--> Hoa tình đẫm máu - game1s.com

Hoa tình đẫm máu

uồn bực. Phi Diệp lấy xe về nhà mẹ.

Họ nhà trai chỉ có bà Lệ Hằng, Phi Diệp và Lâm đi với Phi Diệp. Bà Lệ Hằng và Phi Diệp đều không muốn nhờ ông Đức trong việc này.

Mới nhìn thấy bà Lệ Hằng bước lên thềm, Tường Linh nhìn chăm chú vì đây là lần thứ nhất nàng thấy bà tạ Bây giờ thì Tường Linh hiểu tại sao ông Đức có thể bỏ bà Lệ Hằng, bởi vì nhan sắc tầm thường thua xa vợ Ông hiện tại, có thể rằng khi còn con gái bà xinh đẹp hơn và chuỗi ngày buồn khổ làm cho bà già xấu đi nhưng nội cái vóc dáng và phong độ của bà đã kém xa bà Đức hiện tại rồi. Bà Lệ Hằng hơi thấp, ốm và phục sức bình dị, khuôn mặt xương xương xanh tái mang một vẻ hiểm độc và nổi bật nhất là cặp mắt to đen láy buồn thăm thẳm.

Thấy Tường Linh nhìn mình quá kỹ với vẻ tò mò nơi ánh mắt, bà Lệ Hằng tỏ ra thông minh vượt bực, bà đã mỉm cười bảo Tường Linh:

- Chắc cô hai lấy làm lạ tại sao tôi có thể lo cho Phi Diệp học đến nơi đến chốn phải không? Có gì đâu tôi đã cho mướn bằng dược sĩ để lấy tiền nuôi nó đấy... Tường Vân bước ra cúi chào, Phi Diệp mỉm cười nhìn nàng.

- Em nên hãnh diện được làm con của mẹ, đây là mẹ anh.

Chỉ một câu đó đủ cho Tường Vân thấy mình chan chứa cảm tình với bà Lệ Hằng, nàng nhìn bà thiện cảm, bà còn tỏ thiện cảm hơn đặt tay lên vai Tường Vân dịu ngọt hỏi:

- Mẹ đâu con? Nghe Phi Diệp về cho hay con và nói tính tiến tới hôn nhân mẹ mừng lắm. Mẹ chỉ mong cho nó có đôi bạn để mẹ tác thành hạnh phúc rồi mẹ lui vô đời sống âm thầm trong một am tu nào đó. Tường Vân dạt dào thương bà, nàng chớp lia cặp mắt:

- Thưa.. mẹ con ở trên lầu sắp xuống tới:

Tường Linh buộc lòng mời khách, Phi Diệp cười bảo người yêu:

- Mẹ cứ sợ nhà nghèo khó tìm vợ cho con. Anh đã thuyết phục mãi mẹ mới dám bước chân đến cửa nhà giàu đó.

Tường Linh mỉm cười vì biết câu nói đó không thành thật, nàng chưa quên ý định bà Lệ Hằng nhờ ông Đức cưới nàng cho Phi Diệp, nàng cười và mời khách:
- Xin bác ngồi chờ một chút cháu lấy nước xong thì mẹ cháu xuống ạ.

Thật ra bà Tường Lan đang ở phòng bên cạnh và qua khe cửa bà nhìn thấy mẹ con bà Lệ Hằng nhưng bà chưa ra vội vì bà muốn nhận xét xem thái độ của mẹ con bà Lệ Hằng đã.

Bà Lệ Hằng liếc quanh không thấy một ai kêu là họ nhà gái cho tiếp, bà hơi buồn, nhưng nghĩ lại họ nhà trai cũng chẳng mời ai theo nên bà bỏ qua mà vui vẻ ngồi ngắm hai cô gái trước mặt.

Lúc ấy bà Tường Lan bước ra, bà Lệ Hằng đưa mắt nhìn Phi Diệp, lòng bà hơi tủi vì vẻ đài các của bà Tường Lan.

Phi Diệp đứng lên bà Lệ Hằng cũng đứng lên chào bà Tường Lan. Bà Tường Linh chào lại khách mà nét mặt có vẻ không vui, bà nhìn mấy người rồi cười gượng nói:

- THưa bà.. bà không có mai dong?

Bà Lệ Hằng đáp:

- Thưa bà.. theo tôi nghĩ hai cháu đã biết nhau thì vụ Ông mai mình có thể bỏ quạ. Thưa bà...

Bà Tường Lan hơi khó chịu:

- Thưa bà dầu các cháu đã quen nhau thì tôi cũng xin bà lo cho đủ lễ, có ông mai vào bữa đi đám hỏi.

Bà Lệ Hằng ngó bà Tường Lan cười:

- Thưa bà ông Đức có thể làm mai dong cho cháu không ạ?

Bà Tường Lan tròn mắt và lộ vẻ vui:

- Thưa được lắm,.. bà cũng quen thân với ông Đức?

Phi Diệp đỏ mặt, lộ vẻ khó chịu nhìn mẹ:

- Con không muốn nhờ đến ông Đức.. Chính chị Tường Linh đã làm mai con với Tường Vân nên thiết tưởng mẹ nói với bác tính chuyện cưới xin theo giản tiện trong gia đình là đủ.

Bà Tường Lan chau mày nhìn Tường Linh, Tường Vân cũng ngó chị:

- Chị hai nói giúp tụi em coi... Tường Linh thở dài nhìn mẹ:

- Mẹ à, theo ý con mẹ nên chiều Tường Vân, con cũng đã phải chiều theo tình yêu của nó.

Bà Tường Lan hỏi:

- Vậy là con cũng không bằng lòng?

Tường Vân biến sắc lộ vẻ giận ra mặt, nàng nhìn mẹ nói mau:

- Xin mẹ cho con được toại nguyện, con xin bỏ phần gia tài của con cho chị Tường Linh hưởng trọn, con chỉ xin mẹ gả, con đi mình không theo anh Phi Diệp thôi.
Tường Linh cười lạt ngó Phi Diệp.. Phi Diệp sốt sắng gật đầu:

- Thưa bác, Tường Vân nói đúng ý cháu.. Cháu yêu Tường Vân không phải vì tiền bạc hay thứ gì khác ngoài sự chân thành.

Tường Linh như bị một mũi tên xuyên tim:

- Họ yêu nhau đến thế sao? Phi Diệp anh hùng thế sao?

Tuy nhiên tư tưởng nghi ngờ trong lòng Tường Linh không lung laỵ Nàng bực tức âm thầm chỉ vì nàng quyết tìm ra việc phát thịnh giàu có thình lình của Phi Diệp. Phi Diệp nói xong quay nhìn Tường Linh:

- Chị hai làm ơn nói với mẹ dùm hai em đi.

Bà Tường Lan thở dài:

- Nếu hai người thương nhau tới bỏ tất cả chỉ cần có nhau thì tôi cũng ưng chịu. Bà Lệ Hằng mỉm cười:

- Cám ơn bà chị, đời cô độc nuôi con của tôi chỉ sợ không gây được hạnh phúc hôn nhân cho nó vì thế tôi đã đem cả đời để lo cho nó khỏi thua kém thiên hạ để nó khỏi khổ như mình... Tường Linh và Tường Vân cảm động. Phi Diệp chau mày cười bảo mẹ:

- Mẹ kể lể chi vậy?

Bà Lệ Hằng cũng cười ngượng ngập:

- Mẹ thấy chuyện của con xong nên mừng vậy đó.

Bà Tường Lan tuy không ưng ý lắm vụ gả bán này nhưng cũng chịu êm xuôi khi nghe lời nói thành thật của bà Lệ Hằng bà gật đầu nói:

- Vậy là tôi đồng ý, bà nên tính tới chuyện đám cưới cho xong đi.

Tường Linh vội nhìn mẹ:

- Mẹ nên định ngày tháng cho cưới, theo con mẹ nên cho cưới vào dịp Tết tốt nhất. Ý Tường Linh muốn có thời gian chờ nàng tìm hiểu số tiền lớn mà Phi Diệp mua nhà, tậu xe ở đâu mà có.

Phi Diệp đứng lên:

- Việc hứa hôn đã xong, xin mẹ cho con cưới vào tháng tới đây. Tường Linh đồng lòng nói vô:

- Me... chúng con ở bên mẹ chớ có đi đâu xạ. Kéo dài lâu lắc nào có ích lợi gì? Trước những lời khẩn khoản ấy bà Tường Lan đành gật đầu:

- Được, con đã nhất quyết như thế thì mẹ sẽ lo cho con như ý, nhưng mà mẹ nói trước sau này sướng khổ ráng mà chịu chớ đừng phiền mẹ nhé.

Bà Tường Lan cười vui sau câu nói... Bà Lệ Hằng biết câu nói ấy thật và xác đáng nên không giận, bà cũng đứng lên theo Phi Diệp mà nói:

- Phải đó bà chị, đời cua cua máy, đời cáy cáy đào, mình chỉ biết lo cho chúng tới có đôi bạn chúng nó đừng oán hận mình là đủ.

Hai bà chào nhau với ánh mắt thân hơn trước. Tường Vân cung kính đưa bà Lệ Hằng ra xe, lúc ấy lòng nàng thật vui vô cùng không còn lo âu chút nào nữa, tại tâm trí đang sung sướng nên khi Phi Diệp đưa mẹ về Tường Vân hớn hở chạy vô ôm mẹ tiết lộ bí mật:

- Mẹ, mẹ có biết ông Đức với bà Lệ Hằng quen lớn ra sao không? Ổng là ba anh Phi Diệp đó.

Sự bí mật ấy làm cho bà Tường Lan sửng sốt, còn Tường Linh khó chịu, nàng chau mày nhìn em gái:

- Em muốn làm cho bác gái bên kia thiệt mạng hay sao mà nói như thế? Em nói với mẹ thì được nhưng đừng bao giờ khoe ra sự đó với ai hết. Bà Tường Lan hỏi nàng:

- Có lẽ bà này là bà lớn phải không? hình như con biết rõ việc ấy?

- Đúng, con biết việc này rõ lắm mới ngăn cản Tường Vân nên để thủng thẳng tìm hiểu Phi Diệp đã. Nhưng.. tình yêu đã làm nó mù quáng. Tường Vân sầm mặt nhìn chị:

- Chị cứng cỏi nên gạt bỏ tình yêu như thay áo và như vậy tức là chị không yêu nhiều.. Hay là chi... chị khó chịu khi thấy em có hạnh phúc? Bà Tường Lan vội can:

- Thôi chuyện đã xong rồi, còn nói kình nhau làm gì? Miễn là con hứa không bao giờ khiển trách mẹ cho dầu con có khổ tâm cách mấy sau này. Tường Vân làm thinh, vậy là nàng toại nguyện rồi còn gì? Vậy là cuộc hôn nhân của nàng và Phi Diệp đâu còn gì ngang trái nữa mà than? Tường Linh bỏ lên lầu, Tường Vân nhien mẹ:

- Mẹ yên tâm, con cam đoan là khổ cực mấy con cũng không bao giờ làm phiền mẹ cả.

Bà Tường Lan cũng đâm chán vì sự mê tình của con gái, bà đứng lên:

- Thôi được, mẹ mệt cần nghỉ con đã được như ý đừng nói gì bất kính với chị con nữa.

Nói xong bà quay vào phòng...

Phi Diệp đưa bà Lệ Hằng về, hôm nay bà mới biết cái xe đang đi là xe của chàng, bà hỏi:

- Tiền đâu con mua xe và Tường Vân nói con ở gần bên là nhà nào?

Phi Diệp cười:

- Tiền của Tường Vân là phần riêng của Tường Vân, cái biệt thự sát bên nhà bà Tường Lan đó mẹ.

Vậy là bà Lệ Hằng tin con mình lấy Tường Vân làm vợ vì cả hai yếu tố tình và tiền. Đối với Phi Diệp cũng vậy, lấy Tường Vân chẳng những do tình yêu mà còn là cái bình phong cho thiên hạ hiểu chàng giầu có là do bên gia đình nàng giúp đỡ. Phi Diệp thấy mình thắng được trận này vui lắm, chính mẹ chàng là người biết rõ chàng không có một xu dính túi còn tin huống gì người khác, chàng nhận định việc chàng yêu Tường Vân là một sự tác hợp cần thiết và hữu lý. Đưa mẹ về tới nhà, Phi Diệp mới nói:

- Con nhất định không nhờ ông Đức, nếu con có phải trở thành một tên cướp để sống đầy đủ cho mẹ vui lòng thì con cũng làm chớ không muốn phiền đến ông Đức là một người cha bất đắc dĩ đâu mẹ.

Bà Lệ Hằng mỉm cười:

- Đó là điều may cho ông ấy, nếu con nghèo khổ túng thiếu nhất định mẹ không tha ổng lâu rồi.

Phi Diệp lấy trong cặp một trăm ngàn đưa cho mẹ:

- Mẹ lấy trước bấy nhiêu để lo công việc cho con, con sẽ biểu Tường Vân đưa thêm bốn trăm nữa cho mẹ.

Bà Lệ Hằng đâu biết rằng cho đến bây giờ Phi Diệp mới chịu đưa tiền cho bà để bà tin những số tiền của chàng là do Tường Vân.

Tường Vân cô gái nhu mì khắc hẳn vẻ khôn lanh sắc xảo của chị đã làm bà Lệ Hằng thương mến, bà gật đầu nhận tiền để lo việc cưới nàng cho con trai duy nhất.
o O o

Suốt đêm Tường Linh bù đầu ngồi suy tính, nàng buồn bực vì sẽ phải để nguyên hồ sơ vụ cướp trả lại cho ông Giám đốc Thanh Tùnh, rồi xin bỏ luôn nghề trinh thám mà nàng rất thích, thật là một sự hèn kém.

Còn một điều nguy hiểm nữa là nếu ông ta giao vụ này cho một thám tử khác mà họ tìm ra được thủ phạm chính là Phi Diệp thì nàng còn mang nhục hơn nữa, và biết đâu họ còn kết tội nàng đã che chở cho Phi Diệp vì là em rể. Tường Linh nhủ thầm:

- Phi Diệp chính là người phá hoại danh dự của ta.

Tường Linh lo âu âm thầm kết tội em rể như thế, lòng nàng như lửa đốt khi nghĩ đến cái đám cưới rất gần và nàng sẽ phải bó tay, vô phương cứu em gái ra khỏi bến tình đục ngầu vết nhơ và máu bất lương.

Tường Linh nhất định kêu Phi Diệp là một tên bất lương và nàng đang moi óc tìm thêm một điểm hớ hênh của Phi Diệp, bởi vì Phi Diệp đã để lộ một điểm hớ hênh là không dự đám tang bà Hoàng Yến. Tường Linh suy nghĩ mãi rồi tự nhủ:

- Thủng thẳng.. ta không thể thắng hắn gấp được, ta thử đi tìm một người chứng thứ hai xem.

Tường Linh liền mở hồ sơ các vụ cướp, nàng thấy cô gái con một thương gia tàu bị giựt cặp táp đựng năm triệu đồng tại góc đường nọ, tên cô gái là Lâm Huê.
Tường Linh lấy bút ghi địa chỉ của Lâm Huê vào sổ taỵ Đúng lúc ấy Tường Vân đi qua phòng chị. Nàng ngó vô khe cửa thấy Tường Linh đang làm gì ghi chép trong tập hồ sơ bìa đỏ mà Phi Diệp thường lưu ý nàng liền đẩy cửa vô.

Tường Linh vô tình chỉ quay lại nhìn em rồi tiếp tục cúi đọc lại sự kiện đã xảy ra vụ cướp hôm đó. Tường Vân liếc thấy tên Lâm Huê con gái thương gia Lâm Lý, nàng lấy làm lạ hỏi:

- Chị ghi tên và địa chỉ cô này chi vậy?

Tường Linh thấy em gái tò mò nên mới có ý đề phòng, nàng nói - Không có gì, chị muốn thăm cô ta thôi.

Nói xong Tường Linh đứng lên cất tập hồ sơ vào tủ khóa lại. Tường Vân chỉ nhìn vẻ mặt quan trọng và đóng kín của chị đã biết chị dấu diếm hết còn tin mình, nàng làm thinh lui ra và lén qua than thở với Phi Diệp:

- Em và chị Tường Linh càng ngày càng xa lạ anh à, em thấy chỉ mở tập hồ sơ ghi tên và địa chỉ cô Lâm Huê con gái ông Lâm Lý trong Chợ Lớn, em hỏi chỉ ghi làm chi mà chỉ lật đật xếp lại cất đi làm như hết tin em vậy đó. Phi Diệp chú ý hỏi:

- Em nói tập hồ sơ nào?

- Tập hồ sơ vụ cướp có bà Hoàng Yến đó, chỉ ghi địa chỉ cô Lâm Huê và nói sẽ đến thăm cô ta.

Phi Diệp đã nhớ ra cô gái mang cái tên Lâm Huê đó, chàng quay đi dấu vẻ biến đổi trên mặt. Đồng thời lòng chàng như nổi sóng, chàng ráng bình tĩnh lấy giọng ôn tồn bảo Tường Vân:

- Chỉ không tin em thì thôi, em đừng hỏi gì về công việc của chỉ nữa. Mong sao việc cưới xin xong xuôi anh đưa em đi chơi xa là yên hết.

Tường Vân dựa vào Phi Diệp, nàng quên tất cả sự bực mình do chị tạo ra, cặp mắt long lanh với nụ cười vui nàng sẽ gật đầu nũng nịu:

- Phải đó anh, em chỉ biết anh yêu thương em, đem hạnh phúc cho em, chúng ta sống với nhau là đủ.

Tuy Phi Diệp nói ngoài miệng bảo Tường Vân không chú ý đến Tường Linh nữa nhưng chính chàng lại muốn biết Tường Linh có nhà không, chàng khéo léo hỏi người yêu:

- Em qua đây chị hai biết không?

Tường Vân đáp:

- Chị Tường Linh đang sửa soạn đi nên đâu để ý đến em. Phi Diệp gật đầu ôm vai người yêu:

- Nhưng chắc cả má và chị hai đều không muốn em qua đây trước hôm cưới vậy em nên về. Anh cũng cần về nhà để lo với mẹ việc cưới hỏi. Tường Vân bịn rịn:
- Nhưng em nhớ anh, anh cho em biết chừng nào chúng ta gặp nhau? Phi Diệp gật đầu:

- Được, anh sẽ về đây gặp em mỗi ngày vài giờ, bây giờ anh phải đi công việc em đừng trông đợi.

Phi Diệp nói rồi tiễn Tường Vân ra cửa, sau đó chàng lật đật về nhà thay đồ lấy xe đi, chàng cần tìm hiểu xem Tường Linh đang chỉa mũi tên điều tra qua Lâm Huê cách nào, chàng đã biết người con gái mà chàng giựt một cặp táp chứa năm triệu bạc là con của thương gia Lâm Lý một tỷ phú ở Chợ Lớn từ sau bữa báo đăng.
Phi Diệp dư dả tiền bạc sống suốt đời nên sau ba vụ cướp chàng giải nghệ. Lẽ ra chàng sẽ ăn chơi vung vải để báo thù Tường Linh thì chàng lại yêu Tường Vân chân thành.

Tình yêu chân thành này bắt nguồn tại Tường Vân yêu chàng thành thật, bây giờ chàng muốn yên sống với người yêu của mình nhưng chàng phải làm đủ cách để chôn lấp cái quá khứ cướp bóc của mình thì mới mong tránh được tù tội và yên ổn sống với người yêu. Khi đi ngang qua nhà thương gia Lâm Lý, Phi Diệp thấy xe của Tường Linh đậu đó, tự nhiên chàng tức giận vô cùng.

- Ta cướp của nhà giàu, không vì sự mất mát đó mà gia đình họ đau khổ, những kẻ ta cướp đều là tỷ phú, ta chỉ chia chác của họ chút ít đối với họ không thấm tháp vào đâu. Ta cần làm lại cuộc đời cho mẹ ta sung sướng mà lìa bỏ ý nghĩ oán thù cha tạ Ta cần đem hạnh phúc cho Tường Vân là em nàng. Nàng có thiệt hại gì trong vụ này mà cứ nhất định tìm ra thủ phạm, mong muốn hại ta trước khi cử hành hôn lễ với Tường Vân.. Thật là đáng giận..

Thật ra Tường Linh muốn em gái đừng làm vợ một tên cướp để sau này khỏi khổ vì hậu hoạn. Phi Diệp chỉ hiểu theo địa vị của chàng, chàng không đặt mình vào địa vị khách quan của Tường Linh cho nên hằn học khi thấy xe Tường Linh đậu ở đây.

Phi Diệp đã biết Tường Linh tìm Lâm Huê để làm gì rồi, chàng lo âu vì phen này mà Lâm Huê chỉ định nghi chàng là thủ phạm thì rất nguy cho chàng. Phi Diệp chạy qua nhà ông Lâm Lý với mối lo nghĩ suy tính mông lung, đến nhà hàng Arc En Ciel chàng ghé vô đó ngồi kêu cà phê uống để tính nước đối phó.

Lần này chàng không thể dùng kế đã dùng với Hoàng Yến vì có những đêm dài chàng nhớ tới con bé Hoàng Lan mà hối hận ăn ngủ không yên:

- Kẻ chết là hết.. Nhưng tội nghịêp những đứa trẻ sống không me...

Phi Diệp khó nghĩ thực, chàng suy tính và cố tình nhớ khuôn mặt Lâm Huê xem cô ta xấu hay đẹp và cỡ bao nhiêu tuổi, bởi vì bữa chàng giựt cái cặp chàng đâu có thì giờ ngắm kỹ khuôn mặt cô ta bằng ngắm cái cặp đựng đầy tiền.

Lúc ấy tinh thần chàng chỉ chú trọng đến số tiền năm triệu mà cô Lâm Huê mới lãnh ở ngân hàng ra chớ không hề chú ý xem cô ta là ai.

Giờ đây Phi Diệp ngồi nhâm nhi tách cà phê nóng trong nhà hàng lạnh, để trí não mông lung suy tính lối thoát.

- Hừ, mình có ba nạn nhân, một đã êm.. Còn hai, nếu Tường Linh cứ nhất định khai thác không chịu buông tha tức Tường Linh chính là thủ phạm tạo nên cái chết của họ chớ không phải tại ta.

Đứng lên với dáng điệu quả quyết, Phi Diệp vui vẻ ra xe, thái độ ung dung không ai có thể nhìn mặt mà tưởng tượng ý nghĩ sát nhân đang xâm chiếm trí óc chàng. Đến gần nhà ông Lâm Lý, Phi Diệp không thấy xe Tường Linh chàng mới ghé một nhà điện thoại gần đó kêu đến:

- A lô xin cho tôi nói chuyện với cô Lâm Huê.

Đó là một cách dò đường, chàng muốn biết Tường Linh đã nói gì với Lâm Huệ Từ đầu giây đằng kia trả lời:

- A lộ. tôi là thư ký, ông chờ một chút tôi kêu cô ấy.

- À, cô thư ký đây à, cô khoan cúp máy nhé, cho tôi hỏi thăm cô Tường Linh còn đó không?



Chương 19:



Cô thư ký vui vẻ trả lời:

- Thưa ông, cô ấy mới về chừng mười phút.

Phi Diệp nói:

- Tôi là bạn thân của cô Tường Linh, tôi có hẹn đến đó cùng một lượt nhưng mắc kẹt thành ra cô ấy về rồi, tôi thật có lỗi quá cô có thể nào cho biết cô Tường Linh tính với cô Lâm Huê tới đâu rồi không?

Có tiếng cô thư ký nhỏ nhẹ thấp giọng hỏi:

- Chuyện vụ cướp phải không? Phi Diệp mừng thầm:

- Phải đó cô.

- À, chuyện đó hình như cô Tường Linh đã biết thủ phạm rồi. Phi Diệp mím môi:

- Hừ, Tường Linh xấu thật, nàng cố tình không ăn được muốn đạp đổ đây mà.. Phi Diệp căm hờn hỏi:

- Đúng.. nhưng chuyện ấy ra sao cô?

Cô thư ký đáp:

- Hình như cô Tường Linh có hẹn cô Lâm Huê ở đâu đó, tôi không chú ý nghe, ông muốn gặp cô không? Chờ tôi lên lầu kêu xuống.

Phi Diệp vội nói:

- Thôi cám ơn, tôi đến nhà cô Tường Linh đây, tôi hỏi cô ấy được rồi.

Phi Diệp toan cúp máy nhưng vội hỏi tiếp:

- Chắc cô Lâm Huê đang sửa soạn đi đâu phải không cô?

- Dạ phải.. thôi chào ông, tôi cũng về đây hết giờ làm việc rồi. Cô thư ký dễ thương cúp máy, Phi Diệp cười buồn quay qua cám ơn chủ nhà rồi ra xe. Chàng vô cùng bối rối vì chưa biết làm quen Lâm Huê bằng cách nào, chàng hiểu không phải với đàn bà nào cũng dùng được kế như đối với góa phụ Hoàng Yến là kẻ đang khao khát tình yêu.

Phi Diệp không còn tin ở mãnh lực của đôi mắt tình tứ của mình có thể thôi miên một cô gái mau chóng như đối với bà Hoàng Yến. Chàng ráng moi trí tìm một cách ngăn cản không cho Lâm Huê bị Tường Linh nhồi sọ để cô ta có thể nhận ra chàng khi gặp nhau.

Một lát sau Phi Diệp tự nhủ:

- Mình không thể chậm trễ hơn Tường Linh được, bây giờ mình phải tìm hiểu xem thường ngày Lâm Huê đi đâu rồi sau đó mình mới tìm gặp cô ta một cách bất ngờ được.

Phi Diệp vạch sẵn chương trình hành động trong trí rồi ung dung ra xe về nhà bà Lệ Hằng. Việc này cần có Lâm phụ giúp, chàng về gặp Lâm thì nói:

- Anh muốn làm quen với cô Lâm Huê con ông Lâm Lý, bây giờ em giúp anh điều tra xem hằng ngày cô ta làm gì đi những đâu và cho anh biết tin gấp. Lâm hỏi:

- Cô con gái ông Lâm Lý thì em biết rõ, khi trước em thường vô Chợ Lớn lấy sữa tươi mỗi ngày. Cô ta quá lứa và không đẹp nên bọn thanh niên hay chọc ghẹo dữ lắm.

Phi Diệp mừng rỡ:

- Em nói sao? Em biết cô Lâm Huê?

Lâm gật đầu cười:

- Cô ấy là con nhà giàu lớn mà ế chồng làm gì tụi em không biết.

- Tại sao cổ ế chồng?

- Tại cổ giàu nên kén chọn đủ điều kiện mới lấy nhưng cổ lại không hiểu rằng nếu đủ điều kiện thì họ kiếm vợ đẹp khó chi mà lại lấy một người như cô ấy. Phi Diệp cười:

- Xấu nhưng giàu thì cũng có người ham mà lấy cô ấy chớ. Lâm giải thích:

- Khốn nổi những đứa ham tiền của thì cô ấy lại chê, nào không địa vị nào nghèo mà ham...

Phi Diệp gật đầu:

- Vậy khó có chồng là phải nhưng kệ cô ấy, anh muốn quen cổ không phải để cưới làm vợ đâu. Em hãy kể những thói quen và thời giờ của cô ấy cho anh nghe coi. Lâm nói:

- Cô ấy thường ngủ tới chín mười giờ dậy, ăn sáng rồi ba giờ chiều mới ăn cơm, sau đó cô ấy đi đâu mới đi. Buổi chiều cổ thường đi đánh quần vợt và sáng thứ hai cỡ mười giờ cổ thường đi hồ tắm.

Phi Diệp sáng mắt hỏi:

- Sáng thứ hai tức là sáng mai? Cổ hay đi hồ tắm nào?

- Hồ tắm ở đường Tự Do đó, anh tính làm quen với cổ thật à? - Thật nhưng, anh dặn em không cho một ai biết việc anh làm quen với cô ta nghe chưa.

Lâm gật:

- Anh đã dặn thì cạy răng em cũng không nói.

Phi Diệp móc túi đưa cho Lâm năm ngàn:

- Em cầm lấy mà xài, hết anh cho nữa.

Lâm cười:

- Lúc này anh giàu dữ đa.

Phi Diệp cũng cười vỗ vai Lâm:

- Em quên anh sắp có vợ giàu à? Tường Vân có của riêng nhiều lắm, nàng mua xe và biệt thự bên cạnh nhà cho anh nhưng dấu mẹ và chị nàng.

Như vậy là Phi Diệp đánh lạc hướng cả Lâm luôn. Khi Phi Diệp ở nhà mẹ ra thì chàng đã có chủ định. Chàng sắp đặt một chương trình hành động trong trí vì biết với Lâm Huê chàng khỏi sát nhân và khỏi lo Tường Vân ghen tuông.

Ngay sáng hôm sau là ngày hồ tắm thay nước, Phi Diệp đã có mặt ở đó từ 9 giờ. Mãi chín giờ rưỡi chàng mới thấy Lâm Huê xuất hiện, nàng xách đồ vô phòng thay áo tắm.

Phi Diệp ngồi bên hồ tắm, chiếu ánh mắt vô cửa phòng nơi đó Lâm Huê đang thay đồ. Lâm Huê bước ra với cái áo tắm đỏ và thân hình hơi gầy, Phi Diệp nhìn nàng đăm đăm. Thấy chàng đẹp trai như một tượng lực sĩ nhìn mình mỉm cười, Lâm Huê bối rối một chút rồi lên cầu phóng.

Phi Diệp đến sau lưng nàng, Lâm Huê phóng xuống nước, Phi Diệp thấy nàng không được uyển chuyển lắm. Chàng mỉm một nụ cười và phóng xuống nước bơi đến gần nàng.

Ở chốn này họ làm quen nhau không lâu, Phi Diệp bơi đến bên Lâm Huê khen ngợi:

- Cô phóng xuống khá đẹp, nếu có người chỉ dẫn cô sẽ mau tiến bộ hơn. Lâm Huê là cô gái vô duyên ít được con trai theo khen nịnh hoặc có thì chỉ là những thanh niên vô tài ghẹo chơi mà thôi. Khi thấy Phi Diệp là một người đẹp trai toàn diện có nụ cười duyên dáng, cặp mắt tình tứ và mở lời êm diệu với mình, Lâm Huê chan chứa cảm tình, nàng cười và nói với Phi Diệp bằng giọng khá thanh tao:

- Ông khen thật?

Phi Diệp gật đầu:

- Thật chớ, nếu cô không tin tôi chỉ dùm chọ Mời cô lên bờ coi tôi xuống nước sẽ thấy có nhiều kiểu đẹp và tập cho thân mình uyển chuyển, sau đó còn có cách tập cho cô có một thân thể cân đối như ý muốn nữa.

Lâm Huê mừng rỡ bơi vô bờ:

- Vậy thì em lên bờ xem ông biểu diễn nhé.

Chỉ chờ có thế Phi Diệp liền may mắn bơi cầu. Nhào xuống nước với ba bốn kiểu thật đẹp vì bơi lội và nhào phóng trên mặt nước là sở trường của chàng xưa nay. Lâm Huê vỗ tay khen tặng làm cho bao người có mặt ở đó leo lên bờ đứng thưởng thức nghệ thuật nhào lộn xuống nước của Phi Diệp. Sau một hồi biểu diễn Phi Diệp đến bên Lâm Huê với nụ cười tươi và ánh mắt tình tứ nhìn nàng:

- Mời cô thử coi.

Lâm Huê bẻn lẻn đứng lên tiếp chàng, trái tim cô gái quá lứa đã vô cùng hồi hộp vì chàng rai thanh lịch trước mặt. Một cuộc làm quen tự nhiên như thế làm sao Lâm Huê có thể ngờ được chàng cố ý, nhất là sau khi tắm xong Phi Diệp lịch sự hỏi xin đưa về, Lâm Huê nói:

- Em có xe riêng, cảm ơn ông, nhưng tối nếu có rảnh mời ông đến nhà em chơi. Phi Diệp làm bộ sửng sốt và ngần ngại khi Lâm Huê đưa địa chỉ:

- Trời... vậy ra cô là con ông tỷ phú Lâm Lý đó ư? Tôi e đường đột quá. Lâm Huê vội nói như sợ mất chàng:

- Không có gì khác cả khi em là con nhà tỷ phú đâu anh, em hân hạnh được quen anh và mong anh cho em được làm bạn.

Và nàng ngập ngừng:

- Bạn sơ giao cũng được... Lâm Huê nói và lộ vẻ lo âu rất tội nghiệp, Phi Diệp lúc đó mới vồn vã:

- Đâu dám coi cô là bạn sơ giao, cô đã có lòng thương mến thì tôi xin vui lòng nhận tình bạn của cô.

Lâm Huê sung sướng đưa tay bắt tay chàng xiết chặt:

- Em thành thật cảm ơn anh và xin anh đừng kêu em bằng cô nữa.. Tuy em đã lớn nhưng.. Chắc cũng còn kém anh nhiều và em chưa.. Phi Diệp hỏi khéo léo:

- Năm nay em bao nhiêu mà kêu là lớn?

Lâm Huê đáp:

- Em hăm sáu tuổi anh ạ.

Phi Diệp cười:

- Như vậy là em kém anh ba tuổi lận, làm em anh là phải rồi.

Lâm Huê tươi nét mặt:

- Em chịu gấp, anh cho em biết tên anh đi.

- Phi Diệp...

Và hai người chia tay vui vẻ, Phi Diệp nghĩ thầm:

- Vậy là xong rồi, nếu Tường Linh có muốn nhồi sọ bắt cô ta nhận mình là kẻ bất lương cũng không được nữa. Ngày mai cô ta sẽ phải tìm mình như ý mình muốn. Phi Diệp lái xe đến tiệm ăn Thanh Vị ngồi ăn một mình với vẻ bình an thích thú sau đó mới về nhà riêng nghỉ ngơi, lòng tự nhủ:

- Mình gặp những việc may mắn suông sẻ quá, ai ngờ thằng L lại biết rõ cô LH để ta khỏi phải mất thì giờ, xem đủ biết thời ta đang gặp may, chẳng ai hại ta được mà lo.

Khi chiếc xe của Phi Diệp về tới đã có hai cặp mắt ở trên lầu bên kia nhìn xuống, cặp mắt của TV thì mừng vui, còn cặp mắt của Tường Linh sáng long lanh một cách đe dọa.

Hôm qua Tường Linh cũng đến nhà ông Lâm Lý lần nữa liên lạc với Lâm Huê về việc điều tra vụ cướp nhưng Lâm Huê không có nhà. Nàng nói chuyện với ông Lâm Lý và cô thư ký một lát rồi về.

Sáng nay Tường Linh kêu điện thoại người ta cho biết cô Lâm Huê đi hồ tắm nên nàng không đến, cho đến giờ này khi thấy Phi Diệp về cất xe nàng biết chàng sẽ còn ở nhà lâu nên vô kêu điện thoại cho LH ngay.

- A lô, cho tôi nói chuyện với cô Lâm Huê, tôi là nữ thám tử Tường Linh đây. Tường Linh nghe đầu giây đằng kia trả lời:

- Xin cô chờ một chút tôi kêu cô hai.

Biết Lâm Huê có nhà, Tường Linh dọn sẵn cuộc nói chuyện, một lát sau từ đầu giây đằng kia có tiếng người hỏi Tường Linh:

- A lô, tôi là Lâm Huê đây, cô Tường Linh còn đó không?

Tường Linh vui vẻ:

- Tôi chờ đây, hôm qua tôi có trở lại thăm cô nhưng cô đi vắng. Từ đầu giây đằng kia tiếng Lâm Huê trả lời cũng kỳ lạ, có lẽ tại lòng nàng đang vui vì cuộc gặp gỡ sáng nay, tim nàng đang bồi hồi rung động vì hình bóng người trai đẹp lịch thiệp nên nàng trả lời Tường Linh:

- Ồ.. cô Tường Linh, cô kiếm tôi có việc gì vậy?

Tường Linh nói:

- Tôi nôn nóng muốn gặp cô để nhờ tiếp sức điều tra cho mau ra vụ cướp, chắc cô cũng nóng muốn tìm ra thủ phạm lắm phải không?

Lâm Huê cười vui qua ống địên thoại:

- Ồ tôi mất có vài triệu cũng không bận tâm lắm, người còn là quý rồi.. Nhưng cô muốn gặp tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn sàng. Tường Linh chau mày:

- Nói như cô thì vụ này có thể bãi nại khỏi phiền đến chúng tôi.. Nhưng nếu tôi đã tìm thấy manh mối thủ phạm thì sao?

Giọng Lâm Huê nói với vẻ ngạc nhiên:

- Cô đã có manh mối thủ phạm à?

Tường Linh gật đầu:

- Tôi muốn mời cô đến nhà chơi rồi sau đó nếu có thể chúng ta cùng đến gặp thủ phạm được không?

Lâm Huê cũng như những cô gái khác thích tò mò và nhất là nàng ở không, không có việc gì bận rộn, đối với LH việc đến chơi với một thám tử để tìm ra kẻ đã cướp giật của nàng là một cái thú chớ không phải vì vấn đề cần đòi lại năm triệu. Nàng sốt sắng bảo Tường Linh:

- Được lắm, tôi sẽ đến cô vào lúc 12 giờ 30.

Tường Linh nhìn đồng hồ tay, còn mười lăm phút nữa, nàng nhận lời hẹn. Dĩ nhiên giờ này Phi Diệp mới tắm xong và nằm nghỉ, lúc nãy chàng ăn sớm cho tiệnn chớ hôm nào cũng phải cỡ một giờ trưa chàng mới ăn xong và ngủ được.

Tường Linh nhìn qua sân bên kia thấy im lìm nàng yên chí chờ đợi Lâm Huệ Lúc ấy vì có Tường Linh và mẹ Ở nhà hơn nữa gần giờ ăn trưa nên TV chưa dám qua với Phi Diệp, nàng nằm trong phòng đọc báo phụ nữ cũng như Phi Diệp đang theo dõi tin tức ở một tờ báo hằng ngày.

Tường Linh thấy hơn mười hai giờ thì có ý chờ Lâm Huê, khi nghe tiếng còi xe, nàng chạy ra mở cửa đón tiếp Lâm Huê.

Sau những câu chào hỏi xã giao Tường Linh xiết chặt tay Lâm Huê dẫn vô nhà và nói câu mở đầu:

- Tôi muốn giúp cô tìm thủ phạm vụ cướp cho lẹ và để hoàn thành công việc đầu tiên của cấp trên giao, xin cô giúp lại tôi bằng cách tường thuật tỉ mỉ những sự kiện xảy ra.

Hai người ngồi vô ghế, Lâm Huê nói lại cho Tường Linh nghe đầu đuôi:

- Tôi bị theo dõi lúc nào không hay nhưng tôi vừa ở ngân hàng ra với cái cặp đầy tiền đem về cho cha tôi trả lương công nhân, chợt một thanh niên ở băng sau nhô lên với mũi súng dí vào lưng bắt tôi nhìn thẳng và đưa cặp tiền. Tôi sợ quá nên đưa cặp tiền cho hắn, hắn chồm lên bẻ cong cái kính soi phía trước làm cho tôi không thể thấy đằng sau rồi hắn nhảy xuống và cấm tôi không được quay đầu lại, nên khi hắn rút êm ra xe Honda lúc đó tôi mới giật mình quay nhìn lại hắn và thấy hắn vọt xe chạy tôi mới la cầu cứu thì đã muộn rồi.

Tường Linh chau mày:

- Sao lúc hắn mở cửa xuống xe cô không kêu?

- Lúc đó tôi run quá hơn nữa hắn làm rất nhẹ nhàng nên tôi tưởng hắn còn mở cặp coi tiền lại.

Tường Linh nói:

- Cô thử nhớ coi hình thù tên cướp đó ra sao, có thể nào cô nhận diện được hắn chút đỉnh không?

Lâm Huê sốt sắng nói:

- Tôi nhớ khuôn mặt trông nghiêng của hắn tuy có đeo mặt nạ đen nhưng đẹp trai, đường mũi của hắn có thể tôi nhận ra. Nhất là lúc hắn ở sau tôi ngửi thấy một mùi hương như thứ dầu thơm dịu ngọt.

Tường Linh mỉm cười:

- Đi ăn cướp ai còn sức dầu thơm, cô nhớ lại xem?

Lâm Huê cũng cười:

- Tôi cũng nghĩ như cô tôi cho rằng mùi thơm ở áo y là một thứ mùi đàn ông dễ chịu đó thôi.

Tường Linh ửng hồng hai má nhưng rồi chau mày, nàng chưa quên cái mùi đàn ông quyến rũ khi Phi Diệp ôm nàng hôn những nụ hôn tạm biệt đắm đuối lúc hai người mới yêu nhau. Lâm Huê hỏi:

- Hình như cô suy nghĩ gì? Cô có thấy sự nhận xét của tôi đúng không?

Tường Linh bàng hoàng tê tái vì nhớ kỷ niệm tình yêu, chợt giật mình nói:

- Tôi nghĩ là có lý, nhưng làm sao cô gặp được y để mà đứng sát gần nhớ lại mùi da thịt ấy.

Lâm Huê chợt reo lên:

- Đúng, cô hay lắm, phải gọi đó là mùi da thịt mới đúng. Tôi thấy y cũng chưa bằng tôi ngửi được cái mùi da thịt đặc biệt ấy.

Tường Linh mỉm cười:

- Cô có thể lên lầu chơi cho có gió không chúng ta đem ghế ra lan can ngồi cho mát.

Lâm Huê cười:

- Gần giờ ăn cơm trưa ai lại ra lan can ngồi bao giờ?

Tường Linh nghiêm nghị:

- Thật ra tôi muốn chỉ một người cho cô thấy. Người đó ở bên cạnh nhà tôi và là hướng mát không chói nắng. Giờ này hắn đang ở nhà. Tôi nghĩ có lẽ hắn phải ra đi ăn trưa nên mới mời cô đến giờ này để thấy hắn. Tường Linh không biết Phi Diệp đã ăn rồi nàng cố mời Lâm Huê lên lầu và nghe vậy Lâm Huê cũng muốn biết kẻ tình nghi mà Tường Linh đã nói nên nàng theo Tường Linh ngay.

Cửa nhà Phi Diệp khóa chặt, cánh cửa sổ cũng khóa kín vì chàng đang ngủ, chỉ có cái xe hơi đậu trong sân, cổng vào thì khóa một vòng xích cẩn thận. Tường Linh chỉ qua bên đó nói:

- Tôi tin hắn sẽ đi ăn cơm trưa, chúng ta ráng đợi một chút.

Nhưng nàng ngạc nhiên hết sức khi Lâm Huê kêu lên:

- Ủa, anh Phi Diệp ở đây ư? Đúng là xe của ảnh mà?

Tường Linh chưng hửng lạ kỳ nhìn Lâm Huê:

- Cô quen chủ xe này?

Lâm Huê bẻn lẻn đỏ hồng hai má, và một niềm hãnh diện đưa lên mặt nàng, nàng muốn cho Tường Linh biết rằng không phải nàng xấu xí không có bạn trai nên gật đầu liền:

- Ảnh là bạn tôi mà..

Lần thứ hai Tường Linh như té từ cung trăng xuống:

- Ủa lạ,, cô là bạn của Phi Diệp? Lâm Huê hơi vênh lên:

- Có gì lạ đâu cô, chẳng lẽ tôi không có bạn trai?

Biết cô gái xấu xí này tự ái, Tường Linh nói:

- Tôi lạ vì bà Hoàng Yến nhận anh ta là anh, còn cô nhận là bạn, tại sao lại có sự kỳ lạ vậy.

Lâm Huê chau mày:

- Bà Hoàng Yến là ai? Sao lại kỳ lạ chớ?

Tường Linh nói tuột ý nghĩ của mình:

- Lạ kỳ là vì bà Hoàng Yến và cô đều là người đã bị cướp và đều nhận là quen biết Phi Diệp. Cô quen anh ta lâu chưa?

Không hiểu sao Lâm Huê lại nói dối:

- Lâu rồi, chúng tôi thường đi hồ tắm với nhau. Tường Linh càng kinh ngạc:

- Cùng đi hồ tắm, lâu chưa?

Lâm Huê lại nói dối vì nàng không muốn cho cô gái đẹp trước mặt biết nàng chỉ mới là bạn sơ giao của chàng trai thanh lịch:

- Lâu rồi trước ngày tôi bị cướp lận. Vậy là bao nhiêu ý nghĩ tìm thấy trong cuộc điều tra về Phi Diệp lại sụp đổ, Phi Diệp thật tốt số đắc thời vậy.

Tường Linh ngồi lịm đi nhưng sau những phút huênh hoang vì sĩ diện vì muốn thỏa tự ái, chính Lâm Huê lại thắc mắc:

- Mình láo quá, biết đâu cô thám tử này có lý dọ. chính ta phải điều tra xem hắn là ai vì ta mới biết hắn sáng nay...

Lâm Huê đã có chủ định nên chào Tường Linh về:

- Tôi có quen anh Phi Diệp vậy chắc khỏi chờ ảnh đi ăn để nhận diện, tôi cảm ơn và xin phép cô tôi về cho cô còn ăn cơm.

Tường Linh còn vẻ ngỡ ngàng, nàng không ngờ vẻ ngỡ ngàng ấy làm cho Lâm Huê hiểu lầm và ác cảm:

- Bộ cô ta tưởng mình xấu xí thì không có bạn trai nào đi chơi với mình sao? Và nàng cười gượng bắt tay Tường Linh:

- Thành thật cám ơn sự cố gắng của cộ.

Tường Linh chau mày:

- Tôi xin tiễn cô ra xe và tôi đề nghị với cô nếu cô không lưu ý đến vụ án này thì cô nên bải nại cho xong.

Lâm Huê cười:

- Tất cả sẽ chìm trong quên lãng cô đừng lo.

Giữa hai cô gái, cô nọ thấy cô kia khó thương, Tường Linh nghĩ:

- Cô ta ỷ giàu kiêu hãnh thấy ghét, nhưng sao cô ta lại quen Phi Diệp kìa?

Lâm Huê thì ra xe với nụ cười mỉa mai trên môi:

- Dầu xấu ta cũng đủ điều kiện để có một bạn trai như Phi Diệp và chỉ có một mình chàng đã đến thì ta không thể cho chàng lui khỏi đời ta được.. Hừ, nếu sự nghi kỵ của Tường Linh là đúng sự thật thì chàng sẽ phải là chồng ta không sai chạy đi đâu được.. Đây là dịp may bằng vàng cho ta.

Lâm Huê liếc vô nhà Phi Diệp khi xe chạy qua và nàng tính vào khoảng ba bốn giờ nàng sẽ trở lại đây thăm Phi Diệp.

Đi làm quen được với Lâm Huê, Phi Diệp tin rằng mọi chuyện sẽ êm xuôi, nhờ Lâm Huê biết mình rồi sẽ không còn sửng sốt và ngắm kỹ phút đầu theo sự tố cáo của Tường Linh nữa, do đó chàng ngủ một giấc thật ngon lành quên hết bao lo âu mệt mỏi.



Chương 20:



Bốn giờ chiều Phi Diệp mới dậy tắm xong chàng ra trước gương chải đầu với hy vọng Tường Vân sắp quạ Chợt nghe tiếng còi xe bóp kêu ngoài cổng Phi Diệp ngạc nhiên buông lược chạy ra. Khi thấy Lâm Huê chàng chưng hửng, Lâm Huê ngồi trên xe nở nụ cười với chàng.

- Anh Phi Diệp... mở cửa cho em đem xe vô chớ.

Phi Diệp nhìn nụ cười đó mời đỡ lo, chàng đã tưởng Lâm Huê hướng dẫn thám tử tới theo sự thúc đẩy của Tường Linh. Chàng mở cổng cho Lâm Huê lái xe vô sân như đã quen thuộc, quả nhiên chàng thấy cả hai chị em Tường Linh đều đứng ở cửa sổ phòng họ nhìn xuống với ánh mắt đăm đăm.

Phi Diệp mỉm cười sẽ nghiêng đầu như chào Tường Linh, nụ cười đắc thắng ấy làm cho Tường Linh tự ái chau mày, nàng đóng mạnh cửa biểu lộ sự bực tức cao độ. Tường Vân ngẩn ngơ nhìn xuống muốn biết cô gái ăn mặc sang trọng lái xe Peugeot 404 kia là ai.

Phi Diệp dơ tay chào Tường Vân với cái hôn kín đáo cho nàng yên tâm rồi mới mời Lâm Huê vô nhà.

Lâm Huê xách bóp đi nhỏnh nhảnh tình tứ liếc chàng hỏi:

- Anh quen nhà bên đó à?

Phi Diệp gật đầu:

- Cô đứng ở cửa sổ trái thường hay sang anh chơi lắm.

Phi Diệp tính nói thật Tường Vân là vị hôn thê sắp cưới, nhưng vì còn muốn giữ cảm tình và tạo hy vọng cho Lâm Huê nên lại thôi, thấy Lâm Huê tự đi tìm mình, Phi Diệp đã nghi nàng thích mình chàng sợ nói thẳng ra mình sắp cưới vợ nàng có thể tuyệt vọng mà ghét mình thì uổng phí công lao làm quen.

Vừa đi bên Lâm Huê, chàng vừa hỏi:

- Sao em biết nhà anh ở đây?

Lâm Huê cười:

- Bí mật mà... Anh ở rộng quá há, một mình à?

Phi Diệp nheo mắt đùa:

- Một mình... nhưng lâu lâu cũng có hai mình.

Lâm Huê nhìn chàng bằng đôi mắt có đuôi:

- Em có quyền ở lại chơi một buổi không?

Phi Diệp cười:

- Hân hạnh lắm chớ.

Lâm Huê ngắm nụ cười và sống mũi của chàng. Khi chàng quay nghiêng nàng thấy vài nét quen thuộc nên ôn nhớ lại những lời Tường Linh đã cho biết, nàng đi sát Phi Diệp và ngắm chàng hoài.

Phi Diệp bắt gặp tia mắt suy tư của Lâm Huê thì lo âu, chàng lấy vẻ bình tĩnh bảo nàng:

- Em ngồi chơi.. em uống nước gì để anh lấy?

Lâm Huê đang suy tư giật mình cười:

- Em không uống đâu.. Đi qua đây ghé thăm anh một chút thôi. Phi Diệp muốn ghi một cảm tình sâu đậm nên bạo dạn đến ngồi lên tay ghế và vuốt tóc nàng:

- Anh không ngờ được em đến thăm. Mừng quá.. anh đang cô đơn lắm.

Lâm Huê quay qua ngước nhìn chàng cặp mắt long lanh, chợt từ quần áo Phi Diệp đưa ra một mùi thơm đàn ông gây gây quen thuộc. Lâm Huê chau mày sẽ gần mặt lại, gần hơn chút nữa, nhắm mắt hít nhè nhẹ.

Sự nhận định bằng khứu giác của nàng mạnh mẽ thật, hôm đó chỉ một chút gió ngược cho nàng ngửi thấy mùi mồ hôi của kẻ cướp tiền mình và nhớ mùi đó mãi. Hôm nay mùi mồ hôi đó đang phảng phất trở lại theo hơi thở nhẹ nhàng của nàng.. Xác thực không sai, Lâm Huê vùng mở mắt nhìn Phi Diệp và nở một nụ cười bí hiểm.

Phi Diệp chột dạ nhưng cũng nở nụ cười hỏi nàng:

- Em ngó anh kỳ vậy, có chuyện gì đó?

Lâm Huê sẽ nhắm mắt ghé vào tai chàng hít nhẹ:

- Em đã tìm thấy một chứng tích quen thuộc cho thấy anh không lạ với em. Phi Diệp hồi hộp, chàng vội kéo tay Lâm Huê và ôm nàng đại, trong khi Lâm Huê còn bàng hoàng chàng đặt mau lên môi nàng một nụ hôn.

Chàng thấy rõ cơ thể Lâm Huê run trong tay mình và hiểu rằng nàng đã chấp nhận trong sung sướng nên hỏi:

- Em nói sao, anh quen với em à?

Lâm Huê nhìn chàng tình tứ và sẽ lắc đầu mỉm cười:

- Có lẽ em quen anh từ kiếp trước.. Vì thật tình em thấy anh rất quen, không thể nào quên.

Phi Diệp chỉ nghe giọng ởm ờ đó mà ngầm hiểu Lâm Huê đã quen chàng trong trường hợp nào, nụ cười bí ẩn của nàng đã tố cáo sự đó.

Cố nén nỗi bấn loạn, Phi Diệp dìu Lâm Huê trong tay và sẽ xoa nhẹ bờ vai:

- Lâm Huệ. em là người con gái có duyên thầm.. anh.. anh mến em lắm. Lâm Huê ngước nhìn Phi Diệp:

- Còn em.. em yêu anh. Người ta bảo em anh là tên cướp.. Nhưng đối với em nếu đó là sự thật thì em vẫn yêu và còn tặng thêm anh vài triệu nữa. Nói thế cho anh hiểu em đã yêu anh hơn bất cứ thứ gì trên đời, anh nghĩ sao?

Người ta là ai Phi Diệp dư biết, chàng tái người khi nghe LÂM HUÊ dám nói thẳng điều đó với mình, chàng cười gượng và bảo Lâm Huê.

- Anh không hiểu em nói gì, nhưng anh yêu em là đủ dầu anh đã có vị hôn thê. Lâm Huê chau mày:

- Anh đã có vị hôn thê à? Ai đâu?

Phi Diệp nói thật:

- Tường Vân.. cô gái đứng trên cửa sổ nhìn em khi nãy đó. Một mối lo âu và kinh ngạc làm cho Lâm Huê nhíu mày vội chụp cánh tay chàng:

- Cô nữ thám tử đó ư?

Phi Diệp lắc đầu:

- Không, em cô ta...

Lâm Huê chợt nở nụ cười:

- Vậy có lẽ cô chị cũng yêu nên không ưa anh?

Phi Diệp gật đầu:

- Cô ta đang tính dùng đủ cách để phá cho anh không có ngày cưới em cổ.

Lâm Huê thở phào:

- Đúng.. vậy thì em không tin anh yêu em... Phi Diệp nhìn nàng lạnh lùng:

- Tại sao em nói thế?

- Tại vị hôn thê của anh đẹp. Phi Diệp nhìn sâu vào mắt nàng:

- Em thông minh lắm... Nhưng em chưa hiểu tâm hồn đàn ông con trai. Chưa chắc đẹp họ đã yêu đâu. Có khi họ yêu vì cái duyên thầm, vì tánh nết hoặc vì cùng chung lý tưởng em ạ và còn một điều nữa quan trọng hơn là đàn ông cùng một lúc có thể yêu nhiều người đàn bà đối với ai họ cũng yêu thành thật được. Lâm Huê sẽ lắc đầu:

- Nhưng.. em không thích một tình yêu san sẻ... thế mà bây giờ em đành chấp nhận tình bộ ba cho dễ xử.. vì em yêu anh. Phi Diệp hoang mang nhìn nàng:

- Vậy là làm sao?

- Nghĩa là anh phải yêu em cũng như yêu Tường Vân và không bao giờ có đám cưới Tường Vân.

Phi Diệp cười:

- Chưa nghe cô gái nào có đề nghị lạ như em.

Lâm Huê gật đầu:

- Đúng.. nếu không xấu xí em sẽ đòi độc quyền yêu anh nhưng bây giờ em hiểu nếu đòi độc quyền anh sẽ giả dối hoặc thanh toán em cho rộng đường của anh. Phi Diệp toát mồ hôi, chàng tưởng chừng như Lâm Huê đã biết chàng thủ tiêu bà HY nên chau mày:

- Em nói gì kỳ vậy?

Lâm Huê nắm tay chàng:

- Không kỳ đâu, em yêu anh, anh là người con trai đầu tiên đến với em.. Nhưng em biết lý do gì anh đến, lý do gì anh nói yêu em... Em chấp nhận lý do thầm kín đó bởi vì là con người ai cũng biết tự vệ và cần tự vệ những khi gặp nguy hiểm.. Nhưng em lại ghét yêu giả dối, em không thích bị anh lợi dụng nên em điều đình thẳng với anh một tình yêu chân thành cho anh thấy rằng tuy xấu hơn Tường Vân nhưng em yêu anh hơn nàng.

Phi Diệp không ngờ cô gái lai Lâm Huê lại thông minh và có tình yêu cuồng nhiệt đến thế, chàng ngạc nhiên quá đổi, khi nàng vừa dứt lời chàng ôm choàng lấy nàng:

- Và lòng em cũng đẹp, cao thượng hơn ai hết.. anh yêu em.

Lâm Huê run trong tay chàng mà gật đầu:

- Nếu anh nhìn thấy thế thì em tin ít ra cũng được yêu chân thật chớ không phải ngu ngốc để bị lợi dụng.

- Bây giờ chúng ta đã hiểu nhau quá, vậy ta thỏa thuận nhé, người yêu của em?

Tuy không yêu Lâm Huê thật tình nhưng Phi Diệp cũng gật:

- Người yêu của anh...

Bốn cánh môi áp vào nhau và lần này Lâm Huê tin tưởng mình được yêu chân thật. Dầu là một cô gái không nhan sắc thì nàng cũng có tự ái, tin tưởng chàng đã yêu mình vì nết, mến mình vì giàu.

Trong khi ấy Phi Diệp không khỏi lo âu nghĩ mau đến hoàn cảnh rắc rối có thể đến cho chàng. Sự rắc rối đó tới liền thật vì Tường Vân thấy cô gái lạ vô nhà Phi Diệp khá lâu thì nóng ruột thay áo chạy qua.

Tường Linh đã lấy xe đi, nàng tìm nạn nhân thứ ba để thử ván bài của mình. Phi Diệp vội buông Lâm Huê ra khi thấy bóng Tường Vân qua khung cửa kính. Tường Vân đặt tay lên nắm cửa thì Phi Diệp vội ra mở cửa, nàng nhìn chàng hỏi khi cánh cửa vừa hé:

- Sao cô ta ở chơi lâu quá vậy?

Phi Diệp vội thì thầm rất khéo:

- Cô ta là nạn nhân vụ cướp, em đã biết chứ?

Tường Vân gật đầu, Phi Diệp nói:

- Vậy mà Tường Linh kiếm đến đây. Em đủ hiểu tầm quan trọng đối với anh. Tường Vân gật đầu:

- Nhưng...

Phi Diệp thấy Tường Vân đưa mắt ngó vô thì ghé tai nàng nói nhỏ:

- Xí thấy mồ, cô ta không có gì hấp dẫn đâu đừng ghen ẩu cho mệt.. về nghỉ đi. Tường Vân chớp mắt suy nghĩ một giây rồi mỉm cười sẽ gật:

- Tối em qua anh...

Phi Diệp hôn nhẹ vào trán nàng:

- Anh chờ...

Rồi chàng khép cửa lại...

CHờ Tường Vân về rồi Lâm Huê bước tới sau lưng chàng:

- Vị hôn thê của anh đó à?

Vẻ mặt Lâm Huê mất vui từ lúc thấy Tường Vân qua đây, Phi Diệp vội ôm vai nàng:

- Anh đã cho em biết trước kh Tường Vân qua thì em hiểu anh thành thật với em và việc riêng của anh với Tường Vân không thành vấn đề cho em bận tâm nữa. Phi Diệp khéo léo và giỏi tâm lý cùng độ, cho nên Lâm Huê làm thinh trở vô ghế ngồi.

Phi Diệp đến bên âu yếm vuốt má nàng:

- Chúng ta đi ăn nhé, anh mời em?

Lâm Huê thấy Tường Vân qua mà Phi Diệp vẫn điềm tĩnh vui với mình thì yên tâm.

Nàng đâu hiểu tâm lý đàn bà, ai không ghen khi yêu nhưng sở dĩ Tường Vân chịu để im cho Phi Diệp tiếp nàng là vì Tường Vân thấy nàng quá xấu, không đáng là địch thủ.

Chỉ nhờ tự ái của hai người con gái cùng mạnh mà Phi Diệp ở giữa được yên thân. Chàng muốn trêu Tường Linh nên đi cùng xe với Lâm Huê mà để xe mình ở nhà. Như thế bắt buộc Lâm Huê phải đưa chàng về và đó là dịp để Tường Linh thấy giữa hai người rất thân.

Xem vậy đủ hiểu số Phi Diệp đào hoa cũng như may mắn, mỗi lần bị kẹt thì ái tình lại cứu chàng, ái tình luôn luôn đến với chàng dễ dãi quá.

Tường Vân tin lời Phi Diệp bỏ về nhưng vẫn lén nhìn qua, nàng thấy Phi Diệp ngồi bên Lâm Huê không xứng đôi nên yên tâm lắm:

- Xí quá, như thế làm sao ảnh yêu nổi mà sợ?

Tường Vân đã sẵn nết na của một vợ hiền, nhìn thấy chồng sắp cưới đi với kẻ khác trước mắt mình như thế thật là khổ tâm, mà nàng biết nghĩ dẹp lòng ghen qua một bên vậy đủ hiểu là Phi Diệp có phước lớn.

Phi Diệp lái xe của Lâm Huê vô thẳng Chợ Lớn, đến nhà hàng Đồng Khánh hai người lên lầu, Lâm Huê sung sướng hân hoan ra mặt, nàng hãnh diện với những người quen biết ở khu này vì có bạn trai thuộc loại hoà hoa phong nhã.

Bây giờ ngồi trước mặt Phi Diệp tư tưởng nàng lại tiến xa hơn, nàng bảo chàng:

- Anh à.. Nếu em đưa anh về thăm ba em, anh chịu không?

Phi Diệp gật đầu:

- Chịu gấp.. Được đến chào bác anh thích lắm chứ.

Lâm Huê nhìn chàng cười tình tứ:

- Vậy thì ăn xong chúng mình về nghe anh?

Phi Diệp vừa cười vừa nhìn xuống đường nơi hai người ngồi là hàng ba lầu một, Phi Diệp định ngồi đó để ngó xuống coi xe luôn.

Chợt chàng chau mày vì thấy Tường Linh đi cùng người đàn bà mà chàng quen mặt, người đó cũng là nạn nhân của chàng, bà ta là chủ một tiệm vàng và hột xoàn ở đường Đồng Khánh.

Phi Diệp biến sắc quay nhìn Lâm Huê thấy nàng đang coi thực đơn, chàng đỡ lo... nhưng căm tức Tường Linh vô cùng:

- Rõ ràng Tường Linh quyết phá ta đến cùng.. Nếu đã qua hai người, bà HY và Lâm Huê, mà Tường Linh vẫn tiếp tục cuộc điều tra thì đủ biết Tường Linh đã tin chắc ta là thủ phạm rồi. Nàng chỉ còn tìm nhân chứng hoặc đợi một sơ hở của ta. Phi Diệp lo âu trong lòng, chàng nhìn Lâm Huê và nghĩ rằng phen này chàng sẽ bị rắc rối chớ không suông sẻ như hai lần vừa qua, trí não chàng đang căng thẳng tìm kế thoát thân, vì chàng hiểu nạn nhân này là người trợn mắt ngó chàng lâu hơn hết, đáng lẽ chàng phải thủ tiêu bà ta ngay lúc đó nhưng vì quá vội thành thử phải rút lui mau.

Hơn nữa Phi Diệp không muốn nhúng tay vào máu, chàng tránh giết người nhưng hôm nay thì chàng lo âu mình không còn được tự do bao lâu nữa, bởi lẽ biết Tường Linh quyết tâm hại chàng nên sẽ ở sát bên nạn nhân đến lúc gặp chàng cho bà ta nhận diện.

Tự nhiên một ý nghĩ loé trong óc chàng như ánh chớp soi đường trong một đêm giông bão, chàng thấy nhẹ nhàng nên ngồi ngay ngắn nhìn Lâm Huê nở nụ cười duyên:

- Lâm Huê, em tính đưa anh về ra mắt ba em à. Rủi ba em tưởng anh xin vô làm rể thì sao?

Lâm Huê cười:

- Thì ra ba mừng chớ sao.. Ổng đang mong cho em có chồng.. Con gái duy nhất mà anh. Em thì xấu xí nhưng ai làm chồng em thì tốt lắm, ba sẽ chia cho một nửa gia tài.

Phi Diệp nghe lòng rộn rã hồi hộp, nếu lấy Lâm Huê chàng sẽ chẳng thiệt gì trái lại sẽ có lợi đủ thứ, tuy nàng kém nhan sắc nhưng chàng đã có tình yêu ở Tường Vân rồi, Tường Vân sẽ bổ khuyết vô chỗ yếu kém của Lâm Huê. Chàng cương quyết lựa chọn tình yêu ở Lâm Huê như tìm một dụng cụ cần cho chàng sống nên trầm giọng bắt đầu vào mưu lược:

- Lâm Huê, em nói yêu anh nhất trên đời phải không?

Lâm Huê nhìn chàng đắm đuối:

- Vì anh là người tình thứ nhất và duy nhất của em.

Phi Diệp sẽ thở dài:

- Chỉ sợ em không tin anh được lâu dài vì em sẽ cho rằng tại anh ham tiền của, ham giàu mà yêu em. Lâm Huê long lanh đôi mắt:

- Ồ không.. chẳng bao giờ em nghĩ thế bởi vì em biết anh cũng thừa tiền, cũng có xe, có biệt thự như ai vậy. Anh còn ham làm chi nữa.

Phi Diệp chớp mắt ởm ờ:

- Nhưng.. còn ba em, biết đâu ông nghĩ thế?

Lâm Huê nói:

- Ba cưng em lắm, nếu ổng gặp anh thấy anh biết anh thương em là bà em chịu liền hà.. Anh yên chí đi.

Phi Diệp suy nghĩ tìm một mưu kế bắt Lâm Huê phải dâng cả hồnlẫn xác cho chàng, chàng làm vẻ mừng rỡ bảo:

- Nếu em được ba cưng như thế thì chắc anh có thể ở lại với em.. Anh muốn được cùng em ăn cơm tối và tâm tình.

Đôi mắt Lâm Huê sáng rực, vậy là nàng đã nắm chắc được hạnh phúc trong tay, nắm chắc sẽ gạt được Tường Vân ra khỏi tâm khảm Phi Diệp và có một người chồng xứng đáng.

Phi Diệp đề phòng kỹ nên tính sẽ chờ dàn xếp trong chuyện tình cảm với Lâm Huê mới về nhà.

Ăn xong Phi Diệp trả tiền chớ không chịu để nàng trả, khi xuống xe Lâm Huê hỏi:

- Bây giờ về thẳng nhà em nhé?

Phi Diệp gật đầu, Lâm Huê nói:

- Biệt thự của cha em rộng lắm, anh có thể ở chơi bên nhà riêng của em mà không ai để ý, mấy người làm ở nhà em thì chỉ biết tuân lệnh anh ạ.

Phi Diệp gật đầu choàng tay qua vai Lâm Huê trong khi lái xe, Lâm Huê thấy cảm giác chơi vơi sung sướng kỳ lạ khi có chàng ngồi cạnh, nàng không ngờ đời mình lại hạnh phúc như thế.

Biệt thự nhà tỷ phú Lâm Lý cha Lâm Huê thật nguy nga lộng lẫy, trang bị toàn những đồ tối tân nhập cảng từ Âu Mỹ.

Trong đó chia ra ba căn lầu mà căn giữa lớn bằng hai căn hai bên, Phi Diệp theo tay Lâm Huê quẹo xe vào phía trái và ngừng ở căn lầu riêng dành cho nàng, lúc xuống xe Lâm Huê bảo chàng:

- Không có xe của ba ở nhà chắc ổng đi vắng vậy anh vô chơi chờ ba về em sẽ giới thiệu anh.

Phi Diệp gật đầu theo Lâm Huê vô nhà, lúc này chàng mới thấy sự giàu sang của cha con Lâm Huê thật quá cỡ, vậy thì việc chàng lấy 5 triệu của họ chỉ như là lấy năm trăm bạc ở tứi người khác mà thôi. Nghĩa lý gì.

Lên tới lầu Lâm Huê âu yếm nhìn chàng:

- Anh ngồi chơi chờ em thay đồ mát.. Tiếc rằng nhà em không có đồ mát cho anh. Hay là em qua lấy kimono của cha em cho anh mặc đỡ được không?

Phi Diệp gật đầu:

- Sợ phiền em... Lâm Huê lườm yêu chàng:

- Phiền gì... anh thay đồ đi tắm đi rồi em đem kimono chọ. Lẹ đi. Nàng nói như ra lệnh, một cái lệnh đáng yêu quá. Phi Diệp thấy mình lâng lâng dễ chịu hẳn.

Cô gái trời bắt xấu chớp được chàng trai như Phi Diệp là bắt được của quý rồi còn gì, LÂM HUÊ muốn nhân dịp này đem hết sự sang giàu đặt vào tay chàng để đổi lấy hạnh phúc, Phi Diệp cũng đang cầu mong sẽ bắt hồn Lâm Huê bằng tài năng của mình, Lâm Huê sẽ là kẻ tay chân trung thành cho chàng sai khiến.

Người này nuôi ý lợi dụng ngưòi kia, Phi Diệp đứng trên lầu nhìn theo Lâm Huê xuống sân qua bên nhà cha mẹ nàng mà vui thầm. Chàng nghĩ:

- Tường Linh sẽ thất bại keo nữa và giải nghệ trong tức tưởi chớ sức mấy mà trổ tài nổi.

Mối tình đối với Tường Linh trong lòng Phi Diệp cạn khô, tình đã đổi ra thù, Phi Diệp quyết dùng thủ đoạn làm cho Tường Linh phải thua nhục mới nghe. Phi Diệp tắm xong đang lau mình đã nghe tiếng Lâm Huê nói vô:

- Em để áo ngoài này anh cứ ra lấy thay, em chờ anh ở phòng khách nghe.

Lâm Huê đang ngồi gác chân dũa móng tay, có về đây nhìn nàng ung dung thanh thoát trong bộ đồ mát bằng tơ, Phi Diệp mới thấy nàng không xấu lắm, tướng
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 3243
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN