Bí mật của Gấu
(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Nó chẳng biết nó yêu Sài Gòn từ khi nào. Chỉ nhớ tình yêu ấy cứ lớn dần lên cùng nó rồi cùng hòa vào những tình yêu nho nhỏ khác nữa, giống như là pha một bảng màu vậy.
***
Tháng Sáu về mang những cơn mưa đỏng đảnh tặng Sài Gòn. Những cơn mưa bất chợt cứ như một kẻ thích phá bĩnh sự ồn ào và bận bịu của thành phố. Để rồi những con người đang chen chân trong cái thành phố đông đúc ấy lại hối hả đi ngang qua nhau trên những con đường ngập nước. Vội vã. Hối hả. Mưa làm giãn những khoảng cách. Nhưng, trong một hoàn cảnh nào đó, ở một nơi nào đó, mưa làm con người ta muốn đứng gần nhau hơn. Có lẽ là để cảm nhận chút nắng còn sót lại trong một mảnh ghép của Sài Gòn.
Nó chẳng biết nó yêu Sài Gòn từ khi nào. Chỉ nhớ tình yêu ấy cứ lớn dần lên cùng nó rồi cùng hòa vào những tình yêu nho nhỏ khác nữa, giống như là pha một bảng màu vậy. Sài Gòn là những chiều cùng lũ bạn tan học kéo nhau la cà quán xá. Nào trà sữa, nào hủ tiếu gõ, nào kem hay những chầu tráng trộn cay xé lưỡi để rồi tối về nhà làm bộ với nhị vị phụ huynh rằng...chán ăn cơm. Ôi Sài Gòn, nó nhớ những tình cảm ngây ngô thời cấp ba cứ theo nó vô tư lớn lên cùng những nẻo đường ngập nắng in dấu chân lũ bạn. Ngày ấy nó cũng có những rung động trẻ con ngô ngố mà giờ nhớ lại còn làm tim nó nhảy nhót. Ba năm cho nó biết bao nhiêu là cảm xúc hỗn độn. Và nó biết đã qua rồi cái thời ấy thì chẳng thể nào quay lại được nữa. Thời gian không giống như một bản nhạc mà nó thích tua lại là được...Giờ nó chỉ có thể nghĩ lại những ký ức ngây ngô đó như ngắm một tấm hình cũ. Rồi mỉm cười.
Ký ức....
- Này này, tụi mày nghe tin gì chưa?- Con Gấu bạn từ thời mặc tã của nó chạy te te vào lớp nhốn nháo.
- Gì gì? Cả đám nhiều chuyện xôn xao.
- Trời ơi tin to như thế mà chưa nghe gì sao? Tụi bay thật là... nắm thông tin kém quá đi! Giọng con Gấu quả thực làm nó nuốt không trôi miếng xôi cuối cùng.
- Có thấy Facebook đưa tin gì giật gân đâu mà biết. Mày làm tụi này tò mò hết sức.- Lúc này cả đám bà tám trong lớp có lẽ đã tụ họp đông đủ, nhốn nháo còn hơn cả cái gánh hàng bánh tráng của bà dì trước cổng trường lúc ra chơi. Ôi một đám vịt- nó thầm cười khoái trí - tin giật gân của con Gấu mà được tung ra chắc cũng khá khá đứa té ghế.
- À...à... tao mắc đi vệ sinh rồi xíu nữa tao nói cho- con Gấu cố gắng len qua đám bà tám nhưng hình như là hơi căng bởi cái thân hình chuẩn như Gấu của nó. Rồi một ý định tốt đẹp nảy ra trong đầu nó – Này này có muốn biết thì qua hỏi con Khô kia kìa. Nó chứng kiến quá trình từ đầu tới cuối luôn đó.
Cả đám nhìn nó với những con mắt biết nói, có thể là những câu như thế này "thật á?", "xạo hả mày" hay ít ra thì cũng kiểu "thề đi". Nó nhìn đắm đuối những ánh mắt ấy, rồi gào lên: "Tụi mày không tin tao à?" chỉ cần câu nói ấy thôi là cả đám đã bu kín lấy nó- con nhỏ có cái biệt danh mĩ miều: KHÔ.
- Tin hot hả. Tưởng gì, nó vừa giảm được hơn hai lạng đó. Tụi mày bị nó chăn vịt rồi. Bao nhiêu lần mà vẫn không chừa ha ha- vừa dứt lời cả đám đông đã kéo đi tìm con Gấu chăn vịt. Chắc là giờ này đang ở trong nhà vệ sinh.
Một lúc sau, Gấu đi vào cùng cái mặt đau khổ. Nhỏ móc túi đập cái bẹt lên bàn. Hai tờ 500...đồng đỏ chói trên bàn kèm theo mấy nếp nhăn nheo nhàu nhĩ.
- Mày biết gì không. Thành quả của việc chăn vịt là đây. Tao thề từ nay bỏ nghề chăn vịt, nguy hiểm và rủi ro quá- rồi nhỏ ôm lấy cổ bạn thân- hết tiền tiêu vặt của tao tuần này rồi hu hu hu...
- Ôm nhẹ thôi nghẹt thở muốn chết à. Bỏ tao ra! Khô la lên.
- Không! Mày tung tin gì mà để tụi nó bóc lột tao thế này hả?
- Thì cái tin mày giảm được mấy trăm gram đó. Tao tưởng tụi nó kéo đi xin bí quyết của mày. Xin lỗi bạn tốt nhá. Nha! Nha! Con nhỏ khô ì xèo.
- Hả? Trời ơi hèn gì... Ý tao là cái tin bạn Huy duyên chết người học lớp bên trái lớp mình có bạn gái đó. Lại còn là con nhỏ lớp bên phải mình nữa chứ. Sáng nay ở cổng mày chẳng nhìn thấy là gì. Ôi ôi bạn tốt ơi, bạn làm tôi thê thảm quá..bla...bla...
Nó im lặng.
Cho đến hết ngày hôm đó và cả những ngày sau nữa, nó không thể lý giải nổi cảm xúc của nó lúc đó. Cái lúc mà nó nhìn thấy Huy lớp bên tặng hộp quà cho Kiều. Huy là cậu bạn lớp bên mà nó có cảm tình. Hai đứa học chung một lớp vẽ. Nói chuyện rất hợp nhau và lại còn chung một dự định đó là thi vào trường đại học kiến trúc thành phố nữa chứ. Nó tự hỏi liệu có phải tình cảm của nó dành cho cậu đã ở trên mức tình bạn một xíu, một xíu thôi không? Nhưng nếu đó là thích thì phải làm sao? Huy có lẽ chỉ coi nó là bạn, mà lại là một tình bạn hết sức bình thường nữa kia. Dù sao thì hai người cũng chỉ là học chung một lớp vẽ, đi về chung một đoạn đường thôi mà. Thế là xong, mọi nỗ lực để học chung, để nói chuyện giờ coi như công cốc. Cuối cùng cậu ta cũng chịu thừa nhận Kiều là người cậu ta thích, dù không thừa nhận trực tiếp mà là qua cách tặng quà. Vậy mà cậu ta cứ chối mãi. Nó cảm thấy giống như bị đem ra trêu đùa vậy. Và nó bắt đầu trốn tránh Huy, ít ra là trong suy nghĩ, như lúc này.
Rồi những cơn mưa tháng năm cũng mang mùa hè đến dần. Nó tất bật với những dự định của mình và Huy cũng vậy. Thực ra thì không phải là nó quên bẵng đi cậu bạn, chỉ là cậu ta có những mối quan tâm khác...quan trọng hơn nó. Chỉ là cậu ta đã có bạn gái...và nó chỉ muốn đứng từ xa nhìn cậu. Chỉ là...nó muốn trốn trong cái vỏ ốc để giấu nỗi nhớ, giấu sự bối dối và giấu cả ánh mắt dò xét của con Gấu biết chăn vịt nữa. Thì ra nó đang chạy trốn.
Tháng Sáu đến. Để chuẩn bị tốt cho đợt thi đại học năm tới cậu ấy đi đến lớp vẽ nhiều hơn mà nó thì lại nghỉ lớp vẽ để làm part time ở một quán trà sữa, đoạn đường về cùng thì lại chẳng đủ dài để có thể nói những câu chuyện vu vơ. Mà thực ra chẳng mấy khi gặp mặt nhau, chỉ toàn là khi nó vừa về tới đầu con phố thì cũng vừa lúc Huy rẽ vào hẻm khác. Nó có cảm giác như là mọi thứ diễn ra như thể đang ủng hộ cái quyết định tránh mặt Huy của nó mặc dù có lúc nó phát bực vì cái sự ủng hộ kiểu ấy. Trong nó giờ toàn là mâu thuẫn. Hôm qua, Gấu qua nhà đưa cho nó mấy tấm hình chụp hồi cuối năm học cùng với tụi bạn. Nhìn mấy tấm hình nhí nhố hết sức, đứa nào cũng ráng cười hết cỡ để thể hiện cái duyên hiếm hoi của đám vịt bên hàng bánh tráng trộn:
- Chắc tao đem post lên facebook để bình chọn nụ cười rộng nhất quá. Nè mày, coi bộ con Hằng nó đang đang đòi nợ mày hay sao mà trông mày thê thảm quá vậy? Há há tụi này đúng là... ê ê sao lại có tấm hình này ở đây? Nó bỗng thấy một tấm hình chụp Huy trong tập hình mà Gấu vừa đưa cho nó. Nó ngạc nhiên, bối dối và hơi vui...nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ "quả bơ".
Gấu à một tiếng thật dài- chắc tại hồi bữa đi cùng mày tới lớp vẽ thấy ấn tượng nên chụp đại vô. Thấy sao? Tay nghề được đấy chứ hả, góc chụp phải nói là chuyên nghiệp! Gấu có vẻ tự hào và đắc chí vì thành quả này. Thích không tao để lại cho, còn không thì trả tao để tao đem về đấu giá với con nhỏ Kiều, đảm bảo được giá cao!
Nó giả vờ chẳng nghe thấy cái tên Kiều được nhắc tới ở đây. Nghĩ nhiều nó sẽ cảm thấy bối rối và lúc đó coi như lộ hết.
- Thôi tao đùa đấy, thích thì cứ giữ còn không thích bỏ đâu cũng được. Đẹp chứ hả?
- Ừ đẹp! ơ ơ nói xong nó mới thấy mình bị lố. Gấu nhìn nó vẻ tinh quái nhưng con nhỏ chẳng nói gì chỉ cười tủm tỉm, cũng may nó chỉ cười mà không nói, nếu không thì lúc ấy nó sẽ bí lắm. Mà kể cũng lạ, bình thường hai đứa nhắng thế, vậy mà khi nói chuyện có liên quan tới Huy thì nó chẳng biết nói gì. Nó sợ sẽ biểu lộ điều gì đó mà nó đang trốn tránh. Giờ nó mới thấu hết được câu im lặng là vàng... Nhưng thực sự tấm hình chụp còn in cả nắng vào những mảng màu, gương mặt gầy của Huy in từng nét lên bản vẽ còn chưa hoàn thành tạo nên một cảm giác gì đó rất lạ cho người xem. Mà người xem ở đây...lại là nó!
Rồi những ngày hè của nó cứ trôi qua ở cái tiệm trà sữa SuSu nơi nó làm thêm. Ngày trước, khi còn học chung với Huy ở lớp vẽ, có lần hai đứa cũng đã đến đây...ờ mà thực ra là vô tình đến đây thôi. Hôm đó sau buổi học Huy có cho nó quá giang trên chiếc xe đạp của cậu. Vừa đi đến đây thì trời đổ mưa to, Huy đã kéo nó vào. Cơn mưa chiều làm nó biết được góc nhỏ thân quen của Huy và hội bạn thân của cậu. Một tháng trước nó thấy quán có tuyển nhân viên thế là nó sống chết bỏ khóa học ghita cùng Gấu để xin vào đây làm. Thực ra thì nó cũng không thích học gảy gảy búng búng. Mà kể cũng lạ kỳ, từ hồi nó làm thêm ở đây chẳng thấy Huy xuất hiện một lần nào, kể cả với nhỏ Kiều. Chắc tại vì cậu ta bận, thế là nó nhận ra trong lòng nó có chút thất vọng, bỗng dưng nó lại mong một cơn mưa chiều...
- Chị Bảo, hồi chiều bạn chị có đến hỏi chị. Thằng Nhím-em nó te te chạy ra mở cửa thông báo. Nó bỏ xe đạp trong góc nhà, việc phải len lỏi giữa những chiếc xe thi nhau nhả khói lúc tan tầm để lê được về tới nhà làm nó mệt mỏi, chẳng muốn nói nhiều.
- Ai vậy út? Lại chị Gấu hả? Nó hỏi.
- Không! Thằng bé làm ra vẻ hiểu biết- chị Gấu ai mà không biết. Một anh đấy!
- Anh à? Chắc lại anh Bình lớp chị hay tới nhà mình học nhóm với tụi chị chứ gì? Tưởng ai. Giọng của nó đầy mệt mỏi.
- Không, anh này lạ hoắc. Em chưa gặp bao giờ- thằng nhỏ quả quyết- anh này cao cao, gầy gầy chứ không mập như anh Bình Béo đâu. Thật đấy!- nhìn thằng em tròn xoe đôi mắt để cố chứng minh đó không phải là Bình, bạn cùng nhóm với Khô. Nó cũng bắt đầu thấy tò mò và tự đoán xem người ấy là ai. Là Nguyên còi hay Huy Sếu nhỉ...à à Huy...Huy. Ồi chắc không có chuyện Huy đến nhà tìm nó đâu. Làm sao mà đã thân quen tới mức đến nhà tìm...thật là vớ vẩn...nó lắc lắc đầu cố cho cái suy nghĩ kỳ quặc kia nhảy ra khỏi cái đầu đang ù ù như muốn nổ ra của nó.
- Con bị sao thế? Đau đầu hả? Mẹ đang từ trong bếp nhìn ra hỏi.
- À..à... Dạ không có. Con lắc cho bụi rớt xuống đó mà.
- Hồi chiều có bạn qua hỏi con đó. Tiếng mẹ vẫn từ trong bếp vọng ra
- Ai vậy mẹ? Tìm con có việc gì không ạ?
- Mẹ chưa gặp bao giờ. Tên gì nhỉ? À À Huy...Huy gì đó thì phải. Nó kêu gặp con để mượn cuốn sách.
- Huy ấy ạ? Nó có vẻ như đang mong chờ một câu trả lời nào đó.
- Ừ, nói là học cùng lớp với con. Cái cậu cao cao, gầy gầy ấy. Câu trả lời của mẹ hơi làm nó thất vọng.
- Hắn có nói mượn sách gì không mẹ?
- Sách vẽ chì vẽ tượng gì gì của con đó. Nó kêu là bạn cùng lớp của con mà lại đang rất cần nên mẹ lấy cho nó mượn luôn rồi...đằng nào thì hè con cũng đâu có đi học vẽ đâu. À, cái cuốn con để trên kệ sách cao nhất đó.
Ờ, ờ vậy cũng được. Dù sao thì cũng chưa cần tới ngay. Mà cũng kỳ sao không chịu gọi điện hay nhắn tin gì trước nhỉ. Thời nào rồi mà không chịu nhớ ra cái điện thoại, haizzz...thôi con đi tắm đây.
- "Á...Á............"
- Trời ơi cái gì vậy Bảo? Mẹ hốt hoảng đập cửa nhà tắm.
- Con không sao...không sao...à...ờ..ờ...tại...tại nước nóng quá mẹ ạ! Nó lắp bắp.
- Con gái lớn rồi mà hậu đậu quá.- Mẹ lại sắp bắt đầu bài ca không quên về cái tội ẩu đoảng của nó.
Nhưng thực ra...sự thực là nó chợt nhớ nó kẹp cái tấm hình mà Gấu chụp Huy trong chính cái cuốn sách mà mẹ đã đưa cho Huy Sếu mượn. Ôi, ôi cuộc đời thảm rồi đây. Phải làm sao bây giờ. Bao nhiêu sự thực sẽ bị công bố cho đám bạn biết mất...lỡ tên Sếu tung cái tin này lên facebook thì phải làm thế nào...nó lại còn kết bạn với Huy nữa chứ...lại còn lũ bạn chung nữa chứ. Làm sao bây giờ...
"À..à đó là do Gấu kẹp vào đó mà...không được phải thật tự nhiên hơn nữa... trời tưởng gì, con Gấu kẹp vào đó... hu hu không thể bán đứng bạn bè thế này. Mà cũng tại Con Gấu ai kêu chụp hình rồi còn đưa cho người ta chi để giờ ra nông nỗi này. À! Hay là kêu thầy dạy vẽ bắt học sinh vẽ bạn cùng nhóm nhỉ, thế nên chụp một tấm làm mẫu vẽ, được đấy. Mà biết nói nhóm gì bây giờ? Nhóm, nhóm, nhóm...
Sáng hôm sau nó bật dậy vì trễ giờ làm thêm ở quán SuSu. Nó cuống cuồng chạy lên chạy xuống, lao ra rồi lại nhào vô nhà vì quên cái này, quên cái kia. Nó cũng chợt nhớ nó chưa nghĩ ra được cái nhóm gì gì nào đó để chữa quê đã thế lại còn bị muộn giờ làm. Ôi đúng là xôi hỏng bỏng không!! có phải hôm nay là thứ Sáu ngày mười ba không vậy?!
- Này Bảo, một trà sữa trân châu nhé- giọng của một tên con trai, nghe quen quen, lại còn gọi đúng tên nữa chứ. Nó ngửng mặt lên...Giật mình! Trời, Huy đang đứng trước quầy SuSu.
- Ờ...ờ... cậu chờ..chờ xíu- nó bị đơ mất vài giây rồi luống cuống làm một ly trà sữa trong sự bình tĩnh nhất có thể.
- Trà sữa của Huy đây – nó làm ra vẻ tự nhiên nhất - À bữa nay cậu ôn thi tốt chứ hả? Nghe nói cậu đang tích cực đến lớp học vẽ.
- Ừ. À tui muốn trả cậu cái này- nói rồi Huy lấy trong cặp ra một cuốn sách. Nhìn có vẻ quen quen..chết rồi là cuốn sách của nó mà... nó chụp lấy cuốn sách như thể Huy là kẻ ăn cắp và nó phải lấy lại thật nhanh nếu không Huy sẽ cầm lấy mà chạy mất. Mặt nó đỏ ửng lên.
- Cái này...cái này... cậu mượn của mẹ tui...à không, của tui hôm qua hả?
- Ừ, tui muốn xem lại mấy điều chưa hiểu rõ cho lắm mà cuốn sách của tui lại đâu mất. May mà tui nhớ ra cậu cũng có cuốn sách giống tui.
- Chỉ vậy thôi à? Cậu cậu xem nó..nó có gì gì lạ không? Nó ấp úng.
- Ừ, xem hết rồi. Chẳng có gì lạ cả. Cảm ơn nhé!
- À không có gì. Thôi tui phải đi làm việc rồi. Nó cố biến khỏi tầm nhìn của Huy thật nhanh. Nó không biết là cậu ta có phát hiện ra tấm hình đó không. Có lẽ là không vì nếu vậy cậu ta sẽ không còn bình thường như thế. Cũng may là Huy chứ không phải Huy Sếu. Ơn trời! Nó lủi thật nhanh ra phía sau quầy đồ uống rồi lật thật nhanh những trang sách để kiếm tấm hình. Nó thở phào, vẫn còn nguyên vị trí. Lật mặt sau tấm hình má đỏ đỏ ửng lên, dòng chữ nhỏ "này, tớ cũng có một tấm hình chụp cậu đang vẽ, cũng kẹp trong sách nhưng cuốn sách mất tích rồi >.<".
"Con gấu quỷ ta biết nhà mi rồi nghen" rồi nó nhấn nút send.
Bí mật của Gấu:
- Cái gì đây? Kiều nhìn Gấu ngạc nhiên.
- Hình! Thực ra thì tôi định không đưa cho cậu nhưng thôi, coi như tặng cậu hơn là đưa cho một người... nào khác. Tôi không có ý gì đâu, chỉ là thấy ăn ảnh thì chụp thôi. Giờ đem trả cậu- Gấu cố lý giải cho cái lý do chụp trộm hình người khác.
Kiều nhìn tấm hình rồi ngước sang Gấu cười mỉm-Cậu thích anh họ tôi à?
- Anh họ? Huy là anh họ của cậu sao? Gấu tròn mắt
- Tất nhiên- Kiều nhún vai
- Vậy hành động tặng quà hôm trước ở ngay cổng trường của hai người là gì đây? Thật dễ làm người ta nghi ngờ! Gấu thắc mắc.
- À, tại vì tối hôm trước đó là sinh nhật tôi nhưng anh Huy không đến được vì trời mưa anh phải ngồi chờ trong quán trà sữa thật lâu thì trời mới ngớt mưa. Lúc đó cũng đã muộn mà nhà lại cách xa nhau nên anh ấy không đến. À, hình như là còn phải đưa bạn về nhà nữa thì phải.
...Tấm hình, cuốn sách của Huy bị mất tích- tất cả là bí mật mà...bốn người ai cũng biết, chỉ là không nói ra. Có lẽ ai cũng muốn giữ cho mình chút âm mưu ngây ngô của tuổi học trò. Bởi cái gì đẹp mà không rõ ràng luôn trở nên lung linh và đáng nhớ...
BÂY GIỜ, khi đã trưởng thành, khi ngoài kia là những lo toan, những bộn bề sớm tối, với những cuộc tình đến rồi đi, những con người thương thành lạ. Thì một góc ký ức mờ ảo đẹp đẽ xưa cũ tựa như một ngọn đèn vừa đủ sáng rọi cho những bình yên biết lối tìm về ôm ấp những hoang hoải, bất an.