bàn tay nóng bỏng của Dĩ Thâm lại lướt qua địa phận nguy hiểm, “Em khen anh thế, anh rất muốn được chứng minh thêm lần nữa.”



“Đừng mà.” Mặc Sênh van xin, “Ngày mai em còn phải chụp ngoại cảnh nữa.”



“Đừng đùa.” Mặc Sênh chụp lấy tay anh, đan ngón tay vào, lắc lắc.



Dĩ Thâm “hừ” một tiếng rồi buông tha. Mặc Sênh vội vã chuyển sang vấn đề khác, một lúc sau lại nhớ đến quyển sách vừa đọc, khẽ thở dài rồi nói: “Nếu thật sự có thể trở lại quá khứ, thực ra em muốn quay về năm mười chín tuổi nhất.”



“Ừ, sau đó?” Trong giọng nói Dĩ Thâm có vẻ lười nhác sau trận cuồng nhiệt ban nãy.



“Sau đó không đi nữa, nghĩ cách để mọi người đều sống hạnh phúc.” Mặc Sênh tỏ ra ủ rũ.



Dĩ Thâm biết cô nhớ đến cha mình nên khẽ vỗ vai cô. Mọi việc dù sao cũng đã qua lâu rồi, Mặc Sênh ngơ ngẩn một lúc, dần dần hiểu ra rồi không nhớ đến nữa.



Dĩ Thâm không muốn cô nghĩ nhiều, làm ra vẻ nghi ngờ: “Em muốn anh sống hạnh phúc thế nào? Không muốn anh trông chừng em bắt em học bài, hay tự mình chạy hết tám trăm mét? Hay là thứ Tư mỗi tuần không bắt anh xếp hàng giành mua sườn chua ngọt?”



Dáng vẻ anh chê bai và không chịu quay đầu nhìn lại đã khiến Mặc Sênh cười “phì” một tiếng. Lúc ấy món sườn chua ngọt của khu nhà ăn số ba đúng là chuyện lớn, thứ Tư nào cô cũng nhiều tiết học, vì thế Mặc Sênh luôn dặn dò trước: Dĩ Thâm, ngày mai nếu em tan học muộn, anh phải giúp em giành món sườn chua ngọt đấy, nhất định thế nhé.



Mặc Sênh dụi dụi vào đùi anh: “Dĩ Thâm, ngày mai chúng ta ăn sườn chua ngọt đi.”



Dĩ Thâm: “… Không muốn lại lần nữa thì đừng dụi lung tung.”



Đã vì mái tóc mà hy sinh một lần, không, hai lần, Mặc Sênh đương nhiên không muốn hy sinh thêm lần nữa vì món sườn chua ngọt, lập tức ngoan hẳn. Nằm trong chăn nghĩ mãi về tác dụng của mình, cuối cùng cô t
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 5726
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN