--> Như là nước mắt - game1s.com
Insane

Như là nước mắt


Đi bên Nghiêm, chị chỉ dám nở những nụ cười vừa phải, vì còn bận giữ ý của vợ một trưởng phòng thành đạt. Đi bên Quân, chị cười khanh khách, kiểu cười chị ngỡ đã mất từ thời sinh viên.
***
Chị 28 tuổi, và đã làm vợ của chồng chị 5 năm. Mỗi chiều chị đều ngồi và tự hỏi: "Mình sẽ phải làm gì tiếp theo?".
Sau lần hư thai đầu tiên, sức khỏe chị yếu hẳn. Nghiêm, chồng chị, không nói gì nhiều về chuyện này. Nhưng chị đọc thấy ánh nhìn xa xăm của anh vương lại trong những buổi chiều khanh khách tiếng cười trẻ con bên phố. Chị quay đi, khẽ hít một hơi sâu, không dám để anh nghe thấy.

Vuốt nhẹ mái tóc cho rũ hết nước xuống, chị mở tủ quần áo, chọn cho mình bộ đồ chị thích nhất, rồi ra quán cà-phê gặp Hương, con bạn thân, và đã cũ.
- Cảm thấy chán rồi muốn thay đổi hả?
Hương gẩy nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống, một làn khói nhẹ hẫng dâng lên, tan vào không khí.
- Ừ... có lẽ vậy - Chị ngập ngừng.
- Ngay từ khi mày lấy ông Nghiêm, tao đã cản, nhưng mày không nghe, giờ thì biết.
- Bớt cay nghiệt giùm tao một chút... Tao đủ mệt mỏi rồi.
Hương trầm ngâm hút thuốc.
Thoảng một phút giây nào đó, chị ước gì mình có được cái mạnh mẽ và bất cần của Hương. Còn nhớ hồi cấp hai, trong khi chị đang đứng tu tu khóc vì bị bọn con trai chọc ghẹo, Hương tới túm áo một đứa và dạy cho chúng một bài học vì dám ăn hiếp con gái. Hương đấy!
- Và ca khúc tiếp theo, xin được gởi tặng hai người đẹp ở bàn 15.
Chị nhướn mắt nhìn xuống con số 15 tròn trĩnh trên bàn, Hương đưa mắt nhìn về phía vừa cất tiếng nói. Dưới ánh đèn vàng huyền hoặc, người vừa lên tiếng là một anh chàng có chiếc mũi cao và thẳng, quần jeans, áo vest khoác ngoài.
Sau tràng pháo tay ăn theo hời hợt từ những người khách trong quán, anh ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên cây piano.
Unchained Melody.
Chị thừ người ngồi nhận món quà từ người thanh niên xa lạ.

***
- Sao hai người đẹp vẫn chưa về?
Chàng trai tiến đến bàn chị và Hương.
- Nhận quà, chưa cảm ơn mà bỏ về hình như không lịch sự cho lắm.
Hương nói, và cười, nụ cười thường trực, dành cho tất cả đàn ông xung quanh, mà thực ra không dành cho ai cả.
Gã trai cười tỉnh:
- Tôi tên Quân, còn...?
- Mình là Hương, còn đây là Thuần, gái đẹp chán chồng - Hương bật cười.
Chị hơi nhíu mày, nhưng vẫn mỉm cười. Quân lơ đi câu nói đùa của Hương, mỉm cười lại đáp lễ với chị.
***
Chị trở về sau một buổi tối lê la ngoài đường, Nghiêm nhìn chị:
- Em mới đi chơi về à?
- Vâng.
- Đi với ai mà em có vẻ vui thế?
- Một vài người bạn thôi.
- Ừ, lâu rồi anh mới lại thấy em vui vậy.
Nghiêm nói rồi khẽ cười. Chị chột dạ, có lẽ, anh chú ý đến chị nhiều hơn chị tưởng. Rồi chị chợt thấy lòng xao xác, đàn ông, trong mắt họ có hình bóng một người đàn bà hay không, có lẽ chỉ mình họ biết được.

Nghiêm là mẫu đàn ông mơ ước của nhiều phụ nữ: sự nghiệp ổn định, gia cảnh sung túc, tính cách điềm đạm. Nhưng Nghiêm càng tỏ ra hoàn hảo, chị càng chật vật với cái ý nghĩ mình đã cướp đi cái quyền làm cha của anh. Cái điều lặng lẽ dày vò cả hai vợ chồng, mà anh chẳng mấy khi nói ra.
Có đêm Nghiêm về trễ, người nồng nặc mùi bia trộn với mùi nước hoa xa lạ. Loạng choạng làm đổ mâm cơm tối chị để phần, Nghiêm khật khưỡng để chị dìu vào phòng ngủ. Trong cơn chếnh choáng, anh vẫn ùng ục khạc ra mấy chữ "con... con... làm cha". Chị thấy lòng bị xé toạc.
Chị tàn nhẫn với Nghiêm quá!
***
- Mày và thằng Quân vẫn đang hẹn hò?
- Mày đừng dùng chữ hẹn hò, chẳng qua chỉ là đi ăn và cà-phê với nhau vài lần.
- Thằng đấy còn nhỏ, nhưng suy nghĩ có vẻ chín chắn. Có thể là một lựa chọn... trong trường hợp mày cần một người thay thế.
- Chưa bao giờ tao nghĩ tao cần thay thế cái gì cả.
- Nếu không thì mày đâu cần nhận lời đi chơi với Quân. Đừng tự lừa dối mình.
Hương lại rít thuốc, khói tỏa lờ đờ giữa hai người đàn bà. Tai chị còn văng vẳng tiếng cười quen thuộc... là Quân.
Quân và Nghiêm là hai con người của hai thái cực.
Nghiêm đạo mạo, điềm tĩnh và lịch thiệp, đến mức có thể xin lỗi một thằng bé bán vé số vì không thể mua giúp nó vài tờ. Quân ồn ào, náo nhiệt, không câu nệ, quan trọng cảm xúc bản thân hơn việc người ta cảm thấy thế nào về mình.
Nghiêm luôn dẫn chị đi ăn ở những nhà hàng sang trọng, đảm bảo cả về chất lượng dinh dưỡng lẫn không gian bữa ăn. Quân dẫn chị đi ăn hàng lề đường, rút khăn giấy ra lau bụi bám trên hộp đũa, nhìn dòng xe cộ tất bật chạy qua.
Đi bên Nghiêm, chị chỉ dám nở những nụ cười vừa phải, vì còn bận giữ gìn ý tứ của vợ một trưởng phòng kinh doanh thành đạt. Đi bên Quân, chị cười khanh khách đến đau cả bụng, kiểu cười chị nghĩ mình đã đánh mất từ thời sinh viên.
Quân và Nghiêm, hai đường thẳng song song tưởng như không thể có điểm chung, lại va nhau ở một khúc ngoặt, là chị. Nghịch lý!

***
- Quân và Thuần là gì của nhau?
- Bạn bè.
- Chỉ bạn bè thôi sao?
- Ừ, chỉ bạn bè thôi... Thuần có chồng rồi.
- Quân biết rồi, Thuần đừng nhắc.
Quân im lặng.
- Về nhé.
- Ừ, về.
Quân lại chở chị vòng vèo qua những con đường Sài Gòn không bao giờ ngủ.
- Nếu anh gặp em trước chồng em. Mọi chuyện có khác đi không Thuần?
Quân hỏi câu ấy khi chị vừa bước xuống xe anh, rồi Quân rồ ga phóng đi mất, không chờ câu trả lời.
Có lẽ Quân biết, chính chị cũng không có câu trả lời.
***
Nghiêm về, lại say xỉn, mùi bia, mùi nước hoa, và cả dấu son lạ. Vết son đầy đặn, có lẽ từ một bờ môi căng mọng nào đó. Cái ích kỷ của một người đàn bà khiến chị muốn vồ lấy Nghiêm, tát anh một cái nảy lửa rồi hỏi vì sao anh lại phản bội tôi. Nhưng, từ trong sâu thẳm lòng chị vang lên một câu khô khốc: "Mày lấy tư cách gì trách Nghiêm lăng nhăng?".
Trong giấc ngủ chập chờn, cơn mơ về ngày chị nhòe nước mắt rũ bỏ cái bào thai tội nghiệp của mình lại hiện về, tàn nhẫn. Máu chị rỉ giọt, đọng thành hình vết son đỏ nhức trên áo Nghiêm.
***
- Thuần, đừng uống nữa!
- Mặc Thuần!
- Được, thích thì Quân uống với Thuần, coi ai say trước.
Quân tóm chai rượu trên bàn, tu ừng ực. Hương im lặng ngồi nhìn, rít một hơi thuốc, rồi quẳng ra nụ cười nửa miệng:
- Đồ điên!
Chị nhìn Hương, hỏi con bạn thân cái câu nhiều lần chị đã hỏi:
- Tại sao lúc nào mày cũng cười được?
- Vì ngoài nụ cười ra, tao không còn biết giấu nỗi buồn vào đâu.
Cơ thể Quân quấn lấy chị, nóng hầm hập. Chị cảm nhận được hơi thở nồng nặc mùi rượu của Quân. Nghiêm cũng có hơi thở này mỗi khi anh quấn lấy chị trong hơi men. Phải chăng tất cả đàn ông trên đời đều có cùng một hơi men như thế?
- Đừng Quân... Thuần không muốn. - Chị chật vật đẩy Quân ra khỏi người.
- Không! Thuần muốn! Đừng dối Quân, cũng đừng dối bản thân mình!
Chị ngả xuống, nhắm nghiền mắt, trốn khỏi ánh đèn vàng vọt trong phòng đang phủ lên cả hai. Thứ màu vàng phản trắc bám riết lấy chị. Quân chồm người, chị rúc lại, trốn dưới bóng Quân...
Chị nằm nhìn lên trần nhà, cánh quạt trần quay chậm, xua hơi nóng hầm hập của đêm mùa hè khỏi thân đàn bà trần trụi.
Quân ngồi hút thuốc, im lặng. Bỗng dưng, Quân nói bâng quơ:
- Đôi khi tình yêu chỉ cần hai người là đủ, đứa con... không có cũng không sao.
Chị cười phá lên, ngặt nghẽo, cười như điên dại.
Chị cười, nhưng nước mắt lại rớt ra, rồi chị khóc, tức tưởi. Quân bối rối ôm lấy chị, cố lau cho chị những giọt nước mắt chưa bao giờ ngừng chảy.

Ngày đó, khi biết tin chị sẽ khó có thai lại, Nghiêm cũng đã nói một câu như thế.
***
- Mày còn liên lạc với Quân không?
- Không.
- Ừ, nghe nói nó đi tu nghiệp ở nước ngoài rồi thì phải.
Hương lại gẩy tay cho tàn thuốc rơi xuống, vỡ tan.
- Tao khốn nạn phải không Hương?
- Ừ, mày khốn nạn lắm, nhưng mày khốn nạn với chính mày, vì chưa bao giờ mày dám sống cho bản thân mình cả.
Hương kéo chị lại gần, vòng tay ôm, có thứ gì đó rơi xuống vai chị, ấm nóng, như là nước mắt...







Thông Tin
Lượt Xem : 1165
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN