Dải ngân hà đã xa
(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Tôi tự hỏi ở đâu đó xa xôi trên trái đất này, cậu có thật sự cảm thấy hạnh phúc như tôi không?!
***
Khi ấy tôi hãy còn nhìn mọi thứ trên phương diện đơn giản và hạn hẹp của một đứa trẻ vô tư, may mắn được sinh ra trong một gia đình chuẩn mực nhất có thể. Mọi bận tâm của tôi chỉ dừng lại bởi một chút tò mò và hiếu kỳ non nớt của bản thân, chứ hoàn toàn không nghĩ đến chủ đích sâu xa nào hết.
Ngày đó, việc có một đứa con trai thuộc hàng công tử, mới toanh từ nước ngoài về, lại không biết vì lẽ gì chuyển ngay vào lớp tôi bỗng dưng trở thành một hiện tượng kỳ lạ gây xôn xao đến thế. Thật ra, tụi nó đã đồn thổi quá mức, đúng là đứa con trai đó được đưa đến trường bằng xe hơi, đúng là nhà nó thuộc loại có máu mặt khi mẹ nó là một người phụ nữ giỏi giang quá đỗi và là chủ của cả một chuỗi cửa hàng ăn lớn luôn đông khách. Bà lúc nào cũng làm việc thoăn thoắt, quyết đoán hơn cả một người đàn ông, sự nghỉ ngơi đối với bà thật lãng phí và vô nghĩa. Điều duy nhất cần chỉnh lại ở đây, là cậu bạn đó chỉ bay một chuyến dài từ Đà Nẵng vào Thành Phố Hồ Chí Minh chứ không phải nửa vòng trái đất như lời khẳng định chắc nùi nụi của nhỏ lớp trưởng.
Nói đến nhỏ lớp trưởng thì cũng nên nói đến cái lớp mà đã bầu cho nó. Lớp tôi không phải lớp điểm toàn những gương mặt học giỏi gạo cội của trường, cũng chẳng phải lớp kiểu "thứ ba học trò", đó là cả một sự tổng hợp có mục đích của cô hiệu trưởng. Khi bỗng dưng lên lớp 9, cô ra chỉ thị xáo trộn tất cả học sinh của tất cả các khối lớp để có sự đồng đều thống nhất, với mong muốn tốt đẹp là các bạn học giỏi sẽ làm gương giúp đỡ các bạn học trung bình phấn đấu vươn lên, tạo thêm nhiều thành tích vẻ vang cho lớp, cho trường và cho chính bản thân học sinh đó.
Tôi được xếp ngồi giữa lớp, dãy giữa và bàn cũng giữa nốt. Tôi hoàn toàn hài lòng về sự sắp xếp này, mọi thứ đều ngay ngắn hoàn hảo, tầm nhìn lên bảng xếp vào loại A- nếu như có sự xếp loại cho tất cả các chỗ ngồi trong lớp. Đã tám năm rồi, tôi vẫn còn chất chứa trong lòng nhiều hoài niệm, mãi sau này nghĩ lại tôi thấy thời đó trái tim mình u sầu, đầy nổi niềm ngây ngô và vụn vặt quá.
Cái ngày mà đứa con trai đó xuất hiện khuấy động mạnh mẽ đến tâm hồn mỏng manh, thơ dại của hầu hết những đứa con gái khối lớp chín. Tựa như tiếng cười giòn tan xa xăm nào đó vang vọng giữa bốn bề của khu rừng đang rất mực tỉnh lặng. Như đổi lại sự mong đợi của mọi người, cậu ta luôn biết cách cư xử hòa nhã và thân thiện với bạn bè xung quanh, nhưng dường như ở cậu luôn toát lên vẻ gì đó sang trọng, lịch thiệp và xa cách. Dấu đôi mắt buồn ướt át dưới đôi kính cận dày và nụ cười nhẹ nhàng như làn gió ban mai buổi sớm. Ở lứa tuổi mười lăm tôi lại có thói quen nhìn ngắm, quan sát và phân tích tụi bạn cùng lớp, có thể vì điều đó khiến tôi thấy tự tin hơn khi giao tiếp với môi trường "mới tinh" này. Và vì thế tôi quan sát cậu hàng ngày.
Thứ duy nhất khiến chúng tôi chịu phải lực hấp dẫn từ cậu mà không thể chối bỏ được, không gì hơn là khả năng kể chuyện lưu loát, truyền cảm, cậu biết hầu như mọi thứ mà chúng tôi không biết, cậu kể nó theo cách cảm nhận của riêng mình một cách chân thành nhất. Một trong những câu chuyện mà tôi thấy nhớ và thích chính là "vương quốc xấu xí", cậu nói nếu dựa theo đánh giá ở thế giới chúng ta đang sống, thì vương quốc đó chỉ toàn là người xấu mà thôi, ở đó bạn càng xấu thì bạn càng được mọi người yêu quý, họ đề cao cái xấu. Cậu ta kể và chúng tôi tặc lưỡi mường tượng theo, eo ơi sao mà nhan sắc của họ xấu đến thế. Rồi chẳng may có anh nhà thơ kia vì lẽ gì lạc đến xứ sở đó, dáng vẻ điển trai hay được mọi người ở thế giới chúng ta ngưỡng mộ bây giờ lại trở thành đề tài bàn tán và chê bai của hầu hết dân chúng nơi đó. Nhưng sau một thời gian, chính tài năng của anh đã khiến cả vương quốc say mê, họ thán phục và như một phần thưởng xứng đáng, quốc vương đã gả cô con gái xấu xí bật nhất, rất mực cưng quý của ngài cho anh với tất cả sự ngưỡng mộ thành kính. Sau này ngẫm lại mỗi câu chuyện cậu kể hầu như đều có ẩn ý sâu xa, nhưng khi đó tâm hồn chúng tôi chưa đủ rộng để cảm hết cái tinh túy đó. Mọi người thích thú lắng nghe không sót một phân đoạn nào, cũng bởi người kể chuyện rất có duyên, và đặc biệt sâu sắc. Cậu luôn biết cách ngắt câu chữ, lèo lái dẫn dắt nó như một thuyền trưởng tài ba, đưa chúng tôi vượt qua bao cung bậc cảm xúc, lúc bồng bềnh, phiêu diêu, khi trầm bỗng, lên xuống, có lúc gập ghềnh với nhiều khúc ngoặt quanh co, nguy hiểm đến thót tim. Và bản thân tôi đã bị say sóng vì lẽ đó.
Cái may mắn hơn những đứa con gái khác là tôi được ngồi cạnh cậu bạn trai ấy. Tôi học cũng khá nên được cô chủ nhiệm giao cho trọng trách kèm cặp chỉ dẫn cậu cũng vì cậu là học sinh mới. Tuy vậy, đúng là tôi đã quá chủ quan say sưa với vai trò ma cũ của mình, cậu tiếp thu nhanh hơn tôi tưởng nhiều, bắt kịp tiến độ và chưa đầy 1 tháng cậu đã leo lên vị trí học sinh có thành tích học tập cao vượt trội trong tháng. Từ đó, giữa chúng tôi luôn có sự ngấm ngầm ganh đua, và cũng từ đó theo lẻ đơn thuần mối quan hệ của chúng tôi không còn hời hợt, lỏng lẻo như trước.
Câu chuyện chúng tôi nói với nhau trở nên vô hạn, đề tài không chỉ dừng lại ở mức học tập hay trường lớp, chúng tôi đã đủ thân để nói lên nhiều điều thầm kín trong lòng. Đặc biệt, cậu hay cho tôi mượn những cuốn sách kiểu tiểu thuyết văn học, rồi thần thoại tâm linh hay văn hóa bản địa, tôi nói thật là mình không "tiêu hóa" nổi, nhưng cũng sung sướng chấp nhận như đó là đặc ân duy nhất mà không ai khác trong lớp có được. Dù vậy, tôi chỉ đọc được chương mở đầu rồi leo ra phần mục lục rà soát coi cái nào mà cậu có đánh dấu thì đọc lấy để còn biết đường mà trao đổi với cậu, tôi ranh mãnh thế đấy nhưng cũng bị cậu phát hiện ra. Cậu bảo tôi sống đủ hạnh phúc để không còn cảm thấy muốn dung nạp thêm tí gì nữa sao, lúc đó tôi không hiểu, chỉ biết mình giận muốn điên lên nhưng cũng thấy ăn năn hối hận vì đã phụ đi tấm lòng chân thành của cậu. Cậu chia sẻ với tôi niềm khát khao được đọc nhiều thứ và cậu đã thấy may mắn thế nào nếu mua được đúng cuốn sách mà cậu đã săn lùng cả mấy tháng trời. Sau đó, cậu cho tội mượn mấy cuốn truyện cổ tích, ngụ ngôn, và lần này tôi đọc ngấu nghiến từ đầu tới cuối.
Ba tháng đã trôi qua kể từ khi cậu trai đó chuyển đến lớp tôi. Ba tháng với bao kỷ niệm và chút xao xuyến trong lòng của nhiều thiếu nữ. Tôi cũng quanh quẩn trong đó không thoát ra được, cậu không khác gì những viên sô cô la ngọt ngào vô tình rơi từ trên trời xuống trúng vào giỏ của tôi, làm tôi quá đỗi ngạc nhiên, lúng túng nên chỉ dám để chúng ở nơi kín đáo, riêng tôi có thể ngắm nhìn. Dần dà, tình bạn của chúng tôi cũng trở nên rõ ràng khắng khít hơn. Cho đến một ngày, chúng tôi đang nói về đủ thứ linh tinh thường nhật, như về bộ phim hôm qua tôi đã xem nó dở tệ thế nào so với mong đợi của tôi, rồi tôi với đứa em trai không hợp nhau nên một ngày cứ cách ba tiếng lại cãi nhau một lần cứ như đó là thời gian biểu có sẵn vậy, hay chuyện tôi đi shopping với mẹ thì tình cờ gặp lại nhỏ bạn hồi cấp một, tôi chào nó nhưng dường như nó quên mất tôi rồi và ngó lơ đi chỗ khác, khiến tôi bực mình suốt hôm đó. Đại khái không biết sao tôi cứ huyên thuyên mãi về những rắc rối tôi gặp suốt buổi ra chơi hôm ấy. Một cuộc trò chuyện khá dài.
- Này, tôi hỏi bà một câu có được không?
Giọng cậu ta bỗng dưng nghiêm túc đến bất ngờ, tôi liếc sang thì có chút ngập ngừng khi trông ánh mắt của cậu sao bỗng dưng xa xăm, lạ lẫm quá.
- Ừ. - Tôi khẽ gật đầu, tự nhiên có cảm giác bản thân đang phải nuốt vội miếng thịt nào đó mơ hồ trong cổ họng để thích nghi với tình cảnh im lặng kỳ lạ đang diễn ra.
- Bà có thật sự cảm thấy hạnh phúc với những cái bà đang có không?
Cậu tiếp lời, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ, nhưng giọng cậu nghe sao nhẹ quá, chỉ là câu hỏi đơn giản lại chất chứa bao nhiêu là cảm xúc.
- Ủa, sao tự nhiên hỏi tôi như vậy? Kỳ quá.
- Vậy hả? Kỳ lắm sao? Tôi xin lỗi tự nhiên lại hỏi vớ vẩn nhưng bà cứ trả lời tôi đi.
- Ừ, thì có chứ. Mà sao ông thắc mắc lạ vậy?
Tự dưng cậu cười tươi rạng rỡ đến bất ngờ, tôi bị chói mắt bởi tất cả, nụ cười đó, động thái đó, có gì đó lạ lắm ở con người này.
- Vậy tốt rồi, vì tôi thấy bà cứ lâu lâu lại hay than vãn, không biết bà có tâm sự thầm kín gì giấu tôi không nữa.
- Ông hay tưởng tượng ghê, tôi sống đơn giản sao ông biết rồi. Có gì mà giấu diếm nghe cứ như phim truyền hình dài tập á.
- Vậy sao?
Cậu hờ hững buông thỏng một câu, tháo kính ra mân mê một hồi lại đeo vào. Tôi cảm giác hình như mình lỡ nói điều gì đó không phải nhưng là điều gì. Tôi hạ giọng:
- Ê nè, bộ ông không vui hả?tôi nói thiệt đó, tôi hạnh phúc lắm, vui vẻ lắm, ông đừng lo.
- Ừ, tôi tin bà, xin lỗi nãy giờ tôi nói lung tung thôi, bà đừng bận tâm.
- Ê nè, ông...có gì đang khó khăn...trong lòng hả?
Tôi huých nhẹ nhẹ vào tay cậu, tim tôi bỗng dưng đập lỗi nhịp trong giây lát, thật mong cậu không đủ tinh tế để phát hiện ra.
- Vậy giờ, bà có thấy tôi khác gì không?
- Sao tự nhiên ông hỏi ngược lại tôi nữa vậy, tôi thấy hôm nay ông vô cùng khó hiểu.
Tôi bối rối, tự dưng cứ bị xoay vòng xung quanh những câu hỏi của cậu, cậu ít khi hỏi lắm, trước giờ cậu là chuyên gia tâm lý chuyên giải đáp thắc mắc cho mọi người kia mà.
- Nếu như tôi thật sự không như bà nghĩ thì sao? Bà còn muốn nói chuyện với tôi không?
- Ý ông là sao?tôi không hiểu lắm, thì ông cứ tự nhiên như trước giờ là được rồi.
- Cái đó không phải gọi là "tự nhiên" đâu...
Tôi có lẽ là ngốc hay do chỉ mười lăm tuổi nên tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa. Chúng tôi trước đây không căng thẳng, không nói những chuyện mà ngay cả tôi là người trò chuyện trực tiếp cũng không thể hiểu nổi.
- Thôi, sắp vào lớp rồi, ông đi rửa mặt đi, chắc mấy nay cô giao cho ông nhiệm vụ làm báo tường nên ông bị tẩu hỏa nhập ma á.
- Ừ, chắc bà đã sống quá hạnh phúc rồi, xin lỗi bà.
Tôi không biết vì lẽ gì khiến tôi tức giận run người như vậy, tôi bỏ đi một nước không kịp nhìn xem cậu có muốn nói gì với tôi nữa không. Mà hình như cậu cũng đã sẵn sàng im lặng đến hết ngày.
Tôi biết đôi khi với trái tim của một đứa con gái nhiều mơ mộng, hay thổn thức bất chợt rồi lại lãng quên nhanh chóng nhưng tôi lại không biết được rằng để kiểm soát thứ tình cảm học trò đó cũng là một sự mới mẻ và khó khăn với tôi đến chừng nào. Khi mỗi ngày nụ cười của cậu lại cho tôi nhiều nổi niềm, chút lo ngại và chút bối rối, rồi chút hoang mang. Tôi bất chợt bắt gặp mình cứ hay nghĩ đến những lời nói, hình ảnh của cậu vào những khi vu vơ một mình. Mãi đến sau này tôi mới nhận ra, rung động đầu tiên quý giá thế nào, dù có trải qua bao nhiều mối tình thì chúng ta khó lòng mà có lại được những rung cảm như thuở ban đầu. Tôi nhắm mắt, lắc đầu để xua đi những suy nghĩ ngổn ngang, hỗn độn và chồng chéo lên nhau về cậu, tôi như bị cuốn trôi vào từng đợt lốc xoáy mang tên cậu. Giờ đây, chỉ cần nghĩ đến việc phải đối diện với cậu, rồi tỏ thái độ thế nào cho phải cũng khiến tôi đau đầu như gặp một cơn bạo bệnh.
Thấp thoáng trước mắt tôi là hình dáng quen thuộc mà chỉ cần nhìn bằng một con mắt từ cự ly 1000m tôi cũng có thể nhận ra. Tôi trốn. Đó là quyết định chóng vánh, tôi đã cố gắng chen mình lên phía đầu lớp, ẩn thân thật kỹ để cậu không thể phát hiện được. Trời tháng mười hai lạnnh lẽo như chịu phải nụ hôn đắm đuối của bà chúa tuyết, tôi đút tay vào túi áo khoác và lặng lẽ lắng nghe trái tim mình đang thổn thức. Trong suốt buổi học hôm đó, tôi đã giả vờ cảm để hạn chế nói chuyện với cậu ta, càng lẩn tránh bao nhiêu tôi lại càng nhận ra mình trẻ con khờ khạo bấy nhiêu. Tôi ra về và cười gượng gạo từ biệt cậu. Cậu loáng thoáng nói gì đó nhưng gió đã cướp chúng trước khi chúng kịp đến tai tôi.
Ba ngày sau tôi vẫn không khỏi ốm. Dĩ nhiên là giả vờ. Và đến ngày thứ tư thì cậu nghỉ học.
Suốt tiết đầu tiên, tôi thầm cầu mong cậu chỉ đi trễ mà thôi, vì trước giờ cậu luôn khỏe mạnh và đặc biệt cần cù. Tôi vẫn hay ngó nghiêng về phía nơi cậu thường ngồi. Cái ghế trống không mang bộ mặt lạnh ngắt đến thảm hại. Tiết thứ tư thì tôi bỏ cuộc, dù sao nếu hôm nay cậu đi học thì tôi vẫn không có can đảm để nói chuyện với cậu. Thời tiết u ám như nhạo lại tâm trạng của tôi lúc bấy giờ. Tôi chậm rãi ra về, tôi lúc nào cũng từ tốn chậm nhịp với mọi thứ, không biết vào ngày hôm ấy, có khi nào tôi đã bỏ lỡ một giây phút nào đó để chạm vào được chỗ tối trong tâm hồn cậu không.
Hai ngày trôi qua cậu vẫn không tới lớp. Tụi bạn nháo nhào vì lẽ bất thường đó, có đứa cũng lân la hỏi tôi mong tìm được câu trả lời lý giải được tất cả, nhưng tôi cũng không khá hơn, và thậm chí còn hoang mang vô cùng. Cô chủ nhiệm bảo rằng gia đình cậu nộp đơn xin cho cậu vắng mặt một tuần nhưng lý do thì cô không đề cập đến, thế là hết hai ba bữa đầu tôi nghe phải biết bao nhiêu chuyện kiểu suy diễn, lung tung không căn cứ. Cũng vì tôi thân với cậu biết bao, cũng có thể tôi nhầm lẫn nhưng tôi vẫn không tin bất cứ điều gì cho đến khi điều đó do chính cậu nói ra.
Tôi nhớ có ai đó nói với tôi rằng, nếu muốn xả bớt suy nghĩ lẩn thẩn thì nên tìm việc gì đó thật bận rộn để làm. Thế là tôi dọn phòng. Lần đầu tiên tôi thấy việc dọn phòng thật là hữu ích, khi tôi vô tình lôi ra được cuốn sổ "danh bạ" chép tay về số điện thoại của mấy người bạn tôi thường xuyên liên lạc, cuốn sổ bé tẹo nhỏ cỡ một phần ba bàn tay mà lại nằm khuất trong góc hộc kéo, bị mớ giấy tờ lộn xộn của tôi đè lên. Tôi hồi hộp lật trang cuối ra xem, không gì căng thẳng hơn một người chiến sĩ phá bom đang cố gắng cắt chính xác sợi dây định mệnh." Đây rồi ", tôi mừng thót tim, số điện thoại của cậu được ghi nắn nót ở vừa đúng dòng cuối cùng. Tôi xém nữa đã quên bén đi mất rằng mình đã vô tình xin số điện thoại của cậu vào giai đoạn cô chủ nhiệm ủy thác cho tôi quyền kiềm cặp cậu học mỗi ngày. Nhưng do ngại nên tôi đã bỏ lơ và giấu nó đi. Tôi có thể nhìn thấy ngón tay mình run rẩy khi bấm từng con số, tôi đã đọc nhẩm đi nhẩm lại cả chục lần rồi mới gọi nhưng sao vẫn hồi hộp quá. Tiếng thở to đến nổi tôi có thể nghe thấy nó phà ngược lại vào mặt mình, tôi dí sát ống nghe ngay tai và nhẩm đếm từng tiếng, 10 tiếng reo rồi
"Alo, cửa hàng ăn K.M xin nghe" giọng nữ phía bên kia nhỏ nhẹ nhưng rất rõ ràng, dứt khoát
" Dạ...xin lỗi cho cháu nói chuyện với bạn Kha một chút", tôi chợt nhớ ra nhà cậu kinh doanh về lĩnh vực ẩm thực, tôi ngập ngừng.
"Cháu là bạn học của Kha đúng không. Cháu tên gì? Kha nó đang không có ở đây, lát nó về bác nói nó gọi lại cho cháu"
"Dạ, cháu gọi hỏi thăm thôi, cháu sẽ gọi lại sau", vội vã cúp máy, tôi bỗng nhiên thấy mình bộp chộp làm sao, nhưng giọng nói của người phụ nữ ấy lại khiến tôi thấy như mình bị bắt thóp đâu đó.
Tôi mang nhiều suy nghĩ nhưng không có cái nào gần giống cái nào, tôi dừng mọi suy nghĩ và ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tuy vậy trong giấc mơ hãy còn điều gì đó đeo bám tôi. Tôi tỉnh dậy lúc sáu giờ chiều, uể oải ăn xong bữa cơm tối, lên bàn học từ bảy giờ tới chín giờ, tôi cố gắng kéo tất cả sự việc bủa vây mọi suy nghĩ, tôi hoàn toàn không muốn trở thành một đứa thơ thẩn chỉ biết nghĩ về những điều tiêu cực không đâu vào đâu. Sáng nay là chủ nhật, nên tôi tự cho phép mình nằm xoài lâu hơn, chắc tôi sẽ thôi thắc mắc cho đến khi cậu đi học lại, những một tuần sao mà dài quá. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại suốt thời gian ấy, sự do dự mâu thuẫn và nhiều cái lẫn lộn đang muốn xé toạc đầu óc tôi ra. Điện thoại reo.
"Alo"
"..."
"Alo"
" Kha nè...hôm qua bà gọi tôi phải không?"
" Ừm...hôm qua tôi gọi mà ông không có ở nhà"
"Ừ, tôi bận chút việc, bà nhớ chép bài đầy đủ, mốt tôi mượn tập đó nha"
"Ủa, mà sao ông biết tôi gọi hay vậy?"
"Haha, ai chứ tôi là thiên tài, dĩ nhiên phải biết chứ !"
" Tôi cạp ông chết bây giờ"
"Bà vui vẻ bình thường vậy chắc không có gì đâu ha. Vậy nha, nhớ chép bài đủ đó"
"...Tôi nhớ ông muốn chết, sao ông nghỉ học lâu vậy?"
Không hiểu sao lúc đó tôi nói ngay mà không kịp nghĩ gì hết, giọng tôi run run trong điện thoại, đến người ít tinh tế nhất chắc cũng hiểu ra được là đối phương đang lo lắng đến thế nào.
"Bà rảnh không lát 3 giờ chiều gặp nhau ở cổng trường nha."
"Hả? là sao?ông hẹn tôi chi vậy?mà sao tự nhiên đột ngột nói như thế?"
Tôi lại càng lúng túng hơn, tôi nói lắp bắp không rõ mình đang muốn diễn đạt điều gì, thật nếu có cái lỗ to tướng ngay sàn nhà tôi sẽ nhảy vào ngay. Tôi dường như mất hoàn toàn quyền kiểm soát tình hình, tôi giờ như con thú bông ngoan ngoãn đợi người ta đem chưng vào tủ, đặt bất cứ vị trí nào người ta muốn, tôi không còn khả năng quyết định.
"Ừ, 3 giờ chiều nay tôi đem truyện cho bà đọc, nhớ ra đó"
"Sao mà...ừ...tôi biết rồi!"
...
Cậu không mặc đồng phục trông thật khác, có gì đó nghiêm chỉnh và trưởng thành hơn rất nhiều, áo thun trắng khoác ngoài sơ mi sọc xanh và quần Jean, cậu đang trầm ngâm bên chiếc xe đạp của mình, tóc cậu dường như sau gần một tuần đã dài ra kha khá, lọn tóc xoăn phủ kín trán. Có lẽ tôi không thật sự quá sai lầm khi đồng ý cuộc hẹn bất đắc dĩ này. Tôi chậm rãi bước về phía cậu, có vẻ cậu đang mải miết đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình nên không hề phát hiện ra sự có mặt của tôi. Điều đó khiến tôi buồn đôi chút.
"Này, chờ tôi lâu chưa?"
"À, cũng vừa kịp ngủ một giấc dài.", cậu lém lỉnh nhìn về phía tôi.
Cậu dường như ốm đi nhiều, vẻ mặt ra chiều mệt mỏi nhưng nụ cười vẫn có lực hấp dẫn khó cưỡng.
" Vậy tôi xin lỗi đã làm ông thức giấc, truyện tôi đâu?", tôi xòe tay ra.
"Của bà nè!"
Cậu lấy tay mình đánh "bốp" vào tay tôi rồi cười ha hả sảng khoái. Không đợi tôi nói thêm bất cứ lời nào, cậu nhanh chóng leo lên xe, ra hiệu cho tôi ngồi lên yên sau. Bây giờ tôi mới nhận ra, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu đi một chiếc xe đạp như bao đứa học sinh khác, rõ ràng trước giờ gia đình cậu có hẳn xe bốn bánh đưa rước rất đúng giờ.
"Ê, ông tính chở tôi đi đâu vậy?"
"Bà nặng ghê luôn, mệt thở hộc xì dầu nè"
"Sao ông không trả lời tôi?!"
"Đi phiêu lưu mạo hiểm chứ đi đâu"
"Ê, ông vẫn chưa tỉnh ngủ hả?"
Tôi lấy tay kéo kéo vạt áo sơ mi của cậu. Khi đó, bất giác tôi cảm nhận được dường như có mùi hương rất nhẹ rất ngọt, pha lẫn chút vị ngan ngát, mát dịu của biển, thật khiến người ta hoài niệm.
"Bà đã leo lên tàu thì phải nghe theo lời của thuyền trưởng. Tôi đang giữ hơi để chở bà đó"
" Rồi rồi", tôi ngoãn ngoãn lắng nghe niềm hạnh phúc đang chực trổi dậy trong lòng. Cứ lúc đó mà đứa nào trong lớp thấy cảnh này hẳn tụi nó phải ganh tỵ đôi chút, tôi tủm tỉm cười. Tán cây từ khi nào nó lại đẹp như vậy, những chiếc lá xanh trong veo tắm mình trong ánh nắng dịu ngọt của buổi chiều tháng mười hai lạnh lẽo, đến cả con chim sẻ xa lạ trên cành cũng toát lên vẻ gì đó vô cùng vui sướng, thỏa mãn. Khí trời se lạnh ve vuốt làn da tôi làm nó ửng hồng hay bởi trong lòng tôi đang nhuốm màu hạnh phúc.
"Đến rồi đó", cậu thắng két trước cổng một bệnh viện lớn.
"Đây sao?", tôi hãy còn ngơ ngác định hình lại cảnh quan trước mắt, không hiểu làm sao tôi quay lại được thực tế nhanh như vậy. Muôn hình vạn trạng câu hỏi vùn vụt lao đến tôi như những mũi tên sắc nhọn và hung hãn, tôi trôi tuột mất cảm giác lúc nào không hay. Chẳng lẽ có ai đó đang ở đây, người đó chắc hẳn không liên quan đến tôi. Là cậu?hay chính bản thân cậu đang có vấn đề gì phải vào đây sao?!Tôi theo cậu một cách vô thức, đi qua bao dãy hành lang tôi không còn nhớ nữa. Chính xác là lúc đó đầu tôi là một khoảng trắng vô định. Tôi chỉ đang bước theo cậu. Cậu dừng lại trước một căn phòng và nhẹ nhàng đẩy cửa vào, tôi tỏ vẻ ngập ngừng, giờ đây mọi việc đối với tôi thật quá khó khăn. Hình ảnh cậu đưa tay nắm lấy bàn tay tôi và kéo nhẹ tôi một cách khích lệ đến bây giờ tôi vẫn có nhớ rất rõ, như mới hôm qua. Bàn tay cậu vào lúc ấy như ẩn chứa một sức mạnh cực kỳ ghê gớm và thật sự to lớn.
"Ai đang nằm đó vậy ông?", tôi thấy một ai đó rất trẻ nằm bất động trên giường bệnh.
"Anh trai tôi đó", cậu đưa đôi mắt trìu mến về phía người đó, giọng cậu run run mờ nhạt như bị không gian im ắng xung quanh nhấn chìm đi mất.
"Anh ông...làm sao vậy?"
"Hai tuần trước, anh tôi...bị tai nạn giao thông, rồi ảnh nằm đó tới giờ...không tỉnh nữa"
Thật sự mà nói, tôi không thể nhớ rõ về những mẫu đối thoại giữa tôi với cậu, tâm trạng tôi rối bời. Và cậu lại âm u như những ngày mưa tháng sáu, chậm rãi, run rẩy nói về tuổi thơ ấu theo kiểu một người lớn tự sự về sự nghiệt ngã của cuộc đời. Tôi đã quen với việc nghe cậu kể chuyện, nhưng chưa bao giờ tôi quen với hình ảnh một câu trai đang thổn thức giấu tiếng nấc nghẹn ngào trước mặt một cô bạn cùng tuổi, một cách khó nhọc và bất ổn đến thế.
Cha mẹ cậu không còn muốn sống với nhau nữa, đó là vào năm cậu lên bảy. Khi ấy, sự mất mát trong cậu được ví như mất người thân và mất cả một người bạn tri kỷ, vì mẹ cậu luôn bận rộn với hàng mớ công việc, kế hoạch của riêng mình. Chỉ có người cha, khốn đốn mới vừa mất việc làm, luôn ở bên cùng tất cả tình cảm chân thành của ông, làm cậu thấy cậu là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời. Sau cùng, ông vẫn ra đi, vì luật pháp đã quyết định đứa trẻ nên được ở gần mẹ, và mẹ cậu là một phụ nữ giỏi giang đủ sức bảo bọc cho con, không gì viên mãn hơn."Bà biết bệnh trầm cảm không?mẹ tôi đưa tôi đi khám thì bác sĩ nói vậy đó"
"Ừ, tôi có đọc qua", tôi thật sự ái ngại khi vào lúc đó tôi thật sự không biết rõ lắm, chỉ thấy trên phim ảnh người ta hay đề cập tới, nhưng tôi hoàn toàn không muốn làm cậu thất vọng.
"Ừ, tôi phải uống thuốc và đi khám hàng tháng, hay hàng tuần gì đó không rõ lắm. Mà khi đó tôi thấy mình buồn khủng khiếp, không muốn giao tiếp với bất cứ ai, tôi ăn vào là ói rồi cũng không thèm nói chuyện với mẹ luôn"
Dường như cậu đang cố dùng hết mọi sức lực để diễn tả trôi chảy từng câu từng chữ. Tôi thụ động lắng nghe, cố gắng tìm mọi từ ngữ an ủi cậu, cậu bạn trai ấy với những mảng tối tăm của ký ức, đang cố ghép nối những mảnh vỡ vụn trong tâm hồn và không ngần ngại phô bày nó cho tôi thấy. Cậu có muốn khóc không?nước mắt tôi bỗng dưng lăn dài trên má.
"Tôi tự cho mình là cô nhi, dù cha mẹ vẫn còn sống nhưng tôi hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ điều gì ấm áp từ tình cảm gia đình hết"
" Vậy, ông đã làm thế nào để vượt qua?"
"Dù sao, đó cũng là tất cả những gì tôi có. Tôi co cụm lại trong thế giới của mình. Tôi đã nghĩ chắc không ai trên đời này thèm quan tâm đến tôi nữa. Tôi bi quan muốn chết..Cho đến khi tôi gặp được anh trai mình"
"Nghĩa là anh ấy không phải anh ruột của ông, hay anh ấy bị thất lạc?", tôi có nên hỏi như thế không, tôi không có lựa chọn khác, tôi thật sự muốn hiểu rõ hơn, cái đứa bé năm xưa trong cậu làm sao để trở thành một người hoạt bát và vui vẻ như vậy giờ?!
"Tất cả chỉ đúng phân nửa. Nếu vì tôi không biết đến sự tồn tại của anh, thì chắc là anh không phải anh ruột của tôi, nhưng sau 8 năm tôi đã may mắn tìm lại được chính anh trai của mình nên cũng có thể cho rằng anh và tôi đã lạc mất nhau"
Im lặng một chút cậu tiếp lời: "Anh là con trai của ba tôi và một người phụ nữ khác. Anh hơn tôi 5 tuổi, và cũng vì phát hiện ra sự có mặt của anh, nên cha mẹ tôi mới li dị. Chậc, vậy mà sau đó khi tôi đổ bệnh, cha tôi đã đến thăm tôi và dắt theo anh. Lúc đầu tôi ghét anh lắm, tôi tránh tiếp xúc với anh như tránh một cái gì đó dơ bẩn. Nhưng anh đã làm tất cả để đưa tôi trở về cuộc sống bình thường."
" Anh ấy đã làm thế nào hay vậy?", tôi thốt lên ngạc nhiên
Cậu nhìn thẳng vào mắt tôi giây lát, đôi mắt cậu như có khả năng chứa cả dãi ngân hà bao la rộng lớn, ẩn sâu trong đó là biết bao nhiêu nổi niềm thầm kín.
" Dĩ nhiên là đủ mọi cách. Anh còn nói rõ với tôi rằng chúng ta là anh em ruột nên từ bây giờ anh sẽ chăm sóc tôi. Anh đến nhà tôi thường xuyên sau giờ học ở trường, khi mua cho tôi bánh kẹo, khi lại tặng tôi đĩa phim hoạt hình, rồi lại còn cả chiếc ống nhòm tốn kém nữa. Mẹ tôi có vẻ hài lòng, cũng nhờ anh mà bà đỡ tốn thời gian trông nom tôi trong khi cửa hàng lại có biết bao nhiêu là việc."
"Này, tôi kể chuyện kiểu này có chán không hả?", bỗng nhiên cậu đổi sang giọng tinh nghịch, có vẻ cậu cũng áy náy vì giữ tôi quá lâu mà lại nói về một chuyện hoàn toàn xa lạ một cách bất ngờ như thế.
"Không có đâu, tôi thấy ông kể hay lắm, tôi nghe mà muốn khóc luôn đây nè. Sau đó sao nữa?", tôi đưa tay chùi mắt, rõ ràng khi nãy tôi đã khóc thật.
"Ừ, sau đó thì tôi cũng bắt đầu mở lòng với anh, chúng tôi có chung sở thích là nghiên cứu côn trùng, bò sát và cả khủng long nữa. Anh dẫn tôi đến những tiệm sách cũ, vì theo lý lẻ của anh, sách cũ mà khéo chọn thì toàn sách hay thôi. Thời xưa người ta đâu có nhiều phương tiện giải trí như bây giờ, có được một cuốn sách hay để đọc chẳng khác nào sở hữu một kho báu.", cậu lôi trong ba lô ra một cuốn sách cũ kỹ, màu giấy đã xỉn theo thời gian "Con chim trốn tuyết" của Paul Gallico. "Tặng bà nè, tôi thích cuốn này lắm, đây là một trong những truyện tôi thích nhất lúc bé đó "
Tôi đón lấy nó, nâng niu như một sản phẩm dễ vỡ, mùi giấy cũ lại thơm đến thế sao. "Cảm ơn ông rất nhiều"
"Tối nào anh cũng ở chơi đến tận 8 giờ rồi mới ra về, anh biết nhiều thứ hay ho lắm, tôi chắc là bị nghiện sách cũng do anh "lây" cho. Và đến tính cách hiện giờ của tôi cũng hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi anh ấy. Đôi khi tôi tự hỏi, nếu không có anh thì sẽ có tôi như hôm nay không?hay chỉ là một định dạng méo mó của tính cách không hoàn hảo". Gió khẽ lướt nhẹ qua mái tóc cậu, những lọn tóc xoăn nho nhỏ bay khe khẽ theo chiều gió. Ngoài sân, lát đát còn vài bóng người rồi cũng thưa thớt dần.
"Thôi mình về nha", cậu kéo tay tôi đứng dậy khỏi băng ghế đá trong khuôn viên bệnh viện, tôi cũng thật sự quên mất mình theo cậu ra đây từ khi nào.
"À, còn một điều nữa, tôi lớn hơn bà một tuổi đó nha. Tôi đã không thể đi học tiếp sau cú sốc đó "
"Ừ, tôi biết rồi, ông cụ non"
Chúng tôi ra về mang theo nhiều nổi niềm riêng. Cậu có thật sự thích tôi không điều đó không còn quá quan trọng nữa. Vì với tôi, cậu đã giữ một vị trí đặc biệt trong lòng mà không ai có thể thay thế được. Có lẽ với cậu, tôi cũng thế chăng?!
Cậu đi học trễ hơn dự định một tuần, cũng vì anh trai cậu đã mất. Tôi nghe có tiếng vỡ vụn trong lòng khi biết tin ấy, có gì đó xa xăm, mờ nhạt giữa người con trai nằm trên giường bệnh mà tôi đã gặp hơn một tuần trước với hiện thực lúc này-giờ đây không còn tồn tại nữa, mọi thứ có vẻ mơ hồ không thật. Nhưng khi thấy miếng vải đen nhỏ đính trên túi áo cậu thì tôi hiểu mọi chuyện thật sự đã diễn ra và cậu lại một lần nữa mất đi một người thân mà cậu rất mực yêu quý. Và lần ra đi này là mãi mãi.
Hết học kỳ I thì cậu quyết định đi du học, giữa chúng tôi dường như vẫn còn rất nhiều ngổn ngang không thể giải bày. Tuy vậy, tôi mừng cho cậu và cậu bảo cậu vẫn ổn, mẹ cậu cũng muốn như vậy, bà đã để sẵn một số tiền lớn trong ngân hàng để lo liệu cho việc học của cậu sau này. Cậu học ngoại ngữ rất giỏi và gia đình cậu cũng khá giả nên đầu học kỳ II cậu đã hoàn tất thủ tục du học. Cậu nói với tôi rằng đừng đi tiễn cậu, vì cậu ghét sự chia ly, có thể cậu sẽ định cư ở đó hoặc sau năm năm hay mười năm nữa cậu sẽ về. Không thể nói trước được gì khi những điều bất ngờ lại hay đến vào những quyết định cuối cùng. Có thể một ngày nào đó chúng tôi sẽ gặp lại nhau giữa đám đông xa lạ.
Tôi không còn là cô bé mười lăm tuổi, nhỏ dại và ngây ngô ôm ấp mối tình trung học để rồi tự dằn vặt mình đã đánh mất rất nhiều cơ hội quý giá để tỏ bày. Chúng tôi đã mất liên lạc vời nhau khi tôi chuyển nhà đi vào cuối năm lớp 12. Tôi bắt đầu tập thói quen đọc sách, học cách suy nghĩ tích cực từ cậu. Tôi sống mãn nguyện với con người của tôi bây giờ, với những gì tôi đã may mắn sở hữu.
Tôi tự hỏi ở đâu đó xa xôi trên trái đất này, cậu có thật sự cảm thấy hạnh phúc như tôi không?!
Nhien Le