Cao thủ học đường (hai lớp học đối đầu)
'>- Thôi đi , cậu có thôi đi không hả, nghe lời Hàn Tuyết, chúng ta về thô
i.
Trúc Ly kéo mạnh tay Thư đi ra khỏi chỗ ấy trước khi mọi chuyện trở nên rắc rối hơn, vì…nhỏ biết rất rõ Hàn Tuyết, một khi Tuyết đã nổi giận thì….khó mà lường trước được.
Nhưng Anh Thư vẫn không chịu nghe lời, nhỏ giật mạnh tay Trúc Ly, vẫn cố quay về để xả giận. Có đôi khi cái tính nóng vội lại gây ra nhiều chuyện hơn.
- Sao , cậu không dám nói lại à.
Cái giọng đá đểu ấy của thư không nhầm lẫn vào đâu được, những lúc thế này chỉ có…
- Cậu biết không, cái điệu bộ của cậu giống như một tên say rượu cãi nhau và cố lấn át tới để cãi cho bằng được.
Nhẹ lắm, thoảng qua nhưng cũng đủ khiến cho Thư giật mình, quay lại phía sau, nhỏ bật cười , thì ra là kẻ thù của nhau cả.
- Lớp trưởng lớp Toán từ bao giờ lại trở nên đanh đá tới vậy.
Cát Anh liếc qua chỗ Hàn Tuyết sau đó cười nhẹ nhìn Thư:
- Một tuần không gặp mà cậu vẫn thế.
- Cậu..
Thư bặm môi, vẫn thế là sao chứ, ý tứ của Cát Anh quá rõ ràng còn gì, cơn ức chế vì cả tuần của nhỏ lại lên, định tiến tới gần Cát Anh nhưng…nhỏ đã bị một tên vệ sĩ kéo đi thẳng, chỉ kịp để lại vài câu thách thức :
- Vũ Cát Anh, cậu cứ chờ đấy
Giọng nói của Thư xa dần, xa dần, Bảo Ngọc cũng lẽo đẽo bước theo, trong lòng bực dọc đến tột độ. “ Dám đối xử với lớp Anh vậy sao, được thôi để xem không còn bà chủ tịch chống lưng, các người sẽ làm được gì ?” (21) - 44-870-21#ixzz2FUNOSd6R
Cát Anh khẽ lắc đầu…nhỏ bước lại gần Tuyết, khẽ đặt tay lên vai bạn, cười nhẹ:
- Bà chủ tịch sẽ rất vui.
- Cảm ơn cậu.
Tuyết quay đầu nhìn Cát Anh, đôi mắt chứa đựng cả một sự tôn trọng và yêu quý vô tận. Giờ thì nhỏ đã hiểu, tại sao lớp Toán lại coi Cát Anh giống như một vị thánh sống , tại sao lớp Toán lại tin yêu lớp trưởng của tụi nó đến như vậy..cái gì cũng có nguyên do.
o0o
Ánh sáng hiếm hoi của kẽ hở từ cửa sổ hắt lên khuôn mặt của người đàn ông ấy, hai tay day day thái dương, ông trầm mình giữa những suy nghĩ chật vật. Có lẽ mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
Nhìn lại xấp hồ sơ đặt trên bàn, ông thở dài.
Cộc…cộc….cộc
Tiếng gõ cửa thoáng làm ông giật mình.
- Vào đi
- Vâng thưa chủ tịch.
- Có chuyện gì thế ?
Ông nhíu mày nhìn tên quản lí đang cúi gằn mặt đứng đối diện.
- Thưa chủ tịch, tình trạng của cô Hàn Thủy đã tốt hơn rồi ạ.
Khẽ mỉm cười, nụ cười có pha chút mệt mỏi nhưng lại nhẹ nhõm.
- Thế thì tốt quá, bảo bác sĩ ở đó hãy điều trị bằng thứ thuốc tốt nhất cho con bé.
Tên quản lí gật đầu, khẽ dạ một tiếng.
- Vâng, cho dù không dặn thì các bác sĩ ở đó cũng đang làm rất tốt, dù sao cô Thủy cũng là giáo viên chủ nhiệm của Vũ tiểu thư.
Đôi lông mày của người đàn ông thoáng co lại khi nghe thấy ba từ cuối của tên quản lí.
- Ngươi nói sao ? Vũ tiểu thư ư?
- Vâng, là Vũ Cát Anh con gái của phu nhân Ellen Trịnh và ngài Vũ Triết.
Đáy mắt có chút xao động, rõ ràng ông đã không giữ được bình tĩnh khi nghe hai cái tên ấy. Thì ra người bây lâu nay ông tìm kiếm lại ở gần như thế, và chắc hẳn…lớp Toán cũng đang ở đây.
Vũ tiểu thư…
Vũ tiểu thư sao ???
(21) - 44-870-21#ixzz2FUNZCcCi
Màn hình ti vi chiếu lên những hình ảnh sinh độngvà vui nhộn, cô Thủy khẽ cười nhìn các học viên, nụ cười hạnh phúc thật sự.
Hà Mi kéo nhẹ chiếc chắn mềm lên cai cho cô Thủy, nhỏ lúc lắc cái đầu, ra vẻ khó hiểu:
- Sao em nhìn cô mà thấy giống cô tiên quá vậy lão bà bà.
- Cái con bé này, nói vậy mà cũng nói được.
- Tiên với chả bụt gì , tôi thấy giống cô Thủy hơn.
Bốp
- Ngu….cô Thủy không giống cô Thủy thì giống mày chắc .
Thái Huy bĩu môi nhìn Thế Bảo, Bảo xoa đầu ậm ừ vài tiếng rồi cười khì khì:
- Thì tao nói là nói thế.
Khánh Đăng chợt bật cười, sao mấy cậu bạn này là học sinh 11 rồi mà còn trẻ con quá vậy nhỉ? Ngẫm ra cậu cũng trẻ con đấy chứ, nhất là cái lúc…đối diện với Cát Anh, nghĩ đến đây, mặt Đăng tự dưng bối rối lạ, và con mắt ranh mãnh của Ngọc Vi đã….nhìn thấy.
Nhỏ lém lỉnh nở một nụ cười gian tà nhìn Đăng:
- Tương tự em nào vậy hotboy.
Đăng đơ người, cậu vội vàng lấp liếm:
- Đâu, tớ có bảo gì đâu, chỉ là…
- Chỉ là sao?
Thái Huy vội tiến đến, khuôn mặt hăm dọa khiến cho Đăng thoáng rùng mình, Anh Kiệt từ đâu bay tới, cậu đặt một tay lên vai Khánh Đăng, một tay tự vỗ vào ngực mình :
- Có gì thì cứ hỏi tớ đây .
Xem kìa, ánh ắt cậu chàng lấp lánh chưa kìa, Ngọc Vi vứt ngay một quả chuối lên đầu kiệt, lắc đầu cảm thán :
- Thế Bảo thứ hai.
- Ê sao bà lại nói vậy chứ, sao lại đưa tôi ra làm mẫu chứ.
Thế Bảo bất mãn lên tiếng, cậu nhìn Ngọc Vi tức tối, Vi đưa hai con mắt lên, xóc qua, giong chua lè:
- Thế ông bảo tôi lấy ai làm mẫu hả?
- Thì…
*Choang*
….
Li nước cam trên tay cô Thủy rớt xuống khiến tụi nó giật mình quay lại, và tất cả dường như hóa đá. Đôi mắt cô Thủy thất thần nhìn lên màn hình ti vi, trước khi thầy Vinh tắt , tụi nó còn nhìn thấy hình ảnh của buổi lễ truy điệu bà chủ tịch.
(22) - 44-870-22#ixzz2FUNv804s
Chap 60
Đôi mắt vô hồn của cô Hàn Thủy vẫn im lặng nhìn về một hướng. Không gian trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, Ngọc Vi cố nở một nụ cươi gượng gạo, nhỏ tắt hẳn Ti vi, nhẹ giọng :
- Ai lại mở kênh vớ vẫn thế này.
Hà Mi cúi mặt, nhỏ chẳng dám nhìn cô Thủy, trong lòng dậy lên một làn sóng bất an.
- Sao không ai cho tôi biết ?
Dù rất nhẹ nhưng câu hỏi của cô vẫn khiến cho tụi nó bất ngờ, chưa bao giờ, cô như thế cả. Giọng nói lạnh tanh cộng thêm một chút khản đặc vì cổ họng đã nghẹn ứ, cô Thủy quay qua nhìn thẳng vào các học viên lắc đầu:
- Nói đi, nói với tôi là không phải đi, nói đi. tại sao lại không ai nói gì vậy hả ???
Cô vùng người ra khỏi chiếc ga trắng, đáy mắt ngấn nước nhìn các học viên của mình.
Bi thương .
- Tại sao lại như vậy chứ ?? Tại sao lại như thế chứ ? Ông trời..ông muốn tuyệt đường sống của tôi sao ?
Mái tóc đen rủ xuống, nước mắt chảy dài, cô Hàn Thủy đang khiến tụi nó run lên vì sợ, thầy Vinh vội đến ôm chặt lấy cô, thế nhưng cô vẫn không chịu, vùng mạnh ra khỏi người thầy, cô nấc lên :
- Tại sao các người lại đối xử với tôi như thế.
- Hàn Thủy
- Buông tôi ra, buông ra, các người đều là những kẻ giả dối.
Một nỗi đau đang giằng xé tâm can.
- Cô ơi, em xin lỗi, chúng em xin lỗi, xin cô mà, cô đừng làm như thế.
Ngọc Vi bật khóc, nhỏ đưa hai bàn tay ra, xoa xoa như một kẻ tội đồ. Cô Thủy dừng lại, nhìn đám học trò, rồi lại đi mắt về hướng khác, xa hơn.
- Chúng em sai rồi cô ơi, cô đừng làm như thế nữa, nếu không…chúng em chết mất.
Lẳng lặng lau đi những giọt nước mắt, cô Thủy kìm nén cảm xúc lại, nhưng giọng điệu vẫn cứ như thế, lạnh lùng đến tàn nhẫn :
- Đưa tôi đến chỗ bà ấy.
- Cô..
- Tôi bảo là đưa tôi đến chỗ bà ấy mà.
Cô Thủy hét lên, làm cho bước chân của Hà Mi loạng choạng, nhỏ run lên cầm cập , mắt dáo giác tìm kiếm một chút gì đó để tránh đi sự sợ hãi. Lão bà bà….cô ấy …
o0o
Cát Anh và Hàn Tuyết đang sửa soạn lại ngôi mộ thì bất chợt đứng bất động, Tuyết nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh đang tiến về chỗ mình, theo sau là các học viên còn lại của lớp Toán.
Hai bàn tay chợt nắm chặt lại.Nhỏ chẳng biết đối diện sao với người con gái ấy, khép mình ra phía sau, một sự lẩn tránh mà chính nhỏ cũng không tự hiểu nổi bản thân mình.
Cát Anh khẽ nhíu mày, đôi mắt nhỏ liếng thoắn liếc qua phía sau, rồi dừng lại chỗ cô Thủy.
- Cô…
Tảng lờ nhỏ, cô Thủy vẫn bước, cái cô đang muốn hướng đến chính là di ảnh đằng kia của bà chủ tịch. Nghiêng người sang một bên tránh đường, nhỏ nhìn thấy một nỗi tuyệt vọng đang xâm chiếm trái tim cô.
Nụ cười chua chát vẽ ra từ khóe miệng. Cô Thủy gục xuống, ôm lấy tấm bia, nước mắt trào ra không kể xiết:
- Sao vậy mẹ, sao mẹ lại bỏ con đi như vậy, mẹ có biết hai mươi năm qua con đã đợi mẹ thế nào không ??? Sao mẹ lại bỏ con lại thế này.
Tâm di ảnh vẫn xuất hiện một nụ cười đẹp của người đã khuất, người còn sống ….cũng cười. Cười dài trong nước mắt.
Cả lớp Toán chết lặng, thầy Vinh đứng một chỗ như trời trồng, không ai nhìn ai, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô Hàn Thủy.
Đau đớn.
Bất lực.
-“ Cô..em phải làm gì đây ? phải làm gì cho cô đây, nếu cô cứ như thế này…em phát điên mất”
Từng tiếng nấc kéo dài, vang vọng khắp nghĩa trang.
Gió thổi nhẹ,
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cô Thủy vẫn không chịu đứng dậy, Cát Anh bắt đầu lo lắng , với sức khỏe hiện giờ của cô không thể ở ngoài lâu được. Nhỏ tiến lại gần, khẽ cắn nhẹ môi:
- Cô ơi, mình về thôi.
Vẫn im lặng, cái im lặng đến nghẹt thở, khiến cho cho tụi nó cảm thấy tội lỗi nhiều hơn.
- Hàn Thủy chúng ta về thôi.
Thầy Vinh đỡ cô đứng dậy, nhưng đáp lại thầy vẫn là cái vung tay dứt khoát.
- Tôi chưa muốn về.
- Cô Thủy…em xin cô mà.Cô đứng dậy đi, cứ thế này cô sẽ không đủ sức mất.
- Cứ để tôi chết quách đi, chết đi cho các người vừa lòng.
Hàng nước mắt làm nhòe đi tất cả, Cát Anh quỳ hẳn xuống, nhỏ nhìn cô khóc không thành tiếng:
- Cô ơi, xin cô đấy…đững đối xử với chúng em như vậy, đừng tàn nhẫn với chúng em như thế.
Ba mươi thân ảnh còn lại cũng quỳ sụp xuống, ngọn cỏ may mỏng manh vương trên áo. Trái tim cô chợt rung lên, cô...cô đã làm gì thế này, trách mắng tụi nó sao, không, cô đang tự bao biện cho chính bản thân mình. Tụi nó vì cô đã phải chịu biết bao đau khổ, vì cô mà nước mắt tụi nó đã cạn, thế tại sao cô lại còn nói những lời như thế, ôm chầm lấy Cát Anh, cô ắc đầu nguầy nguậy:
- Cô xin lỗi, xin lỗi các em, cô không nên nói như vậy, các em không có lỗi, lỗi là của cô. Đừng trách cô nhé, tha thứ cho cô cô thật sự xin lỗi
Gục mặt vào ngực cô, Cát Anh khẽ thì thào:
- Vậy thì đứng lên cô nhé, về với chúng em, cô còn có chúng em mà, chẳng phải cô đã hứa….không rời xa chúng em nữa sao.
Lặng.
Dư âm của nước mắt vẫn còn đọng lại, cô Thủy siết chặt vòng tay hơn, cô biết làm sao đây, ngay bây giờ cô cảm thấy mình thật tồi tệ, tại sao cô lại gieo rắc những suy nghĩ ấy vào đầu bọn trẻ? tại sao cô lại độc ác nói ra những lời tàn nhẫn ấy? Tai sao cô lại để mặc cho các học viên của mình quỳ sạp nơi đây ?
......
- Hàn Thủy, dậy đi con.
Một giọng nói vang lên từ phía sau, trầm ấm nhưng đủ cho người con gái ấy quay lại. Đôi mắt cô Thủy chợt dấy lên một thứ cảm xúc lạ.
Hình ảnh của hơn hai mươi năm trước ùa về.
Là người ấy sao ???
Hai mươi năm qua cô đã tự hứa với lòng mình không bao giờ gặp ông ta. Tự hứa với lòng mình không bao giờ tin vào bất cứ điều gì ông ta nói.
Cô..
… Không đủ mạnh mẽ để hận.
Nhưng cũng không đủ lòng bao dung để tha thứ cho con người ấy.
Một ánh nhìn căm phẫn pha chút bi thương, cô Thủy khẽ cười .
- Chào chú…
Chữ chú kéo dài, ngân trong vòm họng tạo nên sự khinh bỉ. Không tức giận, người đàn ông ấy hoàn toàn không tức giận. Ông bước lại gần , nắm lấy bàn tay đang run lên của cô Thủy, nhẹ nhàng nói:
- Con cầm lấy đi, đây là thứ mẹ con để lại cho con.
Bàn tay trơ ra vì ngạc nhiên, cô nhìn lại cuốn sổ dày cộm trên tay và một bức phong thư. Rồi nhìn lại người đàn ông ấy.
- Đây là thứ gì ?
- Là nhật kí của mẹ con.
(23) - 44-870-23#ixzz2FUOS9Te4
Đêm
Đêm mùa đông lặng lẽ, chỉ có tiếng mưa rả rích ngoài kia cộng vào một chút lạnh của trời đông.
Cô Hàn Thủy ngồi co người vào một góc phòng, cuốn sổ nhật kí của bà chủ tịch trên tay cô đã vơi dần. Những giọt nước mắt rớt xuống làm nhòe đi những dòng chữ vốn đã mất màu bởi những giọt nước mắt của một con người khác.
“ Ngày…tháng …năm…”
Sáng nay tỉnh dậy nhìn thấy Hàn tuyết mẹ lại nhớ con cồn cào Thủy ạ, chẳng biết làm sao, đững từ ngoài đường nhìn vào trong, thấy bóng dáng nhỏ nhắn của con mẹ lại không kìm được nước mắt, ngày thứ 3 mẹ xa con nhỉ ? Ước gì bây giờ mẹ có thể chạy đến ôm con vào lòng và thủ thỉ kể cho con những câu chuyện cổ tích.
Mẹ nhớ con lắm .
“ Ngày …tháng …năm..
Hôm nay ngang qua cổng trường, mẹ thấy con ăn rất ít, căn teen trường nấu không ngon hả con? Mẹ xin lỗi, đáng nhẽ mẹ phải là người chăm chút cho con từng bữa cơm mới phải “
“ Ngày tháng năm
Vậy là con mẹ đã thành thiếu nữ rồi, tuổi mười tám con đã có thể tự đi trên đôi chân của mình, đáng nhẽ bây giờ mẹ phải là người chỉ dạy cho con những hành trang để bước vào đời , vậy mà, mẹ lại là một người mẹ vô dụng, chỉ biết đứng nhìn con từ xa, nhớ con lắm, mẹ nhớ con da diết. Con gần đó, mà sao xa quá Thủy ơi, mẹ không với tới nữa rồi, trái tim mẹ đang rất đau con hiểu không, rất đau “
“ Ngày …tháng …năm
Sân bay đông nghẹt người, dáng con khuất dần , vậy là con xa mẹ thật rồi. Nước Anh xa xôi quá, biết bao giờ mẹ mới co thể gặp lại con đây, mẹ chỉ biết ngồi đây, cầu bình an cho con thôi, con gái yêu của mẹ, mẹ rất yêu con “
“ Ngày …tháng …năm
Mẹ xin lỗi Thủy ơi, gặp con trong phòng giám thị, mẹ đã muốn lao ngay tới mà ôm chầm lấy con, nhưng lí trí không cho mẹ làm thế, mẹ đã bỏ rơi con 20 năm nay, mẹ không đủ tư cách để làm chuyện đó, cũng chẳng dám ôm con, mẹ sắp đi xa rồi, đôi mắt này không thể dõi theo con được nữa, nói lời yêu thương làm gì nữa chứ, con hận mẹ lắm phải không ??? Thủy, 20 năm qua chẳng đêm nào mẹ ngủ được, mẹ nhớ con, nhớ cả cái bàn tay bé xíu của con buông dần vạt áo mẹ. Nếu ngày đó mẹ chịu đựng thêm một chút, nếu ngày đó mẹ không dại dột làm theo lời thách đố của mẹ Hàn Tuyết thì bât giờ mẹ đã không phải đau khổ thế này.
Tại sao con lại khóc, con phải mạnh mẽ lên, sau này mẹ không còn bước theo con, chăm sóc cho con được nữa”
(23) - 44-870-23#ixzz2FUOaDyhU
“ Ngày ..tháng… năm …”
Cuối cùng thì mẹ cũng làm được rồi, nhưng Thủy ơi, sao mắt con nhắm nghiền thế, mẹ sắp đi rồi con biết không, mẹ sẽ không còn được nhìn thấy con nữa, mở mắt ra nhìn mẹ đi con, xin con đấy. Mẹ kiệt sức rồi, mẹ sợ, sợ lắm, sợ rằng con sẽ không tỉnh lại và mẹ sẽ không thể nói với con những lời yêu thương cuối cùng, “
Cuốn nhật kí gấp lại, mắt cô Thủy đã mờ đi vì nước mắt. Bầu sáng sáng lên trong phút chốc rồi lại chìm vào khoảng không của bóng tối.
Mưa.
Phong bì thư vẫn đặt trên bàn, cô Thủy quẹt ngang dòng nước mắt, với tay lấy nó, cẩn thận mở ra như sợ rằng chỉ một chút nữa, chỉ một chút sơ sẩy thôi, nó sẽ bay đi mất.
Bức thư ấy không có nhiều chữ, chỉ vỏn vẹn một câu nhưng lại khiến trái tim cô nghẹn lại
“ Hãy luôn nhớ rằng, mẹ….chưa bao giờ hết yêu thương con “
Hướng đôi mắt về phía cửa sổ, cảm giác lạnh lẽo ban đầu đã thay vào chút ấm áp. Rồi ngày mai sẽ ổn thôi, nhất định lại như thế. Cô Thủy khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng đầy tin tưởng.” Con sẽ giấu nước mắt đi mẹ ạ, con biết mẹ sẽ luôn dõi theo con mà, phải không. Ngày mai nắng sẽ ấm.”
o0o
Mặt trời lấp ló, xuyên qua tán cây, len lỏi giữa sân trường. Cát Anh mơ màng nhắm nghiền mắt, cuốn tiểu thuyết trên tay vẫn chưa đọc hết, nhỏ đang thả hồn mình vào một thế giới khác. Có vẻ như vẫn chưa muốn trở về thực tại, Ngọc Vi tới ngay bên cạnh bạn, nhỏ chép miệng:
- Lớp trưởng, đáng nhẽ cậu nên vào lớp chuyên văn mới đúng.
Vẫn không mở mắt , nhưng giọng nói Cát Anh đã đều đều vang lên :
- Cậu đến lớp sớm thế ?
- Không sớm làm sao nhìn thấy được cảnh tượng này.
Ngọc Vi khẽ liếc qua chọc bạn, nụ cười trên môi vẫn không dứt. Cát Anh ngồi hẳn dạy, nhỏ vươn người qua bên kia, lấy ra một hộp quà nhỏ.
- Tặng cậu.
Vi nhíu mày, nhỏ nhìn chăm chăm vào hộp quà, khó hiểu :
- Nhân dịp gì ?
- Chả dịp gì cả, thấy đẹp thì mua tặng cậu thôi.
Cát Anh trả lời bâng quơ, mắt nhanh chóng hướng ra ngoài cửa lớp. Vi kéo bạn quay trở lại nhìn chính diện vào mắt mình:
- Cậu nói đi, có chuyện gì xảy ra rồi phải không.
Một nụ cười thoáng qua, vương lại chút buồn trên khuôn mặt vốn bình lặng như hồ nước mùa thu. Cát Anh nhìn bạn, lắc đầu nhẹ. Nhỏ gấp cuốn tiểu thuyết lại đặt ngay ngắn lên bàn, từ từ lên tiếng :
- Tớ đã bảo là không có chuyện gì rồi mà, cậu thấy không, mọi thứ rất ổn.
Vi nhíu mày, định hỏi bạn cho cặn kẽ thì đúng lúc các học viên khác cũng tới. Thế Bảo cười tươi rói, cậu vỗ vỗ cái tay tạo sự chú ý cho các bạn :
- Đố mọi người mai là ngày gì ?
(24) - 44-870-24#ixzz2FUP6sVnE
- Ngu thế mà cũng hỏi, mai là ngày mai .
Thái Huy tỏ thái độ bức xúc, cậu chống lưng đứng thẳng nhìn bạn, mặt vênh lên. Thế Bảo bĩu môi, cậu xua xua cái tay, rồi chép miệng :
- Nông cạn.
- Á , cái thằng này, mày nói ai nông cạn hửm ???
- Thì tao nói là nói vậy.
Thấy sự mất bình tĩnh của Huy, Bảo dịu gọng , cậu cười xuề xòa , Cát Anh ngồi vào chỗ, nhỏ đưa mắt lên:
- Sinh nhật cô Thủy phải không ?
Mắt Thế Bảo chớp chớp, cậu nhìn Cát Anh như vừa thấy một viên ngọc quý :
- Lớp trưởng , cậu đúng là số một.
Ngọc Vi nheo mắt lại, nhỏ tang luôn cho bạn một cái đau điếng, hùng dũng tiến lại gần Bảo , xách ngược cái tai cậu lên một cách bạo lực nhất. Mặc kệ hình ảnh cô bạn lớp phó học tập đang đè đầu cưỡi cổ cậu bạn, hai mươi chín học viên còn lại vẫn đứng đó lắc đầu. Cát Anh bật cười, nhỏ nhìn các bạn khẽ hỏi :
- Thế nào rồi, các cậu đã chuẩn bị xong chưa ?
- Xong hết rồi lớp trưởng ạ._ Quỳnh Chi phấn khởi lên tiếng, nhỏ chớp chớp con mắt trông thật đáng yêu.
- Vậy ngày mai chúng ta đến đó sớm hơn một tí
- Được.
Anh Kiệt hồ hởi lên tiếng, mắt không quên ngó qua chỗ Khánh Đăng, nhưng có lẽ cái thu hút ánh nhìn của cậu nhất vẫn là cậu bạn bí thư “ác bá “ ngồi im lặng trên kia. Dạo gần đây Nam ít nói hơn, cũng chẳng thấy cậu “làm khó” tụi nó nữa, cứ im lặng như vậy, cũng đơn giản để biết, có chuyện gì đó bất thường đã xảy ra .
Hướng tia nhìn về phía Nam, Cát Anh cắn nhẹ môi, một nỗi buồn vô tận nào đó đang ẩn lấp đằng sau đôi mắt kia. Và nhỏ là người hiểu rõ nhất. Ngọn gió mùa đông khẽ lướt qua, trái tim thắt lại. Mười bảy năm…quá dài, nhưng cũng không phải là tất cả. Nhỏ ước một lần có thể như cánh chim trên bầu trời kia, tự do bây tới những chân trời mà mình thích. nhắm nghiền đôi mắt một lần nữa, để mặc tâm hồn lạc vào cõi hư vô nào đó. Nhỏ nén một tiếng thở dài, lại đưa mắt nhìn Nam, ánh nhìn cũng đang chứa đựng một nỗi buồn không tên thăm thẳm.
(24) - 44-870-24#ixzz2FUPcJ04n
Chap 61
Trời Sài Gòn quang đãng, những đám mây trắng xóa bồng bềnh trôi, Anh Thư ngồi trầm ngâm bên khung cử sổ kí túc xá. Lặng mình trước vẻ đẹp ôn hòa của mùa đông, nhỏ thực sự cảm thấy mệt mỏi và chán nản, đã từ lâu rồi, nhỏ chẳng biết đánh vần trọn vẹn hai chữ niềm vui, chỉ có một thứ cảm giác ghen tị cứ lớn dần, lớn dần, ăn mòn trái tim và tâm hồn nhỏ. Đưa hai mắt nhìn về phía trước, nhỏ nhìn chằm chặp vào hàng hoa sữa trong sân, mơ hồ.
Bảo Ngọc bước tới gần, nhỏ đứng yên một lát, khóe miệng khẽ cong lên, nụ cười mỉa mai tỏa ra từ khuôn mặt xinh đẹp :
- Mày làm gì mà ngồi thẫn thờ vậy ?
Có chút giật mình, Thư quay lại nhìn Ngọc, mắt chớp liên tục :
- Không có gì !
Hơi nghiêng đầu, Ngọc cố rướn người về phía trước:
- Mày khóc hả Thư ?
- Đừng có điên như vậy, mày nghĩ tao là ai …
Quẹt ngang dòng nước mắt chưa kịp rơi xuống má,Thư cố trơ ra một bộ mặt cứng rắn nhìn bạn, dù hai mắt nhỏ đã đỏ hoe. Bảo Ngọc tiến tới gần hơn, nhỏ ngồi lên chiếc ghế gỗ gần đó, cau mày:
- Nói đi, có chuyện gì vậy, đã có chuyện gì xảy ra?
Mặc đi cái giọng điệu quan tâm của Ngọc, Thư nghiến răng quát nặng :
- Tao đã bảo là không có gì rồi mà, sao mày lắm chuyện thế.
Nhưng bảo Ngọc vẫn không chịu bỏ qua, nhỏ vẫn cố gặng hỏi cho bằng được:
- Nói đi, nếu không có chuyện gì sao mày lại như thế chứ ?
Anh Thư đứng phắt dậy, nhỏ nhìn bạn trừng trừng, đáy mắt khẽ lay động , một dòng nước chảy dài ra từ khóe mi :
- Không có chuyện gì hết, mày thõa mãn chưa ?
Ngồi phịch xuống , Thư ôm mặt khóc tức tưởi, những giọt nước mắt chứa đựng cả một tâm hồn chai sạn, cứ thế Thư khóc, khóc cho những ngày tháng tăm tối nhỏ đã trải qua, khóc cho trái tim mới lớn phải nhận một cú sốc của những rung động ban đầu. Bảo Ngọc từ từ ôm chầm lấy nhỏ , vỗ vỗ vào vai, gật nhẹ đầu:
- Khóc đi, mày cứ khóc đi, khóc đến lúc nào mày không thể khóc được nữa ấy.
- Tao khổ lắm Ngọc ơi, chưa bao giờ tao cảm thấy đau đớn đến mức này
Đôi mắt lướt qua bầu trời xanh thẳm, một tâm hồn vấy bẩn thốt lên bi thương và chua chát. Ngọc ôm Thư chặt hơn, giống như đang phải gồng mình trốn chạy một thứ gì đó ghê tởm lắm.
- Tao biết.
- Mày biết sao ? Cuộc sống của mày quá đầy đủ, mọi thứ đối với mày đều hoàn hảo
Thư ngước mặt lên, nhìn Ngọc một hồi thật lâu sau đó lại gục mặt khóc. Bảo Ngọc khẽ nở một nụ cười nhạt thếch , đôi mắt vô hồn chợt trở nên buồn bã:
- Bố mẹ tao li dị tuần trước rồi .
Đôi lông mày anh tú nhíu lại, khuôn mặt sa sầm đi vì ngạc nhiên, Thư ngồi hẳn dậy, nhìn thẳng vào mắt Ngọc :
(24) - 44-870-24#ixzz2FUQDRab8
- Mày nói láo .
- Thật, tại họ sợ thiên hạ dị nghị nên chưa công bố thôi.
Buông tay ra khỏi người Thư, Ngọc hờ hững cười trong vô thức:
- Mày nghĩ tao không biết đau sao ? Từ lúc mười tuổi tao đã biết sự ghẻ lạnh là gì , đã bao giờ mày biết cái cảm giác đau đớn, muốn dụi cho hai con mắt mù hẳn đi khi nhìn thấy cảnh cả bốn người cùng ngồi trong phòng khách, trong khi đó hai người lạ chính là bồ của ba và người tình của mẹ chưa ?
Anh Thư giật mình, nhỏ nhìn kĩ Ngọc, cô bạn ấy, với một vỏ bọc hoàn hảo, chẳng lẽ lại có cả một quá khứ nhiều nước mắt vậy sao ? Thế mà Thư vẫn không biết đấy, dù nhỏ và Ngọc đã chơi chung với nhau hơn mười năm trời. Thật đáng hổ thẹn.
Ngước khuôn mắt lên cao, như cố ngăn dòng nước cay xè từ đôi mắt, Ngọc lại cười, nụ cười đau đớn đến xé lòng :
- Mày nghĩ tao muốn tỏ ra mạnh mẽ, lúc nào cũng giả tạo vậy sao ? Từ nhỏ tao đã được ba mẹ dạy cho cách sống giả dối ấy rồi đấy, ha ha, mày đừng có nhìn tao như vậy , chả phải lúc nào mày cũng thắc mắc, tại vì sao trước mặt lớp Toán tao luôn tỏ ra nhu mì sao ??? Là vì tao đã sợ, tao căm ghét những ai có hạnh phúc, tao muốn chà đạp lên thứ tình cảm xa hoa đó mày hiểu không, tao căm ghét thứ tình cảm ấy, ha ha
Ngọc ngưng lại, nụ cười đóng băng . Nhỏ lướt ánh mắt vô cảm nhìn Thư, miệng nhếch lên xảo trá:
- Vì vậy mới có Bảo Ngọc của ngày hôm nay.
Anh Thư rợn người, đã tự bao giờ trong trí óc Ngọc hình thành những khối âm mưu ghê rợn ấy. Đã từ bao giờ nhỏ trở nên quỷ quyệt như vậy, vì ai ???
(25) - 44-870-25#ixzz2FUR1w5X8
Cát Anh dừng một lúc, vì chạy quá nhanh nên nhịp tim nhỏ vẫn chưa ổn định lại, chiều nay lớp Toán học thể dục, giữa cái trời nắng chang chang thế này mà ông thầy thể dục lại bảo tụi nó tập chạy nhanh. Thế Bảo thầm ôm đầu cảm thán, nếu như thầy Vinh không xin nghỉ để chăm sóc cô Thủy thì tụi nó đâu có phải khổ thế này.
Vuốt lại mồ hôi trên trán, Hà Mi ngước mắt lên trời rên rỉ :
- Tớ ứ chịu nổi nữa, tớ không chạy nữa đâu.
- Cố lên Mi khờ, còn năm vòng sân nữa thôi.
Thái Huy cười khanh khách, cậu nhìn Vi lém lỉnh hỏi :
- Bà lạc quan thật đấy, thầy kêu chạy sáu vòng, thế mà bà còn bảo chỉ cần chạy năm vòng nữa. Thiện tai.
Huy giả vờ chắp hai tay như các hòa thượng, rồi nháy mắt với Ngọc Vi, nhỏ dậm mạnh hai chân, lừ lừ nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống :
- Ông muốn chết phải không ?
- Đâu dám _ Huy co gì chạy thật nhanh, để mặc Vi đuổi theo phía sau la inh ỏng.
Tiếng reo hò, kêu hét của tụi nó khiến cả một góc trường rộn ràng hẳn lên. Thế Bảo vừa chạy vừa hát một bài hát nào đó, Anh Kiệt tới gần vỗ vỗ vào vai cậu, hiền lành hỏi :
- Đang tương tư em nào mà tình củm dữ vậy ?
- Ngọc Vi á .
Bảo trả lời thẳng thắn chẳng dám giả dối nửa câu, Anh Kiệt trừng mắt:
- Vậy cậu định tỏ tình bằng bài hát này sao ?
- Ối dào, tôi tỏ tình cả ngàn lần rồi ý chứ, nhưng mà bả ngó lơ à .
Bảo xụ mặt, vế sau nói lí nhí trong cổ họng, Kiệt bật cười, cậu lắc nhẹ đầu:
- Cậu không nên tỏ tình ở chỗ đông người mà nên….tìm một nơi thật lãng mạn.
Quay qua nhìn Kiệt khó hiểu, Bảo đang cố phân tích cho kĩ những gì cậu bạn này vừa nói, lãng mạn sao ? người ta hay bảo con gái thích vậy, nhưng làm thế nào nhỉ? Trong khi cậu chưa nảy sinh ra ý tưởng nào thì Anh Kiệt đã thì thầm bên tai .
- Tôi sẽ giúp cậu. tối mai bảy giờ, chúng ta họp bàn. Ok.
Thế Bảo nghiêng đầu, cậu nhìn Anh Kiệt chằm chặp :
- Sao không phải là tối nay ?
Kiệt há hốc mồm nhìn bạn, hai tay đưa lên trán rồi khẽ kêu lên :
- Không sốt .
- Ế cậu đừng có mà bắt chước Ngọc Vi nhá.
Thế Bảo gạt phăng tay Kiệt ra nhăm trán khó chịu, Kiệt chép miệng :
- Thảo nào mà hồi sáng cậu bị Ngọc Vi xách ngược tai, hóa ra cậu không biết tối nay chúng ta tổ chức sinh nhật cho cô Thủy.
Kiệt nói xong tăng tốc chạy, để lại một Thế Bảo lớ ngớ đằng sau, chưa hiểu mô tê gì hết.
- Khoan đã, cậu vừa bảo gì cơ, này….Võ Anh Kiệt, cậu có nói cho rõ ràng không hả ? Này…
Tiếng gọi bay cao , vang đến tận trời xanh, nắng như nhạt hơn, ba mươi mốt học viên của lớp Toán vẫn chạy, chạy về phía trước với một niềm tin và tình yêu tha thiết đang dâng trào.
Chap 62
Hà Mi đứng trầm ngâm một lát trước chiếc gương lớn, sau đó xoay nhẹ một vòng khiến cho vạt váy xòe ra, nhỏ nghiêng đầu, mỉm cười thật tươi :
- Cậu thấy tớ thế nào ?
Nhỏ nhìn Cát Anh đầy mong chờ, nhưng trước khi cô bạn lớp trưởng kịp lên tiếng thì Ngọc Vi đã chép miệng lắc đầu :
- Không được, cậu thay bộ khác cho tớ.
- Sao vậy Vi ?
Hà Mi phụng phịu, nhỏ dậm dậm cái chân ra chiều không đồng ý .
- Quá trẻ con.
Ngọc Vi nguýt dài một cái rồi cho thêm một tép cam nữa vào miệng. Mặt Hà Mi méo xệch, nhỏ cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy vạt váy, Cát Anh liếc Ngọc Vi một cái, rồi cười nhẹ :
- Tớ thấy nó đáng yêu mà .
Mắt Hà Mi sáng bừng lên, nhỏ chắp hai tay phía trước, long lanh nhìn Cát Anh :
- Thật hả lớp trưởng ?
- Ừ.
Cát Anh gật nhẹ,nhưng ngay bên cạnh Ngọc Vi bĩu môi, nhỏ ngó qua chỗ Hà Mi, điệu bộ hết sức nghiêm trọng :
- Đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng mà…
- Ngọc Vi.
Cát Anh nheo mắt, khẽ cốc lên trán Vi một cái, Vi nhăn mặt, nhìn bạn cười hề hề.
- Tớ đùa Hà Mi một chút thôi mà, Mi khờ nhỉ ?
Chun mũi nhìn cô bạn thân, Hà Mi ngúng nguẩy bỏ ra ngoài phòng , không thèm liếc qua chỗ Vi lấy một giây, Ngọc Vi vuốt cằm, vẻ đăm chiêu một lúc rồi tự cười một mình. Đúng là Mi khờ, nhỏ vẫn mãi là một thiên thần ngây thơ đến ngốc nghếch, chẳng thể nào mà lớn được.
o0o
Chân Vi bước đi chầm chậm, nhỏ đưa mắt lên nhìn bầu trời, hôm nay có rất nhiều sao, trước lúc tới vườn hồng, nhỏ phải gặp một người. Nén một tiếng thở dài, Vi bặm môi, hai bàn tay xoa xoa vào nhau cố xua đi cái không khí se lạnh.
- Con đợi lâu chưa?
Bà Ngân nhìn con gái thật trìu mến, bộ váy kim sa trên người tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo đến kì dị, một nụ cười thoáng qua, Vi lắc đầu:
- Con mới tới, có chuyện gì…mẹ nói nhanh đi .
Trong bóng tối Vi vẫn nhìn thấy một cái nhếch mép lạnh lùng còn vương trên môi của mẹ , Bà khoanh hai tay trước ngực, ngồi xuống chiếc ghế đá rồi khoan thai lên tiếng :
- Có vẻ như con quan tâm đến cô Thủy hơn mẹ nhỉ ?
Vi nhíu mày, nhỏ nhìn mẹ chằm chặp , khuôn mặt đông cứng lại :
- Mẹ định làm gì cô ấy, nếu như …
- Con không phải lo, chủ tịch sẽ không cho mẹ là việc gì khiến cho tiểu thư phải buồn.
Thở hắt ra nhìn đứa con gái, bà Ngân ý tứ liếc mắt về phía vườn hồng, nụ cười nhạt thếch trên môi vẫn đọng lại :
- Chỗ đấy…đang rất vui phải không ?
Giọng nói dịu đi, Vi im lặng, nhỏ không biết trả lời bà ra sao. Vẫn không để ý đến thái độ của con gái,bà vẫn chăm chăm nhìn về hướng ấy, đáy mắt hiện ra một thứ cảm xúc lạ lùng, khó tả .
- Mấy ngày hôm nay, mẹ thấy con khóc rất nhiều và cười cũng rất nhiều.
Ngọc Vi giật mình, nhỏ cắn môi, cổ họng bỏng rát nghẹn lại:
- Phải, chỉ có bên các bạn con mới được như thế.
- Vi , con không thể từ bỏ nơi này được sao ?
Quay lại nhìn con,người phụ nữ ấy đang cố tìm thấy trong mắt Vi một thứ cảm xúc khác, nhưng trái lại, ánh mắt ấy vẫn như vậy, lạnh lùng đến vô cảm hoặc giả chỉ là một thứ cảm xúc nghẹn ngào đau đớn, nó không tinh nghịch, nó không đẹp đẽ và ngây thơ như những gì nhỏ thể hiện khi ở cạnh lớp toán.
- Không mẹ ạ.
Giọng nói vang lên, tan nhanh trong không gian, hờ hững. Hai bàn tay của người phụ nữ buông xuống như mất hết sức lực, một giọt nước mắt lăn dài trên má:
- Mẹ phải làm gì để con quay trở về đây ?
- Thật tiếc là những thứ con muốn mẹ đều không có.
Vi cười nhạt, mắt hướng về khoảng không vô định phía trước, trái tim bà Ngân như bị ai bóp nghẹn, bà nhìn con gái, đáy mắt mờ đục. Thứ tình cảm thiêng liêng ấy đã bị bà chà đạp. Đúng, bà không phải là một người mẹ tốt, bà không mang tới cho nhỏ được một hạnh phúc gia đình thật sự, không cho nhỏ được một cảm giác ấm áp mỗi lúc bên mình. Nếu như trên thương trường bà thành công bao nhiêu thì bà lại là một người mẹ tồi bấy nhiều.
Im lặng. Bà không dám đối mặt với con gái nữa, bà sợ…sợ ánh mắt nhỏ nhìn bà sẽ lạnh nhạt hơn, rồi đau đớn nhận ra rằng nhỏ đang dần buông tay.
- Nhưng con yêu mẹ…
Đôi mắt ầng ậng nước quay qua chỗ bà, thổn thức.
- Ngọc Vi
Cảm xúc dâng trào, bốn chữ phát ra từ miệng nhỏ khiến bà chết sững, Vi gạt nước mắt, nhỏ cười nhẹ, nụ cười trong vắt , thánh thiện vô cùng :
- Con đã từng giận mẹ rất nhiều, đã từng hận mẹ rất nhiều, nhưng…mẹ vẫn là mẹ của con, mãi mãi không thể nào thay đổi, dù…ngoài việc đã sinh con ra, mẹ chưa từng dành riêng cho con một lần chăm sóc ân cần nào cả.
Vi chạm nhẹ vào một cây hoa gần đó, hai vai run run như thể đang kìm thứ một thứ cảm xúc dạt dào, người phụ nữ ấy ôm chầm lấy nhỏ, bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc của con gái, ân cần :
- Mẹ hứa, mẹ sẽ tìm lại nụ cười cho con.
Vi gật đầu, áp vào lòng mẹ như những ngày còn thơ bé, ước mơ viễn tưởng ngày ấy vẫn còn vẫn rất đầy, nhỏ đã chờ câu nói này của mẹ hơn mười năm. Rồi sẽ đến lúc, mọi thứ trở về như xưa.
o0o
- Cậu đi đâu mà lâu dữ vậy Vi ?
Vừa nhác thấy bóng dáng Ngọc Vi, Quỳnh Chi đã vội hớt hải chạy lại, nhỏ nhăn mặt nhìn bạn dò xét.
- Tớ đi ra đấy một chút thôi _ Vi cười nhẹ, nụ cười long lanh như những giọt sương đêm trong vắt.
- Ừ, thôi nhanh ra đi cô Thủy tới rồi kìa.
Chi kéo tay bạn đi thật nhanh tới giữa vườn hồng. Ngọc vi thoáng thấy Cát Anh đang ưu tư ngồi cạnh khóm cây hồng bạch, nhỏ nhướn mày nghi ngại. Bước tới gần bạn, Vi gọi khẽ:
- Cát Anh !
Cát Anh quay đầu lại, mỉm cười nhìn bạn, nhưng rõ ràng đôi mắt nhỏ đã mờ đi, hai bàn tay đan chéo vào nhau . Vi nhìn bạn thật kĩ, nhỏ cắn nhẹ môi, từ tốn ngồi xuống.
- Lại là chuyện của mẹ cậu đúng không.
Dường như là một câu khẳng định thì đúng hơn, Vi thừa biết, người làm cho Cát Anh trăn trở nhất chỉ có thể là phu nhân Ellen Trịnh cao quý kia_ người gián tiếp tác động tới cuộc đời thiếu tình thương của nhỏ. Cát Anh vẫn im lặng, mải miết thả hồn và mặt sông phẳng lặng phía xa. Nhìn sâu vào đáy mắt bạn, Vi gật nhẹ đầu trấn an.
- Cậu còn có chúng tớ và…cậu ấy mà.
Phóng tầm nhìn ra xa, đồng tử Vi ánh lên một vài tia ấm áp. Nhật Nam đang cùng các bạn đùa giỡn bên cạnh cô Thủy, có ai biết rằng…trái tim cậu đang rất đau.
Chap 63
Chiếc xe đen đỗ phịch xuống cổng trường thu hút ánh mắt tò mò của các học viên, từ trong xe một người phụ nữ bước ra, có vài học viên nữ lấy tay che miệng .
Nhìn từ xa bà giống như một nữ quan âm bồ tát, một vẻ đẹp hiền từ, không quá đài các nhưng lại gây ấn tượng mãnh mẽ đối với những người xung quanh.
Quét mắt qua một lượt, bà nhìn xung quanh khuôn viên trường rồi khẽ mỉm cười. Nụ cười ấm áp và cho người ta cảm giác được che chở. Từng bước một, khoan thai và rất nhẹ nhàng. Nụ cười trên môi không bao giờ tắt, một nét đẹp Tây phương pha lẫn với chút Đông phương kì bí, khác hẳn với sự sang trọng và lạnh lùng ăn mòn trên khuôn mặt của người phụ nữ phía sau.
- Phu nhân, người muốn tới đó luôn không vậy ?
Trợ lí Kim nhìn người phụ nữ ấy dò xét, bà lắc đầu, mái tóc bối nhẹ phía sau khẽ rung lên.
- Không, ta chưa muốn gặp, cứ để con bé chuẩn bị tâm lí đã.
Gật đầu, khuôn mặt của trợ lí Kim hơi cúi xuống, khõe miệng nhếch lên nhạt nhẽo “ Phu nhân đúng là rất yêu thương con gái mình “
Tiếng chuông vang lên cũng là lúc các học viên bỏ đi cái sự tò mò của mình mà trở về lớp học. Gót dày nện lộp cộp trên sàn nhà, hai người phụ nữ quyền quý ấy đang bước vào phòng Hiệu trưởng.
Đôi mắt thầy Bình thất sắc thấy rõ, dù đã được báo trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy con người này thầy không khỏi run sợ.
- Phu…phu nhân, người đến rồi ạ ?
- Cứ thoải mái đi, cảm phiền thầy quá, gần hai năm rồi, thầy chăm sóc con bé rất tốt.
Nụ cười nhẹ tan trong hư không, trả lại sự bình yên cho tâm hồn thầy Hiệu trưởng.
- Vâng, thưa phu nhân. Tiểu thư ở dãy bên kia ạ .
Đôi bàn tay của thầy chỉ về hướng ấy, người phụ nữ ấy khẽ gật đầu.
- Ta nghe trợ lí Kim báo lại, con bé…rất bướng.
Nhịp độ chậm rãi trong giọng nói của phu nhân Ellen Trịnh làm thầy Bình có chút giật mình, thầy nuốt khan, ròi khẽ cau mày.
- Ý phu nhân là sao ạ ?
- Ồ, ta không có ý gì hết, chẳng qua ta muốn xem lời nói của trợ lí Kim có chính xác hay không thôi.
Bà đưa mắt nhìn về phía bà Thùy Ngân đang cúi gằn mặt bên cạnh, rõ ràng đang cố cảnh báo. Hai bàn chân không trụ nổi nữa rồi, thầy Hiệu trưởng khúm núm, tưởng chừng như có thể ngã thì một nụ cười nhẹ vang lên.
- Đấy là ta chỉ hỏi vậy thôi, vì thực sự lúc ở bên cạnh ta, con bé cũng đã rất khó bảo.
Một tia nhìn sắc lẻm nhanh chóng thu về, bà Ellen đưa mắt nhìn xung quanh , chớp nhẹ mắt.
- Bây giờ ta sẽ đến gặp con bé, chào thầy.
- Vâng thưa phu nhân
Bóng dáng hai người phụ nữ ấy vừa khuất thầy Bình đã ngồi sụp xuống chiếc ghế Hiệu trưởng. Quả đúng như lời đồn, một khuôn mặt thánh thiện tựa bồ Tát, một nụ cười ấm áp đủ làm tan đi sương mù, nhưng đằng sau đó lại là một con người tàn nhẫn, tàn nhẫn gấp trăm lần người phụ nữ vốn dĩ lạnh lùng, độc đoán bên cạnh bà ta.
…
Hít thở không khí trong lành của sân trường vào sáng sớm, không quên đưa mắ nhìn về phía dãy nhà A1 nơi có đứa con gái thân yêu của bà đang ở đấy, phu nhân Ellen khẽ lên tiêng :
- Trợ lí Kim .
- Vâng, thưa phu nhân.
- Có thể…thầy Hiệu trưởng cần nghỉ hưu.
Ánh mắt sắc lạnh quét ngang, khác xa một trời một vực so với sự hiền dịu ban đầu. Trợ lí Kim bặm môi, bà hơi nhíu mày, nhưng miệng vẫn từ tốn đáp:
- Vâng thưa phu nhân.
Bà Ellen xoay nhẹ người ra phía sau, khóe miệng khẽ cong lên, một nụ cười nhàn nhạt và hờ hững.
- Người không hỏi ta tại sao sao?
Ánh mắt ấy làm trợ lí Kim có chút giật mình, khuôn mặt bà vẫn cúi gằn, chỉ dám ngước lên một chút rồi trở lại vị trí ban đầu.
- Nếu như phu nhân muốn nói, tự khắc người sẽ nói.
Khóe miệng vẫn cong, ánh mắt có vẻ như đã lạnh hơn nhiều, hai người bước dần về phía dãy nhà A1. Gió lặng. Những đóa hoa mười giờ gượng gạo nở sớm hơn, mùi hương nhè nhẹ từ vườn hồng bay tới làm những bước chân trở nên vội vã hơn.
….
Reng
Đôi lông mi cong vút khẽ chớp, Cát Anh quay đầu nhìn xuống sân, tim đập mạnh, cảm tưởng như dòng máu chảy trong người nhỏ đang tắc nghẽn, mọi giác quan tê liệt, đến nỗi giọng nói lanh lảnh của Ngọc Vi vang bên tai cũng chẳng biết.
- Cát Anh, Cát Anh, cậu sao thế.
Ngọc Vi cắn môi nhẹ, nhỏ cầm lấy hai bả vai bạn lắc thật mạnh.
- Này, Vũ Cát Anh, cậu có nghe tớ gọi không hả????
- Ơ….
Nhìn thấy đôi mắt ngơ ngác của bạn, Vi không nhịn nổi cười, nhỏ lém lỉnh chọc:
- Hôm nay lớp trưởng lại tương tư anh nào vậy.
Cát Anh cười nhẹ.
- Cậu chỉ giỏi nói bừa.
- Có chuyện gì vui thế.
Nhật Nam phóng ào đến, cậu khịt mũi, nhìn hai cô nàng trước mặt vẻ nghi ngờ. Ngọc Vi nghiêng đầu, nhỏ phát mạnh một cái lên vai Nhật Nam chống chế:
- Tớ nói bừa đâu, Nam lúc nãy Cát Anh thơ thẩn…
Cát Anh nheo mắt, nhỏ kí nhẹ lên đầu bạn :
- Thơ thẩn cái đầu cậu ý, rốt cuộc là có chuyện gì ?
Ngọc Vi xoa xoa , phủi phủi cái móng tay, rồi đưa bàn tay ra xa ngắm thật kĩ.
- Tại tớ thấy mới vào học có 20 phút đã có chuông reo, tớ muốn hỏi…
Đột nhiên Vi dừng lại, nhỏ nhìn Nhật Nam, rồi lại quay qua nhìn Cát Anh. Chạy thật nhanh ra chỗ hành lang, các nhóm học sinh lại tụ tập lại và nhỏ nhìn thấy…
Thở dốc, Vi tu cạn cốc nước trong tay, nhỏ nhìn tụi bạn rồi lại nhìn Cát Anh, có vẻ như đứa nào cũng đang lo lắng và bất an.
- Làm sao đây ? Họ sắp lên tới nơi rồi.
Hà Mi dậm chân, nhỏ thụt lùi khi nghe thấy tiếng dày lộp cộp mỗi lúc một gần hơn. Cả lớp nháo nhào lên, vài đứa con gái nắm chặt tay.
- Không thể gặp họ lúc này.
Nhật Nam đưa mắt nhìn về phía Khánh Đăng, Đăng nhăn mày, thật sự lúc này cậu rất bối rối, rốt cuộc là học trong cái lớp này đã gần 2 năm nhưng cậu cũng chả biết cái gì cả. Đánh mắt sang chỗ Hàn Tuyết và Anh Kiệt, đáp án vẫn là con số không tròn trĩnh.
- Bây giờ chúng ta làm sao, nếu gặp phu nhân lúc này mọi việc sẽ…aizzz
- Chúng ta…chạy.
- Hả ????????????
Ba mươi cặp mắt đổ dồn nhìn về phía Cát Anh, rồi gật gù nhanh chóng.
- Khánh Đăng nhanh chóng gọi cho tớ một xe khách, đảm bảo năm phút sau phải có mặt trước cổng trường. Bây giờ thu dọn đồ đạc.
Những cuốn sách vội vàng cho vào cặp sau “mệnh lệnh “ của Nhật Nam, điệu bộ ai cũng sốt sắng. Khánh Đăng gọi điện thoại xong cũng là lúc mọi người tiếp tục nhìn nhau.
- Nhưng mà chạy đường nào đây, phu nhân có lẽ lên tới hành lang tầng 2 rồi.
Quỳnh Chi vò tóc, nếu như chạy theo đường bình thường thì chắc chắn sẽ chạm mặt, nhưng.. đôi mắt nhỏ đột nhiên sáng lên.
- Phải rồi , dãy hành lang bên trái.
Nhỏ vừa dứt lời, ba mươi mốt bước chân bắt đầu chạy, bắt đầu hành trình cho một cuộc chạy trốn. Tiếng bước chân vồn vã từ hai dãy hành lang. Học viên lớp Anh trố mắt nhìn lớp Toán đang đi về phía dãy hành lang bên lớp mình, càng ngạc nhiên hơn khi một đám đông học viên khác lại tụ tập lên tới tầng ba này và hai người phụ nữ bước đi trước. Không kiềm chế nổi , Anh Thư bất giác đưa tay lên che miệng, bà ấy…chẳng phải là …?
Chap 64
Bàn tay nắm chặt lấy tay nắm cửa chính, bà Ellen đảo mắt, khẽ nhíu mày. Có cái gì đó không ổn, tia nhìn băng lãnh liếc sang phòng học bên cạnh, học viên lớp anh đứng đó, mọi sự ngạc nhiên đều đổ dồn về phía bà. Bà khẽ nở một nụ cười nhẹ, đủ khiến cho mọi cảm giác sợ hãi tan biến.
- Cho ta biết, lớp Toán đã đi đâu ?
Mắt Anh Thư mở to hết cỡ, nhỏ vô thức đưa bàn tay lên tự chỉ vào chính mình. Giọng nói run rẩy hơn bao giờ hết.
- Phu nhân…hỏi cháu ạ ?
Một cái gật đầu nhẹ tênh, nụ cười nơi khóe miệng vẫn thật ngọt ngào, một lần nữa bàn tay Anh Thư phản chủ từ từ đưa vội xuống sân trường. Dõi mắt nhìn theo hướng ấy, nụ cười đông cứng, bà Ellen gõ gõ lên tay nắm của cửa chính, mắt lơ đếnh, thản nhiên đến lạ lùng.
- Người yên tâm, vệ sĩ đã cho chiếc xe khách đến nơi cần đến.
Khuôn mặt trợ lí Kim giãn ra sau khi nhận được một cuộc điện thoại, vẫn là cái giọng nói lạnh như băng ấy, nhưng rõ ràng nó còn chứa đựng cả một sự tôn sùng kính cẩn đối với người nghe. Xung quanh họ, các học viên vẫn im lặng, im lặng đến nghẹt thở, chỉ đến khi lời nói ma mị của bà Ellen vang lên, tất cả mới dám hít thở mạnh.
- Thôi được rồi, chúng ta xuống gặp lớp Toán.
- Tại sao chứ? Tại sao lúc não cũng là lớp Toán chứ không phải lớp Anh?
Quay lưng định bước thì câu hỏi của Thư khiến bà phải quay lại, nhìn thật lâu vào khuôn mặt thanh tú đối diện, bà thầm đánh giá đối phương. Một cô bé khá nổi bật từ ngoại hình cho đến cách ăn nói, từ ngữ ấy, giọng điệu ấy thể hiện một sự ấm ức.
Bà khẽ cười…
….diễn rất đạt.
- Cháu gái, sao cháu lại hỏi ta như vậy ?
- Vì cháu thấy bất công, tại sao lúc nào người ta cũng hỏi tới lớp Toán mà không phải là lớp Anh chứ, chẳng nhẽ cái danh hiệu đứng đầu học viện này là hữu danh vô thực sao ?
- Ồ, ra là vậy, vậy cháu thấy bất mãn chuyện gì ?
- Bởi vì lớp Toán luôn được thiên vị hơn lớp Anh, dù năng lực của lớp Toán chưa bao giờ được công nhận.
Khẽ à một tiếng như thể đã hiểu ra vấn đề, nhìn thẳng vào mắt Thư bà tỏ vẻ không hài lòng.
-Sao cháu biết lớp Toán không có năng lực?
Nhịp thở của Anh Thư dường như ngưng lại, nhỏ lấy thêm dũng khí tiến lại gần hơn, dù không dám nhìn thẳng vào đôi mắt có lực hút như nam châm ấy, nhưng nhỏ vẫn cố ngẩng cao đầu rồi chỉ tay xung quanh.
- Người có thể hỏi các học viên ở đây.
Đôi mắt phu nhân Ellen Trịnh hơi nheo lại, bà chép miệng làm ra vẻ như không bận tâm những gì nhỏ vừa nói. Rèm mi cong phủ xuống, bà nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thư, thì thầm vào tai nhỏ :
- Với tính khí này sẽ không bao giờ…cháu thắng nổi Cát Anh.
Đến lúc gót dày của hai người phụ nữ kia chạm đến hành lang tầng hai Anh Thư vẫn không tin nổi. Nhỏ đứng đơ ra như trời trồng mặc cho đám bạn gọi bên cạnh. Rõ ràng đó là một người phụ nữ nguy hiểm, nhưng…bà ta có quan hệ gì với lớp Toán và tại sao bà ta lại biết Cát Anh ?
…
Ngọc Vi nắm chặt lấy tay Hà Mi, nhỏ bặm môi, đôi mắt nhìn chăm chăm vào đám vệ sĩ đang đứng thẳng một hàng dài trước cổng. Những học viên còn lại của lớp Toán đứng đơ ra đó, rõ ràng…tình huống này tụi nó không lường trước.
- Chết tiệt, sao lại quên mất vụ này chứ ?
Nhật Nam quẳng chiếc cặp sang một bên, ngồi bệt xuống thành bồn hoa. Cậu đánh mắt sang nhìn Cát Anh, nhỏ vẫn im lặng, đôi mắt đen tuyền trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Một lúc sau nhỏ tiến đến gần đám vệ sĩ, giọng nhẹ như gió thoảng :
- Các người có thể tránh đường ?
Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng với giọng điệu đó, dù nó rất nhẹ thôi cũng đủ khiến cho đám vệ sĩ run bần bật. Một tên bước ra trước, cúi gằn mặt cố phát ra tiếng .
- Không được thưa tiểu thư, phu nhân đã dặn tiểu thư không được rời khỏi đây.
Cố can đảm lấy lại sắc thái, tên vệ sĩ chú ý nhấn mạnh tới cụm từ “phu nhân” với một mong muốn Cát Anh sẽ sợ mà bỏ qua cho hắn, nhưng thật không may lời nói của hắn lại khiến nhỏ không kiềm chế nổi chính mình. Nhỏ tiến lại gần hơn, tên vệ sĩ lại thụt lùi ra phía sau một chút, đôi mắt đen tuyền như mặt hồ phẳng lặng gợn lên vài đợt sóng.
- Chẳng phải ta đã nói rồi hay sao, ta muốn đi ra ngoài.
Câu nói vừa phát ra, ba mươi khuôn mặt của lớp Toán lập tức ngước nhìn nhỏ, và tụi nó biết lớp trưởng đã thực sự nổi giận.
- Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi không thể .
Lại là tên lúc nãy, có vẻ như hắn sắp không trụ nổi nữa, nếu để ý sẽ thấy hai hàng mồ hôi chảy dài trên trán và phía sau lưng hắn đã là cánh cổng to đùng của học viện
- Rốt cuộc là mấy người có tránh hay không?
- Con bình tĩnh lại đi .
Bà Ellen nhìn con gái một cách thật dịu dàng, ánh mắt trìu mến đến mức người ta có thể tưởng tượng rằng bà và người phụ nữ lúc nãy là hai người hoàn toàn khác nhau. Cát Anh quay người, nhỏ nhìn mẹ thật lâu, đáy mắt giăng qua một màn sương mỏng, đây là mẹ nhỏ ư ? Người gần hai năm qua nhỏ không chạm mặt ư? Bà đang đứng trước mặt nhỏ, nói những câu yêu thương với nhỏ và mặt khác dồn ép nhỏ vào chân tường sao ?
- Chẳng lẽ hai năm đủ để làm cho con quên đi hình bóng ta rồi sao ?
Giọng nói ấm áp của bà làm nhỏ thoát ra khỏi mê cung cảm xúc, đôi mắt ngấn nước đong đưa, nhỏ lắc đầu , lắc đầu thật mạnh và ngồi sụp xuống, nước mắt bắt đầu chảy dài trên hai gò má, nhưng giọt nước mắt bất lực, mệt mỏi, hay đau đớn? Chính nhỏ cũng không lí giải nổi, chỉ biết rằng bây giờ nhỏ muốn khóc, khóc thay cho những ngày tháng đã qua và… vì nhỏ biết, giây phút gặp mẹ chính là lúc cánh cửa niềm vui đã khép lại vĩnh viễn, chôn sâu tận đáy kí ức không bao giờ có thể chạm tới.
Tất cả các học viên xung quanh đông cứng, họ nhìn Cát Anh trân trối , rồi quay sang nhìn lớp Toán, tất cả lại nhìn nhau , chẳng ai nói với ai một câu nào.
- Con xin mẹ đấy, xin mẹ hãy buông tha cho chúng con.
Từng lời của nhỏ như đâm thẳng vào trái tim của bà.
Buông tha sao ?
Từ bao giờ bà đã trói buộc bước chân của chúng?
Từ bao giờ đứa con gái của bà phải rơi nước mắt nhiều thế kia ?
Bước thật nhanh tiến lại gần con, bà đưa hai bàn tay ra ôm lấy nhỏ vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc mềm của nhỏ, cảm nhận thứ tình cảm thiêng liêng suốt hai năm trời bị chia cắt.
- Cát Anh à ! Xin con đừng như thế.
Thời gian như trôi chậm lại, chiếc lá chao nghiêng giữa sân trường rực nắng. Cả học viện bàng hoàng, lớp Anh chết sững và có ba học viên bắt đầu thấy được những bí mật ẩn sau tấm rèm kia. Khánh Đăng níu chặt lấy Anh Kiệt bên cạnh, cậu bắt đầu nghĩ tới vườn hồng và những hành động kì quặc của lớp Toán, hóa ra từ trước tới nay những điều cậu biết về lớp Toán vẫn là con số không .
…
Hàn Tuyết vo tròn tờ giấy, nhỏ vứt nhanh xuống học bàn rồi cầm vội cuốn sách lên đọc trước khi Ngọc Vi bước vào phòng. Vi thở dài thườn thượt, nhỏ ném chú gấu bông lên giường rồi lướt nhẹ qua chỗ Tuyết.
- Cậu không muốn hỏi tớ điều gì sao ?
- Không.
Mắt vẫn dõi theo cuốn sách, Tuyết hờ hững đáp lại bằng cái giọng điệu thờ ơ vốn có. Ngọc Vi ngồi phịch xuống, nhỏ nhìn xuyên qua tán lá ngọc nữ , cố hỏi lại một lần nữa :
- Thực sự là không ?
Ngước khuôn mặt mình lên, Hàn Tuyết bắt đầu nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trong mắt Vi, nhỏ nắm thật chặt cuốn sách trong tay, trong lòng do dự. Vi thở hắt ra, nhỏ chép miệng .
- Nói cho cậu biết trước khi đầu quân vào lớp Toán tớ đã học qua lớp diễn xuất rồi đấy, đường hòng qua khỏi mắt tớ, rõ ràng tớ thấy sự tò mò trong mắt cậu .
Hàn Tuyết ho khan, nhỏ cố đánh lạc hướng mắt sang chỗ khác. Vi bật cười, nhỏ hí hửng trèo sang giường của Tuyết, rúc mặt vào con gấu bông màu trắng trên giường bạn rồi reo lên .
- Này cậu tưởng thật đấy hả ?
- Chẳng lẽ cậu đùa.
Tuyết trố mắt nhìn Vi, hai con ngươi dán thẳng vào người nhỏ. Vi cốc nhẹ lên trán bạn, cười khì.
- Tớ đùa đấy, thật ra …lớp chúng ta không đơn giản như những lớp học bình thường khác.
- Ý cậu bảo là không bình thường ?
Nhận thấy sự ngớ ngẩn trong câu hỏi của mình, Hần Tuyết ái ngại nhìn Vi, Vi gượng cười, nhỏ gật nhẹ rồi ôm chặt con gấu bông vào lòng thủ thỉ
- Cậu nói cũng không hẳn là sai vì từ lâu số phận của những học viên trong lớp Toán đã …
- Bị đưa lên thớt, chỉ cần chém là đứt .
Cái giọng oang oang của Thế Bảo cắt ngang lời Vi một cách không thương tiếc. Cậu đưa tay xoẹt qua cổ , rồi trợn tròng lên lè lưỡi ra giả vờ chết. Ngọc Vi quẳng luôn con gấu bông lên người Bảo khiến cậu chúi người xuống.
- Ông làm cái gì mà vào phòng con gái không gõ cửa thế hả ? Đã vậy con nghe lén người ta nói chuyện nữa.
- Không…không phải tối cố ý mà là do…
- Do cái tên đầu heo nào nữa vậy ?
Bảo không nói, chỉ lắc lắc đầu rồi dạt sang một bên. Nhật Nam bước vào, nhe răng nhìn Vi, cậu nở một nụ cười thật tươi khiến cho Vi giật bắn.
- Hì….Nam, thật ra là…hì…
- Hố hố, cho bà chết, lá là la..
Một tia phóng xạ quét qua, tóc tai Bảo dựng đứng, cậu cúi mặt đi thẳng một mạch lại gần chỗ đám con trai đang đứng trước cửa phòng, Nhật Nam hết nhìn cậu chàng lại ngó qua Vi, cậu nghiến từng chữ qua kẽ răng.
- Còn đứng đó mà nhìn nữa, nhanh lên phu nhân cho gọi đấy
Cậu quay người sang chỗ Hàn Tuyết nhẹ giọng :
- Có chuyện gì…lát nữa các cậu sẽ biết
Chap 65
Bước chân đều đều, khác xa với sự vội vã của ba học viên Kiệt, Đăng và Tuyết , hai mươi chín học viên còn lại rõ ràng đang muốn kéo dài thời gian đi tới đó. Đôi mắt ánh lên một nỗi buồn thăm thẳm. Ngoài kìa, bầu trời vẫn rất xanh, những đám mây uốn quanh tạo thành những vòng tròn đẹp đẽ. Tiếng bước chân rơi vào hư không, lạc lõng giữa khuôn viên rộng lớn của học viện. Đâu đó vẫn nghe thoang thoảng mùi hương nhè nhè của những cánh hoa hồng. Cát Anh đưa mắt về hướng ấy, khóe miệng bất giác cong lên, một nụ cười buồn vô tận.
Bà Ellen đón lớp Toán trong một căn phòng rất đẹp, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm kiểu Pháp tỏa ra khắp phòng. Bà mỉm cười, ánh mắt sáng bừng lên khi nhìn thấy một người
- Ôi, Nhật Nam, đã lâu không gặp cháu, ta nhớ cháu quá chừng, lớn thế này rồi cơ à, rất ra dáng một thanh niên tuấn tú.
Bà liếc nhanh qua chỗ con gái đầy ẩn ý, rồi kéo Nam lại gần mình:
- Xem nào, lại đây để ta nhìn cháu rõ hơn.
- Vâng đã lâu không gặp bác ạ !
Nam cố nở một nụ cười nhẹ, cậu đưa mắt qua chỗ khác.
- Dạo này Bác vẫn khỏe chứ ạ ?
Bà Ellen gật gù, nụ cười ấm áp tuyệt nhiên an phận trên môi, bà di mắt về phía sau, khẽ nheo mắt một cái rồi vẫy tay nhẹ.
- Nào vào đây hết đi , sao lại đứng ngoài đấy chứ, vào đây cho ta xem hết nào.
Gót chân chạm vào cái nền lạnh của căn phòng, sự rụt rè khiến tụi nó hơi khựng lại. Cát Anh cau mày, nhỏ nhìn thẳng vào mắt mẹ tỏ vẻ không hài lòng:
- Mẹ gọi chúng con đến có chuyện gì không ?
Sự hiền dịu bỗng chốc tan biến, khuôn mặt bà Ellen thất sắc. Bà cắ