--> Ôsin nổi loạn - game1s.com
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Ôsin nổi loạn

t;

Câu chuyện trên hoàn toàn có thật nhưng không có thực do bà chủ một tay gây dựng, sự thật chỉ có Trịnh Kim mới biết. Đây cũng là bí mật giữa hai người.



Chương 94:


Bà LiLi nhận được xấp hình cảnh Lập Hàn ôm Kim Anh, sắc mặt bà thay đổi dần. Ông EnDy ngồi gần đấy lên tiếng:

- Sao thằng Hàn lại có mặt ở đấy. Mình bố trí à.

- Không...- Bà LiLi nhìn tấm hình chăm chăm "chẳng nhẽ Lập Hàn và Kim Anh..."

Bà lẩm bẩm :

- Thật ra chuyện này giữa chuúg nó là sao.

Ông EnDy cắn môi suy nghĩ rồi nói:

- Có lẽ vụ dàn xếp của vợ chồng mình cho chúng nó ra ngoại thành Lập Hàn biết được có lẽ do nó hỏi nhỏ Nha Hoàn. Thằng này thật là...

- Em nghĩ thằng Lập Hàn có tình cảm với con dâu mình rồi.

- Ừm – Ông EnDy gật gù – Có lẽ thế, nhưng sao lại có vụ hai đứa này ôm nhau thế này, con trai mình đâu?

- Em phải giải quyết vụ này cho ra lẽ mới được. Hừm.

Bà LiLi nhấc máy điện thoại lên gọi cho người trợ lý thân cận nói gì đó rồi cúp máy.

Ông EnDy khẽ nhấp ngụm trà từ tốn nói:

- Em đừng nóng vội chuyện đâu sẽ có đó.

- Nhưng...- Bà LiLi thật lòng rất muốn biết được chuyện bọn trẻ này. Bà thở hắt ra không nói nữa. Nhiều nghi vấn đang được đặt ra trong đầu.

Ông EnDy đứng dậy nói:

- Anh đi gặp khách, em cũng nên nghỉ đi đừng nghĩ nhiều.

- Ừm...- Bà LiLi day day thái dương cười gật đầu.

Ông EnDy vừ đi bà có ngay cuộc điện thoại:

- Alo.

- ...

- Thằng Du biết hết rồi sao.

- ...

- Ừm. Được rồi. Vậy đế chúng nó chơi nốt hai tuần rồi nhắn riêng thằng Du khi nào về thì đến gặp tôi.

- ...

- Ừm.

Bà LiLi đặt ống nghe xuống, hai hàng chân mày hơi cau lại "Rốt cuộc giữa bọn trẻ la chuyện gì". Bà lắc đầu không suy nghĩ nữa đợi chúng nó về rồi tính sau. Bà đứng dậy ra ngoài gọi điện rủ mẹ Lập Hàn đi mát sa sả strest.

...

- Dạo này mình không gặp thằng Hàn mấy, nó đã có người yêu chưa – Bà LiLi gợi chuyện để dò hỏi về Lập Hàn.

Bà Thái An đang nhẹ nhàng đáp:

- Mình cũng trả biết, dạo này cũng ít khi gặp nó lắm. Mà thôi cứ kệ nó khi nào có nó sẽ tự đưa đến ra mắt mình ấy mà.

- Kệ là kệ thế nào...- Bà LiLi bỗng nhiên ngồi bật dậy, người đang mát sa cho bà cũng giật cả mình.

Bà Thái An hơi nghiêng người quay xang nhìn bà LiLi ngơ ngẩn, tự nhiên lại nổi đoá vậy. Bà LiLi cũng thấy mình hơi lố nên cười trừ rồi nằm xuống cho cô nhân viên làm tiếp.

Bà Thái An nói:

- Cậu sao vậy.

- À tại tớ lo cho thằng Hàn ấy mà...

- Vậy sao...bạn lo hơn cả mình cơ à.

- Ừm...hhhì. – Bà LiLi dừng lại câu chuyện.

Mục đích của bà đã không thành chủ yếu đến đây để nói chuyện xem Lập Hàn ra sao nhưng thu hoạch vẫn là con số 0. Bà LiLi thở mạnh ra.

Bà Thái An cũng trả quan tâm gì mấy đến thái độ lạ thường của bà LiLi chỉ biết bà ấy nói sao thì biết vậy cũng trả hỏi nhiều gì thêm.

...

Trâm Nhi dạo này thấy Tú Anh không liên lạc gì với mình, cô cảm thấy buồn chán vô cùng. Ngày nào Trâm Nhi cũng ngồi thừ ra nhìn vào màn hình điện thoại mong chờ nó sáng lên và hiện số Tú Anh. Cô không dám gọi cho anh phần vì ngại, phần thì không biết gọi rồi thì nói gì. Trâm Nhi thở hắt ra. Cô quyết định đi ra ngoài giải khuây mới được cứ ngồi trong nhà thế này chắc điên tình luôn quá.

Trâm Nhi lấy xe lang thang vòng vòng ngoài đường, cô định rẽ qua rủ Thanh Tuấn thì bắt gặp một cảnh tưởng đau nhói lòng.

Tú Anh đang đi cùng một người khác. Cô ta rất xinh đẹp miệng cười không ngừng đang khoác tay Tú Anh đi vào một shop fashion hiệu.

Trâm Nhi cụp mi xuống, mắt không dám nhìn theo họ nữa, cô cho xe phóng nhanh đến nhà Thanh Tuấn. Hai người cùng đến bar "Boom".

Trời cũng đã sẩm tối Trâm Nhi ngồi trong quán với những âm thanh chói tai những con người quay cuồng theo điệu nhạc mà đầu óc cô trống rỗng, cứ cầm rượu lên uống liên tục. Thanh Tuấn nhìn thấy cũng chán theo, cậu ngăn cô lại:

- Thôi, uống gì lắm vậy.

- Tôi lại thất tình rồi...hức – Trâm Nhi vừa nói vừa nấc.

Mặt cô đang đỏ dần dưới ánh đèn chùm của quầy rượu. Thanh Tuấn chẹp miêng:

- Lại sao nữa.

Trâm Nhi lắc đầu buồn rầu, cô dựt lại li rượu trên tay Thanh Tuấn nốc cạn. Cô lại rót thêm nữa, cô đưa lên nhìn Thanh Tuấn cười như vẻ mặt người đang say:

- Hôm nay không say không về...ức...

- Thôi được...xem ra không cho cậu say thì không đưa cậu về được rồi. Cạn.

Thanh Tuấn rót rượu vào li của mình cụng li với Trâm Nhi. Hai người uống hết li này đến li khác. Công nhận tửu lượng của hai người này cũng mạnh thật.

Họ mải mê uống mà không biết Tú Anh cùng một cô gái nữa đang ngồi một góc đối diện họ.
Cô gái lên tiếng:

- Anh ra nhảy với em.

Tú Anh cười hiền lắc đầu:

- Anh hơi mệt, em cứ ra đi.

- Ừm. Vậy anh chờ em nhé.Hì.

Tú Anh ngồi đưa mắt nhìn quanh. Cảnh tượng Trâm Nhi đang uống rượu đã lọt vào mắt anh. Tú Anh nhíu mày nhìn hai người đang vừa cười vừa uống rồi nói chuyện gì đó rất hấp dẫn.

Tú Anh tự nhiên thấy trong người khó chịu khi chứng kiến cảnh Trâm Nhi đang cùng người khác. Cậu liền đứng dậy đi đến chỗ ho:

- Vui quá cho anh tham gia với.

Trâm Nhi lờ đờ đưa mắt nhìn người đứng trước mặt mình. Mắt cô cứ hoa hết cả lên có lẽ vì cũng đã ngà say. Trâm Nhi nhoẻn mình cười:

- Ức...anh...ức..- Cô chỉ tay vào mặt Tú Anh, cậu khẽ cau mày, Trâm Nhi tiếp:- Anh là...ức...tên.. ức...lă...ức...ng...nhăng...

Thanh Tuấn vẫn còn tỉnh chán, cậu nói:

- Tú Anh đấy. Có gì thì nói đi.

- Nói gì....ức...- Trâm Nhi khoát tay. Cô loạng choạng đứng dậy suýt ngã. Tú Anh vội đưa tay đỡ lại. Trâm Nhi đấy cậu ra, hất mặt nói:

- Kút...đi...Ù...ọe...

Vừa nói xong hai từ Trâm Nhi đã nôn thốc nôn tháo vào người Tú Anh, làm cậu không kịp tránh né. Tú Anh nhăn mặt quay đi chỗ khác đứng im không dám nhìn cô nôn.

Thanh Tuấn khẽ phì cươi, cậu nhanh tay che miệng lại không cho Tú Anh thấy. Trâm Nhi cũng thâm thật như thế coi như xả cơn giận được phần nào rồi.

Tú Anh vuốt lưng cho cô xuôi. Thanh Tuấn đưa vài miếng khăn giấy lên cho Tú Anh. Cậu cầm phắt lấy đỡ Trâm Nhi đứng thẳng lên lau miệng cho cô. Trâm Nhi gạt phắt tay cậu ra :

- Không...ực...cần...- Cô cố đứng thẳng dậy như vẻ không say.

Tú Anh gật gật đầu:

- Ừ không cần, nhưng em...

- Oẹ...ụa....

Tú Anh không còn gì để phát biểu. Cậu mím thật chặt môi, mắt nhắm tịt lại. Tay vẫn trong tư thế chià khăn giấy đưa cho Trâm Nhi. Cậu chưa kịp nói hết câu đã bị trận cuồng phong hai của Trâm Nhi cho vào mặt.

Lúc này Tú Anh cũng buồn nôn hơn ai hết. Cậu rụt tay cầm khăn giấy về đưa lên vuốt mặt mình. Cậu bắt đầu ức chế rồi đấy. Tú Anh quát:

- Em...

- Ù...

Tú Anh nhắm tịt mắt lại, cậu tưởng Trâm Nhi lại xả lần ba.

- Hahaha....,.

Trâm Nhi cười lớn làm Tú Anh mở bừng mắt ra, thì ra là Trâm Nhi lừa mình. Trâm Nhi đan rút khăn giấy lau miệng, sau khi nôn cô cảm thấy hơi tỉnh lại đôi chút.

Trâm Nhi khan giọng nói:

- Thôi đi không chơi với anh nữa. Về thôi Tuấn.

Thanh Tuấn biết ngay nãy giờ Trâm Nhi chỉ giở trò để đỡ cay cú thôi mà. Cô đâu phải dạng vừa. Tú Anh lại nhìn cô bằng ánh mắt ngỡ ngàng, cậu tức nghẹn lời.

Vừa lúc ấy một cô gái đi lại nhìn Tú Anh với ánh mắt ngạc nhiên, cô lên giọng vẻ lo lắng:

- Anh...anh sao vậy.

Cả người Tú Anh toàn mùi chua của hai bãi Trâm Nhi vừa nôn. Quần áo dơ hết, mặt còn lấm lem một ýt vết bẩn.
Cô gái nhìn xang Trâm Nhi và Thanh Tuấn nói:

- Hai người đã làm gì anh ấy.

Thanh Tuấn lắc đầu nhún vai vẻ vô tội. Trâm Nhi bước lên trước khẽ mỉm cười:

- Chỉ là em vô tình ói vào người người yêu chị thôi mà. Xin lỗi nhé, được chưa.

- Cô nói giọng gì vậy.- Tuệ Linh nhíu mày nhìn Trâm Nhi.

Tú Ah xen vào giiữa hai người có vẻ đang khiêu khích ngầm nhau:

- Không có gì đâu, bỏ đi em.- Cậu nắm tay Tuệ Linh định kéo đi chỗ khác.

Trâm Nhi hơi buồn khi Tú Anh thấy Tú Anh không còn qan tâm đến mình nữa, cô nén tiếng thở dài nhưng nét mặt vẫn không dấu nổi sự thất vọng. Thanh Tuấn gọi dật Tú Anh lại:

- Anh...

Tú Anh vừa đi vài bước nghe giọng Thanh Tuấn biết là gọi mình cậu liền dừng lại quay đầu nhìn Thanh Tuấn:

- Có chuyện gì nữa à.

Trâm Nhi không còn hứng thú ở đây nữa, cô thấy thểu quay đầu bước đi ra ngoài một mình.
ThanhTuấn vội nói:

- Anh không yêu râm Nhi thì nói với nó một tiếng chứ đừng có kiểu nửa nạc nửa mỡ vậy nữa. Nó đã quá mệ mỏi với anh rồi đấy. Suy nghĩ đến người mình cần thậ sự đi anh đừng lăng nhăng vậy nữa.

Thanh Tuấn nói xong liền vội chạy theo sau Trâm Nhi. Cô đang đi bộ dọc theo bờ đê.Gío thổi lồng lộng làm cô mát rượi vơi bớt phần nào tâm trạng đang căng phồng của mình.

Tú Anh đứng ngây người trước những lời lẽ sắc bén của Thanh Tuấn. Tuệ Linh mặc dù không hiểu quan hệ giữa ba người này ra sao nhưng nghe qua những lời của Thanh Tuấn cô cũng hiểu được sơ sơ mối quen biết giữa cô gái tóc rêu kia với Tú Anh có gì đó chắc hẳn đặc biệt lắm đây nên nét mặt cậu ấy mới căng thẳng như vậy.

Tuệ Linh thầm nghĩ chắc đây cũng chỉ là mối tình qua đường

Đã qua của Tú Anh để qên cô nhưng cô đã về đây rồi không ai có thể soán vị trí cô trong lòng của Tú Anh được.
Tuệ Linh mỉm cười, níu tay Tú Anh nói:

- Mình đi thôi anh.

Tú Anh vẫn đứng kìm chân tại chỗ, . Cô thẫn thờ sững người nhìn anh:

- Anh sao vậy.

- Xin lỗi. – Tú Anh nhìn thẳng vào mắt Tuệ Linh, gương mặt cậu chưa bao giờ nhìn thanh thản đến vậy, cậu khẽ cười:

- Người anh cần nhất là Trâm Nhi.

- Anh....-Tuệ Linh lắc đầu không tin vào tai mình, cô bật cười khan nhìn Tú Anh :

- Em về đây là vì anh, sao anh lại dám nói như thế với em. Anh thay đổi thật rồi.

- Có lẽ.



Chương 95:


Tú Anh nói xong liền rút tay mình trong tay Tuệ Linh ra, cậu quay người đi như chạy ra ngoài tìm Trâm Nhi để lại gương mặt hoang mang lẫn tức giận của Tuệ Linh. Cô vẫn không tin cậu có thể bỏ mặc cô mà chạy theo một người con gái khác.

....

Thanh Tuấn đi cạnh Trâm Nhi cậu im lặng không nói gì vì cậu tự hiểu lúc này đây hơn hết là Trâm Nhi rất cần yên tĩnh.
Tú Anh hớt hải chạy đi tìm, cậu mệt đứt hơi để đi tìm Trâm Nhi. Cuối cùng Tú Anh đã đuổi kịp mục tiêu nhưng bên cạnh đấy còn một người khác. Tú Anh từ từ đi từ đằng sau lên, kéo nhẹ áo Thanh Tuấn.

Trâm Nhi vẫn cứ nhìn ra bờ sông, ánh mắt thật xa xăm, gương mặt vô hồn không biểu cảm một thái độ gì. Thanh Tuấn bất ngời khi thấy Tú Anh, cậu suýt thì bật thốt thành lời, may Tú Anh đã nhanh tay ra dấu im lặng, Thanh Tuấn cười gật đầu hiểu ý Tú Anh, cậu lặng lẽ đithụt lùi xuống dưới rồi quay đầu để về quán Bar lấy xe đi về để cho hai người kia có không gian riêng.

Tú Anh cứ thế đi bên cạnh Trâm Nhi, cho đến khi:

- Tớ quyết định rồi.- Trâm Nhi hít một hơi thật sâu quay xang Thanh Tuấn - Tớ...ớ...

Cô há hốc mồm khi nhận ra người bên cạnh mình ra Tú Anh chứ không phải Thanh Tuấn, Trâm Nhi đơ người vài giây rồi mới ngậm miệng vào, cô đưa mắt ngó quanh không gian vắng lặng chỉ có hai người còn Thanh Tuấn đâu chứ "tên khốn này dám bán đứng mình" Trâm Nhi nuốt nước bọt, lấy lại bình tĩnh nói:

- Anh ra đây làm gì.

- Thấy em buồn nên ra xem thế nào.

Đang tâm trạng thế này mà Tú Anh cứ giở giọng bỡn cợt làm Nhi không chịu được nữa. Cô nhìn Tú Anh nhíu mày, thái độ tỏ rõ vẻ gay gắt nhất từ trước đến giờ đối với cậu, Trâm Nhi lạnh giọng nói:

- Thấy rồi đấy, anh về được chưa. Anh nghĩ em là con hề à, xin lỗi nhé từ giờ em sẽ quyết định từ bỏ anh.
Trâm Nhi quay phắt mặt nhìn thẳng phiá trước đầu ngẩng cao bước đi.

Tú Anh nhanh tay ôm lấy cô từ phiá sau. Vòng tay ấm áp qùang lấy đôi vai mỏng manh của Trâm Nhi. Cô bất ngờ trước hành động của Tú Anh. Cậu gục đầu vào mái tóc xoã dài của Trâm Nhi, nhắm mắt khẽ nói:

- Xin lỗi, anh sai rồi.

Trâm Nhi nghĩ mình đang nằm mơ, cô tự cấu vào tay mình. Biết đau có nghĩa đây là sự thật. Trâm Nhi không thể tưởng tượng được lại có cảnh này trong cuộc đời mình như trên phim .

Tú Anh buông tay ra, cậu nắm lấy tay Trâm Nhi kéo cô đi song songcùng mình. Trâm Nhi định dựt tay lại thì Tú Anh càng nắm chắc. Cậu vừa đi vừa nhìn phiá trước nói:

- Tuệ Linh là người anh yêu nhất...

Sốc!!! Câu nói mở đầu đã khẳng định như vậy làm Trâm Nhi như có tiếng sét bên tai đánh rầm rầm. Cô nuốt khan. Nhịn!.

- Nhưng đấy chỉ là 3 năm trước. Khi cô ấy theo gia đình xang nước ngoài anh đã hưá sẽ chờ Tuê Linh nhưng cô ấy không đồng ý và nói lời chia tay với anh. Anh hỏi lý do sao phải như vậy cô ấy đã bảo anh là xa mặt sẽ cách lòng có thể anh không đến được với người khác nhưng biết đâu cô ấy lại có thể tìm được tình yêu mới bên đó.
Tú Anh lặng lại một hồi rồi tiếp:

- Không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Tuệ Linh anh đã cố cười để chia tay cô ấy trong vui vẻ. Anh nghĩ nếu cô ấy vui anh cũng sẽ vui thôi. Khi Tuệ Linh đi anh thật sự đau lắm, chỉ cần cô ấy nói anh sẵn sàng chờ đến khi nào cô ấy quay lại nhưng cô ấy không hề muốn điều đó...- Tú Anh nhẹ cười - Đấy là lần đầu anh thất tình đấy.

Trâm Nhi nghe xong, cô thấy Tú Anh tội nghiệp vô cùng, Chắc hẳn cậu đã bị tổn thương rất nhiều. "Sao giờ cô ta lại về chứ. Con nhỏ này dám phụ tình Tú Anh của mình. Tức thật. Thế mà giờ lại dám vác mặt về dành Tú Anh từ tay mình.".
Trâm Nhi nheo mắt nói:

- Thế là anh lăng nhăng từ đấy à.

- Chắc vậy – Tú Anh gật gật đầu cười nói.- Anh nghĩ yêu người khác thì sẽ quên được Tuệ Linh thôi. Khi gặp lại em, anh nghì mình sẽ cố yêu em thật tử tế để quên hẳn đi Tuệ Linh. Nhưng khi Tuệ Linh xuất hiện anh lại không thể kìm nổi mà chạy đến bên cô ấy.

Trâm Nhi như có gáo nước sôi tạt vào mặt mình. Đang đến đoạn cảm động tưởng cậu sẽ nói nhờ cô mà mình quên được Tuệ Linh tì ai ngờ cậu lại nói là vẫn không quên được. Thế có điên không cơ chứ. Trâm Nhi nuốt hận vào trong lòng, cô cố tươi tỉnh nói:

- Rồi sao nữa.

- Khi gặp lại Tuệ Linh anh lại không có cảm giác gì nữa, thỉnh thoảng đi cạnh Tuệ Linh nhưng anh lại nghĩ đến em. Anh cũng trả hiểu thật ra mình muốn gì nữa.

- Đứng núi này trông núi nọ.- Trâm Nhi không kìm được liền buột miệng nói.

Tú Anh chỉ cười nhẹ gật đầu:

- Cho đến hôm nay khi nghe bạn em nói anh mới biết mình cần ai. Cuối cùng anh đã từ bỏ được Tuệ Linh.

- Ờ...- Trâm Nhi gật gù ỏ vẻ hiểu chuyện.

Rồi cô bỗng đần mặt ra miệng tròn vo. "Ý ý...ý. Tú Anh là nói anh ấy cần mình....hahaha.... Trâm Nhi vui sướng đến run người,. Cô phải cố lắm mới khỏi bật cười mãn nguyện ra khỏi miệng.

Tú Anh bỗng nhiên hỏi:

- Anh thấy bạn em có vẻ quan tâm đặc biệt đến em nhỉ. Đi đâu cũng dính lấy nhau.

Trâm Nhi gạt phắt đi nói:

- Nghe gì kinh vậy. Cái gì mà dính lấy nhau. Thanh Tuấn là bạn từ lúc bé tí của em đấy.

- Chỉ vậy thôi à.

- Không vậy thì sao. Với lại Thanh Tuấn cũng thích người khác rồi.

- Ờ. Tạm chấp nhận.

Tú Anh tiếp:

- Coi như giữa anh và em chưa xảy ra chuyện gì nhé. Bắt đầu lại từ số 0.

Trâm Nhi im lặng. Bao lâu nay cuối cùng tâm nguyện của cô cũng hoàn thành. Trâm Nhi chỉ chờ một ngày Tú Anh sẽ tự nguyện đến với mình và nói cần mình. Nay đã được như ý còn gì hơn nữa. Trâm Nhi cười nhẹ gật đầu.

Hai người nắm tay nhau đi suốt dọc đê dài. Hai chiếc bóng nghiêng nghiêng vào nhau như đang tìm một điểm tựa...

.........

- Hềlô...Bông dua....hôhô...Xin chào.

Mới sáng sớm bước ra cửa Trịnh Kim đã trùng phùng lại với gương mặt của người tài xế đầy ấn tượng lần trước. Kim Anh vừa bước theo sau, cô nhìn thấy ông ấy đã buồn cười.

Trời thì nắng chơi qủa aó da đen kính đen, mũ phớt đen, quần đen, lại còn chơi luôn quả giày màu đen cổ cao. Nhìn ông không khác gì diễn viên đóng ma trận. Trịnh Kim lắc đầu thở dài "Đúng là bước chân trái ra trước mà".

Cậu xách hai túi quần áo lại gần chiếc xe. Bây giờ mới để ý à nhơ. Xe khác, nhìn có vẻ sịn hơn xe cũ đôi chút. Trịnh Kim cầm 2 túi xách xang một bên định mở cửa xe thì người tài xế lao như cơn lốc đến chặn trước mặt câu:

- Ấy...ấy...

Ông ta nhìn Trịnh Kim với ánh mắt đầy đề phòng rồi cười hề hà:

- Cậu để tôi...

Ông ta nhẹ nhàng từ tốn mở cửa cúi đầu kính cẩn nhoẻn miệng cười:

- Xin mời...

Trịnh Kim hết biết, cậu chẹp miệng quẳng đồ vào trong rồi cuí đầu vào xe. Kim Anh cũng lên xe, hai người đến Đà Lạt nghỉ mát.

....

Kỳ nghỉ của họ nhanh chóng qua đi.

Kim Anh mệt phờ người vì phải đi xe một chặng đường dài, về đến nhà cô nằm phịch xuống ghế salông ;

- Mệt nhưng vui thật.

Trịnh Kim gật đầu không nói gì cậu uống nước xong nói;

- Về phòng nghỉ đi.

- Ờ.

KimAnh lật đật nghe lời cậu đứng dậy sách đồ về phòng tắm rửa nghỉ ngơi. Trịnh Kim cũng về phòng cậu.

Sáng hôm sau Kim Anh đã bị một cuộc gọi đánh thức giấc ngủ. Cô mở bừng mắt khi thấy số Lập Hàn. Kim Anh cắn môi suy nghĩ không biết có nên nghe hay không đây.

Cô bỏ chiếc điện thoại xuống rồi lại cầm lên. Quyết định nghe vậy:

- Sao anh.

- ...

- Chuyện đấy...cho em thêm 1 ngày nữa được không.

- ...

- Ừm. Chào anh.

Kim Anh thở hắt ra ném điện thoại xang một bên nằm phịch xuống, đầu óc cô quay cuồng lại nghĩ đến chuyện với Lập Hàn. Kim Anh vò đầu bức tóc, cô vùi mặt vào gối chuyện vui chưa hết đã đến chuyện buồn. Kim Anh thầm kêu khổ vì số mình nó lận đận sao ấy. Kim Anh đứng dậy đi ra phòng khách ngồi.

Cùng lúc này Trịnh Kim cũng đã tươm tất đi ra khỏi phòng.

- Cậu đi đâu à.

- Ừ. Đến gặp mẹ.

Kim Anh đang buồn, cô đang muốn ra ngoài đường nên liền xin đi theo:

- Tôi đi với.

- Ừ. - Trịnh Kim gật đầu đồng ý ngay.

Quan hệ giữa hai người bây giờ đã có tiến triển rất tốt so với trước nhưng đôi khi vẫn tranh cái quyết liệt như xưa khi có ai không vừa ý với đối phương.

Hai người cùng đến chỗ bà Li Li. Kim Anh thấy bà liền cúi đầu chào.

Trịnh Kim kéo ghế cho Kim Anh rồi cùng ngồi xuống, cậu hỏi:

- Mẹ có chuyện gì gọi con sớm vậy.

Bà LiLi đặt li caphê xuống bàn, bà cười nói:

- Hai con đi chơi vui không?

- Cũng bình thường. - Trịnh Kim nhíu mày - Mẹ gọi con đến đây chỉ vì chuyện này thôi à.

- Đương nhiên là không rồi – Bà LiLi ngưng vài giây rồi cầm mấy tấm ảnh lên nói:

- Sao lại có chuyện này.

Trịnh Kim nhíu mày cầm mấy tấm ảnh lên nhìn. Câụ căng mắt nhìn hình ảnh trong đấy là KimAnh và Lập Hàn...
Trịnh Kim cũng bất ngờ trước tình huống này, cậu nhìn xang Kim Anh cô cũng đang lúng túng tại sao những hình này lại lọt vào tay mẹ chồng mình. Kim Anh ấp úng:

- Chuyện này...

Bà LiLi nhíu mày nhìn Kim Anh, sắc mặt đổi khác, có vẻ rất lạnh nhạt đối với cô:

- Chuyện này là sao?

Kim Anh không biết giải thích sao nữa. Trịnh Kim thấy vậy, cậu liền cười như không có gì làm bà LiLi cũng phải bất ngờ, bà quay qua cậu nhìn khó hiểu:

- Con cười gì vậy.

- Mấy tấm hình này do bà chủ nhà chụp gửi mẹ đúng không.

Gương mặt vẫn đăm đăm khó chịu, bà LiLi gật đầu. Trịnh Kim tiếp:

- Con biết trước chuyện mẹ sắp đặt từ đầu rồi nên bày ra trò này cho mẹ lo lắng xem sao.

Kim Anh quay qua nhìn Trịnh Kim. Cô không ngờ cậu lại nói dối mẹ vì mình như vậy. Cô chie biết cúi đầu im lặng. Mà chuyện này lỗi cúng đâu do cô tại Lập Hàn bất ngờ ôm cô nên chưa kịp phản ứng gì đấy thôi bà chủ nhà kia cũng nhanh tay nhanh chân thật.

Bà LiLi nhíu mày nói:

- Con nói thật sao.

- Thế nên con mới biết cả trò thằng bé ăn mày của mẹ...

Nói đến đây thì nét mặt bà LiLi mới từ từ giãn ra. "Cũng đúng nếu thằng Du không phát hiện sớm sự sắp đặt của mình thì sao nó biết được chuyện thằng bé ăn mày cũng do mình bày ra...".
Bà LiLi bỗng nhiên cười xua tay:

- Vậy là hiểu lầm. Làm mẹ tưởng hai đứa xảy ra chuyện gì.

Bà LiLi nhìn Kim Anh cười tít mắt nói:

- Mẹ xin lỗi lúc nãy hơi căng thẳng quá với con...

Kim Anh cắn cắn môi bối rối, cô cố gắng ngẩng ngẩng đầu gượng cười trừ.

Trịnh Kim cũng không biết nội tình là thế nào nhưng cậu cũng phải cố biạ ra một câu chuyện để qua mặt mẹ mình trước rồi sẽ tính sau với Kim Anh.

Ngồi nói chuyện một lúc với bà LiLi. Hai người về nhà. Trịnh Kim nhìn Kim Anh. Cậu hỏi:

- 5 phút trình bày bắt đầu.

Trịnh Kim với ngồi nhìn Kim Anh chằm chằm làm dây thần kinh của Kim Anh căng thẳng hết mức. Cô nuốt nước bọt liên tục đến khô cả miệng, cô không thể nói chuyện đấy với Trịnh Kim được nếu như thế cậu sẽ làm ầm lên cũng nên như vậy bà LiLi sẽ biết tất cả và cô cũng như Trịnh Kim sẽ trở thành một tôị đồ cả Thế Nam nữa... Kim Anh cắn môi như sắp bật máu mà vẫn chưa thấy nói gì Trịnh Kim hết kiên nhẫn nổi, cậu nói:

- Nói.

Kim Anh xoắn hai tay vào nhau. Cô lại nghĩ đến cảnh mọi chuyện bại lộ như thế việc sẽ trở nên rắc rối hơn. Thôi đành cố chịu đựng qua 3 tháng rồi mọi chuyện sẽ lại êm đẹp.

Kim Anh hít một hơi thật sâu tự trấn tĩnh mình, cô ngẩng mặt lên, cố hết sức bình tĩnh nói:

- Đúng. Tôi với Lập Hàn đang quen nhau.

... Trịnh Kim khựng người lại, trái tim cậu như bị ai bóp nát, nó đau đau lắm. Cậu cứ nghĩ Kim Anh sẽ có lời giải thích cho những tấm hình kia, lòng câu nóng như lửa đang thiêu rụi khi nghe câu nói ngoài sức tưởng tượng của Kim Anh. Trịnh Kim đứng dậy đi thẳng vào phòng gương mặt thất thần.

Kim Anh nhìn theo, thật sự cô cũng muốn nói cho anh rõ hết mọi chuyện nhưng như thế bà LiLi cũng sẽ biết được mọi chuyện. KimAnh bất lực nhìn theo bóng dáng của cậu đến khi cậu đóng mạnh cửa vào. Lòng cô đau nhói khi phải dối mình gạt người như vậy.

Kim Anh cũng chán nản về phòng nằm lì suốt cả buổi chiều tối.

Đứng trước cửa sổ phòng,nhìn ra xa thế giới bên ngoài kia, dòng suy nghĩ của Trịnh Kim bỗng nhiên trống rỗng. Một nỗi sợ hãi nào đó đã trở lại với Trịnh Kim. Trong những ngày qua bên Kim Anh, Trịnh Kim đã tận hưởng được sự ấm áp hạnh phúc mà cậu đã từng mơ đến nhưng bây giờ lại có một sự cô đơn mờ nhạt như đám sương mù lạnh lẽo từ từ dâng trào lên trong lòng làm tan đi cái cảm giác ấm áp ấy.

Số trời có lẽ đã định cậu sẽ không bao giờ có được tình cảm của Kim Anh sao? Trịnh Kim tự hỏi bản thân hay cậu không biết nắm giữ hạnh phúc ấy nên đã để vuột mất một lần nữa. Hạnh phúc đối với cậu cũng như những chiếc bóng đổi chiều theo ánh nắng, là những bong bóng mỏng manh chỉ cần chạm tay vào nó là sẽ tan vỡ.

Trịnh Kim thở dài ánh mắt mệt mỏi lẫn nhữngđau thương Kim Anh đã mang đến cho anh nhiều lần phải nghĩ suy mệt nhoài. Trịnh Kim mím môi thật chặt đến nỗi trắng bệch ra như không còn giọt máu nào trên đôi môi vốn sắc hồng kia.

Cậu về giường ngả người nằm xuống nhắm nghiền mắt lại. Cậu đã biết phải làm gì...chỉ cần Kim Anh vui cậu sẽ cố chấp nhận điều này...Cô mãi là giấc mơ mà Trịnh Kim dấu kín....



Chương 96:


Một tuần nặng nề trôi qua đối với cả hai. Cho đến bây giờ Trịnh kim đã cố nhưng vẫn không tài nào đối mặt được với Kim Anh, cậu luôn tìm cách tránh mặt cô mọi lúc có thể. Trịnh Kim sợ nếu nhìn thấy cô mãi tim cậu sẽ đau buốt. Cậu đành phải tự bảo vệ mình khỏi cô, Trịnh Kim đã bị tổn thương quá nhiều rồi, cậu rất sợ cảm giác đó,nó như thắt chặt lồng ngực cậu đến nỗi không thở được.

Nếu như đến trường thì cậu sẽ cố dậy sớm đến trước không thì phải đợi Kim Anh đi khuất cậu mới dám ra khỏi nhà vì không muốn nhìn thấy Lập Hàn và Kim Anh vui vẻ đi bên nhau.

Tậm trạng nặng nề đeo đẳng Kim Anh suốt những ngày qua. Cô cũng đâu vui gì khi phải như vậy. Đành cố 3 tháng vậy. 3 tháng nữa cô sẽ nói hết những gì dấu kín trong lòng cho Trịnh Kim biết. "Cậu hãy chờ tôi".

Tối nay Trịnh Kim không về nhà, cậu ở lại nhà của Thế Nam vì chỉ anh mới biết được chuyện.

Hôm nay Trịnh Kim cảm thấy trong người rất khó chịu. Cả buổi chiều cậu đã nằm vật ở phòng Thế Nam không đi đâu. Đến tối cơn sốt như kéo đến làm cậu choáng váng, mặt mày nóng như lửa đốt. Thế Nam đi làm về,nhìn thấy Trịnh Kim vẫn nằm đấy.

Thế Nam thấy sắc mặt em yếu ớt. Cậu bước nhanh lại gần giường, lay người Trịnh Kim:

- Du, sao vậy.

Trịnh Kim khô cứng họng khó khăn lắm cậu mới mở lời được:

- Nước.

Thế Nam nhanh tay rót ly nước, đỡ Trịnh Kim ngồi dậy uống nước. Vừa chạm vào người cậu, Thế Nam cảm thấy nóng như đang có lửa thiêu vậy. Thế Nam lo lắng nói:

- Để anh đưa em đi viện.

- Không cần, anh để em ngủ một giấc.

Trịnh Kim ngả người nằm xuống. Thế Nam ra ngoài mua thuốc và cháo cho Trịnh Kim một lát rồi quay lại. Thấy Trịnh Kim vẫn trằn trọc chưa thể ngủ được, cậu dục:

- Nếu em không đi viện thì ăn cháo rồi uống thuốc đi.

- Khỏi.- Trịnh Kim khoát tay, giọng nói yếu ớt.

- Em muốn chết à.- Thế Nam lớn giọng quát - Nếu không muốn anh quẳng vào viện thì ngoan ngoãn uống thuốc đi.

Trịnh Kim thở hắt ra, cậu biết Thế Nam nói là sẽ làm. Với sức lực của một người bệnh làm sao mà Trịnh Kim có thể chống đối được Thế Nam khi cậu muốn tống anh vào viện. Trịnh Kim đành ngồi dậy.

Thế Nam đưa cậu tô cháo thơm phức vậy mà khi vào miệng Trịnh im có cảm giác đắng nghét. Đúng như lời Thế Nam nói, lúc này cậu rất muốn ngủ mãi không tỉnh dậy nữa để khỏi phải nhìn thấy người mình yêu bên cạnh một người khác mặc dù cậu đã cố nhiều lần để quen dần với điều đó. Nhưng hoàn toàn là không thể.

Cố gắng ăn vài muỗng cho qua rồi uống thuốc, Trịnh Kim mệt nhọc nằm xuống nhắm nghiền đôi mắt lại thở dài:

- Được rồi. Anh ra ngoài đi em muốn yên tĩnh.

- Em có chuyện với KimANh à - Thế Nam nheo mắt nhìn gương mặt anh tuấn nhợt nhạt của Trịnh Kim.

Trịnh Kim nhói lòng, nhắc đến Kim Anh tim cậu lại nhói đau. Sóng mũi cay cay, môi mím lại cậu khẽ lắc đầu, nói:

- Thôi anh ra đi em muốn ngủ.

- Ừm.- Thế Nam ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa không làm phiền cậu nữa.

Tuy không biểu hiện gì nhưng Thế Nam biết giữa hai người chắc chắn sảy ra chuyện nên Trịnh Kim mới như vậy.
Thế Nam lấy máy gọi cho Kim Anh:

- Hôm nay thằng Du nó ngủ ở nhà anh nhé. Em không cần lo đâu.

- ...

- Ừm nó đang bị sốt.

- ...

- Thôi muộn rồi, mai em đến cũng được, khuya rồi đi đường một mình nguy hiểm lắm.

- ...

- Ừ. Ngủ ngon.

Qua cách nói chuyện gượng gạo của KimAnh khi quan tâm hỏi han đến Trịnh Kim, Thế Nam cảm giác giữa hai đứa đang có chuyện gì đó. Chắc chắn là vậy, Thế Nam tin linh cảm của mình là đúng. Cậu vẫn chưa thể hình dung ra là chuyện gì cụ thể mà hai đứa có vẻ căng thẳng quá. Thế Nam cắn môi suy nghĩ đi về phòng khác nghỉ.

...

Sáng sớm hôm sau, Kim Anh đến nhà Thế Nam thật sớm. Do ông Trịnh vẫn chưa dậy nên Kim Anh theo chân Thế Nam lên thẳng phòng Trịnh Kim đang ngủ.

Cô nhẹ nhàng xoay núm cửa mở ra đi vào.

Dưới màu rực rỡ của chùm đèn pha lê nay trở thành một thứ ánh sáng lạnh lẽo đến khó chịu. Gương mặt anh tuấn đang nằm nghiêng, đôi mày vẫn cau lại như đang còn khó chịu với điều gì đó khi đang ngủ, sắc mặt trắng bệch. Kim Anh có thể cảm giác được thân hình Trịnh Kim mỏng manh như một tờ giấy có thể bị gió thôỉ bay. Một tuần nay đây là lúc KimANh có thể nhìn cậu được lâu nhất. Trịnh Kim có vẻ tiều tuỵ đi, cậu ốm hơn trước, gương mặt tiều tụy trông thấy.

Kim Anh đứng nhìn cậu mà lòng thoáng đau, cô rất muốn sờ lên gương mặt anh tuấn kia một lần nhưng sao bàn tay cô vẫn cứng đờ lạnh giá. Trông Kim Anh thật ngờ nghệch, cô không thể làm gì cho Trịnh kim lúc này hình như điều duy nhất cô có thể làm là đứng im lặng lẽ quan sát cậu đang trong giấc ngủ.

Thế Nam lui ra ngoài. Cậu khép cửa lại cho hai người có không khí riêng.

Trịnh Kim bỗng nhiên từ từ mở mắt ra, cơn sốt đã hạ hơn đêm qua. Nét mặt vẫn phảng phất sự mệt mỏi đờ đẫn,cậu khẽ cựa mình quay mặt ra ngoài. Trịnh Kim mở bừng mắt khi thấy Kim Anh đang trong tầm mắt của mình. Kim Anh vội vàng quay mặt nhìn đi chỗ khác, cô kìm nén cảm xúc của mình xuống, hắng giọng hỏi:

- Cậu thấy sao rồi.

Giọng nói của cô tự nhiên đến nỗi phải tê lòng. Trịnh Kim dần lấy lại được tinh thần, cậu điềm nhiên cổ tỏ ra không có chuyện gì, bình thản đáp:

- Không sao.

Kim Anh gật đầu, cô tiếp:

- Vậy tốt rồi. Cậu ăn gì không tôi đi mua cho.

Trịnh Kim nhìn Kim Anh cố xua đi những đau đớn trong lòng bắt mình phải gượng cười:

- Tôi không đói. Cảm ơn.

- Tự nhiên hôm nay lại cảm ơn lịch sự vậy. – KimAnh cố nói chuyện tự nhiên như trước cho không khí bớt phần khó thở.

Trịnh Kim đang định nói gì thêm thì Kim Anh có tín hiệu điện thoại, cô liếc mắt nhìn cậu rồi lại nhìn màn hình điện thoại, thấy vẻ lúng túng của Kim Ah , Trịnh Kim tự hiểu người gọi cho cô là ai, cậu cười nhẹ nói:

- Ra ngoài nghe đi.

Kim Anh mím môi đi ra ngoài nghe. 5 phút sau cô trở lại, Kim Anh nói:

- Cậu nghỉ đi nhé. Tôi đến trường trước đây. Khi nào đỡ thì bảo anh Nam lái xe đưa về nhà nhé, cậu ở đây lâu sẽ bị nghi ngờ đấy.

- Ừ.- Trịnh Kim gật đầu.

Kim Anh đi khuất. Thật ra Lập Hàn đã gọi điện cho cô đi ăn sáng, vì không muốn nói ra để cả hai đỡ khó xử Kim Ah phải nói tránh đi là cô đi học. Trịnh Kim thừa biết điều đó, chủ nhật có ai đến trường ngoài những đứa mọt sách đâu.

Kim Anh vừa đi,cậu c ũng g ư ợng ng ư ời ng ồi d ậy l àm v ệ sinh c á nh ân. Trịnh Kim cảm thấy nhẹ người, tỉnh táo hơn r ất nhi ều... C ậu xu ống nh à ch ào ông Tr ịnh r ồi ra v ề.

...

Kim Anh đi bên cạnh Lập Hàn mà đầu óc cứ lo lắng cho Trịnh Kim khiến Lập Hàn không vừa ý, Cậu biết mình gượng ép như vậy cũng không tốt nhưng từ trước đến giờ thứ cậu thích phải có bằng được nhất là Kim Anh, cậu không thể để Trịnh Kim cướp mất cô đi bằng mọi giá.
Lập Hàn lên tiếng nhắc nhở:

- Em đang nghĩ đến ai à.

Kim Anh giật mình, lắc đầu:

- Không có. À mà Trịnh Kim hôm nay bị ốm có lẽ em không đi ăn trưa được với anh đâu, em phải về chăm sóc cậu ấy.
Lập Hàn nhíu mày khó chịu, cậu xoay người Kim Anh lại, nhìn trừng cô nói:

- Hiện tại em đang là người yêu của anh chứ không phải cậu ta em nên tập nhớ và làm quen với điều đấy đi. Anh không muốn em đi cạnh anh mà lại nhớ đến người con trai khác. Hiểu chưa.

Kim Anh tròn mắt nhìn Lập Hàn, gật gật đầu. Gương mặt Lập Hàn giãn ra, cậu khẽ cười xoa đầu Kim Anh:

- Vật tốt lắm.

Kim Ah ngạc nhiên đến sững sờ. Cách nói chuyện và cử chỉ của Lập Hàn rất giống Trịnh Kim lúc cậu quát cô. Kim Anh lại nhớ đến Trịnh Kim rồi. Cô lắc đầu xua tan cậu ra khỏi bộ nhớ tự dặn mình phải cố gắng mới được. Nhưng mỗi lần thấy Lập Hàn làm gì là Kim Ah lại so sánh với Trịnh Kim. Haizz... Kim Anh thở dài "Tại sao lại phải ép buộc nhau như vậy..."
Lập Hàn dẫn Kim Anh đi suốt cả ngày trời đến tối mới về. Lập Hàn xuống xe mở cửa cho cô. Kim Ah nói:

- Anh về.

- Ừm - Lập Hàn khẽ mỉm cười, cậu bất ngờ nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán Kim Anh, giọng nói trầm ấm:

- Em nghỉ sớm đi. Chúc ngủ ngon.

Kim Anh gật đầu, cô gượng cười, quay mặt đi nhanh vào. Lập Hàn nhìn theo đến khi cô đi khuất vào chung cư mới vào xe đi về.

Trịnh Kim lại lặng người nhìn ra ngoài cánh cửa kính mở ra một nửa , một luồng gió mát lạnh khiến cậu thoải mái hẳn. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Kim Ah đang xa dần, cậu cố nén tiếng thở dài. Trịnh Kim sẽ mãi là người dõi theo Kim Anh, nhìn cô từ sau lưng mà thôi...

Trịnh Kim kéo tấm rèm lại, đôi mắt chứa đựng đầy nỗi buồn, vẻ mặt hằn rõ những vết thương lòng khó phai. Cậu lê bước chân nặng về về giường, nằm gác tay lên trán. Cậu đã thấy Kim Anh cười khi bên Lập Hàn chứ không phải là mình...Trịnh Kim cắn chặt môi như ứa máu, lồng ngực cậu sắp nổ tung ra mất rồi. Cậu khẽ nhắm mắt lại...một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên khoé my cay.

...

Kim Anh lên căn hộ thấy không khoá là cô biết Trịnh Kim đã về. Kim Ah nghĩ giờ này vẫn còn sớm chắc cậu chưa ngủ nên vào hỏi han một chút xem sao.

Kim Anh mở cửa, nghe có tiếng động, Trịnh Kim vội vàng nằm quay mặt vào trong tường gạt che dấu đi nỗi đau của mình. Sau trận ốm, giọng cậu có vẻ vẫn còn yếu ớt:

- Về rồi à.

- Ừ. Cậu thấy sao rồi – KimAh hỏi. Cô không biết mình đã lặp lại câu hỏi ban sáng.

Trịnh Kim mím môi. Ngoài câu này cô không còn gì để nói sao. Lòng cậu đau như cắt, Trịnh Kim hít một hơi thật dài, cậu cố lấy lại dáng vẻ thường ngày. Thái độ cao ngạo, khuôn mặt lạnh băng. Trịnh Kim gạt đi nước mắt, ngồi dậy nhìn Kim Anh:

- Cậu muốn tôi bị sao lắm à. Hỏi nhiều.

- Ơ...- Kim Anh trố mắt nhìn cậu, cố chống tay nói – Này tôi quan tâm nên mới hỏi đấy nhé tự nhiên gây à.

- Bạn tốt quá - Trịnh Kim nói như miả mai.

Kim Anh xua tay, lườm cậu:

- Thôi thôi không nói nữa, cậu nghỉ đi tôi cũng về phòng đây. Nói với cậu xong tí tự cắn lưỡi mà chết quá.
Kim Anh quay phắt mặt đi. Cô khẽ cười vì Trịnh Kim đã có khoảng cách gần lại như trước. Họ vẫn có thể đấu khẩu với nhau thì Kim Anh cho rằng nó là dấu hiệu đáng mừng.Nhưng...

Trịnh Kim bỗng nhiện gọi dựt cô lại, cậu nói:

- Tôi đã nói hết đâu mà cậu đi.

- Chuyện gì nữa anh hai.- KimAnh quay lại hất mặt.

Trịnh Kim chỉ vào chiếc ghế bành salông đối diện giường mình nói;

- Ngồi xuống đây.

Kim Ah gật đầu đi lại, cô nhìn Trịnh Kim cảnh giác. Cậu lại có trò gì nữa đây, thái độ này rất khác thường. Kim Anh từ tốn ngồi xuống. Cô im lặng chờ đợi chuyện cậu sắp nói, gương mặt vẫn bình thản vì tưởng Trịnh Kim lại giở trò trêu mình. Như thế cũng tốt còn hơn cứ trốn tránh nhau.

Trịnh Kim nhẹ nhàng nói:

- Cậu thấy vui chứ.

- Vui – Kim Anh tưởng Trịnh Kim đang hỏi mình mỗi lần cãi với Trịnh Kim xong có vui không nên có trả lời ngay.

Cô không hề ngờ đến câu nói đó lại lã con dao hai lưỡi đâm vào tim Trịnh Kim. Cậu cười nhẹ gật đầu:

- Vậy à.- Trịnh Kim hít một hơi thật sâu nén nỗi đau, nói – Khi nào có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu.

- Ôi bạn tốt đột xuất vậy – Kim Anh trố mắt nhìn Trịnh Kim, miệng cô cười gian xảo mắt hấp háy, nói - Giở trò gì đúng không.

Trịnh Kim bật cười, cậu lắc đầu. Kim Anh lúc nào cũng nhăn nhở vậy. Cô sẽ không hiểu được những tổn thương của Trịnh Kim. Không bao giờ.



Chương 97:


Cậu chẹp miệng nói:

- Thôi cậu về phòng đi. Mệt quá.

Kim Anh lườm Trịnh Kim, cô vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Nãy thì bảo ở lại giờ lại đuổi. Đúng là người thời tiết.

- Này...lải nhải gì vậy.

- Hềhề...không có gì. Ngủ ngon. – Kim Anh quay lại cười toe ra.

Trịnh Kim thở hắt ra . Đối mặt sẽ là giải pháp tốt nhất giữa cậu và Kim Anh. Chỉ như vậy Trịnh Kim mới có thể nhìn thấy cô cười và bảo vệ được cô...

.....

Vén nhẹ chiếc rèm xang một bên, Trịnh Kim nhìn xuống bên dưới cậu an tâm ra khỏi nhà khi Lập Hàn đã đưa Kim Anh đi khuất. Cậu lặng lẽ đi sau đến trường vì không muốn chạm mặt họ.

Bản tính trầm lặng của Trịnh Kim lại về với con người cậu. Trịnh Kim ít nói hơn nhưng trước mặt Kim Anh vẫn làm vẻ như không có gì thái độ điềm tĩnh đến kinh ngạc. Cậu không để lộ ra sự yếu mềm của mình.

Dạo này Trịnh Kim hay đến lớp hơn. Hữu Thiện mỗi lần gặp được Trịnh Kim là như bắt được vàng, mắt cô sáng như đèn pha.
Trịnh Kim đang ngồi cùng Tú Anh và Tử Kỳ trong lớp, Hữu Thiện đi ngang qua, thấy Trịnh Kim cô liền tạt vào, miệng cười hớn hở:

- Tiểu Kim hôm nay cũng đến lớp à.

Tử Kỳ thấy Hữu Thiện là hết muốn nói, cậu chẹp miệng lắc đầu tản luôn đi chỗ khác. Hữu Thiện biết ý cô chỉ nguýt Tử Kỳ rồi lại quay lại với vẻ mặt tươi tỉnh:

- Chiều nay rảnh không mình đi chơi nhé. Tớ có chuyện muốn nói với cậu.

Tú Anh thấy Hữu Thiện tán tỉnh anh rể mình một cách trắng trợn cậu nhìn Trịnh Kim rồi ho khan.

Trịnh Kim không nói gì, mặt câu vẫn tỉnh bơ như không, Hữu Thiện nhẹ nhàng nhắc lại:

- Tớ có chuyện muốn nói với cậu.

- Chuyện gì.- Trịnh Kim hỏi.

- Bí mật. Chiều cậu qua điạ chỉ này đón tớ nhé.- Hữu Thiện cầm bút sẵn có trên bàn ghi vào một tờ giấy rồi đưa cho Trịnh Kim – Đây.

Trịnh Kim nhếch môi cười :

- Cậu nghĩ tôi muốn nghe à.

Trịnh Kim đứng dậy, lách qua người Hữu Thiện đi ra khỏi lớp. Tú Anh nén cười cậu thầm bái phục Trịnh Kim "Được...phải thế chứ". Hữu Thiện đứng sững như cột điện, cô không ngờ Trịnh Kim lại phũ phàng với mình như thế, mặt cô nhíu lại rồi quay xang nhìn Tú Anh, cậu đang tóm tém cười nhìn mình. Tú Anh nhún vai rồi nhảy xuống bàn đi ra ngoài luôn.
Hữu Thiện vò nát tờ giấy trong túi bực tức quẳng nó xuống đất. Cô tự hỏi không biết bao nhiêu lần Trịnh Kim đã làm mình mất mặt rồi, Hữu Thiện gằn mạnh gót dày bước đi trong tức tối.

Trịnh Kim ra ngoài thấy Kim Anh cùng Lập Hàn đang đi ngược chiều mình trên dãy hành lang thưa người. Nhìn thấy Trịnh Kim, Kim Anh khẽ bối rối rút tay mình ra khỏi tay Lập Hàn. Trịnh Kim đã nhìn thấy điều đó nhưng Lập Hàn đã cố tình nắm chặt tay cô lại, kéo cô bước đến trước mặt Trịnh Kim.

Lập Hàn nhoẻn miệng cười như khiêu khích:

- Ổn chứ.

Trịnh Kim biết câu nói ấy đang ám chỉ tâm trạng cậu. Nhìn vẻ mặt cúi xuống của Kim Anh cam chịu, Trịnh Kim mỉm cười gật đầu:

- Rất tốt.

- Ờ...- Lập Hàn gật gù, cậu tiếp – Nghe Kim Anh nói cậu là bạn thân nên khi nào tôi vắng mặt có chuyện gì hãy giúp đỡ Kim Ah hộ tôi nhé.

Câu nói rất thâm thúy. Trịnh Kim gật đầu. Cậu nhẹ nhàng đi lướt qua hai người. Hai bàn tay nắm chặt đến nỗi trắng bạch ra, lòng bàn tay còn chút mồ hôi. Đáy mắt cậu chứa đựng một lượng hàn khí rất cao đến người đi ngang qua cũng cảm nhận được điều đó.

Trịnh Kim đi khuất, Kim Anh dựt tay ra khỏi tay Lập Hàn cô nhíu mày:

- Sao anh lại nói thế.

- Có gì không đúng sao.

- Anh...- Kim Anh bực mình bỏ đi. Cô thật không ngờ Lập Hàn lại nói những lời đó với Trịnh Kim.

.....

- Mai là sinh nhật mình, mọi người nhớ đến chung vui nhé.

- Tổ chức ở đâu vậy Hữu Thiện.

- Ở bar Boom đi.

Mọi tiếng nhao nhao nói ồn lên, Hữu Thiện gật đầu cười tươi:

- Quyết định ở Boom đi.

- Hay quá.

Hữu Thiện đi về phiá Kim Anh, cô ngồi xuống, miệng vẫn mỉm cười nói:

- Tối mai nhớ góp mặt nhé, không có cậu thì mất vui.

- Ừ.- Kim Anh gật đầu.

Hữu Thiện bỗng nói:

- À dạo này tớ thấy cậu thân với Lập Hàn lắm nhớ. Hai người yêu nhau à...hehe...

Thấy Kim Anh không nói gì, Hữu Thiện lại bồi thêm:

- Cậu mời Lập Hàn đến luôn hộ tớ nhé. Hai người đẹp đôi lắm đấy.

- À tối Kim Anh đi mua đồ với tớ nhé. Cậu cũng mua luôn để đi sinh nhật tớ phải xinh vào nhé.

- Ừ.

Nói xong Hữu Thiện chạy tót xang bên lớp Trịnh Kim. Hôm nay cậu cũng đến lớp.

Hữu Thiện vuốt tóc chỉnh đốn lại trang phục. Cô tiến dần đến phiá Trịnh Kim:

- Mai cậu đến sinh nhật tớ nhé.

Trịnh Kim từ từ ngước lên nhìn Hữu Thiện, cậu khẽ cau mày rồi lại gục mặt xuống bàn. Nụ cười trên môi Hữu Thiện tắt ngấm, cô nén giận làm vẻ nói:

- Mai Kim Anh cũng đến đấy.

- Mấy giờ.

Trịnh Kim vẫn gục mặt dưới bàn mà nói. Hữu Thiện cắn môi tức tối " Không cả muốn nhìn mặt mình mà nói sao....Hừ...Vừa nhắc đến Kim Ah là đi ngay...". Hữu Thiện mím môi kìm cơn giận, nói:

- 8h ở boom nhé. Cậu nhớ đến đấy.

Hữu Thiện nói xong quay mặt bước đi. Trịnh Kim ngẩng đầu dậy cầm túi sách lên đi ra ngoài trường.

...

Sắp đến giờ Lập Hàn đến đón Kim Anh đi sinh nhật mà tự nhiên cái đôi guốc của Kim Anh vừa đi được mấy bước đã gãy gót. Toàn bộ số đôi guốc bà LiLi mua toàn là cao 11 phân thôi, đây là đôi duy nhất 7 phân mà cô có thể tự nhiên và thoải mái khi đi nó mà không phải gồng mình khi đi đôi quá cao.

Cô ngồi phịch xuống salon, nhìn đôi guốc duy nhất hợp với bộ mình đang mặc nói:

- Gãy lúc nào không gãy lại gẫy ngay lúc cần gấp thế này...

Quay qua Trịnh Kim, cậu vẫn đang nhởn nhơ ngồi xem tivi, Kim Anh hỏi:

- Cậu không đi sinh nhật Hữu Thiện à.

- Có. - Trịnh Kim nhìn đôi guốc Kim Anh đang cầm trên tay, cậu nheo mắt hỏi: - Hỏng rồi à.

Kim Anh thở hắt ra, vứt đôi guốc xuống :

- Ừ. Đen thế cơ chứ.

- Còn bao lâu nữa mới đi.

Kim Anh nhìn lên đồng hồ, cô chẹp miệng. Còn 15p nữa chắc Lập Hàn đến, cô nói:

- Không biết, khi nào Lập Hàn đến đón thì đi.

Lại một vết cứa nữa khắc sâu trong tim Trịnh Kim, cậu gật đầu, đứng dậy cầm áo khoác lên, nhìn Kim Anh nói:

- Vậy tôi đi trước. Cậu lấy đôi khác đi tạm đi.

Kim Anh gật đầu:

- Phải vậy chứ sao.

- Ừ - Trịnh Kim mím môi. Cậu lấy khoá xe rồi xuống gara.

Trịnh Kim vừa đi thì Lập Hàn cũng cho xe tới. Kim Anh xuống dưới cùng Lập Hàn đi.
Hạ kính xe xuống, Lập Hàn thấy dáng đi của Kim Anh không được tự nhiên mấy. Cậu nhìn xuống chân Kim Anh, khẽ lắc đầu cười.

Lập Hàn xuống xe mở cửa cho cô rồi nói:

- CHắc em cần thay một thứ.

Kim Ah không hiểu Lập Hàn nói gì, cô cũng nhìn anh gật đầu bừa. Mới đi bộ một tí, Kim Ah đã thấy đau chân, chẳng nhẽ cô lại không đi nữa chỉ vì một đôi guốc.

Kim Anh trố mắt khi Lập Hàn dừng trước một shop giày dép khá bắt mắt. Cậu nhìn cô nói:

- Em chờ anh tí nhé.

Kim Anh gật đầu. Lập Hàn vừa đi được vài bước, cậu liền quay ngược lại, thò đầu vào trong xe làm Kim Anh giật mình :

- Ah làm gì như oan hồn vậy.

Lập Hàn nhoẻn miệng cười:

- Em đi cỡ bao nhiêu.

- 37.

- Ừ.

Lập Hàn lại lướt nhanh vào chưa kịp để Kim Ah nói thêm gì. Cậu vào trong shop đó 10phút sau mới quay lại với hai túi đồ trên tay.

Lập Hàn mở cửa xe ngồ vào.Cậu đưa hai túi đó vào tay Kim Ah nói :

- Em thử xem cái nào hợp. Ah thấy em có vẻ không tự nhiên khi đi đôi giày kia nên...- Lập Hàn cười nhẹ rồi tiếp :- Nếu em không thích để anh vào chọn đôi khác.



Chương 98:


Giọng nói nhẹ nhàng, cử chỉ quan tâm của Lập Hàn đối với mình làm Kim Anh thấy hơi gượng gạo. Đúng ra thì Lập Hàn cũng rất tốt với mình, chỉ tiếc người cô thích lại là Trịnh Kim chứ ko phải anh.

Lập Hàn thấy Kim Anh ngồi thừ ra nhìn túi giầy trên tay, cậu nheo mắt:

- Em không thích à. Vậy để anh lấy...

- À không. Em đang nghĩ nên đi đôi nào ấy mà. Cũng đẹp lắm.

Kim Anh cười cười nhìn cậu, rồi dở hai túi giày ra. Nói chung nó cũng không hợp với ý cô mấy nhưng được cái dễ đi.
Kim Ah chọn đại một đôi guốc trong số đó đi vào, cô nói:

- Được không.

Lập Hàn vừa cho xe chạy vừa gật đầu, cậu thấy vui khi mình có thể làm gì đó cho Kim Anh.

Hai người có mặt tại Bar. Đêm nay, Hữu Thiện đã hào phóng bao hết chỗ này cho mọi người vui chơi thoả thích.

Lập Hàn nắm tay Kim Anh vào trong, Hữu Thiện nhanh mắt nhìn thấy hai người, cô vẫy tay:

- Qua bàn này đi.

Hai người cùng đi tới ngồi xuống, Hữu Thiện tủm tỉm nói:

- Hai người xứng đôi quá đấy.

Kim Anh cười gượng, cô đưa mắt nhìn xung quanh, toàn là đứa cùng lớp nhưng không thấy Tú Anh, Trịnh Kim cũng không có mặt. Chẳng phải cậu đã đi đến đây trước rồi sao. Kim Anh dò hỏi:

- Tú Anh không đến à.

Hữu Thiện gật đầu, nuốt nốt ngụm bia trong mồm nói to trong tiếng nhạc ầm ĩ:

- Cậu ấy chắc đi hẹn hò với Trâm Nhi rồi.

- Vậy à. Thế còn...

Kim Anh đang định hỏi đến Trịnh Kim thì cậu cũng vừa bước tới. Trên tay cầm một hộp gì đấy.

Trịnh Kim liếc mắt nhìn xuống chân Kim Anh, cậu khựng người lại rồi dấu hộp đấy ra sau lưng, Hữu Thiện nhìn thấy, cô kéo Trịnh Kim ngồi cạnh mình, nói:

- Quà của tớ à.

Lập Hàn nhìn Trịnh Kim, cậuliền gật đầu, đưa chiếc hộp đó cho Hữu Thiện.

Hữu Thiện mắt sáng long lanh.Không ngờ Trịnh Kim đã đến lại còn tặng quà cho cô, Hữu Thiện hôn nhanh vào má Trịnh Kim cười tít mắt nói:

- Cảm ơn nhé.

Trịnh Kim nhíu mày khó chịu. Kim Anh thì trố mắt nhìn hai người "tiến triển nhanh đến vậy sao....Dù gì mình cũng còn danh nghĩa là vợ cậu ta cơ mà...hừ....Trịnh Kim...cậu được lắm lại còn ngồi im nữa chứ...không thèm phản kháng luôn mới sợ chứ....". Cô cụp mi xuống nhìn mấy lon bia trên bàn. Kim Ah với lấy một lon uống cạn,mọi người cùng bàn trố mắt nhìn cô.

Mấy người vỗ tay đôm đốp:

- Kim Anh hôm nay máu nhỉ.

- Nào cùng cạn mừng sinh nhật Hữu Thiện.

Máu trong người Kim Anh đang sôi lên. Cô tức, tức khi phải nhìn hai người kia. Kim Anh cầm tiếp lon bia khác mở nắp dơ cao lên:

- Cạn.

Mọi người sôi nổi hẳn lên...Ai cũng kéo nhau ra nhảy còn lại hai đôi vẫn kiên trì ngồi lại như đấu b-boy ấy.
Hữu Thiện cầm hộp quà trên tay, cô nói:

- Để tớ mở xem Tiểu Kim tặng gì nhé.

Kim Anh lúc này hơi phê phê nên nói năng không ý tứ gì, cô nói:

- Mở luôn đi. Xem Trịnh Kim nhà ta chọn gì để tặng người yêu nào.

Trịnh Kim lắc đầu nhìn vẻ mặt Kim Anh. Cô định uống tiếp thì Lập Hàn kéo tay lại quát khẽ:

- Em làm sao vậy.

- Em muốn uống. Hôm nay vui mà.

- Vui cái gì. Thích anh cho ăn đòn à.- Lập Hàn ghé vào tai Kim Anh doạ.

- Gì chứ - Kim Anh bật cười – Em là trẻ con chắc.

Lập Hàn giữ tay cô lại không để Kim Anh có cơ hội cầm ly bia trên bàn kia tiếp.

Hữu Thiện cười thầm nhìn hai người thân với nhau, cô công kích:

- Có mỗi Lập Hàn là trị được Kim Anh thôi.

Kim Ah trề môi:

- Còn lâu...

- Suỵt im nào. Người ta nói đúng thì nhận đi. - Lập Hàn chen vào, nhìn Trịnh Kim nói như tỏ rõ vị thế của mình.

Hữu Thiện cười nham hiểm, cô gật gù, tiếp:

- Thôi không nói hai người nữa. Để xem qùa tiểu Kim đã.

Vừa nói tay cô vừa mở hộp quà ra. Đó là một đôi guốc cũng na na giống kiểu đôi guốc mà Kim Anh bị gãy gót lúc nãy.
Hữu Thiện suýt xoa:

- Đẹp quá. Cảm ơn cậu nhé tiểu Kim.

- Không có gì.

Kim Anh liếc nhìn thái độ hai người, cô trề môi nhìn họ. Đầu cô bốc khói, Kim Anh đứng dậy, người hơi lâng lâng vì men bia, cô nói:

- Lên kia nhảy thôi.

Lập Hàn kéo cô lại:

- Em say rồi.

- Ai say. Vớ vẩn. – Kim Anh gạt tay Lập Hàn ra.

- Có ai say nhận mình say đâu.- Trịnh Kim lên tiếng.

- Này – Kim Anh cúi xuống nhìn Trịnh Kim, cô đá một chân chống lên ghế dáng vẻ rất cuốn hút.

Kim Anh hất mặt nhìn Trịnh Kim:

- Cậu biết tôi đang rất tỉnh....Oẹ...oẹ....

Cả 3 đều trố mắt nhìn Kim Anh. Sao lúc nào Trịnh Kim cũng là người hứng những gì Kim Ah gây ra hết vậy. Cậu gằn từng chũ từ cổ họng phát ra:

- Kim-Anh-ạ

Lập Hàn cội vàng kéo Kim Anh ngồi xuống dựa vào vai mình, cậu với tay lấy giấy lau miệng cho Kim Anh. Còn Hữu Thiện thì lấy giấy lau chỗ nôn của Kim Anh vương trên áo Trịnh Kim.

Kim Anh khua tay:

- Xin lỗi....ức...hìhì...Chẳng may...- Nôn xong cô thấy tỉnh hắn ra, chỉ là uống bia thôi nên cũng không ăn thua gì.

Hữu Thiện cười cười:

- Không sao không sao. Dĩ hoà vi quý. Kim Anh để chuộc lỗi thì lên trên kia hát hay nhảy một bài gì đó đi.Coi như quà chúc tớ nhé.

- Ok.- Kim Ah đi lên trên bục có ban nhạc.

Hữu Thiện nhìn theo miệng cười khẩy, ánh mắt rất gian tà. Vừa lúc ấy Tử Kỳ cũng bước vào.

Hữu Thiện nhìn thấy cậu mắt ánh lên tia tinh quái "Càng đông càng vui, xem mấy người nhìn con nhỏ Kim Anh diễn hài cũng hay". Hữu Thiện nói:

- Ngồi xuống đi.

- Cảm ơn.

Tử Kỳ miệng cười nhưng lại không hề ngồi xuống chỗ Hữu Thiện dành cho mình, cậu vẫn đứng im, nhìn lên phiá Kim Anh.
Kim Anh lên cùng vài người bạn của Hữu Thiện có lẽ là bạn ngoài đời chứ không hề có trong lớp. Hữu Thiện huýt lên, nói to:

- Nu-abo đi.

Một cô bạn quay xang Kim Anh nói:

- Cậu biết nhảy bài đấy không.

Kim Anh cười cười:

- Chút chút.

- Good.

Một cô gái khác búng tay là đổi luôn xang đoạn nhạc đó. Kim Anh cùng 4 cô gái khác nhảy...

Xoẹt.....

Ồ''''''''

Phần ngực áo của Kim Anh rách ra. Mấy cô gái bên trên nhìn xuống Hữu Thiện gật nhẹ đầu, ánh mắt vờ tỏ vẻ hoảng hốt đứng dạt sang một bên. Kim Anh vội lấy tay che phần áo lót bị lộ.

Chiếc váy này cô vừa mua hôm qua cùng Hữu Thiện làm sao mà bị rách như vậy được chứ.

Trịnh Kim định chạy lên không hay Lập Hàn đã nhanh chân hơn cậu, Trịnh Kim ngồi sụp xuống bất lực nhìn theo.

Nhưng không ngờ người đến cạnh Kim Anh đầu tiên lại là Tử Kỳ.

Lập Hàn khựng người lại. Thái độ Tử Kỳ rất bình thản, cậu khoác áo mà là áo nữ nữa chứ như mọi sự việc đều nằm trong tay cậu vậy..

Tử Kỳ nói nhỏ với Kim Ah:

- Lần sau cảnh giác đi nhé.

Kim Anh không hiểu ý cậu, cô hỏi:

- Là sao.

Mọi người nhìn Tử Kỳ như một vị anh hùng cứu mĩ nhân, Lập Hàn nhíu mày nhìn khó chịu, đáng lẽ ra người nên làm việc đó là cậu chứ. Lập Hàn đi lên đứng cạnh Kim Anh, cậu quay nhidn Tử Kỳ nói:

- Cảm ơn nhé.

Tử Kỳ mỉm cười gật đầu. Mọi ánh mắt của các cô gái có trong đấy đều long lanh mắt nhìn cậu đầy ngưỡng mộ.

Bốn cô gái bạn Hữu Thiện cũng vậy. Hữu Thiện tối sầm mắt khi thấy việc này chưa gì đã kết thúc. Mấy con bạn cô cũng ngu quá đã bảo phải làm váy Kim Anh rách toạc ra cơ mà. Hữu Thiện mím môi. Cô phải vội vàng chạy lại chỗ Kim Anh hỏi han quan tâm:

- Sao vậy...

- Không có gì chỉ bị rách một tí thôi.

- May quá...- Hữu Thiện quay xang bốn người kia quát - Mấy cậu làm gì mà rách cả áo của Kim Ah vậy.

- Vô ý thôi mà - Một người lên tiếng nói.

Tử Kỳ chẹp miệng, đột nhiên cậu nhìn thẳng vào mắt Hữu Thiện làm cô lúng túng quay đi chỗ khác giả lơ. Tử Kỳ nói:

- Hữu Thiện, ra ngoài nói chuyện tí đi.

Nói xong Tử Kỳ quay đi ra ngoài trước. Trịnh Kim không biết đã về từ lúc nào. Hữu Thiện cười nói:

- Không sao cả rồi, mọi người vui tiếp đi, tí tớ quay lại tiếp mọi người.

Nói xong cô theo chân Tử Kỳ ra ngoài.

Hữ
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 8679
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN