Tôi ghét anh...đồ du côn
mình không cố ý hạ thấp Dương đâu, chỉ là mình đãng trí quên ở đây là VN, mình đã từng sống mấy năm ở nước ngoài (phét đấy), mà cậu biết đấy ở nước ngoài người ta rất quý chó, người ta vẫn thường ví những con chó với những người mà họ yêu quý
Tôi vừa nói thì những khuôn mặt đang đông cứng dãn ra, anh chàng Dương nở nụ cười tươi rói nói:
- Như vậy là cậu thích mình nên mới ví mình với con dog kia? ( thích cái đầu mi ấy)
- Ừ_ tôi nói nhẹ nhàng kèm theo một nụ cười, khỏi phải nói anh chàng sướng đến nỗi cười tít cả mắt, với kiểu cười này đi ra đường chết là cái chắc, như vậy là anh ta đã cắn câu tôi rồi, vở kịch sắp đến hồi kịch tính đây.
Mọi người đều không thắc mắc gì nữa vì ai cũng tin lời của tôi (tội lỗi, tội lỗi), chỉ trừ con Trang, nó quay sang lườm tôi, nghiến răng ken két hỏi nhỏ:
- Mày sống ở nước ngoài khi nào sao tao không biết nhỉ?
Tôi nhìn nó ngô nghê nói:
- mày nói gì lạ thế, tao không hiểu?
- Được rồi tao sẽ tính sổ với mày sau_ nó hùng hổ nói rồi quay phắt mặt đi.
Đúng lúc ấy tên Phong đột ngột đứng dậy nói nhỏ:
- Xin lỗi tôi ra ngoài một chút
Rồi hắn vội vã bước đi, mọi người đều chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của hắn.
Khuôn mặt đẹp trai của hăn đỏ bừng lên, đôi môi mím chặt lại, quai hàm bạnh ra. Khi hắn quay lưng đi tôi thấy hắn vội đưa tay lên bịt miệng hai vai khẽ rung rung. Biểu hiện này cho thấy hắn đang cười mà không là cố gắng nhịn cười thì đúng hơn. Chẳng lẽ... hắn biết tôi nói dối.
một lúc sau Phong quay lại, khuôn mặt đã trở về vẻ lạnh lùng thường trực, nhưng tôi thấy hắn khẽ nhìn tôi, một nụ cười nhẹ lướt qua trên môi hắn. Nhưng hắn có làm sao thì mặc xác hắn, tôi phải đóng nốt vở kịch này đã, nghĩ vậy tôi bèn quay sang Dương nũng nịu nói:
- Dương nè, Nhiên thấy không khí trong quán ngột ngạt quá, chẳng có chút riêng tư gì cả.
Chỉ chờ có thế anh chàng Dương sung sướng ra mặt tíu tít nói với tôi:
- Vậy để mình thông báo với mọi người đã. (ô ô cá cắn câu)
Nói rồi anh chàng kéo nó dậy đứng trước bàn hồ hởi nói:
- Mọi người, hôm nay Dương rất vui khi được tham gia buổi gặp mặt này, vì qua buổi gặp mặt mình đã tìm ra người mình thích đó là Nhiên.
Rồi quay sang tôi anh chàng dịu dàng hỏi:
- Nhiên có thích Dương không?
Tôi vào vai một cô gái đang yêu thẹn thùng đáp:
- Thích.... (chỉ thiếu mỗi cái là chưa đỏ mặt thôi)
Mọi người đều hò reo tán thưởng, duy chỉ có con Trang ngước khuôn mặt không hiểu nổi lên nhìn tôi, trừng mắt dò hỏi. Có lẽ nó không tin tôi đổ Dương thật (công nhận con này khôn). Còn Phong, hắn nhìn tôi chằm chằm bằng con mắt toàn lòng trắng (eo ơi phim kinh dị). Hừ tôi đã làm gì sai để hắn tặng tôi con mắt chó luộc như thế chứ.
Bây h chính là thời khắc quan trọng cho cả tôi và Dương, anh chàng trông có vẻ suốt ruột, cuối cùng thu hết can đảm anh ta quay ra nói với tôi:
- Nhiên...Nhiên đồng ý làm bạn gái của mình nhé!
"Thành công rồi, h chỉ việc diễn thôi" tôi cười thầm trong bụng. Bên ngoài tôi tỏ ra bối rối tợn, hai tay vân vê gấu áo (mình phục mình quá)
- Nhiên...Nhiên _ tôi lắp bắp rồi đi về phía chỗ tôi ngồi ban nãy lấy li sữa mỉm cười giải thích:
- Xin lỗi những lúc bối rối mình thường hay uống sữa để cho bớt căng thẳng.
Tôi cầm li sữa đi về phía tay Dương đang đứng, đến chỗ có cái chân bàn chìa ra, tôi làm động tác giả, khẽ vòng chân trái vào chân bàn và...giả vờ té, li sữa trên tay tôi bay thẳng vào mặt kẻ đối diện chính là Dương (thành công khà khà....)
Chap 11: Hạ kịch
Li sữa hạ cánh trên người anh bạn nhỏ, khiến cho mái tóc xì tai, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai và chiếc áo hàng hiệu của anh ta ướt nhẹp thơm mùi...sữa. Khỏi phải nói anh chàng sốc đến mức nào, toàn thân như đông cứng lại, hai mắt trợn tròn như mắt lợn luộc, mọi người đều nháo nhào lên, cô bạn tên Lan dúi vào tay tôi cái khăn tay rồi nói:
- Nhiên ra lau mặt cho cậu ấy đi
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đưa trả chiếc khăn tay cho Lan mỉa mai nói:
- Không cần đâu, mình ngĩ bộ dạng thế này hợp với Dương hơn đấy, phải không Dương?
- Nhiên, cậu..cậu..._ anh chàng lắp bắp nói
- Ối chà, có lẽ li sữa đã khiến cậu mắc chứng bệnh nói lắp rồi, haizzz mình không nghĩ cậu lại thảm thương như vậy, chẹp tất cả cũng chỉ tại cái chân bàn đáng ghét này, à không là do lỗi của mình đáng ra mình không nên bất cẩn như vậy, cậu sẽ tha thứ cho mình chứ?
Tất cả mọi người đều há hốc mồm hết nhìn Dương lại nhìn sang tôi trông cứ như bị đơ cả lũ
Tôi mỉm cười bước đến gần Dương búng cái chóc vào mũi anh chàng, rồi ra vẻ hối tiếc tôi nói:
- Ôi chán quá, vốn định rủ cậu hẹn hò chơi nhưng với bộ dạng này chắc là không được rồi haizzz..._ tôi khẽ nhăn mũi tay phe phẩy nói_ ưm... mùi sữa trên người cậu nồng quá, không khéo đi ra ngoài cùng cậu người ta lại tưởng mình đi chơi cùng một đứa trẻ còn mặc tã hihi, mà chắc cậu không biết nhỉ mình ghét trẻ con lắm
- Li sữa lúc nãy...là cậu cố tình?_ Anh ta cuối cùng cũng lột mặt nạ trừng mắt nhìn tôi hỏi.
Hừ này thì hoàng tử nụ cười, có ma mới tin ngươi.
Tôi tròn mắt nhìn anh chàng ngô nghê nói:
- Ôi bị cậu phát hiện rồi à, chẹp cũng chỉ tại cái bàn "dễ thương" này, không dưng lại chìa chân ra "giúp" tôi đổ sữa vào mặt cậu.
- Cậu,... không phải cậu nói thích tôi sao?
- Đúng, tôi rất thích cậu, tôi thích cậu như con Chít, con Pi, con Ki nhà tôi (ba con chó), hihi, không phải lúc nãy đã nói rồi sao, cậu rất giống chó mà.
- Cậu...sao cậu lại dám làm thế với tôi?
- Ôi tôi nào dám làm gì cậu, chẳng qua tôi thấy buồn vì không xứng với cậu thôi, đợi thành bạn gái của cậu rồi sau đó bị cậu đá bay vào sọt rác không thương tiếc, lúc ấy cậu thành người nổi tiếng thì một thần đồng bại trận như tôi nào xứng với cậu. Vì thế tôi mới tặng cậu li sữa này, lúc này đây một Phan Mạnh Dương mình mẩy đầy sữa nào có xứng với tôi
- Cậu, chẳng lẽ cậu đã nghe thấy.
Tôi không cười nữa mà nhếch mép khinh bỉ nhìn anh ta lạnh lùng nói:
- Tôi khuyên cậu một câu: "muốn cho người ta không biết trừ phi mình đừng làm, hạ kịch ở đây được rồi"
Rồi tôi quay ra mỉm cười với những khuôn mặt ngơ ngác còn lại dịu giọng nói:
- Mình vào nhà vệ sinh chút, các bạn cứ tiếp tục nhé.
Tôi thủng thỉnh bước vào nhà vệ sinh trước con mắt trân trối của bao nhiêu người. Vở kịch cuối cùng cũng kết thúc, cả buổi cứ phải cười cười nói nói như một cái máy khiến tôi mệt rã rời, nhưng thui vì tương lai của chị em phụ nữ, mình tôi hi sinh có xá chi.
Sau lần này, tên Dương chắc phải tởn đến già, hihi ai biểu đụng đến tôi làm chi cho đời tàn như xơ mướp, phải cho lũ con trai thấy đây không phải là thời phong kiến, con gái thời nay đâu phải dễ chơi, như tôi là một ví dụ nè.
Rửa xong chân tay mặt mũi tôi khoan khoái bước ra ngoài, mọi người đều không ai nói gì cả, không khí im lặng đến ngột ngạt, cả Phong và Dương đều đã biến mất có lẽ dư âm của vở kịch ban nãy vẫn khiến mọi người boàng hoàng, cũng phải thôi, vừa mới lúc trước còn nói thích nhau vậy mà ngay sau đó đã lập tức đá đểu nhau, không nổ não mới là lạ, có lẽ người hiểu được rõ sự việc chỉ có tôi, Dương và... cả Phong nữa.
Tôi mỉm cười nói với cả bọn rồi:
- Mình có việc bận nên về trước đây
Cả bọn đều gượng gạo gật đầu, nhưng tôi vừa đi được vài bước thì cái Trang đã kéo tay giật lại, nó nhìn tôi trừng mắt hỏi:
- Mày nói đi, có chuyện gì vậy Nhiên, sao mày lại làm thế với Dương?
- Mày hiểu tao đúng không Trang, tao sẽ chẳng bao h làm như thế với một người vô tội cả, mọi việc tao làm đều có lí do của nó
- Lí do là gì?
Tôi nhăn mặt khẽ nói:
- Lí do gì thì để sau, bây h không tiện nói, có gì thứ hai ra lớp tao kể cho, còn nữa...
- Gì?
- Ngày mai là chủ nhật nếu mày còn gọi điện làm phiền tao thì tao sẽ mượn máy chém của Ngô Đình Diệm lê xuống nhà mày, lúc ấy thì lìa đầu cấm kêu, nghe chưa con?_ tôi quát
- Dạ..dạ nghe rồi _ tôi phì cười rồi đổi giọng mỉa mai nói tiếp:
- À có lẽ tao nói thừa, ngày mai mày làm gì có tjan gọi điện cho tao đâu cơ chứ, mày còn phải hẹn hò với chàng trai của mày nữa chứ nhỉ?_ tôi hất đầu về phía anh chàng tên Hải đế thêm_ hai anh chị hợp ý nhau ghê, cả buổi cứ tíu ta tíu tít
Nghe tôi nói con Trang đỏ cả mặt, vỗ vai tôi đánh bốp rồi đẩy tôi đi nói:
- Chỉ nói linh tinh, xéo đi con quỷ nhỏ
Ơ hơ hơ vậy ra đứa vừa kéo tay tôi ở lại là một hồn ma.
Tôi lắc đầu bước ra khỏi quán, đi đến chỗ cái xe đạp chuẩn bị phi về nhà, ôi mẹ ơi, mới xa mẹ một buổi chiều mà con nhớ mẹ ghê gớm, vừa mới đặt chân lên bàn đạp thì một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến tôi suýt ngã lộn nhào:
- Tôi đợi cô lâu rồi đấy.....
Chap 12: Lại là hắn..tên du côn đang ghét
Là Phong, cái giọng nhừa nhựa lạnh lùng vô duyên ấy còn của ai vào đây được nữa, xém chút nữa là tôi bị ngã trẹo cổ vì hắn, chắc tại hồi bé bố hắn hay cho hắn chơi trò ú òa đây mà, tức lắm nhưng tôi cũng cố kiềm chế quay ra nở một nụ cười hàm tiếu e lệ đáp:
- Ôi sao cái số tôi lại may mắn thế được hotboy số một của trường chờ cơ đấy, vậy mà thầy bói nói ngày hôm nay tôi đen lắm, toàn gặp phải chó cắn càn thôi haizzz chắc phải đi xem bói lại thôi
- Hừ, cậu đóng kịch giỏi lắm tôi nhìn thấu tim gan cậu rồi_ hắn nhếch mép nói
- Thật à?_ tôi giả vờ tròn mắt nhìn hắn
- Tất nhiên
- Thế thì đi với tôi, nhanh lên..._ tôi tự dưng dựng xe lên đi đến kéo áo hắn
- Cái gì? Đi đâu?_ hắn nhíu mày hỏi (vẫn còn ngây thơ lắm)
- Thì đi đến bệnh viện, không phải cậu nói nhìn thấu tim gan tôi sao, đây sẽ là một thành tựu koa học lớn đấy, nhờ vậy các bác sĩ có thể nhìn thấy tim gan của bệnh nhân mà không cần mổ bụng ra, nào nhanh lên
- Điên à, ý tôi là tôi nhìn thấu bản chất của cậu kìa_ hắn giằng áo ra, đưa tay vuốt mồ hôi trên trán
- Chẹp thế mà tôi còn tưởng sắp có một nhà khoa học vĩ đại ra đời chứ_ tôi nhún vai tỏ vẻ chán nản
- Nói mỉa là bản chất của cậu đấy à?_ hắn gắt lên
- Ô hay, nói mỉa là gì thế? Sao tôi không biết nhỉ, chậc chắc tôi phải xem lại kiến thức của mình thôi, nông cạn quá
- Cậu... hừ thôi được rồi tôi không thèm đôi co với cậu nữa...
- Có ai thèm đôi đâu mà co
- Này... cậu có định để tôi nói hết không hả?_ Hắn quát ầm lên, khiến tôi giật bắn cả người hứ, bố mẹ vất vả sinh cho tôi cái mồm thì tôi phải nói chứ, nhưng sợ hắn lại hét lên lần nữa nên tôi đành im lặng
- Vừa rồi có phải cậu nói được tôi chờ là niềm may mắn của cậu phải không?_ hắn hỏi bằng cái giọng "nhỏ nhẹ"
- Phải_ tôi thản nhiên gật đầu
Mắt hắn sáng lên rồi không nhìn tôi hắn nói nhanh:
- Vậy sao cậu không sử dụng cái may mắn đó đi chơi với tôi một buổi nhỉ?
À định dụ dỗ con gái nhà lành đây mà
- Không_ tôi thản nhiên đáp
- Tại sao???_ lại hét
- Cậu biết đấy tôi mê tín lắm, số tôi nó đen quen rồi, đen riết rồi cũng chỉ vậy thôi, nhưng thầy bói bảo nếu tôi gặp may một lần thì lần sau sự đen đủi sẽ tăng lên gấp bội, eo ơi tôi không muốn chết sớm đâu_ tôi lè lưỡi nói
- Cậu....Hừ cứ chờ xem, rồi cậu sẽ là của Trần Lam Phong này thôi (cái thằng này lại mắc bệnh đu cây táo, trèo cây sung rồi)
- Vậy về chuẩn bị tiền đi nhé_ tôi nói
- Tại sao?_ lại ngây thơ nữa rồi
- Hỏi lạ nhỉ chuẩn bị tiền tỉ đô để mua tôi từ bố mẹ tôi chứ sao, tôi là do bố mẹ sinh ra nếu muốn tôi trở thành của cậu thì cậu phải hỏi mua từ bố mẹ tôi chứ, rõ là ngốc
- Cậu.... Sao cậu dám bảo tôi ngốc hả_ (Dây thanh quản tốt thật)
- Thôi không nói nữa cậu có thấy cái gì kia không?_ tôi hỏi chỉ tay về phía chân trời
- Là sao?
- Ngu thế, là mặt trời xuống núi đấy, ý tôi là cậu đang cản trở con đường về nhà gặp mẹ của tôi đấy, thôi muộn rồi cậu cứ việc ở đấy bao lâu tùy ý còn tôi phải về đây.
Nói rồi tôi đạp xe dông thằng. Ôi bố mẹ ơi bố mẹ phải cố gắng giữ đứa con tội nghiệp này đấy, hãy đầu tư cửa chống trộm vào phòng con đi kẻo có người đêm đến thòng dây vào cổ cướp con đi mất
Chap 13: Ăn vụng
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên của tôi là ra vườn hỏi thăm sức khỏe của Chít, Pi và Ki, sau đó mùi thức ăn thơm nức mũi kéo chân tôi vào bếp, ái chà sống rồi, cả buổi chiều có được thứ gì bỏ bụng đâu cơ chứ.
Món thịt gà tẩm bột chiên giòn khiến tôi ứa nước miếng, lại còn có cả một con vịt trong lò vi ba nữa chứ, chẳng lẽ hôm nay mẹ biết đứa con đáng thương của mình phải chịu nhiều gian nan vất vả nên đã chuẩn bị cho tôi chăng, ôi chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đủ thèm thuồng rồi.
Trong bếp chị Lan (giúp việc nhà tôi) đang sắp thịt gà quay ra đĩa bày lên mâm, tôi liếm môi gọi to:
- Chị Lan....
Chị Lan giật bắn người quay ra nói:
- Giật bắn cả người, em về khi nào thế?
- Hê hê_ Tôi cười xòa nhìn mâm thức ăn ngon lành hỏi_ hôm nay là ngày gì mà lắm món ngon thế hả chị?
- À, mẹ em nói có khách, nên bảo chị chuẩn bị thức ăn ngon.
Chỉ hai từ thôi: "chưng hửng", ra là có khách thế mà tôi cứ tưởng mẹ tôi có thần giao cách cảm cơ đấy, rõ là viển vông.
Nhưng mà, tôi đói lắm rồi bụng sôi cả lên thế mà chị Lan chẳng dễ thương gì cả, sao không hỏi tôi một câu đại loại như: "em có muốn nếm thử một miếng không", chẹp chẳng lẽ thức ăn sờ sờ trước mắt mà tôi chỉ có thể nuốt nước miếng thèm thuồng, phải nghĩ ra cách gì đó mới được. Tôi gật gù nghĩ rồi hắng giọng nói:
- Ư hừm... à chị Lan này, chị không đi ngắm sao băng à?
- Sao băng?_ mắt chị Lan mở to ra ngạc nhiên thấy rõ
- Vâng, em nghe trên tivi người ta bảo hôm nay tầm này sẽ có sao băng đấy
- Thật không?
- Em nói phét chị làm gì (tội lỗi), chị không xem thật à, sắp hết rồi đấy
- Ừ ừ, chị đi ngay, ngồi đây trông thức ăn cho chị nhé!
- Chị đi nhanh lên, trèo lên tầng hai mà xem rõ hơn đấy, để em trông thức ăn cho, ước được thành tỉ phú rồi nhớ chia tiền cho em đấy_ tôi giục
- Ừ ừ ừ, chi biết rồi_ nói rồi chỉ Lan thoăn thoắt đi ra ngoài chạy lên tầng hai vui vẻ như một đứa trẻ, nhìn theo bóng chị mà tôi không khỏi phì cười, chị Lan, đúng là dễ thương hết biết.
Nhưng thôi phải giải quyết vấn đề của những năm 45 ngay mới được, nghĩ thế tôi bèn nhón tay bốc một miếng thịt gà thơm phức, ngon lành, một miếng chưa đã, nên tôi ăn liền tù tì ba miếng, đúng là sướng cái miệng, Đang nhai nốt miếng thứ ba thì tiếng chị Lan từ ngoài vọng vào khiến tôi suýt nghẹn:
- Này Nhiên, em có nhầm không đấy sao chị chẳng thấy ngôi sao băng nào cả thế
Thôi chết, chị ấy thể nào cũng nhìn thấy cái đĩa bị vơi đi cho mà xem, như thế thì việc tôi ăn vụng sẽ bại lộ mất, mất mặt quá.
Tôi lo lắng nghĩ rồi nhanh trí hất chiếc vung nồi đến xoảng một cái xuống đất hốt hoảng kêu to:
- Chị Lan ơi.... Con mèo...
Nghe thấy tiếng tôi la, chị Lan từ ngoài hớt hải chạy vào xót xa nhìn đĩa thịt gà kêu lên:
- Trời ơi mất một góc rồi
Tôi khịt mũi ngước đôi mắt tròn xoe, vô (số) tội lên nhìn chị Lan giọng hối hận:
- Xin lỗi chị, tại em sơ suất, vừa quay qua quay lại nó đã thó trộm mất ba miếng rồi
- Ủa sao em biết rõ vậy?
Thôi chết tôi nói hớ, thấy thế tôi vội vàng biện minh:
- Em nhìn thấy rõ mà, chị quên em là thần đồng à? (thần đồng thì liên quan gì đến việc này?)
Nhưng chị Lan lại tin sái cổ cười xuề xòa nói:
- Thôi chị không trách em, có trách thì trách con mèo đáng nguyền rủa kia_ nói rồi chị ra chỗ nấu nướng rút ra một con dao (choáng)
Chạy ra ngoài chỉ về một hướng vô định quát:
- đồ chết dẫm kia, tao mà biết mày là con nào tao chém cho nát da nát thịt.
Tôi nghe mà lạnh cả xương sống, vội nói:
- Thôi em lên nhà chào mẹ đây, chị cứ chuẩn bị đi nhé..hơ hơ
Rồi không đợi chị trả lời tôi vội lủi mất, cái sự ngây thơ dễ thương của chị Lan cũng có lúc làm tôi điếng hồn.
... À nhắc mới nhớ, vị khách mà chị Lan nói đến là ai đấy nhỉ?, tò mò quá!............
Chap 14: Vị khách lạ
Nghĩ vậy nên tôi nhanh chân bước lên nhà, trong phòng khách mẹ tôi đang ngồi trò chuyện với một người phụ nữ đẹp và sang trọng. Tôi bước đến lễ phép chào:
- Con chào mẹ, cháu chào cô ạ!
- Ô Nhiên về rồi đấy hả con, ra đây đi_ Mẹ tôi nhìn tôi cười rõ tươi vẫy tay ra hiệu cho tôi lại gần_ Đây là cô Yên bạn của mẹ, cô ấy sống ở nước ngoài vừa mới về nước.
Cô Yên nhìn tôi mỉm cười đôn hậu nói:
- Con gái cậu trông xinh quá, cháu bao nhiêu tuổi rồi, học trường nào ấy nhỉ?
- Dạ cháu học trường Thanh Đằng, sinh nhật tới là cháu tròn 17t_ tôi nói kèm theo một nụ cười, không hiểu sao nhìn người phụ nữ này tôi thấy rất giống một người...
Nghe tôi nói mắt cô ấy sáng lên rồi lại mỉm cười tươi nói tiếp:
- Vậy chắc cháu biết Jackson nhà cô rồi, nó là thực tập ở trường Thanh Đằng đấy.
Jackson? Jackson nào nhỉ, tôi có biết thằng nào tên Jackson đâu, khoan đã không phải chứ chẳng lẽ là...
Mẹ tôi mỉm cười quay ra vui vẻ nói với cô Yên để mặc tôi đứng đó với những suy nghĩ mông lung:
- Này cậu để con trai một mình học đại học ở Việt Nam mà không lo à?
- Chậc tớ cũng lo lắm chứ, tớ đã bảo nó học đại học ở bên nước ngoài thôi, nhưng nó có nghe đâu cứ nhất quyết đòi về Việt Nam học, nó nói nó muốn làm thầy giáo dạy cho bọn trẻ ở quê hương mình.
- Con cậu có ý chí đấy, chắc nó đẹp trai lắm nhỉ, chồng cậu đẹp như thế cơ mà
- Ôi dào đẹp trai mà làm gì, chỉ tổ phiền phức, cậu biết không hồi nó học cấp ba bên kia,
cứ mỗi ngày lại có một em đứng nấp nó trước cửa nhà mình, đến mình còn thấy phiền phức nữa là nó, Haizzz chỉ mong sao...nó nhanh chóng tìm được một nửa kia cho mình_ nói đến đây không hiểu sao cô ấy lại khẽ liếc tôi. Còn mẹ tôi cũng nhìn tôi cười tủm tỉm.
Gì...thế này? một kiểu ghán ghép công khai ư? Không có bố tôi ở nhà tôi biết ngay là sẽ có chuyện này mà.
Phải nói với các bạn bố mẹ tôi là một cặp ngộ nhất trần đời. Bố tôi thì cứng nhắc bảo thủ, ông cấm không cho tôi yêu đương gì trong khi còn học hành, còn mẹ tôi lại mộng mơ viển vông bà chỉ mong tôi có bạn trai sớm, mẹ tôi thường xỉ trán tôi bảo: "con sắp trở thành phiên bản nữ của bố con rồi đấy, mau tìm bạn trai đi cho đời mới mẻ"
Thế đấy hai người khác nhau một trời một vực thế mà vẫn sống hạnh phúc, vẫn có thể hợp tác sinh ra và nuôi nấng lên một đứa con tuyệt vời như tôi. Haizzz chẹp... trên đời lắm chuyện kì lạ.
Chiếc điện thoại của cô Yên đột nhiên rung lên bần bật, cô ấy nhìn vào máy rồi mỉm cười tươi nói với mẹ tôi:
- Nó gọi đấy
Xong cô ấy đưa máy lên tai nghe
- Con sắp đến chưa Jackson, nhanh lên đừng để mẹ và cô chờ
.....
- Ừ nhanh lên nhé, yêu con
Cô ấy cụp máy rồi cười tươi nói:
- Nó sắp đến rồi.
hai người ngồi nói chuyện rôm rả biến tôi trở thành người thừa, tôi muốn lên phòng lắm rồi nhưng lại sợ nên vẫn ngồi im quay mặt vào trong.
Một lúc sau có người bước vào, giọng một người con trai lên tiếng:
- Cháu chào cô ạ.
- Đây là con trai mình Jackson_ cô Yên lên tiếng
Giọng người con trai lại vang lên cằn nhằn:
- Mẹ, tên con bây giờ là Quốc Thiên, đừng gọi con là Jackson
Tôi chết sững, vội quay mặt ra, tôi và tên đó nhìn nhau, bốn con mắt sửng sốt.....
Chap 15: Oan gia ngõ hẹp
- Thầy....
- Em là....
Tôi và ông thầy khỉ vàng cùng đồng thanh nói, còn hai bà mẹ thì giương mắt sửng sốt nhìn, mẹ tôi lắp bắp hỏi:
- hai... đứa quen nhau à?
- Ôi không chỉ quen đâu mẹ, con và thầy đã có một cuộc nói chuyện thân tình đấy, không những thế còn để lại những 'ấn tượng khó quên' trong lòng nhau nữa kìa_ tôi mỉa mai nói
- Em giận dai quá đấy, tôi xin lỗi rồi mà.
- Lúc nào? ở đâu? Giờ nào? Phút nào? Sao em không biết nhỉ? Mà thầy cũng lịch sự quá cơ không dưng lại đến đây thăm hỏi em
- Ôi dào, tôi đến thăm mẹ em đấy chứ
- Hừ, mẹ sinh ra con, suy ra con với mẹ là một, thăm mẹ cũng có nghĩa là thăm con
- Làm gì có cái lí lẽ ấy
- Vậy giờ có rồi đấy, có muốn học hỏi không em dạy cho, thưa thầy?
- Hừ...Thôi đôi co với em có lẽ tôi sẽ tổn thọ mất
- Hihi thầy làm gì có thọ mà tổn, nhưng thôi sợ thầy không sống được lâu lại oán em thì mất phúc lắm, nên em tạm tha cho thầy đấy he he
- Chẳng thể nào nói lại được em_ ông thầy khỉ vàng nén giận nói với tôi, khuôn mặt không cười nổi
- Cảm ơn thầy quá khen, em rất cảm kích_ tôi chắp hai tay, cười mỉa mai
Chỉ tội nghiệp cho hai bà mẹ cứ há hốc mồm nhìn hai đứa con vàng con bạc của mình đá đểu mà cứ nghĩ là chúng đang mắng yêu nhau sung sướng cười tít cả mắt, còn ra dấu dùng hai tay đập vào nhau nữa chứ, đúng là xì teen hết biết.
Sau màn chào hỏi bằng cách đá đểu nhau giữa tôi và ông thầy khỉ vàng cuối cùng hai đứa đều thỏa thuận là tạm dừng lại bởi vì tôi cũng đói quá rồi, ba miếng thịt gà lúc nãy không đủ làm tôi no, mà một khi tôi đã đói thì chẳng còn sức lực để đấu võ miệng nữa.
Vì thế mà giờ đây chúng tôi đang ngồi trước bàn ăn ngon lành.
Không thèm giữ ý tôi cầm đũa lia nhanh những miếng ngon, đũa tôi vừa hạ cánh ở một miếng thịt ngon lành thì cùng lúc đó có một cái đũa khác chặn lại, tôi ngước mắt lên, ông thầy khỉ vàng đang nhìn tôi cười nhăn nhở, lẽ dĩ nhiên là tôi không chịu thua quyết dành ăn cho bằng đươc.
Vì thế trên bàn ăn đã có một cuộc đọ dũa diễn ra kịch liệt cứ như trận đấu võ kinh điển giữa Thành Long và Lý Liên Kiệt, cuối cùng miếng thịt chẳng vào bát ai cả mà bay ra ngoài, Chít, Pi, Ki cùng nhau cắn xé (híc đúng là tinh thần đồng đội của chó có khác ). Tôi ngậm ngùi nuốt cơn hận vào bụng lia đua sang miếng khác.
Ở bên cạnh chị Lan cũng ăn cơm cùng chúng tôi, tuy mang danh nghĩa là người giúp việc nhưng gia đình tôi luôn coi chị là người thân nên bữa ăn luôn có mặt của chị.
Chẳng hiểu sao hôm nay chị lại im hơi lặng tiếng thế, bình thường chị là người nói nhiều nhất cơ mà, tôi nghĩ và liếc mắt về phía chị, nhưng ôi thôi đôi mắt của chị đang đắm đuối nhìn ai kia, không được tôi không thể để chị Lan dễ thương bị dụ dỗ bởi vẻ đẹp trai lai tây của ông thầy khỉ vàng kia được phải kéo chị ra thôi.
Nghĩ thế nên dừng đũa khẽ kéo áo chị nói:
- Chị thích ông thầy em hả ?
Trước câu hỏi thẳng của tôi chị Lan lúng túng thấy rõ khuôn mặt đỏ ửng lên trông thật dễ thương:
- Đâu.. đâu có
- Lại còn không, thế sao nhìn người ta đắm đuối thế
- À ..ừ thì cũng có chút chút...._ chị ngượng ngùng nói
Tôi nhăn mặt nói:
- Thế thì không được rồi..
- Cái gì không được cơ?
- Em nói cho chị biết nhé_ tôi ghé miệng vào tai chị Lan thầm thì nói_ Ông thầy này trông thế thôi, chứ là một tay cua gái có hạng đấy, em đã tình cờ thấy ổng một tay ôm ba cô chân dài đấy_ tôi làm vẻ mặt nghiêm trọng
- Thật thế ư???_ Chị Lan bụm miệng hoảng hốt nói_ nhưng trông đứng đắn và tri thức lắm mà
Tôi nhăn mặt làm điệu bộ xua xua tay giống Lee Jun Ki trong Nhất chi mai nói:
- Đấy chính là điểm lợi hại của thầy ấy, chị đừng trông mặt mà bắt hình rong_ rồi tôi ngước mặt lên cười với ông thầy khỉ vàng một cái khiến ông ta ngẩn tò te chẳng hiểu gì cả nhưng cũng cười đáp lại, lợi dụng nụ cười ấy tôi nói với chị Lan:
- Đấy chị thấy chưa thầy ấy hay cười như thế để cua gái lắm, con gái trường em không biết đổ bao nhiêu đứa rồi, tốt nhất là chị đừng dính vào kẻo rước vạ vào thân
Lẽ dĩ nhiên là chị Lan tin sái cổ (tôi đã nói là chị ấy dễ thương lắm mà) cúi xuống ăn tiếp không nhìn ông thầy nữa he he tôi không thể để mất một đồng minh quan trọng là chị Lan được.
Nhưng người ta nói "gieo nhân nào thì gặt quả ấy" cấm có sai, khi không nhìn ông thầy khỉ vàng thì cái miệng của chị Lan lại được bóc keo hoạt động liên tục, và những gì nó phát ra thì cũng đủ để tôi dù còn đói nhưng cũng không thể nuốt nổi cơm. Trời ạ, biết thế tôi đã để cho chị thoải mái ngắm ông thầy khỉ vàng rồi
Nhưng có hối hận cũng muộn rồi huhuhu........
Chap 16: Sao băng....khóc
Chị Lan đột ngột dừng ăn ngẩng đầu lên nhìn tôi cười toe hỏi:
- Mà Nhiên này, lúc nãy vội quá chị quên chưa hỏi sao em bảo hôm nay có sao băng thế mà chị chờ mãi chẳng thấy ngôi sao nào xẹt qua cả?
Ôi không gì thế này, tưởng mọi chuyện đã qua truông rồi chứ, trời ơi chị Lan ơi chị hại em rồi. Mẹ tôi và cô Yên đang vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ nghe chị Lan nói thế thì dừng lại chăm chú nhìn hai đứa, cả ông thầy khỉ vàng cũng dừng đũa ngước mắt nhìn, tôi méo cả mặt chẳng nói được câu nào, mất mặt quá quả này thì tôi sẽ trở thành trò cười cho mọi người mất huhuhu....
Mẹ tôi nhíu mày hỏi:
- Sao băng gì cơ Lan?
- Ủa? không phải hôm nay có sao băng sao, vừa nãy em Nhiên có nói với cháu là tivi người ta bảo hôm nay sẽ có mưa sao băng mà _ Chị Lan hồn nhiên như cô tiên nói trong khi tôi đã thất bại trong nỗ lực đá lông nheo ra hiệu cho chị đừng nói nữa.
Mọi người đều tròn mắt nhìn tôi, biết phân bua thế nào bây giờ? Chẳng lẽ lại bảo là tôi xem tivi trong mơ rồi thấy người ta thông báo vậy nên mới đi nói với chị Lan à.
Mẹ tôi nghiêm mặt nhìn tôi hỏi:
- Nhiên chuyện này là thế nào? Sao băng ở đâu ra sao con lại nói thế với chị Lan?
Tôi ngúc ngoắc đầu không nói nổi câu nào, thấy vậy mẹ tôi bèn quay sang chị Lan hỏi tiếp:
- Nhiên nó bảo cháu thế khi nào?
- Dạ lúc chiều tối, khi cháu đang sắp mâm thì Nhiên về, rồi em ấy bảo tầm đó là có sao băng hỏi cháu không đi ngắm à, thế là cháu chạy lên tầng hai bảo Nhiên ở đấy trông thức ăn, nhưng mãi mà chẳng thấy ngôi sao băng nào cả nên cháu xuống, ai dè..._ chị Lan ngập ngừng
- Ai dè thế nào?_ mẹ tôi hỏi
- Ai dè, đúng lúc ấy có con mèo chạy vào ăn vụng mất mấy miếng thịt gà ạ.
Một giây...hai giây...ba giây...- im lặng, tôi cảm thấy ba giây trôi qua mà cứ như cả thế kỉ ấy, mẹ tôi và cô Yên đều dừng ăn buông đũa, nhìn tôi trân trối và rồi đến giây thứ tư thì....
- Ôi... HAHAHAHAHAHA... buồn cười chết mất_ ông thầy khỉ vàng rú lên cười như chưa bao giờ được cười, bỏ bát xuống gục đầu vào bức tường đằng sau cười như nắc nẻ.
Mặt tôi đỏ ửng lên như quả gấc, ước chi bây giờ có một cái lỗ nhỉ, tôi sẽ không ngần ngại mà chui xuống ngay lập tức, xấu hổ quá đi mất.
Đã thế chị Lan vẫn không thèm tha cho tôi, ngô nghê hỏi tiếp:
- À,... thế còn mèo ấy trông như thế nào hả Nhiên?
Nóng mặt quá nên tôi đáp bừa:
- Thì con mèo tam thể của bác Hà hàng xóm đấy
- Ủa, con mèo ấy bị đánh bả chết rồi còn đâu._ chị Lan ngạc nhiên nói
- HAHAHAHAHAHA chết mất... HAHAHAHAHAHA_ ông thầy khỉ vàng càng cười dữ hơn, cái đầu cứ gật lên gật xuống, cả người rung lên bần bật.
Tôi giận dữ nghiến răng ken két, đặt mạnh bát cơm xuống bàn đi đến chỗ ông thầy khỉ vàng mỉm cười "dịu dàng" hỏi:
- Ủa thầy bị nghẹn à? Để em giúp thầy nhé
Nói rồi tôi dùng nội công phang ba phát thật mạnh vào lưng ông thầy, khiến ông ấy đau quá vội kêu rú lên, dừng cười ngay lập tức.
Hừ cho đáng đời cái đồ vô duyên thúi cười trên nỗi đau khổ của người khác. Tôi hằn học nghĩ rồi bằng một nụ cười tà khí tôi nghiến răng hỏi:
- Thầy đã hết nghẹn chưa ạ?
- Rồi.. hết rồi_ ông thầy khỉ vàng hổn hển nói
- Vậy thì tốt quá_ tôi nói rồi quay sang những người khác mỉm cười thật tươi:
- Con ăn no rồi ạ, mẹ cô, thầy và chị Lan cứ ăn tiếp con đi ôn bài đây
Xong tôi quay ngoắt người bỏ lên phòng trong lòng ngùn ngụt lửa giận.
Chap 17: Mẹ ơi...mẹ hại con rùi
Tôi về phòng đóng sập cửa lại, trùm chăn gặm nhấm nỗi đau khổ, thế mà ở dưới nhà thỉnh thoảng lại rộ lên những tràng cười vui vẻ, có thèm để ý đến một bà già ngồi xó nhà như tôi đâu, huhu tôi thành người thừa mất rồi.
Tôi cứ nằm như thế cho đến khi mẹ gọi xuống để chào cô Yên, tôi chép miệng rồi thủng thỉnh đi xuống nhà và lễ phép chào tạm biệt cô Yên cùng ông thầy khỉ vàng đáng ghét.
Khi chiếc taxi chở hai mẹ con họ khuất bóng, tôi định quay người bước vào nhà thì nghe tiếng mẹ gọi:
- Nhiên, ra mẹ hỏi
Tôi quay người ngước đôi mắt dò hỏi lên mẹ giận dỗi nói:
- Có chuyện gì không ạ, nếu là chuyện ban nãy thì con không muốn nghe đâu.
- Con thấy thằng Thiên thế nào?_ mẹ tôi nhìn tôi hồ hởi hỏi
- Thế nào là thế nào cơ, mẹ nói gì con không hiểu_ tôi giả vờ ngô nghê nói
- Cái con này cứ giả vờ, mẹ thấy nó cũng thích con cả buổi nó cứ nhìn con cười suốt, thế con thấy thằng Thiên có đẹp trai không?
- Đẹp ạ
- Giỏi giang không?
- Giỏi ạ
- Có chí lớn không?
- Lớn ạ
- Nhà có giàu không?
- Giàu ạ
- Thế con có thích nó không?_ Mẹ tôi hồi hộp hỏi
- Không ạ_ tôi đáp gọn lỏn, mẹ tôi như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt trong trời mùa đông giận dữ nói:
- Như thế còn chê thì thế nào mới vừa ý đây
- Ơ hay mẹ nói buồn cười thế, đâu cứ đẹp trai, nhà giàu, giỏi giang có chí là bắt buộc phải thích chứ.
- Người toàn diện như thế các cô gái khác đều thích sao mình cô là không thích, rồi cô cứ học theo ông bố bảo thủ cố chấp của cô đi thể nào rồi cũng ế chồng.
- Mẹ này, giả dụ con có thích thầy Thiên đi chăng nữa thì bố con cũng không chấp nhận đâu, mẹ cũng biết là trong nhà này không có ai dám trái lệnh bố bao giờ mà.
- Hừ một chàng rể như thằng Thiên thì bố cô có chê đằng trời.
- Hihi thế thì mẹ không biết rồi bố con ghét nhất là những thằng tóc xanh tóc vàng đấy.
- Ô hay, cái con này tóc của thằng Thiên là màu tóc tự nhiên mà có phải nhuộm đâu
- Chẳng phải mẹ vẫn chê bố con là bảo thủ còn gì, vì thế bố con sẽ không chấp nhận bất cứ lí do gì cho mái tóc màu lông khỉ của thầy Thiên đâu.
- Hừ mẹ quyết rồi, không thích rồi dần dần gần nhau sẽ trở lên thích thôi, mẹ đã nói với thằng Thiên rồi, mai nó sẽ sang đón con đi chơi.
- Được thôi, thầy ấy cứ đến rồi một mình thầy ấy đi chứ con không đi đâu, cả tuần mới có ngày nghỉ mẹ phải cho con ngủ chứ.
- Không đi thật chứ?
- Vâng_ tôi gật đầu chắc nịch
- Tốt thôi, nếu không đi mẹ sẽ công bố bức ảnh thời sơ khai nguyên thủy không một mảnh lá trên người của con cho mọi người biết đảm bảo con sẽ nổi tiếng hơn bây giờ đấy_ mẹ tôi nói rồi thủng thỉnh đi vào phòng.
- Mẹ ...mẹ_ Tôi hốt hoảng gọi với theo nhưng mẹ tôi ko thèm đoái hoài vội đóng sập cửa lại
Trời ơi là trời, sao ai cũng ép tôi vào bức đường cùng thế??????
Nỗ lực năn nỉ ỉ ôi của tôi đối với mẹ trở lên vô vọng, tôi lê tấm thân tàn về phòng, đau đớn chỉ hận không hét lên được, cuối cùng trong cơn đau khổ vật vã tôi....ngủ lúc nào không hay. zzzzzz
Chap 17: (tiếp)
Part 2:
Sáng hôm sau khi con chim đang ríu rít trên cành cây tôi đã nghe tiếng mẹ gọi nhưng kệ giấc ngủ vàng của tôi mà, tôi dùng chiến thuật lì không thèm ư hử gì cả, thấy không có động tĩnh gì tôi yên tâm vùi mặt vào chăn ngủ tiếp.
Bỗng tôi thấy khó chịu, nhột nhột gai gai trên mặt, liền mở mắt ra ngay lập tức đập vào mắt tôi là một màu vàng như lông khỉ cùng nụ cười nhăn nhở đáng ghét
- Em còn chưa chịu dậy à? Con gái mà ngủ ngày là xấu lắm đấy_ Con khỉ vàng lên tiếng
Tôi giật mình suýt nữa thì hét lên, nhưng ngay lập tức tôi vội lấy lại bình tĩnh xoay người vào trong dùng cái giọng ngái ngủ càu nhàu:
- Khiếp quá cái con khỉ vàng trong cơn ác mộng hôm qua còn theo mình đến tận bây giờ _ Hừ dù ai nói ngả nói nghiêng tôi vẫn quyết sống chết bảo vệ giấc ngủ vàng của mình
- Em không dậy cũng không sao, tôi không ép, tôi chỉ chuyển lời hộ mẹ em thôi, cô bảo nếu em không dậy cũng không cần gọi nữa, xuống nhà cô sẽ cho tôi xem một thứ rất hay, thôi tôi xuống đây, tò mò quá...
Nghe thấy vậy, tôi hoảng kinh vội bật dậy như cái lò xo mặt tỉnh rụi. Ông thầy khỉ vàng nhìn điệu bộ của tôi cười tươi nói:
- Công nhận hiệu nghiệm thật.
Tôi căm tức ngước mắt lên nhìn ông thầy rồi cố nhành ra một nụ cười nhăn nhở nói:
- Thầy lấy cho em chiếc thoại với
- Để làm gì cơ?_ ông thầy khỉ vàng ngây ngô hỏi
- Chậc... để gọi điện cho cảnh sát
- Sao lại gọi điện cho cảnh sát?_ ông thầy trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên hỏi.
- Thì để cảnh sát đến bắt thầy đi vì cái tội xâm phạm phòng cá nhân bất hợp pháp chứ sao nữa_ tôi giận dữ nói
Ông thầy khẽ nhún vai nói:
- Ôi dào tôi có muốn vào phòng em đâu, tại cô Hoa (mẹ tôi) ủy thác đấy chứ.
- Không muốn nhưng vẫn vào, vào rồi thì thành ra muốn, muốn rồi thì cứ ở lại, ở lại thì không chịu ra, thế rốt cục có ra ngoài cho em thay đồ không?_ tôi quát
- OK..Ok làm gì mà nóng thế, tôi ra ngay đây, đừng ngủ nữa đấy nhé._ nói rồi ông thầy khỉ vàng nhanh chân bước ra ngoài.
Tôi làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo một cách chậm chạp rồi mới đi xuống. Ngay khi tôi vừa lê bước xuống nhà, mẹ tôi đã nhìn tôi cười tươi tắn rồi ngay lập tức nụ cười trên khuôn mặt bà nhanh chóng tắt lịm, bà lôi tôi vào trong phòng nhíu mày nói:
- Đi chơi mà ăn mặc cái kiểu gì kia, thấy lâu không xuống nên mẹ tưởng con chăm chút kĩ lắm chứ, ai dè, trông không khác gì đứa đi bụi, sao lại mặc quần bò bạc phếch với áo phông thế này, lên nhà lấy cái váy trắng tháng trước mẹ mua cho con mặc vào, nhanh.
- Không con không mặc đâu, đi chơi thì phải thoải mái chứ, mặc váy vướng víu lắm.
- Không mặc chứ gì, mẹ sẽ tung bức ảnh hồi nhỏ của con đấy.
- Mỗi bức chỉ được uy hiếp một lần thôi chứ._ tôi ấm ức nói
- Ai bảo mẹ chỉ có một bức, yên tâm mẹ có mấy cái lận, thôi không lằng nhằng đi thay nhanh lên.
Tôi ngậm ngùi vác xác lên phòng thay áo. Chiếc váy trắng cộc tay dài đến đầu gối ôm lấy người khiến tôi khó chịu. Lúc tôi đi xuống, mẹ và ông thầy khỉ vàng cùng tròn mắt nhìn tôi. Mẹ tôi tấm tắc khen:
- Đấy thế có phải đẹp không
Còn ông thầy khỉ vàng thì nhìn tôi ngẩn ngơ, thấy thế tôi quay sang hỏi nhỏ:
- Thầy ơi trên trời có mấy ông sao?
- Ơ đây là ban ngày mà?_ ông thầy khỉ vàng ngây ngô hỏi lại
- Vâng, trên trời thì không có nhưng em thấy trong mắt thầy có hai ông đấy
Biết tôi nói móc ông thầy khỉ vàng đỏ cả mặt lúng túng gãi đầu. Mẹ tôi ở bên cạnh đột ngột lên tiếng:
- Thôi hai đứa đi đi, à trưa nay mẹ không nấu cơm con đâu đừng về nhà ăn trưa, Thiên bao nó một bữa nhé.
- Vâng ạ_ ông thầy khỉ vàng đáp kèm theo một nụ cười tươi
- À Nhiên đưa túi sách cho mẹ, tạm thời hôm nay con sẽ không cần dùng đến tiền_ rồi không chờ tôi đưa, mẹ tôi đã giằng lấy cái túi sách móc hết tiền trong đó rồi đưa trả túi cho tôi, xong thủng thỉnh đi vào trong
Tôi nhìn theo bóng mẹ mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa . Ôi người đẩy tôi xuống vực thẳm không ai khác chính là bà mẹ yêu quý của tôi
Chap 18: Buổi hẹn hò bất đắc dĩ
Vậy là một cuộc hẹn hò bất đắc dĩ giữa tôi và ông thầy khỉ vàng bắt đầu mà người làm cầu nối chính là mẹ tôi, chưa bao giờ tôi lại mong bố về đến thế, nếu có bố tôi ở nhà thì sẽ chẳng có bất kì thằng con trai nào (trừ họ hàng) dám bén mảng đến trước cổng nhà tôi, chứ đừng nói gì là dẫn tôi đi chơi như thế này.
Nhưng hiện tại thì mẹ tôi mới là người nắm thế thượng phong nên tôi đành ngậm ngùi nuốt mật đắng. Mang trong mình lửa giận ngùn ngụt nên tôi xả tức bằng cách dậm chân nện thật mạnh xuống đường, khiến ai đi qua cũng phải trố mắt nhìn.
Cũng phải thôi ai đời một cô gái trông dịu dàng với mái tóc xõa dài ngang vai và bộ váy trắng dễ thương lại có nhưng bước chân voi như thế. Ông thầy khỉ vàng đi bên cạnh nhìn tôi đằng hằng giọng nói:
- E hèm.. em đang bị xếp vào diện cố gắng phá hoại của công đấy, có tức gì thì cũng đừng làm khổ cái đường chứ, nó có tội tình...
- Này, sao đột nhiên thầy lại ngoan ngoãn thế, mẹ em bảo gì thầy cũng nghe à? Sao không từ chối sớm thì giờ em đâu có phải làm khổ cái đường_ tôi bực mình ngắt lời ông thầy
- Tại tôi thích thế _ ông thầy thản nhiên nói
- Ôi trời ơi, điên mất thôi_ tôi ngửa cổ lên trời, ôm mặt than
- Thế bây giờ em muốn đi đâu chơi đây?
- Nhà sách_ quả thật chỉ có nơi đấy khiến tôi vui thôi.
Ông thầy khỉ vàng nhăn mặt cằn nhằn:
- Em là con mọt đấy à, được dịp đi chơi với một người đẹp trai như tôi mà lại vào nhà sách thì còn ra thể thống gì nữa.
- Kệ thầy, em chỉ muốn đến đấy thôi
- Thôi được, vậy tôi sẽ là người quyết định chỗ chơi.
- Ê, em chọn nhà sách cũng là vì thầy đấy, ở nhà sách ít ra thầy cũng được bình yên, chứ ở nơi khác em không đảm bảo thầy được vẹn nguyên về nhà đâu_ Tôi lên tiếng cảnh cáo
- Ok Ok tôi chịu đc hết, giờ đi chứ?
- Nhưng đi đâu cơ ạ?
- Công viên giải trí_ ông thầy đáp gọn lỏn rồi kéo tôi lên xe buýt.
Tôi bị đẩy vào một chỗ ngồi trên xe, bực mình cằn nhằn:
- Nhà thầy giàu như thế tại sao không đi xế hộp riêng, cùng lắm thì cũng là một con SH chẳng hạn ?
- Đi như vậy cho nó có cảm giác thú vị_ Ông thầy khẽ chép miệng nói. Nghe vậy, tôi trơn mắt nhìn ông thầy, rồi chán nản lắc đầu, đúng là sướng quen rồi nên muốn khổ đây mà.
Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ khác có khi ông thầy vì muốn được trưng cái mặt đẹp giai ra để cho lũ con gái trầm trồ, tán thưởng chứ chẳng phải vì thú vị thú viếc gì hết, bằng chứng là ngay lúc này đây, trên chiếc xe buýt màu đỏ dễ thương này, không hẹn mà gặp tất cả các cô gái có mặt trên xe đều hướng ánh mắt về phía... tôi, nhưng lẽ dĩ nhiên là không phải nhìn tôi, mà là nhìn cái ông thầy khỉ vàng lai Tây bên cạnh, rõ chán.
Tôi nghĩ thầm rồi vội rút cái khẩu trang ra đeo vào và quay mặt ra chỗ khác, phải đề phòng kẻo trên xe có người quen nhận ra tôi thì đảm bảo sáng mai đến trường trên bảng tin sẽ có dòng tít to đùng là "thần đồng hẹn hò với thầy thực tập" lúc ấy thì chắc tôi sẽ càng nổi tiếng hơn.
Thấy hành động kì quặc của tôi, ông thầy khỉ vàng ngạc nhiên hỏi:
- Em sao vậy ? Say xe à?
- Đâu có, chỉ là em không muốn nổi tiếng dưới tay ông bầu sô là thầy thôi_ tôi lắc đầu chán nản đáp. Ông thầy nghe vậy hơi trố mắt nhìn tôi, định há miệng nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng cái xe chết tiệt ấy cũng dừng lại trước cổng công viên giải trí.Tôi và ông thầy khỉ vàng cùng bước xuống xe mang theo bao ánh mắt tiếc nuối của các cô gái, tôi dang tay vặn vẹo người, cảm thấy dễ chịu hẳn lên.
Ngồi trên xe thật là chật chội, bức bối, không phải là vì xe buýt đã hết chỗ, mà chỉ tại các cô gái cứ thích xúm lại chỗ tôi mà nguyên nhân cũng là do cái ông thầy già kia, tôi bực mình nghĩ rồi khẽ lừ mắt về phía ông thầy khỉ vàng đang nhe răng cười nhăn nhở......
Chap 19: Những tiếng hét
Part 1: Tiếng hét trong nhà ma
Cái công viên giải trí mà chúng tôi dừng chân là một công viên mới xây dựng khá đẹp, nơi này cái Trang đã từng rủ tôi đến mấy lần nhưng tôi không chơi gì cả mà chỉ ngồi ở gốc cây đọc sách.
Ông thầy khỉ vàng có vẻ rất vui hồ hởi kéo tôi vào miệng cứ cười không ngớt. Tôi sẵng giọng hỏi:
- Thế giờ chơi trò gì đây, em nói trước rồi đấy nhé, chơi cùng em thầy không thể về nhà nguyên vẹn được đâu
- Đã nói rồi mà, tôi chịu được hết. Chúng ta đến cái đó trước đi_ Ông thầy khẽ cười rồi chỉ tay về phía trước
Và bây giờ thì chúng tôi đang đứng trước cửa ngôi nhà ma. Hai đứa kông nói gì chỉ "dắt díu" nhau vào trong, năm phút sau có một tiếng kêu thất thanh vọng ra từ ngôi nhà ma dễ thương, liền sau đó có một thằng con trai tóc vàng kéo một đứa con gái mặc váy trắng chạy như bay ra khỏi nhà ma. Hai người đó không ai khác chính là ông thầy khỉ vàng và tôi.
Nhưng tiếng la vừa rồi là của ai nhỉ? Không biết, nghe cuộc nói chuyện này đi
- Này...hà..hà... sao em lại làm thế hả?_ ông thầy khỉ vàng cúi gập người xuống vì mệt hổn hển nói
- Làm cái gì cơ ạ?_ tôi hỏi lại mắt tròn xoe
- Sao em lại đánh cái người giả ma vừa nãy??
- Ô hay thầy hỏi lạ nhỉ? hắn dám giả ma giả quỷ nhát em thì em đánh hắn có gì là xấu.
- Trời ơi, đó là nhà ma, nhà ma đấy, nếu không có người giả làm ma thì còn gì là nhà ma nữa, nếu tôi không kịp kéo em chạy đi thì người ta đã bắt đền rồi
- Hừ, em không cần biết, ai bảo hắn dọa em, mà có bắt đền thì phải bắt đền thầy, tại thầy kéo em vào chỗ quỷ quái đó đấy chứ, lại còn không cả dặn trước thì làm sao em biết đc.
- Em..Hừ, đúng là chịu thua em luôn._ Ông thầy cau mày nói rồi cúi gập người xuống
Quá mệt sau màn chạy maraton, tôi và ông thầy khỉ vàng cùng ngồi xuống gốc cây nghỉ một chút
Té ra tiếng kêu thất thanh vừa rồi là của một nhân viên chuyên đi giả ma, giả quỉ trong nhà ma. Xấu số thế nào lại dọa đúng tôi thế là hắn bị tôi bẻ tay lên gối một cái, đau đớn đến độ hét lên, đúng là đáng thương. híc
Tôi chép miệng nghĩ thầm rồi quay sang ông thầy lên tiếng dò hỏi:
- Vậy chúng ta thôi không chơi nữa hả, về luôn chứ thầy?
- Ai nói thế, chúng ta chơi tiếp đi, còn sớm mà, trò chơi mạo hiểm nhé..._ Thầy Thiên khẽ nhíu mày rồi nhếch mép nói
==================
Part 2: Tiếng hét..trên chuyến tàu tốc hành
Vậy là chúng tôi tiếp tục hành trình, chơi trò tàu hỏa siêu tốc. Sau một hồi chen lấn, cuối cùng tôi và thầy Thiên cũng mua được hai cái vé và ngồi yên vị trên ghế. Chiếc tàu hoả phóng vụt đi với tốc độ cực nhanh.
Một lúc sau trên chuyến tàu hỏa ấy độ nhiên có một tiếng hét to kinh khủng vang lên át cả những tiếng la khác, tiếng hét ấy không phải ai khác chính là của thầy Thiên - ông thầy khỉ vàng, nhưng tại sao thầy ấy lại hét to như vậy nhỉ? Hihi tôi biết đấy.
Khi chuyến tàu tốc hành vừa dừng lại, thầy Thiên và tôi cùng nhau bước xuống, đi qua ông soát vé ông thầy đáng thương của tôi còn nhận được một nụ cười tủm tỉm cùng cái vỗ vai thân tình:
- Sợ lắm hả cậu bé, rõ khổ nhìn cái mặt phờ phạc thế kia cơ mà.
Còn những cô gái xung quanh vừa mới lúc trước còn nhìn ông thầy tôi bằng đôi mắt đắm đuối như con cá chuối, vậy mà bây giờ lại được thay bằng cái nhìn như thể thầy ấy là một tên hifi chính hiệu kèm theo những tiếng xì xào:
- Trông đẹp trai, many thế mà lại....
....................
tôi cố nín cười lấm lét nhìn khuôn mặt tái mét của ông thầy, xem ra tôi sắp phải chịu một trận lôi đình đây, bởi trong bàn tay của tôi lúc này vẫn còn giữ vài sợi tóc vàng.....
Thầy khỉ vàng khẽ lừ mắt nhìn rồi tức giận đùng đùng bỏ đi lên trước không thèm chờ tôi, nhìn bộ dạng của thầy ấy lúc này tôi phải cố gắng lắm mới có thể nhịn được trận cười chỉ trực phá lên như điên của mình.
Mặt mũi thì phờ phac, tóc tai thì bù rù, quần áo thì xộc xệch đến là thảm thương. Nhưng dù vậy tôi vẫn không dám cười to lên, bởi điều đó chẳng khác gì việc động vào ổ ong bò vẽ cả, dại gì, tính mạng là trên hết mà. Tôi nghĩ rồi đưa tay lên bụm miệng
Thế là ông thầy cứ tiếp tục bước những bước hùng hổ về phía trước cả người rung lên vì cố kiềm chế cơn giận, còn tôi thì lon ton chạy sau nhe răng ra cười liên tục, đột nhiên ông thầy khỉ vàng quay phắt lại khiến tôi không kịp thu nụ cười khả ố của mình, giận dữ hét lên:
- Nói mau, sao em lại làm như vậy, hả?
- Làm gì cơ ạ?_ tôi ngây thơ hỏi lại ngước đôi mắt tròn xoe như hòn bi ve lên nhìn con khủng long đang phun lửa
- Đừng có giả ngây nữa, tôi hỏi sao em lại giật tóc tôi, em có biết mái tóc này là sinh mạng của tôi không hả?_ Rồi đưa tay lên đầu vò mái tóc bù rù ông thầy cay đắng nói_ thế mà chỉ tại em mà nó thành ra thế này đây.
Tôi vội đưa tay lên che miệng cố ngăn tràng cười như điên lại, cổ họng phát ra những tiếng khò khè.
Cuối cùng khi đã trấn tĩnh lại tôi dịu dàng nói :
- Thầy nè, ngày xưa thầy đi học, cô giáo thầy có dạy phải biết nghe lời bố mẹ không?
- Chuyện ấy thì có liên quan gì đến việc em giựt tóc tôi?
- Chậc... thì thầy cứ trả lời đi đã, có hay không nào?
- Ừ có, thì sao?
- Vậy thì thầy không trách em được rồi_ tôi cười toe nói tiếp_ tại em ngoan nghe lời bố em chứ bộ.
- Thế bố em bảo em giứt tóc tôi à?_ Ông thầy nhíu mày nói
- Không, ai lại bảo thế, nhưng bố em bảo là khi gặp phải một sự cố bất ngờ hãy nắm lấy một thứ thật chắc, mà thầy thấy đấy cái tàu hỏa nó lại phóng bất ngờ như vậy, trong khi nghĩ đi nghĩ lại, em chỉ thấy mỗi cái tóc thầy là chắc nhất, nên....
- Em.... Em giỏi lắm_ ông thầy khỉ vàng nghiến răng nói
- Cảm ơn thầy quá khen_ tôi cười tít cả mắt_ vậy giờ mình về chứ hả thầy, em thấy thầy cũng mệt rồi
- Không, nếu về thì có nghĩa là tôi chịu thua em à, được rồi lần này thì chơi trò gì nhẹ nhàng thôi, xem em còn làm gì được tôi._ Ông thầy thản nhiên nói
Tôi chưng hửng tức giận, bước đi theo ông thầy khỉ vàng. Trời ạ, các bạn biết chúng tôi chơi trò gì tiếp theo không? Là trò chơi của bọn con nít, có mấy con vật dễ thương quay vòng vòng được giữ bằng những sợi dây thừng, người chơi cưỡi lên đó.
Thật là chẳng có gì thú vị cả, tôi bực mình nghĩ rồi đột nhiên giật mình khi chân đá phải một vật cứng, mắt tôi sáng như vì sao đêm hè, vội nhanh tay cúi xuống nhặt vật đó lên, có trò hay rồi đây, thầy Thiên ơi lần này thầy thê thảm rồi kha kha....
Chap 20: Tôi là một đứa xấu xa
Chúng tôi mua hai vé rồi vào chơi, thầy Thiên trèo lên một con ngựa rồi bảo tôi:
- Em lên trước ngồi đi, nhỡ có ngã hay làm sao thì tôi còn đỡ
- Không em ghét con dê lắm, em thích con trâu hơn_tôi nói rồi nhảy tót lên con trâu ở ngay đằng sau chỗ thầy Thiên ngồi, vòng quay cứ hoạt động một cách nhịp nhàng, chậm rãi.
Tôi lôi ra vật mình vừa nhặt được lúc nãy là một mảnh chai sắc nhọn, nở nụ cười tà khí nhìn cái con người đang ngồi đằng trước mình.
Đột nhiên, ông thầy khỉ vàng quay xuống nói với tôi:
- Ngồi cẩn thận, bám chắc vào đấy không khéo lại ngã.
Bàn tay tôi đưa ra chợt sững lại, thầy ấy có vẻ như quan tâm tôi thật lòng, cả buổi đi chơi toàn là tôi bắt nạt thôi, nghĩ cũng tội, nhưng tôi làm như vậy cũng vì thầy ấy nữa, sau lần này chắc thầy ấy sẽ ghét và tởn tôi đến già, thế cũng tốt, thay vì đi chơi đi chơi với một con bé tinh ranh hay bày trò chơi đểu người khác như tôi thì tốt hơn hết là thấy ấy nên chọn một cô gái dịu dàng, dễ thương.
"thầy Thiên ơi tha lỗi cho em, chúa Giêsu, thánh Ala trên trời hiển linh, hãy rửa tội cho con, con không cố ý đâu huhu"
Tôi mở miệng khấn thầm rồi không ngần ngại đưa bàn tay tội lỗi của mình ra dùng mảnh chai sắc nhọn để cắt đứt sợi dây đang giữ con ngựa mà thầy Thiên ngồi, từng chút, từng chút một cố lên, sắp được rồi.
Một lúc lâu sau không thấy tôi lên tiếng thầy Thiên thấy lạ liền lên tiếng hỏi mà không quay xuống:
- Sao em không nói gì, không thích luyện võ miệng nữa à?
- À không,...không chỉ là...chỉ là em cảm thấy rất dễ chịu khi đc chơi trò này_ tôi bốc phét chứ thực ra tôi đã ê mông lắm rồi.
- Nếu em thích thì lần tới tôi sẽ đưa em đi tiếp, còn bây giờ em đã muốn xuống chưa?
- Chưa...chưa ạ, vòng nữa thầy ơi_ tôi cuống quýt nói, xuống bây giờ để mà hỏng hết à, sắp đứt đến nơi rồi.
Kết thúc một vòng quay nữa ông thầy khỉ vàng bèn lên tiếng:
- Thôi, dừng lại nhé, tôi chán rồi...
Đúng lúc ấy thì.....RẦM.... cả con ngựa gỗ trắng hại cánh một cách thảm thương và viên tướng cưỡi con ngựa trắng chính là ông thầy khỉ vàng Thiên lại càng thảm thương hơn nữa, ngã nhào xuống, cái áo sơmi trắng tinh bị lấm bẩn, tôi vội (giả vờ) rối rít chạy đến đỡ ông thầy dậy, cố nín cười nói:
- Khiếp thầy ngồi kiểu gì mà ngựa ngã thế?
Ông thầy đứng dậy, mặt nhăn nhó vì đau trông đến là tội nghiệp.
Lẽ dĩ nhiên là vòng đu quay đã bị ngừng lại vì đã có một con thú dễ thương bị trật bánh lăn ra khỏi cuộc chơi, mọi người đều nháo nhào lên. Ông soát vé từ đâu chạy đến cầm cái que chỉ thẳng vào mặt thầy Thiên quát:
- Cậu làm gì mà để đứt dây thế kia hả, bao nhiêu người chơi không sao thế mà đến khi cậu chơi lại đứt dây, cậu có biết đã làm ảnh hưởng đến cả vòng quay không hả, nhìn thấy chưa mọi người đều phải ngừng chơi rồi kìa, lớn tồng ngồng còn học đòi chơi trò con nít (hảo hảo) sao không sang mấy khu dành cho người lớn mà chơi. Thôi mau đền nhanh lên...
Hihihi cái ông này mắng hay thiệt, chỉ tội cho ông thầy khỉ vàng Thiên, mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt vội rút ví trả tiền bồi thường. Tôi cố nín cười ngước khuôn mặt ngây thơ vô (số) tội lên nhìn khuôn mặt đáng thương của thầy Thiên định hỏi về được chưa thì ông soát vé đã lôi cổ hai đứa như lôi hai con cún con đá ra đường.
Không còn gì để nói ngoài hai từ nhục nhã, tôi lồm cồm bò dậy định xông vào cho cái ông vô duyên kia một bài tẩm quất bằng mồm, nhưng thôi nghĩ lại bị đuổi ra như thế này cũng lại hay.
Tôi nghĩ rồi ngước đôi mắt long lanh như cún con lên nhìn ông thầy khỉ vàng hàm ý muốn nói về thôi, nhưng ông thầy không thèm đếm xỉa buông một câu xanh rờn chết nửa linh hồn:
- Haizzz, đi chơi đâu nữa nhỉ, hãn còn sớm mà.
Đôi mắt long lanh của tôi giờ trở lên đen thui, mặt xám ngoét lại vì giận, cái ông khỉ già này, chơi gì mà chơi lắm thế?
Bực quá, làm sao để cắt cái đuôi này đây??.....Tóc...tóc... à có cách rồi, hahaha.....
Chap 21: Cắt đuôi con khỉ vàng
Nghĩ là làm liền, tôi bắt tay vào thực thi kế hoạch B cắt đuôi con khỉ vàng, giả vờ kêu to lên:
- Ô, có điện thoại_ rồi tôi đưa máy lên tai nghe, nói chuyện với một cô bạn tưởng tượng
- Alo, Trang hả? SAO??? Mày đang ở đâu cơ?
.....
- Cái gì????? Có nhầm không đấy....phải trả hết bao nhiêu?
....
- Thôi được rồi cứ bình tĩnh, nín đi đừng khóc tao đến ngay đây
Tôi cụp máy xuống khuôn mặt ánh lên sự lo lắng, thấy lạ ông thầy khỉ vàng bèn hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra thế Nhiên?
Tôi ngước khuôn mặt lo âu, ánh mắt ươn ướt lên nhìn thầy khỉ giọng nói đầy thương tâm:
- Làm thế nào bây giờ thầy ơi, bạn em cái Trang ấy nó vào bar rồi bị người ta lừa uống hết một chai rượu xịn, nên không có tiền trả, chủ xị dọa nếu không đưa tiền sẽ đánh nó gãy răng, huhuhu.....rõ khổ_ tôi đưa tay lên mặt vờ lau nước mắt.
- Thôi em đừng khóc nữa có gì từ từ giải quyết
- Giải quyết như thế nào đây, em không thể bỏ nó được, bố mẹ nó lại đều ra nước ngoài hết rồi, mà em lại không có tiền híc...híc.._ Tôi bốc phét bằng một cái giọng thương tâm, thú thực là vừa mới hôm nọ thôi tôi còn sang nhà chơi cờ với bố mẹ cái Trang (tội lỗi)
- Thế này đi tôi theo em đến đó, trả tiền hộ bạn em được không?_ Thầy Thiên lên tiếng gợi ý
Mắt tôi sáng lên, rồi nở một nụ cười tươi rói tôi vui vẻ nói:
- Thật hả thầy? em cảm ơn thầy lắm lắm, hôm nào có em sẽ bảo nó trả tiền thầy sau, vậy mình đi đi..
- Ừ, à sao bạn em lại đi bar thế, nơi ấy không tốt cho học sinh đâu_ ông thầy khỉ vàng đột nhiên lên tiếng nhắc nhở
- Thì... thì tại nó thất tình ấy mà, con gái thời nay dại lắm thầy ơi.
- Thế nếu em cũng thất tình thì em sẽ làm gì?_ ông thầy dò mắt hỏi tôi
- Ngồi trong phòng thiền một giờ_ tôi trả lời ngay
- Để làm gì???_ ông thầy khỉ vàng thắc mắc
- Để nghĩ cách trả thù hắn chớ sao nữa, hỏi lạ.
- Trời, pó tay, đúng là thê thảm cho ai đụng vào em rồi
- thầy khen nhiều quá em sắp nổ mũi rồi nè, thế giờ có đi không?_ tôi hỏi rồi lon ton chạy trước.
Chúng tôi dừng chân trước một quán bar khá lớn, bên trong có các ánh đèn xanh đỏ lập lòe, tiếng nhạc xập xình điếc lỗ tai, tôi hơi ngần ngừ một chút vì đây là lần đầu tiên tôi đến những nơi như thế này, ông thầy cũng thế trông cái mặt ngu ngơ đến là bùn cười (hai cháu ngoan Bác Hồ).
Suy nghĩ một hồi, rồi tôi mạnh dạn kéo ông thầy đẩy cửa bước vào trong. Khỏi phải nói ông thầy tôi nổi bật như thế nào trông cứ như một ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đen ngòm vậy.
Bên trong quán bar