Tìm lại những ngày xưa
(game1s.com - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại")
- Lúc đó mày thích tao như thế nào. Có bằng tao thích mày không?
***
Mấy ngày hôm nay không khí lạnh tràn về. Giáp tết trời đã lạnh lại còn mưa lây phây. Mặc áo mưa thì dở, không mặc cũng không xong, ngộ nhỡ ra đường vài ki lô mét nhiều hạt bụi nhỏ bám li ti trên quần áo phủi tay gom góp lại cũng đủ về nhà chỉ muốn lôi hết quần áo trên người ra giặt phăng ngay tức khắc.
Tôi chuyển vào trong Nam cũng được hơn 5 tháng kể từ khi nhận giấy báo đi nhập học đại học. Thời tiết trong Nam nóng nực gay gắt như mùa hè ngoài Bắc. Phải mất một tháng để quen với thời tiết này và khi ra Bắc về quê ăn tết tôi lại tiếp tục làm quen với kiểu thời tiết ẩm ương mùa đông đang chuyển sang xuân này mặc dù đây mới là quê hương nơi tôi đã gắn bó suốt mười tám năm qua.
Chiều tới, trời lạnh giá. Sau khi ăn xong bữa cơm trưa tôi leo vội lên giường cuộn chăn nằm êm ái. Lim dim con mắt rồi thì ngủ luôn lúc nào không biết.
- Mai! Có điện thoại của ai này. Ngủ gì mà khiếp thế, chuông điện thoại kêu ầm ầm mà không biết vậy.
Tôi giật mình tỉnh dậy trước tiếng gọi giật của mẹ. Nghe người ta bảo khi ngủ mà để gần điện thoại mình là không tốt nên tôi chả mấy khi để trong giường mà toàn vất linh tinh ngoài bàn hay chỗ đâu đó quanh phòng. Điện thoại lúc ngủ quan trọng nhất chỉ để báo thức thì nay có đứa bạn cùng phòng làm báo thức rồi nên chả có lí gì mà tôi lại phải để nó gần mình. Một đứa chưa có người yêu như tôi thì thỉnh thoảng có cuộc gọi của bố mẹ ở quê hay một vài đứa bạn hỏi lịch học, cùng lắm là ngồi nghe tâm sự của mấy đứa ở xa buôn chuyện lúc không có việc gì làm mà cũng chủ yếu là buổi tối. Tự nhiên, chiều lại có người gọi thấy lạ quá. Ngồi dậy đi ra khỏi giường mà tôi không khỏi thắc mắc.
- Ai vậy mẹ.
- Thằng Dương nó gọi đấy. Gọi lại cho nó đi.
Cầm máy ấn nút gọi đi, tôi uể oải nhìn lơ đãng tranh thủ ngáp một hơi thật dài cho đã. Đầu dây bên kia không để mình đợi lâu bắt máy luôn làm cho mồm tôi đang mở ngoác ra phải đóng ngay lại suýt cắn vào lưỡi.
- Mai à, em ở nhà không ra quán sinh tố chơi với anh cho vui.
Đang ngái ngủ tôi tỉnh hẳn cãi luôn:
- Anh cái con khỉ. Oát con, tính tháng thì phải gọi đây bằng chị đó. Mưa gió này chơi bời gì. Nghỉ đi.
- Mưa gì đâu. Có vài hạt mà cũng ngại. Ra đi, tao chán chả có ai chơi rủ mày đi uống nước chém gió cái. Lâu không nói chuyện rồi.
- À , thì ra mày không có ai nói chuyện mới nhớ tới tao chớ gì – tôi giở giọng không vừa ý.
- Thì tao nhớ rủ mày ra uống nước. Tao chỉ rủ mỗi mày thôi - Thế được chưa mụ già.
- Vậy nghe còn được , đợi chị nhé cưng.
Tôi tất tả vào nhà thay quần áo chỉnh tề. Đồ đạc mới đi về từ chiều qua vẫn còn để nguyên trong túi to chưa kịp lôi ra. Lùng sục một lúc để tìm bộ ưng ý nhất. Sau khi mọi thủ tục gần như xong xuôi thì tôi mới nhớ ra chưa hỏi địa điểm ở đâu.
- Mày đang ngồi ở đâu vậy. Rủ đi mà không nói rõ. Hấp à.
- Tao quên, quán sinh tố gần lò ôn thi lại của thầy Hưng ngày xưa ý. Nhớ không.
- Ừ, biết rồi. Giờ tao tới.
Chỗ nào chứ cái quán sinh tố đó hồi đi học ôn thi lại đại học ngày nào tôi chả đi qua. Quán lợp proximang ẩm thấp mưa có thể bị dột qua những mối nối buộc thép trên trần nhà. Mấy cái bàn nhựa vuông màu xanh da trời lấm tấm những vết xước đen ngang dọc không biết là do mốc hay là ô xi hóa của nhựa nữa. Xung quanh mỗi cái bàn chừng năm sáu cái ghế con mấp mô cao thấp kiểu như lắp ghép từ các bộ bàn ghế khác nhau. Trông bề ngoài có vẻ xấu mã nhưng quán ăn rất ngon và giá cả phải chăng nên có nhiều người lui tới. Gọi là quán sinh tố vì nó là quán cóc nhỏ không có tên, ngoài sinh tố ra còn có kem, cà phê, chè nhưng nhiều người ăn nhất ở quán này vẫn là sinh tố. Ai muốn hỏi địa chỉ học thì cứ lấy quán đó làm địa điểm để hỏi thăm.
Tới cổng quán tôi đã thấy nó ngồi vắt chân chữ ngũ, hai tay ôm đầu gối, mắt nhìn chằm chằm ra đường đương nhiên là nhìn trúng tôi khi đang đi xe vào.
- Ê, tao đây.
- Biết rồi
Tôi vừa ngồi vào bàn đã thấy có ngay hộp kem để đó. Hỏi luôn:
- Vẫn nhớ tao thích ăn kem mùa đông à.
- Nhớ chứ, mày hâm cái gì tao cũng nhớ - nó cười sảng khoái.
- Nhưng hồi xưa tao có đi ăn với mày lần nào đâu.
- Thì mày kể cho tao. Mấy lần tao rủ có đi đâu.
- Thì tao ngại – tôi cảm giác mặt đã hơi nóng bừng nhưng chắc vì cúi xuống nó không để ý.
Tự nhiên nó quay sang mặt nghiêm nghị:
- Ngày xưa tao thích mày đấy mà tao chả dám nói.
Tôi như đánh trúng tim đen cười to:
- Tao cũng thích mày mà.
- Thế ra mày cũng thích tao à – nó ngạc nhiên hỏi.
- Nhưng giờ tao hết thích rồi – nói xong tôi khẽ liếc mắt thăm dò phản ứng của nó.
Nó chẹp miệng:
- Tao cũng thế, chả thích nữa.
- Chuyện ngày xưa trẻ con thích nhau là bình thường. Nghĩ cũng buồn cười mày nhỉ. Mà hết thích lúc nào tao cũng chả biết nữa. Giờ cho tiền bảo tao thích lại mày tao cũng chịu luôn – tôi sung sướng cười ha hả.
- Hồi đầu tiên đi học trông mày cứ thế nào ý nhỉ. Tao cũng không nghĩ là đi học cùng mày đâu.
- Cả xã đứa nào trượt đại học thì nộp hết nguyện vọng hai, ba hay cao đẳng gì đó. Có mỗi hai đứa mình sót lại thì chả đi với nhau. Gớm, hồi đó ông cứ bám đòi đi với tôi cho vui chứ tôi đâu thích đi với kẻ lì lì như ông – tôi vênh mặt tỏ ý khiêu khích.
Hồi đó công nhận tuy ôn lại lớp "13" nhưng cũng vui mày nhỉ. Giờ đi học xa nhà nhiều việc để nghĩ tao lại thích ngày xưa hơn. Ngoài lo ôn tập thi lại đại học ra thì chả phải lo gì...
***
- Mai ơi!
- Đợi tao tí.
Đó chính là đoạn hội thoại quen thuộc vào buổi sáng khi chuẩn bị đi học. Cả hai mang tiếng học chung lớp với nhau suốt bốn năm cấp hai. Lên cấp ba cùng trường, khác lớp thế nhưng chả bao giờ nói chuyện với nhau một câu nào. Sở dĩ đi với nhau vì mẹ tôi với bác ruột nó làm cùng công ty và chơi thân với nhau. Nghe nói cả hai cùng chung "chí hướng" lại đang "cô đơn" nên ghép đi chung với nhau cho đỡ buồn. Mấy buổi đầu đi học tôi khó chịu lắm, người đâu mà hỏi câu nào nói câu đó. Không hỏi gì thì thôi không nói nữa.
***
- Hồi đầu đi học cùng nhau tao thấy mày lì lì chỉ muốn đập cho cái.
- Sao mày không đập đi – thằng Dương nói tỉnh bơ.
- Thì đang đi xe đạp chứ đi bộ tao đã xông vào đánh vì nhìn ngứa mắt.
- Thì ngại không muốn nói.
- Thế mà lâu tí đã mồm như tép nhảy.
- Mà công nhận đi với mày đầu tiên không thích nhưng quen rồi nói chuyện đâm " nghiện"
- Mày nghiện tao à. Ha....ha....ha – thằng Dương khoái chí cười rung người
Tôi điên tiết:
- Thì hồi đó tao thích mày nên thế chứ giờ có thách vàng tao chả thèm
- Mày thích tao thế cơ à.
Biết mình nói hớ. Tôi làm bộ chuyển sang vấn đề khác. Nó không những không chịu chuyển mà đi sâu vào vấn đề hơn.
- Tao cũng thích mày mà – mặt nó mơ màng như đang hồi tưởng lại lúc xưa.
- Mày biết tao thích mày từ khi nào không
- Chịu – tôi cụt lủn đáp.
***
Cũng như mọi khi. Tôi với Dương đang đạp xe song song thì mây đen chợt ùn ùn kéo đến. Trời trong xanh đang nắng gay gắt bỗng nhiên xám xịt nhanh chóng. Cả một mảng trời tối đen như mực. Cơn đen mỗi lúc một dày lan nhanh như khói bếp than bay lên bu kín lấy gian bếp mỗi khi nhóm lò.
Hai đứa chả ai chuẩn bị áo mưa trước. Cố gắng đạp thật nhanh để tránh mưa nhưng tránh làm sao kịp khi chúng tôi mới chỉ đi được nửa quãng đường mà thời tiết thì thay đổi chóng mặt. Tôi trông thấy những hạt mưa to rơi lộp bộp trên đường bắt lên những tia nước nhỏ li ti xung quanh mỗi hạt. Mưa rơi ướt lưng áo đến tê rát da.
Thằng Dương đi bên cạnh lúng túng không biết xử lý ra sao bất ngờ nó đưa tay phải ra nắm lấy tay trái đang giữ ghi đông xe của tôi giọng vội vàng.
- Mau vào tránh mưa đi. Tao nhìn thấy chỗ tránh rồi.
Lúc này mắt tôi đã nhòe và cay xè bởi nước mưa. Toàn thân hai đứa hầu như chỗ nào cũng có nước mưa lui tới. Tôi với nó nhanh chóng tạt vào chỗ mà theo nó là để trú được mưa.
Tới nơi, chỉ kịp dựng xe ngoài trời rồi hai đứa chạy thẳng vào hiên một ngôi nhà mái bằng một tầng nhưng có vẻ chủ nhân của nó đã lâu không ở vì xung quanh cỏ mọc khá cao, rêu xanh đã phủ rất nhiều ở nền hiên nhà.
Cả hai đứng nép sát tựa lưng vào tường tránh mưa nhưng hình như cái hiên đó không đủ rộng để có thể che được một cơn mưa đang mỗi lúc một xối xả. Mưa chéo ngang dọc trắng xóa như chỉ chực xuyên vào tất cả những người đi đường. Tôi đứng đó khẽ rùng mình vì cái lạnh đang thấm dần vào da thịt và cải tiếng âm thanh ào ào đang to dần lên. Tiếng nói của thằng Dương bên cạnh làm tôi giật mình.
- Mày lạnh à.
- Ừ - hai tay tôi khẽ run và đang khoanh trước ngực để hạn chế cái lạnh.
Nó tiến lại gần hơn nữa. Lúc đó tôi tưởng nó cầm lấy tay tôi cho khỏi lạnh nhưng không phải. Nó tiến lên phía trước, quay lưng về phía tôi và nói:
- Để tao đứng trước cho. Ở nhà tao dầm mưa suốt chả sao. Mưa thế này chẳng may mày ốm mai tao đi học một mình cũng buồn.
Tôi đứng sau lưng nó trơ như cục đá. Lòng nghĩ ngợi bâng khuâng. Người tôi bỗng thấy ấm hơn rất nhiều. Cái ấm ở đây không phải do được tấm thân thằng Dương che cho mà hình như đang có một luồng điện chạy khắp cơ thể. Mặt tôi nóng ran lên chẳng cần soi gương tôi cũng biết nó đỏ bừng. May mà thằng Dương không quay lại, nếu mà quay lại chắc tôi phải kiếm một cái lỗ nẻ nào dưới đất để mà chui xuống mất. Tự lấy hai tay áp vào má để mong cho nó bớt đỏ đi phần nào.
Hết mưa, cả hai lại lọ mọ dắt xe đi tiếp. Nó vẫn cười nói như bình thường để mặc tôi với bao suy nghĩ lẫn lộn và vài ngày sau tôi phải tự điều chỉnh suy nghĩ của mình rằng mình quá nhạy cảm. Đó chẳng qua là một việc hết sức bình thường của người bạn mà thôi.
***
- Thế ra mày thích tao từ trận mưa đó à.
- Ừ - hồi đó tao định ôm mày nhưng sợ mày giận nghỉ chơi nên tao chỉ dám đứng trước che mưa thôi.
- Thế hồi đó mày chưa thích tao hả - nó dò hỏi.
- Thích gì chứ, mơ à – tôi cúi xuống nhấm nháp thìa kem đã chảy gần như không còn nguyên hình mà chỉ toàn nước.
Thực ra lúc trú mưa tôi cũng thích nó nhưng ai lại nói thẳng ra thế này. Là con gái ít ra cũng phải lùi thời gian thích con trai hơn một bậc cho đỡ ngại chứ.
- Mày còn nhớ vụ mày hỏng xe không – tôi đưa mắt nhìn thăm dò nó.
Dương nheo mắt có vẻ như cố nhớ lại xem sự việc đó nó đang nấp ở đâu trong đầu mình.
- Tao có mấy lần hỏng xe làm sao nhớ được.
***
Tôi với Dương đi học cùng nhau nhưng tới lớp học tuyệt nhiên không dám ngồi cạnh. Mọi hành động của chúng tôi trong lớp đều được mấy con mắt " cú vọ" xung quanh chú ý. Lớp học rộng lắm, ở quê lớp ôn thi đại học cả huyện chỉ có hai nơi tổ chức ôn nên mật độ sĩ số trong lớp lên tới hàng trăm người. Chúng tôi không đủ sức " giao lưu" với tất cả trong lớp nên chỉ chơi theo nhóm. Tôi thì hay ngồi cố định ở bàn thứ hai cạnh cái Liên và cái Hương. Hai đứa nhà gần thường xuyên tới sớm để giữ chỗ cho tôi. Tuy biết ơn hai đứa vì chả bao giờ phải lo tranh giành chỗ ngồi nhưng cũng suốt ngày phải nghe những câu hỏi đại loại như :
- Mày với thằng Dương có gì không?
- Chúng mày đi học với nhau suốt mà không có gì à? Chả tin
- Hôm trước tao thấy thằng Dương đi sau cứ nhìn mày kiểu gì ý.
Những lúc tôi ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ, buồn vì bài tập dạng này giải nhiều lần rồi mà vẫn quên, môn toán học mãi chưa khá lên được là bao hay thi đại học đến nơi rồi, không biết ôn tập thế này mà kết quả chả biết có ra sao không... Những lần như đó y rằng tôi sẽ nhận được câu hỏi:
- Đang tương tư anh Dương hả?
Rồi thì hai đứa thi nhau độc thoại với nhau. Một đứa giả là thằng Dương, một đứa là tôi. Chúng nó tự tạo dựng kịch bản rồi tự trả lời nhau những lời yêu đương linh tinh làm tôi phát điên lên. Tôi càng bực nó càng trêu. Thú thực nhiều lúc chúng nó trêu cũng không hẳn là tức hết, có một phần gì đó cũng thinh thích trong lòng nhưng do bị cái bực nó lấn át đi khiến hai đứa đó không nhận ra mà thôi.
Như mọi hôm, 11 giờ tan học. Tôi dắt xe ra chỗ hẹn đứng chờ. Thằng Dương là chúa lẩn mẩn. Hầu như tan học nào tôi cũng phải chờ nó. Hôm nay không hiểu sao nó ra lâu vậy. Sốt ruột tôi lò dò vào trong xem. Lớp học đã về hầu như hết. Lán xe chỉ còn chỏng chơ mỗi xe của nó mà không thấy bóng dáng chủ nhân đâu. Tiến lại sát lớp thì thấy nó đang cắp cặp từ cuối lớp đi lên:
- Mày làm gì mà giờ này mới ra.
- Tao đi vệ sinh.
- Đi vệ sinh rồi ngủ ngay trong đó giờ mới tỉnh dậy để về à – tôi bực mình đáp.
- Trời ơi, tao đau bụng từ sáng tới giờ không hỏi thăm bạn một câu mà đã gắt om sòm thế.
- Ừ thì hỏi thăm, tào tháo đuổi hả.
Nó gật đầu tiếp lời:
- Từ sáng tới giờ phải năm, sáu chuyến rồi – mặt nó buồn thiu.
Tôi buồn cười quá không nhịn được phì cười. Nó không nói gì dắt xe đi thẳng không thèm để ý xem tôi đứng đó hay đi sau nó.
Ra tới đường to. Nó nhảy phốc lên yên định đạp nhưng lì chả đi nổi. Thấy lạ nó xuống kiểm tra thì hô toáng lên:
- Xe tao thủng săm rồi, cho tao đi nhờ xe nhé.
- Gì thế ông nội – tôi gắt.
- Thì xe hỏng chứ sao.
- Nhưng tao đâu biết ngồi sau dắt xe.
- Thế mày chở tao đi – nó đề nghị tỉnh bơ.
- Trời, tao phải chở cái thứ hơn nửa tạ như mày về nhà có mà thành siêu nhân luôn rồi. Thôi kệ mày, dắt bộ 3km về nhà đi tao về trước đây.
Tôi vênh mặt phóng vù xe đi. Tôi chỉ định đùa nó nhưng tuyệt nhiên không thấy nó năn nỉ hay gọi lại. Hình như nó còn giận vì trận cười vừa rồi thì phải. Đi được một quãng thấy áy náy đành quay xe lại xem thằng bạn ra sao. Tôi thấy nó vẫn " kiên trì" dắt xe. Thấy thế tôi bỗng dưng " động lòng".
- Thôi lên xe để tao chở về.
Nó mặt mày tươi tỉnh hẳn ra. Nhanh chóng dắt xe tới ngồi ngay ngắn phía sau. tôi ì ạch đạp từng bước một. Lúc này đã 11.30 trưa. Cái đói cồn cào dang hành hạ, bụng tôi sôi sùng sục. Giờ này là giờ về nhanh để ăn cơm chứ đâu phải để chở cái " đống này". Với tốc độ chậm chạp này có lẽ phải hơn 12 giờ mới được ăn cơm. Thấy tôi có vẻ uể oải. Nó áy náy hỏi:
- Hay để tao ngồi sau đạp chung với mày cho khỏi mệt nhé.
- Thì mày đạp đi, đang mệt muốn chết đây.
Nó ngồi tiến lại gần yên xe hơn. Hai chân nó khẽ đẩy bàn chân tôi vào trong để lấy chỗ đạp. Dù biết trước được tình huống nhưng tôi vẫn giật mình. Tôi thấy hơi ấm của nó đang phả vào người mình cảm giác khoảng cách của hai đứa như chỉ chừng vài cm ngắn ngủi. Vì giật mình nên tay lái không vững kiến xe lảo đảo. Bị tình huống bất ngờ Dương lao người về phía trước và lúc này khoảng cách chỉ là con số không. Kịp định hình lại sự việc Dương nhanh chóng rời bàn đạp chống chân xuống đường, một tay giữ xe bên cạnh, một tay ôm chầm lấy eo tôi cho vững:
- Mày đi kiểu gì thế. Phải cẩn thận chứ.
- Không may đi phải ổ gà – tôi đáp lấp liếm.
Từ lúc vụ việc đó xảy ra, tôi và Dương trên đường đi về không ai nói với ai câu nào. Không khí có vẻ nặng nề. Tôi chẳng biết nó nghĩ gì nữa nhưng cảm thấy trong người có gì đó cứ lâng lâng khó tả mà trước đó chưa từng có bao giờ. Cảm giác này nó còn khác lạ hơn cả lần trú mưa. Hay là tôi đã......
Suốt chặng đường tôi luôn tự đặt ra hàng loạt câu hỏi nhưng vừa đặt câu nào tôi cũng tự mình gạt phắt đi. Không phải, đó chỉ là cảm giác của hai người khác giới, nó là thằng bạn thân của mình cơ mà.....
***
- Lúc đó mày thích tao như thế nào. Có bằng tao thích mày không – nó cười nửa đùa nửa thật.
- Thằng khỉ. Lúc đó tao quên đem đi cân nên không biết nó có nặng bằng tình cảm của mày không – tôi nói giọng châm chọc.
Mặt nó tự dưng nghiêm túc:
- Sao hồi đó mày không nói với tao.
- Ơ hay, mày là con trai phải nói trước chứ sao lại đùn đẩy cho tao.
- Thì tao sợ mày giận quá cắt xít tao luôn.
- Thì tao cũng thế mà.
- Tiếc nhỉ.
Cả hai không ai bảo ai nhưng hình như cùng tâm trạng với nhau thì phải. Một chút nuối tiếc, một chút trách móc giận hờn. Không khí yên tĩnh một chốc đã bị Dương phá tan:
- Hồi mới đi nhập học tao nhớ mày ghê gớm, ngày nào tao cũng nhớ. Giả sử lúc đó có tiền khéo tao mua vé máy bay bay về luôn chỗ mày để nhìn mặt cho đỡ nhớ ý chứ.
- Không gặp mày tao cũng nhớ lắm, thời gian đầu quả thật là khó khăn nhưng môi trường mới, bạn mới, công việc học tập mới nó cuốn lấy tao hay sao mà tầm hai tháng sau tao chả mấy khi nhớ nữa. Không nhớ không có nghĩ là quên đâu nhé. Mày lấy đi cái ôm eo đầu đời của tao thì tao quên sao được – tôi nói giọng hơi buồn rầu.
- Có lẽ tình cảm của chúng ta chưa đủ mạnh để tiến lên tiếp và dần dần tao cũng quên hẳn "tình yêu" với mày luôn. Mày là người hiểu tao nhất, tao cũng chẳng tâm sự với ai nhiều như với mày. Tao luôn coi mày là "thằng bạn" chí cốt. Hiện tại tao thấy như thế này là quá tốt mày ạ.
Thấy Dương có vẻ trầm ngâm tôi đâm ra buồn cười chọc luôn:
- Hôm nay mày uống nhầm thuốc hay sao như ông cụ non vậy. Tao chả là bạn mày từ xưa tới nay còn gì thằng hâm này.
- Mụ già, đang suy tư tự nhiên phá rối.
- Tao thấy mày hấp hơi nên dội gáo nước cho tỉnh thôi. Bạn có ý tốt mà cứ nghĩ xấu – tôi nhe răng cười hết cỡ.
Dương đan hai tay duỗi thẳng đưa về phía trước lắc lắc cái đầu cho khỏi mỏi vừa làm nó vừa nói:
- "nhổ rễ" thôi, muộn rồi.
- Ừ, mai vào nhà tao chơi nhé.
- Mình mãi là bạn tốt của nhau nhé – nó bất chợt nói làm tôi không nhịn được cười:
- Ôi mẹ ơi, mày ăn xong sinh tố nên dở hơi luôn hả. Tự nhiên nói câu sến kinh người. Chả là bạn thì là gì.
- Ây dà. Đùa tí. Mày vẫn như xưa. Cứ tao nói câu gì là trêu ghẹo câu đó.
- Thì tao như xưa mới giống "thằng bạn" chí cốt của mày chứ, về thôi nào.
Hai đứa chúng tôi lật đật dắt xe đi về. Trên đường đi cả hai thi nhau ôn lại kỉ niệm xưa. Nhìn đâu cũng thấy kỉ niệm. Cảnh vật vẫn thế, con người vẫn vậy chỉ còn dòng kí ức xa xưa có thể lớp bụi thời gian phủ mờ đi phần nào nhưng khi được gặp nhau, được trò chuyện thì nó lại hiện về rõ mồn một như ngày hôm qua. Một kí ức có lẽ sẽ đi theo mỗi người suốt cuộc đời này.
Trần Trang