--> Từ Bi Thành - game1s.com
Pair of Vintage Old School Fru

Từ Bi Thành

vùng da trắng nõn nà trên cổ Mộ Thiện, rồi anh cất giọng lãnh đạm: "Mộ tiểu thư đã trưởng thành nhiều". Ngữ điệu như tán dương, như châm biếm.

Giọng nói xa cách và lạnh nhạt của anh khiến lòng Mộ Thiện chùng xuống.

Anh dường như không có hứng thú nói chuyện, chỉ trầm mặc đứng im một chỗ. Thân hình cao lớn của anh trước cây đàn piano như một đường phác họa lúc ẩn lúc hiện.

Trần Bắc Nghiêu rút trong túi áo comple bao thuốc lá, anh châm một điếu và lặng lẽ nhả khói. Ánh mắt anh rõ ràng nhìn cô chăm chú nhưng lại dường như phóng về một nơi rất xa.

Cánh cửa lớn đẩy ra, Mộ Thiện thở phào nhẹ nhõm.

"Mạn Thù sắp lên tới nơi". Đinh Hành nói với Trần Bắc Nghiêu rồi nhìn Mộ Thiện: "Là em họ tôi".

Em họ của Đinh Hành chính là con gái độc nhất của phó thị trưởng, tim Mộ Thiện lại rung mạnh.

Trần Bắc Nghiêu tỏ ra thiếu kiên nhẫn: "Phiên giao dịch sắp bắt đầu rồi, tôi xuống dưới đây".

Anh đi qua người Mộ Thiện như cơn gió, Đinh Hành giơ tay túm cổ anh, thể hiện mối quan hệ thân thiết giữa hai người. Hình như trước mặt Trần Bắc Nghiêu, Đinh Hành càng giống một cậu thanh niên nghịch ngợm.

Đinh Hành một tay rút điếu thuốc đưa cho Trần Bắc Nghiêu, Trần Bắc Nghiêu lập tức đưa lên miệng. Đinh Hành vừa rút bật lửa giúp anh châm thuốc vừa nửa cười nửa không: "Hãy quan tâm đến con bé". "Con bé" đương nhiên là chỉ Mạn Thù.

Trần Bắc Nghiêu "ừ" một tiếng. Hai người đàn ông không cần nhiều lời. Mộ Thiện cảm thấy lồng ngực khó chịu.

Tám năm trôi qua, cuối cùng anh cũng có anh em có sự nghiệp riêng, còn có một "người mới".

Cô thì sao?

Cửa phòng vọng đến giọng phụ nữ trong trẻo mềm mại: "Anh Hành, anh Bắc Nghiêu!". Một hình bóng mặc áo vàng lướt vào rất nhanh, đó là một cô gái mới ngoài đôi mươi, cô gái có làn da trắng nõn, đôi mắt đen lay láy, thể hiện rõ khí chất thanh xuân.q

Hai con ngươi sinh động của Mạn Thù đảo qua hai người đàn ông, lướt qua Mộ Thiện và cuối cùng dừng lại ở Trần Bắc Nghiêu.

"Trần tổng..." Mạn Thù thè lưỡi, giống như rất sợ Trần Bắc Nghiêu: "Sắp đến phiên giao dịch rồi, anh không ở văn phòng, các đồng nghiệp đều không yên tâm nên bảo em đi gọi anh".

Trần Bắc Nghiêu tay kẹp điếu thuốc, đi thẳng về phía trước mà không nhìn Mạn Thù. Mạn Thù nhanh chóng bước theo anh, bộ dạng của cô giống đứa trẻ phạm lỗi đi theo bậc bề trên.

Họ rất xứng đôi.

"Em đã viết xong báo cáo phân tích chưa?" Trần Bắc Nghiêu cất giọng nghiêm khắc.

"Xong rồi ạ, em để ở trên bàn làm việc của anh". Mạn Thù quay lại làm mặt hề với Đinh Hành. Đường đường là thiên kim của phó thị trưởng, vậy mà cô cam tâm tình nguyện cúi đầu hạ giọng: "Em đã viết thông đêm đấy".

Trần Bắc Nghiêu dường như hà tiện cả lời khen ngợi. Anh vội vàng đi ra thang máy, từ đầu đến cuối không hề nhìn Mộ Thiện.

Đinh Hành nhận ra phản ứng cứng nhắc của Mộ Thiện, anh lên tiếng an ủi cô: "Cậu ta là người mặt nóng tim lạnh. Cô cứ làm việc của cô, khỏi cần bận tâm đến cậu ta".

Lời nói của Đinh Hành khiến Mộ Thiện cảm thấy ấm áp hẳn.

"Cám ơn anh". Mộ Thiện cất giọng chân thành.

Bởi vì trong lòng có tâm sự nên hai má Mộ Thiện hơi hồng hồng, đôi mắt to long lanh ánh nước, khóe miệng đỏ mọng nhếch lên. Gương mặt cô như một bông hoa diễm lệ khiến Đinh Hành bất giác không thể rời mắt. Anh ta định nói điều gì đó, một tiếng "ding" vang lên, thang máy mở cửa. Mộ Thiện và Đinh Hành đều ngẩng lên nhìn về phía thang máy, đúng lúc Trần Bắc Nghiêu quay đầu và bước vào bên trong thang máy.

Buổi chiều Đinh Hành có hẹn nên giao Mộ Thiện cho Lưu Minh Dương. Mộ Thiện đi theo anh ta đến văn phòng anh ta chuẩn bị cho cô.

Đây là tòa năm tầng duy nhất nằm độc lập trong quần thể kiến trúc của tập đoàn Dung Thái. Bên ngoài treo biển đề mấy chữ khiến Mộ Thiện có cảm giác phức tạp: "Công ty đầu tư Dung Thái".

"Tập đoàn người đông nên không dễ kiếm chỗ, chỉ có văn phòng công ty đầu tư vừa rộng rãi vừa có điều kiện tốt, vì vậy tôi sắp xếp để giám đốc Mộ làm việc ở đây". Lưu Minh Dương đưa cô lên tầng năm: "Không có vấn đề gì chứ?"

"Không có vấn đề gì". Mộ Thiện hơi phân tâm.

Trần Bắc Nghiêu và cô cắt đứt quan hệ từ rất lâu rồi, thế thì có vấn đề gì chứ?

Công ty đầu tư Dung Thái không hổ danh là công ty tài chính hàng đầu trong nước. Mộ Thiện đi qua đại sảnh rộng lớn liền nhìn thấy rất nhiều nhân viên đang chăm chú trước màn hình vi tính. Thậm chí khi cô đi ngang qua, bọn họ cũng không ngẩng đầu nhìn cô, có thể thấy bọn họ chuyên tâm đến mức nào.

Lưu Minh Dương đưa Mộ Thiện tới một căn phòng khá rộng rãi, anh ta cười nói: "Đât là phòng nghỉ ngơi, điều kiện không tồi. Buổi trưa giám đốc Mộ có thể nghỉ ở đây, sẽ không có ai làm phiền cô".

Mộ Thiện liền nói cám ơn.

Sau khi Lưu Minh Dương đi khỏi, Mộ Thiện một mình ngồi trong căn phòng rộng năm mươi mét vuông. Các đồng nghiệp khác trong công ty gửi tin nhắn, nói một tiếng đồng hồ sau sẽ tới nơi. Tối qua Mộ Thiện làm thêm đêm, từ sáng đến giờ luôn ở trạng thái tinh thần căng thẳng nên cô cảm thấy hơi mệt mỏi.

Mộ Thiện ngẩng đầu ngó bốn xung quanh, căn phòng bố trí rất dễ chịu. Ngoài một hàng ghế làm việc còn có ghế salon bằng da mềm mại. Góc phòng có bình nước lọc, máy pha cà phê, thậm chí có cả tivi.

Mộ Thiện khóa trái cửa, kéo rèm cửa sổ. Cô thử đẩy một cánh cửa khác ở trong phòng nhưng không mở được, có lẽ cánh cửa này đã được đóng chặt. Mộ Thiện yên tâm đặt chuông đồng hồ báo thức rồi nằm lên ghế salon.

Nhìn lên trần nhà, viền mắt Mộ Thiện hơi nóng lên. Cô nghĩ bản thân cô có lẽ rất buồn cười, năm mười bảy tuổi cô yêu chết đi sống lại, nhưng trong con mắt người khác, thật ra đó không phải là tình yêu.

Mộ Thiện lấy lại tinh thần, cô giơ tay tháo sợi dây chuyền trên cổ và bỏ vào tập tài liệu. Cô nghĩ cô không còn cần đến sợi dây chuyền này nữa.

Mộ Thiện nhắm mắt. Trong lúc thần trí mơ màng, cô nghĩ trên đời này không có cửa ải nào là không thể vượt qua.

Không biết ngủ được bao lâu, Mộ Thiện đột nhiên có cảm giác một bóng người ở bên cạnh cô.

Cô giật mình mở mắt và sững sờ.

Cảnh tượng trước mắt như trong giấc mộng. Dưới ánh đèn tuýp trắng bạc, Trần Bắc Nghiêu lặng lẽ đứng bên cạnh cô.

Mái tóc ngắn đen nhánh rủ xuống bờ trán trắng ngần của anh. Anh hơi cúi đầu, gương mặt nghiêng anh tuấn nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh. Mộ Thiện thuận theo ánh mắt của anh nhìn xuống, thấy anh đang vuốt nhẹ chiếc giày nữ. Ngón tay dài của anh lướt theo mép chiếc giày giống như đang vuốt ve gót chân trần của cô.

Đó là giày của cô, có lẽ bị rơi xuống đất trong lúc cô nằm ngủ, bị Trần Bắc Nghiêu nhặt được.

Anh vẫn nhìn chăm chú bàn chân cô, ánh mắt ẩn dấu vẻ không vui. Mộ Thiện vừa định mở miệng nhưng lập tức ngây người trước cử chỉ của anh.

Trần Bắc Nghiêu từ từ ngồi xuống, động tác và thần sắc của anh vô cùng dịu dàng. Anh nhấc bàn chân cô và nhẹ nhàng đi giày cho cô. Sau đó anh cẩn thận đặt chân cô trở về vị trí cũ.

Trần Bắc Nghiêu không đứng lên ngay mà trầm mặc hồi lâu. Khóe miệng anh hơi nhếch lên ý cười như không, rồi gương mặt nghiêng hoàn hảo của anh từ từ cúi xuống, môi anh đặt một nụ hôn rất nhẹ lên mắt cá chân Mộ Thiện.

Làm xong những động tác này, Trần Bắc Nghiêu ngẩng đầu quay về phía mặt Mộ Thiện.

Mộ Thiện không kịp né tránh, bốn mắt nhìn nhau.

Nhưng Trần Bắc Nghiêu vẫn tỏ ra hờ hững như không, anh bình thản đứng dậy.



Chương 5 - Ghen tuông



Nếu như trước đó Mộ Thiện lâm vào tình cảnh hoang mang hiếm thấy khi gặp Trần Bắc Nghiêu thì bây giờ cô hoàn toàn bình tĩnh.

Người khó xử là anh mới đúng, tại sao cô phải hốt hoảng? Tuy rằng nụ hôn nhẹ như sợi lông quệt qua cũng đủ khiến toàn thân cô tê liệt trong giây lát.

Cứ nằm như vậy không lịch sự cho lắm, Mộ Thiện liền đứng dậy.

Tướng ngủ của cô từ trước đến nay rất lộn xộn, váy ngắn màu gạo đã tốc lên đùi, cúc áo bung ra, để lộ khoảng ngực đầy đặn trắng nõn.

Cô nằm trước mặt Trần Bắc Nghiêu với bộ dạng đó?

Mộ Thiện nóng mặt, cô vội quay lưng về phía Trần Bắc Nghiêu rồi cài cúc áo và kéo váy. Chỉnh đốn xong xuôi, cô mới quay lại, liền bắt gặp ý cười trên gương mặt trầm tĩnh của anh.

Mộ Thiện càng lúng túng hơn, cô hùng hổ lên tiếng: "Sao anh có thể vào trong này?"

Trần Bắc Nghiêu ngồi xuống ghế salon và nói bình thản: "Đây là phòng nghỉ của tôi".

Đến lúc này Mộ Thiện mới nhìn thấy, cánh cửa cô tưởng bị khóa chặt đang hé mở, thông sang một văn phòng khác. Như vậy, văn phòng của cô ở bên cạnh văn phòng của Trần Bắc Nghiêu?

Tim Mộ Thiện rung lên một nhịp, cô đi thẳng vào vấn đề: "Tại sao anh hôn tôi?"

Văn phòng của Trần Bắc Nghiêu vừa vặn ở bên cạnh văn phòng cô, anh hôn trộm cô, không khó nhận ra trong mối quan hệ giữa anh và Mạn Thù, cô gái đơn phương tình nguyện nhiều hơn.

Những điều này khiến trong lòng Mộ Thiện có chút mong đợi, từ trước đến nay cô không bao giờ dài dòng dây dưa, cô không cần thăm dò anh.

Nếu Trần Bắc Nghiêu còn cảm giác với cô, cô sẽ tỏ thái độ dứt khoát, cô sẽ chém đinh chặt sắt ngay từ đầu.

Thế nhưng...

Trần Bắc Nghiêu nhìn cô chăm chú, thần sắc vẫn lạnh như băng, anh chậm rãi nhả ra hai từ: "Sở thích".

Phảng phất như lời chất vấn của Mộ Thiện quá quan trọng hóa vấn đề.

Sở thích? Mộ Thiện cứng người.

Vậy anh có hôn gót chân Mạn Thù hay người phụ nữ khác như anh đã làm với cô?

Tim Mộ Thiện hơi nhói đau, nụ cười trên môi cô trở nên lạnh lẽo: "Vậy mong Trần tổng từ bây giờ trở đi đừng áp dụng sở thích lên người tôi. Anh tìm tôi có việc gì? Nếu không thì tôi xin kiếu, tôi còn phải đi tìm người khóa cánh cửa này lại".

Trần Bắc Nghiêu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh rất nặng nề. Lúc Mộ Thiện tưởng anh sẽ tức giận, anh đột ngột đứng dậy đồng thời mở miệng: "Dung Thái nước sâu, em nhớ tự lo cho bản thân, đừng gần gũi Đinh Hành quá".

"Nhớ tự lo cho bản thân" là một câu mang lại cảm giác tốt đẹp cho người khác. Mộ Thiện đứng dậy: "Ý anh là gì? Hãy nói rõ cho tôi biết".

Anh nói vậy có nghĩa gì? Nhắc nhở cô, cảnh cáo cô, quan tâm hay sợ cô gây phiền phức?

Trần Bắc Nghiêu tỏ vẻ không nghe thấy câu hỏi của cô, anh quay người đi ra ngoài.

Hai giờ rưỡi chiều. Ba nhân viên có năng lực nhất của công ty Mộ Thiện đến Dung Thái, nhóm dự án chính thức thành lập.

Mộ Thiện bắt đầu bận rộn, cô nhanh chóng gạt bỏ tâm trạng rối bời vì sự xuất hiện của Trần Bắc Nghiêu sang một bên. Đến khi cô ngẩng đầu, đồng hồ đã chỉ năm giờ rưỡi.

Mộ Thiện đứng dậy vận động gân cốt, cô nhìn ra ngoài cửa, thấy nhân viên của công ty đầu tư mặt mày hớn hở. Mộ Thiện lại ngồi xuống mở trang web chứng khoán, thấy cổ phiếu toàn một ký hiệu màu đỏ. Trần Bắc Nghiêu đã lật lại thế cờ?

Cô sớm đoán biết anh sẽ không thua. Nhiều năm trước Trần Bắc Nghiêu đã luôn chững chạc và thông minh hơn các bạn cùng lứa tuổi.

Ý nghĩ này khiến Mộ Thiện hơi ỉu xìu, cô từ từ quay đầu về phía cánh cửa phòng vẫn chưa đóng kín. Cô nhìn thấy bóng lưng thẳng và rắn rỏi của anh trước bàn làm việc. Chỉ là bóng lưng đó vĩnh viễn không thuộc về cô.

Ngày thứ mười sau khi bắt đầu quá trình hợp tác, nhóm dự án của Mộ Thiện đã hoàn thành công việc điều tra nghiên cứu tiền kỳ. Đến bây giờ cô mới biết, Dung Thái quả thật có dính dáng đến xã hội đen.

Lợi nhuận từ tàu đánh bạc trên sông, quán bar, hộp đêm, công ty bảo kê chỉ chiếm một phần mười tổng lợi nhuận của Dung Thái. Bọn họ duy trì việc làm ăn này chỉ với mục đích củng cố địa vị giang hồ, mở rộng các mối quan hệ.

Ví dụ như muốn tặng đàn bà cho một nhân vật tai to mặt lớn nào đó, điều người từ hộp đêm của mình sẽ tốn ít và đảm bảo chất lượng hơn.

Việc làm ăn liên quan đến phương diện đó, Đinh Mặc Ngôn giao cho một người tên Châu Á Trạch phụ trách. Vì không trong phạm vi dự án nên Mộ Thiện cũng chỉ biết sơ sơ.

Còn Trần Bắc Nghiêu tập trung quản lý công ty đầu tư Dung Thái. Dù Đinh Mặc Ngôn tìm mọi cách để người đàn ông có tài này nhảy vào lĩnh vực kinh doanh hắc đạo nhưng Trần Bắc Nghiêu không hề có hứng thú. Đinh Mặc Ngôn từng đánh giá về anh như sau: "Trần Bắc Nghiêu là thiên tài nhưng quá thanh cao, lại không có tham vọng, nhiều vụ làm ăn lớn muốn giao cho cậu ta, cậu ta không chịu nhận, tính cách rất cứng nhắc".

Kể từ sau hôm đó, Mộ Thiện thường xuyên bắt gặp Mạn Thù ra ra vào vào văn phòng của Trần Bắc Nghiêu. Vì vậy một chút nhớ nhung còn sót lại trong lòng cô đều bị xóa sạch.

Dù cô có thích anh đến mức nào, nhưng chỉ tính riêng đến mối quan hệ mờ ám giữa anh và Mạn Thù, cô đã không muốn ngó ngàng đến anh.

Nụ hôn anh lưu lại trên mắt cá chân cô ngày hôm đó dường như chưa từng xảy ra. Cảm giác giống như bị điện giật rất rõ ràng, nhưng chỉ để nhắc nhở cô, đó đúng là sở thích của anh mà thôi.

Mộ Thiện và Đinh Hành thường xuyên tiếp xúc, thỉnh thoảng còn ăn cơm cùng nhau. Không thể không thừa nhận cô và anh ta nói chuyện khá hợp. Đinh Hành không hề thô tục như những công tử nhà giàu mới phất. Anh ta luôn tỏ ra thân thiện dễ gần, thỉnh thoảng mới để lộ mặt tàn nhẫn, nhưng Mộ Thiện không hỏi, anh ta cũng không giải thích.

Cuối tuần, Mộ Thiện nộp báo cáo dự án tiền kỳ, nhận được lời khen ngợi từ Đinh Mặc Ngôn. Cô cho phép bản thân và nhân viên nghỉ ngơi, sau khi ngủ hết nửa ngày, cô một mình ở nhà xem phim.

Đến sáu bảy giờ tối, Mộ Thiện nhận được điện thoại của Đinh Hành hẹn cô ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Đinh Hành hẹn cô vào buổi tối. Vì cả hai là chỗ quen biết lại không phải hẹn hò riêng, nếu từ chối thì không hay cho lắm, Mộ Thiện liền thay quần áo đi ra ngoài.

Sắc trời gần tối hẳn, đèn đường bắt đầu bật sáng. Mộ Thiện tới điểm hẹn mới phát hiện đó là một hộp đêm thuộc quyền sở hữu của Dung Thái.

Đây là lần đầu tiên Mộ Thiện tới một nơi giải trí như vậy.

Hộp đêm tọa lạc ở khu vực yên tĩnh và đắt đỏ nhất thành phố Lâm. Bãi đỗ xe chật ních các loại xe hơi cao cấp, cô tiếp tân cao ráo xinh đẹp mặc áo xường xám cất giọng ngọt ngào "hoan nghênh quý khách", gương mặt cô đầy vẻ phong tình mê hoặc.

Trên hành lang dài bằng gỗ, ánh đèn vàng nhẹ nhàng khiến lòng người lâng lâng.

Mộ Thiện đi theo nhân viên phục vụ tới phòng VIP cuối hành lang. Trong phòng không có thứ âm nhạc nhức đầu, cũng không có ánh đèn chói mắt mà chỉ có ánh sáng vàng dịu dàng. Căn phòng bày bộ bàn ghế gỗ giản dị, tiếng nhạc êm dịu réo rắt. Không ngờ một nơi yên tĩnh như vậy lại nằm trong hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố.

Trên ghế salon đối diện với cửa chính có mấy người đàn ông đang ngồi. Mộ Thiện nhìn họ không rời mắt.

Đinh Hành ngồi ở giữa, hôm nay anh ta chỉ mặc áo sơ mi trắng, tư thế tao nhã và nhàn hạ. Dưới ngọn đèn vàng, đường nét của anh ta hết sức nổi bật.

Trần Bắc Nghiêu ngồi bên tay trái Đinh Hành. Anh không thắt ca vát, cúc dưới áp comple cởi ra, khiến anh có dáng vẻ lười nhác hiếm thấy.

Nếu nói Đinh Hành là bức tranh màu nước thì Trần Bắc Nghiêu là một bức thủy mặc. Mặc dù ngồi ở góc khuất nhưng gương mặt trắng như tuyết của anh thể hiện rõ vẻ thanh tú của thời thiếu niên lẫn vẻ trưởng thành đầy cuốn hút.

Ngồi bên phải Đinh Hành chính là Châu Á Trạch, người Mộ Thiện đã từng gặp. Anh ta mặc áo sơ mi đen, diện mạo điển trai theo kiểu đàn ông, khóe miệng anh ta luôn nở nụ cười bất cần. Anh ta liếc nhìn Mộ Thiện rồi lập tức đưa ánh mắt đi chỗ khác.

Mạn Thù ngồi bên cạnh Trần Bắc Nghiêu, cô mỉm cười nhìn Mộ Thiện, bộ dạng rất đáng yêu.

Tim Mộ Thiện trầm xuống, cô biết là không nên nhưng trong lòng cô không tránh khỏi cảm giác bực tức.

Trong phòng còn một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt, bên cạnh anh ta và Châu Á Trạch có hai cô gái xinh đẹp, nhìn bộ dạng có thể đoán họ là công chúa của hộp đêm này.

Chỉ riêng Đinh Hành không có phụ nữ ngồi cùng, anh ta nhìn Mộ Thiện, khóe mắt lộ ý cười: "Mộ Thiện, lại đây!"

Trần Bắc Nghiêu cũng như vô tình đưa mắt về phía Mộ Thiện nhưng ánh mắt của anh chỉ dừng trên mặt cô trong một giây.

Ánh mắt của Trần Bắc Nghiêu khiến tim Mộ Thiện hơi nhói đau, cô đi đến bên cạnh Đinh Hành ngồi xuống. Sau màn giới thiệu ngắn gọn, những người khác tiếp tục tập trung vào bàn gỗ, hóa ra họ đang chơi trò xúc xắc. Đinh Hành vừa xem xúc xắc vừa nói với Mộ Thiện: "Sao cô diện đồ kiểu này?"

Mộ Thiện đưa mắt nhìn các cô gái trong phòng, họ đều mặc váy hở ngực, thậm chí Mạn Thù diện một chiếc váy hồng thuần khiết, để lộ bờ vai rất đáng yêu. Bên cạnh thân hình cao lớn của Trần Bắc Nghiêu, trông cô càng dịu dàng mềm mại.

Nhìn lại bản thân, Mộ Thiện phát hiện cô không trang điểm, mặc áo t-shirt, quần jeans, giày thể thao, buộc tóc đuôi ngựa...Hình như kể từ khi gặp lại Trần Bắc Nghiêu, cô chưa một lần trang điểm ăn diện.

Mộ Thiện nhíu mày: "Không được sao?"

Đinh Hành nói nhỏ vào tai cô: "Được, nhưng nếu so sánh cô với những người phụ nữ khác, chúng ta sẽ đắc tội bọn họ đó".

Mộ Thiện phì cười. Đinh Hành không rời mắt khỏi gương mặt sạch sẽ nõn nà của cô, ánh mắt anh ta sáng rực.

Mạn Thù ở bên cạnh lên tiếng: "Anh ơi, anh nói thầm với chị Mộ Thiện chuyện gì thế?" Đinh Hành không trả lời, anh ta tựa người vào thành ghế salon, nụ cười trên môi càng rộng hơn.

Trong lòng Mộ Thiện như nhóm lên đốm lửa, nhưng ngọn lửa đó chỉ khiến cô cảm thấy hổ thẹn và lúng túng, giống như cô đang dòm ngó thứ không thuộc về mình.

Để tránh bị thất thố, Mộ Thiện giả vờ nghiên cứu trò xúc xắc.

Bốn người đàn ông chơi chán xúc xắc liền chuyển sang đánh bài tây. Mộ Thiện cười thầm, nếu người ngoài biết thái tử Dung Thái và tay chân của anh ta không ma túy, không chơi gái, chỉ chơi trò lành mạnh tại hộp đêm đắt nhất ở thành phố Lâm, chắc họ sẽ trợn mắt há hốc mồm không thể tin nổi.

Nụ cười của Mộ Thiện không lọt qua mắt Đinh Hành, tim anh ta hơi rung nhẹ. Anh ta vỗ vai Mộ Thiện: "Cô muốn chơi không?"

Mộ Thiện vốn không có ý định đánh bài với đám đàn ông nhưng thấy Mạn Thù dính chặt vào Trần Bắc Nghiêu, cô liền không do dự nhận bài từ tay Đinh Hành.

Sau một ván bài, Mộ Thiện và Châu Á Trạch đại sát tứ phương, Trần Bắc Nghiêu và người đàn ông còn lại thua một cách triệt để. Châu Á Trạch phấn khởi khen Mộ Thiện đã khiến anh ta thay đổi cách nhìn người đẹp ngực to não nhỏ. Anh ta tỏ ra vô cùng tự nhiên, như chưa từng gặp Mộ Thiện.

Mộ Thiện cũng không bận tâm, vẻ mặt cô bình thản nhưng trong lòng rất thỏa mãn khi "tiêu diệt gọn" Trần Bắc Nghiêu và Mạn Thù. Tuy nhiên ngay sau đó cô cảm thấy bản thân quá ấu trĩ.

Hai công chúa của hộp đêm không ngừng trầm trồ khen ngợi Mộ Thiện. Bọn họ tỏ ra thích Mộ Thiện, người có thái độ hòa nhã thân thiện hơn Mạn Thù. Hơn nữa, cô lại là người Đinh thiếu mời đến đây.

Đinh Hành ngồi bên cạnh xem Mộ Thiện đánh bài, anh ta để tay lên thành ghế sau lưng cô và nói nhỏ bên tai cô: "Không ngờ cô chơi giỏi như vậy".

Mộ Thiện mỉm cười: "Đối thủ yếu quá".

Đinh Hành cười lớn. Mộ Thiện ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt nghiêng của Trần Bắc Nghiêu. Ánh mắt anh xa vời, lạnh nhạt và sắc bén. Dù anh không nhìn cô nhưng cô vẫn cảm nhận được sự đe dọa nguy hiểm trong đáy mắt anh.

Điều này khiến sự đắc ý của Mộ Thiện khi thắng bài nhanh chóng xẹp đi như quả bóng xì hơi.

Cô thầm nghĩ, đã tám năm trôi qua, rõ ràng cô rất vui vẻ, nhưng chỉ cần một ánh mắt của người đó dù không nhìn thẳng vào cô nhưng cũng đủ khiến cô không cười nổi.

Thế là Mộ Thiện càng không nương tay, khiến Trần Bắc Nghiêu thua đến mức không thể ngóc đầu.

Mấy người đàn ông chơi chán liền nhường chỗ cho các cô gái ở bên cạnh họ. Họ vừa xem các cô gái đánh bài vừa tán gẫu. Ngoài Mạn Thù, hai cô công chúa của hộp đêm chơi rất giỏi, ván bài lập tức trở nên kịch liệt.

Mạn Thù quay sang cầu cứu Trần Bắc Nghiêu. Trần Bắc Nghiêu chỉ bảo cô chơi hết một ván rồi cầm hộp thuốc đi ra ngoài. Đinh Hành ngồi thêm một lúc nữa, thấy Mộ Thiện chỉ tập trung chơi bài, không hề để ý đến anh ta, anh ta cũng đứng dậy.

Châu Á Trạch thấy vậy liền thơm lên má cô gái ngồi bên cạnh anh ta rồi đi theo ra ngoài.

Ba người đàn ông không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ tựa vào lan can hút thuốc.

Trong phòng vọng ra tiếng kêu thất thanh của Mạn Thù: "Không ngờ chị ấy còn át chủ bài". Một công chúa cất giọng phẫn nộ: "Cậu xuất sai lá bài rồi". Cuối cùng là giọng nói bình thản của Mộ Thiện tuyên bố cô đã thắng: "Song Q"

Ba người đàn ông liền quay đầu nhìn, bốn cô gái trong phòng ai cũng xinh đẹp nhưng nổi bật nhất chính là Mộ Thiện. Giữa những người phụ nữ trang điểm kỹ càng, chỉ có cô để mặt mộc, làn da cô trắng mịn màng, cặp lông mày đen của cô hơi nhíu lại, khóe môi đỏ mọng hơi nhếch lên, thể hiện sự chuyên tâm cao độ. Nhưng dù ngồi giữa đám đông náo nhiệt, nụ cười của cô vẫn ẩn dấu sự xa cách.

Trần Bắc Nghiêu trầm mặc hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Châu Á Trạch cười cười: "Tại sao Đinh thiếu lại gọi cô ấy đến đây?". Mộ Thiện đâu phải là người có mối quan hệ thân thiết với bọn họ.

Đinh Hành không rời mắt khỏi Mộ Thiện, anh ta mỉm cười: "Muốn gọi thì gọi".

"Đinh thiếu, không phải anh thật lòng đấy chứ?" Châu Á Trạch hỏi.

Đinh Hành nhả một làn khói thuốc dài, anh ta cất giọng từ tốn: "Chú đừng nhìn bề ngoài của cô ấy, thật ra con người cô ấy rất đơn thuần rất sạch sẽ. Tôi đã điều tra sơ bộ, từ thời đại học cho đến lúc đi làm cô ấy không có bạn trai, cũng không có quan hệ lộn xộn với khách hàng. Một cô gái xinh đẹp như vậy nhưng lại rất thật thà chính trực. Tiếp xúc lâu ngày mới thấy cô ấy còn ngay thẳng phóng khoáng hơn cả đàn ông. Ngay từ lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã muốn theo đuổi cô ấy. Tôi sợ sẽ khiến cô ấy sợ hãi nên mới nhẫn nại đến bây giờ. Tất nhiên hiện tại cũng chưa hẳn là yêu nhưng không biết chừng một ngày nào đó tôi sẽ yêu cô ấy thật lòng".



Chương 6 - Người đàn ông không tham vọng



Mộ Thiện tuy không có kinh nghiệm về chuyện nam nữ nhưng cô vẫn cảm nhận được sự thay đổi thái độ của Đinh Hành đối với cô.

Anh ta lấy cớ "thuận đường", ngày nào cũng tới căn hộ thuê của Mộ Thiện đón cô đi làm. Mộ Thiện từ chối khéo "không muốn làm phiền anh", Đinh Hành chỉ mỉm cười: "Có phiền gì đâu".

Sau khi bị anh ta "thuận đường" đưa về nhà mấy lần, Mộ Thiện liền ở lại Dung Thái làm thêm đến tối muộn. Nhưng Đinh Hành dường như có "tai mắt", mấy lần cô rời khỏi công ty rất muộn nhưng vẫn nhìn thấy chiếc Cadillac màu đen đỗ ở ngoài cửa, còn Đinh Hành đứng tựa vào cửa xe đợi cô.

Bữa trưa của nhóm dự án bắt đầu phong phú hẳn lên, có lúc là phòng ăn riêng trong khách sạn, có lúc là quán lẩu nổi tiếng. Đinh Hành hôm xuất hiện hôm không, mỗi khi có mặt anh ta đều ngồi bên cạnh Mộ Thiện. Anh ta không nhiều lời, chỉ có ánh mắt thâm tình, khóe miệng mỉm cười, như hưởng thụ như chiều chuộng.

Đám nhân viên của Mộ Thiện không sợ cô, thường trêu chọc cô câu được "con rùa vàng". Thậm chí cả Đổng Tuyên Thành nghe phong phanh tin tức cũng gọi điện đến hỏi thăm. Tuy mục đích chủ yếu của Đổng Tuyên Thành là dặn Mộ Thiện đừng dính dáng đến việc làm ăn bất hợp pháp của Dung Thái nhưng anh ta không kiềm chế nổi "đá đểu" Mộ Thiện liệu đã chuẩn bị sẵn sàng đón cuộc sống "tính phúc" khẩu vị nặng...

Trước sự quan tâm quá mức của mọi người, Mộ Thiện tỏ ra bình thản như không.

Thật ra Mộ Thiện là một người phụ nữ truyền thống. Chuyện yêu sớm với Trần Bắc Nghiêu hồi đó đã khiến cô đóng cửa trái tim suốt tám năm nay.

Bây giờ tuy Mộ Thiện hết hy vọng với Trần Bắc Nghiêu nhưng bảo cô ngay lập tức bắt đầu một mối quan hệ mới thì cô không làm nổi. Giống như bản thân cô lén lút cất dấu một vật báu suốt tám năm, cuối cùng vật báu đó cũng bị ăn mòn bởi thời gian nhưng bắt cô nhanh chóng thờ phụng một vật khác, cô cảm thấy rất khó khăn.

Hơn nữa, Trần Bắc Nghiêu mỗi ngày chỉ cách cô một bức tường. Tuy anh tồn tại giống như không khí không thể động đến nhưng cô luôn cảm thấy hình bóng anh xuất hiện ở mọi nơi.

Mộ Thiện nói thẳng cho Đinh Hành biết, cô không thích có mối quan hệ gần gũi với khách hàng. Đinh Hành chỉ cười cười, anh ta tiếp tục đưa đón, tiếp tục quan tâm ở mọi lúc mọi nơi. Anh ta không hề tỏ ra quá đáng, từng bước thâm nhập vào cuộc sống của cô, khiến Mộ Thiện cũng hết cách.

Vào một ngày cuối tuần của tháng thứ hai sau khi bắt đầu dự án hợp tác.

Bởi vì tuần sau phải báo cáo thành quả nghiên cứu với Đinh Mặc Ngôn, Mộ Thiện quyết định làm thêm giờ. Mới sáng sớm cô đã đến Dung Thái, hôm nay cả công ty không phải đi làm nên tòa nhà công ty đầu tư chỉ có một mình cô, khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Mộ Thiện vùi đầu vào máy vi tính quên cả thời gian, bất giác đã tới buổi trưa, điện thoại bàn đột nhiên reo vang.

"Cô đói chưa?" Giọng Đinh Hành vang lên ở đầu kia điện thoại, lúc này Mộ Thiện mới cảm thấy bụng đói cồn cào.

"Đến chỗ tôi đi, mang cả thành quả công việc của cô". Đinh Hành nói xong liền cúp điện thoại, không cho Mộ Thiện cơ hội mở miệng.

Tất nhiên Mộ Thiện không thể từ chối dù biết Đinh Hành nhất định lấy danh nghĩa việc công làm việc tư.

Tầng cao nhất tòa nhà chính không một bóng người, văn phòng sang trọng yên tĩnh như giáo đường, thậm chí đến thư ký riêng của Đinh Hành cũng không có mặt. Mộ Thiện đi lên bằng thang máy riêng và đi thẳng vào văn phòng của Đinh Hành.

Đinh Hành hôm nay mặc áo T-shirt màu nhạt, khiến dung mạo anh ta càng sáng sủa hơn ngày thường. Anh ta ngồi đằng sau bàn làm việc, tay cầm tập tài liệu, thần sắc rất tập trung.

Nghe có động tĩnh, Đinh Hành lập tức ngẩng đầu, anh ta mỉm cười khi nhìn thấy Mộ Thiện.

"Mau lại đây đi, thức ăn nguội cả rồi". Đinh Hành đứng dậy đi đến bàn uống nước, trên bàn đặt mấy hộp cơm.

Mộ Thiện đưa báo cáo kết quả công việc cho Đinh Hành, anh ta mỉm cười nhận lấy, vừa ăn cơm vừa giở ra xem, thái độ rất nghiêm túc.

Điều đó khiến Mộ Thiện hơi áy náy, dường như cô đã nghĩ sai về anh ta. Cô giơ tay về phía Đinh Hành: "Đưa cho tôi đi!"

Đinh Hành nhíu mày không hiểu. Mộ Thiện lấy lại tập tài liệu từ tay anh ta: "Ăn xong rồi hẵng xem, tôi không muốn hại Đinh thiếu bị rối loạn tiêu hóa".

Khóe mắt Đinh Hành lộ ý cười, anh ta nói nhỏ: "Được thôi!"

Không biết Đinh Hành mua cơm ở đâu, mùi vị không tồi, Mộ Thiện ăn rất ngon miệng. Lúc cô đang chuẩn bị chào tạm biệt, Đinh Hành đột nhiên mở miệng: "Cô hãy ở lại đây, buổi chiều nói cho tôi biết thành quả nghiên cứu của cô".

"Vậy tôi đi lấy máy tính chuẩn bị một lát".

Đinh Hành nở nụ cười bất lực và cất giọng tội nghiệp: "Mộ Thiện, để tôi nghỉ ngơi một lát có được không?"

Mộ Thiện mềm lòng, người đàn ông này thật là...Nhưng chính vì phát giác bản thân mềm lòng, cô mới càng nên giải quyết dứt khoát.

Hôm nay có lẽ cô sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng. Mộ Thiện ngẩng đầu, nhìn Đinh Hành bằng ánh mắt trong veo: "Được, tôi cũng muốn nói chuyện với anh".

Đinh Hành dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh ta cúi đầu châm một điếu thuốc, ánh mắt lạnh hẳn.

Văn phòng của tổng giám đốc Đinh Mặc Ngôn nằm ở góc trong cùng của tầng lầu, cách xa văn phòng của người khác. Góc văn phòng còn có một cánh cửa đi sang một căn phòng khác, chắc đây là phòng nghỉ của Đinh Mặc Ngôn. Bên trong bài trí sang trọng, trên tường treo một chiếc tivi tinh thể lỏng rất lớn, phía đối diện có ghế sofa, thậm chí có cả giường ngủ.

Khi cánh cửa khép lại, bên trong tạo thành không gian hoàn toàn tách biệt thế giới bên ngoài.

Liên tưởng đến tin đồn về Đinh Mặc Ngôn, Mộ Thiện cảm thấy chiếc giường rất chướng mắt. Trong hai tháng làm việc ở Dung Thái, cô thường xuyên nhìn thấy nhiều người phụ nữ khác nhau ở bên cạnh Đinh Mặc Ngôn, ông ta không hề che dấu sở thích của mình, thậm chí có còn thẳng thắn vô tư trước bàn dân thiên hạ.

Trong căn phòng ánh sáng mờ mờ và yên tĩnh, hệ thống âm thanh chuẩn có thể mang đến sự hưởng thụ cả về thị giác lẫn thính giác. Mộ Thiện nhìn chăm chú lên màn hình tivi. Nhưng dù cô không liếc ngang liếc dọc, người đàn ông ở bên cạnh có một cảm giác tồn tại mãnh liệt khiến cô không thể xem nhẹ.

Đinh Hành ngồi trên tấm thảm trải nền nhà ở gần Mộ Thiện. Mộ Thiện từ đầu đến cuối thẳng cứng người nên khó tránh bị mỏi lưng. Cô hơi ngả người về phía sau để tựa vào ghế sofa.

Thế nhưng Đinh Hành không biết vòng tay ra sau lưng Mộ Thiện từ lúc nào. Sau đó bờ vai cô trĩu nặng, tay anh rất tự nhiên đặt lên vai cô.

Chuyện gì đến cũng đến.

Tuy Mộ Thiện đã lường trước nhưng vào giây phút đó, cô không tránh khỏi căng thẳng. Sau Trần Bắc Nghiêu, cô chưa từng gần gũi với người đàn ông nào như vậy. Mộ Thiện ngoảnh đầu định lên tiếng, nhưng đến hơi thở của cô cũng ngưng trệ.

Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt anh tuấn như tượng điêu khắc của Đinh Hành chỉ cách cô vài xen ti mét. Anh ta không hề xem phim mà hơi cúi đầu, sống mũi thẳng của anh ta cọ lên tóc cô, như muốn hít mùi hương trên tóc cô.

Cảm nhận thấy ánh mắt của Mộ Thiện, Đinh Hành hơi nghiêng đầu về phía cô. Bốn mắt họ nhìn nhau.

Sau đó không đợi Mộ Thiện có phản ứng, Đinh Hành đột nhiên cúi xuống đặt nụ hôn nhẹ lên môi cô.

Bàn tay còn lại của Đinh Hành đặt lên người cô. Anh ta nhìn cô đăm đắm, ánh mắt ẩn dấu sự rung động thâm trầm.

Toàn bộ máu trong người Mộ Thiện dồn hết lên mặt, cô nói nhỏ: "Đinh Hành, tôi không thể..."

"Mộ Thiện!" Đinh Hành cụp mi mắt, giọng nói trầm ấm của anh có thể mê hoặc ý chí và linh hồn con người: "Em biết...tôi không phải cần đáp án này...".

Đinh Hành tắt tivi, xung quanh đột nhiên yên tĩnh hoàn toàn, chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim đập của hai người.

"Tôi..." Mộ Thiện đột nhiên có cảm giác bất lực.

Đinh Hành không để cô nói hết câu, anh ta một tay nhấc cằm cô, một tay khóa chặt thắt lưng cô. Đôi mắt anh ta sâu thẳm như đáy đại dương, anh ta lại cúi xuống kề sát vào môi cô...

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động lịch kịch. Mộ Thiện đột nhiên bừng tỉnh, cô đẩy mạnh người Đinh Hành và nhanh chóng đứng dậy, hai má cô đỏ như quả cà chua chín.

Đinh Hành vẫn ngồi dưới đất nhìn Mộ Thiện, gương mặt hoàn hảo của anh ta phảng phất nụ cười bất lực. Khóe miệng anh ta thậm chí còn dính son môi của Mộ Thiện.

"Không cho phép em tiếp tục trốn tránh". Đinh Hành buông một câu, đứng dậy đi về phía cửa ra vào.

Mộ Thiện quả thật muốn trốn nên vội đi theo anh ta.

Đinh Hành dừng trước cửa, nhìn qua mắt mèo ra bên ngoài.

Mộ Thiện đứng đằng sau anh ta, trong lòng cô cảm thấy hơi buồn. Cô không thể phủ nhận, Đinh Hành ít nhiều khiến cô rung động. Nhưng cô vẫn chưa thể bắt đầu một mối quan hệ mới. Đặc biệt ở nơi có Trần Bắc Nghiêu, cô lại càng không thể.

Mộ Thiện ngẩng đầu nhìn Đinh Hành, cô định nói điều gì đó nhưng bất ngờ thấy anh trợn mắt nhìn trừng trừng ra bên ngoài, sắc mặt anh khó coi vô cùng.

Tiếng động ở bên ngoài mỗi lúc một rõ hơn.

"Chú...chú...uhm...". Giọng nói trong trẻo quen thuộc, pha lẫn tiếng thở gấp gáp đứt quãng không thành câu hoàn chỉnh.

"Mạn Mạn...Mạn Mạn ngoan nào...cháu hãy nhấc mông cao lên một chút, đúng rồi...". Giọng nói đàn ông trầm trầm vang lên, sau đó là tiếng xác thịt đụng chạm mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một mạnh hơn.

Mộ Thiện không thể tin vào những điều cô nghe thấy, cô nghĩ nhất định cô nghe nhầm. Mạn Thù chẳng phải là bạn gái của Trần Bắc Nghiêu hay sao?

Đinh Hành tối sầm mặt. Anh nhìn Mộ Thiện bằng ánh mắt mờ mịt: "Ông ấy điên rồi!". Sau đó anh mở cửa xông ra ngoài.

Phòng bên ngoài đèn bật sáng chưng, Mạn Thù nằm trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ đen đối diện cửa chính, giấy tờ tài liệu rơi đầy dưới đất. Thân thể trắng ngần của Mạn Thù giống bông hoa đang nở rộ, đầu tóc cô loạn xạ, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt cô lộ vẻ nửa đau khổ nửa sung sướng, phảng phất như hoàn toàn chìm trong hoan lạc.

Người đàn ông đang đứng trước thân Mạn Thù và nhấc cao cặp đùi thon thả của cô chính là Đinh Mặc Ngôn, người đứng đầu tập đoàn Dung Thái uy nghiêm, đồng thời là chồng của cô ruột Mạn Thù.

Hai mắt Đinh Mặc Ngôn đỏ ngầu, bàn tay lớn của ông ta giữ chặt eo Mạn Thù, thân dưới ông ta ra vào kịch liệt trên cơ thể tươi non của Mạn Thù.

"Dừng lại!". Đinh Hành tức giận xông đến trước mặt bọn họ, nhưng cũng không thể khiến hai người ngừng động tác.

"Cuốn xéo!" Đinh Mặc Ngôn như bị mất lý trí, ông ta giơ tay đẩy mạnh Đinh Hành. Đinh Hành không đề phòng nên bị xô ngã xuống đất.

"Ba làm sao vậy?" Đinh Hành lại xông lên: "Ba lại uống thuốc rồi à?"

Trả lời anh ta là tiếng rên rỉ của Mạn Thù: "Chú ơi...nhanh lên...xin chú, nhanh lên...".

Mộ Thiện hãi hùng khiếp vía khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Không biết đây là vết nhơ ẩn dấu dưới vỏ bọc đẹp đẽ của Đinh thị hay chỉ là sự cố bất ngờ. Nhưng nhìn phản ứng của Đinh Hành, có thể thấy Đinh Mặc Ngôn thường dùng thuốc kích thích, nếu không một người ngoài năm mươi như ông ta sao có thể đêm đêm chìm trong hoan lạc?

Đúng lúc này có người chạy vội vào, Mộ Thiện nhận ra đó là bác sỹ riêng của Đinh Mặc Ngôn, đó là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi. Anh ta quan sát tình hình trong phòng rồi cất giọng nghẹn ngào: "Đinh thiếu, Đinh tổng hôm nay gọi mấy người đàn bà, ông ấy dùng thuốc...Kết quả cô Mạn Thù tự nhiên leo lên xe của Đinh tổng".

"Cút đi!" Đinh Mặc Ngôn gầm lên với bác sỹ, ông ta không ngừng vận động trên người Mạn Thù: "Mau lôi thằng con khốn nạn này ra ngoài cho tôi!"

"Tìm đâu không ra phụ nữ mà ba dám chơi con bé? Bố nó là phó thị trưởng đấy". Đinh Hành không thể chịu đựng hơn, anh ta rút khẩu súng từ thắt lưng: "Buông con bé ra, nếu không con sẽ nổ súng!"

Đến lúc này Mộ Thiện mới biết Đinh Hành mang theo súng bên mình.

"Đinh thiếu! Cậu đừng kích động, đừng kích động!" Bác sỹ hoảng hốt chạy ra sau lưng anh ta.

Có lẽ sợ con trai phẫn nộ quá hóa rồ rồi nổ súng, Đinh Mặc Ngôn nói với giọng mềm mỏng hơn: "Đợi tôi chơi xong lần này rồi tính sau! Anh ra ngoài trước đi!".

Sau đó xảy ra chuyện không thể ngờ tới.

Một giây trước, Đinh Hành vẫn đứng yên một chỗ. Thân hình anh đột nhiên run lên rồi từ từ đổ xuống đất, hai mắt anh nhắm nghiền, sống chết khó phân biệt.

Ở đằng sau anh ta, tay bác sỹ chậm rãi bỏ ống kim tiêm vào túi quần.

Bởi vì Đinh Hành không hề phát ra tiếng động nên Đinh Mặc Ngôn tưởng anh đã đi ra ngoài, ông ta và Mạn Thù vẫn chìm trong dục vọng của thể xác.

Tay bác sỹ đi sang một bên, sau lưng anh ta xuất hiện một người đàn ông. Dù người đàn ông đó có hóa thành tro bụi, Mộ Thiện cũng nhận ra, anh ta chính là Châu Á Trạch, trợ thủ đắc lực của cha con Đinh thị chuyên quản lý việc làm ăn bất hợp pháp của Dung Thái.

Châu Á Trạch nở nụ cười thâm hiểm, anh ta đưa mắt ra hiệu tay bác sỹ. Bác sỹ gật đầu, đi vòng ra đằng sau Mạn Thù rồi từ từ cắm một ống tiêm khác vào cổ Mạn Thù.

"Mày làm gì vậy?" Đinh Mặc Ngôn hét lên.

Bên cạnh Châu Á Trạch, một người đàn ông khác không biết đi vào từ lúc nào. Người đó có ngũ quan hoàn hảo, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Tim Mộ Thiện rung lên một nhịp, toàn thân cô hóa đá.

"Làm thế nào bây giờ?" Châu Á Trạch hỏi người đàn ông đó: "Không ngờ Đinh Hành cũng ở đây, chúng ta phải thay đổi kế hoạch".

Người đàn ông đó gật đầu. Anh ta đeo bao tay, cúi xuống cầm khẩu súng của Đinh Hành, lắp ống giảm thanh một cách thành thạo rồi nhằm thẳng vào đầu Đinh Mặc Ngôn.

Dung mạo đẹp đẽ của người đàn ông lúc này như được một lớp băng mỏng bao phủ, ánh mắt anh ta nguy hiểm như mãnh thú rình mồi. Đối diện với gương mặt đầy kinh ngạc của Đinh Mặc Ngôn, anh từ từ đưa mũi súng lên đầu ông ta.

"Đinh Mặc Ngôn, ông hãy ghi nhớ, người giết ông là tôi". Anh ta cất giọng trầm thấp. Sau đó, anh ta nhẹ nhàng tiến lại gần Đinh Mặc Ngôn và ghé sát tai ông ta nói điều gì đó.

Một tiếng bụp khẽ vang lên, viên đạn từ nòng súng trên tay anh ta xuyên qua đầu Đinh Mặc Ngôn. Có lẽ do dùng thuốc nên Đinh Mặc Ngôn không hề có phản ứng, ông ta chỉ biết trợn mắt rồi đổ xuống bàn, máu từ đầu ông ta chảy lênh láng.

Một vị lão đại hô phong hoán vũ ở thành phố Lâm đã chết dưới tay tâm phúc đắc lực nhất của ông ta, chết trên người cháu gái đằng vợ của ông ta như vậy.

"Hãy thu dọn sạch sẽ". Người đàn ông ra lệnh rồi lại nhét khẩu súng vào tay Đinh Hành. Từ ngoài cửa có một người đi vào, chính là trợ lý của anh ta. Châu Á Trạch, bác sỹ và người trợ lý bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

Đầu óc Mộ Thiện trống rỗng, cô nghe thấy tiếng tim mình co rút, tay chân cô ngày càng lạnh toát, giống như cô mới là người bị trúng đạn nằm trên vũng máu.

Trong cơn hoảng hốt cao độ, đầu óc Mộ Thiện vẫn lướt qua vô số manh mối vụn vặt. Tay bác sỹ bị mua chuộc, thuốc kích thích bị tráo đổi, Mạn Thù bị bỏ thuốc...

Còn nữa, trong con mắt của Đinh Mặc Ngôn anh là người không hề có tham vọng, anh là anh em thân thiết của Đinh Hành, là người Mạn Thù ái mộ, anh từng cảnh cáo cô đừng gần gũi Đinh Hành...

Đây chỉ là một cái bẫy, một cái bẫy tinh vi được dày công bố trí trong một khoảng thời gian không phải là ngắn. Anh ra tay giết Đinh Mặc Ngôn, nhưng tại sao anh phải làm vậy? Đinh Hành vô tình có mặt ở đây, vậy thì anh sẽ xử lý Đinh Hành và Mạn Thù thế nào?

Còn nữa, tám năm trước, tại sao anh đột nhiên xuất hiện ở huyện nhỏ quê nhà cô? Tại sao anh thường xuyên mất tích? Tại sao anh trưởng thành già dặn hơn người cùng độ tuổi? Tại sao những năm qua cô không tìm thấy bất cứ tin tức nào liên quan đến anh?

Đám mây ngờ vực đè nặng lên tim Mộ Thiện, cô chỉ cảm thấy lông trên người dựng ngược. Người đàn ông ở bên ngoài là người cô luôn nhớ nhung từ năm mười bảy tuổi, bây giờ anh đột nhiên trở nên đáng sợ và xa lạ vô cùng.

Mộ Thiện run rẩy rút di động từ túi áo, tay cô run đến mức điện thoại suýt rơi xuống đất, làm cô sợ chết khiếp. Khó khăn lắm Mộ Thiện mới bấm được số 110.

"Tên tôi là Mộ Thiện..." Cô căng thẳng nhìn ra bên ngoài, hạ giọng nói xuống mức thấp nhất: "Tôi đang ở Dung Thái...ở đây...có người vừa bị giết...".

Toàn thân cô đột nhiên đông cứng, giọng nói của anh chàng cảnh sát ở đầu kia điện thoại trở nên xa vời. Bởi vì người đàn ông ở bên ngoài dường như có phát giác, anh đột nhiên quay đầu về nơi có Mộ Thiện. Dù qua một cánh cửa nhưng ánh mắt của anh vẫn khóa chặt vào cô như lúc bình thường.

Sau đó anh rút súng, lên đạn và đưa mắt ra hiệu Châu Á Trạch. Cả hai từ từ tiến về phía Mộ Thiện, sắc mặt họ rất u ám.



Chương 7 - Bàn tay của đạo diễn



Lưng Mộ Thiện dính chặt thành tủ lạnh lẽo, không gian hẹp đóng kín khiến cô khó thở. Toàn thân Mộ Thiện tê liệt không thể nhúc nhích. Qua khe tủ quần áo, cô có thể thấy tia sáng từ bên ngoài lọt vào.

Có người bật đèn, bên ngoài thấp thoáng bóng đen đi lại, từng bước chân chận dậm xuống sàn nhà giống như gót giày đạp thẳng vào tim cô.

Mộ Thiện nghe thấy tiếng thở dốc của cô, hô hấp theo tiếng bước chân mỗi lúc một gần ngày càng khó khăn.

Cuối cùng một tiếng "cạch" vang lên, cửa tủ quần áo mở ra, tầm mắt sáng hẳn.

Mộ Thiện theo phản xạ thu nhỏ người, cô vùi mặt vào đống comple, áo sơ mi, áo khoác ở phía trước. Do tủ quần áo khá lớn, bên phải lại nhét bộ đồ đánh golf, quần áo treo chật ních nên cô mới có chỗ trốn.

Xoạt, xoạt, xoạt. Một cánh tay mạnh mẽ lướt qua từng cái quần cái áo treo trên móc, đến chỗ Mộ Thiện ẩn nấp.

Nếu cô bị bắt...

Trong đầu Mộ Thiện tái hiện hình ảnh Đinh Mặc Ngôn nằm trên vũng máu. Cô không dám thở mạnh, thậm chí cố gắng nín thở, hai bàn tay cô dán chặt vào thành tủ ở phía sau, giống như tư thế này có thể giúp cô tránh xa cánh tay đáng sợ kia.

Quần áo treo trước mặt tiếp tục loạt xoạt, ánh sáng lờ mờ trong tủ giao thoa, phản ứng của Mộ Thiện hoàn toàn dựa vào bản năng theo đống quần áo bị gạt về một bên.

Mộ Thiện ngừng hô hấp khi ngón tay lướt qua đầu mũi cô.

Bàn tay vẫn còn đeo găng tay của người ở bên ngoài dường như phát giác ra điều gì đó, đột nhiên dừng lại trong khi chỉ cách Mộ Thiện vài xen ti mét.

Mọi sợi dây thần kinh của Mộ Thiện căng cứng đến đỉnh điểm.

Liệu cô có bị phát hiện không?

Liệu cô có bị giết người bịt miệng? Cô nên làm thế nào để thoát thân?

Cô đã bị phát hiện rồi!

Bàn tay đó như có mắt, thò sâu vào chỗ cô đang đứng với tốc độ rất nhanh, khiến cô không thể né tránh.

Dừng lại rồi. Ngón tay mềm mại vừa vặn dừng lại trên má Mộ Thiện. Cách một lớp quần áo, đầu ngón tay vuốt ve trên da cô, mặc dù tay người đó không hề lạnh lẽo nhưng khi tiếp xúc, toàn thân Mộ Thiện run lên cầm cập.

Đầu óc cô nổ tung trong giây lát.

Giống như muốn thử thách sự nhẫn nại của Mộ Thiện, người đó rút tay khỏi tủ quần áo.

Sau đó một tiếng động nặng nề vang lên, quần áo treo trước mặt Mộ Thiện bị ném hết ra ngoài, trước mắt đột nhiên sáng hẳn.

Thế giới của Mộ Thiện dừng lại ở giây phút đó. Cô giống như một con cừu non đang chờ lên thớt, cuối cùng cũng đối mặt với tên đồ tể đuổi cùng giết tận, mọi sự trốn tránh chỉ là công cốc.

Ở khoảng cách chưa đến một mét, Trần Bắc Nghiêu đứng bên ngoài tủ quần áo, nhìn Mộ Thiện bằng ánh mắt thâm trầm.

Mộ Thiện ở trong góc tối, Trần Bắc Nghiêu đứng dưới ngọn đèn sáng, tay phải anh vẫn còn cầm khẩu súng. Ánh đèn dịu dàng hắt lên mặt anh, đẹp đẽ như trong mộng ảo, đáng sợ đến mức nghẹt thở.

Châu Á Trạch ở cửa phòng, thấy vậy liền cau mày đi tới.

Mộ Thiện đảo mắt qua khẩu súng trên tay Trần Bắc Nghiêu, thần sắc cô rất nghiêm nghị.

Bụp, một tiếng động mạnh vang lên, Mộ Thiện thở gấp.

Qua gương mặt đỏ bừng và đôi bàn tay run rẩy của cô, có thể thấy Mộ Thiện đang hoảng sợ và căng thẳng tột độ. Cây gậy đánh golf trong tay cô suýt nữa rơi xuống.

Châu Á Trạch vừa kinh ngạc vừa giận dữ xông đến. Trần Bắc Nghiêu vẫn bất động, anh nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi. Sau đó một dòng máu đỏ từ trán anh chảy xuống, dòng máu đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng của anh khiến Mộ Thiện đột nhiên trở nên hoảng loạn.

Mộ Thiện vốn có kế hoạch nhanh chóng đánh gậy thứ hai vào tay phải Trần Bắc Nghiêu, thế nhưng vào lúc này cô không thể động thủ.

Cô tưởng khi cô dùng toàn lực tấn công, Trần Bắc Nghiêu ít nhất sẽ né tránh, anh sẽ mất đi sự phòng bị trong tích tắc, và cô sẽ có cơ hội đoạt khẩu súng của anh.

Đây là con đường sống duy nhất của cô. Trần Bắc Nghiêu đóng kịch lừa gạt hai cha con Đinh thị, có thể thấy anh hành sự vô cùng cẩn mật. Anh tuyệt đối không để lại nhân chứng sống là cô, lẽ nào cô còn trông chờ anh niệm tình cũ mà tha cho cô?

Nhưng Mộ Thiện phát hiện cô đã hoàn toàn tính sai.

Máu đỏ chảy đầy mặt Trần Bắc Nghiêu nhưng đến cặp lông mày của anh cũng không động đậy, anh chỉ nhìn cô chằm chằm. Thân hình anh rõ ràng gầy gò nhưng khi cô dùng hết sức tấn công anh, anh giống một tấm thép không hề nhúc nhích.

Trần Bắc Nghiêu thậm chí phát giác ra ý đồ của Mộ Thiện, tay phải của anh theo phản xạ hơi động đậy nhưng anh chỉ nắm chặt khẩu súng hơn.

"Ném cây gậy xuống, đi ra ngoài!" Châu Á Trạch lao ra đằng trước Trần Bắc Nghiêu, khẩu súng trong tay anh ta chĩa thẳng vào Mộ Thiện.

Mộ Thiện chỉ còn cách làm theo lệnh của anh ta.

Trần Bắc Nghiêu rút tờ giấy ăn từ túi áo ấn vào vết thương trên trán. Anh vẫn không rời mắt khỏi Mộ Thiện, sau đó anh cất giọng khàn khàn: "Tôi đã nói rồi, em hãy tránh xa Đinh Hành một chút".

"Xa thật đấy". Châu Á Trạch đảo mắt qua chiếc giường ở trong phòng, anh ta cất giọng đầy châm biếm: "Xa đến mức cùng lên giường rồi".

Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu càng lạnh hơn, nhưng anh không mở miệng.

Hôm nay Mộ Thiện diện bộ váy màu cà phê bó sát, ẩn hiện đường cong hoàn hảo. Làn da trắng muốt trên gương mặt cô đỏ ửng vì quá căng thẳng.

Mộ Thiện và Trần Bắc Nghiêu bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh dường như ngưng tụ. Đôi mắt đen lay láy của cô vẫn đẹp như trong ký ức của Trần Bắc Nghiêu, chỉ có điều vào giây phút này cô không che dấu sự sợ hãi, viền mắt ngân ngấn nước như chực rơi xuống.

Có lẽ nước mắt đã giúp Mộ Thiện giải phóng nỗi sợ hãi, kích thích bản năng không chịu khuất phục trong từng tế bào của cô. Mộ Thiện đột ngột giơ tay lau nước mắt, cô dường như quyết tâm có chết cũng không chịu đầu hàng. Nỗi sợ hãi biến mất khỏi đáy mắt Mộ Thiện, cô trừng mắt với anh, như kiểu anh thích xử lý thế nào thì xử.

Trần Bắc Nghiêu tiến lên phía trước một bước, thân hình cao lớn của anh áp sát người Mộ Thiện khiến sắc mặt cô lập tức thay đổi. Trần Bắc Nghiêu một tay túm hai cánh tay Mộ Thiện rồi kéo cô vào lòng, tay kia kẹp chặt cằm cô và kéo cô ngẩng mặt đối diện với anh. Sau đó anh buông cằm cô, giữ chặt thắt lưng cô và cất giọng lạnh lùng: "Đi thôi!"

Ánh nắng giữa mùa hạ chiếu sáng khắp không gian, lấp lánh như có sinh mệnh. Một ngôi biệt thự kiểu châu Âu nằm trên triền đồi yên tĩnh, xung quanh phủ một màu xanh lục mát mắt.

Mộ Thiện bị giam giữ ở đây.

Hôm bị đưa về ngôi biệt thự, Châu Á Trạch ép cô nhắn tin cho đồng nghiệp trong công ty, thông báo cô có việc về quê vài ngày, sau đó anh ta tịch thu điện thoại của cô. Ngôi biệt thự có năm sáu người đàn ông trẻ canh gác, Mộ Thiện biết cô không có khả năng trốn thoát, hơn nữa cô cũng không dám tìm cách bỏ trốn.

Trần Bắc Nghiêu nhiều ngày sau đó không hề lộ dạng. Trên tivi liên tục phát những tin tức giật gân liên quan đến Dung Thái.

Tổng giám đốc Đinh Mặc Ngôn uống thuốc bừa bãi nên nổi cơn thú tính, cưỡng hiếp cháu gái Mạn Thù đến chết, còn ông ta cũng bị trúng đạn mà chết.

Đinh Hành mất tích một cách ly kỳ. Mặc dù phía cảnh sát không công bố kết quả điều tra nhưng có tin đồn Đinh Hành tận mắt chứng kiến tội ác của Đinh Mặc Ngôn nên đã ra tay giết chết bố ruột rồi bỏ trốn. Được biết tài khoản của Dung Thái ở thời điểm đó thiếu đi năm mươi triệu tiền mặt.

Phó thị trưởng Ôn Tệ Trân mất con gái yêu quý, đau buồn đóng cửa không tiếp khách...

Một sự kiện khiến người dân thành phố kinh ngạc hơn cả bí mật hào môn là sự sụp đổ của công ty đầu tư Dung Thái, công ty tuyên bố phá sản chỉ sau một đêm. Chi nhánh công ty ở hải ngoại đổ một khoản tiền lớn vào hợp đồng kỳ hạn chỉ số giá cổ phiếu không đúng quy tắc nên bị thiệt hại nặng nề, người phụ trách chi nhánh công ty bỏ trốn, tập đoàn Dung Thái bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mọi tài sản của Dung Thái sẽ được sắp xếp lại và bán tống bán tháo, các dự án bất động sản liên tiếp xảy ra vấn đề về chất lượng...

Chỉ trong một thời gian ngắn, ai cũng biết Dung Thái coi như xong, dư luận than thở tiếc nuối, chỉ có Mộ Thiện nghi ngờ, công ty đầu tư hải ngoại tuy không do Trần Bắc Nghiêu phụ trách nhưng nhiều khả năng do một tay anh sắp đặt.

Mộ Thiện suy đoán, Trần Bắc Nghiêu vốn có kế hoạch để Đinh Mặc Ngôn chết vì dùng thuốc quá liều. Con gái Mạn Thù bị Đinh Mặc Ngôn làm nhục, phó thị trưởng Ôn Tệ Trân chắc chắn sẽ quay lưng lại Đinh gia. Sau đó việc đầu tư ở hải ngoại xảy ra vấn đề, các khâu khác cũng xuất hiện sự cố, Đinh Hành lâm vào tình cảnh phá sản, dù không mất mạng nhưng anh ta cũng không còn khả năng uy hiếp.

Hành động của Trần Bắc Nghiêu không chỉ đơn giản nhằm mục đích lật đổ Đinh thị mà khiến gia đình họ nhà tan cửa nát. Phải có mối thù sâu nặng như thế nào, Trần Bắc Nghiêu mới nhẫn nhịn bao nhiêu năm và hạ độc thủ?

Hôm đó cô và Đinh Hành gặp Đinh Mặc Ngôn là tình huống hết sức ngẫu nhiên. Vì vậy Châu Á Trạch mới nói phải thay đổi kế hoạch. Kế hoạch trước đó không thể thực hiện vì chỉ cần ở thêm một lúc nữa, Đinh Hành chắc chắn sẽ phát hiện ra Đinh Mặc Ngôn dùng thuốc quá liều. Anh ta sẽ ngăn chặn, sẽ cứu bố anh ta. Sau đó cha con họ nhất định sẽ sinh nghi, như vậy kế hoạch của Trần Bắc Nghiêu hỏng bét.

Do đó Trần Bắc Nghiêu nhanh chóng thay đổi kế hoạch, anh dùng chính khẩu súng của Đinh Hành giết chết Đinh Mặc Ngôn, rồi anh xử lý hiện trường và đổ tội cho Đinh Hành.

Không biết bây giờ Đinh Hành còn sống hay đã chết? Người chết chẳng phải là kẻ chịu tội thay tốt nhất, mãi mãi không thể mở miệng hay sao? Nhớ đến nụ hôn dịu dàng như chuồn chuồn đậu mặt nước của Đinh Hành trong căn phòng tối, Mộ Thiện cảm thấy tim cô nhói đau.

Vào một buổi chiều nửa tháng sau khi xảy ra biến cố, Mộ Thiện nghe thấy tiếng động khi cô đang nằm trên ghế dài ngoài ban công.

Mộ Thiện quay đầu, bắt gặp bóng dáng của Trần Bắc Nghiêu sau nhiều ngày biệt tăm biệt tích.

Ánh nắng chiều tà chiếu xuống người anh, khiến gương mặt anh trở nên không chân thực. Trần Bắc Nghiêu châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn Mộ Thiện.

"Em sợ lắm phải không?" Trần Bắc Nghiêu cất giọng lãnh đạm: "Vài ngày nữa tôi sẽ thả em về".

Mộ Thiện biết việc Trần Bắc Nghiêu giam giữ cô ở đây là dấu hiệu anh sẽ bỏ qua cho cô. Nhưng khi nghe anh đích thân nói vậy, Mộ Thiện vẫn cảm thấy kinh ngạc: "Anh không sợ tôi báo cảnh sát sao?" .

Trần Bắc Nghiêu nheo mắt nhìn cô: "Em sẽ làm vậy?"

"...Không"

Đáy mắt anh lóe lên ý cười, anh đưa thuốc lá lên miệng hít một hơi: "Đinh Hành mạng lớn, anh ta không chết nhưng anh ta không thể chứng minh lúc đó
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 5928
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN