--> Bí Mật Tình Yêu Phố Angel - game1s.com
Polly po-cket

Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

hôi được rồi, chỉ đến muộn có chút xíu, không sao đâu?” Lý Triết Vũ mỉm cười, hắng giọng, “Hựu Tuệ này, Anna sắp tới sẽ sang nước ngoài, hôm nay chúng ta tới đây để tiễn Anna”.

Anna sắp sang nước ngoài? Sao tôi không hề biết tin sốt dẻo này nhỉ? Con nhỏ đó đi đâu vậy?

Tôi nghi hoặc nhìn lén tên Kim Nguyệt Dạ từ nãy giờ cứ đứng im như thóc.

Thấy vậy, Kim Nguyệt Dạ chỉ nhếch lông mày cười, nhưng hắn vẫn chẳng nói lời nào.

“Tiểu Tuệ! Xem ra số cô cũng may mắn chán! Danh hiệu Miss teen Milan cô ngang nhiên ẵm trọn, bây giờ tình địch của cô là tôi lại sắp biến mất tăm. Ông nội tôi muốn tôi sang Canada du học, chuyến bay tối nay...” Anna đi nhẹ nhàng như con mèo đến bên cạnh tôi, nở nụ cười ác ma độc chiều, mặt vênh váo nhìn tôi.

“Ha ha ha! Anna, cô đừng khách sáo thế! Chúc cô lên đường bình anh! Mà này, tới Canada cần phải chú ý đến cử chỉ lời nói của mình, nghe nói kẻ xấu bên đó đầy rẫy! Tiếc thật, tôi cũng muốn nhường ngôi Miss teen Milan cho cô lắm cơ! Thời gian vừa qua cô nhường cho tôi bao nhiêu là vận hên...”

Nghe tôi nói với giọng đầy khiêu khích, Anna không hề có chút phản ứng nào, chỉ mỉm cười rồi quay đầu nhìn Kim Nguyệt Dạ:

“Trong thời gian tôi vắng mặt, gửi tạm Kim Nguyệt Dạ ở chõ cô vậy. Đợi đến bao giờ về nước, tôi sẽ tới đòi lại! Lúc đó đừng có mà đổi mặt không trả nhé!”

Gửi tạm? Con nhỏ phù thủy đó coi tôi là cái két bảo hiểm chắc?

“Nhưng mà an toàn là trên hết, cái này thì tôi phải lấy đi!” Anna nói đoạn bỗng quay người lại, ôm cổ Kim Nguyệt Dạ!

...

Oái! Lợi dụng sàm sỡ! Lợi dụng sàm sỡ! Đừng có nhìn!

Hừ... không biết con nhỏ Anna còn định “mi” tên Kim Nguyệt Dạ bao lâu nữa? Ức nhất là tên Kim Nguyệt Dạ háo sắc đó cũng không hề đẩy nhỏ ta ra.

Tôi tức đến nổ đom đóm mắt, lúc đưa mắt lên nhìn mọi người xung quanh, ai nấy đều như bị điểm huyệt, mồm miệng há hốc, chỉ thiếu chút nữa rớt hàm răng xuống đất.

“Hơ hơ hơ! Anna, cô muốn tôi chết sớm hả? Cố nhìn xem, ánh mắt bé Hựu Tuệ sắc như dao thế kía, thiếu chút nữa là gây án mạng đó...” Lát sau, Kim Nguyệt Dạ mời bật cười, đẩy Anna ra khỏi người.

“Xin lỗi nhé, Dạ!” Anna nháy mắt tinh nghịch, làm động tác cúi người xin lỗi “Gửi cậu ở chỗ Hựu Tuệ tôi không an tâm lắm, nhưng mà nụ hôn đầu đời của cậu đã thuộc về tôi rồi, tôi đi Canada cũng an tâm!”

“...”

“Thôi chào mọi người nhé! Ông nội đang đợi tôi ở nhà! Sau này sẽ có dịp gặp lại! Bye bye!” Anna vuốt lại mái tóc, rồi vẫy tay với chúng tôi.

Chưa đi được vài bước, Anna đột nhiên quay người lại, hét lên với tôi đang đứng tức run người:

“Tô Hựu Tuệ... lần trước cô cứu tôi, coi như tôi nợ cô! Cảm ơn nhé!”


FOUR

“Eo ôi! Không ngờ trên đời lại có loại con gái như vậy! Đúng là được mở rộng tầm mắt!” Tô Cơ trợn trò mắt nhìn theo bóng Anna, tức giận lẩm bẩm.

“Ha ha ha! Không sao đâu Tô Cơ, đời này thiếu gì loại người mặt dày hơn cả da voi, thích gì làm nấy, không thèm để ý xem ngwofi khác nghĩ gì, kệ cô ta đi!” Tôi cố “nuốt” cục tức xuống, cười nhạt tiếp lời Tô Cơ.

“Ủa? Bé Hựu Tuệ này... bé định nói chuyện chúng ta đã từng bất chấp tất cả, “mi” nhau trên phố Angel trước mặt bàn dân thiên hạ chứ gì?

“...”

Grừ... Thằng cha chết băm chết vằm này! Chuyện nhục nhã ấy mà hắn vẫn toang toác nói ra được! Hắn đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi chắc?

“Hơ hơ... bé Hựu Tuệ đỏ mặt rồi kìa! Nom ngộ ghê!”, Kim Nguyệt Dạ cười ranh mãnh ló đầu về phía tôi.

Lại là mùi hương bạc hà thơm thoang thoảng... Chết thật! Tim tôi đập như gõ mõ. Tôi vội vã quay người lại.

“Tôi... tôi đi về đây!”

“Hựu Tuệ, vừa mới đến mà đã đòi về rồi à?” Lý Triết Vũ dịu dàng nói.

Hừ! Đang lẽ tôi không nên đến đây mới đúng!

“Đừng về mà Hựu Tuệ, Hiểu Ảnh năn nỉ đấy! Chúng ta đến cong viên Clover trượt băng đi.” Hiểu Ảnh phấn khích giơ tay lên, hét to đến nỗi inh cả tai.

Không phải chứ? Tôi há hốc mồm như cá ngão đớp mồi... Trượt băng là vết thương lòng chí mạng đối với những người có khả năng giữ thăng bằng siêu kém như tôi! Lòng tôi rối bời như mớ bòng bong. Có chết tôi cũng không đi đâu.

“Tôi... tôi thấy khó chịu trong người...” Phải vờ vịt đau yếu, tránh đi là hơn.

“Bé Hựu Tuệ này, hay là ngay cả trò trượt băng dễ ợt bé cũng không biết?” Kim Nguyệt Dạ chỉ cần nói một câu là trúng ngay tim đen của tôi, tuy âm lượng không cao nhưng đủ xuyên thấu người tôi.

“Ai... ai bảo tôi không biết trượt băng!” Tôi vội vã lấp liếm, bị tóm được đuôi mà vẫn cố cãi cùn.

“Vậy chúng ta cùng đi cho vui! Yeah, trượt băng thôi!” Kim Nguyệt Dạ cười hớn hở rồi nháy mắt với tôi, thản nhiên khoác một cánh tay lên vai tôi.

“Này, Kim Nguyệt Dạ, tôi cảnh báo cậu, bỏ ngay tay ra!” Mặt tôi đỏ dừ, tim đập bình bịch như máy nổ, trợn mắt như hung thần nhìn bộ mặt tỉnh bơ của hắn.

Nhưng mà hắn coi lời hăm dọa của tôi như gió thoảng ngoài tai, cũng chẳng hề để ý đến thái độ chống đối quyết liệt của tôi, cứ thế lôi tôi đi xềnh xệch.

“Hay lắm! Hay lắm! Đã ra ngoài thì phải đi chơi cho đã đời!” Mọi người đều phấn khích cực độ, hét lên sung sướng sau lưng chúng tôi.

Tôi cố giãy giụa đến đâu cũng không thắng ngọn lửa nhiệt tình đang cháy hừng hực của mọi người. Đã thế tôi còn bị ten Kim Nguyệt Dạ vác như bao tải tới sân trượt băng ở công viên Clover. Tôi đành nuốt nước mắt đi chiếc giày trượt băng vào.

Hôm nay sân trượt ít người. Cả khoảng không trắng xóa phía trước khiến tôi thấy nhức mắt. Sân rộng thế này biết trượt đi đâu?

Oạch!

Hu hu hu... Đau quá!

Tôi vừa xoa chiếc mông bị nện xuống đất đến lần thứ 20, vừa lẩm bẩm thề sau này có chết cũng không đi trượt băng nữa.

Trò này đúng là khắc tinh của tôi! Mang tiếng đeo giày trượt mà thời gian bò lê bò càng trên đất của tôi còn nhiều hơn thời gian trượt. Điên tiết nhất là hôm nay tôi lại mặc váy.

Híc.. Mau mau kiếm cớ đào tẩu thôi!

Nghĩ đoạn, tôi dựa vào lan can bao bên ngoài sân, mặt mày như đưa đám định trượt về phía chiếc ghế đá gần đó.

Xoạt! Vèo vèo...

Bỗng nhiên có một bóng người lao tới, chắn ngang đường đi của tôi. Tôi giật bắn mình, suýt té ngửa trên sân băng.

“Kim Nguyệt Dạ! Đừng có cản đường tôi!” Tôi cáu tiết gào lên.

“Hơ hơ hơ! Không ngờ Miss Teen Milan lúc cáu trông dữ tợn ghê!” Kim Nguyệt Dạ lại còn cười kiểu ác ma, nhìn tôi chế nhạo.

“Ai... ai bảo tôi cáu? Chẳng qua hôm nay tôi không được khỏe!” Tôi lí nha lí nhí đáp lại.

“Ồ, ra thế! Vậy có dám thi với tôi không? Người thua cuộc phải mời bữa tối!”

“Dám chứ sao không? Đừng có mà coi thường tôi! Tô Hựu Tuệ này không phải là con rùa rụt cổ nhé!”

Ôi thánh thần ơi, tôi chỉ muốn cắn vào lưỡi mình. Thế này thì khác nào tôi tự đào hố chôn mình! Cầu trời cho tên Kim Nguyệt Dạ vẫn chưa khỏe hẳn.

“Ok, ai trượt 3 vòng xung quanh sân băng về trước thì thắng!”

“Được... được thôi!”

Tôi đã trót dại cưỡi lên lưng cọp mất rồi.

Xoạt!

Híc, chắc là lúc tôi cầu nguyên, ông trời còn bận ăn cơm, tôi vừa mới dứt lời, tên Kim Nguyệt Dạ đã nhẹ nhàng lướt phăng phăng trên sân băng như một cơn gió.

Oái! Sao hắn trượt nhanh thế nhỉ? Tưởng hắn vẫn chưa hồi phục hẳn chứ?

Hừ... Dù thế nào tôi cũng không thể để thua được! Tô Hựu Tuệ! Mày phải cố lên!

Kít! Kít! Kít!

Mặt tôi đanh lại, nhấc chân lên, nặng nhọc trượt về phía trước, chân tay cứ lóng nga lóng ngóng.

“Hô hô hô... Tụi bay nhìn bà chị kia kìa, trượt kiểu gì mà kì cục, trông như con cún đi ị!”

“Nhìn giống quái thú Gidzilla (Quái vật khổng lồ hư cấu trong film, truyện tranh, video game và tiểu thuyết Nhật Bản) hơn! Không phải là trượt băng mà là đi băng, hê hê...”

Hừ hừ, lũ người nhiều chuyện! Không có việc gì thì tránh sang 1 bên hóng mát! Chỉ biết châm chọc người khác thôi à?

“Bé Hựu Tuệ, tư thế trượt băng của bé nhìn hớp hồn thật, bé tự sáng tạo ra đấy à?” Kim Nguyệt Dạ làm động tác trượt lùi thành thạo, nhìn tôi bằng nửa con mắt.

“Ơ hơ hơ hơ... Kim Nguyệt Dạ! Xem ra cậu cũng có con mắt tinh đời đấy... Đây là kiểu trượt độc quyền của họ Tô mà tôi vừa nghĩ ra đó! Thế nào, cool không?”

“Kiểu trượt độc quyền của họ Tô? Hơ hơ! Có lẽ người thường không học nổi đâu nhỉ?” Kim Nguyệt Dạ gắng gượng để không cười lăn ra.

Hừ, tên đáng ghét này dám cả gan giỡn mặt tôi.

Kít! Kít! Kít!

Xoẹt Xoẹt! Xoẹt!

“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Hiểu Ảnh tới đây!”

Hiểu Ảnh?

Tôi quay đầu lại nhìn, Hiểu Ảnh đang có gắng thoát khỏi tay Lý Triết Vũ, trượt như bay đến chỗ tôi! Tôi sợ đến nỗi mặt xanh như mông nhái.

Trời ơi, chẳng lẽ ngày tàn của tôi đã đến rồi sao? Oái! Hiểu Ảnh! Con nhỏ ngốc này! Đừng có mà qua đây!

“Hiểu Ảnh! Chậm thôi...” Lý Triết Vũ vội vàng lướt theo sau.

Nhưng không kịp nữa rồi, Hiểu Ảnh ngã bổ nhào lên người tôi từ phía sau.

“Á á á...” Tôi mất thăng bằng, hai chân lao về phía trước.

Xoạt! Tôi hai chân xoạc thành hình chữ V trên sàn trượt...

Đau... Đau.. Đau quá má ơi!

“Oh! Nice action!” Kim Nguyệt Dạ đứng ngẩn tò te nhìn đọng tác biểu diễn với độ khó cao ngút của tôi.

“Ơ hơ hơ hơ... Hơ hơ... Đương nhiên!” Tôi đau đến trào nước mắt nhưng vẫn mỉm cười đáp lại.

“Hựu Tuệ, bà siêu thật đấy, còn xoạc được cả thành hình chữ V!” Hiểu Ảnh không biết chuyện còn ôm chặt cổ tôi, lắc lấy lắc để.

Ối! Con nhỏ Hiểu Ảnh! Chân tôi... Chắc lần này bản thân bất toại rồi, có lẽ nửa đời còn lại tôi phải nằm liệt giường liệt chiếu. Hu hu hu...

Tôi đau đến tím bầm mặt, quay đầu lại mặt nhăn như khỉ nhìn Hiểu Ảnh.

“Hiểu Ảnh ngoan nào! Buông Hựu Tuệ ra!”

Kim Nguyệt Dạ...

Tôi không nghe nhầm đấy chưa? Hắn không giễu cợt tôi như mọi lần mà ngược lại còn giúp tôi gỡ tay Hiểu Ảnh ra.

“Kim Nguyệt Dạ, cậu...”

“Thôi, đừng nói nữa, Hựu Tuệ, chân cô bị trầy xước cả rồi, để tôi dẫn cô ra ngoài ngồi nghỉ!”

“Ư... ừm...”

Không đợi tôi kịp trả lời, Kim Nguyệt Dạ kéo tôi đứng dậy, một tay đỡ lấy eo, một tay nhấc một bên chân tôi, rồi nhẹ nhàng bế tôi lên! Tôi mất thăng bằng, theo quán tính ôm vào cổ Kim Nguyệt Dạ.

“Woa! Nhìn hai người đẹp đôi quá đi!” Hiểu Ảnh mắt sáng quắc, đứng bên cạnh hô ầm ĩ.

Đồ ngốc Hiểu Ảnh, đừng có mà gào toáng lên, bà làm thế tôi biết giấu mặt vào đâu?

“Kim Nguyệt Dạ, mau thả tôi xuống!”

“Hựu Tuệ, cô đừng ngọ nguậy, chân tôi vẫn chưa lành hẳn đâu! Mà sao người cô nặng như heo thế... Ai dà!”

“...”

“Hựu Tuệ, không sao chứ?” Lý Triết Vũ trượt tới, nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ bế tôi, ánh mắt bỗng sáng lên.

“Yên tâm, Vũ, vết thương cỏn con ấy mà!” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười với Lý Triết Vũ, bế tôi trượt ra ngoài sân.

Lý Triết Vũ nhìn tôi một cái rồi không nói lời nào, lẳng lặng quay người đi.

Nhìn theo bóng Vũ trượt đi, lòng tôi có cảm giác rối bời khó tả.

...

“Hựu Tuệ... Hựu Tuệ!”

“Hở? Gì cơ...” Tôi vội vã định thần.

“Vết thương của cô tôi đã băng bó rồi, cô không sao chứ?” Kim Nguyệt Dạ cười híp mí.

“Không... không sao!”

Thịch! Thịch! Thịch!

Tôi ngây người nhìn Kim Nguyệt Dạ. Trời ơi... lại là nụ cười thiên sứ...

Không biết bao nhiêu lần tôi bị nụ cười hút hồn đó mê hoặc, để rồi tự đâm đầu vào ngõ cụt. Nhưng tại sao đến tận giờ phút này nhìn thấy nụ cười đó, tôi vẫn cứ hồn siêu phách lạc, tim đập loạn nhịp.

“Haiz, tội nghiệp mèo ú Doraemon quá!”

Mèo ú Doraemon nghĩa là sao?

Thì mặt mèo ú Doraemon ý, bị bẩn tèm lem hết rồi!”

Mặt mèo ú Doraemon bị bẩn tèm lèm? Oái, thì ra hắn đang ám chỉ hình mặt mèo máy Doraemon trên cái quần con của tôi...

Lẽ nào... Hắn đã nhìn thấy?

Kim Nguyệt Dạ chớp mắt cười gian xảo, sau đó quay người đi.

Á á á á! Kim Nguyệt Dạ! Đồ dê xồm! Tôi phải nghiền nát hắn ra thành trăm mảnh! Uổng công ban nãy tôi còn cảm động vì hắn. Tức chết mất!

“Hựu Tuệ, không sao chứ? Nghe Lý Triết Vũ nói bà bị thương hả?” Tô Cơ vội vàng cùng mấy người khác trượt ra mép sân.

Hừ, tôi không bị thương mà tôi đang muốn cuồng sát đây! Tôi tức ói máu, trợn mắt nhìn tên Kim Nguyệt Dạ.


FIVE

“Á! Mau đến xem này! Là Sun!” Hiểu Ảnh hưng phấn cực độ rú ầm lên.

Sun! Sun là cái gì vậy? Tôi liếc mắt về phía tay Hiểu Ảnh chỉ, nhìn thấy màn hình tinh thể lỏng cỡ đại ở phía sân đối diện, xuất hiện một anh chàng cực kì đẹp trai, khi cười còn lộ ra đôi lúm đồng tiền trông rất duyên. Đôi lúm đồng tiền đó khiến ai đứng cạnh cũng cảm thấy vui lây theo.

“Hi! Tôi là Sun!” Anh chàng đẹp như thiên thần đó vẫy tay mỉm cười.

“Hura! Sun kìa! Là Sun đó!”

“Sun là thần tượng của tô! Chàng trai đẹp trai hết biết luôn!”

Cả sân trượt rộn ràng lên, ai nấy đều ngừng lại, mắt chăm chú nhìn vào màn hình.

“Sun này, nghe nói cậu đang chuẩn bị quay một bộ phim mới đúng khôn?” MC cầm micrô phỏng vấn cũng háo hức không kém.

“Vâng!” Sun cười ngại ngùng đáp lại, “Bộ phim về tình yêu đầu đời, là chuyện có thực của tôi. Tôi đang tìm kiếm lại mối tình đầu đó, đây cũng là tâm nguyện từ trước tới giờ của tôi.”

“Vậy cậu có thể ‘bật mí’ đôi chút về cô gái may mắn đó không?”

MC bây giờ mới ra tay thực sự đây! Nhưng những fan hâm mộ cuồng nhiệt cũng chỉ đợi nghe điều này, nhìn đám con gái mê giai đẹp đang gào rú như điên bên dưới là biết liền.

“Tôi biết cô bé đó từ hồi học mẫu giáo, lúc nào cô ấy trong cũng nhếch nhác, vì thế toàn bị bạn bè cùng lớp hắt hủi. Nhưng không hiểu tại sao, tôi lại bị cô ấy cuốn hút. Về sau cô ấy chuyển nơi ở, tôi không còn được nhìn thấy cô ấy nữa, nhưng tới tận bây giờ...”

“Đáng ngưỡng mộ ghê! Cô bé đó là ai nhỉ?” Mọi người trên sân băng bắt đầu bàn luận rôm rả.

“Ôi! Anh Sun si tình quá! Tới bây giờ mà vẫn còn nghĩ tới cô bé đó!” Tô Cơ cũng hét ầm lên, đúng là đồ hám giai đẹp.

“Hi hi! Hiểu Ảnh rất thích Sun! Nhưng... người Hiểu Ảnh mê nhất là Tiểu Huyền Huyền cơ”, Hiểu Ảnh quay ngoắt 180 độ, lao vào lòng Lăng Thần Huyền, khiến hắn rú lên như lợn bị chọc tiết.

“Rõ nhảm!” Kim Nguyệt Dạ hừ một tiếng lạng tanh rồi nói “Ai còn nhớ tới tình cảm trẻ con hồi mẫu giáo chứ? Lại còn là cô bé nhếch nhác nữa?”

“Kim Nguyệt Dạ! Sun là người chung tình mà! Thời buổi này những người chung tình như vậy hiếm lắm ý...”

“Đúng... Đúng đó!”

Nghe thấy Tô Cơ và Hiểu Ảnh lớn tiếng phản đối, Kim Nguyệt Dạ chỉ trề dài môi.

Tôi nhìn đăm đăm lúm đồng tiền của Sun.

Ơ... có vẻ giống với...

Khuôn mặt điển trai cùng với đôi má lúm đồng tiền ấy khiến tôi bồi hồi nhớ lại quãng ngày đau khổ trước đây...

"Tiểu vũ..."

"Lại là cậu ?"

"Mình có thể làm bạn với cậu được không?"

"Tiểu vũ , đừng chơi với con nhỏ đó , nó xí tệ!”

Hình ảnh của Sun trên màn hình bỗng làm tôi nhớ tới Tiểu Vũ!

Chẳng nhẽ là cậu ta... Sao trùng hợp thế được? Từ ngày chuyển trường đến giờ tôi không còn nhìn thấy cậu ấy nữa...

Nói thật lòng, chuyện đó xảy ra cách đây khá lâu nên tôi chẳng còn nhớ nổi Tiểu Vũ trông ra sao, chắc bây giờ cậu ấy lớn lắm rồi và có lẽ cũng khác trước nhiều...

Nhưng, lúm đồng tiền của Sun...

Lòng tôi chợt dấy lên cảm giác bất an...



Chương 2: NGÔI SAO “HOÀNG TỬ” LẤP LÁNH HẠ PHÀM


Địa điểm:

Cửa trường Minh Đức

Phòng làm việc của hiệu trưởng trường Minh Đức


Nhân vật:

Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức

Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức

Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức

Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương

Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương

Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương

Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức


Xoẹt! Xoẹt!

Vô duyên vô cớ xuất hiện

Một anh chàng tự nhận là bạn trai

ở đâu ló ra cả một minh tinh

thủa còn thò lò mũi xanh

thượng đế ơi, mùa xuân của con đến

thật rồi sao?

Đúng là số đào hoa đã đến với con rồi ư?


ONE

... Cuối cùng cũng đến ngày khai giảng năm học mới rồi! Hô hô hô, kì nghỉ hè vừa rồi, ngọc nữ Tô Hựu Tuệ này đã làm được một việc cực kì “đỉnh”, đó là hoàn thành 20 cuốn bài tập dày cộp! 20 cuốn lận đó, đời này làm gì có ai pro hơn tôi!

Ô hô hô hô... Nhưng phải nói thật lòng, cả người tôi mệt mỏi rã rời... Nhân lúc xung quanh không có người, tôi vươn vai vặn người.

“Hi, bé Hựu Tuệ, mới khai giảng mà bé đã xuống sức thế cơ à?”

Aí! Tên nào thô lỗ thế, đập vào vai tôi đau điếng! Tôi quay người lại, mắt hình tia lửa đạn... Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp...

“Ha ha ha ha! Hóa ra là bạn Kim Nguyệt Dạ! Ngại quá, ngại quá!” Tôi lập tức nở nụ cười độc chiêu.

“Ngại quá? Bạn Hựu Tuệ mà cũng biết dùng từ này sao?”

“Đương nhiên là... Oái, Kim Nguyệt Dạ! Cậu vừa nói gì hả?” Tức thật, tôi mắc lỡm hắn rồi.

“Hơ hơ hơ!” Kim Nguyệt Dạ cười mỉa rồi nháy mắt với tôi, “Mong học kì này được bạn Tuệ chỉ bảo thêm cho!”

Hừ, Kim Nguyệt Dạ, người cứ đợi đấy, kì này ra quyết di ngươi bẹp dí như di con gián dưới chân, Di này! Ta di này! Di xuống gót giày này! Ơ hơ hơ hơ...

“Ôi, cậu ấy đến rồi sao? Đến rồi sao?”

“Oái! Đừng đẩy tôi mà! Cậu ấy ở đâu?”

Hơ, có chuyện gì vậy?

Tiếng gào thét ỏm tỏi ngắt quãng cuộc “khẩu chiến” giữa tôi và Kim Nguyệt Dạ, hai toán người đông như kiến chen lấn nhau giữa cổng 2 trường.

Ối giời ơi! Liệu có phải tụi fan cuồng của Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương không? Vừa mói khai giảng mà đã khùng dữ vậy? Hình như số lượng fan càng ngày càng đông đảo thì phải, nhiều gấp mấy lần trước đây.

Tên hồ li có bộ mặt thiên thần Kim Nguyệt Dạ này không biết đã “gài bẫy” thêm bao nhiêu bé fan đáng thương!

Chậc, còn nhớ lễ khai giảng năm ngoái, chỉ vì một phút sơ ý mà tôi bị tụi fan mê giai đè cho dẹp lép như cái bánh tráng, đôi giầy da mới toanh của tôi cũng “há mõm tắc tử” ngay tại chỗ! Lần này nên “rút” kinh nghiệm, tôi phải tránh xa lũ hám giai đẹp này càng nhanh càng tốt.

Tôi thở dài ngao ngán, đi về phía góc cuối đường.

“Á! Là cô ấy! Tô Hựu Tuệ kìa!”

Hử! Hình như có người gọi tên tôi.

“Đúng! Đúng! Chính là cô ấy, chính là cô ấy!”

Có chuyện gì vậy?

Tôi tò mì ngóc đầu lên nhìn, đám người túm tụm đông như nêm cối lúc nãy bỗng ào ào chạy về phía tôi như nước lũ được mở cửa xả.

Trời... Trời đất! Má ơi! ... Chuyện gì thế này?

Tôi sợ hú hồn, cả người dính chặt vào góc tường như con thạch sùng.

Tách! Tách! Tách!

“Xin chào, tôi là phóng viên của báo Good Morning! Xin cô cho biết cảm giác lúc này của mình!”

Ái chà... Hóa ra là phóng viên! Họ đến phỏng vấn cảm giác của ngọc nữ Tô Hựu Tuệ này về lễ khai giảng đầu năm ư? Mắt tôi sáng quắc như đèn pha ô tô.

“Hựu Tuệ! Là tụi tôi nè! Hựu Tuệ!”

Á? Là Tô Cơ và Hiểu Ảnh! Hai con nhỏ ấy đang chen lấn trong đám người bu như kiến thấy mỡ.

“Hựu Tuệ tài thật! Được bao nhiêu người ngưỡng mộ!” Hiểu Ảnh sung sướng vỗ tay đen đét.

“Rõ bất công! Sao chuyện may mắn nào cũng chẳng đến lượt tụi mình nhỉ?” Tô Cơ miệng méo xệch, thở dài.

Hà hà hà hà! Biết làm thế nào được, Tô Hựu Tuệ này “sinh ra là phận hồng nhân, thắm hoa thẹn nguyệt khó lòng rút đi” mà. Tôi vội cười duyên lấy hình, ót bụng, ưỡn ngực, cong mông, gật đầu thùy mị với những chiếc máy ảnh chĩa như mũi súng tua tủa, trước mặt.

“Tô Hựu Tuệ, cô có thế tiết lộ đôi chút về mối tình đầu của mình không?”

Hơ, mối tình đầu nghĩa là sao?

“Tô Hựu Tuệ! Đột nhiên có một người bạn trai là minh tinh, cô có cảm giác như thế nào?”

Bạn trai là minh tinh? Đám phóng viên này nói nhảm gì vậy nhỉ?

“Tô Hựu Tuệ, cô có tham gia vòa bộ phim sắp tới không?”

“Tô Hựu Tuệ, cô có định kết hôn với anh ấy không?”

“Tô Hựu Tuệ, bạn dự định khi nào sinh con?”

“Tô Hựu Tuệ...”

Ối! Cứu với! Mấy tay phóng viên này bị điên chắc? Toàn hỏi những câu vớ vẩn.

“Tô Hựu Tuệ! Xin cô hãy trả lời thẳng thắn tất cả những câu hỏi của chúng tôi!”

Hu hu hu! Tôi bị họ ép chặt vào góc tường, no chẳng khác nào chiếc ti vi siêu phẳng!

Đèn flash của máy ảnh nháy loang loáng khiến tôi hoa cả lên.

Tôi cố gắng tiến lên vài bước, tách ra khỏi tường thì bị đám phóng viên quây tròn lại xung quanh.

Cứu tôi với! Đừng có lại đây, tôi sắp ngạt thở vì khí rồi!

Tôi hốt hoảng nhìn ngó khắp nơi với ánh mắt cầu cứu, ngờ đâu bắt gặp ngay bộ mặt hả hê kiểu “xin chúc mừng cô về miền cực lạc” của thằng cha Kim Nguyệt Dạ.

“Kim Nguyệt Dạ! Cậu... Á á á?”

Tôi điên tiết định quay đầu phản kích hắn, ai ngời bị đám phóng viên đó xô đẩy, ngã sưng vều cả đầu.

Tôi, Miss Teen Milan Tô Hựu Tuệ, trước mặt bàn dân thiên hạ lại ngã chỏng gọn, miệng đáp đất, ngậm đầy bụi cát.

Hu hu hu... Sao Thượng Đế không biến hôm nay thành ngày Nhật Thực luôn đi để mọi người khỏi nhìn thấy thảm cảnh này của con.

Tách! Tách! Tách!

Ánh đèn flash lại nháy liên hồi trên đầu tôi, ngay cả kiến và côn trùng trên mặt đất chỗ tôi ngã cũng sợ mất mật, rúc vội vào hang.

Híc... Toi cũng muốn có chỗ chui vào ẩn nấp như bọn chúng.

“Hựu Tuệ! Không sao chứ? Hựu Tuệ!” Giọng nói lo lắng của Kim Nguyệt Dạ bên ngoài vọng vào.

Hu hu hu... Không sao mới lạ! Lần này thì hết thật rồi! Ôi, hình tượng của tôi! Bộ mặt của tôi! Hu hu hu...

“Á á á á á á!” Đám người cung quanh gầm rú lên như sư tử.

Sao vậy ta? Quái vật xuất hiện à?

Tôi lo lắng, từ từ ngước đầu lên...

Tay? Sao lại có một bàn tay trước mặt tôi? Bàn tay đó trắng hồng...

Lúc tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì môt giọng nói ngọt ngào như

tiếng sáo diều trên không trung vọng tới.

“Công chúa của tôi, cuối cùng tôi cũng tìm được em rồi!"

Công chúa... của tôi? Đang nói với tôi sao?

Tôi trố mắt ngước đầu lên...

Oái! Ánh hào quanh chói lóa! Là ai vậy? Ngoài Kim Nguyệt Da ra, còn ai có vầng sáng chói lóa như thế nữa?

Tôi dụi mắt nhìn lên, thấy mái tóc đen bóng, cặp lông mày đậm, chiếc mũi cao thanh thoát, đôi môi hồng hào trơn ướt, lại còn cặp lông mi dài dài...

Ôi! Đẹp trai quá! Giống y như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy! Tôi lặng người đi, mắt dán chặt vào khuôn mặt siêu điển trai cùng với nụ cười đồng tiền siêu hút hồn nữa! Đáng yêu ghê!

Đợi đã! Đôi má lúm đồng tiền? Hình như tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó, quen lắm...

Hựu Tuệ, để tôi kéo em lên nhé. Hoàng tử mỉm cười xòe tay ra trước mặt tôi.

“Vâng... vâng!" Tôi nhẹ nhàng đặt bàn tay thon dài của mình lên tay "hoàng tủ", nở nụ cười quyến rũ.

“Bis bis... Họ nắm tay nhau kìa!"

Tôi vừa mới chạm vào tay "hoàng tử" thì xung quanh rộ lên tiếng la hét the thé như máy mài mòn, tai tôi ù đi, óc như long ra khỏi đầu...

Không thể tin nổi! Đám nữ sinh còn háo hức, điên cuồng hơn cả gặp Tam Đại Thiẽn Vương trường Sùng Dương. Họ chen chúc, ngó nghiêng! Thật hết chỗ nói...

A! Đúng rồi, ban nãy "hoàng tử" gọi tên tôi, sao cậu ta lại biết tên tôi nhỉ?

“Nhìn đằng này! " Lúc tôi còn đang đứng nghệt ra như phỗng, một phóng viên hét lên thất thanh, tôi ngạc nhiên quay đầu lại.

Tách! Tách! Tách!

Ánh đèn flash sáng lòa khiến tôi nhức mắt! Tôi xây xẩm mặt mày nhưng vẫn cố gắng trợn trừng mắt lên nhìn, tôi có cảm giác trước mắt mình có vô sốcon nòng nọc đang bơi ngoe nguẩy...

“Xin lỗi, các vị hãy để Hựu Tuệ nghĩ ngơi chút! Cô ấy mệt rồi!” “Hoàng tử! nẹ nhàng đỡ tôi lên, dịu dàng chìa tấm lưng ấm áp che chở cho tôi.

Tất cả các phóng viên xung quanh thấy thái độ nhã nhặn của "hoàng tủ" nên hạ máy ánh xuống mặc dù vẫn khá tò mò.

Ôi... Hoàng tử bảo vệ công chúa... Cảnh này tôi đã thấy rất nhiều trong các hộ phim thần tượng hay truyện tranh dành cho thiếu nữ. Không ngờ... thật không ngờ Tô Hựu Tuệ này cũng có ngày mở mày mở mặt, được rơi vào tình cánh lãng mạn thế này! Khà khà khà

khà! Ông trời ơi! Cuối cùng ngài đã mở mắt!

Có điều... Nói cho mà biết, tôi không phải là loai con gái hám trai đẹp đến nỗi vừa nhìn thấy “hoàng tủ”, mắt liền biến thành hai trái tim to tổ chảng nhé! Cậu ta rốt cuộc là ai? Sao tôi lại không nhớ ra nhỉ? Cậu ta muốn gì đây?

"Sun! Xin cậu nói đôi chút về cảm giác của mình khi tìm được mối tình đầu?"

Ơ? Là Sun? Tôi... tôi vừa nghe thấy có người gọi cậu ấy là Sun...

"Tôi thấy rất hạnh phúc!"

Í? Có thật không vậy? Cậu ta là Sun, có phải chính là ngôi sao phim thần tượng đang được hâm mộ cuồng nhiệt?

Người vậy xanh quanh càng lúc càng đông, đám nữ sinh xunh quanh phần khích đến nỗi mặt mày đỏ cũng gào thét như điên gọi tên Sun

"Cậu... Cậu là..."

"Hoàng tử" thấy bộ dạng ngơ ngác như bò đội nón của tôi bèn mỉm cười.

“Hựu Tuệ, em còn nhớ tôi không? Tiểu Vũ đây!”

Rầm...

“Hoàng tử” vừa dứt lời, tôi như bị điện cao áp giật cái đùng, cả người cứng đơ chôn chân tại chỗ, đầu óc tôi trống rỗng, không thốt lên được lời nào.


FOUR

Quả không ngoài dự đoán của tôi, vừa đặt mông ngồi xuống ghế tôi đã bị đám nữ sinh vây kín như bưng. Dĩ nhiên Tô Cơ và Hiểu Anh cũng có mặt trong số đó...

"Tôi nghĩ là Sun tìm nhầm người rồỉ."' Hỉểu Anh ra vẻ nghĩ ngợi, chu môi ra bình luận, "Vì từ ngày tôi và Tô Cơ quen biết Hựu Tuệ đến giờ, Hựu Tuệ luôn là một nàng công chúa xinh đẹp, không giống như cô bé nhếch nhác mà Sun nói".

“Ừa, đúng đó... nhưng chẳng sao cả! Người đó là Sun đấy! Tôi thắp hương khấn phật cũng không có được cơ hội tuyệt đến thế đâu! Kể cả có nhầm cũng cho nhâm luôn!” Tô Cơ giơ nắm đấm quả quyết.

Hai con nhỏ đầu gỗ này...!

Híc, nỗi đau của tôi hai bà bạn này sao thấu hiểu nổi?

“Em Tô Hựu Tuệ! Mời em đến phòng hiệu trưởng! Em Tô Hựu Tuệ! Mời em đến phòng hiệu trưởng!”

Loa phóng thanh ở hành lang bỗng kêu inh ỏi. Tôi vội đứng dậy, thoát khỏi vòng vây của lũ mê giai đẹp để tới phòng hiệu trưởng.

“Em chào cô ạ!”

“Hựu Tuệ đấy à? Ngồi đi!” cô hiệu trưởng mỉm cười, gật đầu với tôi.

Tôi ngồi xuống trước bàn hiệu trưởng.

“Hựu Tuệ này, cô vừa nghe việc xảy ra trước cổng trường...”

Cô Bạch mặt nghiêm nghị, đẩy gọng kính vàng trên sống mũi.

Híc, thảm rồi, xem ra lại bị cô Bạch giáo huấn 1 bài rồi...

Tôi nghĩ thầm, cúi đầu lo lắng.

"Hựu Tuệ, muốn mình nổi tiếng là một việc tốt, nhưng cô không tán thành việc tạo scandal để đạt được mục đích. "

"Vâng...sau này em sẽ chú ý ạ!”

Cô Bạch gật đầu: "Được rồi, hôm nay, cô tìm em là có việc quan trọng.”

Việc quan trọng... Đúng rồi! Có lẽ là đề thi của thầy Thôi!

Dây thần kinh cửa tôi bỗng dưng căng ra như sợi dây đàn.

“Đề thi của thầy Thôi đã ra rồi!”

“Vâng...” tôi căng thẳng nuốt nước bọt.

“Lần này Minh Đức và SÙng Dương sẽ đổi 1 em học sinh, học sinh được đổi phải ở bên trường đối phương trong bốn mươi ngày.”

“Đổi học sinh?” nói như vậy là tôi phải sang “trọ” bên trường Sùng Dương những bốn mươi ngày sao?

Má ơi... Đầu tôi ong ong...

Hiệu trưởng Bạch chớp chớp mắt.

“Không chỉ có thế, trong 40 ngày đó, học sinh bị đổi nào được học sinh bên trường đối phương ủng hộ nhiều nhất thì người đó thắng.”

Ở trường Sùng Dương những 40 ngày, lại còn được học sinh trường Sùng Dương ủng hộ á? Thế này khác nào bắc thang lên trời? Hu hu hu! Sao thầy Thôi biết cách làm khó người khác quá vậy?

“Lần này trường Sùng Dương nhất định sẽ cử Kim Nguyệt Dạ tham gia, còn trường ta tiếp tục cử em tham gia!”

Ôi má ơi.... Biết ngay mà...

“Hựu Tuệ này, Minh Đức và Sùng Dương đang hòa 1-1, lần thi đấu quyết định này bất luận thế nào em cũng phải cố gắng hết sức mình đấy.” Lời nói của cô Bạch có chút van nài.

Ừm... Đành vây, đằng nào đợt nghỉ hè vừa rồi tôi đã thề là lần quyết đấu cuối cùng này có chết cũng phải thắng tên Kim Nguyệt Da, đây cũng là số mệnh...

Tôi tự nhủ rồi khẽ gật đầu.

"Cô Bạch, em sẽ cố gắng hết sức, lần này em nhất định không để cô thất vọng đâu ạ! "

Cô Bạch nhìn tôi gật đầu hài lòng.

"Đúng rồi, có chuyện này nữa, tấm bản đồ hình các cung hoàng đạo ở khu biệt thự cổ số 23 em copy cho cô lần trước, cô đã tìm ra chút manh mối rồi, có thể liên quan đến nơi cất giấu kho báu! Lần này nếu trường chúng ta thắng, giành được quyền sử dụng ngôi biệt thự cổ số 23, chúng ta sẽ có cơ hội tìm được vị tria cụ thể của kho báu”.

Kho báu? Tôi dường như quên mất việc này...

Được thôi! Đã vậy, Tô Hựu Tuệ, mày phải đấu hết mình luôn, để mọi người được phen lé mắt trước sức mạnh vô địch của mày! Hơ hơ hơ hơ!


FIVE

Reng Reng Reng! Reng Reng Reng!

Hừm... Bực mình quá! Tôi còn muốn ngủ thêm lát nữa!

Tôi mắt nhắm mắt mở vớ lấy cái đồng hồ báo thức để ở đầu giường, quẳng luôn vào trong gầm giường rồi lại ngủ khì.

Không biết bao lâu sau...

Oái, đã 9h rồi! Chết thật, hôm nay là thứ 7, tôi hẹn gặp Tô Cơ và Hiểu Ảnh lúc 9h30. Từ khi biết tôi phải nhảy vào chốn dầu sôi lửa bỏng, tới trường Sùng Dương học 40 ngày, hai bà bạn chí cốt đã quyết định mở tiệc tiễn đưa tôi, nếu đến muộn chắc tôi bị tụi nó ăn tươi nuốt sống.

Tôi vứt điện thoại cái oạch, nhanh như cắt nhảy phóc xuống giường, thay quần áo rồi lao đi như tia chớp.

“Hựu Tuệ? Bà sao vậy? Miệng bà toàn là kem đánh răng kìa!” Tô Cơ và Hiểu Ảnh ngạc nhiên nhìn bộ mặt lếch thếch như ăn mày của tôi.

“Tôi muốn nhanh nhanh gặp hai bà nên... Hi hi hi hi!” Tôi cười như mếu, “Đúng rồi, hôm nay hai bà rủ tôi đi đâu?”

Tô Cơ cười tít mắt. “Đương nhiên là đi shopping rồi! Hôm qua tôi tìm được một cửa hàng bán quần áo siêu rẻ, siêu đẹp trên mạng! Hôm nay tụi mình qua đó xem! Mua sắm đê! Mua sắm đê!”

“Oa! Hay quá! Hiểu Ảnh cũng muốn đi sắm đồ!”

Hừ! Tôi biết ngay mà! Lễ tiễn biệt cái quái gì? Có mà lễ shopping của Tô Cơ thì có! Mỗi lần đi dạo phố, nhỏ Tô Cơ như biến thành siêu nhân, không đi mòn dép hết các cửa hàng, nhỏ ta quyết không về nhà.

Chẳng có cách nào khác! Đằng nào cũng trót ra khỏi nhà rồi!

Mà Tô Cơ dạo này kì kì thế nào ý, hay thừ người ra rồi tự nhiên cười tủm tỉm một mình, độ này còn thích làm đỏm hơn trước, lúc nào cũng chạy đến hỏi tôi xem mình có xinh không... Con nhỏ ngố này chắc có chuyện gì đó mờ ám rồi! Thấy Tô Cơ hớn hở ra mặt , tôi đoán mò.

“Á, nhìn kìa, nhìn kìa... Có phải cô bé ấy không nhỉ?”

Lạ thật! Sao hôm nay người đi đường cứ xì xầm chỉ trỏ tôi thế nhỉ? Khà khà, mặc dù tôi sinh ra đã đẹp sẵn rồi nhưng đâu cần phải hâm mộ thái quá như thế?

Í! Đợi đã! Đó là...

Trong cửa hàng thời trang, một cô gái cầm tờ báo vừa vặn đúng tầm mắt tôi. Tấm hình to đoành trên tờ báo đó khiến tôi tò mò. Tấm hình này nom quen quen...

Rầm!

Vừa mới nhìn tôi suýt nữa té xỉu.

Tấm hình đó... tấm hình đó chụp tôi và Sun! Tôi đang ngồi phệt trên đất, mặt mũi nhọ đen, còn Sun dịu dàng đưa tay ra nắm lấy tay tôi! Nhưng tệ nhất là cái mặt mê mẩn giai đẹp của tôi lúc đó khiến tôi chỉ muốn cắn lưỡi tự sát ngay lập tức.

Ôi trời ơi! Đám phóng viên “lá cải" đó đã man thật, vô lương

tâm quá đi mất! Sao lai đăng bức hình xí tệ đó lên báo chứ? Lại còn đăng lù lù ở trang nhất nữa! Thế này khác nào bắc loa đi bêu xấu tôi cho cả thế giới biết.

Hu hu hu!

“Hơ! Lạ nhỉ? Nữ sinh trong bức hình này hình như là bạn Hựu Tuệ?” Hiểu Ảnh cũng thò đầu ra, tò mò hỏi.

Cả người tôi cứng đờ.

“Hình chụp Hựu Tuệ á? Đâu?” Tô Cơ đang say sưa chọn quần áo cũng hiếu kì đi tới, nhìn tấm hình chăm chú, “Hiểu Ảnh, bà đừng có nói linh tinh, Hựu Tuệ là Miss Teen Milan, con nhỏ trong hình ngây ngây ngô ngô, làm sao là Hựu Tuệ được?”

“Ừ... đúng thế...” Hiểu Ảnh phụ họa gật đầu theo.

Hu hu hu! Đau! Đau! Đau quá!

Lời nói của hai nhỏ bạn khiến lòng tôi te tái, tôi có cảm giác như mình bị đưa đi hành quyết, tan xương nát thịt.

Tim tôi bị xé nát thành trăm ngàn mảnh, tôi vội vàng kéo hai nhỏ bạn rời khỏi cửa hàng thời trang.

Cầu cho hôm nay tôi không gặp lại cảnh đau lòng này nữa! Trái tim của Miss Teen Milan chỉ chịu đựng có giới hạn thôi!



Chương 3: XANH, ĐỎ, TÍM, VÀNG NHẤP NHÁY KHẮP TRỜI


Địa điểm:

Công viên Cloer

Happy house

Khu giải trí Silver Moon


Nhân vật:

Tô Hựu Tuệ: nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức

Bạch Tô Cơ: nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức

Khâu Hiểu Ảnh: nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức

Kim Nguyệt Dạ: nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương

Lý Triết Vũ: nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương

Lăng Thần Huyền: nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương

Ngài Nhãn Văn: trợ lí chủ tịch trường cấp III Minh Dương cũ


Con…. Con….

Mắt con lại bị ảo giác chăng?

Sao mặt tên khỉ ngố ….

Lại đỏ bừng lên thế nhỉ?

Thượng đế ơi…

Trái Đất này đảo lộn rồi sao?


ONE

Thoát khỏi “ bóng đen” của tấm hình trên báo, tôi chẳng bụng dạ nào mà đi shopping như Tô Cơ. Tôi cố lết tấm thân tàn đi xiêu vẹo phía sau Tô Cơ và Hiểu Ảnh.

“A ha, là các cô hả?”

Ối, sao mà trùng hợp vậy? đúng như cổ nhân đã dạy: “ đời người được mấy tấc gang. Tuy đường nhiều chỗ mà thương gặp nhau”, Trái Đất tròn thật, dù đi đến đâu tôi cũng chạm mặt nhóm Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương.

“Tiểu Huyền Huyền !” Hiểu Ảnh rú lên, lao như bay tới chỗ tên khỉ ngố Lăng Thần Huyền.

“Oái, Tô Cơ, cô mau kéo con nhỏ ngốc ra ngay cho tôi!” Lăng Thần Huyền hét lên như bị điện giật.
Tô Cơ tròn vo mắt, ngây người như phỗng, nhưng rồi cũng nhanh chóng định thần lại, vội vã đi tới, kéo Hiểu Ảnh đang bám chặt lấy tay Lăng Thần Huyền ra.

“Hi, bé Hựu Tuệ, báo sáng nay tôi xem rồi! không ngờ bé ăn ảnh ra phết!” Kim Nguyệt Dạ cười gian xảo, vẫy tay với tôi.

“Hừ….ai cần cậu lo…” tôi tức giận lẩm bẩm.

“Hựu Tuệ, các cô định đi đâu đấy?” Lý Triết Vũ mỉn cười hỏi.

“Từ thứ hai trở đi, Hựu Tuệ sẽ sang trương Sùng Dương học, hôm nay tụi mình tổ chức liên hoan tiễn Hựu Tuệ.” Hiểu Ảnh bị Tô Cơ kẹp cứng, chau mày nhìn Lăng Thần Huyền nhưng vẫn cố gân cổ đáp.

”Cô đến trường Sùng Dương học hả?” Lăng Thần Huyền cười khẩy, “ thế thì sau này nhờ cô chỉ bảo cho thêm!”

Tô Cơ đanh mặt lại, đến trước mặt Lăng Thần Huyền cảnh cáo: “ cậu dám gây khó dễ cho Hựu Tuệ, tôi sẽ không để cậu yên đâu!”

Lăng Thần Huyền ngang bướng hất hàm: “ Hứ ! sao tôi phải nghe lời cô chứ?”

“Không nghe thử xem!” Tô Cơ thấy tên Huyền dám phản pháo lại liền gằn giọng lên.

“Cô..”

”Cậu…”

Ủa? hai người này làm sao ấy nhỉ? Mặt đều đỏ dừ…

“Hừ…dù gì Hựu Tuệ còn lâu mới thắng nổi Dạ.”

”Ai bảo thế? Hựu Tuệ nhất định sẽ thắng!”

“Thôi đi Huyền, đừng cãi nhau nữa, thứ hai Dạ sẽ sang trương Minh Đức học, chẳng phải chúng ta nói sẽ tụ tập một bữa ư?” Lý Triết Vũ khẻ kéo tay Lăng Thần Huyền.

“Xì, con nhỏ chằn lửa này miệng lưỡi cứng gớm, Dạ sao có thể thua được chứ? Mà nè, mấy cô có bản lĩnh thì cùng Tam Đại Thiên Vương đấu một trận tại khu giải trí Siliver Moon xem ai hơn ai nào? Hê hê, sợ xanh mặt rồi hả?” Lăng Thần Huyền khẽ quệt mũi thách thức.

“Ai sợ hả? thua thì đừng có khóc nhè van xin tụi này đó!...” Tô Cơ cẫn cứng họng cãi lại đôm đốp.
“Huyền, đừng so đo nữa!” Lý Triết Vũ cố lôi Lăng Thần Huyền đi.

“Tí nữa xem con nhỏ phù thủy đó còn giám huênh hoang nữa khôn?” Lăng Thần Huyền chẳng them đếm xỉa đến lời khuyên can của Lý Triết Vũ, vẫn tiếp tục dấu “ mỏ” hơn thua với Tô Cơ.

“Hựu Tuệ, Hiểu Ảnh, quyết đấu thôi!” Tô Cơ vừa lườm vừa nguýt tên Lăng Thần Huyền, quay đầu hất tay với tôi và Hiểu Ảnh.

“Quyết đấu thôi anh em!” Lăng Thần Huyền nắm chặt tay, huơ đi huơ lại rồi rú ầm lên.

Oái! Gì cơ? Quết đấu á?

Đợi…. đợi đã! Tôi đã nhận lời đâu! Đợi đã nào…

“Ok! Let’s go! Chính chỗ đó!”

Tôi nhìn theo hướng thay Lăng Thần Huyền chỉ, thấy chỗ đó lom như giá treo cổ…

“Ô la la! Nhảy Bungee! Hi hi! Hay quá! Hiểu Ảnh mê trò nay lâu rồi mà chưa thử lần nào!” Hiểu Ảnh nhảy tưng tưng, hét inh ỏi.

Nhảy…nhảy nhảy bungee? Oh no! Nguy hiểm lắm! Ai cứu tôi với…ối trời ơi!

“Vũ, cố lên, cố lên!” Kim Nguyệt Dạ và Lăng Thần Huyền ngước đầu lên, cổ vũ hết mình cho Lý Triết Vũ đang đứng trên bục nhảy cao mấy chục mét.

“Yên tâm đi! ha ha “ Lý Triết Vũ mỉm cười giơ ngón cái với chúng tôi.

Trò nhảy bungee là trò chơi mạo hiểm mới của khu giải trí silver moon, vì nó quá nguy hiểm nên chẳng mấy người dám mò lên đây chơi. Tôi đứng dưới bục nhảy, thò cổ ra, cố ngóc đầu nhìn lên, chỉ mới tưởng tượng minh đang đứng trên bục nhảy thôi mà chân tôi đã mền oặt như bún.

“Hiểu Ảnh…bà không sao thật chứ?” Tô Cơ run lập cập, thò đầu khỏi lưng tôi hỏi dò.

“Không sao! Ha ha ! Hiểu Ảnh đợi ngày này lâu lắm rồi!” Hiểu Ảnh cười tít cả mắt, chờ nhân viên quản lí kiểm tra dây an toàn. Nhỏ ta sướng ra mặt, cùng nhảy ào xuống với Lý Triết Vũ.

”Oa oa oa! Ha ha ha!”

“Hiểu… Hiểu Ảnh!” răng Tô Cơ đánh chan chát vào nhau, mắt chố ra nhìn Hiểu Ảnh và Lý Triết Vũ bay lơ lửng trong không trung.

Bà bạn Hiểu Ảnh này “ ngầu” thật! không biết nhỏ ta là người hay quái vật nữa, chẳng biết sợ là gì!

Mắt Lý Triết Vũ hơi nhắm lại, dang hai tay ra, giống như một thiên sứ đang bay lên rồi nhẹ nhàng lướt xuống… còn bà bạn Hiểu Ảnh thì…

“Hựu Tuệ! Tô Cơ! Nhin hằng nga bay lên khung trăng nè!” Hiểu Ảnh là hét ầm trời.

“Hiểu Ảnh! Đừng có giẫy! cẩn thận đấy!” tim tôi thấp tha thấp thỏm theo nhịp bay lên hạ xuống của Hiểu Ảnh.

“Ha ha ha! Vui quá! Ta là Tôn Ngộ Không!”

Hiểu Ảnh vừa đáp đất đã ngoáy mông chạy ngay đến chỗ tôi: “Hựu Tuệ, Dạ, bây giờ đến lượt hai cậu!"

Đến…đến lượt tôi? Đến lượt tôi rồi ư? ối má ơi… hu hu hu! Đừng mà! Phen này tôi chết không kịp ngáp rồi! may mà bây giờ vẫn chưa bắt đầu, tôi phải kiếm cớ đánh bài chuồn thôi! Đúng rồi, nói là váng đầu, hay đau bụng nghe cũng xuôi tai đó!

”Ơ… tôi…!”

“Ô hô, bé Hựu Tuệ định đánh bài chuồn à?” Kim Nguyệt Dạ cười ma mãnh, bắt bài tôi ngay lập tức.

Híc… thằng cha Kim Nguyệt Dạ ác ma này sao lại biết trước tôi định nói gì nhỉ? Hắn dường như nhìn thấu tâm gan tôi, trông bộ dạng đáng ghét của hắn kìa!

“Hơ hơ hơ! Đâu có, tôi không bị váng đầu!”

“Thế à? Hay bé đau bụng?”

“…Cũng …cũng không!”

“Vậy thì chúng ta lên thôi!”

“…”

Ối thánh thần ơi! Tức chết mất! kế hoạch đào tẩu của tôi bị tên khốn Kim Nguyệt Dạ lật tẩy! Làm…làm thế nào đây? Xem ra tôi chỉ còn cách quyết sống mãi một chận thôi…

Hu hu hu…

“Hựu Tuệ, cố lên! Hiểu Ảnh thấy trò này hay cực!”

“Hựu Tuệ, bà gắng lên nhé! Híc!”

Hừ! con nhỏ Tô Cơ chết tiệt! không phải bà cứ cố cãi cùn thì tôi đâu đến bước đường cùng này? Nếu tôi có mệnh hệ nào, đều là bà hại tôi!

Tôi run lẩy bẩy như con gà cúm, leo lên bục nhảy, nhân viên quản lí bắt đầu giúp tôi buộc dây an toàn.

Tôi cúi đầu nhìn xuống phía dưới…

Tụi Tô Cơ ở phía dưới nom nhỏ tin hin như con kiến, hồ nhân tạo chính diện với bục nhảy chỉ còn bằng cái bao gạo, tôi nhìn xung quanh thấy cả tháp nước của trường Minh Đức cách đó mười mấy cây số…
Úi trời ! trên này còn cao hơn cả tưởng tượng của tôi! Đừng nói là nhảy xuống, chỉ đứng nhìn thôi tôi cũng đủ hoa mắt chóng mặt, hai chân nhũn ra như đất xét nhão! Má ơi! Nếu chẳng may dây an toàn bị đứt phéng thì tôi ngã xương tan thịt nát mất.

“Chú….chú ơi! Chú cứ cột từ từ! cháu…cháu không vội đâu ạ! Hơ hơ hơ!” tôi cười méo cả miệng, ặt mũi cắt không còn giọt máu.

Chú quản lí lườm xéo tôi một cái.

“Cô không vội nhưng tôi vội! Tôi còn phải làm ăn nữa chứ!” chú ta nói xong, lấy hết sức kéo dây an toàn trên eo tôi, rồi quay người đi mất dạng.

Hu hu hu…người đâu mà tuyệt tình thế!

“Bé Hựu Tuệ, nếu bé sợ thì xuống đi!” Kim Nguyệt Dạ nhếch lông mày, bộ dạng như muốn xem tôi diễn hài nhảm.

“Tôi…tôi đâu có sợ? Tôi … tôi rất bình tĩnh, có thể khiêu vũ trên không đó chứ!”

“Thế hả? Bé tí nữa đừng sợ đến nỗi sùi cả bọt mép ra nhé! Hơ hơ hơ!”

“Ha ha ha! Cậu thật biết đùa! Làm gì có chuyện đó!”

Hic…nhưng trong lòng tôi thì chắc mẩm 100% là “ có chuyện đó”.

“Đã vậy thì ưu tiên quý cô! Mời quý cô nhảy trước!”

“Á! Không cần khách sáo thế! Lần nào cũng nhường phụ nữ trước ngại quá! Thôi cậu nhảy trước đi! ha ha ha…cậu cứ tự nhiên nhé!”

“Này hai cô cậu có định nhảy khồng đấy? Không nhảy thì nhường cho người khác!” Chú quản lí hết kiên nhẫn, cầu nhàu ở phía sau.

“Kim Nguyệt Dạ! cậu mau nhảy đi! Đừng bắt người khác chờ!”

“Hựu Tuệ, cô nhảy trước đi! thế mới thể hiện được khí phách ngọc nữ trường Minh Đức chứ!”

“Ơ hơ hơ! Tôi từ trước tới giờ luôn khí phách đầy mình, khỏi cần chứng minh làm gì, nhường lại vinh dự đó cho cậu!”

“Cô nhảy trước đi!”

“Không, không, không, cậu nhảy trước đi!”

Kim Nguyệt Dạ bĩu môi.

“Vậy thì chúng ta cùng nhảy?”

Á á á á…!

Không đợi tôi kịp phản ứng, Kim Nguyệt Dạ đã kéo tôi nhảy vèo xuống.

“Cứu... cứu tôi với!”

Mặt tôi xanh lét, mắt nhắm tịt, sợ đến nỗi nín thở.

"Hơ hơ hơ! Hựu Tuệ, dáng cô nhảy kì ghê ta! Trông co quắp như con tôm ấy!"

Hu hu hu! Tên Kim Nguyệt Dạ thôi tha dám giễu cợt tôi.

Giọng nói đáng ghét đó lúc to lúc nhỏ theo tiếng gió vun vút truyền đến tai tôi, tôi tức đến phát điên, trừng mắt lên...

Oái oái oái! Chết... chết rồi! Tôi...tôi sắp rơi xuống hồ rồi! Ai cứu tôi với...

Khi tôi chỉ còn cách mặt hồ có vài mét, tôi thấy dây an toàn ờ chân tôi như thít lại.

Xoạt một cái... có một lực rất mạnh kéo tôi văng lên trên.

"Ôi cha! Nhìn Hựu Tuệ như một nàng tiên ý!”

Trong lúc hoảng hốt tôi nghe thấy tiếng hét phấn khích của Hiểu Ảnh.

Hu hu hu! Giống nàng tiên cái nỗi gì? Số tôi đúng là bị "sao quả tạ" chiếu!

"Bé Hựu Tuê! Bé không sao chứ?" Kim Nguyêt Dạ hét lên rõ to.

“Tôi... tôi vẫn ổn chán! Ha ha ha!” mặt như đưa đám nhưng tôi vẫn cố cứng họng cãi lại.

“Nhắm mắt lại, đừng nhìn bên dưới! Thở đều vào!”

Ai thèm nghe lời tên khỉ đột thối tha như mi chứ? Nhưng tôi không còn chút sức lực nào để xử hắn nữa...

“Mau lên, giang hai tay ra để giữ thăng bằng! Nhớ lại lúc chúng ta xem tuyết rơi ở sau núi...!”

Xem tuyết rơi sau núi... Đúng rồi, hôm đó, tôi và Kim Nguyệt Dạ cùng nhau đứng trên mỏm đá ở ngọn núi phía sau công viên Clover, cảm giác lúc đó giống như bây... bây giờ...

“Hựu Tuệ, bây giờ từ từ mở mãt ra!"

Mở mắt ra! Híc... không đời nào! Khủng khiếp quá!

"Đừng sợ! Mở mắt ra!"

Tôi từ từ mở mắt...

"A... tôi đang bay! Tôi đang bay lên cao!" Thấy bầu trời xanh thẳm như dần dần

nhích gần tôi, tôi hứng khởi la lên.

"Hơ hơ hơ! Đồ ngốc! Chúng ta cùng bay nào!" Kim Nguyệt Dạ mỉm cười, ngoắc

chặt lấy tay tõi, khẽ nhắm mắt lại.

"Hựu Tuệ, chúng ta cùng bay đến thiên đường nào!"

Baytới thiên đường? Hắn nói nhăng cuội gì vậy?

Tôi quay đầu lại nhìn mái tóc rối tung rối bời của Kim Nguyệt Dạ, khuôn mặt hắn trông đẹp như một thiên sứ, trái tim tôi bỗng đập rộn ràng.

Vù vù vù vù... tiếng gió lướt qua tai tôi. Chà... thoải máu quá! Cảm giác thật sảng khoái!

Tôi nhắm mắt, bắt đầu thả lỏng cơ thể, cảm giác tự do tự tại bay bổng giữa không trung tuyệt thật!

Ưm... sao thế nhỉ? Hình như tôi ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang thoảng... là Kim Nguyệt Dạ sao?

...

Hu hu hu! Đừng mà! Sao tôi lại mất xỉu thế này?


TWO

Vòng thi đầu tiên, nhóm Tuyệt Đại Tam Kiều chúng tôi thất bại ê chề, vòng thi thứ 2 là “Mê cung bát quái”.

Hừ... Kim Nguyệt Dạ, các ngươi chết chắc rồi.

Tuyệt Đại Tam Kiều sẽ cho các ngươi biết thế nào là mê cung bát quái, các ngươi cứ đợi đấy! Hơ hơ, trò này đối với tụi tôi chỉ là trò trẻ con vặt vãnh. Bà bạn Hiểu Ảnh khoái trò này nhất, mỗi lần tới khu giải trí Silver Moon, nhỏ ta chỉ chăm chăm chơi trò này.

“Lăng Thần Huyền, làm gì mà lò dò maiz thế? Ngay cả ốc sên cũng sắp theo kịp cậu rồi đấy!” Tô Cơ đứng bên ngoài, đắc ý gào vọng vào trong mê cung.

“Gào cái gì mà gào? Dạ! Vũ! Các cậu bảo đi bên nào nhỉ? Oái... Điên thật! Lại là ngõ cụt! Rõ là trò mê cung nhảm nhí!”

“Ha ha ha!” Nghe thấy tiếng gầm như sư tử lên cơn của Lăng Thần Huyền, Tô Cơ khoái trí vỗ tay đôm đốp.

“Huyền, cậu càng cuống thì càng khó tìm đường ra!”

“Huyền, chắc đường này thôi...”

“...”

Và như vậy ở còng thi số 2, Tuyệt Đại Tam Kiều trường Minh Đức nhắm mắt cũng vượt qua ngon ơ, chiến thắng oanh liệt! Hiện tại Tuyệt Đại Tam Kiều trường Minh Đức và Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương hòa nhau một đều.

Vòng thi số ba, chúng tôi hăm hở đi tới sân bắn cung.

“Bis bis! Dạ! Vũ! Hai cậu siêu quá! Bắn trúng hồng tâm kìa! Siêu quá!”

Bà bạn Hiểu Ảnh đầu gỗ này rốt cuộc là người của phe nào? Suốt ngày thấy nhỏ ta nhảy như con choi choi cổ vũ cho Tam Đại Thiên Vương!

“Xem tôi đây!” Tô Cơ đứng dáng chuẩn, mắt ngắm thẳng, kéo căng cung.

Xoạt!

“Ô ô, xem ra cô cũng khá phết, bắn trúng hồng tâm cơ đấy!” Lăng Thần Huyền bĩu mội nhìn Tô Cơ.

“Hứ!” Tô Cơ lườm Lăng Thần Huyền rồi quay ngoắt người nói với Hiểu Ảnh: “Hiểu Ảnh, bà cố lên!”

Xoat!

“Hiểu Ảnh, bà bắn tên đi đâu vậy? Bia ngắm ở kia cơ mà!” Tô Cơ trố mắt nhìn Hiểu Ảnh.

“Lạ thật...” Hiểu Ảnh lắc đầu ngán ngẩm.

Mọi người nhìn ngó khắp nơi xem mũi tên nằm ở chỗ nào.

Bốp!

Một trái táo có cắm mũi tên rớt từ trên cây xuống...

“Ôi ha ha ha... Đồ vịt ngốc! Ngốc hết thuốc chữa” Lăng Thần Huyền ôm bụng cười bò ra.

Tiếp theo đến lượt tôi.

“Hựu Tuệ, nhanh lên! Phải bắn trúng hồng tâm nhé!” Tô Cơ giục tôi.

“Hơ... đến... đến lượt tôi hả?”

Tôi cười đau khổ, dùng hết sức bình sinh kéo cái cung tên cứng đầu.

Xoạt!

“Oái! Là ai? Ai bắn tên đấy? Bắn rahcs cả mũ tôi rồi! Định giết người hử?” CHú quản kí trò chơi ngồi cách đó không xa hét lên kinh hãi.

Tôi tặc lưỡi, cuống cuồng đặt cung tên xuống, nấp vòa một bên.

Thế là vòng thi thứ ba,Tuyệt Đại Tam Kiều lại ôm hận thất bại thảm hại.

“Chúng ta ra chỗ kia chơi đi!” Hiểu Ảnh hào hứng chỉ vào tàu lượn siêu tốc màu trắng xóa.

“Hiểu Ảnh, có chết tôi cũng không đi đâu...”

Đúng là bó tay toàn tập với bà bạn Hiểu Ảnh. Lúc nãy nhảy Bungee, tôi vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, bây giờ lại ngồi trên tàu lượn siêu tốc thì có mà “ngỏm” sớm...

“Hựu Tuệ, bà là niềm hy vọng của trường Minh Đức, sao lại nhụt chí vậy?” Tô Cơ không cho tôi nói thêm, túm chặt tôi đi.

“Á... Cứu với... cứu với!”

Sau một hồi lộn nhào ầm ầm điên cuồng trên không, Tô Cơ, Lý Triết Vũ, Kim Nguyệt Dạ và đương nhiên cả tôi, mặt mày trắng bệnh không một giọt máu. Tụi tôi vội vã thoát khỏi tàu lượn siêu tốc. Thế mà, Hiểu Ảnh vẫn bám dính trên tàu lượn không chịu xuống, nhỏ ta còn muốn chơi thêm một lượt nữa.

“Tiểu Huyền Huyền, chơi với Hiểu Ảnh một lần nữa đi!”

“Tôi...”

“Lăng Thần Huyền, cậu sợ rồi hả? Mau nhận thua đi! Hà hà...” Tô Cơ cố gắng chống chọi với cơn váng đầu, mỉa mai tên Lăng Thần Huyền.

“Ai bảo tôi sợ hả? Chơi thì chơi...!” Lăng Thần Huyền cũng không chịu kém cạnh.

Lại một hồi lộn nhào điên cuống trên không, Hiểu Ảnh hưng phấn: “Tiểu Huyền Huyền, một lần nữa nhé!”

Lại lần thứ ba...

“Hiểu Ảnh muốn chơi thêm một lần nữa cơ!”

...

Đến lần thứ N...

“Tiểu Huyền Huyền, một lần nữa thôi mà! Đi mà!”

Í? Sắc mặt hồng hào của Lăng Thần Huyền sao bỗng nhiên biến thành màu xanh... màu lam... rồi màu tím đen...

Lăng Thần Huyền nhảy bổ tới chỗ chúng tôi, hít một hơi sâu: “Hòa...”

Vẫn chưa nói hết câu thì hắn đã quáy vội người đi, “ọe” một tiếng rồi nôn thốc nôn tháo.


THREE

Bốn tiếng sau...

“Ôi! Mệt phờ cả người! Đấu lâu như vậy mà vẫn hòa! Chán chết!”

Tất cả chúng tôi đều mệt nhoài, bò ra thảm cỏ trong công viên. Tên khỉ Lăng Thần Huyền cứ lẩm bẩm luôn miệng, có vẻ hắn đã thoát khỏi nỗi ám ảnh của trò tàu lượn siêu tốc.

“Chúng... chúng ta... tạm ngưng cuộc đấu ở đây thôi!” Tôi nói như sắp hết hơi.

“Không chịu đâu! Hiểu Ảnh muốn chơi nữa cơ!”

“Hiểu Ảnh! Bà muốn tụi này chết vì kiệt sức mới cam lòng hả? Thật là...” Tô Cơ tức giận véo má Hiểu Ảnh.

“Hu hu hu! Không chịu đâu! Không chịu đâu! Hiểu Ảnh muốn chơi, muốn chơi, muốn chơi mà...”

“Thôi được rồi! Chúng ta đấu lâu như vậy mà vẫn chưa phân thắng bại, vậy chơi nốt trò cuối cùng đi!” Kim Nguyệt Dạ xoa đầu Hiểu Ảnh, mỉm cười nói.

Grừ! Thằng cha này chưa từng đối xử dịu dàng như vậy với tôi bao giờ! Quá quắt thật!

Hiểu Ảnh nghe xong, mặt mày hớn hở. Nhỏ ta vừa khóc bù lù bù loa xong thế mà đã quay ra cười ngay được: “Hi hi, hay quá! Thế... thế chúng ta chơi trò trốn tìm đi!”

Chúng tôi đành tham gia trò chơi cuối cùng.

“Oẳn tù tì... ra cái gì ra cái này! A ha! Tiểu Huyền Huyền thua rồi! Tiểu Huyền Huyền phải đi tìm!”

“Được rồi, bắt đầu nào, một hai ba...”

Lăng Thần Huyền tự bịt mắt, quay người vào gốc cây, chúng tôi vội vàng khom lưng đi tìm nơi trốn.

Haiz! Biết trốn đi đâu đây? ĐI xa quá thì không được, trốn gần thì... chẳng có chỗ nào khó tìm cả.

A! Bên cạnh hồ nhân tạo có một cái hang nhỏ! He he! Tôi chui vô chỗ này, tên khit ngố đó còn lâu mới tìm được.

Đúng lúc tôi đang đắc ý, gật đầu côm cốp thì một bóng người xuất hiện lù lù ở cửa hang.

“Hơ! Bé Hựu Tuệ đấy à! Bé cũng nấp ở đây hả?”

“Oái! Thì ra là cậu! Giật cả mình! Làm tôi cứ tưởng là Lăng
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 13102
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN