--> Tôi ghét anh...đồ du côn - game1s.com

Tôi ghét anh...đồ du côn

c lời khen nào mà còn bị chê là chữ xấu.
Hừ thử gọi người khác xem, đến cả chữ cũng chẳng có mà xem ấy chứ. Được thôi, bây giờ thì đến lượt học sinh chê lại thầy giáo. Tôi hả hê nghĩ rồi đứng dậy mỉm cười rõ tươi dịu dàng nói:
- Thưa thầy...
- Sao? Em có điều gì bất mãn à?_ ông thầy khỉ vàng nhìn thẳng vào tôi hỏi
- Không ạ, những lời thầy nhận xét đều rất đúng, em vô cùng cảm kích, chỉ có điều em hơi thắc mắc chữ English viết như thế nào thôi ạ?
Cả lớp tôi đều cười ồ lên, ông thầy khỉ vàng khỉ vàng nhìn tôi nhếch mép nói:
- Vậy ra đây là thần đồng của trường ta sao? Đến một chữ cơ bản như vậy cũng không biết viết, em nên xem lại kiến thức của mình đi.
- Ồ, vậy thầy có thể viết cho em xem không?_ tôi mỉm cười hỏi
Ông thầy khỉ vàng bèn cầm phấn viết chữ English lên bảng, rồi quay xuống nhìn tôi nói:
- Thế nào, giờ thì em biết nó viết như thế nào rồi chứ.
- Hahahaha _ tôi cười rõ to
- Em cười cái gì vậy, đây là lớp học chứ không phải cái chợ_ ông thầy nhìn tôi cau có nói
- Xin lỗi, em buồn cười vì thấy thầy viết chỗ này một đằng, viết chỗ kia một nẻo, thầy xem lại đi, chữ English thầy vừa mới viết có giống với chữ ở đầu bảng không?
Hàng trăm con mắt đều nhìn lên con chữ phía trên đầu bảng, ông thầy khỉ vàng ngạc nhiên nhìn chữ "Englis" mình đã viết rồi quay xuống trừng mắt nhìn tôi
- Chà, em tự hỏi không biết chữ nào mới là đúng đây, một thầy giáo dạy Tiếng Anh lại viết sai một chữ cơ bản như vậy, tin này mà đồn ra ngoài sẽ có ối kẻ cười bể bụng đấy nhỉ?_ tôi nói bằng giọng mỉa mai
- Là em bày trò phải không?
- Hihi, thầy có thể bị bắt về tội vu khống đấy, thầy nói em bày trò, được rồi thế nhân chứng đâu? Vật chứng đâu?
- Bằng chứng là vẫn còn dấu tay xóa ở đây, ngay bên cạnh chữ i
Tôi giật thót cả mình, thôi chết trong lúc vội nên tôi không thèm để ý. Tuy vậy ngoài mặt tôi vẫn cười tươi cố nói cứng:
- Thế còn nhân chứng, ai đã chứng kiến em xóa chữ của thầy chứ.
- Em có thể làm chứng thưa thầy_ tiếng nói nhỏ nhẹ của Vân vang lên mà tôi tưởng như sấm đánh bên tai.
Người tôi nhũn cả ra, miệng cứng đơ không nói nổi câu nào, còn Vân thì quay xuống nhìn tôi bằng đôi mắt có lửa tràn đầy sự ghét bỏ. ông thầy khỉ vàng đút tay vào túi quần rồi buông một câu vô cùng dịu dàng và dạt dào cảm xúc:
- Chốc hết tiết cuối các em có thể về, trừ bạn Nhiên phải ở lại quét dọn lớp.
Có đá, có đá rớt xuống đầu tôi, đúng là nhân tính không bằng trời tính, cứ tưởng rằng sẽ có thể làm cho ông thầy bẽ mặt một trận ai dè, chính tôi mới là người bị bẽ mặt, huhuhu
17 năm sống trên đời đây là lần đầu tiên tôi bị phạt dọn vệ sinh lớp, tin này mà lan khắp trường thì tôi sẽ bị mọi người cười thối mũi mất.
Tiết cuối đã qua đi một cách nhanh chóng, trong khi lũ bạn nối đuôi nhau cắp sách ra về, thì tôi thất thểu ngồi ủ ê cầm cây chổi chuẩn bị vệ sinh lớp học. Cái Trang lại gần vỗ vai tôi thân tình nói:
- Có cần tao giúp không?
- Thôi, không cần một mình tao làm đc rồi_ tôi khách sáo nói
- Ờ thế thôi tao về đây_ nó nói rồi chay tót đi, đúng là con bạn đểu đáng lí ra không cần hỏi vẫn ở lại giúp tôi chứ, đằng này người ta mới nói như thế mà đã đồng ý ngay rồi.
Nhưng đi đến cửa lớp nó bỗng quay lại hỏi tôi:
- À, này mày có thấy thầy Thiên hôm nay là lạ không?
- Có gì mà lạ, cái ngữ ấy thì khùng quanh năm, chẳng biết đâu mà lần_ tôi hằn học nói
Con Trang nhăn mặt, rồi đột nhiên mỉm cười ranh mãnh nhìn tôi nói:
- Tao thấy, hình như thầy ấy đang ghen
- Ghen ư? ừ tao cũng thấy thế.
- Thật sao? Mày cũng thấy thế à?_ con Trang mắt sáng lên
- Ừ, chắc ổng ghen với trình độ tiếng Anh siêu đẳng của tao, hứ người đâu mà đểu thế chứ._ tôi nói
- Trời ơi là trời, mày đi chết đi_ nó gào lên rồi chạy biến đi, ơ hay cái con này, lại khùng nốt rồi, chẳng biết nó ăn nhầm phải cái gì nữa, tự nhiên lại gào toáng lên. Tôi lắc đầu chán nản, chậm chạp lê cây chổi to sụ.
Đang vất vả với mấy khe nhỏ thì một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình đánh rơi cả chổi:
- Vất vả nhỉ?
Ông thầy khỉ vàng đang đứng tựa lưng vào cửa lớp cười nói.
- Hừ, là tại ai chứ, mà sao thầy nhỏ nhen thế, việc đó có gì đâu mà phải hành hạ em như thế này, làm thầy gì mà chẳng công tư phân minh tí nào.
- Em thử nghĩ xem, tại ai mà tôi hành động như vậy? Em đã làm những gì với tôi?
- Thầy giận dai thế làm gì cơ chứ.
- Sao tôi lại giận lâu thế ư? Tại sao em lại để cho thằng nhóc đó nắm tay mà không chống cự, còn nói tôi và nó yêu nhau một cách thản nhiên nữa chứ, chẳng lẽ lúc nói như vậy em không cảm thấy gì sao?_ thầy Thiên gay gắt nói
- Cảm thấy gì chư? À...có đấy.._ tôi nhíu mày suy nghĩ rồi reo lên
- Em thấy thế nào?_ thầy Thiên nhìn tôi dò hỏi
- À em cảm thấy rất vui vì đã trêu được hai người hihi_ tôi cười toét cả miệng phán một câu xanh rờn.
- Trời..._ thầy Thiên vỗ trán một cái chán nản gắt lên_ thôi em làm nốt đi
Rồi quay bước bỏ đi, nhưng ra đến cửa lại đột nhiên quay người lại, nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành nói:
- Liệu thầy giáo có thể yêu học sinh không nhỉ?
- Ơ...
- mà đó lại là một cô thần đồng thông minh trong mọi việc nhưng lại ngốc nghếch trong tình yêu nữa chứ... haizzz mà thôi quên đi
Ông thầy phẩy tay chán nản rồi dông thẳng để mặc tôi ở lại ngơ ngác lẩm bẩm: "cha này lại ăn nhầm phải cái gì à?"
Cuối cùng cũng hoàn thành công việc, tôi mệt mỏi xách cặp ra khỏi lớp, sân trường vắng tanh, chẳng có một bóng người, phải rồi giờ này chắc mọi người đều đang ở bên bát cơm nghi ngút ngon lành, đâu có khổ sở như tôi.
Thốt nhiên, một cơn gió thoảng qua, tôi bỗng thấy lạnh cả xương sống, có cảm giác như có ai đang nhìn tôi ở một chỗ nào đó.
Mà cảm giác của tôi từ trước đến nay đều rất tốt, nghĩ vậy nên tôi lo lắng ngó quanh quất, nhưng tuyệt nhiên xung quanh đều không có một ai, chắc là tại tôi đói quá nên thành ra nghĩ linh tinh thôi.
Tôi gật gù cho là phải rồi can đảm bước tiếp về phía trước, đột nhiên.......


Chap 32: Nguy hiểm chết người

- Cẩn thận...._ có tiếng hét to vang lên, một người lao đến ôm tôi ngã nhoài ra. chậu hoa từ trên rơi xuống vỡ tan tành.
Tôi nhìn chậu hoa đã thành nhiều mảnh nhỏ mà người run lên bần bật, chúa ơi xém chút nữa là tôi đã đi gặp các cụ nhà mình rồi, híc híc.
Tôi vội nhìn lên phía tầng trên, một dáng người vụt biến mất, chẳng lẽ chậu hoa vừa rồi là có người cố tình...?.
Nhưng giờ mới nhớ, lúc ngã ra tôi còn tưởng kì này mình phải ngã dập mông, gãy xương rồi chứ, nhưng sao tôi lại không hề thấy đau đớn, cảm giác như mình vừa ngã trên một tấm nệm êm vậy, đã thế tôi còn thích thú, dùng tay đấm thùm thụp xuống cái nệm ấy nữa
nhưng khoan đã tôi nhớ không nhầm thì vừa nãy đã có người đẩy tôi ra mà, sao không thấy đâu nhỉ? tôi nghĩ rồi ngó quanh quất khẽ bật thốt lên:
- Quái nhỉ? chẳng lẽ người vừa cứu mình là một con ma
- Ma quỉ gì, người cứu cậu là tôi đây này, và cậu cũng sắp giết chết ân nhân của mình rồi đấy_ tấm nệm tôi đang ngồi đột nhiên cựa quậy và phát ra tiếng nói khiến tôi giật mình kêu lên rồi bắn người ra khỏi tấm nệm.
Người con trai mà ban nãy tôi còn tưởng là một tấm nệm, khuôn mặt lạnh lùng hơi nhăn nhó vì đau, khó nhọc ngồi dậy, lấy tay vuốt ngực, rồi hướng ánh mắt lạnh như hồ băng vĩnh cửu sang tôi gằn giọng bực tức nói:
- Cậu là người hay là heo đấy, nặng muốn chết, đã ngồi êm ái trên ngực người ta lại còn đấm thùm thụp nữa chứ, cậu đối xử với ân nhân của mình như thế à?
Là Phong, sao lúc nào cũng là hắn thế nhỉ? Tôi bực mình định đứng dậy quạt cho hắn một bài vì tội dám sỉ nhục tôi, nhưng nhìn chỗ chậu hoa bể tan tành, tôi lại ngậm ngùi nếm mật ngồi im không dám hé răng nửa lời.
Hắn nói đúng nếu không có hắn thì bây giờ tôi đã có hai con đường để lựa chọn. một là nằm trên xe cứu thương nghe bản nhạc du dương ò í e. hai là...xách ba lô con cóc du lịch âm tào địa phủ thăm các cụ, tổ tiên nhà mình híc.
hai cái lựa chọn đấy mới nghĩ thôi mà tôi đã rùng cả mình. Tôi nuốt nước bọt nhìn khuôn mặt đến đứa mù cũng ngửi thấy mùi sát khí của Phong, lon ton chạy đến đỡ hắn ta dậy, cố nặn ra một nụ cười đẹp nhất, dịu dàng nhất nói với cậu ta:
- Xin lỗi, và cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không có cậu chắc tôi khó sống, cậu là mặt trời, là ánh dương tươi đẹp chói lọi trong lòng tôi_ Tôi giở giọng nịnh nọt, rồi lẩm bẩm "trừ khi tôi bị đui"
Ai ngờ tai hắn thính như tai chó, nhíu mày nhìn tôi bằng đôi mắt ngờ vực hỏi:
- Này, cậu nói cái gì đui cơ
Tôi giật thót cả người vội cười hề hề lấp liếm:
- à...à... tôi..ý tôi là..là người cậu tỏa ra ánh hào quang sáng chói đến nỗi cả những người bị đui cũng thấy được, hê hê...
Nhìn khuôn mặt giả ngu của tôi, hắn khẽ nhíu mày nghi ngờ rồi nói:
- Coi như lần này cậu gặp may, nếu không có tôi thì cậu đã nát sọ rồi.
Tôi nhăn mặt trước câu nói của hắn, dù là đúng đi chăng nữa nhưng có cần phải miêu tả kinh dị thế không, làm tôi chỉ tưởng tượng thôi cũng đã nổi cả da gà.
Lừ mắt nhìn hắn một cái rồi tôi kéo tay đỡ hắn dậy, nhưng tôi chợt chững lại, dòng máu đỏ tươi trên cổ hắn đập vào mắt khiến cả người tôi run lên bần bật, sợ hãi đến không thốt lên lời.....
Đó chính là điểm yếu lớn nhất của tôi- sợ máu.
Nguyên nhân của vc tôi sợ máu là do hồi tôi 7t, bố tôi đã tặng cho tôi chiếc xe đạp ba bánh đẹp tuyệt vời, vì ham vui nên tôi đã lén bố đạp xe ra đường chơi, loạng quạng thế nào mà tôi...đâm chết một con chó con, (ms 7t tôi đã mắc tội sát chó huhu, tội lỗi)
lúc đó tôi đã chạy đến bế nó lên nhưng quá muộn rồi, con chó đã từ trần ngay sau đó..híc..híc, hai bàn tay tôi và cả bộ váy mặc trên người đều dính đầy máu, cái ngày kinh hoàng ấy ám ảnh tôi đến tận bây giờ, vì thế cứ mỗi lần nhìn thấy máu là tôi lại sợ đến khóc thét lên.
Nhìn thấy biểu hiện không bình thường của tôi, Phong bèn ngước đôi mắt lạnh băng lên hỏi tôi:
- Cậu sao vậy, bị mảnh chai đâm vào họng à?
Tôi đưa tay bụm miệng rồi run run chỉ vào chỗ vết thương trên cổ hắn, hắn ngơ ngác rồi cũng sờ tay lên cổ cười khẩy giọng điệu thờ ơ:
- À, vết thương này hả? Chắc là bị mảnh chậu hoa văng ra cứa phải thôi, không có gì nghiêm trọng. Thật không ngờ cậu lại quan tâm đến tôi như vậy đấy.
Đến lúc này thì tôi không thể chịu đựng được nữa, sắp ngất xỉu đến nơi rồi, cả người đều nhũn như con chi chi, tôi ngã khuỵu xuống, hai tay bưng lấy mặt khóc nức nở.
Thấy tôi như vậy Phong hơi hoảng, hắn vội vàng chạy đến chỗ tôi quỳ xuống, bối rối hỏi:
- Này...này... cậu làm sao thế? Sao lại khóc? Nín đi tôi sợ con gái khóc lắm (nói phét chính hắn đã làm hàng trăm cô gái khóc còn gì)
- T..ôi t..ô.i sợ...máu_ tôi lắp bắp nói rồi chỉ vào vết thương trên cổ hắn lại khóc òa lên.
- Haizzz pó tay, máu mà cũng sợ._ hắn thở dài hơi mỉm cười nói.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tèm nhem nước mắt, thảm như sắp bị lôi đi trảm của tôi, hắn bèn thu nụ cười lại, cởi chiếc áo trắng mình đang mặc ra quấn vào cổ để che vết thương rồi dịu dàng lau nước mắt cho tôi hỏi:
- Nói đi, sao cậu lại sợ máu như vậy.
Trong lúc sợ hãi, tôi chẳng thèm quan tâm đến điều gì cả, ôm chầm lấy hắn như vớ được cái phao cứu sinh rồi khóc òa lên như một đứa trẻ, kể cho hắn nghe về câu chuyện đâm chết chó năm 7t.
không hiểu sao tôi lại đem chuyện đó kể với hắn nhưng tôi chỉ biết ở bên cạnh hắn tôi có một cảm an toàn, thấy mình đc che chở, dù rằng hắn là thằng được nhặt về từ hồ băng vĩnh cửu híc híc.
Rúc đầu vào lòng hắn, tôi chợt thấy chiếc áo trắng quấn trên cổ của hắn bị thấm máu đỏ, thế là hình ảnh con chó đầy máu me lại hiện về trong tôi, quá kinh hãi tôi vội đẩy hắn ra, rồi với khuôn mặt đầy nước mắt tôi túm lấy cổ hắn nhìn thẳng vào hắn và gào lên bằng một cái giọng đầy hối hận:
- Chó ơi là chó, sao mày cứ ám tao mãi thế, tao đã xin lỗi, đã hối hận rồi mà, hằng năm đến ngày giỗ của mày tao đều ăn ít đi một bát cơm để tỏ lòng hối lỗi, tao còn đốt cho mày cục xương để mày ở bên đó gặm chơi. Tao làm đến như thế rồi mà mày vẫn không tha cho tao ư? Huhuhuh...
...............
- Cậu khóc thương xong chưa?_ giọng nói lạnh lùng chứa một bồ dao găm của Phong vang lên cắt ngang bài ca khóc thương chó con của tôi.
Tôi bèn dừng khóc, ngước khuôn mặt tèm nhem nước mắt lên nhìn con khủng long sắp phun lửa, vội vàng bỏ tay ra khỏi cổ áo hắn, đứng bật dậy mỉm cười hối lỗi
- Sao cậu dám nắm cổ áo, và nói với tôi như nói với con chó con thế hả?_ hắn giận dữ trừng mắt nhìn tôi, bắt đầu phun lửa
- À ừm..tôi xin lỗi tôi không cố ý coi cậu là con ch..._ nhìn thấy khuôn mặt tức đến độ gân xanh nổi lên chằng chịt của hắn, tôi không dám phun nốt câu nói cười hề hề như một con ngố vội vàng phân bua:
- Ấy ấy, đừng giận mặt nổi mụn đấy, thực ra vừa nãy trong lúc hoảng loạn, tôi hơi bị quáng gà, nên mới nhìn mặt cậu thành mặt con chó con, hihi tại da cậu trắng quá giống màu lông con chó ấy.
Lẽ dĩ nhiên là câu nói biện minh của tôi càng làm cho lửa giận trong hắn tăng lên gấp bội. hắn phủi quần đứng dậy trừng mắt nhìn tôi.
Theo bản năng tôi vội quay người định phóng cặp giò chạy một mạch, trước khi hắn vẫy tay tạm biệt đưa tôi đến với con đò của tử thần nhưng.....


Chap 33: First kiss

Nhưng chưa kịp chạy tôi đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn của hắn vọng lại từ đằng sau. Tôi bèn quay đầu lại, hắn đang lấy tay ôm phần cổ bị thương, khuôn mặt tỏ vẻ đau đớn, người hơi khuỵu xuống.
Tôi hốt hoảng quên cả nỗi sợ con khủng long phun lửa vội chạy đến bên hắn lo lắng hỏi:
- Này cậu có sao không? Hay là đụng vào động mạnh rồi, nói mau lên để tôi còn biết mà gọi đến cửa hàng quan tài và vàng mã đặt đồ trước.
Ngay lập tức hắn đứng thẳng dậy, bàn tay đang ôm lấy vết thương của hắn vụt nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi lại gần hắn, khuôn mặt chó con của hắn chỉ cách tôi có một cm, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi hắn gằn giọng nói, môi nhếch một nụ cười đểu:
- Bây giờ là lúc xử phạt cậu.....
Rồi không để tôi ư hử gì, hắn dùng tay còn lại nâng cằm tôi lên, môi hắn chạm môi tôi, rất nhẹ nhàng, rồi ngay lập tức buông tôi ra nhìn khuôn mặt thộn ra của tôi cười cười nói:
- Thế nào? một hình phạt rất ngọt ngào phải không?
Ôi lạy chúa tôi, hắn vừa mới làm gì thế này, huhuhu đôi môi trinh trắng của tôi, đôi môi đáng giá bạc tỉ mà tôi đã quyết giữ bằng được cho đến năm tôi tốt nghiệp đại học rồi mới trao cho người yêu thế mà hắn đã làm gì cơ chứ.
Tôi lại rơi vào tình trạng chết lâm sàn cả người cứng đờ ra, trí óc của tôi lúc này không còn hoạt động nữa. Đến khi các thiết bị trong người bắt đầu hoạt động trở lại, tôi mới lắp bắp nói với hắn:
- Sao cậu...cậu..dám dùng đôi môi đã sử dụng qua nhiều lần của cậu để chạm vào đôi môi trinh trắng của tôi hả?
- Ê ê ăn nói cho cẩn thận, đôi môi của tôi là môi trinh trắng đấy, trước đó tôi chưa để nó chạm vào ai đâu._ Hắn cau mày nói
Nhưng tôi không thèm để ý đến câu nói của hắn tức tối nói:
- Hừ...hừ...hừ... sao cậu có thể làm cái việc thất đức như thế với một người vẫn còn ngây thơ trong sáng như tôi vậy hả? Cậu là cái đồ..dê mãn tính, dê núi, dê cụ, dê lụ khụ, đến chết vẫn mang giống dê
- Nói bậy, tôi sút đi bây giờ_ hắn gầm gừ nói rồi cốc vào đầu tôi một cái đau điếng._ đây chính là hình phạt đích đáng dành cho cậu đấy.
Nói rồi hắn đút tay vào túi quần quay bước bỏ đi.
À lần này thì tôi không thèm nhịn nữa, sự tức giận đã dâng lên đỉnh đầu rồi, đã thế bà cho mày biết tay, tôi hầm hầm nghĩ rồi lấy đà, đạp một cú thật mạnh trúng vào lưng hắn, khiến hắn ngã nhào xuống đất, tôi nhanh tay lấy chiếc điện thoại ra chụp một kiểu hắn vồ ếch cười khẩy nói:
- Để làm kỉ niệm nhé
Rồi nhanh chân dông thẳng, đáng đời ai bảo chọc tức tôi, thế là còn nhẹ đấy.
Tôi lấy chiếc điện thoại mở bức hình ra bỗng thấy buồn cười, trông hắn trong hình không còn cái vẻ đạo mạo, lạnh lùng nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt nhăn nhó khá dễ thương, tôi phì cười tắt điện thoại rồi cất vào túi xách.
Khoan đã...oh my god, trưa nay bố tôi có ở nhà, huhuhu biết viện lí do gì cho vc về muộn này đây......


Chap 34: Bữa trưa không yên ổn

Cuối cùng tôi cũng lấy được lí do là phải ở lại học thêm môn toán cho chương trình nâng cao, và lẽ dĩ nhiên là bố tôi rất vui khi biết tôi chăm chỉ như vậy. Haizzz...cũng chỉ tại cái tên mắc dịch Phong nên tôi mới phải chăm chỉ...nói dối như vậy, thật tội lỗi.
Trong cả bữa ăn mẹ tôi liên tục mớm lời nói bóng nói gió về việc tôi nên có bạn trai, rằng thì là thầy Thiên rất đẹp trai, rất tài giỏi, rằng thì là nếu có một chàng rể như thế thì thật tuyệt.v.v.. tuy nhiên lần nào bố tôi cũng gạt phắt đi với một khuôn mặt không thể lạnh lùng hơn.
Cuối cùng mẹ tôi tức giận đùng đùng bỏ vào phòng sau khi đã... ăn hết ba bát cơm, híc. Còn tôi thì cười thầm trong bụng, bố tôi đúng là không gì có thể lay chuyển nổi, một Xmen đàn ông đích thực, hihi.
--------------------
Đúng như tôi dự đoán, ngày hôm sau tôi đã nổi tiếng khắp toàn trường, mà nguyên nhân không phải là do tôi đã đạt giải đặc biệt trong kì thi nào đó mà là vì tôi đã ném hoa của hotdog í lộn hotboy số một của trường vào sọt rác
vì thế mà ngay cả khi tôi không hề rời chân khỏi chỗ ngồi của mình nhưng vẫn nhận được những ánh mắt sắc hơn dao cạo của lũ con gái trong trường.
Mà cái lũ này đúng là gàn dở lắm cơ, chỉ là ném hoa thôi, mà chúng làm cứ như là tôi ném kim cương, hột xoàn đi không bằng. Nếu được thì tôi đã ném luôn cái thằng chết dẫm ấy vào sọt rác rồi.
Rõ khổ, chung qui cũng chỉ tại cái bệnh mám trai đời đời không chữa được. Haizzz, chán.
Theo như lời cảnh báo của con Trang thì tôi phải cẩn thận vì hành động của tôi đã lọt vào đôi mắt hí của mấy tay đàn chị lớp 12 đều là fan hâm mộ của tay Phong cà chớn kia.
Đấy tôi đoán có sai đâu, dính vào mấy cái loại du côn như tên Phong, không sớm thì muộn tôi cũng mang vạ vào thân.
Nhưng mà có phải tại tôi muốn dính vào hắn đâu, tại số trời đã định, tôi và hắn là oan gia, mà các cụ đã có câu: oan gia thì ngõ hẹp, mà ngõ hẹp thì khó đi, khó đi nên mới hay chạm mặt như thế đấy, híc híc....
Buổi trưa, tại căngteen trường, tôi và con Trang đang làm nghĩa vụ của một con người đó là ăn cơm, đang ăn, bỗng tôi thấy cả căngteen như sôi lên, tiếng la hét inh ỏi mỗi lúc một to,
nhưng tôi đã thấm nhuần tư tưởng đạo đức của bố, nên không thèm để ý đến mấy chuyện tầm xào ba láp vẫn tiếp tục cúi xuống ăn.
Nhưng con Trang thì không, mắt nó trợn tròn lên như mắt ốc nhồi, miếng bánh mì đang ăn dở rơi tõm xuống bát canh, nước canh văng tung tóe ra bàn
Tôi nhăn mặt nhìn nó nói:
- Giờ thì tao đã biết kiếp trước mày là con gì rồi Trang ạ, mày không thắc mắc à, theo tao thì trôi dạt về năm triệu năm trước thì mày là một con ruồi.
Nó không thèm đếm xỉa đến câu bói của tôi mồm miệng vẫn há ra.
...Cạch..._ tôi ngồi đây đc không?
một giọng nói vang lên, tôi hơi ngước mặt lên để nhìn kẻ vừa phát ra câu nói, đập vào mắt tôi là một mái đầu màu vàng, còn ai vào đây ngoài ông thầy khỉ vàng nữa chứ. Hóa ra đây là nguyên nhân gây ra sự hỗn loạn ở căngteen.
Tôi không thèm ư hử gì típ tục cúi xuống ăn, còn con Trang thì lăng xăng lấy ghế mời ông thầy khỉ vàng ngồi tíu tít nói:
- thầy cứ ngồi tự nhiên, bàn còn rộng lắm
Còn tôi thì lầm bẩm:
- Muốn ngồi cứ ngồi còn phải hỏi, đúng là lịch sự rởm
Con Trang quay qua liếc xéo và tùng xẻo một cái vào tay tôi đau thấu trời, ông thầy khỉ vàng không nói gì chỉ cười.
Rồi quay sang ông thầy khỉ vàng con Trang cười rõ tươi nói:
- Mặc kệ nó đi thầy, con này nó cứ khùng khùng thế đấy...
- Này, đồ con ruồi, mày..._ Tôi cáu tiết gắt nhưng nó không thèm đếm xỉa đến tôi tiếp tục nói:
- Sao thầy lại ra đây ăn cơm? Có nơi dành riêng cho các thầy cô mà?
- À ừ...tại thầy thích ăn cùng với các em
- thích cái gì, hâm hấp thì đúng hơn_ tôi lẩm bẩm
Con Trang lại lừ mắt sang tôi và lại tùng xẻo một cái rõ đau nói:
- Tao sút mày sang Tây gặp Voldermort bây giờ
- Ơ hơ, sao mày biết tao hâm mộ Voldermort_ tôi khoái chí nói
- Trời, có ai điên như mày đi thích nhân vật phản diện ấy không?
- Có, sắp rồi
- Ai?
- mày...hahahaha
- Còn lâu, tao thích anh Harry baby cute cơ, hứ
Nó nói rồi tức tối vớ lấy cái bánh mì, nhưng chưa kịp sực miếng nào thì một lần nữa chiếc bánh mì lại rơi xuống bát canh khiến nước canh bắn tung tóe. Tôi nhìn nó thở dài:
- Haizz....mày chỉ sống được với con ruồi thôi Trang ợ.
Nhưng nó không thèm để ý đến câu châm chíc của tôi, run run chỉ tay về đằng sau. Lần này thì tôi quay lại để xem là con ma nào. Khuôn mặt lạnh lùng pha lẫn sự giận dữ của tên Phong đập vào mắt khiến tôi giật mình suýt ngã lộn đầu vào bát canh.
Phong nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt giận dữ như con hổ cái bị cướp mất con. Tôi nuốt nước bọt ừng ực vội quay đi chắp hai tay lại khấn:
- Ôi các cụ tổ tiên nhà mình có hiển linh hãy bảo vệ con khỏi bọn ma quỷ hiện hình, giúp con xua đuổi mấy thằng người âm này đi.
Tôi nói xong liền quay lại với đĩa cơm của mình hoàn thành nốt công trình dở dang
- Ra ngoài tôi có chuyện cần nói_ cái giọng lạnh lùng của Phong vang lên
Ô hay cái tên này, tôi là con cún cho hắn sai bảo đấy à? Nghĩ thế nên tôi không thèm ư hử gì quay sang con Trang hỏi:
- Trường mình có nuôi quạ không mày?
- Không, sao mày hỏi thế?_ con Trang ngơ ngác hỏi
- Ừ thì tại tao nghe có tiếng quạ kê..
Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị tên Phong nắm tay kéo dậy, khiến tôi bị nghẹn, suýt sặc cơm lên mũi
- Sao tôi nói cậu không nghe hả?_ hắn gằn giọng nói
- sao tôi phải có nghĩa vụ nghe, lời cậu nói là thánh chỉ à?_ tôi tức tối vặc lại. đúng là cái đồ cờ hó
Thầy Thiên lúc này cũng đứng dậy, giữ tay Phong nói:
- bỏ tay em ấy ra, Cậu hành động quá lố rồi đấy...
Nhưng hắn không thèm đếm xỉa đến lời ông thầy khỉ vàng kéo tay tôi bỏ đi một nước trước con mắt sửng sốt của tất cả mọi người


Chap 35: Đồ PX

- Này cậu làm gì thế? Còn không mau bỏ tay tôi ra?_ tôi vùng vằng nói, cố gắng rút tay ra khỏi tay hắn. Nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của hắn tôi sẵng giọng hỏi:
- Thế có chuyện gì thì nói mau đi chứ hả đồ PX
- PX là cái gì vậy?_ hắn nhíu mày hỏi
- À... P là perfect, còn X là Xmen. Ý..ý tôi muốn nói cậu là người đàn ông hoàn hảo_ tôi cố nín cười nói
- Thật không?_ hắn nhìn tôi ngờ vực
- Ai nói phét cậu làm gì, thế có chuyện gì nói đi chứ_ tôi gắt
- À, ừm... _ hắn lúng túng rồi buông gọn lỏn một câu_ tôi quên rồi
- Sặc... kéo người ta ra cho bằng được rồi bảo quên rồi, cậu có bị ẩm ic không đấy
- Tôi thích thế_ hắn nói rồi đút tay vào túi quần bỏ đi. Tôi nhìn theo hắn mà chẳng hiểu gì cả. Haizz chắc đang tuổi dậy thì, nên thằng bé biến tính thế đấy.
Nhưng đang đi đột nhiên hắn quay lại, rồi không nhìn tôi hắn ấp úng nói:
- Từ giờ cho phép cậu gọi tôi là PX đấy
Nói xong hắn dông thẳng. Đợi hắn đi khuất, tôi mới dám ôm bụng cười ha hả. để tôi giải thích về cái nghĩa sâu xa của từ PX nhé. Là thế này:
X là íc, PX là píc mà píc bằng pig bằng con lợn.
Thế là từ rày thì tôi tha hồ gọi hắn là con nhợn trong khi hắn chẳng biết gì cả rồi haha. Nhưng.. chuyện này là bí mật, để lộ ra là tôi đi tong ngay.
---------------------
Buổi chiều, sau khi đã kết thúc tiết cuối, vẫn như mọi khi tôi định xách cặp trở về bên nồi cơm gia đình, thì mĩ nhân Vân hớt hải chạy vào thở hổn hển rồi nói với tôi:
- Nhiên, thầy hiệu trưởng muốn gặp cậu, chắc là có chuyện gì gấp lắm, thầy hẹn cậu ở văn phòng.
Nói xong cô nàng phắn luôn, nhanh như ma quỉ hiện hồn, híc. Mặc cho tôi đứng đó ngẩn tò te, chẳng hiểu gì cả. Đúng là chuyện lạ đây, sao bỗng dưng ******* Vân lại tử tế với tôi thế nhỉ?
Bình thường, có ai nhờ vả việc gì liên quan đến tôi là y rằng cô nàng tảng lờ đi, không thèm để ý, thế mà hôm nay lại đột xuất hăng hái chạy đến báo cho tôi biết cơ đấy. Hay là ăn nhầm phải hột cơm có dính thuốc chuột rồi?
Nhưng thôi, cứ đi xem sao cái đã......Tôi nghĩ rồi nhanh chân bước đến văn phòng thầy hiệu trưởng


Chap 36: Bị dằn mặt

Nghĩ vậy nên tôi nhanh chân xách cặp bước về phía văn phòng thầy hiệu trưởng, nhưng chân tôi chưa kịp bước qua vạch cửa thì cả người tôi đã bị kéo đi.
Đến khi định thần lại, thì tôi mới biết mình đang ở khuôn viên phía sau trường, và cùng bầu bạn với tôi tại nơi sơn thủy hữu tình này là khoảng năm,sáu bà chị có máu mặt ở trường.
Họ đều thân tình nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến toàn lòng trắng híc. Người nào người nấy mặt mũi bặm trợn, vòng tay trước ngực, răng nghiến ken két.
Eo ơi thế là giấc mơ đóng phim hành động của tôi đã thành hiện thực rồi, tuy nhiên...trong trường hợp này tôi lại là diễn viên đóng thế huhu.
một bà chị trông rất đanh đá với mái tóc nhuộm đỏ, trên đầu đầy hoa lá, chim muông (ghim, cặp, nơ) bước ra, tay chống nạnh, rồi hất mặt lên hỏi tôi:
- Cưng có biết tại sao hôm nay bọn chị gọi cưng ra đây không?
Bằng trí thông minh siêu đẳng của mình tôi có thể đoán trước rằng trong trường hợp này, nếu cố tỏ ra là một cô gái cá tính như trong mấy bộ phim tình cảm lãng mạn thì nhẹ nhất là khâu mấy mũi, nặng hơn là gãy vài cái răng, tồi tệ nhất là nằm viện mấy tháng, để rồi khi tỉnh dậy, ngày ngày đều ra bờ sông bắt chuồn chuồn.
Chỉ nghĩ đến thế thôi là tôi đã rùng cả mình, da gà nổi lên từng mảng.
Vì vậy, với những đứa ngu si tứ chi phát triển, suốt ngày chỉ biết có đấm với đá như thế này thì nhún nhường là khôn ngoan nhất. Nghĩ vậy nên tôi bèn nở một nụ cười ngây thơ, ngước khuôn mặt vô (số) tội của mình lên, lễ phép nói:
- Dạ, em không biết mình đã làm gì sai trái, nếu có mong các tiền bối bỏ qua cho ạ.
Chị ta có vẻ hài lòng với thái độ ngoan ngoãn như con cún con của tôi, khẽ nhếch một nụ cười nửa miệng (cái này học của tay Phong nè) nói bằng giọng kẻ cả:
- Hừ, xét thấy thái độ ngoan ngoãn của cưng, tụi chị sẽ cho cưng biết nguyên do. Hôm nay tụi chị gọi (gọi cái gì, bắt cóc thì có) cưng tới là để dạy cho cưng một bài học vì tội dám ném hoa của Phong vào sọt rác..
Tôi biết ngay mà, còn nguyên nhân nào vào đây nữa, sao mà cái trường này lắm đứa dại trai thế nhỉ? lớp 12 rồi mà không chịu ở nhà ôn thi đại học, suốt ngày chỉ bày trò hành hạ mấy người dễ xương, tội nghiệp như tôi thôi
- Nói nhiều với nó làm gì, tẩn một trận tới bến luôn
- rạch hai đường vào mặt nó cho bõ ghét
.......
Mấy người kia nhao nhao lên, mặt mũi người nào cũng hằm hằm, sắn tay áo chuẩn bị hành khuyết tôi. Vòng vây càng ngày càng siết chặt, ôi ôi kì này chắc chết quá, làm sao đây? Vận động trí não một chút...
- Khoan đã_ tội nghĩ rồi vội vã kêu lên, những bàn tay đưa ra chuẩn bị bập tôi vội dừng lại, bà chị vừa nãy nhíu mày hỏi tôi:
- Sao? Cưng có lời trăn trối à?
- Dạ, trước khi xử, các tiền bối phải nghe em giải thích đã. Thực ra em không cố ý ném hoa của cái thằng hâm kia, à nhầm của bạn Phong vào sọt rác đâu, chỉ tại lúc đó em nhìn thấy con sâu trong bó hoa, sợ quá nên mới tiện tay ném đi ai dè lại trúng thùng rác....
- Hừ nói dối, thời đại nào rồi còn sợ sâu. Mà nếu có sợ đi chăng nữa cũng không được phép ném hoa của Phong đi, điều đó là không thể tha thứ được.
- Thực ra..._ tôi làm khuôn mặt ủ dột rồi nói típ_ em có một kí ức đau buồn liên quan đến con sâu
- Kí ức gì_ Chị ta hất mặt hỏi tôi
- Ừm, em có ông anh trai nghịch lắm, hồi còn nhỏ ổng thường bày trò trêu em, có lần ổng đi bắt ở đâu về được hơn chục con sâu, rồi nhân lúc em ngủ đổ lên người em, lúc tỉnh dậy thấy sâu bò ngọ nguậy trên người, em sợ quá ngất xỉu đi, từ đấy cứ thấy sâu là em sợ. Híc, chuyện là thế đấy._ tôi bịa bằng một cái giọng tang thương khiến tất cả đều tin sái cổ nuốt nước bọt ừng ực tưởng tượng đến cái cảnh đó mà sợ mất mật.
Cũng phải thôi, nếu gặp phải trường hợp đó thì đến ma còn sợ chứ nói gì là người. Nhưng rất tiếc là tôi chẳng có ông anh nào cả, mà nếu có thì người bị sâu bò lổm ngổm lên người phải là ông ấy chứ không phải tôi hehe
Tưởng rằng mọi chuyện đã xong xuôi, ai dè cái lũ quỉ cái hám trai này vẫn không thèm tha cho tôi, cô nàng tóc đỏ lên tiếng:
- Thôi được, chuyện ném hoa coi như chị bỏ qua cho cưng, nhưng chuyện cưng quyến rũ Phong còn đc cậu ấy tuyên bố là bạn gái là không thể chấp nhận được. Chị không đánh cưng nữa, nhưng chị sẽ xin một bên má nhé.
Dứt lời chị ta rút ra một lưỡi lam sáng lóa, nhếch một nụ cười đểu, đôi mắt ánh lên sự độc ác từ từ tiến về phía tôi. Trời ơi, chết tôi rồi, phải nghĩ cách gì thôi. Nhìn lưỡi lam sắc bén tôi vội kêu lên:
- Khoan...em không phải là bạn gái của Phong đâu, các tiền bối hiểu lầm rồi.
Chị ta dừng lại ngước đôi mắt dò xét lên nhìn tôi hỏi:
- Đừng có nói dối nhe cưng, sứt một bên má nữa đấy.
- Không, là sự thật. Thực ra em và Phong là bà con họ xa, không những thế, anh trai em lại là bạn thân của Phong...
- Thế thì sao?
- Phong có nói với em là cậu ấy chán ghét cái cảnh con gái cứ đeo cậu ấy, vì thế cậu ấy muốn nhờ em giả làm bạn gái để cậu ấy có thời gian rảnh tìm một nửa còn lại cho mình_ rồi ngó quanh quất tôi nói tiếp_ biết đâu bây giờ cậu ấy lại đang đứng ở một chỗ nào đó quanh đây, quan sát mọi người để tìm ra cô gái mình thích.
Lời tôi nói có hiệu quả ngay lập tức, các bà chị vội thu nanh, lấy ra trong cặp những hộp gương nhỏ, ngắm nghía, vuốt tóc, trang điểm, rồi nở những nụ cười duyên dáng.
Hành động dễ thương này khiến tôi suýt nữa thì phá lên cười. Rồi cố nín cười tôi nhìn bà chị tóc đỏ suýt xoa khen:
- Oa, chị có cái nơ đẹp quá, có nó trông chị xinh hẳn lên
Được tôi khen, chị ta sướng quá cười tít cả mắt hỏi dồn dập:
- Thật hả? có đẹp lắm không?
- Vâng, đẹp hết sẩy, Phong bảo rằng rất thích những cô gái có mang nơ trên đầu, cậu ấy còn nói...
- Nói cái gì?
- Cậu ấy còn nói cậu ấy rất thích những cô gái dịu dàng, và đặc biệt ghét những cô gái hung dữ suốt ngày chỉ biết đấm với đá....
Lời tôi nói tựa như sét đánh ngang tai đối với các bà chị này, sau một phút định thần lại, bà chị tóc đỏ lập cập nói với tôi:
- À..ừm cũng gần tối rồi ha..?
- Vâng_ tôi ngây ngô đáp
- Thực ra thì.. thực ra bọn chị không định đánh cưng đâu, bọn chị cũng ghét cay ghét đắng việc đánh đấm haha
- Vâng, em biết_ tôi nói
- Vì thế, cưng đừng nói cho Phong biết là bọn chị dọa đánh cưng nhé. Được không?
- Vâng, em không nói đâu, nhìn mặt là em biết các chị thuộc mẫu người dịu dàng rồi._ tôi nịnh
- Ừ, thế chuyện này là bí mật nhé, chị em mình huề, coi như chưa có chuyện gì xảy ra_ Bà chị tóc đỏ nhìn tôi cười "dịu dàng" rồi quay qua lũ đàn em nói gọn:
- Buồm ( rút)
Những người kia cũng tặng cho tôi một nụ cười duyên dáng rồi yểu điệu bước đi. Đến khi họ đã đi khuất tôi ôm bụng gục đầu vào gốc cây xà cừ cười phá lên:
- Hahahaha, dễ thương quá hahahaha.
Rồi tôi ngồi phịch xuống gốc cây lẩm bẩm:
- Haizzzz cái tên PX Phong ấy thì thích ai đc chứ, người gì mà cứ như tảng băng í, bị mình gọi là con nhợn cũng không biết hihihi....
- Cậu giỏi nhỉ?_ đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên ở ngay sau lưng khiến tôi giật mình, sặc nước bọt.
Tôi vội đứng dậy, ngó xung quanh để tìm nơi phát ra tiếng nói, chẳng lẽ lại là ma? Tôi run rẩy nghĩ rồi định ba chân bốn cẳng dông thẳng thì tên Phong từ đằng sau thân cây cổ thụ bước ra khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
Sao...hắn lại ở đây nhỉ, liệu hắn có nghe được câu nói vừa rồi của tôi không? Thôi chết tôi rồi.
- Này cậu ở đây từ khi nào thế?_ tôi hỏi
- Đủ để thấy được những chuyện cần thấy_ hắn lạnh lùng nói
- Ơ hơ, chuyện gì cơ?_ tôi ngây ngô hỏi
- Hừ, tôi không biết là mình có một người bà con họ xa là cậu đấy, còn nữa anh trai cậu tên gì? Sao tôi lại chưa từng nghe mình có thằng bạn thân là anh cậu nhỉ?
À thì ra là chuyện đó, hừ cái đồ đểu hắn đứng đấy từ nãy đến giờ mà không thèm xông ra cứu tôi, con trai con đứa gì mà như đàn bà ấy, chẳng ga lăng tẹo nào. Nghĩ vậy nên tôi bực tức nói:
- Hóa ra cậu đứng đó từ đầu, thế mà không ra cản mấy cô fan của cậu lại. Cái đồ độc ác, đồ cờ hó, đồ PX.
- Này, cậu chửi xong chưa? Tôi còn chưa xử cái vụ cậu dám gọi tôi là PX đấy_ hắn tức tối nói
- Thế cậu có phải là đàn ông con trai không đấy, thấy một cô gái liễu yếu đào tơ (sặc) bị năm, sáu con quỷ dữ vây đánh mà cũng không thèm cứu giúp. Hay là..._ tôi ngập ngừng.
- Hay là cái gì?
- Hay là...hay là..cậu bị BD thật?_ tôi thì thầm
- Này, ăn nói cho cẩn thận, tôi sút đi bây giờ_ hắn giận dữ trừng mắt nhìn tôi
- Không phải thì thôi làm gì mà giận dữ thế hihihi_ tôi cười
...
- Ừm..thực ra.._ hắn đột nhiên lên tiếng
- Thực ra làm sao, gì mà cứ lúng túng như con gái về nhà chồng thế?
- Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu_ hắn gầm lên tức tối
- Ok..Ok làm gì mà nóng thế, nói típ đi chứ_ nhìn thấy thái độ tức giận của hắn tôi vội cười hề hề nói
- Thực ra, ban đầu tôi cũng định cứu cậu, nhưng thấy không cần thiết nên chỉ đứng xem thôi.
- Ối tất cả chỉ là bao biện,... thôi tối rùi, tôi chẳng muốn dính vào cậu thêm nữa đâu, xúi quẩy lắm. _ tôi nói rồi quay người đinh bỏ đi
- Khoan đã..._ hắn gọi với theo
- Sao? Có chuyện gì?_ tôi quay đầu lại nhìn hắn hỏi
- Cậu nghĩ như vậy thật sao?
Cái thằng cha này lại hít nhầm phải khí độc à? Hỏi một câu chẳng ra ngô, chẳng ra khoai gì cả. Tôi nhíu mày nhìn hắn nói:
- Nói cái gì thế? Bệnh điên lại phát tiết à?
Hắn không để ý đến câu châm chọc của tôi ngập ngừng nói:
- Cậu nghĩ rằng tôi là người không biết thích ai bao giờ ư?
À thì ra là câu nói vô tình của tôi lúc nãy, công nhận tai hắn thính như tai chó ý, tôi nói nhỏ vậy mà cũng nghe thấy. Tôi cười cười nhìn hắn nói:
- Thế không phải à? một người luôn đem con gái ra làm trò đùa như cậu thì biết gì mà yêu với thích.
- Nếu tôi....nếu tôi nói tôi thích cậu thì cậu nghĩ sao?
Tôi nghệt mặt ra tròn mắt nhìn hắn, đây có thể được coi như một lời tỏ tình không? Khoan, người đang nói câu ấy là ai kia chứ,là Trần Lam Phong tay cua gái có hạng, đây chắc hẳn là một chiêu trong chiến dịch cua gái của hắn.
Tôi mà tin hắn thì tôi đi đầu xuống đất. Hắn nghĩ tôi là loại con gái mới chỉ nghe có thế đã đổ cái rầm à? Nhầm..nhầm to rồi. Nghĩ thế nên tôi giả vờ ngây ngô hỏi hắn:
- Cậu nói cái gì lạ như con quạ bị sét đánh thế?
Nhìn khuôn mặt giả ngu của tôi, hắn ta tức tối sẵng giọng nói:
- Mà thôi, có nói với cậu cũng bằng thừa._ xong hắn đút tay vào túi quần đi thẳng.
À...láo ý của hắn là vì tôi ngu ngốc nên có nói với tôi cũng như không hả? không thể chấp nhận được, tôi phải đốp một câu gì đó để...chọc tức hắn cho bõ ghét mới được kha...kha...kha...Nghĩ vậy nên tôi vội chạy theo níu áo hắn lại, thở hổn hển nói:
- Khoan đã....
Hắn quay xuống nhìn tôi bằng đôi mắt kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Tôi..tôi muốn nói với cậu rằng...rằng t..ô.i cũng... thích cậu_ tôi ấp úng nói, đôi mắt
Phong càng mở to hơn, hắn ta lắp bắp nói:
- Thật..th..ậ..t à?
- Ừ_ tôi cố nín cười nói tiếp_ nhìn thấy khuôn mặt trắng póc của cậu tôi lại nhớ đến màu lông trắng của con chó xù ở nhà bà tôi, hihi tôi thích con chó ấy lắm.
- Cậu....
Tôi không để cho hắn nói hết câu đã vội vàng ba chân bốn cẳng chạy thẳng, để lại tiếng cười khanh khách khoái chí, tôi là người như vậy đấy, luôn chọc tức người khác trong mọi tình huống, với cá tính này, có lẽ tôi sẽ ế dài dài. Haizzzz.....


Chap 37: Những lần bị đánh

Trời đã tối rùi, chẹp.. chẳng biết hôm nay là ngay gì mà sao cái số tôi lại xui như thế nhỉ? chung qui tất cả cũng chỉ tại cái tên PX Phong, mà sao khi không tôi lại cứ dính phải hắn thế nhỉ?
thôi...thôi phải mau mau tống tiễn hắn ra khỏi cuộc đời đầy hoa lá của tôi mới đc, từ khi dính phải hắn chẳng hiểu sao cái số tôi nó lại mang màu ảm đạm như thế.
Tôi vừa than thở trong lòng vừa nhìn đồng hồ, cũng may bố tôi vừa đi công tác chứ không quả này tôi lại phải mất cả tiếng đồng hồ để ca bài ca con cá học bài chăm chỉ để năn nỉ ông không giáng mấy cái roi mây xuống cái thân xác tàn tạ của tôi.
Mà cũng lạ cơ, từ bé đến h tôi bị đánh lần nào là y rằng lần đó liên quan đến bọn du côn. Để tôi nhớ lại xem nào...ừm:
- Lần thứ nhất: năm đó tôi vừa chập chững bước vào lớp một chẳng hiểu nghe đâu được bài hát "bố em là du côn, mẹ em là côn đồ, cả nhà là lưu manh.." bèn học theo về nhà hát líu lo, lẽ dĩ nhiên là ăn vài cái vụt vào mông mà chẳng hiểu gì cả. Ôi ngộ nghĩnh trẻ thơ. híc
- lần thứ hai: đó là năm tôi học lớp ba, đang đi học về, tò mò tôi ghé lại xem mấy tay du côn đánh nhau nên về muộn, hậu quả là lãnh một cái roi. Lạy chúa chứng dám, hồi đó tôi vẫn còn ngây ngô con gà gô.
- Lần thứ ba: tôi cũng chẳng nhớ nữa, có lẽ là hồi lớp năm, lúc đó bố tôi dạy tôi học Toán, thấy cái mặt ông cứ hằm hằm, tôi ngây ngô nói: " ô cái mặt bố giống mấy thằng du côn con thấy trên phim thế" Má ơi nào tôi có biết cái roi mây bố tôi đang cầm sẵn trên tay. Huhuhu..
- Lần thứ 4: chính là cái lần tôi đã cười lăn lộn vì nghe được chuyện bố tôi bị bọn du côn đánh gãy răng.
May mắn là đã chưa có lần thứ năm híc...
Lịch sử vẻ vang như vậy cũng đủ để tôi nên tránh xa cái lũ đầu trộm đuôi cướp ấy đi. Kẻo không sớm thì muộn cuộc đời của tôi sẽ chìm trong màu đen tối.
Chiếc xe buýt đỗ xịch trước mặt khiến dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang.
Mang tâm trạng tức giận khi nhớ về quá khứ hào hùng đầy bi thương của mình tôi bước lên xe bằng những bước chân voi, mọi người trên xe buýt đều nhìn tôi với ánh mắt lòng trắng chiếm 90% kèm theo những tiếng lầm bầm:
- Bọn trẻ thời nay thật là, chẳng ý tứ gì cả.
Đã thế ông tài xế xe còn nói vọng xuống:
- Đề nghị bà con không được dắt súc vật lên xe nhá.
Chúa ơi sao ai cũng muốn hành hạ tôi thế này? Tôi tức đến nghẹn cả họng, chỉ mong sao lấy lại được phong độ vặc cho cái ông tài xế vô duyên kia một trận, nhưng thôi tôi mệt quá rồi, chẳng thèm đôi co làm gì cho tốn nước bọt, nghĩ vậy nên tôi đành ngậm ngùi lê xác xuống cuối xe, lôi mp3 ra cắm vào tai và ngủ...z..z..z
......................
Tôi tỉnh giấc sau một cú va chạm mạnh vào băng ghế đằng trước. Tôi dụi mắt và xoa xoa chỗ đau bực mình càu nhàu:
- Đi đứng cái kiểu gì không biết nữa, tự dưng thắng cái rẹt, đau thấu trời.
Rồi mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh xe, lạy chúa, sao chỉ còn mình tôi thế này, mọi người đi đâu hết rồi, chẳng lẽ đây là chuyến xe tử thần đưa tôi đến với cõi âm, huhuhu tôi chưa muốn chết đâu ....
Sau vài phút hoảng loạn vì tưởng "sắp đc gặp diêm vương" cuối cùng tôi cũng trấn tĩnh lại và hỏi ông tài xế mắc dịch:
- Chú ơi, mọi người đâu hết rồi?
- Xuống xe hết rồi còn đâu, thế cô bé có xuống không thì xuống luôn đi?_ ông chú lên tiếng
- Dạ, thế đến phố X chưa chú?
- Ơ hay cô bé đang mơ ngủ đấy à? Đi quá phố X mấy cây số rồi còn đâu....
Đoàng.....có tia sét vừa giáng xuống đầu tôi. Quỷ thần thiên địa ơi, mẹ nữ Oa, chúa Giêsu, thánh Ala, thần Zeus ơi, con đang ở đâu thế này sao các ngài không bảo vệ cho một thiên thần nhỏ bé là con đây huhuhuhu...
Giờ mới nghĩ sao tôi lại có thể ngủ quên được cơ chứ biết làm thế nào đây, đã thế tôi lại là một đứa mù đường nữa. Đành cầu cứu ông chú tài xế thôi híc. Nghĩ vậy tôi bèn lên giọng nài nỉ:
- Chú tài xế đẹp trai ơi, chú có thể cho xe buýt về lại phố X được không?
Đáp lại lời thỉnh cầu của tôi là một tràng cười khả ố:
- Ơ hơ hơ, cô bé vẫn đang ngủ đấy à? Xe buýt phải đi tiếp chứ quay lại làm gì, thế giờ cháu có xuống không, hay là típ tục đi.
Không xuống chẳng lẽ lại ở lại vi vu cùng cái ông tài xế vô duyên này khắp thành phố chắc. Đúng là hỏi thừa, nghĩ vậy nên tôi chẳng nói chẳng rằng lẳng lặng bước xuống xe.
Chiếc xe buýt lao vuỵt đi để lại một dáng người bé nhỏ cô đơn trên vỉa hè. Sự thực là lúc này đây tôi chỉ muốn hét thật to cho bõ tức, nhưng chỉ sợ ngay sau đó ngôi nhà típ theo của tôi là bệnh viện tâm thần thì chết. nên tôi đành ngậm ngùi lê bước trên vỉa hè vừa đi vừa lẩm bẩm bài hát:
- Tôi lê bàn chân bước đi trên con đường dài, híc huhuhuhu.....
Đang tuyệt vọng đột nhiên tôi nhớ ra con dế yêu, phải rồi tôi sẽ gọi mẹ ra đón.
Suýt chút nữa là tôi đã nhảy cẫng lên sung sướng rồi, nhưng người ta nói hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn trong trường hợp này của tôi câu nói ấy đúng 100%. Bởi vì chiếc dế yêu của tôi đã ngỏm củ đèo vì hết bin rồi.
Đúng là đen đủi từ đầu đến chân, lạy chúa con đã làm gì nên tội mà người hành hạ con như thế này?
Tôi đang than thở cho số phận hẩm hiu của mình thì đột nhiên có tiếng gọi ở đằng sau:
- Này, đợi đã.....
Tôi vội vàng dừng bước, không phải là ông trời đã nghe thấy tiếng tôi than thở mà động lòng trắc ẩn đem đến cho tôi một vị cứu tinh đấy chứ.
Tiếng nói ấy của ai đây? nhưng thôi là ai cũng được, thầy Thiên hay kể cả là tay du côn Phong tôi cũng chấp nhận hết, miễn là hắn cứu tôi thoát khỏi tình trạng dở khóc, dở cười này.
Nghĩ vậy lên tôi sung sướng vội quay đầu lại ......


Chap 38: Ôi chúa ơi...cứu con

Khuôn mặt tôi dường như đông cứng lại, trí não ngừng hoạt động, ,tiêu rồi, tiêu thật rồi kì này tôi chết là cái chắc huhuhu....
Cái người vừa mới gọi tôi không phải Phong cũng chẳng phải là thầy Thiên mà là... Dương - Phan Mạnh Dương. Cái tên bị tôi hất cả li sữa vào người trong bữa gặp mặt hôm thứ 7. Đúng là xúi quẩy mà, sao khi không hắn lại đến tìm tôi đúng lúc này chứ, đã thế đi cùng hắn còn mấy tay đàn em mặt mày khả ố nữa. Chúa ơi con chưa muốn chết sớm.
- Sao thế? tôi gọi cậu đấy, Tôn Nữ Hà Nhiên - thần đồng của trường cấp ba Thanh Đằng._ Hắn nhấn mạnh câu sau kèm theo một nụ cười hiểm ác.
Hừ cái dồ mắc dịch, có cần phải réo cả tên họ của tôi giữa đường giữa chợ như thế không. Cái tên thuộc dòng dõi cao quý của tôi lại để cho cái đồ cờ hó như hắn gọi linh tinh à? Nhưng thui bây không phải là lúc tôi nên tức giận, nghĩ vậy tôi bèn nở một nụ cười tươi như hoa nói với hắn:
- Ủa? bạn nhận nhầm người rùi, tôi không phải là học sinh trường Thanh Đằng đâu, hihihi....
Nói xong tôi quay đầu định ba chân 4 cẳng dông thẳng. Nhưng quái sao chân tôi vẫn chạy mà người thì không nhúc nhích thế này.
Tôi bèn quay đầu lại. Khuôn mặt cờ hó con của tay Dương đập vào mắt khiến tôi suýt thì phải vào viện vì một cơn nhồi máu cơ tim, híc. Bàn tay voi của hắn đang nắm chặt lấy vạt áo tôi, khuôn mặt ánh lên sự đểu giả.
- Định làm ngơ luôn à? Khuôn mặt cậu có hóa ra tro tôi cũng nhận ra, nhờ li sữa của cậu mà mặt tôi trắng, mịn hơn đấy_ hắn cười rõ đểu nói
Tôi hoảng quá vội la lên:
- Ê này...này tôi đã bảo không quen cậu mà, sao cứ nắm áo người ta thế, định giở trò bắt nạt con gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt đấy à?
- ha ngộ ghê. Mấy giờ rồi mà còn ban ngày ban mặt_ hắn nhếch mép mỉa mai
- Ừ ha_ tôi cười ngô nghê rồi ngọt ngào nói_ ban ngày hay ban đêm cũng như nhau cả thôi, mới lại một người quang minh chính đại đẹp trai (dại gái) xuất chúng như bạn Dương thì ai lại làm những chuyện khuất tất ấy hihihi....
Nhưng đáp lại nụ cười cùng giọng nói ngọt ngào của tôi hắn chỉ nhếch mép một cái gằn giọng:
- Tôi quen quá rồi, không cần diễn kịch đâu, chắc là trong đầu cậu đang chửi rủa tôi thậm tệ phải không?
Khiếp mới có không gặp mấy ngày mà hắn đã đi tu luyện ở đâu rồi biến thành con sâu chui vào bụng tôi mất rồi.
Quả thật là lúc này đây tôi chỉ muốn lấy lại phong độ tát cho hắn một cái nhàng lửa rồi chửi một trận cho bõ tức. Nhưng nhìn đám đàn em của hắn đứng lúc nhúc đằng sau tôi lại không đành để hắn mất mặt (không dám thì đúng hơn). Nghĩ vậy tôi đành xuống nước năn nỉ:
- Dương nè, cũng tối rồi tôi phải về nhà không bố tôi đánh, cậu tha cho tôi lần này rùi lần sau tôi mời cậu ăn cơm để tạ lỗi được không?
- Hừ...mời ăn cơm? Tạ lỗi? cậu nghĩ hạ nhục tôi xong rồi muốn làm gì thì làm sao? Nói cho cậu biết hôm nay tôi sẽ cho cậu biết tay._ hắn lên giọng đe dọa.
- Thế cậu muốn làm gì?_ tôi bực mình xẵng giọng nói
- Hừ, thì mời cậu vào con hẻm kia chơi chứ sao nữa._ hắn nhìn tôi và nở nụ cười đểu đôi mắt ánh lên sự gian tà.
Nghe câu nói của hắn tôi hoảng kinh, sợ run lên quả thật bây giờ tôi chẳng biết nên làm gì. Có lẽ chỉ còn cách la to lên cho bàn dân thiên hạ biết thôi. Nghĩ vậy nên tôi bèn lấy hơi hét to lên:
- Bớ ng..._ Nhưng tôi chưa kịp nói đến chữ thứ hai thì đã bị tay Dương bịt miệng kéo vào con hẻm gần đó. Má ơi kì này tôi chết thật rồi, tôi không muốn cái tên mình bị đưa lên mục "gia đình chúng tôi thương tiếc báo tin..." đâu. Cứu tôi, có ai không? .......
Sau khi đưa tôi vào sâu trong hẻm tay Dương ms bỏ bàn tay bẩn thỉu của hắn ra khỏi chiếc miệng xinh xắn nhả hoa nhả ngọc của tôi. Nhìn khuôn mặt đểu giả của hắn lờ mờ trong bóng đêm tôi trừng mắt giận dữ nói:
- Tôi thật không ngờ cậu lại bỉ ổi như vậy, nếu cậu còn không thả tôi ra thì tôi sẽ la to lên cho cả làng cả nước biết việc làm xấu xa của cậu đấy.
- Hừ....Cậu cứ vc la thoải mái, cùng lắm là có con chó con dũng cảm vào cứu cậu, chứ ở đây chẳng ai nghe thấy cậu la đâu._ Hắn cười đểu rồi đưa bàn tay dơ bẩn lên vuốt má tôi._ Đây là cái giá phải trả cho việc sỉ nhục tôi, chưa có đứa con gái nào dám làm thế với tôi cả.
- Tôi chỉ sỉ nhục những người đang sỉ nhục thôi._ tôi mỉa mai nói
Tên Dương trừng mắt nhìn tôi gằn giọng:
- Mạnh miệng nhỉ? để xem lầm này cậu làm gì để thoát được tôi.
Hắn nói rồi vung tay quật mạnh một phát, chiếc cằm của tôi đau nhói, một chiếc cúc áo bị đất, bắn tung đi. Tôi sợ đến run lên, trong tình huống này, cái đầu của tôi dường như bị đóng băng không thể hoạt động đc nên chẳng nghĩ ra đc cách gì cả. Cái tên ác quỉ đội lốt người trước mặt sẽ làm gì tôi đây, huhuhuhu....chẳng nhẽ cuộc đời tươi sáng của tôi sẽ kết thúc tại đây ư? Không...tôi không cam tâm. Đúng lúc ấy thì......
....BRỪM...BRỪM....B RỪM.....
một người lái xe mô tô lao vào con hẻm vắng nơi tôi đang gặp nạn, đâm thẳng vào chỗ bọn đàn em của tay Dương khiến bọn chúng nháo nhào vội vàng dạt sang hai bên.
Người lái xe mô tô tháo mũ bảo hiểm bước xuống xe, trông như một tay trùm xã hội đen thứ thiệt vậy, vẻ lạnh lùng toát lên trong đêm tối, đã thế hắn lại mặc quần đen, áo đen ms kinh chứ. Chẳng lẽ hắn là đồng bọn của tay Dương đến đây để giúp tên Dương xử tôi.
Oa oa oa sao ông trời lại lỡ đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy. Chỉ cần thấy tên này là tôi đã tưởng tượng ra cảnh mình nằm trong quan tài rồi, híc.
Tôi thấy tên Dương quay ra khẽ liếc tên mặc áo đen rồi nói:
- Sao mày biết mà đến giúp tao?
Đấy, đấy tôi đoán có sai đâu nào, sao cái số tôi nó lại đường cùng như vậy nhỉ? tên mặc áo đen bước đến gần chỗ tôi đứng, khẽ quét ánh mắt lạnh lùng qua tôi rồi quay sang tên Dương, cất giọng nói lạnh lùng tựa như băng:
- Mày nghĩ tao đến để giúp mày?
Giọng nói này sao nghe quen quá, chẳng lẽ là....?
Tôi quay sang nhìn chằm chằm vào tên mặc áo đen, dù trong bóng tối nhưng tôi vẫn lờ mờ nhận ra hắn có một khung người rất chuẩn, khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ nhưng vẫn không thể mất đi vẻ đẹp trai quyến rũ, các đường nét trên mặt đều hoàn mĩ như một tuyệt tác điêu khắc. Giống như một vị hoàng tử bóng đêm vậy.
Người có khuôn mặt đẹp như vậy chỉ có thể là hắn, Trần Lam Phong.
Tên Dương nhếch mép mỉa mai rồi típ tục quay sang tôi nói:
- Mày có giúp hay không cũng không quan trọng, miễn là đừng phá tao là được.
Nói rồi hắn lại típ tục dùng bàn tay dơ bẩn để vuốt ve khuôn mặt của tôi, khi bàn tay của hắn chạm vào môi tôi, tức khi tôi dùng chiêu "cẩu cạp chủng" cắn cho hắn một phát thạt mạnh vào bàn tay. Tên này đau quá kêu rú lên vội vàng dựt tay ra khỏi răng tôi hét lên tức tối:
- Con khốn tao cho mày chết
Nói rồi hắn vung tay lên định đánh tôi, thấy vậy tôi vội đưa tay lên che mặt, huhuhu kì này thì khuôn mặt trăng rằm của tôi sẽ biến thành hình quả quéo mất.....


Chap 39: Cuộc đấu trâu

Nhưng một lúc lâu sau vẫn chẳng thấy động tĩnh gì cả, tò mò tôi mở he hé mắt để nhìn, bàn tay đang đưa lên định đánh tôi của tên Dương đang bị Phong giữ lại. Hắn quay ra trừng mắt nhìn Phong gằn giọng nói:
- Tao đã nói mày đừng xía vào chuyện của tao rồi cơ mà
.......
Phong vẫn im lặng, dùng bàn tay của mình siết thật chặt tay tên Dương, khiến hắn nổi giận quát:
- Chuyện này không liên quan đến mày, tránh sang một bên
- Ai nói chuyện này không liên quan đến tao_ Phong lạnh lùng nhả từng chữ
- Vậy là mày không tránh ra chứ gì_ Dương trừng mắt quát
............. Im lặng
- Thế thì đừng trách tao
...BỐP.....dứt lời Dương lao đến vung tay đấm Phong một cú mạnh như trâu húc người, tên Phong không chống đỡ gì cả, khuôn mặt đẹp giai của hắn lãnh luôn cú đấm, ngã nhoài xuống đất, từ miệng chảy ra một dòng máu.
Quái lạ, sao thiên hạ đồn thổi hắn có đai đen karate cơ mà, thế sao một cú đấm của con cờ hó Dương mà cũng không đỡ được, hay là trong lúc chạy xe trên đường đâm phải chỗ nào, đầu bị chập mạch rùi.
Tôi nghĩ mà trong lòng không khỏi lo lắng, sợ hãi. Chẳng hiểu hắn anh hùng cứu mĩ nhân thế nào mà mới một cú đấm đã xỉn cà que rồi, đúng là....
Tên Dương tiếp tục lao đến chỗ Phong như một con bò điên túm cổ áo Phong vung nắm tay giáng thêm một cú đấm nữa, máu từ miệng Phong lại phun ra, nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng không tỏ vẻ gì là đau đớn môi khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai. (nếu là tôi chắc tôi đã khóc rống lên rồi).
Tức khí trước thái độ coi thường của Phong đối với mình, tên Dương nghiến răng ken két định dùng cây gậy của bọn đàn em đưa cho phang cho Phong một cú.
Eo ơi kì này thì không còn răng mà húp cháo, tôi hoảng kinh đưa hai tay úp vào mặt.
......BỐP....- Ối.....
một tiếng bốp ròn tan vang lên tiếp theo là tiếng hét lên đau đớn, tôi lẩy bẩy bỏ tay ra he hé mắt nhìn, nhưng đôi mắt của tôi gần như lồi ra, kẻ ngã xuống đất không phải là Phong mà là Dương, hắn đang đau đớn ôm khuôn mặt bị đánh hằn học nhìn Phong.
Còn Phong, hắn đã đứng dậy từ lúc nào, cầm thanh gậy vất sang một bên, phủi bụi trên áo, nhếch mép nở một nụ cười kiêu ngạo lạnh lùng nói:
- hai cú đấm vừa rồi, coi như tao đền cho mày vì mày là bạn tao, còn bây giờ thì...._ hắn ngừng nói khẽ nhìn tôi rồi quay sang tên Dương gằn giọng nói_ ....bây giờ tao sẽ cho mày biết tay vì dám đụng vào...người con gái của tao.
Sặc..hắn đang nói cái quái gì vậy? Ai..ai là người con gái của hắn cơ? Tôi là con gái của bố mẹ tôi chứ của hắn bao h, thế mà sao chưa được sự cho phép của tôi, hắn đã dám phát ngôn linh tinh như thế chứ.
Tôi trừng mắt nhìn hắn nhưng hắn nào có để ý đến sự giận dữ của tôi, mà thôi trong tình huống cấp bách thế này, có giận cũng vô ích, miễn sao được cứu khỏi cái nơi quỉ quái này và cái bọn đầu trâu mặt ngựa kia là tôi mãn nguyện rồi
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 5733
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN