--> Nơi ấy có anh - game1s.com

Nơi ấy có anh

hưng rất tiếc chị ấy chụp hụt nên em cứ thế ngã xuống sông. Nhưng cũng may là chị ấy chụp hụt chứ nếu nói không chừng chị ấy cũng bị ngã theo thì khổ. Tụi em đều không biết bơi .

- Bạn vừa nói gì vậy – Hạ Huyền trợn mắt nhìn Ngân Quỳnh không tin nổi vào tai mình.

- Tất cả những lời em nói đều là sự thật cả – Ngân Quỳnh nhìn thầy cô khẳng định lại lời nói của mình.

Hạ Huyền nghẹn họng, không nói thêm được lời nào, nhất là trước ánh mắt dè bĩu của mọi người. Từ tối hôm qua cô cứ sang sảng mắng và kể lễ nói xấu Ngân Hằng. Bây giờ không ngờ mọi người nhìn mình bằng cái nhìn dành cho tiểu nhân.

- Em biết mà, em đã nói rồi mà. Ngân Hằng vốn là người hiền lành, chắc chắn không bao giờ làm mấy cải chuyện tiểu nhân bỉ ổi kia đâu – Bảo Trâm cười đắc ý hất mặt kênh kiệu với Hạ Huyền trêu chọc khiến Hạ Huyền tức giận đành hậm hực bỏ đi ra ngoài.

Mọi chuyện tối qua đến giờ coi như khép lại. Thầy cô cũng chẳng nói gì thêm, chỉ khuyên Ngân Quỳnh nghĩ ngơi cho tốt rồi hãy ra tham gia trò chơi với mọi người.

- Dạ – Ngân Quỳnh gật đầu nghe lời, cô ăn phần điểm tâm mà mọi người đem tới.

Mọi người cũng bắt đầu lui ra đi chuẩn bị tham gia trò chơi dân gian của buổi trại.

Hạ Huyền tức giận đi ra ngoài, không ngờ lại chạm mặt ngay hai cái tên khốn kia. Cô vốn dĩ định bỏ đi luôn, không thèm nhìn chúng một cái. Nào ngờ hai tên đó đã chặn đường cô lại nói:

- Bạn nhớ phải đưa cho tụi tôi đó có biết không? Nếu không hậu quả thế nào, bạn tự hiểu.

Lời đe dọa khiến Hạ Huyền hơi sợ, cô vỗi vã gật đầu nói:
– Hiểu rồi, về nhà tôi gửi cho mấy người. Giờ tránh ra cho tôi đi.

Nói xong cô tạt hai tên này ra không chút e ngại rồi bỏ đi một nước. Vừa bỏ đi, cô cảm thây tức giận và thất vọng vô cùng. Kế hoạch lần này xôi hỏng bỏng không, chẳng những không hại được Ngân Hằng mà còn mất cả chài lẫn trì.

Lúc Ngân hằng nghe được câu chuyện của hai tên này, cô cũng nghe được. Vì trong đêm tối mờ, Ngân Hằng không hề để ý đến cô đang ở phía sau mình. Khi Ngân Hằng núp vào bên trong rồi thảy thùng nước tạo tiếng động cảnh cáo hai tên kia thì cô cũng quay lưng bỏ đi trở lại.

Nhưng cô không ra về, mà chỉ đứng một góc đợi hai tên kia.

- Mình đã nghe hết rồi.
Hai tên này đều quay mặt nhìn nhau, rồi một tên lươn lẹo nói:

- Tụi này đã nói gì nào? Tụi này có nói gì đâu cơ chứ.
– Yên tâm đi, mình không nói với thầy cô đâu. Thậm chí mình sẽ giúp hai bạn tìm một con nai tơ chính hiệu để hai bạn vui vẻ. Sao, thấy thế nào? – Hạ Huyển hất mặt nhìn hai tên này hỏi.

- Điều kiện là gì? – Một tên nghi ngờ nhìn Hạ Huyền hỏi.
– Không có điều kiện gì hết, thậm chí nếu như các bạn bị hụt thú vui, mình sẽ bù đắp lại cho các bạn một số tiền để tìm trò chơi khác – Hạ Huyền cười nham hiểm đáp.
Hai tên này thấy lợi trước mắt, bèn gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Theo kế hoạch, Hạ Huyền đã giới thiệu hai tên này với Ngân Quỳnh đang thất tình vì Minh Nhật và buồn chuyện gia đình, một trong hai tên đã giả vờ bày tỏ tình cảm với Ngân Quỳnh. Ngân Quỳnh nghĩ, có bạn nam khác, cô có thể dễ dàng quên Minh Nhật đi. Cho nên nhận lời đi ra bờ sông chơi mà không có chút nghi ngờ nào cả.

Thế là ba người họ kéo Ngân Quỳnh đi, cô tình đi ngang qua chỗ Ngân hằng ngồi, cố tình nói lớn tiếng cho Ngân hằng nghe thấy và nhận ra giọng nói của mình. Chỉ cần ra bờ sông, hai tên này có thể muốn làm gì thì làm, mà hai tên này không hề biết bản thân cũng đã rơi vào kế hoạch của Hạ Huyền.

Hạ Huyền đúng là không hề có ý hại Ngân Quỳnh, cô chỉ muốn lợi dụng Ngân Quỳnh để hại Ngân hằng, khiến Ngân Hằng trở thành kẻ xấu xa, ấn tượng xấu trong lòng lâm Phong mà thôi.

Lúc dằng co ở bờ sông, thấy mọi người kéo đến đông, cô cố tình kéo Ngân Quỳnh đối lưng với dòng sông, còn bản thân mình sau đó vòng ra sau lưng Ngân Hằng, giả vờ kéo Ngân Hằng ra khỏi Ngân Quỳnh, nhân cơ hội này đẩy Ngân Hằng ngã về phía trước, nhằm mục đích để Ngân Quỳnh bị rơi xuống sông. Và Ngân Hằng đã vô tình rơi đúng vào âm mưu tính toán của cô. Chẳng những vậy, bóng đêm lại chính là bạn đồng hành tốt nhất của cô ta lúc đó. Mọi hành động, âm mưu tính toán của cô đều được bóng đen che giấu rất tốt.
Thậm chí cô còng canh giờ hẹn Lâm Phong đi ra bờ hồ, để Lâm Phong chứng kiến được mặt xấu của Ngân hằng, để hình ảnh tinh khiết của cô biến mất trong mắt của Lâm Phong.

Chỉ tiếc là kế hoạch của cô tưởng chừng hoàn hảo lại bị phá sản tanh bành như thế. Đã không hại được Ngân hằng, mà qua lời kể của Ngân Quỳnh, Ngân hằng vô tình lại được trở thành người tốt, còn cô trở thành kẻ xấu khi cứ mắng **** người tốt như Ngân hằng. Càng đáng giận hơn nữa là khi cô theo mọi người đi một đoạn về trãi thì phát hiện Lâm Phong không hề có mặt ở đây, cho nên cô quyết định quay trở lại nhìn xem phản ứng của Lâm Phong thế nào. Lại thấy cảnh hai người họ hôn nhau.

Lửa giận trong lòng bùng nổ. Hạ Huyền siết chặt tay, càng thấy ghét Ngân Hằng hơn bao giờ hết. Lâm Phong là của cô, cô nhất định giành lấy cậu cho riêng mình.

Ngân hằng lo lắng cho Ngân Quỳnh, sau khi thấy mọi người đi hết, cô chỉ dám thập thò bên ngoài phòng chứ không hề dám bước chân vào bên trong.
– Vào trong đi – Minh Nhật xuất hiện từ bao giờ vỗ vai cô nói khẽ.

Ngân Hằng bặm môi lắc đầu buồn bã, rồi định bỏ đi. Không ngờ Minh Nhật đã đẩy cửa và đẩy mạnh cô vào bên trong.
Tiếng cửa khá mạnh, đánh thức Ngân Quỳnh tỉnh lại. Ngân Hằng còn đang boàng hoàng không biết đối mặt với Ngân Quỳnh ra sao, đang định quay lưng bỏ ra ngoài thì Ngân Quỳnh nhìn thấy cô rồi gọi khẽ:

- Chị .
Ngân hằng ngỡ ngàng, không ngờ Ngân Quỳnh lại chịu nói chuyện, lại còn mở miệng gọi cô là chị. Đôi mắt có chút đỏ, mặt hơi tái, từ từ quay lại nhìn Ngân Quỳnh.
Hai chị em nhìn nhau một hồi, không ai nói với ai lời nào.

- Xin lỗi – Hai người đều đồng thanh nói.
– Em nói trước đi – Ngân hằng bèn nhường nhịn em .
– Không! Chị nói trước đi – Ngân Quỳnh từ chối ngay lặp tức.

- Xin lỗi em, đúng là chị không nên can thiệp vào cuộc sống riêng của em. Nhưng hai bạn đó thật sự là người xấu, họ định giở trò với em, chính tai chị nghe thấy….còn nữa….chị không hề cố ý đẩy em xuống hồ đâu. Chị nói thật đó.
– Em biết – Ngân Quỳnh khẽ cười đáp.

- Em biết – Ngân Hằng ngạc nhiên hỏi lại.
– Hôm qua, Minh Nhật đã ở lại bên cạnh em, bạn ấy đã giải thích rõ cho em biết rồi. Bạn ấy cũng nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện đó, chỉ có điều hai người không ngờ người mà hai tên đó nói lại là em. Em cũng tin chị không có cố ý đẩy em xuống hồ – Ngân Quỳnh cười tươi nói.

- Cám ơn em – Nhìn thấy nụ cười của Ngân Quỳnh, Ngân hằng cảm thấy nhẹ nhỏm vô cùng. Mặc dù cô biết Minh Nhật đã nói dối, cậu không hề nghe thấy, là do cô đã kể cho cậu nghe, nhưng cậu nói vậy là để Ngân Quỳnh không còn hiểu lầm cô nữa, cô có thể hiện ý cậu.
– Sao chị lại cảm ơn em chứ. Là em phải cám ơn chị vì đã cứu em thoát khỏi tay hai bạn kia mới đúng chứ. Cám ơn chị – Ngân QUỳnh lắc đầu nói:

- Vì chúng ta là chị em mà – Ngân Hằng cười nhẹ đáp.
– Chị, em xin lỗi, em biết mẹ em đã đối xử quá đáng với chị. Em hiểu vì sao chị không muốn mẹ ở lại nhà, Minh Nhật cũng đã giúp em hiểu rõ chuyện này. Dù sao em vẫn còn ba còn mẹ, còn chị chỉ có mỗi ba mà thôi. Là em gái, em phải cảm thong cho chị mới đúng.
– Em hiểu được như vậy, chị cảm thấy rất vui – Ngân hằng xúc động nói.

- Thật ra cũng phải cám ơn Minh Nhật nhiều, vì bạn ấy đã làm em nhận ra, bản thân đã ích kỷ quá nhiều mà không hiểu cho nỗi khổ của chị – Sau đó cô ngập ngừng nói – Chị có tình cảm với Minh Nhật đúng không?

Ngân hằng không ngần ngại gật đầu, nét mặt Ngân QUỳnh liền trở nên buồn bã, Ngân Hằng bèn nói tiếp:
– Nhưng chỉ như bạn bè.
– Thật sao – Ngân Quỳnh mừng rỡ hỏi.

- Thật. Người chị thích là Lâm Phong – Ngân hằng gật đầu xác nhận, rồi như sợ Ngân Quỳnh không tin, cô bèn nói thêm.

- Em đã nghĩ, mình chẳng còn cơ hội nào. Em vui lắm, thật sự em đã thích Minh Nhật, bạn ấy luôn đối xử tốt với em. Lần trước em ngất xỉu, cũng là bạn ấy đã cõng em đến phòng cấp cứu

Nói xong, Ngân QUỳnh nắm tay Ngân hằng khẽ lay nói:

- Chị, chị giúp em được không?

Trước ánh mắt cầu xin khẩn thiết của Ngân Quỳnh, trước tình cảm chị em hàn gắn, Ngân hằng bèn gật đầu:

– Được.

Trời đã sáng.
Ánh nắng hồng hòa vào từng kẽ lá, hứa hẹn một ngày đẹp trời.
Tất cả các lớp đều ổn định bắt đầu để chuẩn bị cho cuộc thi trò chơi dân gian. Tất cả các trò chơi dân gian gồm truyền trứng, đập dừa, kéo co , nhảy bao bố ….đều được các lớp hưởng ứng nhiệt tình.
Truyền trứng là trò chơi tập thể, mỗi lớp cử ra 12 thành viên tham dự: 6 nam, 6 nữ xếp thành hang dài, đứng xen kẽ lẫn nhau, mỗi người cách nhau 1m.

Mỗi người ngậm trong miệng một cái muỗng nhỏ, dùng miệng ngậm trứng truyền quả trứng cút vẫn còn sống tới người chơi cuối cùng mà không được để rớt. Nếu rớt thì phải xem như quả trứng đó bị loại. Cuối cùng, xem lớp nào truyền được nhiều trứng hơn thì chiến thắng.

Cả một góc trời vang dậy tiếng hò reo cổ vũ, còn những người tham gia thì vừa hồi hộp vừa cố gắng để dung miệng lấy trứng mà không thể đánh rơi. Cuộc thi diễn ra sôi nổi hào hứng. Nhìn những quả trứng lăn qua lộn lại trên những chiếc muỗng nhỏ mà xuýt rơi xuống đất bể nát, mà ai nấy đều lo sợ.
Nhật Tân vốn từ nhỏ hiền lành, nhút nhát, nhìn mọi người thi đấu, lo lắng cho các bạn thì ít, nhưng lo cho số phận của những quả trứng cút kia thì nhiều. Cô cảm thấy số phận của những chú chim cút chưa ra đời thật đáng thương, bị lăn qua lộn lại, còn có khả năng bị vỡ.

Cho nên cứ mỗi lần thấy bạn nào đó suýt đánh rơi quả trứng, cô hoảng sợ bấu chặt tay lại. Trong lúc vô tình đã nắm lấy tay bạn kế bên bấu chặt, mắt nhắm lại dưới đôi kính cận run run, rồi hé ra nhìn thở phào khi thấy những quả trừng yên lành. Nhưng rồi nhận ra mình đang nắm tay người khác. Cô ngại ngùng đưa mắt nhìn người đó.

Bắt gặp một gương mặt đeo kính. Bốn mắt nhìn nhau qua hai đôi mắt kính.

Nhật Tân nhận ra anh chàng này chính là anh chàng mà Xuân Phượng lỡ tay phang trúng đầu. Đúng là oan gia quá, cả hai lần gây tai nạn đều nhằm vào anh chàng này. Nhật Tân bối rối xấu hổ cúi gằm mặt xuống nhìn mấy ngón tay đang tự bấu nhau của mình, líu ríu nói:

- Xin lỗi bạn.

- Bạn cũng lo lắng cho mấy cái trứng đó sao, mình cũng vậy – Giọng bạn nam đó trầm ấm hỏi.

Nhật Tân ngẩng đầu nhìn cậu, cô không ngờ cậu cũng có cùng tâm trạng với mình. Hành động lo lắng này có chút ấu trĩ, những quả trứng đó, trước hay sao thì cũng bị đem đi ăn, có lo lắng thì những chú chim trong đó cũng chẳng thể nào sống lại. Nhưng lo lắng cứ là lo lắng, có thể bị cho là lo lắng hảo, hay điên rồ. Ít người có suy nghĩ giống như cô.

Vậy mà ngay gần cô lại có một người có cùng suy nghĩ , nụ cười tự nhiên hiện thị trên môi hai người, cảm giác có chút gần gũi vô cùng.

Lớp Ngân Hằng và Ngân Quỳnh tạm thời dẫn đầu với số lượng trứng bằng nhau. Cả hai lớp đang kình nhau tranh giành hạng nhất, khí thế quyết tâm dâng trào giành chiến thắng.

Họ bắt đầu thi tiếp phần thi nhảy bao bố. Lớp Ngân Hằng đã chọn ra hai bạn nhỏ con nhưng nhanh nhẹn ra thi, là cuộc thi phối hợp nam nữ. Vì nhỏ con lại nhanh nhẹn , họ nhảy bao bố cứ như những chú cào cào búng thân mình. Lần nữa lớp họ đã giành chiến thắng. Lớp Ngân Quỳnh tức lắm, quyết giành chiến thắng ở cuộc thi đập dừa tiếp theo.

Môn đập dừa có quy tắc như sau: nam cõng nữ cầm một khúc gỗ trên tay. Nam bị bịt mắt , bước đi theo sự chỉ dẫn của bạn nữ mình cõng. Lớp Ngân Hằng cho Xuân Phượng và Sơn Hải rat hi.

Sơn Hải nhìn cái tướng của Xuân Phượng thì âm thầm nuốt nước miếng cái ực. Sau đó mếu mào nói:

- Đổi người…tui muốn đổi người…bảo tui vác bao gạo này à. Muốn giết người hay sao chứ.

- Ông chịu khó đi. Lớp mình ông to con nhất, miệng nhỏ Phượng to nhất. Giữa một tràng la hét âm ĩ, miệng nhỏ Xuân Phượng rất có ích ông biết chưa – Bảo Trâm chống nạnh giải thích, tư thế ép người phải nghe theo – Vào thi đi, đừng nhiều lời, ông mà còn lộn xộn là no đòn biết chưa.

- Tại sao trên đời này lại có mấy đứa con gái vừa hung dữ, vừa như quả tạ chứ – Sơn Hải cằn nhằn nói.
- Giờ cho ông xem nấm đấm của quả tạ nè, muốn hông – Xuân Phượng tức giận giơ nấm tay trước mặt của Sơn Hải, cô chỉ hơi tròn tròn thôi chứ đâu có mập như cái tên kia nói, đúng là sỉ nhục mà.
Sơn Hải thấy Xuân Phượng nổi giận thì nhăn răng cười trừ nói:

- Từ từ nói, bình tĩnh đi, sắp thi rồi, bà đánh tui chết thì lấy ai cõng bà đi thi.

Xuân Phượng nghe vậy thì nhượng bộ, leo lên lưng Sơn Hải bắt đầu cuộc thi.

Sau khi nghe Xuân Phượng gào thét trong tiếng hò reo ầm ĩ của mọi người, Sơn Hải cũng lò mò đi được tới đích, nhưng miệng cũng không ngừng than vãn vì sức nặng trên lưng mình, bị Xuân Phượng nhéo lỗ tai mấy cái đau điếng. Nhưng điều khó nhất chính là làm sao đánh trúng được trái dừa trước mặt khi mà mắt bị bịt kín không nhìn thấy được.

Sơn Hải nhận cây gỗ từ tay Xuân Phương, bắt đầu theo lời chỉ bảo của cô mà đánh. Đánh hụt vài lần, cuối cùng cũng đánh trúng được quả dừa trước mặt, nhanh hơn các lớp khác.

Chiến thắng oanh liệt trong một buổi sáng khiến toàn lớp Ngân Hằng vui mừng rạng rỡ hân hoan ôm lấy nhau vui mừng. Sơn Hải vui mừng kéo vải bịt mắt của mình ra, rồi thảy Xuân Phượng xuống đất như trái mít rụng. Quá bất ngờ, Xuân Phượng té bịch đau điếng. Cô tức giận gầm lên:

- Sơn Hải! Ông đứng lại cho tôi.

Sơn Hải quay mặt lại nhìn cô le lưỡi trêu tức, Xuân Phượng tức quá quên cả đau, đứng dậy đuổi theo Sơn Hải khiến mọi người cười một trận ra trò.

Kết thúc buổi sáng, mọi người chia nhau ra chuẩn bị nấu cơm.

Sáng sớm, Ngân Hằng và Lâm Phong được phân công cùng nhau đi chợ. Lâm Phong chở Ngân Hằng sau lưng bằng xe đạp được trường chuẩn bị đi đến chợ.

Hai người cuối cùng đã bày tỏ tình cảm với nhau, cùng nhau chạy xe dưới con đường vắng đầy bóng cây, lá vàng lác đác rơi, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Ngân Hằng ngồi ở phía sau nắm vạt áo Lâm Phong, đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, quả thật là rất đẹp. Cô rụt rè chủ động đưa tay vòng eo Lâm Phong, gương mặt đỏ bừng nhưng nụ cười hạnh phúc lại nở trên môi.

Lâm Phong thấy Ngân Hằng vòng tay ôm lấy eo mình, tim đập loạn lên, hạnh phúc như mật rót vào tim, cậu lấy tay kéo tay cô vòng qua eo cậu sát hơn, khiến gương mặt cô áp vào lưng cậu. Đó là thứ cảm giác nhẹ nhàng lãng mạn nhất giữa hai trái tim cùng nhịp đập. Cái cảm giác ấm áp truyền cho nhau thật bình yên và hạnh phúc.

Ngân hằng chợt nhìn thấy trước mặt là một cánh đồng hoa oải hương tím rất đẹp, cô bèn nói:

- Dừng lại đi.

Lâm Phong bèn dừng lại, xoay đầu nhìn cô. Ngân Hằng từ từ buông tay ra khỏi eo Lâm Phong, cô bước nhẹ nhàng đến trước mặt cánh đồng hoa oải hương kia.

Cô chìm đắm trong mùi hương ngọt ngào, nhẹ nhàng của màu hoa oải hương tím kia. Thật lâu sau cô mới mở miệng kể:

- Ngày xưa ở 1 làng quên nhỏ yên bình, có 2 đứa trẻ vẫn thường hay chơi đùa trên cánh đồng hoa oải hương ở dưới chân đồi. Chúng rất thích đến đây vào mỗi buổi chiều, để được nằm dài trên cánh đồng hoa, thả hồn vào mây gió, để được ngắm trời, mây và những bông hoa tím đung đưa theo làn gió nhẹ. Cũng trên cánh đồng hoa oải hương, 2 người đã hẹn ước khi nào lớn lên sẽ cưới nhau. Cô bé ngắt 1 cành hoa oải hương tách đôi và cho vào 2 chiếc lọ nhỏ xíu, mỗi người giữ 1 lọ.

Một ngày kia, 1 chuyện không may đã xảy ra. Một tai nạn đã khiến cậu bé phải nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Bố mẹ cậu phải đưa cậu ra nước ngoài chửa trị.

15 năm sau. Cậu bé ngày xưa nay đã trở thành ca sĩ nổi tiếng. Anh trở về làng quê cũ để tìm lại những ký ức về tuổi thơ đã mất sau tai nạn. 15 năm sau, kể từ ngày cậu bé ra đi cô bé vẫn chưa từng rời khỏi làng quê 1 lần. Cô mở 1 trang trại trồng hoa ngay dưới chân đồi, nơi có cánh đồng hoa oải hương thơm ngát. Hàng ngày cô vẫn đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, và hy vọng 1 ngày nào đó anh sẽ trở về.

Vào 1 buổi chiều khi chàng trai đi dạo, anh đi về phía chân đồi nơi có cánh đồng hoa oải hương tím biếc. 2 người đã gặp lại nhau sau 15 năm xa cách, nhưng thật trớ trêu thay, họ không thể nhận ra nhau. Họ nói chuyện với nhau, trở thành bạn, họ kể chuyện cho nhau nghe. Chàng trai kể về chuyện anh trở về là để tìm lại ký ức. Anh đưa cho cô xem chiếc lọ nhỏ bên trong có bông hoa oải hương mà anh đã giữ bấy lâu nay, cô gái liền nhận ra đó chình là cậu bé ngày xưa, người mà cô đã chờ đợi 15 năm nay.

Hàng ngày cô đưa anh đi đến những nơi mà trước kia 2 người từng đến, kể cho anh nghe những kỷ niệm ngày xưa của 2 người. Sau 1 thời gian anh cũng nhớ lại được những chuyện từ quá khứ. Họ yêu nhau, và có khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên nhau.

Tưởng rằng từ đây họ sẽ được sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, nhưng ai ngờ đâu, số phận lại 1 lần nữa chia cách 2 người. Cô gái bị mắc 1 căn bệnh hiểm nghèo. Trước lúc ra đi cô gái đưa cho chàng trai cái lọ thuỷ tinh nhỏ và nói với chàng trai: “Anh hãy giữ lấy chiếc lọ này, nhìn thấy nó như là thấy em, như vậy chúng mình sẽ được ở bên nhau mãi mãi”.

Sau khi cô gái ra đi, chàng trai vô cùng đau khổ. Anh quyết định sẽ vẫn ở lại, tiếp tục trồng hoa trên mảnh đất mà người yêu anh đã trồng. Mỗi buổi chiều anh lại ra đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, chờ đợi, đợi 1 ngày nào đó cô sẽ theo những làn gió trở về bên anh

Kể xong, Ngân Hằng bèn quay sanh Lâm Phong nói:

- Bạn đã từng hỏi mình thích loại hoa nào đúng không?

Sau đó cô quay sang nhìn cánh đồng hoa oải hương tím trước mặt mình rồi nói:

- Màu tím luôn là màu thể hiện sự buồn bã của người con gái. Cũng là màu thể hiện tình yêu khắc khoải mong chờ của người con gái. Hoa oải hương tím có nghĩa là sự thủy chung. Mẹ mình rất thích loài hoa này bởi cái ý nghĩa của nó. Cả đời bà nguyện chung thủy một tình yêu với ba của mình không hối tiếc.

Đôi mắt Ngân Hằng có chút long lanh xúc động khi nói về mẹ mình, giọng khan khan cô nói:

- Nhưng mình thích loài hoa này vì ý nghĩa khác của nó. Mình hy vọng có người con trai sẽ trồng loại hoa này để tặng mình. Bởi vì nó có ý nghĩa là đợi chờ một tình yêu.

Này! Sao rồi…- Bảo Trâm vừa giúp Ngân hằng lặt rau vừa nói nhỏ bên tai cô.

- Cái gì – Ngân hằng không hiểu ý Bảo Trâm muốn hỏi gì bèn hỏi lại.

- Hai người đó, tiến triển tới đâu rồi. Mình cố tình sắp cho hai người cùng nhau đi chợ để cho hai người có dịp trò chuyện để hóa giải hiểu lầm. Có hết hiểu lầm chưa? Chẳng lẻ chuyến đi vừa rồi hoài công à – Bảo Trâm có chút thất vọng nói.

- Tụi mình có hiểu lầm gì đâu chứ – Ngân Hằng quay mặt đi không nhìn Bảo Trâm, giấu đi gương mặt có chút hồng của mình. Chuyện cô và Lâm Phong đã bắt đầu quen nhau, cô vẫn chưa dám công khia cùng mọi người. Hai người hẹn nhau sẽ giữ bí mật này thêm một thời gian nữa.

- Trời ơi, thật là bó tay với hai người – Bảo Trâm ngửa mặt lên trời than thầm – Thật sự hiểu lầm quá sâu mà. Hồi nãy thấy nhỏ Hạ Huyền cứ bám lấy Lâm Phong mà phát bực. Không được, mình phải tìm cách để hai người kết hợp lại mới được.

Ngân hằng nghe bảo Trâm nói vậy thì định lên tiếng ngăn cản nhưng vừa quay đầu lại thì cô bạn đã chạy bén đi từ đằng nào mất rồi. Ngân Hằng nhìn theo bong của Bảo Trâm thở dài, cảm thấy có lỗi với Bảo Trâm vì đã dấu cô ấy. Nhưng mà còn khá nhiều chuyện vẫn chưa giải quyết. Chuyện Lâm Phong đã nhận lời quen với Hạ Huyền, chuyện Minh Nhật đang buồn vì bà của cậu ấy đang bệnh nặng, cô không muốn cậu lại buồn hơn nữa.

Riếng nhạc báo tin nhắn vang lên, Ngân hằng bèn cầm điện thoại lên xem.

“ Nấu cơm xong thì ra bờ hồ một chút, mình có cái này muốn đưa cho bạn” – Là tin nhắn của Lâm Phong.
Ngân Hằng đọc xong tin nhắn, cô tò mò muốn biết vật mà Lâm Phong muốn đưa cho mình, cho nên khi nấu cơm xong, cô bạn giao lại cho các bạn nữ trong lớp rồi đi ra bờ hồ. Vừa đi ra đã thấy Lâm Phong đang chơi trò ném đá gie761t thời gian trong khi chờ đợi cô.
- Đợi lâu không? – Ngân hằng mĩm cười hỏi khi Lâm Phong nghe tiếng bước chân của cô thì quay đầu nhìn lại.
- Đợi bạn cả đời còn được mà – Lâm Phong cười ranh ma đáp.

Ngân hằng đỏ bừng cả mặt, lời nói có ý true đùa nhưng lại khiến long cô thấy vui và hạnh phúc, có lẽ đây chính là cảm giác của tình yêu. Cô mím môi nhìn cậu rồi hỏi:
- Gọi mình ra đây có chuyện gì sao?

- Nhắm mắt lại đi – Lâm Phong cho hai tay vào túi rồi ra vẻ bí mật nhìn cô yêu cầu.
Ngân hằng chớp mắt nhìn Lâm Phong rồi ngoan ngoãn nghe lời cậu khép mi mắt cong cong đầy thu hút của mình lại một cách nhẹ nhàng. Mắt nhắm rồi thì các giác quan khác bỗng trở nên nhạy cảm hơn. Cô cảm thây hơi thở của Lâm Phong vang vọng bên tai mình khiến tim cô đập lien hồi.

- Được rồi, mở mắt ra đi.

Ngân Hằng từ từ mở mắt, trước mặt cô là hai bàn tay đang giơ cao ngang tầm mắt cô, trên đầu ngón tay cậu là hai sợi dây đỏ treo tòn teng hai lọ thủy tinh nhỏ trong suốt. Trong lọ có chứa một cánh hoa màu tím, Ngân Hằng nhận ra đó chính là cánh hoa oải hương lúc nãy họ nhìn thấy. Trong chiếc lọ bên phải còn chứa them một tờ giấy, còn chiếc lọ bên phải thì không có.
Lâm Phong chìa chiếc lọ không có mạnh giấy đưa cho cô, rồi cười nói:

- Chiếc lọ này là của mình. Nhưng nó vẫn còn thiếu.

Ngân hằng cảm thấy song mũi cay cay khi Lâm Phong đã dựa vào câu chuyện hoa oải hương mà cô đã kể để bày tỏ tình cảm của cậu. Cái cậu còn thiếu đó là lời ước hẹn của cô. Trong câu chuyện đó, cậu bé và cô bé kia đã ước hẹn lớn lên sẽ lấy nhau.

Cô rơm rớm nước mắt đưa tay cầm lấy chiếc lọ bân phải, rồi nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt cậu ngập tràn niềm tin vào tình yêu vĩnh hằng của hai người họ.
- Mình đã ghi rồi, tới lượt bạn.

Cậu thò tay vào túi lấy ra một cây viết và một mảnh giấy vuông đưa cho Ngân hằng. Ngân hằng đưa tay nhận lấy cây viết và giấy trên tay Lâm Phong rồi ngồi xuống ngẫm nghĩ sau đó ghi mấy chữ rồi gấp tờ giấy cẩn thận bỏ vào trong lọ thủy tinh kia.
- Đợi khi chúng ta lớn lên rồi hãy mở ra có được không?
Lâm Phong mĩm cười gật đầu, cậu cầm lấy lọ thủy tinh của Ngân hằng rồi trao cho cô lọ thủy tinh trên tay mình. Khi hai bàn tay chạm nhẹ vào nhau, một cảm xúc dâng tràn, bốn mắt họ nhìn nhau…hương vị tình yêu bao trùm xung quanh họ. Lâm phong nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Ngân hằng. Nụ hôn rất nhẹ nhưng lại mang hương thơm của một tình yêu mãi mãi, của hai tâm hồn hòa nguyện vào nhau.
Yêu và được yêu là điều hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta . . mong nhớ

Chỉ những hạnh phúc thực sự mới khiến người ta cố gắng . . giữ gìn !..

Khi buổi chiều mát mẻ kéo đến, nhà trường lại bắt đầu những cuộc thi khác, như k
** co, đoán chữ. Buổi cắm trại thật sự vui vẻ chứa đầy hồi ức đẹp.
Sau khi mọi người nghỉ ngơi sau cuộc thi mệt mỏi thì hạ huyền đột nhiên bước đến bên cạnh của Ngân Hằng rụt rè do dự rồi nói:

- Xin lỗi, hy vọng bạn không giận vì mình đã nghi oan cho bạn. Đáng lý mình phải nhìn kỹ hơn rồi mới nói bạn đẩy Ngân Quỳnh xuống song.

- Gớm…giờ này mới chịu xin lỗi, giống như làm vỡ chén rồi bày đặt nói lấy chén vá lại là xong. Chén nào mà vá được chứ – Xuân Phương nghe Hạ Huyền xin lỗi thì bĩu môi nói.
- Phải đó, xin lỗi bây giờ thí có ích gì – Hà Nhi cũng hừ mũi khinh bỉ đáp.

- Thôi bỏ đi. Dĩ hòa di quý thì hơn – Nhật Tân vốn không thích gây sự ồn ào bèn khuyên bạn bè mình.
Ngân Hằng nãy giờ im lặng, bây giờ mới bắt đầu lên tiếng nói:
- Được rồi, chỉ là hiểu lầm thôi. Xí xóa hết đi.

- Nói bỏ qua là bỏ qua sao. Hôm qua có kẻ mắng như tát nước vào mặt của Hằng mà, nói xấu Hằng khắp nơi nữa chứ – Hà Nhi bực tức nói.

- Thôi bỏ đi. Coi như bải học đi, hy vọng lần sau

ai đó đừng có mà vu oan cho người khác nữa là được rồi – Bảo Trâm cũng miễn cưỡng bỏ qua.
Hạ Huyền bị nói móc bực tức quay lưng bỏ đi. Hạ Huyền tức tối thấm nghĩ trong long:” Nếu không phải muốn Lâm Phong nhìn mình với ánh mắt không chứa sự chán ghét thì cô cũng không them đi xin lỗi nhỏ đáng ghét đó”

- Dẹp chuyện này sang một bên đi. Chúng ta cùng tổ chức trò chơi đi – Bảo Duy bèn vỗ tay tập trung sự chú ý của mọi người rồi hô lớn.

Mọi người ngay lập tức vỗ tay hưởng ứng.
Mọi người chơi trò chơi xếp báo.
Đang đứng trò chuyện trong khi mọi người trong lớp đang làm số thăm để bóc thì Ngân hằng thấy Ngân Quỳnh ngồi một chỗ buồn so, hình như ánh mắt Ngân Quỳnh hướng vế phía Minh Nhật đang ngồi trầm lặng bên kia.
“ Chị giúp em nha chị” – Ngân Hằng nhớ lại lời cầu xin của Ngân Quỳnh, cô thầm nghĩ đây cũng là một cơ hội tốt để tạo sự gần gũi giữa Minh Nhật và Ngân Quỳnh bèn nói nhỏ với Bảo Trâm, người đang làm phiếu. Sau đó cô chạy đến rũ Minh Nhật và Ngân Quỳnh cùng tham gia.

Bảo Trâm làm đúng như lời Ngân Hằng, xếp Minh Nhật và Ngân Quỳnh là một cặp. Có điều cô không ngờ, mình cũng bị xếp thành một cặp với Lâm Phong.

Thể lệ trò chơi rất đơn giản. Nam và Nữ cùng đứng chung trên một tờ báo. Báo sẽ được gấp từ từ lại, nghĩa là hai người họ càng lúc càng đứng sát vào nhau. Bên nào càng gấp được nhiều nếp gấp hơn thì thắng. Cho nên may mắn chơi cặp chung với bạn nữ nhỏ con và ốm thì các bạn nam sẽ dễ dàng bế họ lên. Gấp đến khi người nam bế người nữ đứng một chân và chịu đựng trong thời gian dài nhất thì sẽ thắng.
Không chỉ có mỗi lớp Ngân hằng, mà còn khá nhiều bạn đăng ký vào trò chơi thú vị này.

Các đội cũng nhanh chóng bị loại, vì nhiều cặp có bạn nữ quá ư mập, đứng còn không có chỗ thì làm sao mà bế. Nhật Tân cũng vui vẻ tham gia trò chơi này. Không ngờ bắt cặp với cô lại là cậu bạn đó. Có thể xem như hai người họ có suyên với nhau không nhỉ.

- Mình tên là Gia Huy.

- Mình…- Nhật Tân có chút xấu hổ nói.

- Bạn là Nhật Tân đúng không? Cái tên nghe rất hay.

- Cám ơn – C ô xấu hổ cuối cùng khi phát hiện hai người bị gấp dính sát vào nhau thế này.

Ở bên này, Minh Nhật và Ngân Quỳnh trở thành một cậu. Ngân Quỳnh thấy hồi hộp vô cùng, tuy được Minh Nhật cõng một lần, được cậu bế một lần. Nhưng đây là lầ đầu tiên cô ở gần bên cạnh cậu đến như thế, mà lại trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo.

- Chuyện lần trước, mình cám ơn bạn rất nhiều – Cô cười xấu hổ nói, trong giọng có chút hồi hộp vô cùng – Nhờ có bạn khuyên giải nên mình và chị đã làm lành với nhau rồi.

- Không có gì, mình chỉ nói đúng sự thật mình chứng kiến mà thôi – Minh Nhật hờ hững đáp.

Cho đến khi chỉ còn lại 5 cặp cuối cùng. Mấy bạn nam vội vàng bế các bạn nữ lên với tư thế cho là tiện lợi nhất để quyết tâm giành chiến thắng.

Ngân Hằng cũng được Lâm Phong bế bổng lên cao bằng đôi bàn tay rắn chắc của mình. Bốn mắt họ nhìn nhau mĩm cười.

Sức chịu đựng của mọi người càng lúc càng kém. Lần lượt hai bạn bị loại, cả Gia Huy và Nhật Tân cũng bị lọa, giờ chỉ còn duy nhất hai cặp đối đầu là Minh Nhật và Ngân Quỳnh, Lâm Phong và Ngân Hằng.

Bỗng có tiếng nói lớn:

- Hôn đi…hôn đi …
Mọi người nghe vậy, lập tức hò reo theo thôi.

- Hôn đi, hôn đi….

Trước sức ép của mọi người, Ngân hằng bèn cuối người xuống hôn lân mặt của Lâm phong trong tiếng hò reo phấn khích của mọi người.

Điều mọi người không ngờ là Ngân Quỳnh lại chủ động hôn Minh Nhật như thế.

Bây giờ chỉ còn được đọ sức bền như họ mới được. Người gianh được chiến thắng sẽ có đựơc phấn thưởng đặc biệt.

Ai cũng nghĩ Lâm Phong và Ngân hằng sẽ chiến thắng, bởi vì Ngân Quỳnh và Ngân Hằng thì thể trọng ngang nhau. Vào giây phút quyết định kia, Lâm Phong đột nhiên buông taykhỏi người Ngân hằng khiến cô té một phát oan mạng. Còn chưa hiểu chuyện gì, Lâm Phong đã ngã phích xuống đất trong tiếng kinh hãi của mọi người.

Hạ huyền vội chạy lên bên cậu . tất cả mọi người đều bị đuổi ra ngoài.

Đến khi Ngân Hằng vào thăm Lâm Phong, cô thấy Hạ Huyền nhìn cô vẻ đắc ý vô cùng.

Cô chứa kịp nói lời gì thì Lâm Phong đã lên tiếng nói:

- Hãy coi như chúng ta là những người bạn bình thường. Ngoài mối quan hệ trường lớp ra, chúng ta không còn mối quan hệ nào nữa.



Chương 8: Thế nào là tình yêu


Ngân Hằng siết chặt chiếc thẻ vàng mà ba cho trong tay, đây vốn là tiền cô định để dành cho tương lai mai sau này của hai chị em. Ngoại trừ duy nhất lần muốn mua quà tặng sinh nhật cho Lâm Phong cô mới sử dụng đến nó.

Nghĩ đến việc Minh Nhật và bà của cậu ấy đã cưu mang cô cùng em trai mà không chút lợi dụng nào. Nhớ đến sự ân cần của bà Minh Nhật, nhớ đến những ký ức vui vẻ đầm ấm như người thân trong gia đình khi họ cùng quây quần bên mâm cơm, thì số tiền nhỏ nhoi của cô nếu có thể giúp ích cho họ thì cô vui sướng biết bao.

Tiếng gõ cửa vang lên.

- Vào đi.

Ngân Quỳnh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nhìn cô gọi khẽ:

- Chị! Chị giúp em gửi số tiền này cho Minh Nhật, em biết số tiền này rất ít nhưng hy vọng có thể giúp được phần nào chi phí phẩu thuật của bà bạn ấy.

Ngân Hằng nhìn cộc tiền được xếp ngay ngắn trên tay Ngân Hằng, Những tờ tiền đều có nếp gấp, có lẽ Ngân Quỳnh vừa lôi ra từ con heo đất của mình. Ngân Hằng cũng không từ chối, cô với tay cầm lấy số tiền đó rồi khẽ nói:

- Cám ơn em.

- Đừng nói vậy, dù bạn ấy không bạn em thì em cũng sẵn sàng giúp đỡ bạn ấy trong lúc khó khăn thế này, thà rằng không biết, đã biết thì phải giúp. Huống hồ bạn ấy đã từng giúp em nhiều lần, em…- Ngân Quỳnh có chút ngượng khi nói.

- Chị tin có một ngày Minh Nhật sẽ hiểu được tình cảm của em đối với bạn ấy – Ngân Hằng cười nhẹ nhàng nói.

Ngân Quỳnh nghe cô nói thì cười xấu hổ.

- Em có nhờ chị giúp việc nấu thêm ít cơm, chị đem vào cho bạn ấy luôn nha. Cơm bên ngoài vừa không hợp vệ sinh vừa không ngon.

- Ừ, cám ơn em – Ngân Hằng nhìn Ngân Quỳnh cảm động nói, không ngờ cô ấy lại chu đáo như thế. Rồi cô thấy Ngân Quỳnh chần chừ đứng đó bèn nói – Hay là em đi cùng chị luôn nha.

- Được hả chị, em chỉ sợ đến đó sẽ làm phiền – Ngân Quỳnh vui ra mặt nói.

- Không có đâu. Biết có người quan tâm đến mình, Minh Nhật sẽ rất vui. Ít ra cậu ấy cũng sẽ thấy có người quan tâm đến mình mà đỡ tủi thân.

- Ừhm …- Ngân Quỳnh gật đầu cười tươi.

Hai chị em đang trò chuyện thì bà Kim Lương bước vào, Ngân hằng ngước mắt lạnh lùng nhìn bà Kim Lương. Bà ta e dè bước vào, trên tay bà ta là một phong bì trắng.

Bà Kim Lương bước đến trước mặt Ngân hằng rồi ngồi xuống giường đối diện với cô.

- Mẹ, có chuyện gì vậy mẹ – Ngân Quỳnh lo sợ hỏi.

- Thật ra…dì có cái này muốn đưa cho con – Bà Kim Lương không trả lời Ngân Quỳnh mà nhìn Ngân hằng nói, rồi sau đó bà ta cầm phong bì trên tay đặt vào tay Ngân Hằng.

Ngân Hằng nhíu mày không hiểu bên trong là cái gì, cô ngước mắt dò hỏi nhìn bà Kim Lương. Ngân Quỳnh cũng mím môi nhìn mẹ mình.

Trước ánh mắt dò xét của hai người bọn họ , bà Kim Lương cười ngượng giải thích:

- Dì nghe Ngân Quỳnh dặn chị giúp việc nấu thêm cơm đem cho bạn con. Tình cờ nghe hai đứa nói chuyện với nhau tối qua, dì cũng hiểu được hoàn cảnh của bạn con. Dì biết bạn con đang gặp khó khăn, cho nên dì muốn….- Rồi bà ta nhìn vào cái phong bì trên tay cô – Đây là số tiền dì có, tuy biết rắng không thể giúp được nhiều cho bạn con, nhưng dì nghĩ có nó ít ra cũng có thể kéo dài thêm thời gian từ từ tính sau.

- Không cần đâu – Ngân Hằng từ chối, cô đẩy phong bì về phía bà Kim Lương – Dì không cần phải làm vậy.

- Con cứ cầm đi – Bà Kim Lương đẩy lại cho cô – Con đừng lo lắng, dì hoàn toàn không có ý lấy lòng con hay gì gì đâu. Dì biết con vẫn còn ác cảm với dì, nhưng dì thật sự thấy hối hận lắm. Dì giúp cậu ấy, vì cậu ấy đã từng giúp đỡ con và em con trong thời gian qua. Con hãy nhận tấm lòng của dì có được không?

Ngân hằng không biết bà Kim Lương có thật sự hối hận hay không, nhưng trong những ngày vừa qua, biểu hiện của bà ấy hoàn toàn khác với trước đây: ân cần hơn, chu đáo hơn và đặc biệt là nhường nhịn cô rất nhiều. Ngân hằng còn đang lưỡng lự thì Ngân Quỳnh đã đốc vào:

- Chị , hãy nhận lấy đi. Bây giờ không phải là lúc truy xét mọi chuyện, chúng ta đang cần tiền. hãy bỏ qua mọi hiềm khích trước đây giữa hai người mà nhận lấy đi.

Nghe Ngân Hằng nghe Ngân Quỳnh nói, cô gật đầu nhẹ rồi nhìn bà Kim Lương nhận số tiền đó, nhưng cô không muốn nhận ân huệ này nên nói:

- Cám ơn dì, sau này cháu sẽ trả lại số tiền này cho dì.

Bà Kim Lương thấy Ngân Hằng chịu nhận số tiền này thì vui vẻ nói:

- Không có gì, thôi hai đứa xuống ăn cơm rồi đem cơm vào bệnh viện cho bạn cháu đi.

Nói rồi bà Kim Lương đứng dậy đi ra ngoài hai người cũng thu dọn theo sau.

Khi hai chị em đến bênh viện, chứng kiến cảnh Minh Nhật ngồi bên giường nhìn bà nội đang nhắm mắt hôn mê, chỉ qua một ngày mà người cậu gày rạc cả đi. Đôi mắt trũng sâu hốc hác cho thấy một đêm thức trắng bên cạnh bà nội của cậu để chăm sóc. Không hẹn mà hai chị em Ngân hằng đều cảm thấy xót xa.

- Đến rồi sao – Dù không ngẩng đầu lại nhìn nhưng Minh Nhật vẫn nhận ra được tiếng bước chân của họ đến.

Ngân Hằng chị nhẹ gật đầu, còn Ngân Quỳnh thì rưng rưng nước mắt nhìn Minh Nhật thương cảm.

Ngân Hằng đặt cà mên cơm xuống mặt bàn rồi nói:

- Bạn ăn chút cơm đi, có khỏe thì mới có sức chăm lo cho bà.

Minh Nhật khẽ gật đầu rồi đứng dậy bước tới bàn ăn, Ngân quỳnh vội vàng giở cơm ra cho cậu. Minh Nhật miễn cưỡng ăn vài đũa rồi thôi, Ngân Quỳnh liền đưa mắt nhìn cô cầu khẩn. Ngân Hằng cũng bất lực lắc đầu, quả thật chính cô cũng không có lòng dạ nào mà ăn huống chi là Minh Nhật.

- Bác sĩ đã bảo sao? – Cô nhìn Minh Nhật quan tâm hỏi.

- Cần phải phẫu thuật sớm. Nhưng vì bà đã lớn tuổi lại mắc bệnh nhiều nên cần rất nhiều thiết bị hỗ trợ. Chi phí phẫu thuật vì vậy rất cao – Minh Nhật thở dài đáp.

- Xác xuất thành công là bao nhiêu?

Nghe cô hỏi, cả người Minh Nhật khẽ run lên, hai tay siết chặt lại, đôi mắt sầm xuống. Biểu hiện của cậu khiến Ngân Quỳnh thút thít, đưa tay lên che miệng ngăn tiếng nức nở. Ngân Hằng thấy lòng đau như cắt. Cô biết, đối với loại phẫu thuật thế này xác suất thành công thường rất thấp.

- Cái này…là của mình và Ngân Quỳnh cùng góp lại – Ngân Hằng rút thẻ và tiền từ trong túi ra đưa cho Minh Nhật, cô có tình tránh nhắc đến bà Kim Lương vì cô không muốn Minh Nhật từ chối số tiền này, số tiền của người phụ nữ đã từng sỉ nhục cậu và bà nội, bởi vì lòng tự trọng của cậu rất cao.
- Không cần, mình có thể tự nghĩ cách – Minh Nhật lắc đầu không nhận số tiền đó.

- Bạn cầm lấy đi, không thể đặt sỉ diện của bản thân lên trước tính mạng của bà nội được – Ngân Hằng lớn tiếng nói, hoàn toàn không cho pháp Minh Nhật từ chối.

Minh Nhật sững người một chút nhìn cô rồi cuối cùng khép hờ mắt lại đón nhận số tiền đó. Ngân Quỳnh khẽ thở phào mừng rỡ khi thấy Minh Nhật chịu nhận số tiền đó.

- Số tiền này chẳng nhiều gì, nhưng tạm thời có thể dùng trước rồi chúng ta từ từ nghĩ cách sau – Ngân hằng khuyên nhủ.

Đang lúc ba người đang nói chuyện thì cánh cửa phòng bệnh bỗng mở ra. Cậu An bước vào, tay xách mấy túi đựng vật dụng cần thiết, theo sau cậu là một người đàn ông sang trọng.

Ông ta vừa bước vào phong thì không khí trong phòng vốn ngột ngạt đau thương thì càng trở nên ngột ngạt nhiều hơn.

Đây là lần đầu tiên Ngân Hằng gặp mặt ông ấy, nhưng gương mặt của ông ấy lại gần như quen thuộc với cô. Nhưng nhìn kỹ lại, ông ta hoàn toàn khác với dáng bộ mà cô thườngng thấy.

Ở ông ta toát ra sự sang trọng, kêu ngạo và bản lĩnh. Ông ta bận trên mình bộ vest được cắt may tỉ mĩ rất đẹp, vừa nhìn đã biết là rất đắt. Ngay cả đôi giày ông ta mang cũng không hề vướng lấy một hạt bụi. Cho thấy ông là người giàu có, đi xe hơi sang trọng, nơi ông ta vào là nơi sang trọng không vướn lấy một hạt bụi nào. Không hề giống với cậu nhóc nóng nảy bộc trực nhưng không kém phần ngây ngô thường nhìn cô rạng rỡ.

Ông chỉ bước chân vào vài bước rồi dừng chân đứng im, ánh mắt ông ta liếc nhìn bà nội Minh Nhật đang nằm trên giường bệnh rồi chiếu thẳng đến Minh Nhật.

Rất dễ nhận ra Minh Nhật ngồi giữa hai đứa con gái, đều đáng nói hơn là, tuy Minh Nhật không giống ông ta về vẻ ngoài nhưng đôi mắt của cậu và ông ta trông rất giống nhau, dù đôi mắt ông ta ẩn đằng sau đôi kính.

- Ông đến đây làm gì ? – Minh Nhật trừng mắt nhìn ông ta rồi hỏi với giọng cực kì gắt gao.

- Cậu đã đưa ông ta đến đây – Cậu An bối rối giải thích.

- Ở đây không ai hoan ghênh ông, mời ông về cho – Minh Nhật không nghe lời cậu An nói, kiên quyết vạch ra ranh giới một cách rõ rang với người đàn ông này.

Ngân Hằng và Ngân Quỳnh không biết mối quan hệ giữa bọn họ ra sao mà khiến Minh Nhật giận dữ đến như thế, chỉ có thể đứng nép một góc nhìn, Ngân Quỳnh có chút e sợ, núp sau lưng Ngân Hằng.
Người đàn ông đó không hề để ý đến thái độ có phần hỗn hào của Minh Nhật, ông thản nhiên nói:

- Đổi phòng đi. Ở đây không thích hợp lắm cho bà nội tĩnh dưỡng sau phẩu thuật. Ba đã trao đổi với bác sĩ rồi, 3 ngày nữa sẽ tiến hành phẫu thuật.

- Ông đang hoang tưởng gì vậy? – Minh Nhật cười khịa hừ mũi nói – Ông là ba của ai? Ai cần sự giúp đỡ của ông chứ.

- Bây giờ con không có sự lựa chọn hay từ chối. Nếu không phẫu thuật gấp, bà con sẽ không chịu đựng được nổi đau kéo dài đâu. Còn nữa, theo dự đoán của bác sĩ nếu không phẫu thuật thì cùng lắm bà nội con có thể dống được hơn 1 tháng nữa mà thôi – Giọng ông nói đầy uy nghiêm, dường như không bao giờ cho người ta có cơ hội từ chối, chỉ có thể chấp nhận nghe theo sự sắp đặt của ông ta mà thôi.

Minh Nhật siết chặt tay đầy tức giận, cậu thật sự chẳng muốn đón nhận ơn huệ này của ông ta, nhưng nếu không nhận thì bà của cậu sẽ ra sao. Minh Nhật quay đầu nhìn bà nội đang nằm trên giường bệnh, mím môi tức giận, cả người buông xuôi. Cuối cùng cậu cũng bị ông ta khuất phục.

Ông ta hài lòng với biểu hiện của Minh Nhật nên khẽ cười, quay sang cậu An nói:

- Tôi đã sắp xếp xong hết cả rồi. Mọi chuyện còn lại giao cho cậu.

Cậu An gật đầu thở dài nhìn Minh Nhật, ông ta vỗ vai cậu An rồi quay lưng đi ra cửa.

Minh nhật tức giận đánh mạnh vào bộ ghế dưới chân mình rồi hất hết mọi thứ trên bàn xuống đất khiến thức ăn chén bát mà hai người đem tới văng tung tóe, Minh Nhật lại đập mạnh tay vào tường bất lực rơi nước mắt.

Cậu An thấy vậy khẽ thỡ dài nói:

- Thật sự đã hết cách rồi cậu mới phải tìm đến ông ấy.

Ngân Quỳnh nắm chặt cánh tay Ngân Hằng khi thấy Minh nhật nổi giận, khi người đàn ông tự xưng là ba của Minh Nhật bỏ đi, cô gỡ tay Ngân Quỳnh ra rồi nói khẽ:

- Giúp chị dọn dẹp chỗ này đi. Chị có chuyện ra ngoài một chút.

Nói xong cô vụt chạy đi. Cô đuổi theo người đàn ông đó, tim cô đập thình thịch , từ giây phút ông ta bước vào, tim cô thắt lại. Cô không biết tên ông ta, nên đành đánh liều gọi:

- Bác lâm

***

- Có cách nào gặp được Lâm phong không? – Ngân hằng được Bảo Trâm và Xuân Phương chở đến gặp hai tên bạn thân của Lâm Phong là Sơn hải và Bảo Duy.

- Tụi mình đến nhà mấy lần. Người nhà đều bảo bạn ấy đến nhà ông chơi rồi. Hỏi số điện thoại thì họ nói không tiện cho. Còn gọi điện thoại thì không bóc máy. Nói thật tụi mình cũng hết cách. Bây giờ lại nghỉ hè, càng khó gặp cậu ấy hơn – Sơn hải nhăn nhó khổ sở nói.

- Thật không hiểu thằng phong xảy ra chuyện gì. Tự nhiên lại biệt tích như vậy chứ – Bảo Duy lo lắng nói.

- Hai ngày nữa là sinh nhật của thằng Phong rồi, nó phải ăn sinh nhật một mình thì buồn chết – Sơn Hải cũng buồn bã nói.

- Chả lẽ không còn cách nào gặp được bạn ấy hay sao? – Bảo Trâm tức tối dậm chân hỏi.

- Còn thì tụi tui đã làm rồi – Bảo Duy ảo não nói.

- Hai ông đúng là vô dụng mà – Xuân Phượng bức đầu bức tóc mắng.

- Có giỏi thì bà đi tìm cách đi – Sơn hải bị mắng thì nổi cáu.

- Được rồi, thôi cãi nhau đi – Bảo Trâm nạt hai người đang chuẩn bị khẩu chiến với nhau kia.

- Mình sẽ đến nhà Lâm Phong tìm lần nữa. Hy vọng bạn ấy sẽ chịu gặp mình – Ngân Hằng cắn môi lên tiếng.

Cả bọn đều nhìn cô với tia hy vọng mỏng manh.

Ngân Hằng đứng trước nhà Lâm Phong với quyết tâm nhất định phải gặp được cậu. Người mở cửa cho cô là Lâm Tịnh.

- Em chào chị! – Cô lễ phép nói – Chị ơi, có thể cho em gặp Phong không hả chị.

- Phong lên nhà nội chơi rồi em – Lâm Tịnh trả lời.

- Vậy chừng nào bạn ấy về hả chị – Cô e dè hỏi.

- Cái này chị cũng không rõ lắm, có lẽ chơi chán thì nó sẽ trở về – Lâm Tịnh mĩm cười trả lời.

- Vậy chị có thể chỉ cho em cách gì liên lạc với bạn ấy không chị ?

- Chị e là không….

- Chị em biết chị biết cách liên lạc với bạn ấy mà – Ngân hằng vội nói trước, chặn đứng lời từ chối của chị Tịnh.

Lâm tịnh trở nên bối rối, không biết phải nói sao, cuối cùng thở dài nói:

- Chị xin lỗi em. Đây là ý của thằng Phong, chị không muốn làm trái ý của nó.

- Vậy chị có thể nói với bạn ấy dùm em một tiếng hay không ạ.

Lâm Tịnh gật đầu.

- Nói với bạn ấy, đích thân đem trả cho em chiếc lọ thủy tinh của em mà bạn ấy đang giữ.

Lâm Tịnh dường như đã từng thấy chiếc lọ nhỏ đó Lâm Phong hay cầm trong tay. Cô biết em trai mình rất quý chiếc lọ đó, hóa ra là của Ngân hằng. Nếu như là Ngân hằng biết đâu có thể khuyên bảo được….Trong lúc lâm Tịnh còn đang lưỡng lựu, Ngân hằng đã chào tạm biệt cô ra về.

Ngân Hằng thất thểu đi ra về, một chiếc xe hơi màu đen sang trong chạy vụt qua cô, sau đó ngừng lại, chiếc xe chạy lùi về phía cô rồi dừng lại. Một người phụ nữ từ trong xe bước ra.

- Con chào bác – Ngân hằng vừa thấy bà liền cúi đầu chào.

- Bác có thể nói chuyện với con một lát hay không?

Trong quán nước gần đó, Ngân hằng ngồi đối diện với bà Ngọc Lan, mẹ Lâm Phong.

- Cháu là gì của cậu bé đó.

- Dạ, tụi cháu đều là bạn của Phong ạ – Nghe bà Ngọc Lan hỏi, Ngân hằng biết bà đang nói đến Minh Nhật, cô thành thật trả lời.

- Bác thấy thằng bé đó dường như rất quý cháu – Ngừng một lát bà ta lại hỏi – Còn cháu, cháu thích ai.

- Dạ – Ngân hằng bị hỏi bất ngờ, cô có chút xấu hổ đỏ mặt bèn cúi đầu ấp úng – Cháu …

- Bác biết rất rõ thằng Phong nhà bác rất thích cháu.

Ngân hằng nghe bà Ngọc Lan nói thì cắn môi , hai tay siết chặt, cả người thấy nóng bừng lên, cô không biết phải làm gì, trả lời ra sao. Bà Ngọc lan thấy biểu hiện căng thẳng của cô thì cười trấn an.

- Bác hiểu chuyện tình cảm rất khó cấm đoán, bác cũng không phải những bà mẹ khó khăn hay ngăn cấm chuyện tình cảm của con cái.

Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn bà, trong lòng cảm thấy nhẹ nhỏm. Cô lúc này mới lên tiếng hỏi:

- Bác tìm cháu chắc không phải để nói mấy chuyện này phải không ạ.

- Đúng vậy – bà Ngọc Lan cũng thẳng thắn đáp – bác tìm cháu vì chuyện của Lâm phong.

Ngân Hằng nhìn bà chờ đợi.

- Thật ra Lâm Phong đang mắc bệnh.

- Cháu biết ạ.

- Bệnh mà nó mắc phải là bệnh ung thư máu mãn tính.

Ngân hằng há hốc miệng nhìn bà Ngọc Lan, cả người trấn động, cô không ngờ căn bệnh mà Lâm Phong gặp phải lại là một căn bệnh nan y như thế. Vốn vẫn tưởng Lâm Phong mắc căn bệnh gì đó về da, căn bệnh hiện ra trên mặt hay tay chân, cậu vì thế nên không chịu gặp mọi người mới bắt người nhà nói dối.

Không ngờ rằng cậu lại mắc căn bệnh này.

- Bạn ấy bây giờ ra sao ạ – Cô hỏi mà giọng trở nên run rẩy.

- Ngày thi cuối cùng, thắng bé trở về trong bộ đồ ướt sũng, sau đó bị sốt cao. Cả nhà cứ tưởng do mắc mưa nên chỉ chăm chăm hạ sốt cho nó. Sau đó, cả người nó nổi những đốt đỏ, lại hay nôn ói. Bác đành đưa nó đi bệnh viện – Bà Ngọc Lan bắt đầu kể với giọng khàn khan, rưng rưng nước mắt – Khi cầm báo cáo xét nghiệm trên tay mà bác tưởng chừng như trời đất sập đỗ. Thằng Phong là đứa con trai duy nhất của bác, mà cũng là đứa cháu trai duy nhất của cả dòng họ, không ngờ nó lại mắc phải căn bệnh này.

Kể xong bà Ngọc Lan bưng mặt khóc nức nở, Ngân hằng cũng đau long không cầm được nước mắt. Cô lẳng lặng ngửa mặt lên trời cố gắng kìm nén nước mắt của mình rơi ra. Rõ rang người mắc bệnh là Lâm Phong, vậy mà vì sao cô lại thấy đau lòng đến như thế, tim đau thắt từng cơn nhức nhối.

- Không còn cách nào sao bác? – Cô ghẹn ngào hỏi.

Bà Ngọc Lan chậm rãi lắc đầu.

- Gia đình bác đã lần lượt đi xét nghiệm, mong là tìm được tủy thích hợp với thằng Phong, nhưng đáng tiếc là không có ai có tủy thích hợp với nó cả. Cũng may đây là căn bệnh mãn tính, nếu không e rằng thằng Phong đã sớm rời bỏ cuộc sống này. Bác và bác trai đang cố gắng tìm người có tủy thích hợp với thằng Phong, và hy vọng duy nhất chính là thằng bé đó. Nhưng mà …

Bà không tài nào nói tiếp được, đó là chuyện xấu trong gia đình. Ngân Hằng nghe bà nói, cô hiểu dụng ý của bà Ngọc lan là gì, cô lặng lặng đứng dậy nói:

- Cháu sẽ cố gắng hết sức dể khuyên bạn ấy đi xét nghiệm.

Nói xong, cô bỏ đi ra về trong tâm trạng cực kì hoang mang bối rối. Cô phải làm sao đây, phải làm thế nào để khuyên nhủ Minh Nhật. Cô biết nỗi đau trong long Minh Nhật rất lớn, nỗi hận trong lòng cậu càng lớn hơn. Bây giờ trong lúc cậu đang lo lắng cho bà, lại bắt buộc cậu đi hiến tủy, chắc chắn sẽ làm tổn thương cậu ấy rất nhiều.

Nhưng nếu không khuyên cậu thì Lâm Phong sẽ phải chết vì căn bệnh ung thư này. Cô đứng giữa hai chàng trai mà cả hai đều có tình ý với mình. Vốn dĩ cô chọn người nào cũng làm người kia bị tổn thương. Cô đã chọn Lâm Phong, đã làm tổn thương Minh Nhật một lần, bây giờ lại vì Lâm Phong lại tiếp tục làm Minh Nhật tổn thương lần nữa.

Lâm Phong ngồi trong nhà nhìn ngọn nến đang dần tàn lụi trên cái bánh sinh nhật rất lớn của mình. Hôm nay là sinh nhật của cậu, sinh nhật tròn 17 tuổi của mình. Là sinh nhật thật sự, không phải là sinh nhật nói dối như lần trước. vậy mà lần này cậu lại cô đơn khi không có cô bên cạnh, càng không có bất cứ bạn bè nào .

Cười nhạt cho nỗi đau của mình, thật không ngờ rằng cậu lại bị mắc căn bệnh ung thư như thế. Cuộc sống của cậu giờ đây phải đếm ngược từng ngày. Cậu từng muốn bình thản chấp nhận nó, coi như đó là một chuyện không hề quan trọng gì. Cho nên cậu vẫn tham dự hội trại, vẫn đón nhận và nắm giữ tình cảm Ngân hằng dành cho mình. Cho tới khi cậu lần nữa ngất xỉu, nó đã nhắc cho cậu biết rằng cậu đang ảo tưởng một cuộc sống tươi đẹp. Cậu biết rằng mình không nên lấn sâu vào cảm xúc tình yêu, nếu không sẽ đau đớn mãi mãi cho đền khi chết.

Cậu đã suy nghĩ rất nhiều mới quyết định quên đi Ngân hằng. Nhưng lại chẳng thể nào quên được. Cậu nhìn con bỏ rơi trầm giọng nói:

- Mày có nhớ bạn ấy không?

- Cộp….

Tiếng gì đó va vào cửa kính của cậu rất nhẹ.

- Cộp ….

Thêm một tiếng nữa. Lăng phong bèn đứng dậy bước ra xem thử.

Qua ô kính cửa sổ, Ngân hằng đứng bên dưới cầm một cái bánh kem nhỏ, trên đó dốt hai cây nến hiển thị năm sinh nhật cậu.

Lâm Phong ngây người nhìn Ngân Hằng đang đứng bên dưới ngước nhìn về phía cậu. Hai người họ nhìn nhau trong im lặng, không gian trầm lại trong đêm tối, ngoại trừ ánh nến bập bùng len lỏi cháy.
Chầm chậm, chầm chậm, Ngân Hằng mĩm cười hát bài happy birthday, hát xong cô bèn gọi:

- Mau xuống thổi nến đi.

Lâm Phong siết chặt tay lưỡng lự dưới ánh mắt chờ đợi của Ngân Hằng, mắt cô long lanh dưới ánh nến càng cuốn hút. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Ngân hằng khẽ run lên một cái, cô cố sức dùng tay giữ lại ánh nến đang bị ngọn gió uy hiếp dập tắt.

Lâm Phong quyết định quay người chạy xuống dưới. Vì Ngân Hằng đứng bên hông nhà cậu, nên Lâm Phong chạy ra từ cửa sau. Cậu chạy rất nhanh, cho nên khi đứng trước mặt Ngân Hằng, hơi thở cậu dồn dập

Ngân hằng thấy Lâm Phong cuối cùng cũng chịu xuống thì vui mừng chìa chiếc bánh kem nhỏ trên tay mình trước mặt cậu nói:

- Thổi nến đi.

- Cùng thổi nến đi – Lâm Phong bỗng buộc miệng yêu cầu.

Ngân Hằng mĩm cười gật đầu, cả hai liền cùng nhau thổi tắt nến.

- Sinh nhật vui vẻ – Ngân hằng khẽ lên tiếng chúc mừng.

- Cám ơn – Lâm Phong ngượng ngùng khẽ cười đáp.

Lại một cơn gió lạnh thổi qua khiến Ngân hằng khẽ run lên. Lâm Phong thấy vậy liền sờ tay cô thấy nó lạnh ngắt thì hốt hoảng nói.

- Bạn đứng đây bao lâu rồi, đang trời chở lạnh mà. Sao lại ngốc như vậy.

- Mình không biết rõ đứng từ đây thì vị trí phòng của bạn ở cửa sổ nào nên đã đứng nhìn rất lâu – Ngân Hằng ngượng ngùng đáp. Vào ra nhà Lâm Phong nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ quan sát kỹ nhà của cậu nên đến khi tìm lại bị rối trí vì những cửa sổ và rèm cửa giống nhau.

Lâm Phong đưa tay giúp cô cầm cái bánh kem, tay kia nắm tay cô giục:

- Vào nhà đi.

Ngân hằng ngoan ngoãn để Lâm Phong kéo mình vào bên trong, cảm giác ấm áp từ bàn tao to lớn của cậu tỏa ra bao trùm lấy bàn tay lạnh giá của cô, chẳng mấy chốc cảm thấy ấm áp. Tim cô đập rộn rã vang lên niềm vui sướng, cuối cùng đã có thể gặp được cậu rồi.

Vừa bước, Ngân Hằng vừa quan sát Lâm phong, cậu dường như đã gầy đi rất nhiều, làn da hơi ngâm giờ đã đen đi rất nhiều. Sắc mặt hốc hác tiều tụy, trong đôi mắt còn có tia máu ẩn chứa nhiều tâm sự buồn. Ngân hằng chỉ thầm lén thở dài.

Cả hai người đi bằng cửa sau vào nhà rồi đi thẳng một mạch vào phòng Lâm Phong mà không gặp bất cứ ai trong nhà. Ngân hằng đoán là mọi người đã trở về phòng mình hết.

Bước vào phòng Lâm Phong, không khí trở nên ấm áp dễ chịu vô cùng. Lâm Phong đặt cái bánh xuống bàn rồi nói:

- Ngồi đi, mình đi rót cho bạn một ly nước ấm.

Ngân hằng gật đầu đồng ý. Lâm Phong liền đi ra, Ngân hằng bèn đưa mắt nhìn căn phòng đã lâu mình không bước chân vào.

Cô phát hiện trên mặt bàn có mấy tấm hình chụp mình ở buổi cấm trại bèn cầm lên xem. Tất cả đều là hình chụp nghiêng, giống như người chụp đã lén lút chụp lại nó. Trên bàn còn đặt lọ thủy tinh nhỏ, lọ thủy tinh mà hai người đã trao đổi cho nhau, trong đó còn chứa một mảnh giấy nhỏ mà cô đã viết.

Ngân hằng cầm cái
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 6913
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN